Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
|
|
Chương 203: Có anh ở đây Sau một ngày tĩnh dưỡng, cơ thể của Tạ Thiên Ngưng đã khoẻ hoàn toàn, hơn nữa tâm trạng cũng tốt, cho nên hôm nay tự mình xuống bếp, làm bữa trưa phong phú.
Phong Khải Trạch nhìn một bàn thức ăn, cảm thấy hơi buồn bực, hoài nghi hỏi: "Anh phát hiện sau khi từ bệnh viện trở về tâm trạng em đặc biệt tốt, có thể nói cho anh biết nguyên nhân không?"
"Tâm trạng em tốt vì anh không có quan hệ gì với Hồng Thi Na, chỉ cần nghĩ đến điều này, em liền vui vẻ. Món này là sở trường của em, anh ăn thử coi, còn có món này, món này, mấy món này là đầu bếp làm, em chỉ phụ giúp nhưng xem ra trông cũng ngon đó." Tạ Thiên Ngưng không ngừng gắp thức ăn vào chén Phong Khải Trạch, chén của anh sắp biến thành một ngọn núi nhỏ rồi.
Nhìn núi nhỏ trước mắt, anh dịu dàng cười một tiếng, cưng chìu lắc đầu một cái, sau đó cầm đũa lên bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói, "Nếu như anh nói cho em biết Hồng Thi Na sắp ngồi tù, có phải em càng vui hơn không? Đột nhiên hôm nay anh nổi hứng đến sở cảnh sát, lại không cẩn thận tố cáo chuyện của Hồng Thi Na, sợ rằng bây giờ cô ấy đã bị cảnh sát bắt."
Không phải không cẩn thận, mà là chính anh cố ý báo cảnh sát. Anh biết Hồng Thiên Phương sẽ không trơ mắt nhìn Hồng Thi Na ngồi tù, như vậy sẽ đạt được lợi ích lớn, tiếp theo sẽ moi hết những thứ họ có ra để đền bù thương tổn cho người phụ nữ của anh.
Về phần có thể đào được gì, thì để sau hãy tính.
"A ——" cô hơi kinh ngạc, sau đó lắc đầu một cái, không tin, "Hồng Thi Na có tập đoàn Hồng thị chống lưng, anh muốn cô ấy ngồi tù, chỉ sợ có chút khó khăn, có lẽ cô ấy chỉ cần tung ra ít tiền là có thể giải quyết chuyện này ."
"Em cảm thấy tập đoàn Hồng thị có thể uy hiếp được anh sao?" Anh cười tà hỏi.
Cô nhìn nụ cười tà ác của anh, cô đã hiểu, nhưng lại không nhịn được nói thẳng, "A, em biết rồi. Bất kể Hồng Thi Na có ngồi tù hay không, em cũng vui vẻ, đối với em mà nói cô ấy có kết quả như ngày hôm nay đã rất thảm, hiện tại ai cũng biết cô ấy đã ngủ với Thiếu Hoa, nếu như cô ấy kiên trì muốn gả cho anh, sợ rằng lời ra tiếng vào có thể dìm chết cô ấy. Hiện tại cuối cùng em đã biết lời đồn có uy lực như thế nào rồi, nó có thể làm cho một người đang ở trên cao biến thành trắng tay, coi như anh có quyền có thế, nếu như ở trong mắt người khác anh không đáng giá, thì liền trở thành không có tiền."
Trước kia tất cả mọi người đều cho rằng Hồng Thi Na là một công chúa thuần khiết dịu dàng, nhưng hiện tại, cô ấy đã thành cái gai trong mắt mọi người , thậm chí còn có người hoài nghi cô ấy qua lại với rất nhiều đàn ông, tóm lại khắp nơi đều là lời rất khó nghe.
"Không cần nói đến người phụ nữ ghê tởm đó, bằng không anh sẽ ăn không ngon." Anh dùng tay vuốt mặt cô, sau đó ăn cơm, không muốn vì Hồng Thi Na mà ảnh hưởng đến khẩu vị của mình.
"Được, chúng ta ăn cơm." Cô cười cười, đang chuẩn bị cầm chén trên bàn lên, ai ngờ thím Chu lại đi vào, có chút hoảng hốt, gấp gáp nói: "Ông chủ, bà chủ Phong tiên sinh tới, hơn nữa ——"
Lời còn chưa nói hết, có người liền nói tiếp cho bà, "Hơn nữa đã đi vào."
Phong Gia Vinh mang theo Đường Phi, và mười mấy vệ vĩ, nói là đi theo bảovệ cho dễ nghe, nói hơi khó nghe một chút là dùng để trực tiếp xông vào nhà người ta.
Vừa đi vào đã thấy phòng ốc tráng lệ, thậm chí còn tốt hơn so với chỗ ông ở, trong lòng có chút buồn bực, không nhịn được giễu cợt mấy câu, "Nhóc con, không tệ lắm, thèn gì không chịu về nhà ở, thì ra đã tìm được nhà tốt như vậy, là ai cho anh tiền để mua ngôi nhà này vậy?"
Tạ Thiên Ngưng bỏ đũa xuống, trong lòng rất hồi hộp, muốn đứng lên chào đón những vị khách không mời mà đến này.
Nhưng vừa mới bỏ đũa xuống, liền bị người khác kéo lại, không đứng nổi.
Phong Khải Trạch biết Tạ Thiên Ngưng muốn đứng lên, vì vậy ấn nhẹ bả vai của cô, ý bảo cô không cần đứng lên, mình cũng ngồi bất động, lấy hành động tỏ rõ những người này không cần chiêu đãi, vì vậy tiếp tục ăn cơm của mình, khiêu khích đáp lại: "Tóm lại không phải tiền của ông. Hôm nay cả Phong tiên sinh cũng định tự tiện xông vào nhà người khác, còn mang theo nhiều người tay cầm vũ khí thế này, chẳng lẽ đến để đả thương người sao? Ông đã thấy kết quả của Hồng Thi Na rồi đó, chẳng lẽ lại muốn dẫm vào vết xe cũ của cô ta à."
Trong lòng Phong Gia Vinh rất tức giận, nghĩ kỹ mới nói, "Khải Trạch, cha hôm nay tới tìm con, là có chuyện muốn thương lượng với con."
"Ông muốn tôi đừng kiện Hồng Thi Na, đúng không?"
"Con rất thông minh, khó trách Hồng Thi Na không đối phó lại con, nếu như con sử dụng phần thông minh này vào những việc quan trọng, chắc chắn sẽ đánh bại rất nhiều người."
"Nghe giọng điệu này của ông giống như thất vọng, vì kế hoạch của Hồng Thi Na đã thất bại, có đúng không."
Ngoại trừ Phong Gia Vinh ra, không thể tìm ra được trên đời này, còn có người cha nào muốn con mình bị sụp bẫy người khác đến vậy không?
Vì có người cha như thế, anh càng thấy hổ thẹn cho chính mình.
"Khải Trạch, hôm nay cha tới là muốn nói chuyện đàng hoàng với con, chứ không phải đến để tranh cãi. Dù sao chúng ta cũng là cha con,không phải kẻ thù, chuyện gì cũng có thể bàn bạc mà." Dù Phong Gia Vinh không vừa ý thái độ ngạo mạn của Phong Khải Trạch, nhưng vẫn không dám nổi nóng.
Cho dù giận mấy, ông cũng không thể để lộ ra.
Mỗi lần đều vì không chịu nổi thái độ ngạo mạn của đứa con trai này, nên ông mới nổi trận lôi đình. Hôm nay ông đến đây với thái độ rất hòa nhã, kết quả vẫn như cũ.
Phong Khải Trạch khinh thường,cười âm hiểm , "Ông tự ý xông vào đây, còn kêu nói chuyện tử tế nữa à? Mặc kệ ông nói cái gì, tôi cũng sẽ không đồng ý, ông đi đi."
"Cha là cha con, tới nhà con của mình, mà cũng bị coi là xâm nhập gia cư bất hợp pháp sao? Khải Trạch, những năm gần đây cha đối xử với con như thế nào, trong lòng con phải hiểu rõ nhất chứ, những gì cha đã làm đều cũng vì muốn tốt cho con, chẳng lẽ con không thể thông cảm cho tấm lòng của người làm cha này sao?"
"Đừng có nói dễ nghe như vậy, sự thật như thế nào trong lòng ông hiểu rõ nhất, mục đích duy nhất ông muốn tôi cưới Hồng Thi Na chỉ vì lòng tham không đáy của ông thôi. Ông ham muốn địa vị và tiền bạc như thế nào, trong lòng tôi đã quá hiểu rõ, cho nên ông đừng mong lấy tôi ra để làm bia đỡ đạn cho lòng tham của ông, mỗi lẫn tôi nghe đều thấy rất ghê tởm."
Lần này Phong Gia Vinh đã thật sự nổi giận, không còn cách nào để giữ được bình tĩnh, liền ra lệnh, "Con nghe kỹ đây, cha nói không cho con kiện Hồng Thi Na chính là không."
Phong Khải Trạch không thèm để ý, vốn dĩ chẳng hề xem trọng đến lời nói của ông, "Ông muốn nói gì hay làm gì thì kệ ông, tôi làm gì mặt tôi, giữa hai chúng ta không có liên quan gì đến nhau hết."
"Cha không cho phép con kiện cô ấy."
"Nếu như tôi nhất định kiện cô ta thì sao?"
"Vậy con sẽ không còn là——"
"Không còn là con của ông nữa, có đúng không? Câu này ông nói rất nhiều lần rồi, có thể đổi câu mới hơn nữa được không?"
"Rốt cuộc con muốn như thế nào mới không kiện Hồng Thi Na?" Phong Gia Vinh đã không còn cách, tất cả thủ đoạn đều đã sử dụng hết. Còn những thủ đoạn khác lại không thể dùng ở trên người con trai của mình, nên chỉ đành thỏa hiệp.
Nếu như nó không phải là con trai ông, ông tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.
"Phong Gia Vinh, có lúc tôi nghĩ, ông là cha tôi hay cha của Hồng Thi Na đây? Dường như ông thương Hồng Thi Na còn hơn cả tôi nữa. Cô ta bài kế, lại còn uy hiếp con trai của ông, vậy mà ông chẳng những không giúp con trai mình lấy lại công bằng, còn ép ngược con trai mình đừng kiện cô ta, trên đời này có người cha nào như ông không? Nếu như Hồng Thi Na không phải là con gái của ông, vậy chỉ có một lời giải đáp, đó là trong lòng ông chỉ có quyền thế và tiền bạc, căn bản không có tình thân. Một người cha không xem tôi làm con, vậy tôi cần gì phải đối xử ông như cha của mình chứ?"
Cho tới bây giờ anh cũng không thừa nhận Phong Gia Vinh là cha mình, trước kia, bây giờ và cả tương lai cũng vậy, bởi vì trong trái tim ông chỉ chứa được quyền thế và địa vị mà thôi.
"Con đang nói linh tinh gì vậy, cha muốn con không kiện Hồng Thi Na, tất nhiên là có lý do riêng của cha."
Dáng vẻ của Phong Gia Vinh vẫn cao cao tại thượng như cũ, mặc dù trong lòng hơi phiền não, nhưng lại không muốn bộc lộ ra ngoài.
Phong Khải Trạch càng khinh thường ông hơn, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, "Tốt, Phong tiên sinh, nếu như ông đã nói xong rồi thì xin mời đi cho, bằng không tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát, kiện ông xâm nhập gia cư bất hợp pháp."
"Hôm nay nếu con không chịu đồng ý với ba, thì đừng trách ba phải dùng biện pháp mạnh. Từ lúc bước vào cha đã quan sát kĩ, so với số người cha đem đến cũng đủ đối phó với người của con rồi. Nếu không muốn người phụ nữ của mình bị quyền cước không mắt đả thương thì mau gọi điện thoại đến sở cảnh sát, rút đơn kiện đi."
Tạ Thiên Ngưng nghe nói như vậy, làm cô càng lo lắng nhiều hơn, bị dọa sợ đến nỗi mặt trắng bệch, ngẩng đầu lên, không thể tin cái người được gọi là cha này.
Cô chưa từng gặp qua người cha nào lại đối xử với con mình như vậy, cuối cùng hôm nay có thể mở rộng tầm mắt rồi.
Đối với lời cảnh cáo này, Phong Khải Trạch cũng không để ý nhiều, ngồi trấn tĩnh như cũ, trên mặt không chút lo lắng, liền mỉm cười tiếp tục ăn cơm, "Ông Phong, ông thật sự vì Hồng Thi Na mà muốn trở mặt với tôi sao?"
Phong Gia Vinh khẽ than thở, bất đắc dĩ nói: "Cha là có nổi khổ riêng, chứ đâu có muốn làm như vậy, vì đã hết cách nên đành phải làm như thế thôi. Chỉ cần con rút đơn kiện, cha lập tức mang người rời đi, sẽ không động đến một cọng tóa của ai cả."
"Nói cách khác, nếu như tôi không rút đơn kiện, ông liền đánh chết tôi, đúng không?"
"Cha sẽ không đánh chết con, nhưng chỉ sợ người phụ nữ của con phải trả giá rất đắt." Phong Gia Vinh liếc nhìn Tạ Thiên Ngưng, gương mặt hung ác, có thể thấy lời ông nói không phải đùa.
Tạ Thiên Ngưng tiếp xúc với ánh mắt kia, bị dọa sợ khiến cả người run rẩy, mười ngón tay đan chặt vào nhau, lòng bàn tay đều toát mồ hôi lạnh.
Phong Khải Trạch biết cô sợ, vì vậy nắm lấy tay của cô, dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, có anh ở đây, sẽ không ai dám làm hại đến em đâu."
"Em——"
"Đừng lo, có anh ở đây?"
"Dạ."
Cô tin con khỉ nhỏ nhất định có thể giải quyết chuyện này, nhất định có thể.
Tự tin của Phong Khải Trạch, khiến Phong Gia Vinh có chút hoảng sợ, nhưng lại không muốn thỏa hiệp, tiếp tục cảnh cáo anh: " Khải Trạch, cha hỏi con lần cuối cùng, rốt cuộc con có rút đơn kiện hay không?"
"Không —— rút." Phong Khải Trạch kiên quyết trả lời, không thay đổi ý định.
"Con muốn ép ta động thủ, có đúng không?"
"Không phải tôi ép ông, mà là ông chỉ vì lợi ích của bản thân mình nên đến đây gây sự với tôi. Phong Gia Vinh, tôi nói cho ông biết, nếu như hôm nay ông thật sự động thủ, vậy tôi sẽ nói cho tất cả mọi người biết, tôi không còn là con của ông nữa. Từ nay trở đi sẽ không còn dính dáng gì đến Phong thị đế quốc nữa."
"Con đang uy hiếp ta sao?"
"Không phải đang uy hiếp ông, mà là nói cho ông biết hậu quả nếu như ông động thủ. Nếu ông cứ muốn bảo vệ Hồng Thi Na mà bỏ mặc tình nghĩa cha con của chúng ta, thì tôi đành phải làm như vậy thôi."
"Con ——"
Tình hình càng ngày càng căng thẳng, giống như lửa Địa ngục không ngừng bốc cháy mãnh liệt, chỉ còn chút nữa là sẽ bùng nổ dữ dội.
Đường Phi vẫn im lặng, không hy vọng chỉ vì tranh cãi, mà cha con họ biến thành như vậy, liền ra khuyên giải, "Phong tiên sinh, chi bằng chuyện này cứ từ từ hãy nói, không chừng còn có cách khác để giải quyết, dù sao cũng là cha con, nếu như cứ tranh cãi tiếp, e là sẽ không còn tình nghĩa cha con luôn đó."
"Không được, hôm nay nó nhất định phải rút đơn kiện." Phong Gia Vinh vừa nghĩ tới Hồng Thiên Phương chỉ cho ông một ngày, thì lập tức bác bỏ đề nghị của Đường Phi.
Nếu như có thể trì hoãn, ông dĩ nhiên muốn trì hoãn, nhưng là bây giờ thì không có thời gian.
". . . . . ." Đường Phi không có biện pháp, dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Phong Khải Trạch, lắc đầu một cái, ý bảo mình không thể giúp sức.
Phong Khải Trạch không để ý tới anh ta, thả đôi đũa trong tay xuống, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào ghế, tư thế còn uy phong hơn cả Phong Gia Vinh. Tựa như một bá chủ nắm trong tay mọi thứ, uy nghiêm nói: "Ông muốn tôi rút đơn kiện, là chuyện không thể nào. Hồng Thi Na khiến người phụ nữ của tôi chịu nhiều cực khổ, không làm cho cô ta nếm đủ mùi vị đau khổ, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định."
Phong Gia Vinh suy nghĩ một chút, liền cam kết: "Nếu như con rút đơn kiện, mười phần trăm cổ phần của tập đoàn Hồng thị sẽ là của con."
"Tôi không có hứng thú với cái này."
"Vậy con muốn thế nào?"
"Mười phần trăm cổ phần tập đoàn Hồng thị, cộng thêm mười phần trăm cổ phần Phong thị đế quốc, đừng mơ mộng đến chuyện đám cưới với Hồng gia, hơn nữa ông phải đồng ý để tôi cưới Tạ Thiên Ngưng, mà dù ông có đồng ý hay không cũng không còn quan trọng, tôi nhất định sẽ lấy cô ấy."
"Con đừng mơ tưởng." Phong Gia Vinh không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp cự tuyệt.
"Vậy thì không cần thương lượng, ông không đồng ý điều kiện của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không rút đơn kiện. Nếu như ông nghĩ lấy thủ đoạn để buộc tôi thoả hiệp, như vậy ông nên suy nghĩ cho kỹ, trên đỉnh đầu ông có một Camera, phòng quan sát không ở chỗ này, mà ở chỗ khác, về phần đang ở đâu tôi sẽ không nói cho ông biết. Chỉ cần ông có can đảm động thủ, tất cả những gì ông làm sẽ được phát lên trực tiếp toàn bộ. Mặc dù thực lực của tập toàn Phong thị rất mạnh, nhưng chuyện như vậy bị đưa ra ánh sáng, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ."
"A ——" Tạ Thiên Ngưng nghe những lời này, rất kinh ngạc, lập tức ngẩng đầu nhìn nóc nhà, tìm kiếm Camera, nhưng nhìn nửa ngày cũng không thấy, "Camera ở chỗ nào?"
Vậy mà cô lại không biết trong phòng khách có lắp đặt Camera?
"Nếu như ngay cả em cũng biết anh lắp Camera ở đâu, vậy chẳng phải bọn họ cũng biết sao?" Phong Khải Trạch tỏ ra bí ẩn .
Cũng bởi vì bí ẩn, mới khiến Phong Gia Vinh cảm thấy sợ, không dám có hành động xằng bậy, lúc này rất tức giận, hận không thể hung hăng giáo huấn những người đối nghịch với mình.
Chỉ có thể muốn. Nhưng hiện tại không thể miễn cưỡng, nếu như toàn bộ bị truyền hình trực tiếp, chỉ sợ sẽ có người lớn hơn đến điều tra ông.
Đường Phi biết tính nghiêm trọng của chuyện này, cũng biết lúc này Phong Gia Vinh khó xử, suy nghĩ một chút, vì vậy lại khuyên ông lần nữa, cho ông một bậc thang để bước xuống, "Phong tiên sinh, chuyển mười phần trăm cổ phần của Phong thị đế quốc cho thiếu gia, thật ra thì cũng không sao, cậy ấy là người thừa kế Phong thị đế quốc, sớm hay muộn Phong thị đế quốc cũng là của cậu ấy, cho cậu ấy trước, cũng không có gì. Về chuyện thiếu gia muốn kết hôn Tạ tiểu thư, thật ra thì đây đã là sự thật, căn bản không thay đổi được, sao ngài không tác thành? Tác thành cho họ, đối với ngài và họ đều có điều tốt, về chuyện của Hồng tiểu thư bên kia, có thể nghĩ biện pháp khác, có đúng hay không?"
Nghe Đường Phi nói cũng có lý, Phong Gia Vinh hình như suy nghĩ cái gì đó nhìn anh, do dự một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ đồng ý, "Được, cha đồng ý với con, chuyển nhượng mười phần trăm cổ phần của tập đoàn Hồng thị cho con, còn có mười phần trăm của Phong thị đế quốc, cuối cùng là đồng ý hôn sự của các con, nhưng cha có điều kiện."
Hôm nay không thể làm gì khác hơn là tạm thời đồng ý trước đã, chỉ cần xử lý xong Hồng Thiên Phương, về sau chuyện này có thể nghĩ biện pháp khác.
"Ông cảm thấy ông có quyền ra điều kiện sao?" Phong Khải Trạch cười âm hiểm nói, suy nghĩ một chút, không để ý nói: "Nói, điều kiện gì, nếu như tôi không thể chấp nhận lời nói của ông, cũng không đồng ý với ông."
"Sau khi các con kết hôn, cha không cho người phụ nữ này bước chân nửa bước vào cửa Phong gia, cha đồng ý cho các con kết hôn, cũng không có nghĩa là ta chấp nhận cô ta làm con dâu Phong gia."
". . . . . ."
Nghe thấy vậy Tạ Thiên Ngưng im lặng, đột nhiên cảm thấy mình là một người bị ghét bỏ.
Nhưng cũng chẳng sao, chỉ cần con khỉ nhỏ không chê cô là được rồi.
Nghe Phong Gia Vinh yêu cầu như vậy, Phong Khải Trạch không nhịn được cười to, "Ha ha ——"
"Con cười cái gì?" Phong Gia Vinh nghiêm túc hỏi.
"Tôi cười ông tự cho là đúng, ông không muốn bà xã tôi bước vào cửa nhà ông, còn tôi lại không muốn cửa nhà ông làm bẩn chân bà xã của tôi đó? Tốt, điều kiện này tôi đồng ý với ông, khi về nhớ chuyển nhượng mười phần trăm cổ phần của tập đoàn Hồng thị và Phong thị đế quốc qua tên tôi. Đám cưới của tôi và Tạ Thiên Ngưng sẽ rất nhanh được tiến hành, xem thái độ của ông chỉ sợ không tình nguyện tham gia đám cưới của chúng tôi, tốt lắm, tôi cũng không mời ông."
"Con —— Phong Khải Trạch, con không nên quá kiêu ngạo ." Phong Gia Vinh tức đến tối sầm mặt lại, nhưng ông lại không có biện pháp.
Tại sao ông có cảm giác mình từ từ đã bị đứa con trai này khống chế nhỉ, hơn nữa không có đường để phản kháng?
"Tôi không phải phách lối, mà là đang nói sự thật. Thay vì ở chỗ này nói nói nhảm, chẳng bằng trở về chuyển nhượng cổ phần sang tên tôi, tôi muốn thấy kết quả trước mới có thể rút đơn kiện."
"Hiện tại cha thật sự hối hận vì ban đầu đón con trở về, chẳng thà để cho con cùng mẹ con tiếp tục trải qua cuộc sống không có ngày ấm no."
"Tôi và mẹ sống những ngày không ấm no, đầu sỏ gây nên không phải là ông sao, nếu như ông không ép mẹ tôi đến đường cùng, thì chúng tôi đâu có những ngày tháng khó khăn như vậy chứ? Phong Gia Vinh, đừng chọc vào giới hạn cuối cùng của tôi, nếu không ông sẽ phải trả giá thật đắt." Phong Khải Trạch vừa nghe đến chuyện năm xưa thì lập tức nổi giận, trong mắt tất cả đều là hận.
Phong Gia Vinh đột nhiên có chút sợ hãi với nỗi oán hận của Phong Khải Trạch, không hề nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Đáy lòng Đường Phi tràn đầy hoài nghi, nhìn mọi thứ xung quanh, trong lòng càng hoài nghi hơn, nhưng cuối cùng vẫn rời đi.
Thiếu gia rời khỏi Phong thị đế quốc không thể có bản lĩnh có được ngôi nhà tốt như vậy, trừ phi cậu ấy có chuyện gì đó mà mọi người không biết, cậu ấy phách lối và khí thế, căn bản không phải ai cũng có được.
Rốt cuộc cậu ấy là người nào, hoặc có thể hoài nghi là ai chống lưng cho cậu ấy?
|
Chương 204: Có thể chạm tới Editor: chaosuon.
beta tạm lá lá: vinhanh-annkasi
Sau khi Phong Gia Vinh mang theo người của mình đi, Tạ Thiên Ngưng vẫn còn đang hoảng sợ, chưa lấy lại tinh thần, vừa nghĩ tới ông ta đã đồng ý cho mình và con khỉ nhỏ kết hôn, trong lòng liền vô cùng cao hứng. Mặc dù cuộc hôn nhân này là bởi vì giao dịch mới có thể đạt được, nhưng cô vẫn vui mừng như cũ, mặc kệ nói thế nào thì giờ cô đã có thể quang minh chánh đại kết hôn với con khỉ nhỏ.
"Thật tốt quá ——"
"Cái gì thật tốt quá?" Phong Khải Trạch không có nhiều phản ứng lắm, vẫn trầm ổn như thường ngày, hình như đối với chuyện này cũng không có cảm xúc gì quá lớn.
"Con khỉ nhỏ, ba anh đồng ý để cho chúng ta kết hôn, anh không cảm thấy thật tốt quá sao?" Tạ Thiên Ngưng cười đến càng thêm vui vẻ, chỉ cần vừa nghĩ tới có thể mặc áo cưới thuần khiết xinh đẹp, bước vào lễ đường, gả cho người đàn ông mình yêu, trong lòng cô liền tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc.
"Ông ta có đồng ý hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì, ông ta không đồng ý anh vẫn sẽ kết hôn với em, ý kiến của ông ta căn bản không quan trọng, mới vừa rồi chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi. Thiên Ngưng, sau khi kết hôn em muốn hưởng tuần trăng mật ở đâu?" Anh kéo cô lại, để cô ngồi trên đùi mình.
"Bây giờ chúng ta còn chưa có định ngày cưới , anh đã muốn đi hưởng tuần trăng mật sao?" Cô ngượng ngùng nói, trong lòng lại có chút vui vẻ.
Trăng mật, đối với cô, từng là một hy vọng xa vời, nhưng mà hiện tại đã ở rất gần, có thể chạm tay tới rồi.
"Ngày cưới thì rất đơn giản , tùy tiện xem Hoàng Lịch, chọn ngày tốt gần đây nhất là được rồi."
"Con khỉ nhỏ, anh nói Hồng Thi Na sẽ dễ dàng dừng tay sao? Em cảm thấy cô ta sẽ không phải nhận thua ngay như vậy, lần này anh đồng ý không truy cứu nữa, cô ta cũng không phải ngồi tù, không ngồi tù lại sẽ có cơ hội làm ra những chuyện hại người , ngộ nhỡ cô ta tới phá hư hôn lễ của chúng ta, vậy làm sao bây giờ? Em không hy vọng hôn lễ của chúng ta thất bại."
Khuôn mặt cô thoáng hiện lên chút lo lắng nhưng lại bị anh xem thường: "Dù anh có tiếp tục truy cứu tới cùng, Hồng Thiên Phương cũng sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp cứu con gái, đến lúc đó chuyện sẽ càng thêm hỏng bét, chỉ sợ anh ngay cả 10% cổ phần cũng không lấy được. Chỉ là em yên tâm, trải qua chuyện này, Hồng Thiên Phương tuyệt đối sẽ phòng bị tốt, không để cho Hồng Thi Na náo loạn nữa, người phụ nữ ghê tởm ấy chẳng dám làm mà cũng không còn cơ hội đối phó với chúng ta, em cứ yên tâm 100% đi."
"Được, em tin tưởng anh, ai bảo anh mỗi lần đều tính toán mọi chuyện chính xác hết cả chứ."
"Trong xã hội mưu toan này, đây gọi là cơ trí. Hiện tại Hồng Thi Na làm ra như vậy, không bằng chúng ta liền kết hôn luôn, để cho cô ta hoàn toàn chết tâm, đừng mơ mộng ảo tưởng giữa ban ngày nữa, em nói có được hay không?
"Anh nói thế nào liền thế ấy đi, em đều nghe anh." Cô cúi đầu xấu hổ, nhưng không ai biết, cô bây giờ là không muốn chờ đợi nữa, muốn làm cô dâu của anh ngay.
"Ơ, hôm nay biến thành con cừu nhỏ á..., cái gì cũng nghe anh?" Anh đùa giỡn trêu cô, thật ra thì rất rõ ràng trong lòng cô đang suy nghĩ gì. Cô muốn gả, anh cũng muốn cưới, chuyện thế là được giải quyết tốt rồi.
"Cái gì con cừu nhỏ, em chính là cọp mẹ, cẩn thận sau khi kết hôn em liền ăn anh." Cô cũng đùa giỡn cùng anh, quan hệ của hai người ấm dần lên, đã bắt đầu có tư vị vợ chồng.
"Ăn, ăn hết mình, ăn anh không chừa mảnh xương vụn cũng không thành vấn đề." Anh liền đưa cổ tiến tới bên miệng của cô, ý muốn “mời” cô ăn.
Cô lấy tay đẩy anh ra, thu lại nụ cười, nghiêm chỉnh nói: "Đừng làm rộn nữa, vẫn là suy nghĩ một chút, làm thế nào chuẩn bị hôn lễ đây, hôn lễ cần phải có người lớn chủ trì mới được, em bên này có thể gọi chú, nhưng người bên anh, mời ai tới đây? Ba anh chỉ sợ là sẽ không tới."
"Ông ta dù có lòng, anh cũng không muốn cho tới đây. Chuyện này cứ giao cho Đới Phương Dung làm đi, anh thấy bà ấy rất thích làm mấy chuyện này."
Những năm gần đây Đới Phương Dung đối với anh như thế nào, trong lòng anh rất rõ ràng, lại nói bà cũng là một người đáng thương, một người phụ nữ cho tới bây giờ không được yêu thương, lại mất đi khả năng làm mẹ, một người phụ nữ cô độc, đáng thương.
"Đúng vậy, có thể tìm bác gái. Con khỉ nhỏ, bác gái thật ra rất tốt với anh, dù không phải mẹ ruột anh nhưng em cảm thấy được bà đã đem toàn bộ tình thương của người mẹ dồn hết vào anh, chúng ta không phải là nên hiếu kính bà thật tốt sao? Em là người thực tế, ai tốt với em, em liền tốt với họ. Với anh cũng vậy, ai yêu thương anh, em cũng sẽ tốt với người đó. Khi anh bị đóng băng tài khoản, cũng là bác gái giấu ba anh đưa tiền cho anh. Chỉ điểm này thôi cũng đủ thấy bà rất thương anh rồi.”
Nghĩ đến Đới Phương Dung, cô chợt nghĩ tới mẹ mình, là khi cô còn nhỏ đã hết mực yêu thương cô chứ không phải lúc bà phản bội lại ba, chạy theo người đàn ông có tiền khác. Chỉ tiếc mẹ trước kia đã không còn, dù cô có nhớ lại cũng vô ích.
"Em yên tâm, nếu như anh thật không coi Đới Phương Dung là người quan trọng, đã sớm đối phó bà ấy như với ba anh rồi. Nhưng bà ấy cũng không phải là người đơn giản, sau lưng bà ấy cũng có lai lịch đấy. Anh muốn cho em một hôn lễ hoành tráng, để em trở thành cô dâu đẹp nhất, hạnh phúc nhất thế giới này.”
"Không cần khoa trương như vậy, em chỉ muốn một hôn lễ bình thường như những người khác thôi. Em nói thật đó. Qúa khoa trương, ngược lại, sẽ làm em thấy lúng túng.” Cô trời sinh từ trước tới giờ không thích khoa trương, cái gì hoành tráng, long trọng quá thực sự cũng không ham thích.
"Anh lại cứ muốn khoa trương như vậy. Anh muốn nói cho cả thế giới biết Tạ Thiên Ngưng em chính là vợ của Phong Khải Trạch này.” Anh một tay ôm lấy hông cô, ghì chặt cô vào ngực mình, hướng cái miệng nhỏ hung hăng hôn một cái.
Tạ Thiên Ngưng bất đắc dĩ mà lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa, trong lòng cũng rất chờ mong hôn lễ của chính mình.
Người đầu tiên vốn là hôn phu của cô, trước hôn lễ lại bị người ta đoạt mất. Lần thứ hai, tuy không phải vị hôn phu nhưng lại là người cô yêu, cũng bị người khác cướp mất. Lần này, cô quyết không để ai cướp người đàn ông của mình nữa, ai cũng không được.
Sau khi hôn xong, Phong Khải Trạch cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi cho Đới Phương Dung, nói với bà về chuyện hôn lễ.
Đới Phương Dung vừa đi dạo phố về, mới vào tới phòng khách liền nhận được điện thoại, không nói hai lời lập tức đồng ý ngay, còn rất hưng phấn: “Khải Trạch, con yên tâm, dì nhất định tổ chức cho các con hôn lễ vừa đẹp vừa long trọng nhất. Bây giờ ta lập tức đi xem Hoàng Lịch, tìm ngày tốt kết hôn cho các con, chờ ta.”
". . . . . ."
Phong Gia Vinh ngồi ở trong phòng khách, đang bực bội, lại nghe được Đới Phương Dung nói chuyện điện thoại, nhíu chặt hai hàng chân mày, đợi bà cúp điện thoại xong lập tức nghiêm giọng chất vấn: “Là Khải Trạch điện thoại cho bà sao?”
"Đúng thì thế nào?" Đới Phương Dung tức giận trả lời, không có chút sợ hãi nào.
Bà bây giờ đã không còn quan tâm đoạn hôn nhân này nữa. Cho dù có phải rời khỏi Phong gia, bà cũng chẳng sợ gì.
"Nó muốn bà giúp nó tổ chức hôn lễ, có đúng hay không?"
"Đúng thì thế nào?"
"Bà——" Phong Gia Vinh thấy thái độ của Đới Phương Dung như vậy liền nổi trận lôi đình, đứng lên, tức giận nói: "Đới Phương Dung, lá gan bà càng lúc càng lớn rồi, dám nói chuyện với tôi như thế hả?
"Không phải lá gan tôi càng ngày càng lớn, mà là tôi không quan tâm ông nữa, cái gì cũng không để ý nữa rồi. Bởi vì không còn quan tâm nên cũng chẳng cần sợ nữa. Phong Gia Vinh, ông tự hỏi lại lòng ông đi, kết hôn mấy chục năm, ông từng thực sự coi tôi là vợ ông sao? Ông không có. Ban đầu ông lấy tôi cũng là vì muốn thâu tóm công ty của ba tôi, muốn mở rộng quy mô cùng sức mạnh của Phong thị đế quốc mà thôi. Tâm tư ông, tất cả đều đặt ở tiền bạc quyền lực cả, ông chưa bao giờ đặt tình cảm vào trong mắt hết. Kể cả lúc biết tôi không thể sinh con, ông căn bản cũng không muốn mời bác sĩ tới chữa trị cho tôi, ông lại đi hãm hại mẹ con Khải Trạch. Cái gì ông cũng chỉ muốn có sẵn, không hề nghĩ tới chính mình phải tự làm thì mới có được. Cho tới tận bây giờ, ông vẫn chính là như vậy. Tôi mệt rồi, nên không muốn tiếp tục đợi nữa. Bao năm nay tôi chưa từng được hưởng mùi vị của tình yêu, nên không thể ngay cả tình thân tôi cũng không có nữa. Khải Trạch muốn kết hôn với Thiên Ngưng, tôi sẽ giúp chúng chuẩn bị, chuyện này ông không ngăn cản được.” Đới Phương Dung không muốn tiếp tục nói nhảm với Phong Gia Vinh nữa, nói xong liền đi lên lầu.
Phong Gia Vinh càng thêm tức giận, không nhịn được hét lên: "Bà giỏi thì giúp chúng nó chuẩn bị hôn lễ đi, nhưng đừng có lấy một đồng nào của tôi đi.” Ông thật muốn xem bọn họ không có tiền của ông, thì làm sao tổ chức được hôn lễ.
Đới Phương Dung mới đi tới một nửa cầu thang, dừng bước lại, lạnh lùng nói: “Ông yên tâm, tôi tuyệt đối không lấy của ông một phân tiền nào đâu, ông cứ giữ lại đem vào quan tài luôn đi.” Nói xong, tiếp tục đi lên lầu, lòng lại càng thêm đau. Một kẻ trong mắt chỉ biết có tiền, thật sự không thể gửi gấm được điều gì.
Phong Gia Vinh nói như vậy, mục đích cũng chỉ muốn ép Đới Phương Dung đứng về phía ông, cũng không ngờ bà lại nói vậy, thật khiến ông tức chết mà. Tiền bạc, quyền thế là vạn năng, chỉ cần có tiền cùng quyền lực, muốn cái gì cũng có thể đạt được hết. Có lẽ khi bọn họ thực sự bước tới đường cùng mới thấy hối hận quay lại cầu xin ông.
Vừa lúc đó, Đường Phi đi vào, cầm trong tay một phần tài liệu, đưa lên: “Phong tiên sinh, theo lệnh của ngài, đã phong tỏa 10% cổ phần ở Phong thị đế quốc của thiếu gia. Tôi cũng đã báo cho Hồng Thiên Phương phong tỏa 10% cổ phần bên tập đoàn Hồng thị của thiếu gia luôn rồi.”
Phong Gia Vinh không xem tài liệu, cũng chẳng muốn nhìn, hít một hơi thật sâu, ngồi vào trên ghế sa lon, khẽ nói: "Đường Phi, ta muốn gặp một mình Tạ Thiên Ngưng lần nữa, cậu đi lo chuyện này đi.”
Sắc mặt liền tái, Đường Phi khó khăn nói: “ Phong tiên sinh, chuyện này e là hơi khó. Lúc đầu chúng ta từng đối phó Tạ tiểu thư, vừa rồi Tạ tiểu thư lại bị Hồng Thi Na bắt làm con tin, thiếu gia sẽ không dễ dàng để cho bất kỳ ai có cơ hội tới gần cô ấy đâu. Ngài muốn gặp riêng cô ấy, chỉ sợ có chút——"
"Đây là chuyện của cậu, không phải của ta, ta chỉ cần kết quả, còn quá trình không quan trọng. Mặc kệ cậu dùng biện pháp gì, tóm lại phải đưa một mình Tạ Thiên Ngưng tới gặp ta. Nếu làm không xong, cậu cũng đi luôn đi, ta không muốn nuôi đồ vô dụng.”
". . . . . ." Đường Phi vô cùng bất đắc dĩ, trong lòng âm thầm thở dài, cho dù chuyện có khó hơn nữa, cũng vẫn phải nhắm mắt đồng ý, "Vâng"
Lại phải đối nghịch với thiếu gia, chỉ sợ lần này sẽ càng khiến thiếu gia hận hắn hơn. Hận thì hận, dù sao hắn cũng đã sớm chuẩn bị đối nghịch với thiếu gia rồi không phải sao? Giờ phút này, đột nhiên hắn cảm thấy mọi thứ mình có thật mơ hồ, chỉ cần Phong Gia Vinh nói một câu, cái gì hắn cũng chẳng còn nữa. Có lẽ, hắn nên vì tương lai của mình mà suy nghĩ cho kỹ.
|
Chương 205: Áo cưới đẹp nhất Editor: chaosuon
Hồng Thiên Phương bị ép buộc, đành phải chuyển 10% cổ phần tập đoàn Hồng Thị sang tên Phong Khải Trạch, hiện tại ông chỉ còn nắm giữ lại 20% cổ phần. Nếu như Hắc Phong Liên Minh thật sự muốn hạ bệ ông thì vô cùng đơn giản, bởi ông đã không còn năng lực nào để phản kháng.
Ông vốn cho rằng chính Phong Gia Vinh âm thầm cho người thu mua cổ phần tập đoàn Hồng thị, giờ mới vỡ lẽ ra là Hắc Phong liên minh ra tay. Tuy vậy ông vẫn không hiểu, Hắc Phong liên minh đã có trong tay 60% cổ phần Hồng thị, tại sao lại che giấu bản thân như vậy, không ra mặt hạ bệ ông mà lại chọn đứng đằng sau thao túng mọi việc.
Bọn họ rốt cuộc là có mục đích gì?
Hai anh em Hồng Thừa Chí và Hồng Thi Na ngồi đối diện Hồng Thiên Phương, vẻ mặt buồn bã, trong lòng đều hiểu rõ chuyện đã xảy ra nhưng không dám mở miệng nói lời nào.
Phải chuyển nhượng vô điều kiện 10% cổ phần tập đoàn Hồng thị cho Phong Khải Trạch, cho dù trong lòng không muốn nhưng cũng đã hết cách rồi, không thể không làm.
"Ba, thực xin lỗi, đều tại con không tốt, đem thêm phiền toái tới cho cha.” Hồng Thi Na trong lòng đang tự trách, bởi chính mình là nguyên nhân làm tập đoàn Hồng thị bị tổn thất lớn như vậy.
10% cổ phần cũng không phải là con số nhỏ, hiện nay bọn họ chỉ còn giữ được 20% cổ phần, không may có chuyện gì, dù là biến động nhỏ thôi, sợ là quyền lực trong tay họ sẽ mất luôn.
Hồng Thiên Phương nặng nề thở dài, trong lòng đầy lửa giận cũng không nỡ la mắng con gái vào lúc này, ngược lại còn an ủi: “Con đừng nói xin lỗi nữa, là ba vô dụng mới để các con phải chịu uất ức như vậy. Nếu ba có năng lực sẽ không để cho Phong Khải Trạch hạ nhục con trong hôn lễ như vậy. Thi Na, Phong Khải Trạch sẽ kết hôn với Tạ Thiên Ngưng, ba biết trong lòng con oán hận, nhưng đã tới nước này rồi, con cũng đừng đi trêu chọc bọn họ nữa, nếu lại có chuyện gì, cả nhà chúng ta cũng xong đời luôn, con biết chưa?”
"Ba, ba yên tâm, con nhất định không mang thêm phiền toái tới cho ba nữa đâu. Đều tại con không tốt, nếu con dùng đầu óc để suy nghĩ thì sẽ không làm ra những việc như vậy. Ba, ba cứ yên tâm. Dù con có ngu ngốc, cũng sẽ không thế nữa đâu.”
Muốn đối phó Phong Khải Trạch, không thể dùng biện pháp ngu xuẩn như vậy nữa mà phải có một kế hoạch hoàn hảo, phải chuẩn bị thật tốt thì mới được.
"Con đã nói vậy, ba cũng yên tâm. Thi Na, con định xử lý thế nào với Ôn Thiếu Hoa? Nếu con muốn gả cho nó, ta sẽ cố gắng coi nó là con rể, còn nếu không, cũng không có gì đáng ngại cả.”
Hồng Thừa Chí vừa nghe đến tên Ôn Thiếu Hoa, lập tức ghét bỏ nói: "Ba, sao có thể chấp nhận gả Thi Na cho người như thế chứ. Tập đoàn Ôn thị được ngân hàng Thiên Tường giúp sức 5 năm mà vẫn phá sản, người như thế có tài cán gì. Thi Na gả cho hắn nhất định sẽ không có hạnh phúc. Hơn nữa, Ôn Thiếu Hoa đã kết hôn một lần, sau một tháng đã lại ly hôn, loại người đối với hôn nhân như thế, con không đồng ý để Thi Na kết hôn với hắn. Chẳng qua là lên giường một lần thôi, chẳng phải chuyện gì lớn, hiện tại cũng không còn là xã hội phong kiến, làm gì còn cái suy nghĩ cổ hủ như vậy.”
"Thật ra thì ba cũng không muốn Thi Na kết hôn với Ôn Thiếu Hoa. Nó không đáng tin, bản lãnh không nói làm gì nhưng nhân phẩm lại vô cùng kém cỏi. Thi Na, con nghĩ sao?” Hồng Thiên Phương rất tán thành ý kiến của con trai, nhưng ông muốn để cho Thi Na quyết định.
"Đùa gì thế chứ, con làm sao có thể kết hôn với loại người như Ôn Thiếu Hoa. Trên đời này, ngoài Phong Khải Trạch ra, cũng còn nhiều người ưu tú hơn Ôn Thiếu Hoa. Không kết hôn với Phong Khải Trạch, con cũng sẽ không lấy hắn ta.” Hồng Thi Na tràn đầy chán ghét, thực cũng chẳng ưa gì Ôn Thiếu Hoa.
"Nói hay lắm. Lúc trước ở khách sạn, Ôn Thiếu Hoa gặp em uống phải thuốc kích thích, nếu hắn có chút lương tâm, đã đưa em tới bệnh viện hoặc là báo cho chúng ta. Đằng này, hắn lại nhân cơ hội chiếm hết tiện nghi. Thế đã rõ, hắn chỉ muốn dựa vào em để nhanh được thăng tiến. Người như vậy không nên lấy làm gì.” Hồng Thừa Chí nghĩ tới hành động cầm thú của Ôn Thiếu Hoa, trong lòng lại tràn đầy lửa giận.
Hồng Thiên Phương nhìn ra đầu mối, lập tức nhắc nhở bọn họ: "Thừa Chí, Thi Na, mặc kệ các con bây giờ muốn làm gì, đều ở yên trong nhà cho ba, ngàn vạn lần đừng có ra ngoài gây phiền toái nữa, chờ chuyện này qua đi rồi nói tiếp. Ba biết các con nuốt không trôi chuyện này, ba cũng làm sao mà bỏ qua được. Tóm lại, tạm thời đừng có hành động gì, còn nhiều thời gian, đợi ổn định lại cục diện rồi mới tính tới chuyện trả thù, có biết không?”
"Ba, con biết rồi." Hồng Thừa Chí không suy nghĩ nhiều, lập tức đồng ý.
Hồng Thi Na do dự chốc lát rồi mới đồng ý: “Con biết rồi.”
Xem ra lần này Phong Khải Trạch thực sự sẽ kết hôn với Tạ Thiên Ngưng.
Được, hôm nay cô để cho bọn họ kết hôn, rồi một ngày nào đó sẽ khiến cuộc sống của bọn họ trở thành địa ngục.
Người nhà Hồng Gia tất cả đều đè nén ý định kia, tạm thời chọn không hành động gì, đợi mọi chuyện lắng dịu lại đã.
Ngày cưới của Tạ Thiên Ngưng và Phong Khải Trạch đã được xác định, là 1 tuần sau. Đới Phương Dung bắt tay vào chuẩn bị mọi thứ cho hôn lễ, tính dùng truyền thông để truyền tin đi, khiến cho hôn lễ trong thật long trọng, để tất cả mọi người đều biết hết. Dĩ nhiên Tạ Minh San cũng nghe được tin này, tức giận đến mức ở trong phòng đập phá đồ đạc.
Chỉ còn vài ngày nữa Tạ Thiên Ngưng sẽ kết hôn với Phong Khải Trạch rồi, vậy mà cô cứ ở chỗ này, còn nghĩ cách làm sao đoạt lấy Phong Khải Trạch nữa chứ.
Mấy ngày qua cô ta luôn đi đến vườn hoa, đợi từ sáng tới tối, vẫn không gặp được Phong Khải Trạch. Khổ cực mấy ngày lại chẳng được lợi ích gì, nhưng ngàn vạn lần không ngờ hôm nay không đến lại nghe được tin anh muốn cưới Tạ Thiên Ngưng, bảo cô làm sao chịu nổi.
"Tạ Thiên Ngưng, cô sinh ra là để chóng đối với tôi sao?”
"Cô đi chết đi, a ——"
Choảng ——
Ninh Nghiên ở bên ngoài nghe thấy tiếng động lớn, nghĩ là xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy vào nhà thấy Tạ Minh San đang cầm ghế ngồi đập vào bàn trang điểm.
"Minh San, con cần gì phải vậy chứ? Chuyện Tạ Thiên Ngưng và Phong Khải Trạch kết hôn, đã là sự thực không thể chối cãi được rồi, con cũng từng thử quyến rũ Phong Khải Trạch rồi, nếu không giành được, thì bỏ đi, có được không?”
Không phải bà không tin con gái mình, mà là bà có thể thấy rất rõ, Phong Khải Trạch thực sự yêu Tạ Thiên Ngưng, dù bứt cách mấy cũng không đứt.
"Tại sao có thể như thế được. Tạ Minh San, con, cũng không phải người dễ nhận thua như vậy, chưa tới giây phút cuối cùng, con tuyệt đối sẽ không buông tha. Ông trời thật bất công, sao mọi thứ tốt đẹp đều giành hết cho Tạ Thiên Ngưng vậy, tại sao?"
Cô ta so với bà cô già Tạ Thiên Ngưng đó, đẹp hơn gấp trăm lần, ai có mắt cũng đều thích cô, đều sẽ chọn cô. Tại sao người đàn ông ưu tú như Phong Khải Trạch lại không chọn cô, mà đi chọn cái bà cô già đó chứ?
Nhất định là vì cô còn chưa cố gắng hết sức, nên cần phải cố thêm nữa mới được.
Ninh Nghiên nhìn dáng vẻ của Tạ Minh San, đột nhiên cảm thấy con mình giống như một người điên, vì tiền bạc và danh tiếng mà mất trí rồi.
Đều là lỗi của bà, bà đã sai, không nên từ nhỏ dạy con rằng tiền bạc là vạn năng. Bà thực sự đã sai lầm rồi.
Dù sao cũng đã sai rồi, bà còn biết làm sao đây.
"Mẹ, con biết Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng ở đâu rồi, giờ con đi tìm bọn họ. Đúng vậy, phải đi ngay bây giờ, con cần phải ăn mặc thật xinh đẹp mới được.” Tạ Minh San như phát điên, lục tung tủ quần áo, chọn bộ đẹp nhất mặc vào, sau khi trang điểm thật xinh đẹp, cầm túi xách bước ra khỏi nhà.
"Minh San, đừng đi." Ninh Nghiên kéo cô ta lại không muốn để cô ta đi chuốt lấy nhục nhã.
Bà có thể khẳng định rằng Phong Khải Trạch nhất định sẽ không chọn con gái bà.
"Mẹ, đừng có kéo con, con phải đi, nếu không sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa đâu. Mẹ yên tâm, con nhất định mang con rể rùa vàng Phong Khải Trạch về cho mẹ.”
"Minh San, con tỉnh táo lại một chút đi. Phong Khải Trạch sẽ không chọn con đâu, người cậu ta yêu là Tạ Thiên Ngưng, con rõ chưa?”
"Mẹ, sao mẹ lại nói giúp cho Tạ Thiên Ngưng như vậy. Con mặc kệ, bây giờ con muốn đi tìm Phong Khải Trạch, mẹ bỏ tay con ra đi.” Tạ Minh San như một người điên, sắp mất đi lý trí, tâm tình vô cùng kích động.
Ninh Nghiên giữ lại không được, đành phải chạy theo nhưng không đuổi kịp, người đã lên taxi đi mất rồi. Bà vội vàng ngăn một chiếc xe khác lại, chạy theo sau.
Con gái của bà như sắp phát điên rồi, bà không thể không đi theo.
Tạ Minh San biết rõ mình không có bị điên, chỉ là cô không cam tâm chấp nhận thất bại. Từ nhỏ tới giờ, chuyện gì cô cũng hơn Tạ Thiên Ngưng, ngay cả Ôn Thiếu Hoa cũng có thể đoạt được, cô không tin mình không thể giành lấy Phong Khải Trạch.
Từ sáng sớm, Phong Khải Trạch đã đi làm, chỉ còn một mình Tạ Thiên Ngưng ở nhà, đang mải mê ngắm chiếc áo cưới vừa được người ta đưa tới.
"Oa, đây là áo cưới đẹp nhất mà mình từng thấy, thật là đẹp.”
Mới chỉ cầm trên tay đã thấy rõ đây là loại tơ lụa rất nhẹ, cảm giác mềm mại rất tuyệt, không biết mặc lên người còn tuyệt vời thế nào nữa. Cuối cùng thì, cô cũng đã có áo cưới của riêng mình rồi.
"Oa, đây cũng là áo cưới đẹp nhất tôi từng thấy đó.”
"Tôi cũng thế."
"Nếu được mặc một lần, có chết cũng đáng."
"Phi phi phi, nói vớ vẩn gì thế. Đây là áo cưới của bà chủ, phải chính bà chủ mặc. Bà chủ, hay là bà mặc thử cho chúng tôi xem một chút, có được không?”
"Bà chủ, mặc thử đi để cho chúng tôi xem một chút đi.”
Mấy người giúp việc đều xúm lại quanh áo cưới. Ai cũng sững sờ, thích thú vì nó quá đẹp, nhưng đây chỉ là hy vọng xa vời.
Thím Chu là người nghiêm khắc, thấy thế liền nhắc nhở họ: “Các cô làm cái gì đó? Còn không mau đi làm việc đi.”
Tạ Thiên Ngưng biết thím Chu luôn nghiêm túc như vậy, cũng không để ý nhiều chỉ thân thiện nói : “ Thím Chu, không sao đâu, bây giờ ông chủ không có nhà, để mọi người lười biếng một chút cũng không sao. Tôi không mách lại đâu. Làm người cũng đừng nghiêm túc quá, không thì sẽ bỏ lỡ rất nhiều điều vui vẻ. Các cô tới giúp tôi mặc áo cưới vào đi, một mình tôi e là không thể xoay sở được mất. Mau đi.”
"Hì hì ——"
Mấy người giúp việc cười hì hì một tiếng, liền theo Tạ Thiên Ngưng lên lầu, không để ý tới thím Chu nữa. Từ sau chuyện của Hồng Thi Na, bọn họ hiểu rõ, dù ông chủ là người nghiêm túc nhưng lại rất nghe lời bà chủ, mà bà chủ là người rất hiền hòa, ngày thường cũng không coi bọn họ như người làm. Cho nên dần dần bọn họ cũng chẳng có gì phải e sợ nữa.
Thím Chu bất đắc dĩ lắc đầu, không nói gì nữa. Bà chủ cũng đã nói như vậy rồi, bà còn có thể nói thêm gì đây.
Ngay lúc đó, ngoài cửa lớn, chuông cửa vang lên từng hồi. Thím Chu nghĩ một lát, dù gì cũng đang rảnh bèn đi ra ngoài xem là ai tới.
Nếu như là ông chủ sẽ không có nhấn chuông, cho nên người ở ngoài chắc không phải là ông chủ rồi.
|
Chương 206: Thị uy editor: Chaosuon.
Tạ Minh San đứng ở ngoài cổng lớn, nhìn tòa nhà cao cấp trước mắt, cảm giác ghen tị càng dâng trào mãnh liệt. Càng nhìn cô lại càng thêm tức giận, nhưng vì muốn vào được bên trong, đành phải cố nhịn, giả ra dịu dàng xinh đẹp, đưa tay nhấn chuông.
Tưởng rằng sau khi mất Ôn Thiếu Hoa, Tạ Thiên Ngưng sẽ rất thê thảm với hai bàn tay trắng. Nào ngờ, ả lại còn tốt hơn lúc trước, giờ còn chuẩn bị kết hôn với Phong Khải Trạch, mặt mũi cô còn biết để vào đâu đây? Lúc trước kết hôn với Ôn Thiếu Hoa, bạn bè vô cùng hâm mộ, sùng bái cô. Cảm giác hào quang tỏa ra quanh mình ấy, cô vĩnh viễn không muốn mất đi.
Lúc này, một người bảo vệ nghe tiếng chuông cửa, đi ra thấy một cô gái xa lạ, vì vậy nghiêm giọng hỏi: “Thưa cô, cô muốn tìm ai?”
Tạ Minh San dịu dàng như nước, nhẹ giọng trả lời: “Xin hỏi, đây có phải nhà của Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng không?”
"Đúng, cô tìm ông bà chủ có việc gì không? Cô có hẹn trước không?”
"Tôi là em họ của Tạ Thiên Ngưng, vậy có cần hẹn trước không?”
Không ngờ bây giờ, giá trị con người của Tạ Thiên Ngưng lại cao thế, đã ở trong nhà, còn phải đặt hẹn trước mới được gặp, quả là tự cao tự đại mà?
"Thưa cô, thành thật xin lỗi. Tôi không biết cô là ai, nếu cô không hẹn trước, chúng tôi không dám trái lệnh của ông chủ để cô vào được. Mời cô về cho.”
Lời nói của bảo vệ càng khiến lửa giận trong lòng Tạ Minh San bốc lên, cố gắng kiềm chế, lộ vẻ dịu dàng, điềm đạm như cũ, cầu khẩn anh ta: “Anh à, làm ơn vào báo hộ tôi một tiếng, được không?”
"Cái này ——.”
Đang lúc người bảo vệ còn do dự, thím Chu đi tới, dò hỏi: “Có chuyện gì thế? Ai nhấn chuông vậy?”
"Thím Chu, có cô này nói là em họ của bà chủ, muốn vào gặp bà chủ.” Bảo vệ thuật lại mọi chuyện.
"À.” Thím Chu có chút hoài nghi, nhìn cô gái đứng ngoài cổng, cũng không lập tức mở cổng cho cô ta vào mà suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Chuyện này chúng ta không thể quyết định được, để tôi vào báo với bà chủ, xem bà ấy có muốn gặp không đã.”
"Được.”
". . . . . . .
Tạ Minh San nhìn thím Chu rời đi, cảm giác bà ta “mắt chó nhìn người thấp”, lửa giận bừng bừng, nhưng lại không thể lộ ra ngoài. Cảm giác phải kìm nén này thật khiến người ta còn khó chịu hơn cả chết nữa.
Vì chuyện lớn, dù tức giận một chút có là gì, chỉ cần cô thành công, tuyệt đối sẽ khiến bọn người này “đẹp mặt”.
Lúc này, Tạ Thiên Ngưng còn đang vất vả mặc thử áo cưới. Qúa nhiều thứ rắc rối khiến cô vừa thở hổn hển vừa thấy bực bội. May mà còn có mấy người giúp việc giúp một tay, bằng không một mình cô thật không biết phải làm thế nào nữa.
Thím Chu đi vào, cung kính nói: “Bà chủ, bên ngoài có người nói là em họ của bà, muốn được gặp bà chủ.”
"Tạ Minh San ——.” Tạ Thiên Ngưng vừa nghe nói tới em họ, lập tức nghĩ ngay tới Tạ Minh San, trên mặt lộ ra chút tức giận, tựa như không muốn gặp người này.
Người giúp việc đang giúp cô mặc áo cưới, trông thấy mặt cô giận dữ, liền hỏi: “Bà chủ, sao bà tức giận vậy? Bộ bà không thích người em họ này sao, có thể nói cho chúng tôi biết vì sao có được không?”
"Tôi cũng muốn biết, bà chủ, nói cho chúng tôi biết một chút đi, có được không?”
"Cô ta định tới cướp chồng tôi, các cô nói xem tôi có thích cô ta không? Cô ta đã một lần đoạt mất vị hôn phu của tôi, giờ lại định quyến rũ chồng tương lai của tôi, tất nhiên là tôi phải tức giận rồi.” Tạ Thiên Ngưng thật sự tức giận, nghĩ tới mục đích Tạ Minh San tìm tới đây, trong lòng bùng lên lửa giận. “Thím Chu, tôi không muốn gặp người này. Đuổi cô ta đi.”
"Dạ.” Thím Chu không nói nhiều lời lập tức đi làm ngay, lại bị một người giúp việc gọi lại: “Thím Chu, đợi một lát.”
"Tiểu Mạc, cô có chuyện gì?”
Cô giúp việc tên Tiểu Mạc cười thần bí nói: “Bà chủ, hôm nay ông chủ không ở nhà, em họ của bà có tới cũng chẳng làm được gì. Ông chủ lại yêu bà như vậy, ngay cả Hồng Thi Na còn không giành được, nói gì tới những người khác. Đã vậy, sao bà không ra oai với cô em họ này, để cô ta biết khó mà lui.”
"Ra oai thế nào?”
Thật ra thì cô cũng muốn ra oai với Tạ Minh San, cảnh cáo cô ta đừng có mơ tưởng giành con khỉ nhỏ của cô.
"Một lát nữa, bà mặc áo cưới ra gặp cô ta là được. Có bảo vệ trong đại sảnh, còn có chúng tôi nữa, cô ta có muốn làm gì cũng không được.”
Thím Chu nghe những lời này, cảm thấy có thể được, vẻ mặt hơi biến đổi, cũng tặc lưỡi nói: “Tôi thấy Tiểu Mạc nói cũng đúng. Cũng chỉ có một mình em họ của bà, chúng ta lại đông thế này, chẳng lẽ phải sợ cô ta? Cần ra uy với cô ta, để cho cô ta biết bà không phải người dễ chọc, biết khó mà rút lui, không còn đeo bám ông chủ”
"Như vậy có được không?” . Tạ Thiên Ngưng muốn làm lắm nhưng lại cảm thấy sợ, nên có hơi do dự.
"Sao lại không? Có một loại người chuyên thích đi bắt nạt những người lương thiện, càng nể mặt cô ta càng ỷ thế lấn tới, càng nhượng bộ lại càng được voi đòi tiên. Nhìn khuôn mặt cô ta cũng xinh đẹp thế, lại là người không biết liêm sỉ là gì, hạng người này, không biết ơn nghĩa là gì đâu. Thứ người này rất thích cướp đồ người khác có, thấy ai hơn mình là không cam tâm. Bà chủ à, lúc trước cô ta đã đoạt mất vị hôn phu của bà một lần, bây giờ lại còn làm như vậy nữa? Chứng tỏ cô ta không muốn thấy bà chủ được sống hạnh phúc. Thím Chu là người từng trải, đã gặp qua rất nhiều người nhiều việc, đối phó với loại người như thế, ngàn vạn lần không thể mềm lòng, nếu không người thua thiệt lại chính là mình đó.”
". . . . . . .”
Nghe những lời rất có đạo lý của thím Chu, Tạ Thiên Ngưng suy nghĩ một chút, không do dự nữa mà cứng rắn nói: “Được, tôi đi gặp cô ta.”
"Vậy tôi đi mở cửa, để cho cô ta vào. Các cô hãy sửa soạn cho bà chủ thật đẹp, để lát nữa còn ra uy hạ gục tiểu Tam.”
"Dạ.”
Mấy người giúp việc quay lại giúp Tạ Thiên Ngưng, lúc trước chỉ là muốn cô mặc áo cưới, bây giờ liền tỉ mỉ trang điểm cho cô, biến cô thành một cô dâu xinh đẹp nhất.
Tạ Minh San chờ ở bên ngoài thật lâu, sắp không nhịn được, phập phồng không yên, chỉ hận không thể mở miệng mắng to, nhưng với cục diện bây giờ đành cố gắng chịu đựng.
Qua chừng 20 phút, rốt cuộc thím Chu cũng đi ra, cô ta kích động hỏi luôn: “Chị họ đồng ý gặp tôi chứ?”
Thím Chu không để ý tới cô ta, đứng nói chuyện cùng bảo vệ ngoài cổng: “Bà chủ muốn gặp cô ta. Để tránh có chuyện gì ngoài ý muốn, cậu kêu tất cả mọi người vào hết trong đại sảnh đi.”
"Được, để tôi đi làm.” Bảo vệ nghe thế, lập tức đi làm ngay.
Tạ Minh San nghe rõ từng lời thím Chu căn dặn người bảo vệ, trong lòng khó chịu nhưng lại không dám nói ra, chỉ âm thầm mắng: “Được lắm Tạ Thiên Ngưng, gặp tôi cũng phải ra oai như vậy, định thị uy với tôi sao? Cô nhớ kĩ đó, một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cô phải trả giá gấp mười lần.”
Thím Chu bàn giao mọi việc cho bảo vệ xong, mới quay lại mở cổng ra, vừa mở vừa nhắc nhở: “Thưa cô, bà chủ đang ở trong đại sảnh chờ cô, mời cô theo tôi, không được phép đi lại lung tung.”
"Được, cám ơn.” Tạ Minh San kiềm chế cơn giận, vẫn giả bộ dịu dàng, đang định bước qua cổng thì Ninh Nghiên đuổi tới. Bà vội kéo cô ta lại: “Minh San, cùng mẹ đi về thôi, có được không?”
"Mẹ, chị họ đồng ý gặp con rồi, giờ con đi vào đây, mẹ bỏ con ra đi.”
"Minh San, con tỉnh táo lại đi. Đừng chạy theo những thứ không thực tế nữa. Mẹ sai rồi, mẹ không nên từ nhỏ dạy con chỉ biết có tiền. Minh San, mẹ sai rồi, con về với mẹ đi, được không con?”
"Mẹ, chuyện của con không cần mẹ lo.” Ninh Nghiên đau khổ cầu khẩn con gái nhưng chẳng có tác dụng gì, cô ta vẫn quyết tâm đi vào gặp Tạ Thiên Ngưng, muốn giành lại Phong Khải Trạch, liền dùng sức hất bà ra, tiếp tục đi thẳng vào.
Ninh Nghiên hết cách đành đi vào theo, nhưng bị thím Chu ngăn lại: “Thưa bà, thật xin lỗi. Bà chủ không nói là muốn gặp cả bà, nên bà không vào được.”
Nghe được câu này, Tạ Minh San lập tức dừng bước, xoay người trở lại, dùng ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm thím Chu, dằn xuống lửa giận, bình tĩnh nói: “Bà ấy là mẹ tôi, cũng là trưởng bối của bà chủ các người. Chẳng lẽ người lớn muốn gặp, lại phải chờ con cháu cho phép hay sao?”
"Tôi không biết cái gì trưởng bối, cái gì vãn bối. Tôi chỉ biết chủ nhân nơi này thôi. Chủ nhân bảo sao tôi làm vậy, chủ nhân nói cái gì thì chính là cái đó.”
“Bà——.”
"Vậy làm phiền bà, báo với Tạ Thiên Ngưng một tiếng, cho tôi vào, có được không?” Tạ Minh San im lặng tức giận, trong khi Ninh Nghiên bỏ hết thói phách lối trước kia, khép nép khẩn cầu.
Bởi vì bà mở miệng cầu khẩn khiến Tạ Minh San cảm thấy thật mất mặt, lại chẳng thể làm gì, cố gắng chịu đựng tiếp.
Nơi này là thiên hạ của Tạ Thiên Ngưng, cô ta còn có thể làm gì?
Thím Chu suy nghĩ một lát, cảm thấy để nhiều người vào cũng không sao, lại còn là hai mẹ con nữa, vừa đúng lúc có thể dạy dỗ luôn bọn họ. Nghĩ vậy, bà liền mở cửa ra, để bà ta vào: “Vậy bà vào đi, nhưng tôi nói trước, không được bà chủ cho phép, hai người đừng có mà đi lung tung, xảy ta chuyện gì, các người tự nhận hậu quả đó. Tôi tốt bụng nhắc nhở hai người thêm một câu, phần trách nhiệm ấy, sợ là hai người không gánh nổi đâu.”
“Bà yên tâm, tôi sẽ không đi lung tung đâu.” Ninh Nghiên bước vào, đi tới bên cạnh Tạ Minh San, coi chừng cô ta.
Tạ Minh San không vui, quay đi hướng khác, không muốn nhìn tới mẹ mình. Ăn nói khép nép với người giúp việc như vậy, thật mất thể diện.
"Hai người theo tôi.” Thím Chu đóng cổng lại, đi trước dẫn đường, không nhìn tới sắc mặt khó coi của hai mẹ con cô ta.
Hai mẹ con theo sát phía sau, cũng không dám tùy ý đi lung tung, cảnh tượng hoa lệ trong sân khiến hai người giật mình khiếp sợ. Nơi này vừa tráng lệ, lại vừa sang trọng quý phái, thật giống như hoàng cung thời hiện đại vậy. Chỉ một đóa hoa thôi, cũng thấy cao quý hơn gấp mấy lần hoa của người ta hay trồng.
Ngoài vườn hoa đã như vậy, e rằng bên trong còn không thể tưởng nổi rồi.
Ninh Nghiên có chút hoảng hốt, thật là muốn cả đời ở lại nơi này. Vốn bà định khuyên con buông tha cho Phong Khải Trạch, lúc này lại nổi lên ý muốn động viên con gái tiếp tục. Nếu con gái bà có thể kết hôn với Phong Khải Trạch, về sau bà cũng có thể ở lại nơi này luôn. Đây chính là cuộc sống mà bà hằng ao ước bấy lâu.
|
Chương 207: Tôi chắc chắn Editor: chaosuon
Thím Chu dẫn đường, Tạ Minh San và Ninh Nghiên theo sát phía sau, đi qua vườn hoa xinh đẹp, tới một căn nhà sang trọng ở phía trước. Hai người đứng ngây ra nhìn ngắm ngôi nhà, cảm giác như mình đang trông thấy một tòa lâu đài bằng vàng lấp lánh, thật là cám dỗ người.
Thím Chu bước lên bậc thang, đi về hướng cửa chính. Lúc gần tới nơi, cửa chính đã mở ra, bà cũng chưa vội vào, quay đầu lại nhìn hai mẹ con vẫn còn đang ngẩn người đứng bên dưới, nhắc nhở: “Hai vị, mời theo tôi.”
"A —— a, được." Ninh Nghiên trước tiên lấy lại tinh thần, kéo tay Tạ Minh San một cái, để cô ta tỉnh táo lại, sau đó hai người cùng đi vào đại sảnh.
Trong đại sảnh, hơn mười người bảo vệ xếp hàng đứng thẳng tắp, không nhúc nhích. Không khí đại sảnh vốn cao quý, ôn hòa bỗng bao trùm một tầng uy nghiêm bất khả xâm phạm.
Tạ Minh San bước trên sàn nhà sáng bóng, không tự chủ thả nhẹ bước chân, sợ giẫm mạnh làm hỏng mất, hai mắt nhìn bốn phía, đối với nơi này cực kỳ hài lòng, chỉ hận mình không được làm chủ nhân nơi này.
Phong Khải Trạch quả nhiên không phải người bình thường, nếu lúc đầu cô ta nhận ra thân phận của anh, chắc chắn sẽ không kết hôn với Ôn Thiếu Hoa mà sẽ giành lấy người đàn ông này.
Mặc dù hơi muộn, nhưng không có nghĩa là không còn cơ hội bày tỏ, giờ cô ta càng thêm quyết tâm thực hiện mục tiêu của mình, không đào góc tường này của Tạ Thiên Ngưng, thề không bỏ qua. (đào góc tường ý chỉ yêu người yêu của người khác)
Ninh Nghiên có chút khúm núm, trong lòng rất hồi hộp, giống như một người hèn mọn khúm núm đi gặp “Nhân vật lớn”, không dám ưỡn thẳng lưng, sợ chọc giận tới người khác gặp phiền toái to. Bà thật không thể tưởng tượng được có một nơi như thế này, cao quý, hoa lệ không nói, còn cả không khí uy nghiêm này nữa, khiến bà muốn nói cũng không dám nói.
Thím Chu dẫn hai người vào đại sảnh, không có ý đối đãi bọn họ như khách, cũng không mời bọn họ ngồi, chỉ lạnh lùng nói: “Bà chủ còn đang bận thử áo cưới ở trên lầu. Hai người chờ một lát.”
"Haha, được, được." Ninh Nghiên lập tức niềm nở trả lời, không dám hỏi gì thêm, chỉ biết chờ đợi.
Nhưng Tạ Minh San tức giận, cảm thấy phải chờ đợi như vậy thật mất mặt. Lại nghe nói Tạ Thiên Ngưng đang thử áo cưới, lửa giận càng bốc cháy dữ dội, tức muốn điên lên rồi, chỉ vì trong nhà có quá nhiều người, nên không dám làm loạn, cố gắng trấn tĩnh lại. Sau cùng, thật sự không nhịn được tức giận, mở miệng dò hỏi: “Ông chủ của các người đâu rồi, sao không thấy? Không lẽ cũng đang ở trên đó sao?” Nói xong, tầm mắt không tự chủ được hướng lên trên lầu, trong mắt đều chứa đầy ghen tị.
Cô ta mới thích hợp làm công chúa sống trong hoàng cung này, chứ không phải cô bé lọ lem như Tạ Thiên Ngưng kia.
Thím Chu nhìn thấy ghen tị trong mắt Tạ Minh San, không để ý tới, dứt khoát trả lời: “Ông chủ hôm nay không có nhà, đi làm rồi, rất nhanh cũng sẽ về. Áo cưới của bà chủ chính là do ông chủ ra ngoài đặt làm đó. Chúng tôi đều đang đợi được nhìn bà chủ mặc thử áo cưới, các người thật là có phúc, cũng được nhìn thấy rồi.”
"Ha ha ——" Ninh Nghiên cười gượng đáp lại, không nói gì.
Tạ Minh San có chút khinh thường, mặc dù trong lòng ghen tị, nhưng lại không ngưỡng mộ chuyện Tạ Thiên Ngưng mặc áo cưới, vì vậy lên giọng châm chọc "Không phải chỉ là áo cưới thôi sao, đại khái cũng như nhau cả đi, có cái gì khác lạ đâu, chắc cũng chẳng có gì để nhìn.”
"Áo cưới của bà chủ là do nhà thiết kế nổi tiếng nước Pháp thiết kế, mới vừa hoàn thành xong hôm qua, hôm nay liền được máy bay chuyển tới. Mặc dù áo cưới đều có kích cỡ lớn nhỏ khác nhau, dù chỉ cùng một kiểu áo cưới, nhưng khi mỗi người mặc lên sẽ tạo cảm giác không giống nhau. Có một số thứ, không phải ai cũng có được, ví dụ như là khí chất.”
Lời nói của thím Chu mang theo ý châm chọc rõ ràng, Tạ Minh San nghe ra được nhưng ngại giáp mặt phản bác, đành cười giễu một tiếng, không thèm đôi co với bà nữa.
Cần gì so đo với một Obasan (người ở), bà ta cũng chỉ là người giúp việc, biết cái gì chứ?
Lúc này, trên lầu truyền tới tiếng mở cửa, mọi người đều chăm chú nhìn lên. Một người giúp việc bước ra, mở rộng cửa để người bên trong đi ra được dễ dàng.
Mấy người giúp việc khiến Tạ Thiên Ngưng cảm thấy thật ngượng ngùng, bị các cô ấy biến mình thành cô dâu vô cùng xinh đẹp. Dù rất xấu hổ, nhưng không thể phụ lòng mọi người đã nỗ lực bao lâu, cô đành nhắm mắt bước ra, đưa tay khẽ nâng làn váy dài lên, sợ không cẩn thận sẽ giẫm phải.
Cô giúp việc đi phía sau nâng váy giúp cô, nhỏ giọng nhắc nhở: “Phải đi xuống thật hiên ngang nha, Bà chủ. Đừng sợ, phía sau có chúng tôi rồi, sẽ giúp bà nâng váy, đừng sợ gì cả, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi xuống.”
"Tự tin một chút, đi chậm một chút. Bà cứ nghĩ mình như một công chúa cao quý là được rồi.”
"Được rồi." Có sự khích lệ của những người giúp việc, Tạ Thiên Ngưng tự tin hơn, ngẩng đầu ưỡn ngực bước xuống, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, trông cô như một nữ thần vô cùng thuần khiết, cao quý.
Đây là kiểu váy cưới thấp ngực, không phải kiểu truyền thống lỗi thời, nó phô bày ra những đường nét xinh đẹp của cô dâu một cách sống động. Đuôi váy kéo dài tới vài mét, tấm voan mỏng trên đầu kéo dài tới phía sau lưng, cùng với đuôi váy kéo lê trên đất theo mỗi bước chân cô. Dọc theo váy là những dải kim tuyến được thêu thủ công vô cùng cầu kì và tinh xảo, dưới ánh sáng chiếu rọi, chúng như phát ra những tia sáng lấp lánh, cực kì phù hợp với chiếc váy cô đang mặc.
Sàn nhà sáng bóng khiến chiếc váy càng đẹp hơn, cũng làm nổi bật hơn nữa vẻ sống động và khí chất của người mặc.
Tạ Minh San nhìn thấy vậy, chỉ biết trợn tròn mắt, trong lòng không ngừng hâm mộ. Không thể không thừa nhận Tạ Thiên Ngưng mặc chiếc váy cưới này, giống như một nàng công chúa vừa xinh đẹp lại có khí chất cao quý.
Đây quả thực là váy cưới đẹp nhất cô ta từng thấy, ngay cả ảnh cưới mà Hồng Thi Na từng khoe khoang trên mạng cũng không đẹp được như vậy. Váy cưới của Hồng Thi Na được đính rất nhiều kim cương, khiến người ta xuýt xoa vì độ giàu có nhưng lại mất đi cái vẻ dịu dàng, nhu hòa của cô dâu. Đằng này váy cưới của Tạ Thiên Ngưng, tỏa ra khí chất cao quý rất mãnh liệt, thể hiện được sự giàu sang phú quý, nét sang trọng bên trong. Đây là loại khí chất tỏa ra từ sâu bên trong, sự cao quý, thanh tao đó khiến người người phải khuất phục.
Tạ Thiên Ngưng chẳng qua là một con vịt con xấu xí, vậy mà khoác lên mình chiếc váy cưới này, lại có thể biến thành một con Thiên nga xinh đẹp như vậy sao? Hay cô vốn dĩ chính là thiên nga cao quý? Mặc kệ là cái gì đi nữa thì vịt con xấu xí vẫn mãi xấu xí thôi, không thể biến thành thiên nga được.
Tạ Thiên Ngưng đi xuống cầu thang một cách chậm rãi, mỗi bậc đều bước rất cẩn thận, chỉ sợ bị ngã. Lúc xuống tới đại sảnh, cô mới nhẹ giọng hỏi thím Chu: “Thím Chu, trông có được không?”
"Đẹp lắm, thật là đáng yêu, tôi chưa bao giờ thấy một cô dâu nào xinh đẹp như vậy hết. Thật không hổ danh là nhà thiết kế nổi tiếng của nước Pháp, quả nhiên không ai có thể so sánh được. Cái chính vẫn là vì chiếc váy cưới này được khoác ở trên người bà chủ, chỉ có bà chủ mới có thể mặc đẹp được như vậy thôi.” Thím Chu liên tục tán dương, lại cố ý nói lớn một chút, mục đích là để cho mẹ con Ninh Nghiên và Tạ Minh San nghe được.
Không nên e dè với loại người chỉ thích cướp chồng người khác, càng không cần phải sỉ diện cho bọn họ.
"Thím Chu, dì đừng nói thế làm tôi xấu hổ.” Tạ Thiên Ngưng ngượng ngùng nhưng cũng cảm thấy trông mình rất ổn.
Mặc lên người chiếc váy cưới này, có một loại cảm giác lâng lâng, thật thoải mái, cũng thật sự có cảm giác mình giống như một nàng công chúa xinh đẹp, cao quý.
"Có gì mà ngượng ngùng chứ, tôi chủ nói là sự thật, các cô nói xem có phải không?” Thím Chu cố ý hỏi người giúp việc đứng bên cạnh bà.
"Đúng vậy——" Mọi người trăm miệng một lời, đồng thanh trả lời.
Khí thế quá lớn, làm Tạ Minh San có cảm giác mình thật hèn mọn, nửa điểm cũng không bằng Tạ Thiên Ngưng. Cảm giác này thật sự đả kích đến tôn nghiêm lòng tự tin của cô ta.
Cô ta vẫn nghĩ rằng mình ưu tú hơn nhiều so với Tạ Thiên Ngưng, bất kể là phương diện nào cũng đều như vậy cả. Nhưng lúc này nhìn Tạ Thiên Ngưng mặc váy cưới chậm rãi từ trên lầu cao bước xuống, cảm giác ưu tú vượt trội hơn người liền biến mất, ngược lại khiến cô thấy mình sao quá kém cỏi.
Cô ta không bằng được Tạ Thiên Ngưng sao?
Không, cô ta không phải không bằng Tạ Thiên Ngưng, nếu đổi lại cô ta là người mặc chiếc váy cưới này, nhất định cô ta sẽ càng có khí chất hơn hẳn Tạ Thiên Ngưng.
Tạ Minh San nỗ lực tin tưởng vào chính bản thân mình, tuyệt đối không dễ dàng buông tha như vậy. Cô ta bước lên trước, giễu cợt nói: “Chị họ, sống 28 năm trên đời, đây mới là lần đầu được mặc váy cưới nhỉ?”
"Đúng vậy, sống 28 năm, lần đầu tiên tôi mặc váy cưới, lại cũng chỉ một lần duy nhất đã tìm thấy hạnh phúc của tôi rồi.” Tạ Thiên Ngưng cười vô cùng vui vẻ, bình thản đáp lại lời giễu cợt kia.
Ý ở ngoài lời, có vài người phải mặc đi mặc lại nhiều lần váy cưới mới có được hạnh phúc. Dĩ nhiên Tạ Minh San nghe được ẩn ý đó, cười lạnh một tiếng: “Làm sao mà chị chắc chắn lần này tìm thấy hạnh phúc vậy?”
"Đúng, tôi rất chắc chắn, vô cùng chắc chắn."
"Lí do gì để chị có thể xác định như vậy đây?”
Ninh Nghiên ngửi thấy mùi thuốc súng, vội kéo con gái lại, nói nhỏ bên tai cô ta, nhắc nhở: “Minh San, chớ làm loạn, Tạ Thiên Ngưng giờ không dễ chọc đâu. Con cứ như vậy thì chỉ có mình con thua thiệt thôi.”
Tạ Minh San không nghe, dùng sức đẩy bà ra, hiện tại chỉ muốn hạ thấp uy phong của Tạ Thiên Ngưng, cái gì cũng không muốn nghe: “Chị họ, em thật muốn nghe xem tại sao chị lại chắc chắn chỉ mặc váy cưới một lần này là sẽ được hạnh phúc.”
Hôm nay cô ta tới là muốn tìm Phong Khải Trạch, người lại chẳng thấy đâu, còn bị Tạ Thiên Ngưng hạ nhục như vậy, bảo cô sao có thể nuốt trôi cơn tức giận này đây?
Tạ Thiên Ngưng rất vui vẻ, cười tươi, khuôn mặt ánh lên nét hạnh phúc, tự đáy lòng thốt ra: “Bởi tôi tin anh ấy yêu tôi thật lòng, mà tôi cũng yêu anh ấy như vậy. Nói thật với mọi người, tôi và Phong Khải Trạch đã biết nhau từ lúc còn nhỏ, từ 16 năm trước rồi. Anh ấy sẽ không cưới ai ngoài tôi ra. Minh San, cô sớm từ bỏ ý định đi, Khải Trạch chắc chắn không yêu cô đâu.”
"Lời này ai cũng nói được, em cũng nói được vậy. Nhưng một người đàn ông có thật lòng yêu chị hay không, cũng không tới phiên chị quyết định được đâu. Không phải chị và Ôn Thiếu Hoa cũng từng có mười năm gắn bó sao, kết quả thế nào, không phải chị là người rõ ràng nhất sao.”
"Có điều này chắc cô cũng biết rõ, Ôn Thiếu Hoa không thể so sánh được với Phong Khải Trạch. Hai người họ đâu cùng một loại người. Ôn Thiếu Hoa chỉ coi trọng vẻ bên ngoài, không quan tâm tới cái ẩn chứa bên trong, cho nên anh ta mới có kết quả như ngày hôm nay. Còn Phong Khải Trạch thì khác, anh ấy đã nhận định ai thì chắc chắn sẽ là người đó. Lúc tôi bị Ôn Thiếu Hoa vứt bỏ, xấu xí đến mức nào, vậy mà Phong Khải Trạch cũng không hề ghét bỏ tôi, đủ để thấy anh ấy yêu tôi bằng thật lòng chứ không phải vẻ bề ngoài kia. Cô chỉ nhìn vẻ bề ngoài để phán xét mọi thứ, không hề biết rằng thứ ẩn chứa bên trong con người mới là đẹp nhất, là đáng quý nhất.”
Nhất định hôm nay cô phải đánh bại tính kiêu ngạo của Tạ Minh San.
|