Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu ?
|
|
- Ực… _ cậu nuốt khan, ngồi xuống, vén mái tóc cô gái lên…cậu không tin nổi vào mắt mình đây là sự thật. Yuu…là Yuu - Yuu! Yuu à!… Là em phải không? _ giọng cậu run run. – Em tỉnh lại nhìn anh đi Yuu à! Yuu! _ cậu lay vai Yuu thật mạnh. Yuu dụi dụi mắt và từ từ mở đôi mi… Yuu nhìn cậu…chỉ nhìn, ánh mắt vô hồn lạnh toát, đến phản xạ tự nhiên Yuu cũng không có. - Đúng là em thật rồi. Em bỏ đi đâu vậy hả? Em có biết anh đã tìm em khổ sở thế nào, lo lắng cho em thế nào không? _ cậu trách. - … - Thôi, tìm được em là may mắn rồi. Mình xuống thôi, trên này gió lạnh lắm. _ cậu nói rồi đỡ Yuu dậy. Nhưng Yuu không chịu đứng mà bám chặt vào chậu cây kiểng cạnh đó. - Em…em sao vậy?… Em không nhận ra anh sao?… Anh đây! Gia Bảo đây! _ cậu nhắc cho Yuu biết về sự có mặt của mình trong khi Yuu vẫn đang nhìn cậu. - … - Em sao vậy? Em… em không nhớ anh sao? _ cậu nghi ngờ về tình trạng của Yuu. “Chớp chớp” _ Yuu nhìn lại cậu thật kĩ, như ngờ ngợ ra được điều gì đó trong bộ não đã lâu không hoạt động, Yuu nhếch môi: - Bảo… - Phải rồi! _ cậu nở nụ cười tươi. – Bảo, là anh! - … - Chắc em đang lạnh, lại mới tỉnh lại nên sức khỏe vẫn chưa ổn định. Để anh đưa em về phòng nhé! Bây giờ thì Yuu đã chịu nghe lời để cậu đưa về phòng. … ___o0o___ - Híhí… có khi nào vui quá đến độ nhảy lên không nhỉ? _ cô hí hửng đi từ cổng bệnh viện vào… ___o0o___ “Tinh” _ tiếng báo có thang máy. Cậu ấn mở và bước vào trước, Yuu nhìn quanh thang máy một lượt rồi thụt lùi lại vài bước. - Em sao vậy? Vào đây với anh nào! _ cậu đưa tay ra. Nhìn bàn tay cậu đang chìa ra rồi Yuu lắc đầu lia lịa. - Haizzz… _ cậu đành bước ra trở lại để đưa Yuu vào thang máy. Nhưng Yuu níu tay lại, không chịu đi. - Em không thích thang máy à? _ cậu hỏi. Gật gật - Vậy… à, hay anh dẫn em xuống thang bộ nhé? Yuu nhìn cậu, có vẻ đang tự thắc mắc “thang bộ” là gì? Nhưng tiếc rằng cô bé không thể mở lời để nói lên suy nghĩ của mình. Cậu đành tự quyết, cầm lấy tay Yuu, cậu dắt cô bé đến đứng trước dãy caùa thang với mấy chục bậc. Yuu nhìn xuống dãy bậc thang rồi nuốt khan, có lẽ là đang sợ. - Đi thôi! _ cậu kéo tay Yuu đi. Yuu níu tay cậu lại, không chịu đi. Nhìn ánh mắt có chút sợ hãi của Yuu, cậu như bất lực, không hiểu Yuu đang gặp vấn đề gì nữa. - Vậy… để anh cõng em xuống nhé? _ cậu hỏi. Không biết có hiểu được lời cậu đang nói gì không. Yuu chỉ nghiêng nhẹ đầu, nhìn cậu, chun chun mũi lại. Cầm hai tay Yuu đặt lên vai, hạ thấp xuống để Yuu lên lưng mình. Chuẩn bị bước xuống nấc thang đầu tiên… Yuu sợ quá nhắm nghiền mắt lại, bám chặt lấy cổ cậu, bấu áo cậu làm nó nhăn nheo cả. - Đừng sợ! Có anh đây mà. _ cậu nở nụ cười dỗ dành. Yuu không những không nghe lời mà còn xiết chặt tay mình hơn làm cậu muốn nghẹt thở. Một bậc… Hai bậc…… Cứ xuống một nấc thang, Yuu càng nắm chặt áo cậu… Ba nấc……… Đã qua nhiều bậc thang, Yuu đã bắt đầu nới dần tay mình, đôi mi bớt căng hơn… Dường như Yuu đã nhận ra sự an toàn khi trên lưng cậu. Một đường cong hoàn mĩ lộ ra trên môi Yuu, vòng tay Yuu vẫn chặt, nhưng không còn cứng nhắc như nãy mà thay vào đó là chiếc ôm cổ, tựa đầu của sự hạnh phúc, vui sướng. - Em thấy đó, đâu có gì phải sợ đúng không nào? _ cậu dịu dàng. Thêm một nụ cười tươi hơn, Yuu khẽ gật gật đầu trên lưng cậu. Cậu cũng cười, nhưng sau nụ cười ấy…có ai nhận ra được nỗi niềm gì sau nụ cười kia không??? Rồi đây… trách nhiệm của cậu sẽ nhân lên rất nhiều lần, cậu biết phải làm gì với tình trạng của Yuu như bây giờ? Sẽ để trọn chữ tình hay…sẽ để vẹn chữ nghĩa??? ___o0o___ “Tinh” _ tiếng báo có thang máy. Cô ấn mở cửa thang máy rồi bước vào, trên môi vẫn giữ nụ cười mơ về một giây phút mong chờ nào đó. Tay cầm túi đồ ăn cứ đưa lên, nhìn và cười rồi lại thả xuống đến chóng mặt. - Hít hàaaaa… sắp được ăn khuya rầu. _ cô lại cười hí lên. “Tinh” _ tiếng báo của thang máy đã đến nơi… 1 giây… 2 giây… 3 giây… *…Không phải cậu đúng không???*_ cô tự nhủ. Trước thang máy, một người với gương mặt thân thương đang cõng trên lưng một cô gái khác mà không phải là mình, cô gái nở nụ cười mãn nguyện, đôi chân nhịp nhịp như rất thích thú. Tấm lưng đó ai đã từng nói là tặng cô… bây giờ có còn không??? Không! Nó đã bị đem đi san sẻ mất rồi. *Trần Na Na! Mày đang nghĩ gì vậy hả? Cậu ấy chỉ coi Yuu là em gái thôi mà, anh trai cõng em gái là chuyện rất bình thường trong xã hội, mày thật là…* _ cô tự tưng vào đầu mình. Nhưng có chút gì đó của sự lo sợ đang dần lấn át cô, cô không dám tiến gần đến cậu, không giám mở miệng gọi cậu, thậm chí còn không giám thở mạnh. Chỉ giám nhẹ bước theo sau cậu và Yuu. … - Đã đến nơi rồi, hạ cánh nào! _ cậu nói. Yuu nở nụ cười “trẻ thơ” nhìn cậu. Cô vẫn dõi theo hai người, nhưng chỉ đứng ngoài cửa lặng nhìn. - Em ngồi đây để anh đi báo cho anh Gia Huy để anh ấy khỏi lo lắng đã nhé! _ cậu ân cần. Yuu nhíu mày… nghiêng đầu qua rồi lại nghiêng đầu lại… - Em còn nhớ anh Gia Huy chứ? - … - Là anh trai anh đó, em vẫn nhớ mà, đúng không? - … - Thôi, để đó nhớ sau cũng được. Anh đi đã nhé! Cậu quay ra cửa để gọi điện thoại cho Gia Huy… - Em sao vậy? _ cậu vừa quay đi thì tay Yuu đã bấu chặt lấy vạt áo cậu không cho đi. Ánh mắt Yuu bỗng nhiên nói lên rằng, cô bé đang sợ hãi, hành động quýnh quáng, nép mình vào cậu đã nói rõ hơn điều ấy. - Anh chỉ ra ngoài gọi điện cho anh Huy thôi mà. Yuu lắc đầu nguầy nguậy. - Em thấy đó, anh đâu có điện thoại trong túi đâu, anh phải ra gọi bằng điện thoại của bệnh viện chứ. Yuu vẫn lắc đầu, bất chợt lao vào ôm chặt lấy eo cậu khiến cậu không kịp phản kháng. - Yuu à, em sao vậy? Em nói anh nghe, em đau ở đâu? Lắc lắc lắc… - Thôi được rồi, em làm anh khó thở đó. _ cậu nói. Yuu như chiếc máy, ngẩng lên nhìn mặt cậu rồi nới dần tay mình, nhưng không buông hẳn. - Anh biết rồi, anh sẽ không đi đâu hết được chưa nào? Yuu dần thoát khỏi sự sợ hãi, trên môi lại nhẹ lộ ra một đường cong. - Anh hứa sẽ không đi đâu hết, anh chỉ ở đây, với em, chịu không? _ vén những sợi tóc đang che mắt Yuu, cậu dịu dàng nói. Yuu đỏ mặt, cười – nụ cười của cô gái mới lớn, sự thẹn thùng của cái đỏ mặt kia đã nói quá rõ Yuu đối với cậu thế nào, dù cho tình trạng cô bé đang bất bình thường. Yuu lại ôm chầm lấy cậu, chiếc ôm lần này còn chặt hơn lúc nãy… Cậu cũng cười và nhẹ vuốt mái tóc Yuu… - Chắc em đang đói, để anh chải tóc, lấy đồ mới cho em rồi sẽ dắt em đi ăn nhé? Gật gật gật … Cái bặm môi thật chặt, cái gồng mình nắm chặt tay, cái cảm xúc mang tên ghen tuông đúng chất… Cô cầm chậu xương rồng nhỏ trong tay, bóp chặt, bóp chặt nó… Khóe mi cô đọng lại một bọng nước nhỏ, chỉ trực rơi xuống chỉ cần một cái chớp mi nhẹ hay đơn giản là cơn gió nhẹ lướt qua. - Na Na phải không? _ tiếng Gia Huy. Tiếng gọi thình lình mang tên cô của Gia Huy đã làm cô gái nhỏ ấy giật mình, bọng nước trên khóe mi cô đã tuôn xuống. Cô giật mình nên đã quay lại ngay mà chưa kịp chỉnh trang lại hình tượng, giọt nước mắt đang lăn dài trên má, nó nóng hổi… - … _ Gia Huy mất vài giây để chắc rằng đúng là cô. – Em… em khóc à? _ anh lúng túng. - Em chào anh!… Hờ, tại lúc nãy vừa có mấy hạt bụi từ trên trần rớt xuống trúng mắt em nên nước mắt cứ giàn ra thôi anh ạ. - Mà… em đến sao không vào mà còn đứng đây? - Em…em… À, em mới tới nên chưa kịp vào, hì. _ cô cười trừ, mặt đỏ ửng lên cả. Gia Huy nhíu mày trước bộ dạng như gà mắc tóc của cô, anh như nghi ngờ điều cô vừa nói. - Em đến gặp Gia Bảo à? - … Vầng. - Em chưa gặp được nó đúng không? - … Dạ… _ cô cụp mi xuống, lắc đầu nhẹ. - Haizzzzzz… _ anh thở dài thượt. - Sao vậy anh? - Yuu bỗng mất tích, không biết con bé bỏ đi đâu hay ai đã đưa Yuu đi nữa. Chắc Gia Bảo đang kiếm con bé nên em không gặp được là phải. - Nhưng… *Yuu đang trong đó vui vẻ với ai kia mà, anh Huy cũng muốn ủng hộ hai người họ sao?…* _ cô đang định phản bác lại ý kiến của Gia Huy thì chựng lại, tự suy diễn trong đầu mình. - Sao em? - Dạ?… À không, không có gì. - Hay em vào trong đợi nó chút, để anh đi kiếm nó, hai đứa lâu lắm chưa gặp nhau đúng không? - Dạ, mà thôi anh ạ. Anh để cậu ấy thoải mái đi, em vừa nhớ là có việc phải làm gấp, em đi trước nhé! Lúc khác em đến. - Ờ, thế cũng được. Em về cẩn thận nhé! - Vầng! Nhìn cô, Gia Huy có linh cảm cô đang che đậy thứ gì đó với anh. - Mà anh này, anh đưa cho Gia Bảo cái này giúp em được không ạ? _ vừa đi được vài bước thì cô vội chạy quay lại chỗ Gia Huy, anh vẫn đang đứng ở đó. - O… _ đưa tay lên định nhận túi có đồ ăn khuya của cô và nhận lời thì cô lại rụt tay lại. - Mà thôi, không cần đâu anh ạ, cảm ơn anh! Em về, chào anh! _ cô nói một hơi, không chừa phần thời gian nào cho Gia Huy có cơ hội để thắc mắc. Nói rồi cô quay lưng chạy đi một mạch. Gia Huy lắc đầu, bó não, không hiểu những lời nói lẫn hành động của cô có nghĩa lí gì? - Có phải trời nóng quá nên … không? _ Gia Huy đành đổ tội cho thời tiết. Rời khỏi đó rồi nước mắt cô mới bắt đầu lã chã. Cô hờ hững đi trên phố, cơn gió thoảng qua thổi tung mái tóc cô rối vào nhau như tâm trạng rối bời, khó nhọc ai đang mang… ___o0o___ Đợi cô đi hẳn, Gia Huy mở cửa vào phòng Yuu với ý định đợi cậu. Anh không tin nổi vào những gì mắt mình đang thấy, mới cách đây vài giờ, Yuu đang bất động trên giường. Còn bây giờ… đã là một cô gái ngồi kia mỉm cười thật tươi, không có gì cho thấy rằng cô bé đang là một bệnh nhân. - Anh hai! _ đang loay thì thấy Gia Huy đến, cậu reo lên. Yuu thấy có “người lạ” đến nên vội bật xuống giường, nhanh như cắt chạy đến núp sau lưng cậu, nét mặt sợ hãi. - Em sao vậy? _ cậu lo lắng. Yuu càng nép sát vào người cậu. Gia Huy đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, có chuyện gì đang xảy ra với Yuu vậy? Anh nhìn sang cậu, ý muốn hỏi. Chỉ nhận được cái lắc nhẹ đầu của cậu thay cho câu trả lời. - Em không nhận ra anh ấy à? _ cậu quay lại hỏi Yuu. Yuu càng sợ hãi hơn nữa, cứ nép sát mình vào cậu. - Anh Gia Huy đó, anh vừa nói với em rồi mà. Anh ấy là người tốt, rất tốt, không có gì phải sợ hết, em ra đây đi! _ cậu kéo tay Yuu ra. Yuu giật phăng tay cậu ra, ném gối lẫn đồ đạc vào người Gia Huy tới tấp. - Anh hai, anh ra ngoài trước đi! _ cậu nói rồi nhào vô ôm Yuu giữ chặt để ngăn lại hành động quá khích của cô bé. – Yuu à, em dừng lại đi! Tỉnh lại đi em à! _ cậu lay mạnh vai Yuu, hét lớn vào mặt cô bé. Yuu khóc, khóc một cách ngon lành, nhưng không thút thít thành tiếng được, chỉ khóc, lệ rơi, tiếng thở hổn hển… Cậu không cầm lòng được trước Yuu khi nhìn thấy cô bé đau đớn, năng lực duy nhất mà cậu có lúc này là hơi ấm, một chiếc ôm thay cậu truyền hơi ấm đó trái tim cô bé, khiến nó ấm lòng… Tiếng thở gấp không còn, vai Yuu đã bớt run rẩy… Yuu nhanh chóng xua đi cơn “thịnh nộ”, thiếp đi trên vai cậu… Cậu bế Yuu đặt lên giường, nhặt chiếc gối đang dưới đất kia lên cho Yuu gối đầu, kéo mền đắp lại cho cô. Đứng cạnh giường nhìn lại gương mặt Yuu khi ngủ, khác hoàn toàn so với trước kia và bây giờ. Vẫn thế đấy thôi, nhưng khi tỉnh dậy, Yuu như biến thành con người khác.
|
“Cạch” Cậu mở cửa, Gia Huy đang ngồi ở băng ghế chờ liền đứng dậy, chạy lại rối rít: - Có chuyện gì với con bé sao Gia Bảo? Cậu ngậm ngùi, cụp đôi mi, vẫn cái lắc đầu nhẹ thay cho câu trả lời. Cậu ngồi xuống ghế, chống tay lên hai đầu gối vẻ thiểu não. Gia Huy cũng ngồi xuống cạnh cậu, không biết nói gì ngoài tiếng thở dài. - Đành đợi kết quả kiểm tra vậy. _ Gia Huy. - … - Mà Gia Bảo! - …Dạ? - Lúc nãy… Na… - Na sao anh? - Na có đến đây. - … Vậy sao em không gặp? - Anh tới thì thấy Na Na đang đứng ở ngoài, anh nói vào trong nhưng em ấy nói có việc gấp cần làm nên đi trước rồi. - Lâu chưa anh? _ cậu đứng phắt dậy. - Cũng mới… Chưa để Gia Huy nói hết câu, cậu đã chạy vụt đi… ___o0o___ Ôm chặt cây xương rồng bé nhỏ vào lòng như đang bóp chặt tình yêu nhỏ bé của hai người, cầm túi cơm hộp thất thểu đi trong đêm, cô như người mất hồn. … “Tít tít” _ một tiếng động cơ xe máy đỗ phịch cạnh cô kèm theo tiếng còi xe. Cô không bận tâm, hồn phách vẫn đang treo ngược trên ngọn cây. “Tít tít tít” _ tiếng còi xe lại vang lên. Không có phản ứng gì… Hắn bất lực, đành chống xe xuống rồi chạy đến cô. - Này cô bé! _ hắn kéo tay cô lại. - … - … _ hắn lúng túng, nghẹn lời, không biết nên làm gì? Nói gì cho phải. Cô đang khóc, có phải đang khóc không? Hai hàng lệ nóng hổi đang rơi lã chã kia… phải rồi, là khóc đó. - Em… _ hắn lấp lửng, tay chân quờ quạng, muốn lau nước mắt cho cô nhưng rồi… khi đưa tay lên lại không giám chạm đến giọt nước nóng hổi với đôi má ấy… - Hức… _ cô nấc lên nghẹn ngào rồi cố thu lại dòng nước ấy, không cho phép nó rơi nữa. Cô đưa tay quệt nước mắt. Hắn chỉ giám đứng nhìn. - Hờ, ơoo… _ hắn gãi đầu. – Ờ, để anh đưa em đi hóng mát nhé? _ hắn cười tươi. Cô không trả lời, ánh mắt mất hồn. Hắn không còn cách khác ngoài việc kéo tuột cô lên xe mình. Đội mũ bảo hiểm cho cô để cô ngồi ra sau xe mình. Hắn cũng đội mũ, ngồi lên cầm tay lái và vặn ga, lên số. Chiếc xe chở hai người bon bon giữa phố đêm… ………ooo ___o0o___ Trường học Sân thượng… - 30 phút, anh trễ của tôi 30 phút. _ Gia Linh hằn học. - Tôi có việc. _ Quốc trả lời. - Anh biết tôi ghét chờ đợi, ghét phải chờ ai đó mà. Đừng viện bất cứ lí do nào khi đã trễ hẹn. Anh nghiêm ánh mắt nhìn Gia Linh. Gia Linh thở hắt ra rồi ngước cổ nhìn lên bầu trời… - …Tôi xin lỗi! _ Gia Linh nhỏ giọng. - Tôi đã đến, theo ý cô. - Anh đang mất dần kiên nhẫn đó, kiểm soát lại nó đi! - Điều đó còn tùy thuộc vào điều gì làm tôi phải kiên nhẫn nữa. - … _ Gia Linh thôi nhìn bầu trời, quay qua nhìn thẳng vào mắt Quốc. Ít ai có “dũng cảm” nhìn sâu vào mắt anh, Gia Linh là một trong số ít đó. - Anh muốn nghe không? - Câu hỏi thừa thãi đó. - Hư… _ Gia Linh cười khảy. – Tôi muốn anh làm một việc giúp tôi! - Cô nghĩ tôi đồng ý? - Việc này tôi nghĩ anh còn phấn khởi hơn tôi nhiều. - … _ anh suy nghĩ, không trả lời. - Tin tôi đi! Anh sẽ không phải hối hận đâu. - Tôi chỉ cần điều tôi muốn! - Nếu tôi nói… việc này liên quan đến điều anh muốn thì sao? - … - Anh không thích thì thôi vậy. _ Gia Linh toan bước đi. - … Cô vẫn chưa nghe tôi trả lời. Gia Linh dừng bước… Có lẽ cánh gà sẽ lại kéo lên lần nữa để mở màn cho một vở diễn tiếp theo… ___o0o___ Bờ sông Sài thành… Người câu cá, ánh đèn lập lòe, những đôi tình nhân đang trao yêu thương kia càng làm cho nỗi đau cô dâng lên. Hắn dừng xe, tắt máy và gỡ mũ bảo hiểm ra. Cô vẫn đứng đấy, như người mất hồn. Đưa tay định gỡ mũ giúp cô nhưng cô đã đội mũ bảo hiểm và đứng cạnh dòng sông, tay vẫn cầm chặt cây xương rồng và túi cơm hộp. - Hít hàaa… hôm nay trời đẹp quá, nhiều sao ghê, đếm không xuể luôn, hề. _ hắn gợi chuyện. Cô nhích nhẹ đầu, ngẩn lên nhìn bầu trời đêm một chút… Buồn hiu… bầu trời vắng không một ánh sao, không những thế còn tối đen như mực. Hắn ngượng chín mặt, gãi đầu gãi tai. Chỉ vì cái tội không chịu xác nhận trước những gì mình nói. - Ờ hờ… hờ, 1… 2 …hết rồi, hề, sao hết mất rồi. Nó, nó, chắc nó ngủ hết rồi, khuya quá nên nó buồn ngủ quá đi ngủ hết đây mà, hờ. (anh Tiểu Phong nói như kiểu dỗ con nít wá) Cô vẫn không phản ứng. - Hít…ùuuu… _ hắn lấy can đảm và vẻ nghiêm túc và ra vẻ hiểu chuyện hết sức. “Phập phập” _ hắn vỗ lên vai mình… “Phập phập” _ hắn vỗ thêm lần nữa. - Cho mượn nè. _ hắn nói cụt ngủn. Cô nhìn qua vai hắn…không nói gì. - Thà khóc một lần rồi thôi, khóc là một hình thức cho đi nước mắt và để lấy lại nụ cười. Làm ơn khóc đi rồi cho tôi xin nụ cười của em! _ hắn nói một hơi. Hình như hắn vừa nổi nóng với cô… - Anh, anh xin lỗi! Tại… tại, ahsssss _ hắn vò đầu bứt tóc. - Hức… hức… _ cô bắt đầu bật tiếng nấc. “Thịch… thịch thịch” _ cô vô cớ đánh vào người hắn thình thịch. Đau nhưng cố gắng chịu đựng, hắn bặm chặt môi. Điều duy nhất cô cần bây giờ có lẽ là sự im lặng bên cạnh mình. Hắn hiểu, hắn để cô làm gì tùy ý, hắn tạm thời giao quyền “sử dụng” thân thể của mình cho cô. Như một bao cát, cô liên tục đấm vào ngực hắn… Khi đã kiệt sức, cú đấm thưa dần, nhẹ dần rồi thôi hẳn. Cô bước thêm một bước, gục đầu vào ngực hắn, cô nức nở, hai tay buông thõng… Hắn vòng tay ra sau cô, định vỗ về cô, nhưng lí trí của hắn không cho phép hắn làm thế. *Phong! Mày đã quên vì sao mày đến đây sao? Mày đã quên mối thù còn đó sao? Chỉ vì con nhỏ này sao???… Không!… Không!!!…* _ hắn tự dặn lòng. ………o Gió rít qua nơi ấy, trời đêm bắt đầu có hơi lạnh… cô đưa tay xoa xoa cánh tay mình cho nó ấm lên vì hơi lạnh. Hắn thấy thế liền cởi áo khoác và quàng hờ qua vai cho cô. - Không cần. _ cô né tránh. - Đừng có bướng! _ hắn nói rồi vẫn khoác áo lên vai cho cô. Bây giờ hắn mới thấy hộp cơm trong tay cô. - Ây ya… sao tự nhiên bụng mình lại đánh trống dữ dội vậy ta? _ hắn xoa bụng, mắt liếc liếc qua lén nhìn thái độ của cô. Tiếc thay, kế hoạch của hắn đã bị phá sản hoàn toàn, cô vẫn không phản ứng. - E hèm… _ hắn tự thấy mình hơi lố. Thôi thì… tự túc là hạnh phúc ngàn thu, hắn nhoài người qua, lấy hộp cơm từ tay cô. - Cơm hộp phải không? Cho anh nhé! Hắn chưa lấy được thì cô đã giật hộp cơm dấu ra sau lưng, mắt nghiêm nghị nhìn hắn. - Em cầm hộp cơm mà không ăn, em không đói à? Còn anh thì đang đói meo đây, chắc cơm đó nãy giờ cũng nguội lạnh cả rồi đó. Em không ăn thôi để anh ăn giúp cho, hạt cơm cứng lại em ăn cũng không tốt cho răng lợi đâu, nhai mất sức lắm. Để răng anh tốt, anh xử gọn nó cho! Quả là một lời “dụ dỗ” khó tưởng. Nhưng hình như lại có hiệu lực với con người có tâm hồn treo ngược ngọn cây kia, cô đưa hộp cơm ra trước mặt, nhìn nó… rồi giơ ra, đưa cho Phong. - Hihi, yêu quá cơ! _ hắn mừng như một đứa trẻ thơ. … Sau khi xử gọn hộp cơm, hắn lại xoa bụng lần hai cho cơm nhanh tiêu hóa. - Ui no quá đi mất! Cô vẫn giữ khư khư vây xương rồng, nhìn ra xa xăm. - Của em à? _ hắn hỏi. Cô liếc nhẹ qua hắn. - Cây xương rồng đó, của em à? _ hắn hất mặt về cây xương rồng kia. Cô nhìn hắn rồi nhìn lại cây xương rồng trong tay mình… - Nó có vẻ quan trọng và quý giá đối với em nhỉ? _ hắn nói tỉnh bơ. - … - Em thích hoa xương rồng à? - … Uhm! _ cuối cùng cô cũng chịu phản ứng. Nếu cô vẫn bất động có lẽ hắn sẽ sớm bỏ cuộc mà đưa cô về nhà mất. - Em đang định đi đâu vậy? Lang thang giữa đêm ngoài phố thế em không sợ sao? - Không biết. - “Không biết”? - Uhm! - Mà… sao em lại thích hoa xương rồng? - …Anh thích nó không? - Anh á? - … - Uhm, có! - Tại sao? - Ờ thì… thì… - Anh thấy con gái thường thích những loài hoa đẹp và thơm nữa, chứ… gai góc như xương rồng này thì… - Thì đã thấy rồi đấy thôi. - Hì, uhm, giờ thấy nè. - Nè. _ cô chìa cây xương rồng ra trước mặt hắn. - Cho anh à? - Thôi vậy. _ cô rụt tay lại. - Ơ khoan! Có, có chứ. _ hắn vội chộp lấy. - Cảm ơn! _ cô nói không đầu không đuôi. “Chớp chớp” - Vì cái gì? - “Khóc là một hình thức cho đi nước mắt và để lấy lại nụ cười.” _ cô nhắc lại nguyên văn lời hắn nói. - À… uhm, hì. Mà em định cảm ơn suông thế thôi á?
|
- Tôi trả ơn anh sòng phẳng rồi đấy chứ. - Ơ, đâu? - Chả phải anh vừa nhận nó đấy sao? Hắn nhìn lại cây xương rồng nhở nhắn trong tay mình. - Chỉ có cái cây nhỏ xíu này thôi á? - Bé bé xinh xinh vừa đủ xài. - Ô hô, em đã về trạng thái bình thường rồi nè! _ hắn mừng ra mặt. Cô đứng dậy, phủi quần rồi đi trước. - Ơ, còn anh. Đợi anh đã! _ hắn vội vã chạy theo. ………ooo Có lẽ từ giờ hai nhân vật chính của chúng ta phải học thật nhiều về cách cười ra mặt và khóc trong lặng lẽ. Quãng đường còn dài, vạch đích vẫn chưa xuất hiện, nó còn xa không? Tùy vào ai đó cảm nhận là xa hay gần… Canh ba(3h sáng)… “Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)…” Điện thoại cô đổ chuông… Số điện thoại kèm theo tên cậu hiện lên trước màn hình điện thoại đang sáng. Cô cầm lên xem rồi ghìm chặt nó trong tay. Cô không biết mình phải nói gì khi bắt máy vào lúc này? Hiện, cô đang rất rối bời, ngay cả bản thân cô, cô cũng không biết nói gì với chính mình cho qua huống chi là nói với cậu. “Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau…” Điện thoại đổ chuông lần hai. Và cô quyết định bắt máy. - …Alo! - “Na à? Tớ, Gia Bảo nè.” - Tớ biết. - “Vậy sao cậu không bắt máy? Hay cậu đang bận?” - Không. - “… Ờ, mà đã khuya rồi, chắc cậu đang ngủ. Tớ xin lỗi!” - Cậu gọi cho tớ có gì không? - “…” _ cậu im lặng. - … _ cô cũng im lặng, cô đang mong chờ một lời nào đó từ cậu hơn là sự im lặng này. - “… Yuu…”_ cậu lấp lửng. - Yuu tỉnh rồi phải không? - “Sao cậu biết?” - Ưmmm tớ đoán. - “Uhm!” - Cậu vui chứ? - “Sao cậu lại hỏi vậy?” - Tớ sẽ đến thăm Yuu sau. - “…Tối nay cậu có đi chơi hay làm gì không?” - Đi chơi? _ cô nhắc lại lời cậu. - “…” - Với ai? - “…” - Mà thôi, cậu lo cho Yuu đi! Cô ấy mới tỉnh lại sau một thời gian dài hôn mê, bây giờ cô ấy cần cậu hơn tớ đó. - “…” - Oáp… tớ buồn ngủ rồi, bye cậu! _ cô vờ ngáp dài và vội cúp máy. Cuộc nói chuyện tẻ nhạt, không ăn khớp với nhau câu nào. Vì mỗi người đang tự theo đuổi một lỗi suy nghĩ của riêng mình. ___o0o___ - Cậu… dối tớ. _ cậu buồn bã, chút thất vọng. Lúc nãy, khi chạy ra khỏi bệnh viện để đuổi theo cô, vô tình cậu đã thấy cô ngồi lên xe hắn, để hắn chở đi trong đêm…chỉ hai người-cô và hắn. ___o0o___ - Cậu… tránh né tớ. _ cô cũng buồn không kém cậu. Cậu không trả lời những câu hỏi của cô khiến cô thấy cậu như đang né tránh mình. … ___o0o___ Sáng hôm sau… Tu viện Maria, Cô lê thân tàn ma dại đến tìm Kì Lâm thăm nó. Hai vai trùng xuống, toàn thân rũ rượi, đôi mắt vật vờ thâm quầng, tóc cũng không thèm cột gọn gàng lại… chỉ biết cắm mặt xuống đất đi. - Xin lỗi chị có cần tôi giúp gì không? _ giọng lanh lảnh của Kì Lâm. Nghe tiếng nó, cô chựng lại rồi từ từ ngước mặt lên nhìn. - Ôi Chúa tôi! _ Kì Lâm giật thót lên như gặp ma. Không nói quá nhưng lúc này, thực sự nhìn cô rất “chán đời”. “Chớp chớp” _ Kì Lâm không tin được nhỏ bạn thân nó – Trần Na Na “xì tai” bây giờ lại trở nên “tai xì” thế này. - Ực _ Kì Lâm nuốt khan. – Có chuyện gì mà trông mày… vậy bé Na? _ Kì Lâm nói lấp lửng rồi đến lay nhẹ vai cô lo lắng. - … hức hức… huhuhuhu… _ bỗng cô bật khóc. Cô ôm chầm lấy Kì Lâm và khóc trên vai nó. Tối qua khi khóc trước mặt hắn xong, cô đã định sẽ không khóc nữa, nhưng không hiểu sao khi đứng trước Kì Lâm cô lại không kềm được lòng. Chợt ước nguyện bị tắc tuyến lệ trở lại cuộn lên trong cô, nếu thế cô sẽ không phải khóc, nước mắt cũng sẽ không thể rơi, cô cũng không trở nên yếu đuối-ít nhất là trước mặt ai đó. Kì Lâm sững người trước hành động của cô, từ lúc quen nhau tới giờ, cô chưa bao giờ thế này với nó cả. Như vậy có nghĩa là cô đang rất “đau”, hiểu thế nên Kì Lâm cũng không hỏi nhiều mà cũng ôm lấy cô, vuốt lưng và vỗ về cô như một người chị yêu hiểu biết và rộng lượng. - Tao không biết mày buồn chuyện gì… nhưng mày cứ khóc đi! Tao sẽ làm điểm tựa và hứng nước mắt cho mày! - Hức huhuhu… Tuy sáng sớm nhưng tu viện cũng không ít kẻ qua người lại, mỗi người đi qua đều để lại ánh mắt thương hại hoặc khó hiểu cho hai cô gái trẻ đang ôm nhau giữa chốn đông đúc thế này. … Cuối cùng thì nước mắt cô cũng chịu dừng lại, Kì Lâm bắt đầu làm “chuyên viên thắc mắc” và cô đã kể lại mọi chuyện cho nó nghe. “Rầm” - Không thể như thế được! _ Kì Lâm đứng dậy hừng hực lửa nói kèm theo tiếng đập bàn lớn. – Tao tin, Gia Bảo không phải loại người đó! Với tính cách của cậu ta, chắc chắn sẽ giữ tròn trách nhiệm với con nhỏ trái dứa đó thôi, chứ tao tin cậu ấy yêu mày nhất. - … _ cô im lặng nghe Kì Lâm nói, nhưng không biết có lọt được chữ nào vào tai hay không. - Đi! _ Kì Lâm cầm tay cô, lôi mạnh, kéo đi. - Đi đâu? _ cô giật Kì Lâm lại. - Mày thật ngốc đó bé Na à! Tao nghĩ, bây giờ dù có nói thế nào thì với cái đầu cố chấp của mày cũng không nghe tao. Nên thôi, tốt nhất để tao cùng mày đến đó hai mặt một lời bắt cậu ta nói rõ cho mày nghe. - Tao không! _ cô giật phăng tay mình ra khỏi tay nó. - Mày sợ? - Không! - Vậy thì đi, nếu có sao thì còn có tao đây, thà dứt khoát một lần còn hơn mày cứ vậy mãi. - Tao đã nói là thôi đi mà! _ cô hét lên. - … Hừm… vậy cũng phải đi. Đến đó xem tình địch của mày tình hình thế nào còn chuẩn bị lực lượng nữa chứ. - … - Mày không đi phải không? - … - Vậy tao đi. _ Kì Lâm nói rồi hùng hổ bỏ đi. - Khoan đã! _ cô gọi với lại. - … Sao? Cô vội rảo bước đến cạnh nó, và cả hai cùng đến bệnh viện “thăm” Yuu. ___o0o___ Cách rất xa thành phố-nơi dường như không được nhắc đến trên bản đồ, Một dải “tường thành” trông lâu năm và hoang phế lộ ra giữa cứ điểm được gọi là bí mật. Trông nó xù xì và rêu phong, nhưng chớ để bị đánh lừa, đó chỉ là vẻ ngụy trang mà thôi. MK… “Chát bốp choang bịch…” _ những âm thanh nối tiếp nhau vang lên đến chói tai - Ực…hộc hộc… _ Gia Linh co coắp người dưới nền đất lạnh buốt với những vết thương cả cũ lẫn mới trên mình. - Bây giờ đã thấm được chưa… “con gái”? _ old man giọng đầy mỉa mai. - Ực…hộc… khụkhụ… - Khốn kiếp! Mày giám phản bội tao sao? Giỏi lắm! Để tao xem mày còn lần thứ hai nhìn thấy mặt trời nữa không. _ vừa dứt lời, old man đã cúi xuống, túm chặt lấy cổ áo Gia Linh, giơ tay lên cao và… “Bốp” _ ông ta binh thật mạnh vào đầu Gia Linh. Gia Linh thậm chí không còn đủ sức để thốt lên nỗi đau dù chỉ là một tiếng á huống chi là sự chống cự người đàn ông dù lớn tuổi nhưng đầy sức mạnh này. Cô chỉ biết nằm dài trên đất, mặc cho những vết thương đang rỉ máu, những vết sưng bầm tím đến thâm đen… “Crick” _ tiếng súng lên nòng trên tay ông ta. “Nghía” khẩu súng trên tay, mắt nheo nheo lại, tay cầm điếu xì gà nghi ngút khói, old man cười khảy. - Ta cũng đang muốn thử lực của “con” này có tốt không đây. _ ông ta nhắm đường súng lên tường và từ từ… từng centimet một…ông ta dần chĩa nòng súng trước đầu Gia Linh. – “Con gái cưng” giúp ta thử độ tốt của nó nhé! …1 giây… 2 giây…3 giây… _ viên đạn có thể bay ra bất cứ lúc nào… Ngón tay ông bắt đầu co dần lại… có lẽ một âm thanh nào đó sắp vang lên… Và… chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến… “PẰNG… bịch” Vết máu loang lổ trên sàn, tất cả đều đang bất động, cả Gia Linh, cả old man và cả… - Tua… Tuân…Tuấn! _ Gia Linh cố gượng gọi được tên anh và rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Là Thiên Tuấn, anh đã đến. Vội cứu Gia Linh trước “ngọn súng” của ông ta nên anh không kịp nghĩ được gì mà lao thẳng vào, ôm lấy ông ấy. Kết quả là ông ta đã bóp cò, và người lãnh viên đạn ấy không ai khác chính là Thiên Tuấn. Ông ta bị anh đẩy ra, đập đầu vào tường mạnh nên cũng bất tỉnh. ___o0o___ Trường học… Như thường lệ, Gia Tuệ đưa cơm đến cho cha mình vào bữa sáng. Đang lững thững bước đi giữa sân trường thì… - Hôm nay đến sớm vậy? _ Quốc từ đâu đứng lù lù sau lưng Gia Tuệ. Mắt Gia Tuệ bất giác đảo lúng túng, trông cô có vẻ bối rối, có lẽ Gia Tuệ không trông mong gì vào việc gặp Quốc. Gia Tuệ chựng lại, ngây ra giây lát rồi rụt rè quay lại. - … Chào anh! Em đưa cơm cho ba em. - Anh biết, ngày nào cũng ba bữa: sáng – trưa – chiều đúng không? - Dạ… - Chắc em cá tính lắm nhỉ? - Dạ? Quốc bật cười trước bộ dạng cứ lúng búng của Gia tuệ. - Anh có gì làm em sợ à? - Dạ? - Em thoải mái đi! Anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi, không cần căng thẳng thế chứ? - Dạ… - Đồ ăn em làm rất ngon! - Cảm ơn anh! - Nhưng… - … Sao ạ? - Nó làm anh chảy nước mắt đó. Mặt Gia Tuệ bỗng đỏ lựng lên. - Em rất thích ăn cay nhỉ? - Dạ không ạ. - … Thật không sao? Gật gật Quốc giấu đi nụ cười nửa miệng của mình và tiếp tục nói chuyện với Gia Tuệ. - Anh hơi khát, em có muốn đi uống nước với anh không? - Dạ… Cảm ơn anh! Em không khát. - Không sao, hẹn em khi khác. - Vâng! Chào anh! _ Gia Tuệ cúi người chào Quốc. Anh bật cười và quay lưng đi. “Rinh…rinh…rinh…” _ điện thoại Gia Tuệ đổ chuông khi Quốc vừa quay lưng đi… - Alô! - “…”
|
“Bịch” _ Gia Tuệ sững sờ, làm rớt chiếc lồng cơm trên tay lăn chỏng trơ xuống sân. Quốc đi chưa xa nên vẫn có thể nghe được tiếng động ấy, anh quay lại… Vừa quay lại thì Gia Tuệ đã vụt qua trước mặt anh, lao thật nhanh ra hướng cổng… ………ooo Chương 54: Bệnh viện… Kì Lâm hùng hổ đi trước còn cô thì chậm rãi bước theo. Cuối cùng cũng đã đến phòng Yuu, Kì Lâm tới trước nên đứng khoanh tay trước ngực, nhìn về phía cô đang chậm rãi bước đến. Cô bỗng dừng bước khi chỉ còn cách cửa phòng Yuu vài mét. Kì Lâm lại phải đến thúc cô… - Mày sao vậy? - Tao… - Bình thường mày mạnh bạo lắm mà, sao bây giờ đến chuyện của mình thì lại không giám đối diện là sao? - Tao không muốn gượng ép mày đâu, bây giờ mày có muốn vào hay không thì nói tao tiếng. Nếu không tao sẽ đưa mày về, miễn cưỡng không hạnh phúc. Vào hay về? - … _ cô nắm chặt giỏ trái cây trên tay mình. – Hít…haizzz _ cô hít thở sâu rồi mạnh dạn bước tới. - Có thế chứ! _ Kì Lâm chống nạnh. Đã đứng trước phòng Yuu nhưng cô vẫn chưa giám gõ cửa. Nhìn sang Kì Lâm, nhận được một cái gật đầu của nó, cô đưa tay lên gõ cửa. “Cốc cốc cốc” … - Ai đến sớm vậy nhỉ? _ cậu thắc mắc. Yuu vội nhảy xuống giường, nắm chặt lấy tay cậu. - Không sao đâu, có anh đây mà! _ cậu trấn an Yuu. Yuu bám chặt lấy tay cậu và cùng theo ra mở cửa. “Cạch” Gương mặt lộ ra sau cánh cửa không chỉ riêng cậu, mà bên cạnh còn có cả Yuu. Cô bé đang nép sát vào người cậu như một đứa trẻ cần được sự bảo bọc. - Sao cậu đến đây? _ cậu hỏi. - Ô hay, thế tụ tui không được phép đến chắc? Hay khi đến cần phải hỏi ý kiến của cậu? _ Kì Lâm bốp chát. - Tôi không phải ý đó. - Tốt, vậy định để cho người thương với bạn hiền cậu đứng trực cửa thế này mãi hở? _ Kì Lâm vênh mặt hỏi. - Ah tớ xin lỗi! Hai cậu vào đi! _ cậu mở rộng cánh cửa. Yuu thấy thế liền kéo tay cậu, giữ chặt rồi… “Rầm” _ cô bé đóng xầm cửa lại. - Ơ hơ cái con nhỏ… _ Kì Lâm định lao tới đạp cửa thì cô ngăn lại. - Đừng làm thế, đây là bệnh viện mà. - Mày coi thế mà để yên cho con bé đó được à? - … - Mày… tao thật hết biết nữa mà. Hừm… ……o - Em làm gì vậy Yuu? _ cậu có ý nói nặng. Lắc lắc _ Yuu lắc đầu ngầy nguậy. - Đó là bạn anh, em không được đối xử thất lễ như thế có biết không? Lắc lắc - Ngoan nào! Anh là bạn của em, họ là bạn của anh, suy ra em cũng là bạn của họ. Vậy đó, em hiểu chưa? - … - Bây giờ thìo ngoan để anh nói chuyện với bạn anh nhé, đã rất lâu anh không được gặp cô ấy rồi. _ giọng cậu lạc hẳn. Nhìn nét buồn trên mặt cậu, Yuu không biết có hiểu hay không. Cô bé lấy nhón tay, chạm vào vai cậu. - Gì vậy em? Yuu cụp mi xuống rồi chỉ ra cửa. - Cảm ơn em! _ cậu cười thật tươi. “Cạch” _ cậu vôi mở cửa. Thật may, cô vẫn đứng đó, trước cửa. Cậu vừa mở cửa đã bắt gặp gương mặt thân thương của cô. Liền nở nụ cười rạng rỡ… - Cậu vào đi! _ cậu nói rồi cầm tay cô kéo vào. Yuu thấy khó chịu khi thấy cậu nắm tay một người con gái khác trước mặt mình, cô bé giận ra mặt, định chạy lại tách hai người ra thì Kì Lâm đã kịp nắm tay Yuu kéo về phía mình. Đồng thời Kì Lâm còn đính kèm thêm một ánh mắt đay nghiến muốn “nuốt sống” ai kia ngay lập tức nếu không chịu nghe lời. Yuu đành xụ mặt xuống, lén nhìn cậu. - Cậu ngồi đi! _ cậu kéo ghế cho cô ngồi. – Kì Lâm cũng ngồi đi. - Cám ơn, để tui tự nhiên. _ Kia Lâm kéo tay Yuu cho cô bé ngồi lên giường, còn mình thì khoanh tay trước ngực, ngồi đối diện cô bé. - Cậu ăn sáng chưa? _ cô hỏi. - Hì, chưa. Lát nữa mình định đưa Yuu đi ăn rồi ăn luôn một thể nè. - A bé Na cũng chưa ăn đó, hay hai người đi ăn đi! _ Kì Lâm nói. Cả cô và cậu đều nhìn nhau… - Nhưng còn Yuu, tôi… - Để đó tui lo cho. _ Kì Lâm cắt lời cậu. - Nhưng… - Yên tâm, cậu đã thấy tôi làm zú em bất đắc dĩ của mấy trăm nhóc quỷ nhỏ ở tu viện rồi còn gì? Cứ để đấy cho chị, chú cô cứ đi đi! Cậu chau mày suy nghĩ rồi đến cạnh Yuu. - Yuu à, bây giờ anh có việc ra ngoài chút, lát anh quay lại ngay. Bây giờ em ở đây với Kì Lâm nhé? Lắc lắc _ Yuu lắc đầu nguầy nguậy. - Anh chị chỉ đi chút là về thôi, em ở đây với Kì Lâm, lát anh về, anh mua heo con với kẹo bông cho em nữa nhé? Chịu không? Nghe thấy có heo con với kẹo bông cô bé liền toét miệng cười, gật đầu lia lại nhưng lại nhanh chóng nhăn mặt rồi lắc đầu mạnh. - Em không thích heo con với kẹo bông nữa sao? _ cậu hỏi. Gật gật lắc lắc - Ngoan nào! Anh đi chút thôi nhé! _ cậu vuốt mái tóc Yuu dỗ dành. Suy nghĩ vài hồi lâu, cuối cùng Yuu cũng miễn cưỡng gật đầu. - Vậy em ở nhà ngoan nhé! Anh đi nhanh rồi sẽ về. Cứ thế, cậu và cô nhanh chóng rời khỏi căn phòng đó. Yuu nhảy xuống giường, định chạy theo cô cậu thì Kì Lâm đã nẹt. - Đứng lại! Yuu lừ mắt nhìn Lì Lâm. … ___o0o___ Công viên… Cậu nắm tay cô cùng bước đi dưới những tán cây mát rượi… - Đã lâu lắm rồi mới được cùng nhau đi thế này phải không Na? _ cậu nói. - …Uhm! Lâu. - Cậu nhớ tớ chứ? _ cậu lại hỏi. Cô dừng bước, nhìn lên cậu. Cậu cũng dừng lại… - Có không? _ cậu hỏi lại, nhìn sâu vào mắt cô. Nhìn nhau hồi lâu… Cô tiến thêm bước nữa, nghến chân, nhắm mắt và… “kiss” một chiếc kiss không thể ngọt ngào hơn. Chiếc kiss đó chắc rằng sẽ đáng giá hơn bất kì một lời nói yêu thương nào đó. Khi môi cô rời môi cậu, cậu vội vòng tay qua eo ôm lấy cô… - Hũ năng lượng của tớ đã kiệt kuệ rồi. _ tự cho rằng đó là lời “xin phép”, cậu đứng giữa công viên ôm cô, chỉ muốn quãng thời gian này kéo dài thật lâu, thật lâu. … - Wooo “đốp đốp đốp” hiu huýt…woo… nhận lời đi!… “đốp đốp đốp” Bỗng những âm thanh hỗn độn ấy vang lên, cắt đứt không gian riêng của cô và cậu. - Bên kia có chuyện gì vậy nhỉ? - Kệ người ta. _ cậu không chịu buông tay mà còn xiết chặt hơn. - Chậc, người ta nhìn kìa, ngại quá đi. - Ơ hơ, nãy giờ mạnh bạo thì không ngại, bây giờ mới thấy ngại hả tiểu cô nương? _ cậu bóp mũi cô. - Ái đau. - Qua đó xem thử là biết liền chứ gì. Cô nhoẻn miệng cười… gật gật. … - Wooo , nhận lời đi!… Hòa vào đám đông đang gào hét inh ỏi, khổ sở lắm hai người mới tìm được chỗ gọi là lí tưởng để quan sát xem có chuyện gì đang xảy ra. Thì ra là màn cầu hôn của chàng kia dành cho cô nàng của mình. - Em đồng ý lấy anh nhé? _ anh chàng ấy nói chân thành. - Wooooooo “đốp đốp đốp” _ tất cả đều ồ lên như vỡ tổ - Nhận lời đi! _ một người trong số đám đông nói lớn. - Phải đấy, nhận lời đi! _ thêm một người nữa. - Đồng ý, đồng ý, đồng ý… _ và tất cả đều đồng thanh hô, hưởng ứng cặp tình nhân. - …Em xin lỗi! _ cô gái kia chỉ đáp vẻn vẹn một câu và bỏ chạy trong nước mắt. Để lại đám đông tĩnh lặng và đặc biệt là chàng trai đang thất vọng, hụt hẫng tột độ. …………..ooo
|
Mọi người cùng chia buồn và an ủi anh chàng rồi đám đông dần tản ra, cô và cậu lại trở về với không gian hai người. … - Sao cô ấy lại từ chối người tốt thế nhỉ? _ cô nói. - Sao cậu biết là tốt? - Đâu phải ai cũng dũng cảm trước đám đông như anh ấy. - Còn tùy à. - Gì? - À, cậu khát hông? - Uhm! Chút chút. - Ngồi đây đợi tớ nha! - Cậu đi đâu? - Tớ ra đây xíu. - Uhm! Nói xong cậu chạy vụt đi… Lát sau quay lại với trên tay là hai lon bia. - Nè. _ cậu đưa ra trước mặt cô một lon. - … _ cô chớp chớp nhìn cậu. - Cầm đi mà, tớ mỏi tay nè. - Cái này là bia mà. - Uhm! - Biết là bia mà còn cho tớ á? - Trời đang nóng, uống bia lạnh này là tuyệt chú cú mèo luôn à. - Có mới nói à. - Thử biết liền chứ gì. - … “Pặc xìiiiii…” _ cậu bật nắp bia cho cô rồi đến mình. Cô vẫn chưa giám uống, cậu “làm gương”, uống một ngụm thật lớn. - Àaaaaaa một cảm giác thật là yomost! Chưa uống bao giờ nên cô hơi e ngại nhưng thấy cậu có vẻ rất thích nên cô cũng muốn thử. Dòng nước lạnh đi từ miệng rồi nhanh chóng xuống đến huyết quản, cảm giác kool lan tỏa khắp cơ thể. Quả thật là rất yomost! - Àaaaa xíttttttt… - Tin tớ chưa? _ cậu nói. - Đúng là đã thiệt! _ cô bật ngón cái lên. Cả hai cùng làm tiếp một hơi cạn luôn lon bia. Cả hai cùng đặt hai lon bia trống trơn xuống ghế. Cô đứng dậy, vươn vai hết cỡ. - Na nè! - Hở? - Có phải cô gái nào cũng muốn được cầu hôn không? - … Sao cậu lại hỏi vậy? - Cậu cứ trả lời đi! - Chuyện đó còn phải hỏi sao, đương nhiên là… Cô vừa quay lại đã thấy cậu quỳ một chân xuống trước mặt mình. Sững người, đầu cô trở nên trống rỗng. - Cậu… cậu… cậu đang làm gì vậy? Đứng lên đi, kì quá. - Cậu đồng ý không? - “Đồng ý”? _ cô không hiểu ý cậu lắm. Cậu đưa tay từ sau lưng ra trước mặt cô, nhưng tay cậu đang nắm nên cô không biết được có gì trong đó. Cậu từ từ bật từng ngón ra, cuối cùng để lộ một cái nắp bật bia nhỏ giữa lòng bàn tay. Cô nhìn cậu khó hiểu… - Biết là gì không? _ cậu hỏi. - Nắp bật bia. _ cô thản nhiên trả lời. - Cậu biết nó có giá bao nhiêu không? - “Giá” á? - Uhm! Giá của nó là cả trái tim của tớ đó. - … - Không phải đá quý hay kim cương nhưng nó có giá trị là tình cảm của tớ dành cho cậu! Cậu có đồng ý đeo nó không? - … - Im lặng tức là đồng ý rồi nhé! - Tớ… - Lên tiếng tức là nhận lời rồi đó. Cậu cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô lên… trao chiếc “nhẫn” vào ngón tay nhỏ ấy. Mặt cô đỏ lựng, hai má nóng ran, chỉ biết cúi mặt xuống thẹn thùng. - Đáng yêu quá! Hí… _ cậu trộm cười. - Bây giờ về bệnh viện nhé! Đi lâu tớ không an tâm. - Gia Bảo nè! - Uhm! - Yuu… có chuyện gì với cô ây phải không? - … Haizzz, em ấy không thể nói chuyện, sợ tất cả mọi người và hay có những hành động kì lạ. - … - Chính vì vậy mà tớ luôn phải cạnh Yuu mọi lúc, mọi nơi. - Cô ấy thật đáng thương! - Cậu không giận nếu tớ chăm sóc cho Yuu chứ? - Khờ quá, có gì mà giận cậu được hở? Hơn nữa… tớ có cái này rồi mà, hì. _ cô giơ tay khoe chiếc “nhẫn” cậu vừa tặng. Cậu cười thật tươi, thật ấm áp và hạnh phúc… ___o0o___ Bệnh viện… Yuu ngồi thu mình vào góc giường, không giám ngước mặt lên nhìn bất cứ thứ gì, vì cô bé sợ bắt gặp phải ánh mắt của Kì Lâm đang như “đốt cháy” mình. Kì Lâm khoanh tay trước ngực, hết đi qua rồi lại đi lại, cứ đi vòng vòng quanh giường Yuu, nheo mắt nhìn cô bé. - Cô diễn khá đó! - … - Đúng là không biết xấu hổ mà, giai còn hơn đỉa nữa. - … - Này cô, cô không thấy mình đang làm kì đà à? Cô bám đuôi Gia Bảo nhưng cũng phải xem cậu ấy đã có ai chưa chứ. Yuu cúi mặt xuống, hai tay bứt rứt áo mình. - Đừng có vờ vịt nữa, cô lừa được Gia Bảo tốt bụng kia chứ không lừa được Kì Lâm bụng rỗng này đâu. Yuu mấm môi, đưa tay lên cắn móng tay, vẻ rất sợ hãi. - Này! _ Kì Lâm bắt đầu thấy lo khi thấy Yuu có biểu hiện kì quặc. Kì Lâm tiến lại gần, chạm vào vai Yuu làm cô bé giật nảy người. Nước mắt Yuu bỗng rơi lã chã, cô bé ngồi thụp xuống, bịt hai tai, nhắm mắt lại thật chặt. - Nè nè…nè nè… _ Kì Lâm quýnh quáng. – Cô bị sao vậy? Tôi chỉ nói thế thôi, không cần phải có thái độ này chứ? ………ooo Cô cậu đã gần tới phòng Yuu, tất cả hiểu lầm đã được xóa hết, hai người lại vui vẻ như trước. - Bảo nè! - Uhm! Cô đưa tay vào túi áo mình, lấy ra thứ gì đó và nắm tay lại, đưa ra trước mặt cậu. - Gì thế? Cô cầm tay cậu lên, lấy thứ trong tay đưa vào ngón tay cậu… - Cậu… _ cậu bất ngờ. – Cậu kiếm đâu ra cái này vậy? (là cái “nhẫn” bật lon bia giống cô) - Đó là việc của tớ, hi. - Ai ya… _ cậu lỡ miệng. - Có vẻ nó quá nhỏ rồi. - Không sao, để tớ. _ cậu nói rồi cố nhét ngón tay vào cho bằng được. - Thôi đi, tay cậu chảy máu rồi kìa. _ cô rối lên. - Không sao mà. _ cậu vẫn cười. Cậu càng nhét thì máu càng rướm ra nhiều. - Tớ đã bảo thôi đi mà, tay cậu sẽ đau lắm đó, lỡ nó… - Cậu nói nữa là tớ hôn bây giờ. - Nhưng mà… Cậu ghé mặt mình lại gần cô, cô biết cậu sẽ làm thật nên đành im lặng. - Cảm ơn cậu! _ cậu nói nhỏ. Cô ngước mắt nhìn cậu… - Hôm nay tớ rất hạnh phúc! Thật đó! Chút chuyện nhỏ này với tớ không là gì cả. Cỉ cần cậu được vui, hạnh phúc tớ sẽ làm tất cả chỉ để đổi lại nụ cười trên môi cậu! Vì cậu tớ sẽ làm bất cứ điều gì, đừng lo lắng nhé! Cô bật khóc… gật gật - Ngốc quá! Đúng là Na ngốc của Gia Bảo mà. _ cậu cười dịu dàng, xoa đầu cô. - … Hức… - Nín nào! _ cậu lau nước mắt đang lăn dài trên má cô. - ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA… _ tiếng hét thất thanh vang lên làm “chấn động” cả bệnh viện. Âm thanh đó… giọng nói… Yuu………
|