Thực ra mình chưa từng nghĩ sẽ ngược Jungkookie và Ansaka:vv
- --
‘Dont be hurt for me…’
-
'Một trong bảy phân khúc quay với cảnh trí khác nhau, của Jungkook chính là sàn nhà bậc thang ở lầu ba, đó hoàn toàn là cảnh thật được staff dàn dựng, rất sống động bám sát thiết kế mật thất đầy tinh vi của căn nhà thời Âu châu đô hộ này.
Và đó sẽ là cái bẫy cho những chú nai ngơ ngác…
“Anh, nãy giờ anh đã thấy Ansa quay lại chưa?” - hớt hải, Taehyung chạy xuống tầng trệt, nơi cả nhóm và mọi người đang cùng ngồi lại bàn bạc về kịch bản quay đầu tiên. Mặt trắng bệch, Tae hỏi nhóm trưởng RM, người vừa nãy gọi anh đi tìm Kookie.
“Không, anh không thấy, anh còn tưởng con bé đi mua đạo cụ với chị Rei rồi?”, Namjoon ngạc nhiên nói.
“Chết em rồi!”
“Hả, có chuyện gì rồi sao Taetae?” - Jimin cũng bị cậu bạn làm cho hớt hải theo.
“Ansa...vừa nãy em ấy đi với tớ tìm Kookie, lúc lên tới tầng ba thì tớ...không còn thấy em ấy đâu nữa!”
“Cái gì???” - tiếng hét từ ngoài cửa vọng lại, là Jungkook, cậu vừa đi dạo vài vòng cho thư thái đầu óc, rốt cuộc lại vì câu chốt hạ đầy ấp úng của hyung 95 mà nổi cơn giận dữ.
Vứt áo khoác đó, như chẳng đợi chờ gì nữa, Kook chạy xộc lên lầu trên...
“Chờ đã nào, đi cùng nhau chứ!” - số người còn lại cũng không chần chừ đuổi theo bóng dáng khuất sau góc cầu thang của cậu maknae.
-
“Lạy Chúa, xin người cứu con...”
“Lạy Đức Mẹ nhân từ...”
Trong bóng tối, thứ Ansa có thể nhìn thấy chỉ là trái tim mình, nó đang không ngừng chảy máu vì sợ hãi.
Phải, Ansa không sợ độ cao, không sợ ma quỷ, nó chỉ sợ, vô cùng sợ bóng tối, sợ không gian kín.
Sờ lên cánh tay xây xát đến đau rát của mình, Ansa nhớ ra bản thân vừa trượt té xuống một cái hố, không sâu lắm, chỉ là nếu đứng thẳng dậy nó cũng sẽ không tự nhảy khỏi đó được.
Nhưng rồi bằng cách nào đó, nó thoát khỏi đó dược...
Sờ vào gò má dính đầy bụi, thật may, khuôn mặt nó không ảnh hưởng gì cả...
Nhưng bây giờ phải làm sao đây, nó còn chẳng biết mình đang ở đâu, chỉ biết vừa rồi ở tầng ba, nó đang đi cạnh Taehyung, tự dưng sau bức tường căn phòng đó, nó nghe thấy tiếng thì thầm của ai đó, rất khẽ, nó không biết người ấy vừa nói gì, nhưng...
‘Bên đó!’, trong đầu nó tự nhiên vang lên câu nói này. Như thể có người dẫn lối, nó rời cánh tay đang thít chặt của Taehyung, lặng lẽ đi về hướng đó…
-
‘Nơi này có trăng lại có sao, tại sao người muộn phiền?’
Bước tới ô cửa sổ sát đất nằm giữa căn phòng, Ansa mạnh tay kéo tấm rèm sang hai bên, mở ra ban công nhỏ cùng khuôn trăng sáng tỏ lớn bằng mặt đĩa con, trong trẻo đến lạ kỳ.
Thứ ánh sáng mờ ảo dần chảy tràn vào bên trong căn phòng nhỏ, réo rắt bước lên chiếc giường đơn trong góc trái, bằng mọi cách khiến nó nhìn ra, ở đó có một bé con đang ngồi.
Cả thân người Ansa run rẩy khi nhìn về phía đó. Trong góc, cạnh con gấu bông Brown to sụ là đứa con gái nhỏ bé mặc trên mình chiếc đầm công chúa dài xuống tận mắt cá, nhỏ đang tựa cằm lên hai đầu gối, mắt mở trong trẻo, nhìn bần thần vào chiếc điện thoại đặt dưới tấm grap.
Đó là Ansa, năm mười tuổi có phải không?
“Mẹ bảo, nếu có chuyện gì xảy ra phải gọi cho mẹ...”
“Lửa cháy lớn như vậy...có phải mình sẽ chết không?”
“Có phải đều không có ai cần mình không...”
Rồi nhỏ cười, nụ cười nơi đáy mắt Ansa nhìn thấy mới thật đáng thương, thật tội nghiệp. Cũng không biết từ lúc nào, nước mắt Ansa rơi xuống theo từng lời ngắt quãng của Ansa-mười-tuổi kia.
“Ansa, mày từng đáng thương như vậy sao?”
Ansa bật cười mà ngỡ như không, nó mơ màng ngồi sụp xuống cạnh ô cửa, tựa như đang mãn nguyện xem tiếp thước phim u ám kia.
Rồi bỗng…’Ansa’ nọ đứng bật dậy, nhỏ chỉ thẳng tay vào mặt Ansa:
“Mày nghĩ thế là xong rồi sao Min Ansa, à không...là Mai Hạ Linh mới đúng! Mày đáng thương hơn mày tưởng đấy con ạ!”, ‘Ansa’ ngửa cổ cười hoang dại, nhỏ nhấc bổng con Brown lên làm bộ nhảy một khúc nhạc, đó là bản Sonata ánh trăng, bản nhạc mà Jisoo - chị gái nó vẫn thường hay chơi, phải, là cái người nó bằng mọi ích kỷ của một thời niên thiếu đã luôn căm ghét. Chị ta có gì hơn nó, mãi mãi không có...
Ôm trong lòng cái thân gấu béo ục ịch kia, con bé chập chững nhảy đến buồn cười, rồi ‘Ansa’ té uỵch xuống, hớt hải chui vào trong chăn, như chờ đợi điều gì…
‘Con nhỏ đó về rồi...’
Cạch!
Cánh cửa phòng ngủ mở ra, bây giờ người nó thấy cũng lại là Min Ansa, nhưng ở độ tuổi khác, mười lăm tuổi.
Quăng cặp sách lên giường, ‘Ansa’ mệt thừ nằm oành xuống chiếc giường êm ái, thư thái thở ra một hơi dài, có vẻ ngày dài của nhỏ đã vừa kết thúc.
Cố rướn người nhìn xem ‘Ansa-mười-tuổi’ đâu rồi, nhưng thứ Ansa thấy chỉ là con Brown nằm lăn lóc trong góc giường, và ‘Ansa-mười-lăm-tuổi’ đã bắt đầu ngủ khì, cùng chiếc váy đồng phục đang muốn tốc lên lộ ra quần lót con màu trắng bóc.
“ANSA!!”, nghe như tiếng đạp cửa, từ ngoài, một cô gái lớn hơn có mái tóc xoăn mì màu nâu đỏ đang hí hửng chạy vào phòng và làm vài động tác xoay ba lê trước khi dang chân đạp vào mông ‘Ansa’ một phát thật đau.
“Cái gì, bà lại muốn cái gì chứ hả?”
‘Ansa’ càu nhàu ngồi dậy, tay với lấy sợi dây kéo đèn bàn, giật một cái.
“Dậy, dậy xem chị mày nên mặc bộ nào đi hẹn hò, Jaemin sắp sang rồi!”
“Đó là chuyện của tui sao chứ? Tui đang buồn ngủ...”
“Hm, cũng chỉ là cái cớ để chị mày ở đây~”, khẽ cười khẩy, Jisoo nhướn vai, thôi nói chuyện tầm phào với nó mà đi tới tủ đồ tìm thứ gì đó.
“Bà tệ tới mức đi hẹn hò cũng không gì để mặc, phải sang đây tranh đồ với tui, hay thật!”, nằm trên giường, hơi thở ấy còn chưa kịp ổn định.
“Biết sao được, gã Jaemin này thích nhất kiểu con gái ngây thơ, như mày vậy đó nhóc ạ~~”, ngắm mình trước gương cùng bộ đầm trễ vai in hoa tiết cánh hoa đào của Ansa, Jisoo cười vừa ý rồi chạy nhanh ra khỏi căn phòng, trước đó không quên hét lớn lần nữa, “Tối sang rủ Arin ăn cái gì đi, ba mẹ lại bay rồi, chị để tiền trên tủ lạnh cho mày đó, nghe chưa Ans...a!”
“Tùy!”, ‘Ansa’ chậc lưỡi.
Đứng trước chiếc giường nhỏ, ‘Ansa’ thay đồ đi học ra như một thói quen, bên dưới bà Jisoo đang vu vơ đàn tiếp khúc Sonata trong khi chờ bạn trai tới đón, đâu quan tâm đứa em gái chán ghét khúc nhạc đó ở trong phòng sẽ cảm thấy thế nào.
Một tiếng thét thất kinh vang lên, Ansa như vô hồn, nhìn vào gương mà liên tục cào cấu vào chiếc cổ của mình, móng tay lạnh nhạt ghì rách làn da mỏng, đau đớn đến rướm máu, thế mà nào biết, nhỏ cứ thế dùng sức, cố che lấp đi dấu vết dơ bẩn trên người mình.
‘Là những dấu hôn, chúng thi nhau tím tái trên làn da trong trẻo...’
“Ngây thơ...mình ngây thơ sao?”
“Anh Jaemin thích người ngây thơ như mình sao?”
“Đâu...mình dơ bẩn đến chó còn chẳng dám đụng cơ mà hahaha!!”
Trước tấm gương lớn đặt đối diện chân giường là bóng dáng một đứa con gái trần tục đến thon thả chỉ mặc mỗi đồ lót, dáng người xinh đẹp, mái tóc đen dài cũng xinh đẹp, chỉ có trái tim là bị cào cho nát bươm thôi, bởi chính nó.
Hành hạ bản thân cho tới khi trong lòng bàn tay thực sự đã xuất hiện cái gọi là máu, nhớp nháp đến khó tin thì từ bên ngoài cánh cửa bị khóa trái, hai con người kia mới xông vào, một là chị gái, và một là bạn trai của chị, Jung Jaemin.
“MÀY ĐIÊN RỒI CÓ PHẢI KHÔNG ANSA, MÀY MUỐN BA MẸ HẬN CHỊ MÀY CẢ ĐỜI NÀY CÓ PHẢI KHÔNG CON ĐIÊN NÀY!!”, trong tâm trí mông lung, ‘Ansa’ mơ hồ nghe thấy tiếng thét đầy tức giận của Jisoo, cũng là thứ bản thân nó không muốn nghe nhất.
Và rồi, cả thân thể ‘Ansa’ được choàng cho tấm áo jacket mỏng, Jaemin ôm nó vào lòng, bàn tay không ngừng vỗ lưng nó dỗ dành, “Không sao, có anh ở đây rồi, anh sẽ che chở em!”
Với cô bé mười lăm tuổi khi ấy, không gì có thể thay thế vòng tay ấm áp của Jung Jaemin, người mà mãi tới lúc Arin thủ thỉ nói nó nghe về định nghĩa của ‘mối tình đầu’, thì nó mới biết đó chính là anh.
‘Một người nó không nên thích...’
Ngồi thẩn thờ, Ansa không nhận ra khóe miệng mình đang cười mà mắt thì ướt nhòe, trong tay cầm một con dao gọt trái cây, trên đó dính đầy tóc và tóc…
Lại cái gì thế này...
“Ansa, tha thứ cho chị, Arin đã bảo chị nói thế với em.
Chị biết, chị là một người chị rất ích kỷ, chị không xứng đáng có được tình yêu, nhưng chị đã có được Jaemin, người thực sự hiểu rõ chị…
Em cũng thế, hãy tìm cho mình một người thật phù hợp cho em, mãi mãi…
Xin lỗi, và yêu em!
Chị của em, Min Jisoo - Mai Hạ Vân.”
Đó là lễ đường, thật sự là lễ đường…
Mở cánh cửa căn phòng bên cạnh, mắt Ansa bị choáng ngợp bởi hàng trăm dãy ghế gỗ dài trải rộng quanh không gian mở của một thánh đường. Nơi đó, trăm ngàn đóa hồng trắng tinh khiết được trang trí cùng vôn trong suốt xinh đẹp dọc lối đi dẫn tới chiếc bàn của cặp đôi chủ nhân lễ cưới hôm nay. Ngỡ như mình thực sự xuất hiện ở đó, Ansa chọn một chiếc bàn ở khá gần chỗ cô dâu mà ngồi xuống.
“Hôm nay em đẹp lắm!” - là Jaemin, người con trai đĩnh đạc trong bộ vest trắng đêm hôm ấy, đang mỉm cười bước tới, anh hôn vào mu bàn tay Ansa đầy dịu dàng. Cảm tưởng lúc đó như muôn ngàn vì sao không điểm tựa mà rơi xuống, như bản nhạc của Beth không còn là thứ khiến nó chán ghét, đang được du dương bởi người con gái xinh đẹp mặc áo dài cưới tinh tuyền ngồi ở tòa piano phía trên, Ansa vô thức mỉm cười, bàn tay cầm lấy bó hoa kia càng thêm dũng cảm.
Bước lên giữa chiếc bàn nguyện, quay người xuống chỉ là vài mươi con người thân quen trong gia đình, Ansa hít một hơi thật sâu.
“Hôm nay, là ngày chị gái con kết hôn, con rất mừng cho chị ấy.
Cũng là ngày, con quyết định từ bỏ mọi khó nhọc trong lòng, mọi day dứt quá khứ, để chúc phúc cho chị ấy.
Con biết, những thứ đã qua đi đều là quá khứ lầm lỗi, đều là ích kỷ nhỏ nhen đáng chê trách, nhưng con mong, chị con sẽ hạnh phúc, bên anh *chỉ tay về phía Jaemin*
Chị à, em gái xin lỗi, thật lòng đó...”
Nó thấy, trong ánh mắt Jisoo là giọt nước mắt sáng lấp lánh không biết vì gì, chị không chạy tới ôm chầm nó trong lòng, chị chỉ ngồi đó, trước chiếc đàn piano cổ kính mà cười thật khẽ, trên khuôn miệng lặng thầm vẽ nên ba kí tự thật nhỏ, thật buồn chỉ mỗi nó hiểu, là ‘Chị-xin-lỗi!’
Xin lỗi vì cướp đi mất hi vọng cả đời của em chị…
Xoạch, tiếng từng sợi tóc như từng phím đàn, đứt lìa giữa không trung.
Ansa sợ rồi, từ khi đặt con dao ấy lên hõm cổ mình, là lần đầu nó sợ hãi đến thế.
Nó sợ phải biến mất, sợ ai đó phải thù hận cái chết này, sợ phải hối hận khi rời đi, sợ ai đó rơi nước mắt vì mình.
Và rồi, “Aaaa!!!”, tiếng thét vang vọng khắp không trung, cũng là lần cuối cùng nó đày đọa bản thân mình, nó hứa.
Xoạch, mái tóc dài nên thơ, mái tóc dài ngây thơ ngại ngùng đã biến mất, Ansa thẫn thờ ôm lấy cổ mình, thật may, giờ thì mày an toàn rồi, đã có thứ khác hi sinh cho mày, vì mày.
Lắc lư mái đầu chỉ dài ngang gáy, không hiểu vì gì, Ansa bật cười thành tiếng.
“Haha...haha...tao không biết tao đang ở đâu thế này, tao không biết vì sao tao phải chịu đựng những thứ này, nhưng mà...tao đã từ bỏ rồi, tao đã tha thứ rồi, xin đừng dày vò nữa...được không?”
‘Tao mệt chết rồi...đáng đời tao rồi còn gì?’
“Đi tìm đi, chỉ quanh đây thôi!”
Trong tòa nhà cổ nọ, mọi người đang tản ra khắp nơi chỉ để tìm kiếm một người, là cô gái trẻ, tên Min Ansa.
Đã chín giờ tối, nó liệu đã ở đâu trong suốt hai tiếng qua, trong tòa nhà chỉ quanh quẩn với bốn tầng?
Có người bảo nó bị ma che mắt dẫn đi đâu đó rồi, không biết nữa, nhưng ít ra cũng phải tìm thấy dấu vết chứ? Có người thì bảo nó bị bắt cóc, có khi nó chống cự và đã bị thủ tiêu, nên mới im ắng như vậy?...
Kook không muốn nghe dù chỉ một lời, cậu lầm lũi dạo quanh từng ngóc ngách lầu ba tìm nó, phía sau còn có Taehyung, người đang mang vẻ mặt ủ dột và tội lỗi vì vừa vô tình để lạc nó khi đi tìm Jungkook, và Jimin, chàng trai còn lại của hội maknae cũng có mặt.
Giờ đây, mục tiêu tìm kiếm mặc dù vô cùng rõ ràng nhưng xem ra còn khó hơn tìm sao, Jungkook ngoài mặt không nói một lời nhưng trong tâm nổi lửa, khiến Taehyung đứng bên cạnh cũng hoảng sợ một phen.
“Anh nói xem, anh lạc cô ấy ở chỗ nào?”, Kook hỏi khi bản thân không ngừng đi qua đi lại.
“Là chỗ này, nhưng là hai tiếng trước, còn giờ...”- Taehyung nhíu mày nhìn xuống chân mình, dậm một cái.
“Ít ra cũng sẽ tìm được gì đó, em đừng lo, Kookie!”, Jimin đi đến, an ủi vỗ vai Jungkook, khiến lòng cậu cũng nhẹ nhõm đi chút ít.
Phải, rồi sẽ tìm ra Ansa thôi mà, đừng lo…
‘Ansa, có phải khi ở bên anh em luôn chịu tổn thương thế này không?’
-
“Một ông sao sáng...hai ông sáng sao…
Ba ông sao sáng...sáng chiếu muôn ánh vàng...”
Từng tiếng quẹt xào xạc xuống sàn nhà bởi những que củi khô...
“Chẳng phải nhóc bảo anh ấy sẽ tới sao, sao giờ vẫn chưa thấy?”
Tiếng Ansa bình bình thản thản vang lên, như thể đang đợi chờ một câu trả lời, từ ai đó.
Rít…
Tiếng gió rít qua khe cửa, khẽ thì thầm…
“Sắp đến rồi sao?”, Ansa lại cười, lần này là điệu cười khá nham nhở, Ansa nhìn trực diện vào góc giường.
‘Đếm đi chị Ansa, sắp rồi...’
‘1...2...3! Cửa mở!’
“Ansa!”
“Anh Jaemin!”
-
Lộc cộc…
Tiếng bánh xe băng ca khô khốc vang lên, đánh thức màn đêm tại vùng ven con sông Hàn êm đềm chảy, là tòa nhà bệnh viện thành phố Busan, luôn sáng đèn cả đêm lẫn ngày.
Theo cập nhật tình hình, đêm hôm đó bệnh viện này tiếp nhận khoảng bốn ca gãy xương chân mà nạn nhân cũng chính là các staff đạo cụ của BigHit. Chuyện là khi một nửa số người đổ xô đi tìm nhân viên đi lạc Min Ansa, dưới tầng trệt tòa nhà cổ, cũng là ‘trung tâm chỉ huy’ cho toàn bộ lần quay MV này, có điện thoại gọi tới báo khu vực sàn nhà ở lầu ba gặp trục trặc. Sau đó, khi họ tức tốc chạy lên xem tình hình, rọi đèn pin sáng choang cả dãy hành lang đó đều thấy không có chỗ nào vấn đề, cho tới khi quyết định đi một vòng xem, thì ‘Ầm, ầm, ầm!’, từng mảng sàn không biết vì nguyên do gì đều thi nhau đổ sụp xuống, từ đằng xa, chúng sụp dần về phía này, theo một nhịp độ quá nhanh không thể kiểm soát. Hoảng loạn, các staff đã không kịp nghĩ ra cách, chỉ biết lao về phía trước để tránh khỏi tai họa nguy hiểm kia, và rồi…
Ít lâu sau Kook mới nghe nói, đó chính là phân cảnh cậu tham gia trong MV, ‘Ở cái nơi mà mọi thứ dần đổ sụp xuống, thay cho cái chết và tuyệt vọng, để chống lại chúng, cậu chỉ có thể chạy mà thôi’, đó từng là phân cảnh bị các staff phân vân có nên loại ra không, vì quá nguy hiểm. Và giờ nó thực sự xảy ra...với họ.
Bên cạnh đó, số ca bệnh viện ghi nhận còn có một người nữa, là một cô gái, là nó.
Trong căn phòng mở ì ầm thứ nhạc giao hưởng kì lạ, là bản Sonata ánh trăng, Kook đẩy cửa bước vào, nhìn thấy bên ô cửa sổ mở toang lộng gió, rèm cửa phất phơ dị thường, Ansa đang ngồi ngay cạnh, vẻ mặt thẫn thờ mỉm cười làm cậu nhớ về cái lần nó bị bọn người của Hyejin nhốt ở nhà kho cty. Nhắc tới vẫn còn giận điên người…
“Em ấy ở đây nè!” - Taehyung reo lên, từ phía sau Kook, anh chạy đến nắm lấy bàn tay Ansa, và nhận ra chúng dính đầy tóc. Phải chính là mái tóc dài Ansa luôn nâng niu, nó đã tự tay cắt phăng đi rồi.
“Ansa...” - Jimin thất kinh thốt lên, tay nhanh như cắt quăng đi con dao nhọn đang nằm trong lòng nó.
“Em...em làm sao thế hả? Nói gì đi chứ...Ansa!”, quỳ gối, Kook giật lấy cả người nó ôm chầm vào lòng, giọng nói thống khổ vang lên bên tai nó là của cậu, là của cậu, thế mà Ansa như không nghe ra...
“Anh Jaemin, anh Jaemin tới rồi kìa Ansa!” - Ansa đưa tay sờ má Kook rồi bật cười khúc khích...như một đứa trẻ, nhưng quan trọng hơn, nụ cười đó mang đầy sự vô hồn.
Thề, đối với maknae line lúc đó, hình ảnh Ansa ngồi giữa một đống tóc vương vãi, ngây ngô bật cười, phía sau là cánh cửa mở toang lộng gió, ánh trăng vằng vặc chiếu xuống chiếc giường lộn xộn tranh vẽ của con nít, đó là thứ hình ảnh kinh dị độc đoán nhất đánh thẳng vào tâm thức họ.
-
Một tuần sau...