Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu
|
|
Ngoại truyện 1: Mộ thiếu, em mang thai rồi.
Editor: heisall
"Mộ thiếu, em mang thai rồi."
"Chuyện đó thì có quan hệ gì với tôi?" Đang nói chuyện là người đàn ông với dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành, dù là phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp như hoa sen mới nở cũng phải ảm đạm phai mờ khi so với anh ta.
"Em nghĩ đó là con của anh, đã sắp ba tháng, là một bé trai." Người phụ nữ mặc một chiếc váy liền ngắn, mang giày cao gót bảy tám phân, càng làm nổi bật lên vóc người hấp dẫn, hoàn toàn không nhìn ra là đang mang thai.
"Tiểu thư, cô đang nói đùa sao? Chúng ta quen biết nhau sao?" Hình như người đàn ông đang cố gắng nhớ thử người phụ nữ này là ai.
"Mộ thiếu, anh quên rồi sao, đêm hôm đó chúng ta cũng ở trong khách sạn này. . . "
"Xin lỗi, phụ nữ quá nhiều, tôi thật sự không nhớ nổi cô là ai." Gương mặt của người đàn ông tỏ vẻ bất cần đời: "Cô chắc chắn đứa bé trong bụng cô là của tôi chứ?"
"Anh là người đàn ông duy nhất của em, không phải là của anh thì còn có thể là của ai đây?" Người phụ nữ nói xong còn phối hợp chảy xuống hai giọt nước mắt: "Mộ thiếu, em giao tất cả những thứ mình có cho anh mà không giữ lại chút nào, anh không thể bỏ mặc em được."
"Đừng khóc, tôi có nói sẽ bỏ mặc cô sao? Cô nhìn đi, mọi người xung quanh đều đang nhìn chúng ta đấy, mọi người còn tưởng rằng tôi đang bắt nạt cô nữa!"
"Mộ thiếu, cả đời em chỉ có mình anh, anh không thể bỏ mặc em và đứa nhỏ trong bụng."
"Cái người này đang nói gì vậy, Mộ Viêm Huyên tôi là loại đàn ông không chịu trách nhiệm như vậy sao?" Mộ Viêm Huyên rất đứng đắn nói, khóe môi luôn chứa đựng một nụ cười phong khoáng thoải mái.
Bên môi người phụ nữ thoáng qua một nụ cười thầm, đều rơi vào mắt của người đàn ông.
"Cô chắc chắn đứa bé trong bụng cô chính là của Mộ Viêm Huyên tôi?"
"Dĩ nhiên, em chỉ có một người đàn ông là anh." Thái độ của người phụ nữ rất kiên định.
"Cô chắc chắn?"
"Anh không tin tưởng em sao? Nếu như em lừa anh, sẽ chết không tử tế!" Thái độ của người phụ nữ có chút kích động.
"Đừng thề lung tung!" Mộ Viêm Huyên không nhanh không chậm cười nói: "Ngộ nhỡ thật sự mất mạng thì rất không đáng."
"Mộ thiếu, em chỉ muốn để anh tin tưởng em mà thôi, đứa bé trong bụng em thực sự là của anh, em tuyệt đối không lừa anh."
Mộ Viêm Huyên cười khảy nói: "Tôi sợ mình sử dụng các biện pháp an toàn không được hiệu quả thì sẽ không cẩn thận làm cho đối phương mang thai, nên nửa năm trước tôi đặc biệt đi đến bệnh viện làm giải phẫu thắt ống dẫn tinh rồi."
Sắc mặt của người phụ nữ thay đổi ngay tức khắc.
"Nhưng cũng không sao, có lẽ là ca phẫu thuật này làm không tốt, tôi nghe nói thai nhi ở trong bụng mẹ cũng có thể làm giám định, bây giờ chúng ta đi đến bệnh viện, nếu đứa nhỏ này đúng là của tôi, tôi lập tức cưới cô, cho cô cùng đứa bé một danh phận."
Người phụ nữ hoảng hốt lui về phía sau: "Xin lỗi, Mộ Thiếu, có thể là tôi có chút nhầm lẫn."
"Sẽ không nhầm đâu, tôi là người đàn ông duy nhất của cô, đứa nhỏ này nhất định là của tôi, đi thôi, chúng ta đi bệnh viện. . . . . ."
"Thật đấy, là tôi thật sự nhầm lẫn." Người phụ nữ lập tức bỏ chạy trối chết giữa ánh mắt khỉnh bỉ của đám khách hàng đang tới lui cùng với nhân viên của khách sạn.
Mộ Viêm Huyên xoay người chuẩn bị đi vào thang máy, thì nhìn thấy em gái của mình đứng ở trước mặt.
Gương mặt của hai anh em có năm sáu phần tương tự, vừa nhìn đã biết là anh em ruột.
Gương mặt của cô gái mang nét thùy mị dịu dàng của phụ nữ hơn so với anh trai, trong ánh mắt lại lộ ra sự kiên định.
"Anh, em xin anh hãy ra dáng là Thiếu tổng của tập đoàn Mộ thị một chút có được không? Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của em, anh còn mang chuyện tình rắc rối lộn xộn của anh tới nơi này nữa là sao?"
"Là do vị tiểu thư kia nhầm lẫn, chuyện này không liên quan đến anh." Mộ Viêm Huyên tỏ vẻ vô tội.
"Ai mà không biết anh cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, rước lấy toàn hoa đào thối!"
"Oan uổng quá, em gái tốt của anh, hôm nay anh đặc biệt bỏ lại tất cả mọi chuyện để tới đây ăn mừng sinh nhật của em, sao em có thể nói anh trai như vậy được chứ? Anh thật sự rất đau lòng. . . . . ."
"Hừ!" Mộ Ngưng Huyên xoay người đi vào thang máy.
Mộ Viêm Huyên bất đắc dĩ cười cười, đi theo vào.
Bóng đêm xinh đẹp.
Trong một căn phòng của khách sạn đang tổ chức một buổi tiệc sinh nhật nhỏ nhưng rất long trọng.
Một đám nam nữ trẻ tuổi uống rượu ăn mừng.
Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của con gái duy nhất của nhà họ Mộ.
Mộ Viêm Huyên đi tới ngồi ở bên cạnh em gái, cánh tay thon dài ôm lấy vai của em gái, đùa giỡn cười nói: "Bảo bối, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của em, trước tiên anh chúc em sinh nhật vui vẻ! Bắt đầu từ hôm nay em đã chính thức trở thành người lớn, nếu có cái gì không hiểu cứ hỏi anh."
Lời nói chứa đầy hàm ý, và sự mập mờ.
Anh chính là như vậy, đối với em gái ruột mà cũng không nghiêm chỉnh đàng hoàng.
Mộ Ngưng Huyên liếc mắt nhìn anh trai không đứng đắn một cái, không khách khí đẩy tay của anh ra: "Anh gọi ai là bảo bối đấy? Lấy móng vuốt bẩn thỉu của anh ra, em là em gái của anh, anh ôm em gái, người không biết còn tưởng rằng chúng ta là người tình đấy."
Lúc cô nói chuyện thì liếc mắt nhìn người con trai có chút lạnh lùng đang ngồi trong góc uống rượu, gương mặt đỏ ửng.
"Nếu em không phải là em gái ruột của anh, anh đã xuống tay với em rồi." Mộ Viêm Huyên nói giỡn.
"Anh, nếu anh còn dám nói lung tung, ngay bây giờ em sẽ gọi điện thoại méc mẹ, hôm nay lại có phụ nữ chạy tới cửa nói là đã mang thai con của anh, cũng đã ba tháng, là một bé trai!"
"Wey wey wey, anh là anh trai ruột của em đấy, sao em có thể hãm hãi anh trai của em như vậy chứ?"
"Em đâu có hãm hại, danh tiếng đa tình của anh đã sớm truyền đi khắp thành phố này rồi, thường xuyên có phụ nữ chạy tới cửa nói là đã mang thai đứa bé của anh . . . . . ."
"Anh họ, anh lại làm lớn của người nào vậy?"
Trong phòng nhất thời yên tĩnh một giây, mọi tầm mắt đều đồng loạt nhìn lại.
Người mới vừa nói là một anh chàng người lại với mái tóc vàng rất đẹp trai, tay đang cầm một cái ly cao cổ, bên trong là nửa ly rượu đỏ uống còn dư lại.
Bởi vì uống hơi nhiều, nên làn da trắng nõn nhiễm chút màu hồng.
Mộ Viêm Huyên không để ý đến những ánh mắt đang nhìn, chỉ lạnh nhạt cười khẽ mấy tiếng, giống như làm người khác lớn bụng hoàn toàn không phải là chuyện xấu gì.
"Đương nhiên là phụ nữ rồi, đàn ông thì làm gì có khả năng lớn bụng chứ?" Mộ Viêm Huyên cười đùa nói: "Mọi người cũng không cần ngạc nhiên như vậy, đều đã là người trưởng thành, trong tình yêu nam nữ, cô tình tôi nguyện, là chuyện rất bình thường!"
"Vậy anh cũng nên chú ý một chút, nếu làm cho người ta lớn bụng cũng không phải là một chuyện hay." Một người trẻ tuổi ngồi ở trên ghế sa lon cách đó không xa lên tiếng nói.
"Xem ra cậu hiểu được rất nhiều, Mộ Dương, đến đây trao đổi một chút. . . . . ." Mộ Viêm Huyên ý vị sâu xa nói giỡn.
"Anh!" Mộ Ngưng Huyên nóng nảy: "Em sẽ gọi điện thoại cho mẹ ngay bây giờ, nói với mẹ là anh dạy hư em!"
Cô lấy điện thoại ra làm giống như thật sự muốn bấm gọi.
Mộ Viêm Huyên bị dọa sợ, vội vàng ngăn cản, nếu thật sự gọi mẹ đang ở nước ngoài chạy về, thì những ngày rong chơi thoải mái của anh cũng sẽ chấm dứt.
"Em gái, anh sai rồi, anh xin lỗi em còn không được sao?"
Hai anh em cãi nhau ầm ĩ, bữa tiệc sinh nhật cũng chuẩn bị kết thúc.
Mộ Viêm Huyên cũng hơi say, chuẩn bị rời đi.
"Anh, anh đã uống rượu, không lái xe được, nếu không thì ở lại khách sạn nghỉ một đêm đi. . . . . ."
Mộ Viêm Huyên ôm em gái: "Không cần, anh tìm người lái dùm."
Trợ lý đã lái xe chờ ở bên ngoài khách sạn, Mộ Viêm Huyên lảo đảo lên xe, gào thét lái đi.
Trên đường cái yên tĩnh, một chiếc xe sang trọng đang chạy ổn định, chỗ ngồi phía sau xe có một con quỷ say đang nằm, không để ý đến phía sau có một chiếc xe đi theo.
Xe đang chạy trên đường, cũng bởi vì uống nhiều rượu, nên Mộ Viêm Huyên đang ngủ bị cơn buồn tiểu làm tỉnh ngủ, bảo trợ lý dừng xe.
"Anh ở đây đợi tôi...tôi đi tiểu xong sẽ lập tức trở lại."
Mộ Viêm Huyên xuống xe, tìm chỗ đi tiểu.
Chiếc xe theo dõi nãy giờ cũng lặng lẽ dừng ở gần đó.
"Không sai, chính là chiếc xe đó."
"Cẩn thận một chút, đừng để anh ta nhìn thấy mặt của chúng ta."
Hai người lén lén lút lút đến gần.
Trợ lý vẫn ngồi ở chỗ tài xế yên lặng chờ, hơn nửa đêm rồi nên cũng có chút mệt mỏi, vì vậy ngủ gà ngủ gật.
Cửa sau xe đột nhiên mở ra, trợ lý cho là Mộ Viêm Huyên lên xe, vừa muốn nghiêng đầu nhìn, liền bị đối phương đánh ngất xỉu.
"Lão đại, chiếc xe này xem ra rất đắt tiền, bán đi nhất định sẽ kiếm được bộn tiền!"
"Vậy còn không mau đi, còn chần chừ gì nữa?"
"Người này thì làm thế nào?"
"Ném ra ngoài!"
Hai người nhanh chóng vứt trợ lý ra khỏi xe.
"Đợi đã nào...!" Lão đại đột nhiên mở miệng: "Xem trên người anh ta có tiền không?"
Hai người lập tức lục soát khắp người của trợ lý, móc ra một ví tiền, bên trong có mấy tấm thẻ, không có mật mã cũng vô dụng.
Đạp trợ lý một cước, vứt ví tiền lại: "Đi thôi, lên xe!"
Cùng lúc này Mộ Viêm Huyên đã giải quyết nỗi buồn, mở cửa bước lên xe: "Tốt rồi, bây giờ có thể đi."
Hai người đang chuẩn bị lái xe liền đầu nhìn lại, thấy một người xuất hiện.
Hai người trao đổi ánh mắt một cái, người ngồi bên cạnh nhân cơ hội Mộ Viêm Huyên chưa phát hiện ra định đẩy anh ta xuống xe.
Mộ Viêm Huyên bỗng có cảm giác không đúng, hai người này là ai?
Trợ lý đâu?
"Các người là ai. . . . . ."
Một quyền đánh xuống, Mộ Viêm Huyên đang say nên cũng bị đánh ngất xỉu.
"Ném anh ta xuống nhanh đi!"
"Lão đại, anh nhìn cái đồng hồ trên tay trái của anh ta kìa, hình như là Armani phiên bản số lượng hạn chế. . . . . ."
Đầu chợt bị vỗ một cái: "Cái gì mà giống như, đó là đồ tốt đó! Mày tới lái xe, để tao lục soát thân thể anh ta, lúc này chúng ta phải nhanh rời đi thôi, đừng để người khác phát hiện."
Trong đêm tối, chiếc xe sang trọng nhanh chóng rời đi.
Thành phố náo nhiệt phồn hoa từ từ trở nên tiêu điều, đường đi cũng có vẻ chật hẹp khó đi.
Chiếc xe sang trọng đột nhiên dừng lại, cửa xe mở ra, Mộ Viêm Huyên mặc quần cụt bị ném từ trong xe ra ngoài, theo con dốc lăn xuống, rớt vào trong một vũng nước.
Xe nhanh chóng rời đi.
"Lão đại, hình như bộ quần áo này rất quý giá, đem đi cầm nhất định có thể đổi được giá tốt!"
. . . . . .
Buổi sáng hôm sau.
Trong vũng nước màu đen toàn dầu mỡ có mấy con ruồi bay loạn, xung quanh thỉnh thoảng có vài người đi ngang qua liếc nhìn người đàn ông mặc quần cụt đang nằm trong vũng nước, không biết kẻ lang thang này từ đâu tới, tất cả mọi người đều tránh ra xa, rồi đi vòng qua.
Ánh nắng chói chang đâm vào mắt không tránh được, Mộ Viêm Huyên nhíu mày, khó chịu mở mắt ra.
Thích ứng với ánh nắng chói chang, nhìn cảnh tượng xa lạ xung quanh, đột nhiên ngồi bật dậy.
Đôi tay không cẩn thận nhúng vào vũng nước, cúi đầu xem xét, mới phát hiện ra cả người mình đang ngồi trong một vũng nước đen như mực, chiếc quần cộc và cả người cũng bị nhuộm đen rồi.
Đây là nơi nào?
Tại sao mình lại ở chỗ này?
Đầu đột nhiên đau đớn, hình như mình say rượu.
Tối hôm qua mình uống quá nhiều thì phải.
Từng đoạn kí ức nhỏ vụn.
Hoàn toàn không nhớ được tại sao mình lại ở chỗ này.
Đứng dậy từ dưới đất, nhìn cả người mình dính đầy mỡ vô cùng nhếch nhác, người xung quanh thì bịt mũi tránh xa, Mộ Viêm Huyên anh đường đường là Thái Tử Gia* của tập đoàn Mộ thị, đã bao giờ bị đối xử như thế này đâu? *Thái tử gia: là chỉ con trai của những gia đình giàu có, quyền thế
Việc quan trọng lúc này vẫn là tranh thủ thời gian gọi điện cho trợ lý lái xe tới đón mình.
Lúc này Mộ Viêm Huyên mới bi kịch phát hiện ra trên người mình trừ một cái quần cộc ra, thì cái gì cũng không có.
Điện thoại di động cũng không biết đã ném đi nơi nào rồi.
Một đồng cũng không có.
Muốn mượn điện thoại để gọi, nhưng những người đi ngang qua vừa thấy anh đến gần, thì giống như thấy quỷ, có thể trốn được bao xa thì trốn.
Lúc này phía đối diện có một cô gái trẻ đang đi tới, Mộ Viêm Huyên phát huy tài năng của mình, lợi dụng vẻ đẹp của anh, đi quyến rũ con gái người ta.
"Hi, tiểu thư. . . . . ."
"A ——! Biến thái!" Đối phương không đợi anh nói cho hết lời liền vung túi xách lên đập mạnh tới, sau đó chạy trốn giống như thấy quỷ.
Trước kia phụ nữ thấy anh liền ôm ấp yêu thương, đuổi cũng đuổi không hết, bây giờ lại nói anh là biến thái?
Mộ Viêm Huyên làm thế nào cũng không thể tưởng tượng được, chỉ trong một đêm mà mình từ một đại thiếu gia nhà quyền thế người gặp người yêu biến thành một tên biến thái người gặp người ghét!
Cách đó không xa là một sườn núi cao lớn, đứng ở phía trên có thể nhìn được xa một chút.
Mộ Viêm Huyên đứng ở trên sườn núi nhìn quanh bốn phía một lượt, đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, cảm giác giống như mình xuyên không đến một thế giới khác vậy.
Cây xanh bao phủ khắp nơi, nhà mái ngói san sát nhau, mỗi nhà đều có một cửa một sân riêng biệt.
Men theo sườn núi đi xuống, muốn tìm một người để hỏi thăm xem đây là nơi nào, tiện thể mượn luôn cái điện thoại để gọi.
Nhưng người đi đường vừa thấy anh liền tránh xa, không có ai sẵn lòng đến gần anh.
Cũng không biết đi bao lâu, bụng đói đến kêu lên.
Mộ Viêm Huyên thấy phía trước hình như có khá nhiều người, liền đi nhanh tới, nhìn thấy trước con hẻm là một quán ăn nhỏ, mặc dù không được vệ sinh nhưng thật sự không chê, vì đói bụng rồi nên cũng không quan tâm nhiều như vậy.
"Ông chủ, bánh bao của ông bán thế nào?"
"Một đồng tiền một. . . . . ." Ông chủ cửa hàng bánh bao thấy một người chỉ mặc một cái quần cộc, toàn thân đen thui, không nhìn rõ mặt, cho là kẻ lang thang hoặc là một người có vấn đề về đầu óc, nên đuổi giống như đuổi ruồi: "Đi đi, cút nhanh lên, đừng phá hỏng chuyện buôn bán của tôi."
Mộ Viêm Huyên có bao giờ bị người khác đối xử như vậy đâu?
"Ông chủ, ông có ý gì? Sao lại đối xử với khách hàng. . . . . ."
"Tên điên, mày có tiền không? Mua không nổi thì cút ngay!"
"Ông. . . . . ."
"Ông cái gì, cút nhanh lên, đừng ngăn cản việc làm ăn của tôi!"
"Thái độ này của ông là gì?" Mộ Viêm Huyên tức giận.
"Nghèo mua không nổi thì kêu la cái gì chứ? Hồ Tử, thả chó ra!"
Một con chó lớn đột nhiên xông ra, nhào về phía Mộ Viêm Huyên.
Mộ Viêm Huyên bị dọa sợ liền bỏ chạy, cái quần cộc bị con chó lớn cắn rách một miếng, lộ ra nửa cái mông.
Cuối cùng cũng tránh được miệng chó, vừa che nửa cái mông lộ ra bên ngoài, vừa không được tự nhiên chạy đi tìm chỗ trốn.
Bộ dạng này thì làm sao gặp người khác được chứ?
Mặt mày Mộ Viêm Huyên xanh mét, chạy đến một con hẻm vắng vẻ, dựa vào tường rào ngồi xuống.
Điện thoại di động không mượn được, trên người không có tiền, quần áo thì không đủ che người, bụng lại đói sắp ngất đi.
Sao mới trong một đêm mà cuộc sống của mình lại trở nên rối một nùi như vậy?
Giống như bị làm phép, trong một đêm hoàng tử biến thành tên ăn xin.
Mộ Viêm Huyên thở dài một hơi, mắng một câu.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
|
Ngoại truyện 2: Đói bụng ăn quàng
Trong ngôi nhà dân bình thương hơi có vẻ cũ kỹ, An Ninh vội vàng bưng một chén cháo ra ngoài cửa.
Gâu ——
Một con chó nhỏ trốn ở trong hốc tường rào không muốn ra ngoài, nhìn thấy An Ninh bưng bát đến gần, vui vẻ kêu một tiếng, làm như thế nào cũng không ra được.
An Ninh đặt bát cháo ở trước mặt con chó nhỏ: "Tiểu Hắc, ăn điểm tâm!"
Gâu Gâu - -
Con chó nhỏ kích động lại sủa hai tiếng, cúi đầu ăn bữa sáng.
Mộ Viêm Huyên giống như nghe tiếng chó sủa, rướn cổ lên tìm âm thanh truyền tới, nhìn thấy phía sau tường rào có cô gái trẻ đang lầm bầm lầu bầu.
Nhìn kỹ nữa, là đang nói chuyện với một con chó nhỏ trốn ở tường trong hốc.
Con chó nhỏ ăn rất vui vẻ.
Mộ Viêm Huyên nuốt nước bọt, bụng lại kháng nghị nữa rồi.
Dường như An Ninh cảm giác được, theo bản năng nhìn qua, cuối tường rào cái gì cũng không có.
Mộ Viêm Huyên đã rụt đầu về trước một bước.
Cậu đường đường là đại thiếu gia nhà họ Mộ làm sao có thể cho người ta nhìn thấy dáng vẻ nghèo túng này?
Ục ục...
Bụng lại kêu.
"Mày đừng kêu có được không?" Mộ Viêm Huyên thấp giọng nói chuyện với bụng đang kháng nghị, trong lòng rất tức giận.
An Ninh lặng lẽ đi qua, nhìn thấy trong góc cuối cùng tường rào có một chàng trai khắp người đầy dầu mỡ đang ngồi xổm nói chuyện với bụng đang kháng nghị.
Mộ Viêm Huyên nhạy cảm phát hiện có người đến gần, lúc quay đầu, nhìn thấy bóng lưng cô gái xa lạ vội vàng rời đi.
Cậu ta ngồi dưới đất than nhẹ giống như buồn bã ỉu xìu.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, dùng sức vỗ vào đùi, vừa rồi sao không nghĩ đến mượn di động của cô gái kia để gọi điện thoại!
Khi đi tìm bóng dáng cô gái kia, thì dadx sớm không còn tung tích.
Mộ Viêm Huyên ủ rũ dựa vào trên tường, trong lòng ảo não, thật nên mở sách xem ngày tốt, tìm thầy trừ xui xẻo.
Bên cạnh mơ hồ truyền đến tiếng động rất nhỏ, Mộ Viêm Huyên mở to mắt quay đầu nhìn sang bên cạnh, trong lúc vô tình nhìn thấy trên đất đặt một tờ giấy sạch sẽ, phía trên bày hai chiếc bánh mỳ nóng hầm hập.
Tìm người để bánh mỳ, nhìn thấy phía xa bóng dáng một cô gái nhỏ nhắn rời đi.
Không phải là cô gái vừa rồi cho con chó nhỏ ăn sao!
Mộ Viêm Huyên nhìn thoáng qua, lại liếc mắt đánh giá con chó nhỏ đã ăn no nằm sấp xuống ngủ gật trong hốc tường rào, cầm lấy bánh mỳ cắn một miếng.
Đột nhiên cảm thấy rất ngọt, rất ấm áp.
Ăn ăn, nhưng lại nở nụ cười.
Một cái bánh mỳ mà thôi, nhưng chưa từng cảm thấy ngon như vậy.
So với những sơn hào hải vị mà cậu đã từng ăn còn ngon hơn không biết bao nhiêu lần.
*
Khi An Ninh chạy đến công ty đúng lúc điểm danh, bị gọi tiến vào văn phòng quản lí mắng một trận.
Nói cô muộn nửa phút, thời gian trong điện thoại di động chênh lệch với ở công ty, bảo cô tự thu dọn đồ đạc rời đi.
Đây là cái lý do rách gì?
Đây đã là lần thứ mấy trong tháng này bị lấy các lý do kỳ quái để sa thải rồi hả?
"An Ninh, cô đến đây làm việc một tuần rất nghiêm túc, tôi nhìn ở trong mắt, nhưng tôi chỉ là một quản lí nhỏ, cái gì cũng phải nghe ông chủ, tôi không có biện pháp." Quản lí ám chỉ ngầm nói một câu.
An Ninh hiểu, cũng không có nhiều lời, thu dọn đồ đạc của mình rời đi.
Một đồng nghiệp công ty gọi An Ninh chuẩn bị rời lại, nhìn xung quanh một cái, nhỏ giọng nói: "An Ninh, có phải cô đắc tội với người ta hả?"
An Ninh nghi hoặc nhìn cô ấy.
Đồng nghiệp nhỏ giọng nói: "Tối qua trước khi tôi tan làm đưa văn kiện cho quản lí, đúng lúc tổng giám đốc gọi điện thoại đến bảo quản lí tùy tiện tìm lý do sa thải cô, hình như có người cố ý muốn chỉnh cô." An Ninh lễ phép nở nụ cười một cái: "Cảm ơn cô."
"Khách khí với tôi làm gì, cô đến đây một tuần, tôi thấy cô là người rất tốt, làm sao đắc tội với người ta vậy?"
Đối phương dường như muốn nghe được cái gì, An Ninh khách khí lại nói cảm ơn sau đó ôm đồ của mình rời đi.
Trên đường về nhà, An Ninh tính toán một chút, tháng này đã thay đổi công việc sáu lần, thời gian công việc lần này coi như dài nhất.
Khi đi ngang qua đầu ngõ, thuận đường nhìn con chó nhỏ trong hốc tường rào một chút.
Con chó nằm trên mặt đất ngủ gật nghe thấy tiếng bước chân mở to mắt, nhìn đến An Ninh, vui mừng kêu.
An Ninh ngồi xổm trên mặt đất nhìn con chó nhỏ, lầm bầm lầu bầu nói: "Tiểu Hắc, công việc của tao lại mất, tháng này đã là lần thứ sáu, nhưng mày yên tâm, tao tin tưởng tao nhất định sẽ tìm được công việc, mày nói phải không?"
Tiểu Cẩu vui mừng kêu, như là đang nói "Đúng".
Tâm tình An Ninh dường như tốt lên rất nhiều, sờ sờ con chó nhỏ, sau đó ôm đồ của mình về nhà.
Vào phòng, cũng rất chán nản ngã ở trên giường nhỏ, lật người lại nằm úp sấp ở trên gối khổ sở.
Tháng này đã là lần thứ sáu, coi như tìm công việc khác cũng sẽ bị lấy các loại cớ xa thải.
Đến lúc này bọn họ còn không chịu buông tha mình sao?
Phía bên ngoài cửa sổ đột nhiên hiện ra một cái đầu, một gương mặt tràn đầy dầu mỡ lén lút dán trên cửa sổ thủy tinh nhìn bên trong, thấy không có ai, lén lút đi vào.
Mộ Viêm Huyên thấy trong phòng khách không có ai, lập tức lùi vào buồng vệ sinh, tắm rửa trước một cái rồi nói.
Trên người đầy dầu mỡ, quần cộc còn bị rách một mảnh lớn, thật sự chịu không nổi rồi.
Vừa rồi anh đi theo cô gái kia đến đây.
Bình thường ở nhà tắm rửa, mỗi căn phòng đều cách âm, cũng không có chú ý giờ phút này phòng toilet anh tắm rửa không cách âm.
Mộ Viêm Huyên thoải mái tắm rửa giống như ở nhà mình, tắm đến cuối cùng còn thổi huýt sáo.
Tiện tay cầm lấy sữa tắm cùng dầu gội bên cạnh chuyên dùng cho phụ nữ lên trên người cùng trên đầu, ra sức tắm.
Nước tắm xuống đều đen xì.
An Ninh khó chịu một lúc, lại tỉnh lại lần nữa.
Cần phải lập tức tìm việc một lần nữa rồi.
Cô đứng dậy hít sâu một hơi, chuẩn bị đi ra cửa tìm việc.
Ra khỏi phòng đột nhiên nghe có tiếng huýt gió, kinh ngạc một cái.
Cho rằng mình xuất hiện nghe lầm, mang theo túi chuẩn bị ra ngoài.
Mộ Viêm Huyên trong phòng vệ sinh huýt sáo tiện tay lấy khăn tắm quấn ở trên người, đứng ở trước gương nhàn nhã soi, sửa sang tóc mình.
Tắm rửa xong thật thoải mái.
An Ninh cho rằng có người xông vào trong nhà mình, cầm lấy một băng ghế lặng lẽ đến gần buồng vệ sinh.
Đúng lúc cửa toilet mở ra, Mộ Viêm Huyên đi ra, một cái ghế nện mạnh xuống tới, Mộ Viêm Huyên bất ngờ không phòng ngự, bụp bụp một tiếng ngã xuống trên mặt đất bất động rồi.
Khăn tắm quấn trên thắt lưng rơi xuống ở một bên, thân thể người đàn ông trần như nhộng bại lộ ở trong không khí.
Đầu óc An Ninh trống rỗng, rất lâu, mới "A" một tiếng nhắm mắt lại hét rầm lên.
...
Nhìn người đàn ông té trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, An Ninh cẩn thận thăm dò hơi thở người đàn ông một chút, phát hiện còn hô hấp.
Cô vội vã lấy khăn tắm che ở trên người đàn ông, muốn đỡ anh ta đến trên giường nghỉ ngơi, lại bởi vì thể trọng thân hình hai người cách xa quá lớn, làm thế nào cũng không di chuyển được.
An Ninh muốn đi tìm người hỗ trợ, nhưng dáng vẻ người đàn ông trên mặt đất này, sao có thể đi tìm người giúp chứ!
"Này, anh tỉnh tỉnh!" An Ninh đẩy Mộ Viêm Huyên hôn mê.
Cô không biết trong nhà mình làm sao có thể đột nhiên có thêm người đàn ông.
Hơn nữa người đàn ông này là ai?
Tại sao chạy vào trong nhà mình?
An Ninh không biết nên làm cái gì bây giờ, cầm điện thoại lên báo cảnh sát: "Alo, cục cảnh sát sao..."
Điện thoại di động đột nhiên bị người ta đoạt đi, Mộ Viêm Huyên vừa rồi còn đang hôn mê bất tỉnh lúc này đầy sức sống đứng ở bên cạnh.
An Ninh cả kinh, cho rằng đối phương là người biến thái, xoay người muốn chạy trốn.
Mộ Viêm Huyên nhanh tay bắt lấy cô trước một bước, che miệng của cô, nói với trong điện thoại: "Xin lỗi, tôi với bạn gái tôi cãi nhau."
Sau khi cúp điện thoại, vẫn cứ che miệng An Ninh, ôm lấy cô vào phòng, một cước đá lên cửa phòng.
An Ninh dùng sức vùng vẫy, giữ lấy cánh tay của cô làm thế nào cũng không thoát được, dưới tình thế cấp bách cắn xuống một cái.
Mộ Viêm Huyên bị đau buông cô ra, An Ninh lập tức muốn chạy ra ngoài, đúng lúc Mộ Viêm Huyên giữ chặt cô, vung về phía sau, An Ninh chân trượt, không cẩn thận ngã ở trên giường.
Nhìn thân hình Mộ Viêm Huyên để trần, hoảng hốt vội vàng nhắm mắt lại trốn ra phía sau.
"Anh đừng đến đây, tôi cầu anh đừng làm tổn thương tôi, nếu anh cần tiền tôi cũng có thể cho anh..."
Mộ Viêm Huyên nhìn vẻ mặt cô gái nhỏ sáng sủa hoảng sợ cuộn mình ở góc giường nhắm mắt lại cầu xin, khó hiểu mình giống người xấu sao?
Cúi đầu nhìn thoáng qua bản thân, mặt hơi đỏ một chút, vội rút khăn trải giường quấn ở trên eo.
"Khụ!" Mộ Viêm Huyên cố ý vội ho một tiếng: "Cái kia..."
"Tiền đều ở trong túi của tôi, tất cả tôi cho anh, xin anh đừng làm tổn thương tôi." An Ninh thấy Mộ Viêm Huyên đến gần, kinh hoảng nói: "Tôi, tôi có bệnh, nếu anh chạm vào tôi, sẽ bị bệnh truyền nhiễm."
Mộ Viêm Huyên nhìn cô gái nhỏ này, mình giống bụng đói ăn quàng sao?
Lại còn lừa gạt nói mình có bệnh!
Cho rằng mình biết lừa gạt sao?
Trước đây có bao nhiêu phụ nữ nghĩ đủ loạn biện pháp muốn bò lên giường mình!
Mộ Viêm Huyên thấy cô gái sợ tới mức thất hồn lạc phách, cố ý đùa cô: "Tôi không ngại!"
An Ninh trợn tròn mắt: "Tôi, tôi có bệnh truyền nhiễm, anh đụng vào tôi sẽ sống không lâu."
"Bệnh truyền nhiễm gì? Aids sao?"
An Ninh ngây ngốc gật đầu: "Đúng, nếu anh đụng vào tôi sẽ bị nhiễm, bất cứ lúc nào cũng có thể chết."
"Thật ra tôi cũng sống không được bao lâu, trong thời gian cuối cùng ở đây cô để cho tôi thỏa mãn một chút đi." Mộ Viêm Huyên cố ý nói: "Tôi lớn như vậy chưa từng chạm qua phụ nữ, cũng bởi vì tôi có bệnh nan y, tôi nghĩ trước khi chết thỏa mãn mình một lần, trở thành người đàn ông chân chính."
An Ninh nhìn đối phương nói chân thành như thế: "Anh bị bệnh gì?"
"Ung thư, đã giai đoạn cuối, bác sỹ nói tôi sống không quá ba tháng." Mộ Viêm Huyên cúi thấp mặt: "Từ nhỏ thân thể tôi không tốt, những đứa trẻ khác cũng không muốn chơi với tôi, chê thân thể tôi không tốt, sợ tôi không cẩn thận sẽ chết, đến lúc đó lại đổ thừa cho bọn họ, cho nên tôi vẫn một mình."
Lồng ngực Mộ Viêm Huyên khêu gợi hít thở có lực, thắt lưng bụng gợi cảm mị hoặc, sao gắn liền với người suy yếu được.
"Thân thể anh thật sự không tốt sao? Nhưng tôi thấy thế nào cũng không giống?" An Ninh nói.
"Cô đừng nhìn tôi như vậy, thật ra thân thể tôi hết sức... Khụ khụ..." Giống như thân thể thật suy yếu muốn vận hơi không lên được: "Thời gian của tôi còn không đến ba tháng, không muốn ở trong bệnh viện nữa, liền chạy ra ngoài, tiểu thư, xin cô thu nhận tôi đi, để tôi có cảm giác thỏa mãn làm người đàn ông ở trong ba tháng, có được không?"
Mộ Viêm Huyên nói rất chân thành, vẻ mặt An Ninh đồng tình.
"Anh thật đáng thương."
"Đúng, tôi đáng thương như vậy, cô thu nhận tôi có được hay không? Làm ba tháng..." Mộ Viêm Huyên đến gần, không cẩn thận giẫm lên ở lên ga giường, cắm đầu ngã xuống, ngã ở trên người An Ninh.
Trên giường nhỏ, Mộ Viêm Huyên nhìn cô gái dưới thân: "Làm người phụ nữ của tôi trong ba tháng có được không?"
Mặt An Ninh lập tức đỏ lên, bối rối không biết làm sao: "Tôi..."
Hơi thở mập mờ, Mộ Viêm Huyên chậm rãi cúi đầu hôn lên.
Cái ót đột nhiên đau, Mộ Viêm Huyên bị đau dơ tay lên xoa, nhìn trên tay có máu, giương mắt nhìn trong tay cô gái dưới thân cầm lọ hoa nhỏ: "Cô..."
"Anh nghĩ rằng tôi ngốc dễ bị anh lừa như vậy sao?" An Ninh đang muốn ngồi dậy, trước mặt Mộ Viêm Huyên bỗng tối sầm, lần này hôn mê bất tỉnh thật sự.
|
Ngoại truyện 3: Không được có ý đồ với cô ấy.
Editor: heisall
Lúc Mộ Viêm Huyên tỉnh lại lần nữa, thì nhìn thấy An Ninh ngồi ở trên ghế, tay đang vuốt con dao gọt trái cây.
An Ninh thấy anh tỉnh, liền cầm dao gọt trái cây đi đến gần: "Anh đã tỉnh!"
Mộ Viêm Huyên mới vừa muốn ngồi dậy, lại phát hiện tay chân của mình không thể động đậy, toàn thân đều bị dây thừng trói chặt.
"Anh nói mau, anh là ai? Chạy tới nhà của tôi làm gì?" An Ninh nghiêm túc hỏi: "Còn gạt tôi cái gì mà sống không quá ba tháng, thật sự coi tôi là kẻ ngu hả!"
"Chị à, em sợ." Vẻ mặt Mộ Viêm Huyên khờ dại u mê, giống như một đứa bé, vô tội nói.
An Ninh ngẩn ra: "Anh giả bộ cái gì chứ, ai là chị của anh?"
"Chị, em xin lỗi, chị đừng đánh em có được không? Em biết em sai rồi, sau này em nhất định sẽ nghe lời." Giọng điệu nói chuyện của Mộ Viêm Huyên giống như một đứa trẻ ba tuổi.
"Này, anh đang giả vờ hay thiệt đó?" An Ninh có chút khẩn trương đến gần: "Không sao chứ?"
"Chị ơi, em sợ, chị đừng đánh em...em sẽ nghe lời mà." Mộ Viêm Huyên nhìn con dao gọt trái cây trong tay An Ninh, tội nghiệp nói.
An Ninh liếc nhìn con dao gọt trái cây trong tay mình, vội vàng để qua một bên: "Anh làm sao vậy? Sao lại nói chuyện kỳ quái như thế?"
"Chị, em thật sự rất khó chịu. . . . . ." Mộ Viêm Huyên lắc người một cái, nhưng trên người bị sợi dây trói chặt, không thể động đậy.
"Này, rốt cuộc thì anh thế nào? Chẳng lẽ là đầu óc anh đã bị tôi đánh hỏng rồi?" An Ninh khẩn trương hỏi.
"Chị, em khó chịu quá. . . . . ."
"Được được, bây giờ tôi sẽ cởi trói giúp anh." An Ninh vội vàng giúp anh cởi dây: "Anh biết nhà anh ở đâu không? Anh tên là gì, tôi đưa anh về."
Mộ Viêm Huyên nhìn sợi dây trên người đã được cởi, trong mắt lóe lên một tia sáng.
"Em không biết." Mộ Viêm Huyên khờ dại lắc đầu một cái: "Chị, chị là chị của em sao?"
"Tôi. . . . . ."
"Chị là chị của em có đúng không?" Mộ Viêm Huyên ngây thơ hỏi, sau đó ngốc nghếch ôm lấy An Ninh: "Chị, chị thật là xinh đẹp."
"Này, buông ra!" An Ninh dùng sức tránh khỏi lồng ngực của Mộ Viêm Huyên.
Gương mặt của Mộ Viêm Huyên tỏ vẻ ủy khuất, lã chã chực khóc: "Chị không thích em sao?"
"Anh bị ngốc thật sao?" An Ninh nhìn vẻ ngây ngô ngốc nghếch của Mộ Viêm Huyên, lập tức cũng hoảng hồn.
Dưới tình thế cấp bách, cô chỉ đánh anh ta ngất xỉu mà thôi, không nghĩ tới khi anh ta tỉnh lại liền trở nên ngốc nghếch.
An Ninh lo lắng suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Trước mắt anh cứ ở chỗ này chờ tôi một lúc, tôi sẽ trở lại ngay."
"Chị, chị định đi đâu?"
"Tôi sẽ trở lại ngay thôi." An Ninh vội vã chạy ra ngoài.
Mộ Viêm Huyên nhìn xuyên qua cửa sổ của căn phòng, thấy bóng dáng An Ninh vội vã chạy xa, bên khóe môi kéo ra một nụ cười tà mị.
Nhớ năm đó cha cũng giả bộ ngu ngu ngốc ngốc như vậy mới lừa gạt được mẹ, hôm nay không ngờ mình cũng dùng tới cách này.
Mộ Viêm Huyên cười mờ ám hai cái, lúc này mới ngẩng đầu quan sát căn phòng nhoe hẹp mà đơn giản.
Trên vách tường màu trắng dán mấy tờ áp phích phim hoạt hình, trang trí rất đơn giản, không có gì dư thừa, hơn nữa căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ ngăn nắp.
Trên tủ để một tấm hình, chắc là ảnh An Ninh chụp chung với cha mẹ cô.
Đôi vợ chồng trung niên thoạt nhìn rất hiền từ, An Ninh đứng ở giữa cha mẹ, cười rất hạnh phúc.
Mộ Viêm Huyên phát hiện, ở trong hình An Ninh cười rất ngây thơ vui vẻ, mà người thật lại ít đi vài phần ngây thơ vui vẻ này, hình như giữa hai lông mày nhiều hơn một phần sầu lo.
Rất nhanh, An Ninh đã cầm quần áo đẩy cửa đi vào: "Anh hãy mặc quần áo vào trước, đây là tôi lấy từ nhà hàng xóm, anh mặc tạm đi."
Mộ Viêm Huyên nhìn An Ninh lấy ra một bộ quần áo cũ, thì không muốn mặc một chút nào.
"Anh mau mặc vào đi, sau đó tôi dẫn anh đến bệnh viện kiểm tra một chút."
"Em không có bệnh!" Mộ Viêm Huyên tính tình trẻ con nói.
"Tôi không nói anh có bệnh, lúc trước tôi không cẩn thận đánh anh bị thương, tôi dẫn anh đến bệnh viện xử lý vết thương trên đầu một chút." Thuận tiện kiểm tra thử đầu có vấn đề gì hay không.
"À."
Mộ Viêm Huyên đưa tay cởi ga giường ở ngang hông ra, mặt An Ninh nhất thời đỏ lên, xoay người cứng ngắc đi ra ngoài.
Nhìn An Ninh rời phòng, Mộ Viêm Huyên cúi đầu liếc mắt nhìn thân thể trần trụi của mình, nở nụ cười nham hiểm.
Nhìn thấy túi xách để trên đầu tủ, Mộ Viêm Huyên mở túi ra, tìm kiếm ở bên trong.
Rốt cuộc, từ bên trong lấy ra một cái điện thoại di động cũ rẻ tiền.
Gọi điện thoại bảo trợ lý tới đón mình.
Đột nhiên lại phát hiện mình hoàn toàn không nhớ số điện thoại của trợ lý là bao nhiêu.
Hơn nữa cũng không biết bây giờ mình đang ở địa phương nào.
Trả điện thoại di động trở về chỗ cũ, mặc quần áo đàng hoàng.
*
Trong hành lang bệnh viện, Mộ Viêm Huyên tự chơi một mình rất vui vẻ.
An Ninh đi theo bác sĩ vào phòng làm việc, không quên nói với Mộ Viêm Huyên: "Một mình anh ở chỗ này chơi, không nên chạy loạn."
"Dạ!" Mộ Viêm Huyên nghe lời đáp.
Trong phòng làm việc, bác sĩ nhìn tấm phim cùng với kết quả kiểm tra của Mộ Viêm Huyên một chút: "Căn cứ vào kết quả kiểm tra, đầu anh ta bị chấn động mạnh dẫn đến chấn thương sọ não, từ trong tấm phim có thể thấy trong não bộ có một khối máu, đây có thể là nguyên nhân dẫn đến trí lực bị giảm xuống, nhưng cô cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần phối hợp trị liệu, qua một đoạn thời gian, chờ khối máu trong não bộ biến mất, có lẽ sẽ có chuyển biến tốt."
"Bác sĩ, anh ta thật sự không có gì nguy hiểm sao? Có thể chữa khỏi hoàn toàn không?" An Ninh lo lắng hỏi.
"Chuyện này tôi cũng không dám đảm bảo với cô, nhưng chỉ cần phối hợp trị liệu, nhất định sẽ có chuyển biến tốt hơn." Bác sĩ nói.
An Ninh đang rơi vào hoàn cảnh khó khắn, công việc bị mất rồi, bây giờ lại xuất hiện một người như thế, sau này làm sao có thể sống tốt được.
Trong hành lang, Mộ Viêm Huyên đang tự chơi một mình, lúc này đã lặng lẽ chuồn đến sảnh trước của bệnh viện, mượn điện thoại của quầy lễ tân để gọi điện cho em gái của mình.
Anh chỉ có thể nhớ được số điện thoại của cha mẹ và em gái.
Cha mẹ đang ở nước ngoài, anh nhất định không thể gọi điện thoại cho cha mẹ được, chỉ có thể gọi điện cho em gái mà thôi.
Thật lâu bên đầu kia điện thoại mới có người nghe máy: "Alo, xin hỏi ai vậy?"
"Em gái, là anh đây!"
"Anh? Rốt cuộc anh là ai?"
"Em gái, ngay cả giọng của anh trai cũng không nhận ra sao?"
"Anh, thật sự là anh sao?" Mộ Ngưng Huyên giật mình hỏi: "Anh đang ở chỗ vậy hả? Đêm qua trợ lý của anh bị người ta đánh ngất xỉu, sau khi tỉnh lại liền phát hiện cả anh và chiếc xe đều không thấy đâu, sáng nay đã báo cảnh sát rồi."
"Bây giờ anh đang ở bệnh viện." Mộ Viêm Huyên nói ra tên bệnh viện: "Thẻ căn cước, tiền bạc và quần áo của anh đều bị người ta cướp hết rồi, em nhanh chóng cho người đưa đến cho anh một ít tiền."
"Này ——, anh đâu rồi?" An Ninh ra ngoài phát hiện không có Mộ Viêm Huyên, lập tức đi tìm.
Mộ Viêm Huyên vội vàng cúp điện thoại, vội vã viết một địa chỉ đặt ở trên bàn lễ tân của bệnh viện.
Địa chỉ này là do anh moi ra từ trong miệng của An Ninh trên đường tới đây.
Nói với y tá ở quầy lễ tân mấy câu rồi vội vã đi qua.
"Chị, em ở đây!"
An Ninh nhìn thấy Mộ Viêm Huyên đứng ở trong đại sảnh của bệnh viện, liền chạy tới: "Làm sao anh lại chạy tới đây, hù chết tôi rồi, cứ cho là anh đã đi mất."
"Em đang chơi trồn tìm với chị." Mộ Viêm Huyên cười hề hề nói.
Nhìn Mộ Viêm Huyên ngây ngây ngốc ngốc, chân mày An Ninh nhíu lại, không biết phải làm sao với anh bây giờ.
"Chúng ta đi thôi."
Trên đường trở về, An Ninh đều nhìn quanh thử có ai tuyển người hay không, muốn nhanh chóng tìm được công việc.
"Chị, chị đang tìm cái gì hả?" Mộ Viêm Huyên nghi ngờ hỏi.
"Không có gì, chúng ta đi thôi."
Hai người cùng nhau trở lại chỗ ở, xa xa đã nhìn thấy một người đàn ông đang lén lén lút lút làm gì đó.
An Ninh nói với Mộ Viêm Huyên: "Anh vào nhà trước đi, tôi có chút chuyện, sẽ trở lại ngay."
Mộ Viêm Huyên nhìn bóng lưng An Ninh rời đi, ánh mắt liếc về phía người đàn ông đang đứng, trong mắt lóe lên một ý vị sâu xa.
"Anh tới đây làm gì?" An Ninh lạnh lùng hỏi người đàn ông.
"Ninh Ninh!" Người đàn ông ôm cổ An Ninh: "Anh rất nhớ em, nhớ em đến sắp điên mất rồi."
"Anh buông tôi ra!"
"Ninh Ninh, mỗi ngày trong đầu anh đều đầy ắp hình bóng của em, mở mắt là em, mà nhắm mắt lại cũng là em, Ninh Ninh, hãy trở lại bên cạnh anh đi!" Người đàn ông mạnh mẽ ôm lấy An Ninh đặt trên vách tường: "Ninh Ninh, anh sắp không chịu nổi. . . . . ."
"Cố Duy Hạo, anh buông tôi ra. . . . . . Á. . . . . ."
Cố Duy Hạo đặt bàn tay lên ngực An Ninh, dùng sức nắm, An Ninh tức giận đánh anh ta một bạt tai.
"Anh còn quấn lấy tôi như vậy...tôi sẽ gọi điện thoại cho vợ anh!" An Ninh tức giận đến nỗi thở hồng hộc, dùng tay ôm trước ngực.
"Ninh Ninh, em phải tin tưởng anh, trong lòng anh, người anh yêu chỉ có mình em thôi." Cố Duy Hạo nói: "Chỉ cần em đồng ý làm người tình của anh, mỗi tháng anh có thể cho em tiền, em có thể mua rất nhiều thứ em muốn. . . . . ."
"Câm miệng!" An Ninh tức giận làm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Cút nhanh lên, nếu không tôi sẽ gọi điện thoại cho vợ của anh ngay bây giờ!"
"Ninh Ninh, anh biết rõ em không có công việc, chỉ cần em gật đầu nhẹ, anh có thể nuôi. . . . . ."
"Không đi phải không?" An Ninh lấy điện thoại di động trong túi xách ra như muốn gọi điện thoại.
Cố Duy Hạo sợ hãi nói: "Được được, anh đi, em đừng gọi điện thoại cho vợ anh, anh đi ngay bây giờ đây. Những gì anh đã nói với em, em hãy suy nghĩ thêm một chút, suy nghĩ kỹ thì có thể gọi điện thoại cho anh. . . . . ."
"Cút!"
Người đàn ông lại lén lút rời đi.
An Ninh chậm rãi ngồi chồm hổm trên mặt đất, khóc rấm rứt.
Mộ Viêm Huyên đi tới, cũng chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm An Ninh: "Chị, chị đừng khóc."
Có lẽ là lòng quá đau đớn, nên An Ninh cũng mặc cho Mộ Viêm Huyên ôm, rúc vào trong ngực anh khóc rống lên.
Sau khi An Ninh khóc đủ rồi, ngồi trên giường trong phòng của mình, có chút không được tự nhiên nhìn Mộ Viêm Huyên đối diện, có lẽ là cảm thấy hơi ngượng ngùng.
"Chị, người đàn ông lén lén lút lút đó là ai?" Mộ Viêm Huyên hỏi.
"Không quen." An Ninh không muốn nhắc đến người đàn ông kia.
"Vậy tại sao chị lại vì anh ta mà khóc đau lòng như vậy?"
"Tôi đau có khóc vì anh ta chứ? Là do đột nhiên trong lòng cảm thấy khó chịu nên tôi mới khóc một chút cũng không được sao?" Bị người khác đâm trúng chỗ đau, trong lòng An Ninh càng thêm khổ sở, liền lớn tiếng với Mộ Viêm Huyên, ý thức được mình không nên trút giận lên người anh, nên đứng lên ra khỏi phòng: "Anh còn chưa ăn cơm trưa, tôi đi làm cho anh ăn, sau khi cơm nước xong, ở chỗ nào thì về lại chỗ đó!"
Mộ Viêm Huyên nhìn bóng lưng An Ninh rời đi, có chút bất đắc dĩ cười cười.
Cửa sổ thủy tinh vang lên mấy tiếng gõ, Mộ Viêm Huyên nghiêng đầu thì thấy anh chàng người lai tóc vàng rất đẹp trai đang dán vào cửa sổ thủy tinh.
Lập tức mở cửa sổ ra: "Tại sao là cậu? Chờ tôi một chút, ra ngay đây!"
Mộ Viêm Huyên len lén chạy ra ngoài, lôi kéo anh chàng đẹp trai tóc vàng đi tới một con hẻm hẻo lánh: "Sao cậu lại tới đây? Huyên Huyên đâu?"
"Chị ấy có chuyện không đến được, nói em ghé thăm anh một chút." Anh chàng đẹp trai tóc vàng nói: "Anh họ, anh làm em tìm anh mệt muốn chết, em đến bệnh viện, đến trước quầy lễ tân thì nhận được địa chỉ anh để lại, thật vất vả. . . . . ."
"Đừng nói nhảm nhiều như vậy, tiền đâu?"
"Tiền gì?"
"Không phải em gái tôi nói cậu đem tiền đến cho tôi sao?"
"Không có, Huyên Huyên nói em tới đón anh về."
"Tạm thời tôi không thể đi, trên người cậu có bao nhiêu tiền, cho tôi mượn trước một chút, trở về tôi sẽ trả cho cậu cả vốn lẫn lãi."
"Trên người em không có tiền, anh họ, anh không phải không biết tình huống của ta, nếu không thì cùng trở về, em lại đi làm hai đơn. . . . . ."
"Được rồi, được rồi." Mộ Viêm Huyên có chút như đưa đám: "Cậu trở về tìm em gái của tôi, lấy trước của nó một ít tiền đưa tới cho tôi."
"Anh họ, anh thật sự không trở về cùng em sao?" Anh chàng đẹp trai tóc vàng liếc mắt nhìn vào căn nhà cũ kỹ: "Anh thích nơi này sao? Đúng rồi, cô gái vừa mới khóc bù lu bù loa ấy là ai vậy?"
Mộ Viêm Huyên đột nhiên nghiêm túc nói: "Cậu không được có ý đồ với cô ấy!"
|
Ngoại truyện 4: Bắt kẻ thông dâm
Edit: Tuyết Nguyệt Lam
Nguồn: diendanlequydon.com
“Anh họ, anh đang nói gì vậy, anh phải biết em luôn thích qua lại với những cô gái giàu có, mấy loại nghèo chỉ có thể sống trong những ngôi nhà cũ này, đổi là em, em cũng không muốn. . ."
Ánh mắt Mộ Viên Huyên rét lạnh, anh chàng đẹp trai tóc vàng tự biết nói bậy, vội vàng tự tát tôii, giải thích: "Thực xin lỗi, anh họ, em nói bậy, anh yên tâm, em có hư hỏng đến mấy, cũng tuyệt đối sẽ không đánh chủ ý tới chỗ chị dâu."
"Cậu cũng thức thời đấy!" Mộ Viên Huyên vừa lòng gật đầu: "Mau trở về lấy một ít tiền tới đây cho tôi, nhớ kỹ, lần sau tới đừng để cô ấy phát hiện."
"Anh họ, anh thần thần bí bí như vậy làm gì. . ."
“Cậu quản nhiều như vậy để làm gì? Mau đi đi!" Mộ Viên Huyên thúc giục, thừa dịp An Ninh không có phát hiện phải quay lại trước.
An Ninh chuẩn bị xong cơm trưa, món ăn gia đình rất đơn giản.
Ba món mặn một món canh.
Nếu không phải anh tôi bị cô đánh, cô cũng sẽ không cố ý chuẩn bị ba món mặn một món canh.
Bình thường một mình cô ăn, đều tiết kiệm một chút.
"Thơm quá...!" Mộ Viên Huyên nghe thấy mùi đồ ăn thơm ngào ngạt, ngốc nghếch nói.
"Mau ăn đi!" An Ninh giúp anh lấy cơm.
Mộ Viên Huyên thật sự đói bụng, buổi sáng ăn hai cái bánh bao, lúc này đã buổi chiều, cái gì cũng chưa ăn, bụng đã sớm đói dán vào lưng rồi.
Bưng bát lên liền ăn.
Động tác cực kỳ tao nhã, hoàn toàn không giống bộ dáng đói bụng.
An Ninh kinh ngạc nhìn anh: "Không nghĩ tới bộ dáng anh ăn cơm lịch sự như vậy."
"Ha ha!" Mộ Viên Huyên ha ha cười ngây ngô hai lần, tiếp tục ăn cơm, "Chị làm cơm thật sự quá ngon!"
An Ninh nhẹ nhàng đẩy đồ ăn đến trước mặt anh: "Thích thì ăn nhiều một chút."
Nhìn Mộ Viên Huyên tao nhã ăn cơm, An Ninh do dự mở miệng, thăm dò hỏi: "Anh còn nhớ anh là ai không? Chỗ ở ở đâu?"
Mộ Viên Huyên lắc đầu, buông đũa xuống: "Chị đừng đuổi em đi có được hay không? Em nghe lời, sẽ không trêu chọc chị tức giận."
Nhìn ánh mắt nhỏ của anh lã chã chực khóc, diendanlequydon.co, An Ninh càng băn khoăn.
Một người đang êm đẹp bị mình đánh cho ngốc nghếch.
"Vậy anh còn nhớ vì sao anh chạy tới nhà tôi không?"
Mộ Viên Huyên vẫn lắc đầu.
"Thôi, anh mau ăn đi." Trong lòng An Ninh nói thầm, không biết nên làm sao với anh.
Hiện giờ mình đã bỏ việc, nuôi sống mình còn khó, lại còn nuôi them một người, lại còn cả tiền viện phí thuốc men.
"Chị không ăn sao?" Mộ Viên Huyên thấy An Ninh không hề động đũa.
"Tôi không đói bụng, giữa trưa đã ăn, anh ăn đi."
Lúc này An Ninh đâu có tâm tình ăn cơm.
Mộ Viên Huyên cơm nước xong, An Ninh nhanh nhẹn thu dọn bát đũa, xem thời gian, đã là buổi chiều.
Cô muốn ra ngoài tìm việc rồi.
"Anh không nhớ rõ anh là ai, vậy tôi gọi anh ngốc nha." An Ninh nói.
Mộ Viên Huyên cảm thấy tên này quá khó nghe. "Được." Mộ Viên Huyên giống như đứa trẻ ba tuổi gật đầu.
"Bây giờ tôi muốn ra ngoài tìm việc, một mình anh ngoan ngoãn ở nhà có được hay không?" An Ninh kiên nhẫn hỏi: "Anh có thể xem tivi cũng có thể đi ngủ, hay chơi gì cũng được."
Mộ Viên Huyên cực kỳ nghe lời gật đầu.
An Ninh cầm túi xách đi ra ngoài.
Đến buổi tối, An Ninh mang theo mấy cái túi trở lại.
Vừa muốn mở cửa, cửa phòng khách lại đột nhiên bị mở ra, Mộ Viên Huyên một đầu nhảy lên ôm lấy An Ninh: "Cuối cùng chị cũng trở lại!"
An Ninh bị hoảng sợ, phản ứng kịp sau đó vuốt ngực.
"Tôi mang về cho anh mấy cái bánh bao, đói bụng thì ăn một cái lót dạ đi, tôi đi chuẩn bị cơm chiều."
Trong phòng bếp, An Ninh vo gạo chuẩn bị cơm chiều.
"Chị, chị tìm được công việc rồi sao?" Mộ Viên Huyên khờ dại hỏi.
An Ninh gật đầu: "Tìm được rồi, tại công ty làm văn phòng."
Tìm việc đối với cô mà nói cũng không khó, sợ là sợ mới vừa làm được hai ngày thì lại bj viện mốt cái cớ nào đó rồi sa thải.
Nhưng hiện thực tàn khốc thường thường là ghét của nào trời trao của nấy.
Chuẩn bị tốt cơm chiều, An Ninh nấu cháo bưng lên bàn ăn, diendanlequydon.co, lấy bánh mỳ đặt trong mâm ở trên bàn.
"Anh ngốc, anh ăn trước đi, tôi đi cho Tiểu Hắc ăn chút gì đó."
"Tiểu Hắc. . . ?" Mộ Viên Huyên nhìn An Ninh bưng một bát cháo đi ra ngoài.
Trời đầy sao, An Ninh nương theo ánh sáng dẫm xuống đường đá đi ra sân, đi tới đầu ngõ, xa xa liền nghe thấy tiếng kêu của tiểu Cẩu.
Trong chuồng phía dưới tường vây, tiểu Cẩu nhìn An Ninh đến gần, kích động kêu.
"Tiểu Hắc, mày cũng đói bụng lắm đi!" An Ninh đem trong bát cháo hoa rót vào trong bát ăn cơm của tiểu Cẩu, nhẹ nhàng đổ cho tiểu Cẩu.
Tiểu Cẩu lại kêu một tiếng, giống như là cảm tạ cô, cúi đầu nồng nhiệt bắt đầu ăn.
"Chị, con chó này tên là Tiểu Hắc sao? Nó vì sao không được. . ." Mộ Viên Huyên đưa ta muốn túm con chó nhỏ.
"Đừng. . ." An Ninh vội vàng ngăn anh lại.
Sâu rộng - -!
Tiểu Cẩu nhe rang đề phòng, giống như rất cảnh giác người lạ tiếp xúc.
"Đừng chạm vào nó." Dưới tình thế cấp bách An Ninh bắt lấy tay Mộ Viên Huyên: "Tiểu Hắc là một con chó hoang, vào đêm trăng tròn nó tận mắt nhìn thấy mẹ nó bị giết, sợ hãi trốn ở trong góc tường không dám ra. Nó rất sợ con người, chỉ cần có người lạ tiếp xúc, nó sẽ kinh hoảng mà công kích."
Mộ Viên Huyên nhìn tiểu Cẩu mà thương cảm, ánh mắt lúc lơ đãng nhìn thấy tay mình bị An Ninh cầm.
An Ninh giờ phút này hoàn toàn không có ý thức rằng mình nắm tay anh, lôi kéo anh đi: "Được rồi, chúng ta trở về đi."
Hai người cùng về đến nhà, An Ninh mới ý thức được mình nắm tay anh.
Vội vàng buông ra.
"Mau ăn cơm chiều đi." Đôi má An Ninh có chút hồng.
Sau khi ăn xong An Ninh thấy khó xử.
Chỗ cô ở chỉ có một gian phòng ngủ, còn lại là một gian phòng khách và phòng bếp còn có buồng vệ sinh, căn bản không có phòng thừa.
Nhưng trong nhà hiện tại có thêm một người nên ở sao đây?
An Ninh nhìn mắt Mộ Viên Huyên, trải chiếu trên mặt đất.
"Anh ngủ trên giường đi." An Ninh dặn dò.
Mộ Viên Huyên nhìn thoáng qua giường nhỏ, ánh mắt rơi xuống chiếc chiếu trên mặt đất: "Chị ngủ chỗ nào?"
"Tôi thân thể khỏe mạnh, có chăn đệm nằm dưới đất cũng được, anh mau về trên giường đi ngủ đi."
An Ninh lấy gối đầu và chăn mỏng đặt trên chiếu, Mộ Viên Huyên lại đột nhiên ngồi xuống: "Chị, em muốn ngủ trên mặt đất."
"Trên mặt đất vừa cứng lại lạnh, anh mau lên trên giường ngủ đi."
"Không không, em muốn ngủ trên mặt đất." Mộ Viên Huyên giống đứa trẻ ba tuổi tỏ vẻ vô lại, đột nhiên lại gần An Ninh: "Nếu không em và chị cùng ngủ trên mặt đất. . ."
An Ninh phản xạ có điều kiện đứng lên: "Anh thích ngủ trên mặt đất vậy thì ngủ đi."
Tuy bây giờ anh đang bị ngốc, nhưng dù sao cũng là đàn ông.
Chỉ cần anh vừa tựa vào gần, An Ninh sẽ không hiểu sao mà cảm thấy hoảng hốt.
Vội vã vào buồng vệ sinh.
Rửa mặt chải đầu xong đi ra, thấy Mộ Viên Huyên đã nằm trên mặt đất ngủ thiếp đi.
An Ninh nhìn thoáng qua người đàn ông yêu nghiệt ngủ trên mặt đất, có bộ dáng đẹp trai như vậy, nếu như cứ ngốc như vậy mãi, vậy lỗi của cô thật lớn.
Về sau chẳng phải anh ta sẽ sống với cô cả đời sao?
An Ninh nằm ở trên giường dần dần ngủ thiếp đi.
. . .
Sáng sớm hôm sau, An Ninh vội vã đến công ty đi làm.
Ngày đầu tiên tuyệt đối không thể muộn.
Mộ Viên Huyên tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, An Ninh đã sớm không thấy tung tích rồi.
Ra khỏi phòng, thấy trên bàn cơm trong phòng khách bầy cháo hoa và hai cái bánh bao.
Nhìn trên bàn cơm, trong lòng Mộ Viên Huyên cảm thấy ấm áp.
Cảm giác mình giống như người chồng ngủ dậy muộn, vợ đi làm còn không quên chuẩn bị bữa sáng.
Có người chồng nào để vợ đi làm vất vả còn mình ở nhà hưởng thụ hay không?
Sao lại cứ có cảm giác mình giống " tiểu bạch kiểm " vậy?
Nhanh đến giữa trưa, Mộ Viên Huyên nghe thấy hai tiếng còi, đi ra phòng khách, thấy một tên tóc vàng Giang Hào ngồi ở trong xe cười vẫy tay về phía anh.
Giang Hào xuống xe: "Anh họ, đây là chị họ bảo em đưa cho anh, chị ấy nói chuyện của anh chị ấy vẫn chưa nói với dì Dĩ Mạch và dượng, bảo anh mau chóng trở về."
"Đừng dài dòng, cậu có thể đi." Mộ Viên Huyên lấy tiền liền đuổi khách.
"Anh họ, em làm chân chạy giúp anh vất vả như vậy, vừa tới sao đã đuổi em đi? Cũng sắp đế chưa rồi, tốt xấu gì cũng nên mời em bữa cơm đi chứ!”
"Tự ăn đi, tôi không rảnh. . ."
"Chị dâu ở bên trong? Giới thiệu một chút đi!" Giang Hào nói xong liền muốn đi vào, bị Mộ Viên Huyên ngăn lại.
"Chỉ có một mình tôi, cô ấy đi làm rồi. Cậu mau đi đi!"
"Anh họ, chỉ có một mình anh? Cũng giữa trưa rồi, chắc chị dâu đi làm cũng sắp về rồi, đi, chúng ta cùng đi ăn một bữa đi." Giang Hào cứng rắn lôi kéo Mộ Viên Huyên lên xe.
*
Trong công ty, An Ninh vội trước vội sau.
Đây là ngày đầu tiên cô đi làm, đặc biệt thật cẩn thận.
Sợ làm không tốt lại bị cuốn gói.
"An Ninh, Tổng giám đốc bảo cô đi một chuyến." Giọng đồng sự khiến An Ninh hoảng sợ.
Mỗi lần tìm việc, cũng sẽ bị xa thải.
Gõ cửa phòng Tổng giám đốc, An Ninh tâm tình không yên tiến vào: "Tổng giám đốc, anh gọi tôi?"
Tổng giám đốc chậm rãi ngẩng đầu, An Ninh giật mình mở to hai mắt: "Cố Duy Hạo?" Xoay người rời đi.
Cố Duy Hạo bước lên phía trước ngăn cô lại: "Ninh Ninh, em đừng đi, anh có lời muốn nói với em."
"Tôi với anh không có gì có thể nói!" An Ninh dùng lực vùng vẫy, "Buông tay!"
"Ninh Ninh, anh hãy nghe tôi nói!" Cố Duy Hạo như thế nào cũng không buông tay: "Bây giờ căn bản em không có khả năng tìm được việc khác, chỉ có ở lại nơi này của anh, Ninh Ninh, anh nói vẫn là câu nói kia. . ."
"Đừng có nằm mơ!" An Ninh cắt ngang: "Buông tay! Nếu không tôi sẽ gọi điện thoại cho vợ anh."
"Ninh Ninh, em đừng mỗi lần gặp mặt đều uy hiếp anh như vậy có được hay không? Anh đối với em là thật tâm, anh chưa từng yêu vợ của anh, Ninh Ninh, ở lại bên cạnh anh. . ."
"Cố Duy Hạo!" An Ninh lớn tiếng quát lớn: "Anh còn không biết liêm sỉ? Anh cũng đã có vợ, lại vẫn quấn lấy tôi như vậy là có ý tứ gì?"
"Anh yêu chính là em, Ninh Ninh!"
"Anh phản bội tôi cưới cô gái khác, lại dùng thủ đoạn hại tôi mất đi công việc, bây giờ lại bức tôi làm tình nhân của anh, đây là yêu tôi?"
"Không phải anh, Ninh Ninh, em đừng hiểu lầm, là vợ của tôi sau lưng giở trò hại em mất đi công việc."
"Anh và vợ anh cùng một loại, tôi không muốn lại nhìn thấy anh. . ."
"Ninh Ninh, chớ đi, anh thật sự rất yêu em, mỗi ngày anh đều nghĩ đến em. Anh nhớ em muốn điên rồi, làm tình nhân của anh, anh có thể cho em rất nhiều tiền, em không cần đi tìm việc. . ." Cố Duy Hạo mạnh mẽ ôm lấy An Ninh, ấn cô xuống sofa.
"Buông, Cố Duy Hạo!" An Ninh dùng lực vùng vẫy: "Cố Duy Hạo, đừng khiến tôi coi thường anh!"
"Ninh Ninh, cho anh đi, anh khống chế không nổi, anh cảm giác trong thân thể anh huyết dịch đều đã sôi trào rồi." Cố Duy Hạo không quan tâm đè ép xuống.
Cửa ban công đột nhiên bị một cước đá văng, một cô gái trang điểm lộng lẫy hùng hổ vọt vào, quát lớn một tiếng: "Cố Duy Hạo!"
Cố Duy Hạo sợ tới mức đẩy An Ninh trên người té xuống, nhìn cô gái cường thế kia, kinh hoảng kêu: "Bà xã, sao em lại tới đây?"
"Tôi không đến thì sao biết anh với người tình cũ đang nối lại tình xưa?" Cô gái kia đi nhanh đến, dơ tay hung hăng tát vào trên mặt An Ninh: "Đồ tiện nhân không biết xấu hổ này, dám đến trong công ty quyến rũ chồng tôi!"
An Ninh bị một cái tát đầu óc choáng váng: "Là chồng cô ép buộc tôi, sao cô có thể mặc kệ chồng mình vậy?"
"Cô dám cãi?" Cô gái kia dơ tay định đánh, bị Cố Duy Hạo ngăn lại.
"Bà xã, thôi. . ."
Bốp!
Cô gái kia dơ tay tát Cố Duy Hạo một cái: "Anh câm miệng cho tôi!"
Cố Duy Hạo lập tức thành rùa đen rút đầu, ngậm miệng rồi.
Cô gái kia cường thế nhìn An Ninh: "Tiện nhân, cô thích làm kẻ thứ ba quyến rũ chồng tôi như thế sao? Cô tưởng Dương Tiểu Nhã tôi dễ khi dễ thế sao?"
An Ninh cũng không khuất phục cường thế và chỉ trích của cô ta: "Rốt cuộc ai mới là kẻ thứ ba? Năm đó tôi và Cố Duy Hạo quen biết, anh ta vẫn chưa quen cô!"
"Công phu trên giường của cô không lợi hại, buộc không được tâm người đàn ông, còn trách ai?" Dương Tiểu Nhã khinh thường nói: "An Ninh, tôi nói cho cô biết, hiện tại tôi và Cố Duy Hạo đã kết hôn, mời cô cách xa chồng tôi một chút, nếu không đừng trách tôi không khách khí."
"Những lời này hẳn là tôi nói, mời cô quản chồng cô cho tốt, đừng để anh ta quấn lấy tôi mãi!"
"Cô dám nói chuyện với tôi như vậy?" Dương Tiểu Nhã phẫn nộ chỉ vào mũi An Ninh quát.
An Ninh tiếp tục thêm dầu vào lửa: "Chồng cô nói cho tới bây giờ đều không có có yêu cô, chỉ yêu một mình tôi, muốn tôi làm tình nhân, đối với người như cô không có hứng thú, công phu trên giường của cô lợi hại như thế, mời cô cho chồng của cô ăn no, đừng để anh ta lại. . ."
"An Ninh, cô muốn chết!" Dương Tiểu Nhã tức giận đến không để ý hình tượng đánh tiếp, đối với An Ninh vừa bắt vừa đánh.
Bên ngoài văn phòng cái viên chức khác nhìn một màn bên trong, tất cả đều kinh ngạc miệng giống như nhét một quả trứng gà.
|
Ngoại truyện 5: Mặt trắng nhỏ (Tiểu bạch)
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Cố Duy Hạo giống như rùa đen rụt cổ tránh bên cạnh.
Không dám tiến lên trước can ngăn và bảo vệ người trong miệng luôn nói yêu là An Ninh.
An Ninh tóc tai bù xù bị đuổi ra khỏi công ty, quần áo cũng bị bà xã Cố Duy Hạo là Dương Tiểu Nhã xé hư.
Công việc vừa mới được nửa ngày đã không còn.
An Ninh dọn dẹp đồ đạc của mình nhếch nhác rời đi, cô không biết công ty này là tài sản nhà họ Dương.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Dương Tiểu Nhã bắt lấy Cố Duy Hạo vừa đánh vừa mắng.
“Cố Duy Hạo, anh lại dám lén lút sau lưng tôi làm loạn với người phụ nữ kia? Anh không muốn sống nữa có phải không?”
“Xin lỗi bà xã, là cô ta quyến rũ anh, trong lòng anh vẫn chỉ yêu mình em…”
“Anh vẫn chỉ yêu tôi sao?” Dương Tiểu Nhã lạnh lùng hỏi.
“Đúng vậy, anh vẫn luôn yêu em, bà xã.”
“Tại sao con tiện nhân kia nói cho tới giờ anh yêu không chỉ có mình tôi?”
“Là cô ta cố ý chia rẽ tình cảm của chúng ta, cũng vì ban đầu anh không chọn cô ta.”
“Thật sao?”
“Thật…”
“Anh còn dám nói dối tôi?” Dương Tiểu Nhã nổi điên cầm tài liệu trên bàn đuổi theo đánh Cố Duy Hạo, “Lúc tôi đi vào thấy anh ép buộc cô ta, anh còn dám nói dối cô ta quyến rũ anh? Anh làm như Dương Tiểu Nhã tôi là kẻ ngốc hả? Hôm nay anh xem tôi dạy dỗ anh thế nào!”
“Bà xã, xin lỗi, em tha thứ cho anh đi, nhân viên bên ngoài đang nhìn đấy, chừa cho anh chút mặt mũi….”
“Mặt mũi? Anh còn biết sĩ diện? Dám trốn tôi làm loạn cùng người phụ nữ khác mà còn cần mặt mũi sĩ diệnc sao?”
“A….”
Trong phòng làm việc tổng giám đốc vang lên từng đợt gào khóc thảm thiết.
Trên xe buýt, An Ninh ôm đồ mình dựa vào tay vịn, cố ý xem thường ánh mắt khác lạ người xung quanh nhìn cô.
Tóc cô nằm loạn xạ, quần áo cũng bị kéo rối loạn, trên mặt còn có vết thương bị cào, má trái sưng một mảng lớn, thoạt nhìn vô cùng chật vật nhếch nhác.
Nhưng giờ phút này An Ninh không suy nghĩ được gì nhiều.
Cô cúi mặt nghe tiếng xe buýt nhắc nhở tới trạm mới ôm đồ mình xuống xe.
Trong một nhà hàng Tây gần trng tâm chợ, Mộ Viêm Huyên gọi bò bít tết và rượu vang.
Giang Hào cũng theo gót gọi như anh, món thịt bò trước mặt không thèm động đũa, chỉ nhiệt tình uống rượu vang.
“Giang Hào, cậu uống nhiều như vậy lát nữa sao lái xe?” Mộ Viêm Huyên tao nhã ăn món Tây giương mắt hỏi.
“Vậy nếu không thì lát nữa anh họ lái xe em rồi cùng nhau đi về!” Giang Hào cười, uống thêm một ly nữa.
“Lát nữa anh phải về quê, anh chở cậu cùng về đến lúc đó sao cậu về nhà được?”
“Anh họ, không phải em nói anh chứ, anh về dưới quê tồi tàn kia có gì tốt chứ? Không bằng gọi điện thoại cho chị dâu….” Đang nói thì đột nhiên di động vang lên.
Giang Hào nhận máy, bộ dạng trở nên như tên mặt trắng nhỏ cười nói: “Được, bảo bối, anh lập tức đi ngay, lát nữa gặp.”
Mộ Viêm Huyên đặt dao nĩa xuống, có vài phần nghiêm trang nói: “Giang Hào, cậu như vậy là không thể được, cả ngày dây dưa với đám phú bà kia, bảo cậu tới khách sạn cậu lại….”
“Anh họ, em không kịp mất, lát nữa tự anh về nhé, em đi trước. Đúng rồi, nhớ trả tiền, đi đây.”
Giang Hào uống cạn ly rượu vang rồi vội chạy đi.
Mộ Viêm Huyên bất đắc dĩ lắc đầu, mặc dù mình cũng không nghiêm chỉnh gì nhưng ít nhất cũng xử lý gọn gàng đâu ra đấy công việc của tập đoàn Mộ thị trong nước.
Còn Giang Hào quả thật chỉ có thể dùng từ khoa trương để hình dung.
Bảo cậu ta tới khách sạn cậu ta không chịu, cả ngày chỉ biết làm mặt trắng nhỏ (Tiểu bạch = kiểu giống như trai bao) dây dưa không rõ với mấy phú bà kia.
Nếu như không phải mẹ mình dặn dò mình phải chăm sóc cậu ta thì anh thật sự chẳng muốn xen vào làm gì.
Giang Hào uống rượu lái xe đi.
Trong biệt thự tư nhân ở khu nhà giàu, anh ta xuống xe đẩy cửa đi vào.
“Bảo bối anh tới rồi!”
Trong phòng khách một người phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi nhưng vì được chăm sóc cẩn thận nên thoạt nhìn chỉ tầm hơn 30 tuổi, đi lên ôm đầu tóc vàng của Giang Hào.
“Anh đã tới, bắt em chờ mãi!”
“Anh vừa nhận điện thoại của em thì lập tức chạy tới liền.” Giang Hào làm như nhìn thấy người yêu thương nhất, ôm ấp người phụ nữ lớn tuổi vừa hôn vừa cắn.
Vì Giang Hào là con lai bộ dạng lại rất đẹp trai, khi làm người tình lại biết nói lời quan tâm khiến phụ nữ thích thú, vì vậy có rất nhiều phú bà và cả một số cô gái con nhà giàu cũng thích bao nuôi anh ta.
Còn giao dịch tiền sắc đối với Giang Hào mà nói đã sớm rất bình thường.
Anh ta không ăn trộm không ăn cướp, chỉ là bán nhan sắc lấy tiền mà thôi.
Trong phòng ngủ, người phụ nữ trung niên được Giang Hào hầu hạ càng kêu to.
……
Mộ Viêm Huyên thuê xe tới vùng nông thôn, đi tới đầu ngõ thì xuống xe.
Tránh khiến mọi người nhìn thấy một kẻ ngốc là anh còn có thể thuê xe.
An Ninh vô cùng chật vật ngồi dựa vào trong góc tường rào, nói chuyện với con chó nhỏ trong lồng.
“Tiểu Hắc, chị lại mất công việc rồi. Thì ra tổng giám đốc công ty kia là anh ta, bà xã anh ta xông vào công ty đánh chị, nói chị quyến rũ ông xã cô ta.”
An Ninh thấp giọng nói xong hốc mắt đỏ lên.
“Lúc đầu chị và Cố Duy Hạo chuẩn bị kết hôn, cô ta là người thứ ba nhúng tay vào phá hoại tình cảm của bọn chị, bây giờ cô ta lại….”
Mỗi lần gặp phải chuyện gì không hài lòng, An Ninh chỉ có thể tới đây nói nhảm với con chó nhỏ đáng thương này.
Từ đằng xa Mộ Viêm Huyên nhìn thấy An Bình chật vật liền đi qua, vừa nhìn thì biết cô bị người ta bắt nạt.
“Chị!”
An Ninh vội lau khô nước mắt đứng lên: “Tên ngốc, sao em ở chỗ này?”
“Em buồn nên muốn tìm Tiểu Hắc chơi.” Mộ Viêm Huyên tùy tiện kiếm cớ: “Chị, không phải chị đi làm ư? Sao lại trở về đây rồi?”
An Ninh đau khổ cười một tiếng: “Chúng ta đi về thôi.”
Cô ôm đồ đạc của mình đi đằng trước, đáy mắt Mộ Viêm Huyên thoáng hiện vẻ khác lạ.
An Ninh dùng một ngày để nghỉ ngơi và phục hồi tâm tình vụn vỡ của mình.
Mộ Viêm Huyên nhìn ra tâm tình cô không tốt, giả ngây giả ngô vừa nói bóng nó gió hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng An Ninh suy sụp không muốn nói gì nhiều.
Điện thoại di động cô cứ vang lên, cuối cùng An Ninh trực tiếp tắt máy ngã xuống giường nhắm mắt lại, muốn cách biệt với thế giới bên ngoài.
Ngày dần trôi qua.
An Ninh làm như chưa xảy ra chuyện gì, yên lặng như ngày thường chuẩn bị cơm tối xong bới thêm một chén đưa cho Tiểu Hắc.
Đầu ngõ đen như mực bỗng nhiên xuất hiện một bóng người ôm lấy An Ninh mạnh mẽ lôi vào trong ngỏ hẽm tối thui.
“Cứu mạng…”
Đột nhiên miệng bị che lại, chén trong tay rớt xuống đất vỡ toang.
Trong bóng tối vang lên giọng Cố Duy Hạo.
“Ninh Ninh, là anh.”
An Ninh yên tĩnh trở lại, dùng sức đẩy tay anh ta ra: “Anh muốn làm gì?”
“Ninh Ninh, anh tới là để nói xin lỗi em.”
An Ninh không muốn để ý tới anh ta, đẩy anh ta ra muốn đi.
Cố Duy Hạo vẫn cứ ôm lấy cô đè cô lên trên tường rào không để cho cô đi. Truyện bên diễn đàn lqequydon
“Ninh Ninh, anh biết anh sai rồi, sáng nay bà xã anh hung dữ với em như vậy, anh không biết sao cô ấy lại biết em tới công ty….”
“Đủ rồi!” An Ninh quát lớn: “Cố Duy Hạo, tôi không muốn nghe anh nói những điều này nữa, càng không muốn nhìn thấy anh, mời anh buông tôi ra, tôi phải về.”
“Ninh Ninh, anh thật sự yêu em.”
“Thế thì sao? Tôi bị bà xã anh đánh?”
“Không phải bây giờ anh tới để nói xin lỗi em sao? Đúng là bà xã anh có chút quá đáng…”
“Cố Duy Hạo, anh mau buông tôi ra, tôi không muốn nói chuyện với anh.” An Ninh cố gắng giãy dụa lại bị bao vây chặt chẽ giữa cơ thể Cố Duy Hạo và tường rào.
“Ninh Ninh, anh xin em cho anh thêm một cơ hội nữa đi.” Cố Duy Hạo nói, “Bà bã anh cô ấy đã lén bắt chuyện với tất cả tổng giám đốc các công ty ở đây, hiện giờ không có bất kỳ công ty nào nguyện ý tuyển em, chỉ cần ở bên cạnh anh, anh sẵn lòng nuôi em.”
“Tôi không cần!” An Ninh lạnh lùng từ chối.
“Ninh Ninh, em đừng giở tính trẻ con ra được không? Em không có công việc dựa vào gì nuôi sống em? Trong khu trung tâm anh có một tòa nhà, em có thể ở đó…”
“Cố Duy Hạo, anh nghe mà vẫn chưa hiểu lời của tôi sao? Cho dù tôi có chết đói đi chăng nữa cũng không làm tình nhân của anh, xin anh đừng hy vọng.”
“Ninh Ninh, anh biết em vì quá yêu anh nên mới hận anh như vậy, hận anh phản bội em.”
Cố Duy Hạo còn nói: “Ngoại trừ danh phận, anh dùng những thứ khác bù đắp cho em.”
“Xin anh thu hồi bộ dạng giả nhân giả nghĩa trước mắt này đi, cho dù bây giờ anh ly hôn tôi cũng sẽ không gả cho anh. Tôi đã không còn suy nghĩ gì về anh nữa, khoảnh khắc ba mẹ tôi qua đời, đối với anh tôi đã hoàn toàn chết tâm rồi.”
Hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
“Ninh Ninh, chú dì mất anh cũng rất xin lỗi, nhưng thật sự chuyện đó không liên quan gì đến anh, anh không nghĩ tới họ lại xảy ra tai nạn xe, đây là ngoài ý muốn.”
Cố Duy Hạo sờ khuôn mặt An Ninh, đã có phần gấp gáp.
“Ninh Ninh, chú dì đã mất, hãy để anh thay họ chăm sóc em nhé.”
Trong ngõ nhỏ tối đen truyền tới tiếng vật lộn, Cố Duy Hạo đè An Ninh lên vách tường, vừa hôn vừa sờ.
An Ninh chỉ cảm thấy ghê tởm, giơ tay lên tát Cố Duy Hạo một cái.
Tiếng bạt tại thanh thúy vang lên chọc giận Cố Duy Hạo, anh ta nắm hai tay cô đang giãy dụa: “Ninh Ninh, anh nói chuyện với em đủ khép nép rồi, em không muốn uống rượu mời mà chỉ thích uống rượu phạt chứ gì!”
“Cố Duy Hạo, nếu anh không buông tôi ra tôi la lên đó!”
“Chỗ này bình thường rất vắng người, chờ em gọi người tới thì đã muộn rồi.”
Cố Duy Hạo nói xong cường hôn An Ninh, mặc kệ cô có bằng lòng hay không, Bá Vương thượng ngạnh cung đã.
An Ninh bị đè trên tường đột nhiên ngừng giãy dụa, con mắt sáng trong kinh ngạc nhìn sau lưng Cố Duy Hạo.
Một bàn tay thon dài chợt nắm tóc Cố Duy Hạo mạnh mẽ kéo anh ta ra nặng nề xô vào trên tường.
Cố Duy Hạo bất ngờ không kịp phòng ngự, gào khóc thảm thiết che đầu đau vì bị va chạm.
“A… Ai vậy, ai xô tôi…” le&quydon
Tiếp đó là một quyền đánh lên mặt, bóng đen cao lớn giơ chân lên nặng nề đạp một cước ngay bộ phận quan trọng của Cố Duy Hạo.
Cố Duy Hạo che phần dưới bụng, đau đớn như bị rút gân.
Thấy bóng đen lại muốn đánh anh ta, Cố Duy Hạo bị dọa sợ khập khiễng chạy trốn.
An Ninh thấy Cố Duy Hạo bỏ đi mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn bóng đen trong bóng tối khách khí nói , “Cảm ơn.”
Bóng đen chậm rãi tới gần, hai tay thon dài sửa lại quần áo xốc xếch giúp An Ninh.
An Ninh nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh, vừa lúc bóng đen cúi đầu, ngay khi cô ngẩng đầu liền hôn xuống.
Thời gian dường như bỗng dừng lại.
Chờ tới lúc An Ninh lấy lại tinh thần, bóng đen đã rời khỏi môi cô, đắc ý như đứa trẻ vừa thành công gây chuyện quái đản, “Chị, em hôn chị!”
An Ninh giống như bị sét đánh, cả người ngơ ngác đứng đó.
Hết ngoại truyện 5
|