Tiểu Thần
|
|
8. Nghiệp duyên và Tây Lạc(1)
Đoàn quân từ Châu Dương trở về, mang theo cả Ngũ gia Tịnh Thủy và tiểu thần tiên Mạc Quân Nghi khiến cho dân chúng khắp lãnh thổ Phong Gia vui mừng khôn xiết. Phong Ngạo lập tức cho mở tiệc ăn mừng ba ngày. Trong bảy huynh đệ, ngoại trừ Thất gia và Tứ gia vẫn đang ở bên ngoài thực thi nhiệm vụ chỉ gửi thư về thăm hỏi, tất cả mọi người đều đã tề tựu đông đủ. Mọi chuyện giống như bầu trời sau cơn mưa, quang đãng và tươi sáng.
Nhưng Phong Ngạo biết rõ vấn đề của mình vẫn chưa hoàn toàn được hóa giải. Kể từ sau buổi nói chuyện ngày hôm đó, Tiểu Nghi chỉ có một lần duy nhất tiếp tục trao đổi về chuyện này. Đáng tiếc những lời hai người đã nói cùng nhau hoàn toàn không mang lại kết quả như Phong Ngạo muốn.
- Nếu sau này chuyện vừa qua lại tiếp diễn, người sẽ quyết định ra sao?
Không muốn nói dối, cũng biết không thể nói dối, Phong Ngạo chỉ đáp:
- Vẫn như ngày hôm nay, ta nhất định đem việc bảo vệ người nhà làm đầu.
- Muốn bảo vệ người nhà có rất nhiều cách, không nhất thiết phải cố chấp một phương pháp này.
- Nhưng ta lại cảm thấy đây là phương pháp tốt nhất. Đã là tốt nhất, tại sao phải nghĩ cách khác.
Cuối cùng, nàng chỉ thở dài:
- Tiểu Nghi hi vọng chủ nhân có thể mở rộng tấm lòng, không nên biến mình thành kẻ không biết quý trọng sinh mạng. Nếu người muốn, nhất định có cách tốt hơn.
Phong Ngạo biết Tiểu Nghi vẫn luôn canh cánh trong lòng vì chuyện tiến đánh Bình Nguyên, sau ngày hôm đó, đã giữ một khoảng cách lớn với hắn. Nếu Phong Ngạo cố tình lờ đi không muốn nhắc đến, Tiểu Nghi sẽ bình thản trước sau giữ lễ, ngoại trừ mấy câu trao đổi về việc công, nhất định nhanh chóng tìm cách tránh xa. Nếu Phong Ngạo nhất quyết muốn nói rõ, nàng chỉ thản nhiên trả lời một câu:
- Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, Tiểu Nghi biết không thể bắt ép người khác. Nhưng bản thân Tiểu Nghi cũng có chính kiến. Quan điểm của chúng ta không giống nhau, hà cớ gì phải tranh cãi vất vả như vậy.
Thái độ lạnh nhạt này kéo dài suốt trên đoạn đường từ Châu Dương trở về Phong Gia làm cho Phong Ngạo khó chịu, thật sự rất khó chịu.
Nhưng Tiểu Nghi vẫn chưa chịu dừng lại.
Ngay sau khi trở về thành Phong Tụ, điều đầu tiên Tiểu Nghi làm chính là rời khỏi Thính Phong các, trở lại căn phòng nhỏ trước đây ở gần dược phòng. Đây là cách nàng ấy chối từ hai chữ “người nhà”, cũng là muốn tránh liên quan đến việc “bảo vệ người nhà” của hắn. Những huynh đệ khác cố tìm cách truy hỏi, Tiểu Nghi đều trả lời ở chỗ cũ dễ chịu hơn, họ thuyết phục cách nào nàng cũng chỉ mỉm cười im lặng. Một khi nàng đã quyết định thật sự khó lòng lay chuyển.
Vì những chuyện này tâm tư phiền muộn đến mức nào cũng chỉ một mình Phong Ngạo mới có thể hiểu rõ. Sau khi trở về chủ nhân Phong Gia phải không ngừng giải quyết những rắc rối vì đã bất chấp lời khuyên can của các thành viên khác trong Tứ Tinh Hội. Hậu quả này Phong Ngạo đương nhiên biết rõ, cũng sẵn lòng gánh lấy. Không ngờ nhất chính là thái độ lạnh lùng cương quyết của Tiểu Nghi. Việc công quấn lấy tay chân khiến hắn không có cách nào tìm gặp nàng nói cho rõ, chỉ biết nóng lòng sốt ruột nhìn mọi chuyện càng ngày càng xấu đi.
Thấm thoắt nửa tháng đã trôi qua, Phong Ngạo cùng với Phong Hoan tạm rời khỏi Phong Gia đến đất Xích Hà, tham gia họp mặt bất thường của Tứ Tinh Hội vì chuyện tiến đánh Bình Nguyên. Cũng vì lí do này mà Phong Ngạo đưa Tiểu Nghi theo cùng. Bất kể chuyện gì, đối với việc chăm lo sức khỏe của các vị chủ nhân Tiểu Nghi không bao giờ lơ là, nàng lập tức gật đầu đồng ý.
Lần này cuộc họp mặt Tứ Tinh Hội diễn ra ở điện Đàm Long. Hình dáng điện này tựa như một mái vòm lớn, toàn bộ được làm bằng thứ gạch màu đỏ tươi đặc biệt của Xích Hà. Quả thật uy thế và oai phong không thua kém thành Phong Tụ là mấy.
Bên trong điện Đàm Long là một sảnh lớn rộng rãi, trên mái vòm khắc hình một con rồng khổng lồ đang bay lượn, bên dưới là hình ảnh cảnh sắc tươi đẹp của lãnh thổ này. Hai bên phải trái của chính điện đều có hai cánh cửa lớn. Mỗi cánh cửa mở ra một khu dành riêng cho các thành viên Tứ Tinh Hội. Người được ở đây đều phải là chủ nhân của lãnh thổ hoặc người thân trong gia tộc, những người tùy tùng đều được sắp xếp ở một khu riêng biệt.
Mọi chuyện không có gì đáng nói nếu như Tiểu Nghi đồng ý ở lại chính điện cùng họ. Mặc cho Phong Hoan hết lời thuyết phục, cũng không bận tâm đến ánh mắt trách móc của Phong Ngạo, nàng cương quyết cùng những người tùy tùng chuyển đến phía sau. Nữ thầy thuốc này nhất định phải phân chia rạch ròi ranh giới đến vậy sao?
Mỗi ngày Phong Ngạo đều phải cùng các thành viên khác của Tứ Tinh Hội trao đổi công việc, vì những lời khó dễ của họ Tiêu và họ Nhàn mà không ít lần đau đầu. Thời gian duy nhất có thể gặp được Tiểu Nghi chính là sau bữa ăn. Nàng tự mình đem nước thảo dược đến cho hai người, lần nào đợi uống xong cũng lập tức rời đi ngay. Hôm nay, Phong Ngạo dửng dưng nhìn chén thuốc trên bàn, một hồi lâu vẫn không muốn động đến.
|
Chương 8. Nghiệp duyên và Tây Lạc(2)
- Chủ nhân, thuốc để lâu sẽ nguội mất! - Tiểu Nghi lên tiếng nhắc nhở.
- Ta không khỏe, không muốn uống - Phong Ngạo lạnh nhạt trả lời.
Phong Hoan ở bên cạnh đặt cái chén đã trống không xuống, nói với Tiểu Nghi:
- Mấy ngày nay đại ca luôn cảm thấy khó chịu. Hôm nay ta ra ngoài giúp huynh ấy cáo lỗi cùng những người khác. Cô mau giúp đại ca bắt mạch. - nói xong vội vàng rời khỏi.
Tiểu Nghi nhìn theo bóng dáng người vừa đi có phần lúng túng, quay lại thấy Phong Ngạo vẫn ngồi yên không chút phản ứng, đành đến gần khẽ nói:
- Chủ nhân! Người đưa tay cho Tiểu Nghi.
Phong Ngạo chầm chậm lắc đầu:
- Ta không đau ở tay, không cần bắt mạch.
Tiểu Nghi nhăn mày:
- Đau ở đâu cũng cần bắt mạch, trong người không khỏe thì không được làm càn.
- Cô biết ta đang làm càn sao? Nếu vậy nhất định cũng biết ta đang khó chịu ở đâu? - Phong Ngạo lập tức nắm lấy cơ hội để trêu trọc, đưa tay chỉ vào vùng trái tim của mình nhíu mày ra dáng khổ sở.
Tiểu Nghi thật sự không biết nên làm gì, rõ ràng bị làm khó, lại không thể bỏ đi. Tiểu Thần ở Tây Lạc căn bản không thể hiểu được tình cảm nam nữ của nhân gian.
- Người đừng đùa! Tâm bệnh Tiểu Nghi không trị được, chủ nhân tìm thầy thuốc khác đi. Thật ra thân thể người có chỗ nào không tốt?
Nghiêng người lại gần bên cạnh khiến Tiểu Nghi giật mình vội vàng lùi ra xa, Phong Ngạo cười thật vui vẻ:
- Tiểu Nghi, đừng sợ. Ta chỉ muốn cô dành chút thời gian trao đổi thôi.
Phong Ngạo vừa nói vừa tiến tới, chỉ muốn ở gần một chút trong khi trò chuyện để nhìn cho rõ những biểu hiện trên gương mặt khả ái đã trở nên quá đỗi thân quen này. Nhưng vừa bước một bước, Tiểu Nghi lại lùi một bước, không làm sao đến gần được. Cuối cùng Phong Ngạo đành phải nghiêm giọng cảnh cáo:
- Tiểu Nghi, đứng im một chỗ! Ta không thích phải lớn tiếng khi nói chuyện vì khoảng cách quá xa. Nếu cô còn lùi ra phía sau, ta buộc phải ôm cô, đừng ép ta làm chuyện không tốt.
Lời nói lập tức có hiệu nghiệm, Tiểu Nghi ngoan ngoãn đứng yên một chỗ không dám nhúc nhích. Phong Ngạo cố nén cười, bước đến gần hơn chút nữa, đủ để thấy rõ hai gò má kia bắt đầu ửng hồng, mới nói:
- Chuyện của Bình Nguyên, có thể bỏ qua không? Đừng giận nữa!
- Tiểu Nghi đã nói là không giận người - Nàng vừa nói vừa cúi đầu, mắt nhìn như dán xuống đất.
- Được, không giận. Vậy đừng cư xử quá xa cách, ta cảm thấy rất khó chịu - Phong Ngạo tiếp tục thương lượng.
- Người là chủ nhân, tiểu nữ là thuộc hạ của người. Giữ gìn lễ nghi là chuyện nên làm - Khổ sở phân trần, Tiểu Nghi chỉ mong thoát khỏi tình cảnh này càng nhanh càng tốt.
- Ta đã nói muốn xem cô là người một nhà, đừng suốt ngày gọi ta là chủ nhân nữa - Phong Ngạo bắt đầu cảm thấy khó chịu vì hai từ này, dường như lúc nào Tiểu Nghi cũng có thể dùng nó để dựng lên tấm chắn ngăn cách giữa hai người.
Đột nhiên nàng im lặng, mất một lúc mới dè dặt hỏi:
- Là người nhà, nghĩa là khi có ai đó dù là cô tình hay cố ý làm tổn thương, người sẽ dùng biện pháp người cho là tốt nhất để bảo vệ Tiểu Nghi?
Phong Ngạo vô thức gật đầu, sau đó chợt nhận ra mình vừa phạm phải một sai lầm to lớn. Tiểu Nghi nhanh chóng lùi đến sát bên cánh cửa, lắc đầu nói:
- Nếu vậy, xin đừng xem Tiểu Nghi là người nhà. Thuốc này nếu chủ nhân không muốn uống, lần sau sẽ không mang đến nữa. Phong Ngạo chưa kịp nói gì, bóng áo xanh kia đã biến mất không để lại dấu vết…
***
Tại khu vực dành cho tùy tùng, hai nữ tì đang thì thầm trò chuyện cùng nhau.
- Tỉ đã nhìn thấy Diễm Mạn cô nương chưa, quả thật là quốc sắc thiên hương, chim sa cá lặn, ngay cả nữ nhân như chúng ta còn phải ngây ngất huống chi là các vị nam nhi - Một cô nương dường như nhỏ tuổi hơn nói với người bên cạnh với vẻ mặt ngưỡng mộ. Nữ tì còn lại này cũng rất hào hứng góp lời:
- Nghe nói cô nương ấy là kì nữ được nhà họ Thương giàu nhất ở Châu Dương tuyển chọn để đào tạo từ khi còn bé, hiện nay là người đứng đầu đoàn ca múa của họ. Ai nhìn thấy cô nương ấy múa sẽ bị hồn xiêu phách lạc, không thể rời mắt - Nữ tì đang nói đột nhiên nhỏ giọng thì thầm:
- Quan hệ giữa Phong Gia và Châu Dương rất tốt, nghe nói nhà họ Thương còn là bằng hữu tốt của Nhị gia Phong Hoan. Diễm Mạn cô nương kia cùng với Nhị gia sớm đã có hẹn ước, lần này họ Thương đưa người đến một mặt là góp vui cho các vị chủ nhân ở Tứ Tinh Hội, mặt khác là muốn tặng người cho nhà họ Phong, khiến cho đã thân lại càng thân hơn. Nhị gia Phong Hoan tính tình hòa nhã, điềm đạm, đối với người xung quanh đều rất cởi mở. Hai người họ đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.
Một nữ tì áo tím đi ngang vô tình nghe được cuộc nói chuyện vội xem vào:
- Nè, hôm qua ta đã được nhìn thoáng qua Diễm Mạn cô nương, thật là… thật là… Da trắng mịn, đôi mắt long lanh như làn nước mùa thu, môi không cần tô cũng đỏ như son, người giống như tên vô cùng diễm lệ. Khi cô ấy múa, quả thật siêu phàm thoát tục, chân nhẹ như bước trên mấy tầng mây, tóc dài đen mượt tung bay, quả là khung cảnh không phải ai cũng có thể gặp được. Cô nương ấy cùng Nhị gia Phong Hoan quả là rất xứng đôi, nhưng mà… - Nữ tì áo tím liếc mắt nhìn quanh khẽ nói:
- Chuyện này theo ta vẫn còn một chút gút mắc.
- Là chuyện gì? - Hai người còn lại đồng thanh lên tiếng.
- Chính là nữ thầy thuốc của Phong Gia tên là Tiểu Nghi. Cô ấy hiện đang ở chung với đoàn tùy tùng của Phong Gia, mọi người vẫn thường gọi là tiểu thần tiên đấy thôi! Hai người không biết sao, quan hệ của cô ấy với các huynh đệ nhà họ Phong rất tốt, nghe nói ngay từ lúc đầu Nhị gia Phong Hoan đã tự mình lựa chọn đưa Tiểu Nghi đến Phong Gia, sau đó thường xuyên làm việc cùng nhau, còn vô cùng tin tưởng. Tuy hiện nay Tiểu Nghi không cùng ở chánh điện nhưng ta vẫn thấy Nhị gia thường xuyên đến tìm, còn trò chuyện rất thân mật nữa. Huynh đệ Phong Gia chỉ lấy thê tử, không lập thiếp, có khi nào hai người này sẽ xảy ra xung đột hay không?
Nữ tì lên tiếng đầu tiên lắc đầu tỏ ý phản đối:
- Không thể nào, muội đã nhìn thấy Tiểu Nghi cô nương, tuy rằng khả ái nhưng so với Diễm Mạn tuyệt đối không thể sánh bằng. Nhị gia Phong Hoan làm sao lại chọn cô ấy chứ?
- Cho nên mới nói đầu óc của muội vẫn còn rất nông cạn. Nam nhi vốn đều cả thèm chóng chán, dù cho muội xinh đẹp đến mức nào cũng sẽ có một ngày họ tìm thấy một người xinh đẹp hơn muội. Ta từng tiếp xúc với Tiểu Nghi. Mắt trần nông cạn như muội nếu chỉ thoáng nhìn sẽ không chú ý đến cô ấy nhưng ở lâu bên cạnh Tiểu Nghi lại có cảm giác rất dễ chịu, khiến cho người ta quý mến, càng nhìn càng yêu thích. Cái này gọi là khí chất phi thường, không thể diễn tả được. Nhiều người còn nói cô ấy vô cùng tài giỏi, là cánh tay đắc lực của huynh đệ Phong Gia. Con người thoáng nhìn không vội thích ngay nhưng càng lâu càng làm người ta say đắm, theo ta bản lĩnh của Tiểu Nghi tuyệt đối không thua kém Diễm Mạn.
Nữ tì áo tím đang nói đột nhiên im bặt, mặt thoáng chút run sợ. Bọn họ không thể ngờ người vừa được nhắc đến trong câu chuyện đột ngột đã xuất hiện trước mắt. Không hiểu sao Diễm Mạn lại vô tình xuất hiện ở nơi này, vẻ mặt xinh đẹp vì câu chuyện của họ trở nên tối sầm. Nàng ta nhẹ nhàng bước đến, lạnh nhạt hỏi:
- Cho ta biết Tiểu Nghi mà các người vừa nói hiện giờ đang ở đâu?
Nhìn theo hướng tay chỉ, người con gái xinh đẹp tuyệt trần lập tức rời khỏi, ném lại cho ba nữ tì đang run rẩy một ánh mắt sắc bén.
Vừa đi vừa hỏi đường, cuối cùng Diễm Mạn cũng nhìn thấy người được gọi là tiểu thần tiên của Phong Gia đang chậm rãi dạo quanh vườn hoa, sắc mặt khi nhìn thấy những thứ cây cối vô tri kia dường như rất vui vẻ. Lập tức Diễm Mạn tiến đến gần khẽ nói:
- Cô là Tiểu Nghi?
Tiểu Nghi nghe có người gọi tên mình vội quay lại. Trước mắt nàng bỗng xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp như tranh vẽ, con người dường như không có chút khuyết điểm, hút lấy ánh mắt người khác. Nàng mỉm cười đáp lời:
- Phải, cô nương là…
- Ta là Diễm Mạn. - Người trước mặt lạnh lùng đáp.
Một tia sáng vụt lóe lên trong tâm trí, Tiểu Nghi lập tức nhớ đến vẻ mặt của người đã nhắc qua cái tên này. Mấy hôm nay vì tránh Phong Ngạo, Tiểu Nghi vẫn luôn ở lì nơi đây không lên chính điện, không nghĩ lại gặp được người con gái khiến cho ai kia say đắm, lập tức muốn tỏ ý chào đón:
- Diễm Mạn? Nhị gia… - Chưa kịp nói thành câu nàng đã nhìn thấy ánh mắt tràn đầy căm ghét hướng về phía mình, xem ra người đến không phải vì chuyện tốt. Tiểu Nghi lấy lại vẻ bình thản, khẽ hỏi:
- Diễm Mạn cô nương tìm Tiểu Nghi có việc gì?
Diễm Mạn không trả lời, đi vòng quanh nàng nhìn hết đầu rồi đến chân, cuối cùng cười mỉa mai, nói:
- Tuy khả ái nhưng nhan sắc không có gì xuất chúng, chẳng qua chỉ là một cô nương rất tầm thường! Có kẻ còn đem so sánh cô với ta, đúng là đem gà đọ với phượng hoàng.
Thì ra là chuyện này, căn bản hoàn toàn không thấy cần phải tranh cãi, Tiểu Nghi thong dong đáp lời:
- Cô nương tìm tiểu nữ là để nói những lời này? Nếu đã nói xong, Tiểu Nghi xin phép cáo lui.
Diễm Mạn thấy người vừa định bước đi đã vội chặn đường:
- Đứng lại đã, ta vẫn chưa nói xong!
“Gương mặt xinh đẹp như vậy, cần gì phải biến mình thành ra dáng vẻ phiền não tức giận thế này?” - Tiểu Nghi thầm nghĩ.
- Nếu không thể nói được lời tốt đẹp, tốt nhất đừng nên nói. Lòng của Diễm Mạn cô nương bây giờ đang khó chịu, dù nói điều gì cũng không phải xuất phát từ chân tâm, có muốn theo Tiểu Nghi đi pha trà để an tĩnh lại không?
Lời nói ra thật lòng, không ngờ lại khiến người đối diện càng thêm tức giận:
- Đừng bày những trò này với ta. Ta biết cô là thấy thuốc nổi tiếng của Phong Gia nhưng cô cũng nên biết thân phận của mình. Chẳng qua chỉ là một thuộc hạ được chủ nhân trọng dụng lại tưởng bản thân cao quý, lúc nào cũng bám theo các huynh đệ Phong Gia. Cô nương tưởng mình là người một nhà với bọn họ sao, nếu vậy hôm nay cô chẳng phải nên cùng ngồi ở chính điện của Tứ Tinh Hội chứ sao lại ở khu vực dành cho các tùy tùng. Đừng mơ tưởng nữa! Ta và Nhị gia Phong Hoan vốn tình thâm ý trọng, lần này ta được dâng tặng cho nhà họ Phong, sẽ sớm cùng người trở thành phu thê. Tiểu Nghi biết điều xin hãy cư xử thận trọng. Nhan sắc tầm thường nhìn lâu cũng thấy chán mắt, tốt nhất đừng nên làm việc quá sức mình tranh giành Nhị gia với ta, cũng đừng cố gây ra sự chú ý cho những người khác, chỉ làm trò hề mà thôi!
- Tiểu Nghi đã nghe rõ - Nữ y của Phong Gia cúi đầu tỏ ý tán thành, rồi lại ngẩng đầu tinh quái hỏi - Nhưng có một chuyện tiểu nữ vẫn chưa hiểu được. Diễm Mạn cô nương vì không được người khác xem trọng nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của mình nên đem ra so sánh với Tiểu Nghi mà tức giận hay vì không chắc chắn tình cảm của Nhị gia nên chưa thể yên lòng?
|
Chương 8. Nghiệp duyên và Tây Lạc(3)
- Cô muốn mỉa mai ta? - Thiếu nữ xinh đẹp lập tức phản kháng. Thầy thuốc của Phong Gia không nhanh không chậm, từ tốn trình bày:
- Nếu vì sắc đẹp, Tiểu Nghi xin hỏi một câu. Nếu người khác khen ngợi dung nhan tuyệt mỹ này có thể khiến cô vui vẻ, kẻ không biết trân trọng lại làm cô đau lòng tức giận. Vậy rốt cuộc cô là người sở hữu sắc đẹp này hay nó là gánh nặng trói buộc cô. Vì sao lại vất vả như vậy? Nếu vì Nhị gia, hai người đã có tình thâm ý trọng, chỉ vì đôi lời gió thoảng mây bay, vài chuyện mắt nhìn không rõ mà đem tâm nghi hoặc, tình cảm này thật sự sâu nặng được bao nhiêu?
- Ta…
Cánh tay ngọc ngà múa lên bao điệu vũ nghê thường say đắm, mềm mại như một dải lụa đào trong thoáng chốc lạnh lùng giương lên không thương tiếc, nhưng chưa kịp hạ xuống gò má hồng hồng của người trước mặt đã bị Tiểu Nghi nắm chặt lại. Một người vừa thẹn vừa giận, một kẻ điềm tĩnh như không. Tuyệt sắc giai nhân bối rối, cô nương khả ái ung dung. Hai người con gái tạo nên một khung cảnh khiến người đang nhìn không thể rời mắt.
Bắt lấy cổ tay Diễm Mạn, Tiểu Nghi có thể cảm nhận sự mềm mại, trơn mịn ấm áp nơi đó, chỉ có sức lực người nọ dồn vào là lạnh lùng tàn nhẫn. Mắt nhìn thẳng khuôn mặt tuyệt mỹ nàng không khỏi thầm nhủ: “Dung nhan thế này có thể khiến bao cô nương ngày đêm mơ ước, nhiều kẻ đố kị ghen tuông. Nhưng người đang có được nhan sắc này bây giờ lại không bình an mãn nguyện, mà vì nó tức giận đau lòng. Tự hỏi thế nhân này khi nào mới học cách “biết đủ”?”
- Đừng tùy tiện đánh người, kẻ bị đau đầu tiên không biết chừng chính là bản thân cô nương!
Nhắn gửi một câu cuối xem như tâm ý, Tiểu Nghi buông tay, quay người bỏ đi. Nhưng kẻ ở phía sau trong lòng vẫn chưa nguôi cơn giận.
- Ngươi… ngươi… Ta sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này!...
***
Thường Kính uống cạn li rượu, thoải mái nói với Phong Ngạo:
- Ngạo huynh, lần này đệ thay mặt Thường gia đến tặng quà cho các vị. Quà này là loại có một không hai trên đời, chính là đoàn ca vũ xinh đẹo hiếm có dù bao nhiêu vàng bạc cũng không mua được. Hi vọng Ngạo huynh và Nhị gia có thể hài lòng.
Phong Ngạo nâng li rượu lên uống cạn, vỗ vai Thường Kính cười:
- Vất vả cho đệ rồi. Ở bên cạnh bao nhiêu mỹ nữ thế này, chả trách đệ lúc nào cũng nhàn nhã như vậy. Ta quả thật không dám sánh bằng.
- Với vị trí chủ nhân Phong Gia của huynh, muốn bao nhiêu mỹ nữ mà không có. Chỉ là đệ không hiểu tại sao đối với hoa đẹp huynh lại không động lòng chút nào. Món quà lần này chính là dành niềm vui cho Nhị gia. Nếu huynh thật sự muốn, nhất định lần sau đệ sẽ mang đến cho huynh mỹ nữ đứng đầu thiên hạ - Thường Kính nháy mắt tự tin, việc tìm mỹ nữ chính là sở trường của y.
- Chuyện đó thì ta không cần, nhưng nể mặt tấm lòng của đệ…
Phong Ngạo lại uống cạn một li rượu đầy:
- Mau nói đi, thật ra đệ muốn ta đền đáp cái gì?
- Đệ không dám, không dám. Nhưng mà…
Thường Kính ngập ngừng:
- Nói ra có vẻ hơi kì lạ, nhưng huynh có thể cho đệ mượn thầy thuốc Tiểu Nghi của Phong Gia một ngày được không? Thật sự đệ đã nghe rất nhiều lời đồn đại về cô nương ấy. Mỹ nữ xinh đẹp đã nhìn thấy không ít, nhưng một tiểu cô nương khả ái thông minh, khí chất phi phàm thì đệ chưa từng gặp qua. Đệ muốn cùng nàng ấy…
“Rắc”, li rượu trong tay bị Phong Ngạo bóp cho vỡ nát, máu từ tay nhỏ xuống bàn từng giọt không ngừng. Thường Kính hốt hoảng đến mức luống cuống. Bất chợt bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Phong Ngạo, trong lòng đột nhiên cảm thấy kinh sợ. Y đã làm sai chuyện gì?
- Đừng lo, ta lỡ tay thôi - Phong Ngạo mỉm cười trấn an, dáng vẻ đã bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
- Mau gọi thầy thuốc. - Lúc này, Thường Kính mới hồi tỉnh, vội vã lên tiếng.
- Không cần, đừng gọi Tiểu Nghi. Ta tự băng lại là được - Phong Ngạo cương quyết xua tay. Nói rồi, quay sang nhìn Thường Kính tươi cười:
- Chuyện lúc nãy đệ nói, hãy quên đi. Suy nghĩ xem mình muốn gì khác, ta sẽ giúp cho đệ. Được chứ?
“Vì lời đề nghị lúc nãy mà huynh ấy tức giận?” - Thường Kính thấy kinh sợ, tự hiểu lời này tuy rất nhẹ nhàng nhưng tuyệt đối không được làm trái. Tốt nhất nên quên đi chuyện gặp mặt Tiểu Nghi cô nương.
- Đương nhiên, thật ra đệ chỉ tò mò chút thôi. Nhưng chắc chắn có những thứ khác thú vị hơn nhiều, đệ nghĩ xong sẽ nói với huynh - Thường Kính giả lả gật đầu.
Phong Ngạo tự mình băng vết thương lại, những mảnh vỡ và máu đều được người hầu dọn sạch. Quay sang Thường Kính nhắc nhở:
- Đệ đã muốn tặng quà, sao không mau gọi họ vào đi.
- Được, để đệ gọi ngay - Thường Kính gật gù, ra lệnh cho người hầu bên cạnh:
- Mau gọi Diễm Mạn cô nương và đoàn ca vũ vào đây.
Mười một mỹ nữ được Thường gia giàu có tuyển chọn, đào tạo từ khi còn bé do Diễm Mạn dẫn đầu nhanh chóng xuất hiện trước mặt họ. Mỗi người đều là những cô nương xinh đẹp, dễ khiến nam nhân mê đắm nhưng sắc đẹp của Diễm Mạn quả là lấn át tất cả, chính là cực phẩm của nhân gian.
Thường Kính đưa tay chỉ vào đoàn ca vũ nói với Phong Ngạo:
- Đây chính là quà tặng của họ Thường, xin Phong Gia nhận cho.
Sắc mặt Diễm Mạn rạng rỡ nhìn về phía Phong Ngạo. Đối với vị đại ca được Phong Hoan rất mực kính trọng này, Diễm Mạn đã nhiều lần nghe danh, hôm nay được gặp đúng là khí thế quân vương ngạo nghễ mà cao quý, khiến cho người nhìn không khỏi nể phục.
Phong Ngạo chỉ tay vào Diễm Mạn, nhẹ nhàng nói:
- Cô nương… xin mời bước ra đây!
Diễm Mạn có chút bối rối tách ra khỏi hàng.
- Tất cả những người này ta đều nhận, riêng vị tuyệt sắc mỹ nhân này xin Thường đệ dẫn về cho.
Diễm Mạn kinh ngạc không nói lên lời, riêng Thường Kính lắp bắp chẳng rõ chuyện gì xảy ra, hết nhìn Phong Ngạo lại nhìn Diễm Mạn:
- Ngạo huynh, sao huynh lại… Cô nương Diễm Mạn này chẳng phải là… Nhị gia…
- Không cần nói nhiều, Phong Gia chúng tôi không chấp nhận những kẻ không biết rõ thân phận của mình. Nhờ Thường đệ đưa cô nương ấy về.
Bị Phong Ngạo lạnh lùng xua đuổi, Diễm Mạn phẫn uất lên tiếng:
- Phong Ngạo, sao người lại đối xử với ta như vậy, Nhị gia…
- Đừng nhắc đến đệ ấy. Bản thân đã làm sai chuyện gì, cô nương còn chưa biết thì làm sao bước vào Phong Gia chúng tôi được. Ta mệt rồi, các người về đi!
Phong Ngạo lạnh lùng quay lưng bỏ đi mặc kệ Diễm Mạn không ngừng khóc lóc kêu gào:
- Không được, Phong Ngạo!... Ta và Nhị gia đã có đính ước… Phong Ngạo!
Buổi tối ngày hôm đó, đúng như Phong Ngạo dự đoán, sau khi ra ngoài giúp hắn làm một số việc, khi trở về nghe được tin này Phong Hoan lập tức đến tìm hỏi cho ra lẽ.
- Đại ca? Đệ biết huynh không đưa ra quyết định thiếu suy nghĩ, nhưng chuyện giữa đệ và Diễm Mạn, huynh cũng rõ ràng hơn bất kì ai, chẳng lẽ không nên nói rõ với đệ trước hay sao? - Phong Hoan vừa vào cửa đã lên tiếng bất mãn.
- Ta biết quyết định này đưa ra hơi đột ngột, mấy ngày nay đệ quá bận rộn, Thường Kính lại đưa người đến, ta đã quyết định mà không thông báo với đệ. Ta xin lỗi!
Phong Ngạo điềm tĩnh trả lời, sắc mặt không có chút gì dao động.
- Lời giải thích này với đệ vẫn chưa đủ hợp lí nhưng đệ sẽ bỏ qua. Quan trọng nhất là tại sao huynh lại từ chối Diễm Mạn?
Phong Ngạo vẫn như cũ, nhẹ nhàng đáp lời:
- Cô ta xem thường Tiểu Nghi.
- Tiểu Nghi? Sao lại liên quan đến Tiểu Nghi? - Phong Hoan hoàn toàn không hiểu.
- Ta nghĩ đệ nên đến hỏi rõ Diễm Mạn thì hơn, ta chỉ muốn nói một câu: Tiểu Nghi đã giúp đỡ Phong Gia những gì, huynh đệ chúng ta đều nhớ. Ta không cho kẻ khác xem thường, càng không được bắt nạt cô ấy. Huống chi một mỹ nhân tuyệt sắc không biết phải trái, kiêu căng hiếp người thì không xứng đáng làm phu nhân của đệ!
Phong Ngạo khẳng định từng lời rõ ràng, chắc chắn. Nghĩa là việc này khó lòng thay đổi!
- Huynh chỉ gặp Diễm Mạn lần đầu, tại sa lại có cách nhìn quá khắt khe về nàng ấy chứ?
- Đáng tiếc chỉ gặp một lần nhưng người con gái này đã hoàn toàn bộc lộ tính cách khiến cho ta không thể chấp nhận.
Mặc cho Phong Ngạo nói gì, Phong Hoan vẫn không thể từ bỏ:
- Đệ sẽ tìm hiểu rõ ràng, đệ không tin Diễm Mạn có thể làm gì quá quắt với Tiểu Nghi. Có lẽ huynh đã hiểu lầm chuyện giữa hai người họ.
- Ta chỉ e đệ sẽ phải thất vọng! - Phong Ngạo lắc đầu.
Phong Hoan vừa định ra khỏi cửa đột nhiên quay đầu quan sát sắc mặt của Phong Ngạo, nghi hoặc nói:
- Đại ca, đệ vẫn còn một chuyện muốn hỏi.
- Có chuyện gì?
- Dù là ai trong huynh đệ chúng ta đương nhiên sẽ không để người khác gây khó dễ Tiểu Nghi, nhưng đệ luôn cảm thấy trong chuyện này huynh còn có dụng ý khác? Hơn nữa, sự bảo vệ mà huynh dành cho cô ấy cũng không phải bình thường, có phải huynh…
- Đừng hỏi quá nhiều. Người đệ nên hỏi lúc này không phải là ta - Phong Ngạo lạnh mặt nhắc nhở…
***
- Nghi tỷ! Cô nương Diễm Mạn đó bị chủ nhân từ chối, xem ra không thể đến Phong Gia chúng ta rồi - Xuân Hảo từ bên ngoài trở về, chạy đến bên cạnh Tiểu Nghi nói thầm.
- Vậy sao? Mỹ nhân tuyệt sắc, múa hay đàn giỏi, lại do Thường gia thân thiết với chúng ta đưa đến, sao chủ nhân lại từ chối? - Vốn Tiểu Nghi không định hỏi chuyện của người khác, chợt nhớ đến Nhị gia nên có phần hơi lo lắng.
- Nghe nói vì cô nương ấy làm chuyện thất lễ.
“Chẳng lẽ là vì ngày hôm đó? Làm sao chủ nhân có thể biết được?”.
Xuân Hảo nhìn vẻ mặt Tiểu Nghi, đột nhiên la to:
- Là thật sao? Mỹ nhân Diễm Mạn đó quả thật đã sỉ nhục tỷ? Muội không nghĩ một nữ nhi xinh đẹp đến thế lại có thể làm chuyện này. Nếu vậy chủ nhân quả là làm rất đúng.
Tiểu Nghi nhăn mày véo mũi Xuân Hảo mắng:
- Muội đó, đã biết đầu đuôi câu chuyện ra sao mà cho là đúng! Nếu chủ nhân làm vậy, Nhị gia sẽ như thế nào. Để ta đi nói chuyện với người.
- Tỷ đừng đi, người có lòng dạ không tốt đến chỗ chúng ta sẽ làm khó tỷ. - Nữ tỳ trung thành kéo tay dùng dằng không muốn bỏ ra.
- Xuân Hảo ngốc ơi, tỷ có thể dễ bị làm khó đến vậy ư? Lời nói ra trong lúc nóng giận che mờ lí trí không thể vội xem là lòng dạ không tốt, muội đừng xem thường mắt nhìn của Nhị gia như vậy!
Trong lúc đó, Phong Hoan đến chỗ của Thường Kính tìm gặp Diễm Mạn.
- Phong Hoan! Huynh hãy nghĩ cách đi, ngày mai muội phải theo Thường gia rời khỏi nơi này rồi - Diễm Mạn vừa nhìn thấy người đến nước mắt đã tuôn rơi không ngừng, níu tay Phong Hoan khóc lóc. Nhị gia đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp, lo lắng hỏi:
- Giữa muội và Tiểu Nghi đã xảy ra chuyện gì?
Diễm Mạn đột nhiên ngừng khóc, sững sờ:
- Là vị nữ thầy thuốc đó ư? Quả thật là cô ta? Muội còn suy nghĩ mãi ruốt cuộc đã làm gì khiến đại ca Phong Ngạo của huynh tức giận đến mức này. Hóa ra là một thuộc hạ của nhà họ Phong mà muội bị từ chối sao? Rốt cuộc cô ta là ai?
Phong Hoan nghe xong lắc đầu thở dài:
- Muội đã nói chuyện với Tiểu Nghi với thái độ này ư?
Diễm Mạn lùi ra xa, đau lòng trách móc:
- Muội thật sự không hiểu. Cô ta chẳng qua chỉ là một thầy thuốc của các huynh. Cho dù y thuật tài giỏi đến mức nào, cho dù giúp đỡ Phong Gia các huynh những gì cũng không xứng đáng được đối xử như vậy.
- Diễm Mạn! - Phong Hoan ngắt lời - Tiểu Nghi không phải là thuộc hạ bình thường, cô ấy đã nhiều lần cứu huynh đệ bọn ta thoát khỏi quỷ môn quan. Những trải nghiệm sống chết này ta không thể một lúc làm cho muội thấu hiểu nhưng mọi người đều đã xem cô ấy là người trong nhà. Phong Gia ta coi trọng tình thân đến mức nào, chẳng lẽ muội không biết? Bây giờ tự muội đã làm cho tình hình trở nên rất xấu, muội có hiểu không?
|
Chương 8. Nghiệp duyên và Tây Lạc(4)
- Người trong nhà? Thật ra huynh đối với cô ấy là tình cảm gì? - Diễm Mạn không thể ngăn được bản thân hỏi rõ gút mắc lớn trong lòng.
- Diễm Mạn! Ta luôn làm việc cùng Tiểu Nghi. Ta... luôn xem Tiểu Nghi như tiểu muội thân thiết, sao muội có thể suy nghĩ lung tung như vậy.
Trong đầu Diễm Mạn đột nhiên nhớ lại hình ảnh người con gái hôm đó tươi cười, lúc nghe xưng tên còn khẽ reo vui:
- Diễm Mạn cô nương? Nhị gia...
Chẳng lẽ trong một lúc không rõ ràng thật sự đã tự chuốc họa vào thân? Bây giờ tự trách còn có ích gì, Phong Hoan đã từng nhiều lần nói qua một khi Phong Ngạo đã quyết định thì các huynh đệ còn lại khó lòng trái ý.
- Vậy bây giờ muội phải làm gì, muội không muốn trở về - Diễm Mạn tuyệt vọng khóc.
Phong Hoan nhíu mày suy nghĩ, tình cảnh này thật sự tiến thoái lưỡng nan. Bản thân không muốn huynh đệ bất hòa, nhưng cũng không thể từ bỏ Diễm Mạn.
- Đại ca rất cương quyết về chuyện này. Có lẽ... chỉ có Tiểu Nghi mới giúp được muội.
Diễm Mạn kinh ngạc, lau nước mắt ấp úng nói:
- Tiểu Nghi?... Cô nương ấy sẽ chịu giúp sao?
- Đừng lo lắng, Tiểu Nghi không phải là nữ nhi nhỏ mọn thông thường, sẽ không để bụng đâu.
Tiểu Nghi tự mình tìm đường đến chỗ Diễm Mạn, vừa đến nơi nghe thấy câu này liền làm mặt lạnh lên tiếng nói:
- Ai nói là tiểu nữ không để bụng, Nhị gia đánh giá quá cao Tiểu Nghi rồi. Thật ra Tiểu Nghi cũng là nữ nhi nhỏ mọn như Diễm Mạn cô nương thôi!
- Cô nương... - Người bị nhắc đến xấu hổ đỏ mặt.
Phong Hoan khẽ cười trấn an:
- Diễm Mạn! Cô ấy chỉ đùa thôi!
Quả nhiên Tiểu Nghi thoắt cái đã cười rạng rỡ, đến gần an ủi Diễm Mạn:
- Đừng quá căng thẳng, chuyện này vẫn có thể cứu vãn được.
- Cô nương thật sự chịu giúp ta sao? Chẳng lẽ cô nương không biết giận hờn, không biết oán trách? - Diễm Mạn vẫn cảm thấy nghi hoặc không dám tin. Tiểu Nghi thì xem như không có chuyện gì, đến gần đối diện, chậm rãi đáp:
- Miệng của cô, nói chuyện gì là tùy ý cô. Tai của ta, muốn nghe hay không là do ta quyết định. Những lời hôm trước cô nói đã theo gió bay mất rồi. Ta không giữ trong lòng đâu.
- Thật sao?
- Đương nhiên, nhưng trước khi giúp hai người giải quyết vấn đề khó khăn, xin trả lời một câu. Mấy hôm nay Diễm Mạn cô nương rất ghét Tiểu Nghi, cảm giác này có vui vẻ không? - Tiểu Nghi rất nghiêm túc hỏi.
- Không vui chút nào! - Diễm Mạn thành thật lắc đầu.
Tiểu Nghi vừa nghe xong lại nở nụ cười tươi, đôi mắt trong sáng ánh lên vẻ trêu chọc:
- Nhưng mấy hôm nay ta đều ăn ngon ngủ yên, không có chút khổ sở nào!
- Cô nương chế nhạo ta? - Diễm Mạn vừa thẹn vừa tức, nói lời trách móc.
- Diễm Mạn! Ghét người khác chính là như vậy. Bản thân khó chịu đến mức nào, kẻ đó cũng không hay biết. Làm vậy khác nào muốn giết người mà tự mình uống thuốc độc, người thiệt thòi nhất là bản thân cô nương! So với cô nương, ta biết lo lắng cho chính mình nhiều hơn nên không muốn chuốc thứ phiền não này.
Nữ y khả ái nhìn vị mỹ nhân đối diện. Tuy nét mặt Diễm Mạn vẫn phảng phất nét u buồn nhưng tâm trạng xem ra đã tốt hơn một chút, bây giờ đang cúi mặt phụng phịu nói:
- Nghe thì dễ, làm thì rất khó… nhưng… - Đột nhiên, Diễm Mạn ngẩng đầu chăm chú nhìn Tiểu Nghi:
- Hôm nay, ta quả thật có thể cảm nhận Tiểu Nghi cô nương không chỉ đơn giản như ta nghĩ.
Tiểu Nghi lắc đầu:
- Đừng bận tâm chuyện đó, việc quan trọng bây giờ là cô nương có muốn đến Phong Gia hay không?
- Đương nhiên là muốn - Mỹ nhân lập tức trả lời không do dự.
Tiểu Nghi tỏ vẻ không tin, nghiêm nghị hỏi:
- Muốn đến mức nào, có thể chịu vất vả, khổ sở vì Nhị gia không?
Từ nãy vẫn đứng phía sau lắng nghe cuộc trò chuyện của hai nữ nhi, Phong Hoan đột ngột xen vào lo lắng hỏi:
- Tiểu Nghi?
Diễm Mạn lập tức gật đầu đồng ý:
- Được, cực nhọc thế nào ta cũng chịu được.
- Tốt, kể cả làm việc dưới quyền của người mà Diễm Mạn cô nương ghét bỏ cũng không vấn đề gì chứ? - Tiểu Nghi bình thản hỏi, thấy hai người kia ngơ ngác không hiểu, nàng chỉ nhoẻn miệng cười…
***
Chiều hôm ấy nữ thầy thuốc của Phong Gia sau hai ngày né tránh, tự mình tìm đến chỗ của Phong Ngạo.
Một mình ở trong phòng, Phong Ngạo vẫn đang xem các thỏa thuận Tứ Tinh Hội tạm thời đưa ra sau mấy ngày trao đổi cùng nhau. Vì chuyện xuất quân đến Bình Nguyên, hắn biết muốn giữ hòa khí phải nhường một bước, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích Phong Gia thì một vài ràng buộc nho nhỏ cũng có thể chấp nhận được, thậm chí nhún mình dùng vài lời hối lỗi dễ nghe nói với các vị thúc bá kia cũng không phải chuyện quá lớn. Tứ Tinh Hội được thiết lập không chỉ là để liên kết các lực lượng lớn mạnh nhất giúp chống lại các thế lực nguy hiểm tàn ác, đe dọa sự bình yên mà còn nhằm khống chế giữa các thành viên, tránh gây ra cảnh tranh giành gây chiến chiếm đoạt đất đai khắp nơi.
Cửa vừa mở, không cần ngước nhìn Phong Ngạo cũng biết là người nào đang đến. Tiếng bước chân nhẹ nhàng thong dong này ngoài Tiểu Nghi còn có thể là ai khác.
Tiểu Nghi mang theo khay thuốc, nhẹ nhàng đến bên cạnh. Phong Ngạo vẫn chăm chú đọc, không hề ngẩng đầu.
- Chủ nhân, Tiểu Nghi mang thuốc đến cho người.
- Hôm nay không bảo Xuân Hảo mang đến à? Được rồi, cứ để ở đó cho ta - Phong Ngạo không hề bận tâm, trả lời rất thản nhiên.
Tiểu Nghi đặt thuốc xuống, bắt gặp thức ăn được đặt trong khay ở gần đó, hình như đã nguội hẳn, có vẻ chưa từng động đũa qua, khẽ nhắc nhở.
- Người nên ăn uống đúng giờ, đừng tùy tiện như vậy.
- Ta bận quá, đã nguội rồi à? - Phong Ngạo nhìn khay thức ăn, quả thật đã chăm chú đọc đến mức quên mất.
- Phải hâm nóng lại trước đã.
Thấy Tiểu Nghi định mang thức ăn rời khỏi, Phong Ngạo ngẩng đầu lạnh nhạt lên tiếng:
- Không cần vội! Muốn nói chuyện gì?
Tiểu Nghi biết rõ không thể qua mắt chủ nhân Phong Gia. Suốt hai ngày tránh gặp mặt, hôm nay nàng tự mình đến đây đương nhiên có chuyện muốn cầu xin. Nghĩ đến ánh mắt tha thiết của Diễm Mạn và vẻ mặt tràn đầy tin tưởng của Nhị gia, tiểu cô nương khẽ hít một hơi thật sâu, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Phong Ngạo, nói thật chậm:
- Chuyện về Diễm Mạn.
Phong Ngạo đang chăm chú quan sát Tiểu Nghi, lập tức quay đầu nhìn vào những văn tự trên bàn, trả lời ngắn gọn:
- Không được!
- Người chưa nghe rõ là chuyện gì, sao lại biết là không được?
- Chuyện gì liên quan đến người này đều không được - Phong Ngạo cứ ngang ngược đáp trả.
Tiểu Nghi không dễ bị những lời này làm cho nhụt chí, tiếp tục gặng hỏi:
- Ngay cả Nhị gia cũng không được?
- Đệ ấy đã đến xin rồi, vẫn chưa chịu từ bỏ sao! - Phong Ngạo vẫn hờ hững, không thèm quan tâm.
Tiểu Nghi nhìn Phong Ngạo khẽ nhủ thầm: “Bản thân cố chấp đến mức nào lại có thể tùy tiện khuyên bảo người khác buông tay, đúng là không nhìn lại mình”. Nàng nghiêm giọng, nói:
- Nếu là người mà ngài đem lòng yêu thương, liệu có thể nói câu từ bỏ này dễ dàng đến thế không?
|
Chương 8. Nghiệp duyên và Tây Lạc(5)
Không hề xấu hổ, Phong Ngạo lập tức đáp:
- Không thể!
- Nếu đã vậy sao người lại ép Nhị gia? - Tiểu Nghi tiến thêm một bước, trái lại Phong Ngạo không nao núng đáp:
- Vì Diễm Mạn không xứng đáng để đệ ấy làm vậy.
- Vậy người mà ngài quan tâm thì nhất định sẽ xứng đáng sao? - Tiểu Nghi nhíu mày hỏi, hi vọng chủ nhân biết lấy lòng đo lòng, suy nghĩ cho người khác. Không ngờ Phong Ngạo ngẩng đầu nhìn nàng chăm chăm, thoải mái đáp:
- Đương nhiên!
Tiểu Nghi bị nhìn đến bối rối, quay sang hướng khác khẽ nói:
- Đúng là không ai ngang ngược như người.
Phong Ngạo nhìn cử chỉ đáng yêu này không thể giả vờ làm ngơ, bật cười khẽ gọi:
- Lẩm bẩm cái gì, muốn tiếp tục thương lượng thì quay mặt lại đây.
Tiểu Nghi không có cách nào, miễn cưỡng quay đầu, mím môi không nói.
- Đừng dùng vẻ mặt đó, ta đã nói trước cô là thuộc hạ đắc lực của Phong Gia, tự mình chăm lo bản thân cho tốt, đừng để người ta bắt nạt, ép ta phải ra tay. Nếu cô không ở khu vực dành cho tùy tùng đó, cũng sẽ không bị xem nhẹ như vậy.
“Rõ ràng chính mình gây ra sóng gió, bây giờ lại đổ cho người khác” - Tiểu Nghi thầm nhủ trong lòng không dám nói ra, chỉ sợ sẽ làm hỏng mất cơ hội của Nhị gia và Diễm Mạn. Cuối cùng nàng thận trọng suy nghĩ, chậm rãi lên tiếng:
- Người khác xem nhẹ hay không tiểu nữ vốn không bận tâm, người không cần…
Phong Ngạo lập tức gạt ngang:
- Nhưng ta rất bận tâm, ta không thích thấy chuyện chướng mắt.
Tiểu Nghi thở dài, hỏi nhỏ:
- Người thật sự không lo nghĩ cho Nhị gia sao?
- Ta rất quan tâm huynh đệ của mình, đệ ấy nhất định sẽ có một phu nhân tốt - Phong Ngạo mặc nhiên khẳng định.
- Người không sợ ảnh hưởng tình cảm huynh đệ ư? - Tiểu Nghi cố gắng làm người đối diện động lòng, nhưng Phong Ngạo vẫn cương quyết:
- Một chút dao động đương nhiên khó tránh khỏi, nhưng gốc rễ bền chặt, rất khó lung lay. Huống chi đệ ấy biết rõ ta đâu phải vô lí.
- Người phạm lỗi nếu biết ăn năn nên được khoan dung. Cho người khác cơ hội cũng là chừa lại cho bản thân một con đường, hà tất phải tuyệt tình như vậy?
Nghe lời khuyên nhủ này, sắc mặt Phong Ngạo dường như có chút thay đổi, suy nghĩ một chút liền hỏi:
- Làm sao ta biết cô nương ấy sẽ sửa đổi?
Một tia hi vọng vừa lóe lên, Tiểu Nghi nhất định nắm bắt lấy:
- Nếu không cho người ta một cơ hội, người sẽ mãi mãi không thể nào biết được. Nếu bây giờ từ chối Diễm Mạn, Nhị gia sẽ oán trách người không nương tình. Hãy để cho bản thân cô ấy một cơ hội tự sửa đổi, nếu quả thật không thay đổi được, Nhị gia đâu phải người không hiểu lí lẽ, nhất định sẽ biết cần phải buông tay.
Phong Ngạo lắc đầu không hài lòng:
- Kẻ gây ra lỗi không thể bỏ qua dễ dàng như vậy, nhất định phải chịu phạt.
Chuyện này Tiểu Nghi cũng đã nghĩ đến sẽ khó tránh khỏi, lập tức đề nghị:
- Người cứ để cô ấy đến phòng dược làm việc một thời gian, chẳng phải đã là trừng phạt lớn rồi sao?
Phong Ngạo nhìn nét mặt khẩn trương của Tiểu Nghi quả thật rất hứng thú, nghiêng đầu hỏi:
- Tiểu Nghi, cô suy nghĩ chu đáo như vậy. Quả thật rất muốn ta khoan dung chuyện này sao?
- Rất muốn! - Tiểu Nghi liên tục gật đầu.
Phong Ngạo ra vẻ khó nghĩ, do dự:
- Nhưng mà… hình như Tiểu Nghi vẫn vì chuyện ta đưa quân chinh phạt Bình Nguyên mà chưa mở lòng khoan dung. Sao lại đòi hỏi ta chuyện này?
Khẽ than một tiếng: “Người ta nói chạy trời không khỏi nắng, nói chuyện một lúc cũng không tránh được việc này!” Tiểu Nghi cúi mặt, nói thật nhỏ:
- Tiểu nữ là người bên dưới, không dám trách cứ chủ nhân!
Muốn tìm cơ hội làm khó tiểu thần tiên này không phải dễ dàng, đương nhiên Phong Ngạo không buông tha, hờn giận nói:
- Không trách sao lại dọn khỏi Thính Phong các, đến Tứ Tinh Hội lại ở chỗ dành cho tùy tùng, nói dối không khéo chút nào!
Tiểu Nghi im lặng một lúc, cuối cùng quyết định thành thật nói rõ suy nghĩ trong lòng:
- Chuyện đã qua không nhắc nữa, nhưng tương lai liệu người có vì bốn chữ bảo vệ người nhà này mà gây ra đổ máu bừa bãi hay không, quả thật khó đoán. Được quý trọng chưa chắc đã là phúc, Tiểu Nghi chỉ không dám gánh vác quá nhiều mạng người trên vai thôi.
Phong Ngạo rời khỏi chỗ, chậm rãi đến gần, đột ngột nắm chặt lấy bàn tay của Tiểu Nghi khiến nàng khẽ giật mình. Nàng muốn rút tay nhưng lại không thể, cũng giống như ngày hôm đó ở trại Mãn Cúc. Chủ nhân Phong Gia từ tốn phân trần:
- Ta không phải bạo quân vì một chuyện nhỏ mà giết người, có thể chuyện của Bình Nguyên ta có chút nóng lòng, sau này ta sẽ cân nhắc tìm ra biện pháp vẹn toàn hơn.
- Thật sao? - Tiểu Nghi ngẩng đầu nhìn hơi e ngại.
- Chẳng phải lúc nãy cô vừa nói, nếu không cho người ta cơ hội làm sao biết có được hay không. Cho người khác cơ hội cũng là chừa lại cho bản thân một con đường, hà tất phải tuyệt tình như vậy?
Tiểu Nghi xụ mặt rồi lại mím môi, tỏ ý bất mãn:
- Ngươi cố tình kéo hai chuyện này làm một sao?
Nhìn những biểu hiện này Phong Ngạo chợt thấy vui vẻ, ngọt ngào đáp:
- Thì chúng vốn chỉ là một chuyện kia mà!
- Thôi được, Tiểu Nghi nói không lại với người! - Tiểu Nghi đành chịu thua, còn bị giữ chặt tay không thể rút lại, tiếp tục tranh cãi cũng không thể nào thắng được.
Phong Ngạo vô cùng hài lòng, gật gù nói:
- Tốt, vậy cứ để Diễm Mạn đó ở dược phòng đi!
Một lời như trút hết mọi nỗi băn khoăn, điều đầu tiên nghĩ đến chính là nhanh chóng thoát khỏi tình huống khó xử này.
- Đa tạ, Tiểu Nghi… đi hâm nóng lại thức ăn!
Thấy nàng ngước mắt nhìn mình thành khẩn, Phong Ngạo tự biết không nên tiếp tục làm cho Tiểu Nghi bối rối thêm, bèn buông tay ra gật đầu đồng ý. Nhưng người vừa ra đến cửa đã bị Phong Ngạo gọi lại:
- Tiểu Nghi!
Tiểu Nghi quay đầu lo lắng, cứ như sợ bị người trước mặt nhảy đến giữ chặt không tha. Phong Ngạo bật cười:
- Mau dọn đến chính điện, khi nào trở về hãy quay lại Thính Phong các, có biết không?
Nàng mỉm cười gật đầu:
- Tiểu Nghi đã nhớ rồi!...
***
Sau khi Phong Ngạo và mọi người trở về, dược phòng xuất hiện một tuyệt sắc giai nhân thường ngày ra ra vào vào, làm việc theo lời hướng dẫn của Tiểu Nghi. Nữ y của nhà họ Phong không hề khách sáo, yêu cầu Diễm Mạn làm việc giống như những người khác ở dược phòng, không chút thiên vị. Điều đó có nghĩa là Diễm Mạn phải giúp họ kiểm tra thảo dược, phơi thuốc, nấu thuốc… chuyện gì cũng phải động tay. Quần áo mặc hàng ngày cũng là loại đơn giản, thuận tiện khi làm việc, không còn xiêm áo lộng lẫy như các vị cô nương khác ở đoàn ca vũ. Tuy rằng một lòng hướng đến Phong Hoan, không hề kêu than một lời nhưng trong lòng Diễm Mạn khó tránh khỏi uất ức, mỗi ngày đều cố gắng chịu đựng trải qua, đối với mọi người ở dược phòng cũng rất xa cách thậm chí còn né tránh tiếp xúc. Tiểu Nghi đều nhìn thấy rõ nhưng không nói gì.
Hôm nay Tiểu Nghi có rất nhiều việc phải làm, đến lúc nhìn ra ngoài trời đã tối hẳn. Con đường trở về Thính Phong các lấp loáng ánh trăng mờ nhạt, đâu đó thoang thoảng hương hoa thơm dịu ngọt. Nàng đột nhiên nghe có tiếng người thổn thức, hóa ra là cô nương xinh đẹp kia trốn ra đây khóc một mình. Tiểu Nghi vội đến gần lo lắng hỏi:
- Diễm Mạn, tỷ có việc gì mà khóc? Có phải bị bệnh không?
Mỹ nữ xoay lưng lau nước mắt, hờn giận nói:
- Ta không sao, người đứng đầu dược phòng như cô nương đừng bận tâm đến nữ tỳ nhỏ bé này.
Tiểu Nghi nhoẻn miệng cười:
- Sao tuyệt thế giai nhân như tỷ lại tự xem mình là nữ tỳ? Có phải thời gian này ở dược phòng thấy vất vả không? Đã hối hận rồi sao? Nếu muốn muội sẽ đến nói với Nhị gia tìm cách đưa tỷ sang nơi khác.
Diễm Mạn sợ hãi lắc đầu:
- Đừng mà, cô nương làm vậy khác nào làm khó ta. Nếu Phong Ngạo biết được nhất định cho là ta không biết sửa đổi, không chừng sẽ đuổi ta ra khỏi thành, như vậy ta làm sao có thể ở cùng một chỗ với Phong Hoan. Ta xin cô bỏ qua lần này!
Tiểu Nghi kéo mỹ nữ ngồi xuống bãi cỏ cùng mình, dứt khoát nói:
- Muốn muội bỏ qua cũng được, hôm nay tỷ phải trò chuyện với muội. Có một số chuyện muội muốn tỷ nói cho rõ.
|