Tứ Đại Gia Tộc, Bản Tình Ca Của Vương Tử
|
|
Chương 4: Nửa đêm mất hồn (2)
Húc Nhật biết chuyện bốn 'vị hôn thê' kia, nhưng loại phương pháp thứ hai có thể trốn tránh thừa kế vương vị thì anh thật sự là không biết.
Quý Thần Hi nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch, ai ôi thở dài: "Chuyện bốn người phụ nữ phiền toái kia các người cũng biết, tôi ghét họ, từ nhỏ đã ghét rồi, cho nên tôi tuyệt đối không muốn chọn một trong các cô gái ấy trở thành vợ của tôi, cái này cậu nhỏ của tôi cũng biết rất rõ, cho nên ông ấy đã chỉnh sửa điều khoản thừa kế vương vị."
"Nói chính xác là ngoại trừ cưới bốn vị kia, vẫn còn biện pháp khác?"
Quý Thần Hi gật đầu: "Loại thứ hai chính là, trước lúc tôi 26 tuổi, tôi nhất định phải có một đứa con trai ruột, cũng chính là sự lựa chọn người thừa kế thứ hai, lúc đó cậu nhỏ có thể tuyên bố tôi thừa kế vương vị ở tuổi 35, hoặc là do con cháu tôi thừa kế. Nhưng nếu như không có, vậy lúc 26 tuổi tôi nhất định phải trở về công quốc Eros, lên ngôi trở thành quốc vương."
Mẹ của Quý Thần Hi là đệ nhất công chúa của Eros, vào ba mươi năm trước gả cho Quý Uyên, tộc trưởng bộ tộc họ Quý nổi tiếng ngày xưa của Trung Quốc, sinh hạ một đứa con trai chính là Quý Thần Hi, mà anh trai của mẹ Quý Thần Hi chính là Nors, hiện đang là quốc vương đương nhiệm của công quốc Eros. Nghe nói, bệ hạ Nors lúc tuổi trẻ mất đi người con gái yêu mến nhất nên cả đời không lập gia đình, cũng không có người đời sau nào, vì vậy, Quý Thần Hi thuận lý thành chương trở thành người đầu tiên nối nghiệp vương vị, cũng là người nối nghiệp duy nhất. Nếu như Quý Thần Hi không chịu thừa kế vương vị, vậy nhất định do con cháu của Quý Thần Hi thừa kế, chỉ sợ Quý Thần Hi mang về từ cô nhi viện..., cho nên nhấn mạnh phải là ruột thịt. Kế hoạnh như vậy cũng có thể nói là hợp lẽ rồi.
"Cho nên, cậu muốn tìm một người phụ nữ sanh con cho cậu?" Húc Nhật cảm thấy đây là con đường duy nhất Quý Thần Hi có thể đi, về phần giả chết, với danh hiệu chuyên gia khoa tim não hạng nhất toàn thế giới của anh ta, giả chết thực sự là không thực tế lắm.
"Trừ phi tôi muốn bị bốn người con gái kia phiền chết, hoặc là giả chết, nếu như đều là chết, thì tôi tình nguyện tìm sống trong cái chết, tìm phụ nữ sanh con."
"Vậy cậu định cưới cô ta?" Anh hỏi ra vấn đề mình cũng biết đáp án.
"Please! Cậu cũng không phải không biết, sao tôi có thể làm những chuyện mình thiệt thòi?" Quý Thần Hi cắt ngang Húc Nhật, nâng ly uống một hớp, chậm rãi trả lời: "Tôi chỉ muốn đứa nhỏ, về phần người phụ nữ tôi không muốn, cô ta sanh đứa nhỏ xong, muốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề. Chỉ cần về sau vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mắt tôi, cũng không được xuất hiện ở trước mắt con trai tôi là được rồi."
"Vô sỉ!"
Người con trai áo đen ngồi ở bên cạnh vẫn im lặng lạnh lùng mắng một câu.
"Thừa Viêm, trước khi chửi tôi phải suy nghĩ cho kỹ, cậu đừng nói với tôi, cậu sẽ lấy một người phụ nữ xa lạ sinh con cho cậu." Quý Thần Hi tà tà liếc mắt, dửng dưng.
"Tôi sẽ không giống như cậu vậy. Có hứa hẹn thì nhất định phải hoàn thành, đây là trách nhiệm của người đàn ông." Long Thừa Viêm lạnh lùng ném một câu, bắt đầu nâng ly uống rượu.
"Hứa hẹn? Tôi khuyên cậu nên chuẩn bị hoàn thành lời hứa mười năm trước kia đi!"
Mười năm nay, mỗi lần nhớ tới chuyện này, muốn mắng vô sỉ cũng không phải là anh.
Nhắc tới chuyện này, Long Thừa Viêm không thèm nói nữa.
"Thần Hi, cậu có thể bảo đảm không bị phụ nữ hoặc là hôn nhân ràng buộc?" Xét thấy tình trạng hiện giờ của Vân Mặc Vận, Húc Nhật hơi hoài nghi số mạng tương lai của người bạn này.
"Tôi chắc chắn sẽ không vì một người phụ nữ mà bỏ đi sự tự do, càng sẽ không quyết tâm kết hôn với một người mà thậm chí không biết cảm kích trước thủ thuật tình cảm, vừa tính toán, vừa lừa gạt."
|
Chương 5: Số phận (1)
"Cậu sẽ vì những lời nói hôm nay mà trả giá rất lớn." Vân Mặc Vận không nhanh không chậm giáng trả một câu bóng gió: "Không lâu nữa đâu."
"Phải không? Tôi sẽ chờ xem, cậu cũng như Thừa Viêm, vẫn nên giải quyết chuyện Thi Nguyệt nhà cậu trước đi!" Quý Thần Hi không để ý tới anh ấy, đôi mắt khóa vào một phụ nữ mới vừa bước vào cửa.
Theo ánh mắt của anh, Vân Mặc Vận cũng nhìn thấy 'cô ấy'.
Một cái chuông gió treo ở cửa, một tiếng "đinh linh --" vang lên báo trước có một người phụ nữ đến muốn uống say.
Tóc dài được cột lại, khuôn mặt lạnh lùng, đồ trang sức không có bất cứ màu sắc gì, váy liền áo sợi tơ màu xanh lam làm nổi lên thân hình rất mảnh khảnh của cô ấy, trên cổ tay mang một vòng hạt tinh thể thủy tinh, lúc cô nâng tay lên vén tóc mái qua bên tai thì bị ánh đèn muôn màu chiếu tới, đôi mắt trong suốt, so với thủy tinh trên cổ tay của cô ấy còn sáng hơn mấy phần, khóe miệng hơi nhếch, làm sao cũng không nhìn thấy nụ cười, cử chỉ, phong thái cũng đầy nhẹ nhàng.
Người phụ nữ này, chỉ đứng ở nơi đó, giống như. . . . . . Một đóa hoa sen đúc từ băng. . . . . .
Không đẹp, không xinh, lại có mùi vị của cô đơn, cô ấy một chén lại một chén, hào phóng uống rượu mạnh, trong đó có sự tuyệt vọng u ám đã không thoát khỏi mắt của Quý Thần Hi, thấy khóe mắt cô ấy chảy ra lệ, Quý Thần Hi cũng ngồi không yên nữa, mà cầm ly rượu, đi về phía cô ấy.
"Xem ra, Thần Hi chẳng bao lâu nữa, thật sự là không lâu. . . . . ." Vân Mặc Vận lẩm bẩm cười, ba người vừa cụng ly, hẹn ngầm nhìn cuộc vui.
"Tiểu thư, cô muốn uống gì?"
Ngồi ở trước quầy bar, Tô Mạt lạnh nhạt liếc mắt nhìn thực đơn rượu, đôi mắt chớp chớp: "Anh, cho tôi một ly rượu có thể say."
"Tequila." Người pha rượu để một ly rượu ở trước mắt cô, mỉm cười: "Đây là loại rượu mạnh đàn ông rất thích, tôi nghĩ, bây giờ có lẽ là cô muốn cái này."
"Dành cho tôi, vĩnh viễn không phải là thứ tôi muốn." Tô Mạt không biết là đang đáp lại người pha rượu hay là đang đáp lại mình, nâng ly rượu lên, lắc lắc chất lỏng trong ly, nhìn xuyên qua chất lỏng màu vàng nhạt, cô lại nhìn thấy ba năm trước đây. . . . . .
"Tô Mạt, gả cho anh!" Dòng người tấp nập, ở trung tâm thương mại lớn nhất thành phố H, người đàn ông anh tuấn đó quỳ một gối xuống trước mình, tiếp nhận ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng, la lớn: "Tất cả mọi người làm chứng, Lưu Lăng tôi là thật tâm yêu Tô Mạt, bắt đầu từ hôm nay, anh nhất định sẽ dùng tính mạng bảo vệ em, suốt cả đời làm bạn ở bên cạnh em, xin hãy gả cho anh!"
Hoa tươi, không quan trọng, tình yêu, không cần vội. Nhưng mà, do lời nói của anh ta sao?
Tính mạng, đối với người sống ở cô nhi viện từ nhỏ đến lớn, không biết sinh mạng mình đến từ đâu như cô, điều này quan trọng biết bao. Nhưng người con trai này, lại dùng tính mạng, sẵn lòng bảo vệ cô. Như vậy, cô còn phải lo lắng chuyện gì nữa.
Giọng nói nhàn nhạt, ánh mắt cô không có dao động, nhưng lại nhận lấy chiếc nhẫn kim cương từ trong tay anh ta: "Được, tôi lấy anh."
Ba năm, không, xác thực mà nói là ngay từ đầu, lúc đó anh ta đã lừa gạt cô, cái gì sinh mạng, cái gì lời thề, thế giới này, còn có tình yêu sao?
Tô Mạt lại lắc lư thân cái ly, bình tĩnh và uống một hơi cạn sạch.
Cay, rất cay.
Rượu dọc theo cổ họng chảy vào thực quản, sau đó rơi vào trong dạ dày, vì vậy, toàn thân cũng không có gì sánh được.
"Cho tôi thêm một ly!"
Ly thứ hai, ánh mắt cô hơi lờ mờ.
"Tô Mạt, Lưu Lăng vốn không yêu cô, anh ấy cưới cô, chỉ là vì bệnh viện Cửu Long, cô là người sở hữu mảnh đất này, cho nên anh ấy mới cưới cô."
Ly thứ ba, khóe môi cô hơi có ý cười.
"Tô Mạt, tôi mang thai con của Lưu Lăng, mà cô gả cho anh ấy ba năm lại không có gì, bác trai bác gái Lưu đã sớm không hài lòng với cô, cô nên biết điều một chút mà ly hôn đi!"
|
Chương 5: Số phận (1)
"Cậu sẽ vì những lời nói hôm nay mà trả giá rất lớn." Vân Mặc Vận không nhanh không chậm giáng trả một câu bóng gió: "Không lâu nữa đâu."
"Phải không? Tôi sẽ chờ xem, cậu cũng như Thừa Viêm, vẫn nên giải quyết chuyện Thi Nguyệt nhà cậu trước đi!" Quý Thần Hi không để ý tới anh ấy, đôi mắt khóa vào một phụ nữ mới vừa bước vào cửa.
Theo ánh mắt của anh, Vân Mặc Vận cũng nhìn thấy 'cô ấy'.
Một cái chuông gió treo ở cửa, một tiếng "đinh linh --" vang lên báo trước có một người phụ nữ đến muốn uống say.
Tóc dài được cột lại, khuôn mặt lạnh lùng, đồ trang sức không có bất cứ màu sắc gì, váy liền áo sợi tơ màu xanh lam làm nổi lên thân hình rất mảnh khảnh của cô ấy, trên cổ tay mang một vòng hạt tinh thể thủy tinh, lúc cô nâng tay lên vén tóc mái qua bên tai thì bị ánh đèn muôn màu chiếu tới, đôi mắt trong suốt, so với thủy tinh trên cổ tay của cô ấy còn sáng hơn mấy phần, khóe miệng hơi nhếch, làm sao cũng không nhìn thấy nụ cười, cử chỉ, phong thái cũng đầy nhẹ nhàng.
Người phụ nữ này, chỉ đứng ở nơi đó, giống như. . . . . . Một đóa hoa sen đúc từ băng. . . . . .
Không đẹp, không xinh, lại có mùi vị của cô đơn, cô ấy một chén lại một chén, hào phóng uống rượu mạnh, trong đó có sự tuyệt vọng u ám đã không thoát khỏi mắt của Quý Thần Hi, thấy khóe mắt cô ấy chảy ra lệ, Quý Thần Hi cũng ngồi không yên nữa, mà cầm ly rượu, đi về phía cô ấy.
"Xem ra, Thần Hi chẳng bao lâu nữa, thật sự là không lâu. . . . . ." Vân Mặc Vận lẩm bẩm cười, ba người vừa cụng ly, hẹn ngầm nhìn cuộc vui.
"Tiểu thư, cô muốn uống gì?"
Ngồi ở trước quầy bar, Tô Mạt lạnh nhạt liếc mắt nhìn thực đơn rượu, đôi mắt chớp chớp: "Anh, cho tôi một ly rượu có thể say."
"Tequila." Người pha rượu để một ly rượu ở trước mắt cô, mỉm cười: "Đây là loại rượu mạnh đàn ông rất thích, tôi nghĩ, bây giờ có lẽ là cô muốn cái này."
"Dành cho tôi, vĩnh viễn không phải là thứ tôi muốn." Tô Mạt không biết là đang đáp lại người pha rượu hay là đang đáp lại mình, nâng ly rượu lên, lắc lắc chất lỏng trong ly, nhìn xuyên qua chất lỏng màu vàng nhạt, cô lại nhìn thấy ba năm trước đây. . . . . .
"Tô Mạt, gả cho anh!" Dòng người tấp nập, ở trung tâm thương mại lớn nhất thành phố H, người đàn ông anh tuấn đó quỳ một gối xuống trước mình, tiếp nhận ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng, la lớn: "Tất cả mọi người làm chứng, Lưu Lăng tôi là thật tâm yêu Tô Mạt, bắt đầu từ hôm nay, anh nhất định sẽ dùng tính mạng bảo vệ em, suốt cả đời làm bạn ở bên cạnh em, xin hãy gả cho anh!"
Hoa tươi, không quan trọng, tình yêu, không cần vội. Nhưng mà, do lời nói của anh ta sao?
Tính mạng, đối với người sống ở cô nhi viện từ nhỏ đến lớn, không biết sinh mạng mình đến từ đâu như cô, điều này quan trọng biết bao. Nhưng người con trai này, lại dùng tính mạng, sẵn lòng bảo vệ cô. Như vậy, cô còn phải lo lắng chuyện gì nữa.
Giọng nói nhàn nhạt, ánh mắt cô không có dao động, nhưng lại nhận lấy chiếc nhẫn kim cương từ trong tay anh ta: "Được, tôi lấy anh."
Ba năm, không, xác thực mà nói là ngay từ đầu, lúc đó anh ta đã lừa gạt cô, cái gì sinh mạng, cái gì lời thề, thế giới này, còn có tình yêu sao?
Tô Mạt lại lắc lư thân cái ly, bình tĩnh và uống một hơi cạn sạch.
Cay, rất cay.
Rượu dọc theo cổ họng chảy vào thực quản, sau đó rơi vào trong dạ dày, vì vậy, toàn thân cũng không có gì sánh được.
"Cho tôi thêm một ly!"
Ly thứ hai, ánh mắt cô hơi lờ mờ.
"Tô Mạt, Lưu Lăng vốn không yêu cô, anh ấy cưới cô, chỉ là vì bệnh viện Cửu Long, cô là người sở hữu mảnh đất này, cho nên anh ấy mới cưới cô."
Ly thứ ba, khóe môi cô hơi có ý cười.
"Tô Mạt, tôi mang thai con của Lưu Lăng, mà cô gả cho anh ấy ba năm lại không có gì, bác trai bác gái Lưu đã sớm không hài lòng với cô, cô nên biết điều một chút mà ly hôn đi!"
|
Chương 6: Số phận (2)
Ly thứ tư, cô cắn cánh môi, ánh mắt lan ra.
"Abby, hãy nghe anh nói, anh cưới cô ấy chỉ vì mảnh đất kia, anh sẽ nhanh chóng ly hôn với cô ấy, ngoan, bảo bối, chờ một chút, em sẽ trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Lưu."
Ly thứ năm, khóe mắt của cô, một giọt nước mắt trong suốt, lóe ra ánh sáng bi thương, lóe lên rồi biến mất.
"Mạt Mạt, đứa trẻ ngoan, cô nhi viện không thể kinh doanh nữa, bà nội cũng không khỏe, giấy tờ đất này giao cho con, con phải giữ thật tốt."
Ly thứ sáu cô mới vừa bưng lên, sau lưng có một cánh tay vòng lại, lấy ly rượu màu lam nhạt đặt ở trên quầy bar trước người cô.
Quay người lại, là một đàn ông trẻ tuổi rất đẹp trai, cười nói với cô: "Blue moon, thử một chút đi."
Không hỏi mục đích của đối phương, mặc kệ lai lịch ly rượu này, Tô Mạt cầm ly rượu lên uống một hớp.
"Cô…" Lần đầu tiên Quý Thần Hi không biết giao tiếp với một phụ nữ như thế nào.
Người con gái này quá kỳ quái, cô ấy không nên xuất hiện ở nơi này, ít nhất, không nên dùng tình trạng này xuất hiện ở nơi này. Cô ấy, nên lạnh lùng nở rộ ở trong đám đông, mà không phải là cô đơn buồn bã ở đây uống say. Vì thế, anh không biết nên dùng đề tài gì để tiếp tục.
"Anh tên gì?" Tô Mạt nắm ly rượu thứ sáu của tối này, ánh mắt tự do nhìn Quý Thần Hi.
"Quý Thần Hi." Anh nói ra tên mình.
Người đàn ông này thật xuất sắc, đầu óc Tô Mạt đã mơ hồ mà vẫn còn đón nhận Quý Thần Hi.
Ngũ quan xinh đẹp, khí chất cao quý, quần áo trên người được cắt may rất khéo, mái tóc đen nhánh như lông vũ, không giống như màu vàng của người phương Đông, mà là trơn bóng, trong nháy mắt một đôi mắt làm Tô Mạt hơi giật mình, đôi mắt của anh ta hình như là màu lam lẫn với máu? Hay là kính sát tròng.
"Con mắt của anh màu lam." Tô Mạt lẩm bẩm nói ra phỏng đoán của mình.
Chưa từng có ai hoài nghi tới màu sắc của mắt mình, Quý Thần Hi ngạc nhiên về sự nhạy cảm của cô, đưa tay lấy kính sát tròng đổi màu trong mắt xuống. Một đôi mắt xanh thẳm như đại dương, khóa Tô Mạt lại.
"Đôi mắt thật là đẹp, rất đẹp!"
Tô Mạt vươn tay, muốn đụng vào đôi mắt anh, cánh tay cũng không cẩn thận mà đụng ngã mấy cái ly không ở phía trước.
"Cô uống say rồi." Quý Thần Hi một tay đỡ Tô Mạt, một tay đặt ly rượu ở chỗ hơi xa, sợ cô sẽ đụng ngã.
"Tôi say? Đúng là tôi muốn say." Tô Mạt lạnh lùng cười, cho dù say, cô vẫn lạnh lùng.
"Cô tên gì?"Quý Thần Hi muốn biết tên của cô, người con gái này thật sự rất kỳ quái, nhìn thấy cô, anh gần như có một loại cảm giác nói không ra lời.
Tên?
Mạt Mạt, Tô Mạt, bà xã.
Cô không muốn nói cho anh ta biết, những cái tên này đều bị người ta gọi qua rồi, cô không muốn.
"Tô Tô."
"Tô Tô." Quý Thần Hi biết cô không nói ra tên thật của mình, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, Tô Tô, rất thích hợp với cô.
"Tô Tô, nghe đây, cô đã say, không được uống nữa!" Quý Thần Hi ngăn cản và lấy đi ly Tequila thứ bảy của cô.
"Anh này, tại sao anh không để cho tôi uống?" Tô Mạt kéo tay Quý Thần Hi, ý đồ đoạt lấy cái ly từ trong tay anh.
Ngón tay mảnh khảnh khoác lên trên tay Quý Thần Hi, hình như, có một dòng điện kỳ lạ chạy qua, Quý Thần Hi cảm thấy trong lòng mình có một dòng ấm áp, khiến anh ngẩn ra.
Tô Mạt thuận lợi đoạt được ly rượu, cười và uống một hớp.
Rượu thật sự là một thứ đồ uống tốt, uống rồi lại uống, mà còn có thể quên rất nhiều người, rất nhiều việc.
Cô say, nhưng mà cô lại không say khướt, chỉ gác cằm ở trên quầy bar, chờ người pha rượu cho cô ly rượu thứ tám.
Người pha rượu bưng lên ly Tequila thứ tám tối nay thì đã bị Quý Thần Hi giành lại, uống một hớp, sau đó thử đỡ cô dậy.
Cô gạt tay của anh ra: "Tôi không có say không cần đỡ tôi."
|
Chương 7: Mượn rượu tiêu sầu
Quý Thần Hi nhìn kỹ ánh mắt đỏ ngầu của cô ấy một chút, tuyệt đối không tin là cô ấy không say, nhưng cô ấy say, lại càng khiến cho anh có loại cảm giác kỳ quái, rõ ràng là nhìn cô ấy, thì lại muốn đụng vào cô ấy, thật sự chạm vào cô ấy rồi thì cảm giác lại muốn ôm chặt hơn. . . . . .
Trước khi chưa hoàn toàn luân hãm vào loại cảm giác khó hiểu này, Quý Thần Hi bảo mình dừng lại.
"Anh nói xem, rốt cuộc tôi vì cái gì?" Tô Mạt giơ cái ly trống rỗng, cười giễu cợt: "Gả cho anh ta, không phải vì tình yêu, mà chỉ vì một câu nói. . . . . . một câu nói. . . . . . bị mất kiếp này. . . . . . đời này kiếp này của tôi. . . . . ."
Gả!
Đôi mắt Quý Thần Hi đột nhiên mở to. Anh nghe thấy một chữ ‘gả’! Cô ấy. . . . . .Cô ấy đã kết hôn rồi!?
Quý Thần Hi nắm tay của cô, cẩn thận lướt qua mỗi một đầu ngón tay, nhưng lại không có tìm được chiếc nhẫn tượng trưng cho hôn nhân.
"Cô, đã kết hôn?"
"Kết hôn. . . . . ." Tô Mạt gật gù đắc ý, trong mắt có nhiều tia buồn bã: "Tôi đã kết hôn, nhưng. . . . . . bây giờ tôi đã ly hôn. . . . . . Ahh, ly hôn, thật tốt. . . . . . Tôi còn lại một mình, một mình tiếp tục sinh tồn ở trên đời này. . . . . . Vĩnh viễn, chỉ có một mình."
Ly hôn, thật tốt. Quý Thần Hi thở phào nhẹ nhõm, thật tốt, cô ấy đã ly hôn, theo như lời của cô ấy, rất tốt.
Tô Mạt lại giơ ly thủy tinh lên, hướng về phía ánh đèn quầy bar, khúc xạ ly thủy tinh hiện ra ánh sáng động lòng người, khiến thần trí cô đã không tỉnh táo càng thêm hoa mắt.
"Cẩn thận --" Quý Thần Hi sợ cô không nắm được cái ly, trước một bước nhẹ nhàng gỡ ly xuống, cũng thuận tiện nắm chặt lấy tay cô.
"Quý Thần Hi!?" Cô nhìn hai tay của bọn họ giao nhau, ngón tay của anh, nắm lấy tay cô, không chịu buông ra.
"Ừ?"
"Anh nắm tay tôi. . . . . . Có phải muốn chơi trò chơi với tôi hay không?"
"Trò chơi?" Anh không hiểu ý của cô.
"Được đặt tên là, trò chơi tình yêu."
Rượu cồn cuối cùng cũng có tác dụng, bây giờ Tô Mạt biết, rượu cồn có thể kích thích cô, khiến cô lớn gan hơn, khiến cô điên cuồng.
Quý Thần Hi biết mình nên cự tuyệt, bây giờ người con gái tên 'Tô Tô' này thần trí không ổn định, nói ra cũng không phải nghiêm túc, nhưng anh thì khác, anh có lý trí cũng nghiêm túc, cho nên anh nên cự tuyệt. . . . . . Nhưng, anh nhìn thấy ngũ quan xinh đẹp của cô lại tỏa ra một nụ cười mị hoặc, nhất là ánh mắt, ánh mắt của cô đen bóng, giống như có thể hấp dẫn anh đi vào hoàn toàn. . . . . . Khiến anh không thể chống đỡ được, không thể cự tuyệt.
Quý Thần Hi hít một hơi thật sâu, nở nụ cười rồi kéo cô qua, để cô tựa vào ngực mình, ở bên tai cô nói ra nhẹ nhàng: "Tối nay, như lời em nói, sẽ nhất định cả đời."
"Cả đời, thì cả đời." Đầu ngón tay Tô Mạt di chuyển dọc theo gò má tuấn tú của anh, ngẩng đầu nhìn mắt màu lam của anh, xinh đẹp, cao quý, khiến cô không dời ánh mắt . . . . . .
"Thần Hi, thật sự mang cô ấy đi."
Nhìn thấy Quý Thần Hi ôm ngang người con gái đã say đi, Long Thừa Viêm chỉ nói một câu.
"Xem ra, Thần Hi đã chọn cô gái đó." Húc Nhật xoay người hỏi Vân Mặc Vận: "Anh cảm thấy, Thần Hi sẽ đợi cô ấy sinh xong đứa bé thì rời khỏi cô ấy sao?"
Vân Mặc Vận chậm rãi uống cạn ly cuối cùng của tối nay, mỉm cười sâu sắc: "Sợ rằng, bị rời khỏi không phải là cô ấy, mà là cậu ấy."
Anh chỉ nói hai 'người', hai người đang ngồi cũng hiểu rõ, mới vừa rồi, Quý Thần Hi đã động tâm.
"Cô gái kia có vấn đề?"
Nếu không, một cô gái bình thường sao lại cự tuyệt một vị vương tử thứ thiệt chứ?
"Không phải là cô gái kia có vấn đề, mà là Thần Hi có vấn đề." Nắm chìa khóa xe lên, Vân Mặc Vận trước bấm số điện thoại của bạn gái thân yêu Liễu Thi Nguyệt, sau mới công bố đáp án: "Cô gái kia, là phu nhân Tổng giám đốc tập đoàn bệnh viện Cửu Long, cũng là người cho thuê đất bệnh viện Cửu Long, mà theo tôi được biết, chồng của cô gái kia vẫn còn khỏe mạnh."
Vân Mặc Vận kiên nhẫn làm mặt dày gõ cửa phòng Liễu Thi Nguyệt, mà Húc Nhật và Long Thừa Viêm tiếp tục uống với nhau.
"Thừa Viêm!"
"Ừ?"
"Cậu nói, trận 'ngoại tình' này của Thần Hi có phải sẽ kết thúc thê thảm hay không?"
"Sẽ không."
"A?"
"Nếu như cậu ấy yêu, tôi sẽ khiến cho chồng của cô gái đó 'không khỏe mạnh'."
". . . . . ."
Húc Nhật thông minh không nói tiếp nữa, anh thật sự không muốn để cho"Long tộc", thủ lĩnh xã hội đen lớn nhất toàn cầu đi tạo ra bi kịch nhân gian như thế, cho dù, anh ta cho rằng hạnh phúc của bạn thân mình là điều ưu tiên.
Không có cách nào, mọi người đều ích kỷ, nếu như Thần Hi có thể hạnh phúc, như vậy bất hạnh, hãy để cho người khác tiếp nhận thôi.
|