Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi
|
|
|
Edit by: Lục Vân Đảng - _KuniWang_
Chương 83: Tôi sẽ chính thức theo đuổi cô ấy...
"Ah..." Hàn Thất Lục giả bộ giật mình:" Đúng thật là ba mẹ hai bên gia đình nhà chúng ta rất thân thiết nhưng mà chúng ta cũng không cần thân thiết tới vậy! Bộ cậu tưởng cậu muốn hỏi tôi cái gì, là tôi phải nghe cậu hỏi chắc?"
An Thần Xuyên thừa biết tính tính không tốt của Hàn Thất Lục nên cũng không để mình bị mấy lời khiêu khích của hắn trêu tức, chỉ có điều là hơi xấu hổ.
Được một lúc An Thần Xuyên ngẩng đầu lên nói: " Là chuyện về An Sơ Hạ!"
Nghe đến ba chữ An Sơ Hạ tâm trạng của hắn bắt đầu thay đổi, nụ cười cợt nhã kia cũng vụt tắt:" Tôi đã biết, cậu muốn nói gì?"
An Thần Xuyên lắc đầu một cái, nói bằng một giọng dễ nghe hơn:" Tôi không hi vọng anh trả lời câu hỏi của tôi, tôi chỉ đơn giản muốn hỏi anh một câu, Hàn thiếu gia anh và An Sơ Hạ chỉ là quan hệ bình thường như bạn bè thôi phải không?"
"Quan hệ bình thường như bạn bè?" Hàn Thất Lục hơi nghiêng đầu, ánh mắt có chút khó hiểu.
An Thần Xuyên không tự chủ mà nắm chặt tay thành quyền:" Ý tôi là, anh thích An Sơ Hạ sao?" Hạ quyết tâm rất lớn, cuối cùng thì câu nói ấy cũng đã được nói ra, vấn đề này hắn thật sự rất muốn biết.
Hàn Thất Lục cười nhẹ nhưng ý cười chưa hiện lên ánh mắt thì lại tắt ngủm, giật giật khóe môi, hắn lạnh lùng nói:" Cậu không biết hỏi người ta như vậy là thất lễ à?"
Hắn tất nhiên là biết hỏi vậy là thất lễ nhưng mà nếu không hỏi thì hắn sẽ ngủ không yên nên bắt buộc hắn bắt chuyện để hỏi.
"Hãy trả lời tôi, xin anh!" Giây phút này hắn cực kì cố chấp, nếu như là tính cách của hắn thì nếu đối phương không chịu nói thì hắn cũng không miễn cưỡng ép buộc.
Im lặng một lúc, Hàn Thất Lục bước lên phía trước vài bước, đi đến trước mặt An Thần Xuyên. Về chiều cao thì hai người gần như bằng nhau nhưng về khí thế bức người thì An Thần Xuyên kém xa Hàn Thất Lục.
"Cậu thích Sơ Hạ?" Hắn không trả lời câu hỏi, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía sau lung, nếu ai nhìn thấy cũng cảm thấy lạnh của sống lưng.
Đối vơi câu hỏi này của Hàn Thất Lục, An Thần Xuyên không căng thẳng mà trái lại còn rất thoải mái mà trả lời:" Đúng! Tôi thích cô ấy!"
Sắc mặt của Hàn Thất Lục không hề thay đổi:" Thích cô ta... lí do cậu thích cô ấy? Không xinh đẹp, dáng người không chuẩn, tính cách mạnh mẽ quá, cố chấp, nhốc nghếch, riêng mấy điểm đó thôi đã không còn lí do gì cho người ta thích cô ta rồi!"
Ngẩng đầu lên, An Thần Xuyên nhìn đối diện ánh mắt với Hàn Thất Lục: "Thích một người là thích luôn cả khuyết điểm của người đó!"
"Tôi đang hỏi cậu, cậu thích cô ta ở điểm nào?" Hắn gằn giọng hỏi lại một lần nữa.
Im lặng một lúc, cậu mới trả lời: "Thích một người không cần lí do!"
Nghe xong câu trả lời của An Thần Xuyên, Hàn Thất Lục lại tiếp tục nói tiếp:"Những lời đó thiếu tính thuyết phục. Thích một người mà ngay cả lí do cũng không biết, như vậy thực chất cậu không thích An Sơ Hạ!"
"Không phải vậy! Tôi rất thích cô ấy!" An Thần Xuyên tràn đầy kiên định.
Nhìn chằm chằm An Thần Xuyên một lúc, Hàn Thất Lục nở một nụ cười lạnh:" Tùy cậu"
Nói xong hắn liền xoay người bước ra khỏi phòng.
"Chờ một chút" An Thần Xuyên bước lên phía trước chặn trước mặt hắn:" Từ mau tôi sẽ chính thức theo đuổi cô ấy!"
"Ồh..." Hàn Thất Lục vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì:" Đừng quên cậu là anh trai cô ta!"
Hít một hơi thật sâu cho không khí đầy lồng ngực, An Thần Xuyên ưỡn ngực nói:" Như vậy thì sao? Tôi thích cô ấy, từ mai tôi sẽ làm cô ấy thích lại tôi!"
|
Sao không có tiếp vậy tác giả?
|
Chương 84: Đến phòng đợi tôi.
Nhìn chằm chằm An Thần Xuyên một lúc, Hàn Thất Lục mặt không chút thay đổi, thậm chí còn mang một tia cười nhạt: "Tùy cậu."
Ngây người nhìn bóng lưng Hàn Thất Lục rời đi, An Thần Xuyên toàn thân mơ hồ, cảm thấy thật kì lạ. Hắn còn cho rằng Hàn Thất Lục sẽ tức giận mà trở mặt với hắn ngay tại đây, hoặc là sẽ lạnh nhạt mà đối đầu với hắn, thật không nghĩ tới chuyện Hàn Thất Lục lại thờ ơ như vậy.
Lẽ nào suy đoán của hắn là sai? Hàn Thất Lục thật sự không thích An Sơ Hạ?
Nếu quả thật là sai thì không nghi ngờ gì nữa, đây là một tin tốt đối với hắn. Như vậy thì sẽ không có bất kì điều gì có thể cản trở hắn nữa a!?
"Sơ Hạ, nếu có thời gian rảnh thì phải thường xuyên đến đây chơi với cha nhé." - An Dịch Sơn hiền từ nói, nhưng sự hiền từ này đối với An Sơ Hạ mà nói chính là một loại sỉ nhục. Bởi vì ông ta muốn tạo mối quan hệ tốt với Hàn gia nên mới tự xưng là cha cô. Vậy nếu như ông thật sự biết cô chính là đứa con gái ruột của mình thì ông sẽ còn bày ra bộ mặt gì đây? Nói không chừng sẽ ngay lập tức chối bỏ cô a!? "Tôi sẽ thường xuyên đem cô ấy tới đây chơi đùa." - Hàn Thất Lục tiến lên một bước, đi đến bên cạnh An Sơ Hạ, ôm lấy vai của cô: "Phải không? Vị hôn thê của anh?"
Kỳ thực hắn đang cố ý giúp An Sơ Hạ giải vây, bởi vì An Sơ Hạ chính là đang yên lặng ngồi nhìn An Dịch Sơn, bộ dạng giống như đầu gỗ ngu ngốc, đến việc trả lời An Dịch Sơn cũng chưa nói được câu nào.
Nghe được giọng của Hàn Thất Lục, An Sơ Hạ mới hồi phục lại tinh thần. Quay đầu nhìn Hàn Thất Lục bằng ánh mắt cảm kích, lại quay qua nói: "Thật ngại quá, cha, vừa rồi con có chút thất thần."
Cô cố ý đem chữ "cha" này nhấn thật mạnh.
An Dịch Sơn không nghe ra sự khác thường trong lời nói của cô, mỉm cười quay đầu hướng Hàn Lục Hải nói lời tạm biệt. Lúc trở về tới Hàn gia cũng đã là chính giờ, bữa cơm hôm nay ăn đúng là trôi qua thật lâu.
"Lão gia cùng phu nhân đã trở về." - Hàn quản gia đứng ở cổng chính chờ họ, vừa xuống xe liền ân cần hỏi han. Ông làm quản gia ở ngôi nhà này đã hơn bốn mươi năm, từ khi ông chỉ mới mười tuổi, được coi như một đứa nhóc giữ cửa cho Hàn gia, đến tận bây giờ.
Có thể nói, ông chính là tận mắt nhìn thấy Hàn Thất Lục lớn lên. "Hàn quản gia." - An Sơ Hạ vừa xuống xe liền gọi Hàn quản gia: "Bài thi và sách của con ông để ở đâu thế?" Cúi đầu suy nghĩ vài giây, ông mỉm cười nói: "Tôi đã đặt trên bàn sách trong phòng của tiểu thư."
Cô gật gật đầu, chạy qua con đường đá dẫn đến phòng khách. Trong phòng khách toàn bộ bóng đèn đều tắt, chỉ để lại duy nhất khung đèn thủy tinh to lớn treo giữa phòng khách, chiếu sáng cả gian phòng, tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ như ban ngày. Cô mới vừa đi lên cầu thang, cửa phòng khách liền truyền đến giọng nói của Hàn Thất Lục: "An Sơ Hạ, một lát nữa đến phòng của tôi." - Đợi lúc cô quay đầu nhìn xuống, Hàn Thất Lục đã yên vị ngồi trên ghế sa lon uống nước trái cây, xem như xung quanh không có ai, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn lấy cô một cái.
Kỳ quái, đến phòng của hắn làm cái gì? An Sơ Hạ cũng không để ý nữa, cô chỉ muốn về phòng thật sớm để ngày mai có thể đem các kiến thức trọng điểm giảng lại cho các bạn trong lớp một lượt. "Ây da! Đã chín giờ rồi!" - Khương Viên Viên giống như Từ Hi bị Hàn Lục Hải dìu đến, bà chỉ mới nhấp một ngụm nhỏ rượu vang mà bước chân đã bắt đầu loạng choạng rồi. "Hôm nay em đừng viết bản thảo nữa, hảo hảo quay về phòng ngủ một giấc. Nếu không ngày mai đầu em sẽ rất đau đấy." - Hàn Lục Hải khuyên Khương Viên Viên không nên viết bản thảo, nhưng bà không chịu. Một hơi bác bỏ lời đề nghị của ông, tự mình bước đi không vững chạy về phòng. Hàn Lục Hải vốn là tính chạy theo sau, nhưng khi nhìn thấy Hàn Thất Lục đang ngồi ở sa lon ăn táo, liền đi tới trước mặt hắn cố ý đè thấp thanh âm hỏi: "Vì sao Sơ Hạ hôm nay lại khác thường như vậy? Không phải có liên quan đến con đấy chứ?"
|
Chương 85: Cô muốn chết sao?
Bởi vì Hàn Lục Hải đang đứng trước mặt, Hàn Thất Lục cũng không dám không biết lớn nhỏ, nuốt xuống miếng táo giương mắt nhìn Hàn Lục Hải đáp: ''Không liên quan gì tới con. Không phải nói cô ta căng thẳng sao?''
Cáo già Hàn Lục Hải làm sao có thể bị Hàn Thất Lục lừa trắng trợn như vậy, đi tới bên cạnh Hàn Thất Lục ngồi xuống, ông cũng cầm một quả táo cắn. Mơ hồ ko rõ mà nói: ''An Dịch Sơn chẳng nhẽ chính là nguời đàn ông đã bỏ rơi hai mẹ con Sơ Hạ?''.
Biết rõ Hàn Lục Hải trong lòng đã chắc chắn, Hàn Thất Lục thẳng thắn cũng không dấu diếm nữa, ném quả táo đang cắn dở vào thùng rác rồi cầm khăn tay lau miệng.
''Đúng vậy, nhưng việc này ba tốt nhất vẫn là giả bộ như cái gì cũng không biết với An Sơ Hạ.'' Đem khăn tay ném vào trong thùng rác đi về hướng cầu thang màu trắng.
Hàn Lục Hải nhăn mày, như vậy An Dịch Sơn nguời này ông cũng không yên tâm giao hết hạng mục này cho hắn làm. Dù sao một người đàn ông vứt bỏ vợ con không có gì đáng tin. Nhưng mà hiện tại Sơ Hạ là con gái nuôi trên danh nghĩa của hắn như vậy hắn cũng không thể trở mặt. Có lẽ trước mắt mà nói thật sự nên nghe theo Thất Lục, im lặng giả vờ như cái gì cũng không biết là tốt nhất.
Ánh đèn sáng ngời, An Sơ Hạ ngồi ở bàn học xa hoa dùng bút màu hồng mà đem đánh dấu những trọng điểm đồng thời viết những lời chú giải bên cạnh. Viết thế này mới có thể dễ hiểu mà đem những kiến thức lý giải cho mọi người.
Học sinh lớp A trước đây cũng không nghe giảng, cô cần tốn rất nhiều tâm tư, ko thể dùng phương thức ôn tập truyền thống. Nếu ko năng suất thực sẽ rất chậm.
''Kiểm tra gì gì đó đều đi chết đi, ta phải về nhà làm giấc mộng của ta....'' Di động đặt trên bàn học bỗng vang lên. Nghe thấy tiếng chuông An Sơ Hạ liền đau đầu. Tiếng chuông này là Khương Viên Viên giúp cô đổi, cũng ko biết là lấy từ đâu, nói là cái này rất có cá tính, nếu mà thầy giáo nghe được sẽ hộc máu mà chết? Thế nhưng cô cũng ko dám tùy tiện đem tiếng chuông đi đổi.
Ánh mắt của cô còn dừng lại ở sách giáo khoa trên bàn, điện thoại cứ vang lên, cô cũng không xem được sách liền nhấn nút nghe sau đó truyền đến chính là thanh âm ẩn nhận cơn giận dữ: ''An Sơ Hạ, cô muốn chết sao?''
Đồ ngốc mới có thể muốn chết! Ở trong lòng nói một câu như vậy,An Sơ Hạ bĩu môi quyết định ko cùng hắn chấp nhặt mà hỏi: ''Có chuyện gì sao?''
''Có chuyện gì?'' Bên kia giọng nói đã gần như phát điên rồi.
"Ân, có chuyện gì?'' Cô buông bút xuống có chút ko kiên nhẫn mà lặp lại 1 lần.
Hàn Thất Lục hít sâu vài hơi hồi phục tâm tình của mình, kiềm chế việc muốn đem điện thoại đập vỡ nói: ''Tôi nói với cô đến phòng tôi một lát cô cko như gió thổi bên tai hay là lỗ tai có vấn đề?''
Đến phòng hắn? An Sơ Hạ mới đột nhiên nhớ ra bảo cô sang phòng hắn một lát. Kết quả là cô học chăm quá nên quên.
Này cũng khó trách vị đại thiếu gia này lớn lên tính tình đã kì như thế rồi.
''Được rồi, thực xin lỗi. Tôi xem sách nhập tâm quá nên quên mất. Có chuyện gì bây giờ anh có thể nói'' Cô biết rõ nếu bây không hạ mình thì tối nay cô đừng nghĩ sẽ sống dễ chịu.
''Bổn thiếu gia không có thói quen nói chuyện qua điện thoại'' Ngay sau đó hắn liền cúp điện thoại.
Không nghe thấy âm thanh gì nữa cô cầm lấy điện thoại di động vừa nhìn mới phát hiện hắn đã tắt điện thoại rồi. Được rồi coi như cô xui xẻo, đụng phải hắn. Thu dọn đồ đạc cô lúc này mới chậm rì hướng phòng Hàn Thất Lục đi đến.
|