Trái Cấm Tình Yêu Của Vampire
|
|
Chương 19: TIÊU DIỆT QUÁI THÚ (Phần 2)
Một buổi trưa khá yên bình nhưng lại dậy từng cơn sóng ngầm tại khu thao chiến phía Tây trường Quenci.
Chốc lát quang cảnh đang cô đọng lại chợt bừng sáng, vài quả cầu lửa bay lạc xé toạc không khí mà đâm thẳng vào các vách núi. Khu thao chiến dành cho Vam hoàng gia hiện tại khá sơ sát và hoang tàn, ngoài khói mờ hư ảo, mùi máu tanh ra thì mặc nhiên không có một sự sống nào còn tồn tại.
Một chàng trai có vẻ đẹp tà mị cứ đứng ngẩn ngơ nhìn cánh tay đang tươm máu của mình, cậu khẽ chau mày khi cảm nhận được mùi hương của cô gái ấy. Giữ vẻ lãnh đạm cậu nhìn cô cất lời nói mỉa mai, hàm ý trong đó còn phản phất chút tự đắt.
- Nữ thần ánh sáng đi săn mồi về nhưng tay không à? Xem ra phép thuật của người hẳn còn yếu lắm, ta e là phần thắng trong kì thi lần này chắc thuộc về ta rồi ha ha.
- Anh mơ giữa ban ngày sao, ta có thua cũng là thua Raio thôi. Còn anh nếu muốn thắng ta chắc khó đấy, xem anh luyện phép thuật như trẻ con thế ta có chút thất vọng.
Heyoumi nhìn Kora cười trừ, thái độ xem thường đến đáng sợ của cô mặc nhiên không làm cậu để tâm. Kora quá quen với sự băng lạnh của Heyoumi, cậu vì thế vô cảm theo khi nói chuyện với cô. Mặc Heyoumi hết lời khích tướng, Kora vẫn cứ đứng trơ ra đấy không buồn đáp trả, một hồi lâu khi muốn lui về phòng gặp cố nhân cậu mới để tâm tư trở về. Sau đó Kora giữ vẻ mặt bất cần pha chút bi thương trả lời Heyoumi.
- Tôi về đây, việc thắng thua đợi thi rồi sẽ biết. Em đừng quá khinh địch khi nghĩ mình đã có người chống lưng cho. Nhìn em dần trở nên tà ác như hiện tại, ta thật sự có chút xót xa đấy Heyoumi...
- Xót xa hay thương hại? Anh... từng yêu ta đúng không Kora? - Heyoumi đáp trả Kora bằng câu hỏi khó.
- Phải, ta ngoài công chúa nhỏ ra, trong tim thật sự từng có hình bóng của em... - Kora trầm ngâm giây lát mới thong thả giải đáp câu hỏi của Heyoumi.
- Chỉ vì sự xuất hiện của con ranh ấy mà Raio bỏ rơi ta, còn anh thì dám quay lưng ghét bỏ ta. Ta có làm gì nên tội, do ta yêu thật lòng nên mới thế sao? Đã vậy ta sẽ lấy đi hết những gì mà các người đang có, ngay cả anh cũng thế đấy Kora, đừng quá tự cao vì mãi mãi anh chỉ có thể làm cái bóng phía sau ta và Raio thôi ha ha...
- ...
Heyoumi hướng ánh nhìn chết chóc về phía Kora cất lời nói trả đũa cậu. Trước thái độ cảm thông của Kora, Heyoumi có phần không tiếp thu được, cô vì thế mà buông lời vàng ngọc oán trách lẫn buộc tội cậu, trong lời nói còn pha chút đay nghiến.
Kora giữ vẻ điềm tĩnh không màn trả lời Heyoumi, cậu cứ thế lướt qua cô mà đi về, chỉ duy nhất ánh mắt cậu là thể hiện cảm xúc dành cho cô. Nó phản phất sự nuối tiếc và bất lực, như sự nguội lạnh của tim mình, Kora biết đã mất đi một người bạn, một người em mà anh đã từng rất tin yêu.
Heyoumi hiện tại thì đang nhận ra sự cô độc của mình, trước kia cô được Kora bám theo tán tỉnh, cưng chiều. Còn Raio tuy không thích cô nhưng cũng không đến nước ghét bỏ như hiện tại. Cô vì ai mà trở thành kẻ có tâm hồn của quỷ dữ, vì ai mà gặm nhắm đau thương phải cố gắng giành lấy trái tim của người mình yêu. Là Raio ép cô, còn Samy là kẻ đã châm ngòi cho mọi toan tính của cô có cơ hội được thực hiện. Vì hận Samy nên Heyoumi quyết tâm trở thành người mạnh nhất, có như thế Raio mới quay về bên cô, cậu sẽ mãi thuộc về cô, chỉ mình nữ thần ánh sáng mới có đủ tư cách ở bên Raio mà thôi.
- Đợi mà xem, trò chơi mới bắt đầu. Ta chống mắt xem mi thoát khỏi khu rừng cấm đó bằng cách nào. Còn nhiều cửa ải thú vị đang mở ra chờ đón mi đấy Samy Hana ha ha...
Heyoumi khoác chiếc áo choàng đỏ vụt biến mất, trước đó cô còn để lại câu nói nhắn nhủ với ai kia, người mà cô xem là con mồi để vờn bắt. Là cô gái có trái tim thánh thiện trái ngược với sự đen tối mà tim Heyoumi đang mang.
Tiếng gió gào thét vọng lại từ các vách núi. Bốn bên văng vẳng tiếng khóc nỉ non của hai tâm hồn cô độc, trong thâm tâm họ hiện tại chỉ còn tồn tại duy nhất sự toan tính và mưu cầu quyền lực. Cái giá phải trả khi muốn giành lấy những gì vốn không thuộc về mình là rất đắc, vì thế ngay từ đầu họ đã chọn bán rẻ linh hồn mình, trở thành người của ông ấy - vị chúa tể bóng đêm đầy quyền lực...
Heyoumi và Kora lướt qua nhau như hai người xa lạ, kể từ đây họ sẽ bắt đầu một mối quan hệ mới, là cộng sự và cũng có thể là kẻ thù của nhau.
________________________________
Trở về với khu rừng ma thuật, một trong các khu vực cấm của trường Quenci.
Samy đang mang Min đi lang thang tìm cho được đường ra, cô lượn từ ngõ này, sau đó lại lặng bước sang các nhánh đường khác. Mồ hôi tuôn rơi như suối ướt đẫm vầng trán, làm tóc Samy bết lại nhìn đến tội, thế mà cô vẫn bước đi vô định không có ý định dừng lại. Samy cảm nhận được sự yếu ớt của Min, mạng cô lần này là do cậu bé cứu, cho nên sống chết gì cô cũng phải giúp cậu trở ra an toàn.
- Chủ nhân dừng lại cho em nhờ, đi nữa sẽ càng lạc đường thôi. Chị có vẻ vô tư hơn em nghĩ, khu rừng cấm này cơ bản với sức của mình chị thì không tài nào thoát ra được. Em thì đang suy yếu do trúng độc nên không thể sử dụng phép để tìm đường ra. Coi bộ phen này ta phải ngồi chờ thời, đợi ai đó đến cứu vậy...
Min chao mày nhìn quang cảnh hiện tại xung quanh mình cất lời. Sau mấy tiếng nằm nghỉ ngơi trong chiếc váy của Samy, Min lúc này đã phần nào khỏe hơn dù độc trong người vẫn chưa vơi đi nhiều. Samy đi mấy lượt cũng chưa ra khỏi nơi ban đầu họ chiến đấu với con quái thú, Min nhìn mà bất lực theo nên mới gọi cô dừng lại cho đỡ tốn sức.
- Hây, em làm như chị không biết tự lượng sức vậy. Vốn chị có biết phép thuật đâu, lại được Yona nhắc từ đầu là khu rừng này không thể tự mình tìm đường ra nếu như không có cậu ấy đi cùng. - Samy khẽ ngồi xuống một gốc cây to gần đấy, sau đó cô trầm tư cất tiếng thở dài trả lời lại Min, thái độ ung dung vì biết trước mọi việc của cô khiến cho Min khó chịu.
- E hèm, chủ nhân ngố vẫn hoàn ngốc. Biết mà còn đi, chị khỏe lắm sao nên mới phí sức vì em thế. - Min ngước mặt nhìn Samy trêu đùa cô để phá tan sự căng thẳng, dù tâm cậu hiện tại đang rối như mớ bồng bông.
- Ừ thì chị quởn mà, nhìn nhóc yếu dần chị thật sự không thể ở yên chờ người đến cứu được. Trời cùng dần xế chiều rồi, tối đến chị sợ sẽ nguy hiểm hơn, lỡ như gặp con gì đó bự hơn con kia chắc chị em ta về đoàn tụ với ông bà sớm mất.
Samy đưa mắt nhìn nền trời đang dần buông nắng, sự oai bức ban trưa đã lắng dịu đi rất nhiều, thay vào đó là mùi không khí cô đặc lại, phản phất chút se lạnh còn đọng lại của tiết trời cuối đông. Cô vuốt vội trán Min cất lời nói trấn an mà như đe dọa cậu, lời cô nhấn mạnh càng khiến min lo lắng hơn.
Min nghe hiểu hết nhưng không vội trả lời chủ nhân mình, cậu cố gượng cười cho qua chuyện. Xong đôi mắt lại ánh lên sự thất thần khi ngửi thấy mùi nguy hiểm đang ở rất gần.
- Chị nói linh quá chủ nhân à, em không hi vọng là mũi em nhạy, cơ mà chị lấy tinh thần chạy nhanh đi là vừa. Ta sắp gặp khách không mời đấy. - Min co người, nằm thong thả gác cánh ngay ngắn chuẩn bị tinh thần chiến đấu, thái độ và lời nói của cậu lại trái ngược, có vẻ rất nghiêm trọng nên khiến Samy bất an thay.
- Chạy thôi, chị chắc ta sẽ không vui khi gặp họ. Với chị mệt rồi, chiến đấu nữa e là khó, ăn hên hoài sao được nhóc nhỉ hi hi.
- ...
Samy lấy tay vuốt vội mồ hôi trên trán khi nghe thấy những lời tâm tình của Min, cô nói dứt lời thì chân cũng theo đó mà phản xạ, cứ chạy không ngừng hướng về một phía vô định theo quáng tính. Min chỉ khẽ thở dài không đáp trả, cậu biết sự nguy hiểm ra sao để có thể điềm tĩnh như thế. Là một thần thú hộ vệ, Min có thể suy tính được thời gian để giúp Samy thoát nạn, tuy nhiên với tình cảnh hiện tại e là khó, vì khu rừng đã bị phù phép bởi một kẻ rất mạnh.
Samy cứ đâm đầu mà chạy không cần quan tâm mình sẽ đưa Min đi về đâu, bóng dáng nhỏ nhắn của cô in hằn trên con đường trải dài như vô tận. Hàng hà xa số các loại hoa độc dược thi nhau tỏa hương làm không gian mờ ảo thêm, chốc lát tiếng thú rừng rên rỉ làm điểm nhấn. Cảnh vật vốn hoang vu lại thêm phần ảm đạm, trong khu rừng như mê cung ấy, có những vị khách không mời đang bắt đầu công cuộc săn mồi mà chủ nhân mình đã giao. Chúng lần mò theo mùi hương của cô gái nhỏ, thong thả lan tỏa ra khắp mọi ngõ ngách trong khu rừng để tìm bắt cô...
___________________
Quay về với ngôi trường Quenci huyền bí, lúc này đây Yona đang hội ngộ cùng anh mình và Raio tại một căn căn cứ bí mật ngay trong phòng Raio.
Yona vẫn chưa hay biết việc gì sắp diễn ra với Samy, cho nên cô cứ bình thảng ngồi bàn việc chiến sự không màn để ý đến thời gian đang trôi qua rất nhanh.
- Anh Tama xem lại việc huy động lực lượng, em thấy có chút bất ổn. Ở đây, và ở đây nữa, những người được chọn có lai lịch không rõ ràng lắm. - Yona cầm tờ sớ trong suốt đưa cho Tama xem, cô tập trung phân tích, chỉ ra những điểm cần lưu ý để anh mình xem xét.
- Ta rõ rồi Yona, em quả là nhạy bén trong việc soi và tìm người. Ta sẽ điều tra vài việc để rút ra lực lượng chủ chốt, xem ra công việc hẳn còn nhiều vì thời gian đang rượt đuổi ta khá sát. - Tama chăm chú ghi nhận lại những gì Yona nhắc nhỡ, anh khẽ chau mày cất lời, có chút bất an khi nhìn sang Raio, hoàng tử lúc này đang bận thả hồn không buồn nghe bàn chính sự.
Yona cũng nhận ra sự khác lạ của Raio. Ngay từ đầu thái độ của cậu đã không tập trung, bàn việc nhưng tâm thì treo tận trời xanh, chốc lát lại xem đồng hồ rồi khẽ lắc đầu, từng cử chỉ của cậu đều được Yona ghi nhận dù cô không hề nhìn trực diện. Mãi một lúc sau khi công việc đã sắp xếp đâu vào đó, Yona mới cất lời thức tỉnh Raio.
- Anh về chưa Raio, đang nhớ ai mà thẩn thờ thế? Làm việc không hiệu quả em phạt cho đấy, trong khi em phải bỏ bạn để đến đây thì anh lại thả hồn đi nơi khác là sao. - Yona cất vội đống giấy tờ, công văn do hội phép thuật tối cao gửi đến, vừa nói cô vừa nhìn Raio săm soi như đọc được hết những gì cậu đang nghĩ trong đầu.
- Bỏ bạn? Ý em là Samy đang ở một mình? - Raio tịnh tâm lại ngay sau câu nói của Yona, cậu sau đó cất lời hỏi lại cô, trong câu nói ẩn ý sự bất an cao độ.
- Vâng, em đang để Samy ở lại khu rừng cấm để luyện tập thần chú. Nhưng khoan đã, dường như em cũng linh cảm được việc bất thường như anh đấy Raio, chỉ mới đây thôi...
Yona dùng thuật nhìn xuyên không gian để tìm Samy, tuy nhiên khoảng trắng trước mắt không hề tồn tại người mà cô đang tìm. Samy đã biến mất, mùi máu tanh hiện hữu trong tâm trí Yona khiến cô lo lắng, lời nói sau đó cũng chao nghiêng và ẩn ý theo Raio.
- Đi thôi, có vẻ cô bé cần người đến giúp. Raio, Yona, hai người đi trước tìm đường. Ta liên lạc với thần Damin thử xem người biết Samy ở đâu không, có người giúp thì việc tìm cô bé sẽ nhanh hơn. - Tama nghe và hiểu ý em mình, anh nhanh đưa ra lời hối thúc, xong vội biến đi tìm thần rừng Damin.
Còn nán lại trong căn phòng bí mật này chỉ có Raio và Yona, mỗi người một vẻ họ lo lắng cho Samy theo cách riêng. Yona đang cố thi triển phép tìm kiếm trong không gian ảo, cô lần theo mùi hương của Samy còn đọng lại trong không khí, tuy nhiên toàn cảnh mà cô thấy được chỉ đọc một màu trắng, tuyệt nhiên không có một dấu hiệu nào cho thấy Samy đã ở đấy. Người dùng phép quá cao tay khi đặt phép mặc định xóa hình ảnh của con mồi mà họ muốn bắt, hòng ngăn chặn sự giúp đỡ của người bên ngoài lẫn bên trong khu rừng.
- Không xong rồi Raio sempai, em không tìm thấy Samy ở đâu, giờ ta có vào rừng cũng thế thôi, có vẻ như cô ta là kẻ đứng sau cuộc chơi tàn độc này. - Yona khẽ chau mày nhìn Raio cất lời, cô vì đâu lại nghĩ ngay người bày ra mọi chuyện chỉ có thể là Heyoumi.
- Ta biết cô ấy muốn gì. Không nói nhiều nữa Yona à, ta đi giúp Samy thôi, chậm tí cô bé nguy mất. - Raio bình thảng trả lời Yona, cậu như đã biết hết mọi việc từ trước nên không quá ngạc nhiên. Raio nói rồi thì xoay người bước đi về phía khu rừng cấm ma thuật, nơi vốn rất nguy hiểm nay lại càng đáng sợ hơn. Vì đã bị vị nữ thần giả mạo ấy giở trò đen tối.
Lặng bước theo Raio, Yona khẽ đọc thần chú gọi sự ỉm trợ của thần Damin cùng Tama. Ở hai nơi khác nhau nhưng sóng âm của hai người khá mạnh nên khả năng vị thần rừng tối cao nghe được sẽ chuẩn hơn. Mỗi người một việc, Raio thì đảm nhận việc tìm đường vào khu rừng theo mặc định của cậu, còn Yoan thì tìm cách liên lạc với Samy bằng sóng âm mà cô đã dạy bạn mình.
Ở một nơi khá xa trường Quenci, Damin đã dự cảm được sự việc từ trước. Bà vì thế cấp tốc trở lại trường Quenci để giúp sức, trên đường đi bà còn gặp lại người quen là Lina, hai người đã có cuộc tò chuyện khá thân tình với nhau.
___________
Trở lại với tình cảnh của Samy hiện tại, cô đang phải vật lộn với sự truy sát của bọn quái thú tiến hóa do phép ma thuật của Heyoumi tạo nên. Chạy mãi, chạy mãi đến lã cả chân nhưng Samy vẫn không sao thoát được bọn chúng, tiếng bước chân ngày một gần, mùi tanh hôi cũng phả đến nồng cả mùi khiến cô khó thở, tim cứ đập loạn cả lên. Thấy tình thế bất lợi Samy vội dò hỏi Min, câu nói của cô ngắt quảng theo nhịp thở.
- Min, chị... phải làm gì tiếp theo. Có vẻ ta sắp bị tóm rồi đấy... nhóc.
- Thì nghỉ thôi chủ nhân, chạy cũng vô ích. Ta câu giờ thế đủ rồi, giờ em đếm đến ba là chúng xuất hiện ngay cho chị xem. - Min thong thả nằm vươn người đáp trả Samy, cậu hít mũi đánh hơi, sau đó buông lời nói thách thứ.
- What? Em đùa, thôi đừng đếm, chị mệt thế này đánh đấm gì được... Em nghĩ cách trốn đi Min, chị xin đấy.
- Muộn rồi chủ nhân, họ tới đủ mặt rồi kia kìa.
Samy cất lời than và nài nỉ ai oán với Min, tuy nhiên cô vừa dứt lời thì bọn khách không mời đó cũng vừa đúng lúc hiện diện đủ mặt. Min nhìn họ ngao ngán lắc đầu, cậu lấy cánh quạt quạt mồ hôi cho Samy, giới thiệu khách cho cô biết.
Samy quay lại nhìn bọn quái vật tai to, mồm lớn ấy mà rung người theo hơi thở của mình. Cô lùi bước chân ra sau, cuối nhìn Min bất lực rồi đâm đầu định chạy. Tuy nhiên phía sau cô bọn quái vật ấy đã bao vây kín khắp nơi, từ ngoài vào trong toàn là đồng bọn của chúng khiến cho Samy muốn thoát thân cũng khó. Cô vì thế đứng mặc niệm giây lát, sau đó mới gồng người kêu la thất thanh, với hi vọng có ai nghe thấy sẽ tìm đến cứu giúp.
- Có ai không giúp tôi với, có quái vật ở đây nhiều lắm này. Có ai ở đó không, làm ơn cứu tôi...
Tiếng Samy kêu la âm vang khắp nơi, được gió rừng truyền đi rất nhanh nhưng đã bị luồng bóng tối hắc ám chặn lại không cho truyền đến tai bất cứ ai. Bọn quái vật nhìn con mồi giãy giụa yếu ớt liền cất tiếng cười man rợi, chúng ngày càng tiến lại gần Samy hơn, nước nhờn vây khắp nơi tanh hôi đến rợn người. Trong khoảnh khắc ấy Samy chỉ muốn tìm đường độn thổ nhanh để thoát khỏi móng vuốt của bon thú man rợ kia, tuy nhiên cô nào hay biết, dù có chui xuống đất cô cũng không sao thoát khỏi sự truy sát của bọn thú ấy. Vì Heyoumi đã đặt cạm bẫy ở khắp nơi, từ dưới lòng đất hiện tại bọn giun đất khổng lồ đang thi nhau bò đến. Trên nền trời cao vời tuyệt u ám lũ dơi ăn thịt người cũng đã bao vây đen rợp cả khoảng không lớn phía trên chỗ Samy đứng. Nói chung tình cảnh hiện tại của Samy khá là bi đát, cô dù muốn chết cũng khó lòng chết êm ái được. Cuộc chơi này Heyoumi dùng khá nhiều lực lượng, cô không đơn thuần muốn giết Samy mà còn muốn trưng hô uy quyền cùng sức mạnh của mình. Cô dùng Samy để luyện tập phép thuật, và quan trọng hơn cô muốn Raio nhận ra sự tàn ác của mình để quay về ở bên cô, nếu như cậu không muốn Samy cứ mãi bị vờn, như một con thú lúc nào cũng nằm trên thớt chờ Heyoumi đến xẻ thịt.
Cùng lúc đó tại tòa lâu đài của dòng tộc Vam cao quý Shashiwa, Tayoo đang ngồi nói chuyện với mẹ mình thì nghe được tiếng gọi của Samy vọng lại từ sâu thẩm trong tâm cậu. Tiếng gọi ấy yếu ớt và bi thương đến mức khiến tim cậu đập loạn cả lên, Tayoo vì thế nhanh chóng chào mẹ mình rồi thi triển phép thuật bay đến khu rừng cấm ma thuật. Cậu cảm nhận được mùi hắc khí vọng lại từ xa cho nên lòng cứ bất an theo từng đợt, mặc bầu trời đang dần chuyển sang u ám Tayoo cứ giữ tâm tình nóng như lửa đốt mà xé mây bay đi. Cậu cần đến bên Samy lúc này, giúp cô vượt qua sự sợ hãi để thi triển phép thuật. Đây cũng là cuộc thực tập phép thuật thực sự dành cho Samy, vượt qua kiếp nạn này cô sẽ mạnh hơn trong cả tư tưởng lẫn nội lực.
Lần tiêu diệt quái thú này Samy có thể tự mình phát huy hết sức mạnh được không. Câu trả lời hẳn còn cơ hồ lắm, vì phong ấn của cô vẫn còn bị che đậy, thời cơ chưa đến Samy sẽ không thể dùng đến sức mạnh ánh sáng của mình.
Tiếng thú rừng nỉ non nghe ai oán, phía xa từng luồng ánh sáng đang hội tụ về khu rừng cấm. Các nhân vật quan trọng ấy sẽ xuất hiện nhanh thôi, vì cô gái mà họ luôn giữ trong tim đang ở đây, nằm trọn trong vòng vây của bọn quái thú...
|
Lâu lắm e ms thấy c đăng cháp đấy Sammy
|
Chương 19: TIÊU DIỆT QUÁI THÚ (Phần 3)
Khu rừng cấm gần về đêm u tịch đến đáng sợ. Không khí cô đặc mùi máu tanh, tiếng kêu rên tỉ tê nghe ai oán. Chốc lát một vài âm thanh của núi rừng vang lên, có tiếng gió đập vào thân cây, tiếng bước chân rượt đuổi nhau, thanh âm hổn tạp ấy tựa như một bộ phim kinh dị đang vào hồi gay cấn.
Tôi đứng lặng nhìn bọn quái thú đang vây quanh mình, đếm sơ chắc chúng cũng phải hơn năm mươi con, đó là chưa tính bọn dơi hút máu đang lượn đen đầu phía trên cao kia. Phải diễn tả sao cho chuẩn cảm giác của tôi lúc này nhỉ, sợ không hẳn, kinh hãi cũng không luôn. Nói chung tôi đã dần mất cảm giác vì biết sớm muộn gì mình cũng sẽ bị nhay sống, hay bị đem đi làm thịt tẩm gia vị cũng nên. Tình cảnh hiện tại của tôi bế tắt tột cùng, Min đang cố dùng phép liên lạc người đến cứu, riêng tôi thì do tâm không tịnh nên không sao bắt được tần số của Yona, dù tôi biết nhỏ đang cố gắng liên lạc với tôi từ xa.
Khẽ thở dài nhìn bọn quái thú hung bạo đang nhe răng, khoe móng vuốt, tôi thầm mặc niệm cho chính mình và cho cả nhóc Min. Chính xác là bọn thú ấy đang sắp sửa vồ lấy tôi, chúng tiến đến thong thả như để cho tôi có thời gian tưởng niệm hay trăng trôi gì đó trước lúc chết. Nhìn ánh mắt đói khát của chúng tôi chỉ mong sao mình chết nhanh hơn để khỏi phải khiếp sợ. Bọn quái thú ấy có hình dạng không rõ ràng, có con như một đống bầy nhầy biết di động, có con lại như một con khủng lông bị rút hết thịt, chỉ còn trơ ra bộ xương với một cái đầu gầy nhom lúc lắc. Nói chung hình dạng chúng xấu đến khó diễn tả cho dễ hiểu, tôi chỉ biết là mình đang bị đông cứng toàn thân khi nhìn bọn quái thú ấy ở cự li gần, thần chú trong đầu bỗng bay đi mất không còn xót lại câu nào. Min vẫn đang cuộn tròn trong áo tôi cố thi triển phép, nhóc hết lăn rồi lại lộn, đôi cánh mỏng bị xé toạc tuy đã được chắp vá lại, tuy nhiên nhìn nhóc vẫn rất yếu ớt. Trong khoảnh khắc mạng sống như chỉ mành treo chuông, tôi đã phải chọn cách nuốt sống nhóc ấy với hi vọng ở ẩn trong người tôi nhóc sẽ bình an hơn.
- Này chủ nhân, đừng làm chuyện dại dột. Em vào người chị sẽ sống ấy nhưng em không thích thế. Với lại ai đời chủ nhân lại đi bảo bảo vệ thần thú ạ, chị làm thế em mang tội với nữ thần quá cố mất.
Min đã đọc được suy nghĩ bất chợt của tôi nên cố gượng người dậy cất lời khuyên giải, nhóc nói nhiều và làm tôi rối theo. Chủ nhân gì chứ, tôi bây giờ chỉ biết hi sinh mình để bảo vệ nhóc. Dù sao mạng tôi nhỏ mà, theo như Yona nói tôi có thể che chở cho thần thú của mình bằng cách cho nhóc vào người. Làm như thế nhóc sẽ không chết và có cơ hội đầu thay, chuyển kiếp cùng tôi. Vì thần thú sống cộng sinh với chủ nhân mình, cho nên tôi chết nhóc cũng không sống tiếp được, cách tốt nhất mà tôi nghĩ ra trong lúc này chỉ đơn giản vậy, nhóc chịu hay không cũng mặc. Tôi là chủ nhân, tôi có quyền sinh sát trong tay mình.
- Em vào nhá, phong tỏa pháp lực, tịnh tâm giữ hồn mình toàn vẹn. Chị có cách câu giờ chờ người đến cứu nên em không cần lo đâu nhóc.
- Không... chị đừng...
Min nói chưa hết lời đã bị tôi túm lấy cánh bỏ vào miệng, cảm giác như tôi đang ăn sống nhóc thật không dễ chịu, do Min đã thu nhỏ người nên việc gặm nhắm của tôi khá dễ dàng. Ít phút sau khi đã để nhóc ở yên trong cơ thể mình, tôi lúc này mới bắt đầu hành động, có chết cũng phải chết một cách vinh quang đó là lòng tự trọng cuối cùng mà một Vam, à không một con người như tôi nên có.
Khẽ luồng lách xuống phía dưới chân lũ quái thú, tôi cầm chắc đũa phép đốt cháy chúng bằng thần chú thiêu đốt do Yona dạy. Lũ quái thú ấy bị trúng đòn nên cháy như rơm rạ, số còn lại thì đứt nửa người, né sang bên phản đòn lại tôi. Nhanh như cắt tôi cửi chổi bay lên cao tránh đồn tấn công vũ bão của chúng, tuy nhiên do phía trên là bẫy của bọn dơi ăn thịt nên tôi không tài nào bay cao được. Tôi cứ bay thấp trong tầm với của bọn thú vật ấy, cố né từng đòn tấn công của chúng bằng mọi cách nhưng vô dụng. Cả người tôi lúc này bị thương không hề nhẹ, nơi cánh tay rách toạc một đường dài, máu phun ra xôi xả thấm ướt chiếc váy trắng mỏng manh mà tôi đang mặc. Lũ quái thú ấy đánh hơi thấy mùi máu thì bị kích thích hơn, chúng chậm rãi vờn tôi thấm mệt nên bắt đầu đánh thật ngay sau đó. Bốn bên núi rừng hoang vu giờ đây ầm ầm tiếng bước chân của bọn chúng, có con còn cao hứng bay lượn lờ trước mặt tôi mà phun kịch độc, chất nhờn ấy vây kín toàn thân tôi, tạo thành một lớp bọc rớm riết khiến tôi không tài nào bay tiếp được mà té nhào xuống nền đất lạnh lẽo.
Khung cảnh bi thương tột cùng, thanh âm của núi rừng vọng lại kèm theo tiếng hú đắc thắng của bọn thú khiến đầu óc tôi chao nghiêng theo, cứ đau như búa bổ không thể nghĩ thêm được gì để tìm thần chú phản đòn. Do mất máu nhiều nên tôi đã ngất lịm đi, trước lúc ý thức dần mất tôi còn cảm nhận được cái lạnh cùng mùi tanh của bọn giun khổng lồ, chúng đang quấn lấy tôi và mang tôi đi đâu đó. Cả người tôi bị quấn chặt, hô hấp vì thế cũng khó khăn hơn. Tôi lúc này chỉ lo nghĩ cho Min, tôi sợ nhóc ở trong người tôi nhưng không thoát nạn được, vì chắc chắn bọn quái thú ấy sẽ còn làm nhiều trò tra tấn tôi trước khi biến tôi thành tàn tro...
Máu đỏ vung vãi khắp nơi
Bốn bên văng vẳng tiếng nỉ non của quái thú
Không một bóng người
Không một hi vọng
Cô gái nhỏ bị vây hãm giữa rừng cấm
Cố với tay tìm kiếm
Cô chơi vơi lạc vào chốn hư vô...
_______________________
Trở lại với khung cảnh bi thương không kém, lúc này đây Raio, Yona cùng Tama đang cố gắng phá giải mê cung để tìm đường vô khu rừng cấm nhưng không có kết quả. Cả người họ chi chít vết thương, đó là đòn phản công của rừng núi tạo nên, là lời nguyền của khu rừng cấm đã có từ bao đời nay. Lời sấm rằng, là con cháu của dòng tộc Vam thì không được để quái thú vào khu rừng lộng hành tạo nghiệt, một khi máu dơ đã đổ xuống, khu rừng thiêng sẽ trở nên hung ác hơn bao giờ hết, nó sẽ nuốt chững mọi thứ, kể cả người bị hại lẫn bọn thú vật vô tri ấy, để trả lại sự yên bình, thánh khiết cho khu rừng. Đương truyền xưa kia khu rừng cấm có tên là khu rừng trắng, là nơi nữ thần ánh sáng đăng cơ và tu luyện phép thuật, nó là chốn linh thiêng mà các Vam dòng lai và con người không được vào. Yona do là phù thủy thuộc dòng dõi hoàng gia, lại có chân mệnh cao quý nên mới có thể ra vào khu rừng mà không bị tổn thương. Cô nghĩ đưa Samy đến đây sẽ an toàn, nào ngờ lại khiến bạn mình rơi vào vòng tử nạn.
Samy vốn dĩ thân phận không bình thường, lại có ngọc của thần Damin hộ pháp cho nên việc vào được khu rừng cũng dễ hiểu. Raio và Tama cũng hay vào khu rừng luyện pháp thuật, tuy nhiên lần này khác quá, mê cung chằng chịt của khu rừng ngăn chặn không cho họ vào sâu bên trong, như đang cố tình thử thách họ, hay nói đúng hơn là thử thách chủ nhân của nó. Dù bị phù phép hắc ám, nhưng linh hồn rừng vẫn còn giữ nguyên sự thánh khiết, nó sẽ giúp chủ nhân mình thoát nạn, bằng chính sức mạnh đang tiềm tàng trong người cô.
Ba nhân vật cao quý của thế giới phép thuật đang đứng phía trước lối đi duy nhất dẫn vào khu rừng cấm, gương mặt họ trầm ngâm, mỗi người một vẻ, họ mang trong mình những suy nghĩ riêng nhưng cùng hướng về một cô gái.
- Quái lạ, có vẻ như khu rừng không cho phép ta vào. - Tama nhìn vòng vây mê cung không ngừng chuyển đổi cất lời, anh hướng ánh mắt ái ngại về phía Raio, lời nói pha chút bất an và lo lắng.
- Là linh hồn rừng bị chi phối bởi phép hắc ám nên mới hành sự thế, tuy nhiên đó chỉ là lí do một phần thôi, dường như linh hồn rừng có ý đồ sâu xa hơn ta tưởng. Một mình cô ta không đủ sức điều khiển cả khu rừng thiêng này đâu Tama. - Raio đăm chiêu nhìn Tama cất lời, vẻ bình thảng trên gương mặt cậu phản phất nét suy tư.
- Lạ thật, đúng ra thần Damin đã tới rồi chứ? Xem ra có ẩn tình trong vụ ám hại này, Heyoumi chắc không hay biết mình sẽ thua Samy đâu. - Yona nở một nụ cười nửa miệng khi nhìn thấy bóng dáng một cô gái vừa lướt qua, vẻ bất cần và khiêu khích trong lời cô nói khiến ai đó phải bất an.
Phải, Heyoumi đã quan sát hành tung của ba người. Cô dùng thuật ẩn thân thi triển phép thuật khống chế lối đi dẫn vào khu rừng, tuy nhiên như Yona nói, linh hồn rừng không nghe theo ý cô, nó đang ngầm phản kháng và phản đòn pháp lại khiến Heyoumi bị nội thương. Cô vì thế dồn hết pháp lực khống chế bọn quái thú, kêu gọi chúng ra đòn tiêu diệt Samy, giữ mạng nhưng đả thương và khiến Samy sống không bằng chết.
Ác tâm, nham hiểm, Heyoumin nào biết rằng toàn bộ mưu tính của mình đã bị thần rừng Damin vạch trần. Nàng vì lẽ đó mới dửng dưng xem như không có chuyện gì xảy ra, không giúp Samy trực diện, cũng không ra lệnh cho khu rừng chỉ rõ lối đi để nhóm người Raio tìm được Samy. Damin đang âm thầm hành sự theo lời nhờ cậy của nữ thần ánh sáng quá cố, nàng sẽ giúp Samy từ từ tìm ra sức mạnh đang tiềm ẩn trong người mình. Ngay tại chính khu rừng này, Samy sẽ phải một mình đương đầu với bọn quái thú, sẽ không ai giúp cô ngoài chính bản thân cô. Đó là đợt thực tập phép thuật đầu tiên trên con đường Samy sẽ phải đi, nơi kẻ yếu không bao giờ tồn tại được, vì thế cô nhất định phải là một trong những người mạnh nhất của thế giới phép thuật...
Bóng dáng Damin lướt qua cô độc, mái tóc xanh điểm vài sợi bạc của nàng chợt sáng lên huyền ảo trong màu vàng của ánh trăng. Đêm dần buông, và cuộc chiến tiêu diệt quái thú của riêng Samy sẽ chính thức bắt đầu.
_____________
Tiếng dơi nghiến răng nghe rùng rợn, đâu đó thoang thoảng mùi oải hương pha lẫn mùi máu tươi, nó tạo nên một sắc thái riêng cho cảnh vật. Tuy cô quạnh và hoang tàn nhưng lại có chút tự tình, tựa như tâm hồn của Samy lúc này, cô đang hồi tỉnh lại sau cơn mơ màn. Trong vô thức ấy cô đã gặp lại Tayoo bé, cũng vào một đêm trăng sáng lộng gió, cậu đã giúp cô tiêu diệt con quái thú hung ác muốn hút máu mình.
Tỉnh dậy với tâm trí không mấy tỉnh táo, tôi vương người cảm nhận cơn đau buốt đang đến. Khó nhọc mở mắt ra, tôi bàng hoàng nhận ra mình đang ở một nơi có cảnh sắc khá ôn hòa, nó là một cánh đồng nằm ở bìa rừng, có hoa thơm, bướm lượn, và dĩ nhiên không thể thiếu bọn khách không mời ấy. Chúng đang bận ngủ vùi, chưa vội tỉnh lại để nhăm nhi tôi.
- Tình hình là giờ trốn thôi Samy, nhìn cảnh thú nằm sấp lớp, hàng hà thế này không vui tí nào.
Tôi tự nói nhảm một mình, cố mở dây trói nhưng vẫn chưa thoát ra được. Bọn quái thú kia đã bắt tôi mang đến đây để hành hạ, chúng cột tôi vào một gốc cây đầy gai nhọn, thân cây cao chót vót như muốn chọc thủng mây để leo lên trời ngự trị. Tôi được treo lủng lẳng trên không trung, phía dưới chúng còn bày trí thêm ít chông ngọn, trên đầu bọn dơi ăn thịt vẫn bu la liệt chưa vội bay đi, chúng đang canh tù nhân là tôi.
Khẽ thở dài tôi cựa quậy người thêm chút nữa nhưng vô dụng, bọn quái thú ấy đúng là muốn hành hạ người nên siết tay chân tôi chặt đến nổi máu không lưu thông được. Cả người tôi đông cứng, xanh tái và nhợt nhạt như một cái xác tươi được ướp đá. Từng cơn gió lạnh đánh toạc vào thân người tôi lạnh buốt tên tận xương tủy, càng cử động tôi càng đau hơn nên nghĩ thông tôi chọn cách đứng yên chờ thời cơ đào tẩu.
Ngẫm lại tất cả thần chú, rồi cả phép thuật mà Yona và Tayoo sempai đã dạy, tôi rút ra được một câu khá hữu ích. Khẽ đọc thầm nó trong miệng, tôi biến ra đũa phép thi triển pháp thuật điều khiển thực vật. Đám dây leo đầy gai nhọn bị thần chú của tôi làm tê liệt, chúng nằm ngoan, nới lỏng ra cho tôi thoát, khi người gần chạm đất tôi huýt sáo gọi chổi bay đến đưa đi. Nhưng chưa kịp vui mừng vì mình sắp thoát nạn, tôi đã phải đứng hình toàn tập khi xung quanh tôi hiện tại có đủ mặt tất cả bọn quái thú to, nhỏ.
Hụt hẫng nhẹ vì trốn thoát bất thành, tôi sau đó nhanh chóng lấy lại phong độ tạo ra kết giới để tự bảo vệ mình. Là một trong những phép thuật thượng thừa mà anh Tayoo dạy nhưng tôi vẫn chưa thục hiện được, lạ thay trong tình cảnh nguy cấp này mọi thần chú của tôi đều chuẩn xác. Màn hộ pháp này an toàn đến mức tất cả đòn tấn công của bọn quái thú đều vô dụng, chúng vì thế gầm gừ mãi vì không sao tóm được tôi. Nhưng chỉ một lúc sau khi tôi đã dần kiệt sức, màn chắn ấy nhanh chóng hóa thành hư vô, và tôi ngay lập tức nhận đủ độc tố, ám khí, lẫn chất nhầy kinh tởm do bọn quái thú ấy phóng ra.
Tôi bị chông chênh, mất thăng bằng rồi ngã nhào xuống bãi cỏ xanh rì tanh mùi máu phía dưới. Lũ giun đất bấy giờ được dịp vờn mồi, chúng thi nhau quấn lấy tôi và lăn đi như đang chơi đá bánh. Và tôi được xem như banh để giẫm đạp, nói chuẩn xác hơn là để chúng đè bẹp. Lũ dơi được dịp cũng góp vui, chúng từ trên cao bay sà xuống bấu vào tay, vào chân tôi mà cắn xé. Nhìn tình cảnh của tôi hiện tại không mấy khả quan lắm, vết thương cũ cộng với vết thương mới, máu mất nhiều làm tôi hoa cả đầu óc, người mệt lã ra không còn chút sức lực.
Trong lúc tình thế cấp bách, tính mạng đang bị đe dọa vì bọn quái thú kia không hề có ý định buông tha tôi. Bỗng từ xa tôi nghe tiếng ai đó gọi tên mình, tôi thậm chí còn cảm nhận được hơi âm từ anh. Là chàng trai có mái tóc vàng đẹp ma mị và đôi mắt hổ phách đặc trưng, anh đang cố đi về phía tôi nhưng đã bị một sức mạnh vô hình đẩy ra xa. Cố vùng vẫy, dùng đủ mọi cách nhưng không có kết quả, Tayoo có vẻ căng thẳng hơn cả tôi. Anh ấy bị thương cũng không nhẹ, tuy ở xa nhưng tôi có thể ngửi được mùi máu trên người anh theo gió bay tới. Khẽ bất an, tôi cố gượng dậy phát tay ra hiệu anh nên lui về đi, tuy nhiên Tayoo không hề nghe theo lời tôi. Anh càng ngoan cố xông thẳng người vào, yếu ớt và bất lực, nét mặt anh vì thế bi thương hơn khi nhìn thấy tôi đang ngã gục dần.
"Mạnh mẽ lên Samy, ta tin em làm được mà. Đọc thần chú và tiêu diệt hết bọn quái thú ấy đi, nhanh lên trước khi chúng nghiền nát em..."
Tayoo đã gửi lời nhắn đến tôi thông qua thuật nội tâm, nghe anh nói tôi như có thêm sức mạnh, máu nóng trong người cũng sụt sôi lên, huyết quản đả thông phần nào nên tôi tỉnh táo hơn rất nhiều. Vội vã ngồi dậy, tôi chống tay tì người dựa vào một tảng đá gần đấy. Bọn quái thú nhìn con mồi là tôi vùng vẫy trước khi chết khẽ cười man rợ chế giễu, nhưng chúng nào ngờ kẻ sắp phải chết lại là chúng.
Một luồng ánh sáng phát ra, nó tạo nên sức mạnh vô hình khiến cho bọn quái thú bị tan biến ngay sau đó. Là tôi đã nghe theo lời anh Tayoo đọc thần chú, nhờ có anh mà sức mạnh trong tôi được gọi về, lúc xưa cũng vậy và bây giờ cũng vậy. Khi tôi phải đối mặt với bọn thú hung ác ấy, anh đã ở bên giúp tôi vượt qua nổi sợ cùng sự mệt mỏi để đứng dậy chiến đấu.
Đống tàn tro vương vãi trên nền cỏ nồng nặc mùi hôi tanh, xác dơi nằm la liệt như mưa đá vừa buông hạt, giun đất chỉ còn lại bộ xác mỏng manh, chốc lát sau toàn bộ chúng đều tan biến vào hư không. Tôi vừa làm một việc quá sức của mình, sử dụng một câu thần chú đã được lưu trong trí nhớ cách đây mười năm, đó là một việc tưởng chừng như khó thể xảy ra. Dốc toàn bộ sức lực còn xót lại tôi đã tiêu diệt hết bọn quái thú ấy chỉ trong tích tắt, và bây giờ tôi đang trong tình cảnh mất máu trầm trọng, tôi nằm gục xuống bãi cỏ mềm thoang thoảng mùi oải hương, và dần chìm vào vô thức.
Khi Samy tiêu diệt bọn quái thú hung ác, nhóm người Raio, Yona, Tama cũng có ngay ở đấy. Họ chứng kiến toàn bộ diễn biến của cuộc chiến, và nhìn ra được phần nào sức mạnh đang ẩn chứa trong người cô. Khẽ đến bên ôm trọn Samy vào người sau khi kết giới do linh hồn rừng tạo nên đã được phá giải, Raio nhẹ nhàng hôn lên cánh môi nhợt nhạt của cô. Raio đang truyền sinh khí cho Samy, cậu còn muốn dùng máu giúp cô hồi phục sức khỏe, tuy nhiên Tayoo đã ngăn chặn việc làm đó lại.
Tayoo đến bên Raio, anh cầm tay cậu lại vì không muốn cậu bị hao mòn pháp lực. Máu của hoàng tử rất quý hiếm, cậu lại đang bị thương cho nên việc cứu Samy anh sẽ giành về phần mình.
- Người để thần làm cho, xin người hãy bảo trọng pháp lực, nhìn người yếu đi nhiều đấy hoàng tử.
Tayoo vừa nói đoạn đã đưa tay rạch một đường dài, cậu nhẹ nhàng nhỏ máu vào miệng giúp Samy uống. Raio đứng bên im lặng không phản ứng gì, nét mặt cậu băng lạnh pha chút bi thương khiến cho người khác nhìn vào phải xót xa. Chậm rãi trao Samy lại cho Tayoo, Raio lặng bước đi về trước, ánh mắt cậu nhìn Samy lần cuối đầy yên bình, có lẽ cách tốt nhất giúp Samy sống vui vẻ là để cô rời xa cậu, trở về bên Tayoo...
Ở cách đó không xa, đứng ẩn người trong một gốc cây cổ thụ đang thời xanh lá, Damin mỉm cười phúc hậu ngắm nhìn những bạn trẻ đang hiện diện trước mặt nàng. Damin đã đúng khi giúp Samy có một đợt thực tập chân chính, sau lần này cô bé sẽ nhớ ra phần nào kí ức nên nhớ, và sẽ quên đi người cần quên. Phải, lúc đọc thần chú Samy đã kêu gọi được sức mạnh ánh sáng trong người cô, đó là lí do cô có thể tiêu diệt bọn quái thú một cách dễ dàng như vậy mà không cần ai đến giúp. Khé phất tà áo choàng độc một màu xanh rêu huyền bí, Damin lướt đi trở về khu rừng nàng canh giữ. Damin đã đạt được điều mình muốn, và từ giờ nàng sẽ theo sát Samy hơn để giúp cô, cũng như giúp thế giới phép thuật này...
Lần thứ hai tiêu diệt quái thú khá cam ro và nguy hiểm, biết bao nhiêu máu đã đổ xuống, vết thương lòng ngày càng sâu hơn, đối với Samy mọi việc hẳn còn đơn thuần là định mệnh, nhưng cô nào biết rằng những chuyện xảy ra bao lâu nay điều do lòng ganh ghét của con người mà ra. Vượt qua lần thực tập chiến đấu này sức mạnh của Samy sẽ nâng lên một tầng cao mới, nó sẽ giúp cô tham gia vào cuộc thi sắp tới đễ dàng hơn. Tuy nhiên mọi việc mới chỉ là sự khởi đầu, đường cần đi còn dài, và Samy sẽ phải tự mình tìm ra hồi ức của bản thân, nếu không cô sẽ bị đào thải khỏi thế giới phép thuật này, để trở về với thân phận con người bình thường và tiếp tục một cuộc sống bình yên...
|
Chương 20: NHỮNG NGÀY TRƯỚC KHI KÌ THI LÊN CẤP DIỄN RA
Ánh nắng mai khẽ đùa nghịch trên mái tóc của một cô gái, làn gió cuối đông cũng thi nhau xoa dịu sự oai bức trong người cô. Oải uể ngồi dậy sau một giấc ngủ dài, Samy vươn vai hít hà bầu không khí trong lành của ngày mới. Cô sau đó hướng đôi mắt xanh lam ra ngoài cửa sổ, như cố với tìm khoảng không vô định nào đó, nơi kí ức xưa chợt ùa về mới đây thôi trong tâm trí cô...
________________________
Mười năm trước, trên một cánh đồng hoa oải hương tại thành phố Osha của nước Nhật, có hai đứa bé đang thong thả bước đi trên con đường mòn dẫn ra bìa rừng.
- Tảng băng, anh đừng đi nữa mà, ở ngoài ấy nguy hiểm lắm. Mưa lớn và đất bị sạt lỡ, nghe đâu cây còn dễ ngã nữa.
Hamy nhìn cậu bạn mới quen không lâu bằng ánh mắt lo lắng, cô bé níu lấy cánh tay cậu, nhất quyết không để cậu đi xa thêm.
- Buông, sống chết kệ ta. Em thích lo chuyện bao đồng à.
Tayoo nhíu mày gạt tay Hamy, cậu bé vẫn đi tiếp không màn quan tâm tới lời nhắc nhở của Hamy. Bước chân của Tayoo ngày một nhanh hơn, cậu đã bỏ xa Hamy và đang hướng về một nơi nào đó trong vô thức. Nước mắt chực trào chưa kịp rơi đã được cậu nén lại để chảy ngược vào bên trong, tim cậu đã chết theo công chúa nhỏ kể từ ngày cô vì cứu cậu mà bỏ mạng tại ngôi làng này. Hamy đã giúp cậu vượt qua đau đớn để đứng dậy sống tiếp, đó là khoảng thời gian tăm tối nhất trong tuổi thơ của Tayoo.
Hamy vì đâu lại xen vào cuộc đời Tayoo, cậu không sao quên được ánh mắt của cô bé lắm lời ấy khi nhìn cậu xót thương, nó chân thành đến mức khiến tim cậu ấm lên và thôi đau trong giây lát. Nhưng Tayoo không muốn ích kỉ dựa dẫm vào Hamy, cô sẽ gặp chuyện không hay khi ở gần cậu, cho nên cậu đã chọn cách bỏ đi xa để tránh sự truy sát của bọn chúng, những kẻ do chính người nhà cậu phái đến hòng bịch miệng cậu, để cho anh cậu có chỗ đứng vững chắc hơn trong dòng tộc.
Tayoo vừa đi vừa suy nghĩ bâng quơ, vết thương trên người cậu bé vẫn chưa lành hẳn nên cứ đau buốt khi cậu vận động mạnh. Mãi đi và thả hồn nên Tayoo không để ý đến Hamy, cô vẫn đang theo sau cậu một cách lén lút. Tuy nhiên do tốc độ đi của cậu ngày càng nhanh, cho nên cô bé đã lạc mất cậu ngay sau khi cậu rẽ sang một lối mòn nhỏ dẫn lên đỉnh núi.
- Tayoo, anh đâu rồi? Lạ thật, mới thấy anh ấy ở phía trước mà...
Hamy chu môi, phùn má vì không tìm thấy Tayoo, cô cất lời gọi cũng không nghe tiếng cậu trả lời cho nên càng lo hơn. Trời đã dần tối, trên núi khí hậu lạnh và khô hanh đến khó thở, cộng thêm bệnh cảm còn chưa hết nên Hamy trông xanh đi rất nhiều. Tuy mệt nhưng Hamy vẫn ngoan cố không vội tìm đường về, cô cứ tiếp tục đi với tâm trạng bất an vì chưa tìm ra Tayoo.
Tiếng quạ gọi đàn nghe bi thương, thanh âm của đêm như hù dọa con người, làm tăng nỗi sợ của Hamy. Chốc lát cô bé lại nghe tiếng thú rừng kêu rên, đem mới buông mà các cuộc săn mồi đã sớm bắt đầu, mùi máu tanh hôi xong lên cánh mũi khiến Hamy buồn nôn. Cô bé vì thế chạy đến khe suối gần đó để uống nước, nhưng lạ thay hình ảnh Hamy vừa nhìn thấy đã khiến cô phải chết lâm sàn tại chỗ vì kinh hãi.
Có một con quái thú đầu người, mình gấu, mắt đỏ ngầu như đốm lửa đang đứng cách chỗ Hamy không xa. Nó gặm trong miệng một chú hươu con, máu tươi vây khắp người nó, mùi tanh hôi lan rộng trong không khí nhanh chóng khiến Hamy nôn tháo, nôn để vì rợn người. Cô bé sau khi đã rửa ruột bằng nước sạch thì bắt đầu tịnh tâm lại để nhận thức sự nguy hiểm đang cận kề, con quái vật ấy đang nhìn cô bằng cặp mắt đói khát, nước vãi trong miệng nó rơi ra không ngừng trông rất tởm. Sau khi nó đã nhay xong con mồi, có vẻ bụng vẫn chưa no nên đã chuyển mục tiêu kế tiếp sang Hamy, chậm rãi vừa đi vừa xoa bụng con quái thú ấy gầm gừ vài tiếng xong vồ đến bên cô. Lúc này do sợ quá nên chân cô bé không sao nhấc lên được, mồi dâng miệng cọp là đây, cho nên con quái thú có vẻ kích thích lắm, nó lè lưỡi liếm mặt Hamy, toan lấy tay bóp lấy cô bỏ vào mồm ăn sống.
"Xoẹt"
Tiếng thanh kiếm băng xé toạc gió lao thẳng về phía con quái thú, nó vì thế bị chém ra làm đôi, chết ngay sau đó khi chưa kịp nhìn kẻ đã ra tay hạ sát mình.
- Em có bị thương không Hamy?
Tayoo sau khi ra đòn tiêu diệt con quái thú thì vội đến bên xem xét người Hamy, cậu nhẹ nhàng cất lời hỏi và bế cô lên đưa đến một tảng đá gần đấy ngồi cho thoáng mát.
- Em ổn ạ, chỉ hơi sợ quá mức cho phép nên em mới cứng người ra thôi. Mà em thấy khó thở với bộ dạng của mình hiện tại quá, ta về nhanh thôi anh Tayoo.
Hamy lấy tay ôm tim, cô lau vội mồ hôi xong mới cất lời đáp trả Tayoo để cậu an tâm. Sắc mặt cô lúc này đã hồng hào trở lại, tuy chiếc váy bê bết máu nhưng cô không hề bị thương vì con quái thú vẫn chưa kịp ra tay, đó là máu dơ của nó vây lên, mùi tanh hôi sau đó mới khiến Hamy choáng, cô bé vì thế giục Tayoo về.
- Ta về thôi, em nhanh leo lên lưng ta cõng nào. Trông em vẫn ốm lắm đấy.
Tayoo nói đoạn thì nhanh tay ôm lấy người Hamy, cậu không để cô bé có cơ hội từ chối hay cãi bướng. Và cứ thế Tayoo đưa Hamy về nhà, cậu cẩn trọng vừa đi vừa trò chuyện với cô bé về phép thuật, một thứ rất hư ảo đối với con người. Tayoo nói nhiều nhưng chắc Hamy không lưu lại được bao nhiêu, cô bé cứ hỏi tới dù chẳng rõ phép thuật là gì. Cuộc trò chuyện của Tayoo và Hamy trôi qua rất nhanh, nó dần kéo gần sự xa cách mới vừa xuất hiện trong quan hệ của họ, câu cuối cùng cô bé nói mới là then chốt của một sự kiện sau này. Hamy khi đó đã nằng nặc đòi học phép thuật từ Tayoo.
- Anh dạy em một ít câu thần chú chiến đấu nhé, sau này có gặp quái thú em sẽ tự tiêu diệt chúng, vì khi đó chắc gì anh còn ở bên để bảo vệ em. - Giọng Hamy thích thú xen chút nũng nịu và bất an, cô bé vừa nói vừa ghé sát tai Tayoo để cạ đầu vào cậu làm động tác mèo con vòi ăn.
- Ừ, thì ta dạy em. Em nghe mà nhớ nhé, ta chỉ đọc qua một lần thôi... - Tayoo đáp trả Hamy khá hờ hững, xong cách cậu đọc thần chú lại rất có tâm, cậu đã giúp cô bé nghe và thuộc hết dù không có cơ hội thực hành chúng.
Hamy nhẫm theo lời Tayoo, cô bé nằm ngoan trên lưng cậu khá lâu nên thấm mệt vì thế cứ ngủ thiếp đi mà không nói với cậu câu gì. Thấy Hamy im lặng không hỏi nhiều nữa nên Tayoo an tâm đi nhanh hơn, cậu cần đưa cô bé về nhà sớm rồi từ biệt âm thầm ngay trong đêm nay. Chính ngày hôm ấy Tayoo đã chọn cách rời xa Hamy, lúc tỉnh dậy cô bé đã khóc rất nhiều vì nhớ cậu, xong không lâu sau đó cô bé đã nhanh chóng gặp lại hoàng tử nhỏ của lòng mình, khoảng thời gian ở bên cậu cô đã quá hạnh phúc để không có thời gian nhớ đến Tayoo. Kể tự ngày định mệnh ấy cuộc đời Hamy đã rẽ sang một trang mới, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi giữa cô và Tayoo năm xưa tuy chỉ còn lại hoài niệm trong tâm trí của cả hai, tuy nhiên khi những cơn mơ màn tìm về, Hamy ngoài việc gặp lại Raio, cô còn gặp lại cả Tayoo bé, cậu là người bạn, và cũng là ân nhân đã cứu cô, giúp cô thoát khỏi móng vuốt của quái thú...
Ánh trăng sáng soi tỏa vẻ đẹp ma mị của một chàng trai, ngày ấy hay bây giờ cậu vẫn vậy, luôn giữ vẻ băng lạnh và bất cần đời của mình. Duy nhất chỉ trở nên ấm áp khi ở gần cô bé ấy, vì cô đã giúp cậu quên đi đau thương khi nghĩ về người cậu yêu.
|
Samy ngồi trầm tư tua tại một mảng kí ức mơ hồ vừa mới được chấp vá lại, cô khẽ thở dài, cố nhớ cho ra cậu bé mà cô đã ở bên suốt một khoảng thời gian dài khi Tayoo rời đi. Tuy nhiên dù có cố gắng đến đâu Samy vẫn không sao nhớ ra khuôn mặt tuyệt mỹ của cậu, tất cả điều rất mơ hồ, giống như chính tâm hồn của cô hiện tại, nó đang bận lơ lững ở chốn nao.
- Samy, em tỉnh rồi à? Em uống ít máu nhé, nó sẽ giúp đầu óc em bớt đau nhức và tơ rối hơn.
Tayoo đứng bên quan sát Samy đã được một lúc, khi cô hồi tưởng về quá khứ, đó cũng là lúc cậu thả hồn theo sát cô. Mãi đến khi Samy trở về với hiện tại Tayoo mới thong thả cất lời gọi cô, trong câu nói của cậu có chút ẩn ý ngầm nhắc cô đừng suy nghĩ nhiều nữa.
- Em ổn mà, cảm ơn anh vì đã quan tâm. Quên mất anh chính là người đã cứu em... em vẫn còn nợ anh lời cảm ơn nhỉ.
- Ý em là chuyện mới xảy ra hôm qua hay là chuyện đã xảy ra cách đây mười năm?
Samy vô tư trả lời lại, còn Tayoo thì cứ nói chuyện úp mở, cậu còn cười duyên quyến rũ Samy khiến cô muốn điều rơi cả tim. Băng tảng mà cười thì khả năng giết người không cần vũ khí rất cao, lúc bé cậu đã nguy hiểm khi lớn càng đáng sợ hơn, đó là lí do vì sao Samy cứ ngắm cậu mãi không nỡ rời mắt đi nơi khác.
- Như nhau thôi... Anh đúng là yêu tinh chuyển thế mà, ngoài Raio sempai ra, chắc chỉ có mình anh mới dám khiến em điên đảo nhịp tim ấy. - Samy cười nham hiểm cầm ly máu do Tayoo đưa mà uống cạn, cô còn có tâm trạng trêu đùa cậu, vẻ mặt khát máu khiến cho cô trông đẹp tà mị hơn lúc thường. Vết bớt trên trán dường như không đủ che đi nét duyên ngầm bẩm sinh của Samy.
- Em thôi trưng vẻ mặt mê trai giữa ban ngày được không? Ta tự biết mình đẹp mà nên em không cần khen làm gì cho tốn lời.
Tayoo vừa nói vừa lấy băng quấn lại vết thương cho Samy, tay cậu thoăn thoắt làm động tác sơ cứu rất nhẹ vì không muốn cô đau. Lời nói tự kêu bông đùa ấy làm cho Samy nghe xong chỉ biết thở dài cười trừ, cô không đáp trả nữa chỉ ngồi yên nhìn Tayoo thao tác, sau đó cô mới chậm rãi đưa mắt ngắm căn phòng mình đang trú ngụ.
Nơi đây độc một màu đen ma mị giống như phong cách chủ nhân mình. Tường được vác thủy kính trong suốt cũng đen nốt, bốn bên đồ vật vác vàng nhưng được bày trí khá đơn giản, chỉ duy nhất một cái tủ đồ treo lơ lững giữa không trung, một cái ghế bành đặt kế bên cửa sổ, và đồ vật còn lại đó là chiếc giường mà Samy đang ngồi.
Samy trố mắt trước vẻ sang chảnh của căn phòng không có gì đáng giá cả ngoài chủ nhân nó ra, cậu ta đích thị là ngọc quý không cần trao chuốt cũng rất nổi bật. Tayoo ngồi hờ hững trên không khí như đang ngồi trên ghế vàng, cậu thong thả chăm sóc vết thương cho Samy, mặc cô cứ săm soi phòng rồi nhìn sang cả người. Tayoo vẫn giữ vẻ tịnh tâm không bị tác động bởi ngoại cảnh, cậu nghiêm túc trở về vẻ băng lạnh thường niên vì ngửi thấy mùi của vị khách không mời sắp xuất hiện.
- Đáng rờm nhỉ, em trai hôm nay lại đưa bạn gái về phòng cơ. Anh nhóc thua xa nhóc rồi, ta có hái hoa cũng chỉ dám hái ngoài đường, không hề dám đưa về phòng để hái. Nhóc xem ra cao tay hơn ta, mà lại hái hoa đã có chủ nữa, nhóc có sở thích lạ nhỉ ha ha...
Kora nghe tin Samy gặp nạn chợt bất an không rõ vì đâu, anh vì thế mới mò đến phòng em mình để xem xét tình hình của cô bé. Nhưng lí do chính là anh muốn chọc gậy bánh xe, ăn không được phá cho hôi, xen vào chuyện tình cảm tay ba mà Tayoo là một trong những nhân vật chính.
Lời nói khiếm nhã của Kora không có trọng lượng đối với Tayoo và Samy, hai người họ vì thế xem cậu như vô hình không buồn đáp trả. Samy vẫn tiếp tục công việc gặm nhắm ăn phần thịt tái Tayoo mang kèm theo máu, còn Tayoo thì đã xong công việc băng bó nên đang cất gọn đồ y tế lại. Kora cảm thấy mình bị xem thường nên đứng giây lát rồi cười trừ ra về. Trước đó cậu còn đọc thần chú đốt mấy tấm rèm cửa làm nó cháy nham nhở, tuy nhiên sau đó Tayoo đã thay một bộ mới đẹp hơn, vẫn là gam đen huyền bí nhưng cậu có cho đính kèm pha lê tạo điểm nhấn khá cuốn hút.
Samy trố mắt nhìn vẻ bình thảng của Tayoo mà không sao nhịn được cười, cô cứ thế tủm tỉm suốt, ăn cứ buồn nghẹn không sao nuốt trôi được. Dưới ánh nắng sớm mai vừa hé, vẻ ngây ngô của Samy nằm trọn trong tầm quan sát của Raio. Cậu từ xa đứng quan sát thủy kính, hiện diện cùng còn có anh em nhà Yukito.
Yona nhìn Raio khẽ chau mày, cô đang cùng cậu và anh Tama trị thương cho nên chưa vội đến thăm Samy. Lúc này đây tâm tình Yona cũng không tốt hơn Raio mấy, cô lo lắng cho Samy và cả phần Tayoo. Xét cho cùng Samy có thể là người không phải Vam, cô ở bên Tayoo không tài nào an toàn được. Còn ở bên Raio thì càng nguy hiểm hơn, có thể bị hại bất cứ lúc nào. Yona suy tính trước sau vẫn không muốn Samy tiếp tục ở lại ngôi trường này, cô sẽ tìm cách bảo vệ bạn mình, dùng sức mạnh và uy quyền của một công chúa giúp Samy có cuộc sống bình yên hơn.
Trong căn phòng bí mật dưới lòng đất, có ba bạn trẻ đang ngồi tịnh tâm để khôi phục lại phép thuật, ánh đèn mờ ảo soi rõ vẻ đẹp thoát tục của họ, nét suy tư hẳn còn đọng lại trong ánh mắt tím của vị hoàng tử ẩn danh. Một ngày mới bắt đầu vội vã và nhẹ nhàng trôi qua là thế, kì thi lên cấp đang bước vào giai đoạn quan trọng, chỉ ít ngày nữa thôi quỹ đạo của các cuộc chiến sẽ bắt đầu. Ai thắng, ai bại đều đã được xác định rõ từ trước, nhưng có một cô gái nằm ngoài sự kiểm soát của mọi quyền lực, vì kì thi này chính cô sẽ tạo nên kì tích cho bản thân mình, và cho cả trường Quenci...
____________________
Trời dần trưa, nắng đã gắt dần nhưng thời tiết cuối đông vẫn còn rất dễ chịu. Mùi anh thảo theo gió phả vào không khí, nó giúp cho tinh thần của những bạn trẻ đang luyện tập phép thuật thư thái hơn.
Khẽ bước chân đi một mình trên con đường vắng đẫn về kí túc xá, Samy thẩn thờ nhớ đến Raio của cô. Sau khi từ biệt Tayoo do cậu bận việc phải đi gấp, Samy cứ giữ hồn trên mây mà dạo bước khắp nơi trong khuôn viên trường. Samy cứ suy nghĩ về cậu bé mình đã gặp năm xưa, việc nhớ ra Tayoo khiến cô vui mà lại buồn. Samy biết Tayoo có tình cảm với cô, nhưng tim cô lại thuộc về thiên thần mất rồi cho nên không thể chứa thêm hình bóng của cậu.
- Hại não, cứ xem hai người đó là tiền bối, là anh trai cho dễ thở vậy. Dù gì mình cũng sắp đi rồi, tình cảm nam nữ sa xỉ lắm mình với không tới đâu, buông hết làm lại từ đầu vậy...
Samy vừa đi vừa lảm nhảm một mình, cô tự đấu tranh tư tưởng khi nghĩ về hai chàng Vam cao quý ấy. Chợt đang thả hồn Samy lại trở về với thực tại do nhìn thấy một chú bướm, nó giúp cô nhớ đến Min nhỏ xinh. Cậu bé vẫn trốn trong người cô chưa chịu đi ra, hay nói đúng hơn cô đã quên mất sự tồn tại của cậu. Nghĩ đoạn Samy khẽ ngồi xuống cạnh bờ hồ có đài phun nước ngay sân trước khuôn viên trường, cô khẽ lấy tay xoa xoa bụng gọi Min.
- Nhóc lười, nếu khỏe rồi thì chui ra khỏi người chị nào.
Im lặng, Min không trả lời hay phát ra một âm thanh gì. Mấy phút trôi qua Samy vẫn không nghe thấy động tĩnh gì của Min, cô vì thế bất an cứ đi tới đi lui không chịu ngồi yên. Bầu không khí yên ắng bỗng vì đâu dậy sóng, một vầng sáng xẹt ngang đầu Samy khiến cô giật bắn người và ngã dài xuống nền đất lạnh. Khi tịnh thần lại, Samy mới mở mắt ra nhìn vật thể kì lạ ấy. Nó là một quả cầu, đúng hơn là một quả trứng khổng lồ với hình thù kì lạ. Cái trứng ấy to gần bằng tòa tháp gần chỗ Samy đứng, màu sắc khá bắt mắt, thoạt nhìn cứ như trứng khủng long làm cô phải ngơ người ra vì thích thú. Samy còn định bụng đến bên sờ soạn thử xem nó ra sao, tuy nhiên ý nghĩ ấy đã bị một giọng nói thân quen ngăn chặn lại.
- Em đừng đụng vào, nó là vật không chơi được đâu cô bé.
Raio từ xa bước đến với thần thái uy nghiêm, vẻ mặt cậu lạnh tanh không thể hiện chút cảm xúc, lời nói cũng trở nên khó gần hơn bình thường.
- Ơ, em chào Raio sempai. Tại em thấy nó lạ nên định xem xét tí, nếu là vật cấm thì em sẽ thôi nghịch ạ. - Cố giữ tâm thôi rung sợ không rõ vì đâu, Samy cất lời nói đáp trả Raio.
- Tốt, trễ rồi em về nghĩ ngơi đi. Nơi này không an toàn nên em đừng lui tới cho đến khi kì thi lên cấp kết thúc. Quả trứng này chứa quái thú bên trong, nó là một giống rồng lai khủng long rất hung bạo...
Raio nói đoạn thì dừng lại, cậu nhìn Samy bằng ánh mắt bi thương xen chút nhớ nhung. Có vẻ như con quái thú kia khiến cậu nhớ về vài chuyện đã qua, tâm trạng cũng theo đó mà bình lặng lại.
- Vâng, em rõ rồi. Cảm ơn anh đã giải đáp giúp em hết thắc mắc.
Samy gượng cười trả lời Raio, cô bỗng thấy xa cách với cậu khi cứ nói chuyện thế này. Có vẻ như lời Raio nói trước lúc từ biệt Samy ở thế giới của cậu là thật, sau khi về trường cậu và cô sẽ giữ khoảng cách với nhau, lí do thì mỗi người một cách nghĩ, họ cứ vô tình đẩy nhau ra xa hơn.
Samy nghĩ mình sắp phải rời xa ngôi trường này nên không muốn vươn vấn tình cảm với Raio, như thế sẽ khiến cô đau thêm. Còn Raio thì do ngộ nhận Saly là Hamy nên mới quyết tâm đối xử lạnh nhạt với Samy, cậu dù muốn hay không cũng khó lòng ở bên cô được. Thân phận của một hoàng tử buộc Raio phải lựa chọn từ bỏ tình yêu, từ bỏ người con gái mà cậu cảm mến và trân quý.
Giữ im lặng rất lâu sau đó, cả Raio và Samy đều nhìn nhau nhưng không vội nói câu nào. Sự xa cách trong tim khiến họ trở nên hờ hững như người lạ bước qua nhau. Thấy tình hình không ổn, Samy khá mệt với việc cố giả vờ không thích Raio nên mới cất lời trước để lui về phòng nghỉ.
- Em hơi khó chịu trong người nên xin phép về kí túc xá trước. Chào anh. - Giọng Samy vang lên thanh âm rất nhỏ, chỉ vừa đủ để Raio nghe thấy. Cô nói nhưng không nhìn thẳng mặt Raio, cứ cúi đầu bẽn lẽn như mèo con mắc mưa trông đến tội.
- Em về cẩn thẩn... Nhớ bảo trọng, chỉ còn vài ngày nữa là thi rồi, ta hi vọng mọi việc diễn ra với em sẽ ổn cả.
Raio nói đoạn thì vung tay làm phép đưa quả trứng đến nơi cất giữ, cậu cố phân tán sự tập trung của Samy để nói lên những lời ẩn ý, đầy sự quan tâm.
- Vâng, em sẽ tự bảo vệ mình. À còn một việc em muốn hỏi anh? - Samy đáp lời Raio, cô còn kèm theo một câu hỏi nữa vời đầy chờ đợi.
- Em cứ nói, ta nghe đây cô bé.
Raio thong thả ngồi trên một tảng đá hướng ánh nhìn thân tình về phía Samy cất giọng nói, thái độ của cậu thay đổi nhanh đến mức Samy khó lòng thích nghi kịp.
- Chuyện là hồi ở thế giới ảo mà anh đã tạo nên em có quen một nhóc sâu bướm, nhóc cứ luôn miệng gọi em là chủ nhân. Lần gặp quái thú đầu tiên do nhóc cứu em nên mới bi thương, do đó khi bị tấn công tiếp em đã bảo nhóc ẩn thân vào người em, giờ thì em không biết đưa nhóc ra ngoài sao nên mới hỏi anh. Nhóc tên Min, có hình dạng bằng chừng này, chắc anh biết nhóc mà.
Samy đến bên ngồi cạnh Raio, cô vừa nói vừa ra điệu bộ diễn tả vẻ ngoài của Min cho Raio rõ, nhìn vẻ mặt đăm chiêu dễ thương của Samy khiến Raio bật cười, cậu sau đó rõ nhẹ đầu cô cất lời.
- Thần thú ở ẩn trong người em thì nhóc sẽ tiến hóa thêm một bậc mới, việc tốt thôi nên em không cần lo. Khi nào tới thời điểm nhóc sẽ tự ra ngoài gặp em... Khoan đã, em bảo nhóc gọi em là chủ nhân à?
- Vâng, nhóc gọi em là chủ nhân ngố.
Samy vô tư xác nhận câu hỏi của Raio là đúng, cô còn nhìn cậu cười tinh nghịch không hề thắc mắc vì sao cậu lại hỏi như thế.
- ...
Raio im lặng sau đó, cậu định hỏi tiếp Samy điều gì nhưng nghĩ sao lại thôi, vẻ mặt cậu trầm tư xen chút bất an. Nếu như lời Samy nói thì Min xem cô là chủ nhân, điều ấy không khác gì xác định cô là nữ thần ánh sáng mà cậu đang ngày đêm tìm kiếm. Nhưng Raio không xác định được thân phận của Samy, cô ấy quá đơn thuần và không có sức mạnh, việc cô là nữ thần rất khó xảy ra. Hết lần này đến lần khác Samy khiến cho Raio ngờ vực, tuy nhiên ngay sau đó lai lịch cô lại trở nên mờ ảo rất bình thường, việc tìm ra Hamy cũng giúp Raio thôi nghi ngờ Samy là người cậu đang mong nhớ. Cậu chỉ cần xác minh thân phận thật hư của Saly nứa là ổn, còn về Samy sau khi kì thi kết thúc cậu sẽ âm thầm diều tra tiếp.
- Nếu không còn gì muốn hỏi thì em về nghỉ ngơi đi Samy, ta có việc cần đi ngay đây. Chào em.
- Vâng, chào anh.
Raio sau một hồi trầm tư suy xét thì vội cất lời từ biệt Samy, cô sau đó cũng chào lại cậu rồi lui bước về kí túc xá .
Samy và Raio đi về hai hướng ngược nhau, tuy nhiên họ cùng hướng tâm tư gửi đến đối phương, tuy xa mà gần trong tâm niệm...
Tiếng gió thổi du dương, trầm buồn pha chút nuối tiếc khiến lòng người chao nghiêng theo. Dưới ánh nắng ban chiều đang buông xõa trên từng khóm hồng xanh, bóng dáng đôi bạn trẻ in hằn trên nền đất lạnh. Những ngày bình yên trước lúc kì thi lên cấp diễn ra không còn nhiều, đó sẽ là khoảng thời gian Samy tập luyện phép thuật vì chính cô.
Ở một gốc khuất gần đấy, đứng nép người sau gốc cây cổ thụ có một cô gái vẫn đang dõi theo thân ảnh đã xa mờ của Raio và samy. Cô chính là Saly, người đã biệt tăm mấy ngày qua khi Samy gặp nạn. Saly đã ghi nhận sự nguy hiểm mà Samy sẽ mang đến cho cô, đó là lí do cô sẽ hành động nhanh hơn để loại trừ Samy ra khỏi ngôi trường này. Là bạn và cũng là kẻ thù, liệu Saly có nhận ra sự tàn ác trong chính người mình để kịp dừng lại. Câu trả lời sẽ được vén màn khi kì thi lên cấp diễn ra...
|