Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
|
|
Chương 44: hiểu lầm
“Mộc Mộc con đã tỉnh chưa?” Tiểu Thi đợi suốt nửa ngày rốt cuộc cũng nhìn thấy Mộc Mộc tỉnh.
Tiểu tử kia gật gật đầu “ Cô nói đều là sự thật sao?” Nó chợt không đầu không đuôi hỏi.
“Mộc Mộc muốn nói cái gì đây?” Tiểu Thi kéo tay nhỏ bé của nó dịu dàng hỏi.
“Cô vừa nói muốn làm mẹ con.”
Tiểu Thi như tên Hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì) chẳng lẽ mới vừa rồi lúc nó ngủ mê man nghe được lời của cô?
“Mộc Mộc” Tiểu Thi không biết nên làm sao, nói gì lúc này đứa bé này cũng không phải là không biết nhận thức . “Mộc Mộc không phải có ba sao? ba Mộc Mộc là một người rất tốt.” Mặc dù cô không phải muốn nói như vậy nhưng vì tên tiểu tử trước mắt này cả người còn chưa khỏe mạnh cô thật sự là bất đắt dĩ tạo nên một hình tượng người cha tốt thôi.
“ Ba Mộc Mộc vừa đẹp trai vừa có tiền hơn nữa còn là người tài giỏi. Người tải giỏi giông như các bé học ở mẫu giáo vậy đó( cái nỳ mình cũng…). Anh ta mở ra một Công Ty rất lớn con xem người ba giống như vậy đi đâu mà tìm? Đẹp trai như vậy, tương lai ba nhất định sẽ tìm cho Mộc Mộc một người mẹ tuyệt mỹ….” Tiểu Thi còn chưa nói hết Mộc Mộc liền cúi đầu.
“Thì ra là tôi tốt như vậy?” Trác Minh Liệt đã đưa Cầu Cầu đi học xong rồi lại trở lại phòng bệnh. Anh khoanh tay tựa tại trên cửa phòng cười như không cười nhìn Tiểu Thi.
Tiểu Thi quẫn bách “Cái đó…. Tôi… là nói cho Mộc Mộc nghe anh không cần nghe!”
“Nghe nói phụ nữ đều là ăn ở hai lòng!”
“Không để ý anh! Mộc Mộc ngoan hãy uống thuốc” Tiểu Thi nghiêng đầu không để ý tới anh cầm muỗng nhỏ lên cho Mộc Mộc uống thuốc. Nhưng tiểu tử kia kia lại giận dỗi không ăn việc này sẽ làmTiểu Thi lo lắng. Thật sự chẳng lẽ muốn làm mẹ của nó sao?
“Con trai ngoan sao thế?” Trác Minh Liệt đi tới.
Mộc Mộc đem người xoay vào bên trong.
“ Nó muốn mẹ cho nên Trác tổng giám đốc anh nghĩ biện pháp đi!” Tiểu Thi đem thuốc kín đáo đưa cho anh chính mình muốn đi ra ngoài.
“Không cho đi!” Anh vừa dùng lực làm cho cô lại ngồi xuống.
“Làm sao anh lại làm như vậy!” Tiểu Thi kêu to “Tôi cũng có công việc nha! Anh thật sự coi tôi là bảo mẫu!”
Lúc này Mộc Mộc chợt khóc lớn lên Tiểu Thi cau mày cực kỳ bất đắc dĩ.
“Đều tại cô làm cho con trai tôi sợ quá mà khóc! Cô phải phụ trách!” Trác Minh Liệt như tên vô lại dường nắm chặt tay Tiểu Thi không thả “Làm bảo mẫu có cái gì không tốt mặc dù hơn khổ cực nhưng so với việc làm của cô thì tiền là sạch sẽ!”
“Anh mới vừa nói cái gì?” Tiểu Thi thất kinh lại hỏi một lần “Anh nói cái gì?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Cô không phải là đang làm việc sinh hộ sao?” Trác Minh Liệt nhẹ nhàng lại hỏi một lần.
Tiểu Thi giơ tay lên thì cho anh ta một tát “Trác Minh Liệt anh thật nhàm chán!”
Trác Minh Liệt sửng sốt một chút tiếp cười lạnh: “Đây cũng không là chuyện gì người ta cũng không nhận ra, nhưng thật là gặp quỷ, mấy ngày nay bị phụ nữ đánh đến tận hai lần.”
Tiểu Thi lạnh lùng nhìn anh một cái mặc dù nói không biết anh ta là từ chỗ nào có được tin tức như vậy nhưng cô cũng không có gì tâm tình gì giải thích cho anh ta. Vì vậy giơ tay lên xoay người đi ra ngoài.
“Các anh chị làm cha mẹ kiểu gì vậy thật là quá đáng, ở nhà ồn ào còn chưa tính vào trong bệnh viện còn cãi nhau khó trách ngay cả đứa bé cũng mang không được!” Y tá đúng lúc tiến vào vừa lúc đụng phải Tiểu Thi bị cô ngăn ở cửa phòng một hồi quở trách Tiểu Thi không nhịn được rớt nước mắt. Thật là tự làm mất mặt!
“ Con anh thật là làm ba mà không có chút trách nhiệm nào!” Y tá đem Trác Minh Liệt đẩy ra tự mình ôm Mộc Mộc lên “Vị này, làm phiền anh hiện tại đi ra ngoài một chút tâm tình đứa bé hiện tại kích động cần trấn an!”
Trác Minh Liệt đầu óc choáng váng được nhác đến ra ngoài chờ anh lại nghĩ đến đuổi theo Tiểu Thi nhưng vào lúc đó thì cô đã lên xe taxi.
“Thật là một phụ nữ kỳ quái rõ ràng đã làm chuyện còn sợ người khác nói sao? Nhàm chán!”
Mộc Mộc ở trong phòng bệnh khóc đến tê tâm liệt phế Trác Minh Liệt ở bên ngoài gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng .Bệnh viện này rốt cuộc có được hay không sao có mỗi một đứa bé mà cũng không giải quyết được!
|
Chương 45: nguy hiểm
“Làm sao anh còn đứng ở nơi này, tôi muốn ngài ra ngoài chính là muốn ngài đi tìm mẹ đứa bé, dưới tình huống này mẹ đứa bé không có ở đây thì làm sao được!” Y tá vừa nhìn Trác Minh Liệt còn đứng ở bên ngoài không chịu được liền tức giận .
“Con tôi hiện tại như thế nào?” Trác Minh Liệt nghe thấy bên trong không còn tiếng khóc cũng bình tĩnh lại mấy phần cùng y tá nói chuyện.
“Vấn đề của đứa bé không lớn chỉ là cảm lạnh có chút phát sốt. Đứa nhỏ này không thể rời bỏ mẹ vừa rồi ở bên trong không ngừng muốn tìm mẹ . Cho nên tiên sinh…” y tá chậm lại giọng nói “Vì đứa bé vợ chồng ngày hãy ít gây gổ đi!”
Trác Minh Liệt dở khóc dở cười chuyện này…….
“Cám ơn cô y tá, vậy bây giờ tôi có thể vào xem con trai một chút được không?”
“Nhìn có thể chỉ là đừng đánh thức nó!”
Vì vậy Trác Minh Liệt rón rén đẩy cửa phòng bệnh ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Mộc tái nhợt, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô. TrácMinh Liệt thật sự không hiểu nổi tên tiểu tử này tại sao lại thích Tiểu Thi như vậy?
“Ông chủ thật ngại hôm nay tới đã muộn!” Tiểu Thi tận lực duy trì nụ cười trên mặt đi vào tiệm bán hoa.
“A Tiểu Thi. Đến rất đúng lúc nhưng mà hôm nay địa điểm tặng hoa có chút xa đó!” Ông chủ tiệm bán hoa lấy ra một bó hoa Bách Hợp “Bó hoa này đưa đến Thành Tây -Cao ốc Minh Châu cô biết đi như thế nào chứ?”
“Tôi có bản đồ .” Tiểu Thi nhận lấy bó hoa chuẩn bị xuất phát.
Nói là có bản đồ nhưng vì mới đến đây nên cô rốt cuộc vẫn chưa rõ hết đường được, từ tiệm bán hoa lên đường vòng nửa tiếng cũng không tìm được phương hướng chuyện này nên như thế nào mới tốt đây. Lúc đi ra đã là buổi trưa chưa tới mấy giờ sẽ phải đi đón Cầu Cầu tan học cô cũng không còn thời gian để lãng phí. Lại vòng hai vòng Tiểu Thi bắt đầu hỏi đường. Không tệ một chiêu này so xem bản đồ còn hữu dụng hơn nhiều. Không sai biệt lắm, gần một canh giờ cô chạy tới Cao ốc Minh Châu. Cầm hết biên nhận Tiểu Thi vừa nhìn thời gian đến đón Cầu Cầu tan học hình như đã gần đến vì vậy liền muốn theo bản đồ đi tắt về nhà không ngờ lối đi tắt nay lại gây ra rắc rỗi lớn.
“Tiên sinh ngài khỏe chứ xin hỏi cái chỗ này đi như thế nào?” Tiểu Thi chỉ vào vị trí tiệm bán hoa trên bản đồ “Cô lạc đường .”
Người nọ nhìn bản đồ một chút lại nhìn một chút Tiểu Thi sau đó lầu bầu một câu: “Hướng Bắc sau đó quẹo phải đến đường Phục Hưng rồi đi về phía trước là được!”
“Cám ơn!” Tiểu Thi cảm ơn rồi phóng xe hướng Bắc đi tới nhưng càng chạy phát hiện càng không đúng. Lúc này đã gần đến giờ nhà trẻ tan cô thực sự rất vội rồi.
“Tiên sinh anh mạnh khỏe….” Tiểu Thi cầm bản đồ vừa định hỏi người bên cạnh thì người nọ quay mặt lại kết quả người nọ ….cô hoảng sợ phát hiện anh ta chính là người cô vừa mới hỏi đường kia hơn nữa hiện tại bên cạnh anh ta còn có thêm 2-3 người đàn ông khác.
“Các anh muốn làm gì? ?” Tiếng lòng của Tiểu Thi nói lên.
“Làm gì cô em cứ nói đi? Tiểu mỹ nhân chúng tôi theo dõi em đã lâu a hắc hắc” ba người nói qua liền xoa xoa tay hướng chỗ Tiểu Thi đi lại gần.
“Cầu Cầu làm sao con còn chưa đi!”
“Mẹ con còn chưa tới đón con.” Nhà trẻ tan học các bạn cũng đều đi gần hết nhưng Cầu Cầu phát hiện mẹ còn chưa có đến. Ai từ khi biết Mộc Mộc mẹ thật sự không giống như trước nữa Cầu Cầu buồn buồn nghĩ.
Trời càng ngày càng tối Cầu Cầu rốt cuộc gấp đến độ khóc lên.
“Cầu Cầu? ?” Tiếng khóc của Cầu Cầu làm kinh động đến Thẩm Tử Quân “ Con làm sao vậy?”
“Mẹ con đến bây giờ cũng còn không có tới đón con về nhà Cô giáo con thật sợ hãi!”
“Cầu Cầu không sợ con có biết số điện thoại của mẹ con không?”
Cầu Cầu lắc đầu một cái lại thất thanh mà khóc lên.
“Vậy của ba con?”
“ Ông ấy đã trở về Canada” Chuyện này làm như thế nào mới tốt… ngày đó Thẩm Tử Quân gặp qua Tiểu Thi họ cũng coi là có duyên gặp mặt một lần. Phụ nữ kia không giống như là sẽ thả đứa bé không để ý làm chuyện khác người của lại nói nếu quả như thật có chuyện gì cũng nên gọi điện thoại tới trường học!
Đúng rồi! Thẩm Tử Quân chợt nhớ tới hôm nay ở trên báo chí ngoài ý muốn cũng nhìn thấy tin tức về Tiểu Thi và Trác Minh Liệt chẳng lẽ giữa bọn họ thật sự có cái gì? Nghĩ tới đây Thẩm Thẩm Tử Quân vội vàng bấm số điện thoại của Trác Minh Liệt!
|
Chương 46: tìm người
“ Alo, Trác tiên sinh phải không?” Thẩm Tử Quân lòng như lửa đốt gọi điện thoại cho Trác Minh Liệt.
“Thẩm Tử Quân tiểu thư ngài lại có cái ‘ chỉ thị ’ gì? Trác Minh Liệt vừa nghe là Thẩm Tử Quân lập tức âm dương quái khí(*) nói.( * tức khí)
“Trác tiên sinh mẹ của Cầu Cầu có đang ở cạnh anh hay không?”
“Kỳ quái nhà trẻ có nhiều tiểu quỷ như vậy có phải là mẹ bọn họ nếu không thấy cô đều muốn tìm tôi hay không !” Trác Minh Liệt cười lạnh ngay sau đó liền cúp điện thoại. Phụ nữ bây giờ thật là càng ngày càng kỳ quái bệnh của Mộc Mộc anh còn chưa lo xong đã phải giao cho phụ tá chăm sóc để chạy về công ty xử lý chuyện kêu gọi đầu tư rồi giờ còn hỏi anh chuyện phụ nữ nữa,,, .
“Cô mẹ con đâu rồi?” Cầu Cầu khóc thành tiếng hai mắt đỏ hồng.
“Cầu Cầu mẹ con con ở chỗ này còn biết những người nào khác không?” Thẩm Tử Quân kiên nhẫn hỏi.
Cầu Cầu rũ cụp đầu nhỏ vô lực lắc lắc.
Vậy chuyện này phải làm sao đây! Thẩm Tử Quân gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng xem ra tình hình của Tiểu Thi nhất định là có vấn đề. Nếu là trước kia cô còn có thể vận dụng thế lực của gia đình nhưng bây giờ cô cũng không muốn kinh động người trong nhà, đúng lúc này Trác Minh Liệt có điện thoại.
“ Cô vừa nói rốt cuộc là ý gì?”Anh mới vừa cúp điện thoại sau chợt có chút thấp thỏm. Cái người phụ nữ thích tức giận đó buổi trưa không phải từ bệnh viện rời đi thật tốt sao? Làm sao có thể không thấy đây?
“Anh .. lỗ tai anh có vấn đề hay khả năng lý giải có vấn đề! Tiểu Thi tối nay không có tới đón Cầu Cầu, cô ấy không thấy đâu cả! !” Thẩm Tử Quân hướng về phía ddienj thoại rống to.
“Cái gì? ?” Trác Minh Liệt ý thức được vấn đề nghiêm trọng “ Cô trước đem Cầu Cầu dàn xếp tốt! Tôi lập tức phái người đi tìm!”
“Vương bí thư giúp tôi gọi ddienj tới tiệm bán hoa bên ngoài lầu dưới tôi muốn tìm Thi Thi tiểu thư nói chuyện!” Vương bí thư vừa nghe tổng giám đốc muốn tìm người giao hoa tại tiệm bán hoa lập tức cười cười hôm nay báo lá cải mới vừa nói hai người có quan hệ mập mờ hiện tại vị lão đại này liền không chịu được muốn tìm người rồi !
“Tổng giám đốc đã xong!”
“Anh mạnh khỏe tôi là Trác Minh Liệt xin hỏi Thi Thi tiểu thư có ở đó không?”
“Trác tiên sinh ngài khỏe chứ Tiểu Thi cô ấy từ giữa trưa đã đi ra ngoài đến bây giờ còn chưa trở lại chúng tôi đã phái người đi nhưng bây giờ hoàn toàn chưa có tin tức” “Cô ấy buổi trưa đi ra ngoài phải không ?? đi nơi nào??”
“Thành Tây -Cao ốc Minh Châu!”
Trác Minh Liệt vừa nghe Thành Tây Cao ốc Minh Châu lập tức liền cúp điện thoại. Chuyện này so tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều Thành Tây cách nơi này phải đi gần một canh giờ đường xe là nơi dân nhập cư tập trung trị an kém cõi nhất. Đồng thời cũng là cái thành phố mà các bang phải nhỏ lấy làm căn cứ bình thường hay làm ra một chút mánh khóe phạm pháp .
Trác Minh Liệt lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện toại “A Quỷ! Anh lập tức thông báo cho thủ hạ của anh đi giúp tôi tìm một người phụ nữ tầm hơn 20 tuổi! Nhớ phải nhanh!”
“Vâng thưa ông chủ, Nhưng chỉ là phụ nữ trẻ thôi sao ạ!” Đối phương vừa nghe là Trác Minh Liệt âm thanh lập tức một mực cung kính.
“Rất gầy không có mấy lượng thịt. Không xinh đẹp nhưng rất thanh thuần, nhanh đi! Tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ kết quả nào mà tôi không muốn !”
Trác Minh Liệt hai hàng lông mày nhíu chặt ngón tay càng không ngừng nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. Cái cô Tiểu Thi này không có chuyện gì làm sao lại đến cái địa phương kia hi vọng lần này không xảy ra chuyện gì nguy hiểm!
Ngôn tình tiểu thuyết mê đọc căn cứ, rất đủ, rất nhanh, rất cường đại! Ngôn tình tiểu thuyết đi quảng đại hoan nghênh độc giả cất giấu.
.
|
Chương 47: ma chưởng
“Các anh buông tôi ra! !” Tiểu Thi liều mạng giãy giụa.
Nhưng bọn họ lại không để ý đến cô, càng giãy giụa thì bon chúng càng thêm giở trò “Lão đại hàng mới mẻ như vậy chúng ta không nếm thử có phải rất đáng tiếc hay không !”
“Anh hiểu cái P.(*) Như vậy mới có thể lấy lòng giá tiền!” Được gọi là lão đại người đàn ông đem đôi tay Tiểu Thi trói chặt đằng sau lưng nhét vào một xe tải rách nát.(* là một câu chửi tục nhé)
Ba người đàn ông điều khiển xe đi được không bao xa liền đi tới một cái nhà bỏ hoang đã lâu. Hai người người đàn ông cao to đi ở phía trước, người đàn ông nhỏ hơn một chút khiêng Tiểu Thi theo ở phía sau.
“Thứ Vị lão đại hàng mới đến!” Người đàn ông cao chỉ vào Tiểu Thi bỉ ổi mà cười .
Tiểu Thi ngẩng đầu chỉ thấy cái được gọi là Thứ Vị lão đại là một người đàn ông khắp toàn hình xăm. Trong lòng liền lạnh lẽo lần này xem ra là chết chắc.
“Con bé này có gia thế như thế nào? Sẽ không mang đến phiền toái gì cho chúng ta chứ?” Thứ Vị hỏi.
“Tuyệt đối sẽ không lão đại ngài yên tâm. Con bé này chúng tôi theo dõi nửa ngày cô ta tìm đường khắp không rõ hơn nữa không lái xe xịn, ngoại hình giống nhân viên! Sẽ không có người tìm!”
“Ưmh ưmh! !” Tiểu Thi vừa nghe hắn nói như vậy lập tức ưmh ưmh kêu loạn.
“Mang vào đi!” Thứ Vị ý bảo chúng nhận lấy Tiểu Thi liền đem một xấp tiền cho người đàn ông cao đó.
Ba người đàn ông cầm tiền nghênh ngang rời đi Tiểu Thi bị dọa sợ đến mực mặt không còn một giọt máu.
“Lão đại hiện tại chúng tôi vừa vặn thiếu một quả thận nguyên và một trái tim” bên cạnh nịnh hót mà cười cười, Tiểu Thi vừa nghe hắn nói như vậy càng thêm bị sợ đến gan mật đều vỡ mới vừa rồi cô còn tưởng rằng đem cô bán ở kĩ viện đi thì cô còn có một tia cơ hội để sống nhưng hiện tại xem ra cô là rơi vào bộ máy ma chưởng trục lợi ở dưới đất rồi.
“Ưmh ưmh ưmh…” Tiểu Thi khóc rống lên ..ai tới… cứu …cứu cô! Cầu Cầu…. cô…. Cầu Cầu vẫn còn ở nhà trẻ… cô chết Cầu Cầu làm thế nào!
Mang vào! Mấy người mang Tiểu Thi đi, bỏ vào một gian trống trải ẩn núp dưới đất. Máu tanh gay mũi và mùi hôi chua đập vào mặt, Tiểu Thi nhìn thấy khắp nơi đều là những vết máu loang lổ và một vài người khác . Mấy người mặc áo khoác trắng giống như đã sớm chờ đợi tại nơi đó trong tay là đao phẫu thuật sáng loáng.
Mười phút đã qua Trác Minh Liệt còn đang đợi hồi báo anh đã không ngồi yên. Lại một lần nữa lấy ra điện thoại di động.
“A Quỷ như thế nào! Người tìm được không!”
“Tổng giám đốc tạm thời không tìm được nhưng mà tôi đã có đầu mối!”
Cúp điện thoại Trác Minh Liệt phát hiện trời đã sớm tối. Anh cầm áo khoác lên dựa vào hàng lang đi ra ngoài.
Mấy người mặc áo khoác trắng bắt đầu lấy bộ máy chuẩn bị, mồ hôi từng giọt lớn đã treo đầy trên gương mặt Tiểu Thi. Chợt cô nhân lúc người ta không để ý đứng lên liều mình bỏ chạy.
“Bắt lấy cô ta, cô ta muốn bỏ chạy! !” Vài người đúng ở cửa lập tức đuổi theo. Tiểu Thi liều mạng mà chạy nhưng là gần trong gang tấc chỗ ra làm thế nào chạy cũng chạy không tới. Tiểu Thi rốt cuộc bị bắt chặt giống như phản xa cô gấp há mồm cắn lấy cổ tay một người trong đó kết quả bọn họ trở tay một cái tát đánh cô hôn mê.
“Mẹ kiếp lại dám cắn tôi! Hôm nay tao nhất định phải mở màn tuyệt đối không để người trong sạch mà chết!” Bị cắn, người đàn ông đột nhiên tức giận xé tan quần áo Tiểu Thi ra .
.
|
Chương 48: quái dị Ps: xin lỗi mọi người do dạo này t đang chán đời hum nay sẽ pù cho mọi người nhé
“Dừng tay!” Lúc này Thứ Vị từ bên ngoài đi vào “Các anh muốn tạo phản à? Mau lấy trái tim người phụ nữ này ra khách hàng của tôi còn đang chờ !”
Người đàn ông bị cắn nuốt nước miếng một cái đem Tiểu Thi ôm lên bàn mổ. Chỉ là trước khi mổ để bảo đảm bộ phận khỏe mạnh còn phải làm một toàn diện kiểm tra.
“Đại ca! !” Người phụ trách kiểm tra chợt kêu to “Anh mau đến xem cô, …cô này không phải người trái đất!”
“Để… P không phải người trái đất chẳng lẽ là người ngoài hành tinh? Mày cho rằng mày đang xem phim khoa học viễn tưởng hả!” Thứ Vị giận đến mức kêu loạn lên.
“Không phải đại ca anh tới nhìn xem” Mấy người bên cạnh tất cả đều khiếp sợ. Thứ Vị nhìn Tiểu Thi quần áo không chỉnh tề trên bàn mổ này một chút, nghĩ thầm cô gái này có lai lịch như thế nào. Hắn vừa đi tới nhìn liền cả kinh. Tia X quang soi xương cốt toàn thân người phụ nữ này một nửa đều là nhân tạo .Tất cả mọi nơi đều có sự thay đổi! Người phụ nữ này trước đây rốt cuộc đã trải qua tai hoạ như thế nào mà có thể biến thành như vậy. Toàn thân thay đổi hết những thứ xương này xài hết bao nhiêu tiền.
“Đại ca trái tim của cô ta sẽ không cũng là giả đi” Người cầm đao giải phẩu tay có chút run rẩy rồi. Nhưng là vào giờ phút này Thứ Vị nghĩ đến cũng không phải là những vấn đề này hắn nhìn Tiểu Thi nhỏ giọng nói: “lần này có lẽ chúng ta phiền toái lớn rồi ! Các anh hay nhanh chóng để cô ta ở lại đây rồi chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này!” Bởi vì hắn từ nhỏ đến giờ chưa thấy một gia đình mà giàu có khổng lồ như vậy nếu không giầu thì ai có thể ở bị thương thành như vậy mà còn có thể được cứu sống?. Đủ thấy lai lịch người phụ nữ này bất thường.
“Mau” Thứ Vị dậm chân.
Ngù phụ mổ tiêm cho Tiểu Thi một hồi thuốc mê bắt đầu cởi y phục của cô còn trẻ như vậy thân thể xinh đẹp khiến sở trường thuật đao của người đàn ông này dương như hỏng mất. Với hắn vạch lên đây giống như thứ vạch lên không phải một thân thể con người mà là một bức tranh, hắn đang xem từ nơi nào hạ đao mới đủ hoàn mỹ nhất . Mất một lúc A Quỷ mang theo các huynh đệ của anh tìm được hang ổ của Thứ Vị .
“Dừng tôiy!” Gã phẫu thuật đang say mê bất thình lình bị quát sợ đến mức rớt đao giải phẩu trong tay nhưng lưỡi đao này vô cùng sắc bén cắm thẳng vào cánh tay trái của Tiểu Thi trong nháy mắt máu chảy ra không ngừng “Các anh em cầm vũ khí đừng để cho bọn họ chạy thoát!” A Quỷ kêu to, mười mấy người lập tức đem người của Thứ Vị và hắn ta vây lại.
Thứ Vị vốn không phải nhân vật bình thường hắn không nhanh không chậm từ sau chỗ hông rút ra một khẩu súng lục “Thả chúng tôi đi người phụ nữ này trả lại cho các anh. Nếu không chúng tôi sẽ cùng quy về tận(*)!” (*chết)
A Quỷ làm sao có thể tha cho hắn, nhanh chóng phi thân lên, trong nháy mắt tại phòng dưới đất tiếng súng mãnh liệt bóng người loạn bay. Năm phút sau Thứ Vị từ một góc của phòng dưới đất chạy trốn ra ngoài. Hắn chưa tỉnh hồn hết nhìn đông tới nhìn tây chợt đã nhìn thấy một chiếc Maybach 62.
“Ra ngoài! !” Hắn chỉa súng về phía người đàn ông trong xe, người đàn ông kia lại thật bình tĩnh hút một điếu thuốc nói “Ngươi bắt đi người phụ nữ kia?”
Nghe hắn hỏi lên như vậy Thứ Vị mới hiểu được người này và đám người bên trong là cùng một đám. Lòng hắn hoảng hốt liền muốn bóp cò nhưng mánh khoé trong nháy mắt bị người kia đánh vỡ anh vẵn nát tay hắn, hắn đau đớn không nhịn được kêu rên. Người đàn ông mở cửa xe một cước đá hắn ra ba thước.
“Trác Minh Liệt tại sao là ngươi?” Thứ Vị nhìn anh như thấy quỷ đòi mạng mặt tràn đầy hoảng sợ.
“Là ta, chỉ là về sau chúng ta không có cơ hội gặp lại, cho nên anh phải xem thật kỹ một chút!” Trác Minh Liệt dùng chân nhọn đâm thẳng vào tim gã Thứ Vị trên đất. Thứ người như thế này nếu như giao cho cảnh sát chỉ có lời nói mà không có chứng cớ thì cảnh sát là không thể định tội của hắn nhốt mấy ngày lại có thể ra ngoài tiếp tục hại người không bằng anh thay trời hành đạo.
|