Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất
|
|
Chương 50 : Chị thích gì?
Edit : Sóc Là Ta
"Tới phiên tớ chọn, tớ ăn cái gì đây nhỉ? À, đúng rồi, tớ nên uống trà giảm cân. Gần đây tớ đột nhiên tăng cân nên cậu mua giúp tớ trà giảm cân."
Tổ trưởng Lưu nhìn thấy ánh mắt của các đồng nghiệp thăm dò, nên cô nhắc nhở nói: "Các em nhìn chị cũng vô ích, người giúp các em thực hiện nguyện vọng là Tiểu Quý. Tốt hơn là các em nên hỏi cô ấy."
"Dĩ nhiên không thành vấn đề, các cậu muốn ăn uống thứ gì đều được, miễn là thứ tớ có thể mua được." Quý Tiểu Đông cũng vui vẻ đáp.
"Vậy thì tốt, tớ muốn một hộp trà giảm cân, hai gói hạt điều, còn có tớ muốn ăn kem Haagen-Dazs."
"Vừa rồi cậu nói muốn giảm cân, thế mà giờ lại ăn kem. Như vậy cậu rốt cuộc muốn tăng cân hay giảm cân đây?"
"Tớ thật sự rất thích ăn kem Haagen-Dazs, vì nó rất đắt tiền. Bình thường tớ không dám mua nó."
Quý Tiểu Đông nhìn khuôn mặt bối rối của đồng nghiệp, cô cũng đang suy nghĩ cách giúp đỡ cô ấy: "Tốt, vậy tớ mua cho cậu một ly kem và hai hộp trà giảm cân, như vậy cậu cũng không cần lo lắng rằng mình sẽ bị béo phì."
"Oh đúng rồi, Tiểu Quý, tớ thích cậu nhất, tớ biết cậu sẽ ủng hộ tớ mà."
Quý Tiểu Đông vui vẻ đón chiếc hôn gió của đồng nghiệp, sau đó cô lại cúi xuống tiếp tục điền vào phiếu đăng ký món ăn nói: "Tiếp theo, đến phiên ai nào?"
Các đồng nghiệp cũng nhanh chóng nói ra những thứ họ muốn ăn. Còn Quý Tiểu Đông cũng cẩn thận ghi chép vào cuốn sổ, chuẩn bị đi mua và phát cho từng người.
"Còn chị thì sao? Tổ trưởng Lưu, chị muốn gì?"
Tổ trưởng Lưu thản nhiên trả lời: "Chị không thích ăn đồ ăn vặt. Không, nói đúng hơn là chị không dám ăn đồ ăn vặt, bởi vì chị rất sợ mập. Vì thế em mua giúp chị đồ gì cũng được."
"Được rồi, em hiểu rồi. Em sẽ mua giúp chị đồ ăn vặt có sốt ít béo. Thật ra chị cũng không cần lo lắng như vậy, dáng chị cũng không mập lắm đâu, dù chị có ăn nhiều đồ ăn vặt cũng không mập nổi đâu."
"Vì em không biết thôi, bình thường chị chỉ ăn một nửa phần cơm nên chị mới vậy. Nếu chị ăn như người khác thì chị sẽ mập lên rất nhiều rồi. Còn đồ ăn vặt và thức ăn khuya hầu như chị không đụng tới. Bởi vì lần này em trúng thưởng nên chị góp vui một chút."
"Chị cũng đứng khách sáo với em quá, nếu chị từ chối buổi chiêu đãi của em thì em cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ đâu. Thật sự cảm ơn chị, tổ trưởng Lưu."
"Rõ ràng là mọi người khiến em phải hao tốn thế mà em lại cảm ơn chị sao? Đúng rồi, em có nên mua chút quà gì cho quản lý Dương không?"
Quý Tiểu Đông hoảng hốt, vội nói: "Chị ấy sao? Chút nữa là em quên chị ấy rồi. Nếu cùng là đồng nghiệp mà ai cũng có phần, cô ấy lại không có thì không tốt lắm."
"Em nghĩ vậy là đúng. Dù chúng ta không thích cô ấy nhưng cô ấy cũng là cấp trên của chúng ta thì chúng ta cũng nên đối xử công bằng. Nếu không cô ta sẽ càng thêm bất mãn với bộ phận mình. Thật ra, mua đồ cho cô ấy là một chuyện nhưng cô ấy có chấp nhận hay không lại là một chuyện khác. Nếu cô ta vẫn còn căm ghét em vì em đã giành giải thưởng mà từ chối không nhận món đồ của em thì chứng tỏ cô ta là một cấp lãnh đạo công tư không phân minh. Đây cũng không phải là lỗi của em. Em chỉ cần làm những việc không thẹn với lương tâm của mình là được."
"Đúng đó, thật ra lần này em cũng không nghĩ mình lại gặp may mắn như vậy, lại trùng hợp cùng cô ta trúng giải. Nếu em đã gặp may mắn như vậy thì em cũng nên biết điều một chút. Vậy lát nữa em sẽ đến phòng cô ấy hỏi xem cô ấy thích gì?"
Hết chương 50.
|
Chương 47 : Sao em không thích anh ta?
Edit : Sóc Là Ta
Quý Tiểu Đông cảm nhận được tình cảm chân thành và quan tâm của các đồng nghiệp nên cô vui vẻ trả lời: "Cám ơn các chị. Ngày hôm qua em cũng rất bất ngờ vì mình được trúng thưởng, với lại em cạnh tranh với quản lý Dương về giải thưởng là việc ngoài ý muốn. Nhưng ngoài các chị ra, em cũng nên cảm ơn Tổng Giám Đốc vì anh ta cùng ngày tháng năm sinh với em."
"Nếu như không có chuyện tình cờ trúng giải tối ngày hôm qua, tớ thật sự không biết cậu đã hai mươi bảy tuổi rồi đấy. Tớ vốn cho rằng cậu quá lắm là chỉ hai mươi ba hay hai mươi bốn tuổi mà thôi…. Nói tới nói lui, tớ cũng cảm thấy vui vì Nữ Ma Đầu lại lớn hơn Tổng Giám Đốc chứ, để tớ xem cô ta có mặt mũi nào mà theo đuổi Tổng Giám Đốc nữa không."
"Chỉ lớn hơn nửa tuổi thôi mà, cũng không phải việc gì lớn lao. Thời buổi bây giờ, việc chị em yêu nhau là lẽ thường, cũng không chừng Tổng Giám Đốc sẽ thích một người lớn tuổi thì sao? Tiểu Quý, tớ chỉ nói như thế thôi, cậu cũng không cần nản chí vì so với Nữ Ma Đầu thì cậu tốt hơn rất nhiều."
"Tớ ….."
Quý Tiểu Đông nghe xong, không thể mở miệng, vì lúc cô định mở lời thì có một đồng nghiệp khác lập tức cướp lời nói: "Đúng vậy, tối ngày hôm qua tớ thấy cô ta ủ rũ đi xuống khán đài, lòng tớ thật cảm thấy thoải mái, vui vẻ. Nấu Tiểu Chân cũng có mặt ở đây thì có lẽ cô ấy đã vui vẻ, nhảy cẫng lên cho xem. Tiểu Quý, cậu nhất định phải cố gắng lên, mọi người ở đây đều ủng hộ cậu, cậu nhất định phải đánh bại Nữ Ma Đầu biết không?"
"Các cậu đang nói chuyện gì vậy? Tại sao Tiểu Quý phải đọ sức với Nữ Ma Đầu chứ? Chẳng phải cuộc cạnh tranh giữa họ đã kết thúc từ tối hôm qua rồi sao? Bây giờ Nữ Ma Đầu tiếp tục theo đuổi Tổng Giám Đốc, không có liên quan đến Tiểu Quý, đúng không Tiểu Quý?"
Rốt cuộc câu hỏi của tổ trưởng Lưu vô tình mở đường khiến cô có thể nói chuyện được rồi. Cô vội nói: "Thật ra , mới vừa rồi em cũng muốn nói, em đối với Tổng Giám Đốc chỉ vì muốn đoạt giải thưởng lớn mà thôi, chứ em không ý gì khác. Còn việc quản lý Dương tiếp tục theo đuổi Tổng Giám Đốc là chyện riêng của cô ta, không liên quan gì đến em hết."
" Tiểu Quý, chẳng lẽ cậu không thích Tổng Giám Đốc?" Một đồng nghiệp khác nghi ngờ hỏi.
"Tớ… Sao tớ phải thích anh ấy? Tớ chỉ mới gặp anh ấy vài lần, lại còn chưa hiểu rõ con người anh ấy ra sao nên tớ và anh ấy chỉ là hai người xa lạ, không quen biết."
"Chẳng lẽ cậu không cảm thấy tò mò, muốn tìm hiểu một người xa lạ có cùng ngày tháng năm sinh với cậu sao? Hơn nữa, hoàn cảnh gia đình của anh ấy rất tốt, dáng người cũng hoàn hảo, không có lý do gì để cậu không thích anh ấy."
"Cậu nói cũng đúng, tớ cũng có tò mò một chút nhưng tớ và anh ấy làm sao có thể …? Một người ngồi trên cao, một người ở dưới thấp, tớ và anh ấy vốn không xứng đôi. Thôi, các cậu cũng đừng nghĩ quá xa, để tớ suy nghĩ xem nên mời các cậu đi ăn món gì. Việc này không khó thực hiện đâu."
Sắp đến giờ làm việc, tổ trưởng Lưu dằn lòng, cố gắng nhắc nhở: "Cũng sắp đến giờ làm việc, các em suy nghĩ địa điểm trước, đến khi Quý Tiểu Đông nhận được tiền thì chúng ta sẽ đi đến đó vui chơi thật vui vẻ. Các em đừng quên rằng Nữ Ma Đầu không được giải thưởng nên sẽ kiếm cớ gây bất lợi cho chúng ta đấy. Làm việc thôi."
Lời nhắc nhở của tổ trưởng Lưu khiến mọi người thức tỉnh, tất cả mọi người nhớ lại buổi cạnh tranh thất bại quản lý Dương tối qua. Nếu hiện giờ tâm trạng cô ta không tốt thì tốt nhất mọi người nên biết giữ mình một chút. Nghĩ vậy, môi người ngoan ngoãn trở về chỗ mình làm việc, cũng thầm suy nghĩ địa điểm để Quý Tiểu Đông dẫn mọi người tới thưởng thức.
Hết chương 47
|
Chương 48 : Tin mừng
Edit : Sóc Là Ta
Khoảng mười một giờ trưa, đang trong giờ làm việc, Quý Tiểu Đông có điện thoại từ một số lạ.
"Alô, xin chào."
"Xin chào, anh là Lương Thu."
Nghe giọng nói hơi quen thuộc, cái tên cũng thấy quen quen, Quý Tiểu Đông liền nhớ ngay rằng mình đã hẹn với anh ta tối hôm qua. Vì vậy cô ngập ngừng hỏi: "A, là anh à, Tiểu Lương. Sao vậy? Có chuyện gì không?"
"Em chưa đi lãnh thưởng à? Bây giờ anh đang ở bộ phận tài vụ, em mau đến đây lãnh thưởng đi. Bậy giờ không có nhiều người nên không cần phải xếp hàng."
"A, được, vậy em lập tức tới ngay."
"Không cần vội, anh ở đây chờ em. Đúng rồi, em nhớ mang theo phiếu trúng thưởng.”
"Dạ, em biết rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Quý Tiểu Đông xin phép tổ trưởng Lưu. Sau đó cô bỏ hết công việc ở đó, đi đến phòng tài vụ lãnh thưởng.
Lúc Quý Tiểu Đông mới vừa bước vào cửa chính của phòng tài vụ, đầu tiên cô nhìn thấy Hoàng Phủ, anh đang đứng trò chuyện với Lương Thu. Quý Tiểu Đông cảm thấy lúng túng không biết mình nên đứng lại hay là bỏ đi, một lát sau quay trở lại.
Đang nói chuyện với Tổng Giám Đốc, Lương Thu nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng sau lưng mình, anh quay đầu lại nhìn thấy Quý Tiểu Đông đang do dự, anh vội vã chào hỏi nói: "Tiểu thư Quý, em tới rồi? Mau tới đây lĩnh thưởng thôi."
Bị kêu tên, Quý Tiểu Đông đành cười cười, cô chậm chạp bước tới, sau đó ngầng đầu lên, lễ phép chào hỏi: "Chào Tổng Giám Đốc."
Hoàng Phủ mỉm cười đáp lễ, anh vừa gật đầu vừa nói: "Xin chào, cô và tiểu Lương đều trúng giải nhì sao?"
"Đúng vậy."
"Chúc mừng hai người. Hi vọng các ngươi cố gắng làm việc thật tốt, tiếp tục đạt giải thưởng vào năm sau."
Lương Thu đa tạ: "Cám ơn Tổng Giám Đốc, nghĩ tới sang năm còn có cơ hội trúng giải, tôi càng có động lực để tiếp tục làm việc."
"Vậy thì tốt, công ty sẽ không bạc đãi bất kỳ một nhân viên nào luôn cố gắng làm việc vì công ty."
Một nhân viên thuộc phòng tài vụ hỏi Quý Tiểu Đông: "Cô à, cô có thể cho tôi xem chứng minh nhân dân và phiếu lĩnh thưởng? "
"A, đây ạ."
Quý Tiểu Đông không giống Lương Thu, có thể nói chuyện trên trời dưới đất với Tổng Giám Đốc như vậy. Sau khi chào hỏi, cô hầu như không nói lời nào. Cho đến khi nghe nhân viên ở phòng tài vụ yêu cầu đưa giấy tờ thì cô liền đưa tới.
"Xin hỏi cô muốn chuyển tiền qua thẻ hay sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy mời cô ký tên ở đây."
“Được."
Sau khi Quý Tiểu Đông ký tên xong, nhân viên thông báo : "Tốt lắm, tôi sẽ chuyển tiền vào chiều nay. Sau khi tan ca, cô có thể tới kiểm tra. Nếu không có, cô có thể đến gặp tôi vào ngày mai. Giờ đã xong, cô có thể về. "
"Tốt. Vậy tôi có phải nộp thuế không?"
"Cô không cần nộp thuế, công ty sẽ đóng thuế cho cô. Cô chỉ cần nhận lương của một năm. Nhưng nếu cô được thăng chức hay hạ chức thì tôi không bảo đảm. Tôi chỉ chuyển tiền theo định mức thôi. "
Thật là tin tốt. Vì quá vui mừng nên Quý Tiểu Đông ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ, ánh mắt tràn đầy sùng bái và cảm kích. Hoàng Phủ cũng hiểu ý tứ của đối phương, anh nhếch khóe miệng, lộ ra ý cười nhưng vẫn không nói gì.
Hết chương 48
|
Chương 49 : Làm dâu trăm họ (ý là phục vụ mọi người, mỗi người mỗi ý)
Edit : Sóc Là Ta
Lúc này, Lương Thu quay đầu lại nhìn Quý Tiểu Đông nói: "Chúng ta đi thôi."
"A, được."
"Cám ơn anh, hẹn gặp lại. Tạm biệt Tổng Giám Đốc."
" Tạm biệt." Hoàng Phủ vẫn thờ ơ, lạnh nhạt như cũ, không tỏ vẻ vui mừng hay đau buồn gì cả.
Quý Tiểu Đông hơi nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ, sau đó chắp tay ra hiệu ý bảo "Hẹn gặp lại." Người ngoài không nghe giọng của cô, chỉ thấy cô làm khẩu hình mà thôi. Bởi vì cô biết đối phương chỉ cần nghe, chỉ cần thấy khẩu hình của cô thay lời chào, không cần đáp lễ lại cũng được.
Khi hai người cùng bước ra khỏi phòng tài vụ, Lương Thu gợi chủ đề trước: "Tiểu Quý, em dùng số tiền kia vào việc gì?”
"Em cũng chưa biết nhưng trước tiên em sẽ khao các chị đồng nghiệp một bữa."
"Ha ha, anh cũng vậy. Hai ngày này chắc em sẽ bận dẫn các đồng nghiệp đi ăn. Vậy chủ nhật anh gọi điện thoại cho em nhé?"
Nhìn thấy Lương Thu vui vẻ, không biết vì lĩnh thưởng hay là bởi vì hẹn với mình mà cảm thấy vui vẻ, nên Quý Tiểu Đông không tiện mở miệng từ chối cuộc hẹn này. Trong lòng cô có chút không vui, vì hiện giờ cô chưa sẵn sàng để đón nhận tình yêu mới. Nếu làm bạn bè bình thường thì được, còn tiến xa hơn thì cô phải suy nghĩ lại.
Nhưng một khi đã đồng ý đi dùng cơm với người ta thì cô đoán chừng cô chỉ được lợi. Trước mắt là được ăn ngon, còn phần sau thì cô sẽ tùy cơ ứng biến. Khi anh ta mở lời với cô thì cô có thể chính thức cự tuyệt lời tỏ tình của anh ta. Nghĩ vậy nên trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn nên dịu dàng nói: "Được rồi, vậy em về trước."
Hai người tạm biệt lẫn nhau, Lương Thu đi về phòng làm việc của mình ở lầu dưới, còn Quý Tiểu Đông cũng nhanh chóng trở lại phòng làm việc của mình.
Giờ nghỉ trưa cũng nhanh chóng trôi qua, hôm nay các đồng nghiệp trong phòng làm việc tập trung lại, vừa ăn cơm vừa thảo luận nơi nào tốt để Quý Tiểu Đông dẫn mình khao một trận. Cuối cùng, sau cuộc bàn luận, mọi người vẫn chưa thống nhất được nên ăn ở đâu.
Nhìn thời gian nghỉ trưa sắp kết thúc, tổ trưởng Lưu sắp chịu không nổi vì lời qua tiếng lại của mọi người nên cô đành phải mở miệng, “ Nếu việc chọn chỗ để ăn cơm quá khó đối mọi người, vậy thì Quý Tiểu Đông cũng không cần mời bất kỳ ai hết."
"Cái gì? Sao vậy được?"
"Đúng vậy, Quý Tiểu Đông trúng giải thưởng lớn như vậy, nếu không chia sẻ với chúng ta thì làm sao mọi người vui vẻ với nhau được đây?"
"Đừng nóng, trước hết các em hãy nghe chị, ý của chị là nếu đến bây giờ mọi người vẫn chưa thể thống nhất nên ăn ở đâu, chi bằng Quý Tiểu Đông hãy mua đồ ăn vặt mời mọi người. Các em muốn ăn thứ gì có thể nói Tiểu Quý đi mua. Điều đó cũng có thể làm các em vui vẻ không phải sao? Các em cảm thấy sao?"
Lời nói của tổ trưởng Lưu làm cho cả phòng làm việc lập tức yên tĩnh. Mọi người suy nghĩ một lúc lại cảm thấy ý kiến này cũng được. So với việc tranh luận suốt buổi mà không có ý kiến nào thì ý kiến của tổ trưởng Lưu lại là rất tuyệt.
"Vậy cũng tốt, thật ra ăn cơm cũng giống ăn đồ ăn vặt thôi."
"Đúng, tớ cảm thấy nếu không được ăn những thứ tớ thích, chi bằng tớ sẽ ăn một chút đồ ăn vặt để đổi món. Tớ tán thành ý kiến của tổ trưởng Lưu."
"Tớ cảm thấy ý này không tồi. Tiểu quý, vậy nhờ cậu mua giúp tớ, tớ muốn ăn hạnh nhân, còn có sữa chua và khô cá mực sắc sợi của Hàn Quốc, phải là của Hàn Quốc đó, không phải thì tớ không ăn."
Hết chương 49
|
Chương 50 : Chị thích gì?
Edit : Sóc Là Ta
"Tới phiên tớ chọn, tớ ăn cái gì đây nhỉ? À, đúng rồi, tớ nên uống trà giảm cân. Gần đây tớ đột nhiên tăng cân nên cậu mua giúp tớ trà giảm cân."
Tổ trưởng Lưu nhìn thấy ánh mắt của các đồng nghiệp thăm dò, nên cô nhắc nhở nói: "Các em nhìn chị cũng vô ích, người giúp các em thực hiện nguyện vọng là Tiểu Quý. Tốt hơn là các em nên hỏi cô ấy."
"Dĩ nhiên không thành vấn đề, các cậu muốn ăn uống thứ gì đều được, miễn là thứ tớ có thể mua được." Quý Tiểu Đông cũng vui vẻ đáp.
"Vậy thì tốt, tớ muốn một hộp trà giảm cân, hai gói hạt điều, còn có tớ muốn ăn kem Haagen-Dazs."
"Vừa rồi cậu nói muốn giảm cân, thế mà giờ lại ăn kem. Như vậy cậu rốt cuộc muốn tăng cân hay giảm cân đây?"
"Tớ thật sự rất thích ăn kem Haagen-Dazs, vì nó rất đắt tiền. Bình thường tớ không dám mua nó."
Quý Tiểu Đông nhìn khuôn mặt bối rối của đồng nghiệp, cô cũng đang suy nghĩ cách giúp đỡ cô ấy: "Tốt, vậy tớ mua cho cậu một ly kem và hai hộp trà giảm cân, như vậy cậu cũng không cần lo lắng rằng mình sẽ bị béo phì."
"Oh đúng rồi, Tiểu Quý, tớ thích cậu nhất, tớ biết cậu sẽ ủng hộ tớ mà."
Quý Tiểu Đông vui vẻ đón chiếc hôn gió của đồng nghiệp, sau đó cô lại cúi xuống tiếp tục điền vào phiếu đăng ký món ăn nói: "Tiếp theo, đến phiên ai nào?"
Các đồng nghiệp cũng nhanh chóng nói ra những thứ họ muốn ăn. Còn Quý Tiểu Đông cũng cẩn thận ghi chép vào cuốn sổ, chuẩn bị đi mua và phát cho từng người.
"Còn chị thì sao? Tổ trưởng Lưu, chị muốn gì?"
Tổ trưởng Lưu thản nhiên trả lời: "Chị không thích ăn đồ ăn vặt. Không, nói đúng hơn là chị không dám ăn đồ ăn vặt, bởi vì chị rất sợ mập. Vì thế em mua giúp chị đồ gì cũng được."
"Được rồi, em hiểu rồi. Em sẽ mua giúp chị đồ ăn vặt có sốt ít béo. Thật ra chị cũng không cần lo lắng như vậy, dáng chị cũng không mập lắm đâu, dù chị có ăn nhiều đồ ăn vặt cũng không mập nổi đâu."
"Vì em không biết thôi, bình thường chị chỉ ăn một nửa phần cơm nên chị mới vậy. Nếu chị ăn như người khác thì chị sẽ mập lên rất nhiều rồi. Còn đồ ăn vặt và thức ăn khuya hầu như chị không đụng tới. Bởi vì lần này em trúng thưởng nên chị góp vui một chút."
"Chị cũng đứng khách sáo với em quá, nếu chị từ chối buổi chiêu đãi của em thì em cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ đâu. Thật sự cảm ơn chị, tổ trưởng Lưu."
"Rõ ràng là mọi người khiến em phải hao tốn thế mà em lại cảm ơn chị sao? Đúng rồi, em có nên mua chút quà gì cho quản lý Dương không?"
Quý Tiểu Đông hoảng hốt, vội nói: "Chị ấy sao? Chút nữa là em quên chị ấy rồi. Nếu cùng là đồng nghiệp mà ai cũng có phần, cô ấy lại không có thì không tốt lắm."
"Em nghĩ vậy là đúng. Dù chúng ta không thích cô ấy nhưng cô ấy cũng là cấp trên của chúng ta thì chúng ta cũng nên đối xử công bằng. Nếu không cô ta sẽ càng thêm bất mãn với bộ phận mình. Thật ra, mua đồ cho cô ấy là một chuyện nhưng cô ấy có chấp nhận hay không lại là một chuyện khác. Nếu cô ta vẫn còn căm ghét em vì em đã giành giải thưởng mà từ chối không nhận món đồ của em thì chứng tỏ cô ta là một cấp lãnh đạo công tư không phân minh. Đây cũng không phải là lỗi của em. Em chỉ cần làm những việc không thẹn với lương tâm của mình là được."
"Đúng đó, thật ra lần này em cũng không nghĩ mình lại gặp may mắn như vậy, lại trùng hợp cùng cô ta trúng giải. Nếu em đã gặp may mắn như vậy thì em cũng nên biết điều một chút. Vậy lát nữa em sẽ đến phòng cô ấy hỏi xem cô ấy thích gì?"
Hết chương 50.
|