nữ hiệp quái chiêu
|
|
Oanh – Những đám mây đen trên đỉnh đầu tôi đều bị sét đánh dập nát! Xong rồi xong rồi, vốn tưởng rằng phải hoàn toàn đánh bại Thánh Dạ kết quả mình lại bị tan tành . . . . . . Tôi ủ rũ đi về phòng học, mọi người bên ngoài đều khe khẽ nói nhỏ, ánh mắt giống như tôi là tội nhân thiên cổ! Vì sao lại như vậy? ! Mỗi lần tôi cố gắng bắt được chứng cớ, Vậy mà cuối cùng vẫn bị tên Thánh Dạ hóa giải, chẳng lẽ thật sự không còn công lí nữa sao? ! Tôi liếc mắt nhìn quanh bốn phía, cất giọng nói rõng rạc : “Vừa mới đây Thánh Dạ thông báo có tình ý với một nữ sinh! Anh ta là hội trưởng mà trái với quy cách, nhất định phải bị xử phạt!” . . . . . . Tĩnh mịch. . . . . . Tĩnh mịch. . . . . . Oái? Mọi người sao lại thế này? Vì sao họ lại nhìn tôi bằng ánh mắt hoang mang thế này, họ phải cảm thấy căm phẫn chứ! Tại sao. . . . . . “Lâm Hi. . . . . .” Một nữ sinh cúi đầu nhẹ giọng nói, “Cho dù Thánh Dạ đã có người khác, thì cậu cũng không cần làm tổn thương anh ấy chứ. . . . . .” Tôi sửng sốt, đầu óc quay cuồng! “Nói thật là, Lâm Hi, chúng tôi cũng như cậu đều thích Thánh Dạ, nhưng tình cảm là chuyện không thể miễn cưỡng, chúng ta hãy chúc phúc cho họ đi !” Tôi thích thánh Dạ? ! Chúc phúc cho họ? ! Điên rồi. . . . . . các người, tất cả đều điên rồi! Oa a a a a a a a a ! Tức chết ta mất ! Tôi bỏ chiếc bút bi trên đầu ra, cả người vô lực nhìn vào quyến sách giáo khoa ngữ văn hàng nghìn chữ cùng xấp giấy viết có hình ba cái đầu heo. Không nghĩ tới một ngày, kế hoạch tác chiến của tôi không những không đánh được Thánh Dạ, ngược lại làm tăng sự yêu mến của học sinh trong trường đối với hắn! Người bi thảm nhất chính là tôi, tôi tự nhiên còn bị cái gã ác ma kia phạt chép sách ngữ văn ! Trời ạ! Hàng mấy trăm trang sách như thế này, đá thế trong hai ngày phải viết được 3 lần ! Hình phạt đê tiện như vậy chỉ có tên ác ma Thánh Dạ mới nghĩ ra! Ai. . . . . . Hiện tại bản đại hiệp cùng Thánh Dạ đấu nhau, giờ thế cục đang nghiêng về Thánh Dạ , chẳng lẽ tôi lại phải chuốc lấy thất bại nữa hay sao. . . . . . Ô hô! Tức chết mất ! Tức chết mất ! Tôi nổi giận đùng đùng đập bàn thật mạnh, đứng bật dậy. “Em Dịch Lâm Hi! Bây giờ là giờ học, em còn muốn đi đâu?” lão thầy giáo đứng trên bục giảng hỏi tôi. “Đi giải sầu.” Mặt tôi không chút thay đổi nói, vác túi sách lên vai, nghênh ngang đi ra khỏi phòng học. Hừ! Anh muốn tôi chép sách thì tôi phải chép sao, thế chẳng phải coi tôi không ra gì ! Tôi đứng ở trên hành lang, ánh mắt chợt lóe lên, rút điện thoại trong túi ra kêu to: “Này! Tiểu Cường phải không? Ta Tiểu Hi đây, nhanh đến đây giúp ta chép sách đi!” “A! Đại — Đại ca! Em – em đang buồn ngủ! ZZZZZZZ. . . . . .” “Ngươi là heo a. . . . . . Rõ ràng ban ngày ngủ gì mà ngủ, đang ngủ còn có thể trả lời điện thoại!” ” Đại ca em quả thật đúng là heo. . . . . . em thật sự đang ngủ, hiện tại chỉ đnag nói mơ mà thôi. . . . . .” . . . . . . “Này! Vưu Ngư phải không? Mau tới giúp ta chép sách. . . . . .” “Ngài Vưu đã đóng điện thoại có gì xin gọi sau, cám ơn.” “Hả ? Đó Không phải giọng con gái sao. . . . . .” “Các Ngươi đùa ta sao!” “Tít tít tít tít. . . . . .” . . . . . . “Này!Nhục Hoàn Tử ! Mau tới giúp ta chép sách!” “Được đại ca. . . . . . Nhưng bụng em đói qua, ở đó đại ca có cái gì ăn không?” “Ngươi muốn ăn cái gì?” “Một ổ bánh bao, bốn đùi gà rán, một phần khoai chiên, còn có. . . . . .” “Quên đi, kiếp trước ngươi là heo chắc!” . . . . . . Tôi tức giận gập điện thoại lại. Hừ! Tức chết mất , bọn họ bình thường rất cung kính trước mặt tôi , nhưng cứ đến giờ phút quan trọng thì tất cả biến thành phế vật! Không giúp được gì hết! Bổn đại hiệp không tin không có các ngươi thì ta không làm được gì ! Một phút. . . . . . Hai phút. . . . . . Ô. . . . . . Ô oa oa oa! Tôi vắt tay sau lưng lòng nóng như lửa đốt cứ bước qua bước lại ở chỗ hành lang. Không được không được ! Một mình tôi viết thì tuyệt đối không xong ! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? ! “Tinh tinh tình tính! Tình tinh tinh tính tinh!” Nhất định là ba tên đã cảm thấy hối lỗi lên gọi điện để xin lỗi đây mà. “Cái gì thế?!” “Tiểu Hi Hi! Là tớ a! – tớ Hiểu Ảnh, Khâu Hiểu Ảnh đây!”Điện thoại truyền đến một âm thanh vui sướng. “Khâu Hiểu Ảnh. . . . . . A? Hiểu Ảnh! Là cậu à!” Ánh mắt tôi lập tức sáng lên, cơn giận biến đi một nửa! Khâu Hiểu Ảnh là bằng hữu của tôi từ nhỏ, sau khi thi khảo sát, nghe nói cô ấy thi được vào trường cấp III Minh Đức ở Milan , từ đó đến bây giờ mới gặp mặt ! “Tiểu Hi Hi! Đã lâu cũng chưa thấy cậu ! Hiểu Ảnh rất nhớ cậu!” “Ha ha! Hiểu Ảnh ngoan! Ôm một cái nào!” “Tiểu Hi Hi, cậu học ở trường cấp ba Phong Lâm có tốt không? Hiểu Ảnh nghe nói cách học ở đó rất kì quái” “Ai! Đừng nói nữa!Không khỏe chút nào, tất cả đều tên hội trưởng họ Thánh kia. . . . . .” Tôi bắt đầu thao thao bất tuyệt nói cho Hiểu Ảnh biết mọi tội danh của tên ác ma Thánh Dạ, càng nói càng kích động. Khụ khụ khụ. . . . . . Cũng không biết tôi nói được bao lâu, miệng tu hơi nước mới hỏi: “Hiểu Ảnh, sao cậu đột đột nhiên lại gọi điện cho tớ ?” “A? Cậu chẳng đến tìm tớ gì cả, làm tờ phải đến tìm cậu! Tiểu hi hi, buổi tối hôm hôm nay trường chúng ta học muốn tìm người đi cổ vũ quảng cáo hoạt động COSPLAY, Thật ra Hiểu Ảnh phải tham gia vũ hội hóa trang đó, nhưng lại không được! Cho nên Hiểu ảnh vừa gọi cho đội trưởng và nói cậu sẽ giúp tớ diễn vai đó, ha hả ha hả!” “A! Hiểu ảnh! Cậu làm gì vậy! Tớ không đồng ý giúp cậu diễn vai đó? !” “Hức hức. . . . . . Hiểu ảnh. . . . . . Hiểu ảnh phải mất rất nhiều thời gian mới có thể tìm được bộ trang phục vừa ý, nhưng phải cùng Tiểu Huyền Huyền mặc bộ đồ đôi nên. . . . . .Hức hức!” “. . . . . . Được rồi được rồi! Tớ thật sự sợ cậu đó . . . . . . Không phải tớ không chịu giúp cậu, nhưng tên đại ác ma kia phạt tớ chép sách ngữ văn ba lần, không chép xong nhất định sẽ chết!” ”Ha ha. . . . . . Hựu Tuệ trước kia đã dạy cho Hiểu Ảnh một biện pháp tốt! Để Hiểu Ảnh nói cho Tiểu Hi Hi nghe này. . . . . .” (bạn nào k biết Tô Hựu Tuệ và Khâu Hiểu Ảnh thì mời đọc Bí Mật Tình Yêu Phố Angel nhé ! rất hay đấy, mình là fan cuồng luôn) Cất điện thoại đi, tôi vui vẻ cười lớn, nắm lấy cây bút tôi vung tay viết mấy chữ thật to trên giấy , sau đó quăng nó vào hộp phía sau. Oa ha ha ha! Hiểu Ảnh nói cho tôi nghe một kế rất hay! Vào thời khắc quan trọng, bản đại hiệp luôn gặp được quý nhân tương trợ! Kết thúc công việc! Xuất phát! 4. “A? Tiểu Hi! Đúng là cậu!” Tôi mới vừa đi qua bức tường, chợt nghe phía sau vang lên một âm thanh quen thuộc. Trời ạ! Tại sao lại gặp ngay tên Thánh Dạ này? Chẳng lẽ hắn là ác ma sao? Cứ luôn thích chơi trò xuất quỷ nhập thần! Người xưa đã từng nói: Sai một lần không phải là sai, sai hai lần chính là ngu! Tôi không bao giờ … bị cái bề ngoài giả nhân giả nghĩa của ngươi lừa gạt nữa đâu! “Tiểu Hi! Cậu muốn đi đâu?” Thánh Dạ rõ ràng không buông tha cho tôi cứ một mực đuổi theo. “Không phải việc của anh! Đừng đi theo tôi nữa!” Tôi không thèm quan tâm quay đầu bước đi. Ôi giời! Người này sao lại thế nhỉ? ! Ánh mắt đột nhiên trở nên long lanh, lại còn loang loáng! chớp mắt nhìn tôi thể hiến sự bất bình. . . . . . Ô. . . . . . Đây là Thánh Dạ sao? Chẳng lẽ hắn lại phát bệnh hai mặt? ! Hiện tại đang là Tiểu Thánh sao? Nghĩ đến đây đôi mắt của tôi chợt lóe hàn quang, khóe miệng nhếch lên cười trộm một cái, nếu là Tiểu Thánh mình làm thế nào cũng được, hãy chờ đấy rồi sẽ biết tay tôi! “Anh muốn đi theo tôi, phải không?“ “Ừ ừ!” Thánh Dạ hưng phấn lắc đầu lia lịa. Hắc hắc. . . . . . Được rồi! Cứ như vậy đi! Tôi búng tay, rồi nhảy ra gọi một chiếc taxi, kêu Thánh Dạ chui vào cùng. “HI! BABY, đang tìm người sao? . . . . . .” Đang lúc tôi kiễng chân nhòm tây nghía đông ở quảng trường Hồng Phong, một trận gió thình lình xảy ra thiếu chút nữa cuốn cả người tôi đi. Trời ạ, ngày tận thế sao? Trước mắt tôi là một nam sinh mặc chiếc áo choàng, mái tóc dài đứng uốn éo như cây lan trong gió, trong miệng ngậm một bông hồng. Hắn tạo hình quá khoa trương, quả thực trông như mấy bà cô . . . . . . ! Tôi lôi tiểu Thánh xông lên phía trước, ánh mắt lóe ra những tia lửa: “Cậu bạn này, nhìn dung mạo cũng khá đẹp trai, hay lại đi phẫu thuật–thẩm mĩ “ “Cô cô cô. . . . . .” Vừa nãy còn ung dung phong độ nam sinh đột nhiên có vẻ kích động, “Cái gì mà thẩm mĩ! Tôi chính là người có khuôn mặt thuần khiết, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, sét đánh vô địch, là nguời đẹp trai nhất trường Minh Đức– Anh Tỉnh Ngạn!“ Minh Đức? Đó không phải là trường Hiểu Ảnh học sao? “Anh là học sinh trường Minh Đức đang diễn ra hoạt động COSPLAY đúng không? Tôi là bạn của Hiểu Ảnh!“ Tên Anh Tỉnh Ngạn này liếc nhìn tôi và Tiểu Thánh từ trên xuống dưới, rồi hỏi han: “Ủa, như vậy à? Vậy cô tới đây là để diễn vai của Hiểu Ảnh chứ gì?“ Ha ha! Cơ hội tới rồi ! “Không phải tôi, là anh ta!” Tôi trộm cười vỗ vỗ vai tiểu Thánh, “Anh mau dẫn anh ta đi hoá trang đi!“ “A? Tôi á?” Thánh Dạ chỉ tay vào mình, vẻ mặt tỏ ra hết sức kỳ quái nhìn tôi. Anh Tỉnh Ngạn chán ghét nhíu mày: “Hôm nay phải vào vai một nữ sinh, một nam sinh như thế này sao có thể diễn vai của nữ sinh, huống chi so với vẻ đẹp trai của tôi thì còn kém xa. . . . . .“ “Hắc hắc! Yên tâm đi! Ở trường chúng tôi có học môn kịch am hiểu nữ sinh, không có vấn đề gì hết! Hiện tại không phải lưu hành kiểu trai giả gái hay sao?” Ta chạy nhanh đến chỗ Anh Tỉnh Ngạn nói, rồi đẩy tiểu Thánh lên phía trước. “Tiểu Hi! Tớ không được đâu. . . . . .” Tiểu thánh vẻ mặt hoang mang nhìn tôi, tựa ý không muốn. Tôi ôm lấy cổ tiểu Thánh, ghé vào tai, nhỏ nhẹ nói: “Anh đã đi theo tôi, thì phải nghe tôi. . . . . . Anh không muốn tôi bị người khác làm cho mất mặt chứ?“ Tiểu Thánh đã hiểu ra cúi đầu gật gật,rồi đi theo Anh Tỉnh Ngạn hoá trang. a ha hả ha ha! Kế hoạch bước đầu tiên thành công! Kế tiếp, cần phải chờ COSPLAY bắt đầu, tất cả mọi người đều đến xem biểu diễn, tôi chỉ phải ở trong đám người quát to một tiếng: “Trời ạ! Sắm vai mỹ nữ kia không phải là hội trường trường Phong Lâm– Thánh Dạ sao ? ! Chính là hắn!“ Sau đó sẽ. . . . . . “Thật đáng sợ! Nam sinh lại đi mắc đồ con gái! Đúng là đồ biến thái!“ ” Vậy hội trưởng trường Phong Lâm là người biến thái sao!“ “Trời ạ! Anh ấy không phải là Thánh Dạ sao ? !Hóa ra anh ấy lại là nguời như vậy. . . . . . thất vọng quá! Mình sau này không ủng hộ anh ấy nữa !“ Oa ha ha ha ha! Đúng vậy! Đến lúc đó, đứng ở trên sân khấu Thánh Dạ nhất định sẽ sợ tới mức chân tay luống cuống, nói không chừng còn có thể xấu hổ vì gặp phải người quen trong hội học sinh, từ nay về sau quy ẩn giang hồ! Nói như vậy, Dịch Lâm Hi đại hiệp chính là người vô địch! ! Oa ha ha ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . . Ha. . . . . . Ách. . . . . . Sao lại thế này? Vì sao người chung quanh đột nhiên trở nên im lặng như vậy? Hơn nữa một đám đều giống nhau, ánh mắt mở to nhìn không chớp mắt! Đặc biệt nam sinh này, ánh mắt đều biến thành hai hình trái tim! Trên đầu tôi đầy dấu hỏi , hoang mang nhìn theo ánh mắt bọn họ hướng lên sân khấu. . . . . . Ô oa! Tiên. . . . . . Tiên nữ? ! Tôi kinh ngạc nhìn thấy đứng ở sân khấu trung ương chính là một cô gái có mái tóc đen dài toàn thân mắc một bộ váy màu trắng – Dáng người cao gầy, làn da trong sáng trắng nõn, cái miệng nhỏ hé ra như cánh hoa anh đào, mắt to vụt sáng, còn có đôi lông mi dài cong vút . . . . . Một trận gió thổi qua, trên người nàng chiếc váy cùng tóc dài khe khẽ đung đưa, khóe miệng mỉm cười gượng, nhìn qua tựa như một thiên thần rơi xuống thế gian! “Đẹp quá nga. . . . . .” “Nàng là ai? ! Sao lại có một nữ sinh đẹp như vậy? !” Hừ! Làm như chưa thấy gái đẹp bao giờ! Tôi khinh thường hướng về phía người chung quanh bĩu môi. Nhưng thành thật mà nói, cô gái kia đúng là đẹp như tiên nữ ,nhưng sao trông khuôn mặt cứ quen quen. . . . . . Oái! Nàng tiên đứng trên sân khấu hưng phấn cầm váy , vui vẻ nhìn về phía tôi cười! khuôn mặt kia. . . . . . Trông quen qua. . . . . . Hình như là. . . . . . TIỂU THÁNH?
|
Tôi nhìn người đang cầm váy đi xuống, hai con mắt kinh ngạc thiếu chút nữa thì nhảy ra ngoài ! Đúng vậy! Đúng vậy! Ôi. . . . . . tiên nữ kia đúng là Thánh Dạ! ! “Oh, my God!” Dưới đài trong đám người đột nhiên bộc phát ra một tiếng hét thảm thiết, làm tôi giật mình. Không đợi tôi phục hồi tinh thần lại, một nam sinh cao lớn đột nhiên cúi đầu chạy xồng xộc lên sân khấu! Khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt bắn ra hình trái tim, hối hả quỳ gối trước mặt tiên nữ, liều mạng cầm lấy tay nàng lắp bắp nói: “Xin. . . . . . Xin bạn nhận lấy bó hoa hồng của tớ !“ “Chiêm chiếp chiếp –“ Một con chim nhỏ bay qua. Toàn trường lặng ngắt như tờ. Hồng. . . . . . Hoa hồng? ! Trời ạ! Tên nam sinh kia không phải. . . . . . không phải . . . . . Cái tên nam sinh ngu ngốc kia nhất định là không nhận ra Tiểu Thánh đóng giả nữ sinh! Oa ha ha ha ha! buồn cười quá ! buồn cười quá! Hắc hắc! Lần này tác chiến xem ra không cần bản đại hiệp lên sân khấu , kế tiếp, tiểu Thánh nhất định sẽ bị cái tên đầu heo kia làm cho ngượng không biết phải làm sao, cả sân khấu hỗn loạn! Sau đó sẽ lộ ra dấu vết . . . . . . Trên sân khấu Tiểu Thánh thấy nam sinh quỳ trước mặt mình nên hoảng sợ! Anh ta chớp đôi mắt to kinh ngạc nhìn nam sinh kia một hồi, đột nhiên hướng về phía tên nam sinh đó cười. Tên nam sinh cao lớn đầu tiên là sửng sốt, đột nhiên như bị điện giật, cả người run rẩy một lúc, rồi giống như tượng đá tay cầm hoa lẳng lặng ngã xuống mặt đất! “A! Hắn làm sao vậy? !“ “Mau! Hô hấp nhân tạo!“ Trên sân khấu tất cả diễn viên đều tập trung bu về phía nam sinh đang nằm trên mặt đất! Oa ha ha ha! Thật sự là càng ngày càng hay ! Tôi thật sự nhịn không được, cũng hứng trí bừng bừng nhảy lên sân khấu, muốn đi xem kết quả. “Sao lại thế này? ! Sao lại thế này? !” Tôi dùng sức đẩy mọi người ra chui vào bên trong. Oa! Hơ. . . . . . thật là quá khoa trương! Tên nam sinh ngu ngốc té trên mặt đất, mặt đỏ như tượng bôi sơn! Đôi mắt cậu ta nhắm chặt, trên mặt lại còn lộ ra một bộ mặt cười mê gái! đúng là dở hơi, máu mũi nhỏ ra trông phát khiếp . . . . . . “Tiểu Hi!” Vẻ mặt vô tội của Tiểu Thánh nhìn tôi cầu cứu, hốt hoảng nắm lấy góc áo tôi. Ô. . . . . . Không biết vì cái gì, nhìn thấy anh ta thế kia, đột nhiên lòng tôi có chút mềm yếu! “Yên tâm đi! bản đại hiệp nhiều năm kinh nghiệm, hắn ta chẳng qua chỉ là hôn mê thôi , chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là tỉnh ngay .” Tôi nói vỗ nhẹ vào bả vai Tiểu Thánh. “Thật không?” Tiểu Thánh mở to mắt nhìn tôi, đôi lông mi cong dài không ngừng chớp chớp. Từ từ, đây là ánh mắt gì vậy? ! Oa. . . . . . đáng yêu quá! Mặt của tôi đỏ bừng lên! “Ơ? Tiểu Hi, mặt của cậu đỏ lên kìa !” Tiểu Thánh chớp đôi mắt to trành nhìn tôi, tiểu tử này nếu gần tôi một li nữa , tôi nhất định ……! Tôi đứng dậy phẩy phẩy … , “Tốt lắm ! Đừng hỏi ! Chúng ta chạy nhanh đi thôi, cậu mà ở đây thì lại gây ra chuyện mất!“ Tôi tức giận nói xong, xoay người chạy về phía quảng trường. “Tiểu Hi! Từ từ chờ tớ !“ . . . . . . 5. Chớp mắt đã là sáng sớm hôm sau, tôi cầm “bộ sách chép phạt đã được cải tiến” nghênh ngang đá văng cửa phòng hội trưởng hội học sinh. “Là cô. . . . . . Không gõ cửa trước khi vào sao ?” Thánh Dạ ngồi ở bàn công tác, trừng mắt lạnh lùng nhìn tôi. Nhìn xem anh ta nói cái gì vậy, đúng là không thể phun được ra câu nào dễ nghe! Hừ! Quả nhiên không tồi, đến ban ngày lập tức thay đổi tính tình. Dịch Lâm Hi, phải biết rằng bộ dạng này mới là hình dạng thật của anh ta! Ta tuyệt đối sẽ không nhân nhượng! Tôi vừa định há mồm nói, phát hiện văn phòng còn có một lão già ngồi lù lù,tôi xì một tiếng bật cười, trông ông ta giống y hệt một cái bánh nhân thịt! Lão gìa béo ú nhìn tôi tủm tỉm cười, bây giờ thì tôi không còn thoải mái để dây dưa với lão béo đó nữa. Tôi tiếp tục nhìn khinh bỉ xem thường, vứt quyển vở trong tay lên bàn Thánh Dạ. “Cầm lấy!“ “Đây là cái gì?” Thánh Dạ đưa mắt nhìn quyển vở có vài trang, nhíu mày. “Anh không phải muốn tôi chép sách giáo khoa ngữ văn ba lần sao? Tôi làm rồi đó!” Tôi khoanh tay trước ngực tức giận nói. “Tôi đang có việc bận, cô ra ngoài trước đi.” Thánh Dạ liếc mắt nhìn tôi rồi quay đầu đi. Cái gì? ! Người nầy, rõ ràng là không coi bổn đại hiệp ta ra gì! Bùm bùm! Bùm bùm! nguời tôi như núi lửa phun trào! Nổ mạnh! “A ha ha, bạn học, xin bạn chờ một chút đã. . . . . .“ ” Lão già béo kia, đừng hóng chuyện của tôi, thời gian của tôi rất quý giá!“ Có điều, lão béo vừa cười thì cái bụng đầy thịt của lão ” òng ọc òng ọc” thật muốn cho lão một phát quá. “. . . . . .” Thánh Dạ vẻ mặt hoài nghi cầm quyển vở trên bàn nhìn nhìn, “Đây chép phạt sao? Rõ ràng chỉ có năm chữ liền ‘ sách giáo khoa ngữ văn ’ được chép làm ba mà thôi!“ Tôi phiết miệng trộm nở nụ cười , đã sớm biết anh ta sẽ hỏi như vậy ! “Hừ, không phải chính anh nói muốn tôi chép phạt ” sách giáo khoa ngữ văn” ba lần hay sao? Tôi không phải đã chép đủ ba lần rồi sao? Có vấn đề gì à?“ Tôi nói xong rồi nhìn tênThánh Dạ làm mặt quỷ. “Tôi nói là cô phải chép tất cả trong quyển sách làm ba lần !” Thánh Dạ trừng mắt nhìn tôi, giọng nói đầy sát khí như gần vượt qua biên giới! “Chép toàn bộ quyển sách? Tốt, tôi viết lại liền!” Tôi móc trong túi ra một chiếc bút, rồi viết lên tờ giấy kia mấy chữ ‘Chép toàn bộ quyển sách’ làm ba lần, sau đó để trước mặt Thánh Dạ, “Viết xong ! Nghiệm thu đi!“ “Xem ra phạt cô thế này còn không đủ . . . . . .” Thánh Dạ cầm lấy vở chỉa vào người của tôi, mắt lộ ra hung quang trừng trừng nhìn tôi. “Này! Tôi đã chép đúng theo lời anh nói! Lý do gì mà còn định phạt tôi!” Tôi dùng biện pháp này, dù có thông minh như Thánh Dạ cũng chẳng có biện pháp để phạt tôi. “A ha ha, cô bé này, như vậy là không tốt. . . . . .” lão già béo nhảy ra nói, cái bụng “òng ọc òng ọc” lại đung đưa . Tôi trợn mắt liếc nhìn lão già béo ú, miệng than thở một câu: “Này, lão già béo kia ông là ai? !“ ”Không được vô lễ với thầy hiệu trưởng !” “Tôi còn tưởng là ai, không phải là giáo. . . . . . Hiệu trưởng? !” Tôi nói không nên lời, quay lại há hốc nhìn lão già béo. Đại hiệp hành tẩu giang hồ cũng dựa vào khả năng phán đoán, tôi trợn mắt nhìn, cười hì hì rồi tiến đến phía lão béo, à không thầy hiệu trưởng tôn kính: “Ôi, hiệu trưởng, chẳng phải thầy luôn có rất nhiều công việc phải giải quyết đó sao?” “a ha ha, không vội không vội, đều là nhờ hội trưởng giúp ta, bọn họ mới là người vất vả.” Dịch Lâm Hi đầu bốc khói — lão già này còn khen ngợi bọn hội học sinh khốn kiếp đó ! “Ôi, hiệu trưởng, hội học sinh đã đặt ra rất nhiều quy tắc mới, ngài nhất định là chưa biết phải không? Quả thực không thể dùng một lời mà nói hết được sự khổ sở của các học sinh trong trường!” Tôi tiến sát gần lão béo, lấy tay vỗ nhẹ vào cái bụng lão — oa, đúng là một chiêu không tồi! “a ha hả, ta đều biết cả rồi, Tiểu Dạ chắc mất không ít tâm huyết mới làm được việc đó .” Dịch lâm hi ba cấp cháy – lão béo này, chính là chỗ dựa cho bọn họ, như vậy bọn họ mới dám kiêu ngạo thế! “Ôi, hiệu trưởng, ngài nhất định không biết, Thánh Dạ hắn là cái kẻ hai mặt!” Béo lão hơi hơi nhìn tôi liếc mắt một cái, đống thịt trên bụng cứ lúc lắc kêu ùng ục. “a ha hả, đối với Tiểu Dạ, ta tin tưởng cậu ấy,!” Dịch lâm hi lửa giận bùng nổ! “Lão báo này!” Tôi đằng đằng sát khí nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mũi ông ta, dù ông ta có là hiệu trưởng: “Ông, ông căn bản là không phân biệt được trắng đen! Ông, ông. . . . . .” “a ha hả, ta là tuyệt đối ủng hộ cho Tiểu Dạ, tuyệt đối ủng hộ, a ha hả. . . . . .” Oa ! Quả thực muốn làm tôi tức chết mà! Tôi hoa chân múa tay , mặt mày nóng bừng lên gấp trăm độ. “Lão béo kia, ông nghe đây!” Tôi chỉ tay về phía Thánh Dạ, ”Tôi sẽ chứng minh cho ông xem, anh ta căn bản là một thứ hỗn đản!” Đản đản đản đản đản. . . . . . Đản đản đản đản. . . . . . Đản. . . . . . Trước mặt tất cả bọn trong hội học sinh, tôi đưa một lời nói hùng hồn. . . . . .
|
Chương 5: Trận đối đầu tuyệt đẹp trong thành phố pha lê Oa nha nha nha nha! ! Tức chết mất ! một ngày cuối tuần đẹp trời, mà lại bị tên Tháng Dạ siêu tồi tệ bắt đi quét dọn sân thể dục! Tôi đồn khí xuống đan điền, tung chổi quay vù vù trên không, nhìn cái sân mà tôi nghĩ ngay đến mặt kiêu căng ngạo mạn của tên khốn Thánh Dạ, cầm chiếc chổi trúc nhằm thẳng giữa mặt hắn nhắm phi chổi vô! diệt! !diệt! đâm!đâm! đâm! “Này! ngươi có biết khu kí túc xá của hội trưởng học sinh ở đâu không?” Đang lúc tôi đang đắc trí trả thù, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói đầy kiêu ngạo. Ây? ! Người nào mà lại có khẩu khí lớn vậy? ! Ở trước mặt bổn đại hiệp ta, cư nhiên còn dám nói một cách kiêu ngạo như vậy sau lưng tôi! Tôi nghiến răng nghiến lợi, mắt lộ ra hung quang quay đầu lại nhìn – Ây? người nam sinh đó cao lớn quá! ít nhất cũng phải hơn mét tám? Toàn thân là một màu áo xanh giống kiểu áo của Tôn Trung Sơn, trong tay mang theo một cái túi sách bằng vải màu xanh biếc, trên mặt làn da hồng hồng, khuôn mặt các đường cong trên ngũ quan đều như tạc! đôi lông mày cong! không kiềm chế được khi mắt tôi nhìn chiếc mũi thẳng cao cao làm cho mọi nguwoif thấy vẻ kiêu ngạo của anh ta càng tăng! Oa ha ha ha! hết sức khôi hài, thế nhưng trên đàu anh ta là một chiếc mũ lưỡi trai xanh biếc . . . . . . Theo góc độ chuyên nghiệp của bổn đại hiệp. . . . . . Người này đích thị là một nhân vật có tầm cỡ đặc biệt . . . . . . Namsinh rõ ràng là không vừa lòng với nụ cười trộm của tôi, bỗng nhiên tóm chặt bả vai tôi, dùng ánh mắt đầy kiêu ngạo cùng ngữ khí cao ngất nhìn tôi rống to: “Xú nha đầu! Cô không nên ép ta ! Tôi hỏi cô kí túc xá của hội trưởng hội học sinh ở nơi nào !” Nghĩ muốn hù dọa ta sao? ! Tiểu tử, ngươi cũng nên nhìn xem ta là ai chứ? ! Tôi không chút hoang mang đẩy tay hắn đang nắm chặt vai tôi, dùng tay phủi phủi bụi bảm trên vai, không nhanh không chậm nói: “Tiểu tử. . . . . . Anh coi đây là đâu. . . . . . đừng có nhầm lẫn chứ , nơi này là địa bàn của tôi, anh quên không nói chữ ” thỉnh cầu” đấy” “Cô nói cái gì? !” Nam sinh ngẩn người ra, mặt nhăn lại như hổ , cái mũi hướng về phía tôi rống to, hai răng lanh như muốn nuốt chửng tôi. “Thế nào? Đừng tưởng rằng anh giả bộ ngớ ngẩn thế tôi sẽ sợ anh?” “Khốn khiếp! cô nói ai giả bộ hả? Muốn chết sao ? !” Xanh miết hình như cái đầu con tinh tinh dậm dạp,quơ chiếc cặp sách căng phồng hướng tôi kêu to. Đột nhiên anh ta thấy được quyển sách trên tay, nhất thời mặt như tượng “bá” đỏ au, cúi đầu than thở nói: “Không biết cô có thể hay không thích, khi tôi thiết kế một kiểu tóc cho cô. . . . . .” Kiểu tóc? ! Tôi lúc này mới chú ý tới người này trên đầu xanh um tươi tốt, như một sức sống bừng bừng, căn bản là là bởi vì — đầu của anh ta là một màu xanh biếc !! Hơn nữa đặc biệt là bộ dạng ” cao thấp bất đồng” , khó trách tôi không có nhìn nhầm trên đầu anh ta là cái mũ lưỡi chai ! Đầu xanh tức giận suy nghĩ trừng con ngươi mắt liếc nhìn tôi một cái , ánh mắt lại bắt đầu tìm tòi ở chung quanh: “Xú nha đầu. . . . . . Tôi hỏi lại cô một lần. . . . . .kí túc xá của hội trưởng hội học sinh ở đâu? !” Ô hô! ánh mắt thối tha! Có quan hệ với hội học sinh đều là một lũ chán ngắt! Chính là cái kiểu cá mè một lứa. “Anh muốn tìm người sao?” Đầu Xanh mặt đột nhiên giống như phản xạ có điều kiện , biến thành đèn đỏ: “Ây! Ta là muốn tìm. . . . . .” “Vậy anh tìm đúng rồi! Ta sẽ đưa anh đi !” Đầu Xanh trong lời nói có phần lạc đi, tôi thấy trên mặt thình lình thay đổi bất , bắt lấy cơ hội này tôi quay đầu bước đi! Ha hả, xem tôi dọa anh như thế nào!
|
“Đầu Xanh” sửng sốt, theo bản năng mà cầm trên tay túi sách vải bạt chắn phía trước , bảo vệ mặt mình. Phanh – “Đầu Xanh” miết đầu đột nhiên hành động ngược lại làm cho tôi mất đi trọng tâm, một cước đá vào túi sách . Túi sách ở không trung giống như con quay xoay tròn hai vòng, “Rầm” một cái rồi ra bao nhiều màu rực rỡ . “A! Cô , khốn khiếp! !” Đầu Xanh kêu sợ hãi , phi thân về phía trước. Người này. . . . . . Đứng bất động không phải không có việc gì sao, vừa mới lúc nãy còn dọa tôi nhảy dựng. . . . . . Ách. . . . . . Túi sách này ẩn dấu Bảo Bối nào đó chắc. . . . . . Hoa hồng? ! Vừa mới mở túi sách ra thấy ngay một đống lớn toàn hoa hồng!Tên Đầu Xanh là bán hoa sao ? Tôi không hiểu chút nào nhìn tên Đầu Xanh đang nửa quỳ trên mặt đất , hắn dùng tay liều mạng giựt chỗ hoa hồng lại về phía mình, bộ dạng hình như đang tìm đồ gì đó. . . . . . “A! Tìm được rồi!” Đầu Xanh đột nhiên lôi từ dưới bó hoa hồng ra tấm ảnh chụp, anh ta nhẹ nhàng hà hơi vào tấm ảnh, sau đó cho xuống góc áo nhẹ nhàng cọ cọ, một bên nhỏ giọng nói thầm , “Tốt quá không dơ. . . . . . Tốt quá. . . . . .” Ây? Đó là ảnh chụp ai vậy? đột nhiên làm cho tên đầu xanh khẩn trương. . . . . . Yêu yêu yêu,nhìn hắn chính là bộ dạng đó — ánh mắt dại ra, tứ chi chết lặng, miệng khẽ nhếch — quả thực trông giống như người ngu ngốc! Di động. . . . . . Di động. . . . . . Tôi tò mò nhón chân, ung dung lôi cái di động lên, vươn dài cổ để xem . “Cô, tên hỗn đản này! !” Đầu Xanh đột nhiên hung tợn quay đầu , giận không thể nén nổi nhìn tôi kêu to :, “Cô không nên ép tôi! Đừng tưởng rằng cô là con gái mà tôi sẽ không đánh lại cô ! Cô hôm nay chết chắc rồi! !” Không tốt! Có sát khí! Tôi linh hoạt nhìn hướng bên cạnh chợt lóe, nắm đấm sạt qua tóc tôi, đập vào chỗ bóng rổ một cái . Phanh – Oa, đúng là anh tuấn! Theo góc độ chuyện nghiệp của tôi mà nói, với động tác vừa rồi ít nhất anh ta phải tung ra 200 điểm lực ngoài, lực phá hoại phải cao đến mức 400 điểm ngay cả lan can sát có phần cong vẹo, ! Ha ha ha ha. . . . . . Thật tốt quá, lần sau anh ta sẽ giúp tôi hoạt dộng gân cốt . “Dừng tay!” Thủy Linh Lung xuất quỷ nhập thần vọt ra, “Bạn Dịch Lâm Hi , Bạn lại vi pham quy định của ngươi lại trái với điều luật của trường rồi, nội quy đã định bạn phải lau khô tất cả kính thủy tinh trên các phòng học tầng hai!” Tôi hung hăng trừng mắt nhìn “Kim cang” liếc mắt một cái, chỉ vào tên Đầu Xanh rống lên: “Dựa vào cái gì mà cô phạt tôi? ! Tên Đầu Xanh cũng vừa mới đánh nhau ! Hơn nữa anh ta còn tùy tiện bày rác ra khắp sân! Cô xem xem! tất cả chỗ hoa hồng này đều được lấy từ trong túi sách của anh ta ra! !” Thủy Linh Lung cúi đầu nhìn nhìn đống hoa hồng trên mặt đất, lại nhìn nhìn về hướng tên đầu xanh đang tức giận, vẻ mặt nghiêm túc hỏi : “Anh là ai?” Đầu hướng về phía Thủy Linh Lung không cho là đúng hừ hừ, vô cùng kiêu ngạo xoa thắt lưng nói: “Tôi là người vừa mới chuyển đến trường cao trung Phong Lâm, năm thứ hai tên Trịnh Trí Chiêu ! Thế nào?” “Tốt lắm, anh là Trịnh Trí Chiêu à?Vậy thì anh cũng là học sinh của trường cao trung Phong Lâm này, như vậy tôi tuyên bố anh vừa mới đồng thời vi phạm khoản một, khoản hai, điều sáu, thứ chín trọng nội quy của trường, phạt anh với Dịch Lâm Hi cùng nhau đi lau rửa cửa kính!” Thủy Linh Lung ôn hoà ngầm đạt của nàng tuyên án. “Cô – này con đại tinh tinh, tôi vì cái gì mà phải nghe cô chứ? Phong lâm cao trung toàn người quái đản thế này sao?!” tên Đầu Xanh đã đánh giá quá thấp con người của Thủy Linh Lung, đột nhiên lại cúi đầu xuống nhìn vào bức ảnh trong tay, “Trừ thần tiên tỷ tỷ của ta. . . . . .” Đại tinh tinh. . . . . . Quái đản. . . . . . Xong rồi xong rồi. . . . . . Tôi nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn về phía Thủy Linh Lung – Hô. . . . . . Hô. . . . . . Hô. . . . . . Cảm giác quen thuộc đã trở lại. . . . . . Tôi cùng tên Đầu xanh bị Thủy Linh Lung xách lên trên không quay liên tục ba vòng , “Xoạt” bay luôn ra ngoài. Vù vù trong tiếng gió chính là tiếng sư tử hống của Thủy Linh Lung: ” hai người các ngươi lập tức đi cọ rửa cửa kính cho ta ! Nếu không các ngươi nhất định phải chết! !” 2 “Ô oa! Thủy Linh Lung gần đây không biết tu luyện đượcc bí kíp gì, tầm ném không những càng ngày càng xa, mà ngay cả giọng nói cũng lớn hơn, làm lổ cả cái lỗ tai vô tội của tôi !” Tôi cầm một khối khăn lau ngồi xổm ở cửa kính phòng học tầng hai, không phục than thở . Có sát khí! Đầu Xanh hổn hển đem chậu rửa mặt tung lên đập bể , tất cả nước trong chậu đều bắn tung tóe ra ngoài! May mắn bổn đại hiệp ta có khinh công thâm hậu. “Hừ! Đều tại cô! Nếu không bởi vì cô, tôi đã sớm tìm được thần tiên tỷ tỷ của tôi !” Thần tiên tỷ tỷ? Tên Đầu Xanh này lúc đầu cũng nói đến thần tiên tỷ tỷ, luôn mồm thần tiên tỷ tỷ, rốt cuộc thì thần tiên tỷ tỷ kia là ai?. . . . . . Tôi dùng ánh mắt “Người hết thuốc chữa” nhìn về phía Đầu Xanh – Ô. . . . . .Trong túi tên Đầu Xanh chợt lộ ra một góc, giống như bức ảnh chụp bảo bối mà anh ta nâng niu. . . . . . Chẳng phải là ảnh chụp thần tiên tỷ tỷ sao? Lòng hiếu kì của tôi như thuốc kích thích đập loạn lên, tay không kìm nổi theo hướng tên đầu xanh. . . . . .”Vèo” một cái theo túi quần của tên đầu xanh rút cái ảnh chụp ra ! “A! Xú nha đầu! Cô dám chôm đồ của tôi! Nhanh trả lại cho tôi!”Đầu Xanh nhìn thấy tấm ảnh trên tay tôi, mặt mũi trắng bệch, nhảy ra muốn cướp! ! Tôi đem tấm ảnh giơ cao lên, xoay người một cái nhảy vào trong phòng học, hưng phấn mà nhìn hắn cười xấu xa: “Đừng nhỏ mọn như vậy đầu xanh đệ đệ! để bản đại hiệp ta đây xem xem thần tiên tỷ tỷ của đệ trông như thế nào đi” “Bà cô dạ xoa! cô đừng ép tôi nha! Nhanh buông tay trả tấm ảnh lại cho tôi !” Đầu Xanh từng bước vọt tới trước mặt tôi, liều mạng muốn lấy tấm ảnh trong tay tôi. “Hừ! Không trả! Ngươi vội vã muốn lấy lại ảnh, nhất định là bởi vì thần tiên tỷ tỷ của ngươi người không ra người! Cô ta chắc phải là người vừa đen vừa xấu, tính tình lại khó! thì mới hợp với ngươi !” Tôi đứng đó túm lấy bức ảnh, mặt mũi nhăn lại, bộ dạng thà chết chứ không chịu khuất phục-khí khái anh hùng. “Xú nha đầu! Cô có mưu đồ từ trước phải không?! Cô không lên ép tôi! Tôi từng là người luyện công phu!có thể một quyền đánh nát một khối thủy tinh!” Đầu Xanh nói xong, đột nhiên hướng bên cạnh phiến cửa sổ, nắm tay đập bể , loảng xoảng – Cánh cửa thủy tinh rõ ràng là bị anh ta đập nát, mảnh nhỏ mảnh to đều văng trên mặt đất. “Hừ! Anh lại có thể ngang nhiên uy hiếp tôi ! Bản đại hiệp đây ghét nhất là bị người khác uy hiếp ! Đánh nát một khối thủy tinh thì hay lắm chắc? ! Tôi đây từng luyện Thiết sa chưởng có thể trong vòng một giây đánh nát hai khối thủy tinh! Hừ, Yaaaaa –” tôi cắn răng kêu to, sử dụng khí lực toàn thân tung ra hai quyền dập vỡ cửa kính. Loảng xoảng leng keng leng keng – Hai cách cửa sổ bằng thủy tinh lập tức bị tôi đập nát. Bất quá. . . . . . Ô ô ô ô, đau quá! Anh hùng quả nhiên do sự thống khổ tạo nên! ( Yumi: động tác nguy hiểm, đừng có bạn nào mún chứng tỏ mình mà làm theo nhá ) Đầu Xanh thấy tôi đập nát hai khối thủy tinh bỗng ngẩn người, đột nhiên trong mắt anh ta lóe lên hào quang hưng phấn. “Hắc hắc! Xú nha đầu, Cô may mắn thôi! Bất quá tôi nói cho cô biết! Tôi vừa rồi căn bản là còn chưa sử dụng đến tuyệt chiêu! Chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng của ti có thể lập tức đập nát bốn khối thủy tinh! Xem chiêu!” Loảng xoảng leng keng keng – “Hừ! Vậy mà đã cho rằng giỏi sao! Tôi cũng chưa bắt đầu sử dụng tuyệt chiêu đâu! “Thiên mã lưu tinh quyền” của tôi có thể một lần đánh nát tất cả phiến cửa sổ! Oa nha nha nha nha!” Loảng xoảng leng keng leng keng leng keng – “Xem ta- “cửu âm bạch cốt trảo!” “Xem ta – “ảm nhiên tiêu hồn chưởng!” “Độc cô cửu kiếm!” “Qùy hoa bảo điển!” “Thiết đầu công!” “Thiết Bố Sam!” . . . . . . Nửa giờ sau – Yên tĩnh. . . . . . Yên tĩnh. . . . . . Bốn phía yên lặng ngắt như tờ . ~~~~~~~~ – Trong không khí lại có sóng lớn, tiếng sấm ầm ầm. Một trong mười tám vị đệ tử chân truyền, kiệt suất võ lâm, tiền đồ rộng lớn, sét đánh vô địch, mọi người ngưỡng mộ nữ hiệp Dịch Lâm Hi- cũng chính là ta, tiểu bối Đầu Xanh kia chắc chưa nghe danh bao giờ, dẫm trên đống thủy tinh thở hổn hển.Tayđập thủy tinh đã sưng đỏ lên , máu còn trào ra ngoài. Thế nhưng chúng tôi tay kia vẫn mỗi người một góc bức ảnh, liều chết không ai bỏ tay ra! Kinh khủng quá , điều này sao có thể không gọi là kinh khủng được. Quả nhiên là cao thủ quyết đấu, nơi giao chiến tất nhiên là lưu lại dấu vết! Các phòn học lâu năm trên tầng hai đều bị chúng tôi đập vỡ hết thành các mảnh nhỏ! “Khốn khiếp! Hai người các ngươi đang làm cái trò gì vậy?“ Trong lúc chúng tôi đang giằng co, duwois hành lang đột nhiên truyền đến một âm, toàn thân tôi hệ thống đèn đỏ báo hiệu nguy hiểm bật lên! Thủy Linh Lung nhìn thấy trên đất đầy những mảnh thủy tinh nhỏ, tức giận đến nỗi hai mắt cháy rực, Cô ta đằng đằng sát khí nắm tay trừng mắt nhìn chúng tôi, cảm giác tê buốt chạy dọc khắp cơ thể! Đông! Đông! Đông! Đông! Thủy Linh Lung kéo tay áo đi tới, phải bắt bằng được hai chúng tôi. Thảm ! Bị cô ta bắt được nhất định chết chắc! Ta cùng Đầu xanh sợ tới mức mỗi người chạy một bên! Xoạt – Ảnh chụp bị chúng tôi xé làm hai mảnh. . . . . . “A — thần tiên tỷ tỷ! thần tiên tỷ tỷ của tôi! !”Đầu Xanh sít sao một nửa tấm ảnh trong tay kêu gào thẩm thiết. Tôi hoảng sợ nhìn thấy Thủy Linh Lung đang bay nhanh về phía chúng tôi, thất kinh hô to: “Còn thần tiên tỷ tỷ gì nữa, nếu không chạy nhanh chúng ta sẽ biến cô hồn dã quỷ !” Tôi lôi kéo Đầu Xanh một đường chạy như bay, trốn vào chỗ để xa đằng sau trường. Tôi theo cửa ga ra ló ra bên ngoài nhìn nhìn. . . . . . Xem rai cô ta không đuổi đến đây. . . . . . Tôi tựa đầu vào tường ga ra , thở phào nhẹ nhõm. Két két két két! Két két két két! Có sát khí! “Cô. . . . . . Bức ảnh. . . . . .cô là đồ khốn này” Đầu Xanh nhe răng trợn mắt trừng trừng nhìn tôi, cả người run rẩy giơ nửa tấm ảnh chụp trong tay, đang giơ nanh múa vuốt bổ nhào về phía tôi. Tôi chợt hiểu . . . . . . né sang một bên, Ánh mắt “hận xóa không hết” của tên Đầu Xanh nhìn tôi, một bên cầm trong tay nửa tấm ảnh. a. . . . . . Khó trách anh ta lại kích động như vậy, quả nhiên trong ảnh chụp là một đại mỹ nhân! Ách. . . . . . Từ từ. . . . . .sao trông có cảm giác rất quen? tóc dài màu đen, mặc một bộ váy trắng mỏng, làn da trong sáng nõn nà, cái miệng nhỏ nhắn phớt màu hoa anh đào, mắt to vụt sáng, hàng lông mi dài cong cuốn hút. . . . . . Trời. . . . . . Trời ạ! Đâu. . . . . .Đây không phải là ảnh chụp Thánh Dạ hôm COSPLAY sao?? ! A! Chẳng lẽ theo lới của tên đầu xanh này chính là . . . . . . (“Oh, myGod!” Dưới đài trong đám người đột nhiên bộc phát ra một tiếng hét thảm thiết, làm tôi giật mình. Không đợi tôi phục hồi tinh thần lại, một nam sinh cao cao lớn lớn đột nhiên cúi đầu chạy xông lên sân khấu! Khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt bắn ra hình trái tim từ người nam sinh “Bùm” một tiếng quỳ gối trước mặt tiên nữ , liều mạng cầm lấy tay nàng lắp bắp nói: “Xin. . . . . . Xin bạn nhận lấy bó hoa hồng của tớ !”) Chính là người đó! Bất quá ngày đó hắn còn không có quả đầu xanh ngắt thế này, khó trách tôi không thể nhận ra! Anh ta thật đúng là ương ngạnh ! Thế nhưng vì “Thần tiên tỷ tỷ” mà chuyển trường đến đây để học . . . . . . “Hắc hắc, xú nha đầu, cô sợ ngây người rồi sao? thần tiên tỷ tỷ của tôi đúng là không bình thường! Đâu giống cô, một con người dã thú với một đại mỹ nư, căn bản là không thể so bì !” Đầu Xanh thấy tôi vẻ mặt kinh ngạc biểu tình, ngược lại dừng lại động tác, đắc ý dào dạt xoa thắt lưng lầm bầm nói. Tôi sửng sốt, xì một tiếng bật cười. “Oa ha ha ha! Anh thật là ngu ngốc! Hóa ra đây chính là thần tiên tỷ tỷ của anh sao a! Giờ tôi mới thấy có người lại vô vị đến vậy ,Tự mình đi theo người khác thì so bì làm sao được!” “Cô muốn chết hả? ! Không được nhục mạ thần tiên tỷ tỷ của tôi!”Đầu Xanh trong cơn giận dữ, hận không thể hướng lại đây bóp chết tôi. “Thần tiên tỷ tỷ. . . . . .” Tôi đang muốn mở miệng, đột nhiên phát hiện anh ta tự nhiên mặt đỏ như gấc. Hay là. . . . . . Ha hả. . . . . . Tôi vuốt cằm cười xấu xa nâng lên một bên lông mi nhìn anh ta : “Này! Đầu Xanh, anh thật sự muốn biết cô ta ở đâu sao?” “Ừ phải!” Đầu Xanh vội gật đầu không ngừng, “Tôi chính là vì cô ấy lên mới chuyển trường, ta nghe mọi người nói rằng cô ấy học trường này, cô không phải biết cô ấy ở đâu chứ?” “đương nhiên!” Tôi kiêu ngạo nhìn thấy vẻ mặt của Đầu Xanh cười vẻ nịnh nọt , “Người ta là một đại mỹ nữ, như thế nào lại có thể gặp anh? Bất quá chỉ cần anh nghe lời tôi , tôi cam đoan thần tiên tỷ tỷ của anh sẽ nhanh để ý đến anh” “Lời cô nói là thật chứ?” Đầu Xanh đột nhiên vẻ mặt tựa như yêu kiều , xấu hổ im lặng như hoa hồng ! Tôi choáng váng, tình yêu quả thật rất phi thường đáng sợ.
|
” đương nhiên!”
” Please, cho tôi gặp thần tiên tỷ tỷ. . . . . . cái gì tôi cũng đều nghe cô hết . . . . . . Được không?” Đầu xanh Xanh nhìn tôi cầu xin, ánh mắt phóng ra “Please Please” như đạn.
“Tốt. . . . . . Được rồi! Không thành vấn đề! Bao bọc mọi người! Tứ hải dai huynh đệ! Ha hả ha hả!” Tôi cười lớn, vỗ bả vai Đầu Xanh, đi ra ga ra, trong đầu đang nghĩ đến một kịch bản của trò đùa sắp đến!
Oa ha ha ha! hội trưởng Thánh Dạ thân mến, mời anh xem vở kịch tráng lệ của đạo diễn D Lâm hi — tình yêu tam kế !
3
Step1:Đưa mối tình thầm kín với tiếng ca trong đêm
Đạo diễn: Dịch Lâm Hi
Biên kịch: Dịch Lâm Hi
Người kí tên đầu tiên trong văn kiện diễn viên chính: Đầu Xanh Ngắt (Trịnh Trí Chiêu)
Thời gian: 12 giờ đêm tại nguyệt hắc phong
Phong lâm cao trung tất cả đều đang ngủ , đương nhiên. . . . . . ác ma Thánh Dạ kia ác ma hẳn là cũng đã ngủ như chết. . . . . .
“Này! Xú nha đầu, chúng ta còn chưa tới sao ?” Đầu Xanh đi theo phía sau tôi hạ giọng hỏi.
“Cũng sắp tới rồi! Tôi kêu anh chuẩn bị gì đều chuẩn bị tốt chứ?” Tôi một bên rón ra rón rén đi tới, một bên nhẹ giọng hỏi.
“Chuẩn bị tốt !” Đầu Xanh miết đối tôi gật gật đầu, giơ giơ lên ba lô căng. . . . . .
“Hắc hắc. . . . . . Vậy là tốt rồi. . . . . .” Tôi nhìn Đầu Xanh liếc mắt một cái, liều mạng nhịn cười.
Vô cùng cẩn thận, tôi dẫn Đầu Xanh tớ đằng sau khu kí túc xá của hội học sinh.
“Thấy không? Nơi đó chính là phòng ngủ của thần tiên tỷ tỷ!” Tôi chỉ chỉ vào tấm của kính ở lầu hai trung gian lớn nhất, nhỏ giọng nói.
“Phòng ngủ của thần tiên tỷ tỷ sao? Oa. . . . . .Trên cửa còn có hoa leo, đúng là phòng của thần tiên tỷ tỷ. . . . . .” Đầu Xanh nâng đầu, vẻ mặt mê gái nhìn dán chặt vào cái cửa sổ.
“Được rồi, đừng nhiều lời! Thời gian không còn nhiều , nhanh lên bắt đầu đi, anh chỉ cần làm cho thần tiên tỷ tỷ vươn đầu đến xem anh, là chúng ta đã thành công bước đầu tiên , biết không?” Tôi vừa nói , vừa lấy cái trống trong balo hắn ra, “Nhớ kỹ! tình cảm sâu đậm,thì hát rất cao ; cảm tình chân thật, sẽ gõ ra tiếng!”
“Không. . . . . . Không thành vấn đề! Nhưng hát thế này thì ổn chứ. . . . . .” Đầu Xanh có chút chần chờ nhìn thấy tôi.
Tôi kiên định vỗ vỗ bả vai Đầu Xanh:
“Yên tâm đi, nữ sinh phải hiểu nữ sinh! Anh chỉ cần làm theo lời tôi nói, thần tiên tỷ tỷ nhất định sẽ cảm nhận được tình cảm mênh mông dạt dào của anh với cô ấy!”
Đầu Xanh kích động gật đầu, dùng sức nuốt nước bọt, mặt đến mức hồng hồng. Hắn đứng thẳng thân mình, lại hết sức cao giọng hát. Thật không nghĩ tới người kia lại còn có thể khẩn trương. . . . . .
OK. . . . . . Bắt đầu rồi. . . . . .
“Tùng Tùng ! Chúng tôi là lực lượng công nhân cần cù!Dô ta nào! Chúng tôi là lực lượng công nhân cần cù . . . . . . Mỗi ngày mỗi ngày làm việc bận bịu! Dô ta ! Mỗi ngày mỗi ngày làm việc bận bịu. . . . . .”
Đầu Xanh một bên lớn tiếng hò, một bên dùng sức gõ trống.
Oa ha ha ha ha! Cái trò này hay thật! !
Tôi che miệng cười, tránh ở phía sau cây phong. A nha, không được không được, tôi sẽ bị nội thương vì nghẹn cười mất. . . . . .
“. . . . . . Cái thành nhà cao tầng, tu nổi lên đường sắt môi quặng mỏ, phát hành đắc thế giới biến nha sao thay đổi dạng! . . . . . .”
Đang lúc Đầu xanh hò hét hăng say, bức màn lầu hai đột nhiên bị rớt ra một cái phùng. Ha ha. . . . . . Thánh Dạ, xem ra ngươi rốt cục thì cũng không chịu được , oa ha ha! Bị ” tiếng ca Nửa đêm ” đánh thức cảm giác không tồi chút nào? !
Ây? . . . . . . Không thể nào. . . . . . Tôi có không có nhìn lầm? !
Thánh Dạ lại tránh ở sau bức màn mặt, ? ! Theo đạo lý thì hắn phải tức giận giậm chân,sau đó nhìn Đầu Xanh chửi loạn lên chứ! Nhưng sao trông bộ dạng hắn lại có vẻ như rất vui? !
Trông lúc tôi còn chẳng hiểu gì, đột nhiên Thánh Dạ rời khỏi cửa sổ, vài giây sau, bức màn bị vén lên .
Đầu Xanh tựa hồ cũng phát hiện trên lầu có động tĩnh, thanh âm đột nhiên có một chút cao hơn, càng hát càng hăng !
“Thùng thùng! Nhấc lên của ngươi khăn voan đến! Để cho ta tới nhìn xem mặt của ngươi. . . . . .”
Đúng lúc này –
Rầm ào ào!
Một chậu nước từ trên trời giáng xuống,” Tiếng ca” của Đầu Xanh nhất thời bị tấn công không lên tiếng! Cái đầu xanh của anh ta cũng ướt sũng, dán chặt vào chán.
Thánh Dạ cầm chậu rửa mặt đứng ở cửa sổ, mặt hướng về phía đầu xanh miết lạnh lùng nhìn thoáng qua, sau đó nhẹ nhàng mà đóng cửa sổ lại, tạo nên bức màn.
“Là nàng! Kia khuôn mặt là nàng! Tôi đã thấy được rồi !” Đầu Xanh hoàn toàn không để ý đến nước đầy người , hưng phấn mà hướng vọt tới chỗ tôi, kích động bắt lấy tay của tôi, !
“Anh . . . . . . Anh không có việc gì chứ. . . . . .” Tôi kinh ngạc nhìn thấy bộ dạng cao hứng phấn chấn của tên đầu xanh.
“Có việc! Đương nhiên có chuyện! Dịch lâm hi, không! Dịch đại hiệp, cô đã giúp tôi rất tốt , quả thực là ân nhân cứu mạng của tôi! cha mẹ tái thế!”Đầu Xanh dùng sức tóm bả vai tôi, kích động đến rơi nước mắt.
“Nhưng mà. . . . . . anh đã bị hắt nước mà. . . . . .”
“Không vấn đề gì! Cô chưa từng nghe qua một câu sao? –‘ lòng của nữ nhân như mò kim đáy biển ’. . . . . . Làm như vậy mới bình thường a! Tôi không muốn thành công ngay bước đầu tiên !”
Phải . . . . . Phải không vậy. . . . . .
Hóa ra anh ta lại là người hiểu biết nữ sinh như vậy. . . . . .
Step2: Những con mắt nhìn thề non hẹn biển
Đạo diễn: dịch lâm hi
Biên kịch: dịch lâm hi
Người kí tên đầu tiên trong văn kiện diễn viên chính: Đầu xanh ngắt
khách mời: Vưu Ngưu, Tiểu Cường, Hoàn Tử
Thời gian: buổi họp phổ biến hoạt động
Hôm nay là ngày phổ biến các hoạt động, căn cứ theo tình hình Tiểu Cường mật báo,hội trưởng Thánh Dạ cũng sẽ trình diện.
Cán bộ trong hội học sinh đã có mặt đầy đủ, mà bóng dáng tên Thánh Dạ vẫn chưa thấy đâu.
Tôi đứng ở trong kiên nhẫn nhìn đồng hồ, Đầu Xanh cùng ba tên ác bá ngu ngốc kia vẫn còn chưa xuất hiện ? !
“Mọi người chú ý! Chu hội lập tức sẽ bắt đầu .” Tống Duẫn Nhi xuất hiện ở trên đài chủ tịch, điều chỉnh một chút microphone vị trí, “Hôm nay hội trưởng Thánh Dạ sẽ không có mặt bởi có vi quan trọng phải giải quyết, cho nên hội nghị sẽ do tôi đứng lên làm đại biểu . . . . . .”
A? Thánh Dạ sẽ không đến đây? Thế chẳng phải kế hoạch của chúng ta sẽ. . . . . .
Thùng thùng –Từ trong hậu trường của chủ tịch đột nhiên truyền đến một loạt tiếng trống đinh tai nhức óc đinh,Tống Duẫn Nhi sợ tới mức thiếu chút nữa quăng luôn chiếc microphone trong tay ra xa Đang đang đang — đang – Ai nha! mấy tên ngu ngốc này! Thánh Dạ hôm nay sẽ không đến đây ! Không cần phải … Lên đài diến! Tôi liều mạng hất tay về hướng đầu xanh, ám chỉ họ lui về. Nhưng đã quá muộn . “Dù có chết vẫn yêu! Một tình yêu vô cùng sâu sắc ! Tình cảm nhiều không gì đo đếm được! Phải mau mau đi thổ lộ! . . . . . .” Đầu Xanh cùng ba người tổ ác bá vây quanh lại, mặc một bộ quần áo hoa lệ, một mầu xanh tỏa ra từ tóc, trên người còn đầy hoa hồng làm lóe mọi ánh nhìn! Trên đài Thủy Linh Lung nhìn mấy người mặc đồ “Hoa lệ ” này mà kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, Tống Duẫn Nhi trên mặt lại lúc xanh lúc đen. “Ha Ha. . . . . . Tốt ! hiệu quả thật. . . . . .” ba người tổ ác bá dùng sức vỗ tay, kêu lên mấy tiếng trầm trồ khen ngợi. “Ha ha! Cái tên tóc xanh kia là ai a? Bộ dáng đáng yêu a!” “Đúng vậy! Anh ta hình như là người đã đập vỡ kính các phòng học hôm trước? Thật sự là rất khôi hài ! Ha ha ha!” Dưới đài mọi người ,ai cũng bị ” diễn xuất” của đầu xanh làm cho nhìn không nổi đứng lên cười ha ha. “Dù có chết thì anh sẽ mãi yêu em! Chỉ cần nhìn thấy em cười là anh cũng cảm thấy ấm áp! Dù cho vũ trụ này có bị hủy diệt thì anh vẫn mãi yêu em! mãi mãi, mãi mãi yêu em ngàn năm~~~~~. . . . . .” Đầu Xanh nhìn thấy ở dưới khán đài mọi người”Nhiệt liệt phản ứng” , thì tình cảm lại càng mãnh liệt hơn, anh ta nhảy thẳng lên bục chủ tịch. “. . . . . . Này,ở đây xảy ra chuyện gì vậy? ! người đâu ! Bắt lấy bọn họ!” Tống Duẫn Nhj là người đầu tiên phục hồi tinh thần, kêu to. Cán bộ trong hội học sinh lúc này mới phục hồi tinh thần, Thủy Linh Lung hướng về phía Đầu Xanh chạy thẳng đến! “Chạy mau. . . . . .” Tôi còn chưa kịp hô lên, Đầu xanh đã bị Thủy Linh Lung cho một chiêu “Mãnh hổ chụp mồi” , giữ chặt tay. Ai! Đầu Xanh , chỉ trách do vận khí của anh quá kém, “Thần tiên tỷ tỷ” của anh căn bản là không thấy được “Thâm tình diễn xuất” của anh rồi! . . . . . . Bị N người bao vây , Đầu Xanh nhớ đến câu nói của tôi “Không đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định” , tê tâm liệt phế kêu lên: “Thần tiên tỷ tỷ, cô ở nơi nào a? Tôi muốn gặp cô –” Dừng hình ảnh. . . . . . Dừng hình ảnh. . . . . . Yên tĩnh. . . . . . Yên tĩnh. . . . . . . . . . . . 4 Step3: Giấc mơ hão huyền về một lời đính ước Đạo diễn: Dịch Lâm Hi Biên kịch: Dịch Lâm Hi Người kí tên đầu tiên trong văn kiện diễn viên chính: Đầu Xanh( Trịnh Trí Chiêu) Thời gian: 9h tối Nguyệt Hắc Phong ( 9h tại Nguyệt Hắc Phong có là thời điểm rất khó khăn, nhưng vì phối hợp không khí, chịu thiệt một chút ) Giơ cơm trưa , góc căng tin trường học. “Hừ! Bọn hội học sinh thật khốn kiếp, người nhiều như vậy mà lại chỉ đối phó một mình tôi, đêm qua đem trói tôi vào gara tôi còn không tính sổ, sáng hôm nay lại còn phạt tôi đi cho lợn ăn !” “Ai bắt cậu làm như vậy, thấy có người truy đuổi thì phải biết đường chạy chứ , cậu lại còn ngang nhiên không thèm trốn cứ đứng đó mà rống lên chả bị bắt!” Tôi vừa nhai món thịt bò xào, vừa liếc ánh mắt thương hại nhìn thấy mái tóc xanh rí của anh ta rối mù lên. “Hừ! Tôi vì thần tiên tỷ tỷ nguyện ý lên núi đao xuống biển lửa, đương nhiên sẽ không giống cô cứ như là rùa rụt cổ vậy!” Nhắc tới bốn chữ “Thần tiên tỷ tỷ” , Đầu xanh vốn đằng đằng sát khí tự dưng hai mà đỏ ửng. “Tốt lắm, tốt lắm, thế mới bõ công tôi giúp anh, bổn đại hiệp đã nghĩ ra một kế kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ, xác xuất thành công cao tới 295. 5% ! Anh muốn nghe hay không ?” Từ ngày hôm qua khi tên Đầu Xanh này thổ lộ, tôi đã cảm thấy tên Đầu Xanh này có “sức chiến đấu” mãnh liệt khác xưa, vậy thì tôi phải càng cố gắng mới được, ha ha! “Là cái gì vậy?” Vừa nghe tôi có diệu kế, đầu xanh lập tức trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều. “Thì phải là. . . . . .” Tôi đột nhiên ngẩng đầu nhìn lớn tiếng tuyên bố, “Cầu — ước — !” “Cầu hôn ư? !” Hắc hắc. . . . . . Hiện tại là tám giờ tối, căn cứ vào tin tức của 3 tên đệ tử kia, như thường lệ, Thánh Dạ hẳn sắp phải rời kí túc xá đi siêu thị mua đồ. . . . . . Tôi cùng bọn Tiểu Cường trốn sau cửa kí túc xá rồi quan sát động tĩnh. Thánh Dạ, hôm nay chính là ngày quy tiên của ngươi, Aha ha ha ha! “Ủa — Đại tỷ, có động tĩnh! Thánh Dạ hình như đã đi ra ngoài!” Tiểu Cường đưa tay bịt miệng tôi rồi nói nhỏ. Đi ra ngoài ? Tôi hất tay của Tiểu Cường ra, đưa mắt nhìn về phía kí túc xá, ây…….quả nhiên là anh ta ! Thật tốt quá, hiện tại chung quanh đều không có người, việc này không nên chậm trễ! “Ba người các cậu, nhanh lên trên!” Tôi liếc mắt về phía bọn Tiểu Cường. “Không cần phải thế đâu Đại tỷ!” Tiểu Cường vẻ mặt lo sợ. “Ba tên các ngươi !” Tôi nổi giận đùng đùng hạ giọng nói, “Muốn chết sao hả? dám không nghe lệnh của ta sao!” Tiểu Cường gãi gãi đầu, vẻ mặt ủy khuất nhìn tôi. “Chính là vậy đại tỷ, cho dù chúng tôi có đi , nói không chừng cũng bị Thánh Dạ chỉnh cho thảm hại, dù sao.. dù sao lần nào cũng đều là bị chỉnh, nói không chừng bị Đại tỷ đánh, Đại tỷ còn có thể thủ hạ lưu tình, thế còn tốt hơn. . . . . .” “Vâng, đúng vậy! Tôi, tôi cũng nghĩ như vậy! Ha hả ha hả. . . . . .” Vưu Ngư nịnh nọt cười, liều mạng gật đầu. “Các ngươi, ba tên ngu ngốc này. . . . . . Ta đập chết các ngươi!” Tôi nói , nắm nắm tay hướng về phía ba bọn họ. “A! Từ từ Đại tỷ!” Tiểu Cường đột nhiên sắc mặt trắng bệch đỡ lấy tay tôi, chỉ chỉ về phía cửa ký túc xá , “Thánh Dạ giống như đang đi tới!” Cái gì? ! Tôi kinh ngạc nhìn lại. . . . . . Ô hô! Không xong! Nếu hắn đi đến nhiều người sẽ chú ý, mọi việc sẽ không được thuận lợi. . . . . . Quên đi, vẫn là phải dựa vào chính mình! Tôi nhìn trái nhìn phải, lôi từ trong túi sách rút ra một quyển sách đã chuẩn bị trước đó 《 ngưu tân tự điển 》, phóng “vèo” một cái, vọt tới trước mặt Thánh Dạ. “Cô làm gì vậy?” Thánh Dạ đột nhiên thấy tôi xuất hiện sửng sốt, sau đó nhanh chóng khôi phục, mặt không chút thay đổi trừng mắt nhìn tôi, vốn còn hy vọng buổi tối anh ta trở nên đáng yêu, như vậy dễ dàng thu phục, ai ngờ. . . . . . Ô hô! Trước hết phải để anh ta chú ý đã! Tôi vừa nghĩ vừa đưa mắt quan sát xung quanh.
|