Boss Hung Dữ, Ông Xã Kết Hôn Đi
|
|
Chương 405: Anh ta! Nhìn là biết không phải người tốt
Yến Thanh Ti trợn tròn mắt, oh my, Miên Miên đúng là một chút cũng không miên miên (= mềm mại) chút nào? Là một nữ dũng sĩ đó nha.
Con bé này dám nói Diệp Thiều Quang là nữ nhân, cái lá gan này không phải ai cũng có đâu.
Đừng nói Yến Thanh Ti ngạc nhiên ngay cả Diệp Thiều Quang cũng phải sững ra, đây là lần đầu tiên có người mắng anh ta như vậy.
Yến Thanh Ti kéo kéo tay Miên Miên muốn nói cho con bé, đó không phải là phụ nữ mà là đàn ông.
Không nghĩ tới Miên Miên lại quyết tâm bảo vệ nữ thần của mình, che chở cho Yến Thanh Ti chỉ thẳng vào mặt Diệp Thiều Quang: "Cái cằm nhọn hoắt của cô rốt cuộc phải làm bao nhiêu cuộc phẫu thuật mới có được vậy, rõ ràng là nữ còn cố giả bộ làm nam, cô cho là khoác lên mình bộ comple thì có thể thành phong lưu tài tử sao? Hừ... cái mặt của cô có cười được không thế? Tiêm botox cho cứng cả mặt còn đòi!"
Yến Thanh Ti biết thủ đoạn của Diệp Thiều Quang tàn nhẫn đến mức nào, Quý Miên Miên mắng gã như tát nước thế này không dễ gì mà cho qua đâu.
Yến Thanh Ti thấp giọng nói với Miên Miên: "Đàn ông?"
Quý Miên Miên khó hiểu: "Đàn ông gì?"
Yến Thanh Ti: "Anh ta là đàn ông."
Quý Miên Miên sửng sốt một chút, sau đó bật cười ha hả: "Đàn ông? Anh ta... anh ta có chỗ nào giống đàn ông chứ! Giống phụ nữ như thế mà! Tôi... tôi..."
Quý Miên Miên cứ "tôi, tôi..." mãi bởi vì cô nhìn thấy hầu kết của mỹ nữ.
Cô thấy chân mình hình như nhũn xuống một chút, may có Yến Thanh Ti ở bên cạnh đỡ lấy cô.
Cô nhỏ giọng hỏi: "Là đàn ông thật à?"
Yến Thanh Ti gật đầu: "Đúng, là đàn ông."
Khóe môi Diệp Thiều Quang khẽ nhếch lên: "Trợ lý của cô Yến đây thú vị thật đấy, không bằng cũng cùng lên xe tâm sự một chút.
Quý Miên Miên đứng ra nói vì muốn bảo hộ cô, cô không thể để con bé gặp chuyện không may.
Cô kéo Miên Miên sang bên cạnh, đứng ra nói: "Ngài Diệp, không phải là muốn hàn huyên tâm sự với tôi sao? Mời!"
Quý Miên Miên kéo tay Yến Thanh Ti: "Chị..."
Cô len lén liếc Diệp Thiều Quang, thấy anh ta đang âm trầm nhìn cô, ánh mặt lạnh như băng khiến Quý Miên Miên rét run lên, nhỏ giọng nói với Yến Thanh Ti: "Cái gã đó, nhìn là biết không phải là người tốt!"
Yến Thanh Ti cười cười: "Đúng thế, ánh mắt của em không sai đâu, lên xe chờ chị!"
Quý Miên Miên nhỏ giọng thầm thì: "Chị Thanh Ti, hay chúng ta rời đi đi, em cũng biết lái xe, nếu không chúng ta vứt tiểu Từ ở lại chạy, dù sao thì tiểu Từ cũng là đàn ông, cậu ta lớn lên xấu trai lại không có tiền, mấy chuyện như giựt tiền cướp sắc chắc không đến lượt cậu ấy đâu."
Tâm tình Yến Thanh Ti vốn không được tốt nghe xong câu nói này liền cười rộ lên, phất phất tay ra hiệu cô lên đi về đi.
Quý Miên Miên cẩn thận che ôn cho Yến Thanh Ti dưới ánh mắt lạnh như băng của Diệp Thiều Quang, anh ta bỗng bước tới lịch sự cầm lấy cái ô trong tay cô che cho Yến Thanh Ti: "Cô Yến... không biết lúc nãy cô nói gì với Yến Tùng Nam?"
Diệp Thiều Quang cũng không vòng vo mà dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
Yến Thanh Ti dùng hết toàn lực để đối phó với Diệp Thiều Quang: "Này, sao có thể nói cho ngài Diệp đây biết được, du sao đây cũng là chuyện riêng của hai cha con nhà chúng tôi, sao có thể nói cho một người ngoài như anh biết được?"
Diệp Thiều Quang cười nhẹ một tiếng: "Hai cha con..."
Yến Thanh Ti nghe được sự châm chọc trong đó cũng cười giễu lại một tiếng: "Đương nhiên là hai cha con tôi không lẽ lại là cha con với anh?"
Làn da của Diệp Thiều Quang dưới sự che chắn của cái ô càng trở nên tái nhợt, anh ta thản nhiên nói: "Tuy không phải cha con, nhưng một tiếng "cậu" thì có lẽ là được.
|
Chương 406: Cô ra tay với ai cũng được nhưng mình bà ta thì không
Yến Thanh Ti siết chặt tay: "Cảm ơn, mẹ tôi tên là Nhiếp Thu Phinh, bà ấy không với nổi tới nhà mấy người đâu."
Diệp Thiều Quang lại hỏi: "Vậy thì... cô Yến vừa nãy đã làm giao dịch gì với Yến Tùng Nam."
"Muốn biết thì tự đi hỏi Yến Tùng Nam, Diệp gia mấy người lợi hại như vậy, tới đây không phải là muốn tìm ông ta sao? Hỏi tôi làm cái gì."
"Không, tôi chính là đến tìm cô Yến."
Yến Thanh Ti lập tức nghĩ tới điểm mấu chốt, quát lạnh một tiếng: "Anh cho người theo dõi tôi."
Diệp Thiều Quang nhếch nhếch khóe môi: "Không còn cách nào khác, dù sao cô cũng khá là thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh."
Yến Thanh Ti siết chặt nắm đấm, cái gã này đã sớm đề phòng cô và Yến Tùng Nam liên thủ với nhau nên cho người âm thầm theo dõi cô, thấy hôm nay cô có động tĩnh liền lập tức mò tới.
Yến Thanh Ti khinh thường nói: "Không cần ngài phải chỉ bảo tôi cũng biết tôi luôn được người khác chú ý, dù sao thì người hâm mộ của tôi cũng rất nhiều. Nếu như ngài quan tâm như vậy tốt nhất là nên giảm bớt nếu không tôi sẽ nghĩ ngài có ý với tôi, tôi buổi chiều còn có việc phải làm không có thời gian tâm sự với ngài Diệp đây, tạm biệt!"
Nói rồi, giơ tay đoạt lấy cây dù trong tay Diệp Thiều Quang xoay người bước đi.
Nếu là hồi trước, cô có lẽ sẽ châm chọc khiêu khích thêm vài câu nhưng đối mặt với cái gã Diệp Thiều Quang này, cô không có tâm trạng để mà khiêu khích nổi.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện gã là người của Diệp gia, Yến Thanh Ti đã thấy mắc ói.
Từ phía sau vọng lại tiếng của Diệp Thiều Quang: "Tôi khuyên cô một câu, nếu là người thông minh tốt nhất đừng có đụng vào Diệp Linh Chi, những người còn lại của nhà họ Yến cô muốn xử lí ra sao cũng được, nhưng... chỉ có mình Diệp Linh Chi là không thể."
Yến Thanh Ti quay phắt người lại, lạnh lùng lên tiếng: "Lời này của ngài sao tôi nghe không có hiểu, ngài đừng nói thâm sau như vậy, tôi không phải là người thông minh gì cho cam, không so được với ngài, không bằng ngài giải thích kĩ ra cho tôi?"
Diệp Thiều Quang đúng là nói kĩ ra cho cô: "Không cần biết cô làm bất cứ giao dịch gì với Yến Tùng Nam, tốt nhất là biết đường mà thu tay lại bởi vì cô không có cách nào thực hiện được."
Yến Thanh Ti cười ha hả: "Tôi đơn thuần chỉ là đi thăm cha tôi sao qua miệng ngài lại biến thành một cuộc giao dịch rồi? Lẽ nào ngài cũng hay làm giao dịch với cha của ngài như thế sao? Cha con sao có thể trở mặt thành thù được, cho dù có ân oán thì dù sao... cũng từng là cha con..."
Có thể thốt ra được những lời này Yến Thanh Ti cũng đang thầm phỉ nhổ chính mình, cô dùng những lời của Yến Tùng Nam từng nói với cô để nói lại với Diệp Thiều Quang.
Khóe miệng Diệp Thiều Quang khẽ giật giật: "Cô Yến... đúng là rất thú vị."
"Quá khen."
Diệp Thiều Quang lạnh lùng nhìn cô: "Tôi nghĩ, cô không cần vì một ân oán năm xưa mà phá hủy tiền đồ của chính mình, nếu như người hâm mộ của cô biết rằng, ngay cả cha cô còn không theo thừa nhận cô, đạo đức nhân phẩm bại hoại, chuyện táng tận lương tâm gì cũng dám làm, liệu bọn họ có còn hâm mộ cô nữa không?"
Yến Thanh Ti cười ha ha cuối cùng cũng giở giọng uy hiếp, gật gật đầu nói: "Ngài nói rất đúng, tôi chính là một người như vậy, một con hồ ly tinh ích kỉ độc ác, chẳng lẽ còn sợ bị người khác biết sao?"
Đến cái chết cô còn không sợ nữa là cái này?
Diệp Thiều Quang có vẻ như đoán được suy nghĩ của cô nói: "Trên đời này có rất nhiều biện pháp còn đáng sợ hơn cả cái chết."
Không ngờ một câu không có tí giá trị này lại có thể nói ra bởi Diệp Thiều Quang, Yến Thanh Ti nghĩ thế nào cũng không được tự nhiên, gật gật đầu: "Đúng thế, tôi biết ngài có thể làm được điều này, ngài cứ tự nhiên mà thử!"
|
Chương 407: Tôi là con dâu của Nhạc phu nhân
Diệp Thiều Quang vốn dĩ chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, muốn nhìn xem Yến Thanh Ti sẽ có phản ứng như thế nào, xem ra cô ta đúng là điếc không sợ súng.
"Xem ra là cô ỷ vào có Nhạc Thính Phong làm chống lưng, tôi thật muốn nhìn xem Nhạc Thính Phong có thể bảo vệ cô được bao lâu!"
Yến Thanh Ti cười nhạt, cho dù không ỷ vào Nhạc Thính Phong, gan của cô cũng lớn hơn trời rồi.
Chỉ có điều, lấy danh nghĩa của Nhạc Thính Phong đi dọa nạt đúng là đỡ tốn công tốn sức hơn nhiều.
Yến Thanh Ti cười lớn: "Hóa ra ngài còn biết tới chuyện này, ngài nói đúng, ai bảo tôi là người phụ nữ của Nhạc Thính Phong đây, ai bảo tôi là con dâu trong mắt của Nhạc phu nhân đây?"
"Cô Yến đúng là rất lợi hại."
"Cũng không lợi hại bằng ngài Diệp đây, làm phiền ngài trả tài xế lại cho tôi, tôi không giống như Diệp gia mấy người, cơ nghiệp đại có rất nhiều tài xế, tôi đây chỉ có một, trại tạm giam cũng là cục cảnh sát nếu ngài không muốn trả thì tôi lại đành vào trong một chuyến vậy!"
Diệp Thiều Quang giơ tay ám hiệu về phía chiếc xe của anh ta, nói: "Có thể thấy cô Yến cũng là một người giỏi kiềm chế, những người như này rất ít khi mất đi lí trí mà làm ra những việc điên cuồng nhỉ?"
"Điều này còn chưa chắc, Diệp Linh Chi luôn thích gọi tôi là kẻ điên đấy thôi, ngài đi hỏi bà ta thì sẽ biết tôi là loại người gì thôi... một kẻ điên còn cần đến lí trí sao?"
Yến Thanh Ti nhìn tiểu Từ bước xuống từ xe của Diệp Thiều Quang, thầm thở phào một hơi.
Quý Miên Miên mở cửa xe, thò đầu ra kêu tiểu Từ về xe.
Cuối cùng trước lúc rời đi còn bổ cho Diệp Thiều Quang một cú: "Người đàn ông của tôi sắp trở về, nên hi vọng ngài Diệp đừng có quan tâm đến tôi nhiều như thế, nếu không sẽ khiến anh ấy không vui đâu!"
Quý Miên Miên xuống xe mở cửa cho Yến Thanh Ti lên xe.
Khi Miên Miên chuẩn bị lên xe thì thấy Diệp Thiều Quang tiến về phía này, cô trừng mắt một cái rồi lao cả người về phía anh ta đẩy anh ta ngã ra đất, hành động này diễn ra quá nhanh chóng và mạnh mẽ, khiến Diệp Thiều Quang không kịp phản ứng.
Ngay sau đó, Miên Miên lao lên xe, gấp gáp nói với tiểu Từ: "Mau, tiểu Từ chạy mau..."
Tiểu Từ phản ứng rất nhanh, đạp mạnh chân ga trong nháy mắt chiếc xe của bọn họ rời khỏi chỗ đó.
Yến Thanh Ti quay đầu nhìn hình ảnh Diệp Thiều Quang chật vật đứng lên mà bật cười ha hả.
Yến Thanh Ti vỗ vỗ Miên Miên: "Cái gã này khó chơi lắm đó, sau này em cẩn thận một chút."
Quý Miên Miên vỗ ngực một cái: "Chị yên tâm đi, thân thủ em tốt lắm, hồi nhỏ còn được bố mẹ cố ý tống đi học Nhu đạo nữa đó chị!"
Yến Thanh Ti nở nụ cười, sau khi Quý Miên Miên đến cuộc sống của cô hình như ngày càng đặc sắc hơn thì phải.
Chỉ là... Diệp Thiều Quang!
Nhạc Thính Phong từng nói cái gã này là một kẻ thù dai, cô không mong sẽ mang lại phiền phức cho Quý Miên Miên.
...
Buổi chiều Yến Thanh Ti quay xong một quảng cáo về dầu gội đầu, trên đường về nhà thì nhận được điện thoại của Nhạc Thính Phong.
Cô còn chưa có mở miệng liền nghe Nhạc Thính Phong tức tối quát lớn: "Em không nghe lời tôi nói sao, còn dàm một mình đi gặp Yến Tùng Nam?"
Yến Thanh Ti nhướng mày: "Không có nha."
"Còn không chịu thừa nhận, lúc về còn gặp thằng khốn Diệp Thiều Quang nữa đúng không?"
Yến Thanh Ti bật cười: "Anh biết hết rồi đấy à?"
Bên kia, Nhạc Thính Phong tức đến nỗi giật đứt cà vạt: "Em còn cười được nữa, không phải anh đã nói với em rồi sao, chờ anh trở lại, em không đấu nổi con chó Diệp Thiều Quang đó đâu? Giờ anh không ở trong nước lỡ em xảy ra chuyện gì thì sao?"
Nụ cười trên mặt Yến Thanh Ti chậm rãi trở nên nhu hòa hơn: "Nhưng mà tôi lo là nếu tôi không đi thì Yến Tùng Nam chết mất rồi thì sao! Với lại... trên đầu tôi còn có danh hiệu là người phụ nữ của Nhạc Thính Phong cơ mà!"
|
Chương 408: Ông đây đang đợi em về để bò giường
Nhạc Thính Phong hừ một tiếng: “Giờ em chịu nhận mình là người phụ nữ của anh rồi à? Diệp Thiều Quang nói thế nào?
Yến Thanh Ti thành thật trả lời: “Hỏi em và Yến Tùng Nam đã nói những gì?”
“Vậy em đã nói gì với anh ta?”
Tiểu Từ và Quý Miên Miên đều có mặt ở đây, có vài lời Yến Thanh Ti không tiện nói thẳng đành bảo với anh: “Những gì anh có thể nghĩ đến được.”
Nhạc Thính Phong cau mày nói: “Diệp Thiều Quang sẽ không để em được như mong muốn đâu, bây giờ anh sẽ chuẩn bị về nước, anh đã thông báo với Khúc Kính rồi, trong khoảng thời gian trước khi anh về nước, nếu em có bất cứ chuyện gì cứ đi tìm cậu ta, anh sẽ cho em cách liên lạc với cậu ta, nhớ cho kĩ có việc xảy ra đừng có tự mình nhúng tay vào.
Yến Thanh Ti gật đầu: “Ừ, biết rồi.”
“Em đừng về bên kia sống một mình nữa, anh và cả mẹ anh đều nói rồi, tối em cứ về nhà anh ở với mẹ trước đi.”
Yến Thanh Ti kinh ngạc: “Hả?”
“Hả cái gì mà hả, nghe lời, đừng để lúc anh về lại phải xử lý em! Còn nữa anh đã điều tra cô trợ lý Quý Miên Miên bên cạnh em rồi, gia cảnh sạch sẽ, võ vẽ cũng không tồi, bảo cô ta theo sát em, nửa bước không rời.”
Trong lòng Yến Thanh Ti ấm áp, cô ấn nút mở cửa kính xe, tấm thuỷ tinh từ từ hạ xuống, cô đưa tay ra ngoài cửa sổ đón gió, gió lướt qua những kẽ ngón tay, dường như chỉ cần nắm tay lại có thể tóm chặt lấy, cảm giác này thật là thoải mái.
Yến Thanh Ti hỏi: “Diệp Thiều Quang sẽ thật sự xuống tay với em à?”
Nhạc Thính Phong trả lời không chút do dự: “Sẽ, anh hiểu rõ kẻ này hơn em nhiều, em cảm thấy em là một ngưởi xấu xa, nhưng so với thằng điên đó em còn không xấu bằng một phần một trăm của hắn đâu, đừng nghĩ anh đang đùa, nghe lời anh, đừng bao giờ sơ ý.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Được rồi, em biết rồi.”
Nhạc Thính Phong ở đầu dây bên kia đột nhiên mắng một câu: “Mẹ nó chứ, cái thằng đê tiện đó dám động vào một sợi tóc của em, ông về xé xác hắn ra.”
Yến Thanh Ti cong môi, hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
Nhạc Thính Phong: “Đang nhớ em!”
Nụ cười trên gương mặt Yến Thanh Ti càng thêm rực rỡ: “Nhớ em làm cái gì?”
Nhạc Thính Phong thở dài một tiếng: “Nhớ em, nếu bây giờ anh vẫn đang ở Lạc Thành thì đã bò lên giường em rồi, đâu cần phải một thân một mình ở nước ngoài đối mặt với một đám các ông già.”
Yến Thanh Ti ngẩng đầu lên nhìn những toà cao ốc ngoài cửa: “Vậy bao giờ anh về nước?’
Ồ, thế này là em đang nhớ anh đó hả?” giọng nói của Nhạc Thính Phong tràn đầy hân hoan.
Yến Thanh Ti gật đầu: “Đúng rồi, muốn anh trở về bò lên giường đấy!”
Nhạc Thính Phong ngây ngô cười hai tiếng: “Đợi cái hợp đồng này đàm phán thành công, anh về ngay.”
Cúp điện thoại rồi, Nhạc Thính Phong cầm điện thoại lên hôn chụt một cái.
Có công mài sắt có ngày nên kim, cuối cùng cũng có thể coi là thành công rồi, anh thật muốn lập tức bay về trèo lên giường cô.
Giang Lai đợi Nhạc Thính Phong nói chuyện xong, mới cẩn thận bước đến: “Sếp, Nhạc tiên sinh muốn gặp anh.”
Nhạc Thính Phong bĩu môi khinh bỉ nói: “Ông ta bị thần kinh à, ông ta tưởng rằng ông ta là cha tôi thì muốn gặp tôi là tôi phải thấy ông ta đấy à, không gặp, đặt vé máy bay cho tôi, hôm nay làm cho xong cái hợp đồng này đi, ngày mai chúng ta về nước.”
Sắc mặt của Giang Lai trở nên khó coi: “Cái này…có lẽ không được hay lắm đâu ạ.”
“Cái gì mà không hay?”
“Nhạc tiên sinh…ông ấy, đã đến rồi ạ.”
……
Quý Miên Miên ngồi trong xe phùng má hỏi: “Chị… bạn trai chị à?”
Bạn trai?
Yến Thanh Ti nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Ừm, bạn trai chị đấy.”
Quý Miên Miên đau lòng muốn khóc, nữ thần có bạn trai rồi, đau lòng quá, làm sao đây?
Tiểu Từ ngồi đằng trước nói: “Đó cũng là ông chủ của chúng ta đấy, sau này em gặp rồi sẽ biết, đẹp trai cực kì.”
Quý Miên Miên lại rên lên một tiếng nữa.
Lần đầu tiên Yến Thanh Ti đối mặt với hai chữ ‘bạn trai’, cô phát hiện ra kì thực lúc nói ra rồi cô cũng chẳng thấy bài xích nó.
|
Chương 409: Bị người ta ức hiếp đương nhiên là phải đi lấy lại thể diện rồi
Có lẽ, Nhạc Thính Phong đã đúng, lựa chọn một cách báo thù không cần đến mức quá cực đoan, giữ lại cho bản thân một con đường để tiếp tục sống, con người ấy mà nếu có hi vọng được sống tiếp, là một chuyện cực kì tốt đẹp.
Yến Thanh Ti nghe lời Nhạc Thính Phong nói, không về Cẩm Tú Viên nữa, bảo Tiểu Từ lái xe về nhà họ Nhạc.
Nhạc phu nhân rất muộn rồi mà vẫn chưa ngủ, kéo Yến Thanh Ti nói chuyện: “Con phải ở nhà với bác đấy, một mình ở nhà chán chết đi được.”
“Gần đây bác không đi dạo phố đánh bài à?”
Nhạc phu nhân bĩu môi, nói: “Chẳng muốn đi.”
Ngũ tẩu cầm một cốc sữa nóng ra cho Yến Thanh Ti, nói: “Cô Yến cô không biết đâu, cái bà Hạ Lan phu nhân đó thật đúng là chẳng ra gì, đi đến đâu cũng nói xấu bà chủ, nói bà chủ ỷ thế hiếp người, khinh bỉ coi thường người khác, xúi giục những người khác không đến tìm bà chủ nữa, lần trước bà chủ đi đánh bài, kết quả là bị mấy vị phu nhân khác bắt tay nhau đối phó với bà chủ, hại bà chủ liên tục thua, sau đó bà chủ phát hiện ra có vấn đề liền không đánh tiếp nữa, đám người đó sỉ nhục bà chủ, bảo là nhà họ Nhạc thua có mấy cái đồng bạc thôi mà cũng không trả nổi.”
Thực ra Hạ Lan phu nhân còn nói, Nhạc phu nhân thế mà lại ngắm trúng một con hát làm con dâu, đây đúng là cam chịu thấp hèn, làm mất hết mặt mũi sĩ diện của hào môn thế gia bọn họ.
Yến Thanh Ti càng nghe sắc mặt càng lúc càng cau có, mợ nó, cái bà Hạ Lan phu nhân này quả là không biết xấu hổ hết mẹ nó cỡ rồi.
Trước đây cô còn nghĩ rằng ít nhất bà ta không dám có ý định xấu xa gì với Nhạc phu nhân, không ngờ, đằng sau lưng lại chơi cái thủ đoạn đê tiện như thế này.
Yến Thanh Ti thấy Nhạc phu nhân ỉu xìu, buồn hiu, cô cảm thấy có chút đau lòng, nghĩ thôi cũng biết bà đã bị bao nhiêu người chèn ép, Yến Thanh Ti hỏi: “Hôm đó bác thua mất bao nhiêu tiền.”
Nhạc phu nhân ngại ngùng không nói, bà đảo mắt giơ lên hai ngón tay.
Yến Thanh Ti hỏi: “2 vạn à?”
Nhạc phu nhân lắc đầu.
Yến Thanh Ti thở dài: “20 vạn…”
Nhạc phu nhân lắc đầu, nói lí nhí: “Là 200 vạn.”
Yến Thanh Ti suýt thì sặc, 200 vạn, thật đúng là thế giới của người có tiền, tuỳ tiện đi đánh mấy ván bài thôi mà cũng thua 200 vạn, chỉ đánh bài thôi mà đã mãnh liệt thế rồi, có còn để cho người bình thường sống nữa hay không?
Yến Thanh Ti bắt đầu tò mò, tay của Nhạc phu nhân thối đến mức nào mới bị người ta hại thảm đến thế này.
Ngũ tẩu tức giận nói: “Nói cho chính xác là 250 vạn, những người đó thật không biết xấu hổ là gì, cố ý cười nhạo bà chủ nữa chứ.”
Yến Thanh Ti cười ha hả, 250 vạn, đang chế giễu Nhạc phu nhân là đồ ngốc đây mà. (250: tiếng lóng, đồ ngốc.
Yên thanh ti cầm điện thoại lên kiểm tra lịch trình công việc, tối mai không có việc gì, cô nói với Nhạc phu nhân: “Không sao cả, bác không cần lo đau, ngày mai bác gọi điện thoại hẹn bọn họ tối may cơm nước xong đi đánh bài.”
Nhạc phu nhân lầu bầu: “Nhưng mà bác thể nào cũng đánh thua cho mà xem.”
Nhạc phu nhân thua nhiều quá đâm ra sợ luôn rồi
Yến Thanh Ti cười cười: “Con đi với bác.”
Cô không biết đánh bài tây nhưng mạt chược thì cực kì lợi hại.
Nhạc phu nhân kinh ngạc: “Con đi với bác à?”
Đương nhiên rồi, bị người khác bắt nạt, đương nhiên là phải đi lấy lại thể diện về chứ, nếu không bọn họ sẽ cho rằng bác là người dễ bị bắt nạt, cứ thế nhé, hôm nay bác nghỉ ngơi thật tốt, lấy lại tinh thần, tối mai căn cơm xong, con đi với bác đập chết hết bọn họ.”
Hai mắt Nhạc phu nhân lập tức sáng rực lên, bà có một sự tin tưởng vô điều kiện vào Yến Thanh Ti, ngay lập tức bà móc điện thoại ra gọi điện.
Ai không muốn đến bà nói luôn một câu: “Tôi đi phát tiền cho các người mà các người không muốn lấy à?”
……
Buổi chiều ngày hôm sau, sau khi ăn xong bữa tối thịnh soạn mà Nhạc phu nhân chuẩn nị, Yến Thanh Ti bảo Quý Miên Miên: “Miên Miên, em cầm theo một cái bao tải, chúng ta đi thôi…”
Nhạc phu nhân tò mò: “Cầm theo bao tải đi để làm gì?”
Yến Thanh Ti nói: “Đương nhiên là để đựng tiền rồi!”
|