nữ hiệp quái chiêu
|
|
|
Chương 1 : Hãy trao cho ta linh hồn của ngươi Tan học đã lâu nhưng trong khuôn viên trường vẫn còn rất đông học sinh lưu lại. Ánh tà dương chiếu lên các thân ảnh. Bãi cỏ, một người đóng vai hoàng tử “Hamlet” đang vung vẩy thanh gươm, tức giận tuôn một tràng những lời lẽ đầy phong vị của Châu Âu thời trung cổ. Còn bên phía kia đường, là hai người đang thể hiện tình yêu lãng mạn của “Jack” và “Rose” trong phim Titanic …. Những tấm áp phích quảng cáo được dán ở khắp mọi nơi trong vườn trường, đi cùng với nó là thông điệp thông cáo cho toàn bộ học sinh của trường biết : đại hội điện ảnh toàn thể các trường trung học mỗi năm một lần sắp sửa khai mạc. “Ngày mai là tới ngày hội diễn rồi, mọi người hãy khẩn trương lên”. Một giọng nói nho nhỏ phát ra từ cửa sổ phòng tập của câu lạc bộ kịch. “Được rồi, có cái gì mà cần phải khẩn trương nào? Câu lạc bộ kịch chúng ta chính là vàng khối nguyên chất, tài năng lẫn năng lực khỏi phải bàn cãi, hơn nữa lần này người thủ vai nam chính là một tài tử điện ảnh vạn người mê — “Mộc tài tử”, tôi đảm bảo ngày mai chức quán quân nhất định sẽ nằm trong tay chúng ta”. “Thật vậy sao?” “Đương nhiên, đừng quên trường chúng ta có hai truyền thuyết vô cùng nổi tiếng đó nha”. “Hai truyền thuyết nổi tiếng ấy hả?” “Đừng nói là cậu không biết nha. Truyền thuyết nổi tiếng đầu tiên đó câu lạc bộ kịch của chúng ta nhiều năm nằm trong tốp mười đội kịch mạnh nhất các trường trung học. Truyền thuyết thứ hai, nói về một khối đá có tên “ demon stone”, nằm sâu thẳm trong khu rừng phong đỏ ở sau trường học…”. “Demon Stone [1] nó là gì, tên gọi nghe ấn tượng quá nhỉ??!” “Demon Stone là một trong những truyền thuyết rất cổ xưa – tại nơi sâu nhất trong chốn rừng núi quanh năm tràn ngập sắc đỏ của cây phong, có một mảnh thiên thạch đen có ma lực và mấy trăm năm trôi qua, cho đến tận bây giờ vẫn còn đứng sừng sững ở đó. Đúng bảy giờ, cậu hãy đi tìm một khối đá đen trong khu rừng phong, viết trên mặt đá lời cầu xin của mình là có thể nhờ ác ma hiện lên trợ giúp, nhưng cậu phải dùng linh hồn của mình để trao đổi mới được… “ “Ác ma hiện lên trợ giúp… Trao đổi linh hồn làm vật thế chấp,… nghe thật đáng sợ…” “Ha ha, cậu thật sự tìn nó là sự thật đấy hả? Truyền thuyết đó tồn tại từ nhiều năm về trước rồi, và cho tới bây giờ có ai đã thực sự nhìn thấy ma quỷ xuất hiện đâu, ở thành phố Maple bây giờ, chẳng có một ai tin vào câu chuyện vớ vẩn đó nữa cả, mọi người đều cho rằng đó chỉ là những lời nói dối để gạt người”. “Truyền thuyết đó hóa ra không có thật sao? Viên đá của quỷ nằm sâu thẳm trong rừng phong ….. cậu chắc chắn đó chỉ là truyền thuyết chứ?” [IMG] Đêm mùa thu, gió nhẹ man mác thổi nổi buồn đi muôn phương. Ánh trăng từ khung cửa sổ phòng tập kịch theo gió trôi đi xa tới tít tận ngọn núi nơi có những cây phong lá đỏ rực cháy cả ngày lẫn đêm. Trong không gian vắng lặng của rừng phong vào buổi tối vẫn còn thấp thoáng bóng dáng của một cô gái. Gió thu đùa cợt thổi tung mái tóc cô gái, khiến mái tóc trở nên rối bời. Vẻ mặt cô gái trông vô cùng ưu thương, ngồi xổm trên mặt đất dựa lưng vào một tảng đá đen, và ra sức nhặt những chiếc lá phủ kín phong phủ kín tảng đá. “Hix hix Tại sao anh ấy lại từ chối mình nhỉ? Mình thực lòng rất thích anh ấy …. Hix hix”. Kong! Kong! Kong! Kong… Tiếng chuông ở trung tâm thành phố Maple [2] vang lên nhịp nhàng từng hồi đúng 19 tiếng, báo hiệu đã đúng 7g tối. Tiếng chuông khiến những con quạ ở trong rừng sâu càng lúc càng rít gào một cách ghê rợn. Cô gái giật bắn cả người, dường như cô ấy cũng bị thanh âm này làm hoảng sợ. Cô ngẩng đầu lên, gương mặt dàn dụa nước mắt, lũ quạ cũng dần im tiếng, cô từ từ chuyển động cơ thể. Đi chậm rãi từng bước, sâu thẳm trong đôi mắt cô gái là một mảnh đen ngòm giống y màu đen của tảng đá. Bất chợt như nhớ ra điều gì đó, cô ngập ngừng đôi chút, sau khi lau sạch nước mắt còn đọng trên gương mặt, cô cúi xuống đất nhặt một mảnh đá sắc nhọn, từ từ đưa nó lại gần tảng đá đen. “Tôi ghét anh ấy, tôi muốn trả thù, hãy giúp tôi trả thù”. Sau khi nói xong ước nguyện của bản thân, cô gái hít sâu một hơi lấy dũng khí, rồi khắc một chữ “D” vào tảng đá đen … Tuy nhiên, không biết tại sao cô gái bỗng nhiên dừng lại, đôi lông mày nhăn tít, mồ hôi từ trán cô túa ra chảy đầm đìa. Trong một vài giây do dự, cô gái cuối cùng đã khắc xong chữ … … Một tiếng “bang” vang lên, trái tim của cô gái dường như bị bóp nghẹt, cô mệt mỏi rã rời, đôi tay buông thõng, mảnh đá dùng để khắc chữ cũng rơi xuống đất. Cô gái lo lắng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái chữ cô vừa khắc lên tảng đá đen, cái chữ đó mãi không biến đổi gì hết, miệng cô thì thầm lặp đi lặp lại cùng một câu: “Ác quỷ … … thực sự sẽ xuất hiện chứ? … …” Khi tiếng chuông đồng hồ vang lên lần thứ hai, cánh rừng lại trở về sự yên tĩnh vốn có, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu khe khẽ của lũ chim đi ăn đêm, tựa hồ như đang cười nhạo sự chờ đợi của cô gái bởi lẽ hoàn đá đen hoàn toàn im lặng. “A … A A A AAAAA …. Tôi là một kẻ ngốc … tôi đã thực sự tin rằng tất cả là huyền thoại có thật …. Ôi, trên thế giới này làm gì còn ma quỷ …..” Cô gái đưa mắt nhìn những cây phong đỏ lập lòe trong bóng tối, một tiếng thở dài thườn thượt, thất vọng, cô xoay người bỏ đi. Khi cô gái đã hoàn toàn đi ra khỏi rừng phong, thì một lớp sương mù màu xám bạc dày đặc chẳng biết xuất hiện từ đâu bao phủ khu rừng nơi đặt hòn đá đen, mọi thứ trong rừng phong trở nên bí ẩn, huyền hoặc và đáng sợ. Ngay sau đó, có cái bóng đột nhiên hiện ra bên cạnh tảng đá màu đen! Cái bóng đó ngước đầu nhìn lên trời, hít thật sâu một luồng không khí lạnh, tham lam ngắm nghía sắc đỏ bao trùm khu rừng, rồi khẽ dương móng tay dài nhọn hoắt mân mê theo vết chữ ‘D’ ngoằn ngoèo mà cô gái vừa gạch lúc nãy. “Đã rất lâu rồi, cuối cùng cũng có người gọi ta …. Cô gái ấy đang rất buồn và mong ước ta giúp cho ước nguyện của cô ấy thành sự thật. Tất nhiên, chỉ cần cô ấy trao cho ta linh hồn của cô ấy …… ah ha ha ha ha”. Cái bóng cười nghiêng ngả, khẽ kéo chiếc áo choàng đen của nó cúi đầu làm một tư thế chào vô cùng duyên dáng, ngay lập tức sau đó nó biến mất tăm mất tích vào trong khoảng không đen ngòm của rừng phong…… Rừng phong đỏ lại trở về sự yên tĩnh vốn có của nó, đá đen vẫn đứng im lặng sừng sững ở chỗ cũ, mặt trăng lại chậm chạp chiếu những ánh sáng yếu ớt xuyên qua các kẽ lá. Chỉ có một điều biến đổi đó là vết khắc của cô gái trên mảnh đá đen đã chuyển thành màu xám bạc và đang ngày càng phát sáng rực rỡ, chính nó đã mở ra một khởi đầu mới. Ác quỷ đã thật sự bị đánh thức! Một cơn gió thổi qua, rừng phong đỏ bắt đầu lo lắng run rẩy lắc lư. Để phá vỡ nỗi sợ hãi đang dần nhấn chìm tất cả, một nhánh phong nhỏ vội tách khỏi cây lớn, nương theo gió bay vào thành phố. Nó xoay vòng vòng, tạo thành một vòng lửa nhỏ báo hiệu nguy hiểm đã gần kề, nhưng bầu trời hôm ấy tối đen như mực, chẳng ai chú ý tới nhánh phong nhỏ đó hết … Chính vì vậy mà không một người dân nào nhận thấy truyền thuyết đã bị quên lãng nay đang dần thức tỉnh. Và mọi người cũng không thể ngờ rằng, trong tương lai gần, một cánh rừng phong tuyệt đẹp sẽ trở thành vùng đất cấm ảm đảm. Mọi người cũng sẽ không thể tưởng tượng ra số phận của nhiều người sẽ bị biến đổi ghê gớm . Câu chuyện xảy ra trên đây là tại một góc sâu tận cùng trong rừng phong của trường trung học ‘Phong Lâm’.
|
Chương 2 :Đây mới là trường cấp ba mà mình mơ ước Thoáng chốc mà đã bảy năm trôi qua Không khí của buổi sáng thật trong lành, mặt trời chiếu ánh sáng xuyên qua các cây phong lá đỏ, cơn gió nhẹ thổi qua khiến những chiếc lá rơi phủ kín mặt đất, khung cảnh này y hệt như bảy năm về trước. Hòn đá quỷ vẫn luôn tồn tại lặng lẽ ở nơi sâu thẳm tận cùng của rừng phong, trên cơ thể của nó những vết trầy xước chi chit cũng đã mờ dần. Bảy năm trước đây kể từ khi chuyện đó xảy ra, dường như tất thảy mọi thứ ở thành phố Maple này đều bị rung chuyển. Khu trường học ở trong rừng phong trở thành một trong những khu vực hạn chế ra vào. Còn con đường lên chỗ hòn đá quỷ giờ đã bị phủ kín rêu xanh, cùng những cây hoa bồ công anh mọc ken kít, dày đặc cao ngút tầm mắt, nơi đó đã hoàn toàn không thể lại gần. Trời lại nổi gió, hoa bồ công anh rung động nhẹ nhàng , các cánh hoa mềm mại trôi lơ lửng trong không trung. Hắt xì – Ôi trời đất ơi, đúng là địa ngục mà, có cái gì đó đã bay vào mũi khiến cho mũi tôi ngứa ngáy dã man. Tôi khó chịu nhăn tít cả mắt lẫn mũi lại, ngầng đầu láo láo liên liên ngó xung quanh tìm kiếm. Hả? Vật khiến cho mũi tôi khó chịu như vậy hoá ra chỉ là những sợi tơ vừa nhỏ vừa mịn của hoa bồ công anh. Nhưng chúng bay từ đâu đến vậy nhỉ …… Mà thôi quên đi, đối với hoàn cảnh hiện tại của tôi mà nói, mấy cái cánh hoa đó có bay từ đâu tới đi chăng nữa cũng mặc kệ. Bởi vì bây giờ tôi đang bị ba con “quái vật” trói nghiến vào ghế sau của một chiếc xe, chúng không chỉ trói mà còn dán băng dính vào miệng tôi, hại cái miệng tôi khó chịu vô cùng. “Ô ô! Ô ô!” Chết tiệt… Sao cái miếng băng dính ở trên miệng tôi lại có thể chặt như thế cơ chứ. Tôi đã phải hạ mình cầu xin ba con quái vật khốn kiếp đó mà không ăn thua. Khổ cái thân tôi, cái miệng dù có nỗ lực cách mấy cũng chỉ phát ra được một chữ “Ô” ngu ngốc thôi. Trời ạ! ! Dịch Lâm Hi ta mới chỉ có mười sáu tuổi thôi mà, chưa kịp ăn, chưa kịp chơi, cũng chưa kịp hại đời chàng trai nào, còn lý tưởng đem công lý reo rắc toàn thiên hạ của ta nữa chứ. Có lẽ nào lại phải đặt dấu chấm hết trong tay ba con quái vật này hả trời? Không được! Tôi Dịch Lâm Hi mệnh danh Dịch đại hiệp, không thể phó mặc số phận của mình như những đứa con gái tầm thường yếu đuối khác. Tôi phải mau nghĩ biện pháp chạy trốn mới được. Thôi được rồi! Không bằng tôi đấm một phát nát luôn của sổ bằng thủy tinh kia, sau đó sẽ giống như mấy diễn viên trong phim hành động, sử dụng kỹ xảo phi thân qua cửa sổ xe, khi lao ra chỉ cần nhớ cuộn người lại ôm chặt lấy đầu là sẽ chẳng có chuyện gì hết. Siêu khinh công “Lâm Hi vi bộ” [1] đã tới lúc cần dùng tới rồi. Từ nay về sau tôi sẽ một mình lẻ loi bước chân vào giang hồ …. Oa ha ha ha ha! Kế hoạch quả thật vô cùng hoàn mỹ! Thế nhưng … Bọn chúng trói nghiến bản đại hiệp [2] thế này thì tay đâu mà ra quyền? Ô hô … Kế hoạch thất bại thảm hại rồi … Ha ha, các ngươi đừng có cho rằng bản đại hiệp sẽ ngồi yên chờ chết mà lầm nha. Cực kỳ lầm đấy. Trong từ điển cuộc đời tôi không hề có hai chữ “từ bỏ”. Thua keo này ta bầy keo khác, chắc chắn phải có biện pháp. Tôi cố gắng đứng thẳng dậy, căm tức nhìn tên đang ngồi ở ghế lái xe…. Một vào tư thế chuẩn bị ____ Hai mắt điều chỉnh tiêu điểm! Hai sẵn sàng _____ Nhắm vào mục tiêu. “Lâm Hi thiết đầu công” [3] —— phóng thẳng về phía trước! Rầm , cọt kẹt … Ôi má ơi! Đau nhức dã man! Đau tưởng chết luôn rồi chứ. Tên lái xe này tên gọi là A Phúc, hắn ta bất chợt dẫm chân vào phanh xe thật mạnh, làm cho đầu tôi không đâm trúng người hắn mà đâm thẳng vào của sổ xe. Ôi trời! A Phúc kia ngươi tưởng mình chính là Takumi Fujiwara [4] đấy hả? Có cần phải phanh ghê như thế không. “Rầm” ! Giữa lúc tôi đang ngồi than thở chửi bới, thì cửa xe bị giật mạnh ra, trước mắt tôi là những người đàn ông cao lớn mặc đồ đen, mang kính râm xếp thành hai hàng ngay ngắn, cung kính cúi đầu, đồng thanh hô to “Lão đại – xin mời xuống xe”. Kẻ bày ra cái trò bắt cóc tôi đây chính là một trong tam đại quái vật, tên ông ta là Dịch Chi Khiêm, đầu ông ấy được vuốt keo bóng loáng sáng chói ruồi đậu vô trượt chân mà chết, chiếc áo khoác ngoài màu đen thả hững hờ bay bay trong gió rất chi chướng mắt, mà chướng mắt nhất chính lá cái khăn quàng cổ trắng, cùng cái bộ điệu vừa hút xì gà vừa nghênh ngang chui từ trong xe ra. Ối giời đất ạ …. Nếu không nhờ vết sẹo trên trán còn lưu lại do bị tôi cào từ khi tôi còn bé xíu, thì có lẽ tôi cũng chẳng thể nhận ra ông ta đâu, cha tôi đấy. “Còn chần chừ gì nữa ….. mau mang đứa con gái đó tới đây cho ta”. Cha tôi khẽ nhướng lông mày, phất tay chỉ vào trong xe. “Dạ”. A Phúc rắm thối chạy ngay đến trước mặt tôi, đôi tay to lớn như hai cái gọng kiềm gắt gao giữ chặt lấy tay tôi, dùng sức cố lôi tôi ra khỏi xe. “Á Á Á! Buông tôi ra! Hãy để tôi đi!” Mồm tôi vừa được thả thả do, ngay lập tức tôi đứng bật dậy hô to inh ỏi, nhưng mặc cho tôi có hét to cỡ nào, đám đông chung quanh cứ như bị nhấn nút tạm dừng, tất cả vẫn đứng yên tại chỗ, đến cả thở có lẽ tôi cũng không biết họ có thở không nữa . “Không, tôi không muốn chết, mau cứu tôi với”. Bởi vì tay vẫn còn bị trói, nên tôi chỉ có thể nằm lăn ra đất, hai chân quấn chặt vào chiếc ghế ngồi, tôi có chết cũng không thỏa hiệp cùng bọn họ. “ Lâm Hi à, con gái yêu quý của mẹ, đừng ương bướng nữa mà”. Mẹ tôi bước từ trong xe ra vẻ mặt vô cùng ai oán nhìn tôi chăm chú, mẹ dùng chiếc khăn tay bằng ren nhẹ nhàng chấm chấm nước mắt, rồi từ tốn cúi xuống gỡ chân tôi từ nãy tới giờ vẫn luôn quấn chặt bắt chéo vào ghế ngồi, mẹ bảo “ Con sinh ra là người của Dịch gia, hãy kế thừa truyền thống gia đình, đó là vận mệnh rồi, con nên chấp nhận đi con gái”. Ô hô! Tôi thật không ngờ có một ngày cả cha lẫn mẹ đều thống nhất ý kiến với nhau thế này, muốn làm khổ tôi hả. Được thôi, nếu đã vậy, con gái cũng sẽ không khách khí đâu nha cha mẹ. “Mẹ à, con xin mẹ đó đừng có lén nhỏ thuốc đau mắt vào mắt rồi giả vờ là mình đau khổ tới phát khóc nữa, mẹ diễn không chuyên nghiệp tẹo nào, thất bại rồi, còn biết hết rồi”. “Ô ô ô…” Mẹ tôi sửng sốt một chút, nhưng lại vẫn tiếp tục lén dấu bình thuốc đau mắt trong chiếc khăn tay nhỏ vào mắt, nước mắt ngay lập tức tuôn rơi lã chã, mẹ thổn thức nói “Con thật là bất hiếu mà ….” “Ôi, cháu gái à –”, Không đợi tôi kịp có phản ứng, ông ngoại tôi ở đâu đó giờ cũng nhanh nhẹn chạy tới góp vui, một tay ôm lấy ngực, một tay được A Phúc đỡ, ông cố tình làm ra cái bộ dạng run run rẩy rẩy, tiến về phái trước hai ba bước …. Tôi nhìn mà muốn ngất xỉu, hôm qua còn huyênh hoang khoác lác ở trước mặt tôi rằng, ‘năm tuổi ông bắt đầu tập võ, sáu tuổi tập hát các khúc nhạc trong kinh kịch [5], tới bảy mươi vẫn có thể khiêng bình xăng lớn từ tầng một lên tới tầng mười’. Buổi sáng nay ông ngoại vẫn còn tập võ đánh quyền rất hay, sao bây giờ lại diễn ra bộ điệu yếu đuối thấy mà gớm này được nhỉ. Gớm quá, càng xem càng thấy gớm. “Phận làm con cháu nên hiếu thuận với ông bà cha mẹ mới phải, có lẽ nào con nhẫn tâm để cho ông ngoại con đau lòng muốn chết như vậy sao ….” ********* Quang cảnh hiện tại nơi đây khác xa so với lúc tôi đứng ở chỗ cổng trường. Đôi bên con đường là những cây phong lá đỏ rực như lửa, xen lẫn là những tác phẩm điêu khắc đầy màu sắc, cùng các đình đài lầu các, và vô số loài hoa mà cả đời tôi cũng không buồn biết tên chúng nó. Càng nhìn càng có cảm tưởng như bản thân đã lạc vô hoa viên của hoàng gia nước nào. Nghe ông già tôi bảo thì hình như trường cấp ba Phong Lâm này là trường đứng đầu cả nước về kịch nghệ, đồng thời cũng là giấc mơ của vô số người. Nhưng dường như bảy năm trước đã xảy ra cái chuyện quái quỷ gì đó nên số học sinh được tuyển vào đây bị hạn chế rất nhiều, nhưng bây giờ thì lại vô tư rồi. (ông già cách Lâm Hi gọi cha mình đó – ta thề không thêm bớt). Tôi điều khiển cho ‘gió lốc’ [1] chạy chậm lại một chút vì trước mắt tôi là một đôi tình nhân tay trong tay cùng nhau đi dạo trông tình cảm hết sức, cô gái một tay nắm chắc tay người yêu, tay còn lại tung tẩy mấy trái bóng bay. Chướng mắt quá đi thôi. Khi tôi chuẩn bị xoay người đi, thì vô tình nhìn thấy một cái gì đó rất chi là tròn chĩnh. Ô …. Lạ nhỉ … chẳng nhẽ tôi hoa mắt. Nhưng dù nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới thì đằng sau trông vẫn y một con chim cánh cụt. Thật không thể tin vào mắt mình nữa, chim cánh cụt không phải đều kéo nhau định cư ở Nam Cực hết sao? Không, mà có lẽ tại Bắc Cực gì gì đó … nhưng cho dù nó có sống ở đâu chăng nữa thì vẫn là bình thường còn ở đây thì quá kỳ quái rồi. Từ lâu tôi luôn ao ước ăn thịt chim cánh cụt một lần. Hôm nay ông trời khéo sắp đặt để bản đại hiệp vô tình gặp được con chim cánh cụt này là có ý cả, nhất định phải ăn thôi, tiện giúp nó siêu sinh luôn. Hắc hắc hắc hắc . . . càng nghĩ càng thấy sướng rơn cả lòng, tôi xoa xoa hai bàn tay cho nóng phừng lên và làm vài động tác chuẩn bị. Nhưng chim cánh cụt có biết cắn người không nhỉ ? Cốp cốp! Cốp cốp! Tôi cẩn thận tiến lại gần rồi gõ lên đầu con chim cánh cụt một vài cái, không có phản ứng gì hết trơn hết chọi á. Tôi lại thử xờ lên người con chim cánh cụt một xíu. Uầy, thật rắn chắc và mạnh mẽ … đã thế lại còn cứng đơ, bộ chim cánh cụt thân thể vốn cứng đơ như vậy hả? Quả thực y như tảng đá. Con chim cánh cụt vẫn đứng yên không nhúc nhích, tôi lấy can đảm, trực tiếp đi tới trước mặt nó, nhìn chăm chú …. Trời ạ! Quái quỷ thật! đây thực chất chỉ là một bức tượng điêu khắc. Vô duyên vô cớ điêu khắc cái này làm gì nhỉ? Định cho mọi người thi nhau ăn quả lừa hả? Thật là… Tôi bất mãn đứng nhìn con chim cánh cụt tròn mũm mĩm béo tốt, để mặc cho bao tử bất bình đang lên tiếng la hét. Đột nhiên, đôi mắt tôi chợt lóe sáng…. Tôi thầm nghĩ ‘Hắc Hắc! hôm nay là ngày đầu tiên bản đại hiệp tới trường cấp ba Lâm Phong này, nếu không để lại một vài kỷ niệm là không hợp với tác phong của bản đại hiệp’. Tôi suy nghĩ một chút, rồi lấy từ trong túi sách ra một cây bút, chuần bị lưu lại bút tích tiêu sái của bản đại hiệp lên bụng chim. “Dangerous! Đây là nơi nuôi thả những con thú cưng của trường cấp ba Phong Lâm”. Gì thế này? Đã có người nào đấy đi trước tôi một bước! Ghê tởm! Nhưng …. Dòng chữ màu đỏ trên bụng chim cánh cụt chợt làm tôi hoang mang. “Dangerous” [2]? Từ này có nghĩa là gì nhỉ? Tên tiếng Anh nào đó chăng? Người nào đó ngu ngốc thật đưa tên tiếng Anh lên làm gì nhỉ? Khó nhớ dã man. “Khu nuôi thả vật cưng à? ” còn cái câu này nữa, có ý gì vậy trời? Trong lúc tôi đứng ngớ ra chả hiểu gì hết, thì đằng sau bất chợt vang lên một tràng những tiếng kêu vô cùng quái dị và những tiếng thở phì phò nặng nề. Tiếng con gì kêu mà ghê vậy? Tôi quay đầu lại nhìn, kinh ngạc vô cùng. Oh Yeah! Ra là một con heo đen xì, Oh hô hô hô hô, vừa đáng yêu vừa dễ thương, bụ bẫm y như con heo dùng để làm ống tiền tiết kiệm của mẹ tôi. Oh yo yo Yo yo, mau mau đến đây, chị sẽ yêu thương cưng. Tôi vỗ nhẹ hai bàn tay lại với nhau, cười mủm mỉm y như bà ngoại, rồi đi về phía con lợn đen nhỏ. Lợn đen dương mắt lên nhìn tôi, “Thở hổn hà hổn hển”, rồi lùi về phía sau hai bước. Gì thế này? Sợ chị hả cưng? Ha ha ha ha, thực sự đáng yêu quá đi mất. A! được rồi, dù sao đây vẫn là lần gặp mặt đầu tiên, vậy để chị tặng cho cưng một món quà làm lễ vật gặp mặt hén. Tôi nghĩ một chút, khóe miệng nhệc lên một nụ cười gian ác, từ túi sách lấy ra một cái chân giò hun khói, tách thành từng miếng nhỏ ném về phía con heo đen trước mặt. Lợn đen ngửi ngửi một chút, chần chừ liếc mắt nhìn tôi, rồi cúi đầu dùng mũi to hất hất miếng chân giò hun khói, há to mồm cắn một cái, không thèm nhai, nuốt thẳng xuống bụng. Hưm hưm! Thở hổn hà hổn hển! Lợn đen nhỏ vừa thở hổn hển vừa càu nhàu kêu lên vài tiếng, nước mũi cùng nước bọt lẫn nước mắt của nó thi đua nhau phun như suối nguồn. Ngẩng đầu nhìn tôi, mắt nó đỏ rực lên, lỗ tai phì phò hơi nước. Oa ha ha ha! Bị lừa rồi nhé! Bị lừa rồi nhé! Đồ ngu ngốc! Miếng chân giò muối đó đã được bản đại hiệp xoa lên một lớp mù tạt. Hắc hắc … Bản đại hiệp lần này chỉ giáo dục ngươi một chút thôi “Lợn sống hoang dã, nên học cách đề phòng người khác mới phải”. Con lợn nhỏ kêu lên thảm thiết, quay đầu chạy thẳng vào trong rừng. Tôi cất miếng chân giò hun khói phủ mù tạt vào trong túi xách, (có lẽ tôi vẫn còn cần nhiều tới nó), tôi phủi phủi bụi ở trên mông chuẩn bị rời đi. Hồng hộc —— Gì? Chuyện gì thế này? Tôi chỉ vừa mới đi được hai bước, sau lưng vang lên một tràng những thanh âm quái dị, lẽ nào con heo đen nhỏ đó quay lại tìm tôi sao? Ô, gì thế này, sát khí bốc lên ngùn ngụt. Tôi quay đầu nhìn lại phía sau lưng. Ôi giời ơi, không hay rồi, con lợn đen đó đã lôi hơn mười con lợn đen lớn tới tìm bản đại hiệp để trả thù. “A ha ha ha! Trư huynh đệ, xin lỗi xin lỗi! Chỉ là hiểu lầm! Hiểu lầm thôi!” Tôi gãi gãi đầu hướng về phía mấy con lợn đen lớn cất tiếng giải thích. Những làn nước từ mũi chúng nó phà ra liên tục, hơi thở phì phò rất dữ dội thể hiện sự tức giận vô cùng. Con lợn đen to lớn mắt rực lửa, hoàn toàn không thèm để ý tới lời xin lỗi lẫn sự áy náy của tôi. Chúng thở phì phò, nhe hàm răng nanh trắng, liên tục ép tôi về phía sau. Không xong rồi, chúng giận thật rồi, tôi phải nhanh nhẹn chạy trối chết mới kịp. Tôi vừa lùi lại, vừa quan sát bốn phía để tìm ra con đường chạy trốn tốt nhất. Những con heo to lớn nhưng đều nhanh nhẹn, liên tục ngăn chặn tất cả các lối đi của tôi. Hết cách rồi, xem ra chẳng có cách nào khác ngoài cách chạy vào trong rừng. 1. . . 2. . . 3. . . GO! Tôi hít một hơi thật sâu, vắt giò lên cổ mà chạy không dám quay đầu nhìn về phía sau lần nào. Vù vù —— vù vù —— vù vù —— Tôi thở hổn hển đứt quãng. Chạy mệt đứt hơi, tưởng chết. Oa ha ha ha! Mấy con heo đâu rồi? Kéo nhau chạy trốn hết rồi à? Tôi tưởng chúng quyết theo tôi tới cùng chứ? Rốt cuộc chúng muốn gì đây nhỉ? Nhưng thật ra thì muốn theo kịp với tốc độ của bản đại hiệp cũng không phải dễ dàng gì. Hô hô, xem tốc độ của tôi đây Phanh ——
|
Chiêm chiếp! Chiêm chiếp! Ô… Đây là cái chốn quỷ quái nào vậy? Bản đại hiệp đang vô cùng bối rối thì bất chợt ở phía trước, một đàn chim con bày vù vù về phía bản đại hiệp, tạo thành một vòng tròn xoay chuyển trên đầu. Tôi tức giận vung tay lên cao quơ tán loạn đuổi chúng nó đi, vừa đuổi vừa tụt lùi lại đằng sau, tôi va phải một thứ gì đó thì phải, là gì được nhỉ? Ôi thực sự đã có chuyện gì đang xảy ra vậy nè? Chẳng lẽ tôi bị hoa mắt tới choáng váng tâm thần rồi sao? Lúc nãy là chim cánh cụt và lợn đen, giờ là lạc đà, thứ mà tôi va phải là một con lạc đà. Tôi cố mở to mắt, nhìn đi nhìn lại cho kỹ càng, tôi thực sự đã nhìn thấy một con lạc đà! Con lạc đà nhìn tôi, do bị tôi va phải nên trên mặt nó hiện rõ sự khó chịu. Nó cúi đầu, mở to hai mắt, trừng trừng nhìn tôi, lỗ mũi thở ra khói. Tí tách —— một dòng nước bọt hôi thối mang theo sự bất mãn tí tách rơi xuống trước mặt tôi. Hồng hộc! Hơi thở của nó cay nồng như mùi mù tạt bị đun nóng, đôi mắt phẫn nộ nhìn tôi, tôi sợ hãi không nhịn nỗi khẽ đánh một cái rắm nhỏ. Mặt tôi dài thuỗn, hiện rõ sự cầu xin, trong lòng run sợ im lặng nhìn lũ heo đen đang chạy từ xa tới và con lạc đà đang tức giận điên cuồng trước mặt. Hừm Hừm …vào thời điểm then chốt thế này, xem ra bản đại hiệp không thể làm gì khác hơn ngoài việc xuất ra đòn sát thủ. Tôi suy nghĩ một chút, cười lạnh hít sâu một hơi, dồn khí tại đan điền [1]… “Có ai không? Cứu tôi với a a a a!” Bản đại hiệp đã bị ông ngoại bức bách tu luyện công phu “Vô địch sư tử hống” hơn mười năm nay giờ mới có dịp mang ra áp dụng, chỉ cần bản đại hiệp mở miệng hét một câu là lũ chim con sẽ bay tán loạn. Còn con lạc đà và lũ lợn đen ngu ngốc cũng sẽ bị thần công cái thế của bạn đại hiệp dọa cho sợ đến xùi bọt mép, ngã lăn xuống đất thôi. Tôi đắc y nhìn trái nhìn phải … Giời ạ …. Chúng nó đến tột cùng là thần thánh phương nào nhỉ? Không như tôi tưởng tượng, chúng nó chẳng thèm phản ứng một xíu xiu nào. Không thể nào … Dịch Lâm Hi tôi một đời anh minh, thế mà hôm nay hết bị tụi lợn đen truy sát, giờ có nguy cơ chết trong tay con lạc đà này không chừng. Ô Ô Ô ô ô, chết thế này mất mặt quá đi thôi, nhục nhã quá đi thôi. Trong lúc tôi tuyệt vọng tưởng chết chắc rồi, thì từ phía xa truyền đến âm thanh của tiếng vó ngựa gõ dồn dập trên mặt đường! Không thể nào? Heo đen với lạc đà còn chưa đủ, giờ lại thêm một con ngựa điên khùng thì tôi sống sao nổi? * * * “Chạy mau lên!”. Ủa? Tiếng người đang nói ở đâu thế nhỉ? Tôi kinh ngạc quay đầu và nhìn thấy, một nam sinh đang điều khiển con ngựa trắng phóng như bay về phía tôi, vừa nhìn thấy tôi đã hô to. Một vẻ đẹp rạng ngời chói lóa cả mắt. Trời ạ… Trên thế giới này sao lại có một nam sinh đẹp chói lóa cả mắt như vậy chứ. Tuy bản đại hiệp sinh ra trong một gia đình làm nghệ thuật, đã gặp qua vô số mỹ nam, nhưng người đẹp như thế này, thì đây là lần đầu tiên trong đời được nhìn thấy! Mái tóc màu nâu của cậu ý tung bay trong gió, ưu nhã mà mỹ lệ, làn da trắng nõn như mặt trăng vào mùa thu, đôi mắt tựa như biết nói thì chẳng khác gì tinh thể màu đen sáng bóng lung linh. Hơn nữa, đẹp nhất chính là cái mũi thẳng cao vút, và đôi môi màu hoa anh đào đỏ tươi ẩm ướt … Lẽ nào, đây chính là “Bạch mã hoàng tử” trong truyền thuyết? “Đừng có đứng sững sờ ở đó nữa, lại đây nhanh lên. Ở đây lâu nguy hiểm lắm”. Cậu ý nhìn tôi chăm chú, rồi nhanh nhẹn đưa tay cho tôi nắm để tôi có thể trèo lên lưng ngựa. Con lạc đà thấy tự nhiên lại có kẻ dám xen vào, tức giận gầm gừ, chân dậm trên mặt đất vài cái rồi tức tốc đuổi theo. Tôi vội vàng xoay người, nắm tay cậu ý, rồi nhảy phốc lên lưng ngựa, ngồi sau lưng cậu ý. “Tiểu Lan! Chạy mau!” Cậu ý nắm chặt dây cương, nói nhỏ vào tai con ngựa trắng, con ngựa trắng giơ một chân trước lên dậm dậm xuống đất, cất tiếng hí vang, rồi phi như bay về phía trước. “Ối chà, giỏi quá, cực giỏi, chạy mau lên”. Tôi ngồi trên lưng ngựa nhún nhún nhẩy nhẩy, hưng phấn vung tay lên cao đón gió, miệng không ngừng hét vang. Oa ha ha ha! Cuối cùng thì giấc mơ được làm một vị “đại hiệp cưỡi ngựa” của bản đại hiệp cũng thành sự thật. “Dịch gia tam quái” đều là cao thủ cưỡi ngựa, thế nhưng không biết vì sao bọn họ đều kiên quyết không cho tôi học cưỡi ngựa, làm cho tâm tư của tôi ngứa ngáy từ nhiều năm nay. “Bạch mã hoàng tử” ngồi ở phía trước tôi, điều khiển ngựa phi như bay, mắt nhìn thẳng về phía trước. Tôi không an phận quay đầu làm bộ mặt quỷ trêu chọc con lạc đà và lũ heo đen . Hắc hắc hắc! Đúng là đồ ngu ngốc không biết tới sống chết. Muốn đấu với ta ư? Hãy đợi một trăm tám mươi năm nữa đi! Oa ha ha ha! Không lâu sau, con ngựa trắng giảm dần tốc độ, rồi dừng hẳn lại trước một căn nhà kính đẹp như một giấc mơ. “Bạch mã hoàng tử” thân thủ nhanh nhẹn nhảy phốc từ trên lưng ngựa xuống, gương mặt lạnh lùng, quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi nói : “Tới rồi.” Nói xong, cậu ấy đi thẳng vào căn nhà kính trồng đầy hoa. Tôi ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của “Bạch mã hoàng tử”, trong trái tim bỗng có chút giá lạnh … Tại sao “Bạch mã hoàng tử” có thể tàn khốc như thế? Hoàn toàn không hề ôn nhu ngọt ngào như trong các câu truyện cổ tích… Nhưng thôi mặc kệ đi! Dù gì cậu ý cũng vừa cứu bản đại hiệp, hơn nữa cậu ý lại đẹp trai dã man như vậy, tôi sẽ không thèm tính toán chi li làm gì! Ha ha ha ha! Tôi nhảy phốc từ trên lưng ngựa xuống dưới, đôi chân vung lên tạo thành một hình vòng cung cực kì tiêu sái và phóng khoáng. “Ngươi có khỏe không? Vừa rồi thực nguy hiểm quá …” Bàn chân của tôi vừa mới chạm đất, đã nghe thấy từ trong nhà kính trồng hoa vang lên một thanh âm hết sức ôn nhu. Tôi quay đầu nhìn … gì thế này? Là “Bạch mã hoàng tử”, trong tay hắn đang cầm một bó hoa cúc dại màu tím, nụ cười rực sáng lan tỏa khắp nhà kính, chậm rãi đi tới trước mặt tôi. Ô … Không giống với … Tôi cứ có cảm giác hắn bây giờ có gì đó không giống với lúc nãy …. Vừa rồi rõ ràng ánh mắt “Bạch mã hoàng tử” lạnh như băng, nhưng hiện tại ánh mắt của hắn ấm áp như ánh nắng mặt trời. Thế nhưng … Mái tóc màu nâu mềm mại vẫn vậy, màu mắt vẫn vậy, đôi môi màu hoa anh đào cũng vẫn vậy …. Không sai! Bọn họ thật sự vẫn chỉ là một người. Ô … Lẽ nào vừa rồi do phải vất vả cứu tôi nên “Bạch mã hoàng tử” mời lộ ra vẻ mặt như vậy? “Cậu làm sao thế? Trên mặt tôi có gì à?”. Bạch mã hoàng tử nghệch ra nhìn tôi, đôi lông mi dài rũ xuống, đôi mắt óng ánh không ngừng chớp chớp, hai má của tôi bất chợt đỏ ửng lên. “A ha ha ha! Không có gì, không có gì! Được rồi, cảm ơn cậu vừa rồi đã cứu tôi”. Tôi lảng tránh bằng cách đưa tay gãi gãi đầu, xấu hổ cười lớn. “Bạch mã hoàng tử” nhìn tôi, vẻ mặt ngây thơ lộ ra nụ cười tươi rói. “Không cần cảm ơn tôi… Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời, hoa cúc của tôi trồng vừa chớm nở, chúng ta cùng nhau xem nhé”. “Bạch mã hoàng từ” vừa nói vừa kéo tay tôi vào căn nhà kính.
|
Bình bịch … Bình bịch … bình bịch Ô oa! Chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này? Trái tim của tôi nhảy nhót điên cuồng cứ như đang khiêu vũ ấy. Mắt tôi thì như có vô số hình trái tim liên tục bắn vọt ra ngoài. Tôi ngây ngốc nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài của cậy ấy. Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, tất cả như hợp thành một khối vô thức, hai chân bước đi theo cảm giác, máy móc theo sát phía sau “Bạch mã hoàng tử”, đi vào trong nhà kính trồng đầy hoa. Ôi trời! Thơm quá đi, cửa phòng vừa mở, một làn hương ùa vào mũi tôi làm tinh thần tôi phấn chấn lạ thường, tôi kinh ngạc đi sâu hơn vào trong nhà kính. “Cậu nhìn xem, đóa hoa cúc màu trắng kia có tên gọi là “dòng sông bạc”, còn đóa hoa màu đỏ bên cạnh nó gọi là “phi điểu mỹ nhân” [1], đóa hoa màu trắng có điểm vàng nằm ở giữa gọi là “cực quang” [2] …. Lời kể của cậu ấy khiến tôi cảm thấy những cây hoa cúc nhỏ này như những ngôi sao trong giải ngân hà. “Chúng nó đều rất đẹp nhỉ?” ‘Bạch mã hoàng tử’ ngẩng đầu nhìn tôi cười rồi nói tiếp “ Nhìn cậu kìa, mặt đỏ ửng lên hết rồi, mặt đỏ như vậy chứng tỏ là cậu cũng rất thích những bông hoa này có phải không?”. Ô. . . Không xong rồi! Tôi chỉ lo nhìn chằm chằm ‘Bạch mã hoàng tử’, nhìn dáng vẻ của cậu ấy khi giới thiệu tên các loài hoa trông đáng yêu vô cùng, nên không hề phát giác ra mặt mình đỏ ửng như đít khỉ. “Oa ha ha ha ha, cái này. . . Vừa rồi xin có lời đa tạ đại hiệp đã ra tay tương trợ, Dịch Lâm Hi tôi có ân tất báo, sau này nếu có chuyện gì cần tới Dịch Lâm Hi, Dịch Lâm Hi này quyết không từ nan”. Tôi cố ý tỏ vẻ anh hùng khí khái, hung hăng vỗ vào ngực mấy cái. Nhưng ‘bạch mã hoàng tử’ có vẻ không hiểu những lời tôi nói. “Đại hiệp? . . . Từ này có nghĩa là gì?”. ‘Bạch mã hoàng tử’ vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía tôi có ý xin được chỉ bảo. “A . . . Cái này . . . Các vị đại hiệp thường hay cưỡi ngựa, đó là những người có võ công cao thâm”. Tôi nhìn con ngựa trắng ở bên ngoài nhà kính, trong các tiểu thuyết võ hiệp đều có nói, các vị đại hiệp hình như đều cưỡi ngựa cực siêu. “Ồ, thế nhưng tôi không có võ công. Ngày hôm nay cậu thật là xui xẻo mới đụng phải Hắc Da và Đầu To , chúng đều là những vật cưng hung dữ nhất ở trong rừng. À mà này, cậu không được nói cho ai biết Tiểu Lan là vật cưng của tôi đâu nhé, nếu để mọi người biết tôi sẽ bị mắng và phạt nặng đấy. Còn cậu nữa, hôm nay cậu không đưa vật cưng cùng đi học hả?”. Vật cưng? Lẽ nào ở trường cấp ba Phong Lâm này, học sinh được phép đưa vật cưng cùng đi học sao? Trường học này thật kì quái quá đi mất. Tích tích tích tích! Tích tích tích tích! Tiếng chuông điện thoại di động hét vang lên từng hồi. ‘Bạch mã hoàng tử’ ngẩn người, rồi rút chiếc điện thoại cầm tay ở trong túi ra, sau khi coi tin nhắn xong thì nhìn tôi ngỏ ý xin lỗi. “Tôi phải đi. . .” “Ô. . .” “Cậu biết phòng học ở hướng nào không?”. “À cái đó thì … hình như là tôi không biết”. Dù không muốn nhưng tôi vẫn phải nhìn nhận sự thật đó, tuy rằng cũng mất mặt thật đấy nhưng bên ngoài kia nguy hiểm trùng trùng, tôi cẩn thận một chút vẫn hơn. “Vậy cậu đợi một lát nữa, hãy đi dọc suốt con đường này sẽ thấy được khu kí túc xá của trường. Cậu là con gái, đừng đi một mình tới chỗ đó, nguy hiểm lắm”. “Ừ . . .” “Tôi đi trước đây”. ‘Bạch mã hoàng tử’ vừa vẫy tay chào tôi vừa cười sáng rực cả quang cảnh xung quanh, sau đó cậu ấy mới xoay người đi khỏi nhà kính. Tôi ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của ‘Bạch mã hoàng tử’ cả nửa ngày vẫn không phản ứng… A! Tôi quên béng không hỏi tên cậu ấy rồi. Hy vọng hắn sẽ không đem câu chuyện xấu hổ ngày hôm nay của bản đại hiệp nói ra với ai. * * * Gì thế này? Kì quái thật …. “Bạch mã hoàng tử’ rõ ràng bảo ta chỉ cần đi dọc suốt con đường này sẽ thấy kí túc xá. Nhưng sao ta đã đi lâu vậy rồi vẫn không thấy cái bóng của kí túc xá đâu hết vậy trời?. Tôi dùng “Gió lốc” [3] mơ hồ chạy dọc theo con đường mà ‘Bạch mã hoàng tử’ đã chỉ, cuối cùng cũng nhìn thấy tòa nhà cao tầng màu trắng ở phía trước mặt. Ôi giời ơi! Đây chẳng phải là toà nhà cao tầng màu trắng nằm trên bãi cỏ mà tôi đã thấy ngay từ lúc vừa mới tới sao? Hóa ra tôi đã đi một vòng tới cửa sau của tòa nhà ạ… Tôi ngẩng đầu nhìn lên trên, ba chữ “nhà học tập” bằng vàng óng ánh tỏa sáng ở trên cao. Nơi này rõ ràng là nhà học tập … Thế nhưng, các phòng học đều được bố trí cổ quái hết sức, có phòng nhìn giống y chang giáo đường, có phòng lại giống hệt một ngôi nhà ma ám, đặc biệt hơn là căn phòng được trang trí như một chiếc du thuyền. Trên hành lang, một vài người ăn mặc hết sức quái gở đang cãi nhau ầm ĩ, một số người khác, người thì ôm bồ câu, người thì ôm mèo v.v…. nằm phơi nắng rất ngang nhiên. Ồ, ngạc nhiên nha? Hình như tôi nghe thấy tiếng chó sủa vang, còn cả tiếng heo kêu ủn ỉn nữa chứ … Lòng hiếu kỳ khiến tôi dừng lại, đứng vững trên chiếc giày trượt, nhai kẹo cao su thổi bong bóng, trước mỗi gian phòng học đều treo biển số, tôi ngừng lại trước một phòng học được trang trí như một cái lều Lớp bốn năm nhất. Ô. . . Nếu như bản đại hiệp nhớ không lầm, thì đây chính là nơi bản đại hiệp phải “giá lâm”. Tôi cố sức đẩy cửa phòng học, một tiếng “phịch” vang lên, một vật gì đó giống như lò so phóng vụt qua đầu tôi ra ngoài. Không đợi tôi kịp phản ứng với chuyện vừa xảy ra, một con vật đen tuyền nhào tới mặt tôi kêu lên hai tiếng “meo meo”, rồi ôm chặt lấy đầu tôi. Có ám khí! Xem tôi ra chiêu rồng bay lên mái nhà đây! Ầm —— Tôi tung nắm đấm về phía trước, trúng vào con vật đen xì đang bám chắc trên đầu, đánh nó bay lên trần nhà kêu lên ầm ĩ. Hắc hắc … Công phu thật cao thâm. Tôi âm thầm đắc y tung mái tóc đuôi ngựa lên cao. “Ôi! Cục cưng của tôi. Cưng à, tội nghiệp quá”. Một nam sinh mặc sơ mi đen trắng đột nhiên vọt tới trước mặt tôi, hung hăng trừng mắt liếc tôi, miệng kêu lên thảm thiết, gương mặt trông thê thảm hết sức, cúi người bế con mèo béo đen xì vừa bị tôi đấm văng xuống đất. Người này tỏ ra đau khổ quá mức cần thiết, miệng lắp bắp…. Tôi tức giận trừng mắt nhìn cái tên có mỗi con mèo cũng không biết dạy này, thét váng lên. “Này, Ngựa vằn! Xem trọng con mèo của cậu quá nhỉ! Vừa rồi bản đại hiệp thiếu chút nữa đã bị nó cào rách mặt đấy”. “Ngựa vằn” dường như đang tức giận điên cuồng muốn phản bác lại tôi, nhưng lại bị ánh mắt tàn bạo muốn giết người của tôi khiến rụt trở lại. “Xin lỗi! Xin lỗi!” “Ngựa vằn” tỏ ra hiểu biết vội vã ôm chặt lấy con mèo đen chạy vào phòng học. Tôi không cho là đúng, bĩu dài môi, bước vào phòng học nhìn quanh một vòng. Ôi. . . Má ơi! Đây thật sự là phòng học sao? Bàn ghế đặt bừa bãi, trên tường thì vẽ lung tung những hình xấu xí hết sức. Nhưng khoa trương nhất chính là học sinh trong lớp ai cũng mặc đồ quái gở và ôm theo một lũ vật cưng chẳng khác quái thú như: rắn mối, nhện, rắn … tệ nhất là có cả gà mái! “Con gà này là của ai vậy?” Tôi nhanh chóng tìm ra được chỗ ngồi của mình do trong lớp chỉ còn duy nhất một chỗ đó là chưa có người ngồi, nhưng bàn của tôi hiện giờ đã bị một con gà mái chiếm lĩnh mất rồi. “Con gà này của ai?”. Tôi cố lắm nhưng vẫn không kiềm nén được sự tức giận đang trào dâng như thác lũ, miệng nhịn không nổi hét lên hỏi lại lần nữa.
|