Những Ngã Rẽ Cuộc Đời
|
|
– Anh không cố ý làm em đau.
Hay là
– Em có ổn không?
Chẳng hiêu cô học đâu được cái kiểu cười nhếch mép mỉa mai, hôm nay cô áp dụng luôn khi đọc tin nhắn của Hùng. Là Hùng đã dạy cô nụ cười ngạo mạn ấy. Là Hùng đã dạy cô phải bước qua nỗi đau như thế nào? Những gì anh dạy cô là thực hành chứ không còn là lý thuyết. Chính anh đã cho cô tự nếm trải mọi thứ va cô có cần phải cảm ơn không?
– Này em! Em có biết tại sao mẹ đặt tên em là Thảo không? thảo là cây! Mà cây thì phải rất mạnh mẽ để chóng chọi với thời tiết khắc nghiệt. Gió lay cây đổ về mọi ngả nhưng cây vẫn luôn vững vàng. Và cây là em!
– Này em! Có biết tại sao tôi tên là Phong hay không? Phong là gió, gió đi mọi nơi nhưng gió vẫn chỉ nhìn về phía cây. Gió yêu cây. Thầm lặng nhưng cây có hay biết? Vì cây, vẫn nặng lòng với hòn đá lạnh lùng ở dưới gốc. Cây chỉ biết cúi nhìn hòn đá đó mà chẳng bao giờ cho phép mình ngước lên nhìn gió cả!
Đá, cây và gió? Thảo ngẩn người ra sau khi đọc những dòng tin nhắn từ Phong. Một sự ngẫu nhiên trong tên gọi một phép ẩn dụ trong hoàn cảnh làm cô thấy nao nao. Ừ nhỉ! Hùng là tảng đá vô tình. Anh mãi nằm dưới gốc cây, đem lại cho cô cảm giác được che chở. Nhưng không! Tảng đá đó đè lên gốc rễ khiến cây không thể vươn lên được. Mãi ngập ngụa trong sự thờ ơ đến vô cảm. Đầu cô như muốn nổ tung. Chẳng muốn suy nghĩ gì nữa cả!
Cô nhắn lại
– Cây không thể để gió cuốn đi. Nhưng cây sẽ đẩy tảng đá ra khỏi chân mình. Chẳng thứ gì cản bước đi chả cây cả. Nhưng cây, vẫn luôn thầm cảm ơn những cơn gió mát mà gió mang lại.
Cô biết Phong sẽ rất buồn khi nhận được tin nhắn ấy. Nhưng… Cô không cần ai bên mình cả! Là vô lý nhưng lòng cô đã quyết, phải để Phong kiếm tìm một chân trời rộng hơn thay vì mãi luẩn quẩn bên một cái cây héo úa mà chết mòn!!!
|
Cô trở về thành phố và mang theo lời hứa với mẹ rằng sẽ rời bỏ nơi ấy bằng một tâm lý dứt khoát nhất. Đi qua những cánh đồng hoang hoải, cô thấy thấp thoáng hình ảnh bố cô đang lom khom nhổ cỏ ở giữa những cây lúa xanh rì. Ông ấy vẫy tay chào cô. Cô giật mình ngoái lại nhưng hình ảnh ấy chợt biến mất. Có tiếng người léo nhéo bên cạnh, ồ thì ra là mơ. Bất giác cô khẽ cười một mình ” Bố ủng hộ con đúng không?”
Cô trở về công ty ngay buổi chiều hôm ấy. Phong đang họp ở tầng trên, cô lặng lẽ vào phòng gom đồ trên bàn, đặt lên đó một tờ đơn xin nghỉ việc. Lướt qua bàn của anh, cô khựng lại một lát , đảo mắt nhìn quanh không gian quen thuộc một lượt. Có một bức ảnh đặt trên bàn ấy, một cô gái với đôi mắt u uất nhìn xuống đường phố vào một buổi chiều nắng nhẹ. Cái ban công nhỏ xinh mà cô vẫn thường hay đứng hướng đôi mắt xa xăm xuống đường phố tấp nập. Và không ai khác, đó chính là cô. Cô tự hỏi không biết anh chụp bức này khi nào? Và tại sao Phong lại chụp cô ? Cô đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt cô gái ấy. Có thứ gì đó len lỏi trong tim, cảm giác hơi nhoi nhói một chút. Cô nhớ rồi, cái áo cô mặc chính là cái áo bầu màu xanh lá cây có in những chấm bi nho nhỏ. Nếu vậy thì đã quá lâu rồi còn gì? Khi ấy cô đang phải sống trong sự o ép quá thể của nhà chồng ? Gương mặt cô buồn đến thế hay sao ?
Khẽ thở dài, cô bỏ bức ảnh về chỗ cũ. Hôm nay đây, có lẽ la ngày cuối cùng cô bước đến nơi này. Cô sẽ bỏ lại mọi thứ liên quan đến hai người đàn ông này. Và sẽ làm lại cuộc đời ở một miền đất hứa nào đó!
– Theo cô, điều gì là hạnh phúc nhất?
– Hạnh phúc nhất là buông bỏ những thứ không thuộc về mình và tìm kiếm được cho mình một thứ phù hợp hơn!
Cô đã có câu trả lời như vậy cho câu hỏi của Phong!
Nhưng, chẳng hiểu từ đâu, một giọt nước mắt lăn nhẹ trên mi. Tại sao cô lại thấy đau như thế này?
Mở cửa bước ra, cô bất giác giật mình khi thấy Phong đang ở hành lang, sải bước dài đi về phía mình. Cô hốt hoảng lấp sau cánh cửa của Phòng kế hoạch. Cô không muốn gặp Phong lúc này, bởi cô sợ anh sẽ không để cô ra đi như vậy!
– Đứng lấp ló ở đây chi vậy?
Giọng một cô cái làu nhàu khi cô ta ra cửa bắt gặp Thảo đang lấp ló nhìn ra ngoài.
Phong tiến lại gần, anh ngơ ngác kho nhìn thấy Thảo, ánh mắt mừng rơn như đứa trẻ thấy mẹ đi chợ về!
Thảo nhẹ nhàng gật đầu rồi vội đi như trốn tránh ánh mắt tựa hồ nước mùa thu của Phong. Phong hốt hoảng nắm vào cổ tay Thảo, anh hỏi
– Cô định đi đâu vậy?
– Đơn xin nghỉ tôi để trên bàn.
– Cô định cứ thế mà đi à? Công việc này có gì không tốt hay sao mà cô lại từ bỏ?
– Anh đừng hỏi gì cả! Làm ơn để tôi đi!
– Đi theo tôi!
Phong lôi tay cô đi, mấy nhân viên đứng nghe trộm cuộc nói chuyện của hai người bỗng túm tụm vào nhau xì xầm đủ thứ chuyện.
– Ngồi xuống đây! Nói cho tôi biết sao cô muốn nghỉ?
Thảo ngồi phịch xuống ghế, tâm tư rối bời, cô nên nói gì đây? Rồi cô cố nén nỗi ưu phiền vào trong, nói rành mạch
– Tôi không muốn phiền tới ai nữa cả!
– Tôi chưa bao giờ nghĩ mọi thứ liên quan đến cô đang làm tôi phiền long cả! Cô đừng tự suy diễn có được không?
Phong gắt lên, hai mắt đỏ ngầu như sắp khóc. Thảo toan đứng dậy bỏ đi thì bị Phong chặn lại bằng một cái ôm từ đằng sau. Cánh tay anh vòng qua eo cô, hơi thở nóng ấm phả vào gáy làm cô bât giác rùng mình
– Em đừng đi! Tôi không để em đi đâu! Tôi yêu em!! Tôi biết là sai nhưng tôi không biết phải nói sao với em cả! Hãy cho tất cả một cơ hội ! Có được không?
Thảo bối rối gỡ tay Phong ra khỏi người mình, cô thổn thức nói bằng giọng run run…
– Bằng cách nào? Bằng cách bỏ chồng để đến với anh ư? Tôi không làm được đâu! Xin lỗi anh!
Thảo cầm túi chạy ra cửa bỏ lại Phong với dáng điệu thất thần, ánh mắt như vô hồn nhìn theo bóng dáng cô.
Cô khóc nhiều , gần như muốn khuỵu xuống!
Cô lang thang trên phố, gương mặt không thể buồn hơn. Cô đi vào một hiệu sách lớn. Chọn một cuốn sách và chui vào một góc mong tìm kiếm sự tĩnh lặng trong tâm hồn.
Giở từng trang ra, cô bị cuốn hút bởi một câu chuyện. Đó là câu chuyện ” Con nhện trước miếu Quan Âm
“Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!” Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người. Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có “duyên” là đủ.
|
Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.
Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.
Phật dừng lại, hỏi nhện: “Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?”
Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: “Thế gian cái gì quý giá nhất?”
Nhện suy ngẫm, rồi đáp: “Thế gian quý nhất là những gì ta không bao giờ có được và những gì đã mất đi vĩnh viễn!”. Phật chỉ gật đầu, rồi Ngài đi khỏi.
Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.
Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: “Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?”
Nhện nói: “Con vẫn tin rằng trong nhân gian quý nhất vẫn là “không có được” và “đã mất đi” ạ!”
Phật nói: “Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi.”
Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.
Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: “Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?”
Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: “Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không bao giờ ta có được và cái đã mất đi vĩnh viễn.”
Phật nói: “Nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người!”
Và thế là , nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.
Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng nghĩ rằng, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.
Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.
Châu Nhi nói với Cam Lộc: “Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, người gặp con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?”
Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: “Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?”. Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.
Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.
Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.
Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: “Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi.” Nói đoạn rút gươm tự sát.
Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: “Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.
Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?”
Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: “Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”
Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm…
Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?
“Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”
Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.
Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có “duyên” là đủ.
Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.
|
Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.
Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.
Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.
Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?
Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.
Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.
Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.
Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.
Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?
Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người!
Gấp cuốn sách lại, lòng Thảo bỗng trào dâng một cảm giác lạ. Hình như câu chuyện này rất quen. Có phải tin nhắn phong nhắn cho cô hôm trước dựa theo câu chuyện này không? Có quá nhiều thứ trùng hợp khiến cô chẳng dám tin đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Và cho đến bây giờ cô vẫn chưa thể nào lý giải Phong là ai? Anh biết gì về cô? Nhưng, chuyện đó đâu còn quan trọng nữa. Dù gì đối với cô anh cũng chỉ là một nốt nhạc ngắn ngủi điểm thêm vào bài ca buồn trong cô mà thôi, rồi mọi thứ lại trở về như cũ. Và hai người là hai thái cực khác nhau mà có lẽ cả đời này cũng không thể gần nhau hay hoà làm một được. Một cảm giác nhẹ bẫng như một chiếc lá khô rơi giữa hồ nước mênh mông, bập bềnh và trôi dạt.
Cô nhè nhẹ đẩy cửa, kéo lê chiêc vali nhỏ, gọi một chiếc taxi về thẳng nhà Hùng! Cô chẳng đếm nổi bao nhiêu lần mình khóc, bao nhiêu lần thất vọng vì Hùng. Nhưng có lẽ mọi thứ đã an bài, và vốn dĩ cô chỉ là ” sao chổi ” trong gia đình nhà chồng mà thôi!
Mấy hôm trước, trong lúc cô đang nghỉ ngơi sau vụ bị Hùng giáng một đòn vào đầu, chợt có số lạ gọi vào máy cô. Ban đầu cô tưởng Hùng đang ” khủng bố ” tinh thần mình nên lờ đi, coi như không có chuyện gì cả. Nhưng rồi điện thoại báo tin nhắn
– Em là Bích
– Tôi không quen ai tên Bích cả!
Thảo lục trong trí nhớ mình một hồi nhưng tuyệt nhiên không nhớ ra ai cả. Cô định gọi lại thông báo với người ở đầu dây bên kia rằng họ nhầm số nhưng ngay lập tức người kia gọi lại. Tiếng trong điện thoại rất quen! Cô nhớ rồi! Chính là cô gái đã khiêu khích cô khi cô gọi điện thoại cho Hùng cách đây không lâu. Nếu lần trước, Thảo bị cô ta khiêu khích đến phát đieen lên thì lần này hoàn toàn khác. Cái chất giọng đặc tring của cô ta khó mà khiến người nghe cảm thấy hứng thú! Có vẻ như cô ta đang rất khẩn thiết. Lý do la vì
– Chị ! Em có thai với anh Hùng rồi.
Cô không cảm thấy gì cả, mọi thứ bình thản như không. Cô vẫn điềm đạm hỏi lại như muốn ả kia ” tắt điện ” luôn!
– Em thông báo cho chị chuyện này để mở tiệc ăn mừng cho em đúng không?- cô cười nhạt – lại cười nhạt theo cách của Hùng vẫn thường làm khi nói chuyện với cô
Có vẻ ả kia rât sốc với lời nói đanh lại của cô. Cô ta hơi ấp úng nhưng vẫn không quên nhập đề
– Chị hãy li dị với anh Hùng đi!
– Em lấy cái tư cách gì mà yêu cầu chị làm điều ấy? Vì con em cần có cha à? – Thảo ngạo nghễ nhưng nước mắt đã rơi mất một giọt.rõ ràng cô đã cố tỏ ra bình thường nhưng khi đối diện với tình cảnh này cô thấy mình bất lực lắm!
– Sao chị lại nói cái kiểu cay cú như thế! Không yêu nhau nữa thì giải thoát đi! Chị không đẻ con cho gia đình anh ấy được thì để em làm ! Hay chị vẫn muốn ở bên anh ấy để moi tiền?
Bích giở thái độ lật mặt ngay tức khắc, Thảo hơi bât ngờ, nhưng với thái độ bình tĩnh hết mức có thể, cô nói chua chát
– Chồng chị không cưới em đúng không! Nên em phải tác động từ phía chị? Sao em ngốc thế? Em tự coi mình là cái máy đẻ à! Vậy chị xin chia buồn với em ! Em đang là bản sao của chị, và em cũng thấy đấy, em hiểu sự khốn cùng của chị đúng không? Em đang là chị của 4 năm trước, và chị không nghĩ em vẫn liều lĩnh bước theo con đường ấy!
Thảo cúp máy ngay sau đó. Cô không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện vô nghĩa này nữa. Bất gíac cô thấy thương hại cho ả kia. Đàn ông ấy mà, khi mà yêu ấy, dù người đàn bà bên cạnh anh ta có nhiều khiếm khuyết thế nào anh ta cũng có cách vỗ về
|
– Anh không như những thằng khác, bên em vì em đẹp, em giỏi
Nhưng khi anh ta đã chán, lúc đá bay người đàn bà tội nghiệp kia, anh ta bao biện
– Anh cũng là đàn ông!
Đó! Kiểu gì cũng có thể bị che đậy bởi vô vàn lý do được coi là hợp lý!
Hùng chẳng phải đã từng như thế? Những viên đạn bọc bởi những lớp đường ngọt ngào, những quả táo tẩm độc làm u mê đầu óc cô bao nhiêu năm nay giờ đây như được hồi tỉnh.
Chiếc xe đã về tới cổng, căn nha ba tầng sững sững nhưng chẳng có chút ấm cúng nào cả! Cô nghĩ thế vì bao nhiêu năm qua có bao giờ cô thấy an yên đâu!
Khẽ khàng đi vào nhà, mới có một tuần mà xa lạ tựa mấy năm.
Cả nhà đang ăn tối. Hùng giật mình thảng thốt khi nhìn thấy cô. Anh buông bát đũa xuống bàn, toan đứng dậy, bà Thanh lên tiếng
– xin về ba hôm mà đi hẳn một tuần, bÂy giờ chị không coi tôi ra thể thống gì nữa rồi!
Thảo đặt cái túi xách xuống đất, tiến đến cúi gập người trước mặt bà Thanh, cô vẫn im lặng. Tay móc ở trong túi một cục tiền được bọc cẩn thận trong một tờ giấy báo.
– Con gửi mẹ ạ!
Bà Thanh buông đũa, nhìn chằm chằm vào cục tiền trước mặt rồi lại nhìn sang cô bằng thái độ ngạc nhiên hết cỡ.
– Chị không nói không rằng, đưa tiền cho tôi là có ý gì?
– Con muốn gửi lại mẹ số tiền con đã vay mẹ lúc bố con đi cấp cứu. Con đi xe mới về hơi mệt, con xin phép mẹ cho con lên phòg nghỉ ngơi. Sáng mai con thưa chuyện với mẹ sau ạ
Không để bà Thanh kịp phản ứng, Thảo mệt mỏi bước từng bước nặng nhọc lên gác, liếc ngang về phía Hùng, cô bắt gặp ánh mắt xa xăm như sóng biển ngoài khơi!
– Hết rồi phải không anh? Người em đã từng yêu hơn tât cả những gì em có. Em đã từng nghĩ, trong tình yêu, người ta phải hi sinh cho nhau rất nhiều. Nhưng, sao đối với anh , những điều đó chưa bao giờ là đủ cả!
Cô chẳng đủ can đảm để hình dung ra viễn cảnh ngày mai cuộc đời mình sẽ rẽ về đâu? Như một bản tình ta buồn không may bị vênh vài nốt khiến người ca cảm thấy bối rối và lo lắng!
Phong gọi cho cô rất nhiều , cô cảm nhận từng cơn quặn thắt trong tim nhưng tàn nhẫn không nghe máy.
– Em đừng trốn tránh nữa được không?
Phong nhắn một tin như vậy, cô thấy lòng mình trống rỗng, hướng mắt về khoảng tối đen ngòm ngoài phố. Cô hít hà mùi thơm của hoa sữa. Rồi vô thức trả lời một tin nhắn cho Phong
– Sáng mai, anh đến đón tôi được không? Ngay lập tức, Phong gọi lại..
– Tôi sẽ đến, nhất định cô không được đi đâu đâu đấy! Hứa với tôi nhé!
|