chap 20:
“không đâu dù chết tớ cũng không vào đó” Thiên Bình mới nhìn qua trang trí bên ngoài căn nhà ma cũng đủ để dọa cô nàng tái xanh cả mặt không dám vô đó
Thiên Bình bấu chặt lấy cánh tay Song Tử nhắm mắt hét ầm cả lên khiến họ trở thành tâm điểm của sự chú ý.Song nửa muốn vào chơi nửa lại không nỡ nhìn Bình Nhi sợ hãi ngồi ngoài này một mình,anh day trán rồi nói
“các cậu vào đi tớ ở ngoài này với Thiên Bình,chơi vui vẻ”
Các sao khác tạm biệt hai người vui vẻ đi mua vé vào trong nhà ma,Cự Giải và Lệ Hàn mặt tái đôi vai gầy khẽ rung lên mỗi khi nghe tiếng rít rùng rợn trong căn nàh gỗ mộc bám đầy rêu phong kia.Thiên Bình mở to đôi mắt xanh lơ ngấn nước dụi đầu vào tay Song Tử nói khẽ
“cám ơn cậu Song Song”
Khỏi cần tả cũng biết lúc này mặt Tiểu Song đỏ rựng như trái cà chua chín,cậu cố gắng trấn tĩnh đáp giọng hơi run run
“không có j`,ngồi đây chán lắm hay tụi mình đi chơi j` đó đi không ngồi đây nghe họ hò hét cũng gớm lắm”
Thiên Bình cười lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mi,nắm chặt lấy tay Tiểu Song nói
“vậy đi mê cung nhé chỗ đó vui lắm mình muốn đi lâu rồi nhưng sợ họ không thích nên cũng không dám mở lời”
Song khẽ gật đầu.Vậy là nhóm bạn chia làm hai 10 người tiếp tục cuộc hành trình trong mớ hỗn tạp của đủ loại âm thanh:tiếng gào rít của những con ma,tiếng cửa gỗ trong căn nhà ma kêu kẽo kẹt,tiếng cười man rợ của những con ma,rồi tiếng hét thất kinh của Cự Giải,Lệ Hàn và Xử Nữ khi bị ma hù,tiếng cười khoái trá của Ngư,tiếng lèm bèm nhận xét của Ma Kết và những tiếng hét cho có tinh thần của các sao nam.Cùng với đó bên phía Song Tử và Bình Nhi thì âm thanh chủ đạo bao trùm lên cuộc chơi của họ là tiếng gọi nhau í ới trong mê cung,tiếng thút thít của Bình Nhi khi lạc đường và tiếng quát tháo của nhân viên trông coi khi họ gọi nhau í ới.Đó là cuộc vui của đủ loại âm thanh hỗn tạp.
“hura ra ngoài rồi” Tiểu Song vui mừng vươn tay ra hai bên tận hưởng cơn gió dịu mát mơn man trên mái tóc màu cà phê sữa,đôi mắt màu tím nhắm nghiền tận hưởng
Bình Nhi theo sau cô cũng nhệ nhãi mồ hôi,lấy khăn ướt trong túi lau sạch mồ hoi đọng trên trán và sống mũi cô quay snag nhìn Song Tử đang đón gió gò má thoáng ửng hồng.
“cầm lấy lau mồ hôi đi” Bình Nhi đưa cho Tiểu Song Tử khăn ướt khác nói mỉm cười dịu dàng chap 21:
Trong khi Song Tử và Thiên Bình đang có những giây phút vui vẻ bên nhau không phải lo lắng với những con ma giả trong nhà ma thì trái lại cuộc du hành của các sao khác cũng rất thú vị.
“Tiểu Kết đi chậm thôi chờ mình với” Xử Nữ mặt tái mét cố gắng rảo bước đuổi kịp Kết chân dài đi đằng trước “Lạc nhau rồi?”
Kết bước chậm lại nắm chặt tay Xử Nữ nói,giọng trầm ấm đầy tính trách nhiệm
“cứ bình tĩnh Tiểu Xử sẽ không sao đâu toàn ma giả ấy mà”
“huhuhu biết thế nhưng mà…..oái….”
Xử mếu máo nói may là trong này khá tối nên Tiểu Kết không thấy rõ khuôn mặt của cô lúc này, đúng lúc đó một bộ xương trắng từ trên nhảy phóc xuống,đôi mắt đỏ trừng trừng nhìn Xử khiến cô nàng hét toáng cả lên.Cô nàng giật mình ôm chầm lấy Kết vục đầu vào ngực anh mà khóc thút thít,Kết có chút ngạc nhiên nhưng rồi cậu cũng im lặng vòng tay ôm lấy an ủi Tiểu Xử
“đừng sợ Xử Nữ có tớ ở đây sẽ không sao đâu”
Xử nghe vậy có chút an tâm chợt nhận ra mình đnag trong lòng Kết mặt cô thoáng đỏ,nói khẽ
“Kết Kết buông mình ra nào”
Kết dường như không nghe rõ cậu nới tay kéo cô đi sát ngay bên cạch,đôi mắt đen tinh anh nhìn láo liên một hồi đảm bảo chắc chắn cô gái đi cạnh mình sẽ không không hét lên thất kinh một lần nào nữa. Tạm rời mắt khỏi cặp đôi này máy quay di chuyển đến cặp đôi nhộn nhịp nhất đang cười hớn hở trong căn nhà toàn ma và máu me này: Ngư-Mã.Trái với Xử Nữ thì Tiểu Ngư Ngư đang ngó nghiêng những con ma bằng máy với đôi mắt sáng lập lòe trong đêm.
“Mã Mã đây là ma j` vậy trông nó ngộ quá ha” Ngư cười chỉ vào một con ma xanh lè với móng vuốt sắc lập lờ trong ánh sáng nhạt
“Ngư Nhi chúng ta lạc mọi người rồi đó có biết không hả?” Mã hai tay chống nạnh cau mày nói
Ngư mỉm cười kéo tay Nhân mã chạy thật nhanh nói
“đi với họ chán lắm toàn nghe hét thôi à nhưng thôi đi tìm họ đã nhỉ?”
Mã xiết tay lại thật chặt gật đầu mỉm cười chạy theo cô gái nhỏ phía trước nói
“ừ ta đi nào”
….
“phù nóng quá!” Song Tử ngồi lấy tay quạt lấy quạt để cho mat nhưng không ăn thua j` cả,mái tóc nâu dài bết dính vào trán khiến cậu chau mày khó chịu vén ngược nó lên.Bình Nhi nhìn Song cười sặc cả nước nói
“trông cậu như chào mào đi mưa ấy hài quá”
Nụ cười đó đối với Tiểu Song nó còn ấm áp và chói chang hơn cả ánh nắng mặt trời của giữa trưa hè,cậu lôi lon nước ngọt mát lạnh áp vào má Thiên Bình khiến cô khẽ giật nảy mình lên. Đón lấy lon nước từ tay Song Tử,đôi mắt màu lam của Bình Nhi thoáng chao động,cái cảm giác này thật bình yên và hạnh phúc. Cô khẽ ngả đầu vào vai Song Tử mơ màng hát một giai điệu thân quen,Song Tử cũng khẽ ngả sang bên cạnh lắng nghe giọng hát của cô,một tia nắng cũng đủ làm sáng bừng cả khung cảnh.
Sư bực bội khoanh tay đứng ngoài thi thoảng nhảy như con choi choi lèm bèm không ngớt
“sao Mã với Ngư lâu thế nhỉ sao vẫn chưa ra không lẽ lạc rồi?”
Cậu vừa dứt lời thì thấy Mã và Ngư từ xa tiến lại tay Song Ngư ôm đầy thú nhồi bông,cô nàng cười hớn hở nụ cười đẹp như nắng xuân, dễ thương vô cùng.Đi song song với Ngư Nhi không ai khác ngoài Mã Mã,mái tóc nâu sẫm hơi hoe đỏ vì phơi nắng nhiều dưới ánh nắng dịu nhẹ lấp lánh thật đẹp
“họ đẹp đôi đấy chứ?” Cự Giải mỉm cười lên tiếng
Sư xắn tay áo hùng hổ tiến chỗ Nhân Mã kéo tai cậu lôi xềnh xệch đi,Song Ngư thì ngạc nhiên hết mức khi hoàn hồn lại vội vã đuổi theo gọi í ới.Mã thì kêu oai oái nói
“mình có làm j` đâu buông mình ra đồ Sư chết tiệt kia”
“dám nói mình như thế hả mình sẽ cho cậu thấy kẻ cậu mắng là chết tiệt này sẽ cho cậu thành chết tiệt luôn” Sư nói đưa nốt tay kia véo má Nhân Mã khiên cậu chàng chỉ có thể kêu khóc không ra nước mắt
Đột nhiên cậu buông tay khỏi mặt Mã,quay lại hỏi các sao khác,mặc tiếng ai án của Mã Mã sau lưng
“Bình Nhi với Song Tử đâu?”
“chắc lại đi chơi mảnh rồi” Bảo Bảo cười gian
Nhắc đến Bảo Bình thì phải nói đến mấy cái thí nghiệm quái của cậu trong nhà ma.Không hổ danh là nhà bác học điên đi đâu cậu cũng mang theo các lọ hóa chất bên mình cũng những dụng cụ cậu có thể mang theo,mới đi được 1/10 quãng đường mà cậu đã tháo gần hết chỗ ma ở đó để nghiên cứu và làm thí nghiệm.Nhưng không thể phủ nhận một điều cậu là người rất có tài nhưng chỉ tại cái tài đó sử dụng chưa đúng mục đích thôi.Bảo Bảo huých vai Ma Kết nói
“tụi mình về hay để xướng đi đâu nữa đây?”
“đi chơi nữa chứ ban nãy có chỗ vui lắm nhưng mình với Ngư chưa chen chân vào được? Mà ủa Ngưu chan đâu?” Mã vừa bị Sư xử cho một trận giờ đã cười toe toét hồn nhiên như con nít vậy
Vừa hay Kim Ngưu kệ nệ bê một núi đồ ăn đến mỉm cười đặt chúng lên ghế đá gần đó lau mồ hôi nhễ nhại trên trán,cô nói
“mọt người ăn chút j` đó cho lấy lại sức đi rồi đi tiếp.Hi vọng hợp khẩu vị mọi người”
“Kim Ngưu cậu chu đáo quá” Giải Giải mỉm cười cầm lấy chiếc bánh dâu tây cắn nhẹ một miếng
Ánh nắng không trở nên gay gắt hơn mà dịu nhẹ đi như bị niềm hạnh phúc hiện tại của họ át đi bớt gay gắt trở nên dịu dàng hơn.Lệ Hàn cô ả vẫn chỉ đứng đó vẫn nụ cười nhếch mép đầy ngạo nghễ,đôi mắt màu tía vẫn ánh lên tia hạnh phúc xen lẫn căm thù và giận dữ,nó chỉ hướng về một người.Đằng xa không ai hay biết có người đang nhìn họ ánh mắt đầy ắp yêu thương nhưng dễ dàng từ bỏ chính những yêu thương đó.
|