Ông Xã Chuẩn Sói Ca
|
|
Chapter1:BỘI PHẢN -Văn Bình, anh đừng đi....
Đan Nghi giơ tay ra kéo lấy tay áo Văn Bình, giống như một đứa trẻ cầu xin anh đừng đi vậy.
Đã sắp tròn 18 tuổi rồi mà Đan Nghi lại có trí óc như của đứa trẻ lên 3 vậy.
- Kệ nó đi, một con bé ngớ ngấn thôi để ý làm gì?
Đường Sa Sa vừa nói vừa ôm chặt lấy tay Bạch Văn Bình, đôi gò bồng đảo quá cỡ cứ cọ sát vào người hắn ta.
Bạch Văn Bình tiện tay bóp mạnh lên cặp tuyết lê đó mấy cái.
Cơ thể Đường Sa Sa mềm nhũn tựa như không xương đu trên người Bạch Văn Bình, buông lời lả lơi:
- Đi nào. Đừng để ý con ngốc này nữa. Em mới mua một bộ đồ ngủ liền thân bằng ren với một chiếc quần lót lọt khe nữa, anh có muốn ngắm em mặc không?
- Có.Có chứ...!
Bạch Văn Bình như bị câu mất hồn vậy,vội vàng đáp lại.
Ba tháng trước, một vụ tai nạn giao thông xảy ra khiến Đan Nghi bị thương ở đầu, khi tỉnh lại thì trở nên ngây ngây dại dại... Thậm chí đến người yêu của mình cùng cô bạn thân công khai ân ái trước mặt cũng không hề hay biết gì.
Đường Sa Sa kéo lấy tay Bạch Văn Bình lôi đi, lại bị Đan Nghi kéo lại:
- Anh Văn Bình, anh đừng đi mà, Nghi Nghi sợ lắm...
Đường Sa Sa đã hết kiên nhẫn:
- Đan Nghi buông tay ra!Nhanh lên!
- Không mà! Không mà!
Đan Nghi chu chu môi nũng nịu.
Đường Sa Sa giơ tay tặng cho Đan Nghi một cái bạt tai trời giáng.
- Buông tay!
Đan Nghi bị một cái bạt tai làm ngất đi, gục đầu trên bàn, không chút cử động.
Đường Sa Sa lôi Văn Bình đi ra ngoài, Bạch Văn Bình thấy Đan Nghi bất tỉnh như vậy không khỏi lo sợ:
- Có khi nào cô ta chết rồi không? Cô thiên kim tiểu thư này không được chết,cô ta vẫn đang còn đống tài sản thừa kế đó.
- Không dễ chết thế được đâu!
Đường Sa Sa ra tay cởi bỏ chiếc váy trên người, để lộ ra bộ nội y gợi cảm:
- Thế nào? Có đẹp không?
Bạch Văn Bình, nước dãi sắp chảy ra khỏi miệng mà ngắm nhìn thân hình bốc lửa của ả, cũng quên luôn sự sống chết của Đan Nghi.
Hắn cất bước rời khỏi căn phòng của Đan Nghi,đè Đường Sa Sa xuống ghế ở phòng khách....
...... âm thanh hoan ái vang lên không ngừng, nhiệt độ trong phòng khách cũng như tăng lên theo từng nhịp thở của đôi nam nữ...
..........
Đầu Đan Nghi đau nhức khủng khiếp,cô cố gắng ngẩng đầu dậy,mãi một lúc lâu mới nhận ra mình đang ở trong phòng ngủ.
Đau đầu quá.
Việc gì đã xảy ra?
Cô lấy ngón tay ấn vào hai bên thái dương,kí ức vỡ vụn cuối cùng cũng khôi phục...
Ba tháng trước, cô bị một chiếc xe đâm trọng thương, đầu bị va đập mạnh, đến bệnh viện bác sĩ đã nói, trong não của cô có một phần bị máu tụ chèn vào dây thần kinh, tạm thời cũng không thể tiến hành phẫu thuật được.
Từ đó, trí não của cô cứ thế bị suy giảm và thế là cô trải qua 3 tháng sống cuộc sống ngây ngây dại dại...
Nói đến đây cô cũng thấy lạ, ba tháng vừa qua đầu óc cô không được minh mẫn như vậy, cái gì cũng không hiểu... Vậy mà bây giờ những kí ức trong ba tháng ý vẫn hiển hiển rõ ràng trong đầu cô.
Đặc biệt là những kí ức liên quan tới việc lén lút quan hệ giữa Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa, tất cả mọi thứ đều khắc sâu, rất sâu...
Thì ra từ trước khi cô gặp nạn, bọn họ cũng đá lén lút qua lại với nhau rồi... Sau khi cô bị thương ở đầu thì bọn họ lại càng ngang nhiên cặp kè, thậm trí còn thoải mái có những hành động thân mật trước mặt cô.
Bạch Văn Bình ở cạnh Đan Nghi vốn cũng chỉ vì khối tài sản kếch sù của gia đình cô mà thôi....
Nghĩ tới đây, trái tim Đan Nghi đau đớn, như muốn ngừng thở luôn vậy.
Và ngay lúc này đây, ngoài phòng khách phát ra tiếng thở dốc của Bạch Văn Bình quyện vào tiếng rên rỉ của Đường Sa Sa... chả cần phải nói cũng biết chuyện gì đang diễn ra...
Những chuyện xảy ra ngay lúc nãy cũng hiện hiện ngay trong đầu cô.
Haha, cô phải cảm tạ Đường Sa Sa vì cái bạt tai trời giáng khi nãy mới đúng.Chính cái bạt tai ấy đã giúp cho đầu óc cô tỉnh táo trở lại.
Nếu không thì không biết cô sẽ ngây ngây dại dại như vậy đến bao giờ nữa... Và cũng không biết sẽ bị hai người bọn họ dày xéo, lừa dối đến khi nào...
Đan Nghi cắn chặt môi, hai kẻ tiện nhân,lừa dối cô, lăng mạ cô...
.... Cô sẽ bắt chúng phải trả giá thật đắt, thật đắt....! NGUỒN:Wattpad
|
Chapter2:VỊ HÔN THÊ
Đợi đến khi tiếng động ở phòng khách ngừng hẳn, truyền đến tiếng mở cửa, đóng cửa... Đan Nghi mới ngồi dậy, thay quần áo và đi tới bệnh viện.
Sau khi gặp tai nạn, cô đã không được chữa chạy cẩn thận, mà cứ ngây ngây ngô ngô sống như thế trong suốt ba tháng trời.
Bây giờ may mắn mà tỉnh táo lại, cô cần phải đến bệnh viện để kiểm tra lại toàn bộ.
Nghĩ đến bản thân vốn con nhà hào môn, từ nhỏ thông minh lanh lợi, thật không ngờ sau một vụ tai nạn giao thông lại có thể bị Bạch Văn Bình cùng với Đường Sa Sa ức hiếp, lăng mạ suốt ba tháng liền như này.
Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là đi kiểm tra sức khỏe bản thân xem tình hình thế nào... Sau đó mới đến việc tính sổ với đôi cẩu nam nữ kia.
Đến viện, các bác sĩ đã tiến hành một cuộc kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cô.
Đan Nghi ôm một loạt các giấy tờ ghi kết quả kiểm tra... thở phào nhẹ nhõm.
Cô nghĩ đến lời bác sĩ:
- Lúc trước, đầu của cô bị va chạm mạnh gây tụ máu trong não dẫn tới việc dây thần kinh bị chèn ép, trí lực giảm sút. Ba tháng vừa qua chỗ máu tụ ấy đã tan dần và mới đâu não của cô lại gặp một va chạm mới, vừa hay làm tan chút máu tụ còn lại không nhiều đó... Nên bây giờ đã không còn vấn đề gì đáng ngại nữa... Nhưng cô vẫn cần đến viện để kiểm tra định kì thường xuyên.
Xem ra, đúng là nhờ cái bạt tai trời giáng mà Đường Sa Sa tặng cô đã giúp không nhỏ cho sự hồi phục của cô...
Trước cửa chính,một người thanh niên cao lớn bước vào, khí chất không tồi, khoác trên người bộ quần áo com lê phẳng phiu hợp mốt càng toát lên vẻ lịch lãm hào hoa của anh ta.
Anh ta bước từng bước nhanh về phía này,nét mặt nghiêm nghị, hàng lông mày thì hơi nhíu lại.
Người trợ lí đi bên cạnh anh ta cất tiếng đầy lo lắng:
- Bác sĩ nói, lão phu nhân cần lập tức làm phẫu thuật...nhưng... nhưng... lão phu nhân nói, không nhìn thấy ngài đưa vị hôn thê về gặp thì bà sẽ nhất định không làm phẫu thuật...
Lục Thượng Hàn giơ cánh tay dài lên, dùng ngón tay thon dài bóp mạnh nơi giữa hai hàng lông mày, đến tận khi nơi đó đỏ ửng lên mới thôi.
Ngay lúc đó, Đan Nghi ôm đống giấy tờ, trong đầu đang mải nghĩ ngợi chuyện gì, không để ý đường đi và cứ thế lao vào người Lục Thượng Hàn.
Giấy tờ rơi tung tóe,Đan Nghi vội cúi xuống nhặt, cũng không quên kèm lời xin lỗi với người bị cô va vào.
Người trợ lí thấy vậy định cất tiếng trách mắng Đan Nghi, Lục Thượng Hàn ra hiệu cho anh ta lui xuống.
Đan Nghi nhặt xong giấy tờ, đứng dậy... giờ mới nhìn kĩ người thanh niên mình vừa va phải là ai. Cô ngập ngùng:
- Hàn thiếu gia...
Đan Nghi nhận ra Lục Thượng Hàn, trong những bữa tiệc do gia đình tổ chức,cô và anh cũng đã gặp anh vài ba lần.
Anh ta là một thiếu gia có tài,vẫn được mọi người trong giới yêu quý ngưỡng mộ mà gọi là thiên tài nhỏ tuổi. Mới ngoài 20 tuổi đã là một trong những kì tài thương nghiệp của quốc gia X, dường như không một ai trong nước là không biết đến anh ta.
Nhưng Đan Nghi vẫn khá nhỏ tuổi, gặp anh lần đầu cô vẫn đang là nữ sinh trung học, còn anh đã lăn lộn trong chốn thương trường nhiều năm... Nên giữa họ cũng không có nhiều sự tiếp xúc.
- Đan Nghi!
Lục Thượng Hàn khẽ gọi tên cô.
Đan Nghị bất ngờ vì anh vẫn nhớ tên cô, mỉm cười:
- Thật trùng hợp,Hàn thiếu gia! Tôi có chút việc nên xin phép đi trước đây ạ!
- Đan Nghi...!
Lục Thượng Hàn giơ cánh tay dài kéo lấy tay Đan Nghi.
Đan Nghi ngạc nhiên, quay đầu lại:
- Hàn thiếu gia, có việc gì sao?
- Giúp tôi hoàn thành một việc...
Giọng nói của anh rất hay, mỗi từ nói ra đều khiến người khác bị hút hồn.
Câu nói này không mang ngữ điệu của việc cầu xin, nhờ vả mà như một câu mệnh lệnh...
Nhưng thật kì lạ, Đan Nghi không cảm thấy khó chịu vì câu mệnh lệnh đó, cô ngước đôi mắt to tròn nhìn anh:
- Việc gì vậy ạ?
- Làm vị hôn thê của tôi!
Lục Thượng Hàn trả lời đơn giản, dứt khoát.
Đan Nghi có chút bất ngờ,trong đôi mắt to tròn của cô phản chiếu gương mặt tuấn tú của anh...
3 phút sau, Đan Nghi và Lục Thượng Hàn đã có mặt trong phòng bệnh của Lục lão phu nhân.
|
Chapter3:EM VUI LÀ ĐƯỢC Lục lão phu nhân cố gắng mở to đôi mắt yếu ớt của mình ra, trên khuôn mặt đầy những nếp nhăn ấy hiển hiện nụ cười hài lòng.
Bà nắm lấy tay Đan Nghi, nhìn sang Lục Thượng Hàn:
- Đây là thiên kim tiểu thư của Đan gia?
- Vâng, thưa bà.
Đan Nghi mỉm cười trả lời.
Lục lão phu nhân run run tháo chiếc vòng ngọc trên tay xuống... khi mà Đan Nghi vẫn chưa kịp có phản ứng gì thì bà đã đeo chiếc vòng ấy lên tay cô rồi, bà nở nụ cười hiền từ:
-Đây là bảo bối gia truyền của Lục gia ta, con hãy giữ gìn cẩn thận nhé!
Đan Nghi ngơ ngác, không biết nên phản ứng thế nào. Lục lão phu nhân quay sang phía Lục Thượng Hàn:
- Thượng Hàn, chuẩn bị phẫu thuật được rồi!
Lục Thượng Hàn thở phào nhẹ nhõm, như trút được một gánh nặng tích trữ trong lòng bấy lâu nay.
Bà nội cuối cùng cũng chịu làm phẫu thuật... thật may!
Đan Nghi đến gần bên anh, cất tiếng:
- Hàn thiếu gia, cái vòng ngọc này.... trả lại cho ngài...
Đây là bảo bối gia truyền của nhà họ Lục nên lẽ dĩ nhiên là cô không thể giữ được.
Cô giơ tay tháo chiếc vòng nhưng kì lạ, chiếc vòng như bị gắn chặt vào tay cô vậy, cơ bản là không thể tháo ra được.
Lục Thượng Hàn nghiêng đầu nhìn cô,ánh nắng chiếu lên khuôn mặt cô,mái tóc mỏng nơi bờ trán khẽ bay bay... đường nét khuôn mặt cô càng trở nên mềm mại đáng yêu, cũng rất cuốn hút...
Nhưng không biết vì sao, trên khuôn mặt ấy lại có nét u sầu đầy đau thương?
Ở trước mặt anh, cô hình như đã vô ý để lộ ra nét ngọt ngào cũng như sự mềm yếu nhất của bản thân... mà chính cô cũng không thể diễn tả được...
Nhìn cô, bất giác trả lời:
- Em đeo đi!
- Làm vậy sao được? Đây là bảo bối của Lục gia, tôi không thể tùy tiện chiếm lấy được.
Đan Nghi cười,nói.
Nhưng cô đã tìm mọi cách mà vẫn không thể nào tháo được chiếc vòng ra khỏi tay.
Lục Thượng Hàn vươn cánh tay, cầm lấy tay Đan Nghi lôi về phía trước mặt anh... Nhìn thấy tay cô đỏ ửng lên vì dùng sức để tháo vòng ngọc ra, ánh mắt anh thoáng chút không vui.
Anh nhẹ nhàng:
- Làm vị hôn thê cua tôi không tốt ư?
".... " Đan Nghi nghĩ rằng anh đang trêu cô nên cười và nói:
- Tôi có người yêu rồi!
Cô nghĩ đến Bạch Văn Bình, đôi mắt đượm buồn ----- cũng chỉ còn là người yêu cũ mà thôi.
Lục Thượng Hàn nhíu mày:
- Cho hắn thành người yêu cũ đi!
- Hàn thiếu gia thích đập chậu cướp hoa vậy sao?
Đan Nghi trêu anh.
Ánh mắt Lục Thượng Hàn nhìn qua đống giấy tờ mà cô ôm trên tay:
- Ngay cả bệnh viện cũng không đưa em đến thì không phải nên sớm cho anh ta thành người yêu cũ sao?
Lời nói của anh như nói hộ cho chính trái tim cô.
Bạch Văn Bình đâu chỉ đơn giản là không đi cùng cô tới viện, thậm chí hắn còn muốn cô cứ tiếp tục ngây ngây dại dại như vậy để hắn và Đường Sa Sa dễ dàng chiếm lấy tài sản của cô cơ mà.
Nét u sầu thoáng qua giây lát, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh:
- Được. Vị hôn thê thì vị hôn thê. Nhưng mà Hàn thiếu...
-Những gì em muốn tôi đều sẽ đáp ứng, chỉ cần em vui là được!
Dường như biết trước Đan Nghi sẽ ra điều kiện nên anh lập tức nhận lời.
- Tôi vẫn chưa đủ 18 tuổi, nên hãy đợi tới sau khi tôi 18 tuổi thì Lục gia mới công bố về thân phận vị hôn thê của tôi, được không?
Đôi mắt sáng long lanh của cô nhìn anh.
Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa vẫn nghĩ rằng cô là kẻ điên, vậy thì cô phải dùng thân phận kẻ điên này để xử lí bọn chúng chứ.
Lục Thượng Hàn không chút do dự:
- Được!
Đan Nghi thấy Lục lão phu nhân an toàn ra khỏi phòng phẫu thuật:
- Hàn thiếu gia, tạm biệt!
Nói xong, cô ôm đống giấy tờ rồi rời đi, rất nhanh cô đã đi khuất tầm mắt của Lục Thượng Hàn.
Lục Thượng Hàn quay sang ra lệnh cho trợ lí:
- Đi tìm hiểu xem, vì sao Đan Nghi lại phải đi kiểm tra tổng thể như vậy.
|
Chapter4:BỒN NÔN Người trợ lí rất nhanh chóng đã trở về:
- Thiếu gia,điều tra ra rồi. Ba tháng trước, Đan Nghi tiểu thư gặp tai nạn giao thông, đầu bị va đập mạnh, trí lực giảm sút giống như một đứa trẻ lên ba vậy.
Lục Thượng Hàn nhíu mày, vừa xong Đan Nghi đến đây để kiểm tra lại vết thương ở đầu ư?
Trợ lí tiếp tục:
- Bạn trai cô ấy là Bạch Văn Bình không những không đưa cô ấy đi làm phẫu thuật mà còn giấu không cho Đan gia biết việc cô ấy bị thương, một mình hắn chăm sóc cho Đan tiểu thư.
Nói là chăm sóc nhưng thật ra là Bạch Văn Bình cùng với Đường Sa Sa - bạn thân của Đan tiểu thư đã có mối quan hệ bất chính với nhau... chúng thỏa sức sử dụng thẻ tín dụng của Đan tiểu thư, lại còn ngày càng to gan thực hiện những hành vi bì ổi ngay trước mặt cô ấy...
Lông mày Lục Thượng Hàn càng lúc càng nhíu chặt hơn.
Khi nãy cô ấy nở nụ cười tươi tắn như hoa vậy, có lẽ tình hình giờ đã tốt hơn rồi chứ?
Trợ lí tiếp tục:
- Bác sĩ nói, hiện tại vết máu tụ trong não cô ấy đã tan dần, trí não cô ấy đã hồi phục hoàn toàn rồi thưa thiếu gia.
Lục Thượng Hàn gật đầu:
- Chú ý theo sát mọi hành động của Đan Nghi cùng với hai kẻ kia nữa.
- Vâng, thưa thiếu gia.
..... Đan Nghi về đến ngôi nhà thuộc sở hữu của cô nằm bên cạnh một trường đại học lớn, cô liền gọi điện cho dì Dương.
Dì Dương vốn là một bảo mẫu chuyên nghiệp, là tâm phúc của mẹ cô, cũng là người chăm sóc cho cô từ tấm bé.
Năm ngoái khi Đan Nghi thi đỗ vào trường đại học này và chuyển đến đây ở thì đã không cho bà theo cùng đến.
Với lại khi ấy, Bạch Văn Bình đã tỏ tình với cô... cô cũng muốn mình có một cuộc sống sinh viên tự do tự tại nên càng không chịu cho người nhà sắp xếp người đến phục vụ mình.
Nhưng bây giờ, Đan Nghi biết, cô cần có sự giúp đỡ của dì Dương.
- Dì Dương, từ ngày hôm nay dì có thể đến đây với con được không?
Giọng Đan Nghi đầy ngọt ngào,nũng lịu, ở trước mặt dì Dương, cô mãi mãi vẫn là đứa trẻ ngây thơ, vô lo vô nghĩ như ngày nào mà thôi.
Dì Dương lập tức đồng ý:
- Được chứ, Nghi Nghi... con cuối cùng cũng chịu cho ta đến để chăm sóc con rồi sao? Hãy đợi ta, ta lập tức đi đặt vé máy bay.
Đặt điện thoại xuống, Đan Nghi liền mang hết những hồ sơ, giấy tờ ghi kết quả kiểm tra sức khỏe của mình đi đốt, không để cho Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa phát hiện ra cô đã bình phục.
Cô muốn xem, đôi cẩu nam nữ này còn muốn làm những gì nữa.
Đan Nghi mở ví ra xem thì phát hiện thẻ tín dụng của mình đã biến mất.
Hai tấm thẻ đó là loại thẻ VIP, Đan gia sẽ thanh toán theo tháng, hoàn toàn có thể tùy ý sử dụng...
Mặc dù không cầm thẻ trong tay nhưng dùng điện thoại kiểm tra những thông tin giao dịch.... Quả nhiên, hai kẻ họ cầm thẻ và mua không ít đồ giá trị.
Không những chỉ mua quần áo, túi sách, mĩ phẩm hàng hiệu cao cấp mà hai người họ còn mua cả những món đồ chơi tình dục, dầu bôi trơn các loại... Mọi thông tin đều được ghi rõ ràng trên danh mục mua sắm...
Thật khiến người khác buồn nôn mà!
Cô cất điện thoại đi, mở ngăn kéo,cô từng để ở đấy rất nhiều món trang sức đắt tiền...
Đối với cô mà nói, những món đồ đó thật ra không hề quá quý giá, mỗi dịp lễ tết, sinh nhật cô đều được tặng không ít.
Để tiện sử dụng nên khi đến đây học cô đã mang hết những món trang sức đó đến.
Giờ cô nghĩ, trong 3 tháng vừa qua, Đường Sa Sa chắc chắn đã lấy đi không ít.
Quả nhiên, bây giờ trong ngăn kéo chỉ còn sót lại mấy thứ đồ gần như không có giá trị mà thôi... Đó đều là những thứ do Đường Sa Sa dùng để lừa cô để đổi những món trang sức đắt tiền kia.
Trả trách vì sao bọn chúng không báo tin cho Đan gia biết về việc cô gặp nạn.
Chỉ cần Đan gia một ngày không biết việc cô bị nạn thì đối với chúng, cô chính là một cây ATM cho chúng rút tiền một cách vô điều kiện, mọi lúc mọi nơi...
|
Chapter5:CHANH CHUA CAY NGHIỆT Đan Nghi nắm chặt bàn tay, thẻ tín dụng cũng được, trân châu ngọc ngà đá quý cũng kệ...
Từ ngày hôm nay, cô sẽ lấy lại tất cả!
Lấy của cô những gì thì cô sẽ bắt Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa phải hoàn trả hết...
Ăn những gì của cô thì cũng phải nôn hết ra mà trả....
Cô cứ ngồi vậy..... suy nghĩ miên man....
........
..........tiếng chuông cửa vang lên...
Là Đường Sa Sa hay Bạch Văn Bình đã về?
Cô vội chạy ra đến cửa thì thấy dì Dương đang đứng đó.
Nhìn thấy người dì thân thương, người chăm sóc cô từ thuở bé, đến bên cô trong lúc này, cô xúc động muốn rơi nước mắt.
Cô mở cửa, lao vào lòng dì Dương.
Dì Dương cảm nhận thấy tâm trạng của Đan Nghi có gì đó không bình thường, vội hỏi:
- Sao vậy? Nghi Nghi? Ở đây có ai dám bắt nạt con ư? Là Bạch Văn Bình sao? Dì sẽ giúp con mắng cho cậu ta một trận!
- Không phải đâu dì!
Đan Nghi đáp lại,điểu chỉnh lại tâm trạng bản thân:
- Con và anh ta sớm đã kết thúc rồi!
Từ ngày cô bị tai nạn, mối tình ấy đã chấm hết rồi...
Dì Dương cũng không hỏi thêm gì nữa.
- Từ giờ trở đi Dì sẽ lại chăm sóc cho con, tuyệt đối không cho phép ai ức hiếp con nữa...
- Con cảm ơn dì!
Cô cười và nói tiếp:
- Mặc dù con và Bạch Văn Bình đã chấm dứt, nhưng có một số thứ con còn chưa đòi lại được... Nên Dì đừng đánh rắn động cỏ... Hãy để con từ từ đòi lại...
- Con không cho gia đình biết để giúp con sao?
- Con sẽ tự mình đòi lại hết.
Đan Nghi mỉm cười.
- Con lớn rồi, không phải sao?
Dì Dương cũng cười:
- Uh. Con lớn thật rồi, cũng cao hơn, nhưng con gầy đi nhiều quá. Cuộc sống của sinh viên có vẻ không đơn giản chút nào...
Dì Dương bỏ hành lí xuống, định vào bếp làm đồ ăn cho cô.
Đan Nghi kéo lấy tay Dì:
- Dì Dương, con muốn phiền Dì giúp con mua một căn nhà ở ngay khu giữa của tầng này, con không muốn sống trong căn nhà này nữa. Nhưng căn này vẫn cần phải giữ lại vì con còn chút việc.
Nghĩ tới việc nơi này đâu đâu cũng có dấu vết, hơi thở của Bạch Văn Bình cùng Đường Sa Sa là cô lại thấy buồn nôn.
Dì Dương lập tức đồng ý:
- Được, giờ ta lập tức đi làm thủ tục mua nhà.
Nói xong liền cất bước đi ra ngoài.
Đan Nghi thu dọn đồ đạc của mình, chỉ mang đi những đồ cần thiết, còn lại không quản.
Toàn bộ căn nhà vẫn giữ nguyên hiện trạng...
Lát sau dì Dương về, nói:
- Nghi Nghi, ở tòa nhà này mỗi tầng đều chỉ có 2 căn hộ... các tầng khác đã bán hết, chỉ còn tầng này có thừa một căn, nhưng người chủ đó chỉ cho thuê chứ không bán... Dì đã giúp con thuê lại căn đó rồi.
- Dạ. Thế cũng được dì ạ!
Đan Nghi không quá để ý vấn đề thuê hay mua, xách đồ đạc lên rồi sang ngay căn nhà bên cạnh.
Dì Dương cũng đi theo sang.
Hai căn nhà sát nhau, cơ bản là giống nhau về thiết kế... Nhưng căn hộ này có vẻ sang trọng hơn căn hộ cũ của Đan Nghi.
Nối thất được bố trí rất đẹp, Đan Nghi thấy rất hài lòng.
......
Đêm này, là một đêm đầu tiên sau vụ tai nạn mà Đan Nghi có thể ngủ ngon ngủ sâu như vậy.
Sáng hôm sau, Đan Nghi nghe thấy tiếng động phát ra từ căn hộ cũ của mình, cô liền ra hiệu cho dì Dương ở lại trong nhà, mình thì đi sang đó gõ cửa.
Cửa mở ra, Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa hết sức ngạc nhiên:
- Đan Nghi sao cô lại ra ngoài rồi?
- Đầu cô ta không được bình thường, anh hỏi cô ta làm gì, lãng phí nước miếng.
Giọng điệu chanh chua, cay nghiệt của Đường Sa Sa cất lên.
Nếu không xảy ra vụ tai nạn kia...thì Đan Nghi thật khó mà tin được đây chính là cô bạn gái thân thiết, vốn luôn tìm cách tiếp cận, nịnh bợ mình từ thời trung học đến giờ.
Đan Nghi nở nụ cười ngây thơ:
- Người nhà e đến, em thấy rất vui....em xuống bên dưới để đón họ... mà không đón được...
|