Bí Mật Của Định Mệnh
|
|
Chương 5: Món Hàng Giao Dịch
Tối hôm đó khi Phùng Lộ Phi trở về nhà thì cũng đã 7h giờ tối. Ngôi biệt thự lớn này, vẫn đẹp như vậy, vẫn im ắng như vậy, vẫn cô đơn như vậy và cũng khiến người ta thêm chán ngán. - Thiếu phu nhân, cô đã về rồi à? Cô đã đói chưa? Hay tôi dọn cơm ra cho cô nhé? - Vâng. Phùng Lộ Phi ngồi vào bàn ăn rồi nhìn xung quanh. Thím Vương mang đồ ăn đến cho cô, nói thêm: - Thiếu phu nhân, hôm nay thiếu gia nói phải đi xã giao nên có lẽ phải muộn mới về được. - Về sau thím không cần nhắc đến anh ta nữa đâu, chuyện của anh ta không liên quan đến cháu. - Nhưng mà, chuyện đó thì tôi có lẽ... Mà Thiếu phu nhân, nhẫn của cô đâu rồi? - Cháu vứt đi rồi. Mà thím có muốn ăn cùng cháu luôn không? Ăn một mình cháu không quen. - Cảm ơn nhã ý của Thiếu phu nhân. Nhưng Thiếu phu nhân cứ ăn đi, tôi vẫn còn nhiều việc phải làm. Thím Vương rất ngạc nhiên khi nghe Phùng Lộ Phi nói cô đã vứt chiếc nhẫn cưới đi. Mới có 3 ngày, nhưng bà cũng biết là vị thiếu gia và thiếu phu nhân này tính tình không hợp nhau, cứ gặp mặt là cãi cọ, chưa một lần nói chuyện tử tế. Thật chẳng biết tương lai của bọn họ sẽ ra sao nữa. ………………………… Kết thúc bữa tối, Phùng Lộ Phi lên phòng, lấy quần áo đi tắm. Cô ngâm mình trong bồn tắm 2 giờ liền, cảm thấy vô cùng thoải mái. Lúc đi ra khỏi phòng tắm thì cô nhìn thấy Từ Dịch Phàm đang ngồi ở ghế sofa. Cô nhìn thấy anh mà giật mình suýt ngất. - Này, sao anh lại tự tiện vào phòng người khác như vậy? Anh ngồi đấy khiến tôi giật cả mình. Từ Dịch Phàm tiến đến chỗ cô, theo quán tính cô lùi lại và chạm ngay vào tường. Vậy là hết đường lùi rồi. - Giật mình sao? Tôi là ma chắc. - Ma? Phải, cũng gần như vậy. - Cô.... Mà nhẫn cô vứt đi đâu rồi? - Vứt đi đâu thì kệ tôi, liên quan gì đến anh mà hỏi. Chẳng phải nhẫn anh đã đeo lên tay tôi thì tức là của tôi rồi sao? Đeo hay vứt là quyền của tôi chứ không phải anh. Từ Dịch Phàm đứng gần Phùng Lộ Phi đến mức cô có thể ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người anh. Mùi rượu không quá nồng, có lẽ anh không uống nhiều. - Tôi bỏ ra bao nhiêu tiền như vậy để bảo người thiết kế chiếc nhẫn mà cô dám vứt đi sao? Cô giỏi thật. - Tôi giỏi đấy, bây giờ anh mới biết hả? - Cô… Từ Dịch Phàm nâng cằm cô lên: - Phùng Lộ Phi, cô tốt nhất là đừng có chống đối lại tôi. Phùng Thị hiện giờ sụp đổ hay càng ngày càng bền vững đều dựa vào cô hết đấy. Ngoan ngoãn nghe lời đi. Nếu mai tôi không thấy cô đeo chiếc nhẫn vào thì cô biết hậu quả là thế nào rồi đấy. Có cần tôi nhắc cho không hả? Với lại, từ nay cô cũng nên hành động có chừng mực một chút đi. Muốn làm chuyện xấu thì đừng để cho ai biết. - Ý anh là gì? Làm chuyện xấu sao? Anh làm nhiều chuyện xấu quá nên bây giờ nghĩ ai cũng như anh hả? - Ý của tôi, cô chắc hẳn phải là người hiểu rõ nhất chứ. Phải như vậy không, Phùng Lộ Phi? Anh bỏ tay xuống và chuẩn bị đi thì: - Từ Dịch Phàm, anh đừng có uy hiếp người quá đáng. Tôi không phải món hàng trao đổi của anh và Phùng Thị. Anh tốt nhất là đừng có nói những lời như vậy. - Đừng lớn tiếng như vậy Phùng Lộ Phi. Cô nghĩ cô là ai chứ? Với bố cô thì cô chẳng khác gì món hàng trao đổi mà ông ta dùng với tôi cả. Cô và bố cô, như nhau cả thôi. - Anh đừng có nói linh tinh. Từ Dịch Phàm cười nhếch mép, nhìn cô với ánh mắt vừa lạnh lùng vừa có chút đồng cảm: - Phùng Lộ Phi, có vẻ như cô thật sự không hiểu rõ bố cô bằng tôi rồi. Nên suy nghĩ kỹ lại trước khi nói về bố cô thì hơn. Đừng có đề cao ông ta quá như vậy. - Anh… Từ Dịch Phàm đi ra ngoài, cô vứt chiếc khăn xuống bên bàn trang điểm rồi ngồi sụp xuống giường, cười nản: - Món hàng trao đổi? Thật sự không muốn nghĩ đến nhưng làm sao được chứ? Bố thật sự coi mình là một món hàng mà. Ông đã từng nghĩ đến tình thâm máu mủ chưa? Rồi cô lại lắc đầu thở dài và nằm xuống giường trong khi đầu tóc vẫn còn ướt.
|
Chương 6: Không Thể Mềm Yếu (1)
Sáng hôm sau. Phùng Lộ Phi vừa tỉnh dậy thì cảm thấy đầu đau như búa bổ. Đúng là không sấy khô tóc trước khi đi ngủ thì hôm sau quả thật rất đau đầu. Chẳng thể làm gì, Phùng Lộ Phi chỉ thở dài. Thay quần áo xong, cô đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út rồi xuống bên dưới. Lúc vừa đi xuống thì Phùng Lộ Phi đã nhìn thấy Từ Dịch Phàm ngồi sẵn ở bàn ăn kia rồi. Nhìn thấy Phùng Lộ Phi đi đến, nhìn thấy cô đã đeo chiếc nhẫn cưới trên tay, Từ Dịch Phàm nhếch mép cười, nói với giọng chọc ngoáy, mỉa mai: - Ngoan ngoãn như vậy thì mới đúng. Phùng Lộ Phi, cô nên biết nghe lời như vậy thì mọi chuyện may ra còn dễ giải quyết. Đừng có tỏ vẻ cứng rắn ngoan cố. Phùng Lộ Phi tuy tức giận nhưng vẫn cố nén. Cô ngồi xuống, cầm bánh, vừa quệt bơ vừa nói: - Tôi đây cũng không phải con nít mà anh dùng từ "ngoan ngoãn" ấy với tôi đâu Từ Dịch Phàm à. Đúng là chẳng ra cái gì hết. Mà này, chẳng lẽ anh không biết dùng từ ngữ hay sao? Hay từ nhỏ anh học kém quá, căn bản là không biết dùng từ thích hợp? Hơn nữa, đừng bao giờ nghĩ rằng là tôi sẽ nghe lời anh, đúng là mơ giữa ban ngày. - Mà nghe nói hôm qua cô cùng bạn đi gặp một người đàn ông, ai vậy? Mới có mấy ngày kết hôn mà đã ra ngoài gặp đàn ông rồi. Mong muốn ngoại tình nhanh như vậy sao? - Cái gì cơ? Mặc dù nói chuyện của cô Từ Dịch Phàm không quan tâm nhưng chẳng hiểu sao anh vẫn hỏi. - Đừng có giả bộ trước mặt tôi. - Không phải anh cho người theo dõi tôi đấy chứ? Chuyện tôi đi cùng ai mà anh cũng biết. Nếu đã biết đến như vậy mà còn không biết người đi cùng tôi là ai hay sao? - Tôi muốn chính cô nói cho tôi nghe. Sao vậy, không thể nói ra được à? Khó thế ư? - Nếu tôi không nói thì anh làm được gì? Có giỏi thì sai người đi điều tra tiếp đi. Phùng Lộ Phi nhìn thẳng vào đôi mắt của Từ Dịch Phàm mà nói, chẳng sợ sệt bất cứ điều gì cả. Với quan điểm của Phùng Lộ Phi cô thì trước mặt loại đàn ông như Từ Dịch Phàm này thì không thể nhún nhường bước nào được cả. Vậy nên bắt đầu từ bây giờ, Phùng Lộ Phi cô phải cho Từ Dịch Phàm anh biết, cô không phải loại người có thể dễ dàng bắt nạt, cũng không để cho người ta bắt nạt. - Quả nhiên... Đúng là không thể không phục cô. Rất biết cách ăn nói đấy chứ. - Haizz... Thật là ngại quá Từ Tổng giám đốc. Sao tôi lại có thể khiến anh phục tôi như vậy được chứ? Đáng lý ra tôi nên phục anh mới đúng phải không? Số tình nhân bên ngoài của anh khéo còn nhiều gấp đôi tuổi đời của tôi nữa. - Cái gì? Cô... - Tôi cái gì? Từ Dịch Phàm nghe cô nói vậy tức không nói được gì nữa. Anh lau tay rồi cầm áo vest đi làm. Còn Phùng Lộ Phi, cô cười với nụ cười chiến thắng. - Từ Dịch Phàm, anh tưởng anh là "hoàng đế" còn tôi là "nô lệ" của anh sao? Tôi sao để anh sỉ nhục tôi như vậy được chứ? Tôi không phải là người dễ chơi như cái bộ dạng hiền lành mà anh thấy đâu. Cô tiếp tục ăn sáng. Bữa sáng hôm nay rất ngon! ………………………………………….. Một tuần sau khi kết hôn. Phùng Lộ Phi trở về nhà mẹ đẻ mà không có Từ Dịch Phàm đi cùng. Phùng Lộ Phi cũng chẳng nói cho anh việc cô trở về nhà mẹ đẻ. Cánh cổng sắt từ từ mở ra, Phùng Lộ Phi lái xe vào bên trong rồi xách vài túi quà đã chuẩn bị sẵn đi vào. - Ôi Lộ Phi của mẹ, con đã về rồi! Phùng Phu nhân thấy con gái trở về thì vui mừng đi đến chỗ cô, sau đó thì ngó qua ngó lại: - Lộ Phi, hôm nay con đi một mình hả? Thế Dịch Phàm đi đâu rồi? Sao không thấy Dịch Phàm đâu cả thế? Không phải là nó không về đây cùng con đấy chứ? - Anh ta đi làm rồi ạ. - Cái gì? Đi làm sao? Nhà mẹ vợ cũng chẳng thèm đến nữa, thật chẳng ra thể thống gì. Không biết Từ gia dạy dỗ con cái kiểu gì nữa đây. Đúng là cần phải… - Được rồi mẹ, đừng nhắc đến anh ta nữa, vào trong thôi. – Phùng Lộ Phi nhanh chóng ngắt lời. - Ừ, mau vào đi. Hai mẹ con nhanh chóng đi vào trong, hàn huyên một hồi lâu, chủ yếu nói về chuyện của Phùng Lộ Phi sau khi kết hôn. Phùng Lộ Phi cũng chỉ kể qua loa, cuộc sống 1 tuần nay ở Từ gia quả thực với cô rất nhàm chán, chẳng có mấy việc là có thể làm.
|
hương 7: Không Thể Mềm Yếu (2)
Phùng phu nhân lên tiếng: - Ở lại đây với mẹ vài ngày, kể từ ngày con kết hôn, căn nhà trở nên trống vắng, rất buồn tẻ. - Thôi mẹ ạ, lát nữa con phải về rồi. - Thế thì ở lại ăn trưa với mẹ, bố con với anh chị con đều bận hết rồi, nhà chỉ còn mỗi mình mẹ. - Vâng, thế cũng được. Nghĩ đi nghĩ lại đến cuối cùng Phùng Lộ Phi vẫn quyết định ở lại ăn cơm trưa với Phùng phu nhân. Cũng thật sự không rõ bố với anh chị của Phùng Lộ Phi bận bịu những gì mà đến nỗi để mẹ ở nhà một mình thế này. Mà sao Phùng phu nhân lại không rủ mấy bà bạn đi chơi, shopping hay đánh bài gì đó chứ. Đến bữa cơm trưa, Phùng Lộ Phi ngồi đối diện với mẹ cô. Những món ăn hôm nay toàn những món mà Phùng Lộ Phi cô thích ăn. Phùng Lộ Phi cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. - Toàn những món con thích thôi đấy, mau ăn đi. Ăn nhiều một chút, trông con có vẻ gầy đi. - Mẹ cũng ăn đi. Phùng Lộ Phi nhẹ nhàng gắp những món ăn kia. Phải thú nhận rằng ở Từ gia chẳng được ăn những món ăn này, đặc biệt là hương vị này. Cô quả thật rất nhớ những món ăn ở Phùng gia. - Lộ Phi à, mẹ biết là có một số chuyện mẹ cũng không nên nói với con nhưng quả thật, nếu không nói ra thì mẹ không thể nào an tâm được con à. Mẹ nghĩ là mẹ vẫn nên nói thì hơn. - Giọng của Phùng Phu nhân có gì đó ngập ngừng nhưng vẫn cố nói hết câu. - Mẹ cứ nói đi. – Phùng Lộ Phi bình thản, vừa ăn vừa nói. Cô cũng không quá để tâm đến ý mà mẹ mình muốn nói. - Tuy rằng cuộc sống của con lúc này không thật sự hạnh phúc nhưng mà Lộ Phi à, coi như là con giúp ba con với anh con đi, bây giờ chỉ có như vậy mới có thể.... Nghe đến đây Phùng Lộ Phi liền buông đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt mẹ, cười nhếch mép mà nói: - Con hiểu rõ mục đích của đám cưới giữa hai nhà Phùng gia và Từ gia. Đó chỉ là một đám cưới mang tính chất thương mại mà thôi. Ngoài ra, nó cũng chẳng mang bất kỳ một ý nghĩa nào nữa, nhất là đối với con. Phùng Thị nhà chúng ta đang gặp khủng hoảng, nếu như con kết hôn với Từ Dịch Phàm thì sẽ cứu vãn được rất nhiều thứ. Mẹ cũng nên hiểu, con đã cố gắng lắm rồi, mẹ còn muốn gì nữa chứ? Mẹ, con thật sự không hiểu, trong mắt của Phùng gia, con là gì? - Nếu như con đã hiểu rõ như vậy... - Chẳng phải chuyện này mẹ đã nói với con trước khi kết hôn rồi còn gì. Mẹ, thật lòng mà nói, với cuộc hôn nhân này, con chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc cả. Thật đấy. Trước đây con muốn nắm giữ hạnh phúc của chính con nhưng rồi bây giờ thì sao nào? Con chẳng khác gì một nước cờ của bố và Phùng Thị cả. Để cứu vãn tình thế của Phùng Thị mà con trở thành một món hàng được mang ra trao đổi, mua bán. Con chẳng hiểu có phải con sẽ chôn chân tại Từ gia đến hết cuộc đời này của con hay không nữa. Mọi việc đúng như ý bố mẹ rồi còn gì. - Lộ Phi à, mẹ xin lỗi, nhưng... Mọi chuyện bây giờ đã ra như thế rồi, con không thể… Phùng Lộ Phi tiếp tục ngắt lời Phùng phu nhân: - Vâng, phải, mẹ nói rất phải, rất đúng. Mọi chuyện bây giờ đã thành ra như vậy rồi con nên thuận theo tự nhiên mới phải, cũng không cần phải phản kháng gì cả. Bố mẹ không muốn như vậy, không muốn đi con đường dài mà chỉ muốn đi đường tắt cho nhanh thôi. Mà con đường tắt này chẳng phải rất dễ dàng còn gì? Chỉ cần mang con gái ra trao đổi là được. Quá nhanh, quá đơn giản. - Con à... Phùng phu nhân nhíu mày lại. Bà không phải muốn nói với cô những điều này. Trong chuyện này, bà cũng có lỗi. - Mẹ, con no rồi, con xin phép đi trước, hôm nay con vẫn còn nhiều việc chưa làm xong. Với lại, mọi chuyện cũng chẳng phải như mẹ nói đâu. Mẹ không muốn từ bỏ cuộc sống sung sướng vốn có bao lâu nay, còn bố và anh cả thì không muốn gây dựng lại sự nghiệp từ đầu. Ai cũng có ý muốn của mình cả. - Lộ Phi... Phùng Lộ Phi đứng dậy đang định đi thì nhớ ra một điều. Cô nhìn Phùng phu nhân, nói tiếp: - À phải, có lẽ trong thời gian tới con sẽ không về nhà đâu, con cũng chẳng muốn về nữa, chẳng ai muốn chào đón con thật lòng cả. Mẹ cũng không cần gọi điện cho con đâu. - Lộ Phi, mẹ.... Phùng Lộ Phi đứng dậy, cô cầm theo túi xách nhanh chóng đi ra ngoài, lái xe đi luôn. Phùng phu nhân vẫn ngồi ở bàn ăn mà thở dài. Đáng lý ra bà không nên nhắc lại những chuyện này. Ở Từ gia cô đã mệt mỏi, nay về nhà đẻ lại càng mệt mỏi hơn.
|
Chương 8: Không Thể Mềm Yếu (3)
Buổi trưa, sau khi rời khỏi Phùng gia thì Phùng Lộ Phi lái xe đi lòng vòng khắp thành phố. Phùng Lộ Phi bỗng nhớ lại những lời mà Từ Dịch Phàm đã nói lần trước: “Cô chỉ là một món hàng, một món hàng mà Phùng gia các cô dùng để giao dịch mà thôi.” - Một món hàng giao dịch, một món hàng giao dịch… Đúng vậy, Phùng Lộ Phi mày đơn giản chỉ là một món hàng giao dịch trong tay người ta mà thôi. Rốt cuộc là bản thân mày đã làm những gì vậy hả Phùng Lộ Phi? Mày đã làm sai những gì để rồi có kết cục ra nông nỗi này? Chắc hẳn phải là một lỗi quá lớn, lớn đến mức mày còn chẳng thể nắm giữ nổi cuộc đời của chính mình nữa. Từ Dịch Phàm nói đúng, không sai một chút nào cả. Từ nhỏ, Phùng Lộ Phi đã sống trong một gia đình hào môn, sung sướng chẳng cần phải lo thứ gì. Phùng Lộ Phi có đầy đủ mọi thứ nhưng chính cô lại cảm thấy cô thiếu tình yêu thương của bố. Bố cô ngày nào cũng chỉ công việc với công việc, tuy mỗi lần đi công tác về đều mua cho cô đồ chơi đẹp, quần áo xịn nhưng cái cô cần là sự quan tâm của bố chứ không phải là những thứ vật chất vô nghĩa ấy. Mặc dù muốn có tình cảm ấy nhưng 26 năm qua, Phùng Lộ Phi cô vẫn chẳng thể nào có được, mà bây giờ lại càng không thể có được. Số phận cũng thật đưa đẩy. Đúng là bản thân con người, có được cái này đương nhiên phải mất đi một cái gì đó, không thể có được tất cả mọi thứ. Phùng Lộ Phi cô cũng chẳng phải ngoại lệ gì. Và rồi đến khi Phùng Thị gặp nạn thì ông lại tìm đến cô mà cầu xin cô kết hôn với Từ Dịch Phàm để giúp Phùng Thị đang gặp khủng hoảng lớn. Lúc đó, Phùng Lộ Phi vẫn đang cãi nhau với Hoắc Tử Minh - người yêu của cô. Cả mẹ, cả bố đều nói, Phùng Lộ Phi băn khoăn suy nghĩ rồi đành nhận lời. Vậy là chính Phùng Lộ Phi đã từ bỏ, đã phá hủy hạnh phúc của chính mình. Còn có thể nói gì được nữa chứ. Phùng Lộ Phi từ lúc kết hôn với Từ Dịch Phàm chưa hề oán trách gia đình cô nửa lời, mà cô chỉ trách mỗi bản thân mình thôi. Coi như ngày hôm nay của Phùng Lộ Phi là một báo ứng mà ông trời đã sắp đặt đi. Cô làm sao có thể chống lại ý trời đây? - Có lẽ nên thôi đi, bỏ qua mọi chuyện, không nghĩ đến nữa. Mà cho dù có thế nào đi chăng nữa thì bây giờ bản thân mình vốn có thể làm gì được nữa đâu. Mình vẫn còn nhiều điều phải làm, không thể mềm yếu được. Phải cố gắng lên. Nói chung, bây giờ là lúc Phùng Lộ Phi không thể mềm yếu, nhu nhược được. Dù cho Phùng Lộ Phi cô đã kết hôn với Từ Dịch Phàm nhưng cô nhất định phải sống cuộc sống của riêng cô, không thể để cho người ta coi thường mình được! ……………………………. Tại một nhà hàng nổi tiếng. Từ Dịch Phàm hôm nay dùng bữa với Triệu Chí Dương – một người bạn thân của anh. - Sao không hẹn luôn cả Từ thiếu phu nhân xinh đẹp của chúng ta đến cùng dùng bữa vậy? Đã một tuần mình không gặp cô ấy kể từ ngày hai người kết hôn rồi. - Hôm nay cô ta đến nhà mẹ đẻ. Triệu Chí Dương nhíu mày nhìn Từ Dịch Phàm như nhìn người ngoài hành tinh: - Về nhà mẹ đẻ sao cậu không đi cùng cô ấy? Chắc gia đình vợ sẽ giận cậu lắm đấy. Nhưng, với tình thế hiện nay thì e rằng Phùng gia cũng chẳng dám trách cậu đâu. - Nhắc đến cô ta làm gì, cậu đang khiến cho bữa ăn này càng ngày càng vô vị đấy. - Aizzz... Vô vị hả? Này Từ Dịch Phàm à, Phùng Lộ Phi so với loạt người tình bên ngoài của cậu còn đẹp hơn nhiều đấy. Cậu cố gắng mà giữ chặt người vợ này vào, của quý ngàn năm, hiếm có khó tìm đấy. Để người ta nẫng tay trên thì đừng trách… Từ Dịch Phàm nhìn Triệu Chí Dương với ánh mắt sắc lạnh khiến cho Triệu Chí Dương chỉ có thể cười trừ: - Được rồi, mình không nhắc đến nữa. Thế còn Tống Nhã Nhược tiểu thư xinh đẹp bên cạnh cậu dạo này thế nào rồi? Cậu kết hôn rồi, còn giữ mối quan hệ với cô ta không? - Sao cậu hỏi lắm quá vậy? Không ăn đi à? - Có, sẽ ăn. Nhưng mình thật sự chẳng hiểu, Phùng Lộ Phi và Tống Nhã Nhược, hai người này về nhan sắc một 9 một 10, gia thế cũng không ai thua ai. Với lại cậu và Tống Nhã Nhược có quan hệ đã lâu, sao không kết hôn với cô ấy mà lại đi kết hôn với Phùng Lộ Phi vậy? Chính bản thân Từ Dịch Phàm cũng chẳng hiểu nguyên do anh kết hôn với Phùng Lộ Phi là gì nữa. Chuyện kết hôn này, anh vốn dĩ có thể hủy bỏ, nhưng anh lại đồng ý. - Cậu ăn đi, bây giờ mình phải về tập đoàn. - Ấy... sao đi nhanh vậy? Còn chưa nói xong mà? Từ Dịch Phàm nhanh chóng rời khỏi, để mặc Triệu Chí Dương ngồi ăn trưa một mình.
|
Chương 9: Tiệc (1)
Khi Phùng Lộ Phi trở về Từ gia thì cũng đã hơn 2 giờ chiều. - Thiếu phu nhân, cô đã về rồi sao? Tôi cứ nghĩ cô sẽ ở lại bên đó đến tối hoặc vài ngày chứ? - Thím Vương, cháu không muốn ở lại bên đó lâu. Hơn nữa cháu vẫn còn nhiều việc chưa làm xong nên phải về thôi. - Vậy cô lên phòng nghỉ ngơi đi. Mà cô có muốn dùng gì không, để tôi mang lên cho. - Không cần đâu ạ. Cháu lên phòng đây. - À Thiếu phu nhân, hôm nay Thiếu gia nói bận nhiều việc ở tập đoàn nên không về sớm được. Bận nhiều việc, bận việc cái gì chứ. Chắc là anh ta ra ngoài tìm tình nhân rồi. Đưa ra nhiều lý do chính đáng thật đấy. - Cháu biết rồi. Cô tiến đến chỗ cầu thang rồi đi thẳng lên trên phòng. Ném túi xách xuống ghế, Phùng Lộ Phi nằm xuống giường rồi vớ lấy cái gối ôm. - Mệt thật đấy, có lẽ bây giờ nên ngủ trước đã, mọi chuyện để tính sau. Cô ôm gối, mệt mỏi nhắm mắt lại, ngủ đến tận tối. ............................ Một tháng sau khi kết hôn. Vẫn là bữa ăn sáng như mọi ngày. Phùng Lộ Phi vẫn ngồi đối diện với Từ Dịch Phàm. - Chiều nay tôi sẽ tham gia một buổi tiệc, cô chuẩn bị đi, đừng có làm mất mặt tôi. Còn nữa, tuần sau là sinh nhật mẹ. - Biết rồi, nhưng anh muốn nói đến tiệc gì? - Tiệc cưới. Nhớ chọn bộ váy màu trắng đấy. - Ừ. Một đoạn đối thoại ngắn ngủi, hai người nói chuyện với nhau chẳng khác gì người xa lạ. Trong 1 tháng qua, bọn họ quả thực sống theo kiểu riêng, không ai can thiệp vào ai cả. .................................. Buổi chiều. Phùng Lộ Phi mở tủ quần áo ra tìm một bộ đầm dài màu trắng để chuẩn bị cho buổi tiệc cưới tối nay. Chọn đi chọn lại, cô quyết định lấy bộ váy quây dài mới mua sau ngày cưới. Trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn nổi bật, tóc dài búi gọn gàng phía sau, đồ trang sức đơn giản nhưng vẫn khiến người khác phải chú ý. Nhìn vào gương, cô thở dài: - Mấy bữa tiệc này thật phiền phức. Quay lại thì nhìn thấy chiếc nhẫn cưới đang để trên bàn, mặc dù không thích chiếc nhẫn này nhưng cuối cùng Phùng Lộ Phi vẫn đành phải đeo vào. Tên Từ Dịch Phàm kia mà không thấy Phùng Lộ Phi đeo nhẫn thảo nào cũng kêu ầm lên cho mà xem. Với Phùng Lộ Phi, cãi nhau với Từ Dịch Phàm chỉ tổ mỏi miệng. - Thiếu phu nhân, cô xong chưa vậy? Thiếu gia vẫn đang đợi cô ở bên dưới đó. Giọng thím Vương bên ngoài cửa vang lên. - Vâng, cháu sẽ xuống ngay. Phùng Lộ Phi nói vọng ra bên ngoài. Thím Vương nghe xong thì đi xuống bên dưới trước. Cô chỉnh trang lại trang phục, cầm theo ví màu trắng rồi đi xuống bên dưới. Từ Dịch Phàm ngồi đợi cô dưới phòng khách. Hôm nay anh mặc bộ vest đen theo đúng yêu cầu của chủ tiệc cưới. Khi thấy cô đi xuống thì anh nhìn chằm chằm vào cô. Phùng Lộ Phi thấy vậy bèn nói: - Anh nhìn cái gì? Trông bộ dạng như một tên nhà quê mới lên tỉnh vậy? Nói đúng ra thì chẳng khác gì một thằng ngốc. - Cô không còn bộ váy nào để mặc sao mà chọn bộ này? Nếu không nói thì sẽ chẳng ai nghĩ ra cô là con gái của Phùng gia cũng như vợ tôi đâu. Đã bảo đừng có làm mất mặt tôi mà. Nghe Từ Dịch Phàm nói vậy, Phùng Lộ Phi tiến thêm vài bước đến gần chỗ anh, tỏ ra không yếu thế: - Đừng có chê như thế. Chí ít tôi vẫn hơn đám tình nhân bên ngoài của anh đấy. Nói xong cô đi luôn ra bên ngoài, lái xe đang đợi. Còn Từ Dịch Phàm, anh tức giận mà không thể nói được gì nữa. Thế nhưng không hiểu tại sao dù rất tức giận nhưng Từ Dịch Phàm vẫn cố ý mở cửa xe cho Phùng Lộ Phi. Cô nhìn thấy thế nhưng lại không thèm để tâm, tự mở cửa xe bên kia rồi ngồi vào bên trong. Thím Vương và lái xe Trần đều nhìn thấy cảnh này, Từ Dịch Phàm cảm thấy khá mất mặt nên nhanh chóng ngồi vào trong xe. Từ biệt thự Từ gia đến khách sạn tổ chức đám cưới mất ít nhất cũng phải nửa tiếng. Trên đường đi, hai người chẳng nói với nhau một câu nào. Không khí trên xe yên lặng đến lạ thường. Lái xe Trần thấy vậy cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể chú tâm vào lái xe. Từ Dịch Phàm hay nhìn ra bên ngoài, trong khi đó Phùng Lộ Phi thì lấy điện thoại trong túi ra, chăm chú chơi điện tử.
|