Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy
|
|
Chương 60:
Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Tất cả các doanh tập hợp xong lính của mình, lại tập trung toàn bộ, chờ đến khi tất cả các doanh tập hợp một chỗ, Trọng Túc Dương mới chậm rãi đi tới, vẫn chắp tay sau lưng, đưa tay kéo nón lính.
Ánh mắt lạnh lùng quét qua tất cả đám lính, Phó Sủng nhìn không ra, những lính khác chỉ cần một cái đã có thể nhìn ra, đây tuyệt đối là người đã từng mang lính, chỉ cần khí thế kia đã có thể trấn áp cả “Tuyết Lang”.
“Sáng sớm hôm nay để mọi người tập trung ở đây, có vài câu nói.” Giọng Trọng Túc Dương vốn bình tĩnh, đột nhiên đề cao, quát đám lính: “Diễn tập quân sự sắp ngay trước mắt, các cậu cẩn thận tỉnh táo cho tôi, trên sinh hoạt càng không thể xảy ra bất cứ vấn đề gì cho ông đây, nghe rõ không?”
“Nghe rõ!” Cho nên đám lính nghiêm mặt, miệng đồng thanh gào, Trọng Túc Dương bắt đầu tàn nhẫn, không phải bọn họ chưa từng thấy, Đường Dật rất tuyệt, nhưng khi Trọng Túc Dương phạt người, gần như là máu lạnh.
Yêu cầu anh định ra gần như không thay đổi chút nào, cho nên đối mặt với chính ủy, mọi người cũng không dám bỏ xuống.
Khi Trọng Túc Dương đứng ngay trước nói kỷ luật và cuộc sống, một chút chuyện vặt vãnh, lúc này Đường Dật mới đi như chạy đến, lúc đến bên cạnh Trọng Túc Dương các các doanh, dừng lại, đứng quân tư theo tiêu chuẩn ở đo, la to một tiếng: “Báo cáo!”
“Đứng vào hàng ngũ!” Trọng Túc Dương nhếch cằm, Đường Dật lập tức đi bước nghiêm đến đứng bên cạnh một doanh, Phó Sủng bất giác thấy tức cười, người đàn ông này tham ngủ, giờ tới đây không sợ Trọng Túc Dương phạt sao?
Nhìn hôm nay tâm tình Trọng Túc Dương không sảng khoái lắm, xem ra Đường Dật gặp xui xẻo, Trọng Túc Dương die3nda`nle3qu'ydo0n phát biểu hơn mười phút, kêu Đường Dật: “Đường Dật, bước ra khỏi hàng, đọc bản kiểm điểm!”
Hôm nay anh tụ tập mọi người đến cùng một chỗ, nói những lời này cũng không phải trọng điểm, dù sao ngày thường đều nói, trọng điểm chính là thằng nhóc Đường Dật chết tiệt phải đọc bản kiểm điểm trước cả đại đội.
Còn nói Phó Sủng là vợ cậu ta, vậy thì thế nào? Để ông đây không thoải mái, ông đây cũng không thể khiến cậu thoải mái, đúng không?
“Rõ!” Đường Dật cất bước ra khỏi hàng, đứng trước đám lính, mọi người vẻ mặt nín cười, phó đội trưởng Đường và chính ủy bất hòa, không có chuyện gì hai người cũng vùi chôn đối phương rồi, ở đại đội đã không phải chuyện mới rồi, đội trưởng cũng nói hai người không ít.
Nhìn không vừa mắt chính là thấy ngứa mắt, không có chuyện gì, chỉ không biết sao hôm nay phó đội trưởng Đường xui xẻo vậy, để chính ủy tóm được nhược điểm phải đọc bản kiểm điểm.
Đường Dật lạnh lùng quét mất, cả đám lính lập tức thu hồi cảm xúc, nghiêm mặt nhìn thẳng phía trước, không dám đắc chí lần nữa, nếu không phó đội trưởng Đường bị sỉ nhục rồi, không phải bọn họ cũng xui xẻo theo?
Liếc nhìn đám lính, lúc này Đường Dật mới lấy một tờ giấy từ trong túi ra, tay khẽ run, nhìn bản kiểm điểm, vừa định đọc lại sững sờ rồi, tiểu Hải chết tiệt này, giúp anh viết bản kiểm điểm lại ghi cái quái gì, hôm qua quá bận, không có thời gian nhìn, vào lúc này đọc không phải để cho tụi nhóc này giễu cợt đến chết?
Trọng Túc Dương ở bên kia hơi híp mắt nhìn Đường Dật: “Giờ sao? Không nguyện ý đọc phải không, hay chưa biết chữ vậy?”
Vừa giở trò để Đường Dật mang vật nặng chạy bốn mươi lăm dặm, thằng nhóc chết tiệt này rất không thức thời, sớm biết vào lúc này bị làm khó, lúc trước không nên đắc tội anh.
Đường Dật liếc mắt nhìn Trọng Túc Dương không nhúc nhích, Phó Sủng đứng phía dưới cố nén cười, khóe mắt lộ vẻ hài hước, đột nhiên cao giọng nói: “Báo cáo chính ủy, phó đội trưởng Đường ngượng ngùng, tôi nguyện ý đọc thay!”
Cô đặc biệt hiếu kỳ không biết bên trong bản kiểm điểm của Đường Dật viết cái gì, tự viết mình cũng ngại đọc, dù sao cô không sợ mất thể diện.
Lời Phó Sủng vừa dứt, Đường Dật dieendaanleequuydonn trợn mắt nhìn sang, cô nhóc chết tiệt kia, xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện hả, nếu anh không đọc, Trọng Túc Dương cũng không làm được gì anh, cùng lắm thì chịu phạt mang nặng chạy bộ thôi, cô nhóc chết tiệt kia dính vào, không đọc không được.
Những lính khác cũng kìm nén đến toàn thân phát run, chuyên gia mật mã mới tới chính là khí phách oai vệ, ngay cả phó đội trưởng Đường cũng dám vạch trần.
Trọng Túc Dương nhìn Phó Sủng nguyện ý làm thay, nụ cười nơi khóe miệng như có như không, nói với Phó Sủng: “Được, là cô đi, bước ra khỏi hàng, cô tới đọc!”
Nghe lời Trọng Túc Dương nói, Phó Sủng không nói hai lời, đi tới trước mặt Đường Dật, đưa tay cầm bản kiểm điểm của Đường Dật, Đường Dật hơi híp mắt, tỏ vẻ không có ý định đưa, bị Phó Sủng đoạt lấy, quét mắt nhìn qua bản kiểm điểm, cố nén cười.
Phó Sủng cầm tờ giấy trong tay, ho nhẹ mấy tiếng, vẻ mặt phớt tỉnh bắt đầu đọc: “Đại đội trưởng Kiều tôn kính, chính ủy, các chiến sỹ thân ái, làm phó đội trưởng, nên làm việc gương mẫu, nhưng tôi lại lén lút có chủ ý với chuyên gia mật mã mới tới, không có chuyện gì lại thích tiếp cận cô gái trước mặt, đáng thẹn nhất chính là, đáng thẹn nhất chính là… Phì…”
Phó Sủng nhịn không được, nở nụ cười, đám lính phía dưới cũng cười, Đường Dật lườm Phó Sủng, quay đầu nhìn đám lính, quát mạnh: “Cười đã chưa? Cười nữa đi, ông đây nhìn xem!”
Tiếng nói vừa dứt, đoàn người lập tức nén cười, phó đội trưởng Đường phát uy, còn ai dám cười? Chỉ có điều chuyện này là thật hay là giả? Phó đội trưởng Đường cũng không tệ đó, vừa nhìn thấy con gái nhà người ta đã lập tức tiến tới, quả nhiên có cách thức, có thủ đoạn!
“Còn đọc sao? Chính ủy?” Phó Sủng cười đến nghẹn, nhìn Trọng Túc Dương, anh không có ý kiến gì thì tiếp tục đọc, ngược lại nếu đọc tiếp, xem mặt mũi Đường Dật, lúc mang lính cũng bị mất uy tín,
Mặt Trọng Túc Dương đen sì, coi như thằng nhóc chết tiệt này có giác ngộ, có thể viết bản kiểm điểm, trầm mặt nói với Phó Sủng: “Cậu ta không biết xấu hổ viết, tôi cũng ngượng ngùng nghe, biết rất mất mặt ư Đường Dật? Biết tạo ảnh hưởng o tốt cho đại đội không Đường Dật? Cậu chính là phó đội trưởng, muốn làm tôi và đội trưởng Kiều tức chết phải không?”
Đã sớm nói thằng nhóc chết tiệt này chú ý ảnh hưởng đi, cậu ta cố tình không nghe, chuyện như vậy có thể để cho người ta tức chết, may mà để cho anh nhìn thấy, nếu đội trưởng Kiều nhìn thấy, không phải đuổi đánh Đường Dật khắp đại đội?
Lúc Trọng Túc Dương không có việc gì sẽ theo thói quen mang Kiều Chí Vĩ ra dọa người, đây cũng là điểm Đường Dật đặc biệt không thích, quá phúc hắc rồi, sợ rằng Trọng Túc Dương không biết, Kiều Chí Vĩ ước gì mình và Phó Sủng xong rồi.
“Chính ủy, tôi sai rồi! Tôi không nên không để ý đến thân phận của mình, tạo ảnh hưởng không tốt đến đơn vị!” Đường Dật chuyển mềm với Trọng Túc Dương, không phải anh mềm yếu, mà trong lúc mấu chốt, anh nhất định phải tỏ thái độ với Trọng Túc Dương.
Đây là doanh trại, nói lý với Trọng Túc Dương, làm ngược lại, cố ý chọc tức anh ta, đó là một cách nói.
|
Chương 61:
Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Nhưng bây giờ ở trước mặt đám lính, anh quyết không thể làm vậy, nhất định phải cho Trọng Túc Dương mặt mũi, dù sao Trọng Túc Dương cũng là chính ủy, ở đơn vị anh là lính, lời Trọng Túc Dương nói anh nhất định phải phục tùng.
Trọng Túc Dương thấy Đường Dật chuyển mềm, trong đầu sướng đến phát rồ rồi, bạn nói thằng nhóc này nhận sai sớm có phải xong rồi không, cần gì phải làm thành như vậy, anh cũng không phải ép buộc Đường Dật đọc bản kiểm điểm trước mặt đám lính, khiến Đường Dật không xuống đài được.
“Sau này sẽ còn phạm phải sao?” Sắc mặt Trọng Túc Dương hòa hoãn đi nhiều, nhìn Đường Dật mở miệng hỏi lần nữa.
Đường Dật “Bộp” đứng theo tiêu chuẩn quân tư ở đó, cao giọng nói: “Báo cáo chính ủy, về sau tuyệt đói không tái phạm, khiến chính ủy, khiến đội trưởng Kiều mất thể diện!”
Không phải nói xin lỗi sao? Cũng sẽ không chết người, dù sao trước sau anh cũng là binh lính càn quấy, lưu manh vô lại, ném một chút mặt, anh không sao.
“Thái độ này cũng không tệ lắm!” Trọng Túc Dương lườm Đường Dật, ngược lại nhìn đám lính đột nhiên hô một tiếng: “Các cậu cũng nhớ lấy cho tôi, được rồi, toàn thể giải tán, ăn cơm!”
Tiếng hô vừa rơi xuống, đám lính lập tức giải tán, mọi người đi như chạy đến nhà ăn ăn cơm, đợi tất cả mọi người rời khỏi sân huấn luyện, Trọng Túc Dương cũng trở về phòng làm việc, lúc này Đường Dật mới cất bước đến trước mặt Phó Sủng, kéo Phó Sủng định rời đi.
Hơi híp mắt, Đường Dật cứ nhìn Phó Sủng như vậy, ánh mắt Phó Sủng hoảng hốt, không dám nhìn mắt Đường Dật, nếu Đường Dật dám trả đũa cô, cô lập tức đi nói cho chính ủy, còn để cho Đường Dật viết bản kiểm điểm.
“Gan em không nhỏ nhỉ, vừa rồi giúp anh đọc bản kiểm điểm, còn chủ động!” Đường Dật hận không thể die enda anle equu ydonn nhìn xem đáy lòng cô nhóc này, rốt cuộc có trưởng thành không, người đàn ông của mình mất mặt trước nhiều người như vậy, cô rất vui vẻ sao?
Phó Sủng nén cười, mím mím môi: “Em chính là muốn nhìn bên trong bản kiểm viết sao, để cho anh ngượng ngùng đọc lên như vậy?”
Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, chỉ có điều cô không sao, có thể nhìn chuyện cười của Đường Dật một lần, cũng đáng giá.
“Biết anh ngại đọc lên, em ý tứ khá tốt tiến lên đọc, tức giận khiến bao tử anh phát đau!” Vẻ mặt Đường Dật thất bại, nếu người khác còn có thể phạt để hả giận, nhưng lại là cô nhóc Phó Sủng này, bị tức anh cũng chỉ có thể tự mình gánh chịu, cũng không thể để Phó Sủng đi chịu phạt?
Phó Sủng ngước mắt nhìn Đường Dật, tay siết bản kiểm điểm, nhỏ giọng nói: “Em đói rồi, muốn ăn cơm.”
Đường Dật bất đắc dĩ xua xua tay, nói với Phó Sủng: “Đi đi, đi đi, kiếp trước thiếu nợ em, đời này em chính là đến đòi nợ anh.”
Phó Sủng vui mừng, cầm bản kiểm điểm rời đi, nhà họ Phó cũng nói vậy, Phó Sủng sinh ra chính là đến đòi khoản nợ, lời này cô đã nghe quen, về cơ bản cũng có sức miễn dịch.
Nhét bản kiểm điểm của Đường Dật vào túi, Phó Sủng đi phòng ăn ăn cơm, lính đi qua bên cạnh cũng sẽ đặc biệt bội phục liếc nhìn cô, cũng không nhiều lời, Phó Sủng lấy cơm, vừa ngồi xuống bên bàn, Tiếu Khải đã bưng cơm tới.
Ngồi đối diện Phó Sủng, Phó Sủng thấy Tiếu Khải, lễ phép cười, mặc dù cô là yêu nghiệt, nhưng vẫn thật có lỗi, làm bậy trước mặt Tiếu Khải, người đàn ông này quá chất phác, bạn nói cái gì anh sẽ tin cái đó, giống như kẻ ngốc vậy, không tin cõi đời này có kẻ lường gạt.
“Phó Sủng à.” Tiếu Khải bới một miếng cơm, khẽ gọi Phó Sủng.
Phó Sủng “Dạ” một tiếng, nhìn Tiếu Khải, hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì à?” Thật ra thì Tiếu Khải tương đối thân cận với cô, bình thường chăm sóc cũng rất nhiều, những chiến sỹ khác không có chuyện gì cũng trêu cô một chút.
“Thật ra thì phó đội trưởng Đường là người tốt.” Khi Tiếu Khải nhìn Phó Sủng đặc biệt nghiêm túc, không đợi Phó Sủng mở miệng, Tiếu Khải tiếp tục nói: “Bình thường phó đội trưởng Đường rất hung dữ, cũng là vì tốt cho chúng ta.”
Lúc nói lời này, Tiếu Khải cười khổ trong lòng, với Phó Sủng, nói là em gái, chẳng bằng nói tình yêu chưa đầy, nhưng anh nhìn ra phó đội trưởng Đường có ý tứ với Phó Sủng, Phó Sủng cũng trúng ý phó đội trưởng Đường, cho nên đã sớm ngừng ý định này lại.
“Giờ sao? Đây là muốn hợp tác em với Đường Dật sao?” Phó Sủng vừa ăn thịt xào, vừa cười, “Buổi sáng, anh đã quên bản kiểm điểm? Chính ủy, anh không nhớ? Để chính ủy biết ngây cả anh cũng chịu phạt.”
Liên đội trưởng này ngược lại đáng yêu, trong này thường Đường Dật chưa cho anh ta sắc mặt tốt, vào lúc này còn quan tâm chuyện sau nhà Đường Dật, chỉ có điều may mà không biết khi cô mười chín tuổi đã cùng Đường Dật, nếu không, không hù chết không thể.
“Này, không phải anh chỉ nói một chút thôi, em cũng không nên đi tố cáo trước mặt chính ủy chứ.” Tiếu Khải dieendaanleequuydonn cười xấu hổ một trận, Phó Sủng tiểu quỷ tinh quái lắm, cô áy hơi nhỏ mọn, anh cũng biết, hơn nữa có chút bí mật chiến sỹ cũng nói, cô nhóc này cũng không phải đèn đã cạn dầu.
Phó Sủng nhìn dáng vẻ thật thà của Tiếu Khải, không nhịn được khẽ nở nụ cười, dùng sức gật đầu, cũng khó có được lần đầu tiên không trêu chọc người.
Hai người ăn, tùy ý tán gẫu, thật ra thì thời gian của bộ đội đại khái chính là như vậy, đại đội đặc chủng huấn luyện rất khổ, Phó Sủng cảm thấy cuộc sống ở đây thích hơn cuộc sống tìm vui trong đau khổ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, từng ngày cứ khẽ lướt qua kẽ ngón tay, ngày có Đường Dật, Phó Sủng cảm thấy rất hạnh phúc, huấn luyện thế nào cô cũng không sợ khổ, cháu gái ông cụ Phó không yếu ớt như vậy.
Biểu hiện của Phó Sủng ở chỗ này truyền đến trong sở, truyền đến trong đại viện, mọi người đều cảm thấy không thể tin, cô nhóc này tới đại đội đặc chủng lại có thể đổi tính nết, không phải là chuyện hiếm sao?
Lão Nghiêm vẫn không tin, vì chứng thực một chút còn đích thân đến đại đội đặc chủng an ủi Phó Sủng một chút, mang theo trái táo…, không ngờ cô bé này thật sự có thể chịu khổ, dáng vẻ ở trong sân huấn luyện kia, nhiệt tình chết không chịu thua thiệt, cảm động lão Nghiêm giống như thấy con gái ruột cải tà quy chính, nước mắt tung hoành.
Đưa tay nắm tay Kiều Chí Vĩ, cảm động nói: “Cám ơn đại đội đặc chủng, bồi dưỡng nhân tài cho chúng tôi!”
Thật ra Phó Sủng không phải không có thuốc chữa như vậy, vẫn do đại đội đặc chủng bản lĩnh lớn, dẫn dụ đến, cũng có thể bồi dưỡng ra nhân tài rồi, đã đưa ra ngoài, điểm này phải cảm ơn Kiều Chí Vĩ rồi.
“Phải, phải, trách nhiệm của chúng tôi!” Kiều Chí Vĩ buồn bực, Phó Sủng này trước kia rốt cuộc làm bao nhiêu tội, hành hạ chủ nhiệm sở nghiên cứu thành ra như vậy, nhìn thấy cô thay đổi tốt hơn một ít cũng có thể khóc luôn, không oán được An An nói anh cẩn thận một chút, Phó Sủng được xưng là yêu nghiệt khó quản ở Tứ Cửu thành.
|
Chương 62:
Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Thật ra thì chủ nhiệm Nghiêm như vậy cũng có thể lý giải, nghĩ đến trước kia Phó Sủng ở trong sở nghiên cứu, chỉ cần cô ngồi trong phòng làm việc, chơi điện thoại di động uống trà, vậy cũng là lập công cho sở.
Hôm nay đi theo đại đội đặc chủng huấn luyện, hơn nữa còn biểu hiện ưu tú như vậy, chủ nhiệm Nghiêm có thể không kích động sao?
Khỏi phải nói chủ nhiệm Nghiêm như vậy, ông cụ cũng hả hê không thôi, đi đâu cũng khoe khoang nói Phó Sủng nhà ông bây giờ không phải không cứu vãn được rồi, sợ rằng không kém cháu gái nhà lão Thẩm bao nhiêu, cũng đi theo đại đội đặc chủng.
Chuyên gia mật mã chính là chuyện rạng rỡ cho tổ tông, người dưới quyền và chiến hữu của ông cụ nghe lời này cũng buồn bực, trước kia Phó Sủng gây nghiệt khắp nơi, ông cụ ra cửa còn chú ý mặt mũi, còn có thể thu lại chút.
Như thế rất tốt, bước đi cũng mang gió, nhất là trước kia mấy chiến hữu nói Phó Sủng không tốt, thiếu chút nữa chưa chôn vùi, mọi người cũng nhịn, ai kêu đây chính là hoành hành ngang ngược, không có cách nắm bắt, phải không?
Nhìn tình huống nơi này, biết Phó Sủng lanh lợi nghe lời, chủ nhiệm Nghiêm cũng yên tâm, chuẩn bị về trong sở, Đường Dật để Phó Sủng tự mình đi tiễn chủ nhiệm Nghiêm, Phó Sủng tiễn chủ nhiệm Nghiêm đến tận cổng doanh trại.
“Được rồi, đưa đến đây thôi, còn phải trở về huấn luyện đấy.” Lão Nghiêm dừng bước nhìn Phó Sủng, thở dài: “Phải cải tạo cho tốt, không phải, phải cố gắng cho tốt, biết chưa?”
Trong lúc nhất thời nói sai, ngược lại hơi lúng túng.
Phó Sủng nghe lời lão Nghiêm nói, ngược lại không để vào trong lòng, trước sau như một không tim không phổi, đáp một tiếng với lão Nghiêm: “Được, cháu nhất định cải tạo tốt.”
Dù sao cô từ nơi này cải tạo xong rồi đi ra ngoài vẫn là đức hạnh ấy đúng không? Bạn có thể trông cậy vào cô sau khi từ đại đội đặc chủng ra ngoài sẽ lập tức thay đổi triệu để, làm người một lần nữa, cô cũng không có lòng tin kia, lão Nghiêm vẫn không ôm hy vọng lớn như vậy.
Lão Nghiêm gật đầu nhìn Phó Sủng, đưa tay vỗ vỗ bả vai Phó Sủng, ý vị sâu xa cường điệu lần nữa: “Chú hiếu cháu die3nda`nle3qu'ydo0n có thể làm được, chính là bình thường hơi rối rắm, phải nghe lời, huấn luyện ở đơn vị cho tốt, không phải biểu hiện thật tốt sao? Cũng nên trưởng thành, cho nhà họ Phó thêm chút thể diện.”
Những năm này chủ nhiệm Nghiêm vẫn mắt nhắm mắt mở với Phó Sủng, chỉ cần không phải mắc lỗi lớn, cũng sẽ làm như không thấy, nhịn một chút cho qua, thứ nhất là nhìn mặt mũi ông cụ, thứ hai cũng bởi vì chú hai của Phó Sủng.
Trước kia hai người là bạn học, xuống liên đội là chiến hữu chung đại đội, có chút giao tình, chủ nhiệm Nghiêm cũng lưu tâm Phó Sủng.
“Ôi, ngài yên tâm, cháu sẽ huấn luyện thật tốt.” Phó Sủng cười cười với chủ nhiệm Nghiêm, khó có được biết điều như vậy, cũng không phải cô thật sự thay đổi, cso câu là gì? Giang sơn dễ đổi.
Chỉ vì ông nội thôi, giống như ông cụ nói, ông sống không còn mấy ngày, không trông cậy vào Phó Sủng có thể làm chuyện lớn kinh thiên động địa gì, dù sao cô nhóc này thêm chút lòng đừng để nhà họ Phó mất mặt là được rồi.
Nghĩ tới bản thân mình đã đến đại đội đặc chủng, cũng chính là luyện tập cho tốt, để ông cụ vui mừng một lần.
Chủ nhiệm Nghiêm không nói thêm gì, xoay người ngồi trong xe của sở rời đi, Phó Sủng nhìn theo xe của chủ nhiệm Nghiêm rời đi, cũng xoay người trở về sân huấn luyện, đi theo nhóm lính đặc chủng tiếp tục huấn luyện.
Đường Dật nhìn dáng vẻ cao gầy trong sân huấn luyện, nhiệt tình không chịu thua thiệt, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên, Phó Sủng nhà anh không phai không đường cứu vãn, chỉ là một đứa bé bị chiều hư mà thôi.
Nếu lập kế hoạch sẽ không tốt, Tiếu Khải cũng thường khen Phó Sủng trước mặt anh.
Phải nói trong đơn vị rất khổ cực, nhiều hơn chính là cuộc sống buồn tẻ vô vị, Phó Sủng đã quen tự do tự tại, an phận ở chỗ này một tháng đã là khó có được.
Có thể để cho cô nhóc này chống đỡ được đến bây giờ, đơn giản cũng bởi vì Đường Dật ở chỗ này.
Mỗi ngày cứ lướt qua như vậy, Phó Sủng cũng vạch đầu ngón tay sống qua ngày, cô nhớ KTV Lân Giác, nhớ Tuế Nguyệt tình cảm mãnh liệt trong quán bar, nhớ nhóm anh chị em cùng cô đi làm bậy.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu xuống, không khí khắp nơi cũng mát mẻ, chùm tia sáng như sợi bông thông qua tầng mây xuyên qua lá cây chiếu lên đất, chiếu lên nóc phòng, ngày tốt như vậy cũng là may mắn với nhóm lính đặc chủng.
Hôm nay diễn tập thử lần thứ nhất, quy mô sát hạch lớn, hết sức quan trọng, thời tiết tốt như vậy cũng để cho các nhóm chiến sỹ phát huy bản thân tốt hơn.
Sát hạch rất nghiêm trọng và cường đại, Đường Dật suy tính tình huống của Phó Sủng, cũng sợ cô liên lụy đến thành tích của cả liên đội và doanh đội.
Để cho sát hạch mất đi công bằng, nhiều hơn chính là Phó Sủng hoàn toàn không có cách nào chịu đựng được sát hạch kiểu ma quỷ này, cho nên Đường Dật cho Phó Sủng một ngày nghỉ, để cô nhóc này nghỉ ngơi một ngày cho khỏe.
“Em phải ở yên trong nhà, không chạy biết chưa?” Đường Dật nhìn Phó Sủng, nhấn mạnh lần nữa, “Doanh trại dieendaanleequuydonn ở trong núi, xa xôi hiểm ác, em mà chạy loạn, coi chừng không tìm về được.”
Đại đội đặc chủng vốn bí mật, vừa ở sâu trong núi xa xôi, tính tình cô nhóc này hung hãn, lỡ ham chơi chạy mất, còn không biết tìm cô ở đâu, huống chi trong núi sâu đồng hoang, côn trùng chim muông gì đó cũng không phải hiếm.
Phó Sủng đứng dậy đến trước mặt Đường Dật, kéo cánh tay Đường Dật, giọng mềm nhũn: “Nếu anh không yên lòng, anh để tiểu Hải đưa em đến thị trấn đi, ở trong phòng nhiều buồn bực, em sợ sẽ sinh bệnh.”
Ở đại đội đặc chủng, không ăn, không uống, không chơi, cuộc sống này thật sự có thể khiến cô sinh bệnh.
Xét đến cùng con người nhất định có sự nhẫn nại, nhưng nhẫn nại đến mức không ngừng thổi phồng giống như khí cầu, nếu không thả ra ngoài, kết quả cuối cùng chính là tự nổ, Phó Sủng không dám đảm bảo cô sẽ không tự nổ.
Đường Dật thuận thế ôm Phó Sủng, không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt, đặc biệt nghiêm túc mở miệng: “Lại càn quấy? Em suy nghĩ một chút, từ đại đội đặc chủng đến trong thị trấn, lái xe nhanh nhất cũng phải mấy giờ, lúc này em đi, buổi sáng đến thị trấn, trở lại mấy giờ, em phải về trước cơm tối, thời gian này hoàn toàn không đủ, không chơi đùa, đúng không?”
Không phải anh không thả người, anh chỉ sợ nếu thả người, dã tâm của Phó Sủng, nhỡ về thị trấn, anh không có ở đây, cô nhóc này dính vào đám thằng nhóc kia, đây có phải là kéo cũng kéo không lại?
|
Chương 63:
Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Chuyện không nắm chặt, Đường Dật tuyệt đối không mạo hiểm như vậy, cho nên ngay cả dụ dỗ và lừa gạt Phó Sủng, không thể để cho cô nhóc này đến thị trấn.
“Anh phê duyệt cho em nghỉ, em chạy về trước đêm không được sao?” Phó Sủng khẽ nhíu mày, cô không tin Đường Dật không có quyền lợi này, cũng sẽ không làm trễ huấn luyện sáng mai, cô chỉ muốn đi ra ngoài hóng gió một chút.
Đường Dật thấy Phó Sủng sắp không nhịn được rồi, giọng cũng mềm đi: “Anh biết, em định ra ngoài chơi một chút, chờ chủ nhật có được không? Cuối tuần anh dẫn em ra ngoài, chúng ta thoải mái ăn, chơi nhiệt tình, sảng khoái như thế nào, chúng ta đi như thế nào, được không?”
Theo lý, anh và Phó Sủng đã hợp lại lần nữa, cũng nên nói cho mấy anh em bên kia, dù sao nhiều năm như vậy, bọn họ quan tâm anh và Phó Sủng không ít, hơn phân nửa cũng chắn cho Phó Sủng không ít chuyện, điểm này trong lòng Đường Dật rất rõ ràng.
Bộ đội vẫn bận không có thời gian, cũng muốn cuối tuần này mang theo Phó Sủng họp mặt với nhóm tiểu Hoa.
“Không nhiệt tình, lại kéo dài!” Phó Sủng thuận thế đẩy Đường Dật ra, biết Đường Dật làm khó, khẳng định không chịu phê nghỉ, trong đại đội đặc chủng phê nghỉ đặc biệt khó, trừ Đường Dật ký tên, còn phải được Kiều Chí Vĩ và Trọng Túc Dương ký tên mới được, nếu không nhân viên cảnh vệ sẽ không thả người.
Đường Dật cười cười, đưa tay sờ mặt Phó Sủng, giọng sốt ruột: “Sủng nhi, anh phải đi rồi, không thèm nghe em nói nữa, lát nữa sát hạch bắt đầu, em nghe lời ở nhà chờ anh, buổi tối anh giúp em chơi game qua cửa, tuyệt đối để cho em vui vẻ.”
Nói xong Đường Dật đưa tay kéo nón lính, xoay người đóng cửa, đi như chạy rời khỏi khu nhà người thân, đi thẳng đến sân huấn luyện, sát hạch lần này Kiều Chí Vĩ xem đặc biệt quan trọng, đây là lần sát hạch đầu tiên khi anh dẫn đại đội Tuyết Lang.
Không riêng gì sát hạch nhóm chiến sỹ, cũng là tình huống huấn luyện bình thường của anh, cường độ giống sát hạch.
Phó Sủng bĩu môi, ngồi trên ghế sa lon, tức giận không nhẹ, ném con búp bê Đường Dật mua cho đặt ở die eda anle equu ydonn trong lòng ném ra, lại nhấc người nhặt về, sau đó ngồi đó lại nâng người ném ra, rồi lại nhặt về.
Bên cạnh liếc nhìn cũng biết cô gái này có bao nhiêu nhàm chán, rốt cuộc là có nhiều nhàm chán, đưa tay ném búp bê ra ngoài lần nữa, Phó Sủng cũng lười nhặt, đứng dậy đi thẳng vào trong phòng.
Thuận tay mở máy vi tính, chuẩn bị chơi game một lát, tìm thêm mấy người bạn, mò mẫm tán gẫu một lúc, nhưng máy vi tính vừa mới khởi động, Phó Sủng lại mất hứng, trong một tháng này, trừ huấn luyện chính là chơi game, hoặc lăn lộn một chỗ với Đường Dật.
Chưa từng cảm thấy ngày trôi qua lại nhàm chán đến mức độ này, đột nhiên đứng dậy, Phó Sủng đi thẳng tới trước tủ, cầm trang phục huấn luyện lên thay, Đường Dật không cho đi thị trấn, nếu cô không dạo quanh đơn vị, sợ rằng cô có thể nhịn chết rồi.
Đổi trang phục huấn luyện, Phó Sủng đóng cửa đi ra ngoài, đứng trên ban công, ngẩng đầu nhìn trời trong, mây trắng như tuyết trôi lơ lửng nơi chân trời, đẹp không tưởng nổi, nếu nói chỗ tốt nhất của đại đội đặc chủng, chính là môi trường tốt, hoàn cảnh tốt.
Nhìn những thứ này có thẻ quét sạch phiền não không còn một mống, chỉ có điều trong ngày thường, bận huấn luyện, cũng không có ai để ý nhiều.
Thuận tay kéo nón lính, Phó Sủng ngâm nga điệu dân gian, rời khỏi khu nhà, đại đội đặc chúng không có gì khác, chính là nhiều núi, chung quanh là núi, núi bao quanh núi, giống như lá chắn vây trọn đại đội bên trong.
Phó Sủng nhìn chung quanh một chút, vào lúc này đều đang tiến hành sát hạch ở trong sân huấn luyện, xem ra nhân viên cảnh vệ cũng sẽ không để ý đến khu nhà người thân, trong nháy mắt khiến tâm tình Phó Sủng rất tốt, đi ra tường rào phía sau khu nhà người thân.
Phía sau này, tường rào được xây bằng đá, có lẽ do thời gian đã lâu, tường rào có một chỗ bị sụp một nửa, cũng có lẽ do trời mưa tảng đá hoặc đất trên núi đánh vào.
Sau khi sụp cũng lười quản, dù sao bên trong là đại đội đặc chủng, người bình thường đều không biết, chứ đừng nói tiến vào, Đường Dật từng nói với cô, xa gần trong khoảng này không tìm thấy một gia đình.
Cho nên cũng không sợ người xông vào, Phó Sủng đi như chạy, đến trước tường rào bị sụp đổ, nhìn nửa tường rào này, nhếch miệng lên cười như có như không, tường rào không cao, có hơn một mét.
Cô gái khác muốn đi qua đúng là hơi khó khăn, còn với Phó Sủng chính là một đĩa đồ ăn, trước kia khi cô học cấp ba, vì chơi game, không ít lần trèo tường, tường trường học cao hai mét, cô đều có thể trèo ra.
Cùng cả đám bạn nhà quê cúp cua dieendaanleequuydonn ra internet, thời còn học sinh, những ngày tháng ấy cũng đáng để Phó Sủng hoài niệm.
Phủi tay, nhìn mặt tường, Phó Sủng lui về sau mấy bước lấy đà, mạnh mẽ vọt tới, khẽ tung người lên tường rào rồi lại từ trên tường rào nhảy xuống.
Bò dậy từ dưới đất, Phó Sủng đưa tay phủi phủi quần áo, ngâm nga khúc dân ca, rồi theo đường nhỏ trên núi, chung quanh là rừng rậm, cây non, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót cùng tiếng thú lạ không biết tên.
Phó Sủng cũng không sợ, đi thẳng vào trong núi, phải biết cô gái này tốt nghiệp trường quân đội, trước kia học trong trường quân đội, thường bị xe đưa thẳng vào núi, tiến hành tập huấn dã ngoại.
Cái gì chưa từng thấy? Cũng đã hồ đồ thành quen, trong mắt Phó Sủng không biết cái gì gọi là sợ hãi, đi theo bộ đội dã ngoại, bản thân trèo lên lấy trứng chim, lạc đơn vị, khi đó cũng không khóc, ngược lại lúc phó đội trưởng này tìm thấy cô lại khóc.
Trong miệng mắng chửi sao cái gì cũng không biết sợ, trong núi sâu rừng thẳm, nhỡ có đồ quái lạ gì đó cắn em, ăn em không tìm được xương, lúc ấy Phó Sủng chính là cười hồn nhiên, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy buồn cười.
Một trận gió trong trẻo tùy ý thổi, Phó Sủng cảm thấy tâm tình tốt rất nhiều, cũng không còn phiền muộn như trước, nhìn chung quanh có thể tìm được quả dại gì đó không, lại có thể đụng thỏ hoang…
Đường Dật ở trong sân huấn luyện hoàn toàn không biết cô nhóc này gan lớn như vậy, dám một mình xông vào trong rừng rậm, nhất là rừng rậm sau khu nhà người thân, trong bộ đội, mấy ông lớn cũng không dám một mình xông vào đó.
Sắp cuối xuân đầu hạ, đừng nói trong núi đồ gì khác không nhiều lắm, còn quả dại thì khắp nơi, Phó Sủng cầm áo trải ra, nhìn thấy quả dại chín thì nhét vào trong áo, cũng không phải tham ăn, thuần túy là ham chơi.
|
Chương 64:
Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Không nói những thứ khác, chuyện vui sướng này chính là đặc biệt vui vẻ với Phó Sủng, bận rộn vô cùng cao hứng, cũng muốn mang chút trở về cho Đường Dật ăn, đại khái không phải thứ hiếm lạ gì với Đường Dật, nhưng Phó Sủng chính là muốn làm vậy.
Nhìn quả dại chín trên cây phía xa, Phó Sủng nhếch miệng cười, chuyện này khác, leo cây không phải là chuyện gì với Phó Sủng, Phó Sủng đi đến bên cạnh cây, thoáng nhìn, đột nhiên tung người leo lên cây nhỏ, rồi bắt đầu trèo.
Cây trong núi có vẻ thẳng tắp hơn cây cố ý vun trồng, dễ dàng trèo hơn, không bao lâu Phó Sủng đã leo lên cây, đột nhiên cảm thấy mình nên thật sự ở trong bộ đội, lúc trước không nên đi học chuyên gia mật mã, nghẹn chết rồi.
Nhìn quả dại trên cây, Phó Sủng đặc biệt chọn loại quả vừa đỏ lại lớn, hái từng trái, bỏ vào trong quần áo, cho dù ai nhìn thấy cũng rớt mắt kiếng, trong đây còn có một cô gái, nhưng cô gái nhà khác sẽ không, Phó Sủng như vậy mới không lạ.
Khi Phó Sủng đang đắc ý hí hửng, vừa suy nghĩ, nằm ngửa trên chạc cây giống như phim võ thuật, tận tình hưởng thụ gió thổi đến tự nhiên, nhàn hạ vô cùng, đột nhiên một tiếng kêu kỳ quái vang lên, Phó Sủng thức tỉnh bám cành cây nhìn xuống
Hai con giống như chó hoang, lông màu tro, vừa nhìn đã biết không phải chó hoang, là sói núi, cả người Phó Sủng chấn động, ngồi yên trên cành cây, cứ lẳng lặng nhìn hai con sói núi như vậy.
Chỉ thấy hai con sói núi vây dưới gốc cây, ngửi quần áo Phó Sủng, đảo quanh quần áo, khứu giác động vật rất chính xác, nơi này có hơi thở xa lạ, nhất là động vật hoang dã này, càng thêm mạnh mẽ.
Hai con sói núi ngẩng đầu lên, ánh mắt đen to, phát hiện Phó Sủng đang ngồi trên chạc cây, trong lòng Phó Sủng càng thêm sợ, cô biết trong rừng sâu cái quái lạ gì cũng có thể gặp phải, thật sự không nghĩ xui xẻo như vậy, vẫn để cho cô đụng phải.
Phải biết rằng đây không phải biểu diễn, sói núi là động vật ăn thịt, sẽ ăn thịt người, Phó Sủng die enda anle equyy ydonn nắm cành cây không dám động, cứ đối mắt với sói núi, may mà thú vật này không leo cây.
Nếu không vào lúc này thật sự hài cốt không còn, may mắn hơn đây không phải lợn rừng và gấu, bạn không đi xuống, nó sẽ húc cây, nhưng trong lòng Phó Sủng vẫn toát mồ hôi dầm dề, không dám làm bậy.
Chỉ có thể yên lặng van xin hai con sói núi này nhanh chóng rời đi, trong mắt hai con sói núi tràn đầy tức giận nhìn Phó Sủng, đột nhiên ngửa đầu tru dài, Phó Sủng bị sợ đến nhắm mắt lại, cao giọng nói: “Mày đừng làm loạn, tao sẽ không xuống dưới.”
Nhìn tình hình này, bạn đúng là đừng cười, tính công kích của sói núi rất mạnh, lại đặc biệt khát máu, nếu người bình thường nhìn thấy, chính xác còn bị dọa run, mất thăng bằng té xuống, chính là hài cốt không còn.
Phó Sủng nghe sói núi tru, sợ hãi không khác, sói là động vật bầy đàn, hai con sói núi này vừa tru như vậy, âm thanh vang vọng cả trong núi, nếu đổi lấy những đồng bọn khác, càng có thể thêm hù chết người.
Ngay cả cô là cô nhóc không sợ trời không sợ đất, cũng sợ những thứ đồ kỳ kỳ quái quái này, nói trắng ra dù sao vẫn còn là con nít, chưa từng bị chịu phạt uất ức mới có thể trở nên không sợ trời không sợ đất.
Phó Sủng khẽ mở mắt nhìn hai con sói núi dưới cây, cả người phát run, túm chặt lấy cành cây, sói núi ở dưới kia không có ý rời đi chút nào, kêu một lát về phía Phó Sủng rồi dừng lại.
Một con sói núi di chuyển quanh cây, giống như đang tìm biện pháp gì kéo Phó Sủng xuống, động vật cũng rất thông minh, một con sói núi khác bắt đầu xé quần áo Phó Sủng, rất dễ nhận thấy đã không còn nhẫn nại.
Phó Sủng nhìn con sói núi kia xé quần áo của mình thành mảnh nhỏ, quả dại lăn khắp nơi, trong lòng thêm sợ, cầu nguyện Đường Dật sớm phát hiện cô đi mất rồi, có thể đi tìm, nếu không hôm nay coi như chết chắc.
Khó khăn lắm mới ở cùng một chỗ với Đường Dật, lần này cưới không thành, mình bị sói núi ăn thịt, ông nội làm thế nào? Chắc là đau lòng, cha mẹ không phải khóc chết rồi, lúc này Phó Sủng mới ý thức được làm người nhất định không được bốc đồng, sớm muộn gì cũng ăn thua thiệt.
Nhưng lúc này Đường Dật dieendaanleequuydonn đang bận sát hạch, nào sẽ phát hiện ra cô? Huống chi không biết sát hạch kết thúc lúc nào, nếu là ban đêm, những con sói này nghĩ ra cách rồi, kéo cô xuống ăn thì làm thế nào?
Trán Phó Sủng đầy mồ hôi, lần này cô nhóc thật sự sợ hãi, dưới tình thế cấp bách, Phó Sủng đưa tay sờ quần, thuận tay tìm điện thoại di động, nghĩ thầm lần này được cứu rồi, nhưng lúc mở điện thoại di động ra lại sững sờ.
Bên trong này quá xa rồi, ngay cả nửa vạch tín hiệu cũng không có, sao gọi điện thoại, nhìn điện thoại di động, Phó Sủng tức không ít, đều do Đường Dật đập điện thoại di động của cô, lại cho cái điện thoại di động rách như vậy.
Nếu không điện thoại di động của cô vốn có hệ thống định vị, đó là lần trước cô mất tích, Phó Mặc đặc biệt tìm người cài đặt, dù không có tín hiệu, cô vẫn có thể nhờ giúp đỡ.
Lần này xem ra bản thân chết chắc, chỉ thuận theo ý trời, trời muốn diệt ta, Phó Sủng nhìn hai con sói, hơi khao khát lẩm bẩm: “Tụi mày cho tao con đường sống chứ, hạng người như tao, lòng dạ lại xấu, ăn nhất định không ngon, cần gì phải tuyệt tình như vậy?”
Cũng không phải cô nhóc này ngốc, thật tâm van xin sói này có thể nghe hiểu lời của cô, đến mức này cũng chỉ có thể tự giễu.
Rất dễ nhận thấy sói này nghe không hiểu lời Phó Sủng nói, vây quanh cây hồi lâu, quần áo cũng xé rách, quả dại không còn, một con sói khác không nhịn được tru lên lần nữa, Phó Sủng trợn tròn mắt, thấy sắc trời không còn sớm. Không chừng có thể gọi đến đồ vật gì đó kỳ quái hơn, cô thật sự không sống nổi.
Sắc trời bị màu xám tro bao phủ dần, xuyên qua lá cây nhìn lên, mặt trời cách đó không xa cũng dần hạ xuống, chung quanh chỉ còn bóng mờ, ở trong núi hễ không có ánh mặt trời chiếu rọi, còn dư lại cũng chỉ có lạnh lẽo.
Không có áo khoác, hơn nữa cảm giác lạnh lẽo này, nhìn sói phía dưới, không dám cởi quần áo, Phó Sủng cảm giác lòng nguội lạnh, nếu không phải tùy hứng sẽ không đến tình trạng hôm nay, trạng thái bi thảm cầu xin trời không biết, kêu đất chẳng hay.
“Đường Dật, em sắp mất mạng, anh rốt cuộc đang ở đâu, em muốn gặp anh.” Mắt Phó Sủng sắp đỏ, cuối cùng hiểu được cái gì gọi là vô dụng, khổ sở, dễ dàng nhận thấy hai con sói này đã hoàn toàn mất tính nhẫn nại.
|