Chương 7: Thêm một mạng người
- Con … con sói … Là con sói mà đêm hôm trước… - Duy Khiên dường như đang cố gắng nén xuống nỗi sợ hãi của chính mình xuống, ngón tay chỉ thẳng thừng vào con sói trước mặt dù có phần run rẩy…
Đối diện với Duy Khiên, con sói to lớn vốn nảy giờ im lặng thì lại bắt đầu gầm gừ vài tiếng, đôi răng sắc nhọn cũng liền lộ ra, đôi mắt màu hổ phách bắt đầu lóe lên sự lạnh lùng cùng hung dữ… Bằng chỉ với một động tác, con sói rất nhanh liền bổ nhào về phía Duy Khiên, không hề tốn chút sức lực đã khiến Duy Khiên nãy giờ vẫn còn sợ hãi ngã lăn ra sàn, chỉ biết kêu ú ớ vài tiếng! Dịch Như đứng bên cạnh, cảm giác như con sói sẽ làm gì với Duy Khiên, cô liền sợ hãi chạy đến dùng hết sức ngăn cản con sói lại. May là đối với cô, con sói không hề mang chút nào ác ý, giống như sợ làm cô bị thương nó liền thôi không tấn công Duy Khiên nữa…
- Tại sao? Sao con sói ấy lại ở trong nhà em?
Duy Khiên sau khi được Dịch Như đỡ dậy, lôi anh ra khỏi căn nhà, đứng ở một góc khuất trên hành lang chung cư, bàn tay vịn lấy cánh tay khác của mình, nơi có những vết trầy xước khá sâu, đã bắt đầu rỉ máu ra, có lẽ là do va chạm với móng vuốt của con sói…
- Con sói ấy chẳng làm hại gì ai cả! - Dịch Như biết Duy Khiên cho rằng con sói chính là kẻ đã gây ra cái chết cho những thanh niên kia, tuy Dịch Như có phần nghi ngờ, nhưng cô vẫn một mực phủ nhận!
- Không phải ư? Chính là nó, chính là bộ dạng hung dữ ban nãy của nó, anh nhất định không thể nhìn lầm!
- Nó chẳng qua chỉ là phòng vệ mà thôi!
- Chính sự phòng vệ đó của nó đã giết chết năm sáu thanh niên kia! Có thể trước mặt em nó là một con vật hiền lành, nhưng anh đã chứng kiến tận mắt, từ một người đàn ông, nó nhanh chóng hóa thành một con sói to lớn! Em hiểu ý anh muốn nói chứ? Em chẳng thể nào biết hết những gì về nó, cũng như hiểu nó muốn gì! Nó có thể gây nguy hiểm cho em!
Duy Khiên kiên nhẫn giải thích từng điều cho cô nghe, tuy Dịch Như hiểu tất cả những điều anh nói, hiểu rằng anh chỉ là đang quan tâm, lo lắng cho cô, nhưng Dịch Như thật sự không thể tiếp thu bất cứ điều gì cả!
- Anh đừng nói nữa! Em không muốn nghe! Em tin tưởng nó, em tin tưởng vào trực giác của mình rằng nó sẽ chẳng làm gì tổn hại đến em cả!
Dịch Như hét toáng lên cắt ngang những lời lẽ lên án của Duy Khiên! Phải, ngay đêm qua, khi khoảnh khắc cô trở mình vòng tay qua ôm lấy con sói vào lòng, cô đã tự nhủ sẽ gạt bỏ hết thảy những nghi ngờ của chính mình! Cô không hiểu tại sao bản thân lại lựa chọn tin tưởng khi cô đã biết được cái gọi là sự thật dù có phần còn mơ hồ, cô chỉ biết rằng, con sói luôn ở bên cạnh cô, quan sát, bảo vệ cô trong mọi trường hợp! Nó cho cô thứ gọi là ấm áp, là vui vẻ mà cô chưa từng có! Mặc dù, hết thảy những ý nghĩ đó chỉ là của riêng cô, nhưng Dịch Như có lòng tin, con sói ấy sẽ chẳng làm gì tổn hại đến cô cả!
Duy Khiên dần trở nên bất lực trước sự cứng đầu và ngang bướng của Dịch Như, cả hai dần chìm vào sự im lặng, cho đến khi Dịch Như khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có, gương mặt xinh đẹp không rõ đang vui hay buồn, chỉ lạnh nhạt lên tiếng:
- Em xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra! Nếu anh xem em là bạn, xin anh hãy đem những thứ mình đã thấy ngày hôm nay quên hết đi! Em sẽ rất biết ơn anh. Anh…về cẩn thận … Dịch Như nói xong, liền quay người trở vào nhà, cô sợ, Duy Khiên sẽ lại lần nữa lên tiếng can ngăn cô, sẽ làm lung lay sự tin tưởng mà cô đã chọn lựa!
Cô thất thểu quay trở lại nhà, khóa chặt cửa lại, đập vào mắt Dịch Như chính là con sói to lớn ấy đang dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn chăm chăm cô, một ánh mắt kì lạ mà cô không tài nào hiểu nổi!
Dịch Như lúc này cũng thật mệt mỏi, cũng chẳng biết phải mờ miệng nói gì… Cô cứ thế đứng đó, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách đó, nhưng thể muốn tìm điều gì đó để tiếp sức cho sự mệt mỏi lúc này của cô, tiếp sức cho sự tin tưởng mà Dịch Như đã chọn lựa…
Cả hai cứ thế rơi vào im lặng, mãi đến khi con sói chậm rãi di chuyển về phía cô, cúi đầu vào chân của cô. Sự mát lạnh truyền đến từ chân khiến Dịch Như không khỏi giật mình, nhìn chằm chằm con sói đang cúi đầu loay hoay với bàn chân của cô, thậm chí còn dùng cái lưỡi dài liếm gì đấy… Bấy giờ, Dịch Như mới chợt nhận ra, dưới chân cô, loang lỗ một vài giọt máu, từ lòng bàn chân rỉ ra… Hóa ra ban nãy khi vội vã chạy đến can ngăn con sói thôi tấn công Duy Khiên, cô đã giẫm phải những mảnh vỡ từ cái ly thủy tinh mà không hề hay biết, mảnh vỡ thủy tinh xuyên qua lớp tất mỏng, đâm thẳng vào cả hai lòng bàn chân của Dịch Như.
Cô chậm rãi di chuyển về phía sô pha ngồi xuống, không nhanh không chậm cởi đôi tất dài ra. Nhìn mảnh vỡ thủy tinh ghim vào chân mình, cô mệt mỏi, chẳng suy nghĩ nhiều, cũng chẳng bận tâm gì mà cắn răng rút mạnh miếng thủy tinh đang cắm vào cả hai lòng bàn chân của mình ra! Một cảm giác đau nhói truyền đến khiến cô đau đến suýt rơi nước mắt, nhưng ngay sau đó lại có cảm giác mát mát từ lòng bàn chân truyền đến khiến Dịch Như không khỏi bất ngờ, nhìn chằm chằm con sói đang dùng cái lưỡi dài của mình liếm đi những giọt máu đỏ rỉ ra từ vết cứa… Cái lưỡi ấy di chuyển đến đâu, cảm giác mát mẻ liền truyền đến đấy, khi nó di chuyển đến miệng vết thương, đầu tiên là cảm giác đau rát không thôi khiến Dịch Như liên tục cau mày, nhưng chỉ một lúc sau, cô đã thôi không còn cảm thấy đau rát nữa…
Khi cả hai lòng bàn chân đã thôi không còn rỉ máu nữa, Dịch Như như nhận ra ánh mắt của con sói đang chậm rãi di chuyển đến đầu gối của cô, lộ ra sau lớp váy dài ngang gối là những vết xước đã đóng mài khi cô ngã ở trong rừng, khi cô cùng Mặc Nam giằng co đến mức ngã ở đường.
- Lên đây nào… - Dịch Như vui vẻ nở một nụ cười, dùng tay xoa đầu con sói như thể xoa đầu thú cưng, sau đó liền vỗ vỗ lên đùi mình…
Rất nhanh chóng, con sói liền leo lên cái ghế sô pha chật hẹp, đầu tựa vào đùi cô, yên lặng để cô vuốt ve bộ lông mượt mà của mình…
Một không gian êm đềm và hạnh phúc… Dịch Như chỉ mong không gian này cứ thế kéo dài mãi… Nhưng ở đời, vốn không có cái gọi là êm đềm…
***
Rầm rầm…
Dịch Như đang trong cơn mơ màng ngủ nghe tiếng cửa đập rầm rầm, cô không khỏi giật mình…
Rốt cuộc là ai đến? Nhà cô vốn có chuông cửa mà? Tại sao lại gấp gáp tới mức đập rầm rầm như thế…
Cô khẽ nhìn sang con sói bên cạnh mình, lúc bấy giờ đã gầm gừ, hàm răng sắc nhọn lộ ra tỏ vẻ hung dữ, cô liền giơ tay xoa đầu nó, bảo nó ngoan ngoãn ở yên trong phòng, xong đâu đấy mới chậm rãi đi về phía cửa, bước đi có chút khập khểnh vì cả hai lòng bàn chân bây giờ đều có quấn một miếng gạc để tránh nhiễm trùng…
Cạch… Cánh cửa vừa mở ra, ngay lập tức một người đàn ông sỗ sàng bước vào, hất luôn cả Dịch Như đang đứng ở cửa sang một bên, khiến cô khẽ chau mày…
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Sáng sớm đã… - Dịch Như khẽ càu nhàu… Người đàn ông này không ai khác chính là bố của cô. Việc khiến ông ta đích thân đến đây, chắc chắn không phải chuyện nhỏ… Dịch Như thực có dự cảm không lành lắm…
- Mày còn ở đó ngủ được sao? Chuyện lớn rồi!
Ông ta vừa nói, vừa tựa người vào một vách tường gần đó, không hề e ngại mà rút ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hút… Hành động động đó khiến gương mặt vốn đã nhăn của Dịch Như lại càng nhăn hơn! Cô ghét nhất là mùi thuốc lá!
- Là chuyện gì?
- Mặc Nam chết rồi!
- Chết? Mặc Nam ư? Chết bao giờ? - Dịch Như ngạc nhiên đến độ không thể tin vào những gì tai mình vừa nghe. Cô không ưa Mặc Nam, nhưng hắn chết bất ngờ như thế, khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
- Khoảng hai ngày trước! Là tại nạn giao thông!
Vừa nói, ông ta vừa quẳng về phía Dịch Như một tờ báo, trên đấy là một tấm hình chụp vô cùng mờ nhạt và lộn xộn, chiếc xe hơi đắt tiền va thẳng vào cột đèn, nhưng đó không phải là nguyên nhân cái chết của Mặc Nam! Ở mui xe bị lõm khá lớn, như thể có một vật nặng đè lên làm biến dạng mui xe, cửa kính cũng vỡ toang… Gần đấy chính là thi thể như bị cào cấu, xé xác ra của Mặc Nam…
Trán Dịch Như bắt đầu lấm tấm mồ hôi, cô thật sự hoảng sợ! Nhìn thi thể đã sớm không còn ra hình thù gì nữa của Mặc Nam, cô lại không thể không liên tưởng tới năm sáu tên thanh niên xấu số kia! Cô có cảm giác họ dường như bị giết chết bởi một người!
- Nhà giám định y khoa bảo nó không chết do tai nạn giao thông mà là bị cắn xé đến chết! Họ cho rằng người thường vốn không có khả năng đó, hơn nữa ở mui xe bị lõm, còn có vài vết xước rất lớn, như thể do móng vuốt để lại! Những cái đó tao không quan tâm, cái tao quan tâm chính là hôm xảy ra tai nạn, chính là ngay sau khi nó gặp mày ở cổng trường! Đã có người thấy nó đứng đợi mày ở cổng trường, đã thế hai đứa làm còn tranh cãi, xô đẩy nhau đến ngã… Ở Sở cảnh sát đang tiến hành điều tra, chắc chắn sẽ đến tìm mày…
Từng câu từng chữ của bố khiến Dịch Như không khỏi tái mặt, đôi mắt xinh đẹp lần nữa lại nhìn vào thi thể của Mặc Nam, nhìn vào bộ quần áo trên người vốn đã không còn ra hình dạng gì của hắn! Nhưng cô nhận ra, bộ quần áo này hôm đó, lần cuối cô gặp hắn chính là bộ này! Đôi tay mảnh khảnh nắm chặt lấy tờ báo khiến nó nhanh chóng bị nhàu nát, miệng cô liên tục lẩm bẩm, lắc đầu nguầy nguậy! Thực sự với một cô gái chỉ mới mười tám tuổi như cô, những chuyện xảy ra liên tiếp trong mấy ngày qua như thể một cơn ác mộng vậy, một cơn ác mộng mà không bao giờ cô muốn mơ thấy!
Nhưng phũ phàng thay, mọi thứ đều là sự thật, mọi thứ đều đang phơi bày trước mắt cô…
- Sao lại như thế được! Tôi không biết… thật sự không biết!
- Biết với không biết lúc này chẳng có gì quan trọng! Cái chính là chuyện hợp tác của tao vừa thành bây giờ đã bị mày phá hủy! Mày nghĩ Mặc gia khi biết chuyện này có dính dáng đến mày sẽ để yên cho mày và công ty của tao sao? Mặc Nam là người thừa kế duy nhất của họ mày có biết không? Mẹ con mày luôn là một lũ phá hoại cả!
Người đàn ông ném điếu thuốc qua một bên, thô lỗ nắm lấy hai vai của Dịch Như mà đẩy mạnh, miệng liên tục hét toáng lên! Đối với ông, mẹ con Dịch Như luôn là những rắc rối phiền toái nhất trong cuộc đời ông, đối với ông, làm ăn, tiền bạc mới chính là quan trọng nhất!
Dịch Như do nảy giờ vẫn cứ bần thần suy nghĩ, không hề né được cú đẩy của bố mình, cũng không đủ vững để giữ thăng bằng cho bản thân, cả người liền ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo! Cả người đau êm ẩm, nhưng điều đó vẫn không khiến Dịch Như có phản ứng gì cả, cô vẫn cứ thừ người ra, hoảng loạn trong mớ suy nghĩ về cái chết của Mặc Nam! Mãi đến khi, tiếng hét chói tai của bố cô vang lên, cô mới sực tỉnh! Trước mặt cô, người đàn ông ban nãy còn thô bạo quát nạt cô, giờ đã ngã trên sàn nhà, cả thân hình bị kìm hãm bởi một con sói to lớn, dũng mãnh với bộ lông đen tuyền, hàm răng sắc nhọn lộ ra, lăm le xé xác tên đàn ông trước mặt mình bất cứ lúc nào!
- Sói…Sói! Cứu mạng!
Bố Dịch Như hét to! Vừa hét, ông vừa cố vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy, thì móng vuốt sắc nhọn của con sói càng dễ dàng kìm ông lại, ghim sâu vào da thịt của ông! Dịch Như liền chạy đến can ngăn con sói, chật vật mãi, con sói mới ngừng lại, thôi không tấn công bố của cô. Cô thừa biết, con sói lúc này có thể dễ dàng xé xác bố cô bất cứ lúc nào, bởi lẽ, ánh mắt màu hổ phách của nó, bây giờ không còn là vẻ lạnh lùng, thâm trầm vốn có, mà còn chứa đựng cả sự giận dữ và nguy hiểm, trong đôi mắt màu hổ phách giờ hệt như chứa cả tơ máu! Nhưng dẫu cho ông ta có đối xử với cô thế nào, ghét bỏ cô ra sao, thì ông ta vẫn là bố của cô, cô không thể nào trơ mắt nhìn bố mình bị tấn công như vậy!
- Mày! Mày nuôi cái con gì trong nhà thế này? Mày muốn giết bố mày à?
Người đàn ông sau khi thoát khỏi sự kìm hãm của con sói liền trở lại dáng vẻ hung dữ vốn có, ông càng tức giận hơn khi nhìn thấy con sói có vẻ như rất nghe theo Dịch Như.
Dịch Như vốn muốn phản bác lại, vốn muốn xin bố mình giữ kín chuyện này thì con sói bên cạnh liền bổ nhào đến, dùng móng vuốt sắc nhọn của chính mình, cào thật mạnh vào bụng của bố Dịch Như, ngay lập tức, máu tươi liền chảy ra. Dịch Như chỉ kịp hét toáng lên một tiếng, xong sau đấy, xung quanh cô chỉ còn lại một màu đen…
P/s: Lâu lâu được off 1 ngày, sáng ra đã bảnh mắt ngồi gõ truyện, xong đâu đấy là edit lại, rồi lại ngồi gõ mấy cái đơn nghiệm thu giúp bác hàng xóm T^T, may mà còn có con em gõ phụ T^T Tâm trạng vật vờ vì thiếu ngủ, đau đớn vì không được đi xem show T-ara, mong mỏi chờ phim Bên Nhau Trọn Đời . Nên mẹ ghẻ đây sẽ trả thù bằng cách ngược con đẻ của mình :)) (niềm vui duy nhất trong ngày :)))) Dẫu sao cũng cám ơn cả nhà đã luôn ủng hộ Khuê nhé ^^ . Tiếp tục vote và cmt để Khuê có động lực viết tiếp nhé Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ Tuần sau gặp lại sẽ có ngược nhé :))
|