Tiểu Thần
|
|
CHƯƠNG 5: HOA CHUÔNG ĐỎ (6)
Trước miếu thờ của thôn hoa Chuông Đỏ, dân làng tụ tập đầy đủ theo lời của Trần lão gia. Tin tức Ngũ gia cùng tiểu thần tiên của nhà họ Phong đến chỗ bọn họ diệt nạn hoa Chuông Đỏ gần một tháng nay lan truyền khắp nơi. Mặc dù thuốc giải chất độc loài cây này đã đến tay dân làng, xem như có thể yên tâm giữ mạng. Nhưng mà người muốn giữ mạng lâu dài, còn cần phải ăn no mặc ấm. Hai người từ phương xa đến vẫn không có bất kỳ hành động nào với cánh đồng ngút ngàn hoa đỏ ngoài kia, muốn nghĩ đến việc giành lại đất đai, trồng trọt sinh sống quả là hãy còn mơ hồ. Cho nên dân trong thôn có phần vui mừng trông đợi, nhưng cũng nhiều nghi ngại trong lòng. Hôm nay được Trần Dung tập họp cả thôn đến, tất cả đều rất hồi hộp lo lắng.
Trần Dung đi trước dẫn đường, Phong Nhàn và tiểu Nghi lần lượt theo sau. Đám đông không khỏi vang lên những tiếng xầm xì. Một vị nam tử thanh nhã, điềm đạm đi cùng một tiểu cô nương khả ái đáng yêu, dáng vẻ bọn họ tuy không phải rực rỡ đến mức choáng ngợp nhưng cảm giác giống như được xem một bức tranh thủy mặc không nhiều màu sắc lại bị vẻ thu hút vô hình của nó khiến người ta không muốn rời mắt.
“Dân làng, đây là Ngũ gia và tiểu Nghi cô nương đến từ đất Phong Gia, thành chủ Bình Nguyên chúng ta mời hai vị đây làm khách đồng thời nhờ họ giúp đỡ thôn này thoát khỏi hoa Chuông Đỏ đáng sợ kia. Thuốc giải chúng ta có được cũng là nhờ họ. Các người mau mau hành lễ cúi chào hai vị ân nhân!”
“Mọi người không cần đa lễ” – Phong Nhàn lên tiếng ngăn cản – muốn giải quyết vấn đề, trước hết phải hiểu rõ căn nguyên gốc rễ từ đâu. Trước hết xin mọi người im lặng lắng nghe chúng tôi giải thích tại sao hoa Chuông Đỏ lại mọc quá nhiều ở đây, rốt cuộc có phải là do lời nguyền mà dân làng vẫn nghĩ hay không.
Trần Dung ra hiệu, một thanh niên trẻ tuổi trong làng lập tức mang đến một chiếc khay nhỏ, bên trong chứa đầy đất đá được lấy từ núi Đại Tầm. Phong Nhàn không nhanh không chậm, lần lượt từng bước giải thích rõ ràng nguyên nhân sinh ra những chuyện kỳ lạ này. Lời nói rõ ràng, chắc chắn khiến cho những kẻ bên dưới nhất loạt chăm chú lắng nghe, không dám nói lời luống cuống.
Cuối cùng, Phong Nhàn dừng lại, nhìn khắp một lượt tất cả những người có mặt, trầm giọng nói:
“Bây giờ các vị đã hiểu căn nguyên mọi chuyện, thiết nghĩ việc tiếp theo cần làm chính là nên nói một tiếng xin lỗi với hai người này”
Tiểu Nghi bước sang một bên, đưa tay kéo hai tỷ đệ Diệp Chính và Diệp Tiểu Liên ra phía trước. Hai chị em họ trong lòng tràn ngập sợ hãi, chỉ muốn thoái lui. Tiểu Nghi phải dùng chiếc túi gấm nhỏ trong tay tỏ ý nhắc nhở, ánh mắt khích lệ Diệp Tiểu Liên, cô nương này mới dám lấy hết can đảm, nắm tay tiểu đệ bước ra phía trước. Bên dưới nhiều kẻ ở trong đám đông vẫn theo thói quen vô tình buột miệng
“Là hai kẻ sát tinh”
Phong Nhàn lập tức nghiêm mặt nhìn bọn họ, đôi mày nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng khiến cho những kẻ vừa lỡ lời vội cúi mặt, trong lòng sợ hãi không thôi.
“Ta đã nói hoa Chuông Đỏ sinh ra không phải do lời nguyền, thì làm gì có cái gọi là sát tinh”
Từ bên dưới đám đông, một vị nam tử ngoài bốn mươi tuổi, vẻ mặt tức giận bước lên phía trước, la to:
“Hai vị là người phương xa đến không thể hiểu rõ mọi chuyện. Cha của bọn chúng chính là kẻ đã gây hại cho dân làng.”
Trần Dung vội vã đưa tay chỉ vào y trách mắng:
“Lão Lôi, trước mặt Ngũ gia và tiểu Nghi cô nương nhà ngươi lại định giở thói ngông cuồng, nóng nảy của mình ra ư! Mau mau lui xuống, đừng có ăn nói hàm hồ.”
Kẻ được gọi là lão Lôi kia dường như vẫn chưa thỏa tức khí trong lòng, la to:
“Dù là khách quý cũng không thể tùy ý bao che cho bọn họ, theo lời vị Ngũ gia này đã nói khi nãy, hoa Chuông Đỏ tác quái ở đây không phải là do họ Diệp kia gây ra. Vậy tại sao năm xưa chính mắt lão Lôi ta không chỉ một lần nhìn thấy ông ta lén lút ra đồng làm chuyện mờ ám, bản thân đã nói không thể chữa trị chất độc cho dân làng nếu không có ý đồ xấu sao lại mang hoa Chuông Đỏ về trồng trong nhà. Không chừng hắn ta đã dùng cách nào đó gây ra trận địa chấn năm xưa, làm cho thứ đáng ghét đó sinh sôi nảy nở ở đây, gọi hắn là sát tinh cũng chưa chắc không đúng. Lão Lôi ta may mắn phát hiện, nếu không nơi này biết đâu đã không còn chỗ cho chúng ta sinh sống, tất cả đất đều bị thứ cây quỷ quái kia xâm chiếm rồi.”
“Ngươi…ngươi ăn nói hàm hồ cái gì vậy, các người còn không mau ngăn hắn lại. Bản tính nóng nảy, không biết trời cao đất dày của ngươi qua bao nhiêu năm tại sao vẫn không thể giảm bớt chút nào. Thật đúng là làm ta tức chết!”
Vị trưởng thôn họTrần mặt mày tái mét, vô cùng bất đắc dĩ hết nhìn Phong Nhàn lại nhìn tiểu Nghi, hận bản thân không kịp ngăn cản kẻ hồ đồ ngu xuẩn kia nói lời xằng bậy, chỉ thiếu chút nữa đã tự mình xông đến bịt miệng của y lại.
Phong Nhàn quan sát lão Lôi trong lòng quả thật không biết nên giận hay nên thương hại y, không khỏi thầm than một tiếng: kẻ ngốc nghếch lại quá nhiệt tình, vốn là dễ gây ra tai họa.
Tiểu Nghi bước đến bên cạnh lão Lôi, đi vòng quanh ông ta nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi điềm đạm hỏi:
“Vị Lôi đại ca này, năm xưa chính huynh đã hô hoán mọi người đuổi theo thầy thuốc họ Diệp, cho rằng ông ta là sát tinh sao?”
“Phải, chính ta” – kẻ nọ tự mình vỗ ngực xưng tên, gương mặt không giấu vẻ tự hào.
“Huynh đã từng tra xét trước sau, đã từng hỏi qua ông ấy tại sao lại làm việc này hay chưa?
“Cần gì phải hỏi nhiều, ta đã không ít lần nhìn thấy ông ta lén lút ra đồng, còn rắc thứ bột kỳ lạ lên những cây hoa Chuông Đỏ, còn có gì phải hỏi kia chứ! Năm xưa chỉ riêng nhà ta đã có ba người phải chết, còn có biết bao nhiêu gia đình nơi này chịu cảnh thê thảm, ta đã từng thề phải tìm cho ra kẻ sát tinh, tuyệt đối sẽ không dung tình.”
Tiểu Nghi nhìn vẻ quả quyết của y, khẽ thở dài:
“Ông ấy không phải là sát tinh bởi vì ông ấy vốn không hề làm hại dân làng.
Thứ nhất, bản thân Diệp đại phu là thầy thuốc giỏi, có hiểu biết về dược thảo, căn bản không thể tin được câu chuyện sát tinh hoang đường mà đạo sĩ giang hồ đã bày ra, cho nên thường xuyên tự mình ra ngoài cánh đồng tìm hiểu. Ông ấy mang hoa Chuông Đỏ về nhà trồng chính là muốn tìm ra cái gì đã làm cho loại cây này phát triển, trái lại cũng muốn tìm ra thứ có thể tiêu diệt được nó, khiến cho chúng không thể lấn chiếm đất đai của mọi người.
Chẳng lẽ Lôi đại ca chưa từng nghĩ qua, loại cây nguy hiểm như vậy, bản thân đã không thể giải độc sao lại mạo hiểm mang nó về nhà, kẻ ngu ngốc đến mấy cũng không nên nghĩ ra cách chưa hại người đã tự hại mình?
Họ Lôi kia lúng túng: “Ta nghĩ…” Tiểu Nghi không chờ đợi, tiếp tục nói:
“Thứ hai loại bột kỳ lạ mà Diệp đại phu rắc ở cánh đồng vốn là bột từ dây Ngãi Tàm, tiểu Nghi tìm thấy loại bột này ở trong túi gấm mà ông ấy để lại trước khi chết, mấy ngày nay đã liên tục thử nghiệm dưới sự chứng kiến của Trần lão gia, phát hiện ra rằng thứ bột này tuy không thể tiêu diệt được hoa Chuông Đỏ nhưng có thể làm suy giảm sự sinh trưởng của chúng, chỉ cần gia tăng liều lượng rắc chúng xung quanh gốc cây, dân làng có thể dễ dàng khống chế hoa Chuông Đỏ trong phạm vi mình mong muốn. Diệp đại phu đến chết vẫn quan tâm đến túi thơm này, chính là muốn cho mọi người biết con đường thoát khỏi tai kiếp.”
“Nếu…nếu vậy…sao ông ta lại không nói cho chúng tôi biết?” – họ Lôi kia vẫn chưa dám tin, lắp bắp không nói nên lời.
“Vị Lôi đại ca này, chẳng phải huynh nói chưa từng hỏi rõ ông ấy thì đã đuổi đánh sao?”
Tiểu Nghi thần thái điềm đạm ung dung, trước sau như một không oán không giận trả lời, đơn giản nói ra sự thật hiển nhiên trước mắt lại khiến kẻ nọ không khỏi kinh tâm.
“Nếu không phải tất cả đều tin vào lời nguyền thêu dệt năm đó, thực hiện lệnh cấm ba tháng không được ra đồng của đạo sĩ, ông ấy cũng không cần phải lén lút làm những việc này. Chỉ tiếc cuối cùng vẫn bị Lôi đại ca phát hiện, không kịp trình bày đã phải rời khỏi thế gian.”
Lão Lôi hai chân không thể đứng vững, ngã lăn trên mặt đất, gục đầu khóc nấc
“Nói vậy…tôi hại chết người tốt rồi sao!”
“Nếu năm xưa mọi người đừng để cho nỗi sợ hãi và cơn nóng giận khống chế, làm cho bản thân hồ đồ, gia đình họ Diệp cũng không trở nên tan nát, tình cảnh thê lương như vậy. Nhưng mà… - tiểu Nghi nhìn chiếc túi gấm trên tay, khẽ cười – người chịu khổ cũng không chỉ có nhà họ Diệp, nếu năm xưa có thể làm rõ mọi chuyện, mười năm qua biết bao dân làng cũng không phải chết oan ức, kẻ còn sống cũng tránh được cảnh khốn cùng khổ sở. Rốt cuộc, các vị hại người, cũng tự hại cả bản thân. Như người xưa có câu: Nóng giận giống như một ngọn lửa, dù là cháy âm ỉ hay dữ dội, dù sức tàn phá lớn hay nhỏ, có một điều sẽ không bao giờ thay đổi: thứ đầu tiên mà nó thiêu đốt chính là kẻ đã sinh ra nó.
Đám đông bốn phía bàng hoàng, mơ mơ hồ hồ oán giận suốt mười năm, rốt cuộc nhìn lại hóa ra tự mình một tay tạo ra bi kịch, chẳng phải là một chuyện đáng cười ra nước mắt ư? Tất cả quỳ gối cúi đầu hướng về hai chị em họ Diệp đồng thanh:
“Chúng tôi có lỗi với Diệp gia, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi…”
Phong Nhàn quan sát một lượt, đưa tay đỡ lấy Trần Dung.
“Chuyện đã qua có oán trách cũng không ích gì!Từ nay xin các vị hãy đối xử tốt với hai đứa trẻ này!”
|
CHƯƠNG 5: HOA CHUÔNG ĐỎ (7)
….
“Tịnh ca, Nghi tỷ, cám ơn hai người đã giải oan cho cha muội. Bây giờ cả nhà muội có thể thoát khỏi tội danh sát tinh này rồi”
Phong Nhàn chỉ lắc đầu tỏ ý không cần. Tiểu Nghi mỉm cười, đưa tay véo nhẹ hai má hồng hồng của Diệp Tiểu Liên khẽ cười:
“Đương nhiên, đó là trách nhiệm của chúng ta!
Xe ngựa trên đường đưa bốn người trở về nhà họ Diệp. Hôm nay hai tỷ đệ này cuối cùng đã có thể quang minh chính đại đến mộ của cha mẹ, thắp một nén nhang mừng mừng tủi tủi kể lại tin vui đã được giải oan, nỗi uất ức mười năm này có thể một lần bỏ xuống tất cả.
Xe ngựa đưa Phong Nhàn và tiểu Nghi trở về nhà khách là lúc trời đã bắt đầu về chiều. Bên ngoài xe đột ngột vang lên âm thanh lảnh lót:
“Nè, sao cậu lại hái hoa Chuông Đỏ về đây chơi hả, đáng sợ quá đi!”
Phong Nhàn đưa mắt nhìn ra cửa sổ, phát hiện bên đường có đám trẻ con đang chơi đùa, có một cậu bé cầm ở trên tay đóa hoa màu đỏ bị tách ra khỏi nhóm, những đứa trẻ khác nhìn nó có vẻ sợ sệt.
“Hoa Chuông Đỏ cái gì, các cậu nhìn kỹ đi, chỉ là hoa dại bình thường thôi mà, đâu có đáng sợ như vậy!” – cậu bé phân trần.
“Nhìn màu đỏ của nó đã thấy rất đáng sợ rồi, mau vứt đi nếu không bọn mình sẽ không chơi với cậu nữa!” – những đứa còn lại vẫn nhao nhao phản đối, thậm chí không dám đến gần.
“Được rồi, vứt nó đi. Sau này mình không hái hoa đỏ chơi nữa là được rồi!”
Phong Nhàn buông rèm, khẽ quay đầu nhìn tiểu Nghi:
“Đừng nói là bột từ dây Ngãi Tàm chỉ có thể khống chế tốc độ phát triển, dù hôm nay chúng ta giúp họ làm cho Chuông Đỏ hoàn toàn biến mất, nỗi ám ảnh về chúng mãi mãi vẫn sẽ kéo dài. Gánh nặng quá khứ này sẽ đeo bám họ dài lâu, dù muốn cũng không lảng tránh được.”
Tiểu Nghi mím môi cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng dứt khoát nói;
“Vậy tốt nhất đừng lảng tránh, muốn nỗi ám ảnh này biến mất chỉ có cách giúp họ hoàn toàn có một cảm nhận mới về loài hoa này!”
“Có cách không?” – Phong Nhàn có chút khẩn trương
“Ngũ gia, thật ra cây hoa Chuông Đỏ chỉ cần biết cách điều chế sẽ trở thành phương thuốc quý chữa một số căn bệnh, không phải ở đâu chúng cũng thích nghi tốt như nơi này, nếu hoàn toàn tận diệt hoa Chuông Đỏ ở đây quả thật rất đáng tiếc, huống chi chúng đã ăn sâu bám chặt, lan tỏa nhiều ngóc ngách, muốn làm chuyện đó thật sự không đơn giản.”
Phong Nhàn gật đầu
“Chỉ cần biến hoa Chuông Đỏ thành dược liệu, từ mối nguy hiểm trở thành nguồn lợi, cảm nhận của họ đối với nó cũng sẽ thay đổi”
“Chúng ta hướng dẫn họ cách giữ chúng mọc trong phạm vi cánh đồng, dùng bột Ngãi Tàm khống chế không cho lan ra những nơi khác, kể cả phương pháp và dụng cụ thu hoạch thích hợp, điều chế thuốc giải trong trường hợp trúng độc…mọi thứ này đều nắm thật kỹ, như vậy hoa Chuông Đỏ có thể trở nên an toàn. Người nghĩ như thế nào?” – ánh mắt tiểu Nghi lấp lánh.
Phong Nhàn rất tán thành với phương pháp này, phấn khởi nói:
“Cánh đồng này đã bị thay đổi chất đất, muốn trồng loại cây khác là không thể. Thay vì diệt hoa Chuông Đỏ, để đất hoang hóa, chúng ta sẽ giúp họ biến hoa Chuông Đỏ thành dược liệu, có thể đem ra ngoài trao đổi, nâng cao đời sống. Những nơi không có hoa Chuông Đỏ thì giúp họ cải tạo đất đai, tìm giống cây phù hợp cung cấp lương thực. Tiểu Nghi, ta còn nghĩ những bông hoa đó màu sắc rất đẹp, có thể làm phấn hồng, sáp thơm sẽ rất hữu dụng.”
“Ngũ gia người rất giỏi!
Tiểu Nghi cười vui vẻ, gương mặt bừng sáng như hướng dương vừa nhìn thấy mặt trời, ánh mắt không giấu vẻ khâm phục khiến Phong Nhàn phải xua tay:
“Đừng nhìn ta như vậy! Những thứ này sau khi làm ra, nếu muốn mau chóng lan truyền phải cần đến chủ nhân của Bình Nguyên ra tay!”
Kể từ hôm đó, mỗi ngày Ngũ gia và nữ thầy thuốc của nhà họ Phong đền phải bận rộn từ lúc sáng sớm cho đến đêm khuya. Hai người không phải cùng với trưởng thôn họ Trần bàn bạc công việc thì phải hướng dẫn dân làng, ban ngày ở ngoài đồng quan sát, ban đêm phải đến xem họ nấu thuốc, chưa kể phấn hồng sáp thơm từ hoa Chuông Đỏ đều cần chỉ dẫn. Thư từ viết cho Phong Gia nhất định phải đến đúng ngày vì vậy về đến nhà khách vẫn chưa thể nghỉ, ngoài ra còn phải thường xuyên trao đổi tin tức trực tiếp với vùng kinh kỳ của Bình Nguyên, nhờ họ Mộc kia ra tay giúp loại dược liệu mới này sớm được dân chúng chấp nhận mua bán.
Thời gian chớp mắt đã hơn ba tháng kể từ ngày đặt chân đến thôn Hoa Chuông Đỏ. Mấy hôm trước, Phong Nhàn đã nhờ Trần Dung tìm những người hành nghề buôn bán giỏi nhất trong làng đưa đến gặp mặt. Trần trưởng thôn tuổi cao vẫn ra sức không chút mệt mỏi, cuối cùng hôm nay đã chọn được năm người.
“Năm người là những thương nhân của làng này phải không?” – Phong Nhàn khẽ hớp một ngụm trà, đưa mắt quan sát những người trước mặt. Tiểu Nghi mỉm cười ra hiệu bọn họ cứ yên tâm. Một người có vẻ già dặn nhất trong đám bước ra cúi đầu nói.
“Dạ phải, chúng tôi vẫn thường hay lui tới những vùng khác để trao đổi lương thực, vật dụng. Xin Ngũ gia và Nghi cô nương cứ dặn dò”
“Tốt, từ giờ các người hãy mang theo phấn hồng và sáp thơm từ hoa Chuông Đỏ này ra ngoài bán, nhớ kỹ không được rao bán ở ngoài đường, trái lại phải vào những nơi như tửu lầu, khách điếm cao sang nhưng trước hết phải thay đổi y phục của các ngươi đã, muốn bán thứ có giá trị trước hết phải cho người khác thấy bản thân có giá trị, bởi vì kẻ mua không thể biết rõ các người đương nhiên sẽ chỉ nhìn vào bề ngoài thôi!”
Năm người đồng thanh cúi đầu vâng lời, lần lượt cáo lui.
Trần Dung trong lòng cảm kích vô cùng, bất chấp tiểu Nghi can ngăn nhất định tự mình châm thêm trà cho hai người tỏ lòng biết ơn.
“Nhờ có hai vị, từ nay chúng tôi nhìn thấy loài hoa này đã không còn phải sợ nữa! Một ly trà thật sự không thể nói hết tấm lòng! Trước đây mỗi lần nhìn thấy sắc đỏ của nó luôn chỉ liên tưởng đến máu, cảm thấy tràn đầy chết chóc đáng sợ. Thật không ngờ có một ngày, màu sắc của hoa Chuông Đỏ lại khiến người ta vui vẻ giống như màu trong tân phòng”
Phong Ngạo đưa tay đón lấy ly trà, mỉm cười:
“Trần lão gia, ly trà này ta không khách sáo. Quả thật ta và Tiểu Nghi luôn mong đợi nhìn thấy kết thúc tốt đẹp này!”
…
Trưa nay tiểu Nghi và Phong Nhàn ở lại dùng cơm với hai tỷ đệ bọn họ. Tiểu Liên bận rộn chạy tới chạy lui suốt buổi sáng muốn chuẩn bị cho thật tươm tất. Thức ăn không phải cao sang mỹ vị nhưng không kém phần phong phú, có đủ cả rau thịt cá. Giữa bàn còn đặt một chiếc bình nhỏ màu trắng cắm những bông hoa dại vàng óng xinh xinh hái ở trong vườn khiến tiểu Nghi rất vui thích. Một mâm cơm nhỏ bốn người ấm cúng, cười cười nói nói xôn xao. Không biết đã bao lâu hai tỷ đệ họ mới có được cảm giác ấm áp này, tiểu Liên vừa ăn vừa nhìn mọi người xung quanh, vui mừng đến rớt nước mắt. Tiểu Nghi phải dỗ dành mãi cô nương này mới bớt xúc động. Chợt nhớ ra chuyện quan trọng, Phong Nhàn cất tiếng hỏi:
“Gần đây dân làng đối với hai người như thế nào?”
“Ngũ gia, người cứ yên tâm. Bây giờ bọn muội không những không bị bạc đãi mà còn được dân làng quan tâm. Mộ của cha mẹ đang xây lại, nhà cũng sửa sang, chính là vị họ Lôi đó dẫn người đến làm giúp, mỗi ngày đều có các vị đại tẩu đến cho thức ăn, còn giúp chúng tôi đem rau cải ra ngoài đổi lấy ngân lượng. Trưởng thôn bảo sẽ sắp xếp công việc thích hợp cho muội, nếu muốn có thể nhận thêm một ít đất đai về trồng trọt. Diệp Chính sẽ được đi học cùng các bạn cùng tuổi trong làng.” - Tiểu Liên vui vẻ luôn miệng kể chuyện.
“Đệ không đi học, ở nhà có tỷ dạy đệ là được rồi, đệ không thích bọn họ.” Diệp Chính lập tức phản đối.
“Tiểu Diệp, đừng ngốc. Bọn họ bây giờ đối xử với tỷ và đệ rất tốt, đệ xem, thịt này cũng là Dương tẩu cho lúc sáng. Có phải rất ngon không?”
Diệp Chính nhìn chằm chằm miếng thịt trong bát cơm với ánh mắt ghét bỏ, môi mím chặt lại rồi đột ngột vứt nó xuống đất.
“Đệ không ăn, đệ ghét bọn họ, họ đã hại gia đình chúng ta. Trước đây, tỷ và đệ bị người ta ăn hiếp cũng không dám lên tiếng, vì nghĩ cha đã làm chuyện sai trái nên luôn cảm thấy có lỗi. Bây giờ đệ cũng muốn họ trải qua cảm giác này.”
“Diệp Chính, Nghi tỷ đã nói chúng ta đừng oán trách dân làng rồi” – tiểu Liên bất đắc dĩ trách mắng.
“Đệ không muốn, họ thật sự rất đáng ghét!”
Phong Nhàn đưa mắt nhìn tiểu Liên tỏ vẻ trấn an rồi đứng dậy, thoải mái nói với Diệp Chính
“Bỏ đi, đệ ra ngoài vẽ tranh với ta”
Thoáng một cái, trên bàn chỉ còn lại hai người nữ nhi.
“Ngũ gia…” – tiểu Liên bối rối vừa định đứng dậy đã bị bàn tay của nữ y nhà họ Phong kéo lại.
“Đừng lo, ăn cơm đi, Ngũ gia tự sẽ có cách! Món này muội nấu rất ngon, có thể chỉ ta cách làm không?” – dùng đũa gắp một ít thức ăn cho vào miệng với vẻ mặt thích thú, cô nương ấy dường như không chút bận lòng vì việc mới xảy ra.
Ngoài vườn, dưới tán cây xanh mát, Phong Nhàn ngồi bên chiếc bàn nhỏ chăm chú vẽ tranh, Diệp Chính đứng ở phía trước làm mẫu. Miệng cậu ta mỉm cười, hai tay cầm một ống sáo đưa lên ngang ngực, dáng vẻ như một vị thư sinh nho nhã. Chỉ có điều hình như đã vẽ rất lâu, hai tay mỏi đến mức gần như tê cứng, ống sáo nhẹ bây giờ trở thành gánh nặng ngàn cân. Diệp Chính sắp không chịu được nữa, cả người liên tục nhúc nhích không yên, nhưng họa sư vẫn say sưa quên cả trời đất, ánh mắt chăm chú, vẻ mặt tập trung, chỉ có khóe miệng thỉnh thoảng ẩn hiện nét cười.
“Tiểu Diệp, nếu đệ cứ như vậy, ta sẽ vẽ rất xấu!”
“Tịnh ca, đệ cầm mỏi tay quá, huynh cho đệ đặt nó xuống được không?” – Diệp Chính khổ sở nói
“Không được, ta vẫn chưa vẽ xong!” – Phong Nhàn không rời mắt khỏi bức tranh dang dở, đáp lời.
“Nhưng mà tay đệ mỏi quá, không chịu được nữa.”
Dừng bút vẽ, người nọ ngước mắt lên nhìn bộ dạng bất đắc dĩ buông không được, giữ không xong của Diệp Chính rồi khoan thai lấy nghiên mực ở bên cạnh từ tốn đi đến chỗ cậu ta, nói:
“Vậy đệ đặt nó xuống đi!”
Diệp Chính còn chưa kịp vui mừng vì trút được gánh nặng thì đã thấy nghiên mực nằm ở trên tay.
“Hãy cầm cái này cho ta”. Dứt lời, không để cậu kịp phản đối, người kia đã quay lưng trở lại bàn, nhanh chóng nhấc bút tiếp tục bức tranh dang dở. Mãi một lúc sau, thấy người làm mẫu dở khóc dở cười, vị Tịnh ca này mới lại hỏi:
“Đã thấy dễ chịu chưa?”
“Làm sao dễ chịu được, đệ vẫn bị mỏi tay.” Diệp Chính trả lời, có vẻ rất ủy khuất
“Chẳng phải đệ đã đặt ống sáo xuống rồi đấy thôi!”
“Nhưng huynh lại bắt đệ cầm nghiên mực này, như vậy có gì khác chứ!”
“Ống sáo và nghiên mực rất khác nhau kia mà?”, người nọ vẫn dùng giọng điệu không hay không biết trả lời.
“Dù chúng có khác nhau thì tay đệ vẫn phải giữ chúng, như vậy vẫn bị mỏi! Tịnh ca, huynh khờ quá” – tiểu Diệp buột miệng, chợt phát hiện ra mình lỡ lời cậu vội cúi đầu, đưa mắt lấm lét nhìn về phía bàn vẽ.
Ngũ gia nhà họ Phong không chút tức giận trái lại dường như rất hài lòng vì câu nói này, đưa tay ra vẫy vẫy.
“Được, đệ rất thông minh! Lại đây!”
Không cần gọi đến tiếng thứ hai, tiểu Diệp hớn hở vội vàng chạy đến bên chiếc bàn nhỏ, vừa đặt nghiên mực xuống cả người đã thấy nhẹ nhàng, đúng là vừa trải qua một trận cực hình tra tấn, nếu biết sẽ vất vả như vậy chắc đã không đồng ý làm mẫu cho vị Tịnh ca này vẽ tranh. Hai tay cậu ta cứ xoa xoa nắn nắn không ngừng. Chờ cho đến lúc tiểu Diệp bình thường trở lại, người bên cạnh mới cất tiếng:
“Ta hỏi đệ, trước đây hai chị em đệ bị người ta coi là sát tinh, luôn có cảm giác tội lỗi vì đã làm hại đến dân làng. Lúc đó trong lòng đệ có phải vô cùng khổ sở giống như mang một vật nặng bên mình không?”
“Tịnh ca, so với mang vật nặng thật sự còn đáng sợ hơn nhiều!” – Diệp Chính thành thật đáp
“Tốt, bây giờ ta và Nghi tỷ giúp hai người giải oan cho cha, xem như đã trút bỏ được gánh nặng tội lỗi này. Nhưng đệ lại đem lòng oán trách, căm thù họ, vậy có khác gì tự mang vào mình một gánh nặng khác. Cảm giác tội lỗi và cảm giác oán trách tuy rất khác nhau, nhưng cũng giống như lúc nãy, bỏ ống sáo xuống rồi cầm nghiên mực lên, dù là thứ gì thì tay đệ cũng sẽ mỏi. Lòng đệ nếu phải mang theo những thứ này sẽ không sống vui vẻ được, Nghi tỷ khuyên hai người đừng oán hận không phải vì giúp dân làng mà vì chính bản thân hai người!”
Diệp Chính trầm tư suy nghĩ, sau đó lắc đầu tỏ vẻ chưa thể thông suốt: “Nhưng…những người đó đã làm sai, chẳng lẽ xem như không có việc gì sao?”
“Việc oán hận họ có thể giúp ích cho đệ, tỷ tỷ của đệ hay cha mẹ đệ không? Họ đúng là đã làm sai, sai nhất là không thể làm chủ bản thân, vì một phút nóng giận nhất thời mà gây họa. Đệ nhất định phải đi cùng một con đường này sao?” Câu nói cuối cùng thốt ra chậm rãi, từng chữ rõ ràng tựa tiếng chuông ngân khiến cho Tiểu Diệp giật mình như vừa tỉnh khỏi giấc mơ. Cậu ngẩng đầu, nhìn vào mắt vị ca ca từ xa lạ thành thân quen này, cảm nhận được thứ ánh sáng trong vắt tràn đầy quan tâm ở đó, trong lòng bỗng thấy thư thái nhẹ nhàng. Diệp Chính gật gật đầu, gương mặt bừng sáng nói:
“Tịnh ca, đệ hiểu rồi! Đệ không muốn mang theo gánh nặng nào, như vậy rất vất vả!”
Mỉm cười đưa tay xoa đầu cậu, Phong Nhàn hài lòng khen ngợi: “Tốt, đệ thông minh lắm. Sau này nhất định làm nhiều chuyện lớn!”
Bóng hai người một cao, một thấp ngồi bên cạnh nhau dưới ánh chiều tà. Tiếng cười lan tỏa bốn phía, có khi tan vào trong vòm lá, cũng có lúc theo chân cơn gió bay xa. Người ta nói hoàng hôn cô quạnh nên lòng người dễ buồn bã, nhưng mà cảnh do tâm sinh, dáng vẻ hai người họ lúc này tràn đầy cảm giác ấm áp và bình yên.
…………..
|
6. Mất tích
- Đại ca, hôm nay đã nhận được thư của Tiểu Nghi và Ngũ ca hay chưa?
Thập Lang giống như một cơn gió ào vào trong thư phòng, dáng vẻ hớn hở chẳng khác trẻ con chờ nhận quà là mấy khiến cho Phong Ngạo không thể không lên tiếng:
- Thập đệ! Đệ hãy chín chắn một chút có được không? Thư vừa nhận được đã bị đệ làm thổi bay khắp nhà rồi, đừng lúc nào cũng gấp gáp như vậy!
Phong Ái không cảm thấy bản thân có gì sai trái, ra sức cãi lại:
- Đại ca! Đệ thật sự đã trở nên chín chắn hơn trước rất nhiều nhưng việc này quả thật không thể không gấp. Tiểu Nghi và Ngũ ca đã ở đó gần năm tháng, sắp có thể trở về rồi. Thời gian quan trọng tuyệt đối không thể làm mất liên lạc, ai mà biết cái tên họ Mộc kia có nuốt lời hay không? Huống chi chẳng phải đại ca còn gấp hơn đệ sao, sáng sớm đã ở chỗ này đợi thư rồi!
- Đệ nghĩ bọn họ dám không? Hơn nữa đương nhiên đại ca không chỉ dựa vào một cách này để nắm tin tức. Hằng ngày đều có tin hỏa tốc đưa về từ Bình Nguyên, thư của Ngũ đệ và Tiểu Nghi chỉ để chúng ta biết rõ thêm tình hình của họ mà thôi! Mười người tùy tùng bên cạnh Phong Nhàn và Tiểu Nghi cũng là những người công phu thuộc hàng giỏi nhất của chúng ta. Đừng nói Bình Nguyên không dám, cho dù dám làm cũng là lực bất tòng tâm. – Phong Hoan đã có mặt từ trước, bây giờ mới mở lời khai sáng cho tiểu đệ.
- Hóa ra là vậy, đại ca đúng là chu đáo. Đệ cũng cảm thấy chúng ta không thể chỉ đơn giản ngồi chờ được. Bây giờ đệ an tâm rồi. Đại ca! Hôm nay trong thư Tiểu Nghi viết những gì? – Phong Ái vẫn không bớt chút nôn nóng, đưa mắt dáo dác tìm kiếm.
- Thập đệ, hóa ra đệ chỉ mong đọc thư của Tiểu Nghi thôi à, còn thư của Ngũ đệ lại không quan tâm đến ư? – Phong Bình vừa từ ngoài bước vào nghe được mấy câu này lập tức lên tiếng bất bình.
- Đúng vậy, Thập đệ đối với Tiểu Nghi rõ ràng còn tốt hơn mấy huynh đệ chúng ta! – Phong Hoan lắc đầu than thở.
Phong Ái vội vàng ra sức phân bua:
- Các huynh thật là, Tiểu Nghi là bằng hữu tốt của đệ. Bình thường ngoài cô ấy còn có ai rảnh rỗi trò chuyện với Thập Lang này chứ! Đương nhiên đệ cũng mong thư Ngũ ca, nhưng huynh ấy tính tình thâm trầm, viết thư cũng rất kiệm lời, ngoại trừ chuyện chính không nói gì cả. Còn Tiểu Nghi thì khác, nhất định cô ấy biết đệ ở nhà rất mong tin lại buồn chán, thư viết không chỉ đầy đủ, còn kể rất nhiều chuyện thú vị ở Bình Nguyên. Khi nào buồn đệ có thể đem thư ra đọc, giống như có Tiểu Nghi ở đây trò chuyện, quả thật rất vui vẻ!
- Hóa ra thư ở đây là do đệ lấy? Chả trách ta cứ tìm mãi mà không thấy, còn tưởng mình đã làm lạc ở đâu. – Phong Ngạo nghiêm mặt khiển trách khiến cho Thập gia e sợ liếc nhìn Phong Hoan tỏ ý cầu giúp đỡ.
- Thập đệ! Bình thường không phải Tiểu Nghi rảnh rổi trò chuyện với đệ, chẳng qua đệ bám theo người ta nói mãi không thôi, bây giờ lại còn lấy thư không báo, có phải đệ thật sự muốn cô ấy làm Thập phu nhân hay không?
Phong Bình vô tình trêu ghẹo tiểu đệ, vốn không nhìn thấy ánh mắt Phong Hoan khẽ liếc về phía Phong Ngạo e ngại không biết đại ca của mình sẽ phản ứng ra sao. Thập Lang yêu thích Tiểu Nghi mọi người đều biết rất rõ, khó tránh chuyện hiểu lầm. Nhưng mà Phong Ngạo thật khéo che giấu suy nghĩ và tình cảm của bản thân. Ngoại trừ Phong Hoan thường xuyên bên cạnh, e là chỉ có Phong Nhàn có thể nhìn ra. Cho nên mới càng sinh nhiều phiền phức!
Trong khi đó, Phong Ái rất thành thật trả lời:
- Quả thật đệ rất thích Tiểu Nghi. Cô ấy cũng từng nói là thích đệ …..
Phong hoan trong bụng kêu trời nhưng Phong Ngạo lại không có chút phản ứng, một mực thưởng thức trà ngon.
- Nhưng mà… - Thập gia trầm ngâm – Tiểu Nghi nói cách yêu thích của cô ấy không giống như đệ, cũng không giống chúng ta. Tiểu Nghi còn nói, thật ra đệ không phải thích cô ấy theo cách đệ nghĩ. Chẳng qua đệ cần một người bạn tâm giao, muốn có người lắng nghe, trò chuyện, càng cần có người giúp đệ hiểu thấu bản thân. Tiểu Nghi cho rằng nam nữ gắn bó không nhất thiết chỉ là phu phụ, một lòng xem đệ là bằng hữu sống chết tri giao, dặn dò phải sống thật vui vẻ chờ đến lúc thích hợp nhân duyên của đệ nhất định sẽ đến. Trước đây, đệ cũng không hiểu, nhưng càng ngày càng cảm thấy Tiểu Nghi nói rất đúng. Cho nên các huynh tuyệt đối đừng hiểu lầm, làm ảnh hưởng đến tình cảm bằng hữu của đệ và Tiểu Nghi.
- Chúng ta vẫn còn thư chưa đọc, các đệ định tranh cãi đến lúc nào đây! – Phong Ngạo nhẹ nhàng lên tiếng, đưa tay với lấy bức thư kẹp trong quyển sách, cẩn thận mở ra:
Thôn Hoa Chuông Đỏ đã được bình yên, hiện nay Tiểu Nghi và Ngũ gia thường xuyên đến những vùng lân cận giúp người dân lựa chọn cây trồng phù hợp, hướng dẫn họ biết cách chăm sóc đất đai, làm cho chúng thêm phần màu mỡ. Bây giờ Tiểu Nghi đã học được cách biết làm, biết nghỉ, dù việc nhiều cách mấy cũng không quên nghỉ ngơi. Ngũ gia thì càng lợi hại, đã giúp người chủ quản các vùng chúng tôi đi qua thay đổi một số cách thức mua bán, giao thương khiến cho chủ nhân đất Bình Nguyên và Phong Gia càng được dân chúng nể trọng. Mộc chủ không hề làm khó Tiểu Nghi và Ngũ gia, luôn lấy hai chữ hòa hảo làm đầu. Dù đi đến đâu đều được Mộc chủ sắp xếp mọi việc chu đáo, xin mọi người hãy yên tâm. Vấn đề lớn nhất hiện nay chính là Ngũ gia gặp phải khó khăn không thể giải quyết.
Hôm nay, một vị cô nương rất xinh đẹp đến xin cầu kiến Ngũ gia. Đây đã là người thứ mười trong tháng này. Bọn họ đều vì nghe danh mà đến, càng cảm kích Ngũ gia Phong Nhàn đã đến Bình Nguyên giúp đỡ, một lòng muốn theo hầu hạ. Lời nói vô cùng chân thành khiến cho người ta cảm động. Nhưng mà Ngũ gia lòng dạ sắt đá, nhất quyết không chấp nhận cô nương ấy. Cuối cùng Tiểu Nghi đành phải khuyên tiểu cô nương kia trở về, khuyên nhủ đã được mười người, quả thật cảm thấy rất khó xử. Rắc rối của Ngũ gia đã chuyển sang hết cho Tiểu Nghi. Là người của Phong Gia, việc này Tiểu Nghi đương nhiên nên gánh vác, không dám than vãn. Nhưng mà nếu như phiền phức càng lúc càng đến nhiều thật sự e là không thể giải quyết được.
Ngoại trừ vấn đề này, mọi chuyện hiện nay đều rất tốt. Chẳng bao lâu nữa Tiểu Nghi và Ngũ gia sẽ trở về, xin mọi người ở nhà cứ yên tâm. Mong chủ nhân, Nhị gia, Tam gia, Tứ gia, Thất gia giữ gìn sức khỏe. Thập gia bớt chút thời gian vui chơi, ở nhà thường xuyên đọc sách, không chỉ hiểu biết được nhiều điều sức khỏe sẽ càng tốt hơn trước!
Tiểu Nghi kính thư!
Ha ha ha!… Tiếng cười sảng khoái vang lên khắp phòng, chỉ có một người đỏ mặt tía tai bất bình lên tiếng.
- Tại sao đến ngay cả viết thư Tiểu Nghi cũng mỉa mai đệ. Với các huynh thì bảo giữ gìn sức khỏe, với đệ lại khuyên nên bớt ham chơi, đối xử quả là bất công!
Phong Ngạo khẽ lắc đầu cười. Tiểu Nghi thật sự làm theo lời hắn dặn dò, kể rõ từng chuyện xảy ra trong những ngày này, hơn nữa còn dùng giọng điệu trêu đùa viết thư báo tin, đây chính là muốn không cần an ủi vẫn có thể khiến cho người khác yên tâm. Có lẽ Tiểu Nghi biết rõ thời hạn đến gần sẽ làm bọn họ lo lắng không buông, muốn đem những lời này làm cho mọi người được vui vẻ.
- Thập đệ! Vậy lần này đệ có muốn giữ bức thư để tự nhắc nhỡ bản thân bớt rong chơi hay không? Ta nghĩ sẽ rất thích hợp! – Phong Bình không chịu buông tha, tiếp tục trêu chọc Thập Lang.
- Huynh lại cười đệ! Chờ đến lúc cô ấy về đây đệ nhất định sẽ không bỏ qua. Nhưng mà… – Thập gia dường như chợt nghĩ ra chuyện gì – Rốt cuộc Ngũ ca vẫn chưa thể quên chuyện đó sao, trong lòng vẫn không chấp nhận bất kì ai khác ư?...
* * *
- Ngũ gia, chạy thêm một chút nữa chúng ta sẽ vào vùng tận cùng phía Đông lãnh thổ Bình Nguyên – người phu xe đưa tay chỉ về phía trước, cách đó không xa quả nhiên là một cột mốc bằng đá dựng ở bên đường, bên trên khắc rõ ba chữ màu đỏ “Huyện Cẩn Châu”.
- Tiểu Nghi! Người chủ quản của vùng này tên là Lang Tư, cách đây nửa tháng đã tìm đến chỗ chúng ta nhờ giúp đỡ, hình như nơi này nguồn nước thường xuyên khô hạn, việc làm nông rất khó khăn, họ muốn được cô nương chỉ giúp đôi điều.
Phong Nhàn thoải mái vừa nhìn khung cảnh bên ngoài vừa trò chuyện cùng Tiểu Nghi. Thời gian nửa năm thấm thoắt đã trôi qua rất nhanh, việc thường xuyên di chuyển giữa các vùng khác nhau của Bình Nguyên đối với hai người đã trở nên khá quen thuộc. Lần này bất đắc dĩ ở lại đây, xem ra cũng không phải là chuyện xấu: không chỉ có thể nhìn ngắm phong cảnh hữu tình, bản thân đã trải qua không ít chuyện thú vị, còn cùng với cô nương này trở thành tri kỉ.
- Ngũ gia! Mỗi lần chúng ta di chuyển đều phải mang theo nhiều tùy tùng như vậy, dường như không tốt lắm, e sẽ làm phiền đến những người ở đây, huống chi họ đi theo chúng ta cũng rất vất vả, tại sao…
- Tiểu Nghi! – Phong Nhàn cao giọng gọi tên rõ ràng tỏ vẽ không hài lòng khiến nữ thầy thuốc của nhà họ Phong đành im lặng.
- Cô nên nhớ tuy rằng chúng ta tạm thời ở trên đất của họ Mộc nhưng vẫn là người của họ Phong. Nếu muốn đại ca cho phép tùy ý đi lại nhiều nơi thì nhất định phải mang theo bọn họ. Lòng hại người thì không nên có, nhưng việc đề phòng người thì chẳng nên không!
Tiểu Nghi miễn cưỡng gật đầu. Trong lòng không ngừng nhắc nhỡ bản thân hiện nay quả thật vẫn đang ở trên đất Bình Nguyên, nàng không thể một mình tùy ý nhẹ tựa mây trời, cần phải chấp nhận việc luôn luôn có rất nhiều người theo sát.
- Nơi đó là gì? – Phong Nhàn đột ngột chỉ tay về một vệt màu trắng kéo dài ở bên phải. Từ khoảng cách này có thể nhìn thấy những thân cây to thấp thoáng mơ hồ, có lẽ nơi đó vốn là một cánh rừng. Chỉ kì lạ là trời vẫn còn chưa tối, giữa lúc tiết trời oi ả nhưng chúng lại bị phủ đầy sương mù.
- Ngũ gia! Nơi đó gọi là rừng Chết, không thuộc phạm vi huyện Cẩn Châu, cũng không nằm trong lãnh thổ Bình Nguyên. Cách đây sáu năm vẫn còn là một khu rừng bình thường có tên Linh Lăng, bên trong còn có thôn làng sinh sống. Đột nhiên sáu năm trước khắp nơi phủ đầy sương mù. Loại sương mù này càng kì lạ, dù là ngày trời oi bức cũng không thấy tan đi. Dân trong thôn nọ nghe nói trước kia từng đến Cẩn Châu trao đổi hàng hóa nhưng từ đó cũng không nhìn thấy, người sống lạc vào không thấy trở ra cho nên Linh Lăng trở thành rừng Chết. Những chuyện này tuy chỉ là lời đồn đại, không ai dám chắc chắn nhưng Tiểu Nghi cô nương và Ngũ gia tuyệt đối không nên đến đó.
- Chuyện này thật kì lạ! – Phong Nhàn không rời mắt khỏi cánh rừng, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác thân quen khó tả thôi thúc bản thân tiến đến nơi đó nhưng lí trí cũng không ngừng mách bảo: “Trước mắt phải lo việc giúp đỡ Cẩn Châu, huống chi nơi đó không thuộc phạm vi Bình Nguyên, trong nửa tháng này tránh gây thêm nhiều rắc rối”.
- Ngũ gia! Người quan tâm đến khu rừng đó sao? – Tiểu Nghi quan sát sắc mặt Phong Nhàn, cảm thấy chắc chắn có điểm kì lạ.
- Đừng lo Tiểu Nghi, chúng ta còn nhiều việc phải làm, không thể nghĩ đến loại tin đồn mơ hồ này.
Xe ngựa đột ngột xóc mạnh, Phong Nhàn cảm thấy đầu mình va vào thành xe đau buốt đến tận xương, xung quanh tối sẫm lại. Xe ngựa biến mất, Tiểu Nghi biến mất, chỉ có tiếng người la hét ồn ào đuổi theo ai đó, tiếng người rú lên “có bẫy!” rồi tất cả chìm vào im lặng. Chỉ có màu trắng xóa bao phủ khắp nơi. Cảm giác lành lạnh lan tỏa cả người. Hình như có bóng dáng ai đó mơ hồ đi về phía chính mình, mái tóc dài nhẹ bay bay. Gương mặt không rõ ràng nhưng có cảm giác rất thân thuộc…
- Ngũ gia, mau tỉnh lại… Ngũ gia!
Bóng dáng kia biến mất, sương khói cũng tan, hiện ra gương mặt Tiểu Nghi vô cùng lo lắng, miệng không ngừng gọi to:
- Ngũ gia, mau tỉnh lại… Ngũ gia! Người sao rồi!
Phong Nhàn động đậy tay chân, cảm thấy cả người ê ẩm, trên đầu nhức nhối. Sau khi được Tiểu Nghi cẩn thận đỡ ngồi dựa lưng vào một gốc cây, Phong Nhàn mới nhận ra lúc nãy mình đang nằm gối đầu trên chiếc túi vải Tiểu Nghi vẫn mang theo. Bên cạnh còn có một đống lửa to, đưa mắt nhìn ra bốn phía xung quanh chỉ thấy cây cối chằng chịt.
- Tiểu Nghi! Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Lúc nãy chẳng phải chúng ta đang ở trên xe ngựa ư? Đây là đâu?
- Chúng ta đang ở trong rừng Chết. Người bị ngã từ trên dốc xuống, đầu va vào gốc cây, rất may là không sao. Tiểu Nghi đã cho Ngũ gia uống đan dược, cũng băng bó vết thương trên đầu. Bây giờ Ngũ gia cảm thấy thế nào? – Trong lúc hỏi han Tiểu Nghi vẫn không ngừng theo dõi thần sắc của người trước mặt, rõ ràng chưa thể yên tâm.
- Lúc nãy đầu rất đau, bây giờ đã dịu lại, đừng lo – Phong Nhàn đưa tay xoa đầu, cảm nhận được chỗ vết thương đang rát buốt, đột nhiên giật mình, ngẩng đầu nhìn xung quanh – Tiểu Nghi, chúng ta đang ở trong rừng Chết? Rốt cuộc đã có chuyện gì?
Tiểu Nghi nhìn dáng vẻ lo lắng của Phong Nhàn, chậm rãi kể lại:
- Sáng nay chúng ta đã đến huyện Cẩn Châu, được người chủ quản Lang Tư ở đây đón tiếp, giữ chúng ta ở lại dịch quán nghỉ ngơi. Buổi chiều họ Lang đề nghị đưa Ngũ gia và Tiểu Nghi đến gặp dân chúng nơi đây trò chuyện, giúp họ đưa ra vài lời chỉ dẫn. Trên đường đi, chúng ta bị phục kích. Mặc dù quân bảo vệ của Bình Nguyên đã đến tiếp cứu nhưng đối phương mai phục rất đông, lại có nhiều bẫy ngầm chuẩn bị từ trước. Những người tùy tùng bên cạnh chúng ta một phần sập bẫy, một phần bị thương, hao tổn nặng nề… nhưng Ngũ gia đã kịp thời nhân lúc hỗn chiến mở đường thoát đưa Tiểu Nghi vượt khỏi vòng vây, sau đó trong lúc trốn tránh truy đuổi không hiểu bằng cách nào chúng ta đã lạc vào khu rừng đầy sương mù này.
Phong Nhàn thảng thốt, quá nhiều chuyện liên tiếp xảy ra nhưng bản thân hoàn toàn không có chút ấn tượng nào. Rõ ràng lúc nãy vẫn còn ngồi trên xe ngựa… Mọi thứ hư hư ảo ảo cứ như trong một giấc mộng. Hai người đang ở trên đất Bình Nguyên, cuối cùng là bị ai tập kích?
Tiểu Nghi nhìn thấy vẻ nghi hoặc không dám tin của Phong Nhàn liền lên tiếng trấn an:
- Đầu của Ngũ gia bị va đập mạnh đã bất tỉnh mất một lúc, có lẽ tạm thời sẽ không nhớ rõ mọi chuyện. Người đừng căng thẳng!
Phong Nhàn tự trấn tĩnh mình, chuyện quan trọng trước mắt chẳng phải là nên tìm đường thoát khỏi đây sao, cho dù kẻ ra tay là Mộc Kỳ hay ai khác, hiện giờ họ vẫn chưa thể an toàn. Tùy tùng bên cạnh đã không còn, tin tức này sẽ rất nhanh chóng về đến Phong Gia, trước hết cần tìm nơi ẩn náu an toàn sau đó gửi thư cho đại ca Phong Ngạo, chờ tiếp viện từ Phong Gia đến ứng cứu.
Phong Nhàn mải mê suy nghĩ, lúc này mới nhận ra người bên cạnh hình như quá yên tĩnh. Liếc mắt nhìn sang mới phát hiện nữ thầy thuốc của Phong Gia đang ngồi ôm gối, khóe mắt lấp lánh nước.
- Tiểu Nghi… Có sao không? Đau ở chỗ nào à?
Lúc nãy Tiểu Nghi kể lại mọi chuyện xảy ra một cách nhanh chóng rõ ràng, tưởng như không có chuyện gì. Nhưng bây giờ gương mặt không giấu nổi vẻ bi thương, cuối cùng khẽ thở dài:
- Chỉ là hai người chúng ta, sao lại bày ra một cảnh đổ máu! Rốt cuộc bọn họ muốn tranh lấy thứ gì? Con người sống quá lâu trong sự điên rồ, đã không còn nhận ra mình đang điên rồ như thế nào nữa. Bọn họ tranh tranh, giành giành, có biết cuối cùng thứ nhận được cũng chỉ là phù du không?
- Tiểu Nghi… - Phong Nhàn vòng tay ôm lấy bờ vai của tiểu cô nương bên cạnh, khẽ vỗ nhè nhẹ an ủi. Một người con gái chỉ sinh sống ở thôn nhỏ Nhã Y, được Phong Gia che chở, bất đắc dĩ phải chứng kiến một màn gió tanh mưa máu… không hoảng sợ rối trí đã là chuyện đáng kinh ngạc, làm sao tránh việc chua xót bi ai. Tiểu Nghi chỉ im lặng chấp nhận sự an ủi của Phong Nhàn, mắt mơ hồ nhìn về cõi xa xăm. “Vù” một cơn gió lạnh lẽo lướt qua, đống lửa to trước mặt gần như không thể mang lại chút ấm áp nào, Phong Nhàn khẽ run người, mơ hồ cảm thấy sương mù xung quanh càng lúc càng dày.
- Ngũ gia! Chúng ta không thể ở lại đây được! Ngoài trời quá lạnh, người không chịu được đâu. Cố gắng một chút không chừng có thể tìm được ai đó giúp đỡ.
Tiểu Nghi đỡ Phong Nhàn đứng dậy dìu đi, trong lòng lo lắng không thôi. Thứ sương mù này tuyệt đối không phải là loại sương mù thông thường, trong khu rừng này nhất định có chuyện không ổn.
Hai người đi được nửa canh giờ, chân tay gần như đã lạnh cóng. Trời rõ ràng đang vào mùa hạ, sao lại lạnh đến mức cả người phát run! Sương mù liên tục bủa vây, ngay cả đường đi phía trước cách năm bước cũng không nhìn rõ. Thậm chí họ phải dùng tay cố gắng lần mò mới không va người vào cây.
Có ánh đèn! Giữa khu rừng bạt ngàn vô định, đột nhiên xuất hiện một thôn trang nhỏ bé, hơn mười nóc nhà quây quần bên cạnh nhau ở giữa một khoảng rừng trống. Quả là nắng hạn gặp được cơn mưa, Tiểu Nghi lập tức dìu Phong Nhàn đi về hướng đó, trong lòng thầm nhủ: “Dù phía trước mặt có là gì vẫn tốt hơn việc tiếp tục lang thang trong rừng tối, hơn nữa Ngũ gia sắp không chịu được rồi”.
|
Chương 6. Mất tích (2)
“Cốc, cốc!” Tiểu Nghi khẽ đưa tay gõ cửa ngôi nhà gần nhất, bên trong ánh đèn leo lét lay động trước gió. Không có tiếng ai trả lời.
“Cốc, cốc!” – Tiểu Nghi kiên quyết gõ cửa lần thứ hai. Bên trong hoàn toàn im ắng.
- Chúng tôi bị lạc đường, xin các vị cho ngủ nhờ một đêm. Bên ngoài rất lạnh, cầu xin hãy giúp đỡ! – Tiểu Nghi nhìn thấy Phong Nhàn đang lịm người đi, nhất quyết cửa kia không mở thì sẽ không rời khỏi.
“Kéttttttt” – Cánh cửa gỗ cũ kĩ cuối cùng cũng hé mở, đằng sau là gương mặt một lão bà cùng một đứa trẻ hơn mười tuổi sợ sệt nhìn ra bên ngoài. Bà lão lướt mắt nhìn Phong Nhàn đang bị thương, lại chăm chú nhìn sang Tiểu Nghi ra vẻ dò xét từ đầu đến chân, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, mở rộng cửa đưa tay đón hai người lang thang này vào nhà.
- Mau vào đi, ở bên ngoài không tốt! Bảo nhi, tránh ra nào!
- Cảm ơn bà bà!
Tiểu Nghi có vô số nghi vấn nhưng khôngmuốn hỏi nhiều, trước mắt xin một chậu nước nóng, lấy thêm một ít dược liệu còn sót lại trong túi ra chăm sóc cho Phong Nhàn đang được đặt nằm trên chiếc giường gỗ nhỏ. Cậu bé tên Bảo Nhi trốn ở góc nhà chăm chú nhìn họ không thôi, đôi lúc bắt gặp Tiểu Nghi quay lại, vội hoảng hốt trốn sau chân bàn. Bà lão phải khuyên nhủ mãi đứa trẻ mới an tâm vào trong đi ngủ.
Hai người họ mơ màng trải qua một đêm trong căn nhà nhỏ.
Sáng sớm, Tiểu Nghi mong chờ nhìn thấy mặt trời chiếu sáng rực rỡ khắp nơi, xua tan màn đêm tăm tối. Nhưng ánh dương phải vượt qua lớp lớp sương mù bao phủ, khi chạm đến mặt đất chỉ còn là thứ ánh sáng nhàn nhạt, không rõ màu sắc, tuy không phải là màn đêm nhưng cũng không rõ là ban ngày. Thứ ánh sáng này cùng với cái lạnh không suy giảm khiến cho quang cảnh vẫn nhuốm màu u ám.
Dù vậy, khi mặt trời mọc, tinh thần hai bà cháu ở ngôi nhà này cũng tốt hơn nhiều. Bà lão mở to cửa ra ngoài sân quét rác, đứa cháu nhỏ líu lo bên cạnh. Tiểu Nghi nhìn thấy họ như vậy cũng cảm thấy an ủi trong lòng.
- Tiểu Nghi! – Phong Nhàn đã tỉnh giấc, muốn bước xuống lại cảm thấy không có sức lực, chỉ có thể tựa vào đầu giường khẽ gọi.
- Ngũ gia! Người thấy thế nào? – Tiểu Nghi mừng rỡ chạy đến bên giường. Sắc mặt của Phong Nhàn đã trở lại hồng hào, trong lòng nàng cũng vừa cất được gánh nặng ngàn cân.
- Cô là thầy thuốc tốt nhất của Phong Gia, ta có cô chăm sóc thì có gì phải sợ? Đêm qua vẫn ngủ rất ngon. Cô nên tin tưởng vào bản thân mình chứ! – Phong Nhàn cố gắng làm Tiểu Nghi yên lòng.
- Ngũ gia! Đương nhiên là tiểu nữ tin tưởng! Người tỉnh lại sớm thì không có gì đáng lo nhưng thân thể sẽ còn đau nhức trong vài hôm, Ngũ gia nên chuẩn bị tinh thần chịu đựng, đừng vội lo cho Tiểu Nghi làm gì.
Nàng ấy khẽ cười, thoáng nhìn thấy hai bà cháu vừa bước qua cửa, vội vàng kéo họ đến gần.
- Lão bà, nhờ có người và Bảo Nhi, Tiểu Nghi và Ngũ gia mới thoát cảnh một đêm lạnh lẽo ngoài trời. Rất cám ơn hai người! Phong Nhàn cũng vươn người cúi đầu tỏ lòng biết ơn:
- Đa tạ lão bà và em nhỏ!
Bà lão tỏ vẻ hài lòng, xua tay:
- Chỉ là việc nhỏ không cần khách sáo! Các vị trông rất đáng mến, có vẻ là người lương thiện. Nhà lão cũng ít người, sau này nếu được cứ ở lại nhà ta, không cần phải tìm nhà khác nữa. Chúng ta một nhà bốn người sống chung sẽ rất vui vẻ.
Tiểu Nghi và Phong Nhàn đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hoàn toàn không hiểu. Cuối cùng Phong Nhàn đành nói:
- Lão bà, đa tạ người quan tâm. Nhưng chúng tôi còn có người nhà đang chờ đợi, không thể ở lại đây lâu. Vài ngày nữa xin người chỉ giúp đường ra khỏi cánh rừng này.
Bà lão im lặng trong giây lát, sau đó thở dài lắc đầu:
- Xem ra hai người vẫn chưa hay biết gì! Nơi này là rừng Chết, chỉ có vào không có ra. Chúng ta là người của thôn này cũng không thể rời đi được, làm sao giúp đỡ cho người khác. Cô nương và công tử nên sớm chấp nhận sự thật, ở lại với lão và Bảo Nhi. Những người muốn ra khỏi đây hoặc là tự mình trở lại hoặc là bị lạc trong rừng, chết đói chết khát mà thôi.
- Tại sao nơi này lại như vậy, mọi người trong thôn đều là những người bị lạc đến đây ư?
Tiểu Nghi kéo tay bà lão và Bảo Nhi đến ngồi gần bên chiếc bàn trà nhỏ, gương mặt chăm chú lắng nghe.
Ánh mắt bà lão thoáng vẻ xa xăm, sắc mặt trở nên thả lỏng, dường như đang trở về một quãng thời gian tốt đẹp đã qua.
- Cách đây sáu năm, nơi này vẫn còn là một thôn trang thơ mộng xinh đẹp. Chúng ta có hơn mười mấy gia đình sống rất hòa thuận vui vẻ, mỗi ngày trồng rau làm vườn, vô ưu vô lo. Cánh rừng này bao la rộng lớn, thôn của chúng ta tuy rằng tách biệt với bên ngoài nhưng nhờ vậy cũng tránh được những chuyện thị phi. Cho đến một hôm xuất hiện một cô nương từ nơi khác đến. Trên đường đi tìm phu quân chẳng qua lạc đường nàng ấy mới dừng chân ghé lại nơi này. Con người tính tình hiền lành lại xinh đẹp làm cho mọi người quý mến. Người con gái đó lưu lại nơi này được ba hôm, cảm thấy vô cùng yêu thích quyến luyến không thôi. Cô ấy thậm chí định tiếp tục lên đường, đi về phương bắc gặp được phu quân sẽ cùng người ấy trở lại thôn trang, dựng một mái nhà cùng với chúng tôi trải qua cuộc sống thần tiên thoát tục. Nhưng mà…
Bà lão cúi đầu khẽ chùi nước mắt:
- Người tính lại không bằng trời tính. Đêm trước ngày lên đường, trong thôn vô tình phát hỏa, mấy ngôi nhà liền kề đều bị cháy rụi. Thôn chúng tôi mất đi hai người, cô nương ấy trong lúc ngủ say cũng không may chôn thân trong biển lửa. Người đã mất đi thì thôi. Đau lòng cách mấy cũng phải vượt qua mà sống. Những tưởng chúng tôi đã lo mồ yên mã đẹp cho người xấu số thì có thể bình an trở lại cuộc sống bình thường. Không ngờ, người chết đi nhưng lòng trần còn chưa dứt. Vị cô nương xinh đẹp đó linh hồn vẫn còn lẩn quẩn nơi này, không thể rời khỏi, thường xuyên trở lại quấy phá làm cho thôn làng không ngày nào sống yên ổn. Người sống và người chết làm sao ở cùng một chỗ, chúng tôi quả thật van xin không được, trốn tránh cũng không xong, nhiều người thậm chí phải đành lòng dứt áo ra đi. Nhưng mà con ma nữ này pháp lực rất cao cường, chẳng những đã phủ kín cả khu rừng bằng sương mù, còn khiến người bên trong không thể ra ngoài. Những kẻ có duyên với nó đã lạc bước đến đây, thì xem như cả đời vô phương rời khỏi. Đành chấp nhận trở thành người trong thôn.
- Vị cô nương ấy vì chết oan biến thành ma nữ làm hại dân làng ư? – Phong Nhàn bổng dưng cảm thấy thương xót cho kẻ không may này.
- Phải, nhưng năm đó chết oan đâu chỉ mình cô nương ấy, lão bà này thấy chính là duyên trần còn quá nặng, chưa thể dứt bỏ mới lưu luyến không thôi. Năm xưa người con gái này luôn hướng về phu quân, một lòng một dạ muốn cùng người ấy sinh sống ở nơi này. Tâm nguyện chưa thành đã không hay không biết mà chết, cuối cùng biến thành một con ma nữ làm cho người ta kinh hãi – Lão bà buồn bực trách móc.
- Nhưng ma nữ đã từng làm hại đến ai chưa? – Tiểu Nghi khẽ than một tiếng, âm thầm hi vọng linh hồn này vẫn chưa gây nghiệp quá nặng.
- Thật ra nó cũng không làm hại chúng tôi, chỉ là thường xuyên trở về vào lúc đêm khuya, có khi than khóc bên ngoài, có lúc lại vào nhà làm cho người ta hoảng sợ. Thời điểm xuất hiện cũng vô định, không theo thông lệ. Đặc biệt nó thường xuất hiện quấy phá vào những dịp vui vẻ. Giống như cách đây nửa năm trong làng có một đôi nam nữ làm lễ thành thân, con ma đó xuất hiện phá phách ngay vào lúc ban ngày, đêm đến còn dọa cho người ta chết khiếp. Mỗi lúc hiện ra đều là dáng vẻ rất ghê sợ, cả người ngập tràn lửa đỏ, mặt mày hung dữ, bảo chúng tôi làm sao có thể sống yên ổn đây. Hôm qua giữa lúc đêm khuya hai người đến gọi cửa nhà, lão đây cứ tưởng nó lại đến nên không ra mở cửa.
Tiểu Nghi thầm nghĩ: “Nơi này ít người sinh sống, tách biệt với bên ngoài, có lẽ vẫn giữ được tinh sạch thuần khiết nên linh khí trở nên dồi dào. Linh hồn tìm được nơi này có thể trú ẩn, tự thu lấy một chút sức mạnh, đương nhiên đối với người bình thường sẽ trở thành mối họa khó lòng giải quyết”.
- Chẳng lẽ thật sự không có cách nào ra khỏi đây? – Phong Nhàn lo lắng lên tiếng.
- Lão đã nói nhiều lần với hai người, sáu năm nay chưa từng có người rời khỏi thành công, nếu cứ cố chấp sẽ chỉ trở thành con ma chết đói chết khát ở trong khu rừng này thôi!...
* * *
- Mất tích? – Mộc Kỳ vô cùng sửng sốt cảm thấy có điều không đúng, đập bàn quát to:
- Chẳng phải bọn họ luôn có người bảo vệ, còn có các ngươi ngày đêm canh chừng, sao lại xảy ra chuyện này?
- Mộc chủ! Chúng ta đã bị phản bội. Tên Lang Tư kia không biết nghe lời sai khiến của ai đã bày mưu tính kế, sắp đặt mai phục hòng bắt Ngũ gia và Tiểu Nghi cô nương của nhà họ Phong. Bọn chúng người đông thế mạnh, còn sắp đặt bẫy từ trước. Quân bảo vệ chúng thần mặc dù đã ra tay tiếp cứu cho những tùy tùng của Phong Gia nhưng vẫn bị chúng lấn át, chỉ có thể giúp Ngũ gia Phong Nhàn và Tiểu Nghi cô nương nhân cơ hội hỗn chiến tìm đường thoát thân. Bây giờ cả hai người họ hoàn toàn biến mất không để lại dấu vết. Tên Lang Tư kia cũng đã tẩu thoát rồi.
- Lang Tư? Một kẻ chủ quản huyện Cẩn Châu nhỏ bé bao nhiêu năm nay hóa ra lại là con cờ của kẻ khác sắp đặt trên đất Bìng Nguyên ta ư? Rốt cuộc bọn họ còn có bao nhiêu con cờ khác chưa lộ mặt đây?
Ánh mắt Mộc Kỳ đanh lại, tay nắm thành quyền, trong lòng sôi sục lửa giận. “Bọn chúng muốn bắt hai người của Phong Gia để làm gì? Phong Nhàn, Tiểu Nghi…” Nghĩ đến đây trong đầu Mộc chủ đột nhiên hiện rõ hình ảnh vị tiểu thần tiên kia trước khi rời khỏi thành còn nhìn mình vui cười, vẻ mặt tin tưởng: “Mộc chủ, tiểu nữ làm khách trên đất của người nhất định sẽ được an toàn phải không?” Cơn giận của Mộc Kỳ càng bốc cao, tự trách bản thân không thể giữ lời hứa với tiểu cô nương này.
- Lập tức phái thêm người tìm kiếm khắp vùng đó cho ta, đi điều tra rõ Lang Tư kia thật ra là làm theo lệnh ai. Còn nữa, mau chóng báo tin về đất Phong Gia.
- Dạ, Mộc chủ!
Báo tin? Mộc Kỳ thầm than trong lòng. Phong Ngạo đó còn cần ai báo tin, có lẽ lúc này đã sớm biết được mọi chuyện, chỉ là không biết hắn sẽ ra tay thế nào thôi.
Quả như dự đoán của Mộc Kỳ, hiện giờ bên trong thành Phong Tụ, tại điện Khán Vân, huynh đệ nhà họ Phong sớm đã họp mặt đầy đủ.
- Cái gì? Ngũ ca và Tiểu Nghi bị mai phục? – Thập gia vừa nghe Phong Hoan báo tin đã không kiềm được, lập tức bật dậy khỏi ghế.
- Tin hỏa tốc đưa về rất rõ ràng. Họ bị người mai phục. Những tùy tùng đi theo kẻ chết người bị thương, tổn thất nặng nề. Đại ca đã lập tức ra lệnh đưa những người còn sống trở về đất Phong Gia, cũng phái những người khác đến âm thầm tìm kiếm rồi – Vẻ mặt Phong Hoan không thể giữ nét vui cười như thường ngày, trái lại vì lo lắng đã có mấy phần giống như Phong Ngạo, nghiêm khắc trả lời.
- âm thầm tìm kiếm? – Phong Ái có phần bất mãn.
- Mộc Kỳ vẫn chưa đưa tin đến, đương nhiên phải nể mặt hắn, không thể tùy ý ra mặt trên đất của người ta – Phong Bình hiểu ý tiếp lời.
- Người nhà chúng ta bị hắn giữ lại, bây giờ biến mất không chút dấu vết, Phong Gia còn phải nể mặt hắn ư? – Thập gia chẳng khác nào lửa gặp phải dầu, bốc mãi lên cao không hề giảm bớt.
- Tứ đệ, Thất đệ đã nhận được tin, sẽ sớm có tin hồi báo cho chúng ta. Bây giờ nhất định phải bình tĩnh hành sự, đệ đừng nóng nảy nữa – Phong Hoan trách mắng.
- Đệ không nóng nảy, Tiểu Nghi bảo đệ không nên nóng nảy… - Phong Ái lẩm bẩm tự trấn an mình – Ngũ ca mưu lược hơn người, lại có võ công. Tiểu Nghi thông tuệ, rất biết xoay sở. Hai người bọn họ nhất định bình an vô sự.
Đột ngột Thập lang nghĩ ra điều gì, vẻ mặt mừng rỡ vội nói:
- Kẻ bắt họ chắc chắn có ý đồ, không thể dễ dàng làm hại đến tính mạng, nhất định là muốn giữ lại làm con tin ép chúng ta chấp thuận điều kiện của chúng.
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng Tam gia Phong Bình vẫn không thể không khen ngợi tiểu đệ hay lêu lổng này một câu:
- Thập đệ! Bây giờ, đệ biết suy nghĩ hơn nhiều rồi! Nhưng đây cũng chỉ là khả năng lớn nhất có thể xảy ra, không thể loại trừ có kẻ ôm lòng tư thù, nhân lúc người đang ở xa nhà mà ra tay, cũng không biết được trong lúc hỗn chiến vô tình có xảy ra sơ suất… - Tam gia mím môi không dám nghĩ tiếp.
“Cạch”.
|
Chương 6. Mất tích (3)
Từ nãy đến giờ Phong Ngạo vẫn chưa lên tiếng, âm thầm uống trà như người bàng quan đứng xem huyên náo, bây giờ mới đặt tách trà xuống, chậm rãi nhìn về phía Phong Hoan hỏi:
- Nhị đệ, thời hạn giao ước nửa năm bây giờ còn lại bao nhiêu?
Sắc mặt của Phong Ngạo tĩnh lặng như nước hồ thu, thần sắc không vương chút nóng giận lại hờ hững hỏi chuyện giao ước vào lúc này có thể khiến cho người ta tức chết. Nhưng mấy huynh đệ nhà họ Phong có ai không rõ, tâm bão chính là nơi lặng gió nhất. Đại ca của họ yên tĩnh ung dung trong lúc rối loạn nghĩa là đang suy tính một điều đáng sợ.
Phong Hoan thận trọng đáp lời:
- Vẫn còn nửa tháng! -
Tốt!
Phong Ngạo cười khẽ:
- Đệ tiếp tục tăng cường tìm kiếm, không được bỏ sót manh mối nào. Phải lùng cho ra tên Lang Tư đó trước khi Mộc Kỳ bắt được hắn, đem về đây tra hỏi rõ ràng rốt cuộc là ai ở sau lưng. Còn nữa, đệ lập tức viết thư cảnh cáo Mộc Kỳ, trong nửa tháng nếu vẫn không thể tìm ra hoặc nhận được tin tức của Phong Nhàn và Tiểu Nghi, theo đúng thời hạn chúng ta sẽ đến chỗ hắn đòi người. Nếu không thể thực hiện như giao ước ban đầu, Bình Nguyên bọn họ tốt nhất hãy chuẩn bị tinh thần giao chiến với Phong Gia. Trong thời gian này, Tam đệ phải thường xuyên thao luyện binh sĩ, luôn trong tư thế sẵn sàng ra trận. Tứ và Thất đệ phải sắp xếp công việc, khi cần lập tức trở về thành trợ giúp đại cuộc. Thập đệ đi sắp xếp lại phủ Tịnh Thủy của Ngũ đệ và Thính Phong các, đến dược phòng xem xét chuyển thêm thảo dược để Tiểu Nghi trở về không bị thiếu thốn.
Trong phòng tĩnh lặng như tờ.
Ba người còn lại vẫn đang mơ mơ hồ hồ, thứ duy nhất ong ong trong đầu là hai chữ “giao chiến”.
Đại ca của họ bao nhiêu năm nay chưa từng nhắc đến từ này, chuẩn bị binh lực bao nhiêu cũng là vì bốn chữ “tự bảo vệ mình”.
Quả thật sẽ giao chiến ư?
- Rốt cuộc các đệ đã nghe rõ chưa, sao vẫn còn ngồi đó? – Phong Ngạo không nhanh không chậm nhắc nhở, rõ ràng đã xác minh lời họ vừa nghe.
- Đại ca! Thật sự sẽ giao chiến ư? – Phong Bình không cách nào tin được, cuối cùng vẫn phải nói ra câu này.
Phong Ngạo lại hớp một ngụm trà, thản nhiên như vừa nhắc lại một câu chuyện vui năm cũ.
- Lúc ở Bình Nguyên ta đã từng nói, nếu hai người họ có chuyện, bất kể là do ai làm, ta nhất định khiến cho Bình Nguyên phải trả giá. Các đệ đã quên rồi sao?
Phong Hoan vẫn cảm thấy lí do này có điều không ổn, vội nói:
- Đệ cho người điều tra, quả thật Bình Nguyên đã ra sức bảo vệ hai người bọn họ. Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài ý muốn của Mộc Kỳ, chúng ta làm vậy có phải…
“Choang”, tách trà bị ném không thương tiếc, biến thành mấy mảnh nằm chỏng chơ trên mặt đất.
- Ngay từ đầu hắn nên biết sẽ có chuyện ngoài ý muốn, nếu không đủ bản lĩnh thì tốt nhất đừng cố tình giữ người của ta. Lúc đó nên chọn cắt đất nhận vàng, cớ sao khăng khăng đổi lấy Tiểu Nghi? Ngũ đệ cũng không cần vì vậy phải ở lại Bình Nguyên khiến cho bây giờ cả hai đều không rõ tung tích.
Phong Ngạo thốt ra từng tiếng một cách rõ ràng đanh thép, mười phần đã khép Mộc Kỳ vào tội không biết lượng sức tự gây ra họa, tuyệt đối không thể tha. Trạng thái của chủ nhân Phong Gia bây giờ rốt cuộc là băng giá bao phủ hay là lửa cháy rừng rực cũng không cần phải hỏi rõ, chỉ biết nhất định chạm vào sẽ chết người.
Phong Ái ngơ ngẩn không biết suy nghĩ điều gì trong đầu, rốt cuộc thốt ra một câu:
- Đại ca, chuyện này… có lẽ Tiểu Nghi biết được sẽ không tán thành!
Phong Hoan liếc mắt nhìn kẻ không biết sống chết kia trong lòng thầm than khổ, Tam gia ở bên cạnh chỉ thiếu điều muốn đá tiểu đệ này bay ra khỏi cửa. Có ai sắp chết cóng còn cho thêm đá, lửa đã cháy còn đổ thêm dầu như tên ngốc này chứ.
Thấy Phong Ngạo quắc mắt nhìn mình không chớp, Phong Ái cảm thấy lúng túng, vẫn chưa rõ đã làm gì sai trái khiến cho đại ca trở nên như vậy. Cuối cùng, Phong Ngạo rời khỏi ghế, bước đến chỗ kẻ nhàn rỗi nhất Phong Gia. Hai người còn lại trong phòng quả thật ngay cả hơi thở cũng muốn thu lại.
Phong Ngạo đứng trước mặt Phong Ái, không đánh không mắng, cuối cùng chỉ thốt ra một câu:
- Nếu vậy, đệ bảo cô nương ấy đến trước mặt ta mà nói, ta sẽ không đánh Bình Nguyên nữa!
- Huynh… đệ… Tiểu Nghi thật sự… – Phong Ái khó khăn mới nói được mấy chữ, trước sau vẫn không thể thành một câu rõ ràng. Lưỡi trong miệng giống như bị người trước mặt dọa cho sợ đến mức không dám thò ra ngoài.
- Chuyện ta dặn dò, các đệ hãy làm cho tốt. - Một lúc sau, Phong Ngạo đã chịu buông tha, để lại một câu thì rời khỏi phòng…
* * *
- Tiểu Nghi! Chúng ta ở lại đây đã hơn năm ngày vẫn không tìm được lối ra, e là ma nữ đó thực sự không cho phép bất kì ai ra ngoài – Phong Nhàn ngao ngán lắc đầu. Những người trong thôn vốn thông thạo đường đi nước bước cũng bị lớp sương mù kia làm cho lạc lối, đừng nói đến bọn họ vốn chưa từng đặt chân đến đây. Ngay cả khu rừng này rộng lớn bao nhiêu, hình dạng thế nào, phải trái đông tây giáp những đâu cũng không có chút định hướng. Mỗi lần muốn rời khỏi đều là đi đúng một vòng trở về cái thôn nhỏ này. Bản thân không thể ra ngoài đã đành, ngay cả thư từ liên lạc cũng không có cách, nghĩ đến huynh đệ ở nhà trông chờ tin tức, không khỏi sốt ruột.
Tiểu Nghi hiểu rõ thứ sương mù này che mắt con người, làm cho phương hướng rối loạn nhưng ngoại trừ việc dùng đến ngọc quý quả thật vẫn chưa nghĩ ra cách nào. Đây vốn là điều cấm kị, thân phận bị lộ có thể gây ra những sóng gió gì quả thật không thể tưởng tượng. Nàng đã nhất quyết không phải là phút sống chết nhất định không được dùng đến, bây giờ cũng chỉ có thể thở dài vô phương ngồi xuống bên cạnh Phong Nhàn.
- Ngũ gia! Dương lão bà nói rằng ma nữ rất thường đến đây quấy rối, tuy không theo định kì xuất hiện ở bất kì nhà nào, nhưng chưa từng để họ yên ổn quá ba ngày. Huống chi chúng ta là người mới lạc vào trong thôn đã sớm phải bị ma nữ chọc phá mới đúng. Người vả Tiểu Nghi ở đây liên tục năm ngày, tại sao vẫn chưa thấy ma nữ xuất hiện một lần. Chuyện này hình như hơi kì lạ!
- Đúng là rất kì lạ!
Phía sau, Dương lão bà dẫn theo vài vị thúc bá đại tẩu ở những ngôi nhà bên cạnh mang theo lỉnh kỉnh quà biếu, trong lúc Tiểu Nghi và Phong Nhàn còn đang ngơ ngác đã liên tục cúi đầu vái chào:
- Hai vị chắc chắn là cứu tinh của chúng tôi, từ khi hai người đến, con ma nữ đáng sợ đó đã không thấy xuất hiện nữa. Nhất định hai người có pháp ấn trên người. Xin làm ơn cứu chúng tôi, đuổi ma nữ đó đi vĩnh viễn, làm tan sương mù để cho mọi người ở đây có thể nhìn thấy ánh mặt trời!
Pháp ấn… không thể nào. Ngọc hiện giờ không ở trong cơ thể cũng không giữ bên người, linh khí đều được thu lại, nếu có yêu ma quỷ quái cũng không cảm nhận được bản thân có gì khác biệt so với một người bình thường. Nhưng mà họ nói rất đúng, ma nữ nhiều ngày biến mất nhất định có liên quan đến việc hai người vừa xuất hiện trong thôn. Nếu không thể phát hiện ra Tiểu Thần chẳng khác người thường này thì ma nữ giấu mặt vì lí do gì…
Chẳng lẽ là vì… Phong Nhàn sao? Trên người Ngũ gia có pháp ấn?
Tiểu Nghi đột ngột giật mình, quay sang nhìn Ngũ gia nhà họ Phong không chớp mắt, trước sau không rõ người trước mặt đang che giấu huyền cơ gì.
Phong Nhàn thật sự không thể chịu được ánh mắt kì lạ này, cuối cùng đành phải xua tay, khổ sở phân trần:
- Tiểu Nghi! Cô nhìn ta làm gì. Ta lớn lên ở nhà họ Phong, chưa hề học qua pháp thuật hay tu đạo gì, làm sao có được pháp ấn – Phong Nhàn lại quay sang đám người trong thôn, miễn cưỡng giải thích:
- Mọi người đừng hiểu lầm, đây có lẽ chỉ là chuyện trùng hợp, nếu ta quả thật có bản lĩnh này cũng không cần chôn chân năm ngày ở đây.
Những người trong thôn ngơ ngác nhìn nhau, Dương lão bà xua tay ra hiệu cho bọn họ trở về, bản thân lại cúi người cung kính trước mặt Phong Nhàn:
- Nếu vẫn chưa đến lúc, chúng tôi không dám hối thúc người!
- Lão bà, ta thật sự không …
- Có lẽ chính người cũng không biết mình có năng lực hóa giải chuyện này. Trời rộng sông dài nước non ngàn dặm người lại đến đây, nhất định đã có duyên gì.
Nói xong câu này, Dương lão bà quay người trở vào nhà, bỏ lại đằng sau Phong Nhàn bất đắc dĩ không biết nói gì. Thấy Tiểu Nghi vẫn ngơ ngẩn nhìn mình, Ngũ gia nhà họ Phong hết sức bất mãn lên tiếng:
- Tiểu Nghi, có thôi đi không!
Tiểu Nghi bị trách, tuy rằng không dám nhìn nữa nhưng vẫn thì thầm nói với Phong Nhàn:
- Ngũ gia, muốn biết lão bà nói đúng hay sai, tối nay chúng ta cứ thử một lần sẽ rõ. Ít nhất cũng hi vọng giáp mặt ma nữ kia, biết được mình phải đối mặt với thứ gì mới có hi vọng giải quyết.
Phong Nhàn ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu
- Được! Chúng ta cũng không thể ở đây cả đời, có cách nào cứ thử cách đó vậy!
Cả ngày hôm đó, họ cùng nhau dạo quanh thôn làng, tìm kiếm những thứ cỏ dại theo Tiểu Nghi là ưa thích ánh nắng, thường xuyên hấp thu dương khí, bỏ vào túi thơm mang theo bên người.
Trời ở đây tối rất nhanh. Chẳng mấy chốc bốn phía xung quanh đã phủ một màu đen như mực. Tất cả các nhà trong thôn đã đóng kín cửa. Dương lão bà và Bảo Nhi theo lời hai người đã vào giường ngủ sớm từ lâu.
Tiểu Nghi ngồi ở bên giường gỗ, tĩnh tâm lắng nghe mọi việc bên ngoài. Phong Nhàn vẫn ở trước sân nhà, thong dong ngồi trên chiếc ghế tựa nhỏ đưa mắt nhìn lên bầu trời đầy sao mơ hồ ẩn hiện giữa lớp lớp sương mù lúc dày lúc nhạt, khẽ cười bản thân không ngờ có một ngày cũng phải ngồi đợi ma nữ đến bắt.
Xung quanh mọi thứ vô cùng tĩnh lặng, mặt đất ở dưới sương đêm lẳng lặng tỏa ra thứ mùi nồng nồng, hình như thoảng trong cơn gió còn có hương hoa thơm ngát quen thuộc. Loài hoa có màu trắng muốt tinh khiết, dáng vẽ thanh tao, xinh đẹp một cách ngọt ngào, càng nhìn càng thấy diễm lệ. Mùi hương dìu dịu khiến cho lòng người thư thái. Phong Nhàn nhắm mắt tận hưởng sự bình yên này, tưởng như đang được sống lại cảm giác từ thời xa xưa, nằm bên bờ suối dịu mát lắng nghe người con gái ấy trò chuyện, ngửi mùi Linh Lan tỏa hương trên mái tóc nàng.
|