Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
|
|
Chương 198: Tự làm tự chịu
Sau khi trói Hồng Thi Na, Phong Khải Trạch thuận tay kéo lấy cái chăn quấn chặt cô ta lại, sau đó hai tay khoanh trước ngực, không hề lo lắng ngồi trên ghế, nham hiểm nhìn người phụ nữ đang bị dục hoả giày vò trên giường, thật lâu sau mới hỏi ra một câu, "Thiên Ngưng đang ở đâu?"
Cả người Hồng Thi Na giống như đang bị hoả thiêu, cơ thể không ngừng giãy dụa, nặng nề thở dốc, đang nghĩ làm thế nào để đè nén dục hoả khó chịu này, nhưng bất kể cô có cố gắng thế nào đi nữa cũng vô dụng, ngọn lửa đang thiêu đốt cô càng ngày càng lớn, cô sắp không chịu nổi.
Dù vậy, côvẫn không chịu nói Tạ Thiên Ngưng đang bị nhốt ở đâu, "Phong Khải Trạch, tôi sẽ không nói cho anh biết, anh đừng hao tâm phí sức nữa."
"Được, vậy cô hãy chịu đựng đau đớn nữa đi, chờ đến khi cô chịu không nổi, tự nhiên sẽ nói cho tôi biết."
"Ưmh ——"
Cả người Hồng Thi Na đều toát mồ hôi, cố gắng dùng sức giãy dụa, nhưng vì hai tay bị trói, cô không thể làm gì được, thỉnh thoảng phát ra một vài câu, "Nóng quá, tôi muốn ——"
Phong Khải Trạch không thèm để ý tới cô ta, mặc kệ cho cô ta giãy dụa, tính toán chờ cho đến khi cô ta không chịu được nữa thì lại hỏi. Ngay cả Phong Gia Vinh và Hồng Thiên Phương cũng đã hết cách với anh, vậy mà người phụ nữ này còn dám mơ tưởng đối phó với anh, đúng là tự tìm đường chết.
"Nóng quá, Khải Trạch, em thật khó chịu, cứu em, cứu cứu em?"
"Nóng quá, cứu em, ưmh ——"
Người phụ nữ trên giường ưỡn ẹo giống như rắn, cơ thể đói khát không chịu được phát ra tiếng cầu cứu, hô hấp càng ngày càng dồn dập, gương mặt đỏ bừng.
Vậy mà người cô ta cầu cứu lại làm như không có chuyện gì xảy ra vẫn ngồi trên ghế, cười tà, không nhúc nhích, thấy thời cơ đã đến, vì vậy hỏi lại lần nữa, "Nói cho tôi biết, Thiên Ngưng đang ở đâu?"
"Em, em, em sẽ không nói cho anh biết, em ——" Hồng Thi Na đã dần mất đi lý chí, xém nữa đã nói ra, nhưng nghĩ lại nếu nói ra thì bao nhiêu công sức của mình đều đổ sông đổ biển, cho nên cuối cùng vẫn không chịu nói.
Cô không thể nói, tuyệt đối không thể nói.
"Được lắm, vậy thì chúng ta cứ tiếp tục, còn lâu mới đến mười hai giờ, tôi cũng muốn xem coi cô có thể nhịn bao lâu?"
"Phong Khải Trạch, tại sao anh có thể đối xử với em như vậy?"
"Tại sao tôi không thể đối xử với cô như vậy?"
"Anh —— cứu em, nóng quá, Khải Trạch, nhanh cứu cứu em, em không chịu nổi."
Cô lo thuốc kích thích không có hiệu quả với Phong Khải Trạch, nên đã chọn dùng loại thuốc có tính kích thích mạnh nhất, ai ngời thuốc lại chui vào bụng mình cơ chứ.
"Nói cho tôi biết Thiên Ngưng đang ở đâu, tôi liền cởi trói cho cô, để cô đi tìm đàn ông khác giải quyết, nếu không cô cứ tiếp tục chịu thống khổ đi. Qua phản ứng của cô, tôi biết cô đã chọn thuốc kích thích mạnh nhất, nếu như cô không được thỏa mãn có khi nào chịu không nổi mà chết đi không?"
"Anh, anh muốn em đi tìm người đàn ông khác giải quyết?" Nghe được câu này, Hồng Thi Na vừa sợ vừa lo, vẫn phải cố nhịn dục hỏa trong cơ thể.
Nếu cô đi tìm người khác để giải quyết, chẳng phải đã làm hỏng hết mọi chuyện sao? Cô đã liên lạc với rất nhiều phóng viên, dặn họ sáng sớm ngày mai xông thẳng vào phòng 209, để vạch trần chuyện cô và Phong Khải Trạch ra ánh sáng.
"Cô không tìm đàn ông khác giải quyết, chẳng lẽ còn nghĩ tôi sẽ giúp cô giải quyết sao? Hồng Thi Na, tôi nói cho cô biết, đó là chuyện không thể nào, cô phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất đi, đây là cô tự làm tự chịu, không trách được người khác. Nói, Thiên Ngưng đang ở đâu?"
"Phong Khải Trạch, em nói cho anh biết, nếu như anh dám để cho người đàn ông khác đụng vào em, em sẽ khiến Tạ Thiên Ngưng phải trả giá cao hơn. Em bị một người đàn ông khi dễ, em sẽ để cho mười người đàn ông thay phiên nhau khi dễ cô ta, anh nghe rõ cho em."
Phong Khải Trạch cười khinh, vuốt vuốt ngón tay của mình, độc ác nói: "Cô yên tâm, tôi sẽ không để cho cô có cơ hội đó. Nhưng cũng phải cám ơn lời cô đã nhắc nhở với tôi, bây giờ tôi sẽ tìm mười người đàn ông đến cho cô, sau đó quay phim lại, rồi đăng hết tất cả quá trình lên trên web?"
"Anh, anh dám?" Hồng Thi Na bị dọa sợ càng luống cuống hơn, lo lắng chuyện như vậy sẽ phát sinh, dù sao Phong Khải Trạch đúng là ma quỷ, anh luôn nói được thì làm được.
"Không nên nghi ngờ tôi có dám hay không, gan của tôi lớn đến đâu chắc cô cũng biết rồi chứ. Nói, Thiên Ngưng đang ở đâu, nếu không nói, tôi lập tức đi tìm người?"
"Em sẽ không nói cho anh biết, hừ, ưmh —— nóng quá ——"
Thật khó chịu, cô sắp chết cháy rồi, phải làm sao bây giờ?
Cô không thể nói Tạ Thiên Ngưng đang ở đâu, không thể.
"Vậy thì tiếp tục chịu đi, để tôi xem cô có thể đợi được bao lâu?"
Phong Khải Trạch không chút lo lắng vẫn cứ tiếp tục ngồi, mặc dù rất lo cho Tạ Thiên Ngưng, nhưng Hồng Thi Na đang ở đây, anh có thể đảm bảo Thiên Ngưng đang rất an toàn, chẳng qua là không biết đang bị nhốt ở đâu thôi.
Lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên.
Lấy điện thoại di động ra xem, thấy một số lạ gửi tin nhắn đến, tin nhắn viết: Thiên Ngưng đang bị nhốt trong kho hàng ở bến tàu.
Thấy tin này, Phong Khải Trạch cười rạng rỡ, đứng lên, đưa điện thoại di động đến trước mặt Hồng Thi Na để cô ta nhìn, giễu cợt nói: "Tôi đã biết Thiên Ngưng ở đâu, cô cứ từ từ tận hưởng cảm giác bị dục hoả thiêu đốt đi, để xem coi có người đàn ông nào tốt bụng đến giúp cô giải quyết hay không. Nếu như tôi đoán không sai, thì chắc cô đã liên lạc với rất nhiều phóng viên, nửa đêm bọn họ sẽ bất ngờ đến đây, cho nên không cần tôi chụp hình thì ngày mai cũng biết được tin của cô."
"Phong Khải Trạch, anh, không cho phép anh đi, trở lại, trở lại cứu em ——" Lúc này Hồng Thi Na đã không còn tỉnh táo, nhưng cô lại thấy rất rõ nội dung tin nhắn kia, biết Phong Khải Trạch muốn đi cứu người, cô định thông báo cho người của mình ở bến tàu, bảo họ vứt Tạ Thiên Ngưng xuống biển làm mồi cho cá, nhưng vì không thể nhúc nhích được, chỉ có thể dùng miệng mắng to, "Phong Khải Trạch, anh là tên khốn kiếp, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, anh mau trở lại cho tôi, trở lại. Nóng quá, thật khó chịu, cứu tôi?"
Thuốc đã phát huy hết công dụng, khiến ý thức của Hồng Thi Na càng trở nên mông lung, không ngừng uốn éo người, tìm cách để giải bớt cơn nóng.
Phong Khải Trạch mặc kệ cô, đi thẳng ra khỏi phòng, nhanh chóng đi về phía trước để giải cứu người, nên chưa đóng cửa lại.
Nhưng vừa chạy được vài bước, thì thấy Ôn Thiếu Hoa mặc đồng phục phục vụ, bước từ trong phòng ra.
Hai người gặp mặt nhau, không khí chợt đông cứng.
Ôn Thiếu Hoa hơi thẹn thùng, cảm thấy thật mất mặt, vì vậy cúi đầu, không dám nhìn đối phương, cũng không biết nên nói gì, trong lòng rất nhiều cảm giác đan xen nhau.
Trước kia hắn oai phong cỡ nào, căn bản luôn xem thường những người thuộc tầng lớp bình thường, nhưng bây giờ, hắn cũng đã trở thành người như họ, phải làm nhân viên phục vụ khách sạn, làm gì còn thể diện để đi gặp người khác?
"Ban đầu Ôn Đại Thiếu Gia uy phong lẫm liệt, hôm nay lại lưu lạc đến đây làm nhân viên phục vụ, xin hỏi bây giờ anh có cảm giác gì?" Phong Khải Trạch vừa nhìn thấy Ôn Thiếu Hoa liền nghĩ đến Tạ Thiên Ngưng vì hắn ta mà bỏ phí mười năm vô ích, trong lòng rất bất bình, muốn xả giận.
"Nếu như anh đến để cười nhạo tôi, vậy thật xin lỗi, tôi còn nhiều việc phải làm, không có thời gian để nghe anh nói nhảm." Ôn Thiếu Hoa cố gắng chịu đựng cảm giác bị người khác coi thường này, cho dù rất tức giận cũng phải nhịn.
Hắn hiện không còn là Đại thiếu gia, mà là người làm công cho người khác, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chắc sẽ bị cấp trên sa thải, vậy là tiêu mất bát cơm của hắn rồi.
"Tôi mới không có thời gian rảnh rỗi để cười nhạo anh, chẳng qua chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua mà thôi. Tôi có việc gấp phải làm, không có thời gian để lãng phí với anh." Phong Khải Trạch khinh thường cười một tiếng, sau đó bước nhanh về phía trước, không muốn lãng phí thêm thời gian nữa.
Bây giờ chuyện anh muốn làm nhất chính là đi cứu Thiên Ngưng, còn những chuyện khác đều không quan trọng.
Ôn Thiếu Hoa đứng im tại chỗ, nhìn theo hướng Phong Khải Trạch rời đi, trong lòng càng nghĩ càng hận, càng nghĩ càng không cam lòng.
Vốn là một Đại thiếu gia luôn có kẻ hầu người hạ, nhưng hôm nay lại đi hầu hạ người khác, ông trời thật sự quá bất công mà.
Nhưng việc đã đến nước này, hắn còn biết làm sao đây?
"Ôn Thiếu Hoa, cậu còn đứng ngây người ra đó làm gì, sao không nhanh đi làm việc đi?" Một nhân viên phục vụ từ phòng bên cạnh đi ra, thấy Ôn Thiếu Hoa đang ngẩn người, vì vậy liền thúc giục hắn mấy câu, sau đó xoay người rời đi.
"Đến ngay đây." Ôn Thiếu Hoa tỉnh lại từ trong thế giới bi thương, không muốn nghĩ đến những chuyện này nữa, hít một hơi thật sâu, tính rời đi.
Ngay lúc này, lại nghe thấy tiếng cầu cứu vang lên từ một phòng gần đó, giọng nói có vài phần kiều mị mang theo cả tiếng khóc, khiến hắn tò mò, vì vậy chầm chậm đi đến phòng đó, thấy cửa phòng không đóng, cho nên liền đi vào.
"Nóng quá, cứu tôi, cứu tôi, nóng quá ——" cả người Hồng Thi Na đầy mồ hôi, dục hỏa thiêu đốt, không ngừng giãy dụa, nhưng điều là vô ích, chỉ có thể chịu đựng cơn đau ở trên giường.
Đột nhiên, thấy một người đàn ông đi vào, lập tức hướng hắn cầu cứu, "Cứu tôi, nhanh lên một chút cứu tôi, cứu tôi."
Ôn Thiếu Hoa không nghĩ nhiều, đi vào, khi nhìn rõ người trên giường, thì giật mình, vội vàng cởi trói cho cô, "Hồng tiểu thư, là ai đã trói cô ở đây?"
Sau khi hỏi xong, sợi dây cũng được cởi ra, nhưng điều làm hắn khiếp sợ là, Hồng Thi Na gần như trần chuồng nhào lên người anh, hai tay dùng sức xé quần áo của anh, "Em muốn, cho em, em muốn ——"
"Hồng tiểu thư, cô, cô làm sao vậy?"
"Em thật khó chịu, em muốn, nhanh lên một chút cho em ——"
"A ——"
Ôn Thiếu Hoa cứng ngắc ngồi bất động, mặc cho Hồng Thi Na giở trò với hắn, sự thật hắn biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Nếu như đoán không sai, thì Hồng Thi Na bị người khác cho uống thuốc kích dục, hơn nữa là loại thuốc cực mạnh, nếu không thì sẽ không điên cuồng như vậy.
Cô là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Hồng thị, nếu như lấy được cô, thì hắn có thể đổi đời rồi phải không?
Không sai, nếu cưới Hồng Thi Na, thì hắn sẽ là con rể Hồng gia, đến lúc đó không cần phải làm nhân viên phục vụ nữa rồi.
Trong đầu Ôn Thiếu Hoa chợt nảy ra ý nghĩ này, nhìn người phụ nữ đang chủ động ôm ấp mình, không chịu nổi sự cám giỗ của tiền tài và danh dự, liền chuyển từ bị động thành chủ động ôm cô, đè cô ngã xuống giường, cuồng nhiệt mây mưa.
Điều hắn không ngờ là một tiểu thư danh giá như vậy, khi ở trên giường lại có thể điên cuồng như thế, quả thật muốn ép khô hắn rồi .
Chẳng lẽ vì tác dụng của thuốc kích dục sao?
Hồng Thi Na bị hạ thuốc, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, mặc cho thuốc khống chế, nhiệt tình như lửa, nhưng lại không biết mình đang cùng người đàn ông nào lăn lộn trên giường, trong đầu chỉ nghĩ làm thế nào để dập tắt lửa, ngoài ra không nghĩ được gì nữa, hưởng thụ khoái cảm do dục vọng mang đến, hình như có chút trầm luân, không muốn tỉnh lại.
Trong phòng, truyền ra tiếng rên rỉ và thở dốc, liên tục không ngừng.
|
Chương 199: Anh ở đây
Phong Khải Trạch ra khỏi khách sạn, lái xe đến thẳng bến tàu để cứu người, căn bản không biết được sau khi mình đi đã xảy ra chuyện gì, cũng không quan tâm sẽ xảy ra chuyện gì.
Mặc kệ Hồng Thi Na xảy ra chuyện gì, đều do cô ta gieo gió gặt bảo, tự làm tự chịu, không thể trách bất kỳ ai, hơn nữa cũng do cô ta chọc giận anh nên phải trả giá cao.
Buổi tối cuối thu, không khí rất lạnh, nhất là bến tàu lại nhiều nước, càng lạnh hơn.
Tạ Thiên Ngưng không biết mình bị nhốt ở đâu, cũng không biết bây giờ là mấy giờ, chỉ biết là nơi này tối đen, rất lạnh, rất đáng sợ, hơn nữa không ai cho cô ăn và uống nước, nhịn đói cả ngày, dạ dày cô rất đau.
Nhưng đây không phải là cảm giác khiến cô khó chịu nhất, khó chịu nhất vẫn là cô không muốn nghĩ đến cảnh Phong Khải Trạch và Hồng Thi Na ở cùng nhau trong khách sạn, chỉ cần vừa nghĩ tới họ ở chung với nhau, trong lòng cô liền đau đớn, còn đau hơn đau dạ dày.
Đợi ở trong không gian nhỏ hẹp này, ngẩn người một phút, cô có cảm giác như tất cả các u hồn giả quỷ đều tập trung ở xung quanh cô.
"Con khỉ nhỏ, có phải anh đang ở cùng Hồng Thi Na không?"
"Em không muốn anh ở cùng cô ta, em không muốn."
Nước mắt chua sót không ngừng tuôn ra từ khoé mắt, chảy qua gương mặt, cuối cùng từng giọt từng giọt rơi xuống quần áo cô, ướt đẫm một tảng lớn.
Ban đầu bị Ôn Thiếu Hoa vứt bỏ cô cũng không thống khổ như vậy, hiện tại con khỉ nhỏ chẳng qua chỉ ở chung với người phụ nữ khác, cô lại có cảm giác như có người đang cầm dao đâm từng nhát vào tim cô, không chỉ có đau, mà còn đang rỉ máu.
Nếu như con khỉ nhỏ quan hệ với Hồng Thi Na, sau đó Hồng Thi Na có thai, có đứa bé làm cầu nối cho bọn họ, vậy thì bọn họ sẽ hạnh phúc sao?
"Con khỉ nhỏ —— em không muốn anh ở chung với Hồng Thi Na, em không muốn."
"Khụ khụ ——" Tạ Thiên Ngưng khóc quá thương tâm, đến nỗi không thở được, ho khan kịch liệt. Sau khi ho xong, đột nhiên cảm giác được mình muốn ngất đi, cả người lạnh như băng, khiến cô phát run.
Rõ ràng cơ thể không khỏe, nhưng sao cô chẳng có cảm giác nào, chỉ thấy khổ sở và đau lòng, cuối cùng không chịu nổi, mê man dựa vào tường ngất đi, nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm , "Khỉ con, khỉ con ——"
Phong Khải Trạch chạy tới bến tàu, liền tìm đại một người lái tàu để hỏi thăm vị trí của kho hàng, sau đó tìm kiếm.
Bến tàu có rất nhiều kho hàng, còn phân hai nơi cũ và mới, bây giờ người lái tàu đa số điều dùng kho hàng mới, kho hàng cũ thì bị bỏ phế, nên anh cũng không cần suy nghĩ nhiều, trực tiếp chạy đến chỗ kho hàng cũ. Mới vừa tới cửa liền thấy có mấy người đàn ông đang canh giữ trước một kho hàng nhỏ, không việc gì làm nên họ chụm lại một chỗ đánh bài, tán ngẫu.
"Hiện tại đã mười một giờ, tiểu thư còn chưa gọi điện tới, xem ra đang cùng Phong thiếu gia mây mưa rồi."
"Tôi đoán là đúng tám mươi phần trăm rồi, đợi đến mười hai giờ mà tiểu thư còn không gọi điện đến thì chúng ta liền vứt người phụ nữ trong kia xuống biển để làm mồi cho cá."
"Làm như vậy là giết người, nếu như chuyện bại lộ thì tất cả trách nhiệm đều do chúng ta gánh hết đó?"
"Sợ cái gì, dù có xảy ra chuyện gì thì đã có tập đoàn Hồng thị chống lưng, bỏ ra chút tiền xem như chưa hề xảy ra chuyện gì, chúng ta chỉ cần làm theo những gì tiểu thư nói là được rồi, chuyện còn lại không cần suy nghĩ nhiều."
"Nói nghe thì dễ, nhưng tôi vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, các người đừng quên, lần này chúng ta đang đối đầu với Phong Khải Trạch, sau lưng hắn có Phong thị đế quốc đó?"
"Cho nên mới nói, chúng ta phải làm sao cho chuyện này thần không biết quỷ không hay, tuyệt đối không thể để cho người bắt được chuôi."
". . . . . ."
Mấy người đàn ông còn đang trò chuyện, đột nhiên bị người khác tấn công, chưa kịp đánh trả, đã bị đánh cho nằm la liệt trên mặt đất không ngóc dậy nổi.
Phong Khải Trạch nghe được toàn bộ nội dung trò chuyện của những người này, giận đến nỗi muốn giết người, vì vậy xông ra, dồn hết toàn lực đánh họ, một đá rồi lại một đấm, thấy ai muốn bò dậy, anh liền đánh người đó, vừa đánh vừa chửi, "Người của tao mà chúng mày cũng dám động, muốn chết à. Vậy hãy xem ai độc ác hơn nào, tao sẽ cho chúng mày biết cái gì gọi là độc ác."
"A ——"
Trong lúc này, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, chân tay mọi người đều bị đánh gãy, chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, liền cầu xin tha thứ, "Chúng tôi chỉ làm theo lời của Hồng tiểu thư, mọi chuyện không liên quan tới chúng tôi, Phong thiếu gia, cầu xin anh hãy tha cho chúng tôi?"
"Là Hồng tiểu thư sai chúng tôi làm ."
"Phong thiếu gia, đây, đây chìa khóa, người phụ nữ của anh đang ở bên trong."
Có người chủ động dâng chìa khóa lên.
"Hừ." Phong Khải Trạch thấy đánh cũng đủ rồi, nên không đánh nữa, dùng sức đoạt lấy chìa khóa, lập tức mở cửa đi vào.
Vừa mở cửa ra,thấy Tạ Thiên Ngưng bị trói cả người lùi vào trong góc, khốn khổ cực kỳ, khuôn mặt nhỏ nhắn co rúm lại, trông rất thống khổ, làm hắn đau lòng không thôi, vội vàng đi tới cởi trói cho cô, sau đó cởi áo khoác ra, khoác lên người cô, "Thiên Ngưng, Thiên Ngưng ——"
Mặc dù Tạ Thiên Ngưng đã ngất, nhưng lý trí vẫn thanh tỉnh, trong miệng vẫn lầm bầm, "Khỉ con, khỉ con ——"
"Anh đây, anh ở đây, không sao rồi, mọi chuyện đã qua hết rồi." Anh ôm chặt thân thể lạnh như băng của cô vào trong ngực. Nhìn người bị trói trong kho hàng đến bất tỉnh, nếu là đàn ông cũng không chịu nổi, chứ đừng nói chi là một cô gái.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Tạ Thiên Ngưng cảm giác như có người đang ở trong bóng tối gọi cô, vì vậy từ từ mở mắt ra, thật kích động khi thấy người trước mắt, vì vậy ôm thật chặt anh khóc nức nở, "Khỉ con, là anh sao, không phải là em đang nằm mơ chứ?"
"Là anh, em không có nằm mơ, anh tới cứu em đây." Anh càng ôm càng chặt hơn, chỉ hi vọng cô có thể yên tâm, đừng sợ nữa.
"Em còn tưởng rằng anh cùng Hồng Thi Na——"
"Chuyện đó tuyệt đối không thể nào xảy ra, anh cùng cô ta kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng sẽ không có bất kỳ quan hệ gì. Em đó, luôn không tin anh, nhìn đi, đây chính là kết quả của việc em không tin anh, tự làm mình đau lòng như vậy." Anh cưng chìu dạy bảo cô, một chút tức giận cũng không có, chỉ có đau lòng.
"Không phải em không tin anh, chẳng qua là em quá sợ hãi thôi, dù sao Hồng Thi Na dùng em để uy hiếp anh. Con khỉ nhỏ, là ai nói cho anh biết em ở đây?" Cô đã không còn sợ nữa, lúc này trong đầu chỉ còn nghi ngờ.
Cô khẳng định, Hồng Thi Na tuyệt đối sẽ không nói.
"Tạm thời đừng nói những chuyện này, trước tiên anh đưa em về, rồi gọi bác sĩ đến kiểm tra xem sao, sắc mặt em bây giờ rất khó coi, dạ dày lại đau nữa đúng không?"
"Dạ ——" cô không hề cậy mạnh nữa, gật đầu một cái, bây giờ tinh thần cô đã ổn định, lại cảm thấy dạ dày đau hơn, đầu cũng rất choáng váng, cả người khó chịu.
"Đi, anh lập tức đưa em trở về." Anh bế cô lên, nhanh chóng đi ra ngoài.
"Con khỉ nhỏ, đợi chút, thím Chu và những người khác đâu, bọn họ cũng bị nhốt ở đây, nhưng không biết chính xác là ở đâu."
"Không phải chỉ cần hỏi bọn họ là sẽ biết sao?" Phong Khải Trạch khẽ để người trong ngực xuống, sau đó quay trở lại chỗ mấy người đàn ông đang kêu rên bên cạnh, nghiêm túc hỏi: "Những người khác đâu?"
"Bọn họ đều đang ở trong kho hàng lớn đằng kia." Bọn họ chỉ sợ bị đánh nữa nên không hề giấu giếm, chỉ vào một kho hàng lớn cách đó không xa.
"Cút ——" Phong Khải Trạch không để ý tới những người này, cầm chìa khóa đi tới kho hàng đó, mở cửa ra, sau đó đi vào cởi trói cho toàn bộ người bên trong.
Tạ Thiên Ngưng cũng đi vào giúp đỡ, còn không ngừng nói xin lỗi, "Thật xin lỗi, là tôi liên luỵ mọi người, thật xin lỗi."
Thím Chu là người được cởi trói đầu tiên, vốn trong lòng đang thấp thỏm, cuối cùng cũng có thể yên tâm, xúc động nói: "Không ngờ Hồng Thi Na lại độc ác như vậy, thật là quá đáng sợ."
"Thím Chu, thật xin lỗi, khụ khụ ——" Tạ Thiên Ngưng không ngừng nói xin lỗi, mới nói được một nửa, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, không ngừng ho khan vài tiếng.
Phong Khải Trạch nghe được tiếng ho khan, lập tức dừng lại động tác đi tới đỡ cô, lo lắng hỏi: "Thiên Ngưng, em làm sao vậy?"
"Không có gì, đầu hơi choáng váng." Cô cứ luôn tự phụ, nhưng vừa mới nói xong, liền té xỉu vào trong ngực anh.
"Thiên Ngưng ——"
Thím Chu thấy không ổn, vì vậy vươn tay, sờ trán cô, "Ông chủ, bà chủ đang sốt, người nên đưa bà chủ đi vào bệnh viện, những người ở đây cứ để tôi cởi trói cho."
"Rất xin lỗi vì đã mang đến rắc rối cho mọi người, các người yên tâm, tôi sẽ bồi thường cho tất cả các người. Thím Chu, nơi này làm phiền thím vậy, người không bị thương thì đi về nghỉ, những người bị thương lập tức đến bệnh viện chữa trị, tiền thuốc tôi sẽ trả." Sau khi giao phó xong mọi chuyện, Phong Khải Trạch lập tức ôm Tạ Thiên Ngưng đi đến bệnh viện trước, vừa lái xe vừa nghiến răng nghiến lợi mắng, "Hồng Thi Na, tốt nhất cô nên cầu nguyện cho người phụ nữ của tôi không xảy ra việc gì, bằng không cô sẽ phải trả một cái giá thật đắt."
"Khụ khụ ——" Tạ Thiên Ngưng hôn mê ngồi trên ghế lái phụ, thỉnh thoảng ho khan vài cái, chân mày còn chau chặt lại, hình như rất khó chịu.
"Thiên Ngưng, cố chịu một chút, sắp đến bệnh viện rồi."
"Khụ khụ ——"
Đáp lại anh vẫn là tiếng ho khan, khiến anh càng khẩn trương, không thể làm gì khác hơn là lái xe với tốc độ nhanh nhất.
Nếu cô xảy ra chuyện gì không may, anh sẽ giết Hồng Thi Na.
Thím Chu cởi trói cho mọi người, bao gồm cả người của Phong Gia Vinh, những người này vừa khôi phục được tự do, lập tức chạy đi, gọi điện thoại liên lạc với Đường Phi, nói cho hắn biết tất cả mọi chuyện.
Đường Phi vừa nghe được tin, hít một hơi, nặng nề nói chuyện này cho Phong Gia Vinh, "Tiên sinh, thiếu gia đã cứu được Tạ tiểu thư."
"Đây là một tin tức tốt, nếu nó cứu được Tạ Thiên Ngưng chứng tỏ nó đã quan hệ với Thi Na, không lâu nữa, hai nhà Phong Hồng có thể tiếp tục tổ chức đám cưới rồi. Không cần gấp, cứ từ từ chờ, tốt nhất là chờ đến khi Hồng Thi Na mang thai cháu của ta." Phong Gia Vinh rất cao hứng, trên mặt toàn nét cười.
Đới Phương Dung ngồi bên cạnh, nghe thấy liền tức điên lên, không nhịn được tạt một gáo nước lạnh nói: "Ông đừng đắc ý quá sớm, tôi không tin Hồng Thi Na có thể ứng phó được Khải Trạch."
"Bà không tin cũng phải tin, dù sao sự thật đã bày ra trước mắt. Phương Dung, gần đây có phải tôi đối xử tốt với bà quá, nên bà cũng muốn đối đầu với tôi không?"
"Từ ngày đầu tiên lấy ông, chưa bao giờ ông đối xử tốt với tôi cả. Phong Gia Vinh, tôi chịu đủ rồi, nếu như ông muốn ly hôn, tôi sẽ không phản đối đâu, hừ." Đới Phương Dung không muốn nói thêm nữa, bỏ lại một câu rồi một mình đi lên lầu.
Phong Gia Vinh cũng không quan tâm, quay sang dặn dò Đường Phi: "Đường Phi, tiếp tục phái người theo dõi thiếu gia, tôi muốn biết nhất cử nhất động của nó, còn có cả Hồng Thi Na, nếu cô ta mang thai, lập tức nói cho tôi biết."
"Vâng."
|
Chương 200: Cổ động báo cáo
Còn chưa đến sáu giờ sáng, nhưng trong khách sạn đã đông nghẹt phóng viên, vừa thấy kim đồng hồ chỉ đúng sáu giờ, tất cả lập tức chạy về phía phòng 209, trực tiếp xông vào phòng, đi tới mép giường chụp hình lia lịa.
Trên giường, một nam một nữ không mảnh vải che thân đang ôm nhau ngủ, trên người đang đắp một cái chăn thật mỏng , tay chân còn lộ ra ngoài, hơn nữa hai người còn ôm chặt đối phương, trên người tràn đầy dấu hôn, từ những dấu hôn đó có thể đoán được tối qua họ kịch liệt như thế nào, trong phòng còn lưu lại mùi nam nữ hoan ái.
Nhưng điều làm người khác kinh ngạc là, người đàn ông trên giường không phải Phong Khải Trạch, mà là Ôn đại thiếu gia vừa mới phá sản, Ôn Thiếu Hoa. Chuyện gì đang xảy ra.
Rất nhiều người hoài nghi, nhưng vẫn chụp hình lia lịa, còn có người quay phim phát sóng trực tiếp.
Ôn Thiếu Hoa đã mệt lả, nếu như không có tiếng ồn ào, chỉ sợ là hắn có thể ngủ cả ngày, nhưng hiện tại, không thể không tỉnh dậy. Vậy mà vừa mở mắt ra, lập tức sợ hết hồn, đầu óc còn chưa thanh tỉnh hẳn, căn bản không biết là chuyện gì đang diễn ra?
"Các người, các người ——"
Vừa cúi đầu nhìn, phát hiện cả người chỉ có một cái chăn mỏng đang che đậy hạ thân, người phụ nữ bên cạnh vẫn còn đang ngủ, trên người cũng giống hắn cũng chỉ có cái chăn, nhìn xuyên qua chăn có thể thấy hai người họ không mặc quần áo.
Trời ạ, mới sáng sớm tại sao lại có nhiều phóng viên đến vậy?
Có một vài ký giả to gan tiến lên hỏi Ôn Thiếu Hoa, "Ôn tiên sinh, xin hỏi anh đang quen với Hồng tiểu thư sao?"
"Ôn tiên sinh, nghe nói anh mới ly hôn cách đây không lâu, nguyên nhân ly hôn có phải là do anh đang quen với Hồng tiểu thư không?"
"Ôn tiên sinh, anh có nghĩ tới mượn cơ hội này để khôi phục lại tập đoàn Ôn thị hay không?"
". . . . . ."
Ôn Thiếu Hoa nghe những vấn đề này, không biết nên trả lời như thế nào, dứt khoát hét lên, "Cút, toàn bộ cút đi ra ngoài, cút ——"
Bất kể hắn hét thế nào, các phóng viên vẫn không đi, hơn nữa càng ngày càng khoa trương, nhất là phóng viên quay phim phát sóng trực tiếp, hướng về phía Camera không e dè gì, điên cuồng nói: "Thì ra thiên kim của tập đoàn Hồng thị Hồng Thi Na tiểu thư đang quen với Ôn Thiếu Hoa của tập đoàn Ôn thị, hình như tình cảm của hai người rất tốt, hôm nay đã chính thức công khai, xem ra đám cưới của hai nhà Phong Hồng phải đổi thành hai nhà Hồng Ôn rồi."
". . . . . ."
Nghe những lời này, Ôn Thiếu Hoa giận đến nỗi cầm gối ném người, "Cút ra ngoài, có nghe thấy không, cút ——"
Không có kết quả, các phóng viên vẫn không đi, tiếp tục chụp hình, tiếp tục nói.
Cả người Hồng Thi Na mệt mỏi, rã rời, vốn không muốn cử động, càng không muốn thức dậy, nhưng quá ồn, cô không dậy không được.
Mở nửa con mắt, còn không biết chuyện gì đang xảy ra, cực kỳ không vui hét lên, "Làm cái gì thế, sao lại ồn như vậy, có để cho người khác ngủ không?"
Mới vừa nói xong, liền cảm thấy có cái gì đó không đúng, đột nhiên mở mắt, không quản cơ thể đang mệt mỏi, ngồi dậy lại phát hiện mình không mặc quần áo, lập tức kéo chăn lên, che toàn bộ cơ thể, chỉ lộ ra cái đầu, hét to bảo những phóng viên kia cút đi, "Cút, các người cho tôi, cút ——"
Các phóng viên vẫn không đi, vẫn chụp hình và quay phim vẫn như cũ, thậm chí có người to gan hỏi: "Hồng tiểu thư, xin hỏi cô đang quen với Ôn Thiếu Hoa tiên sinh sao? Ngày hôm qua chúng ta nhận được tin chính xác là cô kêu chúng tôi đến đưa tin chuyện này, điều này cho thấy cô muốn công khai chuyện mình quen với Ôn Thiếu Hoa, đúng không?"
"Các người điếc sao, tôi bảo các người cút, có nghe thấy không, cút ——" Hồng Thi Na hung hãn vô cùng, không nói hai lời liền đổi phóng viên đi.
Mặc dù các phóng viên vẫn còn muốn lấy thêm thông tin, nhưng vì sợ tập đoàn Hồng thị, nên không thể làm gì khác hơn là rời đi.
Phóng viên vừa đi, trong phòng lập tức yên tĩnh, Hồng Thi Na trầm mặc không nói, trong đầu đang nhớ lại chuyện xảy ra vào tối hôm qua, từ từ nhớ lại tất cả, trong lòng tức giận đến mức muốn nổ tung, không nhịn được hét to, "Phong Khải Trạch, anh dám phá hủy cuộc đời tôi, tôi muốn anh phải trả giá gấp trăm lần."
Ôn Thiếu Hoa không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cái tên ‘Phong Khải Trạch’ này thì hắn biết, cũng bởi vì biết, trong lòng chợt cảm thấy sợ hãi. Phong thị đế quốc cũng không phải dễ trêu, ngày hôm qua hắn chỉ muốn dựa vào Hồng Thi Na để đổi đời, nhưng không nghĩ đến sẽ đắc tội với Phong thị đế quốc, lần này hắn đã tính sai.
Hôm nay chỉ e rằng chuyện của hắn với Hồng Thi Na ở trong khách sạn đã truyền ra ngoài, chỉ sợ sau này sẽ có rất nhiều phiền toái.
"Hồng tiểu thư ——"
"Anh cút cho tôi, có nghe hay không, cút ——" Hồng Thi Na không muốn để ý tới Ôn Thiếu Hoa, trong lòng phiền não cực kỳ.
"Ngày hôm qua, chúng ta, là cô ——" Ôn Thiếu Hoa muốn giảm trách đến mức thấp nhất, cho nên định nói ra chuyện tối qua.
Nhưng lời còn chưa nói hết đã bị Hồng Thi Na cắt đứt, "Anh câm miệng, ngày hôm qua xảy ra chuyện gì tôi đều nhớ rõ, anh đừng cho mình là đúng. Nếu như không phải tôi trúng phải thuốc kích thích, tôi tuyệt đối sẽ không coi trọng loại đàn ông như anh, bây giờ anh lập tức cút cho tôi, nếu còn không đi, tôi sẽ khiến anh đẹp mặt."
"Rất xin lỗi ——" Ôn Thiếu Hoa không nói thêm gì nữa, đứng dậy mặc quần áo, vô ý nhìn thấy trên ga giường màu trắng có một vệt đỏ tươi, hắn rất kinh ngạc và cũng có chút vui vẻ.
Đến bây giờ Hồng Thi Na vẫn là xử nữ, điều đó chứng minh rằng cô không phải là một người phụ nữ tùy tiện, có lẽ đây là tin tốt đối với hắn, khả năng hắn có thể trở thành con rể Hồng gia cũng cao hơn.
Mặc kệ chuyện này sau này sẽ như thế nào, hiện tại hắn nhất định phải rời đi, để lại tất cả vấn đề cho cô giải quyết, nhất là Phong thị đế quốc, hắn cũng không có khả năng ứng phó được.
Hồng Thi Na nhìn Ôn Thiếu Hoa mặc quần áo, đồng thời nhớ lại rõ ràng tất cả mọi chuyện tối qua, mặc dù cô bị dược tính khống chế, nhưng vẫn biết rõ chuyện gì đã phát sinh, cũng biết tối qua kịch liệt như thế nào, cái loại cảm giác dục tiên dục tử đó, là lần đầu tiên cô cảm nhận được, đó là do kỹ thật trên giường của hắn quá tốt, hay vì cô là ếch ngồi đáy giếng?
Mặc kệ là vì sao, hiện tại điều cô phải làm chính là tìm Phong Khải Trạch tính sổ, còn lại sau này hãy nói.
Lúc này, Ôn Thiếu Hoa đã mặc quần áo xong, cầm lấy giấy bút trên bàn, viết số điện thoại của mình, sau đó đi tới, dịu dàng thân thiết nói một câu, "Tôi vào phòng tắm xả nước cho cô, lát nữa hãy tắm nước ấm, như vậy sẽ thoải mái hơn. Đây là số điện thoại của tôi, nếu như gặp phải chuyện gì, có thể tới tìm tôi, tôi sẽ dốc hết toàn lực để giúp cô. Có thể sẽ không giúp được chuyện lớn, nhưng chỉ cần cô nói, tôi nhất định giúp cô."
Chiêu thứ nhất để tán gái, nhất định phải dịu dàng, nhất là đối với những người phụ nữ cao cao tại thượng.
Hồng Thi Na cầm số điện thoại, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, trong lòng rối bời, nhưng không có vậy tức giận như vừa rồi.
Từ nhỏ đến lớn đàn ông theo đuổi cô không ít, nhưng không có ai dịu dàng thân thiết như hắn, nhất là sau khi công bố tin tức hai nhà Phong Hồng là thông gia, không còn bất kỳ người đàn ông nào đối tốt với cô như thế cả.
Hắn đương nhiên phải đối tốt với cô, hắn đã chiếm rất nhiều tiện nghi của cô, nếu như không tốt với cô, cô sẽ không để cho hắn sống yên ổn ra ngoài.
Đàn ông đều là đồ đạo đức giả.
Hồng Thi Na đấu tranh tư tưởng một hồi, lý chí lập tức khôi phục lại như cũ, khinh thường vứt bỏ dãy số điện thoại trong tay, lạnh lùng nói: "Cho anh một phút lập tức biến khỏi mắt tôi, nếu không tôi tuyệt không tha cho anh."
"Tâm tình của cô không tốt, tôi có thể hiểu được, bất kỳ một người phụ nữ nào xảy ra chuyện như vậy cũng rất khổ sở. Cô hãy bình tĩnh một chút, tôi đi trước." Ôn Thiếu Hoa cảm thấy sốt ruột, nhưng vẫn xoay người rời đi.
Hắn không được nóng lòng, nếu không mọi thứ sẽ bị phá hủy. Sau khi tập đoàn Ôn thị bị phá sản, hắn hiểu được một đạo lý như vầy, mọi việc phải nhẫn nại, không thể hấp tấp, càng không thể hành động theo cảm tính, trước khi làm một việc phải nghĩ đến hậu quả.
Ban đầu cũng bởi vì hắn không hiểu được những thứ này, cho nên mới khiến tập đoàn Ôn thị bị phá sản. Hiện tại hắn đã hiểu, tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa.
Sau khi Ôn Thiếu Hoa đi, Hồng Thi Na ngơ ngác ngồi ở trên giường, nhìn thấy vết máu đỏ tười trên ga giường mà ngẩn người.
Vốn tưởng rằng bị Khải Trạch vứt bỏ ở hôn lễ đã đủ mất thể diện rồi, không ngờ lần này càng mất thể diện hơn, hiện tại người trên thế giới đều biết cô qua đêm với Ôn Thiếu Hoa ở khách sạn.
Vì sao chuyện lại biến thành như vậy sự, tại sao?
Bởi vì tin tức nhanh chóng được lan truyền, chỉ trong nháy mắt Hồng Thi Na và Ôn Thiếu Hoa đã trở thành nhân vật bốc lửa nhất màn ảnh, tin tức truyền đi rất nhanh, không chỉ truyền đến tai Hồng Thiên Phương, mà còn truyền đến tai Phong Gia Vinh.
Phong Gia Vinh nhìn chằm chằm màn hình ti vi, trong mắt tràn đầy lửa giận, giống như không cách nào tiếp nhận được sự thật, "Đường Phi, đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
Ông đang chờ là tin tức của Hồng Thi Na và con trai ông, không nghĩ rằng lại chờ được tin tức của Hồng Thi Na và Ôn Thiếu Hoa, đáng chết.
"Phong tiên sinh, tình huống cụ thể tôi không biết rõ, nhưng chuyện đúng như ti vi đã đưa tin, tối hôm Hồng Thi Na tiểu thư qua đêm với một người đàn ông tên Ôn Thiếu Hoa, hai người xảy ra quan hệ. Bởi vì Hồng Thi Na tiểu thư đã liên lạc với phóng viên trước, cho nên không thể ngăn được tin này."
"Không phải là Thi Na và Khải Trạch sao, tại sao lại biến thành Thi Na và Ôn Thiếu Hoa ?"
"Cái này tôi cũng không rõ lắm."
"Không rõ ràng lắm thì phải đi làm rõ cho tôi, lập tức dùng mọi cách để truyền thông ngừng đưa tin này, nhanh đi làm đi."
"Vâng"
Phong Gia Vinh vừa tức vừa vội, nóng lòng như lửa đốt, sắp bộc phát.
Nhưng Đái Phương Dung ngồi bên cạnh lại có vẻ mặt vui vẻ, "Tôi đã nói Hồng Thi Na tuyệt đối không ứng phó được Khải Trạch mà, quả nhiên."
"Bà câm miệng cho tôi." Phong Gia Vinh tức giận hét to.
"Câm miệng thì câm miệng, dù sao tôi câm miệng cũng không thay đổi được sự thật đã phát sinh. Không phải ông đang chờ tin Hồng Thi Na mang thai sao? Có lẽ đợi qua vài tuần nữa ông mua cho cô ta vài que thử thai để cô ta kiểm tra sẽ biết, ‘tôn tử’ của ông, rất nhanh sẽ có nha." Đái Phương Dung giễu cợt, sau đó cầm túi xách, đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa hưng phấn nói: "Hôm nay tâm trạng tốt, tôi đi ra ngoài dạo phố một chút."
". . . . . ."
Phong Gia Vinh không nói gì, chỉ có thể ngồi ở trên ghế sa lon tức giận, đang nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Đám cưới của hai nhà Phong Hồng, ông tuyệt đối không thể hủy, nếu Hồng Thi Na quan hệ cùng người đàn ông khác cũng không sao, bây giờ phụ nữ quan hệ với đàn ông rất nhiều, tuy nhiên phải đường ai nấy đi.
|
Chương 201: Tiện nữ kém nam (Tiện nữ kém nam: phụ nữ đê tiện đàn ông xấu xa)
Tin tức của Ôn Thiếu Hoa và Hồng Thi Na là một tin lớn, một truyền mười, mười truyền trăm. Mặc dù đã chặn toàn bộ, không cho truyền thông và báo đài đưa tin nữa, nhưng tác dụng không quá khả quan. Tình hình đã không thể kiểm soát, rất nhiều tin tức đã truyền ra ngoài. Dù có ngăn được truyền thông, cũng không có thể ngăn được tin truyền đi.
Tạ Minh San biết được tin này, tức giận nóng nảy. Thật muốn cho Ôn Thiếu Hoa mấy bạt tai nhưng nghĩ lại bọn họ đã ly hôn, không thể làm gì khác hơn là nuốt cục tức xuống đáy lòng.
Mặc kệ bây giờ Ôn Thiếu Hoa làm gì cũng không liên quan đến cô ta, cho nên không có lý do gì để tức giận khi hắn lên giường cùng Hồng Thi Na lên.
Nếu như Ôn Thiếu Hoa cưới Hồng Thi Na thì hắn sẽ thăng chức rất nhanh. Nếu vậy chẳng phải cô thật mất mặt sao?
Xem ra cô phải tăng tốc, theo đuổi Phong Khải Trạch mới được.
Tạ Minh San không hề suy nghĩ về chuyện Ôn Thiếu Hoa nữa, lấy quần áo từ trong tủ ra muốn mình phải ăn mặc thật xinh đẹp. Tính toán đi đến vườn hoa tản bộ, để gặp được Phong Khải Trạch.
Không ngờ rằng, hôm nay Phong Khải Trạch không có ở vườn hoa, mà anh đang ở trong bệnh viện cẩn thận chăm sóc người phụ nữ của mình.
Tối hôm qua Tạ Thiên Ngưng được đưa đến bệnh viện, lập tức làm kiểm tra toàn thân, tới sáng hôm nay mới tỉnh lại. Lúc này cô đang nằm trên giường bệnh xem tin tức trên báo, thiếu chút nữa cười phun nước ra ngoài.
" Ha ha —— Con khỉ nhỏ, chuyện này, chuyện sao lại như thế này? Cuối cùng Hồng Thi Na cư nhiên cùng Ôn Thiếu Hoa, hai người họ —— thật buồn cười."
Chuyện mất thể diện như vậy, còn như rầm rộ lên báo, khiến người khác cảm thấy buồn cười.
"Uống hết canh đi đã rồi cười nữa, cả ngày hôm qua em không ăn cái gì rồi, vừa mới bớt sốt ăn một chút gì đi, nếu không dạ dày lại đau." Phong Khải Trạch không có hứng thú với những tin này, chỉ muốn đút cho cô uống hết chén canh trên tay.
Thật sự anh không nghĩ rằng cuối cùng Hồng Thi Na lại cùng với Ôn Thiếu Hoa, chẳng qua vậy cũng tốt, cứ như vậy, chuyện càng ngày càng thú vị .
" Đừng lo, em đã tốt hơn rất nhiều. Vừa nghĩ tới Hồng Thi Na tiền mất tật mang, em lại cảm thấy buồn cười. Ha ha ——"
Thật ra thì chuyện khiến cô vui nhất, đó là người lên giường với Hồng Thi Na không phải là con khỉ nhỏ. Mặc dù sự xuất hiện của Ôn Thiếu Hoa khiến cô thật bất ngờ, nhưng mặc kệ, chỉ cần không phải con khỉ nhỏ là tốt rồi.
"Cô ta tự làm tự chịu? Không trách ai được. Ngoan một chút, uống canh đi, uống một thìa nữa." Anh đưa canh đến bên miệng cô, tự mình đút cho cô.
"Dạ ——" cô uống thìa canh, thấy trên màn hình ti vi chiếu cảnh Ôn Thiếu Hoa và Hồng Thi Na đang nằm trên giường còn bị dám phóng viên vây quanh. Lại nhịn được cười to, " Ha ha —— buồn cười chết mất."
"Có buồn cười như vậy không?" Anh dời tầm mắt về phía ti vi. Hai mắt nhìn chằm chằm, lại nhìn một chút. Không nhịn được cũng cười ra tiếng.
Thật sự rất buồn cười. Không chỉ có Hồng Thi Na buồn cười, mà ngay cả Ôn Thiếu Hoa cũng vậy. Nếu như Ôn Thiếu Hoa là một chính nhân quân tử, thì khi gặpHồng Thi Na bị dục hỏa thiêu đốt thì sẽ có biện pháp khác để giúp cô ta hạ hỏa chứ sẽ không lên giường với cô ta.
Như vậy có thể thấy được, nhân phẩm của Ôn Thiếu Hoa kém đến mức độ nào? Người đàn bà đê tiện rất xứng với loại đàn ông xấu xa.
Người ngời đều cho rằng họ quen nhau, nhưng chỉ có anh mới biết được đó chỉ chuện trùng hợp.
"Con khỉ nhỏ, anh nói xem có phải bây giờ Hồng Thi Na giận đến nổi điên rồi phải không. Với tính cách của cô ta, thì nhất định sẽ trả thù, cô ta sẽ không làm ra chuyện quá đáng hơn đối với chúng ta chứ." Tạ Thiên Ngưng đột nhiên nghĩ đến điều này, nụ cười liền biến mất, thay vào đó là sự lo lắng hiện rõ trên mặt.
Phong Khải Trạch dịu dàng cười một tiếng, nhéo nhẹ má cô, tự tin nói: "Yên tâm, cô ta tuyệt đối sẽ không có cơ hội đó."
"Nếu lần sau cô ta mang theo nhiều người đến, chẳng lẽ anh sẽ gọi thêm nhiều vệ sĩ đến. Con khỉ nhỏ, em thấy bảo vệ không phải là biện pháp hay. Anh có thể gọi bao nhiêu người, thì cô ta có thể mang nhiều người hơn đến, cứ như vậy chẳng qua chỉ so sánh dân số mà thôi, không có ý nghĩa gì cả, hơn nữa đến cuối cùng chỉ khiến nhiều người bị thương hơn mà thôi."
Nếu như gặp phải chuyện giống như lần này chỉ sợ sẽ xảy ra án mạng, tính mạng bảo vệ cũng là mạng người. Cô không thể xem như chuyện gì cũng không có được.
"Nếu như mọi việc đều dựa vào số người để giải quyết vậy thì chuyện sẽ không ra nông lỗi như ngày hôm nay. Giờ Hồng Thi Na đã thân bại danh liệt, đây chỉ là một trong sỗ những cái giá mà anh muốn cô ta phải trả thôi. Kế tiếp anh sẽ kiện cô ta xâm nhập gia cư bất hợp pháp, dùng vũ khí đả thương người, bắt giữ con tin để uy hiếp người khác."
Chỉ khiến cô ta thân bại danh liệt thì không thể xả lửa giận trong lòng anh, nhất định phải làm cho cô ta trả một cái giá cao hơn nữa mới được.
"Con khỉ nhỏ, anh cũng đừng quên Hồng Thi Na có tập đoàn Hồng thị chống lưng. Ba cô ta nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp để cho cô ta thoát tội. Xâm nhập gia cư bất hợp pháp, dùng vũ khí đả thương người, bắt giữ con tin những tội này lớn cũng không lớn nhỏ cũng không nhỏ. Nếu bị kết tội thì chỉ ở tù một thời gian ngắn thôi, chỉ sợ đến lúc ra tù ý chí trả thù của cô ta rất lớn thậm chí ‘chó cùng đường rứt giậu’ có thể sẽ cùng chết với chúng ta. Vậy thì chúng ta nên làm gì?."
"Có tiến bộ, có thể nghĩ chu đáo như vậy, xem ra đã bị anh ảnh hưởng." Hắn nhéo mũi cô ca ngợi.
Cô nhẹ nhàng kéo tay hắn ra, nghiêm túc nói: "Con khỉ nhỏ, em đang nói nghiêm túc đó, không có giỡn đâu."
"Ngốc, chẳng lẽ em quên trên tay anh có bao nhiêu cổ phần của tập đoàn Hồng thị sao?"
Nhờ anh nhắc cô mới bừng tỉnh đại ngộ,"Đúng nha, thiếu chút nữa em quên chuyện này, ha ha."
"Không cần nghĩ nhiều về chuyện này nữa, tóm lại anh muốn Hồng Thi Na phải trả giá cho những gì cô ta đã làm còn những chuyện khác anh không quản. Hiện nay điều làm anh lo lắng nhất là sức khỏe của em, đợi lát nữa có kết quả kiểm tra hi vọng sẽ không có chuyện gì."
Vấn đề sức khỏe của cô không thể so sánh với việc trả thù hồng thơ. Hiện tại anh chỉ mong cô khỏe mạnh, những chuyện còn lại vứt sang một bên trước đã.
"Anh yên tâm, sức khỏe của em rất tốt, trừ bệnh bao tử ra tất cả đều không có vấn đề gì. Thời gian gần đây ăn uống điều độ bệnh bao tử không chuyển biến xấu thậm chí còn chuyển biến tốt. Cho nên en dám khẳng định sức khỏe của em không có vấn đề gì."
"Anh chỉ tin tưởng kết quả kiểm tra của bác sĩ chuyên nghiệp."
"Lại lo lắng không đâu, thật sự không có biện pháp với anh."
Lúc này, bác sĩ gõ cửa đi vào, trên tay cầm kết quả kiểm tra.
Phong Khải Trạch lập tức bỏ chén canh trên tay xuống, đứng lên. Gấp gáp hỏi: "Bác sĩ, sức khỏe của cô ấy không có vấn đề gì chứ?"
"Phong thiếu gia cứ yên tâm, sức khỏe của cô ấy tốt lắm không gì đáng ngại. Ngoại trừ bị bệnh bao tử tất cả còn lại đều tốt. Mặc dù bị đánh vào bụng nhưng không xuất huyết trong nghỉ ngơi vài ngày là khỏe. Nếu như không còn vấn đề gì thì hôm nay có thể xuất viện."
Nghe xong lời bác sĩ, Phong Khải Trạch mới hoàn toàn yên tâm. Ngày hôm qua lúc ôm cô bất tỉnh vào bệnh viện. Anh thật sự sợ cô sẽ xảy ra chuyện không may. Hiện tại, hắn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Tạ Thiên Ngưng cũng nghe được lời bác sĩ, đắc ý nói: "Thấy chưa em đã nói mà."
"Được rồi, em nghỉ ngơi cho tốt đi." Anh cưng chìu khiển trách.
Cô hướng anh làm một cái mặt quỷ, sau đó lấy chén canh bên cạnh tự mình ăn.
Bác sĩ thấy tình cảm hai người tốt như vậy, cười cười, nhắc nhở: "Phong thiếu gia, mới vừa rồi Đường tiên sinh có tới bệnh viện. Hỏi thăm tình trạng của hai người, còn đặc biệt hỏi Tạ tiểu thư có mang thai không. Đây vốn là chuyện riêng của bệnh nhân, chúng tôi không nên nói ra? Nhưng lại không có biện pháp, đối phương là ——"
Bác sĩ còn chưa nói xong, Phong Khải Trạch liền cắt đứt lời ông: "Tôi biết, ông yên tâm, tôi sẽ không trách các người để lộ thông tin này."
"Cám ơn?"
"Không có chuyện nữa trước hết ông ra ngoài đi, à giúp tôi làm thủ tục xuất viện luôn."
"Vâng"
Bác sĩ thoải mái rời đi, giống như đã để được trọng trách trên vai xuống.
Trong lòng Tạ Thiên Ngưng rất hoài nghi,vì vậy liền hỏi: "Con khỉ nhỏ, bác sĩ nói Đường tiên sinh có phải là Đường Phi hay không? Tại sao hắn phải hỏi em có mang thai hay không?"
"Đúng là Đường Phi, còn về việc tại sao hắn hỏi em có mang thai hay không chắc là ý của Phong Gia Vinh." Gương mặt Phong Khải Trạch rất tức giận, anh cực kỳ bất mãn với chuyện này.
"Chẳng lẽ chỉ cần em mang thai, ba anh sẽ để cho chũng ta ở bên nhau sao?"
"Không có khả năng, trong mắt ông ta ngoài tiền tài và quyền thế thì không còn gì cả, ông ta sợ em mang thai bởi vì có đứa bé không thể không đồng ý cho anh và em kết hôn. Chẳng qua vì để đạt được mục đích mà ngay cả ‘tôn tử’ ông ta cũng không bỏ qua."
Anh không biết Phong Gia Vinh rốt cuộc độc ác đến mức nào. Anh chỉ biết ông ta không dễ dàng hủy bỏ đám cưới của hai nhà Phong Hồng.
Tạ Thiên Ngưng vừa nghĩ tới Phong Gia Vinh ngay cả đứa bé cũng không bỏ qua, trong lòng rất khẩn trương, mặc dù không có mang thai nhưng cô vẫn không nhịn được đưa tay vuốt vuốt bụng mình chỉ sợ sau này mang thai không bảo vệ được con.
Trên đời này thật sự có người cha vô tình như vậy sao?
Thấy cô trên mặt cô tràn đầy lo lắng, anh ngồi xuống, nắm tay của cô dịu dàng cười, cam đoan: "Em yên tâm, chỉ cần có anh ở đây, anh tuyệt đối sẽ không để ai tổn hại đến một cọng tóc của em. Bắt đầu từ hôm nay, anh tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ ai tổn thương em nữa."
"Tuy nói là như thế, nhưng em vẫn bất an, đột nhiên không dám mang thai, vì sợ sau khi mang thai em không bảo vệ được đứa bé."
"Anh có cách, tất cả hãy giao cho anh."
"Cách gì?"
"Sau nàysẽ nói cho em biết, còn bây giờ hãy ăn hết canh đi, sau khi ăn xong thì nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta sẽ về nhà."
Phong Khải Trạch cố gắng gỡ bỏ nút thắt (điều quan trọng, điểm mấu chốt của sự việc) trong lòng cô, tạm thời không nói, rồi lại cầm chén canh trên bàn lên, đút từng thìa, từng thìa cho cô ăn.
"Được, em sẽ chờ cho đến khi anh nói cho em biết. Đừng chắn ti vi, em muốn xem tin tức của Hồng Thi Na và Ôn Thiếu Hoa." Cô vừa ăn vừa xem ti vi không chớp mắt.
"Em thích xem loại tin tức lá cải đó?"
"Chỉ là nhất thời thôi, dù sao bây giờ em thích xem."
Tất nhiên cô muốn xem, bởi vì cô rất muốn nhìn thấy bộ dạng xấu xí của Hồng Thi Na. người phụ nữ ghê tởm lại muốn giành con khỉ nhỏ của cô, khi buồn cười cô liền cười.
" . . . . . ."
Phong Khải Trạch không thể làm gì khác hơn là vừa đút cho cô ăn vừa xem tin tức với cô, trên mặt hiện nên nụ cười tà ác.
Xem một chút cũng không sao, ít ra trong lòng cũng cảm thấy thoải mái, Hồng Thi Na màn kịch hay vừa mới bắt đầu thôi phía sau còn rất nhiều tiết mục hay đang chờ cô đó.
|
Chương 202: Uy hiếp lẫn nhau Edit:ThanhHuu.
Beta: Vinhanh-annkasi.
Hồng Thi Na trốn trong khách sạn một ngày một đêm không dám ra gặp ai, cho đến sáng hôm sau mới rời đi.. Cho đến sáng ngày hôm sau mới dám rời đi.
Vậy mà chuyện của Hồng Thi Na vẫn được truyền đi. Cho dù cố ngăn chặn, thì tin đồn đã lan truyền đi khắp mọi nơi khiến cho Hồng Thi Na hoàn toàn thân bại danh liệt.. Từ khách sạn đi ra ngoài Hồng Thi Na phải đeo kiêng mát, quấn khăn quàng làm mọi cách kín đáo vì sợ người khác nhận ra cô.
Nhưng càng che giấu càng làm người khác để ý, dù Hồng Thi Na có bịt kín mặt vẫn bị người ta nhận ra vóc dáng. Lúc đi trên đường luôn bị người khác chỉ chỏ bàn tán.
Bây giờ Hồng Thi Na mới hiểu ra tiền không phải là tất cả, rất nhiều thứ không phải có tiền là mua được.
Tất cả đã không thể cứu vãn được, chính Hồng Thi Na đã tự hại bản thân mình trở nên như vậy. Cái giá phải trả thật là lớn.
Hồng Thi Na che giấu vừa về đến cửa nhà đã thấy Hồng Thiên Phương và Hồng Thừa Chí đã ngồi ở phòng khách đợi sẵn. Giống như đang chuẩn bị thẩm vấn phạm nhân vậy.
Không khí căng thẳng làm Hồng Thi Na cũng có chút sợ hãi nhưng vẫn nhắm mắt đi vào khẽ gọi: “Ba, anh...con...”
Á........ Chưa kịp nói hết câu Hồng Thiên Phương đã đứng dậy tức giận tát Hồng Thi Na một cái, Hồng Thi Na vừa đau, vừa sợ hãi kêu, hơn nữa còn đứng không vững ngồi bệt dưới đất, hai tay đỡ lấy ghế sa lon, mặt đầy nước mắt, ánh mắt đau thương, khuôn mặt lộ vẻ yếu đuối nhìn người vừa đánh mình, chua xót gọi: "Ba ——"
Bị cha đánh bạt tai này, trong lòng Hồng Thi Na tràn đầy uất ức, nhưng lại không muốn chọc giận cha.
"Không cho phép gọi tôi là ba, tôi không có con gái không biết xấu hổ như cô." Hồng Thiên Phương chỉ là nói trong lúc đang bực bội, thật ra thì trong lòng ông khó chịu hơn ai khác. Đứa con gái ông thương nhất bị người ta làm nhục, ông sao có thể không nổi giận?
Nhưng tức giận thì có ích lợi gì, sự thật đã như vậy, căn bản không thể thay đổi được.
"Ba, con xin lỗi, thật xin lỗi."
"Bây giờ nói xin lỗi có tác dụng không, xin lỗi có thể khiến tất cả mọi chuyện không có xảy ra sao?"
"Con ——"
"Cha vẫn luôn cảnh cáo các con, hiện tại tạm thời đừng để xảy ra chuyện gì hết, các con nhất định không nghe, nhất định làm ra chuyện mới cam tâm à. Tốt rồi, chuyện đã biến thành như vậy, bây giờ con tính làm thế nào để giải quyết?"
"Con... con không biết." Hồng Thi Na giờ phút này biến thành một người nhu nhược nhát gan, một chút sắc bén cũng không có, giống như là một cừu nhỏ bị thương, chỉ muốn trốn sau người khác, để cho người khác tới bảo vệ nàng.
Thật ra thì cô rất ngưỡng mộ Tạ Thiên Ngưng có Phong Khải Trạch luôn bên cạnh bảo vệ, càng muốn lấy được Phong Khải Trạch và đươc Phong Khải Trạch bảo vệ, cũng bởi vì như thế, cô mới trăm phương ngàn kế muốn đoạt lấy anh ấy.
Nhưng cô càng giành, kết quả là càng thảm.
Hồng Thừa Chí rất đau lòng, vì vậy đến đỡ cô dậy, ôn hòa mà nói mấy câu, "Ba, nếu sự thật đã như vậy, cha cũng đừng trách Thi Na nữa, trong lòng em cũng không chịu nổi, cha làm như vậy sẽ chỉ làm em càng thêm khổ sở, con nghĩ trong chuyện này nhất định có cái gì hiểu lầm. Thi Na, em nói, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, nói ra chúng ta mới có thể giúp em giải quyết."
Hồng Thiên Phương nghe xong cũng không tức giận như trước nữa. Hai người cùng nhau dò hỏi: "Thi Na, con không phải là một người tùy tiện, làm sao lại xảy ra chuyện đấy với Ôn Thiếu Hoa ở trong khách sạn?"
"Con ——"
Hồng Thi Na đang muốn từ từ kể ra sự tình rõ ràng, ai ngờ lúc này chuông cửa vang lên, người làm đi ra mở cửa, sau đó tiến vào cùng hai cảnh sát.
Khi cảnh sát thứ nhất mở lời, không khí càng trở nên căng thẳng, giống như là mang theo bão táp đến.
"Tiểu thư Hồng Thi Na, có người kiện cô xông vào nhà người khác, cầm hung khí đả thương người, còn bắt người làm con tin, uy hiếp người khác, xin theo chúng tôi đến sở cảnh sát một chuyến."
Hồng Thiên Phương vừa nghe, tức giận hét lớn với hai cảnh sát, "gan hai người thật là lớn, chẳng lẽ không biết nơi này là địa bàn của ai sao?"
Xảy ra chuyện như vậy, người của nội bộ cảnh sát cũng phải báo cho Hồng Thiên Phương trước, để cho ông chuẩn bị tâm lý mới đúng. Thế nhưng cảnh sát lại đột nhiên xuất hiện như vậy. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, ông căn bản cũng không có biết rõ là chuyện gì xảy ra.
Chẳng lẽ người báo cảnh sát có thân phận không tầm thường sao?
"Hồng tiên sinh, rất xin lỗi, người kiện Hồng tiểu thư là người của Phong thiếu gia, hơn nữa đã cung cấp chứng cứ rất rõ ràng, chứng minh Hồng tiểu thư đột nhiên xông tới nhà người khác, cầm vũ khí đả thương người, còn bắt con tin uy hiếp người khác, người bị Hông tiểu thư đả thương cũng đã đứng ra chỉ chứng. Hồng tiểu thư, xin theo chúng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến."
"Không, tôi không muốn ngồi tù, tôi không muốn." Hồng Thi Na vừa nghĩ tới đồn cảnh sát, lập tức liên tưởng đến phải ngồi tù, vì vậy trốn sau lưng Hồng Thừa Chí, nắm thật chặt áo của anh, không muốn cùng cảnh sát đi.
Hôm nay cũng đã than bại danh liệt, nếu như bị ngồi tù, chẳng phải muốn cô đi tìm chết sao?
Thi Na không muốn ngồi tù.
Hồng Thừa Chí nhìn em mình sợ đến như vậy, tức giận rống to với cảnh sát, "Các người đều cút ra ngoài cho tôi, nơi này không hoan nghênh các người, cút ra ngoài."
". . . . . ." Cảnh sát không đi, vẫn giữ thái độ như lúc mới vào, nói: "Hồng thiếu gia, đây là trách nhiệm của chúng tôi, xin hãy tha lỗi, chúng tôi hôm nay nhất định phải mang Hồng tiểu thư về đồn cảnh sát."
"Tôi kêu các ngươì biến đi, tai các người bị điếc sao? cút đi."
Hồng Thiên Phương thấy chuyện chuyển biến ồn ào quá lớn, muốn mọi chuyện yên ắng xuông bớt, vì vậy liền khiển trách Hồng Thừa Chí, "con câm miệng cho cha."
"Cha, cha còn đang suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ để cho bọn họ đem Thi Na tới đồn cảnh sát cha mới cam tâm sao? Một cô gái bị cảnh sát mang đi như vậy, cha biết người bên ngoài sẽ nói khó nghe thế nào không?"
"Cha bảo con câm miệng, con có nghe hay không?"
"Hừ."
Hai cảnh sát thấy tình thế có vẻ không ổn, nhưng thật sự không có cách nào khác, hôm nay nhất định phải đưa Hồng Thi Na về đồn cảnh sát, "Hồng tiên sinh, hi vọng ông có thể phối hợp với chúng tôi, nếu không sẽ có bất lợi lớn hơn với Hồng tiểu thư."
"Cảnh sát tiên sinh, không bằng như vậy, cho tôi thời gian một ngày, một ngày sau tôi sẽ thương lượng để người báo án rút đơn kiện, như vậy sẽ không có vấn đề gì." Hồng Thiên Phương đang cố hết sức giải quyết vấn đề, không muốn Hồng Thi Na bị đưa đến đồn cảnh sát.
Thi Na đã bị đả kích quá lớn, nếu như để cảnh sát dẫn nó đi, nó nhất định sẽ không chịu nổi sự đả kích này, nếu như vậy nó sẽ suy sụp mất, cho nên ông không thể để cho cảnh sát dẫn nó đi.
"Chuyện này ——" cảnh sát có chút khó xử.
"Chắc hẳn các ông đã biết chuyện con gái của tôi đã gặp phải, hiện tại con gái tôi đang bị đả kích rất lớn, tinh thần có chút thất thường, nếu bây giờ để cho con gái tôi theo các người về đồn cảnh sát, chỉ sợ con gái tôi thật sự sẽ điên mất. Cho tôi một ngày, tôi sẽ đi tìm Phong Khải Trạch giải hòa, được không?"
Nghe Hồng Thiên Phương nói, hai cảnh sát mặc dù biết làm như vậy sẽ không đúng, nhưng vì ngại tập đoàn Hồng thị, còn Hồng Thiên Phương lại tỏ ra thành ý như vậy, không thể làm gì khác hơn là đồng ý, "Được, nhưng mà chúng tôi chỉ có thể cho ngài một ngày, một ngày sau, nếu như đối phương còn chưa có rút đơn kiện án, Hồng tiên sinh cũng đừng trách chúng tôi."
"Một ngày sau nếu tôi không thể giải quyết chuyện này, tôi sẽ tự đưa con gái mình đến đồn cảnh sát ."
"Vậy thì tốt, làm phiền rồi."
Hồng Thiên Phương đã hứa chắc chắn như vậy, nên hai cảnh sát chào rồi rời đi.
Hồng Thi Na thấy cảnh sát vừa đi, lập tức thở phào nhẹ nhõm, kéo cánh tay Hồng Thừa Chí, cầu khẩn anh ấy "anh, anh sẽ giúp em, có đúng hay không?"
Hồng Thừa Chí vỗ vỗ đầu của cô, an ủi dụ dỗ cô, "Yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em."
"Ừm."
Sau khi hai người nói xong, cùng nhau nhìn Hồng Thiên Phương, nhất là Hồng Thi Na, có chút sợ, liếc mắt nhìn liền cúi đầu, không dám nhìn nữa.
Lần này Hồng Thi Na gặp họa thật lớn, nói đi nói lại đều là Phong Khải Trạch làm hại, anh ta làm cho cô thân bại danh liệt, lại còn báo cảnh sát, muốn cô phải ngồi tù, thật là quá đáng.
Chuyện này, cô bị anh ấy xem như là cá trong bể, bị anh ấy khống chế.
Hồng Thiên Phương trầm mặc hồi lâu, thở dài mấy lần, lắc đầu mấy lần, xem ra có vẻ nghiêm trọng
"Cha, thật xin lỗi, đều là taị con không tốt, là con khiến cha phải khó xử. Phong Khải Trạch nhất định sẽ không đồng ý giải hòa, con... hay là con chạy trốn, nếu không con sẽ ngồi tù." Hồng Thi Na chân thành nói xin lỗi, đột nhiên nghĩ đến một ngày sau đó có thể bị đi ngồi tù, lập tức cuống quít muốn lên lầu thu dọn đồ chạy trốn
"Thi Na, em bình tĩnh một chút, nhất định sẽ có cách có thể giải quyết." Hồng Thừa Chí kéo cô, không để cho cô quá hốt hoảng.
"Phong Khải Trạch hiện tại hận không giết chết được em, làm sao có thể đồng ý giải hòa, em ngoài cách chạy trốn, không có đường khác có thể đi. Anh, thật xin lỗi, em không biết chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy, thật xin lỗi."
"Có cách, nhất định phải có cách."
". . . . . ."
"Việc đã đến nước này, nói xin lỗi có ích lợi gì? Thừa Chí, con ở nhà coi chừng Thi Na, trước khi mọi chuyện giải quyết xong không cho phép Thi Na ra khỏi cửa." Hồng Thiên Phương có vẻ hơi bất lực, hít một hơi thật sâu, sau đó liền đi thẳng ra ngoài cửa .
"Ba ——" Hồng Thi Na muốn đuổi theo, nhưng đã bị Hồng Thừa Chí kéo lại, không để cho cô đi, "Thi Na, em vừa trở về, hay là đi nghỉ ngơi một chút, anh tin ba nhất định có thể giải quyết việc này. Nói cho anh biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, làm sao mọi người biết em ở khách sạn xảy ra chuyện kia với Ôn Thiếu Hoa ? ——"
"Chuyện là như vầy ——"
Hồng Thi Na không có nửa điều giấu giếm, kể hết chuyện ra cho Hồng Thừa Chí nghe.
Cô biết, cô phải nói ra mới có thể giải quyết được vấn đề.
Sau khi Hồng Thiên Phương ra cửa không đi tìm Phong Khải Trạch, mà tới tìm Phong Gia Vinh.
Phong Gia Vinh lúc này đang đánh Golf, không quan tâm đến Hồng Thiên Phương, có chút bực mình hỏi: "Ông đến tìm tôi có chuyện gì không?"
"Gia Vinh, tôi đi thẳng vào vấn đề luôn, tôi tới tìm ông là vì chuyện của Thi Na, chúng ta là bạn thân nhiều năm, hi vọng ông có thể giúp tôi một chút." Hồng Thiên Phương thành khẩn cầu xin Phong Gia Vinh giúp .
"Tôi đã biết Khải Trạch báo cảnh sát, kiện Thi Na xông tới nhà người khác, cầm vũ khí đả thương người, còn bắt con tin uy hiếp người khác, dựa trên những việc này, chắc hẳn tội danh sẽ không nhỏ. Giờ ông muốn tôi giúp ông cái gì?”
"Giúp tôi thuyết phục Khải Trạch, bảo nói không kiện Thi Na nữa, tôi sẽ lấy 10% cổ phần tập đoàn Hồng thị làm bồi thường."
"Thiên Phương, 60% cổ phần của tập đoàn Hồng thị giờ đang nằm trong tay Hắc Phong Liên Minh, nếu như ông lấy thêm ra 10%, chỉ sợ cái vị trí Chủ tịch của ông sẽ lung lay khó giữ, ông thật vẫn muốn làm thế sao?" Phong Gia Vinh ngưng đánh golf, nghiêm túc nói về chuyện này.
10% cổ phần Tập đoàn Hồng thị thật đúng làm cho người khác thèm muốn, nhưng thứ ông muốn không chỉ là những cổ phần này.
"Vì cứu con gái, tôi phải làm như vậy. Gia Vinh, hôm nay chỉ có ông mới có thể làm cho Khải Trạch không kiện Thi Na nữa, nếu như ông có thể giúp tôi giải quyết chuyện này, tôi sẽ đem 10% cổ phần cho ông." Hồng Thiên Phương đau lòng nói, thật ra ông vạn lần cũng không muốn làm như vậy, nhưng hết cách rồi, vì cứu con gái, ông không thể không làm như vậy.
Phong Gia Vinh không trả lời ngay, mà lại vung gậy đánh thêm một lần nữa, đánh bóng ra xa xa, sau đó nói: "Phong Gia Vinh tôi luôn chỉ thích lợi ích lâu dài thôi, 60% cổ phần tập đoàn Hồng thị đều nằm trong tay Hắc Phong liên minh, nếu như một ngày kia bọn họ triệu tập Hội Đồng Quản Trị, bãi bỏ vị trí chủ tịch của ông, sau đó dùng tập đoàn Hồng thị đối phó Phong thị đế quốc, ông nói tôi phải làm như thế nào đây?"
"Vậy ông muốn sao?"
"Thiên Phương, chúng ta đều là người kinh doanh, không cần phải nói vòng vo với nhau làm gì. Nói thẳng ra, tôi muốn người nắm giữ các Công nghệ mật của tập đoàn Hồng thị, nó tên gì nhỉ, à hình như là chưa có tên. Ông che đậy cũng rất giỏi, thậm chí thứ tốt như vậy cũng không đặt tên, quả là thông minh."
"Tôi không biết ông nói gì!" Hồng Thiên Phương vừa nghe đến bốn chữ ‘Công nghệ mật' này, lập tức thay đổi sắc mặt, dứt khoát từ chối Phong Gia Vinh.
Nhưng Phong Gia Vinh cũng không chịu thua, tiếp tục nói, "Đừng giả bộ ngu trước mặt tôi nữa, thật ra thì tôi đã sớm biết chuyện này, mười năm trước ông đã ăn cắp Công nghệ mật của một người khác, cho nên tập đoàn Hồng thị mới có ngày hôm nay, về phần người này là ai, bây giờ tôi còn chưa tra ra. Nhưng nếu ông muốn cứu con gái, phải lấy Công nghệ mật kia ra đổi đi."
"Phong Gia Vinh, ông thật là quá đáng." Hồng Thiên Phương tức giận, giận đến cắn răng nghiến lợi.
Không ngờ ông giữ bí mật đó kỹ như vậy mà vẫn bị Phong Gia Vinh phát hiện ra.
"Bây giờ Ông không có tư cách nói điều kiện với tôi, làm hay không tùy ông, ông bây giờ không cho, tôi cũng sẽ có cách để bắt ông phải giao ra tôi."
"Cho nên ông không màn việc Phong Khải Trạch phản đối kết hôn với con gái tôi, chẳng lẽ cũng là vì Công nghệ mật này sao?" .
"Ông chỉ nói đúng một nửa. Tôi hiện tại không muốn nói đến chuyện đó. Chuyện này, ông có đồng ý hay không? Lấy Công nghệ mật để cứu con gái ông? Nếu như trong lòng ông thấy Công nghệ mật kia quan trọng hơn con gái ông, vậy ông có thể đi về."
"Phong Gia Vinh, ông cho rằng chỉ có ông có thể biết được chuyện của người khác, người khác không biết chuyện của ông? Mặc dù thế lực của Phong thị đế quốc rất lớn, nhưng vẫn không thể dùng một tay che trời, thời buổi hiện đại hóa, Internet trải rộng khắp nơi trên thế giới , ông cảm thấy có thể che kín trong cái thế giới này sao? Phong Gia Vinh, tôi nói cho ông biết, nếu như ông không cứu con gái của tôi, tôi sẽ kể tất cả chuyện xấu của ông hơn mười năm trước cho mọi người biết, trong tay tôi còn có cả đĩa CD, ở đây có một bản phụ tôi đã sao chép ra, ông lấy về xem, nội dung bên trong tuyệt đối khiến ông thấy hài lòng. Ngày mai đúng giờ này, tôi muốn lấy được tin tức Phong Khải Trạch hủy bỏ đơn kiện Thi Na, nếu không đừng trách tôi không nể mặt." Hồng Thiên Phương từ trong túi móc ra một CD nhỏ, sau đó ném lên mặt đất, xoay người rời đi.
Sau khi đi mấy bước dừng lại, cảnh cáo nói: "Giờ chúng ta đều đã trở mặt nhau, cho nên bắt đầu từ hôm nay, ông tốt nhất đừng giơ móng vuốt với tập đoàn Hồng thị, cũng đừng vọng tưởng giết tôi diệt khẩu cho xong chuyện, tôi đã chuẩn bị trước, nếu như tôi mất tích hoặc chết không bình thường, ba ngày sau sẽ có ngươì mang CD công bố ra bên ngoài."
Phong Gia Vinh nhìn bóng lưng Hồng Thiên Phương rời đi, sau đó khom lưng nhặt cd lên, giận đến nổi trận lôi đình.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám uy hiếp ông như vậy, ông tuyệt đối sẽ làm cho những người đối đầu với ông trả giá thật lớn.
|