Yêu Em Anh Dám Không?
|
|
Chương 15: "cho dù em có là người như thế nào anh vẫn yêu em" Hắn đang ngồi trên cái ghế. Hai tay bị trói ngược ra phía sau, cái áo học sinh của hắn cũng bị cởi ra, để lộ phần cơ thể bên trong. Bọn chúng đánh hắn dã man hơn lần trước. Máu từ những vết thương trên cơ thể hắn chảy ra nhiều. Hắn thở dốc. Huy ngồi gần đó, bước đến lại gần hắn. Nâng cằm hắn lên, Huy cười đểu: - Mày đau lắm phải không? Mày đừng lo, tụi tao sẽ “chăm sóc” mày kỹ hơn nữa! Nói rồi, Huy chìa tay về phía đàn em, ngay lập tức, một tên đưa cho Huy cây gậy bằng sắt và một con dao. Đầu tiên Huy dùng cây gậy đánh vào đầu hắn. Máu từ đầu hắn tuôn ra rất nhiều. Cánh cửa nhà kho mở ra, nó bước vào. Thấy hắn như vậy, lòng nó đau lắm. Nó tức giận tiến đến gần Huy: - Tại sao cậu lại làm vậy với Phong? - Cuối cùng cậu cũng tới! Nhưng mà nhìn nét mặt cậu, hình như cậu định đánh nhau hả? -... - Đúng là vậy rồi! Cậu đã quên lời hứa trước mộ của Chi hả? Cậu quên do ai mà Chi mới như thế hả? -... Nó ngồi phịch xuống đất, cảnh tượng ngày hôm đó như đang diễn ra trước mặt nó. Nó dùng hai tay ôm đầu, nước mắt cứ thế mà tuôn ra. Huy bước lại gần ôm nó, như chưa đủ, Huy hôn nó. Nó ngồi yên, chẳng c phản ứng gì. Hắn dùng hết sức lực hét lên: - BẢO NHƯ, EM MAU TỈNH LẠI ĐI! Vừa dứt câu, hắn đã nhận được một gậy vào bụng và tiếp sau đó là những phát gậy khác. Hắn vẫn tiếp tục rên rỉ: - Bảo Như...em mau tỉnh lại đi! Hắn lại tiếp tục nhận thêm mấy gậy vào bụng. Khi Huy thả nó ra cũng là lúc hắn ngất đi. Nó quay mặt về phía hắn, lúc này trong mắt nó, chỉ có cảnh tượng nó đứng trước mộ cô. Hắn cố gắng mở mắt ra, thều thào: - Bảo Như, chuyện trong quá khứ thì để nó qua hết đi. Em đừng dày vò bản thân nữa. ”Bốp”- một gậy vào đầu hắn. Hắn gục xuống, tiếng động đó làm nó tỉnh lại. Nó quay qua nhìn hắn rồi lại nhìn Huy. Nó quẹt nước mắt, đứng dậy: - Phải! Chuyện của quá khứ thì phải để nó qua chứ! Nó tiến lại gần Huy, giơ tay lên, nó tát vào mặt Huy. Rồi quay lưng lại tiến lại phía hắn, bỗng một bàn tay to lớn giữ tay nó. Huy kéo nó vào lòng: - Tớ xin lỗi cậu! - Cậu thả tớ ra! Tớ không muốn lại mất đi một người bạn nữa! Nó vùng ra khỏi Huy, chạy lại phía hắn. Nó cởi trói cho hắn. Cơ thể hắn đang ngã xuống thì nó ôm lại. Nó lay gọi hắn: - Anh tỉnh lại đi! Hắn hé mở mắt ra, mỉm cười với nó. Nó liếc Huy, như hiểu ý nó, Huy gọi xe cấp cứu. Hắn nhanh chóng được đưa vào bệnh viện. Sau khi cấp cứu xong, nó đưa hắn về nhà và mướn hẳn một bác sĩ giỏi hằng ngày đến khám cho hắn. Hiện giờ, nó đang nằm trong lòng hắn ngủ. Lâu lâu, nó lại cựa quậy, hắn ôm thật chặt nó. Hắn không ngủ được, ngồi dậy, hắn định đi đâu đó thì nó níu tay hắn lại, miệng thì nói mớ: - Dừng lại đi! Đừng lại gần tao! Là tao khiến mày thành ra như vậy nên tao đã tự dằn vặt bản thân tao suốt ba năm qua rồi chưa đủ sao? Mày chết rồi, đừng có lại gần tao! Nhìn nó như vậy, hắn đau lắm. Ôm thật chặt nó vào lòng, hắ. Vỗ vào lưng nó, hắn nói nhỏ vào tai nó: - Có anh đây rồi! Em đừng lo, cho dù em có là người như thế anh vẫn sẽ yêu em mà! Anh sẽ ở bên cạnh em bảo vệ em suốt đời. Nó nằm yên lại, gương mặt mệt mỏi. Hắn nhìn nó. 1 giây...2 giây...3 giây... - Rốt cuộc suốt ba năm qua, em đã sống như thế nào vậy? Cô bé ngây thơ ngày nào đâu rồi? Hắn đi xuống giường, đắp chăn cho nó. Rồi hắn đi thay đồ, sau đó bước vào garage, hắn phóng mô tô đi. Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà to lớn, hắn bước vào nhà. Đến trước mặt người đàn ông chính là chủ ngôi nhà này. Hắn lạnh lùng cúi đầu: - Con chào ba! - Hôm nay mày tới đây làm gì? - ông lên tiếng, miệng tiếp tục hút thuốc. - Con đến để nhờ ba một điều. - Cuối cùng mày cũng đến đây để cầu xin tao giúp đỡ sao? Thảm hại! - ông nhìn vào mặt hắn - Mày lại bị đánh nữa à? Mày thảm quá rồi đấy Phong à! - Con đến để nhờ ba một chuyện chứ không đến để nghe ba nói! - Mày nói đi! - Ba giúp con điều tra về cuộc sống của Bảo Như suốt ba năm qua được không ạ? - Bảo Như? Tại sao? Mày lại làm tổn thương con bé hả? - Dạ không! - Được rồi! Tao sẽ giúp mày! Hắn chào ông rồi đi ra ngoài. Hắn thở phảo nhẹ nhõm, bước ra xe, hắn phóng như bay về nhà. Vừa về nhà, đã thấy nó xem phim hoạt hình ở phòng khách. Nó đứng dậy đi lên phòng, nó trầm tư suy nghĩ. Hắn cất xe, len lén đi phía sau nó. Hắn ôm chặt lấy eo nó. Hắ thủ thỉ vào tai nó: - Em đừng buồn nữa! Có anh đây rồi! Nó quay người lại, ôm chạt lấy hắn, nước mắt cứ thế mà tuôn ra. Hắn cứ ôm nó như vậy cho đến khi nó trút hết nỗi buồn đi. Chap này nhảm quá! >.
|
Chương 16: Cậu vẫn là bạn thân của tớ! Hôm nay, nó và hắn đi đến trường sớm. Nó bám chặt lấy cái cánh tay rắn chắt của hắn ngủ. Hắn vừa cầm cặp của cả hai vừa vát thêm con “heo” kế bên là nó. Khi vừa ngồi vào chỗ, hắn thở phào, lắc nhẹ cái đầu nó: - Em mau dậy đi! Có muốn ăn bánh không? Nó ngồi thẳng lại, tiếc nuối rời khỏi cánh tay hắn. Mắt nó sáng lên: - Ăn! Em dậy rồi nè! Hắn cười, nắm chặt bàn tay nó, hắn kéo nó đi xuống cantin. Cả hai vừa bước ra thì một cậu điển trai bước vào, đó chính pà Huy. Bước đến bàn nó, Huy bỏ vào hộc bàn nó một bức thư rồi nhanh chóng đi mất. Nó kiếm chỗ ngồi trong khi đợi hắn đi mua đồ ăn. Mặt nó hớn hở hơn hẳn khi hắn vừa đem thức ăn ra. Nó ăn ngon lành, hắn chỉ ăn một ít, lâu lâu lại đút nó vài miếng. Huy đứng từ đằng xa, thấy nó cười vui như vậy, Huy cũng vui lây. Huy lẩm bẩm: - Chúc cậu hạnh phúc, Bảo Như! Nó ăn xong lại kéo hắn lên lớp. Hắn cắm headphones vào điện thoại, đeo cho hắn một bên, cho nó một bên. Nó ôm cánh tay hắn, tay thò vào hộc bàn. Nó móc ra một bức thư. Nó quay qua hắn: - Anh xem nè! Ai đó gửi thư cho em nè! - Em mở ra thử xem! Nó nghe lời hắn mở bức thư ra. Nó đọc to cho hắn nghe: Bảo Như à! Tớ thích cậu lắm. Thích cậu rất nhiều. Tớ thích từ ánh mắt đến cử chỉ của cậu. Đáng lẽ tớ nên tỏ tình với cậu sớm hơn, trước khi Phong đến thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay. Sau tất cả mọi chuyện, tớ lại càng yêu cậu nhiều hơn nhưng có lẽ tớ không xứng đáng để nhìn mặt cậu nữa. Tớ không thể đứng trước mặt cậu để nói lời xin lỗi được. Tớ xin lỗi cậu rất nhiều! Tớ cũng muốn xin lỗi Phong nữa! Đôi khi tớ do dự không biết rằng sau khi tỏ tình với cậu thì liệu tớ với cậu có còn là bạn bè không? Tớ yêu cậu! Chúc cậu hạnh phúc bên Phong nhé! Và lời cuối cùng tớ muốn nói với cậu là tạm biệt cậu nhé! Huy. Nó ôm lấy hắn, khóc rất nhiều, ướt cả cái áo của hắn. Hắn cầm bức thư đọc đi đọc lại. Hắn nhăn mặt đưa ra kết luận: - Anh cảm thấy Huy đang muốn chết thì phải! - Anh nói gì? Hắn chỉ vào dòng cuối cùng, nó đứng bật dậy, chạy thẳng lên sân thượng. Hắn cũng chạy theo sau nó. Đúng như nó đoán, Huy đang đứng trên sân thượng của trường, nó chạy lại ôm Huy: - Tớ xin cậu! Đừng chết, đừng chết mà! Huy quay lại, nhìn nó rồi bật cười: - Cậu lạ thật, tớ đã hại Phong tới như vậy mà cậu vẫn không muốn tớ chết. Tại sao? - Vì cậu là bạn thân của tớ! Cậu là người đã chia sẻ mọi vui buồn với tớ. Cậu lúc nào cũng bên cạnh bảo vệ tớ, kể cả khi tớ đánh cậu, cậu cũng không đánh lại tớ như những gì vẫn thường làm. Cho dù cậu có làm việc có lỗi với tớ thì cậu vẫn là bạn thân của tớ. Tớ chỉ muốn quay lại như trước đây. Cùng nhau vui đùa, cùng nhau đi ăn, uống nước. Cậu mau xuống đi, nguy hiểm lắm! Nó ngước gương mặt đầm đìa nước mắt nhìn Huy. Thảo cũng từ đâu xuất hiện: - Bảo Như! Lâu ngày mày mới nói được mấy câu hay đến vậy đó. Huy à, cậu nghe nó đi. Cho dù cậu có làm gì thì cậu vẫn là bạn thân của tụi tớ. Bạn bè thì phải cùng nhau chia sẻ những vui buồn chứ. Nếu nó không thích cậu thì còn tớ thích cậu mà! Mau xuống đi! Huy nhìn nó rồi lại nhìn Thảo. Huy bước xuống, ôm chầm lấy nó, hắn đứng đó nãy giờ, bây giờ mới lên tiếng: - Mày mau bỏ Bảo Như ra! Cô ấy là của tao! Huy nhìn hắn, chỉ cười trừ rồi thả nó ra. Hắn nắm tay nó kéo lại phía mình. Huy bước đến bên cạnh Thảo: - Tớ sẽ cố gắng quên Bảo Như vì vậy nên cậu đợi tớ nhé! - Ừ! - Thảo gật nhẹ đầu - Cho dù là bao lâu tớ vẫn sẽ đợi cậu! Nó ôm cánh tay hắn, đi lại phía Thảo và Huy, nó nắm tay cả hai người: - Lên lớp thôi, trễ giờ rồi! Cả bốn người cùng nhau đi lên lớp, trên miệng mỗi người đều nở một nụ cười hạnh phúc. Vừa về lớp, nó đã ngủ không biết trời trăng mây đất gì, lâu lâu lại nói mớ khiến hắn phải bịt miệng nó lại.
|
Chương 17: Kỷ niệm Cuối cùng cái ngày mà hắn mong chờ cũng đến, sinh nhật lần thứ 18 của nó. Trước ngày sinh nhật của nó một ngày, hắn đã nhận được xấp tài liệu về cuộc sống của nó suốt ba năm không có hắn bên cạnh. Sau khi đọc xong, hắn nắm chặt tài liệu, miệng lẩm bẩm: - Anh sẽ bù đắp cho em khoảng thời gian ấy! Hôm nay hắn lôi nó dậy thật sớm. Dẫn nó ra cửa tiệm bán quần áo nổi tiếng nhất thành phố. Nó lựa một hồi, thấy cái nào cũng đẹp, nó phân vân hỏi hắn, hắn chẳng nói gì, đem tất cả đi tính tiền. Tiếp sau đó, cả hai cùng đi đến cửa hàng bánh ngọt, nó lựa cái bánh kem thật to. Hắn chiều ý nó, đem đi tính tiền. Khi tính tiền xong, hắn cười với cô nhân viên khiến cô ấy ngất ngây. Nó nhéo hắn một cái, nói với hắn: - Có bạn gái đi bên cạnh mà anh vẫn còn cười với người con gái khác hả? - Anh xin lỗi mà! Nó lơ hắn, mặt giận dỗi đi phía trước. Hắn xách cả đống đồ đi phía sau. Đang đi, nó dừng lại làm hắn va vào người nó, nó quay lại, nhìn thẳng vào mắt hắn: - Em muốn đi thăm mộ của Chi! - Được rồi! Hắn vui vẻ đồng ý. Bỏ hết đống đồ lên xe, hắn đi theo chỉ dẫn của nó. Một lúc sau, cả hai đến trước một nghĩa trang, nó chạy xuống xe nhưng không quên nắm tay hắn kéo xuống: - Em quên mua hoa rồi! - Được rồi! Em đứng đây đợi anh xíu! Nó gật đầu. Hắn phóng xe tới tiệm hoa gần đó. Hắn bước xuống xe, bước vào trong tiệm hoa, hắn cầm bó hoa cúc trắng nói với cô chủ quán: - Bán cho tôi bó hoa này! Nghe tiếng gọi, người chủ quán bước ra, vừa thấy mặt hắn, người chủ quán khựng lại, gương mặt nhanh chóng xuất hiện vệt đỏ: - Lại gặp anh nữa rồi! Hắn ngạc nhiên, nhìn người chủ quán nhưng hắn không làm sao nhớ được, hắn lên tiếng: - Cô là ai vậy? - Tôi là Thảo Nhi - người đụng phải bạn gái của anh lần trước đó! Mắt hắn sáng lên, hắn đập tay một cái: - Là cô! Thì ra cô tên Nhi hả? - Hôm nay anh mua hoa chi vậy? - À, bạn gái tôi là cô nàng lần trước cô đụng phải đi thăm mộ. Nhi vừa gói bó hoa lại vừa luôn miệng: - Ai vậy? - Là bạn của cô ấy, một người bạn rất thân! Hắn cầm bó hoa lên, đưa tiền cho Nhi rồi đi ra xe nhưng không quên chào tạm biệt, Nhi vui vẻ vẫy tay: - Lần sau anh lại đến nữa nhé! ********* Tên: Trần Thảo Nhi Tuổi: 17 Ghét: những ai làm cản trở con đường mà Nhi chọn. Tính tình: hiền nhưng sẽ trở nên đáng sợ khi người mình yêu có bạn gái. Thân thế: là con của chủ một công ty con của nhà Huy. Thích: những thứ dễ thương. ********* Hắn lại leo lên xe phóng nhanh về chỗ nó đang đứng. Nó sốt ruột đứng đó, không ngừng đi qua đi lại. Vừa thấy hắn dừng xe, nó làu bàu: - Sao anh lâu quá vậy? Biết em sốt ruột như thế nào không? - Anh xin lỗi! Tại nhiều hoa đẹp quá nên anh không biết chọn hoa nào. - Phải vậy không? Hay là gặp cô nào đẹp rồi? - Ờ thì... - Không sao đâu! - nó nắm chặt tay hắn - Em tin anh mà! Hắn cũng nhìn nó cười, nắm chặt tay nó đi vào trong. Vì đã ba năm rồi nó chưa đi thăm mộ của cô nên nó quên mất mộ của cô ở đâu. Phải mất một hồi nó và hắn mới tìm ra được cô. Nó đặt hoa xuống trước mộ cô. Hắn cũng chẳng để ý đến nó nữa, nãy đến giờ có một cô gái đến đo, hình như là để thăm mộ. Làn da trắng đến nỗi hắn cứ ngỡ là pha lê và sẽ dễ dàng vỡ ra nếu như có một sự tác động nhẹ, đôi mắt to, đôi môi đỏ mộng tôn lên vẻ đẹp của làn da. Cô tiến lại gần hắn: - Chào bạn! - cô vui vẻ bât chuyện - Bạn đến đây thăm mộ hả? - Ờ...mình tên Phong! - Bạn có cảm giác ở đây rất là lạnh lẽo không? Bạn có sợ ma không? - Có, không khí ở đây rất lạnh, nhưng mà mình không sợ ma! - Vậy hả? Bạn khác với mình rồi, hồi còn sống mình sợ ma lắm. - Ờ...ờ...HẢ? Hắn giật mình, lùi lại phía sau vài bước. Nghe tiếng hắn, nó chạy lại rồi bỗng đơ người ra. Nó la lên: - Chi? Tại sao mày lại ở đây? - Đây là nhà tao mà! Chính mày đã khiến tao phải tới đây mà, vậy mà bây giờ còn hỏi nữa hả? - Mày chết rồi mà! - Yên tâm đi, tao không đến đây để dọa mày đâu! Tao nhớ mày nên mới đến thăm mày thôi! - Mày nhớ tao? - Tao chỉ tới xem cuộc sống của mày suốt ba năm qua như thế nào thôi! Xem ra mày cũng đã biết lỗi của mình rồi. Hôm nay là lần cuối tao gặp mày, tao ôm mày nha! Vừa nói, cô vừa tiến lại phía nó. Cô ôm nó. Nó có thể cảm nhận được cơ thể cô, rất lạnh, nó đứng yên, nước mắt bắt đầu tuôn ra, miệng cứ liên tục xin lỗi cô. Cô buông nó ra, xoa đầu nó. Cơ thể cô dần mờ đi: - Không sao đâu mà! Tao đã hoàn thành ý nguyện rồi! Mày biết đó là gì không? Là nhìn thấy mày có một người bạn trai biết chăm sóc và thương yêu mày. Bây giờ tao phải đi rồi. Có thể là rất xa đó. Sau này mày nhớ học thật giỏi nha, nhớ học cho cả phần của tao nữa! Vừa dứt lời, cô biến mất. Nó lảo đảo tiến lại phía hắn, hắn thì vội chạy lại đỡ nó. Nó cười nhạt: - Anh có thấy Chi đẹp không? - Ừm đẹp lắm! - Em vui lắm vì vào ngày sinh nhật của mình có thể gặp lại Chi. Em vui lắm. Nó vùi đầu vào lòng hắn, nó giữ chặt vai hắn đứng dậy. Nó quay qua hắn: - Về thôi anh! - Ừm! Về thôi! Sorry mấy bạn, mình ra chap trễ. Vì mải coi phim nên mình quên luôn. Mấy bạn thông cảm cho mình ^^
|
Chương 18: Tiệc sinh nhật Sau khi mua đồ xong, hắn lôi nó về nhà sớm để kịp chuẩn bị cho buổi tiệc sinh nhật. Nó ngồi trên giường, lôi mấy bộ váy mà hắn mua cho nó khi nãy, coi tới coi lui, nó quyết định mặc cái váy gợi cảm nhất. Cái váy cúp ngực, hở lưng, ôm chặt vòng eo của nó. Sau khi mặc xong, nó đi ra cho hắn xem: - Anh nhìn em có đẹp không? - Em định quyến rũ ai trong bữa tiệc hả? - Bộ nhìn em đẹp lắm hả? - Em cứ đợi đến khi kết thúc bữa tiệc đi! Hắn nắm tay nó đi xuống nhà. Trong nhà và ngoài sân đã có vài vị khách tới, vừa thấy nó và hắn, họ đều trầm trồ khen: - Đẹp đôi thật! Nó phổng mũi, nắm chặt tay hắn hơn. Bỗng nó khựng lại nhưng nhanh chóng kéo hắn đi, nó vẫy tay, đồng thời gọi: - Huy, Thảo! Hai người tới lâu chưa? - Tụi này mới tới! - Thảo tươi cười. - Cậu đẹp thật đó! - Huy tấm tắc. Nó mỉm cười nhìn Huy và Thảo: - Cảm ơn Huy! Hắn đứng sau lưng nó, vẫn nắm chặt tay nó như sợ nó sẽ bị ai đó cướp mất. Vừa đúng sáu giờ, khách vào đông nghẹt, tất cả đều là đối tác làm ăn của ba hắn, kể cả nhưng người bạn cũ của ba nó cũng được mời tới. Đèn tắt, chỉ có những ánh sáng từ những cây nến cắm trên bánh kem tỏa ra, đây là chiếc bánh kem hai tầng, và cũng là sinh nhật thứ mười tám nên có mười tám cây nến được cắm trên bánh kem. Tất cả đều hát chúc mừng sinh nhật nó và tặng nó những món quà đắt tiền. Nó hạnh phúc thổi tắt hết tất cả các cây nến. Ba hắn đứng ở chỗ cao nhất dưới phòng khách, ông lên tiếng: - Xin chào tất cả mọi người! Hôm nay là ngày sinh nhật của cháu Bảo Như, là một người vô cùng quan trọng với Phong, cũng là con trai tôi! Ngay từ nhỏ cả hai gia đình rất thân thiết với nhau, chính vì thế nên cả hai gia đình đã lập hôn ước cho hai cháu, đó là khi Bảo Như được mười tám tuổi sẽ kết hôn với Phong. Xin cám ơn đã nghe! Nó đơ người từ nãy đến giờ. Trong đầu nó bây giờ đang có rất nhiều câu hỏi:“Hôn ước? Là sao chứ? Mình chẳng hiểu gì hết? Tại sao ba lại để cho con một bất ngờ lớn như vậy?“. Hắn nhìn qua nó, hắn cũng chẳng thua gì nó, cũng rất ngạc nhiên và cũng muốn hỏi ba hắn rất nhiều. Nhưng hạnh phúc lại mau chóng làm cả hai quên đi sự tò mò này. Nó quay qua hắn, miệng nở nụ cười hạnh phúc: - Thật hả anh? Em có nghe lầm không anh? Hắn lắc đầu, xiết chặt lấy tay nó: - Em không nghe lầm đâu! Là thật đó! Hắn ôm chầm lấy nó mà không để ý đến ánh mắt của mọi người đang nhìn nó và hắn, gương mặt vui vẻ, nói những câu hạnh phúc để chúc mừng nó và hắn. 9 p.m... Tiệc tàn, mọi người cũng về hết. Huy và Thảo cũng mệt mỏi nên đi về từ sớm. Nó cũng mệt mỏi đi ra lan can đứng, từng cơn gió mạnh thổi qua đôi vai của nó. Nó rùng mình: - Lạnh thật! - Vậy sao em lại đứng đây? - hắn cầm hai ly rượu đi lại kế nó. Hắn đưa hai ly rượu cho nó, tháo cái áo vest của mình ra, hắn khoác lên người nó. Nó đưa hắn ly rượu: - Cám ơn anh! Nó đưa ly rượu lên miệng, hắn thì vẫn đứng nhìn nó. Bỗng hắn cúi xuống, bồng nó lên tay. Nó ngạc nhiên, vùng vẫy trong vòng tay của hắn: - Anh bỏ em xuống! Người khác nhìn kìa! Hắn mặc kệ cho nó vùng vẫy, đưa nó lên phòng sẵn tiện khóa luôn cái cửa, hắn quăng nó xuống giường. Thở phào: - Em nặng thật! - Tự nhiên anh bồng em lên phòng chi vậy? - Em đã nói với anh khi nào em mười tám tuổi anh làm gì em cũng được mà! - hắn cười đểu. - Em có nói hả? Khi nào vậy? Tại sao em lại không nhớ vậy ta? - Em không nhớ cũng chẳng sao! Chỉ cần anh nhớ là được! Nói rồi, hắn cúi xuống, nó nằm bên dưới hắn vùng vẫy. Hắn giữ chặt hai tay nó lại, bắt đầu đặt môi mình lên môi nó. Hắn tách răng nó ra, cho lưỡi của mình vào quấn lấy lưỡi nó. Nó vùng vẫy, không phải vì nụ hôn của hắn mà là vì tay hắn đang chu du khắp cơ thể nó. Nól dùng hết sức đẩy hắn ra: - Anh...thôi đi! - Anh không thích! Hắn chẳng nói thêm câu nào nữa, tay lần mò xuống nơi mở của cái váy. Sau khi cái váy được cởi ra, nó cũng bị cuốn theo nhịp của hắn. Nó lột hàng nút trên áo của hắn, cơ thể rắn chắc hiện ra trước mặt nó. Hắn cũng chăm chú nhìn vào làn da trắng nõn của nó, không có vết sẹo nào cả. Hắn tiếp tục vòng tay ra sau lưng nó, cởi áo ngực của nó. Và vài phút sau, cả hai đều không mặc gì trên người, đều bị cuốn theo một nhịp. Nó bấu chặt vai hắn: - Anh...đau... Nói rồi, nó cắn môi để chịu đựng cơn đau này, hắn cúi xuống: - Em không cần phải cắn môi đâu! Hắn hôn nó, liếm hết những giọt máu chảy ra trên môi nó. Đêm đó, trong phòng của cả hai không còn tiếng đùa giỡn như mọi ngày nữa mà thay vào đó là tiếng rên sau mỗi lần ra vào của nó, tiếng hắn thở vì mệt. Xin lỗi mấy bạn mình ra chap trễ, lý do thì cũng như lần trước, mình lo coi phim. Mấy bạn tha lỗi cho mình.
|
Chương 19: Tình địch xuất hiện Nó nằm trong lòng hắn, lăn qua lộn lại, nó khó chịu, cả cơ thể nó đau nhức, có lẽ là vì đêm qua. Cả hai đều không mặc gì. Nó ngồi thẳng dậy khiến hắn thức giấc: - Em dậy sớm vậy? - Em không ngủ được! Cả cơ thể cứ nhói lên mỗi lần quay người. - nó chu mỏ - Tại anh đó! - Anh xin lỗi mà! - hắn kéo nó nằm xuống bên cạnh, xoa bóp vai, tay cho nó. Chợt nhớ ra điều gì đó, nó quay qua hắn: - Hôm nay thứ mấy vậy anh? Không đi học hả? - Anh mệt quá! Anh muốn nghỉ! - Em mới là người mệt nè! - Vậy em tắm trước đi! Nó chui tọt xuống giường, vớ lấy đồng phục, nó chạy vào phòng tắm. Hắn nằm xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại, cảnh tượng đó lại hiện ra trong đầu hắn, đó là một đêm đầy máu. Hắn vuốt mồ hôi trên trán, miệng lẩm bẩm: - Đêm trăng máu! Đúng lúc đó, nó từ trong nhà tắm bước ra, trên tóc vẫn còn vương lại vài giọt nước. Nó nhìn qua hắn: - Anh đi tắm đi! Hắn ngồi dậy, tiến tới tủ lấy đồng phục rồi đi thẳng vào nhà tắm. Khi đi ngang nó, hắn không quên xoa đầu nó khiến tóc nó đã rối giờ còn rối hơn. Nó thả mình tự do xuống giương, cả cơ thể nó vẫn đau nhức dữ dội, trên cổ nó cũng có dấu răng của hắn, nó thở dài. - Em nằm đó làm gì vậy? Mau dậy đi học thôi! Nó đưa cánh tay lên: - Anh kéo em dậy! Hắn một tay nắm tay nó, một tay nâng cổ nó: - Em đúng là sâu ngủ! - Kệ em! Nó ôm chặt lấy cánh tay nó, cũng như mọi ngày hắn vừa cầm hai cái cặp, vừa vác theo con heo bên cạnh. Nhưng hôm nay lại khác mọi ngày, vừa đi được nửa đường, một cô gái xuất hiện, mặc đồng phục trường khác. Vừa thấy hắn và nó, Nhi niềm nở: - Lại gặp nhau nữa rồi! Hắn nhìn Nhi, mặt trầm tư suy nghĩ, sau một hồi, mắt hắn sáng lên: - Cô là cô gái bán hoa phải không? - Cậu mau quên thật! - Nhi nhìn qua nó bên cạnh - Đây là bạn gái cậu hả? - Phải! - Nhìn cô ấy dễ thương thật! - Mình tên Bảo Như! - nó đã thức từ khi nào, nó cũng niềm nở nhìn Nhi. - Trễ rồi! Mình phải tới trường rồi! - Nhi tạm biệt nó và hắn. Nhi vừa đi khuất, nó nhéo hắn một cái rõ đau: - Đây là lý do anh mua hoa lâu đến như vậy hả? - Tại cô ấy bắt chuyện mà! - Anh im đi! Tất cả chỉ là ngụy biện! Đợi đi học về đi, em sẽ xử anh! Có lẽ hôm nay, mọi thứ không suôn sẻ như nó muốn, khi vừa bước chân đến cổng trường, mọi người đều nhìn nó và hắn, những lời bàn tán xuất hiện nhiều hơn: - Anh Phong đã có hôn ước từ nhỏ với con nhỏ đó rồi! - nữ 1. - Tui muốn đập đầu vô gối chết! - nữ 2. - Tui hơn gì bà, chỉ muốn lấy giấy vệ sinh thắt cổ thôi. Hic...hic...- bê đê 1. Bla...bla...bla... Nó mặc kệ, vốn đã từng là chị đại của cả trường nên nó chẳng sợ gì cả. Nó kéo hắn vô trường, gương mặt hầm hầm. Nó đi tới đâu, những lời bàn tán im bặt tới đó. Mọi người đều sợ khi nó mang gương mặt đó tới trường. Nó ngồi vào chỗ, Thảo ngồi trước thấy mặt nó như vậy cũng im luôn, Thảo không muốn mang họa vào mình. Thảo kéo Huy xuống cantin. Khác với mọi ngày, nó không ngủ mà quay qua hắn: - Anh kể lại mọi chuyện cho em. - Anh kể rồi! - Tối nay anh ra phòng khách ngủ nha! - Thì anh kể rồi đó! Em không tin anh hả? Vậy mà lần trước có người ôm anh bảo là tin anh! - Ờ...thì... - Em ăn bánh không? - Anh...em...- nó chống chế. - Sao? Muốn nói gì nữa đây? - hắn cười, vẻ mặt đắc thắng. - Ngủ đây! - nó xấu hổ úp mặt xuống bàn. Hắn chỉ biết cười trừ, lắc đầu nhìn nó xấu hổ. Hắn thủ thỉ vào tai nó: - Em xấu hổ trông dễ thương lắm! - Anh thôi đi! - nó quay mặt qua cửa sổ. Trong lớp, ai cũng trố mắt nhìn nó và hắn, từ trước đến giờ, hắn nổi tiếng là lạnh lùng vậy mà bây giờ lại trẻ con đến vậy, thật không thể tin được. Ngay lúc đó, cô giáo chủ nhiệm bước vào, cả lớp trở lại vẻ trang nghiêm trước đó, ai cũng đứng lên chào cô, riêng hắn và nó không đứng, có ba lý do là: 1. Nó không thích đứng và hắn cũng vậy. 2. Nó đang ngủ, hắn đang đeo tai nghe chung với nó, nếu đứng tai nghe sẽ rớt ra. 3. Cô giáo là người kéo hắn vào nguy hiểm lần trước. Cô giáo liếc mắt nhìn cả hai rồi bước lên bục giảng, cô giáo bắt đầu điểm danh lớp, khi biết đã có mặt đầy đủ, cô giáo ra vẻ hài lòng rồi tiếp tục gọi người lên trả bài: - Mời em Bảo Như lên trả bài. Đáp lại lời cô giáo chỉ là tiếng im lặng, có thể nói bây giờ chỉ nghe tiếng lật vở và sách của bọn học sinh trong lớp. Cô giáo nhăn mặt nhắc lại lần hai: - Bảo Như đâu? Lần này, cả tiếng lật vở cũng không có, tất cả đều ngưng mọi hoạt động quay xuống nhìn nó. Hắn lay lay nó: - Cô kêu em lên trả bài kìa! Nó ngẩng mặt lên, gương mặt ngáu ngủ, ngơ ngác nhìn cô giáo. Nó lấy tay chỉ vào mặt mình, đôi mắt hướng về phía bục, cô giáo nhìn nó gật đầu. Nó im lặng cầm tập lên, nhìn vẻ mặt bình tĩnh vậy thôi nhưng trong lòng nó như lửa đốt:“Chết tui rồi, đêm qua tại Phong mà chưa học bài!“. Cô giáo cầm tập, gương mặt hài lòng, đưa cuốn tập của nó xuống cho cả lớp xem, cô giáo hỏi: - Các em nhìn bạn ghi bài nè! - Cô giáo tiếp tục dõng dạc - Trong vở của bạn không ghi gì cả ngoài chữ “Phong dễ thương quá! Trời ơi! Ngủ mà cũng đốn tim tui nữa! Yêu quá!“. Nó đỏ mặt, quay mặt chỗ khác. Cô giáo vui vẻ gọi “nạn nhân” kế tiếp: - Mời Phong mà Bảo Như nhắc đến trong đây! Hắn cầm tập lên, học sinh giỏi có khác, bài vở ghi sạch đẹp, hỏi đến đâu trả lời được đến đó, nhưng tiếc là cái nhãn vở ghi tên là: Nguyễn Quang Huy. Thật là trớ trêu! Cả hai cùng lên phòng hiệu trưởng “uống trà, ăn bánh“. - Xui quá! - nó nhăn nhó ném cặp xuống đất, thả tự do cơ thể xuống giường. - Anh mệt quá! Hắn cũng leo lên giường ôm nó, cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Để tạ tội vì ra chap trễ, mình sẽ làm một chap đặc biệt về một đêm “giường chiếu” của hai anh chị này. Cám ơn mấy bạn đã ủng hộ truyện suốt thời gian qua ^^.
|