nữ hiệp quái chiêu
|
|
Ôi mau buông tay ra! Cái đồ khốn chết tiệt kim cang hộ pháp này dám làm hại bản đại hiệp phải mất mặt ...
"Còn nữa" kim cang hộ pháp đứng ngổ ngang một đống trên bàn chủ tịch, nghiêm túc nhìn xuống dưới khán đài nói "Tôi là chấp pháp ủy viên trưởng của hội học sinh, tên Thủy Linh Lung, từ hôm nay trở đi sẽ giám sát việc tuân thủ nội qui trường học! Ai dám trái lời, hãy xem đây là tấm gương".
Không phải chứ??? Kim cang hộ pháp này lại tên là 'Thủy Linh Lung' sao? Ha ha ha ha! Sau khi nói xong, Thủy Linh Lung dồn sức nhân lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị nó ném bay đi rồi ngã ầm một cái trên mặt đất.
Nó định dùng câu giết gà dọa khỉ ư? Nhưng mà từ khi nào mà tôi lại trở thành con con gà đáng thương bị hy sinh đầu tiên thế này..
Ôi tiêu cái bàn tọa của tôi rồi, vì sao lễ đường này lại không lót thảm chứ, thương cho cái mông của tôi quá! Đau quá ..
Còn ba tên trong hoàn tử tam nhân tổ thề sống thề chết theo tôi kia, ngang nhiên phớt lờ ánh mắt cầu cứu của tôi, coi như hoàn toàn không có nhận ra tôi luôn, muốn loại trừ tôi hả?
Ai..Đại hiệp, quả nhiên đều luôn cô độc.
***************************
Từ vị trí vinh quang trở thành kẻ đầu tiên dám ''chống đối sự cải cách'', danh tiếng của tôi càng ngày càng lớn, đây có lẽ là cái giá phải trả cho sự nổi danh sao? Tôi bị ép quét nhà vệ sinh hôi thối ngút trời đúng ba ngày.
Hừ! Đứa đề ra 13 điều cải cách đó đúng là ác ma, cứ như muốn đẩy tôi vào chỗ chết ấy! Nhưng đừng tưởng vậy là có thể áp đảo được tôi, bàn đại hiệp tuyệt đối không phục tùng dưới trướng của hội học sinh đâu.
Dịch Lâm Hi đại hiệp sẽ đề ra chính sách đối phó với cải cách mau thôi.
Tôi nói lẩm bẩm một hồi,không cho phép mình làm những cái gì ấy nhỉ? Không cho phép à, không cho thì mình càng làm.
Hiện tại, tôi đang nằm trên giường trong phòng ngủ ở kí túc xá, vừa ăn khoai vừa xem tranh.
Không cho phép xem tranh châm biếm hả? Tụi ba thằng trong hoàn tử tam nhân tổ đã thành kính cũng biếu cho tôi rất nhiều tranh châm biếm, không xem thì thật lãng phí. Mấy ngày hôm trước tôi còn lỡ bốc phét với tụi nó là đã xem qua tranh châm biếm bản in mới nhất "thanh xuân mĩ thiếu nữ". Cũng may chúng nó không thẩm vấn tra hỏi nội dung, nếu không tôi lộ cái đuôi bốc phét ra ngay.
Thùng thùng thùng thùng thùng!
Tiếng đập cửa dồn dập hối hả vang lên, lúc này mà còn có ai tới nhỉ? Tôi lười biếng đứng lên mở cửa phòng. Ôi! Là kim cang đại hộ pháp ạ.
"Ra đây là phòng ngủ của mày". Kim cang hộ pháp tỏ ra kinh ngạc nhìn tôi, vài giây sau biểu tình kinh ngạc trên mặt nó biến thành vẻ tươi cười xấu xa.
Nó tới phòng mình làm gì nhỉ? Khoan đã, trên giường tôi còn một đống tranh châm biếm... Trái tim bất chợt đập thình thịch , tóc gáy dựng thẳng đứng như lông con nhím.
"Tiểu bá vương Dịch Lâm Hi, tiếng tăm của mày ở trường Phong Lâm hiện nay đang rất tốt nhỉ?" Kim cang hộ pháp nhếch khóe môi cười cười.
"A ha ha ha ha! Đâu đâu! Tôi chỉ làm một chút chuyện trong phạm quy khả năng của mình, mọi người không nên mù quáng sùng bái như vậy .." Tôi phẩy phẩy tay áo tỏ ra đó chỉ là sự nhầm lẫn. "Mù quáng sùng bái hả?".Kim cang hộ pháp nói lầm bầm sau đó lên giọng "Nghe nói gần đây mày lui tới rất mật thiết với tổ ác bá ba người, hãy cẩn thận một chút đừng bao giờ để tao nắm được nhược điểm". Kim cang hộ pháp giơ tay lên cao, bốn người trong đội chấp pháp ủy viên đeo phù hiệu màu cam trên tay áo lập tức tiến lên phía trước, kim cang hộ pháp ra lệnh "Các cậu chú ý lục soát thật kĩ vào, tịch thu tất cả sách báo, tạp chí, tranh châm biếm, v..v.vv..."
Chờ một chút, kim cang hộ pháp vừa nói cái gì vậy? Lục soát với tịch thu cái gì..
"Sao thế này? Bạn Dịch Lâm Hi, sao cả người bạn run lên vậy?", kim cang hộ pháp tỏ ra thú vị quan sát tôi, '' Không phải là đang chột dạ đấy chứ?".
"Sao...Làm sao có khả năng đó được". Trong từ điển của bản đại hiệp không bao giờ có hai từ 'chột dạ' . Dù cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực sự hai chân tôi đều hơi run rẩy rồi.
"Nếu không có gì chột dạ, vậy mau tránh ra cho chúng tôi vào bên trong kiểm tra". Kim cang hộ pháp nhìn tôi cười xấu xa
"Thích kiểm tra thì cho kiểm tra. A! Bên kia có người khạc nhỗ bừa bãi". Tôi đột nhiên chỉ về phía sau kim cang hộ pháp quát một tiếng thật to. Thừa dịp kim cang hộ pháp và mấy người đeo phù hiệu màu cam trên tay áo quay đầu nhìn xung quanh, tôi vận công phu dồn sức đóng chặt cửa phòng lại.
"Mở cửa ra! Mở cửa ra!" Thùng thùng thùng thùng
"Dịch Lâm Hi mau mở cửa phòng ra". Kim cang hộ pháp gào mỗi lúc một to.
Hừ! Đừng hòng tao mở cửa! Mày bảo mở cửa là tao phải mở ngay sao?Làm vậy thật mất mặt, đừng hòng!
Khoan, bây giờ không phải là lúc kiêu ngạo, trước tiên phải đem số sách báo và tranh châm biếm mà ba người đó hiếu kính tới một nơi an toàn cất dấu mới được.
Tiếng đập cửa mỗi lúc một dữ dội."Dịch Hi Lâm nếu mày không lập tức mở cửa, tao sẽ kêu bảo vệ tới mở cửa ra". Gọi bảo vệ mở cửa hả?! Không còn kịp rồi, tôi quáng quàng thu dọn sách báo lẫn tranh châm biếm, đem đôi giày trượt khoác vào cổ, sau đó dùng vải gói đồ gói tất cả lại.
Tôi tự dặn mình 'Dịch Hi Lâm ơi Dịch Hi Lâm! Đây là thời khắc mà mày phải luôn đề cao sự cảnh giác, nếu bị kim cang hộ pháp bắt được, nó nhất định sẽ tịch thu hết'.
"Tiểu Văn, cậu mau đi gọi bảo vệ mở cửa ra". Giọng nói của kim cang hộ pháp một lần nữa truyền vào lỗ tai tôi. Gọi bảo vệ thật sao? Thê thảm rồi ...
Nghĩ đến tình huống thê thảm mà mình phải đối diện, trán tôi túa mồ hôi lạnh ..Thời điểm mấu chốt này, bản đại hiệp phải vô cùng tỉnh táo mới được.
Tôi thò đầu qua cửa sổ phòng ngủ nhìn xuống dưới lầu, sau một hồi quan sát, bằng đôi mắt sáng suốt và thân thủ hơn người, tôi tin chắc rằng bám theo đường ống thoát nước leo từ lầu ba xuống dưới lầu một không thành vấn đề.
Cạch cạch.. Cánh cửa phòng sắp bị mở tới nơi, tôi không kịp suy nghĩ nhiều,đẩy cửa sổ thật rộng rồi leo nhanh ra ngoài.
"Dịch Lâm Hi, tao xem mày trốn nơi nào?" Kim cang hộ pháp đã vào được phòng, thế nhưng lúc này tôi đã xuống tới lầu hai.
Oa ha ha ha ha! Muốn bắt tao hả?! Bọn mày cứ nằm mơ đi! Tôi đắc ý cười, kim cang hộ pháp không thấy tôi trong phòng nên phẩn nộ đi loanh quanh kiểm tra, cuối cùng thò đầu ra cửa sổ nhìn, ngay lập tức nó phát hiện ra tôi.
"Dịch Lâm Hi! Mày đứng lại đó cho tao!"
Nó nhầm à! Hai tay lẫn hai chân của tôi hiện đều bám chặt vào đường ống dẫn nước, 'đứng lại' thế nào được!
"Oa ha ha ha ha ... Tao không đứng lại đấy, mày giỏi xuống đây. Kim cang hộ pháp còn lâu tao mới đợi mày".
Nhìn cái mặt đỏ bừng vì tức của nó mà tôi nhịn không nổi cười, cứ như dung nham của núi lửa sắp phun trào ấy, gân xanh nổi hằn trên mặt, tức cười quá đi, thật không nhịn nổi. Đã biết bản đại hiệp lợi hại chưa?
Đang nghĩ ngợi, tay của tôi đột nhiên trượt một cái, hơn nữa bao đồ trên lưng khiến thân thể bị mất trọng tâm, cả người tôi mau chóng ngã ra phía sau!
|
“Oa! Mau nhìn xem! Có người ngã từ trên lầu hai xuống”. “Ôi kinh nhỉ! Có thể quay người trên không trung sao? Cũng may trên lưng có một bọc quần áo lớn… nhưng dù gì cũng giỏi quá”. Ha ha ha ha! Bản đại hiệp nhiều năm luyện công phu không thể uổng phí. Hoàn mỹ rơi xuống đất. Đạt 10 điểm. “Dịch Lâm Hi! Mày đứng lại đó cho tao! Mày không chạy thoát được đâu!” “Kim cang hộ pháp” ở trên lầu la lên điên cuồng, tôi chạy trước tính sau, cứ tạm thời thoát khỏi ma trảo của nó đã. Tuy vẫn đang có một đám người kinh ngạc hâm mộ ngắm nhìn, nhưng bản đại hiệp không có thời gian chiếu cố đến họ. Nơi đây không thích hợp ở lâu. Tôi phóng như bay ra khỏi đoàn người, chạy mải miết về khu trường học. Thế nhưng cả một bao quần áo to tướng thế này, biết giấu ở đâu cho an toàn bây giờ? Phòng học? Lễ đường? Khu nuôi thả sủng vật? Nhà kính trồng hoa…. Đúng rồi là nhà kính trồng hoa, nơi đó hay đấy. Bầu trời mỗi lúc một đen kịt, cũng chả còn ai thèm chú ý tới cái bọc lớn trên lưng tôi nữa. Nhưng với bản tính cẩn thận, tôi móc trong túi ra một chiếc khăn tay đưa lên bịt mặt, chả phải kẻ trộm vẫn thường làm thế này hay sao. Nhìn chung quanh tìm hướng tới khu nhà kính. Tôi nhịn không nổi cười…. ha ha ha ha… thật là kích động quá đi mất. Hắc hắc, vận khí bữa nay của tôi thật không tồi, nhà kính trồng hoa này không có một bóng người. Tôi đi vào trong nhà kính lén dấu cái bao lớn vào chỗ những bụi cây rậm rạp nhất, xong đâu đó, tôi phủi sạch hai tay, rốt cuộc cũng thở phào một hơi, đối phó tạm thế đã. “cái này … Là bảo vật hả?”. “A!” Phía sau có người vỗ vai, tôi sợ đến thiếu chút nữa hồn phi phách tán —— Cảm giác “có tật giật mình” hóa ra là như vậy ! “Cậu … cậu có khỏe không?”. Tôi quay đầu lại, một vẻ đẹp nhanh chóng đập vào mắt tôi, ở cách tôi không tới 10cm. Đó chính là bạch mã vương tử ngày đó đã cứu tôi. “A…., Không có gì, ha ha”. Dịch Lâm Hi à, sao giọng nói của mày lại đột nhiên nhỏ xíu như vậy nhỉ? Tốt xấu cũng là một đại hiệp, dễ dàng ngượng ngập trước một người thế này thì tiền đồ tương lai sẽ ra sao đây? “Đồ vật đó là của cậu sao?”. Bạch mã hoàng tử hiếu kỳ nhìn cái bọc cất trong lùm cây. “Không, không phải”. Tôi bước sang bên cạnh vài bước tránh ánh mắt của cậu ấy. “Nhưng rõ ràng tôi vừa thấy cậu đặt ở đó mà”. Bạch mã hoàng tử tỏ ra hiếu kỳ như trẻ con. “A… cái đó… Thực ra là bí kíp võ công”. Ô hô! Thật ra tôi cũng không biết mình đang nói cái gì nữa. “Bí kíp? Luyện võ công cần loại tới cái đó đúng không? một vật quan trọng như vậy cất ở phòng mình chẳng phải an toàn hơn là cất ở đây sao?”. “A… Đó là bởi vì … Tục ngữ có câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, mà đây chính là nơi nguy hiểm nhất nên tôi mới cất ở đây đó, hiểu chưa hả?”. “Ồ! Hóa ra là như vậy”. Bạch mã hoàng tử tỏ ra bừng tỉnh gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu, tiếp tục thắc mắc “Nhưng, tôi vẫn không rõ”. “Ha ha ha ha, không rõ cũng không sao. Được rồi, cậu tên là gì nhỉ?”. Tôi quyết định nói lảng sang chuyện khác, phân tâm sự chú ý của cậu ấy. “Tôi hả? Tôi là… Tiểu Thánh! Nhưng cậu đừng nói với người khác rằng cậu đã gặp Tiểu Thánh nha”. Mỹ đại hiệp nở một nụ cười sáng lạn. Bùm! A! Chuyện gì thế này? Lại nữa rồi. Đột nhiên trái tim của tôi lại nhảy nhót, cảm giác lạ nha…. Tôi hoang mang vỗ nhẹ vào ngực của mình. “Được rồi, tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Thánh. Tên tôi là Dịch Lâm Hi”. “Dịch Lâm Hi à? … Tôi gọi cậu là Tiểu Hi được không?”. “Không thành vấn đề! —— Được rồi, sao cậu lại ở chỗ này?”. ngươi thế nào lại ở chỗ này a?” Tôi nghi hoặc nhìn bạch mã hoàng tử, không phải là cậu ấy đi theo dấu tích mà tôi đã để lại chứ?. “Ngựa của tôi bị giam giữ”. Trên mặt của bạch mã hoàng tử mất hẳn vẻ tươi cười, biểu tình uể oải của cậu ấy khiến tôi không kiềm được muốn an ủi. “Bị giam giữ hả? Vì sao vậy?”. “Cậu không biết quy tắc mới của trường học sao? Thú nuôi đều bị giam giữ”. “Lại là mấy cái quy tắc ma quỷ đó”. Vừa nghe cậu ấy nói xong đầu tôi như bốc hỏa, chỉ vì mấy cái nguyên tắc mà chốn thiên đường nay đã thành địa ngục. Tôi nhất định phải cho hội học sinh một bài học. “Cái gì? Cậu rất ghét mấy quy tắc mới hả?” Bạch mã hoàng tử nhớn nhác nhìn tôi, có lòng tốt muốn chia sẻ với tôi. “Đúng. Tiểu Thánh này, cậu đã giúp tôi nay tôi cũng sẽ giúp cậu lại một lần, đồng ý không?”. “Giúp thế nào?”. “Cứ đi theo tôi”. Tôi không có ý tốt mắt mở lớn đầy gian tà. … Lúc này đã tám giờ, bầu trời tối đen như mực, trường Phong Lâm yên lặng như tờ. Ngoại trừ… “Suỵt…. Khẽ một chút”. Tôi dắt Tiểu Thánh, hai người dáo dác tiến vào một góc bí mật. Ha ha, trên mặt của chúng tôi đều dùng một chiếc khăn tay để bịt mặt chỉ để lộ mỗi đôi mắt. Trang phục trên người rất thích hợp để đi hành hiệp trượng nghĩa. Cặp mắt của Tiểu Thánh to tròn ngập nước, phối hợp cùng trang phục và đạo cụ trên người, thật là đỉnh cao nha! Nhìn cậu ấy mà tim tôi đập thình thịch. Tôi chùi nước bọt ở khóe miệng, mang theo Tiểu Thánh trong nháy mắt đã đi tới khu vực giam giữ động vật ở phía tây bắc của trường học. Ở đây toàn là những chiếc lồng lớn làm bằng sắt. “Tiểu Lan!” Tiểu Thánh lập tức phát hiện ra con ngựa trắng rất đáng yêu của mình. Cậu ấy cuống quýt hô to lên, tôi lập tức lấy tay bịt chặt miệng cậu ấy lại. Nhưng hội học sinh này thật biến thái, đem động vật giam giữ tất cả trong một chiếc lồng sắt khổng lồ như vậy khiến tôi càng nhìn chúng nó càng liên tưởng tới một chuỗi đồ ăn. Ai, khái niệm “một chuỗi đồ ăn” mà tôi bất chợt nghĩ ra này thật chuyên nghiệp. A! tôi thật đúng là thiên tài. Bản chất là thiên tài thì vĩnh viễn luôn là thiên tài bất diệt. Hắc hắc, được rồi, trước tiên cứ mặc kệ mọi thứ, mở cửa lồng để phóng thích tất cả lũ động vật này ra đã. Cửa lớn …. Cửa lớn đâu? …. Nó ở nơi nào thế nhỉ? Tôi cảnh giác ngó bốn phía, xác định xung quanh không có ai, sau đó mới đi một vòng quanh chiếc lồng sắt. A! Tìm được rồi! Cửa ở chỗ này! Ha ha! Vận khí thật không tệ, cửa sắt không hề bị khóa, tôi không nghĩ rằng nhiệm vụ “Cứu vớt những sinh linh đáng thương” lại đơn giản như vậy. Tôi đắc ý dùng tay quệt mũi, nhẹ nhàng mở cửa lồng sắt…. Ô! Cửa đã bị mở. … … Gì thế này? Kỳ quái thật, vì sao lũ động vật trong lồng sắt không có động tĩnh gì hết? Lẽ nào tất cả chúng nó đều đang ngủ?
|
Tôi hiếu kỳ nhìn vào bên trong lồng sắt, quả nhiên, cánh cửa lồng sắt ngu ngốc bị đóng chặt đã lâu nay được mở ra nên cũng cảm thấy phấn khởi, bên trong phát ra những tiếng khò khè, dường như đó là tiếng ngáy thì phải. Bọn thú vật có lẽ đã ngủ say nên không hề biết cửa lồng đã bị bản đại hiệp mở tung ra. Ô… thời gian đã trôi qua được khá lâu rồi, một lát nữa không chừng sẽ có người đi tuần tra, đến lúc đó bọn thú vật muốn cũng trốn không thoát. Nghĩ tới đây, tôi lục túi đồ của mình lấy ra một bảo vật. “Tiểu Hi à, cậu muốn làm gì?”. Tiểu Thánh mở to mắt hiếu kỳ, nhìn cử động của tôi lo lắng nói “Làm như vậy rất nguy hiểm đó, bởi vì…”. “Cái gì? Có gì nguy hiểm chứ? Bọn thú vật đều rất đáng thương, hơn nữa yên tâm đi chả có việc gì đâu”. Tôi coi thường nhún vai nói “Hơn nữa chúng ta là những đại hiệp luôn hành hiệp trượng nghĩa, sợ chi nguy hiểm, cậu sợ thì cứ đứng phía sau…”. “Thế nhưng Tiểu Hi à, cậu không biết…” Những tiếng kêu rên bất chợt vang lên. Tiểu Thánh chưa nói dứt lời đã bị những âm thanh đó cắt đứt, lũ thú vật bị tiếng động do cửa mở mà tỉnh lại, thấy cửa mở rộng ra, nhất thời như ăn phải thuốc kích thích, chúng phát điên liều chết chen nhau chạy ra ngoài. Hắc hắc, nhìn một con trâu đang quất đuôi chạy trốn loạn lên … Trông vui thật nha, quang cảnh thật sống động nha! Oa ha ha ha! Nhiệm vụ của bản đại hiệp đã đại công cáo thành! Ngày mai nhất định sẽ lại có nhiều người sùng bái bản đại hiệp, bản đại hiệp đã cho lũ trong hội học sinh biết mặt. “Tiểu Lan!” Tiểu thánh thấy con ngựa màu trắng của mình kích động chạy ào về phía trước . “Được rồi được rồi!” vẻ mặt tôi tràn đầy sự đắc ý, vỗ vào vai Tiểu Thánh an ủi “Tiểu Thánh, không cần lo lắng! hãy để Tiểu Lan ra ngoài hít thở không khí một chút, nhất định sẽ ổn thôi. Đi thôi, bản đại hiệp dẫn cậu tới chỗ thật hay để chúc mừng thắng lợi ngày hôm nay…”. * * * Tôi lôi Tiểu Thánh nhảy ra khỏi tường rời khỏi trường học, cần phải tới khu chợ đêm nổi tiếng của thị trấn Maple ăn vặt một chút. “Thịt dê nướng ăn một lần là quên không được a”. “Đậu hũ thối! Đậu hũ thối nóng hổi vừa thổi vừa xơi – đậu hũ thối đi”. “Trà sữa trân châu! Lạc rang! Hoa quả thập cẩm với đá bào…” Những tiếng rao bán đồ ăn quen thuộc xôn xao náo động… Tôi lầm bầm ’khu này chính là địa bàn hoạt động ba năm cấp hai của tôi, nhắm mắt lại vẫn có thể biết nơi nào bán cái gì’. “Oa! Đồ ăn vặt! Tôi đã luôn mơ tưởng tới những món này”. Vừa hết lo lắng, mắt Tiểu Thánh đã sáng rỡ lên những món đồ ăn vặt tràn ngập hai bên đường, giọng nói hưng phấn hét vang Thật là kỳ quái, lẽ nào trước đây cậu ấy chưa từng đi ăn đêm sao? Những món này cũng không cao cấp như thịt bò nướng tại những nhà hàng cao cấp, cậu ấy hưng phấn cái gì chứ? Nhưng vậy cũng tốt, biết được nhóc này thích ăn cái gì, sau này sẽ phải nghe lời tôi. Tôi nghĩ một chút, sau đó vui vẻ nhiệt tình đưa tay khoác cổ Tiểu Thánh. “Tiểu Thánh hôm nay cậu muốn ăn cái gì thì thoải mái ăn cái đó đi. Không cần phải khách khí. Bản đại hiệp rất thành thạo tất cả món ăn ở đây”. “Cái gì? Thật vậy không?” Tiểu Thánh chớp chớp đôi mắt trong suốt nhìn tôi. Ô… Hay… Tuyệt … Nụ cười khả ái mới đáng yêu làm sao… Thình thịch thình thịch thình thịch! Ô. . . Chuyện gì xảy ra vậy? Trái tim tôi sao lại đập thình thịch thế này? Lẽ nào … Lẽ nào …. Ngày hôm nay do tôi không cẩn thận rơi xuống nên đã bị nội thương mất rồi…… Xem ra nên về nhà luyện công tìm lại vận may mới được . . . “Tiểu Hi! Tiểu Hi! Cậu làm sao vậy?”. Tiểu Thánh nửa ngày không nói câu nào, khiến tôi hiếu kỳ nhìn chăm chú. “A! Không có gì! Không có gì! Ha ha ha ha!” Tôi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tiện tay chỉ một quán đồ ăn vặt bên đường nói “Đi! Đêm nay chúng ta cùng chúc mừng hành động cứu vớt những sinh linh tội nghiệp siêu thành công”. “Ừ! Được!” “Ông chủ! Cho mười xâu thịt bò, một đĩa sườn sụn, làm thật cay nha! Cho cháu thêm hai phần cá nướng, một phần rau hẹ! A! được rồi! cháu còn muốn một phần mực nướng xé pháy ra, mực cũng cho đĩa lớn. Mà tôm cùng ốc đồng cũng ngon, cho cháu món đó luôn. Cuối cùng, cho cháu hai phần đậu hủ thối”. “Oa! Tiểu Hi cậu thật lợi hại! Biết được nhiều đồ ăn như vậy”. Tiểu Thánh khoanh tay nhìn tôi bằng ánh mắt sùng bái. “Oa ha ha ha ha! Không có gì!” Tôi cười lớn tiếng phất tay áo “Đó chỉ là chuyện nhỏ. Mà Tiểu Thánh này…. Cho tới bây giờ cậu chưa đến những quán ăn đêm sao?”. “Ừ! Từ nhỏ tôi đã sống ở nước ngoài, gần đây mới về nước, nên chưa từng được đến nơi này. Hơn nữa bình thường đều ăn ở nhà, rất ít ra ngoài ăn ….” “Tôi xin cậu, tôi là nữ nhân sống trong chốn giang hồ lâu năm nhưng quả thật đây là lần đầu tiên….”. Thân là bạch mã hoàng tử nên có lẽ sống trong chốn nhân gian sẽ gặp nhiều khó khăn. Mà có lẽ hoàng tử này, sợ rằng chẳng biết cái gì ngoài cưỡi ngựa. “Được rồi Tiểu Hi, cậu rất ghét hội học sinh hả?”. Tiểu Thánh đột nhiên cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm. “Hừ! đâu chỉ là ghét, mà là rất ghét”. Cứ nghĩ tới cái đám đó lại thấy ghê tởm, cơn tức kiềm hãm tự nhiên bộc phát cao ngất. “Hội học sinh làm chuyện gì xấu sao?”. Ai! Thân là hoàng tử, Tiểu Thánh sao hiểu nổi cuộc sống của bách tính khó khăn đến mức nào chứ? Được, hãy nghe tôi kiên nhẫn giải thích đây. “Đâu chỉ đơn giản là làm chuyện xấu! căn bản là làm toàn chuyện thương thiên hại lý ( = nhẫn tâm, không có tính người)! Quy định mười ba điều cải cách, chính là muốn bóp chết người ta không phải sao? Vốn trường học là chốn tự do như thiên đường, bầu không khí thoải mái, mà lại phá hủy! …. Địa ngục, trường Phong Lâm hiện tại toàn là ác ma hoành hành như chốn địa ngục…. Còn cái tên hội trưởng hội học sinh không dám đối mặt với mọi người kia nữa, tôi nghĩ hắn chỉ là một tên ác ma, đồ đầu heo, đại ngu ngốc. Cũng chỉ dám trốn trong phòng của hội học sinh làm việc, có bản lĩnh ra mà gặp đại gia, phân thắng bại bằng thực lực. Tôi đoán, hắn chính là con ếch siêu béo bự. Sau khi ban bố mười ba điều cải cách thì không dám ra gặp người ta, nhất định là bởi vì hắn xấu quá không dám gặp ai”. “Hắn hắn hắn hắn. . . Hắn thực sự tệ như thế sao?” Tiểu Thánh nghe xong những lời thao thao bất tuyệt của tôi, không dám tin nhìn tôi, cố sức nuốt nước bọt. “Hừm! Hắn so với những lời tôi nói còn tệ hơn trăm lần”. Tôi tức giận hừ một tiếng, trở mình nhìn vào đôi mắt trắng dã với khuôn mặt trắng bệch của người ngồi trước mắt.
|
“Tiểu Hi này, có thể là cậu đã hiểu lầm rồi…” “Hiểu lầm gì chứ? Làm gì có khả năng đó! Lẽ nào cậu không nghe thấy tiếng oán than dậy trời của các học sinh trong trường sao?”. Tôi cau mày không nhịn được tức phất tay nói, “Được rồi, được rồi. Chúng ta đừng nói đến cái tên đó nữa sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng khi thưởng thức các món ăn ngon mất. Nhưng, nếu như tên đó cũng đẹp trai y như cậu ấy, Dịch Lâm Hi tôi không chừng sẽ bỏ quan cho hắn một lần”. “Cái gì? Thật vậy sao?”. Con mắt của Tiểu Thánh đột nhiên mở trừng trừng, cả người lộ rõ sự hưng phấn. “Cậu làm sao vậy? Tiểu Thánh, cậu không phải là hội trưởng hội học sinh thì vui mừng cái nỗi gì? Được rồi, bỏ qua đi, cùng ăn đi”. Tôi gắp một miếng đậu hủ thối, không chút khách sáo nhét vào cái miệng đang mở lớn của Tiểu Thánh. Nữa giây sau, vẻ mặt Tiểu Thánh vui vẻ nhìn tôi, hai bên má đỏ ửng, hưng phấn vui vẻ. “Ngon quá! Ăn thật là ngon. Đây là món gì vậy?”. “Không thể nào chứ? Cậu chưa từng ăn đậu hủ thối hả? – Hắc hắc! Tôi nói không sai đúng không. Bản đại hiệp đã đề cử món nào thì món đó nhất định rất tuyệt. Cậu an tâm, thoải mái ăn đi”. Tôi nói xong, dùng chiếc đũa chỉ vào một đống đồ ăn vặt ở trên mặt bàn. Không tưởng tượng nổi, Tiểu Thánh lại ăn không ngừng nghỉ như vậy, hơn nữa tôi cũng rất nổi tiếng vì có cái dạ dày bự nên món ăn trên bàn đã bị chúng tôi tiêu diệt hơn một nửa. “Ối…” Tôi đưa tay xờ vào cái bụng của mình, thỏa mãn vì được ăn no. “Oa! Tiểu Hi, mấy món này ngon thật là ngon. Lần sau chúng ta quay trở lại đây nữa có được không?” Vẻ mặt Tiểu Thánh hiện rõ sư chờ mong, chớp chớp mắt nhìn tôi. “Tốt! Không thành vấn đề! Bản đại hiệp sẽ đưa cậu đi. Ha ha ha ha”. Tôi vỗ vào vai Tiểu Thánh hào sảng cười lớn. “Oa! Quá tuyệt vời! Tiểu Hi! Cảm ơn cậu!” Tiểu Thánh vui sướng cười tươi như hoa. “Ha ha… Ha ha… KHông có gì” Tôi vô tư đưa tay vừa gãi đầu, vừa gật đầu lịa lịa. Oái…. Dẫn Tiểu Thánh đi ăn vặt cũng chỉ là một chuyện nhỏ không đáng gì, thế nhưng vì sao cậu ấy hưng phấn như vậy nhỉ, đến nỗi như muốn bay lên trời vậy, biểu hiện thái quá của cậu ấy khiến tôi có cảm giác hành động của mình làm hôm nay hoàn toàn đúng. Ăn no thật sảng khoái nha! Tôi vỗ tay vào cái bụng tròn xoe của mình, đột nhiên muốn trở về ngủ một giấc quá đi mất. Tôi vỗ vỗ vào vai Tiểu Thánh: “Tiểu Thánh, thời gian không còn sớm nữa rồi, chúng ta mau trở về đi”. “Ừ! Về thôi”. Tiểu Thánh cố nuốt nốt xâu thịt bò nướng vừa gật đầu. “Ông chủ! Mau tính tiền”. Tôi cất tiếng kêu ông chủ, bộ dạng ra vẻ nghiêm trang theo kiểu “khách quý lắm tiền”. Ông chủ hé ra một tờ hóa đơn từ bộ quần áo dính đầy dầu mỡ, vẻ mặt tươi cười đi tới chỗ khách quý. “Tổng cộng năm mươi tám đồng. Nhưng do các cháu là học sinh nên bác sẽ giảm cho một chút, chỉ năm mươi lăm đồng thôi. Sau này xin hãy quay lại đây nữa nhé”. Hi Hi! Ông chủ thật đúng là giỏi buôn bán. Tính cách hào sảng thế này khiến tôi thích rồi đầy. Tôi nghĩ một chút, rồi đút tay vào túi để lấy tiền. A … không xong rồi! Buổi sáng nay sau khi thay quần áo, đã để quên túi tiền trong chiếc áo khoác. Ôi… trước tiên cứ kêu Tiểu Thánh trả hộ, ngày mai sẽ trả lại cho cậu ấy, cậu ấy chắc sẽ không để tâm tới chuyện nhỏ này đâu. “Ha ha ha ha… Ông chủ, xin hãy đợi một chút”. Tôi nói với ông chủ xong, liền ngoắc ngón tay kêu Tiểu Thánh lại gần. “Gì thế? Có chuyện gì vậy Tiểu Hi?”. Tiểu Thánh hoang mang nhìn tôi chờ đợi. Tôi kéo cổ Tiểu Thánh khẽ nói nhỏ vào tai: “Tiểu Thánh, cậu… có mang theo tiền không?” “Cái gì? Tiền hả? Tôi không có thói quen mang tiền theo người”. Ầm —— Lời nói của Tiểu Thánh chả khác quả bom nguyên tử dội thẳng vào đầu tôi “Cậu … cậu… cũng không mang theo tiền hả? Chúng ta phải làm sao bây giờ?”. Tôi kinh ngạc nhìn Tiểu Thánh, con mắt mở lớn như cái bóng đèn điện. “Có vấn đề gì sao?” Ông chủ thấy chúng tôi thì thầm to nhỏ, bắt đầu thiếu kiên nhẫn lên tiếng hỏi. “Ha ha ha ha! Không thành vấn đề! Không thành vấn đề! Ha hả ha hả…” Tôi quay sang nhìn ông chủ cửa hàng vừa phất tay áo vừa cười. Hô… Tới nước này thì hết cách rồi… Chỉ còn một chiêu cuối này thôi… Tôi hạ quyết tâm, cắn rắng rút từ trên đầu ra ba sợi tóc đưa tới trước mặt ông chủ. “Ông chủ à! Ngày hôm nay… Vừa vặn…. Bản đại hiệp không mang theo tiền. Nên… ông cầm tạm cây kẹp tóc này đi. Sau này có chuyện gì phiền toái, chỉ cần nhìn mấy sợi tóc này hô to tên của bản đại hiệp đúng ba lần. Bản đại hiệp sẽ lập tức tới giúp ông. Hoàn toàn miễn phí luôn! Ha ha ha ha”. Ông chủ sắc mặt âm trầm, nhìn mấy sợi tóc trong tay tôi đang bay theo cơn gió, cơn tức bốc cao như miếng thịt quay chuẩn bị chín, khói bốc lên đầu lên mặt. “Con nhóc thôi tha! Ngươi nghĩ ta là đồ ngu ngốc sao? Ngươi tự cho mình là Tôn Ngộ Không hả?”.Ông chủ nổi cơn điên hét to như sấm. “Ôi… Mọi người ai cũng biết tiếng của con khỉ đó nhỉ. Nhưng bản đại hiệp và Tôn Ngộ Không năm trăm năm trước vốn là người cùng một nhà. Ông chủ đừng tính toán thiệt hơn nữa”. Gió bão ào ạt nổi lên… Gió bão ào ạt nổi lên… Không hay rồi! nhìn biểu cảm trên mặt ông chủ, có lẽ đã giận điên người rồi. Tôi nhanh nhẹn nói nhỏ vào tai Tiểu Thánh: “Tôi đếm một,… hai…ba, chúng ta cùng nhau chạy thật nhanh. Ngoại trừ lời tôi nói, ai bảo dừng lại cũng không được dừng. Hiểu chưa?”. Tiểu Thánh không hiểu lắm về chuyện gì đã xảy ra, chớp chớp con mắt nhìn tôi, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. “Một! Hai! Ba”. Rầm rầm_ Tôi vừa dứt lời, cả tôi lẫn Tiểu Thánh đều đứng bật dậy từ chỗ ngồi chạy như bay ra khỏi khu phố bán đồ ăn vặt. Ông chủ bị hành động của chúng tôi gây bất ngờ đến sửng sốt, đứng im tại chỗ đúng ba giây. Thế nhưng ông cũng phản ứng rất nhanh, cất tiếng hô thật to: “Đứng lại! Dám ngang nhiên ăn quỵt của ta! Các ngươi mau đứng lại cho ta”. “Chạy mau! Tiểu thánh chạy mau! Ông chủ đuổi kịp bây giờ”. Tôi liều mạng chạy như bay về phía trước, vừa quay sang một bên dục dã Tiểu Thánh. Gì thế này? Chuyện gì xảy ra vậy? Sắc mặt của Tiểu Thánh trở nên tái nhợt, hơn nữa càng chạy càng chậm! Cuối cùng Tiểu Thánh chịu hết nổi khuỵu chân ngã xuống mặt đất, tay ôm chặt lấy ngực, gương mặt lộ rõ sự đau đớn. “Tiểu thánh! Cậu làm sao vậy?” Tôi lập tức dừng lại, ngồi xổm xuống nhìn cậu ấy. Trời ạ! Trên trán của Tiểu Thánh từng giọt mồ hôi to tuôn rơi không ngừng. Chúng ta mới chỉ chạy có một chút thôi mà.
|
“Đứng lại! Hai cái đứa ăn quỵt kia”. Cách đó không xa, ông chủ cửa hàng tay cầm một cây gậy dài, gương mặt đằng đằng sát khí lên tiếng quát tháo không ngừng. Ôi! Sao ông chủ lại nhỏ nhặt như vậy chứ, chỉ có mỗi năm mươi đồng thôi mà, kiếm lời ít đi một chút thì cũng có chết ai đâu.Ối trời ơi! Ông ấy đuổi tới nơi rồi. “Tiểu Thánh này, mau ôm chặt lấy cổ tôi”. Tôi dứt lời, lôi Tiểu Thánh cõng trên lưng rồi chạy như bay. Oa oa! Hãy nhìn sức mạnh như hùm như gấu của bản đại hiệp đây! Bịch bịch bịch… Oa ha ha ha ha! Thật may là khi còn bé học trung bình tấn với cha, ông ấy luôn ngồi chồm hỗm trên lưng tôi. Giờ lớn như vậy, cũng lâu không tập luyện thế nhưng cõng một đứa con trai thân cao mét tám vẫn chạy như bay không thành vấn đề. Ông chủ đã bị chúng tôi bỏ lại xa tít cả quãng. Tôi thở hồng hộc, hổn hà hổn hển. Nhìn hai bên đường, xác định chúng tôi rốt cuộc cũng đã an toàn, tôi mới đặt Tiểu Thánh xuống đất để cậu ấy ngồi trên ghế, còn tôi vừa thở vừa ra sức lau mồ hôi tuôn rơi như suối. “Tiểu Hi à… cậu vẫn khỏe đấy chứ?”. Tiểu Thánh ngẩng đầu, vẻ mặt tràn ngập lo lắng nhìn tôi hỏi thăm. “Ôi…. Những lời này phải để tôi hỏi cậu mới đúng”. Tôi tức giận la lên, “tôi thật không tài nào hiểu nổi, một nam sinh cao to như cậu tại sao mới chạy có một chút đã hết hơi, hại chúng ta suýt nữa thì bị bắt”. Đôi mắt của Tiểu Thánh đột nhiên ảm đảm tối sầm, xấu hổ nhìn tôi cười cười: “Xin lỗi, kỳ thực tôi….” Ôi… Lẽ nào tôi đã nói quá nặng lời? “Thôi bỏ qua đi! Đừng suy nghĩ nhiều làm gì, chẳng phải chúng ta đều đã trốn thoát rồi còn gì. Hơn nữa bản đại hiệp cũng không phải loại người hẹp hòi tính toán chi li. Bỏ qua cho cậu đó”. “Thật vậy chứ?” Tiểu Thánh vừa nghe, con mắt sáng bừng lên lung linh lấp lánh như ngôi sao trên bầu trời, ngẩng đầu nhìn tôi vui mừng. Ha ha… Thực là một cái tên đơn giản… “Được rồi Tiểu Thánh! Ngày hôm nay chúng ta vừa cùng nhau giải cứu động vật, lại cùng nhau ăn quỵt…” “Cái gì? Tiểu Hi à, động vật chả phải do một mình cậu thả sao? Tôi không có…” “Ai cha! Nữ nhân trong giang hồ đâu thể câu nệ tiểu tiết như vậy được chứ? Hãy hiểu một cách đơn giản thôi, ngày hôm nay chúng ta cùng nhau vào sinh ra tử, đấy chính là cái phúc tu luyện nhiều kiếp mới có được. Không bằng chúng ta nhân cơ hội này kết bái huynh đệ đi”. Tôi vui vẻ hung hồn vỗ vai Tiểu Thánh. “Anh em kết nghĩa hả? Thế nhưng… Cậu chả phải là nữ sinh sao?….” “Ái chà! Chỉ là cách xưng hô thôi mà. Nói chung từ giờ trở đi, chúng ta đã cùng ngồi chung trên một con thuyền rồi. Sau này tại trường Phong Lâm tôi sẽ bảo vệ cho cậu. còn cậu chính là huynh đệ tốt nhất của tôi, chuyện giữa hai huynh đệ phải tuyệt đối giữ bí mật không được nói cho người khác biết nếu không sẽ bị thiên lôi đánh chết”. “Là… Là sao vậy?…” Tiểu Thánh mở to mắt nhìn tôi vẻ mặt ngu ngơ chả hiểu gì hết. Ô… Người này quyết tâm còn chưa đủ kiên định, còn phải cải tạo thêm vài giờ nữa mới được. Tôi suy nghĩ một chút, quét con mắt nhìn xung quanh. Gì thế này? Bên kia phía vườn hoa hình như có một pho tượng đôi nam nữ ôm nhau như xoắn quẩy. Ôi, ngang nhiên ôm nhau ở một nơi công cộng thế này thật không hay chút nào, ‘hại mắt con nít’ nữa chứ. Được rồi… nữ nhân giang hồ không nên câu nệ tiểu tiết, chấp nhận lợi dụng một chút vậy. Tôi nhìn xuống đường nhặt lên mấy cái que dùng để xiên thịt bò nướng lên, tôi giữ lại một ít còn một ít đưa cho Tiểu Thánh. “Tiểu Thánh! Đến đây mau!” Tôi lôi Tiểu Thánh tới chỗ hai người đang ôm nhau đó, kéo Tiểu Thánh cùng quỳ gối trên mặt đất. “Tiểu Hi cậu định làm gì vậy?”. Tiểu Thánh quỳ gối đứng một bên không hiểu chút nào. Tôi giơ cái que xiên thịt lên vẻ mặt nghiêm túc nói: “Để biểu đạt thành ý của tôi, tôi quyết định nhờ pho tượng này làm chứng, cùng cậu kết nghĩa huynh đệ”. “Cái gì? Pho tượng này ấy hả? Nhưng Tiểu Hi à…” “Được rồi Tiểu Thánh! Không cần nói nhiều như vậy”. Tôi vươn tay ngăn cản Tiểu Thánh, “Tôi Dịch Lâm Hi quyết tâm đã định. Tuy rằng pho tượng này không hề được làm bằng bất cứ hàm lượng nguyên tố nào có tên trong bảng tuần hoàn hóa học, hơn nữa nam có cái bụng bia, nữ có cái chân voi, thế nhưng, những việc nhỏ đó không hề làm giảm đi tình cảm tốt đẹp của bản đại hiệp dành cho pho tượng”. “Con nhóc thối tha! Ngươi nói ai có cái bụng bia, ai có cái chân voi hả?” Gì thế này? Ai đang nói chuyện với tôi vậy? Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên. Trời ơi! Pho tượng mà biết nắm chặt thắt lưng tức giận trừng mắt nhìn tôi. “A… Hóa ra pho tượng đã sống dậy rồi! Lẽ nào thần linh đã hiển thị?”. Tôi tỏ ra vô cùng thành kính nhìn hai người trước mắt, coi họ như hai ‘thiên thần’ trên trốn trần thế. Xin hãy phù hộ cho Dịch Lâm Hi tên tuổi đươc lưu danh sử sách, quan hệ hữu nghị bền vững muôn đời với Tiểu Thánh! A men… “Có lầm hay không thế. Nhóc con này nó nói ai là pho tượng vậy”. “Hừm! Bệnh tâm thần! —— đừng ở chỗ này nói chuyện yêu đương nữa, chúng ta đi thôi”. Hia ‘thiên thần’ miệng chửi ầm ĩ, nắm chặt tay nhau đi ra khỏi vườn hoa. Ủa… Hóa ra là người sống hả… Tiểu Thánh quỳ ở một bên, ngây ngốc nhìn tôi, lăng lăngrồi nhìn dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của hai ‘thiên thần’, đột nhiên phá lên cười thật to. “Ha ha ha ha ha ha ha! Buồn cười chết mất. Buồn cười chết mất”. “Cười… Có cái gì buồn cười chứ? Người ta đang thành khẩn tâm sự vậy mà … hừm…”. Tôi bĩu môi, miệng không ngừng lẩm bẩm, gương mặt lúc đỏ lúc trắng. Tuy rằng đã bái sai thần linh, nhưng tôi và Tiểu Thánh cuối cùng đã trở thành huynh đệ. Sau khi tạm biệt nhau ở cổng sau của trường học, tôi bước nhanh lên lầu đi về phòng ngủ của mình. An toàn trở lại phòng ngủ, kim cang hộ pháp cũng không có tới tìm tôi gây phiền phức nữa, Quả thực bản đại hiệp quá may mắn đi nha. Ôi trời, thực sự là tôi đã mệt lắm rồi. Cái vai đau nhức không chịu nổi, ngã ra nằm lên giường, toàn thân mềm nhũn. Ừ… tuy rằng ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện khó chịu, thế nhưng buổi tối ở bên cạnh Tiểu Thánh, từ nay về sau còn là huynh đệ với cậu ấy nữa chứ, ngày mai đại gia ta nhất định sẽ được toàn trường tung hô. Oa ha ha ha ha! Bản đại hiệp thực sự quá tài ba! Trong lòng thầm nghĩ, hai mắt nhắm lại, tôi nhanh chóng tiến vào giấc mộng đẹp.
|