Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi
|
|
Edit by: Lii Chan + _amyy_y
Chương 69: Nam sinh đó có thiện cảm với cô?
An Sơ Hạ ánh mắt nghi ngờ nhìn ra cửa, há hốc mồm nói: "Các anh đến đây làm gì?"
Lăng Hàn Vũ nở một nụ cười: "Nhìn bộ dáng lúc này thì cậu chắc đang ghét tôi lắm! Tôi đi đây! Đừng ai cản tôi!"
Hắn xoay người rời đi, An Sơ Hạ vẻ mặt đầy ngơ ngác nhìn hắn, nhưng cũng không ngăn cản. Tiêu Minh Lạc thì lại càng ung dung, vì một chút ý định ngăn cản hắn cũng chả thèm đếm xỉa đến.
"Này!" Hắn đột nhiên tức giận xoay người lại trừng mắt nhìn An Sơ Hạ và Tiêu Minh Lạc: "Tôi bảo hai người không cản thì hai người cũng không cản lại thật sao?''
Tiêu Minh Lạc đứng khoanh tay trước ngực vẻ mặt khinh thường nói: ''Chính cậu nói đừng ai cản, sao giờ lại cáu?''
''Tôi..." Lăng Hàn Vũ biết mình đuối lí, quay mặt lại, vẻ mặt không vui.
Bất đắc dĩ thở dài, An Sơ Hạ hỏi: ''Tìm tôi có việc gì sao?'' Cô bây giờ đã cố thay đổi cách nói,mà không phải hỏi 'các anh tới đây làm gì? '
Lăng Hàn Vũ nhún vai: "Chúng tôi chỉ là nghe nói cô đạt điểm tối đa toàn khối, cố ý đến chúc mừng cô. Thế nào? Cô có muốn cùng chúng tôi đến Atlantis để chúc mừng không? Chỗ đó có rất nhiều mỹ nữ nha... không đúng không đúng, rất nhiều trai đẹp."
"Đi chết đi!" Tiêu Minh Lạc một tay đẩy Lăng Hàn Vũ ra, thay bộ mặt tươi cười nói: "Chúng tôi chỉ là tới nhắc nhở cô, phải cẩn thận Mạc Hân Vi. Việc sáng nay Hàn Vũ đã nói với tôi rồi, sau này cô không thể nhường nhịn như vậy được, phải học cách đáp trả. Có chuyện gì không giải quyết được có thể đến tìm chúng tôi.''
Hắn nói vẻ mặt rất thành khẩn, nhưng An Sơ Hạ lại bị ánh mắt thành khẩn kia nhìn đến sợ hãi.
"Các anh... vì sao lại giúp tôi?" Hai người này và Hàn Thất Lục đều là bạn tốt, bất luận mà nói, họ thật chẳng có lý do gì để giúp cô nha.
Thấy biểu tình nghi ngờ của An Sơ Hạ, Tiêu Minh Lạc vội vàng giải thích: ''Là Hàn phu nhân nói chúng tôi giúp cô, Thất Lục đôi khi có tùy hứng một chút, bất quá, trong lòng của hắn thật ra vẫn vô cùng... lương thiện."
Nghe hắn nói vậy, An Sơ Hạ mới nhẹ nhàng thở ra. Nghĩ thầm Khương Viên Viên quả thật rất quan tâm cô, vẫn còn tìm cho cô hai đồng bọn của Hàn Thất Lục.
''Ừ.'' Cô gật đầu, cũng chẳng biết nên nói gì.
"Sơ Hạ." Một nam sinh từ trong phòng học bước ra, hắn là An Thần Xuyên, chính là người không phục cô, kết quả tự mình thua cuộc. Thứ làm An Sơ Hạ cảm thấy kỳ quái là, trong lớp hình như không có người, nhưng hắn vẫn còn chưa đi. Nên nhớ rằng, hắn là người rất hoạt bát nha. Mặc dù ở trong lớp này không đến hai ngày, nhưng cô đã hoàn toàn hiểu được gần hết cả lớp.
Mọi ngày tan học, hắn thường là người đầu tiên xông ra khỏi lớp. Hôm nay là bị làm sao vậy?
"Bạn học Thần Xuyên, sao cậu còn chưa về?" Cô nghiêng đầu, thân thiện nhìn hắn cười cười. Nói tóm lại, cô đối với người khác đều là rất dịu dàng, nhưng ngoại trừ... Hàn Thất Lục. Còn bên cạnh cô bây giờ đang có hai kẻ dở hơi, dù thế nào cô vẫn không ưa được bọn họ
Hoặc là bởi vì không thể nào có chút thiện cảm với Hàn Thất Lục a.
Bị An Sơ Hạ cười như vậy, An Thần Xuyên có chút cấp bách, mặt không tự giác đỏ lên. Tay lại khẩn trương không biết nên để đâu.
"Tôi nói cậu này, cậu có chuyện gì thì nói nhanh đi, chúng tôi có chuyện quan trọng muốn nói với Sơ Hạ." Tiêu Minh Lạc liếc mắt một cái liền nhìn ra cậu nam sinh này có thiện cảm với An Sơ Hạ. Thật ra An Sơ Hạ và tên ngốc này cũng không phát hiện ra.
Quay đầu trừng mắt nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Tiêu Minh Lạc, cô có lỗi cười cười: "Ngại quá, họ là vậy a."
|
Edit by: NhiNhii815 + KuniWang Chap 70: Để ý đến nam sinh khác...
"Không sao." An Thần Xuyên nở một nụ cười: "Tôi nói chuyện với cậu được không?"
Gì chứ? Cậu ta định tỏ tình chắc. Không có cửa đâu nha. Cửa chính cửa phụ cũng đều không có đâu nha.
Tiêu Minh Lạc sải bước đến bên An Sơ Hạ, không quan tâm cô đang nói chuyện với ai ở phía trước, nói: "Cậu có bị điếc không? Hay là cậu điếc thật? Có nghe cô ấy nói là bận rộn, không có thời gian, có chuyện gì nói ở đây được rồi?"
An Thần Xuyên tỏ vẻ không hài lòng, nhưng đó là Tiêu Minh Lạc là người không phải bất kỳ ai cũng có thể đụng vào, nên phải nhẫn nhịn.
"Được rồi, Sơ Hạ. Đây... cho cậu!" Nói rồi hắn đến cạnh Tiêu Minh Lạc, tự tay trao một phong bì màu xanh nhạt cho Sơ Hạ. Sau đó, hắn quay người chạy biến. Bóng lưng dần dần mờ đi sau đó khuất dạng An Sơ Hạ tôi nhất định sẽ làm kiểm tra điểm thật cao cho cậu xem!
Mơ hồ nhìn theo bóng lưng của của Thần Xuyên dần dần xa khuất, lòng cô dâng lên trong lòng một cảm giác khó tả.
"Này! An Sơ Hạ !!" Tiêu Minh Lạc tăng hết âm lượng hét vào tai cô.
An Sơ Hạ đã hồn về với xác sau một vài giây im lặng, trong bàn tay của cô là phong bì của Thần Xuyên, cô nhìn nó vài giây rồi bỏ vào túi áo. Quay lại và nhìn Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ,trong mắt hiện lên chút mệt mỏi: "Cảm ơn lòng tốt của cậu, tôi sẽ nhớ những gì khó khăn mà tìm đến các cậu. Tạm biệt .."
Cô vẫn chưa lập tức rời đi, mà trở lại lớp học, tới chỗ ngồi lấy một chồng sách. "Ya, toàn bộ phiên bản Anh của {Ihaveadream} , cậu có thể đọc hết sao?" Thấy cuốn sách đầu tiên nằm trên chồng sách đó, Tiêu Minh Lạc có vẻ ngạc nhiên. Nhưng đột nhiên lại nghĩ cô ấy đã đạt được điểm tuyệt đối trong kỳ thi khối nên anh cảm thấy đó là đương nhiên.
An Sơ Hạ không nói câu nào,cô nhanh chóng bước về phía đầu kia của hành lang.
"Này, An Sơ Hạ! Cậu không thể cứ thế mà đi như vậy!" Lăng Hàn Vũ vội vã đến một bước nắm lấy cổ áo của An Sơ Hạ, cả người tỏ ra rất tức giận.
Miễn cưỡng quay đầu lại một lần nữa: "Tôi không thể làm gì đây nữa,làm phiền các cậu nói cho rõ ràng có được không ?"
Đôi khi cô cảm thấy rằng họ, những người giàu có thực sự kỳ lạ, hết sức kỳ lạ!
Tiêu Minh Lạc đã không nghĩ rằng Lăng Hàn Vũ sẽ đột nhiên phát điên, chạy nhanh đến Sơ Hạ "Hàn Vũ, cậu còn không mau buông tay ?"
Trong ba người họ có thể được coi là người bốc đồng nhất chính là Lăng Hàn Vũ, nhưng anh đã không kịp suy nghĩ trước khi hành động rồi.
Hắn nhìn An Sơ Hạ vẻ mặt không sao cả, cau mày dần dần, tiếng gầm rất không hài lòng : "Cô chẳng phải là vị hôn thê của Thất Lục sao? Bây giờ cậu đang làm gì thế này? Tán tỉnh với các chàng trai khác rất vui vẻ ư?"
Anh gần như hét lên. May mắn thay, lần này hầu hết các học sinh đã đi, nếu như họ biết được thì chẳng phải đó là điều không hay cho cô sao?
Cô liền cảm thấy rất tức giận. Tại sao anh ta lại xen vào chuyện của mình?
Ngẩng đầu lên, cô nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn Vũ: "Tôi nói cho cậu biết, vợ chưa cưới của Thất Lục? Đó là một cái cớ bắt buộc để tôi vào học trường Tư Đế Lan theo tâm nguyện của mẹ tôi. Nhưng tôi không muốn để cho mọi người biết,Thất Lục cũng không muốn để mọi người biết, xin cậu cũng đừng nói cho mọi người biết."
Nhìn sắc mặt của Lăng Hàn Vũ, cô nở một nụ cười gượng gạo: "Gia đình tôi nghèo, tôi được Hàn gia nuôi dưỡng, nhưng không có lý do gì cậu có thể yêu cầu tôi phải làm gì cả vì... đó là Hàn gia nợ tôi. Cậu có biết? Mẹ tôi vì hiến thận cho chú Hàn nên mất! Cậu nói, tôi thích Thất Lục, câu hỏi này chẳng phải đã có đáp án rồi sao?"
|
Edit by: Lii Chan
Chương 71: Cuộc gọi nhỡ
Vẻ mặt Tiêu Minh Lạc sững sờ, hẳn cô ấy là người duy nhất trong lịch sử có thể thẳng thắn nói không thích Hàn Thất Lục và lại càng không muốn làm vị hôn thê của Hàn Thất Lục đi?
Cô giương mắt lên nhìn Lăng Hàn Vũ, cái tên ngốc ấy cũng là đã bị hóa đá đến ngây người, chỉ cần một trận gió thổi nhẹ qua thôi cũng đủ để hắn bị thổi bay rồi?
"Tôi không có nhiều chuyện để nói với các cậu như vậy đâu, tạm biệt!" Nói rồi, cô nắm lấy tay Lăng Hàn Vũ giật ra khỏi cổ áo cô, rảo bước đi nhanh ra chỗ khác.
Vài giây sau, Tiêu Minh Lạc quay gót lại đá Lăng Hàn Vũ một cái đau.
"A — Đau !!! Sao cậu đá tôi?" Lăng Hàn Vũ như vừa được thức tỉnh, vừa nói vừa xoa xoa mông mình.
Như hai kẻ ngốc nhìn nhau, Tiêu Minh Lạc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói : "Lăng Hàn Vũ, sau việc này, mình có thể nói rằng cậu... cậu là một con lợn, cậu thật sự rất giống lợn!"
Dứt lời, hất tay vứt bỏ bộ dạng đáng thương khi bị An Sơ hạ dọa nạt, Lăng Hàn Vũ quay gót rời đi.
Đây chẳng phải là việc trở ngại của Hàn phu nhân sao? Hình như quên nói, Khương Viên Viên giao cho bọn họ một nhiệm vụ, đó chính là... Thử hết mọi cách tác hợp cho An Sơ Hạ và Hàn Thất Lục.
Đương nhiên, sẽ là như thế, nhưng chẳng phải điều này rất không đúng thực tế cho lắm sao.
Mặt trời đang tỏa những tia nắng vàng chiếu xuống An Sơ Hạ, khung cảnh rất đẹp, rất yên bình. Khi đó có một đàn bồ câu trắng bay qua trên đỉnh của dãy học chính, cô ngoảnh mặt lại nhìn, có chút hoảng hốt trong ánh mắt cô.
Đẹp đến mức làm cô ngây ngẩn đến vậy sao?
"Cô định đứng ở đó đến bao giờ đây ?!" Thanh âm của Hàn Thất Lục từ phía sau truyền tới, An Sơ Hạ vội quay người lại, phát hiện ra một chiếc xe Bentley đang đỗ trước cổng học viện, mà người ngồi trong xe, chính là Hàn Thất Lục.
A, cô xém chút nữa là quên rằng bọn họ có việc.
An Sơ hạ vội bước tới mở cửa xe bước vào, nhìn Hàn Thất Lục trong lòng có chút ấy náy: "Ngại quá, để anh đợi lâu như vậy." Hàn Thất Lục lúc này đang nói chuyện với người lái xe nên không để ý đến cô.
Trái lại, người lái xe lại quay lại ôn hòa nhắc nhở cô: "Sơ Hạ tiểu thư, mau thắt dây an toàn vào chúng ta đi thôi."
Cô gật đầu, thắt chặt dây an toàn, đem chồng sách trên tay mình bỏ sang phía bên trái cũng là để tạo khoảng cách giữa cô và Hàn Thất Lục.
Hành động ấy thực sự chỉ là vô tình, Hàn Thất Lục lại nghĩ cái này là cố ý rõ ràng cố ý. Xe lúc này bắt đầu khởi động, chạy nhanh trên đường.
"Cô còn chậm hơn cả ốc sên đấy!" Ánh mắt Hàn Thất Lục tràn đầy sự khinh thường, chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại. Nếu không phải là nhìn thấy khóe môi hắn động đậy thì hẳn là cô sẽ không tin là hắn nói.
Chẳng biết phải đáp lại lời hắn nói như thế nào, cô chỉ lẳng lặng cúi đầu nhìn sang hướng khác.
"Tiểu thư cô không mang điện thoại theo sao ?Thiếu gia đã gọi rất nhiều lần cho cô." Người lái xe từ tốn nói.
Điện thoại?
"Hình như tôi có mang theo a." Cô vội nhớ lại, bỗng trong đầu sực nhớ ra, cô đưa tay vào túi áo lấy điện thoại và bật nguồn. Vì mà trong giờ học cô sợ có người gọi đến nên cô đã tắt nguồn.
"Là tại tôi tắt điện thoại. " cô nói giọng thật buồn thảm.
Cô bật nguồn trở lại, trên màn hình hiện lên rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Hàn Thất Lục. Có vẻ như anh ta đang mất kiên nhẫn vì phải chờ đợi cô rồi. Nhưng là lỗi của hai người bạn thân của hắn gây ra mà.
Trong đầu cô vẫn còn đang nguyền rủa Lăng Hàn Vũ và Tiêu Minh Lạc thì chuông điện thoại reo. Không gần ngại cô vội bấm nút trả lời.
|
Edit by: _KuniWang_
Chương 72: Xé thư.
"Alo?" Giọng nói trong vắt của An Sơ Hạ truyền qua điện thoại tới tai người đầu dây bên kia, khuôn mặt hiện lên cả sự lo lắng của An Thần Xuyên. Nghe được giọng nói của An Sơ Hạ, tính cách hay bỡn cợt đã được hắn cô gắng che dấu để lộ ra bộ dạng nghiêm túc nhất có thể.
Không nghe được người ở đầu dây bên kia trả lời, cô nghi ngờ cuộc gọi đã kết thúc liền nhìn vào màn hình điện thoại: vẫn đang gọi.
Chuyện này thật kì lạ, rõ ràng là đang gọi điện mà tại sao không ai trả lời? Là người ta gọi nhầm số hay là một trò đùa nào đó? Cô đưa điện thoại áp sát vào tai, nói lại một lần nữa: "Alo?"
Bên đầu dây bên kia vẫn im lặng, không có tiếng trả lời lại.
Xem ra thì đúng là một trò đùa nào đó, lúc cô định cúp máy thì người đầu dây bên kia lên tiếng.
"— Là tôi." Chỉ đơn giản hai từ, khiến động tác định cúp máy của cô dùng lại. Cô đăm chiêu suy nghĩ một chút, đây rõ ràng là giọng của An Thần Xuyên. Lạ thật, làm sao hắn biết được số cô?
Có chút nghi ngờ, cô cầm điện thoại sát vào tai hơn "Là... Thần Xuyên sao?"
Hàn Thất Lục đang chơi World of Wacraft lập tức ngừng chơi, nhưng hắn lập tức khôi phục lại như bình thường, giống như không nghe thấy gì cả, Thần Xuyên là tên của con trai!
"— Ừm" Người kia cũng chẳng nói gì nhiều cả, chỉ trả lời vài tiếng.
"Có chuyện gì sao?" Cô mỉm cười hỏi, An Thần Xuyên có chút sợ cô, chắc là do ánh mắt lúc chiều của cô, kèm thêm cả cảm giác áy náy.
"— Chỉ là tôi muốn hỏi cậu là lá thư lúc chiều tôi đưa cậu đã đọc chưa?" [Lần này hắn nói đúng trọng điểm cần hỏi, cũng có thể phát hiện ra qua giọng nói của hắn có chút run run]
Sợ cô đến như thế sao? An Sơ Hạ cười cười nói:" Chưa! Tôi đang ở trên xe! Làm sao vậy?"
"— Không có gì, tạm biệt!" Tiếp sau đó là tiếng cúp máy. Đột nhiên cúp máy gấp rút như vậy khiến An Sơ Hạ có chút khó hiểu. Cất điện thoại sang một bên cô chợt nhớ đến lá thư đang được bỏ trong túi áo.
Cô lấy lá thư ra, cẩn thận xé la thư màu xanh lam nhạt ra? Bên trong cũng chỉ có một tờ giấy màu xanh lam nhạt.
[Sơ Hạ, tôi...]
"Này, cậu làm gì vậy ?!" An Sơ Hạ vừa mới đọc được ba chữ, lá thư đã bị Hàn Thất Lục giật mất. Hắn chỉ liếc nhìn sơ qua, trên tờ giấy viết: Sơ Hạ, tôi thích cậu! Nếu tôi đạt điểm tuyệt đối trong kì thi cậu chấp nhận làm bạn gái tôi được không?
Nhìn nét chữ trong lá thư không được đẹp cho lắm, nhưng lại rất thẳng hàng, chắc hẳn đây là chữ đẹp nhất rồi. Xem ra rất chân thành.
Miệng vẽ một đường cong nhưng ánh mặt một chút ý cười cũng không có, nhìn vẻ mặt tức giận của An Sơ Hạ khóe miệng ấy càng nhếch lên, giơ tay lên một cái lá thư đã bị xé ra thành vài mảnh, hắn không biểu tình gì vứt ra ngoài cửa xe.
Như những bông hoa tuyết đang rơi, những cơn gió đem những mạnh giấy bay xa. Nhưng có một mảnh giấy luyến tiếc bay vào trong xe, trên đó viết chữ: Sơ Hạ...
An Sơ Hạ rất tức giận, muốn dùng tay mình bóp cổ hắn ngay tức thì. Nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên lời của Hàn Lục Hải.
— Lúc nhỏ nó rất muốn kết bạn, nhưng một lần lại một lần khác mong muốn đó bị đập nát. Từ đó nó không muốn tin ai nữa, tính cách cũng trở nên thay đổi rất nhiều.
Tính cách, quả thật thay đổi rất nhiều. Cô nhìn chằm chằm Hàn Thất Lục, liếc hắn bỉu môi một cái, trở về vị trí của mình.
Lí do xé thư lần này là vì cái gì? Chẳng lẽ do làm ồn khi hắn chơi trò chơi sao? Quên đi, từ nay sẽ không ở trươc mặt hắn mà xem đông xem tây là được. Hít sâu một hơi, sau đó cô từ từ chạm rãi nhắm măt, hàng lông mi dài che lấp những cảm xúc của cô.
|
Edit by: _amyy_y
Chương 73: Biểu tình kỳ lạ của hắn
"Sao thế? Thấy mất mát sao?" Hàn Thất Lục đóng máy tính lại, cười lạnh nhìn cô.
Chậm rãi mở to mắt, mắt cô cũng không dừng lại trên người Hàn Thất Lục, chỉ nhỏ giọng nói với người lái xe: "Chú, phiền chú mở cửa sổ xe dùm cháu một chút? Hình như bị khóa rồi."
Người lái xe cung kính gật đầu một cái, mở khóa, cô thong thả mở cửa sổ ra. Không khí trong lành của trời sắp tối thổi vào cổ cô, làm cho cô tỉnh táo hơn rất nhiều.
An Sơ Hạ, mày không thể tức giận với hắn a.
"Này! Cô có nghe tôi nói gì không?" Trong giọng nói Hàn Thất Lục đã mang theo chút lửa giận, gầm nhẹ hỏi cô.
Thấy cô thu hồi ánh mắt đang nhìn ra cửa sổ, chậm rãi nhìn hắn, một lúc sau, An Sơ Hạ có chút hoảng hốt nhìn hắn. Hắn đúng là rất đẹp trai a, giống như một hoàng tử trong truyện tranh. Chỉ là tính tình rất xấu xa!
"Không, tôi không mất gì cả." Cô mỉm cười ôn hòa trả lời. Không giống như trước đây, vặn thật cao âm lượng. Có lẽ cô đang học im lặng, sau này hắn sẽ không thường xuyên tìm cô chứ?
Hơn nữa, cô quả thật là không có gì mất mát. Có gì mất mát được, sau khi đến Hàn gia sẽ tranh thủ chút thời gian gọi cho An Thần Xuyên, nói thư không cẩn thận đã bị gió thổi đi, hỏi hắn trong thư viết gì là được!
Huống chi, An Thần Xuyên kia có thể viết gì được chứ? Chắc là thư khiêu chiến...
Nhìn An Sơ Hạ mệt mỏi ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, trong lòng Hàn Thất Lục cảm thấy tức giận. Ý cô là sao? Rõ ràng là rất mất mát không phải sao?
"Tôi không mất cái gì a." Cô lại trả lời lại một lần: "Tôi chỉ gọi điện đến hỏi thôi, không sao, anh đừng tự trách."
Cô tự giải thích biểu tình tự trách kia của hắn... Khẽ cắn môi, Hàn Thất Lục miễn cưỡng nhìn sang chỗ khác tránh cô, nếu không sẽ không nhịn được mà quăng cô ra khỏi xe!!
Tự trách? Có quỷ mới tự trách mình!
Xe qua cổng lớn của Hàn gia, cách nhà khoảng một chút mới dừng xe. Đứng trước xe là Hàn quản gia đang cười hiền lành. Ông vội vàng đến mở cửa giúp Hàn Thất Lục, một người hầu khác ở bên cạnh quản gia cũng chạy tới mở cửa giúp An Sơ Hạ.
Cách đối xử này, đến bây giờ cô vẫn thấy có chút không quen.
Cô bước ra khỏi xe, đột nhiên nhớ ra cái gì, quay đầu chui lại vào trong xe, lấy ra một chồng sách.
"Sơ Hạ tiểu thư, để tôi cầm cho!" Hàn quản gia đến trước mặt cô, không đợi cô nói liền giúp cô cầm chồng sách. An Sơ Hạ đành thôi, để ông cầm giúp. Nếu không cho ông cầm không chừng sẽ tốn thời gian ở đây cả ngày mất.
Hàn Thất Lục đi trước đột nhiên xoay người lại.
Ánh mắt gắt gao nhìn An Sơ Hạ: "An Sơ Hạ, nếu cô dám gọi hỏi trong thư viết gì, cô sẽ... chết, chắc!"
Những lời này của Hàn Thất Lục gần như rít lên. Hắn đang rất tức giận!
"Tại sao?" Cô khó hiểu chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm Hàn Thất Lục. Chỉ thấy ánh mắt khinh thường của hắn đang nhìn cô: "Vì đây là mệnh lệnh của bổn thiếu gia! Chẳng lẽ cô quên rồi sao? Cô chính là người hầu của bổn thiếu gia!"
P/s: Hết ngày hôm nay =))) Mấy bạn đừng hỏi An Thần Xuyên là ai =)) cũng đừng hỏi Giang Thần Xuyên đâu, vì 2 đứa nó là một đấy =)) Trong truyện má Cẩm gọi nó là An Thần Xuyên nên phải tôn trọng má Cẩm mà sửa lại =)))
|