Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi
|
|
Chương 156 "Nghe nói có một chỗ chơi rất vui, ngày mai chúng ta cùng đi chứ." Đào Dục Huyên nói.
"Đúng không? Là ở đâu?" Tiêu Nhã Hinh nghe cậu nói như thế, lập tức vui vẻ hẳn lên.
"Chị nói với mẹ tôi một tiếng, nói cho bà ấy biết chiều nay chúng ta cùng đi chơi, sau đó chị đến đón tôi và Tiểu Nho, trước tiên cứ như vậy, hẹn gặp lại." Đào Dục Huyên nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Tiêu Nhã Hinh từ trên xích đu nhảy xuống, lập tức chạy vào nhà tìm Đào Du Du.
... ...... ...... ...... ...... ....
Lúc này Đào Du Du còn đang đau lòng vì số tiền của 12 đôi giày kia.
Tiêu Nhã Hinh chạy đến phòng khách, thấy Đào Du Du đang bi thương đứng chỗ đó đùa giỡn với đầu ngón tay, lập tức đến trước mặt cô nói: Quản gia Đào, chiều nay con muốn ra ngoài chơi với Đào Dục Huyên và Tiểu Nho của ngài, ngài chuẩn bị đem theo thức ăn ngon cho tôi."
"A? Ồ, đi chơi ở đâu?" Đào Du Du phản ứng kịp thời lập tức hỏi.
"Không biết, Đào Dục Huyên của ngài chưa nói. Quản gia Đào, ngài vừa mới làm gì đó? Tại sao lại vẽ đầu ngón tay," Lắc đầu một cái, Tiêu Nhã Hinh nghi hoặc nhìn cô rồi hỏi.
"không có gì, cô.... ....cô đi chơi đi, tôi sẽ cho người chuẩn bị thật nhiều thức ăn ngon cho cô." Khoát khoát tay, Đào Du Du không muốn đề cập đến chuyện tiền túi của mình.
Tiêu Nhã Hinh thấy cô không chịu nói, cũng lười hỏi đến, vui vẻ chạy về phòng mình tắm một cái rồi đi ngủ.
Đào Du Du xoay người chuẩn bị phân phó cho bộ trưởng ẩm thực ngày chuẩn bị cơm và thức ăn cho Tiêu Nhã Hinh ngày mai đi dã ngoại, kết quả cô chưa ra khỏi đại sảnh, đã nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến, quay đầu lại nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần một thân áo ngủ xuất hiện trước mắt cô.
"Pha cho tôi một ly cà phê rồi đem đến vườn hoa." Đúng lúc thấy Đào Du Du ở đại sảnh, anh lập tức phân phó.
"A, vâng." Đào Du Du nhìn anh đi rẽ vào ngõ, đi về phía vườn hoa, trong lòng cô lại bắt đầu suy nghĩ, sau đó nên nói với anh về chuyện mấy đôi giày thôi.
... ...... ...... ...... .........
Phải mất một chút thời gian pha giúp anh một ly cà phê thơm ngon, cô niềm nở bưng ly cà phê vào vườn hoa, chỉ hy vọng anh được uống cà phê ngon, tâm tình có thể tốt hơn một chút.
cô cố ý lấy sữa tươi trên mặt cà phê tạo thành quả đào hình trái tim, có vẻ đặc biệt đáng yêu.
Thật ra cô không phải cố ý làm thành hình trái tim, chẳng qua là đây là loại hoa văn duy nhất mà cô biết.
"Đây là cái gì?" Khi Đào Du Du nịnh nót đặt ly cà phê sữa đến trước mặt, Vũ Văn Vĩ Thần nhịn không được nhìn hình dạng không rõ ràng trên mặt ly cà phê rồi hỏi.
"Sữa tươi." Đào Du Du trả lời nghiêm túc, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, Tổng Thống này không phải chứ? Ngay cả sữa tươi cũng không biết.... ...... ...... ....
"Tôi biết, tôi nói là hình vẽ này.... ...... ..." Vũ Văn Vĩ Thần hơi im lặng đối với sự trả lời hỏi một đằng đáp một nẻo của Đào Du Du.
"Cái này, là đào tim tôi, làm sao Tổng Thống ngay cả cái này cũng không nhận ra à?" Trong lòng Đào Du Du dâng lên một tia khinh bỉ, Tổng Thống này thật không có kiến thức.
"Tôi biết, tôi muốn hỏi cô, tại sao vẽ hình quả đào tim trên ly cà phê rồi đưa cho tôi?" Rốt cuộc anh hỏi vào mấu chốt của vấn đề, sau đó mặt mong chờ nhìn Đào Du Du, chờ đợi câu trả lời của cô.
"Còn không phải bởi vì tôi.... ...... ....." Đào Du Du không có suy nghĩ nhiều như vậy, vừa mới chuẩn bị trả lời là bởi vì cô chỉ biết làm một hình vẽ đó, kết quả còn chưa nói hết câu, bị Vũ Văn Vĩ Thần mỉa mai: "Cô hãy thành thật nói cho tôi biết, có phải cô đã thầm mến tôi rồi không?"
"Cái......Cái gì? Thầm mến?" Đáp án này lại làm Đào Du Du hoảng hốt, thầm mến em gái anh chứ thầm mến.... ...... ....
"Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu không tại sao lại đưa quả đào tim cho tôi? Chẳng lẽ cô không biết quả đào tim có ý nghĩa gì à? Thật ra cũng không có gì, ở trên đời này, người thầm mến tôi nhiều như vậy, một mình cô cũng không nhiều, yên tâm đi, tôi sẽ không ngăn cản cô, yên tâm đi." Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, sau đó bưng ly cà phê đưa đến miệng mình, nhẹ nhàng uống một hớp, rồi nói: "Mùi tạm được, chính là hơi ngọt một chút."
"Này.... ..........Tôi mới không thầm mến anh, anh đừng tự mình đa tình." Đào Du Du không nhịn được khi anh hiểu sai ý cô, lập tức sửa đúng lại.
"Không có sao? Thật không có sao? Phụ nữ đều giống nhau nói một đằng làm một nẻo vậy sao? Thật đúng là làm cho người ta không chịu được, không phải tôi cũng đã nói là không ngăn cản cô thầm mến tôi sao?" Vũ Văn Vĩ Thần buồn cười nhìn Đào Du Du, anh không hiểu nổi rốt cuộc người phụ nữ này khó chịu cái gì.
"Cũng không có nói, anh tự kỷ, trả ly cà phê lại cho tôi." Đào Du Du bị những lời nói kia làm cho thẹn quá hóa giận, cô đưa tay đoạt lấy ly cà phê trên tay anh, sau đó xoay người chạy về phía lầu chính.
"Này.... .......Đào Du Du, cô đứng lại đó cho tôi.... ........." Vũ Văn Vĩ Thần không ngờ hôm nay người phụ nữ này lại có lá gan lớn như vậy, dám giành cà phê của anh, vì vậy lập tức ở sau lưng cô quát to.
Đào Du Du không để ý đến anh, tiếp tục chạy về phía lầu chính.
Vũ Văn Vĩ Thần thấy làm sao cũng không gọi cô được, trong lòng cảm thấy tức giận, lập tức đứng lên đuổi theo.
Đào Du Du vào cửa, trực tiếp vọt vào phòng mình, chuẩn bị đổ bỏ ly cà phê.
Nhưng cô vừa vào cửa, tiện tay đóng cửa lại, thì nghe tiếng gõ cửa truyền đến, theo tiếng gõ cửa còn kèm theo giọng nói uy hiếp của Vũ Văn Vĩ Thần: "Đào Du Du, cái người phụ nữ ngu ngốc này, cô mở cửa ra cho tôi."
"Tôi không ra, không ra.... ...... ....." Đào Du Du cầm ly cà phê vào phòng vệ sinh đổ bỏ, vừa rửa sạch cái ly, sau đó hướng về phía cửa phòng quát to.
"Tôi đếm đến ba, tôi đảm bảo cô sẽ hối hận." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy cuối hành lang có người đi qua, còn có người thỉnh thoảng thò đầu ra nhìn về phía này, vệ vậy hạ thập giọng nói.
"Tôi không ra, tôi không ra, tôi sẽ không ra.... ...... ......" Lúc này Đào Du Du cũng gào lên, dù sao chìa khóa của tất cả các phòng trong phủ Tổng Thống này đều nằm trong tay cô, đoán trước được Vũ Văn Vĩ Thần không thể mở cửa được.
"Rất tốt, Đào Du Du, đây là do cô ép tôi." Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị, nhưng sau đó xoay người đi ra ngoài.
Đào Du Du lo lắng một lúc lại phát hiện ngoài cửa không có âm thanh gì, cô nghĩ có lẽ Vũ Văn Vĩ Thần đã đi rồi, cô thở phào một hơi, chuẩn bị cởi quần áo đi tắm rồi đi ngủ.... ...... ....
|
Chương 157 Cô vừa mới kéo rèm cửa sổ lên, cởi quần áo xuống, chuẩn bị đi vào phòng vệ sinh, kết quả lại nghe được một tiếng nổ lớn từ cửa sổ, kính thủy tinh rơi đầy mặt đất.
Cô bị dọa đến mức không kịp lấy quần áo che chắn phía trước mình, đã nhìn thấy bóng dáng hoa hoa lệ lệ của Vũ Văn Vĩ Thần từ cửa sổ nhảy vào.
Vì vậy, trong khoảnh khắc bọn họ đều chấn động!
"A a a a.... ...... ....Lưu manh.... ........" Đào Du Du phản ứng kịp là hét chói tai, sau đó tiện tay cầm gối đầu ném về phía Vũ Văn Vĩ Thần.
"Này, cô làm gì thế?" Vốn dĩ tầm mắt Vũ Văn Vĩ Thần tỉ mỉ quan sát cơ thể của Đào Du Du kết quả bị cô ném gối đầu về phía mình, trong lúc nhất thời anh chụp lấy gối đầu, sau đó vô cùng khó chịu hỏi cô.
"Anh cái tên lưu manh này, biến thái, khốn kiếp.... ......" Lúc này Đào Du Du hoàn toàn bị điên rồi, thậm chí cô đã tức giận đến mức quên mình không có mặc gì, chỉ vọt đến trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần, làm bộ dáng muốn liều mạng với anh, cô giơ tay lên hung hăng đấm vào ngực anh.
"Cô đủ rồi nha.... ...... ....." Vũ Văn Vĩ Thần bị cô đấm hơi buồn bực, nắm chặt tay cô, hung hăng ném cả người cô lên giường, chính anh cũng nằm đè lên người cô.
"Anh.... ......Anh muốn làm gì?" Một loại cực kỳ nguy hiểm lan tràn trong tim Đào Du Du, hai mắt cô trừng to nhìn người đàn ông trước mắt, trái tim đập thình thịch.
"Cô cứ nói đi?" Anh nhìn vẻ mặt lo lắng sợ hãi của cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà ác.
"Anh buông tôi ra, buông tôi ra.... ...... ...." Lần này Đào Du Du bị dọa sợ thật, vô vừa giãy giụa vừa hô to, sợ hãi đến nước mắt cũng chảy ra.
"Người phụ nữ này, điệu bộ kiêu ngạo lúc nãy đã chạy đâu mất rồi? Bây giờ nhớ đến muốn rơi nước mắt có phải đã quá muộn rồi không?" Anh nghĩ rằng cô giả vờ đáng thương nên cố ý đưa miệng đến gần cổ cô, sau đó dùng giọng nói mị hoặc của anh nói.
"Đừng như vậy, tôi cầu xin anh, anh buông tôi ra đi.... ........" Đào Du Du bị hành động của anh dọa sợ hãi nên không dám nhúc nhích, chỉ liều mạng chảy nước mắt, hình ảnh năm năm trước lại hiện lên trong đầu cô, khi đó cô cũng giống như bây giờ không có ai đến cứu giúp.
"Khóc thật à? Không phải vừa rồi chửi tôi rất thỏa mãn sao? Phụ nữ các cơ trở mặt cũng rất nhanh." Nhìn thấy Đào Du Du khóc thật sự, hơn nữa khóc càng thương tâm, Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy không đành lòng, lật người từ trên người cô xuống, tiện tay kéo ra trải giường đắp lên người cô.
Đào Du Du chỉ lo khóc nên không nói chuyện với anh, tất cả những điều không vui hiện lên trong đầu cô, khóc đến nỗi sắp héo đến nơi rồi.
"Này này, cô không giống như bình thường thì phải, đừng khóc, khóc khó coi chết đi được." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn nước mắt cô rơi dữ dội như vậy, anh là người chưa có kinh nghiệm an ủi người khác nên không biết khuyên cô thế nào, không thể làm gì khác hơn là cố ý nói xấu cô.
Lời anh nói vừa dứt, càng làm cho Đào Du Du khóc nhiều hơn, cô gào khóc rất khí thế.
"Tôi nói, không phải tôi đã thả cô ra rồi sao? Vì sao cô còn khóc? Vóc dáng cô như vậy tôi không có hứng thú đâu, giống như học sinh tiểu học." Vũ Văn Vĩ Thần bị tiếng khóc của cô làm cho không biết phải là sao, vì vậy nói lung tung.
Được rồi, Đào Du Du vốn cảm thấy mình rất thua thiệt, hôm nay bị người khác nhìn sạch sẽ còn phê bình vóc dáng cô không tốt, làm sao cô có thể chịu được, vì vậy đã gào khóc thật sự, chỉ thiếu chút nữa là đã lên án Vũ Văn Vĩ Thần không hiền lành.
"Được rồi được rồi, thân hình của cô rất đẹp, vóc dáng cũng rất đẹp, cô rất hấp dẫn, vì vậy đừng khóc có được không?" Phát hiện mình càng chê xấu cô, cô khóc càng lợi hại hơn, bất đắc dĩ, Vũ Văn Vĩ Thần đành thỏa hiệp với cô, bắt đầu khen ngợi cô.
Quả nhiên cho tới bây giờ chưa từng nghe qua những lời tốt đẹp gì Vũ Văn Vĩ Thần mà khiến Đào Du Du lập tức ngừng khóc, cô hơi khiếp sợ nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, nghĩ rằng tai cô đã có vấn đề.
Vũ Văn Vĩ Thần thấy lời nói của mình hiệu quả như vậy, Đào Du Du đã ngừng khóc, nhịn không được nhỏ giọng khinh bỉ: "Người phụ nữ này lòng hư vinh của cô thật đúng là không mạnh mẽ bình thường đâu, khen ngợi cô thì cô lập tức ngừng khóc."
"Biến thái, ai muốn anh khen?" Đào Du Du bị lời nói của anh chọc tức, nhịn không được mắng anh.
"Cái gì? Cô dám nói tôi biến thái?" Vũ Văn Vĩ Thần phát hiện người phụ nữ này rất thích dùng từ này, có phải cô mắng anh đến nghiện rồi không?"
"Không phải biến thái thì tại sao lúc tôi đang cởi quần áo anh lại xông vào? Rốt cuộc anh có hiểu quyền riêng tư của người khác không? Anh nhìn lén đến phát cuồng rồi à?" Dù sao Đào Du Du đã không đếm xỉa đến, cô nghẹn ngào cất giọng quát.
Choáng, chết thì chết, dù sao lời nói của anh ta thật biến thái, coi như hiện tại không giết chết cô, tương lai có một ngày cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
"Làm sao tôi biết cô đang ở trong phòng thay quần áo? Cũng không có gì đẹp mắt nha, thật là ô nhiễm mắt của tôi, tôi phải nhanh chóng đi rửa mắt một chút." Vũ Văn Vĩ Thần nói, vẻ mặt còn giả vờ ghét bỏ cô, sau đó đi đến cửa.
Đào Du Du bị anh đả kích một lần nữa, có một loại xúc động muốn giết người, hai tay cô nắm chặt thành quyền, ánh mắt phát ra tia lửa giận mãnh liệt.
"Xem ra dáng vẻ ngày thường là ngụy trang,phải nhét vào bao nhiêu nội y mới có thể chống đỡ được." Lúc đi đến cửa, Vũ Văn Vĩ Thần cũng không quên tiếp tục đả kích cô, dùng lời nói châm chọc vóc dáng của cô.
Đào Du Du nghe lời chọc tức đó, nhìn về phía anh hét lớn không có hình tượng: "Ai nói tôi nhét thứ đó hả? Nằm xuống bộ ngực có thể to hơn à? Khốn kiếp.... ..."
Vũ Văn Vĩ Thần cười ha ha, sau đó mở cửa đi ra khỏi phòng, bỏ một mình Đào Du Du ở lại căn phòng nghiền ngẫm lỗi lầm.
... ...... ...... ...... ......
Vì vậy sau đêm hôm đó, nhân viên Phủ Tổng Thống thoải mái bàn tán đề tài mới.
"Này, có nghe không? Tối hôm qua Tổng Thống bà quản gia Đào cãi nhau đó."
"Có thật không?"
"Cũng không phải chứ, tôi còn nghe được hình như Tổng Thống nói quản gia Đào có ngực nhỏ."
"Có chuyện gì vậy? Thì ra Tổng Thống thích phụ nữ ngực lớn."
"Không đúng, không đúng, đêm hôm đó Tổng Thống ở trong phòng ngủ của quản gia Đào, bọn họ cũng không phải cãi nhau."
"Xem ra rất nhanh quản gia Đào sẽ lên lầu hai."
Aiz, thật không biết tại sao Tổng Thống thích phụ nữ có con."
"Tôi thấy quản gia Đào rất tốt, tôi là Tổng Thống, tôi sẽ chọn quản gia Đào.... ....."
|
Chương 158 Sáng hôm sau Đào Du Du không gọi Vũ Văn Vĩ Thần rời giường, cô lười biếng tinh thần sa sút nhốt mình trong phòng ngủ nướng.
Tối hôm qua sau khi cửa sổ bị Vũ Văn Vĩ Thần đập nát, gió không ngừng thổi vào phòng, vừa thổi hơi lạnh vào cô, vừa cảm nhận được nhiệt độ bên ngoài, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy không khí nóng lạnh cứ lặp đi lặp lại.
Cũng may Vũ Văn Vĩ Thần còn nhớ đến chuyện đêm qua anh đập cửa sổ, hơn mười giờ sáng bảo Hồ Ứng sắp xếp người sửa chữa.
Đào Du Du vốn định hôm nay sẽ nằm ngủ trên giường một ngày, kết quả âm thanh của nhân viên sửa cửa sổ quấy rối làm cô không ngủ được, đành phải rời giường.
Đột nhiên cô nhớ đến hôm qua Tiêu Nhã Hinh bảo cô chuẩn bị thức ăn thật tốt cho cô ấy, dường như mà muốn đi chơi cùng Đào Dục Huyên, cô lập tức tìm đến bộ trưởng ẩm thực, hỏi cô ấy một chút xem.... .... Đã chuẩn bị thức ăn xong hết chưa.
Bộ trưởng ẩm thực nói cho cô biết đã chuẩn bị xong, đến lúc đó trực tiếp đưa cho Tiêu Nhã Hinh là được.
Cô hơi tò mò bọn nhỏ muốn đi đâu chơi, vì vậy đã gọi điện thoại đến Ngô Phủ.
Tiểu Nho nghe điện thoại, giọng nói dịu dàng, rất dễ nghe: "Người là ai vậy?"
"Cục cưng, là mẹ." Đào Du Du thoáng nghe được giọng nói của Tiểu Nho, tâm tình lập tức khá hơn nhiều.
"Mẹ, người nhớ Tiểu Nho không? Tiểu Nho rất nhớ người, khi nào thì người đến thăm Tiểu Nho và anh hai? Anh hai nói chiều nay sẽ đưa Tiểu Nho đi thả diều, còn có chị xinh đẹp nữa, mẹ cũng đến đó không?" Tiểu Nho vừa nghe đến giọng nói của Đào Du Du thì lập tức vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn ở đầu dây bên kia líu ríu không ngừng.
"Ách.... .....mặt trời lên cao như vậy, các con đi thả diều không thấy nóng sao?" Đào Du Du nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, có chút lo lắng hỏi.
"Không biết, mẹ, mẹ đi chơi với chúng con được không?" Tiểu Nho tuyệt đối không có khái niệm với nhiệt độ bên ngoài, cô bé chỉ một lòng muốn Đào Du Du đi chơi với mình.
"Mẹ phải làm việc rồi, cục cưng, các con vui vẻ lên nha. Không chừng buổi tối mẹ sẽ đến nhà bà cô ngoại thăm các con, phải ngoan ngoãn nghe lời không được chọc bà cô ngoại tức giận." Đào Du Du vốn định đi cùng bọn họ, nhưng còn lo lắng giờ phút này Vũ Văn Vĩ Thần còn làm khó mình, chơi chiêu đùa giỡn sau lưng, vì vậy quyết định ở phủ Tổng Thống canh giữ thật tốt.
"Dạ, đã biết, mẹ hôn nhẹ Tiểu Nho." Giọng nói của Tiểu Nho xuyên qua điện thoại truyền vào lỗ tai Đào Du Du, làm cho cô rất vui vẻ.
"Hôn nhẹ cục cưng của mẹ, vậy trước cứ như vậy, nhớ giúp mẹ hôn nhẹ anh hai, còn phải nhớ đến mẹ đó." Đào Du Du cười hướng vào đầu dây điện thoại bên kia hôn một cái, sau đó nói.
"Dạ, gặp lại mẹ."
"gặp lại, cục cưng." Cảm thấy thỏa mãn cúp điện thoại, khóe miệng Đào Du Du tràn đầy nụ cười ngọt ngào.
... ...... ...... ...... ...... .........
Ở bên này, sau khi Tiểu Nho cúp điện thoại xong thì lập tức chạy lên lầu, đi vào phòng của Đào Dục Huyên, hôn một cái "chụt" lên gương mặt Đào Dục Huyên khi cậu đang ngồi đùa nghịch con diều giấy dưới sàn nhà, nước miếng đều dính trên gương mặt cậu.
"Em làm gì?" Đào Dục Huyên chợt bị hành động hôn má của cô bé làm cho hoảng sợ, cậu cảm giác trên mặt mình có gì đó hơi nhơn nhớt, biết là nước miếng của Tiểu Nho, vì vậy vừa lau nước miếng vừa hỏi.
"Mẹ nói để cho Tiểu Nho giúp mẹ hôn anh. Anh, anh không thích Tiểu Nho hôn anh sao? Vì anh hôn trả đi, anh trả lại cho em là được." Tiểu Đào nhìn bộ dạng của Đào Dục Huyên hơi ghét bỏ mình, cô bé cảm thấy rất bi thương, vì vậy cái miệng nhỏ nhắn méo mó, đưa gương mặt mủm mỉm đến trước mặt cậu bé.
"Được rồi được rồi, không có không thích em, em ra ngoài chơi đi, anh muốn đem con diều giấy này thay đổi một chút, như vậy mới có thể thả cao hơn, bay xa hơn." Coi như là sợ dáng vẻ không kiên cường của cô bé này, Đào Dục Huyên chỉ cần trước tiên đuổi cô bé đi.
"Anh, chị xinh đẹp thật sự sẽ đi thả diều với chúng ta sao?" Tiểu Nho nhìn thấy giọng nói của Đào Dục Huyên đã dịu lại, vì vậy ngồi xổm trước mặt cậu,cô bé ngạc nhiên chăm chú nhìn vào tay cậu không ngừng đùa nghịch trên con diều giấy.
"Phải, em bảo dì nhỏ làm cho em một cái bánh ngọt thật to, sau đó chúng ta có thể mang đến chỗ thả diều ăn, nhanh đi đi." Không muốn cô bé không ngừng líu ríu bên tai mình, Đào Dục Huyên chỉ có thể kiếm cớ đuổi cô bé đi.
"Vậy được rồi, anh cố gắng lên, phải cho diều bay thật cao thật xa, bay đến bầu trời." Nghe cậu nói để dì nhỏ Thảo Mai làm bánh ngọt, lúc này Tiểu Nho mới đứng lên, trước khi đi vẫn không ngừng cổ vũ cậu thật to.
Khóe miệng Đào Dục Huyên co quắp lại, nhìn cơ thể nho nhỏ của cô bé chạy ra khỏi phòng, trên đầu hoa hoa lệ lệ chảy mấy vạch đen.
... ...... ...... ...... ...... ...... .........
Giữa trưa, Vũ Văn Vĩ Thần vào phòng ăn sớm hơn mọi ngày nửa giờ, hiện tại Đào Du Du vừa nhìn thấy mặt anh, anh giống như đã quên chuyện xảy ra đêm qua, vừa ngồi xuống, đã quay đầu lại hỏi cô: "Sáng hôm nay vì sao không đến gọi tôi rời giường? Cô có biết tôi ngủ nhiều hơn nửa giờ sẽ có chuyện gì xảy ra không?"
Đã biết mình ngủ nhiều hơn nửa giờ sẽ ảnh hưởng đến đời sống người dân, thì nên đặt đồng hồ báo thức, sau đó rời giường đúng giờ, tại sao luôn ỷ vào người khác gọi mình rời giường chứ?" Đào Du Du cũng không thèm nhìn anh một cái, mắt nhìn thẳng mặt không chút thay đổi.
"Cô nói cái gì? Đặt đồng hồ báo thức?" Vũ Văn Vĩ Thần cho là mình nghe lầm, người phụ nữ này cũng quá kiêu ngạo rồi.
"Nếu ngài Tổng Thống cảm thấy đồng hồ đó hơi đắt tiền, mua không nổi.... .........tôi cũng có thể mua cho ngài một cái, nhưng mà xin ngài sau này tự mình rời giường." Vẫn không thèm nhìn anh, Đào Du Du quyết tâm hôm nay phải đấu với anh tới cùng.
"Này......Đào Du Du, có phải cô chán sống rồi không?" Vũ Văn Vĩ Thần hoàn toàn bị thái độ của Đào Du Du chọc giận, anh chợt đứng dậy, bước vài bước đến trước mặt Đào Du Du, chiều cao chênh lệch làm cho anh ta đang tức giận muốn trực tiếp đè ngã cô.
Đào Du Du đối với những lời này của anh thì hoàn toàn không có phản ứng, cô cảm thấy mình vốn không nói lời ngu ngốc nào.
Cái gì gọi là cô chán sống? Nếu cô chán sống, thì từ lúc đêm qua hôm đã chạy trốn rồi, còn tiếp tục ở đây để mặc anh khi dễ sao?
|
Chương 159 "Hay là, bởi vì tối hôm qua tôi nói ngực cô quá nhỏ, cho nên cô vẫn còn không vui?" Thấy Đào Du Du không nói lời nào, Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên thu hồi vẻ tức giận trên mặt, mỉm cười xấu xa kề miệng tới sát bên tai cô nhỏ giọng kích thích cô.
"Anh. . . . . ." Đào Du Du lại bị lời nói của anh chọc cho tức giận đến nỗi trong lúc nhất thời không biết nên nổi đóa như thế nào.
"Thật sự không nhét thêm cái gì ở trong nội y hay sao? Bây giờ nhìn qua có vẻ còn lớn hơn nhiều so với tối hôm qua." Vũ Văn Vĩ Thần không để ý đến sắc mặt cô đã tức giận đến mức nổi gân xanh, chỉ nhàn nhạt liếc qua trước ngực cô một chút, sau đó quay lại chỗ ngồi của mình.
Đào Du Du không nhịn nổi nữa, cô thật sự rất muốn vọt tới trước mặt anh xé nát cái khuôn mặt anh tuấn kia của anh, rồi hung hăng cắn xé anh.
Ngay lúc cô không thể nhịn nổi nữa sắp gào thét lên thì đột nhiên chiếc tại nghe nhét ở trong lỗ tai của cô truyền đến một giọng nói: "Quản gia Đào, ngoài cửa có bưu phẩm của ngài."
"Cái gì? Bưu phẩm?" Đào Du Du có chút không hiểu nổi là ai gửi bưu phẩm tới đây cho cô.
"Đúng, hình như là từ Thành quốc gửi tới đây. Có cần tôi giúp ngài ký nhận không? Hay là chính ngài tự tới đây ký nhận?"
"Đợi chút, tôi sẽ lập tức tới ngay." Bởi vì rất tò mò rốt cuộc là ai gửi bưu phẩm tới đây cho mình, cho nên Đào Du Du quyết định tự mình tới đó xem một thử tình hình.
Nói xong, cô xoay người chuẩn bị chạy ra ngoài phòng ăn.
"Này, người phụ nữ ngốc nghếch kia, cô đi đâu vậy?" Vũ Văn Vĩ Thần thấy Đào Du Du chạy ra bên ngoài, thì lập tức ngẩng đầu lên hỏi.
"Đi nhận bưu phẩm." Đào Du Du vô cùng thiếu kiên nhẫn, chỉ đáp lại một câu như vậy, tiếp đó đã vội chạy về phía trước. Cô thật sự không thể hiểu nổi, tại sao anh ta lại thích quản từng hành động của cô như vậy chứ.
"Bưu phẩm?" Có lẽ Vũ Văn Vĩ Thần cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, anh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên giống như cảm thấy được chuyện gì đó, anh lập tức quay đầu nhìn về phía bộ trưởng ẩm thực đang đứng thẳng ở bên cạnh nói: "Lập tức gọi Đào Du Du dừng lại."
"Dạ, Tổng Thống." Bộ trưởng ẩm thực vừa nghe vậy, thì lập tức nói với người ở đầu bên kia bộ đàm.
Lúc này Đào Du Du mới vừa chạy ra khỏi lầu chính, đang chuẩn bị đi ra cửa, thì nghe thấy bộ trưởng ẩm thực nói là Vũ Văn Vĩ Thần bảo cô dừng lại. Trong lúc nhất thời cô cũng không hiểu là đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà cô vẫn ngoan ngoãn dừng lại. ,
Vũ Văn Vĩ Thần không nói một lời, trực tiếp chạy ra khỏi phòng ăn, đi tới trước mặt Đào Du Du, nắm lấy tay của cô kéo cô đi về phía phòng của mình.
"Anh làm gì thế? Buông tôi ra." Đào Du Du đột nhiên bị kéo lại, rất là bất mãn nên giãy giụa nói. Cô cũng không biết là anh lại đang phát bệnh thần kinh gì nữa.
Vũ Văn Vĩ Thần không thèm nhìn cô, chỉ rút tai nghe bộ đàm đeo trên lỗ tai cô tới trước mặt mình, sau đó nói với người ở bên kia tai nghe: "Trước tiên hãy khống chế người đưa bưu phẩm lại, sau đó kiểm tra bưu phẩm một chút, sau khi đã xác định không có vấn đề gì thì cẩn thận mở ra. Đừng mở bưu phẩm ở trong nhà."
Nói xong, anh lại kéo Đào Du Du đi thẳng lên lầu trên.
Đào Du Du nghe thấy anh dặn dò cảnh vệ gác cửa như vậy, thì đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, một loại dự cảm chẳng lành đánh úp vào trong lòng cô.
"Tại sao phải khống chế người đưa bưu phẩm lại? Chẳng lẽ cái bưu phẩm đó có vấn đề gì sao?" Cô vừa đi theo anh lên lầu, vừa nói.
"Có vấn đề gì hay không, sẽ lập tức biết ngay thôi." Sắc mặt anh có chút lạnh lùng, bàn tay đang kéo cô lên lầu vẫn không hề buông lỏng.
Sau khi hai người tới lầu hai, anh dẫn cô vào căn phòng họp đối diện với phòng làm việc của anh. Từ cửa sổ của phòng họp nhìn xuống, có thể thấy rõ ràng mọi chuyện xảy ra ở cửa lớn.
Mấy phút sau, thì thấy có một lính cảnh vệ cầm bưu phẩm bước ra khỏi phòng cảnh vệ, chuẩn bị đi tới mảnh đất trống ở cách đó không xa để mở bưu phẩm. Nhưng mà, ngay trong lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì một tiếng động cực lớn đã vang lên. Mới vừa rồi còn là một sinh mạng tràn đầy sức sống vậy mà giờ đã nổ banh thành từng mảnh vụn ở ngay trước mắt Đào Du Du.
"A. . . . . ." Đào Du Du bị tình cảnh vừa xảy ra ngay trước mắt dọa sợ đến nỗi hét lên một tiếng. Cả người không tự chủ được chui vào trong lồng ngực của Vũ Văn Vĩ Thần đang đứng ở bên cạnh, toàn thân phát run .
Mà lúc này vẻ mặt của Vũ Văn Vĩ Thần cũng đã lạnh đến cực điểm. Anh vươn tay ôm chặt Đào Du Du đã bị dọa đến nỗi mất hồn mất vía, gân xanh ở chỗ huyệt thái dương của anh âm thầm hiện lên, trong con ngươi phát ra ánh sáng lạnh khát máu.
"Tại sao lại như vậy? Vậy mà cái đó lại có thể là bom. . . . . ." Toàn thân Đào Du Du run rẩy núp ở trong lồng ngực của Vũ Văn Vĩ Thần, trong đầu vẫn không ngừng tua lại hình ảnh máu thịt nổ tung văng tung tóe mới vừa rồi.
"Đừng sợ, tôi sẽ không bỏ qua cho cái kẻ dám gửi bom cho cô." Giọng nói của Vũ Văn Vĩ Thần vang lên ở ngay bên tai cô, không có sự chế nhạo và đùa giỡn giống như trước, chỉ là một mảnh lạnh lẽo.
"Rốt cuộc là ai? Sao phải làm chuyện như vậy? Tại sao lại muốn hại tôi?" Đào Du Du vừa khóc vừa tự lẩm bẩm, cô không dám tưởng tượng, nếu như mới vừa không phải Vũ Văn Vĩ Thần tới ngăn cản cô, nếu như cô cứ như vậy chạy tới ký nhận bưu phẩm, như vậy thì người mới vừa rồi bị nổ tung đến nỗi máu thịt văng tung tóe, có phải sẽ biến thành cô hay không?
"Tôi sẽ tìm ra kẻ đó, sau đó mang tới trước mặt cô cho cô xử lý." Vũ Văn Vĩ Thần vừa nói xong, lập tức giơ tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, sau đó bế Đào Du Du đã sợ đến nỗi cứng ngắc cả người không cách nào nhúc nhích lên, bước ra khỏi phòng họp, đi về phía phòng ngủ trên lầu của anh.
Lúc này, trong nội tâm Đào Du Du có một nỗi sợ hãi khổng lồ, tiềm thức nói cho cô biết là Vũ Văn Vĩ Thần đã cứu cô, cho nên dù anh có làm bất cứ hành động gì với cô thì cô cũng không hề kháng cự.
Bế cô vào trong phòng ngủ ở trên lầu của mình, Vũ Văn Vĩ Thần đặt cô lên giường, sau đó chuẩn bị xoay người đi tìm người đến trò chuyện với cô, nhưng lúc anh mới vừa xoay người, thì bàn tay lại bị Đào Du Du vẫn còn đang run rẩy nắm chặt: "Đừng bỏ lại tôi một mình. . . . . . Tôi. . . . . . Rất sợ. . . . . ."
"Đây là phòng của tôi. Yên tâm, cho dù kẻ đó có mọc cánh, cũng không thể bay vào được, tôi giúp cô đi tìm bắt kẻ khốn nạn kia đến đây. Cô hãy ngoan ngoãn ở lại đây nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ bảo người tới đây canh cửa cho cô." Anh nhìn thấy nỗi sợ hãi trong lòng cô, trận nộ mới vừa rồi cũng đã làm chấn động đáy lòng cô, vì vậy anh cũng chỉ có thể dịu dàng an ủi ở bên tai cô.
"Ừ. . . . . ." Đào Du Du vừa nghe thấy anh nói như thế, cũng thoáng an tâm một chút, cô gật đầu một cái, nước mắt trên khóe mắt còn chưa khô.
"Yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng quay lại với cô." Anh nhìn thấy bộ dáng đáng thương của cô, cũng có chút không nhịn được cảm thấy hơi đau lòng, anh giơ tay lên vuốt nhẹ cái trán trơn bóng của cô, sau đó xoay người đi về phía cửa của căn phòng.
Lúc anh quay lại lầu hai một lần nữa, thì Hồ Ứng đã đứng chờ anh ở phòng làm việc, cùng Hồ Ứng may mắn thoát nạn còn có trưởng phòng của phòng cảnh vệ.
|
Chương 160 "Vậy người đưa bưu phẩm kia, đã thẩm vấn chưa?" Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần ngồi xuống phía sau bàn làm việc, lập tức mở miệng hỏi trưởng phòng bảo vệ về tình huống kia.
"Đã thẩm vấn rồi." Trưởng phòng bảo vệ cẩn thận trả lời, lúc này trán của ông ta đã rịn mồ hôi.
Hồ Ứng đứng một bên, mở miệng nói: "Đã thông báo cho tất cả bộ trưởng lập tức đến đây họp, còn có chuyên gia gỡ bom đến hiện trường tiến hành phân tích, tin rằng muốn bắt được tên hung thủ này là không thành vấn đề."
"Nửa ngày sau các người đem kết quả đến cho tôi, đi ra ngoài đi!" Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, lập tức phất phất tay về phía bọn họ, ý bảo bọn họ lui ra ngoài.
Hồ Ứng và trưởng phòng bảo vệ nhìn nhau rồi sau đó lập tức lui ra ngoài.
Lúc này Đào Du Du đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại của Vũ Văn Vĩ Thần, đầu óc cô trống rỗng, ánh mắt cô mở to không dám nhắm mắt lại, bờ môi có chút trắng bệch còn đang nhẹ nhàng run run.
Lúc cửa phòng bị mở ra, cô phản xạ có điều kiện từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào, sau khi nhìn thấy người đến là Vũ Văn Vĩ Thần, thần kinh căng thẳng mới từ từ thả lỏng.
"Tôi.... .....Tôi muốn đến nhà cô tôi." Cô chợt ý thức được, mình có thể gặp nguy hiểm, như vậy còn Đào Dục Huyên và Tiểu Nho thì sao? Chúng nó có an toàn không?
"Cô thả lỏng một chút, sự việc không có nghiêm trọng như cô nghĩ đâu." Vũ Văn Vĩ Thần thấy tâm trạng cô có chút không yên, một phen đi đến bên giường ngồi xuống, hai tay vịn chặt bả vai cô rồi nói.
"Anh ta trực tiếp gửi quả bom cho tôi, anh còn nói sự việc không nghiêm trọng." Đào Du Du tức giận phản bác lại anh, sao anh có thể hiểu được tâm tình của cô vào lúc này.
Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bộ dạng sắp nổi điên của cô, một tay ôm lấy mặt cô, để cho ánh mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó nghiêm túc nói: "Không phải Nhã Hinh cùng với Dục Huyên và Tiểu Nho đi chơi rồi sao? Bên người Nhã Hinh có một nhóm nhân viên an ninh và bảo vệ đi theo, không ai có thể đến gần bọn họ, cô không cần phải ở đây tự hù dọa mình, được chứ? Để tôi thông báo cho trợ lý của Nhã Hinh, để cho bọn họ kết thúc cuộc chơi trở về phủ Tổng Thống, buổi tối các người có thể gặp nhau."
"Thật vậy không?" Đào Du Du nghe Vũ Văn Vĩ Thần nói xong.... ... Cũng nhận ra rằng cô quan tâm nhiều quá sẽ bị loạn rồi.
"Tin tôi. Sau này chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa. Trước tiên nghỉ ngơi một chút, tôi còn rất nhiều chuyện phải xử lý." Anh nói xong, chuẩn bị đỡ cô nằm xuống.
Đào Du Du nghe những lời nói của anh mới làm cho mình bình tĩnh lại, Vũ Văn Vĩ Thần nói không sai, bây giờ cô ở trong phủ Tổng Thống, nếu trong này còn chưa an toàn, vậy cả thế giới sẽ không có chỗ nào an toàn.
Cô nhẹ nhàng đẩy Vũ Văn Vĩ Thần ra, nói: "Tôi........Tôi không sao rồi, tôi không muốn nghỉ ngơi ở đây, tôi nên trở về phòng mình thôi."
"Chỉ cần ở lại đây, cô ở lại đây, tôi yên tâm hơn." Anh không để cho cô xuống giường, mà ngoan cố đè cô xuống giường.
"Anh.... ...." Cô hơi ngạc nhiên nhìn anh.
Anh ta vừa nói cái gì? Cô ở trong này, anh yên tâm hơn.... ........
Đây là ý gì?
Chẳng lẽ anh ta rất lo lắng cho cô sao?
"Nghỉ ngơi đi." Không để ý đến sự ngạc nhiên trong mắt cô, anh giúp cô đắp chăn, sau đó xoay người đi ra cửa.
Đào Du Du nằm ở trên giường, nhìn bóng lưng cao ngất dần dần biến mất trước mặt cô, đột nhiên trong lòng dâng lên một cổ ấm áp.
Vì sao anh ta bỗng đối xử tốt với cô như vậy?
Còn để cho cô ở trong phòng anh ta, nằm trên giường của anh ta.... ...... .........
Vũ Văn Vĩ Thần xuống lầu lần nữa, bộ trưởng bộ an ninh đã đến, theo sau ông ta còn có Thác Ngọc Mộ Dã.
Bọn họ gặp nhau ở cửa ra vào, sở dĩ Thác Ngọc Mộ Dã chạy đến đây trước tiên, không phải bởi vì có người thông báo cho anh ta, mà đúng lúc xảy ra vụ nổ, anh ta ở trong nhà hàng dùng cơm cách đây mấy con phố, là bảo vệ của anh ta ở bên ngoài nói cho anh ta biết, dường như ở đây xảy ra vụ nổ, vì vậy anh ta lập tức chạy đến.
Lúc anh ta đến đây, hiện trường vụ nổ đã bị một nhóm chuyên gia gỡ bom vây quanh.
Đi vào trong phủ, anh ta đã nhìn thấy bộ trưởng bộ an ninh và Cảnh trưởng cảnh cục được triệu tập đến, hỏi thăm Hồ Ứng về tình hình một chút, anh ta lập tức lâm vào trầm tư.
Trong phòng họp yên lặng, người phụ trách liên quan đang ngồi với vẻ mặt nghiêm túc, không ai dám mở miệng lên tiếng.
"Mọi người thấy thế nào về vụ án nổ lớn này?" Nhìn thấy mọi người đều trầm mặc, Vũ Văn Vĩ Thần ngồi ở vị trí cao nhất mở miệng.
"Nếu quả bom gửi cho quản gia Đào, vậy muốn điều tra rõ chuyện này phải bắt đầu từ quản gia Đào." Người thứ nhất lên tiếng là cảnh trưởng, lúc này ông ta lấy góc độ chuyên môn là người cao nhất bộ Công an đưa ra phân tích đầu tiên.
"Tôi vừa mới sắp xếp lại tất cả tài liệu về quản gia Đào, trừ bỏ năm năm trước ba cô ấy từng bị người khác ám sát chết, trên người cô ấy hoàn toàn không có bất kỳ manh mối liên quan đến phần tử khủng bố." Hồ Ứng nói xong, đem tài liệu trong tay phát đến tay cho mọi người.
"Chẳng lẽ lại là Đảng Dân Quyền?"" Bộ trưởng bộ an ninh nhíu mày, khi ông ta nhìn vào tài liệu trong tay, mới biết được, thì ra vị này là cha của quản gia Đào, chính là thị trưởng của Đảng Dân Ý vào năm năm trước.
"Năm đó vụ điều tra này ở chỗ Tiếu Khắc Dũng đã dừng lại rồi, một mình ông ta gánh hết tất cả tội danh, xem như bảo vệ tất cả những người trong Đảng Dân Quyền, nhưng mà ông ta đã bị phán xử tử hình, vì vậy lần này khủng bố hẳn không phải là do ông ta làm. Hơn nữa, quản gia Đào chỉ là một quản gia của Phủ Tổng Thống, Đảng Dân Quyền thật sự không cần đối phó với cô ấy mới đúng." Hồ Ứng tiếp tục phân tích.
Thác Ngọc Mộ Dã cũng nhìn tài liệu trong tay, đột nhiên nhướng mày, ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần rồi nói: "Nếu như mục tiêu của hung thủ không phải là quản gia Đào.... ... như thế có khả năng nhất là nhằm vào ai?"
"Xem ra, lần này kẻ địch của tôi đã chuẩn bị chủ động ra quân rồi." Vũ Văn Vĩ Thần híp mắt mỉm cười nói.
"Đúng vậy, hiện tại quan hệ giữa Tổng Thống và quản gia Đào đã tính công khai bí mật, hung thủ biết rõ gửi bưu phẩm cho ngài Tổng Thống là không thể nào thực hiện được, vì vậy đành phải gửi bưu phẩm cho quản gia Đào hoàn toàn không làm cho người khác chú ý, nhưng mà quan trọng nhất đối với Tổng Thống quan trọng nhất chính là quản gia Đào, hơn nữa người đó còn đặc biệt chọn thời gian ăn trưa, điều này nói rõ khẳng định người đó biết rõ lúc này quản gia Đào nhất định ở cùng một chỗ với Tổng Thống, như vậy nói cách khác, người này tương đối quen thuộc với Phủ Tổng Thống, ít nhất, người này đã đến Phủ Tổng Thống rồi." Cảnh trưởng phân tích, nhanh chóng đưa ra kết luận.
|