Bà Xã Đừng Chạy
|
|
Tác giả: Đô Đô Lang
Convert: ngocquynh250
Edit: Lavender89
Beta: Nora
Giới thiệu:
Đây là ép hôn, Tân Đồng vừa trải qua sinh nhật thứ mười lăm, nhưng đã bị ép buộc phải sống chung, chuyện này là việc mà mỗi cô gái trưởng thành đều gặp phải. Muốn ép buộc cô ở cùng người khác, cô khẳng định việc này không đáng lo, không cần cô ra tay, những người anh em cùng lớn lên từ nhỏ đã làm loạn lên, cũng đủ khiến cho người khác chịu không được phải bỏ đi. Đáng tiếc, một mình ông ngoại ra lệnh, những đứa nhỏ kia làm sao dám động?
Nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt đang nói chuyện ôn hòa với người lớn trong nhà, dường như đây là người đàn ông mà cô phải nhẫn nhịn chịu đựng sống cùng trong tương lai, cô nở nụ cười không có chút thiện chí, nhưng ngoài dự đoán lại nhận được một nụ cười khinh bỉ, đuôi mắt hếch lên, có chứa khiêu khích, khóe miệng khẽ nhếch, bề ngoài giống như đang chế giễu…
“Nhìn hai đứa nó xem, lúc đầu ở bên nhau vui vẻ biết bao, bây giờ lại như hai người xa lạ, có điều những ngày tháng sau này còn dài lắm!”
|
Mở đầu
Trâu Thần, không được tính là một cái tên vang dội, nhưng trong học viện quân sự được vây quanh bởi màu xanh của quân phục, cái tên này nhà nhà đều biết, mọi người đều biết, đây là đứa cháu đích tôn được viện trưởng trường quân sự cưng chiều nhất, tương đương với vị trí hoàng thái tôn ở thời cổ đại. Không chỉ có như vậy, giống như là trải qua tính toán kỹ lưỡng, mỗi một phần trên cơ thể cậu đều được phối hợp một cách tinh xảo, bối cảnh tốt, tướng mạo đẹp trai, đầu óc thông minh cùng với khí thế vương giả bẩm sinh.
Đáng tiếc…
Vương giả chưa trưởng thành cũng chỉ có thể ngoan ngoãn để ông nội ôm vào trong lồng ngực rắn chắc, bĩu môi, mặt lộ vẻ không cam lòng…
“Chào viện trưởng!” Một tiếng hô vang lên. Một quân nhân trẻ tuổi vừa rồi còn nói cười vui vẻ trong nháy mắt đứng thẳng, vô cùng đúng chuẩn hướng tới năm người vừa mới bước vào trong phòng khách tiến hành nghi thức chào.
Cùng lúc đó, tiếng cười vui vẻ lúc nãy đột ngột bị cắt đứt bởi vì tình huống bất ngờ, người ngồi người đứng, người cười người ồn ào, chàng trai trẻ đối với từng người từng người tiến hành nghi thức chào.
“Ông Trâu à, lúc ông tới, tôi xem không giống như tôi mở tiệc rượu, ngược lại giống như là muốn mở hội nghị quân sự, kéo khuôn mặt lừa kia của ông lại đi.” Một ông lão cười hiền hòa từ bàn bước ra đón, trong giọng nói mang theo một ít ý cười mắng nhưng cũng hòa hoãn được không khí ngột ngạt xung quanh, nhất là nụ cười kia so với ánh mặt trời còn rạng rỡ hơn, những người xung quanh đang tiến hành nghi thức cũng nở nụ cười.
Quả nhiên, khuôn mặt lúc nãy còn nghiêm túc của ông lão lập tức gian nan nở ra một nụ cười: “Tôi nghĩ có lẽ vẻ mặt tôi bị tiếng gầm của Lý Cương dọa nên mới như vậy, tôi chỉ mới ôm cháu trai, vừa mới thả lỏng cơ thể được một chút đã bị tiếng hô kia kéo quay về chiến trường, tôi làm sao giống ông Tiếu Diện Hổ biết làm chuyện có tình nghĩa, hay là sau này tôi cũng bỏ mặc việc quản lý để tham gia cùng mọi người.” Trong lời nói có chút giống như ai oán, chỉ là giọng điệu cùng khuôn mặt kia lại giống như ra lệnh, khiến người xung quanh buồn cười cũng không dám cười, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
“Được rồi ba, ba cũng không nhìn Tiểu Thần Thần trong lòng chú Trâu xem.” Tân Ninh kịp thời cắt ngang chuyện cười toát mồ hôi lạnh của hai người, trêu chọc chàng trai trong lòng ông lão: “Thằng nhóc này chỉ cần trề môi, cũng có thể treo được mấy bình dầu rồi.”
Theo ánh mắt của con gái, ông Tân người bị ông Trâu gọi là “Tiếu Diện Hổ” kịp thời tạm dừng cuộc tranh cãi không thể thiếu trong mỗi lần gặp bạn.
Mà Trâu Thần rõ ràng không vui khi tất cả những người lớn đều dồn sự chú ý đến mình, đôi mắt đen láy không rõ ý vị híp lại, một giây trước khi bàn tay ngọc chạm tới khuôn mặt xinh đẹp, có chút ghét bỏ lại giống như xấu hổ vùi vào cổ ông nội, mặc dù bàn tay kia trắng nõn cũng rất thơm nhưng mà cậu có thể đoán được, nếu chạm vào bàn tay này đồng thời sẽ có nhiều bàn tay khác từ bốn phương tám hướng đưa đến, cậu bé cực kỳ không thích khuôn mặt của mình bị người khác nhéo như vậy, nhưng trước mắt chỉ có thể tránh né. Vẫn còn nhiều thời gian, một ngày nào đó cậu sẽ cho tất cả mọi người không cách nào không theo lập trường của mình...
“A, Tiểu Thần Thần xấu hổ.” Tân Ninh cười đầy thú vị, thuận tiện đưa tay cố ý trêu chọc, trong lòng lại âm thầm tính toán, đứa bé này nhíu mày không giống như đang xấu hổ, còn nhỏ mà lòng dạ dã hẹp hòi như vậy, lớn lên sẽ không hay lắm.
Trên đời này người hiểu rõ con cái nhất chỉ có mẹ mình, mẹ Trâu đã sớm thấy tính cách nhỏ mọn của con trai mình, thừa lúc Tân Ninh trêu chọc vội vàng nhận lấy con trai từ trong lòng ông Trâu, ghé vào tai thằng bé nhỏ giọng nói: “Con tự mình chạy chơi, xem con có thế chạy được bao xa.” Ngay sau đó buông tay, để cậu bé lên mặt đất.
Nghe mẹ mình nói câu kia, trong nháy mắt Trâu Thần nhíu mày, cậu bé hoài nghi không biết gia đình này rốt cuộc là tổ hợp gì, sao tính tình của mỗi người lại khác nhau như vậy, khuôn mặt của cậu từ lúc nào đã bị nhéo thành đầu heo...
“Tiểu Thần Thần thật đáng yêu, nhìn khuôn mặt xem, Tiểu Tuệ nhà tôi cũng không thể sánh bằng.” Chủ nhân đôi tay bắt đầu chơi đùa khuôn mặt của Trâu Thần.
Tiểu Tuệ cơ bản là một cô bé mít ướt! Trâu Thần bất mãn kháng nghị, uốn éo bảy tám lần mới có thể đưa khuôn mặt đáng thương của mình thoát khỏi đôi bàn tay kia, hu hu, thật đau, rõ ràng là bà ấy có ý trả thù, không phải lần trước cậu chỉ sơ ý khiến con gái bà khóc thôi sao.
“Không phải.” Ngay sau đó nhiều người xông tới, bắt đầu cố ý tỏ ra thân cận trước mặt nhà họ Trâu tiếp cận với nhân vật chính.
Nhìn đông đảo mọi người bước tới, mà mẹ mình cũng đang chờ chế giễu, Trâu Thần giận đến thiếu chút nữa xù lông, xa xa nhìn lại không biết từ lúc nào đã có rất nhiều chiến hữu, cấp dưới hòa mình vào cùng gia đình mình, cậu bi ai đối mặt với thực tế. Hung hăng nhìn một dì ở gần mình, mặc dù cậu rất nhỏ bé nhưng lại cực kỳ liều lĩnh, rõ ràng khiến mọi người xung quanh sững sờ một chút, lúc này cậu thừa dịp nhanh chân bỏ chạy, chạy tới chạy lui trong vòng vây của mọi người. Mẹ Trâu vui vẻ nhìn con trai mình bị bao vây, con trai à, mẹ chính là muốn rèn luyện con từ khi còn nhỏ, tránh sau này lớn lên con không biết phân biệt thật giả, tránh khỏi tình trạng viên đạn bọc đường cùng với tầng tầng lớp lớp bẫy rập, chỉ là không bao lâu đã không thấy bóng dáng con trai bảo bối của mình đâu, ngược lại những người kia lại quay đầu vây xung quanh mình…
Sau khi xông lên lầu, Trâu Thần rốt cuộc có thể thở một hơi, những dì này sao lại phiền toái như vậy chứ, thấy cậu chỉ là một đứa bé thì nói lời ngon tiếng ngọt là có thể lừa được cậu sao? Giơ tay lau mồ hôi trên trán lại nghe thấy tiếng bước chân từ từ bước lên cầu thang, khuôn mặt vốn ửng hồng chợt trở nên trắng bệch, cũng may bên cạnh có một cái cửa, cậu không chút do dự chạy vào.
Lúc này, chủ nhân hôm nay cũng chính là cháu ngoại của nhà họ Tân vừa mới đầy tháng - Tân Đồng, đang nằm trong nôi khóc, thật ra thì lúc này cô bé không có suy nghĩ gì lớn, càng không phải là thần đồng mà lên án mọi người đãi ngộ không công bằng, cô bé chỉ có một cảm giác - đói!
Khóc cũng đã khóc, làm loạn cũng đã làm loạn nhưng mà không có ai để ý tới cô bé, khóc nữa sẽ mất sức, cô chỉ có thể thê lương cùng khuôn mặt tràn đầy nước mắt, nằm trong nôi khua chân khua tay phát tiết một chút.
Đúng lúc này có một cục thịt xuất hiện trên bầu trời, khuôn mặt nhăn nhó của cô bé trong nháy mắt cười tươi như hoa, đôi mắt tròn to vì cười mà híp lại, đôi tay nhỏ bé giống như vui mừng vỗ vỗ, nước miếng cũng không nhịn được chảy xuống.
Trâu Thần nằm cạnh nôi đặt dấu chấm hỏi “Đây là ai? Chẳng lẽ đây là cháu ngoại nhà họ Tân sao?” Tròn tròn như cục thịt, khuôn mặt so với cậu không đáng yêu bằng, hơn nữa sao cô bé lại nhìn cậu với nét mặt như vậy, trong thoáng chốc, cậu bé dường như thấy được trong đôi mắt kia như đang muốn vồ mồi!
Cô bé nhìn chằm chằm khuôn mặt phấn hồng trước mặt, nhìn không chớp mắt, làm nũng hướng về mép nôi đưa tay muốn ôm.
Cậu nghiên cứu cô bé nằm trong nôi nhìn cậu hưng phấn hồi lâu, trong lòng đầy tò mò, đi tới leo lên cái ghế bên cạnh nôi bò vào giường, ý nghĩ muốn ôm cô bé, quan sát cô bé trong giường ở khoảng cách gần, nhưng ngay lúc này...
Cảm giác không thoải mái bị người ta xoa lấy, Tân Đồng càng thêm hưng phấn, bởi vì vội vàng trong miệng vẫn còn tiếng nấc, bàn tay nhỏ bé khua khua trước mặt, rốt cuộc cũng thành công ôm lấy, cô bé không quản được nhiều, cô bé đói!
Cục thịt đột nhiên hăm hở tiến tới, Trâu Thần bị dọa sợ thiếu chút nữa buông tay ném cô bé ra nhưng mọi chuyện dường như phát triển không như cậu bé dự đoán, không có thời gian suy nghĩ đã cảm thấy miệng mình bị thứ gì mềm nhũn chiếm lấy, sau đó dường như từ trong miệng cậu ra sức mút.
Tân Đồng dùng toàn lực mút thỏa thích, bụng cũng phối hợp réo thành tiếng, nhưng mặc kệ cô mút thế nào cũng không có đồ rơi ra? Oa… Đói...
Trâu Thần bị tình trạng trước mặt dọa sợ đến hóa đá, đầu óc trống rỗng, giống như người tung bay trong không trung, nhưng đôi tay lại như có ma lực tự giác kéo cục thịt lại gần.
“Thiếu chút nữa đã quên nhân vật chính của chúng ta rồi.” Ngoài cửa truyền đến tiếng của Tân Ninh cũng chính là giọng của mẹ cô bé: “Lúc này chắc đã đói lắm rồi.” Nói xong còn cười khanh khách.
“Cũng không biết thằng bé nhà tôi chạy đi đâu rồi.” Mẹ Trâu cũng đi theo lên: “Hai nhà chúng ta thân nhau như vậy hay là chúng ta kết thông gia đi.”
Cùng với tiếng cười thanh thúy, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra.
Yên tĩnh…
“Phốc...” Mẹ Trâu cười tươi như hoa: “Tiểu Ninh à, xem ra cậu không thể không kết thông gia với nhà tôi, Tiểu Đồng Đồng nhà cậu thật là hổ báo, dọa sợ con trai nhà tôi rồi.” Nói xong vỗ vai mẹ Tân đứng bên cạnh, vừa trêu chọc vừa an ủi.
Mặt mẹ Tân lúc trắng lúc đỏ, bản thân vốn còn đang tự trách, sao lại sơ ý quên con của mình như vậy, nhưng vừa mới nhìn một màn trước mặt, con gái lại không biết xấu hổ dính chặt trên người Trâu Thần, cái này không nói, mấu chốt là con bé đang dùng hết toàn bộ sức lực mút thỏa thích cái miệng con nhà người ta còn kèm theo tiếng khóc. Đây rốt cuộc là tình trạng gì, sau này sao có thể ngẩng mặt nhìn mẹ Trâu chứ, cái này cơ bản là cưỡng chiếm hoàn toàn con trai nhà người ta, vừa rồi còn đang nghĩ làm sao để từ chối việc kết thông gia với mẹ Trâu, bà cũng không muốn con gái gả cho Trâu Thần lòng dạ hẹp hòi này nhưng mà con gái cũng không phải dạng vừa: “Được, chúng ta quyết định dứt khoát đi, kết thông gia!”
|
Chương 1: Sửa chữa
Trong sảnh bệnh viện gọn gàng sạch sẽ, hoàn cảnh yên lặng, không huyên náo, thỉnh thoảng chỉ có một vài bác sĩ bên trong mặc quân phục bên ngoài khoác áo blue trắng vội vàng đi qua, ngay cả mấy chậu cây cảnh ở trong góc cũng tạo cho người ta cảm giác trang nghiêm.
Qua ô kính cửa sổ, một bên là quân nhân mặc quân phục màu xanh, một bên là dân thường, có lẽ đã bị hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng, bọn họ thảo luận về bệnh tình cũng đều rất nhỏ giọng, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Đúng lúc này, một cô bé mặc đồng phục trường cấp ba đột nhiên bị người ta đẩy từ ngoài cửa bệnh viện vào, lập tức phá tan bầu không khí yên tĩnh, cô dùng tay bám chặt cửa liều mạng muốn chạy ra ngoài, người đẩy cô vào không để cô được như ý, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi hạ xuống, ngăn cản phía bên phải cô không cho cô ra ngoài.
“Tới cũng tới rồi, vào xem một chút đi.” Giọng nói dịu dàng rất phù hợp với hoàn cảnh yên tĩnh của bệnh viện, mấy chữ cuối cùng còn kèm theo một chút dụ dỗ.
“Không đi không đi, đánh chết cũng không đi!” Cô bé tức giận kháng nghị, vốn dĩ không ai chú ý nhưng giọng nói lại khiến tất cả ánh mắt đều dồn về phía này.
“Đây là bệnh viện, xin hãy giữ yên lặng!” Một y tá nghe thấy âm thanh lập tức vội vã chạy tới, câu trước còn thể hiện trách nhiệm, câu sau thiếu chút nữa khiến cô nhóc kia nổi giận: “Sao ý thức kém như vậy.” Nói xong trợn mắt nhìn người ngoài cửa: “Muốn thăm bệnh thì sang bên kia xếp hàng!” Nói xong quay người rời đi.
Cô nhóc vừa định mở miệng gọi y tá lại, chàng trai bên cạnh đã kịp thời kéo áo cô: “Được rồi, được rồi, là Lý Lâm giới thiệu bảo tớ tới, cậu đừng để người ta mất mặt.” Nói xong nhìn không gian xung quanh, giống như sợ bị người khác nhìn thấy.
“...” Rõ ràng cô nhóc không cam lòng, không nhịn được liếc mắt, cũng không đoái hoài gì đến chàng trai kia, chống nạnh nhìn chằm chằm y tá đang rời đi kia, bà đây sẽ nhớ rõ cô! Một chút lòng thương dân cũng không có còn tưởng mình là ai chứ, cũng chỉ là một y tá mà thôi!
“Đươc rồi, được rồi!” Chàng trai thấy cô có vẻ tức giận, không nhịn được vui vẻ, theo thói quen nhéo khuôn mặt nhỏ bé vì tức giận mà ửng hồng của cô: “Tức giận sẽ không đẹp, đi, chúng ta đi tìm chủ nhiệm, cô ta hống hách, chúng ta hống hách hơn!”
Trừng mắt liếc nhìn cậu ta, ý tứ rất rõ ràng, nhàm chán! Vừa rồi còn quật cường, để mặc cậu ta dắt tay của mình đi lên lầu tìm chủ nhiệm khoa da liễu, theo Lý Lâm nói người chủ nhiệm kia có mối quan hệ với nhà cô thế nào, cô thầm cười nhạo trong lòng, bây giờ đi đâu cũng phải có quan hệ.
Các y tá trên lầu so với y tế dưới lầu tốt hơn một chút, tối thiểu lúc nói chuyện còn nở nụ cười, chỉ là lúc nghe nói bọn họ muốn tìm chủ nhiệm khoa da liễu run lên, mặc dù hơi do dự nhưng vẫn thoải mái nói cho bọn họ.
“Có quan hệ quen biết thật tốt!” Chàng trai không nhịn được phát ra một câu cảm thán: “Nhất là bệnh viện quân đội, cảm giác kia không giống nhau!” Nói xong còn đưa tay ra nghĩ muốn ôm người bên cạnh.
“Vu Phi! Cậu đừng có không biết xấu hổ như vậy được không!” Sao trước kia cô lại không nhìn ra tính tình cậu ta như vậy chứ? Mặt không vui đẩy tay cậu ta ra.
“Tiểu Đồng, lát nữa quay về, tớ phải cảm ơn Lý Lâm, nếu không phải nhờ cô ấy, tớ còn không biết phải xếp hàng bao lâu, hơn nữa tới đây còn trực tiếp tìm chủ nhiệm!” Không so đo với cô, khuôn mặt chàng trai tỏ vẻ hài lòng, giống như người có quan hệ là cậu vậy.
Cô lười phản ứng lại cậu, tìm một chủ nhiệm khoa của bệnh viện quân đội mà lại vui vẻ như vậy, thật sự phải xem lại tính cách của cậu ta, mất hứng hất đầu đi vào phòng làm việc của chủ nhiệm khoa.
Vừa vào cửa, không thấy ông lão chủ nhiệm khoa, lại thấy bóng dáng của một bác sĩ trẻ.
“Khụ, xin hỏi chủ nhiệm Lưu có ở đây không?” Tân Đồng hắng giọng, rất lễ phép hỏi.
Theo ánh mặt trời chiều, bóng lưng kia chậm rãi xoay người, bởi vì hướng về phía mặt trời, Tân Đồng không thấy rõ mặt anh, chỉ theo ý thức giơ tay che ánh mặt trời đồng thời lơ đãng liếc nhìn anh, cái nhìn kia lại khiến cô không thể dời mắt, giống như đầm sâu yên tĩnh u ám, trong lúc lơ đãng thoáng qua chút ánh sáng chói lóa.
“Dị ứng?” Giọng nói có lực vững vàng, trong lúc lơ đãng còn làm cho người ta không dễ dàng phát giác ra từ tính, nhất là dưới ánh mặt trời chói chang, khẽ chiếu lên gò má giống như điêu khắc, hết sức đẹp mắt.
Tân Đồng nhìn đến ngây người, chỉ là ánh mặt trời chói chang khiến cho cô không chịu được phải cúi xuống phía dưới, bỏ lỡ ánh mắt của anh ta, còn có gò má khiến cho người ta có ấn tượng sâu sắc.
“Đúng vậy, hôm nay sau khi ăn cơm trưa bắt đầu nổi mẩn đỏ, còn hơi ngứa.” Vu Phi đi theo vào không thấy gì chỉ theo bản năng trả lời.
“Không có tiểu sử dị ứng phấn hoa chứ? Hoặc dị ứng theo mùa?” Hỏi chuyên nghiệp, bác sĩ trẻ buông cuốn sách trên tay xuống thong thả đi về phía sau bàn.
“Không có.” Tân Đồng ngồi xuống cũng bắt đầu trả lời, Vu Phi quan tâm đứng cạnh cô, giúp cô ngăn ánh sáng chói mắt từ bên ngoài rọi vào.
“Có bôi thuốc gì chưa?”
“Là một loại bình thường.”
Giọng nói trầm bổng không có chút thú vị.
“Buổi trưa ăn gì?” Lười ngẩng đầu lên, cầm bút viết lên bệnh án.
“Không có gì đặc biệt, chỉ ăn một ít đậu tây.”
“Le lưỡi ra tôi xem một chút!” Cuối cùng ngẩng đầu, chỉ là lúc này mặt đối mặt, Tân Đồng mới có thể nhìn rõ khuôn mặt anh ta, lúc cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, anh ta không kiên nhẫn liếc nhìn Vu Phi đứng bên cạnh.
“Tiểu Đồng.” Vu Phi lúng túng kéo Tân Đồng.
“Hả… A” Hoàn toàn phối hợp lè lưỡi ra.
“Đi truyền nước sau đó mua thuốc, sau này khi ăn đậu tây phải chú ý nấu chín một chút!” Bộ dạng không để ý lắm, giống như đối diện anh ta chỉ là một con chó hoang.
“Không truyền!” Rất kiên quyết từ chối, cô từ nhỏ tới lớn đều chích thuốc nhưng mấy năm gần đây lại bài xích.
“Phải truyền!” Căn bản không để ý tới sự kháng nghị của cô, ngòi bút ấn xuống ghi lời dặn của bác sĩ.
“Chuyện gì vậy?” Lúc này một ông lão đi vào, giọng nói vô cùng uy nghiêm, nhất là lúc nhìn bác sĩ trẻ tuổi đang ngồi kia thì vẻ mặt trở nên tức giận: “Tôi mới đi một lúc, cậu từ đâu chui ra vậy? Mới tới sao? Sao lại không hiểu quy tắc như vậy?” Nhìn dáng dấp, đây mới là chủ nhân nơi này, bác sĩ trẻ kia lập tức thu hồi vẻ mặt lúc nãy, cúi đầu khúm núm đứng lên.
“Ông Lương! Ông Lương!” Bác sĩ già quay ra cửa kêu: “Sao lần này người mới tới lại không hiểu quy tắc như vậy, đưa về đi!”
Ở cửa có một người đàn ông trung niên đi tới, lúc vào cửa còn hiền hòa, khi nhìn thấy bác sĩ trẻ tuổi đứng ở một bên lập tức mềm nhũn chân tay: “Chủ nhiệm Lưu…”
“Ông xem một chút nhóm mới tới này là những ai, không biết có hiểu hay không tùy tiện xem bệnh cho bệnh nhân, ghi chú lời dặn của bác sĩ, chỗ này là chỗ nào chứ? Nơi này có thể tùy tiện cho bọn họ luyện tay nghề sao?...@$%...”
Ông lão chủ nhiệm khoa căm phẫn giáo dục một lúc, vị bác sĩ trẻ tuổi kia thừa nhận sai lầm để mặc cho ông giảng dạy, chỉ là người đàn ông trung niên kia lúng túng đứng tại chỗ, muốn nói gì đó nhưng không thể chen miệng vào.
Cuối cùng vẫn là Tiểu Đồng khẽ ho nhẹ một tiếng kéo sự chú ý của mọi người về: “Bác sĩ, bác xem lại dùm cháu một chút, còn...” cô cố gắng duy trì nụ cười, khóe miệng hơi mở, không ít không nhiều lộ ra sáu cái răng.
“Khụ, cấp dưới không hiểu chuyện khiến hai người chê cười rồi.” Bác sĩ già quay đầu nói mấy câu: “Là Lý Lâm giới thiệu hai người tới phải không?”
“Dạ, cháu là bạn Lý Lâm.” Vẫn giữ vững nụ cười, cô có ấn tượng với ông bác sĩ già này, hình như là trưởng khoa trong quân đội, kết quả bởi vì phạm sai lầm nên bị giáng chức, a, bây giờ lại giả bộ tỏ ra là một bác sĩ có tư cách, cô nhớ lúc trước ông ta không phải ở khoa da liễu, bên trên thấy ông lớn tuổi nên tìm cho ông một vị trí an toàn để đưa ông vào sau này đến lúc thích hợp sẽ đuổi ông ta về mà thôi.
“Tôi giúp cháu xem một chút.”
Không biết ông ta có quan hệ thế nào với nhà Lý Lâm, Tân Đồng thầm nghĩ trong lòng.
Chỉ là bác sĩ già kia cảm thấy hình như có gì đó không đúng, quay đầu lại trợn mắt nhìn bác sĩ trẻ kia: “Ông Lương, nhanh đưa ra ngoài đi, chỗ chúng ta là chỗ nào chứ!”
Rốt cuộc cũng đến lượt mình nói chuyện, người đàn ông trung niên thở mạnh một hơi: “Chủ nhiệm Lưu, đây là bác sĩ được cấp trên phái xuống thực tập tại khoa ngoại chuyên ngành não, bác sĩ Trâu Thần.” Ông cố ý nhấn mạnh chữ “bác sĩ” cùng chữ “Trâu”, sau đó nháy mắt với bác sĩ già kia: “Khoa ngoại và khoa da liễu có liên quan cho nên...” Mang theo nụ cười nhìn bác sĩ trẻ vẫn đang cúi đầu nhận sai Trâu Thần.
“Khụ” Bác sĩ già có chút lúng túng: “Khụ, tôi xem bệnh cho bệnh nhân trước, có thể bảo lưu ý kiến của bác sĩ Trâu, chúng ta cùng hội chuẩn.”
Tân Đồng im lặng, thấy vậy việc truyền nước của cô thật sự không thể chạy khỏi, chỉ là bác sĩ trẻ kia tên gì? Trâu Thần? Thuận tiện quan sát anh ta một chút, không biết nên than thở tinh thần anh ta chuyên nghiệp hay là cảm khái sự chuyên nghiệp của anh ta nghiêm túc nghe lời bác sĩ già kia.
|
Chương 2: Sửa Chữa
“Tiểu Đồng, sao rồi?” Không gian tĩnh lặng khi đang truyền nước biển bị một giọng nói thanh thúy phá tan, mặt trời vừa lặn nên có chút mờ tối, lập tức bị bóng dáng ở cửa chiếu sáng mấy phần, mái tóc xoăn màu đỏ sậm sau lưng, khuôn mặt trắng trẻo được trang điểm một cách tinh xảo, hiếm khi nào lại thấy sự ướt át trong đôi mắt kiêu ngạo kia, nhìn qua khiến người khác hết sức thương yêu, ngay cả bộ đồng phục trên người cô cũng giống như phong cách của chủ nhân, trở nên quý phái bức người.
“Lâm Lâm! Mình ở đây!” Bởi vì phải truyền nước một tiếng, giọng nói Tân Đồng có chút mệt mỏi cùng phiền não, uể oải không có sức sống, nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang bị sưng đỏ kia, bộ dạng hoàn toàn giống như con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, chỉ là so với cô gái đang từ cửa đi tới, cô không sánh bằng.
“Sao lại ở đây?” Lý Lâm nhíu mày nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút: “Không phải mình đã sắp xếp cho cậu ở phòng truyền nước biển dành cho khách quý sao?” Nói xong dùng tay che mũi mình.
“Còn không phải do Tiểu Đồng sao?” Vu Phi ở bên cạnh ngay từ lúc Lý Lâm bước vào đã đứng lên, lúc này không tự nhiên chỉnh sửa lại quần áo của mình.
“Không phải chỉ là truyền nước thôi sao, sao lại phải phô trương như vậy chứ.” Nhìn chằm chằm từng giọt nước biển chảy xuống, Tân Đồng trả lời, cô không phải là người không biết ý tứ nhưng so với Lý Lâm, cô vẫn là một cô gái hoang dã.
“Tại sao có thể vậy chứ, hoàn cảnh này làm sao cậu chịu được, ngộ nhỡ lại bị lây bệnh thì sao? Không được, mình sẽ đi nói bọn họ chuyển cậu vào phòng tốt hơn!” Lý Lâm hoàn toàn không thể nhịn được nữa, bình thường nếu không phải là bác sĩ đến nhà khám bệnh thì là ở trong phòng bệnh dành cho bệnh nhân VIP, cô chưa từng ở trong phòng đợi cùng người bệnh như vậy, cảm giác kia thật tệ hại!
“Lâm!” Tân Đồng kịp thời kéo tay áo cô ấy: “Mình sắp truyền xong rồi, không cần phải đổi đâu, hay là để Vu Phi đưa cậu về nhà trước, bây giờ cũng tối rồi, một mình cậu đi không an toàn.” Cô không muốn chuyện trở nên phức tạp, quay về nhà nói bác sĩ Trương lấy cho cô một ít thuốc là được, nếu không phải do Vu Phi lôi cô tới, có đánh chết cô cũng không đến bệnh viện.
“Như vậy sao được?” Lý Lâm nhìn Vu Phi lại nhìn Tân Đồng.
“Không sao!” Thỉnh thoảng Tân Đồng lại thể hiện khí thế giang hồ: “Vu Phi, cậu đưa Lý Lâm về nhà trước đi.” Cô ngồi dậy, làm dáng vẻ không sao cả.
Vu Phi có chút khó xử, ánh mắt đung đưa qua lại giữa hai người họ.
“Không phải cậu muốn cảm ơn Lâm Lâm sao?” Tân Đồng bướng bỉnh nháy mắt: “Đi đi!”
Cuối cùng dưới sự thúc giục của Tân Đồng, Vu Phi hộ tống Lý Lâm đi trước. Chỉ là lúc nhìn bóng dáng của hai người bọn họ, khí thế hào hùng của Tân Đồng dần dần bị sự sa sút thay thế, mặc dù là cô đề nghị nhưng cứ như vậy nhìn bạn trai đưa bạn thân của mình về nhà, cảm giác kia làm cho người ta cảm thấy chua xót. Cô có chút tự trách mình, dùng tay xoa xoa hai mắt, giống như một đứa trẻ bị lạc.
“Hối hận sao?” Giọng nói xa lạ có từ tính đột ngột vang lên sau lưng cô.
Tân Đồng cảnh giác quay đầu lại, lúc nhìn thấy Trâu Thần kinh hãi, ngơ ngác hỏi: “Trâu, Trâu, bác sĩ Trâu?”
“Dù sao bạn trai cô cũng đi cùng bạn thân của cô, tôi thuận đường đưa cô về nhà vậy.” Giọng điệu không có gì lạ, giống như bọn họ đã quen biết từ lâu. Cô không nhịn được nhíu mày, đôi mắt to tròn đảo tới đảo lui, khẽ nói: “Tôi với anh không quen nhau!” Trong ý thức còn lưu lại hình ảnh một bác sĩ trẻ tuổi ngoan ngoãn dưới ánh nắng trời chiều, làm thế nào cũng thấy không giống với người đứng trước mặt.
“Cô không cảm thấy cái tên Trâu Thần quen thuộc sao?” Anh lặp lại tên của mình.
“Có chút quen thuộc, lúc nhỏ bị tôi cường hôn.” Cô thật thà trả lời, gần đây mọi người trong nhà không ngừng càm ràm bên tai cô, nếu cô không nhớ thật sự là đã già rồi!
Rõ ràng anh hơi sửng sốt, giống như không đoán được cô sẽ nói thẳng như vậy “Vậy là được!” Nói xong cũng không để ý đến sự phản đối của cô, đi tới rút kim tiêm, kéo cô đi.
Im lặng suốt dọc đường đi.
Sau khi qua trạm kiểm soát, rốt cuộc biệt thự nhà họ Tân cũng xuất hiện, chỉ là lần này đối với hai người ngồi trên xe không có cảm giác gì, một người chuyên tâm nhìn về phía trước, một người nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, căn bản như hai người xa lạ.
“Ông ngoại, ba, con đã về!” Sau khi xuống xe Tân Đồng không quay đầu lại đi thẳng vào nhà. Tại sao lúc này Trâu Thần lại xuất hiện, xem như không ai nói gì với cô nhưng qua cuộc nói chuyện cùng hành động của mọi người trong nhà, ít nhiều cô có thể đoán được một chút, mặc kệ bọn họ muốn làm gì, dù sao đối với cô mà nói là không có chuyện gì tốt!
“Đồng Đồng về rồi sao?” Giọng nói hiền lành vang lên, ông Tân cường tráng mà nhanh nhẹn từ trên lầu đi xuống ngăn cô lại: “Đừng lên, đi, đi cùng ông tới nhà mới của cháu xem một chút, ông Trâu có thể giấu diếm chuyện gì đó, nếu không phải hôm nay đến đưa đồ của cháu đi, ông thật sự không biết lão già kia chuẩn bị nhiều như vậy.” Nói xong cười ha hả kéo Tân Đồng đi về phía cửa.
“Nhà mới của cháu?” Tân Đồng mông lung, cái gì cùng cái gì chứ: “Ông ngoại! Ông nhìn mặt cháu xem, để cháu nghỉ ngơi một chút, đừng giày vò cháu được không?” Cô phản ứng kịp thời, dùng khuôn mặt sưng vù để tấn công ông cụ, làm bộ đáng thương năn nỉ nói.
“Đi thôi Đồng Đồng, ông đã cho người tới, còn có bác sĩ Trương, bọn họ đều ở đây đợi lệnh!” Lại một ông cụ khác không biết từ đâu đi tới, không hiền như ông Tân, chỉ có giọng nói cùng vẻ mặt rất nghiêm túc.
Các người đây là công khai bắt cóc!
Nhìn căn biệt thự hai tầng sang trọng, nhìn mấy người cảnh vệ bận bịu ra ra vào vào, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của mọi người, Tân Đồng càng nhìn càng thấy mình là người vô cùng ngu ngốc, tại sao không ai nói cho cô biết, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
“Đồng Đồng có hài lòng với căn phòng này không?” Ông Trâu cùng với khuôn mặt hòa ái dễ gần cười ha hả hỏi Tân Đồng.
“Ông Trâu, cháu có thể nói không hài lòng không?” Tân Đồng cúi đầu buồn buồn hỏi.
“Đứa bé này thật biết nghe lời, so với cháu trai của ta mạnh hơn nhiều!” Ông cụ bị tiếng gọi “ông Trâu” của cô làm cho vui mừng, vung tay lên: “Không hài lòng chúng ta có thể đổi lại, ông còn nhiều phòng, có thể cho cháu chọn tự nhiên! Ông với ông cháu xa nhau nhiều năm như vậy, không hẹn mà gặp nhau tại Thạch gia trang, điều này cho thấy duyên phận của chúng ta chưa hết! Hai nhà nói thế nào cũng từng có quan hệ rất tốt, chúng ta già rồi, không hy vọng gì hơn, chỉ hy vọng sau này hai nhà có thể giống như trước đây!” Ông cụ càng nói càng vui mừng, khuôn mặt nở nụ cười.
“Gặp nhau là cái duyên, ông cũng không cần khách khí như vậy!” Hữu duyên cũng là nghiệt duyên! Bây giờ Tân Đồng có thể đẩy đẩy, cơ thể cô đang báo động, không ngừng nhắc nhở cô cái bẫy ngọt ngào trước mặt kiên quyết không thể nhảy, chính là vạn kiếp bất phục!
“Cháu khách khí với ông cái gì chứ!” Ông Trâu cũng có thể thành ông: “Những năm này ông cảm thấy thiếu nợ mọi người, vừa đúng lúc ông ngoại nhắc tới cháu, ông không có gì là không thể cho cháu, phòng này xem như lễ ra mắt đi, cháu còn nhỏ, khế ước mua bán nhà để mẹ cháu giúp cháu giữ, chỉ là ông có phần quà còn giá trị hơn căn phòng này cho cháu!” Ông cụ làm ra vẻ thần bí, khuôn mặt nở nụ cười không khỏi khiến Tân Đồng rùng mình.
“Ông thật khách khí, bây giờ cháu sắp thi đại học, những thứ này bây giờ cháu thật sự không dùng được.” Tân Đồng tiếp tục đẩy, trong lòng lại đầy căm phẫn, mẹ tuyệt đối bán đứng cô đổi lấy biệt thự! Hu hu hu, cô không bằng một cái biệt thự, hu hu hu, thật sự không bằng.
“Vừa đúng lúc, món quà mà ông tặng cùng căn phòng nhất định sẽ khiến cháu hài lòng! Thần Thần!”
“Ông nội.” Trâu Thần với dáng vẻ ôn hòa hoàn toàn nghe lời, các loại phản kháng đều không có hiệu quả, có thể đổi được món lợi có giá trị không tồi, mặc dù là mua một tặng một, hơn nữa còn tự đưa mình ra tặng.
“Đồng Đồng, cháu còn nhớ rõ Thần Thần không? Chính là người bị cháu dính chặt trên người cưỡng hôn đó.”
Có thể đừng nói rõ như vậy được không? Gật đầu.
Cô lại hung bạo như vậy sao? Nhíu mày.
“Ta nghe ba cháu nói tiếng Anh của cháu hơi yếu, mà thằng bé kia đã từng ra nước ngoài học, tiếng Anh cũng như tiếng mẹ đẻ. Để thằng bé phụ đạo cho cháu, cháu tiến bộ thì không có gì phải nói, nếu không được, ông sẽ giúp cháu trừng trị thằng bé!” Mang theo cảnh cáo hung hăng trợn mắt nhìn cháu trai của mình, câu nói sau cùng rất hung dữ, giống như tất cả chỉ dựa vào một câu nói.
Tân Đồng cúi đầu hé miệng cười, cái này có thể lợi dụng một chút.
“Ông nội, cháu nhất định sẽ phụ đạo cho Đồng Đồng thật tốt.” Khẽ nói giống như một làn gió xuân bao phủ quang mọi người, chỉ là dưới ánh mắt lại có một chút phản kháng.
Nhìn chằm chằm người đàn ông đang nói năng ôn hòa trước mặt người lớn, dường như đây là người đàn ông mà cô phải nhẫn nhục chịu đựng sống cùng trong tương lai, Tân Đồng nở nụ cười không có chút thiện chí, nhưng ngoài dự đoán lại nhận được nụ cười khinh bỉ, đuôi mắt hếch lên, có chứa khiêu khích, khóe miệng khẽ nhếch, bề ngoài giống như đang chế giễu…
“Nhìn hai đứa nó xem, lúc đầu còn quấn lấy hôn nhau, bây giờ lại trở nên xa lạ, có điều những ngày tháng sau này còn dài lắm!” Ông Trâu đối với chuyện hôm nay rất hài lòng.
Ở cửa ra vào nhìn chiếc xe cuối cùng rời đi, vốn dĩ hai người đang đứng tại chỗ cười cười lập tức tách ra.
“Lầu một của tôi! Lầu hai của cô. Không xâm phạm vào lãnh thổ của nhau!” Trâu Thần nói xong dứt khoát đi về phòng của mình!
“Hình như đây là nhà tôi?” Cô tà tà tựa vào tường, khóe miệng nở nụ cười: “Một bác sĩ trước mặt người khác thì vâng vâng dạ dạ, trước mặt ông nội thì ngoan ngoãn nghe lời, tốt nhất anh nên yên ổn một chút, nếu không…” Nhấc chân, ngẩng đầu, ưỡn ngực đụng vai anh ta đi lên lầu hai: “Có rất nhiều người muốn thu thập anh!” Cắn răng nghiến lợi! Hôm nay cô mệt rồi, sáng mai tái chiến!
|
Chương 2: Sửa Chữa
“Tiểu Đồng, sao rồi?” Không gian tĩnh lặng khi đang truyền nước biển bị một giọng nói thanh thúy phá tan, mặt trời vừa lặn nên có chút mờ tối, lập tức bị bóng dáng ở cửa chiếu sáng mấy phần, mái tóc xoăn màu đỏ sậm sau lưng, khuôn mặt trắng trẻo được trang điểm một cách tinh xảo, hiếm khi nào lại thấy sự ướt át trong đôi mắt kiêu ngạo kia, nhìn qua khiến người khác hết sức thương yêu, ngay cả bộ đồng phục trên người cô cũng giống như phong cách của chủ nhân, trở nên quý phái bức người.
“Lâm Lâm! Mình ở đây!” Bởi vì phải truyền nước một tiếng, giọng nói Tân Đồng có chút mệt mỏi cùng phiền não, uể oải không có sức sống, nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang bị sưng đỏ kia, bộ dạng hoàn toàn giống như con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, chỉ là so với cô gái đang từ cửa đi tới, cô không sánh bằng.
“Sao lại ở đây?” Lý Lâm nhíu mày nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút: “Không phải mình đã sắp xếp cho cậu ở phòng truyền nước biển dành cho khách quý sao?” Nói xong dùng tay che mũi mình.
“Còn không phải do Tiểu Đồng sao?” Vu Phi ở bên cạnh ngay từ lúc Lý Lâm bước vào đã đứng lên, lúc này không tự nhiên chỉnh sửa lại quần áo của mình.
“Không phải chỉ là truyền nước thôi sao, sao lại phải phô trương như vậy chứ.” Nhìn chằm chằm từng giọt nước biển chảy xuống, Tân Đồng trả lời, cô không phải là người không biết ý tứ nhưng so với Lý Lâm, cô vẫn là một cô gái hoang dã.
“Tại sao có thể vậy chứ, hoàn cảnh này làm sao cậu chịu được, ngộ nhỡ lại bị lây bệnh thì sao? Không được, mình sẽ đi nói bọn họ chuyển cậu vào phòng tốt hơn!” Lý Lâm hoàn toàn không thể nhịn được nữa, bình thường nếu không phải là bác sĩ đến nhà khám bệnh thì là ở trong phòng bệnh dành cho bệnh nhân VIP, cô chưa từng ở trong phòng đợi cùng người bệnh như vậy, cảm giác kia thật tệ hại!
“Lâm!” Tân Đồng kịp thời kéo tay áo cô ấy: “Mình sắp truyền xong rồi, không cần phải đổi đâu, hay là để Vu Phi đưa cậu về nhà trước, bây giờ cũng tối rồi, một mình cậu đi không an toàn.” Cô không muốn chuyện trở nên phức tạp, quay về nhà nói bác sĩ Trương lấy cho cô một ít thuốc là được, nếu không phải do Vu Phi lôi cô tới, có đánh chết cô cũng không đến bệnh viện.
“Như vậy sao được?” Lý Lâm nhìn Vu Phi lại nhìn Tân Đồng.
“Không sao!” Thỉnh thoảng Tân Đồng lại thể hiện khí thế giang hồ: “Vu Phi, cậu đưa Lý Lâm về nhà trước đi.” Cô ngồi dậy, làm dáng vẻ không sao cả.
Vu Phi có chút khó xử, ánh mắt đung đưa qua lại giữa hai người họ.
“Không phải cậu muốn cảm ơn Lâm Lâm sao?” Tân Đồng bướng bỉnh nháy mắt: “Đi đi!”
Cuối cùng dưới sự thúc giục của Tân Đồng, Vu Phi hộ tống Lý Lâm đi trước. Chỉ là lúc nhìn bóng dáng của hai người bọn họ, khí thế hào hùng của Tân Đồng dần dần bị sự sa sút thay thế, mặc dù là cô đề nghị nhưng cứ như vậy nhìn bạn trai đưa bạn thân của mình về nhà, cảm giác kia làm cho người ta cảm thấy chua xót. Cô có chút tự trách mình, dùng tay xoa xoa hai mắt, giống như một đứa trẻ bị lạc.
“Hối hận sao?” Giọng nói xa lạ có từ tính đột ngột vang lên sau lưng cô.
Tân Đồng cảnh giác quay đầu lại, lúc nhìn thấy Trâu Thần kinh hãi, ngơ ngác hỏi: “Trâu, Trâu, bác sĩ Trâu?”
“Dù sao bạn trai cô cũng đi cùng bạn thân của cô, tôi thuận đường đưa cô về nhà vậy.” Giọng điệu không có gì lạ, giống như bọn họ đã quen biết từ lâu. Cô không nhịn được nhíu mày, đôi mắt to tròn đảo tới đảo lui, khẽ nói: “Tôi với anh không quen nhau!” Trong ý thức còn lưu lại hình ảnh một bác sĩ trẻ tuổi ngoan ngoãn dưới ánh nắng trời chiều, làm thế nào cũng thấy không giống với người đứng trước mặt.
“Cô không cảm thấy cái tên Trâu Thần quen thuộc sao?” Anh lặp lại tên của mình.
“Có chút quen thuộc, lúc nhỏ bị tôi cường hôn.” Cô thật thà trả lời, gần đây mọi người trong nhà không ngừng càm ràm bên tai cô, nếu cô không nhớ thật sự là đã già rồi!
Rõ ràng anh hơi sửng sốt, giống như không đoán được cô sẽ nói thẳng như vậy “Vậy là được!” Nói xong cũng không để ý đến sự phản đối của cô, đi tới rút kim tiêm, kéo cô đi.
Im lặng suốt dọc đường đi.
Sau khi qua trạm kiểm soát, rốt cuộc biệt thự nhà họ Tân cũng xuất hiện, chỉ là lần này đối với hai người ngồi trên xe không có cảm giác gì, một người chuyên tâm nhìn về phía trước, một người nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, căn bản như hai người xa lạ.
“Ông ngoại, ba, con đã về!” Sau khi xuống xe Tân Đồng không quay đầu lại đi thẳng vào nhà. Tại sao lúc này Trâu Thần lại xuất hiện, xem như không ai nói gì với cô nhưng qua cuộc nói chuyện cùng hành động của mọi người trong nhà, ít nhiều cô có thể đoán được một chút, mặc kệ bọn họ muốn làm gì, dù sao đối với cô mà nói là không có chuyện gì tốt!
“Đồng Đồng về rồi sao?” Giọng nói hiền lành vang lên, ông Tân cường tráng mà nhanh nhẹn từ trên lầu đi xuống ngăn cô lại: “Đừng lên, đi, đi cùng ông tới nhà mới của cháu xem một chút, ông Trâu có thể giấu diếm chuyện gì đó, nếu không phải hôm nay đến đưa đồ của cháu đi, ông thật sự không biết lão già kia chuẩn bị nhiều như vậy.” Nói xong cười ha hả kéo Tân Đồng đi về phía cửa.
“Nhà mới của cháu?” Tân Đồng mông lung, cái gì cùng cái gì chứ: “Ông ngoại! Ông nhìn mặt cháu xem, để cháu nghỉ ngơi một chút, đừng giày vò cháu được không?” Cô phản ứng kịp thời, dùng khuôn mặt sưng vù để tấn công ông cụ, làm bộ đáng thương năn nỉ nói.
“Đi thôi Đồng Đồng, ông đã cho người tới, còn có bác sĩ Trương, bọn họ đều ở đây đợi lệnh!” Lại một ông cụ khác không biết từ đâu đi tới, không hiền như ông Tân, chỉ có giọng nói cùng vẻ mặt rất nghiêm túc.
Các người đây là công khai bắt cóc!
Nhìn căn biệt thự hai tầng sang trọng, nhìn mấy người cảnh vệ bận bịu ra ra vào vào, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của mọi người, Tân Đồng càng nhìn càng thấy mình là người vô cùng ngu ngốc, tại sao không ai nói cho cô biết, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
“Đồng Đồng có hài lòng với căn phòng này không?” Ông Trâu cùng với khuôn mặt hòa ái dễ gần cười ha hả hỏi Tân Đồng.
“Ông Trâu, cháu có thể nói không hài lòng không?” Tân Đồng cúi đầu buồn buồn hỏi.
“Đứa bé này thật biết nghe lời, so với cháu trai của ta mạnh hơn nhiều!” Ông cụ bị tiếng gọi “ông Trâu” của cô làm cho vui mừng, vung tay lên: “Không hài lòng chúng ta có thể đổi lại, ông còn nhiều phòng, có thể cho cháu chọn tự nhiên! Ông với ông cháu xa nhau nhiều năm như vậy, không hẹn mà gặp nhau tại Thạch gia trang, điều này cho thấy duyên phận của chúng ta chưa hết! Hai nhà nói thế nào cũng từng có quan hệ rất tốt, chúng ta già rồi, không hy vọng gì hơn, chỉ hy vọng sau này hai nhà có thể giống như trước đây!” Ông cụ càng nói càng vui mừng, khuôn mặt nở nụ cười.
“Gặp nhau là cái duyên, ông cũng không cần khách khí như vậy!” Hữu duyên cũng là nghiệt duyên! Bây giờ Tân Đồng có thể đẩy đẩy, cơ thể cô đang báo động, không ngừng nhắc nhở cô cái bẫy ngọt ngào trước mặt kiên quyết không thể nhảy, chính là vạn kiếp bất phục!
“Cháu khách khí với ông cái gì chứ!” Ông Trâu cũng có thể thành ông: “Những năm này ông cảm thấy thiếu nợ mọi người, vừa đúng lúc ông ngoại nhắc tới cháu, ông không có gì là không thể cho cháu, phòng này xem như lễ ra mắt đi, cháu còn nhỏ, khế ước mua bán nhà để mẹ cháu giúp cháu giữ, chỉ là ông có phần quà còn giá trị hơn căn phòng này cho cháu!” Ông cụ làm ra vẻ thần bí, khuôn mặt nở nụ cười không khỏi khiến Tân Đồng rùng mình.
“Ông thật khách khí, bây giờ cháu sắp thi đại học, những thứ này bây giờ cháu thật sự không dùng được.” Tân Đồng tiếp tục đẩy, trong lòng lại đầy căm phẫn, mẹ tuyệt đối bán đứng cô đổi lấy biệt thự! Hu hu hu, cô không bằng một cái biệt thự, hu hu hu, thật sự không bằng.
“Vừa đúng lúc, món quà mà ông tặng cùng căn phòng nhất định sẽ khiến cháu hài lòng! Thần Thần!”
“Ông nội.” Trâu Thần với dáng vẻ ôn hòa hoàn toàn nghe lời, các loại phản kháng đều không có hiệu quả, có thể đổi được món lợi có giá trị không tồi, mặc dù là mua một tặng một, hơn nữa còn tự đưa mình ra tặng.
“Đồng Đồng, cháu còn nhớ rõ Thần Thần không? Chính là người bị cháu dính chặt trên người cưỡng hôn đó.”
Có thể đừng nói rõ như vậy được không? Gật đầu.
Cô lại hung bạo như vậy sao? Nhíu mày.
“Ta nghe ba cháu nói tiếng Anh của cháu hơi yếu, mà thằng bé kia đã từng ra nước ngoài học, tiếng Anh cũng như tiếng mẹ đẻ. Để thằng bé phụ đạo cho cháu, cháu tiến bộ thì không có gì phải nói, nếu không được, ông sẽ giúp cháu trừng trị thằng bé!” Mang theo cảnh cáo hung hăng trợn mắt nhìn cháu trai của mình, câu nói sau cùng rất hung dữ, giống như tất cả chỉ dựa vào một câu nói.
Tân Đồng cúi đầu hé miệng cười, cái này có thể lợi dụng một chút.
“Ông nội, cháu nhất định sẽ phụ đạo cho Đồng Đồng thật tốt.” Khẽ nói giống như một làn gió xuân bao phủ quang mọi người, chỉ là dưới ánh mắt lại có một chút phản kháng.
Nhìn chằm chằm người đàn ông đang nói năng ôn hòa trước mặt người lớn, dường như đây là người đàn ông mà cô phải nhẫn nhục chịu đựng sống cùng trong tương lai, Tân Đồng nở nụ cười không có chút thiện chí, nhưng ngoài dự đoán lại nhận được nụ cười khinh bỉ, đuôi mắt hếch lên, có chứa khiêu khích, khóe miệng khẽ nhếch, bề ngoài giống như đang chế giễu…
“Nhìn hai đứa nó xem, lúc đầu còn quấn lấy hôn nhau, bây giờ lại trở nên xa lạ, có điều những ngày tháng sau này còn dài lắm!” Ông Trâu đối với chuyện hôm nay rất hài lòng.
Ở cửa ra vào nhìn chiếc xe cuối cùng rời đi, vốn dĩ hai người đang đứng tại chỗ cười cười lập tức tách ra.
“Lầu một của tôi! Lầu hai của cô. Không xâm phạm vào lãnh thổ của nhau!” Trâu Thần nói xong dứt khoát đi về phòng của mình!
“Hình như đây là nhà tôi?” Cô tà tà tựa vào tường, khóe miệng nở nụ cười: “Một bác sĩ trước mặt người khác thì vâng vâng dạ dạ, trước mặt ông nội thì ngoan ngoãn nghe lời, tốt nhất anh nên yên ổn một chút, nếu không…” Nhấc chân, ngẩng đầu, ưỡn ngực đụng vai anh ta đi lên lầu hai: “Có rất nhiều người muốn thu thập anh!” Cắn răng nghiến lợi! Hôm nay cô mệt rồi, sáng mai tái chiến!
|