Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy
|
|
Chương 117: Rơi Vỡ Quà Tặng Của Bảo Bối
“Thật không? Bộ dạng em bây giờ xấu lắm sao? Giúp em lau sạch nhanh đi, nếu không mẹ gặp lại không nhận ra Hoan bảo bối thì làm sao?” Hoan bảo bối gấp gáp vuốt mặt nhìn Đình bảo bối, bộ dạng khóc lóc ầm ĩ vừa rồi nhanh chóng biến mất.
“Không đâu, em nín khóc thì không xấu nữa rồi, anh giúp em lau nước mắt, em đừng khóc nữa nhé” Đình bảo bối rất săn sóc rút khăn giấy lau nước mắt cho Hoan bảo bối, đối với Hoan bảo bối còn trong sáng như tờ giấy trắng, Đình bảo bối có rất nhiều biện pháp dụ dỗ.
“Quả là tài tình, đơn giản như vậy đã dỗ nín được rồi” Linh cũng kinh ngạc trợn mắt nhìn Hoan bảo bối nở nụ cười.
“Ông không nói gì cũng không ai nghĩ ông bị câm đâu, giống như quạ đen làm chim chích chán ghét.” Đình bảo bối không nể mặt Linh. Có lẽ nhìn anh hay cười nên không làm cho Đình bảo bối có cảm giác sợ, không giống cái người kia… cảm giác như cách người vạn dặm.
“Thằng nhóc này nói gì, đừng tưởng thấy chú dễ dãi mà khinh rẻ nhé, cẩn thận chú cho một đao xem còn nói như vậy được không.” Linh thấy mình không có tí mặt mũi nào trước mặt Đình bảo bối, bày ra bộ mặt hung ác nói với cậu bé.
“Ôi, anh ơi, ông này hung dữ quá.” Không ngờ là không dọa được Đình bảo bối lại làm cho Hoan bảo bối vừa mới nín lại tiếp tục khóc, nhất thời nhận lấy một ánh mắt chết rét khiến Linh ngồi như bị gai châm.
“Này, cháu đừng khóc, chú chỉ nói đùa chút thôi, đừng tưởng thật.” Linh vội vàng giải thích với Hoan bảo bối, tại sao lại tự làm khổ mình thế này, muốn chọc cho thằng nhóc này khóc mà thành ra mình muốn phát khóc.
“Huhu” Hoan bảo bối nghe giải thích xong không khóc to nhưng vẫn nức nở, trong lòng Linh càng thêm bối rối vì ánh mắt coi chừng của Hạo, có cần thiết phải thế không? Mình chỉ là trêu chọc một đứa bé thôi mà.
“Này. Trong tay các cháu cầm cái gì đấy? Cho chú xem chút được không?” Không tìm được đề tài gì thấy hai bảo bối từ lúc lên xe đều giữ khư khư một vật gì đó không rời khiến an tò mò.
“Không liên quan đến ông”. Hoan bảo bối ôm chặt món đồ vào ngực, như sợ Linh sẽ giật mất, nhưng chính động tác này càng khiến Linh thêm hứng thú.
“Không phải giận dữ như thế, đưa cho chú xem nào.” Linh đã lái xe vào khuôn viên ‘Tuyệt đối hoàn mỹ’, tay đang rảnh rang duỗi thẳng ra dễ dàng lấy được túi quà Hoan bảo bối đang cầm chặt trong tay.
“Ông buông tay ra, đừng lấy của tôi, bỏ ra” Hoan bảo bối kêu toáng lên phản đối Linh không được cướp túi quà của mình.
“Cháu keo kiệt quá, chú chỉ nhìn một cái thôi, sẽ không làm hỏng đâu”. Linh chính là loại người càng muốn anh nhìn, anh càng không thèm, cho nên nếu không cho thì anh càng ham muốn, nhất định không chịu buông tay lấy bằng được của Hoan bảo bối.
“Không cho ông xem, đây là quà của mẹ tôi” Hoan bảo bối và Linh cứ dùng dằng trên xe như thế đến khi cái túi bị kéo rách, hộp quà tặng bên trong rơi ra ngoài.
“Tượng đất dẻo của em bị hỏng rồi, anh trai, làm thế nào bây giờ, quà tặng mẹ bị hỏng rồi, huhu.” Hoan bảo bối mắt đỏ lựng, lần này lại kỳ lạ không khóc toáng lên mà tiếng khóc như bị chặn ở cổ họng, nước mắt vẫn rơi lã chã, hốt hoảng nhặt cục đất lên.
“Không sao, chúng ta về nặn lại là được rồi, đừng khóc, nếu không mẹ thấy sẽ đau lòng, ngoan nào, anh trai giúp em nhặt lại vào túi.” Đình bảo bối ngồi xuống theo Hoan bảo bối nhặt cục tượng đất, đau lòng nhìn em gái.
“Nhưng mà, người ta muốn làm cho mẹ vui, giờ bị hỏng rồi!” Hoan bảo bối rất uất ức, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Oạch, xin lỗi nha, chú không cố ý làm hỏng túi của cháy, đây là quà để tặng mẹ sao?” Hai bảo bối cũng chẳng thèm nhìn Linh, bận rộn nhặt cục đất dẻo khiến Linh thấy đau lòng.
“Ông câm miệng đi, bây giờ chúng tôi không muốn nghe ông nói chuyện, đồ người xấu.” Hoan bảo bối không biết lấy đâu ra dũng khí, đôi mắt to xinh đẹp đầy sức sống nhìn Linh trừng trừng.
“Cháu đừng tức giận, nếu không chú làm lại cho cháu một cái, được không, đừng khóc.” Linh ôn tồn nói, lúc này hối hận muốn chết, không hiểu sao lại muốn quan tâm như vậy, đúng là tò mò hại chết mèo.
“Đây là do Hoan bảo bối tự làm, ông có làm ra bao nhiêu cái cũng không bằng được một cái này.” Đình bảo bối cũng rất tức, bình thường cũng hay chọc Hoan bảo bối khóc thút thít nhưng bây giờ thấy người đàn ông này chọc em gái khóc nhiều lần như vậy, có thể không tức giận sao?
“À, chú không biết là như thế, hay là lúc mẹ cháu đến chú sẽ tự giải thích có được không.” Linh nhức đầu tự hỏi ông trời, anh tại sao lại sơ ý làm hỏng món quà mà cô bé đã tự tay làm, tràn đầy vui mừng muốn tặng cho mẹ như vậy.
Bây giờ mới nghĩ nếu bị Kính Huyễn biết, mình nhất định không tránh khỏi bị quở trách, không biết cô ấy có tức giận mắng mình đã làm tổn thương con gái nhỏ của cô ấy không, Mật Nhu không biết có vì thế mà ghét mình không?
“Xuống”. Không biết Hạo ở đây từ lúc nào, đã ra ngoài mở cửa xe kêu Hoan bảo bối đang khóc cùng Đình bảo bối đang tức giận xuống xe.
|
Chương 118: Đây Là “Vui Mừng” Ư?
“Không”. Hoan bảo bối quật cường nhìn thẳng Hạo, lại tiếp tục nhặt bức tượng đã bị vỡ thành nhiều mảnh lên.
Hạo thấy Hoan bảo bối không có ý định xuống xe, trực tiếp vác cô bé xuống khiến cô lại lần nữa hét chói tai.
“Ông buông tôi ra, đồ khốn, buông ra.” Hoan bảo bối giùng giằng, chân tay đạp loạn xạ giữa không trung, không chịu thỏa hiệp. Đình bảo bối nhìn em gái sốt ruột muốn bảo vệ, không còn để ý đến bức tượng bị rơi hỏng, nhảy xuống xe muốn giành lại cô bé.
“Ông buông Hoan bảo bối ra, nó không thích ông” Đình bảo bối cao chưa đến bụng Hạo nhưng ra sức nắm cánh tay Hạo muốn ‘cứu’ Hoan bảo bối khỏi gã đàn ông này.
“Hai người đang làm gì đây, nhanh lên đi, Hạo, bỏ con bé ra.” Lôi gia vừa nhận được tin báo Linh và Hạo đã trở lại, kích động muốn nhanh nhanh xem hai bảo bối đáng yêu của Kính Huyễn thế nào, không ngờ lại thấy cảnh tượng này.
“Các cháu không sao chứ, Hạo, Linh, hai người làm cái trò gì, sao để con bé khóc như vậy?” Lôi gia nhìn nước mắt còn chưa khô trên mặt Hoan bảo bối, nhíu mày hỏi Linh vừa xuống xe và gương mặt lạnh lùng của Hạo.
“Các người đều là người xấu, khốn kiếp, chúng tôi sẽ không đi vào cùng với các người.” Hoan bảo bối nói xong lại chui vào xe, tiếp tục nhặt nhạnh những phần tượng đất bị vỡ.
“Có ai nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì không, gọi các cậu mang đứa bé tới đây cũng khiến tôi phiền toái, Linh, cậu đã làm chuyện gì?” Lôi gia nhìn Hoan bảo bối vừa khóc vừa nhặt cái gì, nổi giận hỏi Linh đang đứng bên cạnh.
“Lão già, ông thật thông minh, đúng là tôi làm”. Linh không muốn thừa nhận cũng không được, chỉ có anh và Hạo đi đón hai tên tiểu tử này, ai nhìn cũng biết không phải là Hạo làm, vậy chỉ còn mình, mà cũng chỉ có mình mới gây ra mấy cái chuyện vớ vẩn này.
“Tiểu tử thối, xem cậu làm ra cái trò trống gì, chờ chút nữa tôi sẽ hỏi tội, bây giờ cậu đi dỗ cho con bé vui vẻ, nếu không tôi chặt đầu.” Lôi gia đột nhiên cảm thấy thật nhức đầu, hối hận tại sao lại sai Linh đi làm chuyện này.
“Lão già, ông đang nói đùa ạ, tôi sao dỗ được đứa bé này, ông bảo người khác làm được không?” Linh nghe Lôi gia nói không cười nổi, làm sao mà dỗ nó cười được, nếu bảo anh dọa cho nó khóc anh còn làm được.
“Tôi không quan tâm, cậu nhanh nhanh dẫn bọn trẻ vào, cô ả kia cũng sắp tới rồi.” Lôi gia không để ý lời cầu khẩn của Linh, giao nhiệm vụ làm Hoan bảo bối vui vẻ, coi như cho anh một bài học, xem sau này còn dám tùy tiện chọc cho trẻ con khóc nữa không. Ông cứ vào nhà trước đã, chờ Linh mang hai đứa nhỏ vào.
…………………………
“Kính Huyễn, em vẫn chưa làm xong à? Mấy giờ rồi? Lúc này ba mẹ chắc phải về rồi.” 12h trưa, Diêm Hỏa đến phòng làm việc của Kính Huyễn, giờ này vẫn còn làm, anh thấy khó chịu rồi.
“Sắp xong rồi, anh chờ tôi một chút.” Kính Huyễn không thèm ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú nhìn mớ số liệu, kiểm tra xem có sai sót gì không, sau khi thấy đã không có nhầm lẫn gì mới duỗi cái chân cứng đơ.
“Em thật sự làm việc nhiều quá, anh sắp ngủ gật rồi.” Diêm Hỏa vẫn nhìn Kính Huyễn lẳng lặng làm việc, ngồi đợi trên ghế sofa mà muốn ngủ quên. Kính Huyễn nghiêm túc làm việc cũng chẳng để ý có người đang đợi mình.
“Đừng nói nữa… đi về trước đã, xem hai tiểu bảo bối có gì vui mừng cho tôi, cũng muốn nhanh nhanh gặp hai đứa rồi.” Kính Huyễn nghĩ lại mấy tháng nay không được gặp con, tự nhiên cảm thấy vui vẻ, quên mất sáng nay gây sự với Diêm Hỏa, lúc này chỉ muốn nhanh trở về.
“Vậy đi thôi, thưa tiểu thư chỉ biết làm việc.” Diêm Hỏa đi tới hào phóng ôm vai Kính Huyễn đi ra khỏi phòng làm việc, bây giờ đang ở công ty, mọi người thấy bộ dạng thân mật của hai người như thế cũng không trách được, bởi vì Diêm Hỏa đã tung tin khắp nơi muốn cưới Kính Huyễn làm vợ.
Cho dù Kính Huyễn cố gắng giải thích thế nào cũng không ai muốn tin, ngược lại còn bị bọn họ cho là khoe khoang câu được rùa vàng, cho nên cô cũng tự nhủ, giải thích đồng nghĩa với che giấu, không nói còn hơn.
“Mọi người đã về rồi, cửa chính không đóng, chắc đang tìm chúng ta.” Kính Huyễn xuống xe nhìn cửa Diêm gia không khóa, vui vẻ chạy vào bên trong tìm kiếm hai tiểu bảo bối, nhưng chỉ thấy mẹ Diêm ngồi ôm hộp khăn giấy không ngừng lau nước mắt nước mũi, người đàn ông ngồi cạnh không ngừng an ủi mẹ Diêm nhưng cũng không có hiệu quả.
“Mẹ Diêm, mẹ sao vậy? Hai tiểu bảo bối có phải về mệt quá đang ngủ trên lầu không?” Kính Huyễn đầu đầy nghi vấn, thận trọng hỏi mẹ Diêm đang khóc, chẳng lẽ cái này gọi là ‘vui mừng’ sao?
“Ba cũng về rồi à, mẹ sao vậy?” Diêm Hỏa vào chậm hơn một chút cũng nghi ngờ hỏi Diêm Lịch, không hiểu ở đây đang có chuyện gì, lại còn vung vãi khăn giấy khắp nơi, sợ người khác không biết bà đang khóc sao?
“Kính Huyễn, huhu, hai tiểu bảo bối, tiểu bảo bối bị huhu ta không nói ra được, ông xã ông nói đi.” Mẹ Diêm khóc nức nở, nói đứt quãng được mấy chữ, cuối cùng vẫn không nói được cái từ kia, không biết phải làm sao đành đá bóng sang Diêm Lịch.
|
Chương 119: Mật Nhu Kích Động La Hét
“Hai tiểu bảo bối làm sao, mẹ Diêm, mẹ nói cho con biết đi, hai đứa nhỏ không phải đang ngủ ở trên lầu sao?” Kính Huyễn nóng nảy nhìn bộ dạng khóc đỏ hai mắt của mẹ Diêm, không giống như giả vờ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Ba, rốt cuộc là có chuyện gì thế?” Diêm Hỏa tương đối tỉnh táo, nhíu mày, hỏi Diêm Lịch đang ngồi bên cạnh mẹ Diêm.
“Ở sân bay, chúng ta đang định về thì hai bảo bối bị bắt cóc rồi”. Diêm Lịch lúc nói rất tỉnh táo như không hề lo lắng, nhưng Kính Huyễn và Diêm Hỏa vừa nghe xong sợ hết hồn vía.
“Bác nói cái gì, hai bảo bối bị bắt cóc, sao lại thế được.” Kính Huyễn vừa nói, nước mắt đã tràn mi, người lảo đảo như muốn ngã xuống, may sao Diêm Hỏa đứng ngay bên cạnh kịp đỡ.
“Sao ba mẹ không nói ngay cho chúng con biết, để còn sớm tìm biện pháp.” Diêm Hỏa rất bực mình nói, nhìn Kính Huyễn sắp ngã xuống anh thật đau lòng.
“Kính Huyễn, con xem tờ giấy này, có lẽ con sẽ biết, hai tiểu tư kia không có chuyện gì.” Diêm Lịch đưa tờ giấy bị găm ở phi tiêu cho Kính Huyễn để cô đọc được tờ giấy ghi gì.
“Việc này, hãy theo dõi cô gái tên là Y Na, sẽ tìm thấy hai tiểu tử, Hạo”. Kính Huyễn đọc tờ giấy, thấy cái tên cuối cùng mới yên tâm thở ra một hơi.
“Chẳng lẽ là Y Na làm? Nhưng sao lại thế được, chúng ta vừa gặp buổi sáng, sao đến chiều hai bảo bối đã bị bắt cóc, hơn nữa bọn bắt cóc này cũng kỳ cục quá?” Diêm Hỏa nghe Kính Huyễn đọc xong, rất nghi ngờ không tin lại có bọn bắt cóc thế này.
“Ai bảo anh có dáng dấp gây họa như vậy, khắp nơi câu kéo phụ nữ, bây giờ làm liên lụy hai tiểu bảo bối rồi.” Kính Huyễn tức giận tặng thêm một chút khinh thường cho Diêm Hỏa.
“Em đừng nói vậy, anh không biết Y Na lại kích động như thế, thế em có biết cái tay Hạo đó là ai không?” Diêm Hỏa thật thảm hại, hình tượng trước mặt Kính Huyễn bị phá hủy, đành đáng trống lảng.
“Tôi biết, anh nhanh nhanh phái người đi theo dõi cái cô Y Na đó, tôi gọi điện cho Mật Nhu hỏi có số của Hạo không, tôi đổi số mất số của anh ta rồi.” Kính Huyễn nói xong không nhìn đến bộ mặt uất ức của Diêm Hỏa, cầm điện thoại gọi cho Mật nhu.
“Kính Huyễn, cậu gọi điện có việc gì thế?” Mật Nhu đang ở phòng ăn cùng Tiêu thấy điện thoại của Kính Huyễn không hiểu giữa trưa gọi có việc gì.
“Mình muốn hỏi cậu có số của Hạo không, hoặc Linh cũng được?” Kính Huyễn không có thời gian nói nhảm với Mật Nhu, cô rất vội, chỉ muốn nhanh nhanh tìm thấy hai bảo bối.
“Có thì có, nhưng cậu hỏi số của hai người họ làm gì?” Mật Nhu nghi ngờ hỏi Kính Huyễn, hôm nay tự dưng lại muốn gọi mấy người bao lâu rồi không gặp, lại còn vội vội vàng vàng không biết là có chuyện gì.
“Hai tiểu bảo bối bị bắt cóc rồi, hai người họ biết ở chỗ nào, cậu đưa số của họ đây nhanh lên.” Kính Huyễn vội vàng nói, trong tay đã cầm sẵn giấy bút để ghi.
“Cái gì, cậu nói hai tiểu bảo bối bị bắt cóc?” Mật Nhu nghe Kính Huyễn nói vậy thất kinh hét lên, khiến Tiêu và mọi người trong nhà ăn phải quay lại nhìn, ý thức được sự luống cuống của mình, mới từ từ nhỏ giọng lại.
“Cậu đùa gì thế, hai tiểu bảo bối không phải là bị mẹ Diêm Hỏa mang đi Newyork rồi à? Sao lại bị bắt cóc được?” Mật Nhu thận trọng hỏi, Tiêu đang nhàn nhã ăn thịt bò cũng phải nhìn cô, chờ đợi câu trả lời của Kính Huyễn.
“Thật đấy, mình không rảnh đến mức mang hai tiểu bảo bối ra đùa giỡn? Cậu rốt cuộc có đưa số điện thoại cho mình hay không?” Kính Huyễn cũng đang muốn điên tiết rồi Mật Nhu còn hỏi mình mấy chuyện vớ vẩn như vậy.
“À,ừ, mình lập tức cho cậu, số là xxxxxxx, nhưng mà rốt cuộc là Hạo có can dự gì?” Mật Nhu nghi ngờ hỏi, không nghĩ được hai tiểu bảo bối bị bắt cóc thì liên quan gì đến Hạo đã lâu không gặp.
“Cậu tới đây trước đi mình sẽ từ từ nói, mình muốn gọi điện cho Hạo trước đã.” Kính Huyễn nói xong không chờ Mật Nhu phản ứng liền cúp điện thoại, làm Mật Nhu nhìn chằm chằm màn hình như muốn rơi con ngươi.
“Chuyện gì thế, hai tiểu tử bị bắt cóc thật hả?” Tiêu không thể tin được Mật Nhu.
“Anh có ý gì? Chẳng lẽ tôi lại lôi hai tiểu tử ra đùa giỡn với anh”. Mật Nhu rất mất hứng, không để ý đến Tiêu, xách túi lên muốn lập tức chạy đến chỗ Kính Huyễn hỏi cho rõ ràng.
“Em đừng tức giận, anh đi với em.” Tiêu thấy Mật Nhu giận thật, cũng không nói gì liền đứng dậy đi cùng với cô đến chỗ Kính Huyễn.
“Kính Huyễn, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, tại sao hai tiểu bảo bối lại bị bắt cóc?” Mật Nhu vừa vào đến nhà Diêm Hỏa đã lo lắng chạy đến trước mặt Kính Huyễn hỏi, suốt dọc đường đi cô cảm thấy lòng đầy bất an.
“Mình bây giờ đang gọi điện cho Hạo, Diêm Hỏa cũng phái người đi theo dõi Y Na, cậu đọc tờ giấy này đi khắc biết.” Kính Huyễn đưa tờ giấy Diêm Lịch vừa đưa cho mình cho Mật Nhu còn mình thì tiếp tục gọi cho Hạo, làm sao đang lúc quan trọng thế này thì lại tắt máy.
“A…” Mật Nhu đọc xong tờ giấy, trong nháy mắt kích động hét toáng lên, khiến mọi người đều vội vàng nhìn cô, không ngờ lại có chuyện khiến cô kích động như vậy.
|
Chương 120: Hai Kẻ Không Nên Xuất Hiện
“Bị sao đấy!” Trăm miệng một lời cùng được thốt ra từ miệng 5 người, như đã được luyện tập, mọi người đều nghi ngờ hỏi Mật Nhu bị kích động mạnh, ngay cả mẹ Diêm cũng quên cả khóc, Kính Huyễn quên cả gọi điện, cứ như vậy chờ Mật Nhu trả lời.
“Mọi người đừng nhìn tôi như vậy, tại vì tôi thấy chữ viết trên giấy thật sự là chữ của Hạo nên mới kích động như thế.” Mật Nhu lúng túng nuốt nước bọt nhìn mọi người, trong tay vẫn nắm chặt tờ giấy, mặt cũng đỏ bừng cả lên.
“Mật Nhu.” Giọng Kính Huyễn bùng nổ, trong lòng cô đã lo lắng lắm rồi còn thêm một kẻ ngu ngốc như Mật Nhu phát ngôn bừa bãi, thật sự muốn bổ đầu cô ra xem bên trong chứa cái gì.
“Đây, gọi cái gì”. Không dám nhìn thẳng khuôn mặt bừng bừng lửa giận của Kính Huyễn, cô yếu ớt giơ tay lên.
“Còn gọi gì nữa, cậu có ngốc thì cũng chọn thời điểm giúp mình đi, người ta đã đủ lo lắng cho hai bảo bối rồi, cậu còn làm mình sợ như thế nữa.” Kính Huyễn nói xong bật khóc.
“Ây ui, cậu đừng khóc nữa, mình biết mình sai rồi, đừng lo lắng, để mình gọi điện giúp cậu, xem bọn họ có nghe không.” Mật Nhu vội vàng an ủi Kính Huyễn.
“Này, ai.” Đúng là kỳ tích, vừa gọi thì bên kia Linh đã nhấc điện thoại, điều này quả thật khiến Kính Huyễn ngừng khóc.
“Là tôi Mật Nhu đây, có phải cậu và Hạo đưa hai tiểu tử kia đi không?” Mật Nhu không quanh co, hỏi thẳng vào vấn đề.
“Mật Nhu, oa, không ngờ cậu còn gọi điện cho mình, dạo này cậu có khỏe không? Nghe nói cậu đã trở nên xinh đẹp, lại làm người mẫu, lúc nào chúng ta cùng đi uống 1 chén nhé.” Linh nghe được là Mật Nhu, hứng khởi nói luyên thuyên khiến cô cau mày.
“Đừng lảm nhảm nữa, tôi đang hỏi cậu có phải đã mang hai bảo bối của Kính Huyễn đi không, đừng nói sang chuyện khác.” Mật Nhu không hề khách sáo quát lên, mấy cái thứ dịu dàng thục nữ gì cũng vứt hết.
“Há há, cậu tức giận rồi, chúng ta dẫu sao cũng đã bao năm không gặp, mình đương nhiên phải ôn lại chuyện cũ.” Linh đã có vẻ miễn dịch với lửa giận của Mật Nhu, cho nên cô có tức giận đến mấy thì anh vẫn ra sức cợt nhả.
“Rốt cuộc cậu có nói hay không?” Mật Nhu bị mấy lời này làm cho lông mày nhướn lên, chưa kịp nổi giận đã bị Kính Huyễn cướp di động.
“Linh, các cậu giờ đang ở đâu, có bảo vệ hai bảo bối của tôi không, mau nói địa chỉ, chúng tôi lập tức đến đó.” Kính Huyễn nói giọng đầy lo lắng.
“Là Kính Huyễn à?” Linh không chắc hỏi lại, sao Kính Huyễn giọng lại kỳ cục như thế?
“Ừ, các cậu rốt cuộc ở đâu.” Giọng Kính Huyễn vì vừa mới khóc trở nên khàn khàn, khó trách Linh nghe không ra.
“Bọn mình đang ở XXX, hai tiểu tử của cậu được chăm sóc rất tốt, yên tâm đi, cậu nhanh đến đây trước khi cái cô Y Na gì đó tới.” Linh ngoan ngoãn nói ra địa chỉ của mình, còn dặn dò Kính Huyễn nhanh chân.
“Ừ, chúng tôi lập tức đi ngay, các cậu chăm sóc hai bảo bối cho tốt, bằng không chết với tôi.” Kính Huyễn trước khi cúp điện thoại không quên nói một câu có ý uy hiếp cho đến khi nghe tiếng cười cất lên từ đầu bên kia.
“Sao rồi, thực sự là bọn họ bắt đi hả?” Mật Nhu hỏi ngay lập tức, trong lòng quyết định phải dạy dỗ cái tên tiểu tử thúi Linh kia một trận, sao không đưa bọn trẻ đến đây luôn đi còn khiến bọn họ phải lo lắng.
“Ừ, chúng ta nhanh lên đi đón hai tiểu bảo bối, chắc hai đứa đang sợ lắm nhất là Hoan bảo bối.” Kính Huyễn vừa nói vừa đi ra cửa, vì quá sốt ruột mở cửa đi ra mà không nhìn thấy ai, đập ngay mũi vào một người khác, đau muốn rớt nước mắt.
“Kính Huyễn, em không sao chứ.” Vừa định ấn chuông cửa thì Húc Nhật bị Kính Huyễn hùng hổ đi ra đâm phải, mặc dù ngực mình cũng rất đau nhưng vẫn lo lắng cho Kính Huyễn.
“Tại sao lại là anh, sao anh ở đây?” Kính Huyễn kinh ngạc nhìn Húc Nhật.
“Anh nghe Tiểu Tiểu nói em không đi làm, gọi điện thoại thì thấy bận suốt, cô ấy sợ em xảy ra chuyện gì nên tìm đến chỗ anh hỏi xem có gặp em không, anh với Dương Lịch liền chạy đến đây.” Húc Nhật bình tĩnh, Dương Lịch đứng sau vẫn im lặng không nói gì.
“Được rồi được rồi, hiện tại em không có thời gian, các anh về trước đi, hôm nay em xin nghỉ, anh về công ty thì báo nghỉ giúp em, thật xin lỗi, xin nghỉ suốt.” Kính Huyễn vội vàng nói xong thì bọn Mật Nhu từ phía sau cũng đi tới.
“Mẹ, mọi người cũng không cần đi theo, chúng con nhất định sẽ đưa hai đứa nhóc về. Ba, ba chăm sóc cho mẹ đi.” Diêm Hỏa thấy mẹ Diêm vẫn đang khóc lóc đòi đi theo liền khuyên giải giao cho ba Diêm.
“Ừ, các con cẩn thận một chút.” Diêm Lịch vẫn ôm chặt mẹ Diêm trong ngực, tay không ngừng cầm giấy ăn lau nước mắt cho bà.
“Vâng”. Diêm Hỏa nói xong cũng đi theo Tiêu ra ngoài, lại đụng phải hai người không muốn gặp nhất.
“Các anh đến đây làm gì, thôi, lúc này không có thời gian tán gẫu, Kính Huyễn, đi thôi.” Diêm Hỏa cũng không muốn so đo với hai kẻ không nên xuất hiện, muốn đưa ngay Kính Huyễn đi tìm hai đứa con.
|
Chương 121: Chỉnh Đốn Kẻ Ác
“Kính Huyễn, em phải đi đâu, bọn anh đi cùng.” Dương Lịch rất thành khẩn nhìn cô, tâm nguyện muốn đi cùng viết rõ trên mặt.
“Không cần, đây là chuyện riêng của tôi, không cần anh quan tâm”. Kính Huyễn tỏ rõ thái độ không lấy gì làm hào hứng nói với Dương Lịch, bây giờ cô không có cách nào có thể vui vẻ đi đâu với anh.
“Có phải có chuyện gì xảy ra không, tại sao mọi người đều vội vàng như vậy?” Húc Nhật quen Kính Huyễn đã nhiều năm, mỗi động tác của cô anh đều hiểu rất rõ.
“Kính Huyễn, mọi người nhanh lên một chút, không thì lên xe nói tiếp, đừng có dây dưa thế.” Ở trong xe không đợi được, Mật Nhu thò đầu ra cửa hét lên với Kĩnh Huyễn, cũng muốn để Húc Nhật và Dương Lịch cùng nghe.
“Mật Nhu nói đúng đấy, chúng ta lên xe rồi em nói rõ xem có chuyện gì, biết đâu bọn anh có thể giúp một tay.” Dương Lịch rất vui vẻ nói, không đợi Kính Huyễn cự tuyệt liền đi trước.
“Mật Nhu, cái mồm quạ của cậu.” Kính Huyễn bực mình mắng Mật Nhu, nói gì không nói lại đi nói cái câu khó nghe này.
“Thôi đừng so đo nữa, nhanh lên đi đón hai con về.” Diêm Hỏa căn bản cũng không còn hứng thú đấu khẩu với Dương Lịch nữa, chỉ muốn nhanh nhanh đưa các con an toàn trở về.
“Ừ”
“Này, các ngươi đã bắt được hai đứa nhóc chưa?” Y Na lẳng lơ móc điện thoại trong túi hàng hiệu ra gọi tới số của “Tuyệt đối hoàn mỹ” với một giọng điệu vô cùng khinh bỉ.
“Đã tóm được bọn chúng, cô nhớ mang tiền đến đây bằng không chúng tôi sẽ không giao người.” Lần này nghe điện thoại không phải là Lôi gia mà là Linh, giọng điều hết sức khinh khỉnh không hề nể mặt Y Na.
“Tôi đã chuẩn bị xong, nói địa chỉ đi.” Y Na nghiến răng nghiến lợi, bọn xả hội đen mà cũng dám dùng cái giọng nói chuyện chảnh như thế khiến cô rất bực.
“Đia chỉ ở XXX, cô nhanh lên, đừng quên mang theo tiền, bằng không đừng mong nhìn thấy người.” Tâm tình Linh lúc này rất tệ, cho nên giọng điệu không hề nể nang, với lại cũng chẳng cần phải dùng những lời tốt đẹp gì với ả Y Na này.
Ai bảo cái con người ngu xuẩn này muốn bắt cóc ai không muốn lại đi bắt cóc con Kính Huyễn, hại anh làm cho Hoan bảo bối khóc, bây giờ vẫn đang um xùm không làm sao dỗ được, cô ta lại còn gọi đúng lúc này bảo sao anh không nổi điên.
“Được rồi, cũng chỉ là tiền.” Y Na cũng tỏ ra khinh thường, không cho Linh thêm cơ hội châm chọc liền cúp máy.
“Tiện nhân đáng chết, lại dám cúp điện thoại của mình, chán sống rồi chắc.” Linh nổi giận quát lên với cái điện thoại vô tội, Lôi gia ngồi bên cạnh uống trà cũng nuốt không trôi.
“Đưa đây, đừng có rống lên với điện thoại bảo bối của tôi như thế, cậu mà làm hỏng thì lo bồi thường cho tôi.” Lôi gia bất mãn đoạt lại điện thoại từ trong tay Linh, còn ra vẻ xem xét xem có bị hỏng không, khiến Linh một bụng bực tức.
“Một cái điện thoại thì đáng mấy đồng, cùng lắm tôi trả cho ông, cần gì mà phải xem như bảo bối thế.” Linh hung hăng nhìn cái điện thoại, như chỉ muốn quăng đi luôn, thật là tức điên.
“Cậu vẫn còn thời gian nói mấy điều này, tôi khuyên cậu nhanh mà dỗ dành bảo bối của Kính Huyễn đi, đứa nhóc kia đến bây giờ vẫn khóc không ngừng, ngay cả anh trai nó cũng hết cách, nếu không làm cho cô công chúa này vui vẻ, lát nữa Kính Huyễn đến thì cậu chờ mà lĩnh cái chết đi.” Lôi gia châm chọc, hung hăng đâm vào trái tim đang rất “mong manh” của Linh.
“Ông không cần phải nhắc nhở tôi, trong lòng tôi cũng đủ lo lắng rồi, nhưng đã dùng mọi biện pháp mà cô công chúa kia không vui lên tôi còn biết làm sao.” Khuôn mặt tuấn tú trông rất khổ sở, chỉ cần nghĩ đến phản ứng của Kính Huyễn đã khiến anh đau đầu rồi.
“Tự lo mà giải quyết đi, tôi cũng không có cách nào, ai bảo cậu ngày nào cũng ra vẻ ta đây, bây giờ chịu báo ứng, ông trời quả có mắt.” Lôi gia không hề thấy đồng tình chút nào với Linh, còn đổ thêm dầu vào lửa.
“Không được, tôi không thể ở đây để Kính Huyễn tóm được, tôi muốn đi trốn, cô ấy đến thì bảo tôi không có ở đây.” Linh rất sợ Kính Huyễn nổi giận, chỉ thấy lúc này tốt nhất nên trốn, chưa nói xong đã toan bỏ chạy.
“Đi đâu.” Quả nhiên, người xui xẻo làm gì cũng xui xẻo, tự dưng Hạo xuất hiện ở cửa chặn lại Linh, thậm chí còn túm cổ áo sừng sộ hỏi.
“Oạch, có đi đâu đâu, mình định nói ngồi đây mãi cũng chán, ra ngoài hít thở không khí một chút thôi mà.” Linh chột dạ nói xong, trong lòng khóc không ra nước mắt, bình thường vận khí của mình tốt như vậy, hôm nay thế nào không bằng một con rệp.
“Vậy à?” Hai chữ vô cùng nghi hoặc phát ra từ miệng Hạo, nghe thế nào cũng thấy vô lý, chắc chắn là có mùi âm mưu, chỉ có điều cái giọng điệu này làm cho ý định chạy trốn của Linh hoàn toàn biến mất.
“Không phải không phải, chẳng phải mình vẫn ở đây sao? Ở đây cũng tương đối tốt, có điều hòa, lại có đồ uống…, lúc này bên ngoài nắng nóng như vậy, ở đây lại lạnh quá, chắc không cẩn thận bị trúng gió rồi.” Linh thông minh lựa chọn không chạy trốn, bởi nếu bị Hạo tìm ra, sẽ chẳng tốt hơn tí nào, cho nên người thông minh phải làm những việc thông minh.
“Không phải hả, tưởng cậu vừa nói muốn chạy trốn mà? Còn nói sợ Kính Huyễn đến tính sổ với cậu, chẳng lẽ tôi già rồi nên hồ đồ à?” Lôi gia cũng không muốn bỏ qua cơ hội chỉnh đốn kẻ ác như vậy, xin lỗi ông trời rồi.
|