Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
|
|
Chương 74: lâm vào đường cùng “Cầu Cầu sao con có thể ngoan như vậy” Tiểu Thi quỳ một chân trên đất ôm lấy Cầu Cầu cố gắng khống chế nước mắt của mình.
Đưa Cầu Cầu đi nhà trẻ, cô đi đến tiệm bán hoa.
“Tiểu Thi cô đã tới, chuyện trong nhà xử lý như thế nào rồi? Ông chủ quan tâm hỏi.
“Cám ơn ôn chủ đã quan tâm về căn bản thì đều tốt rồi !” Tiểu Thi gượng cười. “Tôi muốn đi đến hội trường xem trước một chút, sau đó sẽ trở lại bàn bạc với ông!”
“Không vội vẫn còn thời gian !” Ông chủ rất bát quái mà cười : “Chuyện của cô và Thái Tử Gia như thế nào?”
Tiểu Thi nắm tóc “Ông chủ , tôi đi trước!”
Tiểu Thi vội vàng đổi chủ đề, cũng như vội chạy trốn mà chạy mất rồi, trong lòng cô thật sự quá loạn.
Lần nữa bước vào Trác thị đã không còn có người đi tới cản cô thậm chí là những an ninh kia đều mang ba phần tôn trọng mập mờ. Tâm tình Tiểu Thi không khỏi hỏng bét những thứ này thật sự không phải là điều cô muốn.
“Tiểu thư tôi ở tiệm bán hoa Hâm Hâm tới xem xét hội trường!” Tiểu Thi miễn cưỡng cười.
“A cô chính là tiểu thư Tiểu Thi!” Tiếp thị viên cũng không trực tiếp nói cho cô biết việc nay cần liên lạc với ai mà lại cứ quan sát cô từ trên xuống dưới. “Chuyện này cô đi tìm tiểu thư Liên Na đi, đó là phụ tá hàng đầu của tổng giám đốc!”
Tiểu Thi chân trước vừa mới đi thì mấy nhân viên nữ liền tụ lại bàn bạc: “cô ta chính là cô gái ở trên báo sao, thực sự không ti được nhìn qua là một cô gái rất đơn thuần nhưng tâm cơ thật nặng a!”
“Đối diện nhìn giống như cô ta mới ở thôn lên ha ha!”
Nghe từng câu khó nghe , tiếng cười nhạo giống như từng thanh đao nhọn đâm vào trái tim Tiểu Thi nhưng cô lại cái gì cũng không thể nói, cũng không thể làm.
Đến lầu mười sáu cô quả thật thành động vật hiếm quý cho bon họ vây xem. Mọi người chỉ chỉ chõ chõ bình phẩm từ đầu đến chân. Cô rốt cuộc không nhịn được : “ các anh rốt cuộc đang nhìn cái gì? ? ? Hiếu kỳ như thế thì các anh đi hỏi tổng giám đốc các anh thì sẽ rõ! !” Tiểu Thi rống giận “Trừ chỉ chỉ chõ chõ các anh còn biết cái gì? Một đám thị phi chẳng phân biệt được trái phải!”
Trác Minh Liệt nghe thấy ồn ào ở phía bên ngoài thả tài liệu trong tay ra rồi đi ra ngoài cửa.
Ngưởi ở cả tầng nhất thời như không có ảnh mà vộ vàng biến mất chỉ còn mỗi Tiểu Thi đứng ở nơi đó phát giận. Vừa ngẩng đầu thấy Trác Minh Liệt đứng cách đó năm thước hai tay chắp sau lưng mặt trầm tĩnh.
“Thế nào?” Anh hỏi.
“Không biết!” Tiểu Thi nhìn anh một chút trầm giọng nói: “Trác tiên sinh tôi tới xem hội trường dạ tiệc!” Trong âm thanh của cô có ẩn nhẫn cả sự khó chịu, Trác Minh Liệt cau mày “Những chuyện kia cô không cần phải để ý! Không bao lâu sẽ không có ai nhớ đến đâu !”
Tiểu Thi vừa gật đầu vừa đi về phía trước.
“Cô đi đâu vậy?”
“Hội trường!”
“Gọi Liên Na dẫn cô đi!”
Trác Minh Liệt gọi Liên Na lên “Đây là Tiểu Thi- người sẽ phụ trách hoa tươi bố trí cho hội trường!”
“Tổng giám đốc bố trí hội trường không phải có người phụ trách riêng của công ty sao?” Liên Na khinh thường hỏi, làm Tiểu Thi có chút lúng túng.
“Sắp xếp của tôi cô chỉ cần thi hành!” Trác Minh Liệt rất không hài lòng.
Liên Na ý thức được mình nói sai, liếc nhìn Tiểu Thi một cái, vô cùng thiếu kiên nhẫn mà dắt cô đến hội trường.
|
Chương 75: ác nữ lấn hiếp người
“ Em gái!” Liên Na nhìn Tiểu Thi tò mò đi khắp nơi, rất không khách khí nắm cô lại “ Cô không cần đi loạn, cô không biết giầy của cô sẽ cạo hỏng hết thảm nơi nay sao?”
Tiểu Thi có chút lúng túng chỉ có thể cởi giày ra, từ từ đi.
“Tiểu thư Liên Na, vị trí số 1 và vị trí số 3 cần đặt cây xanh, tôi nghĩ các vị thuê sẽ tốt hơn. Còn vị trí hoa tươi, tôi có thể giảm 20% cho các vị.” “Chuyện cười!” Liên Na loay hoay móng tay của mình “Chúng tôi đường đường Trác thị còn phải nhận 20 % ưu đãi của các cô sao?”
“Tôi không phải có ý này” Tiểu Thi lui về phía sau cây xanh “ thực ra nói, như vậy các vị cũng sẽ vẫn dùng tới thuê…” lời nói của Tiểu Thi còn chưa dứt, Liên Na chợt đẩy cô xuống một cái thật mạnh. Cô lui về phía sau, vừa lui chợt đụng phải thứ gì. Chỉ thấy vang một , Tiểu Thi nhất thời cảm thấy đau nhói, vừa thử khẽ động lòng bàn chân chợt đau kịch liệt . Cô định thần nhìn lại thì ra là đụng phải một số ly rượu. Hiện tại chân của cô đã bị mảnh vụn đâm thủng máu tươi chảy dài.
“Cô….tại sao đẩy tôi!” Tiểu Thi chịu đựng đau nhức chất vấn Liên Na. (ôi ta ghét cái con này thế ,,,, thôi đồ ghét nhất còn ở phía sau hu hu)
“Buồn cười, rõ ràng là chính cô tự lui lại còn quay lại cắn ngược tôi. Thật là không biết xấu hổ, đừng tưởng rằng cô và tổng giám đốc có xì căng đan thì ngon. Thấy không, bộ quần áo của tôi đều là hắnanh ấy đưa ồ! Cho nên đừng quá đề cao chính mình!”
Tiểu Thi rút miếng thủy tinh ở dưới chân ra chống tường đứng lên.
“tiểu thư Liên Na cô cùng anh ta có quan hệ gì tôi không cần biết. Nhưng nếu như cô làm vậy là vì nhằm vào tôi, thì cô nhầm rồi , tôi cũng không có dễ bắt nạt như vậy đâu!” Tiểu Thi chợt đi tới trước mặt Liên Na đem hay tay tràn đầy máu tươi bôi lên y phục đắt giá của cô ta.(oh oh yeah!!!!!!!!!!!)
! Liên Na thét chói tai.
Tiểu Thi thắng lợi cười, dù là thỏ nóng nảy cũng là sẽ cắn người .
“Cô!” Liên Na giận dữ muốn đánh lại thì Trác Minh Liệt lại đi vào. Tiểu Thi vừa nhìn thấy anh tới lập tức đem hai chân chảy máu tươi nhét vào bên trong giầy.
“Có chuyện gì?” Trác Minh Liệt hỏi.
“Tổng giám đốc người phụ nữ này muốn giết tôi!” Liên Na đổi trắng thay đen cố ý cáo trạng trước. Trác Minh Liệt cau mày nhìn Tiểu Thi. Nhưng cô không nói một lời đôi tay khoanh trước ngực.
“Cô đi ra ngoài!” Trác Minh Liệt giận dữ mắng mỏ Liên Na.
“Tổng giám đốc ….quần áo của tôi!” Trác Minh Liệt nhìn thấy vết máu. trên áo của Liên Na
“Người nào bị thương?” Anh hỏi.
“Là của tôi, tay cô ta quấn lên tay tôi!” Liên Na cố làm ra sợ hãi kêu lên.
“Y phục của cô công ty sẽ bồi thường cho cô, còn bây giờ cô có thể ra ngoài!”
Liên Na tức giận đùng đùng đi ra ngoài, Tiểu Thi vẫn đứng ở góc bình tĩnh khác thường.
“Cô ta bắt nạt cô ?”
“Không có chuyện gì xảy ra chứ?”
“Tôi không muốn gây ra phiền toái! Trác tiên sinh nếu như không có chuyện tôi đi về trước đây. Đúng rồi về cây xanh các anh muốn thuê hay là mua?”
“Toàn bộ mua!” Trác Minh Liệt nhìn chằm chằm ánh mắt của cô.
“Tốt, vậy tôi đi về!” Tiểu Thi cố nén đau đớn ở dưới lòng bàn chân, đi tới bên cạnh Trác Minh Liệt. “Đúng rồi đống ly kia tôi sẽ bồi thường!”
Khi cô đi tới trong hành lang máu tươi đã dọc theo giày cao gót màu trắng chảy ra bên ngoài vì vậy mà khi đi đâu cũng để lại vết máu lấm tấm.
Thi Thi kiên cường. Đừng ngừng lại không phải sợ thương! Tiểu Thi càng không ngừng khích lệ mình kiên trì đi về phía trước. Vẫn nhìn theo bóng dáng cô rời đi Trác Minh Liệt rốt cuộc cũng nhìn thấy sự khác thường.
|
Chương 76: Cinderella
“Đứng lại!” Trác Minh Liệt chợt trầm giọng nói.
Tiểu Thi chợt dừng lại, từng bước chân truyền tới đau đớn để cho cô hít vào một ngụm khí lạnh.
Anh đi tới bên người cô nhìn chằm chằm vào hai chân của cô sau đó ngồi chồm hổm xuống đem giầy cô cởi ra.
“Chuyện này là chuyện gì xảy ra?” Anh luôn luôn trầm tĩnh nhueng lần này lại lẫn vài phần gấp gáp.
“Tôi không cẩn thận đã dẫm vào mảnh thủy tinh vỡ!” Cô cắn môi nhẹ nói “Trác tiên sinh anh buông ra đi! Bị nhóm người của công ty nhìn thấy thì không được tốt đâu!”
Trác Minh Liệt buông chân của cô xuống không nói lời gì mà đem cô dìu vào phòng làm việc. Trong toàn bộ quá trình anh đều không nói một câu nào,Tiểu Thi cảm giác giống như anh đang tức giận.
Anh lấy hộp cứu thương ở trong ngăn kéo ra cẩn thận giúp cô lau máu trên vết thương đi sau đó cẩn thận băng bó, động tác chậm chạp mà dịu dàng.
“Lần sau cẩn thận một chút!” Âm thanh của anh chân thật đáng tin mang theo vài phần ra lệnh. Tiểu Thi im lặng gật đầu một cái.
Bởi vì bị băng bó mà chân của Tiểu Thi không cách nào cho vào bên trong giầy.
Trác Minh Liệt mở phiến cửa ngầm phía sau ghế làm việc này ra rồi đi vào trong đó một lúc sau anh lấy ra một đôi giầy nữ vẫn còn rất mới. Tiểu Thi giật mình nhìn anh, thật sự không thể tưởng được anh có sở thích này!
“Này, tôi biết cô đang nghic gì đấy”! Ngữ điệu trong giọng nói của Trác Minh Liệt chợt trở nên có phần nhẹ nhõm “Những thứ này không phải là của tôi mà là tác phẩm tôi cất giấu !”
Tiểu Thi cũng buông lỏng “ Thật là không nghĩ anh còn có sở thích này!”
Trác Minh Liệt chợt trầm mặc, anh lấy từ trong đó ra một đôi giày cao gót màu đỏ đến gầnTiểu Thi ra hiệu “ Cô thử đi xem có vừa không?”
Tiểu Thi cho thử chân vào bên trong giầy nhưng phát hiện kết quả không được vì vậy lắc đầu một cái.
“Tôi còn nghĩ là cô có thể vừa!” Anh đem giầy thả lại trong hộp giầy.
Tiểu Thi phát hiện Trác Minh Liệt đối với đôi giầy màu đỏ kia hình như rất yêu thích vì vậy không nhịn được hỏi: “Đôi giày kia có phải là tác phẩm anh thích nhất?”
“Không! Nó là một đôi bình thường nhất!” Trác Minh Liệt cầm giầy cẩn thận chu đáo “Nhưng căn bản không ai ăn đi vừa được!”
Tiểu Thi nhìn đôi giày hình như thật giống với đôi giầy của học sinh cấp 3.
“Nhỏ như vậy giống như là cho một cô bé!”
“Thật sao? Cô biết đôi giày này gọi là gì sao?”
“Giày còn có tên?” Tiểu Thi không hiểu.
“Nó gọi là gặp gỡ! một trong những đôi thuộc dòng sản phẩm của Cinderella!” Trác Minh Liệt cười cười một nụ cười dịu dàng hiếm thấy, Tiểu Thi giống như hiểu rõ một chút,vì vậy nói: “Nếu như lúc ấy anh gặp gỡ một tiểu cô nương, lâu như vậy cô ấy nhất định đã trưởng thành. Giày thủy tinh của anh không tìm được cô ấy rồi!”
Trác Minh Liệt ngẩn ra chán nản đem giầy cất đi. Là tại năm tháng trôi qua, người đi vừa tại sao lại có thể không thay đổi!
“Tôi nói sai gì sao?”
“Không có. Tôi đưa cô xuống lầu!” Trác Minh Liệt đỡ Tiểu Thi dậy, đi ra ngoài cửa.
“Trác tiên sinh tôi nghĩ tôi có thể tự mình đi được!” Tiểu Thi cười khô khốc,xưa đâu bằng nay, cô không thể làm theo ý mình như vậy nữa rồi.
“Cô sợ?” Trác Minh Liệt dán sát lỗ tai của cô hỏi.
“Trác tiên sinh không sợ sao?” Tiểu Thi hỏi ngược lại.
“Vương bí thư” Trác Minh Liệt chợt gọi người từ căn phòng bên cạch nói: “Cô đưa tiểu thư Tiểu Thi xuống đi!”
Tiểu Thi đưa một cánh tay cho thư ký khập khiểng đi xuống. Cô vừa đi Trác Minh Liệt lập tức gọi Liên Na đi vào.
“Tôi muốn biết, vừa rồi rốt cuộc xẩy ra việc gì! ánh mắt Trác Minh Liệt lạnh lẽo khiến Liên Na không biết trốn đi chỗ nào, chỉ có thể nói ra sự thật.
“Đây là lần thứ hai! Liên Na, cô biết tôi làm việc đều theo nguyên tắc, quá tam ba bận! Lần sau nếu như xảy ra chuyện tương tự, xin mời cô không cần đến Trác thị nữa ! Còn nữa, bây giờ cô không phải là trưởng thư kí của tôi nữa, cô bị hạ xuống một bậc đi! !”
|
Chương 77: Mộc Mộc Cầu Cầu
Cả người Liên Na ngây người. Cô không nghe lầm chứ người đàn ông nàysao lại có thể vì cái người giao hoa đó mà nghiêm luật trừng phạt cô như thế !
“Tổng giám đốc tôi….” Liên Na còn muốn nói điều gì lại liếc thấy trong mắt Trác Minh Liệt ẩn nhẫn chán ghét. Cô chợt hiểu mình đã ở chạm đến ranh giới cuối cùng của anh rồi. Những năm gần đây nếu không phải tư cách cô chuyên nghiệp vượt qua thử thách thì sợ rằng sớm bị anh đuổi đi!
Liên Na im lặng, lui ra khỏi phòng làm việc của Trác Minh Liệt, hai tay nắm chặt móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay.
“Cô giao hoa ah! ! Cái thù này, tao nhất định phải báo!” Ánh mắt Liên Na ác độc xuyên thấu qua tấm thủy tinh sáng ngời của Cao ốc xuyên xuống một cửa hàng phía dưới.
Tại Nhà trẻ Ngôi Sao Mộc Mộc vài ngày rồi mới nhìn thấy Cầu Cầu, Mộc Mộc phát hiện cậu ta giống như cao lên. Mộc Mộc nhìn cậu ta, không có phản ứng đến gần cậu. Cầu Cầu camt thấy không thú vị, ngậm miệng lại toàn bộ thân thể nho nhỏ nằm cả trên bàn nhỏ, gương mặt buồn buồn không vui.
“Cậu làm sao vậy? Mẹ tôi đâu?” Mộc Mộc chợt nói chuyện lẽ, dáng vẻ thẳng thắn khiến Cầu Cầu cực kỳ kinh ngạc. Mẹ nó khi nào trở thành mẹ của cậu ta?
“Cậu nói là mẹ tôi sao?” Cầu Cầu tiến lên một bước xác định.
“Mẹ tôi, cô ấy đã đồng ý làm mẹ tôi đấy!” Lời nói của Mộc Mộc chợt thay đổi.
“Mẹ tôi!” Cầu Cầu đỏ mặt lên.
“Mẹ tôi!” Mộc Mộc nhìn chằm chằm Cầu Cầu gương mặt kiêu căng!
Hai đứa bé cứ anh một lời tôi một lời sút chút nữa là đánh nhau may mà Thẩm Tử Quân tới. Cô nghe nói gần đây Cầu Cầu luôn nghỉ học vì vậy rất muốn biết Tiểu Thi đã xảy ra chuyện gì, ai ngờ vừa tới cửa phòng học đã nhìn thấy Cầu Cầu và Mộc Mộc đang tranh cãi nhau!
“Mộc Mộc, Cầu Cầu” Thẩm Tử Quân vội vàng kéo bọn họ ra ngoài “Các con đang làm gì vậy?”
“Cô giáo, Mộc Mộc nói mẹ con là mẹ của cậu ta. Cô giáo, mẹ có phải không cần con nữa hay không?” Cầu Cầu nói xong, đôi mắt lại đỏ lên, Thẩm Tử Quân phát hiện tên tiểu tử này đặc biệt không có cảm giác an toàn.
Ngược lại, Mộc Mộc lúc đó dáng vẻ lại rất giống ba của nó Trác Minh Liệt chỉ hung hăng đứng nhìn. Chính vì nguyên nhân nay mà Thẩm Tử Quân không thích việc giao tiếp với Mộc Mộc. Cô gọi người tới dàn xếp Mộc Mộc cho tốt còn mình dắt Cầu Cầu tới phòng làm việc.
Nhìn Thẩm Tử Quân mang Cầu Cầu đi, Mộc Mộc cúi đầu nhỏ xuống. Tay nhỏ bé cấm túi xách lên, lấy ra từ trong đó một cái Transformers nho nhỏ, đó là món quà ba đưa cho nó nói đây là bản số lượng có hạn, vôn nó định hôm nay sẽ mang tới đưa cho Cầu Cầu nhưng…..! .(Ô ô thương bé Mộc của ta hu hu hu hu)
“Tới uống chút đồ!” Thẩm Tử Quân cho Cầu Cầu một ly sữa. Nhìn tiểu tử kháu khỉnh này làm cho người ta cảm nhận được tình thương của mẹ tràn lan “Cầu Cầu, gần đây mẹ con có phải là có chuyện gì hay không? Tại sao lâu như vậy Cầu Cầu không tới nhà trẻ?” Thẩm Tử Quân vuốt đầu nó hỏi.
“Không thấy chú Triết Vũ đâu, mẹ con đi tìm chú ấy không tìm được nên mẹ rất đau lòng” Cầu Cầu nói một mạch cho xong, Thẩm Tử Quân nghe cảm giác như bị rơi vào trong biển sương mù, nhưng cô biết Tiểu Thi là gặp phải chuyện không hài lòng.
“Mẹ luôn khóc lại còn nhức đầu, Cầu Cầu thật là sợ” Cầu Cầu vừa nói trong đáy mắt của nó quả thật vẫn còn cất dấu, ẩn nhẫn sự sợ hãi, Thẩm Tử Quân đau lòng đứng lên đứa nhỏ này tại sao lại có thể trưởng thành sớm như vậy! Nó và Mộc Mộc thật đúng là một đôi quái thai!
“Cầu Cầu ngoan không phải sợ! Có cô giáo ở đây Cầu Cầu có thể nói với cô giáo về chú Triết Vũ là ai được hay không?”
“Chú Triết Vũ…” Cầu Cầu nắm đầu “Chú Minh Liệt cũng đã hỏi như vậy nhưng chú Triết Vũ chính là chú Triết Vũ” Nó làm sao biết chú ấy là ai chứ!
“Chú ấy là bạn trai của mẹ sao?”
Cầu Cầu không biết trả lời làm sao nhưng nó hiểu chú ấy không là bạn trai của mẹ ! Vì vậy nó nhìn Thẩm Tử Quân rồi nhẹ nhàng lắc đầu! Thẩm Tử Quân thở dài cuối cùng hiểu một chút!
|
Chương 78: trực giác của phụ nữ
Thẩm Tử Quân an ủi Cầu Cầu một lúc thì đã đến thời gian tan học. Tới giờ Tiểu Thi tới đón Cầu Cầu tan học rồi.
“Thẩm tiểu thư, Cầu Cầu lại gây phiền toái cho cô rồi !” Tiểu Thi nhìn thấy Cầu Cầu đang ở cùng Thẩm Tử Quân cho là nó vừa làm sai điều gì đó.
“Tiểu Thi chân của cô sao thế?” Thẩm Tử Quân nhìn thấy chân Tiểu Thi có chút không bình thường.
“Không có việc gì chỉ là bị thương nhẹ thôi” Tiểu Thi cảm kích nói “Cám ơn cô đã quan tâm” “ Tiểu Thi cô có thể gọi tôi là Tử Quân đừng gọi là Thẩm tiểu thư nghe thật là xa lạ!” Thẩm Tử Quân cười nói.
“Có thật không? Tôi có thể gọi cô là Tử Quân?” Tiểu Thi vui vẻ hỏi.
“Dĩ nhiên nếu như cô không phải ghét bỏ, chúng ta còn có thể làm bạn tốt nha !”
“Tất nhiên là không rồi!” Ở chỗ này Tiểu Thi không có bạn bè có thể cùng Thẩm Tử Quân làm bạn cô dĩ nhiên rất nguyện ý! Huống chi đối với Thẩm Tử Quân cô luôn có cảm giác giống như cô và cô ấy đã làm bạn lâu lắm rồi !
“Tôi nghe Cầu Cầu nói gần đây cô gặp phải chuyện không vui, nếu như cần tôi có thể giúp một tay, nhất định không nên khách khí!” Thẩm Tử Quân chân thành nói.
Tiểu Thi sờ tóc theo thói quen cười cười “Cám ơn cô Tử Quân! Nếu như cần tôi nhất định sẽ tìm cô!”
“Tiểu Thi!” Thẩm Tử Quân quả thật cảm thấy giống như là mê muội. mỗi lần cô nhìn thấy Tiểu Thi đều sẽ nghĩ đến Lâm Thi Ngữ. “Nhà của cô ở đâu?”
“Đường Hạnh phúc!”
“Không tôi là nói cha mẹ cô cơ!”
Tiểu Thi khốn hoặc nhìn Thẩm Tử Quân “ Có phải cô vẫn cảm thấy tôi giống Lâm Thi Ngữ ? Cha mẹ tôi là người gốc Hoa, tôi lớn lên tại Vancauver -Canada !”
“Làm sao cô lại biết chứ?” Ở trong lòng Thẩm Tử Quân giống như kêu to trên thế giới, tại sao có thể có hai người cho cô cảm giác giống nhau như thế chứ!
“Đúng rồi, Tử Quân tôi có việc mong cô có thể giúp đỡ!” Tiểu Thi nói “Ngày mai tôi phải đi đến Trác thị để giúp họ bố trí hội trường, cô có thể giúp tôi chăm sóc Cầu Cầu được hay không?”
“Đương nhiên là có thể!” Thẩm Tử Quân dắt tay của Cầu Cầu “Con trai của cô thật rất đáng yêu, ba nó…” “ Thẩm Tử Quân không còn sớm, tôi nên trở về làm cơm tối, có thời gian chúng ta tán gẫu tiếp!” Tiểu Thi thay đổi đề tài. Thẩm Tử Quân cũng cảm thấy mình có phần đường đột vì vậy ngượng ngùng cười.
Tiểu Thi dẫn Cầu Cầu đi qua phòng học, lúc đó Mộc Mộc vẫn còn đang chờ phụ tá của Trác Minh Liệt tới đón. Nó cầm nguyên cái Transformers, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dán vào cửa thủy tinh, đôi mắt đen nhánh theo sát bóng dáng của Tiểu Thi, cả khuôn mặt tràn đầy mất mác. Bóng dáng nho nhỏ ấy phản lại vào lúc mặt trời lặn tạo cho người ta cảm giác ưu thương khác thường.
“Tiểu Thiếu gia, chúng ta về nhà thôi!” Từ bên ngoài phụ tá đi vào cầm túi sách nhỏ của nó lên. Bất chợt Mộc Mộc lại chạy vù ra bên ngoài.
“Tiểu Thiếu gia!” Phụ tá ở phía sau, kêu to.
Mộc Mộc đuổi ra cửa chính, bình tĩnh nhìn bóng dáng của Tiểu Thi và Cầu Cầu đang từ từ biến mất ở khúc quanh.
“Cầu Cầu, sao hôm nay con lại ở cùng với cô giáo Tử Quân ?” Tiểu Thi hỏi con trai.
“Bởi vì Mộc Mộc” “ Mộc Mộc?” Tiểu Thi chợt nghĩ đến hôm nay hình như không có thấy Mộc Mộc.
“Ừ cậu ta nói mẹ là mẹ của cậu ta!” Cầu Cầu bất mãn nói.
? Tiểu Thi ngẩn ra ngừng lại “Chúng ta bây giờ quay lại xem bạn ấy có sao không nhé?”
“Tại sao?”
“Mộc Mộc không có mẹ là một đứa bé đáng thương” Tiểu Thi hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cầu Cầu một cái. Cầu Cầu gật gật đầu, liền theo mẹ quay trở lại.
|