Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác
|
|
CHƯƠNG 78: BỨC ẢNH CHỤP MỜ ÁM (2)
Edit: BB[o] --- ------ ------ ---------
Kỳ Hinh thở dài một hơi, mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên màn hình.
Trong bức ảnh chụp, tư thế của hai người hết sức mờ ám!
Hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ, hình như đang dùng bữa tối.
Một tay Lăng Thiếu Đường đang chạm vào khóe miệng An Vũ Ân, hình như đang lau miệng cho cô ấy.
Động tác thân mật ấy khiến trái tim Kỳ Hinh nhói lên.
Kỳ Hinh run lên, tắt trang web đi!
Cô không muốn nhìn nữa!
Không muốn nghĩ đến nữa!
Tại sao trái tim cô lại đau đớn đến vậy?
Nếu bức ảnh này là thật, vậy thì động tác dịu dàng của Lăng Thiếu Đường cũng là thật!
An Vũ Ân!
Cô chưa bao giờ ghen tị với một người phụ nữ nào như vậy!
Ghen tị!
Hai chữ này bỗng quẩn quanh trong đầu Kỳ Hinh!
Không!
Không!!
Không!!!
Kỳ Hinh không khống chế nổi, đưa hai tay lên che kín mặt.
Cô không thể như vậy!
Không được như vậy!
Chiếc xe thương vụ như một con cá bơi xuyên qua mặt biển, đi thẳng vào Thanh Vận Viên.
Đã là rạng sáng, sau khi xử lý xong công việc, Lăng Thiếu Đường mới quay về biệt thự.
Không biết cô bé kia thế nào rồi?
Anh cũng hiểu tự dưng bắt cô phải đọc đống tài liệu đó là làm khó cho cô.
Nhưng anh cũng biết dựa vào tính cách quật cường của mình, cô nhất định sẽ liều mình đọc hết.
Khóe miệng Lăng Thiếu Đường hơi cong lên, bước chân cũng nhanh hơn.
Đèn trong phòng sách vẫn còn sáng.
Khi Lăng Thiếu Đường mở cửa bước vào, anh thấy Kỳ Hinh đang dựa người vào ghế, hai hàng lông mi hơi run run che đi đôi mắt đẹp.
Trước mặt cô là tập tài liệu dày cộp về công ty.
Chiếc máy tính đang trong trạng thái chờ, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt đang say sưa ngủ của cô.
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường lóe lên ý cười yêu chiều.
Anh bước nhẹ nhàng vào, cúi người xuống ngắm Kỳ Hinh.
Anh thừa nhận rằng anh là người ích kỷ.
Ích kỷ đến mức chỉ vì muốn ngày nào cũng được gặp cô nên mới bắt cô phải vào làm việc tại Lăng thị.
Người ta nói rằng thương trường là chiến trường, anh biết một khi cô vào làm tại Lăng thị thì cô sẽ phải đối mặt với những chuyện hỗn loạn trong thương trường.
Nhưng không sao, có anh ở bên cạnh, anh sẽ bảo vệ cô!
Lăng Thiếu Đường nở nụ cười thỏa mãn, hôn nhẹ lên trán Kỳ Hinh rồi xoay người lại, muốn tắt máy tính đi.
Xem ra hôm nay cô đã tốn nhiều sức lực rồi!
Ngón tay dài của Lăng Thiếu Đường chạm vào con chuột máy tính, anh muốn xem cô đã tìm hiểu những chuyện gì.
Anh mở lịch sử duyệt web ra!
Đều là tin tức về bản thân anh!
Lăng Thiếu Đường mỉm cười, quay đầu nhìn Kỳ Hinh vẫn còn đang ngủ.
Sau đó, anh quay đầu lại, đột nhiên…
Lăng Thiếu Đường – người thừa kế của tập đoàn Lăng thị cùng bạn gái bí mật xuất hiện tại nhà hàng cao cấp!
Lăng Thiếu Đường đột nhiên nhìn thấy dòng tin này.
Sự dịu dàng trên khuôn mặt anh hoàn toàn được thay thế bằng sự lạnh lẽo đến đáng sợ.
Anh nhớ về khoảng thời gian ấy…
Anh nhớ lại tình hình lúc đó.
Hôm đó, An Vũ Ân khóc lóc tới tìm anh, sau đó nói cho anh biết một chuyện mà anh không thể nào chấp nhận nổi.
Nhưng đối mặt với người phụ nữ mình thích, anh cũng chỉ có thể lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô ấy.
Nhưng không ngờ hành động này lại bị chụp lại, hình ảnh rất kém, vốn không nhìn rõ biểu cảm và động tác của hai người.
Rõ ràng sự mơ hồ ấy lại có thể tạo ra một sự hiểu lầm!
Chết tiệt!
Lăng Thiếu Đường siết chặt tay lại.
Khi liếc nhìn về phía Kỳ Hinh, trái tim anh như bị ai đó bóp chặt.
Rõ ràng là cô đã đọc rồi!
Lăng Thiếu Đường tắt máy tính đi, lẳng lặng nhìn Kỳ Hinh, trong lòng rất phức tạp.
Anh không thể không thừa nhận rằng lúc này anh rất để ý đến tâm trạng của cô.
Anh biết Kỳ Hinh đã biết đến An Vũ Ân!
Mà anh cũng phát hiện ra… cái tên Kỳ Hinh này đã dần thay thế vị trí của An Vũ Ân trong lòng anh.
Cái tên ấy đã từng là một nỗi đau đớn rất lớn trong lòng, nhưng giờ nhớ đến, anh lại hết sức bình thản.
Ngược lại, anh lại cảm thấy căng thẳng về cô gái trước mặt này.
Anh sợ…
Mất cô!
Vậy còn chuyện của bố anh thì sao?
Ánh sáng sắc lạnh vụt qua trong đáy mắt Lăng Thiếu Đường. Anh đưa tay day day lên huyệt thái dương, cố gắng trốn tránh vấn đề này.
“Ưm…”.
Kỳ Hinh khẽ kêu một tiếng, cô vô thức nghiêng nghiêng đầu, muốn tìm một vị trí thoải mái.
Tiếng kêu của Kỳ Hinh bỗng thu hút sự chú ý của Lăng Thiếu Đường.
Anh lại gần Kỳ Hinh, vươn tay ra rồi bế cô dậy, đi về phía phòng ngủ.
Kỳ Hinh đang say ngủ vô thức nghiêng đầu áp mặt vào lòng anh, dường như đã tìm được một vị trí thoải mái, hô hấp của cô cũng trở nên ổn định hơn.
|
CHƯƠNG 79: GIẢI PHÓNG NỖI ĐAU (1)
Ánh sao chiếu những tia sáng xuống căn phòng ngủ, khiến căn phòng trở nên tĩnh lặng và dịu dàng.
Lăng Thiếu Đường bế Kỳ Hinh lại bên giường, đang chuẩn bị nhẹ nhàng đặt cô xuống…
Có thể do Kỳ Hinh vừa mới thích ứng được với độ ấm và tư thế này, tự dưng thay đổi khiến cô cảm thấy không quen.
“Ưm…”.
Bàn tay cô bỗng bắt lấy cánh tay Lăng Thiếu Đường, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào cánh tay anh, dường như luyến tiếc phải rời xa sự ấm áp và hơi thở quen thuộc này.
Hành động của Kỳ Hinh làm hòa tan sự lạnh lẽo của Lăng Thiếu Đường, sự yêu chiều ngập tràn trong mắt anh.
Anh nhẹ nhàng nằm xuống như sợ cô sẽ tỉnh lại, sau đó ôm Kỳ Hinh vào lòng.
Dường như cảm thấy yên bình, hàng lông mày đang nhíu chặt của Kỳ Hinh dần giãn ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vô thức dựa sát vào lồng ngực ấm áp của Lăng Thiếu Đường, cơ thể xinh đẹp cũng dính chặt vào thân hình cường tráng của anh.
Lăng Thiếu Đường đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Chết tiệt! Chỉ ôm cô thôi mà dục vọng trong anh lại rục rịch trỗi dậy.
Kỳ Hinh đang say ngủ như tìm được nơi thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào ngực anh.
Cô như một con vật nhỏ khiến người khác phải thương yêu, hơi thở đều đặn cũng khiêu khích tính nhẫn nại của anh.
Chết tiệt!
Lăng Thiếu Đường không đè nén nổi bản thân mình, anh rướn người lên, hôn lên môi cô.
Cô đẹp như vậy, hơi thở của cô vừa thơm ngát và hấp dẫn.
Lăng Thiếu Đường đẩy cánh môi của cô ra, luồn đầu lưỡi vào thăm dò, cùng chiếc lưỡi mềm mại của cô chơi đùa.
“Ưm…”.
Kỳ Hinh rên lên một tiếng.
Tiếng kêu của cô bỗng châm lên khát vọng trong anh khiến nụ hôn của anh càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.
“A…”.
Kỳ Hinh mở mắt ra, nhưng từ ánh mắt mông lung có thể thấy cô vẫn chưa tỉnh hẳn.
Là anh sao?
Hơi thở quen thuộc…
Nụ hôn dịu dàng!
Thì ra…
Cô mơ một giấc mơ thật đẹp…
Cô cứ nghĩ rằng mình đang nằm mơ…
Trong mơ, không có sự lạnh lùng, tàn nhẫn…
Trong mơ, nụ hôn của anh cũng hết sức ngọt ngào…
Trong mơ, cũng không có… An Vũ Ân …
Nụ hôn của anh khơi lên tình cảm sâu bên trong cô…
Nụ hôn và sự đau buồn như quấn lấy nhau khiến cô rung động.
Cô không biết thì ra nụ hôn trong mơ lại thật đến vậy, trong mơ, Lăng Thiếu Đường làm cô say đắm, thì ra đây mới chính là Đường của cô…
Khi Lăng Thiếu Đường rời khỏi đôi môi cô, trả lại không gian cho cô hô hấp, Kỳ Hinh không nhịn được, bật ra một tiếng kêu nhỏ.
Cô thở hổn hển, sau đó lại chủ động hôn lên môi anh…
Sự mông lung mờ ảo khiến cô muốn níu giữ khoảnh khắc tốt đẹp này…
Sự mê ly của Kỳ Hinh khiến Lăng Thiếu Đường bật cười.
Lúc này Kỳ Hinh cảm thấy mơ mà như thật, hai tay đặt trước ngực anh cũng cảm nhận được nụ cười ấy.
Hai bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt lấy vạt áo anh, cô trúc trắc dùng lưỡi của mình tiến vào miệng anh, hấp dẫn anh.
Sự trúc trắc của cô khiến anh thấy buồn cười. Anh lập tức giúp cô, từ bị động chuyển sang chủ động.
Từ ánh mắt của Kỳ Hinh, Lăng Thiếu Đường có thể thấy được lúc này Kỳ Hinh vẫn còn chưa tỉnh táo.
Chẳng lẽ cô tưởng mọi thứ đều đang trong mơ sao?
Không được!
Anh không cho phép cô trốn tránh như vậy!
Nghĩ đến đây, Lăng Thiếu Đường mút mạnh hai cánh môi của cô, nụ hôn điên cuồng như muốn ép cô phải tỉnh lại.
“A…”.
Khi nhận ra đây là thực, gò má của Kỳ Hinh hơi ửng hồng.
Cô run lên, đồng thời nhớ lại cái tên An Vũ Ân.
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp như ánh sáng, long lanh nhìn Lăng Thiếu Đường.
Cô rất muốn hỏi anh một câu, rằng anh còn yêu An Vũ Ân sao?
Nhưng cô không thể bật khỏi miệng, chỉ có thể tình nguyện để vấn đề này nghẹn lại trong lòng, như một thứ nhọt độc ăn mòn trái tim cô.
“Có thích nụ hôn này không?”
Lăng Thiếu Đường cất giọng khàn khàn, lồng ngực lên xuống phập phồng.
Anh rất muốn biết cảm giác của cô.
Nhất là sau khi biết cô biết tới An Vũ Ân, anh lại càng muốn hiểu rõ cảm xúc của Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh ngước mắt nhìn Lăng Thiếu Đường.
Lúc này, hành động của Lăng Thiếu Đường tạo cho cô một loại ảo giác…
Cô không phải là tình nhân của anh mà là người phụ nữ anh yêu thương nhất!
Lăng Thiếu Đường nhìn cô như đang trong mộng ảo, trong lòng hơi đau xót.
Kỳ Hinh lúc này càng khiến trái tim Lăng Thiếu Đường rung động…
Cô đang nghi ngờ bản thân…
Cô đang đau lòng…
Đồng thời, cô đang che giấu…
“Cô bé, biểu cảm của em khiến tôi rất thích!”
Đôi mắt đen láy của anh đầy yêu chiều, che kín ngọn lửa sâu bên trong. Anh cúi xuống hôn cô lần nữa!
|
CHƯƠNG 79: GIẢI PHÓNG NỖI ĐAU (2)
Sự nhiệt tình của anh châm từng ngọn lửa trong lòng Kỳ Hinh.
Đêm nay, ngay tại giờ phút này, sau khi thấy được bức ảnh đó…
Cảm giác bi thương ngày càng nồng đậm khiến cô chỉ muốn giải phóng nó đi, hoàn toàn muốn giao bản thân cho người đàn ông này.
“Đêm nay, để em có anh!”
Giọng nói dịu dàng của Kỳ Hinh xen lẫn chút bi thương tan nát cõi lòng.
Đôi mắt của cô long lanh nước, lóng lánh mê người nhưng vẫn có chút gì đó u buồn.
Lăng Thiếu Đường không khống chế bản thân nữa, cúi xuống hôn lên môi cô.
Anh cúi người hôn lên mắt cô, hôn lên những sầu thương cô đang che giấu.
Kỳ Hinh hơi ngượng ngùng, cô nắm chặt lấy vạt áo, không biết phải làm sao.
“Cứ để tôi...”.
Bàn tay to ấm áp của Lăng Thiếu Đường đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang run run của cô.
Cô nghe theo anh, để mặc anh cởi bỏ từng cúc áo, cũng để anh làm xao động trái tim cô.
Sau khi cúc áo được cởi ra hết, thân hình trắng như tuyết của cô lập tức hiện ra trong mắt anh.
Lăng Thiếu Đường không nhịn được, ngón tay thon dài khẽ chạm vào xương quai xanh của cô, rồi lướt xuống dưới...
Áo ngực màu trắng ngăn chặn ngón tay thăm dò của anh, nhưng không hề khiến anh dừng lại.
Anh men vào bên trong, tham lam hưởng thụ…
Kỳ Hinh cứng đờ người, cô hơi giật mình. Những ngón tay anh du ngoạn khắp người như có ma lực khiến cô thấy sợ hãi.
“Thả lỏng!”
Lăng Thiếu Đường cảm nhận được sự căng thẳng của cô, anh thấp giọng, trấn an cô.
“Ưm…”.
Kỳ Hinh đáp nhẹ một tiếng.
Cô nhắm hai mắt lại, cố thả lỏng cơ thể, giao bản thân cho anh.
Đêm nay, cô muốn hoàn toàn được yêu Lăng Thiếu Đường.
Khi thấy đôi mắt như sắp khóc của cô, trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹn, từ vẻ mặt của cô, anh có thể cảm nhận được sự bi thương sâu đậm!
Cô đang đau lòng…
Nhưng anh lại không biết phải an ủi cô thế nào…
Anh đau lòng hôn cô, hai bàn tay cũng dịu dàng mơn trớn cơ thể xinh đẹp của cô.
Trước sự đụng chạm của anh, Kỳ Hinh bật ra một tiếng rên rỉ, hai gò má ửng hồng.
Đôi môi nóng bỏng cũng như những ngón tay của anh trên người cô tạo ra một loại hấp dẫn chí mạng.
“Yêu em…”.
Kỳ Hinh vô lực nỉ non, hơn nữa trong lòng thầm cầu nguyện khoảnh khắc tuyệt đẹp này sẽ kéo dài mãi mãi.
Cô không hề biết những lời này đã khiến lòng Lăng Thiếu Đường nổi lên từng hồi sóng to gió lớn.
Lăng Thiếu Đường hơi rướn người lên.
Anh nhanh chóng cởi áo cô ra…
Trong nháy mắt, chiếc áo ngực như cánh bướm nhẹ nhàng rơi xuống…
Lăng Thiếu Đường cũng nhanh chóng cởi quần áo của mình, rồi kéo cô vào lòng.
Lúc này, hai người mặt kề mặt với nhau, cơ thể trắng như tuyết của cô dính sát vào cơ thể tráng kiện của anh.
Tay anh giữ chặt lấy eo cô.
Chỉ bằng một vài động tác nhanh gọn, thân hình mềm mại như ngọc của cô đã hoàn toàn lộ rõ trong mắt Lăng Thiếu Đường.
“Hinh Nhi, em thật sự đẹp quá…”.
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường đầy vẻ tán thưởng.
Anh nhấc hai chân cô lên vòng qua người mình, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cô như đang trân quý một món bảo vật.
“Em... thật sự có thể hấp dẫn anh sao?”
Khi nghĩ đến An Vũ Ân, trong lòng Kỳ Hinh lại thấy đau xót.
Lăng Thiếu Đường cũng từng khen ngợi cô gái ấy như vậy sao?
Anh... có từng dịu dàng với cô ấy như thế không?
Cảm giác đau đớn xen lẫn với lửa nhiệt trong lòng, tâm trạng của Kỳ Hinh lúc này hết sức phức tạp.
“Em quả thực khiến tôi phải điên cuồng!”
Ngón tay Lăng Thiếu Đường càng gia tăng thêm lực, tham lam hưởng thụ sự mềm mại của cô.
Mỗi hành động của anh đều khiến cô thở dốc.
“Nói với tôi, em đang nghĩ gì?”
Lăng Thiếu Đường chú ý đến từng phản ứng rất nhỏ của cô.
Chỉ trong nháy mắt kia, sự bi thương rõ ràng hiện lên trong mắt Kỳ Hinh nhưng cô lại nhanh chóng cụp mi xuống để che giấu, áp chế những con sóng ngầm, giấu nó dưới giếng cổ sâu không thấy đáy.
Tuy cô che giấu cực nhanh nhưng anh vẫn phát hiện ra.
Kỳ Hinh nức nở, cô không muốn bị anh nhìn thấu tâm tư như thế.
“Yêu... em...”.
Cô sắp không chịu nổi.
Cô căn bản không ý thức được, “yêu” có rất nhiều hàm nghĩa, thứ cô muốn là tình yêu sao?
“Được!”
Lăng Thiếu Đường cúi người xuống hôn cô, giọng nói kiên định như một lời hứa hẹn..
Khi cơ thể của hai người kết hợp lại, anh hôn cô, lấp đi tiếng thét chói tai.
Dưới ánh đèn tường như mộng ảo, thân hình cao lớn tráng kiện của Lăng Thiếu Đường như một con báo, vẻ mặt cuồng vọng của anh lại giống hệt một con sư tử.
Kỳ Hinh như đang bám chắc lấy hạnh phúc, hai tay ôm chặt lấy bả vai rắn chắc của anh, tùy ý để anh đưa cô lên thiên đường...
|
CHƯƠNG 80: ĐẾN LĂNG THỊ BÁO DANH
Nếu gần kề là một loại lưu lạc
Vậy thì...
Trái tim lưu lạc rồi phải làm sao đây...
* * * * *
Tám giờ sáng, các nhân viên bắt đầu một ngày làm việc mới tại Lăng thị.
Tòa cao ốc của Lăng thị cao đến một trăm tầng, chỉ cần nhìn từ bên ngoài đã đủ thấy sự hùng vĩ của nó.
Phong cách thiết kế bên trong đều đánh vào thị giác, có thể nhìn ra người sở hữu có một phong thái vương giả và tràn đầy hấp dẫn.
Thiết kế của đại sảnh hoàn toàn phá vỡ những quan niệm thiết kế truyền thống.
Nhà thiết kế đã xây dựng đại sảnh với độ cao lên đến hơn ba mươi thước, tương đương với độ cao khoảng mười tầng, hình thành nên một cảm giác thông suốt và cao quý.
Bên trong lấy phong cách chủ đạo là màu sắc cung đình khiến người ta có cảm giác như đang bước vào hoàng cung.
Vì có tất cả một trăm tầng nên thang máy cũng được chia thành từng khu.
Cứ hai mươi tầng là một thang máy riêng, mỗi khu có bốn thang máy đủ để phục vụ các nhân viên, không để xảy ra tình trạng chen lấn.
Ở giữa đại sảnh còn có hồ phun nước, một bên là cầu thang xoay tròn hết sức tao nhã, kéo dài đến tận tầng thứ ba mươi.
Đối diện cầu thang xoay tròn là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, đi thẳng lên tầng cao nhất.
Toàn bộ kiến trúc của Lăng thị đều do các công ty bất động sản cùng hợp tác xây dựng nên mỗi tầng đều có phong cách riêng biệt, nhưng tất cả đều hết sức nổi bật.
Tầng chín mươi lăm trở lên là khu vực để Lăng Thiếu Đường đưa ra các quyết sách quan trọng.
Khi Kỳ Hinh một lần nữa xuất hiện tại Lăng thị, trong lòng cô không khỏi cảm thán.
Cô thở dài một hơi, sửa sang lại trang phục rồi bước vào trong.
Không phải tất cả các nhân viên trong Lăng thị đều biết tới Kỳ Hinh, nhưng sự xinh đẹp của cô lại khiến ánh mắt của các nhân viên nam sáng rực lên.
Bầu không khí bận rộn bao trùm khắp mọi nơi, ai ai cũng có những bước chân vội vã.
Nơi này...
Không phải là công sở, mà giống một chiến trường hơn.
Rốt cuộc Kỳ Hinh cũng hiểu tại sao Lăng thị lại là một trong tứ đại tài phiệt rồi.
Chính vào lúc này, một người nhân viên vội vã đuổi theo thang máy bỗng va vào Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh ngã về phía trước.
“A...”.
“Cẩn thận!”
Chỉ còn một chút nữa là ngã người xuống đất thì một cánh tay mạnh mẽ từ phía sau ôm lấy cô.
“A... Cảm ơn...”.
Còn chưa nhìn rõ mặt người đó, Kỳ Hinh đã không ngừng lên tiếng cảm ơn. Cô nhẹ nhàng đẩy bàn tay to đang đặt trên eo mình ra, rời khỏi phạm vi của người đó.
“Kỳ Hinh? Em là Kỳ Hinh?”
Giọng nói dịu dàng đầy vui mừng vang lên.
“Hả?”
Kỳ Hinh ngẩng đầu lên.
Ánh mặt trời chiếu những tia sáng nhu hòa lên hàng lông mày dày rậm, sống mũi cao thẳng, soi rõ sự tao nhã của người đàn ông, bên môi anh ta là một nụ cười tươi khiến người khác phải xao động.
“Anh là... Viên Hoàn Vũ... học trưởng Viên?”
Kỳ Hinh cũng vui mừng, lập tức nở nụ cười.
Viên Hoàn Vũ và Kỳ Hinh đều tốt nghiệp đại học Cambridge. Viên Hoàn Vũ học trước cô một khóa, nhưng do cùng tham gia hội sinh viên nên quan hệ của hai người tương đối tốt. Nhưng sau khi tốt nghiệp, đường ai nấy đi nên dần mất liên lạc.
Viên Hoàn Vũ nhìn cô, ánh mắt đầy dịu dàng.
“Đúng rồi, anh còn sợ em không nhận ra anh đấy!”
Viên Hoàn Vũ tươi cười nói.
Kỳ Hinh mỉm cười, cô không ngờ tới đây lại gặp người quen, nhưng ánh mắt lại đầy nghi ngờ:
“Anh làm việc ở đây sao?”
“Tất nhiên rồi, còn em?”
Viên Hoàn Vũ thấy hơi lạ.
Không phải cô là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Kỳ thị sao?
“Em... em cũng tới đây làm việc!”
Kỳ Hinh nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt học trưởng Viên, cô hơi cụp mắt xuống rồi nói.
Viên Hoàn Vũ không hỏi gì thêm nữa, dù sao anh ta cũng thấy Kỳ Hinh có ý trốn tránh.
“Đúng rồi, em phụ trách mảng công việc nào?”
Viên Hoàn Vũ hỏi.
“Cái này...”.
Kỳ Hinh đang định trả lời hôm nay là ngày đầu tiên cô đến làm việc, nhưng đúng lúc này...
Tra Đức bước tới, ngắt câu chuyện của hai người.
“Cô Kỳ, anh Lăng nói cô mau lên đi!”
Kỳ Hinh nao nao, lập tức gật đầu rồi nói với Viên Hoàn Vũ:
“Ngại quá, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, em phải làm một số thủ tục, có thời gian em sẽ tìm anh!”
“Ừ... Đúng rồi, Kỳ Hinh, đây là danh thiếp của anh, trong đó có số điện thoại, nhớ gọi cho anh nhé!”
Viên Hoàn Vũ đưa danh thiếp cho cô.
Kỳ Hinh cất danh tiếp đi rồi theo Tra Đức bước vào thang máy tư nhân của tổng giám đốc.
Viên Hoàn Vũ nhìn bóng của Kỳ Hinh và Tra Đức, hàng lông mày hơi nhíu lại.
Sao trợ lý hành chính đặc biệt của tập đoàn lại đích thân bảo Kỳ Hinh báo danh?
Rốt cuộc là sao?
|
CHƯƠNG 81: BA THÁNG GIAO HẸN(1)
Khi Kỳ Hinh bước vào văn phòng của tổng giám đốc, bầu không khí đông lạnh trong đó lập tức khiến cô nhớ lại tình cảnh của ngày hôm đó.
Sự lạnh lùng và ngông cuồng tràn ngập khắp mọi nơi, rọi thẳng vào trong mắt Kỳ Hinh, nhưng cô cũng cảm nhận được có một ánh mắt nóng rực đang nhìn về phía mình.
Cô ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt đen như đang cười của Lăng Thiếu Đường.
Trái tim cô lại đập thình thịch!
Hôm nay, bộ quần áo trên người Lăng Thiếu Đường làm bật lên sự nam tính và phong cách cao quý cùng sự hấp dẫn của anh.
Anh ngồi nhàn nhã trên chiếc ghế tổng giám đốc, đôi môi mỏng kiêu ngạo hơi nhếch lên, bên dưới là chiếc cằm vuông vắn đầy nam tính, ánh mắt đen lấp lánh ý cười nhạt.
“Tôi gọi điện thoại mới biết em đã tới công ty rồi, không ngờ em lại tới sớm thế!”
Giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên, nhưng ánh mắt của Lăng Thiếu Đường lại nhìn xuống chiếc cổ của cô đầy ý vị.
Sáng sớm hôm nay lúc tỉnh dậy, anh thấy Kỳ Hinh vẫn đang ngủ, trong lòng đầy thương yêu.
Anh không đánh thức cô dậy mà tắt chuông báo thức đồng hồ đi để cô ngủ ngon hơn.
Mặt Kỳ Hinh hơi nóng lên, cô bất giác đưa tay lên che cổ.
Sáng nay, khi đang rửa mặt, cô bỗng phát hiện khắp người mình có những dấu vết hồng hồng. Cô chỉ có thể nghĩ ra cách là lấy chiếc khăn lụa che cổ đi.
Khi thấy ánh mắt và nụ cười xấu xa của Lăng Thiếu Đường, cô lại nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua.
Nhưng có một thứ cô không hề muốn nhớ lại.
Bởi vì sự dịu dàng ấy của Lăng Thiếu Đường cũng khiến cô bất giác nhớ lại hình ảnh mờ ám của anh và An Vũ Ân...
Bộ dạng của Kỳ Hinh khiến Lăng Thiếu Đường bật cười.
“Sao, hôm nay em không mặc chiếc váy tôi mua cho, lý do là gì vậy?”
Anh rướn mày lên, hỏi một câu đầy hứng thú.
Kỳ Hinh cất giọng lạnh nhạt:
“Tôi tới đây để làm việc, không thích hợp mặc những thứ xa hoa”.
Lăng Thiếu Đường nghe vậy lại cảm thấy không vui, hàng lông mày hơi chau lại:
“Tôi nói thích hợp là thích hợp, ngày nào em cũng phải xuất hiện trước mặt tôi, đương nhiên phải mặc những bộ quần áo đẹp để tôi ngắm!”
“Cái gì?”
Nghe xong, Kỳ Hinh hét to lên.
Lập tức, ánh mắt cô đầy vẻ giận dỗi:
“Tôi nói rồi, tôi không làm việc ở những bộ phận không liên quan đến nghiệp vụ”.
Kỳ Hinh càng nghĩ càng thấy được làm việc ở đây cũng là một chuyện tốt, cô không cần phải ngày nào cũng phải đối mặt với Lăng Thiếu Đường, làm những chuyện vô bổ.
Phải cố gắng rời xa phạm vi của anh mới tốt!
Khóe miệng Lăng Thiếu Đường hơi nhếch lên, anh dựa người vào ghế, khoanh hai tay vào nhau.
“Tôi đáp ứng điều kiện này của em, nhưng cũng không phải là sẽ để em rời xa khỏi tầm mắt tôi!”
Kỳ Hinh cố nén tâm trạng bất an, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
“Vậy anh muốn để tôi làm ở bộ phận nào?”
Cô cất giọng lạnh lùng.
Lăng Thiếu Đường phủ định ngay:
“Tôi cũng không định để em tới làm ở bộ phận cụ thể nào hết!”
“Anh...”.
Kỳ Hinh tức giận, đôi mắt đẹp đầy lửa giận.
“Lăng Thiếu Đường, anh đang trêu tôi đấy à?”
Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh đang tức giận, ánh mắt cô lúc này đẹp như một đóa hoa.
Anh đứng dậy, nở nụ cười tà rồi lại gần bên Kỳ Hinh.
“Hinh Nhi, theo tôi được biết thì chuyên ngành học của em chính là về thương mại, hơn nữa còn có bằng MBA của đại học Cambridge, em chỉ thiếu kinh nghiệm thôi, không thể nào không hiểu ý của tôi được chứ?”
Kỳ Hinh nhíu mày lại, nghi hoặc nhìn Lăng Thiếu Đường.
“Tôi sẽ không cố định em ở một vị trí chuyên biệt, nếu không sẽ làm lỡ dở thời gian!”
Lăng Thiếu Đường giải thích.
Kỳ Hinh ngạc nhiên:
“Ý của anh là...”.
“Rất đơn giản, anh sẽ để em vào làm ở bộ phận đưa ra các sách lược!”
Lời nói của Lăng Thiếu Đường không uy lực như mọi khi nhưng không hề có chút đùa giỡn nào trong đó.
Kỳ Hinh cực kì kinh ngạc:
“Anh... anh muốn cho tôi học cách điều hành cả tập đoàn sao?”
Lăng Thiếu Đường nở nụ cười như ngầm đồng ý! Quả nhiên là thông minh!
“Tại sao? Tại sao anh lại để tôi học những thứ đó?”
Rõ ràng Kỳ Hinh không ngờ Lăng Thiếu Đường lại có ý này.
Tập đoàn Lăng Thị là một tập đoàn quốc tế, có thể được vào làm tại bộ phận đưa ra sách lược ở trụ sở chính là một điều khó có thể tưởng tượng.
Nhưng khi nghe thấy quyết định này của Lăng Thiếu Đường, cô lại cảm thấy hơi vui.
“Tôi ra quyết định như vậy là có ý của tôi, nhưng trước mắt em không cần phải biết!”
Lăng Thiếu Đường nhìn ra sự vui mừng ẩn sâu trong ánh mắt Kỳ Hinh, nhưng anh vẫn nói vẻ mặt không có biểu cảm gì.
Kỳ Hinh không hỏi thêm nữa, mặc kệ anh có mục đích gì, dù sao thì đây cũng là một cơ hội tuyệt vời.
Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh, ánh mắt khôn khéo lóe lên tia sắc bén:
“Tôi sẽ cho em ba tháng để học hỏi trợ lý Tra Đức của tôi, ba tháng sau, tôi muốn em sẽ trở thành trợ lý hành chính đặc biệt của tôi giống như Tra Đức!”
Giọng nói trầm thấp đầy mạnh mẽ của Lăng Thiếu Đường vang lên.
“Chỉ có ba tháng thôi sao? Anh tin tưởng tôi sẽ làm tốt ư?” Kỳ Hinh thầm kinh ngạc trước sự lạnh lùng và quyết đoán khi làm việc của Lăng Thiếu Đường.
Khóe môi Lăng Thiếu Đường hơi nhếch lên:
“Em chỉ có một sự lựa chọn... phải làm tốt!”
|