Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi
|
|
|
Edit by _KuniWang_
Chương 74 Cứu mạng!!
Nhìn thấy Hàn Thất Lục bá đạo như vậy, An Sơ Hạ thở dài một cái, thỏa hiệp nói: "Được rồi được rồi, tùy anh. Tôi nhất định sẽ không gọi điện tới hỏi, thiếu gia."
Dứt lời, cô làm theo hành động của Hàn quản gia, cung khính khom lưng chào hắn. Hắn lúc này mới hài lòng xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Hàn Thất Lục đã khuất khỏi tầm mắt của mình, An Sơ Hạ nở một nụ cười đắc ý: "Không gọi điện thì không gọi! Ngày mai lên lớp tôi có thể trực tiếp hỏi hắn!"
Hàn quản gia đứng một bên cười, cũng chẳng biết lí do vì sao ông lại cười, những nếp nhăn lộ rõ ra, liền đứng lên.
Bữa tối đã được chuẩn bị xong, An Sơ Hạ bước vào nhà, một bóng đen bổ nhào về phía cô. Khỏi cần nói, nhất định là Khương Viên Viên. Nghĩ vậy, nên cô đành đứng im để cho người kia chụp hụt mà té ra đất.
Thế nhưng... Ai có thể nói cho cô biết, cái bóng đen kia tại sao lại liếm mặt cô?
Chậm rãi mở mắt hé nhìn, chỉ là cần chút nữa cô sợ tới mất hồn, hướng mắt về phía Khương Viên Viên mà cô đang nghĩ, hóa ra người đang liếm mặt cô là con chó Tây Tạng! Bây giờ nó vẫn đang hăng say liếm mặt cô, khiến mặt cô toàn nước miếng của nó!
"Mẹ ơi!" Cô hét toáng lên.
"Mẹ đây, mẹ đây! Ôi, Tiểu Sơ Hạ sao có thể gọi ta là mẹ rồi! Thất Lục, không phải là hai người các con ngày mai lập tức kết hôn luôn chứ ?!" Từ phòng bếp truyền tới một thanh âm, không cần phải nói, chính xác là giọng của Khương Viên Viên.
Hàn Thất Lục nằm trên sô pha nhị không được mà trừng mắt lên tiếng: "Mẹ, chúng con còn chưa trưởng thành đâu! Còn nữa, chưa chắc gì cô ta đã gọi mẹ chứ, không tin mẹ có thể ra mà xem!"
Nghe Hàn Thất Lục nói vậy Khương Viên Viên mới cảm thấy có gì đó không đúng, cầm cái xẻng xào rau đi ra xem.
Nhìn thấy cảnh tượng An Sơ Hạ bị con chó ngao Tây Tạng vồ người té nhào xuống đất lại, còn đang liếm mặt cô.
"Cứu... cứu mạng!" An Sơ Hạ lên tiếng cầu cứu.
"Hỗn đản !!! Tử Phách Thiên! Mày mau thả Tiểu Sơ Hạ ra!" Bà cầm cái xẻng xào rau chuẩn bị xông tới giải cứu cho cô, Hàn Thất Lục thấy vậy liền ngăn cản.
" Mẹ, mẹ cầm cái này là đang muốn giết Phách Thiên của con sao?" Trên mặt Hàn Thất Lục hiện lên mấy đường hắc tuyến, khó chịu nhìn bà, khiến Khương Viên Viên bị dọa một phen: "Mẹ trở lại phòng bếp dọn dẹp đi, chỗ này giao cho con!"
"Phòng bếp! Đúng rồi! Đồ ăn của mẹ !!! Tiểu Sơ Hạ, Thất Lục sẽ giúp con giải thoát!" Nói một câu, Khương Viên Viên cầm xẻng xào rau đi chạy nhanh vào phòng bếp, để lại An Sơ Hạ khóc không ra nước mắt.
Hàn Thất Lục lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người liền nhìn thấy Phách Thiên bổ nhào lên người An Sơ Hạ hắn lại tự nhiên vui vẻ nở nụ cười.
Hắn đi lại gần phía An Sơ Hạ, mở miệng nói: "Phách Thiên, mày đối với cô ta quá tốt rồi! Giọng nói lạnh lùng đến mức Phách Thiên phải dao động, nó buông An Sơ Hạ ra đi tới gần Hàn Thất Lục.
Thật sự việc này có chút kì lạ, một Phách Thiên đối với người lạ đều xa lánh, nếu thoạt nhìn không vừa ý là xông tới kêu to.
Nó đối với Hướng Mạn Quỳ cũng vậy, gặp cô là muốn xông lên gào. Điều này có thể là do Khương Viên Viên dạy, vì lúc đầu nó với Hướng Mạn Quỳ là hờ hững. Sau này mới hung hăng đòi cắn.
Phách Thiên rời khỏi người cô, An Sơ Hạ lúc này mới đứng lên, chân không trách khỏi đà lùi về sau vài bước. Phách Thiên chú ý tới hành động của cô, sau đó xoay người lại hướng của cô mà nhào tới...
P/s: Nhà có chuyện ta sẽ ngưng dịch một thời gian! Mấy chế kia vẫn sẽ tiếp tục.
|
Edit by: _amyy_y
Chương 75: Hình như Phách Thiên đặc biệt thích...
"A! Đừng tới đây, cứu mạng!" Cô không biết làm sao, lui về phía sau vài bước rồi xoay người chạy vào phòng khách, Phách Thiên vẫn đuổi sát cô, cuối cùng cô chạy tới chỗ Hàn Thất Lục đang đứng xem trò vui, bắt được hông hắn.
"Cứu mạng..." Cô ôm lấy Hàn Thất Lục, nước mắt bắt đầu trào ra.
Đáy lòng đột nhiên cảm thấy bị đụng chạm, Hàn Thất Lục dời ánh mắt qua một bên, trầm giọng nói: "Phách Thiên, ngoan ngoãn ở yên! Nếu không sẽ không được ăn cơm."
Đang chuẩn bị lao về phía An Sơ Hạ lần nữa, Phách Thiên không cam lòng nhảy ra, cuối cùng nghe lời ngồi sang một bên. Nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm An Sơ Hạ, mà An Sơ Hạ cũng nhìn chằm chằm nó, sợ nó lại đột nhiên nhào về phía cô.
Thấy bộ dáng này của An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục đột nhiên cảm thấy buồn cười, nên cười to lên thành tiếng.
"Anh... cười cái gì?" An Sơ Hạ không hiểu hỏi, còn khẩn trương nhìn qua phía Phách Thiên mấy lần. Phách Thiên hình như có chút mệt, lười biếng gục đầu xuống chân hắn, nhắm mắt lại giống như đang ngủ.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi cười là vì... Một người không sợ trời không sợ đất như cô lại có thể sợ nó, thật là hiếm có a." Vẻ mặt hắn đắc ý, giống như là phát hiện ra được lục địa mới vậy.
Khinh bỉ liếc hắn một cái, cô có chút khẩn trương nhìn qua Phách Thiên.
"Tôi nói này, tiểu thư." Hàn Thất Lục đưa đầu tới sát mặt cô, có thể ngửi thấy mùi hương sữa tươi nhàn nhạt: "Cô còn muốn ôm tôi đến khi nào?"
Cô lúc này mới nhớ ra là mình đang ôm chặt Hàn Thất Lục! Vội vàng buông tay ra, gương mặt bỗng hơi đỏ lên.
"Xin lỗi! Cô lễ phép nói một tiếng.
Hàn Thất Lục bất đắc dĩ nói: "Phách Thiên của tôi hình như đặc biệt thích cô, bất quá, hình như cô không hề thích nó a... Nên biết rằng Phách Thiên trước giờ gặp người khác, đều không phản ứng như thế, chưa bao giờ phản ứng thái quá như vậy."
Cúi đầu, cô nhớ lại một ký ức sâu đậm. Mãi đến lúc Hàn Thất Lục giơ giơ tay trước mặt cô cô mới giật mình tỉnh lại. Hắn không tin được trong con ngươi An Sơ Hạ tràn ngập đau thương.
"Anh không tin sao? Thật lúc tôi còn rất nhỏ, cha tôi bỏ đi theo người đàn bà khác, bỏ lại tôi và mẹ. Bắt đầu một cuộc sống mới, tôi khóc một ngày một đêm, lại bị sốt rất cao. Tiền trong nhà đều bị cha mang đi hết, mẹ không có tiền chữa bệnh cho tôi, liền ôm tôi đi ra đường ăn xin." Nói tới đây, cô hít mũi một cái, chóp mũi bắt đầu ửng đỏ.
Hàn Thất Lục biết nhà An Sơ Hạ nghèo, nhưng lại không biết chuyện này. Ngực đột nhiên nhói đau, cảm giác này là thương yêu sao?
"Ngày đó, mẹ ôm tôi đến gõ cửa một nhà có tiền, nhưng người kia không nói lời nào lập tức thả chó ra. Vì để bảo vệ tôi, chân mẹ bị chó cắn bị thương..." Nói đến đây, trên gò má cô xuất hiện một giọt lệ.
Ý thức được hình như mình nói quá nhiều, An Sơ Hạ lập tức dừng lại. Lúc này mới phát hiện Khương Viên Viên đứng ở cửa phòng bếp cũng đã rơi nước mắt, Hàn quản gia đứng bên cạnh cũng đã rơi một giọt lệ.
"Đó là vì sao tôi sợ chó a!" An Sơ Hạ lau nước mắt mỉm cười, đôi mắt trở nên trong sạch không để lại chút ưu thương: "Mọi người đang làm gì vậy a? Đây không phải chuyện gì thực sự cảm động lắm, sao lại khóc a?"
|
Edit by: _amyy_y
Chương 76: Đổi thân phận
Thấy cô miễn cưỡng cười, Khương Viên Viên "Oa" một tiếng nhào về phía cô, gắt gao ôm An Sơ Hạ khóc to.
"Tiểu Sơ Hạ, mẹ nhất định sẽ thương con!" Khương Viên Viên đã khóc bù lu bù loa lên. An Sơ Hạ thiếu chút nữa bật cười, những người nhà này thật đúng là...? Thật sự đều rất tốt bụng a.
Cô vẫn cảm thấy Hàn gia nợ cô, nhưng vẫn cố ý quên chuyện mẹ mình bị 'ung thư'. Nếu không phải tại Hàn gia, không chừng mẹ vẫn còn sống.
Bây giờ xem ra, cô thật sự sai lầm rồi. Mỗi người đều phải trải qua rất nhiều sự ly biệt, gặp lại nhau, đều trải qua những chuyện đau buồn, chuyện hạnh phúc, quan trọng là, sau cơn mưa sẽ lại có cầu vồng, lại có thể làm lại từ đầu a...
"Tiểu Sơ Hạ, mẹ quyết định rồi, không cho con đi học nữa! Đến trường nhiều rất mệt a! Sau này, con chỉ cần ở trong nhà hưởng thụ." Những lời này như sét đánh ngang tai An Sơ Hạ.
Hưởng thụ? Cô không phải người già a. Hưởng thụ cái gì a! Hơn nữa, sao lại đổi cách xưng hô là mẹ? Sao bà lại trở thành mẹ cô rồi?
"Cái kia..." Cô muốn nói gì đó, nhưng bị Khương Viên Viên ôm chặt lấy, không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Hàn Thất Lục khẽ liếc Khương Viên Viên, không kiên nhẫn đi qua đẩy bà qua một bên.
"Mẹ, mẹ ôm như vậy cô ấy sẽ chết ngạt mất!" Thanh âm của Hàn Thất Lục lạnh lùng vang lên, nhưng không làm người khác rùng mình. Hắn nhìn mẹ mình, càng nhìn càng thấy bất đắc dĩ. Có lẽ vì hắn trưởng thành quá sớm, nên luôn cảm thấy mẹ hắn thật ngây thơ. Ngây thơ đến mức làm người ta muốn khóc.
Khương Viên Viên bĩu môi vô tội: "Mẹ chỉ thấy đau lòng cho Tiểu Sơ Hạ của mẹ thôi!"
"Đau lòng? Yêu thương cô ấy mà kêu cô ấy đừng đi học? Mẹ đang cướp đi quyền được đi học mẹ biết không? Mẹ là một tác giả, chẳng lẽ ngay cả điều này mẹ cũng không biết sao? Nói được một nửa, Hàn Thất Lục đột nhiên nhăn mặt lại, nhếch nhếch mũi lên nghi hoặc hỏi: "Có mùi gì vậy?"
"A — bít tết của tôi !!!" Khương Viên Viên hét lên rồi chạy về bếp. Sau đó, từ trong bếp truyền ra một tiếng hét chói tai: "Cháy rồi !!!"
An Sơ Hạ và Hàn Thất Lục cùng nhìn về phòng bếp, lắc đầu.
"Cái gì cháy?" Hàn Lục Hải cầm một xấp công văn chạy tới, Hàn quản gia vội nhận công văn và áo khoác.
"Bít tết của tôi." Khương Viên Viên bước ra, mắt hơi hồng hồng: "Tôi cố tình vào bếp, muốn cho mọi người nếm thử món bít tết tôi vừa học. Kết quả lại cháy mất rồi."
Hàn Thất Lục không mảy may nói: "Đều tại mẹ hết!"
Hàn Lục Hải vốn không lạnh lùng như Hàn Thất Lục, yêu thương ôm vợ mình trong tay, dịu dàng nói: "Cháy rồi thì thôi, sau này cũng không phải là không có cơ hội làm lại."
Sau khi được Hàn Lục Hải an ủi, Khương Viên Viên mới dịu đi một chút, vẫn đáng thương nói:"Nhưng cháy như vậy rồi, vậy bữa tối phải làm sao?"
"Không có cũng không sao! Tôi đang tính đưa mọi người ra ngoài ăn bữa tối." Hàn Lục Hải cười haha, quay đầu nói với An Sơ Hạ: "Sơ Hạ, con có nhớ sáng hôm qua đã đổi thân phận con từ con gái nuôi thành vị hôn thê của Thất Lục không? Bây giờ chúng ta đi ăn một chút, con sẽ cùng mọi người hiểu rõ nhau một chút."
|
Edit by: _KuniWang_
Chương 77: Khiếp sợ
Lần này Hàn Lục Hải cố tình không cho người hầu đi theo, ngay cả Hàn quản gia cũng không dẫn theo, ông tự mình lái xe, giống như một gia đình Hàn gia bốn người.
Khương Viên Viên ngồi ở bên ghế lái phụ, chỉ là vì An gia là nhà mẹ ruột của An Sơ Hạ mà có chút ghen tị, An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục im lặng ngồi ở phía sau, đương nhiên An Sơ Hạ vẫn có thể trò chuyện cùng Khương Viên Viên.
"Đến nơi, bà ít nói lại vài câu, cứ như trẻ con!" Hàn Lục Hải dừng xe tại một căn biệt thự cổ, có hai người hầu tiến ra giúp mở cửa xe.
So với gia đình Hàn Lục Hải thì đúng thật phong cách lẫn khiến trúc của An gia trái ngược hoàn toàn. Kiến trúc này so với Học viện hoàng gia Tư Đế Lan có chút giống, nhưng nếu đem so sánh thì An gia nhỏ hơn nhiều.
"Sơ Hạ, nhìn đi, con nghe mẹ nói này, An gia nhà cửa giống như phòng của Vampire trên ti vi hay chiếu, rất âm u. Hay là chúng ta trở về nhà đi!" Khương Viên Viên đang có ý muốn đem An Sơ Hạ đang mơ mạng lập tức quay trở về Hàn gia ngay tức khắc.
"Được rồi!" Hàn Lục Hải nhìn Khương Viên Viên mà nói:" Sơ Hạ vẫn là của bà, không một ai giám cướp con bé đi đâu! Đây cũng là để con bé nhận lại thân phận của mình mà thôi!"
Bốn người chầm chậm bước vào sân nhà An gia, ở đó đã sớm có ba người đứng chờ sẵn.
Khi nhìn thấy bọn họ, An Dịch Sơn vui vẻ chào đón:" Lão Hàn, sao ông đến chậm vậy? Tôi chờ ông ở đây được khoảng một tiếng đồng hồ rồi, ông không phải nói ba bốn phút sẽ tới nơi sao?"
"Chẳng phải tôi đã đến rồi sao, ông thật là..." Hai người ngẫu hứng nói đùa.
"Sơ Hạ?" An Thần Xuyên không thể tin rằng An Sơ Hạ lại xuất hiện ở nơi này. Thân phận của An Sơ Hạ hắn đều biết rõ, mẹ bởi vì cứu Hàn Lục Hải mà qua đời nên sống nhờ tại nhà Hàn gia, vi không muốn cô ở trường bị coi thường mà lấy thân phận con gái nuôi để đi học. Nhưng hắn không biết người mà cha nói chính là An Sơ Hạ, vì cha chỉ dùng hai từ 'con bé' để nói đến cô.
"Thần Xuyên?" An Sơ Hạ quả nhiên cũng tỏ ra kinh ngạc, An gia An gia, An Thần Xuyên... thì ra là thế.
"Hai người quen nhau sao?" Một người phụ nữ có mái tóc nhuộm màu hồng nói, nếu như đoán không nhầm thì đây là mẹ của An Thần Xuyên. Nhung nhìn kĩ người phụ nữ này rất quen mắt.
"Ông xem ông xem, mãi nói chuyện với ông mà làm tôi quên mất chuyện chính! Đây là Sơ Hạ hả?" An Dịch Sơn quay đầu nhìn Sơ Hạ.
Kinh ngạc... cô kinh ngạc mở hai mắt to tròn nhìn hắn.
Đây là chủ nhà của An gia sao? Không phải đây là... Cô không nhìn nhầm, chết cũng không nhìn nhầm. Cô nhất thời không biết phản ứng ra sao. Cô thật không ngờ, thật không ngờ người sắp trở thành ba nuôi của cô lại chính là ba ruột của cô - An Dịch Sơn.
Bắt mẹ cô phải ly hôn cùng với người phụ nữ khác kết hôn! Cha của cô...
"Làm sao thế? Trên mặt tôi có dính gì sao?" Thấy An Sơ Hạ cứ nhìn mình chằm chằm, An Dịch Sơn thấy có chút kì lạ. Con bé lớn lên thật xinh, xinh như búp bê.
Vừa lúc đầu hắn chẳng muốn ở đây đứng chờ một chút nào, cảm thấy đúng đây rất lãng phí thời gian, nhưng hiện tại... toàn bộ đều hoàn hảo. Hắn cảm thấy rất vui vẻ nhưng cũng cảm thấy mất mát rất lớn.
P/s: Để mình giải thích một chút nha. Cuối chương trước nói đi ăn có nghĩa là Hàn gia có quen với An gia, An gia mời Hàn gia đến nhà dùng cơm, sợ là Sơ Hạ sẽ không đi nên cuối chương trước HLH kiểu lừa ASH kiểu "đi ăn để hiểu nhau hơn" rồi SH cùng đi ấy. Còn về An Thần Xuyên là vì lúc đầu bọn mình theo trong phim nên dịch là Giang Thần Xuyên. Nhưng đọc mấy chương sau này mới thấy tác giả có ý của tác giả nên phải đổi lại cho đúng nguyên gốc truyện.
|