Thiếu Gia Sợ Vợ
|
|
Chương 35: Uyển giao hội
Giận dỗi đi theo mọi người ra cửa, mới phát hiện người trên đường người qua kẻ lại rất tấp nập.
Đại khái này Uyển giao hội này là ngày chung vui ở Uyển châu, nam nữ già trẻ đều ra đường chơi, không có ngăn cấm gì.
Đặc sắc thứ nhất chính là đua thuyền rồng.
Hân Duyệt ngồi trên lầu cùng mọi người, thấy xa xa bên bờ đối diện, hơn mười chiếc thuyền rồng đã sẵn sáng chờ phát lệnh.
Gần chỗ đầu nguồn có một cái tháp gỗ cao cao, bên trên treo một quả cầu vải màu đỏ, chính là thải cầu hôm nay.
Kỳ thật thải cầu kia cũng không đáng bao nhiêu, hàng năm đều không giống nhau, có khi dùng chỉ nhiều màu may thành, có khi bao quanh bằng chỉ bạc, là do thương hội Trường An sắp xếp.
Những đại hộ nhà giàu tất nhiên không thiếu vật nhỏ này, có điều đó là một phần vinh dự.
Bọn họ đã tranh thủ đưa thuyền rồng ra chờ ở cửa sông, ai cũng muốn giật thải cầu về, tặng cho cô nương mình yêu mến, sẽ được mọi người trong toàn thành chúc phúc.
Hân Duyệt hai mắt sáng ngời nhìn bóng dáng cao lớn ở phía xa xa, hắn đang cầm hai lá cờ có màu khác nhau, đã chuẩn bị tốt để chỉ huy thuyền rồng.
Hân Duyệt thầm nghĩ: Nhặt được Tề Vân Đình cũng giống như được bảo bối, kim cương vương lão ngũ như hắn có biết bao cô nương mơ ước chứ. Đúng dịp là mấy người trước bất hạnh qua đời, vì thế mà sau đó không ai dám mơ tới nữa. Nếu không còn mạng, còn nói cái gì thanh niên tài tuấn, vinh hoa phú quý chứ?
Phía trước rất ồn ào, có vô số tiếng hò hét, trong ngày không cần câu nệ mọi chuyện này, có vô số cô nương điên cuồng truy đuổi thần tượng của mình.
Quả nhiên, sau lưng có giăng một cây cờ: "Chúc tài tử đệ nhất Giang Nam."
Chúc Lương một thân áo trắng chói mắt, vẻ mặt xuân phong đắc ý, trên tóc còn vương hai đóa hoa, không biết là cô nương to gan nào đã ném lên.
Hân Duyệt rõ ràng cảm thấy Thu Sương bên cạnh mình chấn động, quay đầu nhìn, thì thấy nàng mặt mũi hoa đào, bộ dạng si ngốc, cắn chặt môi, ngực phập phồng, tay nắm chặt khăn lụa.
Tình cảm thầm mến sao!
Hân Duyệt quay đầu nhìn những người lớn, bọn họ chú ý trận đấu, không nhìn thấy bên này.
Tầm mắt quay lại hiện trường, Chúc Lương cũng cầm hai lá cờ nhỏ đi lên đài, chào hỏi đám người Tề Vân Đình. Xem ra hắn là tổng chỉ huy của Chúc gia.
Một ông lão râu bạc, lên đài nói vài câu, còn nói thải cầu năm nay là làm từ vàng ròng, để tăng tính cạnh tranh cho mọi người, tiện thể đánh chiên bắt đầu trận đấu.
Toàn trường phút chốt sôi trào.
Vân Hải quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, thống lĩnh mọi người tiến lên thượng nguồn, lao thẳng tới cái tháp cao kia.
Những nhà khác cũng không chịu thua kém, đuổi theo sát sao.
Hơn nữa Chúc gia huynh đệ đông đảo, thất lang bát hổ xông lên. Chúc Lương kia là lão thất.
Đương nhiên công tử các nhà không phải ai cũng giỏi võ nghệ, cũng có rất nhiều người không biết võ công, sẽ có gia đinh giúp xông lên cướp cầu, dù sao cũng không phải ai lấy được là thắng, mà là ai cầm cầu đánh vào chiên đồng mới tính là thắng cuộc.
Năm trước lão tứ Chúc gia để ý Uyển Châu đệ nhất mỹ nữ, nhị thiên kim nhà thái thú, liều mạng cướp được thải cầu, cầu thân với nhị tiểu thư, cuối cùng giành được mỹ nhân về, trở thành giai thoại đẹp. Nghe nói vợ chồng hòa hợp, đã mang thai lân nhi rồi.
Trên tháp cao đang tranh đấu rất lợi hại, người này ngăn cản người kia, ai cũng muốn leo lên, trên tháp rung lắc dữ dội làm người ta lo lắng không biết có rơi xuống hai không.
Thải cầu tất nhiên đã được cố định tốt, nhưng mà những dãy lụa đỏ lại theo gió bay phất phơ, đẹp đến nỗi ai nhìn cũng ngơ ngẩng, tiếp theo đó là tiếng nước miếng rơi xuống đất.
Hân Duyệt bị chói nắng nhìn không rõ, nhìn lại thì thấy mọi người bên cạnh đã chạy xuống đài xem cho rõ, ngay cả hai vợ chồng Vân Thụ cũng mất tiêu, thì ra mình lại lạc hậu như vậy.
Nàng chạy như điên đến chỗ Vân Đình, rốt cục đã nhìn rõ thải cầu dùng lụa bảy màu bao quanh, nắng chiếu lấp lánh, rực rỡ chói mắt, giống như quả cầu hồng ở phía chân trời.
"Oa, thật là đẹp."
Tề Vân Đình giang tay ôm nàng, cười nhìn vẻ mặt ngơ ngẩng của nàng.
"Nàng thích?"
Hân Duyệt ngây ngốc gật gật đầu, nuốt nước miếng, ánh mắt trước sau vẫn nhìn chăm chăm: "Ừ, ta quả thực rất ghen tị với cô gái có được thải cầu kia."
Tề Vân Đình mỉm cười, cưng chiều vỗ nhẹ lên mặt nàng: "Ngốc nghếch, cần gì phải hâm mộ người khác chứ."
Hắn phi thân bay lên, vọt thẳng tới phía trước.
Tề Vân Đình hầu như năm nào cũng tham gia, hắn luôn tranh thủ chỉ huy thuyền rồng tới nhanh nhất, nhưng lại không tham gia giành thải cầu.
Các công tử của hơn mười thế gia này đều là bằng hữu của hắn, tất nhiên biết người nào có cô nương trong lòng, người nào chờ giành được thải cầu đi cầu hôn với nhà gái. Bởi vì chỉ cần cầm thải cầu đi cầu hôn, bất luận nhạc phụ nhạc mẫu khó tính thế nào cũng sẽ không làm khó dễ, cô nương kia cũng vừa lòng đẹp ý.
Ai không có một thời thiếu niên ngông cuồng, nhưng thiếu niên tuổi trẻ ai không muốn bản thân cũng được ghi vào giai thoại đẹp.
Nhưng mà tất cả dường như vô duyên với hắn, liên tục ba người chết dưới thân, Giang Nam mỹ nữ nghe thấy đã sợ kinh hồn tán đảm, không người nào dám nhòm ngó. Cho dù Tề Vân Đình hắn giành được thải cầu, cũng không thể nào giành được trái tim người đẹp.
Vì thế, hằng năm hắn đều cam nguyện làm lá cây, chỉ giúp đỡ bằng hữu của mình mà thôi.
Vân Hải cũng không có người trong lòng, chỉ là hắn tuổi trẻ khí thịnh, háo thắng chút thôi.
Chúc lão lục kiêu dũng đang tranh đấu với Vân Hải, không ai nhường ai.
Tề Vân Đình cũng không leo lên tháp gỗ, mà phi thân theo hướng khác, mủi chân mượn lực một chút, nhảy lên một cây to gần đó, được thế thả người từ trên cao bay xuống, rồi sau đó hướng về phía tháp gỗ, một tay cướp thải cầu, bay về phía chiên đồng đặt bên dưới, một tiếng chiên kết thúc trận đấu.
Mọi người xem đều hoa mắt choáng váng, một loạt động tác mây trôi nước chảy, hoàn mỹ vô cùng.
Quá đẹp trai!
Đúng vậy, đâu có quy định chỉ có thể leo lên tháp cao, giành được cầu là được rồi chứ sao?
Lúc Tề Vân Đình cầm thải cầu đưa tới trước mặt Hân Duyệt, nàng còn chưa phục hồi lại tinh thần.
"Oa! Chàng đẹp trai quá! Chàng lấy làm chi? Chàng tính đưa cho ai sao?"
Tề Vân Đình hận thể một bàn tay chụp chết nàng, giơ lên trước mặt nàng đó......
"Ta?" Nàng rốt cục không thể tin lấy tay chỉa vào mình.
Nàng ngốc này, rất nhiều người đang nhìn đó, còn không nhận đi, chờ cái gì?
Trên mặt Tề Vân Đình đã chảy xuống ba vạch đen, nhìn thấy cái mình tròn hình chữ o của nàng thoáng chốc biến thành vầng trăng khuyết.
"Thật sự tặng cho ta?" Nàng còn không thể xác định, hoặc là căn bản đã quên mình là thê tử âu yếm của hắn.
"Nàng không cần, ta bỏ vậy."
"Ôi, làm sao lại không cần chứ." Nàng giành lấy, dùng sức vuốt vuốt, tựa hồ muốn xem nó có phải thật hay mơ.
Đây là thải cầu được vạn người chúc phúc đó, hiện giờ nó đang trong tay ta.
Giống như một cô nương ngoài ý muốn được trúng thưởng vậy.
Nàng đột nhiên nhón chân lên, hôn lên mặt Tề Vân Đình, "Chàng thật tốt."
Toàn trường nhất thời im lặng, trước mặt bàn dân thiên hạ nha, Hân Duyệt lúc này mới phát hiện thì ra ánh mắt của tất cả mọi người đang dồn về đây.
Tề Vân Đình ngượng ngùng đỏ mặt, lại khó nén được ý cười trên mặt, dịu dàng nhìn nữ tử âu yếm của hắn.
Đám người lúc này đã thức tỉnh ồn ào, nháy mắt, tin tức Tề đại thiếu gia tặng thải cầu cho nương tử mới cưới đã truyền khắp hang cùng ngõ hẻm ở Uyển Châu.
Đầu tiên chính là nhóm thiếu phụ mới cưới khởi nghĩa, nhéo lỗ tai ông chồng nhà mình, ai quy định người thành hôn rồi sẽ không được giành cầu, xem Tề đại thiếu gia người ta thương vợ chưa kìa, thải cầu kia là tượng trưng cho tình yêu, là kiêu ngạo của nữ nhân. Lần sau không lấy cho ta, cũng đừng mong lên giường ngủ.
Sau đó nhóm chính thất và đám thị thiếp được chiều mà kiêu đều mãnh liệt chém giết nam nhân nhà mình, đừng nghĩ rằng chỉ có tình nhân khi chưa kết hôn mới tặng hoa hồng, kết hôn rồi hoa hồng cũng phải tặng, món ăn vặt cũng không thể thiếu.
Đám tiểu tử chưa kết hôn cũng bùng nổ, Tề đại thiếu gia ngươi có phải muốn giành chén cơm với chúng ta không? Thật là tốt, sang năm không biết còn tranh giành ác liệt bao nhiêu?
Những lời đồn đãi thay đổi 360 độ, đều không phải nói Tề Vân Đình bị nhiễm bệnh độc gì, mà là những nữ nhân trước kia mệnh mỏng phúc bạc, không có phước.
Mọi người xem đại thiếu nãi nãi người ta cười tươi như hoa, mềm mại ngọt ngào, đuôi mày khóe mắt đều mang vẻ vũ mị phong tình, vẻ dịu dàng đó đúng là hợp với đại thiếu gia.
Vì thế, rất nhiều cô gái có cùng chí hướng-- nhất định muốn tới Tề phủ làm thiếp.
"Chậc chậc chậc, mấy ngày không gặp, tẩu phu nhân đã hoàn toàn thay đổi rồi nha." Yêu tinh tài tử đẹp trai phe phẩy chiếc quạt tiến tới gần.
Hân Duyệt ngẩng đầu nhìn về phía gương mặt khuynh quốc khuynh thành kia, nhìn thấy trong mắt hắn có vẻ trêu đùa.
"Biểu ca......" Một tiếng gọi nho nhỏ vang lên.
"A, biểu muội đã lâu không gặp." Chúc Lương chuyển khuôn mặt tươi cười sang Thu Sương.
Thu Sương cúi đầu, khăn lụa trong tay cũng sắp kéo rách, khẩn trương đáp: "Dạ, từ năm trước vào cửa Tề gia, đã biết không thể gặp biểu ca nữa."
"Biểu muội hình như lại ốm hơn nha, đây là Tề gia các ngươi không đúng, cũng đều là thiếu nãi nãi, sao lại không cư xử giống nhau."
Tề Vân Đình nguy hiểm nheo mắt, "Ồ? Là Tề gia chúng ta sai sao?"
"Ngươi xem ngươi nuôi vợ ngươi lung linh như hoa thủy tiên, sao biểu muội ta lại xanh xao như thế? Thật sự là làm cho biểu huynh đau lòng nha."
Thu Sương lệ nóng doanh tròng, "Biểu ca không cần quan tâm Thu Sương, muội...... Tốt lắm."
Hân Duyệt từ trong đám người tìm kiếm bóng dáng Vân Thụ, thấy hắn đang chậm rãi bước lại đây.
"Vân Thụ, ngươi còn không nhanh lên, để ca ca nhà vợ mất hứng."
"Ra mắt thất biểu huynh."
Chúc Lương quét mắt liếc hắn một cái, nhìn Thu Sương nói: "Có phải Tề nhị thiếu nhiều nha đầu thông phòng quá, thường xuyên lạnh nhạt với muội."
"Không...... Không có, biểu ca đang nói gì vậy." Giọng Thu Sương ngày càng nhỏ.
Vân Thụ đỏ mặt, cúi đầu.
Tề Vân Đình nói: "Chúc công tử hay là theo chúng ta hồi phủ ngồi chơi, nơi này dù sao cũng không phải nơi nói chuyện."
Chúc Lương mỉm cười: "Hôm nay là ngày gì chứ? Làm sao có thể hồi phủ chứ. Sao vậy, nếu đại thiếu gia còn việc bận, hay là để ta mang tẩu phu nhân đi dạo, ngắm cảnh đó đây nha."
"Không cần, có vội hơn ta cũng có thời gian đi cùng phu nhân của ta, dùng cần người khác giúp."
"Sao lại nói là người khác được, Tề huynh, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, còn không phải bạn thân sao. Huống hồ, ta cùng tẩu phu nhân vừa gặp lại, lần trước còn nhiều chuyện chưa nói xong đâu, hôm nay vừa vặn nối lại tục duyên nha."
Độ ấm trên mặt Tề Vân Đình chợt giảm, không mở miệng, lại bị Thu Sương cướp lời: "Biểu ca, nửa năm không gặp, huynh......" Tựa hồ muốn nói: Huynh không có gì muốn nói với muội sao?
Chúc Lương híp đôi mắt hồ ly, đến gần Hân Duyệt: "Chậc chậc, ta thật sự là hối hận nha, sớm biết rằng tẩu phu nhân còn có phong vị như vậy, ta liều mạng cũng phải......"
Dưới ánh mắt giết người của Tề Vân Đình, hắn nuốt nửa câu sau xuống.
Hân Duyệt bỗng nhiên cười nói: "Chúc tài tử, ngươi xem ngươi còn quải theo một cây cờ lớn như vậy, không đủ uy vũ đâu. Hẳn là nên để gia đinh dùng kiệu mền nâng ngươi, ở trên đường hô to: Giang Nam tài tử, sức quyến rũ khôn cùng. Bách chiến bách thắng,...... Ngươi nghĩ xem, có phải rất có phong cách không."
Hân Duyệt đột nhiên nghĩ đến cách sắp xếp của Chúc Lương và Tinh Túc lão quái có chút giống nhau, liền đem đoạn kịch kinh điển: Tinh Túc lão tiên, pháp lực khôn cùng đem ra xài. Nhịn không được ha ha cười to. (ai xem phim Thiên Long Bát Bộ chắc biết Tinh Túc lão quái rồi ha ^^)
" Oa, thì ra tẩu phu nhân luôn tưởng nhớ bộ dáng của Chúc mỗ, thật là làm cho người ta vui sướng nha." Hắn khẩy khẩy cây quạt nhìn rất có phong cách.
Tề Vân Đình kéo tay Hân Duyệt: "Bên kia còn có rất nhiều hoạt động, ta mang nàng đi xem nha."
"Được thôi."
"Cáo từ."
Chúc Lương lại không buông tha: "Ai, đừng đi mà, tẩu phu nhân còn có đề nghị gì cứ việc nói."
Phía sau truyền đến giọng nói của Thu Sương: "Biểu ca......"
"Ta hy vọng sau này gặp muội, đừng có vẻ mặt như oán phụ thế này, làm cho người ta nghĩ lung tung. Ta cũng đi đây."
"Biểu ca......"
|
Chương 36: Thục nữ ba ngày
Vui vẻ rong chơi một ngày, Hân Duyệt vui vẻ ra mặt ôm cánh tay Tề Vân Đình đi trên con phố vắng người.
"A a, hôm nay ta thật vui vẻ."
"Cùng nàng mệt một ngày, có thể thưởng cho ta một chút không?"
"Thưởng? Được thôi, chàng muốn cái gì?"
Tề Vân Đình nghiêm mặt nói: "Cũng sắp về đến nhà, đêm nay nhất định sẽ mở tiệc chúc mừng, mọi người phải cùng ăn tiệc. Nàng trước mặt mọi người cho ta chút mặt mũi, đừng làm loạn."
Người hắn thích, hắn hy vọng mẹ cũng có thể thích, nhưng nha đầu ngốc này lại không chịu hiểu tình cảnh của mình.
"Ta làm loạn hồi nào?" Hân Duyệt hơi trừng mắt, ngẫm nghĩ lại, là quan niệm bất đồng, có thể việc mình cảm thấy là đúng, bọn họ lại xem là quá phận.
Nể tình Tề Vân Đình hôm nay biểu hiện siêu tốt, Hân Duyệt quyết định thỏa mãn tất cả nguyện vọng của hắn.
"Được, ta hứa với chàng. Không chỉ buổi tối hôm nay, tối thiểu cũng phải ba ngày, ta cam đoan: Trong vòng ba ngày, sẽ làm một thục nữ hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Không chỉ trước mặt mọi người, những lúc không có ai, ta cũng sẽ hầu hạ chàng y như vậy. Cho chàng hưởng một chút cảm giác được nương tử hầu hạ, vừa vặn ta cũng có thể thử xem mình có khả năng làm hiền thê lương mẫu hay không."
Tề Vân Đình bất đắc dĩ lắc đầu, ta đã cưới được một người vợ như thế nào vậy?
Hân Duyệt tự tin nói tiếp: "Ta nói được làm được, ít nhất ba ngày, ai cũng không cản được. Không phải là hiền thê lương mẫu sao? Nói ít, làm nhiều, lúc nào cũng phải phục vụ phu quân. A, còn có, tương kính như tân, này cũng không khó, đối xử khách sáo với nhau là được mà."
Tề Vân Đình lại cười không nói.
Hân Duyệt bỗng nhiên giật mình nói: "Lỡ như, ba ngày sau chàng đổi ý, sau này ngày nào cũng yêu cầu ta làm vậy, ta không phải mệt chết sao."
"Được, nàng làm được ba ngày rồi nói sau."
Tiệc chúc mừng đêm đó, Hân Duyệt quả nhiên rất ngoan, không nhiều lời lấy một câu, vẻ mặt cung kính nghiêm cẩn, làm cho Tề Vân Đình rất vừa lòng.
Nàng không phải không làm được, mà là bình thường không muốn mình chịu ấm ức khi làm vậy.
Sau bữa cơm, cũng không yêu cầu hắn ôm, tự mình đi theo sau hắn trở về Noãn Ngọc đình, ngược lại làm cho hắn có chút không đành lòng.
"Sao lại không nói gì hết vậy?"
"Nói ít làm nhiều mà, bây giờ thiếp đang làm thục nữ nha."
Nhìn bộ dáng ngồi ngây ngốc của nàng rất buồn cười, "Được rồi, ở trước mặt ta thì đừng giả bộ nữa. Đi bộ một ngày có mệt hay không?"
"Thiếu gia à, chàng đừng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với thiếp được không, chàng nghiêm chỉnh một chút, cầm ly trà lên, như vậy thiếp mới dễ nhập vai được. Bây giờ thiếp nhớ lại, chàng đã cùng thiếp đi cả ngày, không phải là chưa đi làm ăn hay sao?"
"Đừng ngốc, hôm nay là ngày đi chơi mà, ngày mai, ngày mốt mới là lúc bàn chuyện làm ăn."
"A, chàng nói vậy lòng thiếp mới không thấy áy náy. Nếu không thiếp hầu hạ rửa chân cho chàng nha?"
Tề Vân Đình có chút không biết nói gì, "Chuyện này không cần nàng làm."
"Cảm giác không giống đâu, tuy nói có thể cho hạ nhân rửa, cũng có thể để tự mình rửa mà, nhưng tới bây giờ thiếp chưa từng rửa chân cho phu quân đâu. Kỳ thật rửa chân cũng không phải việc thấp kém gì, chàng cũng từng rửa chân cho thiếp mà. Kỳ thật bây giờ ngẫm lại phu quân thật là vĩ đại, có thể hạ mình như vậy, đại thiếu gia từ nhỏ được người ta hầu hạ, lại còn có thể khom lưng rửa chân cho thiếp."
"A, là ai không làm sẽ không buông tha, làm nũng bảo ta tẩy chân cho hả?"
"Thiếp đi pha nước đây."
Ban đêm yên tĩnh, ngẫu nhiên có mấy con chim nhỏ đập cánh bay qua.
Tháng năm ấm áp, cho dù là đường phố phồn hoa hay là ngõ nhỏ u tĩnh, nơi nơi tràn ngập hương hoa đinh hương đắm say lòng người, làm cho người ta mê mẩn.
"Chân phu quân có nhiều vết chai quá, xem ra mỗi ngày phải đi lại rất nhiều, thật vất vả quá."
Nàng ngẩng đầu dịu dàng cười.
Lẳng lặng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi dưới đất, ngửi mùi hương thoang thoảng từ người nàng, cảm giác được sự dịu dàng từ đầu ngón tay nàng mang lại......
Ngẫu nhiên nhìn nhau cười, một dòng nước ấm lặng lẽ chảy qua......
Mấy năm nay, hắn chỉ biết tới những việc mình phải làm, thì phải dốc sức làm tốt. Trên vai chính là trách nhiệm, trách nhiệm của người con cả. Hắn uy nghiêm, cũng thật tịch mịch, chưa từng nghĩ tới vui vẻ là như thế nào? Bản thân mình có từng được vui vẻ hay không......
Ánh mặt trời buổi sớm chiếu qua song cửa sổ, hắn vươn vai theo thói quen......
Bỗng dưng mở mắt, bên cạnh trống không, trong lòng có một chút mất mác.
Nàng mỗi buổi sáng đều lười không dậy nổi, nhất định phải hôn nàng mới chịu mở mắt, sáng sớm đã chạy đi đâu rồi?
Không muốn ngủ nữa, nhíu mày khoác áo rời giường.
Cửa "Kẽo kẹt" Một tiếng mở ra, "Phu quân sao chàng dậy sớm vậy?"
Không vừa ý liếc mắt nhìn nàng một cái, trong lòng thoáng yên ổn lại, "Sáng sớm, nàng đã chạy đi đâu?"
"Thiếp đi nấu cơm cho phu quân, mau đến nếm thử chút đi."
Một chén cháo bát bảo, hai đĩa đồ ăn sáng đặt lên bàn.
"Nàng làm à?"
"Dạ."
"Cũng được." Hắn thử một ngụm.
"Dạ."
"Cùng nhau ăn đi."
"Một chút nữa thiếp sẽ ăn, để thiếp rót trà cho phu quân." Nàng cầm lấy ly trà, cung kính đưa đến trước mặt hắn.
"Nàng đứng không mệt sao?"
"Không mệt."
"Sao lại cách xa ta như vậy?"
"Như vậy mới tương kính như tân chứ."
"... ........"
"Phu quân sao lại nhíu mày, chàng không vui sao? A, đúng rồi, thiếp không nên hỏi."
Học bộ dáng của Thu Sương, bước từng bước nhỏ đi phía sau hắn, bảo trì khoảng cách một thước, đưa đến trước cửa Noãn Ngọc đình.
Tề Vân Đình vài lần dừng lại, muốn đợi nàng đuổi kịp, nhưng hắn dừng nàng cũng dừng, hơn nữa ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
"Hôm nay ta bề bộn nhiều việc, buổi tối có thể ăn cơm bên ngoài, nàng tự ăn đi đừng chờ ta."
"Dạ."
“Ta đi đây."
"Dạ."
Hắn khoanh tay đứng đó, ai oán nhìn nàng, chờ động tác tạm biệt của nàng.
Nhưng nàng chỉ cúi thấp đầu, mắt nhìn dưới mặt đất, có vẻ không tính sẽ làm ra hành động gì.
Ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn ta một cái---- hắn phất tay áo mà đi.
Tiểu Nghiên trợn mắt, đi theo thiếu nãi nãi, to gan hỏi: "Thiếu nãi nãi, hôm nay người không khỏe ư?"
"Không khỏe? Không có, ta rất khỏe."
"Nhưng mà, hôm nay người rất kì lạ."
"Phải không, ta đang làm thục nữ mà, có phải rất hiền thục hay không?"
"Nhưng mà, đại thiếu gia hình như không vui lắm."
"Sao có thể chứ, chàng vẫn muốn thế này mà."
Bận cả ngày, cuối cùng trước nửa đêm cũng hoàn chỉnh sổ sách, hôm nay rất có cảm giác thành tựu, phải nói chuyện với nàng một chút.
Hắn bước tới gần Noãn Ngọc đình, sao lại thế này?
Bình thường về trễ, nàng đều sẽ ở cửa viện chờ, nhìn thấy bóng dáng của hắn sẽ giống như con chim nhỏ vậy, bay tới nhào vào lòng hắn.
Hôm nay sao cửa nẻo lạnh lùng thế kia?
Hay là quá muộn, nàng ngủ rồi?
Đẩy cửa phòng, trên bàn cây nến vẫn đang cháy, khuôn mặt nhỏ nhắn kia úp sấp trên bàn, đang ngủ gục.
"Duyệt Duyệt, tỉnh dậy, sao lại không lên giường ngủ."
Nàng dụi dụi mắt, cuống quít đứng dậy: "Chàng về rồi, xin lỗi, thiếp ngủ quên."
"Tiểu Nghiên đâu, sao lại không hầu hạ nàng nghỉ ngơi." Trong giọng nói có hơi nổi giận.
"A, chàng đừng la cô ấy, là thiếp bảo cô ấy đi, một mình thiếp đợi phu quân là được rồi. Chàng ăn cơm chưa?" Bụng Hân Duyệt kêu ọc ọc mấy tiếng.
"Nàng còn chưa ăn cơm? Không phải đã nói không cần chờ ta sao?"
"Nhưng chàng nói là có thể, chứ không nói nhất định không về ăn cơm. Thiếp nghĩ, nếu thiếp tự ăn trước, chàng về còn chưa ăn, không phải thiếp quá phận hay sao."
"Được rồi, ta gọi má Ngô dọn cơm, ta cùng nàng ăn một chút."
"A, không cần, thiếp đi lấy." Nàng vội vội vàng vàng chạy đi, không cẩn thận đập đầu vào khung cửa, ôm trán vội chạy đi.
Ăn xong cơm, hắn khẽ vuốt vết màu hồng trên trán nàng, "Đau không?"
"Không đau, thiếp ngốc quá phải không."
"Hôm nay một ngày nàng ở nhà làm gì?"
"Thêu hoa."
Trước kia nàng sẽ nói nhớ chàng nhớ cả ngày, sao hôm nay lại nói là thêu hoa?
"Sao lại đột nhiên thích thêu hoa?"
"Thiếp muốn tặng gì đó cho chàng, nên bảo Tiểu Nghiên dạy thiếp thêu hoa, thiếp muốn thêu một cái hà bao."
Đột nhiên cảm thấy trong tay hơi đau nên co rụt lại, "Tay nàng sao vậy, đừng trốn, để cho ta nhìn xem."
Nàng vội giấu tạy sau lưng, đứng ra thật xa.
Tức giận bắt nàng lại chụp tay nàng, mới phát hiện trên đầu ngón tay có rất nhiều vết thương, "Không biết thêu, thì đừng học người ta thêu lung tung, sau này không cho thêu nữa."
"...... Dạ."
"Hôm nay vi phu có được một hợp đồng mua bán lớn, không khen ngợi một chút sao.”
"Hậu cung không thể tham chính."
"Ngủ."
"Dạ."
"Sao lại có hai cái chăn?"
"Như vậy mới tương kính như tân chứ."
"......"
"Phu quân chàng đừng tiến vào chăn của thiếp, như vậy sẽ không như tân, uhm......"
Ngày hôm sau, lại là một ngày bận rộn, tới khuya mới trở về.
Vốn nghĩ muốn nằm trên đùi nàng, để nàng xoa đầu mình một chút, nhưng nàng lại cung kính đứng bên giường, vẻ mặt nghiêm túc.
Để người ta cả ngày không có tâm trạng nói chuyện phiếm, giận dỗi quay đầu ngủ mất.
|
Chương 37: Kim ốc tàng kiều
Trong đình giữa hồ sau hoa viên, năm người yên lặng ngồi, đại tẩu hình như rất kỳ quái.
Bọn họ nghĩ thế nào cũng không rõ, đại tẩu được thải cầu không phải rất vui vẻ sao? Sao hôm nay lại không nói câu nào.
Hay là đại ca sử dụng bạo lực gia đình? Vân Hải nghĩ.
Chẳng lẽ đại tẩu vui quá hóa ngốc? Thải Vân cũng suy nghĩ.
Đại tẩu hình như học bộ dáng của Thu Sương. Vân Thụ tổng kết lại.
Sao lại nói ta giống oán phụ chứ? Ta thấy đại tẩu giống như cũng không vui vẻ nha. Thu Sương còn đang suy nghĩ lời nói của biểu ca.
Hân Duyệt đang ngồi đột nhiên đứng lên, cầm lấy một ly trà mới châm đầy trà, cung kính đặt ở vị trí bên cạnh.
Mọi người phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia bước vào đình.
"Phu quân ngồi đi, mời uống trà." Nàng lấy tay lau lau ghế.
"Nàng cũng ngồi đi.”
"Không cần, thiếp đứng được rồi." Gương mặt đoan trang mỉm cười.
"Không ngồi yên trong phong, cứ thích chạy loạn bên ngoài, còn làm cho ta tìm khắp nơi."
"Phu quân dạy phải, tiểu thúc và tiểu cô đến mời, thiếp nào dám không đến. Thiếp nghĩ phu quân sẽ về muộn giống hai ngày trước."
"Bởi vì hai ngày trước về trễ, hôm nay mới đặc biệt về sớm một chút, còn không gặp được nàng."
Hắn đặt ly trà lại trên bàn, nàng lập tức châm đầy trà cho hắn.
Vẫn là bốn người kia, vẫn là tám con mắt kia, so với lần trước chỉ mở lớn hơn chứ không kém.
Trời ạ?
Đây là phu xướng phụ tùy sao?
"Ngồi đi."
"Không được."
"Ta cho nàng ngồi."
"Dạ."
Ai cũng không nói gì, không khí rất trầm buồn.
Vân Hải chớp chớp mắt, tựa hồ không tin mọi việc trước mắt. "Đại ca, hai ngày nay làm ăn thuận lợi không?"
"Cũng được."
Hắn lại uống một ngụm trà, nàng lập tức châm đầy, lại bị hắn dùng ánh mắt bất mãn trừng lại.
Thải Vân mở miệng nói: "Đại ca, hôm đó huynh thật là uy phong nha, nữ tử cả thành đều hâm mộ đại tẩu."
Khóe miệng hắn câu thành một vòng cung như có như không, quay đầu nhìn nàng.
Hân Duyệt vẫn ngồi nghiêm chỉnh, mặt không chút thay đổi.
Không quay đầu lại, lại tiếp tục uống trà.
Lập tức châm đầy chén, tiếp tục ngồi nghiêm chỉnh.
Tức giận lại uống một ngụm, lại châm đầy.
"Nàng cố ý." Hắn giận.
"Không có mà," Vẻ mặt nàng vô tội, "Thiếp đang muốn hầu hạ chàng cho tốt, bằng không chàng nói thiếp nên làm thế nào?" Nàng cúi đầu, cụp mắt xuống.
"Việc này......" Vừa thấy sự tình không tốt, Vân Hải lập tức đánh lạc hướng: "Đại tẩu hôm nay quả thật y như hình tượng đại ca vẫn muốn, a a."
"Trở về phòng." Hắn tức giận đứng dậy.
"Dạ." Nàng bảo trì khoảng cách một thước đi theo phía sau hắn.
Hắn dừng nàng cũng dừng.
Hắn đi nhanh, nàng cũng đi nhanh, dưới chân bị vấp hòn đó, suýt nữa ngã sấp xuống, cắn răng đứng lên.
"Làm sao vậy?" Hắn quay đầu lại.
"Không có việc gì." Nàng tiếp tục đi, lại đau đến nhe răng nhếch miệng.
"Trật chân, sao lại không để ta ôm." Hắn tức giận quay lại, ôm lấy nàng.
"Nhưng như vậy sẽ không tương kính như tân."
... ........
"Nàng có thể phản ứng một chút không, đừng giống như khúc gỗ chứ." Hắn sắp hỏng mất.
"Người ta đang cố gắng nhịn mà." Giọng nói uất ức dưới thân hắn.
"Ai cho nàng nhịn, trước kia không phải vừa sờ vừa cắn loạn lên sao."
"Nhưng mà, như vậy sẽ không thục nữ nữa."
"Ở trên giường, nàng giả thục nữ làm gì?"
“Thiếp đã hứa phải làm tới ba ngày."
"Thật là vô vị...... Ngủ."
"Dạ."
May là quyết tâm của nàng chỉ có ba ngày, bằng không những ngày tháng này không biết qua thế nào?
Sáng sớm trong chiếc chăn ấm áp, hắn lại vươn vai, con mèo nhỏ ấm áp kia đang rút vào người hắn cọ cọ.
"Hôm nay nàng không dậy sớm nữa sao?" Bàn tay thoải mái mơn trớn da thịt mềm mại của nàng.
"Ưhm...... Không bằng thoải mái nằm trong lòng chàng."
Hắn nhẹ nhàng cười, "Trời sáng rồi, còn không mở mắt?"
"Không hôn ta sẽ không mở."
"A a, đây mới là Duyệt Duyệt của ta."
Nụ hôn ngọt ngào dừng trên mặt nàng, trên cổ......
Ăn cơm xong, kéo tay tiễn hắn đến cửa.
"Buổi tối về sớm một chút, ta sẽ nhớ chàng lắm." Nàng vui vẻ cười.
"Còn gì nữa?"
"À? Mang về cho ta cái gì ăn ngon ngon á."
Hắn cười gật gật đầu, "Còn gì nữa?"
Nàng không hiểu, không có, sao lại còn không đi?
A, là muốn như vầy sao?
Nàng nhón chân, hôn lên hai má của hắn.
Hắn vừa lòng cười rời đi.
Lần đầu tiên hôn tạm biệt, hắn còn có vẻ ngượng ngùng, nói nàng điên điên khùng khùng.
Sao bây giờ hắn lại thích mê thói quen này rồi?
Hân Duyệt đương nhiên không thể lý giải cảm thụ của Tề Vân Đình, một người từ nhỏ ăn bánh mỳ, đột nhiên bạn cho hắn một bình mứt quả, lúc hắn đã thích nếm vị ngọt ngào của mứt quả, bạn lại cất bình mứt đi, chỉ cho hắn ăn bánh mỳ lạt như vậy, hắn đương nhiên không vui rồi.
Liên tục vài ngày không thấy bóng dáng đại tẩu, Vân Hải và Thải Vân cảm thấy cuộc sống thật chán nản.
Hôm đó thật sự bọn họ còn chưa biết ất giáp gì, có điều, kết quả cuối cùng là đại ca ôm đại tẩu đi mất, hẳn là sẽ không có vấn đề gì đâu.
Bọn họ không yên tâm thừa dịp đại ca không ở nhà, đi vào Noãn Ngọc đinh.
"Đại tẩu, tẩu đang làm gì vậy?" Nhìn thấy tay nàng đầy bùn đất, Vân Tĩnh khó hiểu hỏi.
"A, các ngươi đến rồi, ta đang trồng hoa đó."
Nhìn đại tẩu, hôm nay cũng bình thường so với mọi ngày, nhưng trồng hoa thì có vẻ khác thường nha.
"Sao đại tẩu lại đột nhiên thích trồng hoa?"
"Ta đang kiếm tiền nha."
"Kiếm tiền? Trồng hoa có thể kiếm tiền sao?"
"Trồng hoa đương nhiên không thể kiếm tiền, nhưng có thể giết thời gian, đại ca ngươi cá cược với ta, nếu ta có thể liên tục năm ngày không ra khỏi cửa Noãn Ngọc đinh, chàng sẽ thua ta năm mươi lượng bạc."
Vân Hải liên tục lắc đầu: "Bội phục, bội phục, đại ca vì kim ốc tàng kiều, ngay cả chiêu hao tài tốn của này cũng nghĩ tới."
--- ------ ----------làm phiền chút xíu---- ------ -------
Thành ngữ Kim ốc tàng kiều (lầu vàng giấu Kiều) xuất phát từ điển cố của Trần A Kiều và Hán Vũ đế.
Trần Kiều có thể nói là người phụ nữ có ảnh hưởng lớn nhất tới sự nghiệp của Hán Vũ đế. Nhà sử gia Ban Cố trong "Hán thư" chỉ rõ, Hán Vũ đế Lưu Triệt năm lên ba tuổi đã được phong là Giao Đông vương (膠東王). Một lần, ông được mẹ nuôi, tức Quán Đào công chúa, ôm vào lòng rồi hỏi: Con có muốn lấy vợ không?. Có, Lưu Triệt đáp lại.
Công chúa chỉ vào đám đông hơn trăm người đứng cạnh gợi ý tiếp: Muốn người nào?. Lưu Triệt đều nguầy nguậy lắc đầu, tỏ ý không ưng. Quản Đào công chúa lại chỉ tay về phía con gái mình, tức Trần A Kiều, rồi hỏi: Ta gả A Kiều làm vợ cho con được chăng?. Lưu Triệt nhoẻn cười đáp: Được ạ! Nếu lấy được A Kiều làm vợ, con sẽ cho đúc nhà vàng để cho nàng ở. Chính câu nói này về sau đã trở thành điển cố nổi tiếng của Trung Quốc Kim ốc tàng Kiều (金屋藏嬌; nhà vàng cất người đẹp).
Sau khi gả bà cho Lưu Triệt, Quán Đào công chúa ra sức giúp Lưu Triệt đoạt ngôi thái tử, cuối cùng đã thành công. Năm 151 TCN, Hán Cảnh Đế phế Lưu Vinh, phong Vương Chí và Lưu Triệt làm Hoàng hậu và thái tử,[8] do đó Trần Kiều trở thành Thái tử phi.
Nguồn: wikipedia.com
--- ------ --------mời các bạn đọc tiếp---- ------ ------
Thải Vân khó hiểu hỏi: "Đại tẩu đâu cần dùng tiền, cần bạc để làm chi?"
Hân Duyệt vỗ vỗ đất trên tay, tự hào nói: "Ai nói ta không cần tiền, lỡ như ngày nào đó ta và đại ca ngươi cãi nhau, ta phải rời khỏi nhà, không phải cần tiền sao? Thế nào, ta rất biết tính toán đúng không."
Trời ơi?
Nếu đại ca biết nàng cần tiền vì điều này, không biết còn có thể đưa bạc cho nàng không???
Mưa Giang Nam đa tình rơi xuống, sợi mưa mỏng manh bay lất phất, những đóa hoa rực rỡ rơi xuống nền đá, một đôi bích nhân che dù xanh đi trên đường.
Dưới chân có một nhánh tùng rơi, thân hình mềm mại hơi ngã về phía sau, lại an ổn rơi vào lồng ngực vững chắc.
"Ngốc ngếch." Ngoài miệng khinh thường, cánh tay lại ôm chặt bên hông nàng, cho nàng một chỗ dựa an toàn nhất.
"Nếu ta không ngu ngốc, làm sao có thể làm nổi bậc sự cao lớn cường tráng của chàng?" Một giọt mưa rơi xuống cây dù, văng lên mặt hắn.
"A ha, cũng là nàng biết nói chuyện."
Đại thiếu gia và thiếu nãi nãi xuất hiện ở phía sau hoa viên, lập tức có đội chó săn nghe thấy, nhanh chóng chạy đi báo cáo.
Không lâu sau, tam thiếu gia và đại tiểu thư đi ra đình ngắm mưa.
Hân Duyệt miễn cưỡng tựa vào vai Tề Vân Đình, ngắm mưa như bụi lất phất, hoa hồng liễu xanh.
"Đại ca, đại tẩu thật là có thú vui nhàn nhã."
Hân Duyệt vẫn lười biếng như trước, hơi ngước mắt lên, cùng hắn nhìn nhau cười.
Hai người ngồi xuống, đều tự rót trà uống.
Trong mưa lại xuất hiện hai bóng người, không cần hỏi cũng biết là bị bắt đến xem náo nhiệt.
Lại giẫm trúng nhánh tùng kia, làm cho Thu Sương thân thể gầy yếu trượt ngã, cây dù bị bay đi xa, may là ngã trên một bụi cây, nên không bị văng bùn lên người.
Vân Thụ quay đầu lại, thấy nàng đang ngọ ngoạy muốn đứng lên, miễn cưỡng lui về hai bước, do dự không biết có nên đỡ nàng dậy hay không.
Hắn vừa đưa tay ra, lập tức đỏ mặt, cúi đầu nhặt dù của nàng lên, thành thành thật thật đứng đợi nàng tự ngồi dậy.
Thu Sương bám vào cành cây, cố gắng tự đứng dậy, cũng không để ý quần áo bị vướng vào nhánh cây, không gỡ ra được.
Bốn người trong đình nhìn tới ngốc, có vẻ việc này không cần người ngoài như bọn họ tới giúp chứ.
Một người cầm hai cây dù đứng ngốc chỗ đó, một người khác dùng sức chiến đấu với nhánh cây, lại bất hạnh tay trói gà không chặt, không thể thoát khỏi dây dưa phiền muộn.
Hân Duyệt thậm chí muốn hô to :Vân thụ ngươi không phải nam nhân à?
Một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân tốt như thế lại khoanh tay đứng nhìn.
Cuối cùng, nàng cũng gỡ được nhánh cây, bối rối sửa sang lại quần áo, quay đầu lại cầm cây dù, lẳng lặng đi theo phía sau hắn, đi về phía trước.
Nhìn thấy hai người đỏ mặt, Hân Duyệt rốt cục nhịn không được ghé vào tai Tề Vân Đình, nhỏ giọng nói: "Ta quả thực hoài nghi bọn họ có phải là vợ chồng thật hay không?"
"Đừng nói bậy."
|
hương 38: Tiệm trà Giang ký
Nhìn thấy hai người đỏ mặt, Hân Duyệt rốt cục nhịn không được ghé vào tai Tề Vân Đình, nhỏ giọng nói: "Ta quả thực hoài nghi bọn họ có phải vợ chồng thật hay không?"
"Đừng nói bậy."
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng hai người bên cạnh cũng nghe thấy, Vân Tĩnh lấy quạt tròn che mặt, bĩu môi cúi đầu.
Trong đôi mắt trong veo của Vân Hải hiện lên vẻ giễu cợt, bình tĩnh lại thì thấy hai người đã bước vào đình, ngồi xuống.
Khóe miệng Hân Duyệt gợi lên một nụ cười gian xảo, cơ hội đến rồi.
"Vân Thụ, đệ xem trên mặt Thu Sương còn dính lá cây kia, mau giúp nàng lấy xuống đi."
Vân Thụ cuống quít quay đầu, thấy trên mặt Thu Sương dính mấy hạt mưa, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt kinh hoảng như nai con, yết hầu động đậy, hắn vội quay mặt đi, "Đại tẩu nói đùa, làm gì có lá cây?"
"A ha, không phải trên cổ áo sao."
Quả nhiên, trên cần cổ tuyết trắng của nàng dính một chiếc lá, dính vào bên cổ áo, Thu Sương giơ tay theo ánh mắt của mọi người, nhưng không chạm được.
Vân Thụ đỏ hồng gương mặt, chỉ chỉ vị trí tương tự trên cổ áo của mình, Thu Sương mới gỡ phiến lá kia xuống.
Hân Duyệt liếc mắt về phía Tề Vân Đình, ý muốn nói xem người ta tương kính như tân kìa.
Hắn vờ không thấy, nâng chén uống trà.
Vân Hải nói: "Đại tẩu, thành Nam có tiệm trà Giang ký rất nổi tiếng, các món điểm tâm cũng rất mới lạ, không đi một lần thì đáng tiếc lắm."
Hai ngày nay, hắn và Thải Vân đều thèm thuồng, tất nhiên phải nghĩ cách ăn cho bằng được.
Quả nhiên, cô gái nào đó hai mắt tỏa sáng, "Cái gì, Giang ký? Món ngon?"
Thải Vân cố nuốt nước miếng: "Năm trước từng đi một lần, đến nay vẫn còn nhớ rõ."
Đáng thương cho các khuê tú cổ đại, không có phụ huynh cho phép sao có thể tùy tiện ra ngoài. Năm trước là vì cô mẫu hồi phủ, mới có cơ hội đi theo ăn một bữa.
"Oa, thiệt ngon vậy sao? Vậy chúng ta nhanh đi đi, nhân lúc buổi trà chiều hôm nay."
Bàn tay nhỏ bé của nàng vói vào ngực Tề Vân Đình sờ loạn, còn không quên căn dặn người khác: "Thu Sương muội mau lục lọi trên người Vân Thụ xem có bạc hay không. Vân Hải đệ tốt nhất tự giác giao tiền ra đây, mọi người cùng nhau góp tiền đi chơi."
Theo nàng nhận thấy, y phục của nữ nhân không thể giấu tiền được, chỉ có nam nhân là có thể mang theo tiền.
Nàng sờ tới sờ lui, tìm được mấy lượng bạc vụn, túm lấy tay áo Tề Vân Đình: "Nói, ngân phiếu của chàng đâu hết rồi, có phải lén sau lưng ta đem cho hoa thơm cỏ dại nào rồi hay không?"
Tề Vân Đình miễn cưỡng dựa lưng vào ghế, tùy ý ai đó sờ mó trên người mình. Đối với hành vi làm loạn của người nào đó, bây giờ hắn đều phản ứng bằng trạng thái trầm mặc.
Con người kì lạ nhất là tâm lí chịu đựng, nếu anh đem tất cả mọi chuyện quy về một câu: Số mạng của ta là như thế. Như vậy, anh sẽ thấy tất cả mọi chuyện là bình thường.
Nhẹ nhàng chụp lấy bàn tay kia, "Lúc rời nhà đi xa, tất nhiên phải mang theo nhiều ngân phiếu. Bây giờ không cần xài nhiều tiền, đương nhiên chỉ mang theo một ít thôi."
"A, vậy nhiêu đây có đủ không?" Nàng đối với tiền tệ cổ đại thật là không có khái niệm gì.
Quay đầu nhìn thấy, mới phát hiện Thu Sương đang ngồi yên, không có tìm tiền trên người Vân Thụ.
Vân Hải thấy ánh mắt đại tẩu đảo qua, chủ động đầu hàng: "Đại tẩu, mỗi tháng bọn đệ chỉ có chút tiền tiêu vặt, căn bản là không đủ tiêu. Dưới tên đại ca còn có 500 cửa hàng, mỗi tháng đều thu vào trên vạn lượng bạc, huynh ấy có tiền nhất, còn cần đến bạc của bọn đệ sao?"
Hân Duyệt trợn to mắt nhìn về phía Tề Vân Đình: "Thì ra chàng có nhiều bạc như vậy, sao lại không nói với ta, có phải có ý đồ đen tối gì không."
Tề Vân Đình định mặc kệ nàng,nhưng nhìn thấy trong mắt nàng hiện lên vẻ ấm ức, đáy lòng có một tia bối rối, "Không phải tại nàng không hỏi hay sao."
Đúng vậy, mình biết về hắn quá ít, ngay cả điều kiện kinh tế của hắn còn chưa biết thì đã sống cùng hắn rồi, có phải quá ngốc hay không?
Nàng nhìn chằm chằm góc tường như muốn đục một cái lỗ nhỏ, lâm vào miên man suy nghĩ.
Trong mắt người ngoài, đại tẩu đang tức giận.
Tề Vân Đình thở dài, thật là vật nhỏ khó nắm bắt, nhíu mày cắn môi, chỉ cần nàng không vui vẻ, hắn liền......
"Đi thôi, đi Giang ký, cho đám người nhàn rỗi các ngươi giải sầu."
Một trận hoan hô kéo Hân Duyệt đang suy nghĩ trở về, Thải Vân kéo tay áo của nàng, "Đại tẩu, mau đi thôi, đại ca đồng ý rồi. Ta nói tẩu biết, đến Giang niệm nhất định phải uống Lương trà nơi đó, ngon lắm. Còn có bánh Tùng nhân ngọc thước, bánh nhân phấn mới ra nữa, mau mau......"
Suy nghĩ của Hân Duyệt bỗng chốc đầy ắp đồ ăn, vui vẻ nói: "Thiệt sao, ăn ngon lắm à?"
Mưa đã tạnh, sáu người ra khỏi nhà, ngại phiền toái không đem gia nhân theo, tự mình lên thuyền nhà du ngoạn.
Sau khi người chèo thuyền đặt tấm ván gỗ, Vân Hải biểu hiện võ công của mình tốt, nắm cánh tay của Thải Vân trực tiếp bay xuống thuyền.
Hân Duyệt nắm chặt tay áo của Tề Vân Đình, nhìn chằm chằm tấm ván gỗ lắc lư kia, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.
Tề Vân Đình không nói chuyện, rất tự nhiên ôm nàng lên thuyền, động tác thoải mái tự nhiên, không có một chút nhăn nhó hay do dự. Làm người ta cảm giác đây là lẽ hiển nhiên.
"Nàng còn nhớ hay không, ngày chúng ta thành thân......" Ta cũng ôm nàng lên bờ như vậy, bắt đầu từ ngày đó chúng ta có gia đình của riêng mình.
Hân Duyệt hiểu ý, hôn nhẹ lên môi hắn, mỉm cười, im lặng không nói gì.
Thu Sương cẩn thận từng bước, bước trên ván gỗ, tiến từng bước về phía trước.
Đột nhiên, người chới với sắp rơi xuống nước, tay mắt của Vân Hải nhanh lẹ, bắt được cánh tay của nàng, xoay người, đưa nàng lên thuyền.
"Nhị ca, huynh không giúp đỡ nhị tẩu sao?" Thải Vân bất mãn.
Vân Thụ lau mồ hôi lạnh trên trán, gật gật đầu.
Hai bên bờ sông cây mọc um tùm – lâu năm thành rừng, phồn hoa phi lạc, đình đài lầu các chen chúc, ở Giang Nam đẹp nhất là cảnh sông nước.
Vợ chồng Vân Đình đứng ở đầu thuyền, nhìn theo dòng sông uốn lượn ở phía trước, giơ ngón tay chỉ về phía ngã tư sông.
"Nàng xem, bến tàu chuyển muối bên kia là sản nghiệp từ đời tổ phụ (ông nội) truyền lại, lúc tổ phụ còn tại thế, nhà chúng ta đã lũng đoạn muối trà của cả nước. Bên này là phường dệt và phường thêu lớn nhất Giang Nam, là sản nghiệp phụ thân khổ cực gầy dựng."
"Vậy sao bây giờ Tề gia lại nổi tiếng về khách điếm và tửu lâu?"
"Những thứ đó là cửa hàng ta khai thác, cũng chính là những sản nghiệp dưới tên ta mà Vân Hải đã nói."
"Không phải mọi người chưa ra ở riêng sao."
"Là như thế này, quy định của tổ tiên, con cháu trong nhà đều có thể mở rộng sản nghiệp tổ tiên, nhưng ai khai thác thì đứng tên người đó, giao ra ba phần tiền lời cho nhà tổ là được. Tề gia tam đại đơn truyền, đến đời chúng ta mới có ba huynh đệ, cho nên, trừ bỏ một ngàn gian cửa hàng tổ tiên để lại, còn có phụ thân năm trăm gian phụ thân tự khai thác, mấy năm nay ta đi khắp nam bắc cũng khai thác năm trăm gian."
"Phu quân của ta thật lợi hại, mấy năm nay chàng đúng là đen tình đỏ bạc nha."
"Vi phu không chơi bài bạc."
"Ý ta nói thương trường như sòng bạc đó, còn chàng bây giờ thì phải đỏ tình đỏ bạc luôn nha." Hân Duyệt kiêu ngạo ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên trời, tựa như rất đắc ý vì mình mang đến vận tốt.
Hắn cúi đầu nhìn về phía khuôn mặt động lòng người của nàng, "Duyệt Duyệt nếu yêu ta nhiều một chút, vi phu cảm thấy đủ rồi."
Người trên bờ đã bắt đầu chú ý, "Nhìn kìa, kia không phải Tề đại thiếu gia và thiếu nãi nãi sao, thật sự giống như uyên ương mà."
"Đúng rồi, đúng rồi, ngươi xem ánh mắt Tề đại thiếu, quả thực dịu dàng vô cùng, sau này nhất định con gái ta cũng phải tìm người ôm nó lên bờ, vậy mới sống tốt."
"Theo ta thì, chỉ cần là người có thể lấy được thải cầu, mới là con rể quý."
"Thôi, các ngươi cũng đừng nghĩ bừa nữa, cũng phải có người mệnh tốt như thiếu nãi nãi kia kìa."
... ........
Lên nhã gian ở lầu hai, Hân Duyệt qua song cửa sổ nhìn về phía xa xa, núi xa hùng vĩ, nước chảy yêu kiều, cảnh đẹp sương khói mông lung thu hết vào đáy mắt.
Thơm quá!
Mùi thơm ngát xộc tới, ngăn cản tầm mắt của nàng, mấy bát trà lương trà được đưa lên, màu cà phê trong suốt, bên trên có lớp bọt kem trắng ngà, tạo cảm giác ngon miệng.
"A, uống ngon thật." Hân Duyệt uống một ngụm thì không thể buông được bát trà.
"Uống chậm thôi, không có ai giành với nàng." Tề Vân Đình cũng cầm chén của mình lên.
"Chàng uống đi, chàng còn chưa uống mà, ngon lắm đó."
Tiểu nhị lại mang đến mấy bát, tất nhiên mọi người đều bất mãn khi chỉ mới uống một chén.
Các loại điểm tâm được đưa lên, Hân Duyệt cầm lấy một khối đậu phụ vàng cho vào miệng, ngọt mà không ngán, mịn mà không có dầu, vào miệng liền tan, thật sự là tuyệt vời.
Tề Vân Đình không thích ăn ngọt, chỉ ngồi uống trà, nhìn mọi người ăn uống vui vẻ.
"Uh, cái này ngon lắm, chàng nếm thử đi." Hân Duyệt đem khối bánh mình vừa cắn dở nhét vào miệng hắn.
Lại nhìn thấy nụ cười bất đắc dĩ của hắn, "Sao vậy, chàng không thích ăn?"
"Đâu có."
"Vậy những thứ này cho chàng hết." Nàng đẩy vài dĩa điểm tâm qua.
"Chút nữa mang về nhà rồi ăn."
"Sao vậy, chàng không thích ăn trước mặt mọi người à."
"Ta thích nhìn nàng ăn."
Khụ khụ, bên cạnh hiển nhiên có người bị sặc, vội uống trà nhuận giọng.
"Mau nhìn kìa, mỹ nữ đó." Mọi người nhìn theo ngón tay Hân Duyệt, xuyên qua bức rèm che, quả nhiên thấy một nữ tử thước tha ăn mặt hoa lệ, đi về phía nhã gian bên cạnh.
Mọi người tiếp theo lại cúi đầu ăn, không người chú ý.
A? Không đồng ý với mắt thẩm mỹ của ta à?
"Chàng nói đi, có phải mỹ nữ hay không?" Nàng nhìn chằm chằm Tề Vân Đình không thuận theo không buông tha, không kéo được người khác, ta còn không kéo chàng được sao.
"Kém xa."
"Cái gì kém xa, rõ ràng ta thấy như vậy rất yêu kiều mà."
"So với nàng kém xa."
Khụ khụ, quả nhiên lại có người bị sặc.
Được người ta khen luôn luôn vui vẻ, Hân Duyệt cúi đầu cười, tiếp tục chiến đấu với một khối bánh ngọt.
--- ----
ta nói chứ, thà rằng không đi thi còn hơn, hụ hụ
|
Chương 39: Vợ chồng danh nghĩa
Hiệu quả cách âm không tốt, giọng nói của mỹ nữ ở cách vách truyền đến: "Ba ngày sau, Tư Tư đã là người của Dương gia, Chúc công tử còn tìm ta làm chi?"
"Tư Tư à, nàng gả vào Dương gia, thật sự làm cho Chúc mỗ đứt-từng-đoạn-ruột." Một giọng nói quen tai cũng vang lên.
Miếng bánh trong tay Thu Sương rơi xuống đất, thật hiếm khi nàng ăn ngon, vậy mà.
Chính là......
"Hừ! Ruột gan của chàng chỉ sợ đã đứt mấy chục lần rồi."
"Sau này không được gặp Tư Tư nữa, Chúc mỗ ngày không thiết ăn cơm, đêm không thể ngủ ngon." Trong giọng nói vô cùng thê thảm.
Sắc mặt Thu Sương đột nhiên tái nhợt, nắm chặt ly trà trên tay.
"Chàng ít nói lời đa tình kia đi, ta coi như nhìn thấu, nếu thật trong lòng chàng có ta, sao lại không cưới ta về nhà? Thật không bằng Dương viên ngoại kia, tuy là làm thiếp, dù sao cũng cho ta một danh phận, không giống người nào đó, để ta đợi chờ mòn mỏi ba năm, cuối cùng cũng chỉ là thất vọng."
"Tư Tư, ta tuy không thể cưới nàng, nhưng ba năm nay trong lòng ta chỉ có nàng, ta vì nàng làm biết bao bài thơ, ngày nhớ đêm mong, làm nhiều như vậy để làm chi."
"Đừng vội nhắc thơ của chàng, có tài tử nào không phong lưu, chàng không thật sự yêu thương ta, chỉ là bản tính phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt không sửa được, nên chàng mới có hứng làm thơ thôi."
Chén trà đổ lên tay Thu Sương, lại không hay biết, cũng không chú ý tới tất cả mọi người đang nhìn nàng, còn đang nhìn chằm chằm vào bình phong, tựa như đang trầm tư suy nghĩ.
"Vạn lũ ngàn nhu tình ti mộng, sáng nay từ biệt mộng thành không......"
"Đủ rồi, ta đã sớm nghe nhàm lời chàng nói, cứ giữ lại đi lừa những tiểu muội muội ngây thơ đi. Sau này, chàng và ta một đao đứt đoạn, dứt tình từ đây."
Nàng kia kiên cường quay mặt bỏ đi.
"Muội muội tốt của ta, nàng bỏ lại mình ta, thì sao này ta biết sống sao đây......"
Thu Sương không thể tin vào tai mình, cắn môi đến trắng bệch, quên mất chung quanh còn có người ở đây, quyết tuyệt đứng dậy, đi đến gian phòng cách vách.
Năm người trong phòng mở to mắt nhìn nhau, tình hình gì đây?
"Biểu ca, ta nghe thấy tiếng của huynh."
"A? Biểu muội, sao muội lại ở đây?"
"Năm đó, huynh nói nước tuyết thanh liệt, thích hợp pha trà. Ta vì huynh thu thập nước tuyết đọng trên hoa mai, sương trên phiến lá buổi sớm, đứng đợi dưới tàn cây hoa quế. Huynh nói, nếu ai may mắn có được Thu Sương thì đó chính là nam nhân hạnh phúc nhất trên đời. Biểu ca, nước tuyết hoa mai kia đến nay vẫn còn ở phòng ta, đến mùa đông năm nay đã tròn ba năm, ta đã tính sang năm về nhà mẹ sẽ lấy ra tặng huynh, chỉ là......"
"Biểu muội, muội đang nói cái gì đó, chẳng lẽ nước tuyết kia không phải lấy cho muội phu sao?"
"Biểu ca, ba năm trước, ta còn chưa đính hôn, không có muội phu, huynh đừng có giả hồ đồ."
"Việc đó...... Biểu ca trước kia chỉ là...... Muội thật sao?"
"Ta nào có thể nói dối đây," Giọng nói Thu Sương đã sắp khóc tới nơi, "Năm ngoái trước khi ta thành thân, biểu ca từng thâm tình nói với ta, chim nhỏ tùy vân đi, đầy đất thu sương ngân. Lương thần không thể cộng, hận xung xung. Vì một câu hận xung xung của huynh, ta có thể ngay cả tánh mạng cũng không cần."
"Biểu muội, đừng nói nữa."
"Không, ta muốn nói," Giọng của nàng đã nghẹn ngào, "Vì một câu hận xung xung của huynh, đêm động phòng hoa chúc ta ôm dao mà ngủ, lấy mạng ra đặt cược, ước pháp tam chương với Vân Thụ, nếu chàng không chạm vào ta, ta sẽ làm một thê tử hoàn hảo bên ngoài của chàng, dù chàng nạp bao nhiêu tiểu thiếp ta cũng mặc kệ. Nếu chàng chạm vào ta dù chỉ một chút, ta sẽ chết trước mặt chàng. Biểu ca, ta vì huynh thủ thân như ngọc, vậy mà huynh đã sớm yêu Tư Tư kia, còn đứt từng đoạn ruột."
"Muội muội tốt, ta......"
"Ta thật lòng hỏi huynh, rốt cuộc huynh có bao nhiêu muội muội tốt, chỉ sợ Tư Tư kia cũng chỉ là mây khói mà thôi. Ha ha ha, buồn cười, thật sự là buồn cười, ta sao lại ngốc như vậy, hôm nay mới hiểu được."
Mọi người đều nhìn về phía Vân Thụ, hắn xấu hổ quay mặt đi, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bất hạnh trong lời nói, Hân Duyệt ngơ ngác nghĩ, thành thân nửa năm không có vợ chồng chi thật, chuyện này đúng là hiếm thấy.
"Biểu muội, muội chớ nghĩ nhiều, ta đối với muội chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là muội hiểu lầm thôi."
"Đúng vậy, đương nhiên là không có gì đặc biệt rồi, còn không phải cũng giống những nữ tử khác, uổng cho ta mắt bị mù, mới có thể nghĩ là thật."
Nàng đẩy mạnh bức rèm che, lao xuống nhanh xuống lầu.
Năm người bên này vội đuổi theo đi xuống, lên thuyền về nhà.
Dọc theo đường đi, Thu Sương yên lặng rơi lệ, không nói được một lời.
Hân Duyệt bình thường miệng nói không ngớt lúc này cũng không biết nói gì cho phải, quên đi, chuyện vợ chồng nhà người ta vẫn nên để vợ chồng người ta giải quyết.
Dùng xong cơm chiều, Tề Hưng mang đến một túi đồ, liền lui ra ngoài. Đại thiếu gia và thiếu nãi nãi đều không thích có người hóng hớt.
"Đây là cái gì?"
"Mở ra nhìn xem chẳng phải sẽ biết."
" Oa, đây không phải là điểm tâm ngọt ở Giang ký sao, chàng mang về à?" Hân Duyệt vui vẻ.
"Đi vội quá, chưa kịp mang theo, ta bảo Tề Hưng đi mua, biết nàng ăn không đủ mà." Hắn nhẹ nhàng cười.
"Chàng không nói sớm, ta sẽ không ăn cơm chiều, vậy mới ăn được nhiều."
"Chính là sợ nàng không chịu ăn cơm, mới không nói với nàng."
Hân Duyệt cầm một miếng bánh, do dự: "Ăn nhiều sẽ mập."
"Sợ cái gì, ăn đi, mập một chút ôm mới thoải mái."
Nàng vốn nhịn không được hấp dẫn, cắn một ngụm, vừa lòng nhấm nháp hương vị ngọt ngào trong miệng.
Hắn đột nhiên đưa ngón tay thon dài xẹt qua khóe miệng của nàng, lấy được một mảnh vụn, tựa hồ là sợ lãng phí, hắn đem ngón tay đưa đến bên môi, liếm mảnh vụn, hương vị ngọt ngào tan trong miệng.
Nàng ngây dại, sợ hãi than khi nào hắn lại tiết kiệm lương thực đến vậy.
Ngây người thật lâu, "Chàng có cảm thấy chàng hôm nay, không quá bình thường."
"Có sao?" Hắn a a cười, "Ta chỉ là nhớ nàng."
"Nhưng mà, chúng ta từ trưa tới giờ đều ở cùng nhau mà."
"Duyệt Duyệt, hai ngày nữa, ta phải ra ngoài, đi thu lá trà. Nàng có nhớ ta không?"
Hương vị ngọt ngào trong miệng đột nhiên vô vị, điểm tâm trên tay rơi xuống.
"Chàng phải ra ngoài? Đi bao lâu?"
Nhìn thấy đôi mắt thất thần của nàng, hắn thở dài, xoay mặt đi.
"Sẽ không lâu đâu, hai ngày sẽ trở lại."
Nàng cầm khăn trên bàn lau tay, đứng dậy ngồi lên đùi hắn, hai tay ôm mặt hắn, "Ta sẽ ngủ không được, ta sẽ không quen, còn có thể...... Tân hôn của chúng ta còn chưa đầy tháng, trăng mật cũng chưa qua, chàng lại phải ra ngoài. Không thể không đi sao?"
"Duyệt Duyệt, đừng như vậy, vui vẻ lên nào, ta vẫn không dám nói với nàng, vì sợ nàng không vui vẻ."
"Nói hay lắm, hai ngày chàng phải trở về, vượt qua ba ngày ta sẽ không để ý chàng."
Hắn trốn tránh ánh mắt của nàng, yên lặng gật gật đầu.
Hắn gượng gạo mỉm cười: "Ăn đi, sao lại không ăn?"
"Không muốn ăn." Vùi trong ngực hắn, nghe tiếng tim đập.
Lặng lẽ, hô hấp hương vị của hắn.
Ôm nàng thật chặt vào lòng, hắn làm sao nỡ bỏ đi, nhưng hắn không thể cự tuyệt, bởi vì đó là trách nhiệm của hắn.
"Duyệt Duyệt, ta nói cho nàng biết bạc ở đâu, lúc ta không ở nhà, nàng muốn ăn cái gì, không cần đi tìm quản gia, trực tiếp lấy bạc kêu Tiểu Nghiên đi mua."
Hắn lấy ra một cái chìa khóa, mở chiếc rương lớn ở cạnh giường, "Nàng xem, đây là một ngàn lượng bạc, còn có ngân phiếu, chìa khóa này giao cho nàng.""A, năm mươi lượng chàng cá cược còn chưa đưa cho ta đâu."
"Cho nàng, nhiêu đó còn không đủ sao."
"Chàng đem năm mươi lượng của ta lấy ra nữa."
Tề Vân Đình bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nàng vẫn không chịu coi của ta là của nàng. Lấy ra năm mươi lượng trong túi, giao cho nàng.
Hân Duyệt vui vẻ ra mặt đem năm mươi lượng của nàng cất vào người, xem Tề Vân Đình khóa rương bạc, đưa chìa khóa cho nàng cất vào hộp trang sức.
"Nàng ngốc, của ta đều là của nàng."
"Đúng vậy, của chàng đều là của ta, của ta vẫn là của ta. Ha ha." Nụ cười của nàng mang theo chua sót, đúng là còn không bỏ được chuyện hắn phải ra ngoài.
Mọi người nghĩ có mờ ám gì không?
--- ------
|