Em Là Người Tôi Yêu
|
|
Chương 14 (tiếp theo)
Trong giấc mộng ấy, cô trở học kỳ hai của đại học năm 3. Hôm đó là sinh nhật Chu Đông, vào tháng ba, đã là cuối mùa đông.
Hôm sinh nhật Chu Đông quả thật cũng không được linh đình lắm. Ngày hôm đó, đột nhiên tất cả mọi người dường như đều rất bận rộn, tựa như tuổi trẻ chỉ cần vượt qua ngưỡng tuổi có số 1 đứng đầu, bước vào tuổi đứng đầu là số 2, đều phải suy nghĩ rất nhiều về một điều gì đó.
Trần Tri Tri cũng đã qua tuổi 20, khi đó cô cảm giác mình đã chín chắn hơn nhiều.
Sinh nhật Chu Đông vẫn tổ chức ở KTV, đây thật sự là một thánh địa hiện đại thiêt yếu để sinh viên đại học tụ hội. Mọi người cùng nhau góp tiền thuê một phòng bao lớn, hát từ sáu giờ tối đến mười giờ đêm, giữa phòng là một bàn lớn đầy đồ ăn theo kiểu tự chọn (buffet)
Hôm đó người tới cũng không nhiều lắm, phòng của Chu Đông ba người, bạn cùng lớp ba người, phòng của Trần Tri Tri hai người, tổng cộng mười người.
Sáu giờ rưỡi bắt đầu xử lý bữa tiệc đứng. Do hát Karaoke nên cảm thấy tiêu hóa rất nhanh, khi hát đến khoảng hơn tám giờ tối, Trần Tri Tri mang bánh gato ra, đốt nến.
Rất nhanh lão Vương đã đổi ca khúc ở màn hình trước mặt thành bài: “Happy Birth day to you” – Chúc sinh nhật vui vẻ!
Sau đó mọi người cùng nhau hát: “Happy Birth day to you, Happy Birth day to you...”
Ngày hôm đó thần sắc Chu Đông rất tốt, cực kỳ phấn chấn, đèn trong phòng bao KTV tắt hết, gương mặt của anh được ánh sáng của 21 cây nến cắm đầy trên bánh gato chiếu rọi rực rỡ thành một vòng hào quang lấp lánh. Mọi người vui mừng hô lớn: "Thổi nến, thổi nến, ước nguyện, ước nguyện."
Chu Đông rất nhớ chuyện này, ước nguyện xong, anh thổi tắt nến, sau đó mọi người tặng quà của mình cho anh.
Trần Tri Tri quên mất chuyện mua quà tặng.
Cô cực kỳ lúng túng.
Cũng không phải cô không nhớ sinh nhật Chu Đông, mà do vẫn chưa nghĩ ra nên mua cái gì, gần như cảm thấy cũng không biết phải mua quà gì cho anh, cuối cùng mấy ngày trước thấy không còn cách nào đành phải đặt mua trên mạng cho anh bộ quần áo, ai ngờ đồ gửi đến lại bị nhầm hàng thứ phẩm, bây giờ còn đang đổi trả lại.
Vì vậy hôm nay mới không có quà.
Khi đó mọi người ồn ào nửa đùa nửa thật yêu cầu luân phiên mở quà lẫn nhau. Ai không có quà tặng, thí dụ như Phương ca, liền bị mọi người giục giã bắt nhảy múa bụng một hồi mới được mọi người bỏ qua cho.
Một bạn cùng phòng Trần Tri Tri cũng không có quà, vì vậy liền bị mọi người đẩy ra ngoài đứng ở màn hình trước mặt hát một ca khúc, bày cái thiệp chúc mừng để cho mọi người chụp ảnh.
Người đến lượt cuối cùng là Trần Tri Tri .
Tất cả mọi người đẩy cô lên: "Tri Tri, cậu mua quà gì cho bạn trai vậy, nhanh lên, mang ra cho mọi người xem một chút đi."
Trần Tri Tri không thể làm gì khác hơn là nhún vai, xoè tay sang hai bên.
Người khác cho là cô không chịu nói, đang có ý định ép cô đưa ra. Băng tỷ bạn cùng phòng Trần Tri Tri lớn tiếng nói: "Quà tặng của Tri Tri cho Chu Đông là phải bí mật, sao có thể cho người phàm tục như các cậu nhìn chứ. Nói không chừng lại là quần lót nhỏ tình thú đấy (loại quần lót tạo cảm hứng )!"
"Ha ha ha ha ha hắc."
Tất cả mọi người cười bò ra, Phương ca cúi đầu nói rất buồn rầu: "Sao không có ai mua tặng tôi quần lót nhỏ tình thú nhỉ, quần lót to của tôi cũng đã mặc rất nhiều năm rồi !"
"Dào ôi!" Câu nói làm cho đám nữ sinh khinh bỉ một hồi. Băng tỷ nói: "Cậu có muốn sinh nhật tôi sẽ mua loại roi da chế tạo đặc biệt tặng cậu không, để cho lão Vương trong phòng cậu quất cậu chết thôi!" Nữ sinh trong phòng ngủ của Trần Tri Tri đã rất thân quen với nam sinh trong phòng ngủ Chu Đông, bọn họ cười đùa với nhau thoải mái, không cần phải giữ ý.
"Cái này không được, sức lực của anh không mạnh lắm, phải tìm người nào cường tráng một chút..." Lão Vương bày ra bộ mặt nghiêm chỉnh nói. Căn bản không nhận ra, kỳ thực bang hủ nữ lúc này đang trêu đùa anh, định ngầm ghép anh và Phương ca hợp thành một đôi.
Mọi người cười đùa với nhau chán, liền chuyển sang đề tài khác. Trần Tri Tri thừa cơ kéo kéo bên cạnh ống tay áo Chu Đông, nét mặt lộ ra vẻ xin lỗi. Chuyện này cô đã sớm nói với Chu Đông, vốn định đi mua bổ sung thì vẫn kịp, nhưng Chu Đông lại bảo cô không cần bận tâm.
Chu Đông cười cười, ánh mắt ý bảo anh không ngại.
Mà cảnh này vừa vặn bị lão Vương nhìn thấy, nghĩ tới mình, đột nhiên lão Vương thấy chạnh lòng, đứng dậy: "Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc."
Lão Vương dựa người vào chiếc cột ở cửa phòng bao ngẩng đầu hút thuốc lá đến xuất thần, Trần Tri Tri từ nhà vệ sinh trở lại, nhìn vẻ mặt anh dường như không được tốt lắm, chủ động hỏi: "Lão Vương, anh nghĩ gì thế?"
Lão Vương quay đầu lại nhìn cô cười, ném đầu thuốc lá vào trong thùng rác ở bên cạnh, "Không nghĩ gì hết."
"Có tâm sự sao?"
Lão Vương thở dài: "Chẳng qua là anh cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt cái mà chúng ta cũng đã sắp tốt nghiệp rồi."
"Sao đột nhiên anh lại trở nên đa sầu đa cảm vậy?" Trần Tri Tri cười, vừa mới rồi còn nói không có chuyện gì đó sao? Nhưng thấy thần sắc lão Vương như vậy, thật sự cô có chút đau lòng, Trần Tri Tri cũng liền an ủi: "Không sao, cho dù tốt nghiệp chúng ta vẫn là bạn tốt mà."
Lão Vương liền cười, "Tri Tri này." Anh lại châm thêm điếu thuốc nữa, dùng đầu ngón tay cái cọ cọ vào phần xương chỗ lông mày: "Còn em và Chu Đông thế nào? Những năm vừa qua, mấy người bọn anh cứ tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan, rốt cuộc không còn lại một đôi nào."
Trần Tri Tri biết lão Vương và Lý Tinh chia tay năm lần rồi hòa hợp trở lại năm lần, cuối cùng chia tay vẫn hoàn chia tay. Mà Phương ca... Trần Tri Tri cũng vô tình được nghe Chu Đông kể lại, hóa ra Bạch Tề lại người trong lòng của Phương ca, lúc ấy cô gần như thất kinh.
|
Chương 14 (tiếp theo)
Dù Chu Đông không cho phép cô nói ra, thì cô cũng đã xác định không bao giờ đề cập tới chuyện này ở trước mặt Phương ca.
Mà bạn học Lưu tặc tử thì... Quên đi ... Anh hùng liên minh (tên một trò chơi điện tử) mới là cuộc sống của anh chàng.
Nhưng ngay cả những nữ sinh cùng phòng với cô, chuyện tình cảm hình như cũng không được lâu dài. Băng tỷ chia tay với mối tình đầu dài năm năm, người như lạc mất hồn phách vậy. Trác Vân cũng từng thay đổi ba bạn trai, gần đây nghe tin lại mới quen một người dáng dấp rất giống chàng nghiên cứu sinh Hồ ca, ngày nào cũng gọi điện thoại nói chuyện, nhưng cũng không biết như thế nào. Còn tiểu Cầm, vẫn còn tiếp tục hành trình yêu thầm của mình.
Thật ra nếu tính như vậy thì ngay cả các bạn trong khoa của cô cũng chẳng có ai được lâu dài.
Trong nháy mắt lão Vương lại hút hết một điếu thuốc nữa.
Lịch sử phong lưu của lão Vương cũng không ít, mặc dù anh không đẹp trai như Chu Đông, nhưng lại là người có tính tình rất tốt, biết làm đủ việc, nói chuyện bông đùa đầu óc xoay chuyển phản ứng cực nhanh, nữ sinh thích anh không phải ít. Anh cũng từng qua lại với khá nhiều bạn gái, nếu không thì tại sao nữ sinh trong trường lại có thể ban cho anh danh hiệu “sát thủ” đây!!! Nhưng nghe Chu Đông nói, trong lòng lão Vương vẫn chỉ thích nhất Lý Tinh, bạn gái đầu tiên của anh.
Lão Vương dập tắt đầu thuốc lá ở trong cái hộp tro thuốc lá phía trên thùng rác, nói: "Chúng ta vào thôi."
Vừa vào đến cửa, vừa vặn đụng phải mọi người đi ra ngoài, Băng tỷ kêu lên: "Lão Vương, Tri Tri, sắp đến mười giờ rồi, chúng ta nên về thôi."
"Được." Trần Tri Tri lập tức trở vào trong KTV cầm túi, cả nhóm chen chúc ra khỏi KTV.
Đi đường ban đêm thật mát mẻ sạch sẽ, trên đỉnh đầu là bầu trời đêm bát ngát mênh mông, phía xa là ánh đèn thành phố sáng rực. Nhóm bọn họ, toàn người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, cùng cười cười nói nói, xô xô đẩy đẩy, trong lúc nhất thời cảm thấy cuộc sống tràn đầy sôi động và tươi sáng.
"Này, Tri Tri, rốt cuộc cậu đã mua quà gì vậy? Sẽ không phải là quần lót tình thú thật chứ?" Băng tỷ đi sóng vai bên cạnh Trần Tri Tri, không nhịn được liền hỏi.
Trần Tri Tri cười nói: "Tớ mua cái kia làm gì chứ? Hôm trước tớ mua phải bộ quần áo hàng thứ phẩm, lúc trả lại không phải cậu cũng biết đấy thôi?"
"Tớ lại cho là sau đó cậu đã mua đồ khác rồi. Chu Đông người ta mỗi lần sinh nhật cậu đều tặng quà rõ to, cậu nói cậu thích Iphone 4s hả, có luôn, a a a, hâm mộ quá, ghen tỵ quá đi!"
Trần Tri Tri bất đắc dĩ, "Nào tớ có bảo anh ấy mua quà tặng đắt tiền như vậy đâu."
"Nhưng đồ là biểu hiện thay cho lời trong lòng muốn nói hiểu chưa, bất kể như thế nào, anh ấy chịu tốn tiền vì cậu như thế, đây là chuyện tốt."
Trần Tri Tri làm động tác mình không còn gì để nói.
"Tri Tri, cho tớ mượn điện thoại di động của cậu chụp mấy tấm hình một cái, điện thoại di động của tớ giống như đồ bỏ đi ấy." Trần Tri Tri lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra đưa cho Băng tỷ, Băng tỷ tiến lên vị trí mình đã lựa chọn, quay về phía bóng đêm giơ điện thoại di động lên tự chụp mình.
Trần Tri Tri nhìn về phía trước, Chu Đông đang nói chuyện với lão Vương.
Vóc người của anh rất cao ráo, mặc chiếc áo khoác màu đen càng làm cho thân hình thêm ưa nhìn, hai tay anh nhét vào trong túi áo khoác. Anh luôn luôn để tóc ngắn, khí chất sạch sẻ ôn hoà. Kỳ thực trong lúc không để ý, bọn họ đã trưởng thành rồi.
Trong lòng Trần Tri Tri chợt hạ một quyết định, cô đi tới bên cạnh Chu Đông, lặng lẽ kéo kéo tay áo của anh, sau đó hơi kiễng chân lên ghé vào tai anh nói nhỏ một câu.
Sau khi nói xong câu đó, Trần Tri Tri liền cúi đầu không nhìn anh nữa, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của anh đang luôn luôn nhìn vào cô, trong lòng cũng không biết chuyện gì xảy ra, tim đập thình thịch dồn dập, máu tựa như muốn vọt một cái xông thẳng lên đầu, đốt cháy cả mặt cô.
Ngay sau đó, Chu Đông rút tay trong túi ra cầm lấy tay Trần Tri Tri, bàn tay thật ấm áp của anh nắm tay cô thật chặt, giống như không muốn rời khỏi tay cô, quay đầu nói với mọi người còn ở phía sau: "Lão Vương, tôi và Tri Tri còn muốn tiếp tục đi dạo chỗ khác nữa, nên không về cùng với mọi người được."
"Hả, hai người định đi đâu đấy?"
"Ở ngay khu trung tâm thương mại bên kia thôi."
"Được."
Bọn họ là tình nhân, sinh nhật là ngày rất quan trọng, tất nhiên là muốn được ở cùng một chỗ rồi.
Về chuyện này, tất cả mọi người hiểu, cho nên lần này mọi người không một ai nói đùa, hai bên chia tay đi theo hai đường khác nhau.
Trần Tri Tri cùng Chu Đông bước vào trong gian phòng. Vừa bước qua cửa, Chu Đông liền xoay người lại đè cô vào vách tường, nâng gương mặt của cô lên đặt một nụ hôn mạnh mẽ. Trần Tri Tri giật mình, tay chân gần như luống cuống, không ngờ anh lại nóng lòng đến như vậy.
Thật ra thì vừa rồi, sau khi cô nói câu kia với anh xong, cô còn cảm thấy anh rất bình tĩnh, chỉ nói với cô: "Chúng ta đi siêu thị trước để mua ít đồ." Tiếp đó anh kéo cô đi siêu thị mua một hộp bao cao su, sau đó bước thật nhanh, kéo cô tới khách sạn trên con đường phía sau trường học, suốt dọc đường đi anh cũng không nói lời nào.
Nhưng mà hiện tại...
"Chu Đông..." Trần Tri Tri khẽ gọi tên anh, đẩy anh ra.
Tay Chu Đông bóp chặt lấy hông của cô, hiển nhiên là anh rất nóng ruột, ngay cả nhịp thở cũng không đều, hơi thở nóng rực phun ở trên mặt cô. Nghe thấy cô gọi tên mình, anh vẫn còn lưu luyến nơi cổ của cô mãi không thôi, cố hôn một cái nữa mới buông ra. Mặc dù môi anh có rời cô ra, nhưng tay lại không có một chút dấu hiệu muốn buông ra, chỉ cúi đầu nhìn cô, ánh mắt nồng đậm đến độ cô muốn tan chảy ra.
Trần Tri Tri biết Chu Đông thật sự đang rất khao khát, nhưng nói thật, cô thấy mình hơi căng thẳng.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ là người chủ động, đặc biệt là trong chuyện này.
Lúc nãy khi nói ra câu kia cũng đã đủ làm cho cô xấu hổ đến thấp thỏm, hiện tại anh lại đang kích động, nóng lòng như thế, càng làm cho thấy căng thẳng và sợ hãi, hơn nữa lần đầu tiên trước kia thật sự đã gây cho cô một ấn tượng không tốt, làm cô đến bây giờ trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, nếu không, không thể nào cách hơn một năm rồi cô mới phát sinh quan hệ với anh lần thứ hai.
Mặc dù nói lần này cũng không phải là lần đầu tiên của cô, nhưng về mặt nào đó mà nói, trong lòng cô vẫn coi đây là lần đầu tiên.
Trần Tri Tri âm thầm hít thở một hơi thật sâu .
Lần này là cô cam tâm tình nguyện, nếu như cô muốn tiếp nhận Chu Đông hoàn toàn, cũng nên thả lỏng giao mình cho anh mới phải.
Chu Đông không nói gì, chỉ cố gắng nín thở, nhìn chăm chú vào đôi môi mềm mại của cô, chờ đợi cô thổ lộ câu tiếp theo.
... nếu như hiện tại cô đổi ý, nói "Hay là..." thì vẫn còn kịp.
Trần Tri Tri thoáng thu hồi bàn tay đang ngăn cản anh lại, buông hàng lông mi xuống: "... Anh... anh, chậm một chút."
|
Chương 15: Tình ca
Nghỉ ngơi khoảng chừng mười phút đồng hồ, Trần Tri Tri giống như vừa được tiếp máu tại chỗ, bắt đầu phục hồi lại trạng thái ngồi thẳng lưng, bưng ly cà phê truớc mặt lên uống một hớp, sau đó vẻ mặt cô lộ ra rất khó uống, vội vàng đặt cái ly xuống, "Giời ạ, cà phê sao mà đắng thế!"
"Tri Tri, mẹ của anh ấy cố ý không thu xếp giúp chuyện của nhà cậu sao?" Lúc này Khâu Đình vẫn còn đang mải suy nghĩ quanh câu chuyện với bao nhiêu uẩn khúc bên trong kia.
"Tớ không biết." Trần Tri Tri cười cười: "Có lẽ cũng không còn cách nào khác thật, cũng không cần phải nghĩ ngợi hao phí tâm tư đâu."
"Sao cậu không nói với Chu Đông hả?"
"Mẹ của anh ấy đã nói không giúp được, anh ấy liệu có thể làm được gì chứ? Huống chi tớ và Chu Đông lại chưa kết hôn, cho dù đã kết hôn rồi, cũng không thể yêu cầu mẹ Chu Đông nhất định phải giúp một tay." Ánh mắt Trần Tri Tri vẫn nhìn chằm chằm vào ly cà phê truớc mặt.
Khâu Đình đặt ly nước trái cây xuống, hiện giờ cô cũng cảm thấy chuyện này có chút khó khăn: "Tớ vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc cho hai người, nếu như cậu có thể trao đổi nói chuyện với anh ấy nhiều hơn, có lẽ chuyện này sẽ không xảy ra như vậy."
"Thôi quên đi, chuyện phải tới cũng không ngăn được, cậu cũng đừng quá rối rắm về chuyện này."
Kế hoạch tìm phòng thuê chung vẫn tiếp tục thực hiện.
Chỉ có điều bởi sự giới hạn về những điều kiện đã dự tính, về giá cả, đường xá .v.v. muốn tìm được một căn phòng mà tất cả mọi người đều hài lòng thật không dễ dàng. Tối thứ bảy Khâu Đình phải ở lại với Trần Tri Tri để sáng sớm ngày chủ nhật hôm nay họ cùng đi ra ngoài tìm phòng.
"Có cậu đến thật sự quá tốt, chuyện gì cũng cần có bạn bè, đi ngủ cũng không sợ." Trần Tri Tri vừa nghiên cứu bản đồ Bắc Kinh vừa nói đầy cảm kích: "Rốt cục cả máy nước nóng cũng đã sửa xong." Thậm chí Trần Tri Tri gần như phát khóc.
Khâu Đình chỉ khẽ cười, cô ra khỏi phòng, sau đó khóa cửa lại.
"Ừ... Địa điểm hôm nay chúng ta phải đi chính là nơi này, tiểu khu Hoa Lan." Trần Tri Tri chỉ vào một chấm ở trên bản đồ, "Cũng ngồi tuyến số 1, sau đó chuyển tuyến số mười."
"Ừ." Khâu Đình cúi đầu nhìn bản đồ đường tàu điện ngầm, gật đầu .
Kẹt một tiếng, chợt cửa phía đối diện mở ra, vừa vặn Chu Đông cũng đi ra ngoài. Gặp nhau trực diện thế này nếu không chào hỏi sẽ rất khó xử, Chu Đông mở miệng trước: "Trùng hợp quá, hai người cũng ra ngoài à?" Thuận tay anh khóa cửa phòng lại.
"Vâng, chúng em đi tìm phòng." Khâu Đình trả lời.
"Phải đi sao?" Chu Đông nhìn về phía Trần Tri Tri.
Bất kỳ người sáng mắt nào, bao gồm người trong cuộc cộng thêm cô, một người ngoài, cũng biết câu hỏi này có chủ ngữ là Trần Tri Tri, trả lời cũng chỉ có thể là Trần Tri Tri. Nhưng vào giờ phút này, từ khi Chu Đông ra ngoài đến giờ, Trần Tri Tri coi mình như người tàng hình vậy, không nói lời nào cũng không ngẩng đầu lên. Khâu Đình không thể làm gì khác hơn đành trả lời thay cô: "Đúng thế, tụi em dự định thuê chung một phòng."
Ánh mắt Chu Đông nhìn cô hồi lâu mới dời đi, gật đầu một cái, không nói gì.
Lần này đến lượt Khâu Đình hỏi: "Anh cũng phải đi ra ngoài sao?" Cô biết mình câu mình hỏi thật rất vớ vẩn.
"Đúng thế, đi công ty làm thêm giờ."
"Vậy sao?" Khâu Đình cười khô khốc: "Thật khổ cực."
Hai bên trầm mặc một lúc, Chu Đông nói: "Anh phải đi rồi."
"Vâng!" Đáp lại vẫn chỉ có Khâu Đình.
Chu Đông đi về phía trước mấy bước, đột nhiên lại quay đầu lại nói: "Đúng rồi, thứ Tư tuần sau lão Vương tới Bắc Kinh công tác, anh ấy nói muốn mời mấy người chúng ta ở Bắc Kinh cùng ra ngoài tụ tập. Em thông báo cho Bạch Tề và Từ Trì một tiếng nhé."
Mặc dù anh không nói tên, nhưng vẫn biết lời này là nói với ai, hơn nữa lần này Khâu Đình cũng không có cách nào nói thay cho Trần Tri Tri.
Trần Tri Tri gật đầu một cái, vẫn không nhìn anh, chỉ nói một từ “Vâng”.
Chu Đông nhìn cô một lát, xoay người xuống lầu.
Khâu Đình nhìn anh rời đi liền thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi, bầu không khí giữa bọn họ thật quá không bình thường. Một Trần Tri Tri luôn sôi nổi như vậy, thế mà khi đứng trước Chu Đông lại hoàn toàn giống như chuột thấy mèo, không dám có một cử động nhỏ nào.
"Hai người vẫn muốn tiếp tục giữ cái bộ dạng khó xử như vậy sao?"
Lần này may có cô, có mặt người ngoài nên lúc đó không khí mới gọi là tạm dễ thở một chút. Nếu như cô không có ở đây, khi gặp nhau không biết lúc ấy hai người bọn họ sẽ thế nào đây. Khâu Đình nhớ lại bộ dạng bọn họ nhìn nhau không nói, cảm thấy có gì đó là lạ.
"Không sao đâu, dù sao tớ cũng sắp chuyển đi rồi."
Nhìn Trần Tri Tri cầm tờ bản đồ đi ra ngoài trước, giọng nói cũng rất thản nhiên, tinh thần vốn đang rất hăng hái lúc này tựa như bị hạ thấp hẳn xuống. Khâu Đình hơi dừng lại ở sau lưng cô, chợt nghĩ: Chẳng lẽ nguyên nhân bạn của cô muốn chuyển đi, chính là vì điều này sao?
Hai người đi tìm phòng suốt một ngày vẫn không có kết quả. Ngày mai phải đi làm nên Khâu Đình trở về nhà mình ngủ. Hai người chia tay nhau luôn ở nơi cửa ga xe điện ngầm, một mình Trần Tri Tri ngồi tàu điện ngầm trở về nhà.
Trở lại nhà, Trần Tri Tri mệt đến mức nằm xoài ra trên ghế sa lon, Trần Qua Qua nhảy lên ghế sa lon bò tới trên người cô, Trần Tri Tri nằm ôm nó nghĩ miên man một lượt những gì đã qua...
Reng... Reng... Reng, từ trong túi xách tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Trần Tri Tri cầm lấy điện thoại di động nhìn thấy một dãy số xa lạ từ Thượng Hải, "A lô?"
"A lô, Tri Tri, không nhận ra anh nữa sao?"
Giọng của lão Vương vẫn luôn lảm nhảm như vậy, Trần Tri Tri nghe một cái liền nhận ra ngay, ngồi dậy, mừng rỡ gọi: "Lão Vương!"
"Ái chà, cuối cùng cũng đã nhận ra người quen rồi. Thứ tư tuần sau anh tới Bắc Kinh, em có đến không?"
"Dĩ nhiên là đến chứ."
"Em và Chu Đông lại cãi nhau à, hôm qua anh gọi điện cho Chu Đông, bảo cậu ta đưa em theo cùng. Kết quả cậu ta lại nói hai người đã chia tay, còn cho anh số điện thoại để anh tự gọi cho em. Anh hỏi này, đang yên lành tốt đẹp, tại sao lại trở thành náo loạn như thế hả?"
Trần Tri Tri cười nghe anh nói đâu đâu.
"Ấy này này, thôi quên đi, em không muốn nói coi như xong. Chờ khi anh đến nơi sẽ hòa giải cho hai người nhé. Rốt cuộc anh cảm thấy, chuyến công tác này anh tới Bắc Kinh là để giải quyết mâu thuẫn cho bọn em là chính! A phải rồi, em gọi luôn cả Bạch Tề và Từ Trì nhé!."
"Vâng."
"Chờ em đó, lần này em mà không đến, thật sự không còn xem anh là bạn bè nữa rồi.."
"Yên tâm, nhất định em đến mà."
"Hắc hắc, Tri Tri, “Nhất xuất khẩu, tứ mã nan truy” – một lời nói ra khỏi miệng, bốn ngựa khó đuổi theo, anh chờ em!"
Phải đến hơn hai năm rồi Trần Tri Tri chưa từng gặp lão Vương. Hình ảnh lão Vương luôn luôn ba hoa đã ăn sâu mọc rễ ở trong đầu cô, tuyệt đối không thể quên được. Nghĩ đến lão Vương, cô liền nghĩ đến Chu Đông, đến Phương ca, Lưu Bân, còn cả mấy cô bạn gái ở chung phòng ngủ với cô, suốt ngày không vui đùa nhốn nháo, không chọc ghẹo nhau thì không chịu được.
Sau khi liên lạc với Từ Trì và Bạch Tề ở trên QQ, xác định bọn họ cũng sẽ tới, cô bàn bạc với bọn họ một chút để chọn một địa điểm nằm trung tâm giữa mọi người. Dù sao lão Vương vừa tới Bắc Kinh, vẫn chưa quen với cuộc sống nơi đây, dĩ nhiên lúc này bọn họ là chủ nhà sẽ phải chọn địa điểm mời khách.
Thời gian tụ tập là bảy giờ tối, địa điểm định chọn một trong ba KTV ở phía đông thành phố .
Nhưng Trần Tri Tri lại tới trễ.
"Ai dà, Tri Tri, cuối cùng em đã tới. Cũng chờ em sắp được nửa giờ rồi đó!" Lão Vương một thấy bọn họ đi vào liền kêu lên.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Trong phòng KTV hơi mờ tối, dường như đã có khá nhiều người, Trần Tri Tri giơ tay làm điệu bộ xin lỗi, cứ thế đi vào, đi theo phía sau cô là Từ Trì, "Trên đường bị kẹt xe, chờ mãi mới thông xe để đi."
Lão Vương nhìn thấy Từ Trì ngẩn người, "Em đi cùng Từ Trì à?"
"Đúng thế, cậu ấy làm ở công ty khác nhưng cùng trong tòa nhà nơi em đang làm việc, cho nên thuận đường cậu ấy đưa em đi luôn tới đây."
"Mau tới đây ngồi, mau tới ngồi." Thoáng cái lão Vương liền chuyển đề tài, dứt khoát hoàn toàn coi mình tựa như chủ nhân của KTV này vậy. Cái mông chuyển qua một chút để cô ngồi, Trần Tri Tri đến gần mới nhìn thấy hóa ra ngồi bên cạnh anh lại là Chu Đông.
Chỉ có điều, giờ phút này Chu Đông đang cầm micro nhìn chằm chằm vào màn hình mà không hề nhìn cô.
Trần Tri Tri chần chừ nhìn một vòng, nhìn thấy bên cạnh Bạch Tề còn chỗ trống, cười nói: "Em muốn ngồi cùng với Bạch Tề."
Lão Vương cười cười, lại ngồi trở lại vị trí cũ, gọi Từ Trì, "Từ Trì, tới đây ngồi đi." Rút một điếu thuốc mời Từ Trì, "Từ Trì, bây giờ cậu làm ở đâu vậy?"
Từ Trì đẩy thuốc lá ra: "Xin lỗi, tôi không hút thuốc lá, hiện giờ tôi làm ở tòa soạn một tờ tạp chí."
"Vậy sao? Hình như đến bây giờ cậu vẫn rất thích những ngành nghề có liên quan đến văn hóa văn nghệ gì đó."
Từ Trì cười cười: "Cứ coi như vậy đi."
"Này, cậu đã kết hôn rồi sao?" Khi lão Vương đẩy lại điếu thuốc lá vào trong bao thuốc, chợt nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên ngón tay của Từ Trì .
"Đúng vậy."
|
Chương 15 (tiếp theo)
Lúc này cái từ "Đúng vậy" kia đã làm cho Chu Đông đang ngồi ở bên cạnh lão Vương không nhịn nổi nữa, thoáng nhìn sang, quả thật trên ngón tay đeo nhẫn bên tay trái có một chiếc nhẫn màu bạc.
"Sao tôi lại không biết nhỉ, cô dâu là ai vậy?"
"Là bạn học cùng lớp đại học, thật ra thì tôi đã kết hôn từ rất lâu rồi, cũng khoảng chừng độ bốn, năm năm rồi"
"Lúc học đại học cậu đã kết hôn rồi?"
"Đúng thế, vì con nên cưới vợ." Từ Trì nói câu này vẻ cực kỳ thản nhiên.
"Cậu đã có con rồi ư?"
"Ừ, đã bốn tuổi rồi."
Lão Vương chắt lưỡi hít hà: "Tôi lại cho rằng cậu vẫn con độc thân cơ đấy! Bây giờ ở trong toà soạn tạp chí này, nếu cậu còn độc thân, không biết sẽ còn có bao nhiêu cô gái nhỏ nữa bị cậu làm cho mê hoặc điên đảo?" Anh thuận tay vỗ vỗ vào vai Chu Đông.
Trần Tri Tri và Bạch Tề ngồi ở trong góc.
Thấy trên bàn thủy tinh giữa phòng có nước trái cây, cô cầm lên một ly uống một ngụm, ánh mắt do dự, trong phòng này có rất nhiều người cô quen mặt, chắc bọn họ là bạn học cùng khoa máy tính với lão Vương.
"Nào, mọi người nhanh chọn bài để hát thôi!" Lão Vương đứng dậy chuyển micro cho mọi người, nghiễm nhiên thành chủ nhân ở trong phòng bao này, "Tri Tri, em vừa tới, hát một bài đi." Lão Vương cố ý đưa micro cho Trần Tri Tri.
Trần Tri Tri cười nhận lấy, "Em hát bài gì đây."
"Chọn bài mà em thích hát ấy, anh nhớ ngày trước em rất thích hát những ca khúc của Lương Tĩnh Như mà, để anh chọn cho em một bài."
Lão Vương chạy đến trước bục tìm chọn bài, không bao lâu, trên màn hình xuất hiện bốn chữ to: “Chia tay vui vẻ”.
Trần Tri Tri trừng mắt nhìn lão Vương một cái, khẳng định đây là anh cố ý, lão Vương nhún vai cười cười.
Rất nhanh, trên màn hình xuất hiện phụ đề:
“Tôi không thể nào dự đoán giúp em phía sau những khúc quanh ấy có tốt đẹp hay không, nhưng tôi đau lòng biết bao khi thấy người mình yêu lại phải chịu đau khổ như vậy. Có thể không ai hỏi đau khổ vì yêu là đúng hay sai, nhưng ít nhất tôi cũng thấy vui sướng cảm động, nếu như người ấy sẵn sàng giương ô che mưa cho em, chứ không phải là che cho bản thân mình...”
Hát được mấy câu, Trần Tri Tri cảm giác mình không sao hát nổi nữa. đưa micro cho Bạch Tề: "Bạch Tề, cậu hát đi."
Cô chạy đến chiếc bục chọn bài, tự chọn cho mình mấy bài hát.
Nhưng hình như hôm nay lão Vương muốn thực hiện lời đã nói trong điện thoại hai ngày trước, nhất định phải hoà giải cho bọn họ. Anh lại cầm một chiếc micro để không đưa cho Chu Đông: " Chu Đông, cậu hát bài gì tôi chọn cho cậu một bài."
"Bài “Trái cây giữa hè” đi."
Chu Đông nhàn nhạt đáp lại, làm cho Trần Tri Tri không khỏi liếc mắt sang. Kể từ sau khi cô tới, từ lúc nãy đến giờ anh vẫn luôn nhìn lên màn hình, rất ít nói chuyện. Lại còn dứt khoát chọn bài hát này - trước kia anh rất ít khi hát những bài hát của Mạc Văn Úy.
Rất nhanh màn hình lớn hiện lên duy nhất hình ảnh gương mặt Mạc Văn Úy bị chia thành hai màu trắng đen, nhạc dạo đầu đầy bi thương. Lão Vương lại đưa một chiếc micro khác cho Trần Tri Tri, "Song ca, song ca."
Phụ đề xuất hiện, Chu Đông bắt đầu chậm rãi hát:
“Có lẽ buông tay thì anh mới có thể đến gần em
Không gặp anh nữa thì em mới có thể nhớ tới anh
Thời gian đọng lại ở trong trái cây giữa hè
Hương thơm lặng lẽ toả lan trong hồi ức
Anh muốn thử rời khỏi em, không muốn nghĩ tới em nữa
Cho dù đó không phải là chủ ý của anh...”
...
Đây vốn là lời ca dành cho giọng nữ hát, khi giọng nam hát lại nghe có cảm giác rất khác lạ.
Cả phòng bao rộng lớn rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang nhìn lên màn hình. Trần Tri Tri cũng đang nhìn Chu Đông, anh cầm micro, bộ dạng hát cực kỳ nghiêm túc, ánh sáng bàng bạc của màn hình khi mờ khi tỏ, thỉnh thoảng ánh lên rực rỡ, khiến thoạt nhìn con ngươi màu đen của anh dường như đang tỏa sáng vậy.
Trần Tri Tri biết Chu Đông luôn luôn không thích hát những kiểu ca khúc loại này, hơn nữa nếu như tiết tấu của ca khúc quá chậm, anh dứt khoát sẽ bỏ luôn. Nhưng lần này không biết tại sao, cô cảm thấy anh lại hát cực kỳ chuẩn xác, gần như cứ hát xong một chữ lại hạ micro xuống một lần, mỗi một lần hạ micro, lại một lần như có tiếng chuông gõ vọng lại ở trong lòng Trần Tri Tri, vang lên ong ong.
Cô quay đầu lên nhìn màn hình, trên màn hình mỗi một lời ca dường như đang chuyển động, xông vào trong mắt của cô giương nanh múa vuốt.
“Đừng lấy trầm mặc để đi che giấu điều gì
Khi kết quả đã trần trụi như vậy rồi
Cho rằng em sẽ nói điều gì đó rồi mới sẽ rời khỏi anh
Nhưng em chỉ quay đầu đi mà không nhìn anh
Phải chăng ý em muốn nói em còn yêu anh...”
Chu Đông hát được hơn một nửa ca khúc này, sau đó đột nhiên không hát nữa, giống như bị cái gì đó làm cho tắc nghẹn. Sau đó anh chỉ lặng lẽ nhìn màn hình, mặc cho màu sắc phụ đề từ từ lẫn dần vào bức hình đen trắng, cuộn tròn lại từng dòng từng dòng.
Căn phòng cứ tĩnh lặng như vậy một lúc lâu, âm nhạc vẫn đang tiếp tục, cuối cùng lão Vương phá vỡ sự trầm mặc: "Tri Tri, hát tiếp đi."
Trần Tri Tri cầm lấy micro đưa đến khóe miệng, há miệng ra, nhưng cô chợt nhận ra nhìn những hàng chữ quen thuộc kia, không hiểu sao mình không thể hát thành lời được.
“Em cho rằng không để lộ ra dấu vết, nhưng hoài niệm lại cứ dâng tràn
Phải chăng điều này chính là nỗi lòng của em...”
Cô không hát nổi nữa.
Đột nhiên cô thấy trong người rất buồn bực, cảm giác trong khoảnh khắc, cả gian phòng bao này tựa như bị dời đến cao nguyên, khiến cô cảm thấy thiếu dưỡng khí, vành mắt cô dường như bị những dòng chữ phụ đề lấp lánh tràn đầy tình cảm kia chọc vào bỏng rát, cô sắp không thở nổi nữa rồi.
"Em đi đến nhà vệ sinh một lát." Cô đặt thật nhanh micro xuống mặt bàn, "Đông", một tiếng tạp âm vang lên, cô đứng bật dậy đi ra ngoài.
Khi Trần Tri Tri từ trong nhà vệ sinh ra ngoài, Chu Đông đang đợi cô ở trong hành lang.
Khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, cả bước chân lẫn ánh mắt của Trần Tri Tri ngay lập tức lùi lại không dám tiến lên nữa.
Hành lang của KTV mới được sửa chữa lại nguy nga lộng lẫy giống như hoàng cung thời cổ đại. Bóng người được phản xạ lại rất rõ nét trên vách tường lưu ly màu đen. Tiếng hát từ trong các phòng hát vọng ra va đập vào tường dội ngược trở lại.
Mọi người xung quanh đó có ai đi qua cũng đều làm như không thấy, cũng không biết đôi tình nhân này vừa mới chia tay.
Chu Đông cắm tay vào trong túi áo choàng, đứng chặn ở trước mặt cô. Có lẽ là cô sợ nhìn anh, nên vẫn luôn luôn cúi đầu. Chu Đông chỉ có thể nhìn thấy những sợi tóc đen quấn quanh cần cổ trắng nõn của cô. Phía dưới cổ áo cô lộ ra một đoạn lưng, còn mái tóc đen đã được cô quấn lên.
Có lẽ những ngày qua, do lâu lắm rồi họ không nói chuyện với nhau, cho nên giữa bọn họ mơ hồ sinh ra một cảm giác xa lạ bởi cố kiềm chế.
"Em có biết Từ Trì đã kết hôn rồi không?"
Không ngờ anh vừa mở miệng lại nói về chính điều này, Trần Tri Tri gật đầu một cái, "Biết."
"Biết, vậy mà em vẫn còn cùng với hắn ..." Chu Đông cau mày một cái không vui, trong túi áo, quả đấm nắm chặc lại nới lỏng. Anh biết hiện tại mình đã hoàn toàn không có tư cách để quan tâm tới chuyện của cô. Nhưng mà...
"Hắn có từng nói rằng sẽ chịu trách nhiệm với em không?"
Lúc này Trần Tri Tri mới hơi hiểu ra ý tứ trong những lời nói kia của anh, ngẩng đầu lên ngạc nhiên: "Anh cho rằng em cùng với Từ Trì sao?"
"Chẳng lẽ không đúng như vậy? Chẳng phải từ hồi còn học sơ trung cho đến tận bây giờ em vẫn luôn thích hắn hay sao?" Giọng Chu Đông nhạt nhẽo.
"Sao anh biết?"
"Bạch Tề nói."
Trần Tri Tri cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình. Chu Đông cho rằng cô thừa chấp nhận, lập tức giọng trở nên nóng nảy, chân mày khóa thành chữ "Xuyên", "Vì sao em cứ phải cùng với hắn mới được? Hắn là người có gia đình rồi, hắn sẽ không mang lại được cho em điều gì hết."
Trần Tri Tri vẫn không trả lời.
"Tri Tri, em có nghe thấy anh nói gì hay không hả?" Anh vươn tay ra kéo cổ tay của cô, giống như hồi trước, "Nếu như hắn thực sự không cho em một lời hứa chắc chắn, anh khuyên em hãy sớm buông tay với hắn đi."
Sao anh thuyết giáo gì mà lâu thế? Trước kia nghe thấy đã cảm thấy phiền lòng chết được rồi, tại sao bây giờ cô nghe mà lòng lại thấy chua xót như vậy chứ? Trần Tri Tri ngẩng đầu lên, nở nụ cười: "Chu Đông, thật là, anh thật sự cho rằng em cũng sẽ bắt chước người khác làm tiểu tam hay sao? Em và Từ Trì đã không có chuyện gì từ lâu lắm rồi."
Chu Đông nhìn vào mắt cô rất lâu: "Không có chuyện gì từ rất lâu rồi sao?"
"Đúng thế, từ lâu lắm rồi."
Lần này, đến lượt Chu Đông không nói lời nào.
Từ lâu đã không có gì? Tại sao cô lại không nói với anh, tại sao không nói với anh sớm hơn một chút chứ?
Nhưng anh biết, hiện tại mình không còn tư cách gì để chất vấn cô, chỉ có thể đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng nói một câu: "Vậy thì tốt."
Trần Tri Tri nhìn anh cười cười, "Cảm ơn anh đã quan tâm đến em."
|
Chương 15 (tiếp theo)
Một hồi lâu Chu Đông không đáp lại, sau đó, anh mới nhớ ra mình vẫn đang nắm cổ tay của cô, cảm giác này thật quen thuộc. Vậy mà anh đành phải từng chút từng chút buông ra, lần nữa lại nhét tay vào trong túi áo: "Nếu không có việc gì, anh đi trước đây."
"Vâng." Trần Tri Tri nhìn anh gật đầu một cái, chợt cô buông mắt xuống nói: "Chu Đông, anh thật tốt."
Sắp xoay người, chợt nghe thấy cô nhỏ giọng nói câu này, Chu Đông cảm thấy câu nói đó mang vẻ giễu cợt đến cực điểm: Anh tốt thật không? Anh tốt thật không? Nếu như anh thật tốt như cô đã nói, tại sao cô lại muốn tránh né anh như vậy? Tại sao cô vẫn có thể... Không thích anh?
Lão Vương đứng tựa ơ ngoài cửa phòng bao, nhìn cảnh tượng kia kết thúc, châm một điếu thuốc mới, từ từ phun ra một ngụm khói: "Thật là một đôi nam nữ tình si." Phía sau Bạch Tề cũng đang khoanh tay nhìn mà rằng: "Tôi thật sự không thể hiểu nổi nữa."
"Cô thuộc loại phụ nữ mạnh mẽ sắt đá, sao có thể hiểu được trong tình yêu nam nữ người ta có trăm mối lo, có lúc chuyện tình cảm lại không thể dùng lý lẽ mà nói được." Anh quay đầu lại nhìn Bạch Tề, thấy phía sau cô có một bóng người đang từ từ đi tới, thở ra một luồng khói trắng, hỏi luôn: "Đúng không, Từ Trì?"
Bạch Tề quay đầu lại, vừa đúng lúc đối diện với Từ Trì, cô nghe thấy anh chỉ đáp lại một chữ đơn giản: "Đúng!"
Bởi vì rất nhiều người muốn đi tàu điện ngầm trở về, nên đến khoảng mười giờ tối, mọi người gần như cùng giải tán một lúc. Trần Tri Tri và Bạch Tề cùng đường, Bạch Tề có xe, vừa vặn đưa Trần Tri Tri trở về.
Trần Tri Tri và Bạch Tề cùng đi ra, khi mở cửa lên xe, liếc nhìn ra bên ngoài thấy lão Vương đang cùng Chu Đông và mấy người bạn nam khác đi qua cổng chính, cùng đi ra ngoài.
Lúc nãy trong phòng bao KTV cô nghe thấy lão Vương nói với Chu Đông, bảo Chu Đông dẫn anh đi dạo một chút tới mấy quán rượu trong vòng ba dặm quanh Bắc Kinh này, nói không chừng còn có thể tìm được 419 (tình một đêm), thuận tiện cũng muốn cho Chu Đông giải sầu.
Nghe thấy tiếng khởi động xe, lúc này tinh thần Trần Tri Tri mới hồi phục lại. Cô đóng cửa xe, thắt dây an toàn.
Bạch Tề xoay tay lái, lái xe đi ra ngoài.
Liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu cô thấy bọn họ đã chạy ngày càng xa.
Sau khi xe chạy vào đại lộ, Trần Tri Tri lặng lẽ chậm rãi ngắm nhìn bầu trời Bắc Kinh về đêm. Bầu trời Bắc Kinh vĩnh viễn ngập tràn khí thải màu vàng sẫm hòa với ánh đèn rực rỡ đến tầm thường, làm cho người ta cảm thấy sự phồn hoa cổ kính đã bị sa sút đến bẩn thỉu.
Nhớ lại ngày đó, vì sao cô tới Bắc Kinh nhỉ?
"Tri Tri, nghĩ gì thế?" Bạch Tề phá vỡ sự yên lặng.
Dòng xe chạy tốc độ cao ở làn đường bên cạnh lướt qua rất nhanh, ánh đèn xe rọi thẳng sáng chói, Trần Tri Tri lắc đầu một cái, "Không nghĩ gì."
"À mà này, hôm nay cậu có biết Chu Đông nói với tớ điều gì không?" Bạch Tề nghĩ đến một chuyện mà thấy buồn cười: "Bởi vì cậu vẫn không nói ra nguyên nhân chia tay, nên tớ mới hỏi Chu Đông, rốt cuộc tại sao hai người lại chia tay. Kết quả hắn nói bởi vì cậu không thích hắn nữa. Cậu thấy buồn cười không? Với cá tính thích rõ ràng của cậu như thế, cậu có thể cùng sống chung với một người mà mình không thích đến mười năm hay sao? Khỉ gió thật."
Một lúc lâu vẫn không thấy bạn đáp lại, Bạch Tề liếc mắt nhìn về phía bên cạnh: "Tri Tri?"
Trần Tri Tri vẫn chỉ nhìn về dòng xe chạy phía trước, Hai người đang đi qua đường ngầm dưới đất, đột nhiên trở nên tối sầm, tiếp sau đó lại một đoạn rất dài rồi lại một đoạn ngắn ngủi tối đen. Ánh mắt của cô tựa như không chịu nổi những biến đổi lớn của ánh sáng, đột nhiên trở nên ươn ướt, nong nóng, cay cay, "Đúng vậy. Nếu như tớ không thích anh ấy, làm sao lại sống cùng với anh ấy lâu đến như vậy chứ?"
Từ đường ngầm dưới đất đi ra ngoài, Bạch Tề mới nhìn thấy đôi mắt của Trần Tri Tri đã ướt đẫm.
Thật ra thì lúc nãy ở trong KTV, khi Chu Đông hát bài hát kia, cô đã nhận ra tâm tình của mình không được tốt lắm rồi.
"Thôi mà, đừng khóc." Bạch Tề rút một tờ giấy khăn đưa cho bạn, "Đang yên đang lành, cậu lại gây ra cái trò gì vậy? Nếu muốn hòa hợp trở lại chẳng phải là vẫn có khả năng đó sao, cũng không phải Chu Đông không còn nhớ cậu, mà bây giờ cũng không phải là cậu không nhớ người ta. Người ta còn chưa khóc, cậu khóc cái nỗi gì?"
Trần Tri Tri cầm lấy chiếc khăn giấy thì nước mắt cũng đã chảy ra, cô cầm khăn giấy lau: "Đúng thế, tớ khóc vì cái gì chứ nhỉ?"
Vậy mà nước mắt cô lại vẫn không sao ngừng được.
Bạch Tề thở dài một hơi nặng nề: "Cậu bây giờ ấy à, chết vì sĩ diện, chỉ khổ bản thân mình."
Vài phút sau, khi chạy qua cầu vượt, cảm xúc của Trần Tri Tri dần dần chuyển biến tốt hơn.
Bạch Tề suy nghĩ một chút, vẫn nên kể lại câu chuyện trước kia cho bạn mình biết: "Tri Tri, có chuyện này, tớ nghĩ cần phải nói với cậu lời xin lỗi."
"Chuyện gì vậy?"
"Chuyện của Từ Trì." Bạch Tề nắm tay lái nhìn về phía trước, nói sơ qua: "Trước kia tớ theo đuổi Từ Trì hoàn toàn là do tính tranh giành háo thắng của mình. Bởi vì lúc ấy tớ nhận ra cậu thích Từ Trì, cho nên mới nghĩ ra tay trước thì sẽ chiếm được lợi thế."
Trần Tri Tri kinh ngạc nhìn về phía cô bạn.
Bạch Tề vẫn không quay đầu lại, nói tiếp: "Thật sự, tớ chỉ đùa bỡn tình cảm của Từ Trì. Đầu tiên chỉ là ý nghĩ nhất thời muốn theo đuổi cậu ta, sau đó lại cảm thấy tính tình cậu ấy chậm chạp, rất không thích hợp với tớ, nên muốn nói lời chia tay. Khi đó vừa đúng lúc nhà tớ chuyển đi, tớ cố ý không nhận điện thoại của cậu ấy, cũng cắt đứt liên lạc với cậu ấy luôn. Tớ cho rằng nếu không tìm được tớ cậu ấy sẽ chết tâm. Kết quả, không ngờ cậu ấy lại không chết tâm, còn chạy đến tận trường học để tìm tớ." Bạch Tề cười cười, "Dù sao chuyện lúc trước tớ cũng không muốn nói nhiều, trong chuyện này tớ thật không phải."
Trần Tri Tri đờ người ra một hồi mới hỏi lại: "Từ Trì có biết không?"
"Biết, lúc ở trong KTV tớ đã giải thích với cậu ấy."
"Vậy cậu ấy nói sao?"
"Cậu ấy lập tức tha thứ cho tớ luôn."
Trần Tri Tri mím chặt môi: "Tại sao?"
"Còn tại sao cái gì nữa, bởi vì tất cả mọi người đều đã trưởng thành, cũng biết đã chuyện đã xảy ra không thể nào thay đổi được nữa. Tha thứ cho người khác chính là tha thứ cho chính mình."
Trần Tri Tri trầm mặc rất lâu. Thực ra ngày hôm nay, ngay từ đầu trong lòng Bạch Tề đã không được dễ chịu lắm.
"Tri Tri, tớ với cậu không giống nhau, tớ chưa bao giờ biết quý trọng một phần tình cảm. Bởi vì tớ học tài chính, đã sớm có thói quen tính toán trong quan hệ giao tiếp rồi. Ở trong mắt tớ, tình cảm chính là anh tới tôi đi, chuyện tặng quà nhau thì anh đưa tôi một thước, tôi trả lại anh một trượng. Chính là như vậy đấy. Hôm nay mở lòng nói hết được với Từ Trì, trong lòng tớ thấy vui vẻ hơn rất nhiều. Nhưng có một khoảnh khắc nào đó, đột nhiên tớ lại thấy hối hận, thấy cậu ấy dễ dàng tha thứ cho tớ như vậy, tớ liền suy nghĩ, nếu như lúc ấy tớ cùng với cậu ấy sẽ như thế nào?"
"Cậu thích Từ Trì sao?"
Bạch Tề lắc đầu một cái, "Không biết nữa. Nếu như trước kia, nhất định tớ sẽ nói không thích, nhưng hiện tại, tớ nghĩ rằng, trước kia nhất định tớ đã từng có những giây phút động lòng với cậu ấy. Chẳng qua là tớ đã tính toán so đo lợi ích quá chặt chẽ - tính cách của Từ Trì và tính cách của tớ không phù hợp, sau này chung sống sẽ xảy ra vấn đề; tình cảm của cậu ấy khi còn ít tuổi sau này khi trưởng thành sẽ không phù hợp với tớ, sau này nhất định sẽ xảy ra vấn đề; ham mê của Từ Trì và ham mê của tớ không phù hợp, cần phải xác định đã; mọi việc là như thế... Thật ra bây giờ ngẫm nghĩ lại mới thấy, yêu thích nhau chỉ cần cảm nhận trong một giây phút mà thôi, không có gì đặc biệt. Cậu không thể nào xác định nổi cuộc đời mình sau này sẽ không còn thích cậu ấy nữa, cũng không có thể nào xác định được nhất định cuộc đời mình sau này sẽ tiếp tục thích cậu ấy, có đúng không?"
"Bạch Tề, tớ cảm thấy cậu rất cực đoan." Có lúc tỉnh táo đến cực đoan, có lúc lại cảm tính đến cực đoan.
"Có lẽ là như vậy." Bạch Tề cười cười, đột nhiên đạp chân ga, khiến xe BMW màu trắng lao vút đi như điên trên đường dưới bầu trời đêm, làm cho Trần Tri Tri vốn đang ngồi tựa vào trên ghế lái phụ cũng vội thẳng người, kéo lại dây nịt an toàn.
"Cuộc sống phải biết hưởng lạc hiểu không! Quan trọng nhất là trong giờ phút này này, Tri Tri. Cậu có tin hay không, hiện giờ nếu có một chiếc xe buýt từ lối đi bộ kia phóng ngang qua đây thôi, chúng ta đều sẽ chết hết. Trước khi chết, cậu có lời gì muốn nói không, Tri Tri?"
"Tớ hận chết cậu, Bạch Tề! A ..." Ở trên đường đêm Trần Tri Tri thét lên.
Vút qua khúc cua như một cơn cuồng phong, Bạch Tề đạp đôi giày cao gót lên chân ga đến mức cực điểm, cảnh vật chung quanh đã hoàn toàn không thể nhìn rõ được, chỉ còn là những vệt sáng lao vun vút. Tiếng cười của Bạch Tề giòn tan, tựa như tiếng chuông bạc bay theo gió trải dài trên đường đêm thưa thớt ánh trăng. "Cậu cũng nên hận tớ, Tri Tri, nếu như không phải do tớ, chắc có lẽ bây giờ cậu và Từ Trì đã là một đôi rồi. Nhưng nếu như không phải do tớ, có lẽ cậu cũng sẽ không gặp được Chu Đông đâu nhỉ?"
Chu Đông, Chu Đông, Chu Đông...
Chu Đông, Chu Đông, Chu Đông...
Chu Đông, Chu Đông, Chu Đông...
Gió xuyên qua cửa sổ xe mở một nửa, thổi phần phật qua mặt Trần Tri Tri, lạnh như băng, từng trận từng trận đau rát. Thế nhưng dạng không khí lạnh này khi hít vào trong phổi lại có thể quét sạch đi những chuyện vụn vặt thường ngày tựa như bụi bậm vẫn luôn quẩn quanh con người. Hiện giờ trong lòng Trần Tri Tri chỉ có hai chữ đang qua lại, đi tới đi lui.
Chu Đông, Chu Đông, Chu Đông...
Chu Đông, Chu Đông, Chu Đông...
Chu Đông, Chu Đông, Chu Đông...
Khiến cho tim gan phổi thận chạm phải thành “thất linh bát lạc”, đụng phải nước mắt của cô làm cho nước mắt dâng trào lăn ra bên ngoài.
"Hét thật to đi, Tri Tri!" Bạch Tề đạp chân ga giống như đang vui chơi thả ga trong câu lạc bộ. Trần Tri Tri cũng không khá hơn chút nào.
Nhưng vào giờ phút này cô cảm thấy, chưa bao giờ mình được khoan khoái như thế, tựa như toàn bộ ưu phiền tích tụ bấy lâu đã bị cơn gió lạnh thổi cuốn bay đi. Cả người cô thật sảng khoái, không còn một chút phiền não. Vào giờ phút này, đúng vậy, vào giờ phút này, cô mới dám thừa nhận.
Cô thật sự rất yêu Chu Đông, rất yêu rất yêu, trong lòng cô tràn ngập tình yêu, cô toàn tâm toàn ý yêu anh, trong suy nghĩ, trong trái tim, tất cả con người cô đều rất yêu Chu Đông...
Trần Tri Tri khum hai tay đặt lên khóe miệng, hướng về phía bầu trời hung hăng thét to, "A .... "
|