Nếu Chúng Ta Đã Không Thể Có Hạnh Phúc
|
|
Chương 20 Chuyện Gia Nguyệt bị đánh đã nhanh chóng lang truyền khắp thành phố,như một mồi lửa cháy trên cỏ khô. Khắp nơi bàn luận về việc này vô cùng tích cực. Thậm trí người ta còn thêu dệt không biết bao nhiêu tình tiết mới lạ quanh chuyện này.
Thầm An An sửng sốt,nàng ngờ vực là mình nghe nhầm,không thèm để ý đến ánh mắt khó hiểu của một số người, nàng nhảy chồm lên,tóm một người trong số đó.
"Cái gì mà bắt gian tại giường,chuyện này là như thế nào hả?"
Cô gái bị An An túm lấy không có chút khó chịu,thậm trí còn có chút hưng phấn khi tìm được độc giả nhiệt tình. Cô ta lập tức uốn ba tất lưỡi phun nước bọt nói.
"Rất kịch tính nhé,mẹ tôi nói,khi đó tất cả đều nhìn thấy Gia Nguyệt cùng tình nhân của cô ta ôm ôm ấp ấp đi từ trong thang máy ra. Cò cái gã tên là Lâm gì đó đó,nổi điên lên,giáng cho cô ta một tát..... chu choa.....nghe thôi cũng đủ biết đau thế nào a"
Thầm An An không hiểu,nàng ngây ngốc nhìn cô gái kia. Làm sao lại như thế,chính nàng nhìn thấy,Gia Nguyệt đi cùng anh Hoàng Phong để gặp lão Tạ. Tối hôm qua cha nàng còn nói lão Tạ thế nhưng tính kế đến trên đầu Lâm gia. Chuyện này chắc là có hiểu lầm gì rồi. Nàng mới không tin Gia Nguyệt,đại thần trong lòng nàng là người câu tam đáp tứ đâu. Với lại với thân phận hiển hách của nàng ấy,nàng ấy đâu cần phải lén lút vụng trộm chứ.
Không nói không rằng,Thầm An An chạy vội đi ra ngoài,khiến cho cái người đang không ngừng phun nước bọt kia mất hứng.
Giai Hân nhìn thấy Thầm An An chạy về phía mình cứ như ma đuổi làm cô ta nhíu chặt mày. Dạo này cô ta càng lúc càng mất kiên nhẫn với loại con gái ngây ngô như An An rồi.
Chỉ là,lần này làm cô ta thất vọng rồi,An An không tìm cô ta,nàng chạy thật vội,nhưng là để tìm Lâm Khiêm. Nàng không thể để Gia Nguyệt bị hiểu lầm như thế được.
Giai Hân vội ngăn cản Thẩm An An khi thấy nàng chạy vội qua người mình. Cô ta không thích An An nhưng lại càng không thích việc nàng làm như không thấy cô ta.
"An An,chạy đi đâu vậy,mình đang định tìm bạn đây"
Thẩm An An bị kéo lại như thế,suýt chút là bước hụt chân khi định chạy xuống cầu thang. Tóm vội thanh chắn,Thầm An An vuốt lấy lòng ngực đang đập loạn lên vì hoảng sợ. Đừng đùa,cầu thang này dài như thế,nếu không may té xuống,không chết cũng tàn phế a.
"Tớ phải tìm Lâm Khiêm"
Nàng nôn nóng giải thích,mày của Giai Hân lập tức nhíu chặt hơn,ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo,nhưng cô ta lập tức mỉm cười,nhẹ giọng hỏi.
"Làm sao,tìm Khiêm Khiêm nhà mình làm chi a"
Thầm An An cắn cắn môi dưới,nàng không muốn nghi ngờ Giai Hân,nhưng....
"Giai Hân,là bạn nói Gia Nguyệt hẹn hò ở Tiếng Vọng sao?"
Giai Hân vẫn giữ nụ cười mềm mại trên môi,tay khẽ vén tóc mai bên má.
"Sao có thể chứ,mình không biết mà"
Thẩm An An tuy được cha mẹ ông bà và cả Thiên Tường bao bọc che chở. Nhưng không có nghĩa là nàng không hiểu gì về những dối trá trong lòng người,chỉ là nàng nguyện tin tưởng. Nguyện ý tin là Giai Hân không làm chuyện có lỗi với nàng. Nàng đẩy tay Giai Hân ra,nhẹ nhàng nói.
"Nếu không phải thì tốt rồi,Giai Hân,tớ phải đi tìm Lâm Khiêm,để nói cho anh ấy biết anh ấy hiểu lầm Gia Nguyệt rồi. Hôm dó Gia Nguyệt không hẹn hò cùng với Hoàng Phong,mà là đi gặp lão Tạ,cha tớ nói,cô ấy phải hứa hẹn với lão Tạ rất nhiều thứ mới có thể cứu vãng hợp đồng cho Lâm gia a."
Nghe Thẩm An An nói,mà trong lòng Giai Hân rúng động,cô ta sao có thể quên việc An An lấy đứa con gái chết tiệt kia làm hình mẫu lý tưởng đây. Nếu để cô ta chạy đi nới với Lâm Khiêm thì mọi chuyện sẽ hỏng hết. Không được,không thể để cô ta gặp Lâm Khiêm.
Thẩm An An ngây ngô chày xuống cầu thang,hi vọng nhanh chóng tìm thấy Lâm Khiêm. Chỉ cần nói rỏ mọi việc thì sẽ không còn hiểu lầm nữa rồi,An An nghĩ như thế.
Chỉ là...
Nàng không ngờ.....
"Á á á á......"
Thẩm An An hét lên.
Nàng cứ thế bị đẩy xuống cầu thang,lực đẩy trên lưng nàng rất lớn,thậm trí không để nàng kịp phản ứng thì cả cơ thể cứ thế lăn xuống dưới.
Thẩm An An ngã xuống dưới,đầu nàng nặng nề đập nhiều lần lên bậc thang theo quán tính nàng lăn xuống.
Máu ra thật nhiều,Thẩm An An bị máu chảy vào mắt,khiến nàng không thấy rỏ,chỉ nhìn thấy bóng dáng mở hồ của Giai Hân đang đứng trên cao với hai cánh tay đưa ra,giữ nguyên tư thế mà cô ta vừa đẩy nàng xuống dưới.
"Vì cái gì....Hân Hân...cứu mình...."
Thẩm An An thấy toàn thân đau đớn,máu ra rất nhiều,nàng sợ rằng nàng sắp chết. Cánh tay đầy máu run rẩy giơ lên cầu cứu,giọng nói thì thào của nàng căn bản không thể nghe thấy.Nhưng Giai Hân lại nhìn thấy rất rỏ.
"Cứu mình...Hân Hân..."
Cô ta trợn tròn mắt,không tin được điều mình vừa làm. Cô ta giết người rồi.
"Hân Hân...Cứu mình đi"
"Không"
"Cứu mình đi..."
"Không...là tại cô...ai bảo cô nhiều chuyện chứ...."
Giai Hân nắm chặt hai bàn tay đang run rẩy,cô ta không thể để Thẩm An An đi nói cho Lâm Khiêm được,nhưng nhìn Thẩm An An nằm trong vũng máu cô ta sợ đến không kiềm chế được.
Có tiếng bước chân chạy đến,Giai Hân vội vả rời khỏi đó,cô ta chạy đi để mặc kệ Thẩm An An ở đó. An An cảm nhận hơi sức mình càng lúc càng yếu đi,nàng không thể tin,người mình coi là bạn lại hại chết nàng.
Nước mắt chảy dài trên mặt nàng,An AN buông thả cánh tay đang đưa lên cầu cứu.
Nàng đau quá...
"Thiên Tường,em đau quá.....Thiên Tường"
Có rất nhiều bước chân đang chạy đến,Thẩm An An nghe tiếng ai đó hét lên,nàng cảm nhận vòng tay ai đó mạnh mẽ nắm lấy tay nàng,có người đang hét gọi cấp cứu.
"Cứu tôi,hãy cứu tôi đi,tôi bị cô ta đẩy.....tôi phải gặp Lâm...Lâ...."
Mộng Hàm,nữ sinh đầu tiên nhìn thấy Thẩm An An bị ngã trên cầu thang bộ,nàng không hề sợ hãi mà chỉ huy mọi người gọi cấp cứu cho nạn nhân. Nàng ở rất gần nên nghe thấy câu thì thầm khó khăn của An An.
Nhìn gương mặt máu huyết mơ hồ của cô gái,Mộng Hàm thấy đau sót,nàng nắm chặt tay Thẩm An An nhẹ giọng dỗ dành.
"Yên tâm,cô sẽ không sao đâu,đừng ngủ có biết không,không được ngủ"
Thẩm An An thấy rất yên tâm,nàng không sợ nữa rồi...nàng phải sống để gặp Lâm Khiêm...nhất định nàng phải sống... đẻ gặp Thiên Tường.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....
"Bác sĩ cô ấy thế nào rồi,cô ấy như thế nào hả"
Thiên Tường như con mãnh thú phát điên,anh hoàn toàn không có vẻ gì của người con trai trầm ổn ngày thường.
Anh không ngờ vừa họp xong,anh nhận được điện thoại từ trường học. Thông báo việc Thẩm An An bị ngã từ trên lầu xuống,đang cấp cứu sống chết không rỏ. Anh nghe mà như sét đánh ngang tai,toàn thân chấn động. Tim anh cứ như ngàn vạn bàn tay đang cào cấu cắn xé anh.
Bỏ mặc mọi thứ,Thiên Tường lao xe như điện dại đến bệnh viện,anh sẽ nhào vào phòng cấp cứu nếu như không có y tá và bác sĩ ngăn cản.
Thẩm lão,ngăn cản anh,ông cũng đau sót khi nghe tin đứa cháu gái ông thương yêu gặp nạn. Nhưng bao năm lăn lộn trên thương trường khiến ông tĩnh táo hơn Thiên Tường rất nhiều,ông nói.
"A Tường,giờ không phải lúc bấn loạn,cháu hãy tìm hiểu xem vì sao con bé bị ngã,cho dù con bé hay hậu đậu,ông không nghĩ con bé bất cẩn đâu"
Thiên Tường nhắm chặt đôi mắt đỏ vằng tia máu,anh buông tha cho cổ áo vị bác sĩ già bị anh dày vò nảy giờ. Anh hít sâu một hơi nặng nề rồi quay sang nhìn ông nội trên danh nghĩa của mình.
"Con hiểu rồi thưa ông."
Vị bác sĩ già cảm kích nhìn Thẩm lão,ông nhẹ giọng nói.
"Nguy hiểm đã qua,nhưng cô Thẩm bị thương tổn ở vùng đầu khá nặng,nếu cho đến tối mai mà cô ấy không có tỉnh lại,tôi e...."
Thẩm lão run rẩy,ông siết chặt cây gậy để chống đỡ thân mình,nhưng không thể,ông ngồi xuống chiếc ghế dài đặt trên hành lang. Mắt ông rơm rớm nước,nhìn ông như già đi vài chục tuổi.
Cháu ông,đứa cháu gái bé nhỏ đáng yêu của ông.
"Không đâu,cô ấy nhất định tỉnh lại,An An rất kiên cường,cô ấy sẽ không bỏ cháu mà đi như thế. Không thể đâu"
Thiên Tường đau đớn hét lên,anh muốn xông vào bên trong nhưng lại bị ngăn cản. Anh điên cuồng gào thét,dãy dụa nhưng vô ích. Ngay cả Thẩm lão cũng vì quá đau đớn mà không lên tiếng để ngăn cản anh.
Mộng Hàm đứng bên cạnh,nàng theo xe cứu thương đến đây,nhìn Thiên Tường gần như không còn bình tỉnh được nữa khiến nàng chán ghét. Đi lên phía trước,Mộng Hàm ra tay tát một cái thật vang dội vào mặt Thiên Tường.
"Đừng có lắc nữa,anh sẽ giết ông tôi đấy,tôi nói cho anh biết ông tôi mà có làm sao tôi không tha cho anh đâu."
Cả hành lang sảnh cấp cứu im lặng như tờ khi nghe Mộng Hàm hét,nàng là cháu gái của viện trưởng Trần,là người trực tiếp cấp cứu cho Thẩm An An.
Hôm nay nàng về trường để gặp chú hai,không ngờ nhìn thấy một vụ tai nạn nghiêm trọng. Nàng nói với Thiên Tường đang còn bàng hoàng.
"Trước khi bất tĩnh,cô bé kia nói là có người đẩy cô ấy xuống,cô ấy phải đi gặp ai đó tên là...Lâm...hình như thế tôi không chắc"
Thiên Tường nhìn Mộng Hàm với ánh mắt khát máu,khiến nàng có chút hoảng hốt,nhưng nàng vẫn ương ngạnh nói.
"Trừng cái gì,tôi chỉ là nói lại lời của nạn nhân thôi. Cô ấy nói bị cô ta đẩy ,tôi không nghe được tên của ai cả."
Thiên Tường nắm chặt hai tay mình,anh gằn từng tiếng kiềm chế cơn xúc động muốn giết người.
"Tôi biết phải làm gì rồi."
Anh quay sang nhìn cô bác sĩ thực tập đã cứu An An,nghiên người thật thấp.
"Cám ơn cô đã cứu An An của tôi,xin nhờ cô giúp cô ấy"
Mộng Hàm chỉ gật đầu không nói gì,nhìn Thiên Tường mang theo ánh mắt khát máu rời đi. Nàng bỗng nhiên thấy lo lắng cho kẽ đã làm điều tàn ác này,hẳn là kết quả sẽ không tốt đẹp mấy.
|
Chương 21 Gia Nguyệt đã ngẩn người ở chổ này rất lâu,lâu đến mức nàng không cảm thấy sống lưng tê dại của mình nữa. Có lẽ cơn đau đến một khi nào đó sẽ tự hết,hoặc là cơ thể đã quen thuộc đến nổi mặc kệ chúng.
Nàng không còn đợi Lâm Khiêm nữa,không đợi bất kỳ ai,nàng chỉ đơn giản là ngẩn người.
Có tiếng ai đó quát mắng,la hét rất lớn,nàng không quan tâm,nàng không để ý đến bất cứ điều gì nữa.
Đột nhiên,nàng bị người ta nắm tóc,lôi xuống giường.
Đau...
Trên mặt bỗng đau rát,có mùi máu nhàn nhạt trong miệng nàng.
"Tiện nhân"
Ai đó mắng chửi,rồi những cây roi cứ thế đập lên người nàng.
Nàng không phản ứng,tim nàng đã chết...mà nàng cũng sẽ sớm chết.
Nàng ngơ ngẩn,những hình ảnh vụt qua trong não nàng,nàng là ai,là cái gì,kết cục là vì sao mà nàng tồn tại.
... ...... ...... ...... ...... ......
Lâm Viên,ba ngày trước.
Gia Nguyệt mở mắt,nàng ngạc nhiên khi thấy mình không còn ở bệnh viện nữa. Đây là đâu?
Nàng nhìn thứ ánh sáng mỏng manh rọi từ khe hẹp từ cánh cửa sổ đóng kín. Trong không khí có một thứ mùi nhớp nháp ẩm thấp như nhà hoang. Nhưng nàng nghe thấy,tiếng nước chảy,tiếng trò chuyện và tiếng bước chân đi lại khe khẽ.
Nàng cố cử động thân mình,sửng sốt khi nhận ra nàng bị xích.
Sợi dây xích hoen ố củ kỹ dính chặt vào tường, đầu kia sợi dây giam cầm chính là bàn tay và đôi chân trần của nàng. Nàng đang ngồi trên miếng đệm cũ và bốc mùi ẩm mốc hôi hám.
Nàng đang ở đâu,đây là đâu.
Nàng muốn hét lên,nhưng vô ích,miệng nàng bị bịt kín,nàng hoảng hốt sợ hãi thật sự.
Chuyện gì đang xảy ra,ba nàng đâu,anh Hoàng Phong,và cả Lâm Khiêm nữa,mọi người đang ở đâu.
Nàng dãy dụa,vùng vẩy như một chú chim én nhỏ bị người ta tàn nhẫn bẽ gãy cánh. Nàng bất lực lắng nghe âm thanh đi lại kia từng chút từng chút rời xa nàng.
Nàng không thể thoát ra,không thể kêu cứu,nàng bất lực đổ sập xuống miếng nệm bẩn thỉu.
Nàng không khóc,chỉ nhắm chặt mắt với hi vọng nhỏ bé,đây không phải là sự thật,chỉ là trò đùa,một cơn ác mộng hay thứ gì đó sẽ sớm tan biến. Rồi nàng sẽ lại là Gia Nguyệt của Lâm gia.
"Thế nào,hoảng sợ?"
Trong bóng tối,âm thanh ma quái cứ thế vang lên,đánh thức bộ não đang hỗn loạn của nàng. Gia Nguyệt nheo mắt cố thích ứng để nhìn người đang đến. Nhưng quá tối,nàng không thể nhìn rỏ,chỉ biết đó là một cô gái
Đến khi người đó đi vào vùng sáng,nàng mới giật mình nhận ra người đang đến là Giai Hân. Vẻ mặt nửa tối nửa sáng khiến cô ta trông hung tợn và tàn ác.
"Ư ư ư ư"
Nàng vùng vẫy muốn đứng lên,nhưng sợi xích trói buộc khiến nàng ngã sấp xuống. Giai Hân cười phá lên,chất giọng của cô ta nghe thật chói tai.
"Ngạc nhiên không Gia Nguyệt tiểu thư,không ngờ có lúc đại tiểu thư rớt vào tay tôi nhỉ"
Gia Nguyệt lạnh nhạt nhìn cô ta,trước khi cô ta xuất hiện quả thật nàng đã rất lo sợ,lo sợ không biết mình đang ở đâu và rơi vào tay ai.
Nếu là bọn bắt cóc,nàng không lo lắng,ba và Al sẽ cứu nàng. Nhưng nếu là bọn người muốn uy hiếp Lâm gia,có lẽ sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Bởi bọn chúng rất liều lĩnh. Còn Giai Hân,nàng chỉ ngạc nhiên một chút,nàng không nghĩ cô ta dám làm gì nàng.
Giai Hận đọc được trong mắt nàng sự khinh thường,điều đó làm cô ta giận điên lên,không kìm chế được,cô ta thẳng tay tát vào mặt Gia Nguyệt.
Tiếng tát tai vang vọng trong căn phòng kín bưng,lập lèo leo loét ánh đèn yếu ớt,Gia Nguyệt nghiên đầu sang một bên,trong miệng có mùi máu nhàn nhạt. Nàng lại cắn phải môi. Gia Nguyệt không khỏi nhớ đến vài ngày trước,hắn cũng đã...
"Đau không,tao nói cho mày biết,đừng có lại nhìn tao với ánh mắt đó"
Giai Hân bóp chặt lấy cầm của nàng,ngang ngạnh bắt nàng nhìn thẳng vào khuôn mặt đang méo mó đi vì giận dữ.
Gia Nguyệt nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của Giai Hân,nàng không sợ ả ta,nếu không vì người kia,nàng đã sớm ra tay. Cũng vì người kia,nên nàng đã thu tay lại.
Chỉ là nàng chưa từng hối hận.
"Mày nghĩ mày còn là tiểu thư sao hả,tao nói cho mày biết hết rồi,kết thúc rồi."
Giai Hân gào lên,cô ta như con thú hoang lên cơn khát máu,nhào về phía Gia Nguyệt mà đánh đập,cắn xé.
Cô ta đã muốn làm điều này từ rất lâu rồi,cô ta hận,hận vì sao trên đời này lại có một kẻ như Gia Nguyệt.
Tại sao cô ta phải sống nhơ nhớp bị người ta khinh bỉ,còn nàng thì lại được cung phụng.
Cho dù đã vào cửa Lâm gia,nhưng tụi người hầu không thèm coi cô ta là chủ nhân,chúng thay phiên nhau nói xấu cô ta,lấy mất những món cô ta thích. Thậm trí chúng còn đánh đập cô ta. Vì cái gì mà cô ta phải chịu đựng chứ.
Những móng tay bén nhọn cào rách da thịt vốn non mềm của nàng,nàng đau đến chết lặn. Tiếng vải vóc bị xé rách,tiếng da bóc thịt bong,mùi máu thoang thoảng trong không khí.
Gia Nguyệt không rên lên cho dù chỉ một tiếng. Điều đó càng khiến Giai Hân căm thù.
Trận đòn cứ tiếp diễn cho đến khi tay cô ta run lên vì mệt. Thản nhiên vứt cây roi da xuống đất,hả hê nhìn thân thể rách bươm của Gia Nguyệt,máu huyết mơ hồ,tóc tai tán loạn che phủ đi gương mặt nàng.
Hài lòng và vui sướng trước vẻ thảm hại của Gia Nguyệt,Giai Hân dùng chân nâng gương mặt đang trắng bệch đi vì đau đớn,môi bị nàng cắn chặt đến bật máu. Nhưng thật là là nàng càng xinh đẹp đến chói mắt.
"Mày...."
Giai Hân căm phẩn,cô ta lại giáng lên mặt Gia Nguyệt thêm một tát,lòng cô ta phẩn nộ đến như bốc hỏa.
Nhưng cô ta vội định thần lại,nham hiểm nói.
"Mày ương ngạnh như thế vì nghĩ sẽ có người đến cứu mày phải không....
Không đâu,Gia Nguyệt,sẽ không ai cứu mày...không ai quan tâm mày đang ở đâu,không ai chú ý đến mày,mà ba mày...Gia Nguyệt...ông ấy chính là muốn tao đánh chết mày đó."
Tiếng cười nham hiểm sắc lạnh của Giai Hân vang lên,Gia Nguyệt mở lớn đôi mắt trong veo nhìn cô ta. Nàng không tin,nàng không tin ba nàng lại như thế....không chắc chắn là cô ta nói láo.
"Không tin đúng không,tao biết là mày không tin.Nhưng yên tâm đi,tao rồi sẽ cho mày gặp cha của chúng ta. Trước khi tao giết chết mày..."
Quẳng lại câu nói,Giai Hân cong chân đạp lên lưng Gia Nguyệt làm nàng ngã sấp xuống nệm,vết thương ứa máu không được xử lý rát buốt đau đớn khiến nàng choáng váng.
Nàng luôn nói với chính mình.
Đừng tin cô ta,cô ta nói láo...cô ta nói láo.....
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......
"Tại sao lại đuổi tôi đi"
Lâm Khiêm nhận quyết định từ thư ký Du mà đầu hắn đau đớn hỗn loạn. Hắn không ngờ hắn còn chưa kịp gặp nàng,đã nhận quyết định đưa hắn sang Chicago.
Thư ký Du lạnh nhạt nhìn qua đôi mắt kính,ông không còn thấy thương xót gì cái kẻ dám đánh tiểu thư bé nhỏ của ông. Ông tự đồng ý đem hắn đuổi ra ngước ngoài,cách xa cô chủ của ông ra. Ông không muốn cô chủ bận lòng vì một gã không ra gì.
"Cậu nên biết lý do,hãy giữ lại chút tôn nghiêm mà rời khỏi đây trong danh dự đi"
Lâm Khiêm nghe mọi thứ đổ vỡ bên trong lòng mình.
Nàng đuổi hắn đi.....
Nàng không còn cần hắn.....
Sau mọi chuyện nàng lại nhẫn tâm vứt bỏ hắn....
Bàn tay hắn siết chặt tấm vé máy bay...tâm hắn lạnh lẽo chưa từng có.
|
Chương 22 Hắn lao như điên về Lâm gia,hắn cần gặp nàng,hắn không thể cứ đi trong yên lặng như thế. Sao nàng có thể nhẫn tâm vứt bỏ hắn,chỉ vì sai lầm đó mà nàng ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho sao.
Hắn không can tâm.
Nhưng cái đợi hắn lại khiến tim hắn đau triệt để. Hắn nhìn thấy ông Lâm đang nói chuyện cùng với Hoàng Phong. Mà điều họ đang nói đâm thật sâu vào tim hắn.
"Chú Lâm,cám ơn chú,cháu sẽ bảo hộ cho Gia Nguyệt"
Ông Lâm thản nhiên nhận sự cảm kích của Hoàng Phong,ông nhìn thẳng về phía gương mặt xám xịt như tro tàn của Lâm Khiêm,nói rõ từng từ.
"Lâm Khiêm sẽ theo ý của con bé rời khỏi Lâm gia,mọi chuyện còn lại chúng ta sẽ từ ừ tính tiếp"
Hoàng Phong không hiểu lắm lời ông Lâm nói,vốn dĩ anh đang xin phép đưa Gia Nguyệt ra nước ngoài tịnh dưỡng,ở lại Lâm gia quá ngột ngạt rồi. Đột nhiên ông Lâm nhắc đến Lâm Khiêm,anh thấy làm lạ nhưng cũng không hỏi lại,chỉ mỉm cười.
Chỉ là,anh không biết,câu nói kia đã đẩy Lâm Khiêm xuống tận cùng của địa ngục,tim hắn vì thế mà băng giá,hắn cắn môi lạnh lùng rời đi.
Như thế là quá đủ rồi....
Hắn bước từng bước rời khỏi nhà lớn. Trong vô thức hắn đi theo con đường nhỏ trong vườn. Đến tận khu nhà kính trồng hoa,nơi chứa những kỷ niệm ngọt ngào của hắn và nàng.
Nàng đã từng nói yêu hắn,khóc với hắn rồi ôm lấy hắn,thì ra đó chỉ là những lời giả dối. Nhưng mà hắn đã tin lời nàng đến thế,yêu sâu nặng đến thế...để cuối cùng chỉ còn lại vết thương chồng chất.
"Ôi.Khiêm Khiêm...sao ...sao em lai ở đây?'
Còn đang ngập trong đau đớn đan xen những hồi ức ngọt ngào,Lâm Khiêm bị tiếng nói ngạc nhiên xen lẫn hoảng hốt của Giai Hân cắt ngang.
Nhưng có lẽ hắn quá đau khổ nên không nhận ra điều gì khác lạ. Hoặc là do hắn đã trở nên ngây dại vì tổn thương.
... ...... ...... ...... ...... ...... .......
"Không có gì,sao chị lại ở đây?"
"Hì...em cũng biết đó,chị...chị phải quét dọn nơi này mà..."
Tiếng nói chuyện khe khẽ vọng vào phía trong căn nhà kho cũ nát phía sau nhà kính. Thân hình co ro rách rưới tả tơi nằm bẹp dưới sàn nhà vẫn còn đang run rẩy. Hàng mi dày cong cong đã từng đẹp đến nao lòng người giờ thì bết lại vì nước mắt khe khẽ mở ra. Ánh mắt từng trong veo sáng ngời giờ lại mù mịt không còn ánh sáng. Đôi môi khô nứt nẻ còn rớm máu nhìn đến ghê người không thể thốt ra được một tiếng nào.
Đã hai ngày nay bị giam cầm,và hành hạ,Gia Nguyệt đau đớn đến không muốn sống nữa. Giai Hân dùng đòn roi đánh đập nàng thật tàn nhẫn. Dùng kéo cắt đi mái tóc dài của nàng,rồi lại dùng chính những sợi tóc đen mượt đẹp đẽ ấy nhét vào miệng nàng.
Cổ họng nàng khô rát như cháy bỏng,những niêm mạc khô cong dính vào nhau đau xót. Đã hai ngày nay nàng không được uống nước,không được ăn cơm. Chỉ có những trận đòn càng lúc càng tàn nhẫn hơn là không thây đổi.
Nàng nghe thấy tiếng của Lâm Khiêm,Gia Nguyệt cố nâng thân người lên để bò ra ngoài,nàng muốn gặp hắn. Nàng đợi hắn đến cứu nàng... lâu quá...
"Lâm..Khiêm...cứu....em"
Nàng thoi thóp gọi,nhưng những lời thoi thóp kia làm sao vượt qua khỏi bức tường dày của nhà kho. Nàng nhìn thấy bóng hắn qua khe hở của cửa ra vào. Hắn đang ở ngoài kia,chỉ cách nàng một cánh cửa mỏng manh.
Vốn là một tiểu thư chưa từng chịu đừng qua đau đớn. Vậy mà trong suốt hai ngày qua,sau những hành hạ như bị đối xử như súc vật kia,đã sớm rút cạn sinh lực của nàng.
Gia Nguyệt không còn hơi sức để nâng người dậy nữa,nàng cố hết sức để bò thậm trí để lếch ra gần cửa hơn. Nhưng sợi xích sắt kia không cho nàng làm thế.Chúng càng lúc càng siết chặt hơn vào hai cẳng chân đã bị thương tổn đến không còn nguyên vẹn của nàng.
Nàng nhìn chằm chằm về phía cửa,hắn ở đó,rất gần nàng,vì sao không thể nghe thấy tiếng nàng...
"Cứu e..em...cứu em...với...Lâm Khiêm....làm ơn..."
Trong khi đó,hắn đang đau xót cho chị gái của mình,hắn ôm chị gái vào lòng.
"Em xin lỗi Hân Hân"
Giai Hân được ôm vào lòng mà kinh ngạc,nhưng cô ta nhanh chóng ổn định lại tâm tình,cô ta cũng vòng tay ôm chặt lấy Lâm Khiêm. Cô ta dĩ nhiên biết Gia Nguyệt có thể nhìn thấy mọi chuyện. Như thế càng hợp ý cô ta hơn.
Lâm Khiêm nói khi buông chị gái ra.
"Hân Hân...đi cùng em đi,em phải đến Chicago rồi."
Giai Hân kinh ngạc,cô ta tròn mắt nói.
"Sao lại là Chicago?"
Lâm Khiêm cười khổ đáp.
"Em quyết định rồi...Khi đến đó,em sẽ quên sạch về Gia Nguyệt"
Gia Nguyệt bàng hoàng,nàng nghe nhầm ư,sao Lâm Khiêm lại muốn quên nàng,không hắn không thể làm thế.
"Đừng,đừng mà...."
Từ khi bị nhốt và bị đánh đến giờ nàng chưa từng khóc trước mặt Giai Hân,nàng kiên cường cắn răng chịu đựng. Nhưng giờ nàng không thể kiềm nén được nữa mà bật khóc. Nước mắt chảy dài trên mặt nàng. Nàng vùng vẫy dẫy dụa để thoát ra,nàng muốn gặp hắn,cầu xin hắn đừng đi.
"Lâm ...Khiêm...đừng mà...làm...làm ơn"
Nhưng sức lực của nàng nhanh chóng bị rút cạn,nàng thoi thóp không ra hơi nữa,đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng dưới khe cửa của hắn. Nước mắt chưa từng ngừng rơi trên mặt nàng.
"Làm ơn...cứu e...m...K...Khiêm..."
Trong nhà kho phía sau vang ra tiếng lạch cạch làm Lâm Khiêm chú ý,hắn hỏi,nghiêng người muốn đi vào xem.
"Tiếng gì vậy?"
Giai Hân hốt hoảng,nhưng ngay lập tức vội vàng nói. Vòng tay ôm chặt lấy tay Lâm Khiêm,ngang ngược lôi hắn đi.
"Có gì đâu,em không phải không biết trong ấy có chuột đấy,chị rất sợ,chúng ta đi đi,nhanh về nói cho mẹ biết việc em phải rời đi"
Nhắc đến mẹ,Lâm Khiêm liền bị giời đi sự chú ý,hắn thuận theo ý muốn của Giai Hân,rời đi....
"Đừng..cứu em...đừng đi Lâm Khiêm...đừng mà...làm ơn...làm ơn "
Gia Nguyệt dẫy dụa vùng vẫy kịch liệt hơn khi thấy bóng dáng hắn muốn rời đi,nàng thật muốn gào lên để hắn biết nàng đang ở đây.
Để hắn đừng đi,khi mà nàng cần hắn nhất....
Nhưng hắn vẫn đi...Gia Nguyệt chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng hắn dần khuất. Khe cửa hẹp bé tẹo kia...nàng không thể nhìn thấy gì nữa rồi....hắn thế nhưng...
"Lâm Khiêm...vì sao không tìm em...em ở đây...Lâm Khiêm..."
Gia Nguyệt bất lực buông lõng cánh tay,mặc cho nó rơi trên nền nhà bẩn thỉu. Nước mắt nàng chảy thật nhiều,nhưng không đủ để xoa dịu trái tim đau đớn của nàng.
Cánh của lại một lần nữa mở ra,nàng vội ngẩn đầu lên hi vọng mong manh rằng hắn quay lại
Nhưng người đến lại là Giai Hân,trên tay cô ta là chiếc roi da đã tẩm nước muối đậm đặc. Nụ cười ác độc nở trên môi,Giai Hân tàn ác nói.
"Muốn để em ấy biết mày đang ở đây sao,em ấy chẳng thèm quan tâm mày nữa rồi,nhìn thấy không em ấy không đi tìm mày.
Mày đã bị vứt bỏ như chiếc giày củ..ha ha ha...ha ha ha ..."
Tiếng roi vụt và tiếng vang của da thịt bị bong tróc xen lẫn tiếng cười đầy khoái cảm của Giai Hân.
Mỗi khi roi vụt xuống,là thêm một tầng vết thương trên thân thể Gia Nguyệt,nước muối ngấm vào vết thương bong tróc đang lở loét của nàng. Nhưng nàng không thấy đau...chẳng còn thấy gì nữa rồi.
"Lâm Khiêm....cứu em...cứu em với"
Suốt đêm đó,trong căn phòng tồi tàn,chỉ còn lại tiếng thở thoi thóp của một hình hài người không ra người ma không ra ma. Thân thể yếu đuối ấy chỉ khe khẽ lập đi lậ lại câu nói....
"Cứu em...Lâm Khiêm,làm ơn"
Thật tình không muốn nó thê thảm đến mức này,nhìn lại cảm thấy sao áo bt quá dzậy trời....Gia Nguyệt ơi là Gia Nguyệt,sao số em khổ quá dzậy nè :cry: :cry:
|
Chương 23 Thiên Tường ngây dại túc trực cạnh bên Thẩm An An đã là ngày thứ tư,nàng chưa từng tỉnh lại,thậm trí một chút dấu hiệu cũng không.
Nhưng anh tin,nàng sẽ không rời bỏ anh,anh biết nàng nhất định tỉnh lại.
"An An à,em còn định ngủ bao lâu vậy,ngủ nhiều quá sẽ rất xấu đó. Em xem,anh còn mang theo rất nhiều hoa hồng và chocolate mà em thích,nếu không ăn nhanh sẽ bị hư mất đấy."
Anh vẫn luôn thì thầm trò chuyện cùng với nàng,anh luôn thấy thời gian có nàng bên cạnh là điều hiển nhiên. Nhưng khi nàng cứ như vậy mà rời đi anh,tim anh rất đau. Gần như chẳng còn thở nổi.
"Thiên Tường"
Cánh cửa phòng bệnh đột ngột mở ra,Giai Hân cùng với Lâm Khiêm đi vào.Sau khi nghe nói An An còn chưa có tỉnh lại.Cô ta rất muốn biết tình trạng của Thẩm An An như thế nào. Nhưng cô ta sợ hãi phải đến đây một mình,cho nên mới lôi kéo Lâm Khiêm đi cùng.
Về phần Lâm Khiêm. Hắn chẳng còn tâm trạng đâu mà lo lắng cho người khác,hắn hiện tại đang muốn hoàn tất các thủ tục để nhanh chóng rời khỏi mảnh đất nhiều dối trá này.
Nhưng hắn không thể khước từ lời khẩn cầu từ chị gái của hắn.
"Cô đến đây làm gì?"
Thiên Tường thu hồi vẻ mặt dịu dàng yêu thương,vẻ lạnh lùng tàn nhẫn chỉ vì sự xuất hiện của Giai Hân. Anh không phải là kẻ thiếu đầu óc,những lời An An của anh muốn nói trước khi bất tỉnh đã nói lên rất nhiều điều.
Thứ nhất,kẻ thủ ác đã đẩy An An của anh xuống rất có thể chính là Giai Hân,trong trường,tuy An An hay tùy hứng,nhưng sẽ không có ai muốn hại nàng.
Thứ hai,người mà An An muốn gặp chắc chắn là Lâm Khiêm,nhưng mà vì sao????để làm gì????
"Tôi đến thăm An An,cô ấy thế nào rồi."
Lâm Khiêm nói,hắn nhìn cô gái nằm bất động không có dấu hiệu nào là sắp tỉnh lại.Hắn hiểu nổi đau của Thiên Tường,đã từng hắn cũng có một người để quý trọng như sinh mệnh. Nhưng giờ thì...
"Không có gì,bác sĩ nói,cô ấy chỉ là ngủ lâu một chút thế thôi,rất nhanh sẽ tỉnh lại...."
Thiên Tường nhìn chăm chú vào gương mặt đang tái xanh của Giai Hân,tuy cô ta đã cố trấn an bản thân,nhưng đôi mắt lạnh như băng của Thiên Tường làm cô ta sợ hãi.
Có được thứ mình muốn,Thiên Tường nắm chặt tay lại để ngăn chính mình không lao đến xé nát đứa con gái ác độc kia. Anh cần câu trả lời chắc chắn. Anh cần đáp án cho việc vì sao cô ta đẩy An An xuống dưới,vì sao An An lại tìm gặp Lâm Khiêm. Anh quyét mắt nhìn Lâm Khiêm,lạnh giọng nói.
"Gia Nguyệt đâu,sao cô ấy không đi cùng cậu?"
Giai Hân giật thót khi nghe đến tên Gia Nguyệt,cô ta lo lắng nhìn về phía Lâm Khiêm,nhưng thấy vẻ mặt đau khổ của hắn,lòng cô ta lại bừng lên lửa giận. Nắm chặt tay đến trắng bệch,cô ta ác độc nghỉ đến những hình phạt mà cô ta sẽ làm khi về đến nhà.
Lâm Khiêm không muốn nhắc đến người ấy nữa,không muốn nghĩ đến không muốn nhìn thấy...nhưng càng như thế tim anh lại càng đau nhức.
"Tôi sắp đi Chicago,hôm nay đến để thăm An An,chúc cô ấy mau bình phục"
Lâm Khiêm nhàn nhạt nói,hắn để giỏ hoa quả và bó hoa bách hợp lên bàn. Thiên Tường nheo mắt nhìn hắn nghiền ngẫm,anh nói.
"Còn Gia Nguyệt,cô ấy sẽ đi cùng sao?"
"Không"
Lâm Khiêm chỉ đáp một từ như thế,rồi không đợi Thiên Tường tiếp tục nói đến người kia nữa,hắn lên tiếng tạm biệt rồi rời đi vội vả như trốn chạy.
Cong môi cười mỉa mai,Thiên Tường cảm thấy Gia Nguyệt thật đáng thương,cô ta đã yêu một gã hèn nhát. Anh có nghe việc lão Tạ nhà anh tính kế Lâm gia,cũng như hiểu rỏ lý do vì sao Gia Nguyệt lại làm như thế,cô ta bỏ ra nhiều như vậy nhưng người cô ta để ý lại quay lưng bỏ trốn. Thật mỉa mai cho cái gọi là tình cảm chân thành của cô ta.
"An An,chỉ cần em tỉnh lại,anh sẽ cho em câu trả lời thuyết phục,anh sẽ bắt cô ta trả giá gấp trăm ngàn lần điều cô ta đã làm với em."
Nhẹ nhàng hôn lên đôi môi có chút khô của Thẩm An An,Thiên Tường dịu dàng nói.
... ...... ...... ...... ...... ...... .........
Không biết Gia Nguyệt đã nằm như thế bao nhiêu lâu,cũng không biết đây là ngày tháng năm nào.
Ánh sáng leo lét xuyên qua những khe hở cứ chợt sáng rồi chợt tắt...Trên thân thể tầng tầng lớp lớp vết thương,nhưng đau đớn kia cũng không thể lấp đầy khoảng trống không trong lòng ngực.
Ở nơi đó vẫn còn nhịp đập,nhanh đến mức gần như hối hả,thật là kì...giống như cái vật đang đập kia hiểu rằng nó sắp không còn có thể đập nữa,nên cứ cố hết sức mình...
Gia Nguyệt hướng đôi mắt mờ mịt không còn chút tia sáng nào về phía trước,đôi đồng tử từng xinh đẹp hút hồn người giờ sưng tấy,nhìn rỏ những vệt máu phía bên trong. Mái tóc bị cắt xén nham nhở và bộ quàn áo bệnh nhân rách nát. Nàng bây giờ trông như một con búp bê bị tàn phá đến không còn nguyên dạng.
Chỉ là khuôn mặt biến dạng kia,vẫn trong trẻo lạnh nhạt như thế...
Nàng không còn đợi chờ bất kỳ ai...chỉ đang đếm thời gian...đến khi nào thứ đang đập trong lòng ngực kia dừng lại....
Két......
Cánh cửa lại được mở ra,tiếng bước chân nhịp nhàng,nhún nhảy kèm theo tiếng kéo lê của chiếc roi da tẩm nước muối. Gia Nguyệt không nhúc nhích,không để tâm đến.
Vút...vút....vút.....
Những vệt roi quất lên thân thể nàng,cơ thể nàng run lên theo quán tính,nhưng nàng vẫn nằm đó,yên lặng như một con búp bê không có linh hồn.
Giai Hân hả hê đem những bực dọc của ngày hôm nay trút lên đầu nàng. Thế thì có làm sao,một lần rồi lại một lần bị đánh,nàng đã sớm chết lặng.
Có lẽ chán với trò quất người không còn đủ kích thích nữa,Giai Hân ném cái roi đi,cô ta nắm lấy mái tóc nham nhở của Gia Nguyệt kéo lê trên đất.
"Càng lúc mày càng biết nghe lời nhỉ,sao không kêu...kêu đi..kêu Khiêm Khiêm cứu mày đi"
Cô ta cứ thế đem Gia Nguyệt đánh đập và hành hạ,nhưng nàng không kêu,cũng không khóc,nàng cứ nhìn về một nơi,mặc cho thân thể rên siết.
Những ngón tay bị thương tổn nghiêm trọng đến không còn móng tay đang rỉ máu vẫn thả lỏng nằm ngây dại bên cẳng chân cũng dày đặt vết thương như thế.
Bàn tay ấy từng muốn đưa ra để cầu cứu,nhưng vô ích....
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......
Những tiếng rên siết vang vọng ra từ khu nhà kho củ,ông Lâm ôm tấm hình của vợ trong lòng,ông hướng đôi mắt nhìn về phía ấy,miệng thì thầm.
"Con đang bị đau đấy Nguyệt Nguyệt....đến cầu xin anh đi...đến cầu xin anh cứu con đi
Đến gặp anh đi Nguyệt Nguyệt......
Vì cái gì em không chịu gặp anh...vì cái gì hả....
Sao em tàn nhẫn như thế....sao lại ác độc như thế.....
Nguyệt Nguyệt.....
Con sẽ chết....
Em không đến gặp anh thì con sẽ chết đấy Nguyệt Nguyệt...."
Nhưng cho dù ông ta năn nỉ cầu khẩn đến như thế nào,thì vợ ông ta cũng không xuất hiện,chỉ còn ông ta cùng với tấm hình vô tri vô giác.
Trong cơn giận dữ,ông ta ném tấm hình đi vào gào lên.
"Cô không chịu gặp tôi...được ...được...cô sẽ hối hận....sẽ phải hối hận.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA"
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....
Gia Nguyệt run rẩy,nàng nghe tiếng gào lên của ba mình,giống như là chiếc phai cứu sinh cuối cùng,nàng trông ngóng về phía cửa,cố lết ra hướng có tiếng của ba nàng. Mặc cho trận mưa đòn vẫn nện lên lưng nàng như trước.
"Mày bò đi đâu..mày định đi đâu hả....
Tao bảo mày đứng lại...đứng lại cho tao."
Ba nàng đang ở ngoài kia...cho dù cô ta nói ba nàng muốn giết nàng,nhưng nàng không tin,ba sẽ không như thế...ba yêu thương nàng nhất không phải sao.
"Ba...ba..ơi"
Nàng nặng nhọc bó ra cửa,mỗi một cái nhất người toàn thân nàng lại đau đớn đến phát điên,nàng cắn chặt môi,từng chút từng chút về phía cửa.
Cánh cửa lạnh lùng mở ra...một bóng người cao lớn đứng khuất sáng,nhưng chưa khi nào Gia Nguyệt mong ngóng than ảnh ấy đến thế,nàng mỉm cười,vẫn bò về phía ấy,sợi xích kéo dật nàng lại. Nàng vươn tay nắm lấy gấu quần của người ấy,nước mắt tuôn rơi.
"Ba...cứu con với''
Nàng thoi thóp nói,chỉ một câu vài từ đơn giản,nhưng cũng rút cạn sinh lực cửa nàng...
Rút gấu quần ra khỏi bàn tay nắm chặt của nàng,người đó ngồi xuống,nâng gương mặt đã biến dạng của nàng. Vuốt ve rất nhẹ nhàng,như thể sợ nàng đau. Đôi mắt nhìn nàng thật chăm chú.
Gia Nguyệt nhắm chặt mắt,nước mắt từng giọt từng giọt chảy vào lòng bàn tay của người kia. Cuối cùng thì nàng đã đúng phải không...nàng sẽ thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ này.
Người đó đứng lên,tháo sợi xích giam cầm nàng.
Gia Nguyệt nghe tiếng xích rơi trên sàn,nhưng cổ chân của nàng vẫn còn chưa được giải phóng.
Nàng nghi hoặc mở mắt ngước lên nhìn người đó,nhưng người đó vẫn đứng yên,lạnh lùng nhìn nàng từ trên cao,Gia Nguyệt khẽ gọi,giọng nàng yếu đến mức không thể nghe rỏ nữa.
"Ba???"
"Vì cái gì...người chết đi lại là cô ấy,Gia Nguyệt,vì sao cô ấy lại chết."
"Ba??"
Cả Gia Nguyệt và Giai Hân đều ngẩn người nhìn ông Lâm,người đàn ông luôn nhàn nhạt nhìn đời,tựa hồ như không qua tâm đến chuyện thế gian,nay trong mắt lại hiện lên vẻ điên cuồng đến gần như mất kiểm soát.
"Vì sao Nguyệt Nguyệt của ta lại mất,mà con...một đứa bé không quan trọng lại sống dai dẳng đến như thế hả...vì sao ta lại phải mất đi cô ấy.
Ta chỉ cần gặp cô ấy một lần thôi...Gia Nguyệt...con gọi mẹ đến cứu con đi...gọi cô ấy ra cho ta đi...."
"Ba..người sao vậy...mẹ đã mất rồi mà"
Gia Nguyệt khó nhọc nói,nàng gần như không còn nhìn rỏ gương mặt gần như điên dại của ba mình,mắt nàng mơ hồ,đầu nàng rất đau.
"Không đúng..."
Giáng cho Gia Nguyệt một tát làm nàng văng về phía vách tường,Giai Hân há hốc mồm,nàng không ngờ ông ta lại ra tay đánh Gia Nguyệt. Tuy từ đầu là ông ta chỉ đường cho nàng hành hạ Gia Nguyệt,nhưng nàng không ngờ ông ta thế nhưng...
"Nói dối,cô ấy không chết biết không,cô ấy không chết...gọi đi..mau gọi cô ấy ra đây....nếu không ta sẽ giết con."
Ông ta gào lên,túm lấy cổ Gia Nguyệt mà bóp chặt. Gia Nguyệt như một con búp bê rách để mặc người ta lây lắc. Nước mắt nàng rơi rất nhiều,nàng thì thào với ba mình.
"Mẹ đi rồi...ba..."
Quăng mạnh Gia Nguyệt trên nền đất,đầu nàng đập vào tường khiến nàng xụi lơ,nằm bất động trong tiếng rít gào điên dại của ông Lâm. Giai Hân hoảng hốt cô ta không ngờ ông Lâm lại điên cuồn như thế,cô ta đang nghĩ có nên rời khỏi đây không,thì ông Lâm dừng cười,ông ta đi ra ngoài sau khi vứt lại câu nói.
"Nếu đã vô dụng thì giữ lại làm gì nữa"
Nhìn Gia Nguyệt nằm bất động,máu từ vầng trán nàng không ngừng chảy tràn ra đất. Giai Hân lại thấy vui sướng khi người ta gặp họa. Cô ta co chân đạp thêm vài cái lên thân thể bất động của Gia Nguyệt.
"Ngay cả ba mày cũng không cần mày,Gia Nguyệt,mày là đồ bỏ....đồ bỏ a"
Nhưng ngay khi cô ta còn đang nghĩ đến trò hành hạ nào khác thì chợt nghe tiếng khóa cửa.
Không sai,chính là tiếng khóa cửa,đứng bên ngoài,ông Lâm đã khóa cửa nhà kho củ lại. Gương mặt ông ta lạnh lùng tàn ác,không chút biểu cảm.
Bàn tay ấm áp đã từng bảo bộc Gia Nguyệt nay lại không chút ngập ngừng rưới xăng lên toàn bộ khu vực xung quanh và trên trường căn nhà kho.
Giai Hân ngửi thấy mùi xăng,cô ta hoảng sợ thật sự,gào thét điên cuồng. Cô ta không ngờ rằng ông Lâm lại muốn giết cô ta.
"Cha thả con ra...thả con ra..."
Ông Lâm lan lùng nhìn cửa nhà kho,bật lửa trên tay ông như một vũ công nhảy múa quanh những ngón tay thon dài. Ông ta đốt một điếu thuốc,rít một hơi dài,lặng lẽ nhả vào không khí.
Lắng nghe tiếng gào khóc vang xin của Giai Hân,ông thấy tự hào,con gái ông cho đến khi chết,vẫn ngang bướng như ông....Đáng tiếc nó lại là con ông và Nguyệt....kiếp sau mong rằng nó không phải chịu đau đớn như thế nữa.
Lạnh lùng vứt bật lửa đang cháy vào can xăng...ngay lập tức ngọn lửa bùng lên dữ dội.
Quay người bước đi,ông Lâm không nhìn lại căn nhà kho dù chỉ một lần. Cúi người muốn nhặt tấm hình vợ ông lên,tim ông đột nhiên đau nhói.
"A..."
Ông Lâm ngã vật ra đất,mặt ông ta tím tái lại.người ông ta co giật vài cái,nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy tấm hình của vợ...đến khi ngất đi rồi vẫn chưa từng buông tay.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......
Gia Nguyệt tỉnh lại,cổ họng và lòng ngực của nàng đau buốt như bị kim châm,nàng bị khói làm ngạt thở. Gia Nguyệt nhìn xung quanh để đánh giá tình hình.
Khói ngạt bao phủ khắp căn nhà,hơi nóng bủa vây lấy nàng,nàng nhìn thấy Giai Hân đang gào thét kêu cứu,còn có tiếng ai đó ở bên ngoài đang phá cửa. Khi nàng còn chưa thể nhất được thân mình lên,cánh cửa nhà kho đã bị người ta phá tung.
Nàng nhìn thấy,bằng đôi mắt mờ mịt của mình. Lâm Khiêm...người nói yêu nàng hơn cả sinh mạng đang ôm chầm lấy Giai Hân...hai thân hình quấn chặt lấy nhau,ấm áp và đẹp đẽ đến như thế.
Hắn không ngờ,chỉ vì muốn đi xem lại vườn hoa lưu ly kia,vô tình lại phát hiện chị gái hắn bị kẹt trong nhà kho đang cháy,và ông Lâm thì nằm ngất trên đất cạnh đó không xa.
Hắn gần như không còn bình tĩnh,hắn gào thét kêu cứu nhưng nơi hoang vắng này vốn dĩ không có ai nghe thấy.
Hắn chỉ kịp nghĩ phải phá cửa để cứu chị mình,không để tâm đến lửa lớn đang hừng hực cháy,hắn lao vào đạp tung cánh cửa.
Thư ký Du đang đi lanh quanh tìm ông Lâm.lại vô tình nhìn thấy khói bốc lên từ phía kia của khu vườn. Dựa cảm chẳng lành khiến ông nhấc máy gọi ngay cho cứu hỏa và cấp cứu.
Thật may là ông đã làm thế,bởi vì khi ông cùng người làm chạy đến thì cảnh tượng trước mắt làm sắc mặt ai cũng tái xanh.
Ông Lâm nằm bất động trên đất,mà căn nhà kho lại cháy hừng hực,thấp thoáng trong đó là bóng của Lâm Khiêm.
Tiếng la hét dập lửa,tiếng bước chân chạy gấp gáp..một khung cảnh hỗn loạn.
Trái ngược với bên ngoài,bên trong lại vô cùng yên lặng. Gia Nguyệt nhìn hai bóng dáng đang ôm chặt lấy nhau kia,bàn tay muốn đưa lên rồi lại thả xuống. Nàng nhìn họ ôm lấy nhau..đưa nhau đi...tình cảm và ấm áp...
Không có chổ cho người thứ ba.
Không có chổ cho nàng.
"Hì hì..."
Gia Nguyệt bật cười khe khẽ...để rồi tiếng cười ấy lớn hơn,đến khi tiếng cười đó phá lệ chói tai,vượt qua lớp tường dày đang bốc cháy.
"Ha ha ha....ha ha ha"
Ngày hôm ấy,mỗi khi nhớ lại thời khắc rời khỏi đó,Lâm Khiêm luôn muốn giết chết chính mình,rỏ ràng hắn cảm nhận được trong góc tối kia có gì đó,nhưng khói ngạt và bóng tối khiến hắn không thấy gì cả.Giai Hân đã muốn ngất khiến hắn vội vàng rời đi...hắn đã quay lưng đi.
Cũng ngày hôm đó,khi những người lính cứu hỏa làm nhiệm vụ và những người có mặt lúc ấy,đã không thể tin được. Một giây trước khi căn nhà sụp đổ. Một thân hình rách bươm với những vết thương,trên lưng lại đang bóc cháy,đang cố gắng lết từng chút từng chút ra khỏi hiện trường.
Họ thề rằng,chưa khi nào thấy một cảnh tượng ghê rợn đến như thế. Cái thân thể cháy đen nham nhở kia với tầng lửa rực cháy trên lưng,đang bò,đang nhích tới từng chút. Thấp thoáng thấy lớp áo bệnh nhân còn đẫm máu.
Đến khi lính cứu hỏa dập tắt lửa trên lưng người đó,họ mới nhận ra đó là một cô gái.
Cô ta cười,nụ cười nở trên gương mặt không biết vì sao lại biến dạng đến ghê rợn.
Nụ cười ma quái đó lại phá lệ nghe như tiếng chuông bạc ngân lên trong khung cảnh hỗn loạn,tan thương.
"Ha ha ha.....ha ha ha......"
Thư ký Du ngã ngồi trên đất. Ai không nhận ra,chứ ông thì không. Ông lấp bấp..
"Tiểu...tiểu ...thư"
|
Chương 24 "Mọi vật vẫn như thế,ngày qua ngày,đêm nối đêm....Nhưng chúng ta đã không còn là chính chúng ta....hận thù....em và anh...chính là hai con đường không nên gặp nhau."
Lâm Gia....
Một thân hình đang dãy dụa trên giường nệm lớn. Cánh tay không ngừng vùng vẫy như cố nắm lấy thứ gì đó. Nhưng có vẻ thứ gì đó quá xa,khiến đôi tay ấy cứ với tới như không cách nào nắm lấy được.
"A"
Giật mình thức giấc,chủ nhân của đôi tay ấy vẫn giữ nó chơi vơi trên không trung. Toàn thân run rẩy như bị sốt,không biết trong giấc mơ kia có gì,lại làm cho đôi mắt của người ấy ướt nhoà.
Ôm lấy mình,người ấy khóc,yên lặng rơi lệ,không âm thanh,chỉ có những hạt lệ như trân châu không ngừng rơi xuống.
Tích...tắt...tích...tắt....
Đồng hồ quả lắc treo trên tường vẫn đang không ngừng đếm thời gian... Tia sáng cuối chân trời đang nhuộm hồng mảnh trời xa tắp. Ngày mới sắp sang....lại là một ngày nữa...
Có tiếng gõ cửa...gấp gáp và vội vã...người trên giường không muốn để tâm,nhưng tiếng gõ cửa ấy vẫn cứ vang lên...giục dã và phiền toái.
Lau nước mắt,thu lại vẻ bi thương. Người trên giường khoác lên mặt tấm mặt nạ lạnh nhạt.
Nhìn mình trong gương...thêm một ngày....thêm hai mươi tư tiếng dối trá...vẫn mỉm cười.....vẫn lạnh nhạt nhìn mọi thứ.....nhìn chính mình đang chết dần...
Có sao đâu,tim không còn,thì hãy để trí não thay thế...
Không buồn...không đau..không vui...và cả hạnh phúc.
Khoá lại...kiềm chế chúng...lấp đầy khoảng không trống rỗng kia bằng công việc...bằng dối trá...bằng tàn nhẫn...vứt chìa khoá đi...bản thân sẽ là cổ máy.
Có làm sao...khi để bản thân thành một cổ máy....
Mở cánh cửa,bản thân sẽ là một người khác.
Được tôn vinh.
Được sùng bái.
Được ngưỡng mộ.....
Đứng trên đỉnh cao nhìn xuống mọi thứ,không phải đó là điều tất cả con người ham muốn sao...thế là đủ rồi.
Ta vẫn là ta....
Kẻ nắm trong tay quyền sinh sát của kẻ khác...ai cần quan tâm.
Trong lòng ngực kia là khoảng không trống rỗng....ai sẽ quan tâm.
Ai?
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....
Sau khi chuyện Tố Tâm cùng Tiểu Mẫn đánh nhau cho đến kẻ tàn phế người thương tật ở trước viện của đại tiểu thư.
Một bầu không khí quỷ dị bao trùm lấy mọi thứ. Bọn người làm len lén nhìn nhau,không dám ngay cả thở mạnh.
(Tố Tâm với Tiểu Mẫn chính là hai cô gái oánh nhau ở Chương một á nha mọi người)
Trong khuôn viên quanh nhà lớn,không ai dám đi nhanh,mọi người cẩn thận đến từng chút một,giống như sợ nếu gây ra tiếng động,một hồi bão tố sẽ đổ lên đầu họ.
Đại tiểu thư đang ngồi uống trà,dưới tán cây anh đào cổ thụ. Hình ảnh nên thơ xinh đẹp như thế,lại khiến người ta rét run khi nhìn hai thân hình tả tơi đang quỳ một bên.
Đại tiểu thư,nghiên người,chuyển tư thế trên ghế dài,lập tức có người tiến lên chèn thêm sau lưng nàng cái gối làm từ lông ngỗng mềm mại.
Trong không gian tĩnh lặng,một cơn gió mùa hè nhẹ nhàng thổi lướt qua mái tóc dài đen bóng đang buông thả tự nhiên trên gối. Đại tiểu thư mĩm cười,ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế,ánh nắng xuyên qua tán cây,giống như thêu hoa lên tóc nàng.
"Thôi,đứng lên đi,đừng làm như oan ức thấu trời thế."
Đại tiểu thư lên tiếng,hai thân hình đang quỳ gối,lập tức run rẫy,muốn đứng lên nhưng không còn hơi sức.
Hơi hơi nghiên đầu,mấy người đang đứng gần hốt hoảng túm hai kẻ ấy mà lôi lên,cố dựng thẳng thân người chúng. Đại tiểu thư lại ngã người lên gối dựa. Đôi mắt nhắm lại,nụ cười lại chưa từng tắt trên môi.
Mấy người đang đứng thấy lưng áo lạnh ngắt,mồ hôi tuôn ra như tắm.
Họ len lén nhìn nhau,rồi lại lắc nhẹ đầu,cố nén tiếng thở dài vào bụng. Ai dám làm đại tiểu thư không vui vì tiếng thở dài chứ.
Dường như đã phơi đủ nắng,đại tiểu thư duỗi thẳng lưng,như một chú mèo lười. Nàng nhẹ giọng nói.
"Thôi,đi đi thôi..đã đến thế thì giữ lại làm gì."
Vừa nghe đại tiểu thư nói thế,hai kẻ đang bị người ta túm lấy giống như không còn hơi sức nữa,ngã vật ra đất. Miệng không thốt ra được lời nào. Mấy người đứng gần ấy,vội vội vàng vàng túm họ lôi lên như cũ,không có lệnh của đại tiểu thư,họ không dám thả người a.
Nhẹ phất tay,đại tiểu thư lại mở miệng vàng.
"Đi đi,đưa cho ông Du,hôm nay nắng rất đẹp đừng làm mất hứng của ta."
Ngay tức khắc,bốn bề nhốn nháo như chạy trốn,mang hai kẻ xui xẻo và ngu ngốc ấy đi,ngay cả để họ phản kháng cũng không có.
Đại tiểu thư lại nhắm mắt,đem một miếng bánh ngọt đến bên môi. Khẽ nếm,vị ngọt mát ấy làm nàng thích thú....
"Không tồi..."
Đại tiểu thư nói khẽ,lại cắn thêm một miếng bánh nữa để nhấm nháp.
"Tiểu thư."
Al đến,anh nghiêng người chào nàng,trong Lâm gia,chỉ anh và ông Du có quyền cắt ngang nhã hứng của nàng mà không hứng chịu cơn thịnh nộ nào.
Không trả lời,đại tiểu thư chỉ nhàn nhạt đưa bánh lên môi. Động tác nàng rất đẹp,giống như một con khổng tước kiêu ngạo mà rực rỡ. Thanh ta nhưng lạnh giá,khiến người ta luôn mơ ước và khao khát. Nhưng chỉ có thể đứng nhìn mà không thể lại gần.
"Lâm thiếu đã quay về"
Al nói,có trời mới biết,mồ hôi anh đang chảy ròng,lòng anh như con nai nhảy loạn. Ngoài mặt giống như không có chuyện gì,nhưng thật ra anh đang nghĩ có nên bỏ trốn hay không.
Bánh đang đưa đến bên miệng,vì câu nói của Al mà dừng lại.
Al đứng phía sau nên không rỏ biểu tình của đại tiểu thư như thế nào,nhưng anh cảm nhận được.
Không khí như bị bao phủ bởi tầng tầng băng giá,khiến cho người ta khó thở và sợ hãi.
Thời gian tưởng như dừng lại ở đó mãi,Al sắp không thể chịu nổi. Thì đại tiểu thư lại lên tiếng.
Bàn tay với những ngón tay thon dài trắng nõn,đặt chiếc bánh ngọt xuống dĩa.
"Vậy sao...cũng tốt....hẳn là nên trở về rồi."
Chỉ buông ra lời nói không nóng không lạnh ấy,đại tiểu thư cho Al lui ra. Đôi mắt chưa từng mở ra...bình thản như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là,khi không ai nhìn thấy,bàn tay đặt hờ hững trên thành ghế đang run lên khe khẽ...
Là sợ...
Hay là hận.....
"Bánh ngọt,vốn không nên ăn nhiều a"
Đại tiểu thư nói,chiếc bánh ngọt mới chỉ ăn một miếng nhỏ,nằm chơ chọi trên dĩa....
Phía trên cao,nắng vẫn đang chiếu sáng rực rỡ,lại không cách nàng hâm nóng trái tim đã giá băng của nàng.
|