Boss Hung Dữ, Ông Xã Kết Hôn Đi
|
|
BOSS HUNG DỮ - ÔNG XÃ KẾT HÔN ĐI Chương 446: Cậu không thiếu phụ nữ, đừng có dại mà động đến cô ta
Diệp Thiều Quang nhắc nhở cậu ta: “Tôi nói cho cậu biết, người phụ nữ đó độc lắm đấy, cậu không bắt được cô ta đâu, Nhạc Thính Phong đối với cô ta là thật lòng đấy, cậu không thiếu phụ nữ, đừng có động vào cô ta.”
Du Hí huýt sao một cái, đôi mắt hoa đào tràn ngập phong lưu, anh ta nói: “Đàn bà dùng để chơi chứ làm gì, Nhạc Thính Phong có thể chơi, tại sao tôi không thể, nếu anh ta có bản lĩnh thì khiến cho cô ta yêu anh ta hết lòng hết dạ xem nào, nhưng nói đi cũng phải nói lại, đám con gái đã đi làm nghệ sĩ ngôi sao rồi, có mấy ai mà sạch sẽ đâu, tôi thấy Yến Thanh Ti là một vưu vật khó có được đấy, công phu giường chiếu có khi còn tốt hơn vẻ ngoài của cô ta đấy, chậc, tôi thực muốn nếm thử xem thế nào nào.”
Diệp Thiều Quang cau mày: “Đừng có trách tôi không nhắc nhở cậu, chữ sắc trên đầu có một cây đao đấy, trước kia cậu chơi đùa với phụ nữ, đó là vì bọn họ đồng ý để cậu chơi, nhưng còn Yến Thanh Ti, cậu cẩn thận không bị cô ta chơi lại đấy.”
“Thật không, vậy thì tôi càng muốn thử xem xem, tiểu gia đây tung hoành tình trường bao nhiêu năm như thế còn chưa từng bị đàn bà chơi lại đâu.”
Diệp Thiều Quang lắc đầu, “Dù sao thì tôi cũng đã nhắc cậu rồi, cậu chết rồi thì đừng có trách tôi.”
……
Yến Thanh Ti trở về đoàn làm phim, tiếp tục quay tiếp.
Nhưng lần này cô quay về, người trong đoàn làm phim nhìn cô với ánh mắt là lạ.
Lúc nghỉ giải lao giữa những cảnh quay, Yến Thanh Ti vào toilet giải quyết vấn đề sinh lý xong, chuẩn bị đứng dậy thì bên ngoài vang lên tiếng người đang nói chuyện.
“Cái con nhỏ Yến Thanh Ti đó trong đoàn làm phim của chúng ta thật đúng là không phải hạng vừa, tôi nghe nói lần trước cô tay quay bộ ‘Tiêu Phòng Điện’, cả đoàn làm phim đó đều biết, cô ta ngủ với tất cả đàn ông của cái đoàn làm phim đó.”
“Ôi trời, thật có chuyện đó à, chẳng trách, tôi đứng cách cô ta xa ba mét mà vẫn ngửi thấy mùi khai của hồ ly từ trên người cô ta, chậc, này tôi bảo này, cô ta với Diệp công tử có thật là cậu cháu không nhỉ?”
“Cái này mà cô cũng tín à? Bây giờ ấy à, cha nuôi còn có thể lên giường được nữa là, cậu cháu thì là cái gì? Có khi còn lên giường với nhau tám trăm lần rồi ý.”
“Ôi, cô còn quan tâm đến người ta ngủ bao nhiêu lần cơ à, chí ít thì người ta cũng có bản lĩnh để ngủ, cô có muốn ngủ cũng không biết phải ngủ với ai đâu.”
Hai người đó vừa khinh bỉ Yến Thanh Ti là cái đồ đê tiện có thể chịu bất cứ giá nào, không biết xấu hổ lên giường với đàn ông, lại vừa đố kị ghen ghét với cô, có cái bản lĩnh để lên giường với đàn ông đó, cái loại tâm lý đố kị ghen ghét không ăn được nho thì bảo nho chua này làm cho Yến Thanh Ti cảm thấy thật buồn cười.
Thế đấy, trong thế giới của phụ nữ vĩnh đều tồn tại những chuyện đố kị, nói xấu, đồn đại như thế này đây, dù cho không có cũng có thể biến thành có được.
Đối với loại người như thế này, Yến Thanh Ti từ trước đến giờ vẫn cứ cười mà cho qua thôi.
Đối với những kiểu đả kích ngôn ngữ như thế từ trước đến nay cô chưa bao giờ để trong lòng, bởi vì từ trước đến nay cô luôn là người thích nói hơn làm.
……
Nhạc phu nhân ngồi trong phòng khách gọi điện cho Nhạc Thính Phong: “Thính phong à, dạo này mẹ cứ thấy trong lòng khó chịu làm sao ấy, sao con vẫn chưa đi đến chỗ của Thanh Ti, mẹ chẳng biết con bé bây giờ thế nào rồi.”
“Hạng mục này của công ty xảy ra một vài vấn đề lớn, con tạm thời không thể đi được, nhưng cũng sắp kết thúc rồi, hai hôm nữa con sẽ đi.”
Nhạc Thính Phong cũng muốn đi lắm chứ, anh cũng nhớ cô gái của mình mà!
Nhưng hiện giờ công ty thực sự xảy ra một vài chuyện không thể thiếu được anh, anh có hơi lo lắng, nên suốt mấy hôm nay liên tục ở lại tăng ca, tối ngủ lại luôn ở công ty, hy vọng có thể mau chóng giải quyết vấn đề này.
Nhạc phu nhân nói: “Vậy con làm nhanh lên chứ!”
“Vâng, con biết rồi mẹ, đúng rồi…hay là thế này, mẹ đi thăm Thanh Ti trước đi, xem xem có kẻ nào không có mắt không? Giúp con xem xem cô ấy thế nào rồi.”
Nhạc phu nhân vừa nghe thấy mắt liền sáng rực lên: “Mẹ…được chứ, được chứ, dạo này mẹ ở nhà chán muốn chết được, vừa vặn xem xem Thanh Ti thế nào rồi.”
|
Chương 447: Tôi đi tìm bạn gái của tôi đấy, không được à?
Nhạc phu nhân trước đây toàn đi dạo phố, đánh bài, đi spa, nhưng bây giờ bà cảm thấy, nhìn thấy đám phu nhân giả tạo đó là lười không muốn đáp lại, ở nhà một mình thì chán không chịu nổi, ra ngoài dạo phố thì không có bạn, bà cảm thấy mình sắp mọc mốc đến nơi rồi.
Nhạc Thính Phong tìm việc cho bà làm, bà vui lắm hơn nữa còn được đi thăm Thanh Ti nên bà càng vui.
“Mang cả Ngũ tẩu đi cùng nhé, giờ thời tiết rất nóng, cẩn thận không cảm nắng đấy.”
“Đúng đúng, mẹ phải mua thêm mấy thứ thanh nhiệt giải nhiệt mới được, Thanh Ti giờ đang quay phim nhất định là rất nóng, mẹ cúp máy nhé, mẹ phải mang nhiều thứ lắm.”
“Được, đi đi, nhưng mà mẹ, mẹ trông Thanh Ti hộ con nhưng đừng có học cái xấu của cô ấy đấy nhé.”
“Ôi trời, được rồi, được rồi, nghe con là được rồi chứ gì? À, đúng rồi, mẹ chuẩn bị canh tráng dương bổ thận cho con rồi đấy, để trong tủ lạnh ấy, nhớ ăn nghe chưa.”
Nhạc phu nhân nói rồi cúp điện thoại, vô cùng vui vẻ đi thu dọn đồ đạc.
Nhạc Thính Phong cầm cái điện thoại mà không biết nói gì cho phải.
Anh rất muốn hỏi một câu, mẹ… con dâu tương lai của mẹ không ở bên cạnh mẹ bảo con uống canh thì con biết tìm ai để tạo người đây?
Nhạc Thính Phong lắc đầu đặt điện thoại xuống.
Khúc Kính ngẩng lên khỏi cái máy tính, hai mắt đỏ bừng vằn tia máu, gương mặt mệt mỏi, không biết mấy ngày rồi không nghỉ ngơi.
Anh nói: “Em thật không hiểu nổi, cái lão già đó của anh có phải là cha ruột không đấy? Có ông bố nào lại đi hãm hại con mình như thế không, bình thường không giúp gì được thì thôi, đằng này còn câu kết với người ngoài, tiết lộ bí mật công ty, làm những việc thế này có còn là con người nữa không đấy?”
“Chẳng lẽ ông ta muốn vì hai đữa con hoang không biết nhặt ở đâu về mà tranh giành địa bàn với anh à?”
Vẻ mặt của Nhạc Thính Phong lãnh đạm, anh để điện thoại sang bên cạnh, lãnh đạm nói: “Từ chuyện này có thể thấy có khi là ông ta muốn làm thế thật, nhưng nếu ông ta dám, vậy tôi cũng sẽ cho cha ruột mình xem xem, bây giờ ai mới là người nắm quyền trong nhà họ Nhạc.”
Con người của Nhạc Thính Phong khi ở trước mặt Yến Thanh Ti thì là không biết xấu hổ, mặt dày vô sỉ, nhưng anh lại là kiểu người khi Nhạc thị gặp phải chuyện lớn anh lại càng trở nên thâm trầm, bình tĩnh, lạnh lùng.
Bị cha đẻ mình đâm một nhát sau lưng, Nhạc Thính Phong căn bản chẳng cảm thấy cái gì gọi là đau lòng mất mát hay không dám tin gì cả, anh lập tức quay về công ty, gấp rút chuẩn bị đầy đủ các phương án chuẩn bị, cuối cùng đưa cổ phiếu của Nhạc thị mấy ngày gần đây liên tục hạ điểm một lần nữa tăng trở lại.
Tâm tư của Nhạc Bằng Trình là gì anh đã sớm biết, chẳng qua, ở trong nước anh cũng là một người tung hoành nhiều năm trên thương trường, những kẻ từng đối đầu với anh, đã có ai chiếm được một chút lợi lộc nào từ anh không?
Từ trước đến nay chỉ có anh nuốt kẻ khác, tuyệt đối không ai có thể chiếm được địa bàn của anh.
Cho dù đó có là cha ruột của anh đi chăng nữa.
Giang Lai cẩn thận nói: “Sếp, anh bảo phu nhân đi tìm cô Thanh Ti, là muốn để phu nhân tránh đi ông Nhạc đúng không, nhưng …rồi cũng có lúc phu nhân sẽ về mà.”
“Đợi đến lúc mẹ tôi về, thì bên này tôi cũn đã giải quyết xong rồi, tôi sẽ khiến bọn họ có mạng để đến nhưng không có mạng để về.”
Giang Lai và cả Khúc Kính đều run lên, sếp đúng là lợi hại.
Hai người vẫn còn đang đắm chìm trong sự anh minh thần võ của Nhạc Thính Phong thì nghe thấy, sếp lớn gọi: “Giang Lai, cậu đặt cho tôi một vé máy bay ngày kia đến Hải Thành.”
Giang Lai nghi ngờ: “Dạo này làm gì có hành trình công tác nào nhỉ.”
Khúc Kính tát bốp một cái vào đầu Giang Lai: “Cậu bị đần đấy à?”
Dùng đầu gối nghĩ cũng ra, còn đi để làm gì được nữa?
Nhạc Thính Phong nghiêm mặt nói: “Tôi là ông chủ, tôi muốn tự cho mình một kì nghỉ phép, có được không?”
Giang Lai nói: “Đương nhiên là được rồi, nhưng….”
Nhạc Thính Phong không cho cậu ta cơ hội nói chuyện: “Tôi đi tìm bạn gái của tôi, có được hay không?”
|
Chương 448: Tiểu yêu tinh em đến gây tai hoạ cho tôi đi này
Giang Lai vội vã gật đầu, cậu dám nói không đấy à?
“Đương nhiên là được rồi, nhưng…”
“Tôi đã rất lâu rồi chưa được gặp bạn gái mình đấy nhé, bọn tôi sắp biến thành yêu xa đến nơi rồi đây này, không được gặp nhau nói chuyện, yêu đương, nhỡ đâu xảy ra vấn đề gì, cậu có thể chịu trách nhiệm không?”
Giang Lai ngay lập tức lắc đầu: “Không thể.”
Nhạc Thính Phong chỉ ra ngoài cửa: “Đi đặt vé.”
Giang Lai đứng phắt dậy: “Vâng, em làm ngay ạ…”
Nhạc Thính Phong liếc nhìn Khúc Kính: “Còn cậu ngồi ngẩn ra ở đây làm gì? Vẫn chưa chịu đi à?”
Khúc Kính không làm gì cũng dính chưởng: “Em…”
“Không thấy tôi đang chuẩn bị gọi điện cho bạn gái à? Cậu còn định nghe tôi với bạn gái nói chuyện nữa à?”
Khúc Kính siết nắm đấm, được, anh có bạn gái, anh có lý.
“Được, em ra ngoài, ra ngoài…” Khúc Kính ôm laptop vội chạy ra ngoài. Ra ngoài rồi, anh mới mắng, luôn mồm bạn gái, nói cứ như người khác chưa có bạn gái bao giờ ấy.
Cần thiết phải khoe khoang như thế không?
Những kẻ không liên quan đã ra ngoài hết rồi, Nhạc Thính Phong mới gọi điện cho Yến Thanh Ti.
Qua một lúc lâu, Yến Thanh Ti mới nghe điện thoại.
“Anh thấy dạo này nhiệt độ ở Hải Thành cao lắm, em cẩn thận, đừng có phơi nắng thành đen… còn nữa…đừng có cảm nắng đấy.”
Yến Thanh Ti nóng đến mức cả người ướt sũng mồ hôi hột, thế nhưng bối cảnh của bộ phim này lại là mùa thu, Yến Thanh Ti mặc sườn xám cao cổ dài tay, khuy cài thít chặt, chất vải tơ lụa của bộ sườn xám dán chặt lên người, qua một hồi phơi nắng như một tầng lá sắt đang dán trên người.
Mỗi lần quay xong một cảnh, Yến Thanh Ti đều cảm thấy dường như mình vừa lột mất một tầng da.
Tiểu Từ và Quý Miên Miên hai người vây xung quang Yến Thanh Ti, mỗi người trong tay đều cầm một cái quạt điện nhỏ thốc thẳng vào Yến Thanh Ti.
Nhưng chút gió này chẳng thấm tháp vào đâu dưới cái sức nắng ba mươi bảy, ba mươi tám độ này.
Yến Thanh Ti nghe thấy tiếng Nhạc Thính Phong, khuôn mặt bị phơi nắng đến mức đỏ rực cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười.
Nhạc Thính Phong từ trước đến giờ là kiểu nói một đằng nghĩ một nẻo, thực ra, anh đang quan tâm lo lắng cho cô, nhắc cô đừng để mình bị cảm nắng nhưng cứ phải nói mấy câu khó nghe mới được.
Yến Thanh Ti ngồi xuống cầm lấy cái túi chườm đá đã tan mất một nửa đăp lên mặt, cô cười nói: “Sao nào, nếu tôi đen đi thật, ông chủ định đá tôi à?”
Nhạc Thính Phong kinh ngạc khi nghe được chút ý tứ làm nũng của cô trong câu nói, anh nhìn cái điện thoại không dám tin.
Nhạc Thính Phong hắng giọng nói: “Khụ, khụ…cái này… ài, thôi, thế thì anh đây đành cố mà thu lấy em vậy, anh không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây, tai hoạ một mình anh là đủ rồi, những người khác là vô tội, dù sao…tối đến cùng lắm thì tắt đèn, không nhìn thấy mặt là được.”
Yến Thanh Ti nghiến răng, “Tôi thấy anh tối đến mức ngay cả giường cũng không thấy mà trèo lên được đấy!”
Tiểu Từ đỏ mặt cúi đầu, Quý Miên Miên miệng méo xệch, nữ thần của tôi có bạn trai mất rồi, a a a…trái tim thuỷ tinh tan nát đầy đất rồi.
Tuy rằng như thế, nhưng mình vẫn yêu thương nữ thần không ngừng.
Nhạc Thính Phong vội nói: “Ngoan, được rồi, được rồi, không phải là em đang muốn nghe anh nói câu dù em có thành thế nào thì anh vẫn yêu em còn gì? Anh nói cho em nghe là được, em đúng thật là, muốn nghe thì cứ nói thẳng, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Yến Thanh Ti trợn mắt nhìn trời, rõ ràng là anh ta…
“Anh có thể nói mấy câu nghiêm túc được không?”
Nhạc Thính Phong rất nghiêm túc nói: “Được chứ, câu nghiêm túc đó là…. Yến Thanh Ti, bây giờ anh rất muốn được hôn em thì làm thế nào đây?”
|
Chương 449: Nhớ tôi thật nhiều vào
Yến Thanh Ti cười, đôi mắt xinh đẹp sáng lên rực rỡ, cô trêu anh một câu: “Sao anh không nói thẳng ra là anh muốn ngủ với tôi đi?”
Tiểu Từ và Quý Miên Miên hai người ngớ ngẩn nhìn nhau, này…khụ khụ…
Nhạc Thính Phong thở dài một tiếng: “Anh cũng muốn lắm chứ, em quên ước mơ ngủ em đến khi nào chán thì tỉnh dậy của anh rồi à, nhưng bây giờ cách xa ngàn dặm, ngay cả mặt em anh còn không thấy, làm sao anh có thể thực hiện được đây?”
Yến Thanh Ti bị Nhạc Thính Phong chọc cười ha ha, nói: “ Anh …vậy anh có thể hôn được tôi à?”
Nhạc Thính Phong mở ngăn kéo, cầm lấy một đồng xu kẹp trong tay nghịch nghịch: “Cho nên anh mới nói, anh rất nhớ mà!”
Ngày nào cũng nhớ, ngoại trừ những lúc làm việc ra, bất kì lúc nào cũng nhớ.
Nhạc Thính Phong cảm thấy tâm trí mình thực không thể rời khỏi Yến Thanh Ti được rồi.
Yến Thanh Ti nghe ra được sự buồn bã tiếc nuối trong câu nói đó của anh, cô đột nhiên phát hiện ra, bản thân mình hình như cũng có chút nhớ anh, nhưng mà mỗi ngày sau khi kết thúc công việc, mệt quá nằm xuống là ngủ cho nên cô cũng không có thời gian nghĩ nhiều nữa.
Yến Thanh Ti ngẩng đầu nhìn bóng người tấp nập ngoài đường lớn, ánh mặt trời chói chang khiến cô không tài nào mà mở được mắt ra, cô ở trong bóng râm, nghe giọng của Nhạc Thính Phong, trong lòng đột nhiên dần dần cảm thấy khoan khoái, bình tĩnh lại.
Ảnh hưởng của Nhạc Thính Phong đến cô, bất tri bất giác đã ngấm vào cô rất nhiều.
Yến Thanh Ti cong môi lên, “Vậy…cứ nhớ tôi thật nhiều vào, đợi lúc nào quay về, tôi sẽ thưởng cho anh.”
Quý Miên Miên nuốt nước miếng, thủ đoạn trêu chọc bạn trai của nữ thân có cần cao đến thế không, mình phải học mới được.
Nhạc Thính Phong nghe được câu đó của Yến Thanh Ti, hai tai đỏ hồng, ánh mắt liếc lung tung, anh hắng giọng: “Em nói đấy nhé, không được hối hận đâu đấy.”
“Ừ…không hối hận.”
Phó đạo diễn đến gọi Yến Thanh Ti, bảo cô chuẩn bị đi mười phút sau bắt đầu cảnh tiếp theo.
Yến Thanh Ti nói với Nhạc Thính Phong: “Tôi chuẩn bị quay phim đây, cúp điện thoại trước nhé, ở nhà phải nhớ tôi thật nhiều đấy.”
“Từ từ đã, trời nóng như thế này, em không sợ ngất à, Yến Thanh Ti … anh không cấm em quay phim, em muốn quay thì quay, nhưng mà mỗi năm quay ít đi một chút, coi đây là sở thích đi.” Nhạc Thính Phong nhìn ánh nắng chói chang ở bên ngoài, nhiệt độ ở Hải Thành còn cao hơn ở Lạc thành, giữa trưa nhiệt độ mặt đất tăng cao, ngã một cái cũng có thể bị bỏng, cái thời tiết này quay phim đúng là hành hạ nhau.
Nhạc Thính Phong thật không muốn để cô ra ngoài chịu sự hành hạ đó.
Trong lòng Yến Thanh Ti cảm thấy chát chát, cô nói: “Sau này…hẵng tính, nói không chừng sau này tôi thành ảnh hậu rồi, anh có muốn tôi đóng tôi cũng không muốn chịu khổ thế này ấy chứ.”
Sau này, ai biết được sau này sẽ như thế nào?
Nhạc Thính Phong thở dài: “ Được rồi, đành vậy tôi chịu chút thiệt thòi đã, đợi em thành ảnh hậu rồi lại tính tiếp vậy.”
Yến Thanh Ti cũng không phản bác, thuận mồm nói: “Được rồi…”
“Đúng rồi, tí thì quên mất, mẹ anh chuẩn bị đến gặp em đấy, hình như hôm nay là đến thì phải.”
Yến Thanh Ti kinh ngạc nói: “Đến một mình à?’
“Còn có cả Ngũ tẩu nữa.”
Yến Thanh Ti lo lắng nói: “Anh còn yên tâm được cơ đấy, thời tiết nóng thế này, anh để bác gái một mình đến đây, nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao?”
Nhạc Thính Phong cong môi: “Anh không ngăn được nha, bà già nhỏ nhà mình nhớ em, bây giờ trong lòng mẹ em còn quan trọng hơn anh nữa kìa, mẹ coi em là đứa con gái bảo bối của bà ấy, bảo là mấy hôm không gặp em, nhớ lắm, nhất quyết phải đi, sợ em cảm nắng còn mang cho em một đống đồ kia kìa.”
Tay Yến Thanh Ti run lên, “Tôi…vẫn ổn mà, đóng phim thì đều như thế cả thôi, anh đừng để bác đến, thời tiết ở đây nóng lắm.”
|
Chương 450: Sau này hai người đừng bắt tay nhau bắt nạt anh là được
Yến Thanh Ti nghĩ đến Nhạc phu nhân, mặt nạ dưỡng da trong túi cô, các loại sản phẩm chăm sóc da đều là do Nhạc phu nhân chuẩn bị cho cô.
Bao nhiêu năm rồi, Nhạc phu nhân là người đầu tiên quan tâm đến cô chu đáo như thế.
Yến Thanh Ti luôn không tự chủ được mà nhớ về hồi còn nhỏ.
Cũng vào những lúc thời tiết nóng nữ như thế này, mẹ cô luôn dặn dò cô không được chơi ở bên ngoài quá lâu, không cẩn thận lại cảm nắng
Cổ họng cô như thể bị mắc kẹt, cô muốn nói nhưng mở miệng lại không biết phải nói cái gì.
Nhạc Thính Phong cười nói: “Không cản được mà, ai bảo bà giờ đã trở thành fan trung thành của em cơ chứ, địa vị của em trong lòng mẹ là cao nhất. Bây giờ bà chán đi dạo phố đánh bài rồi, vừa nói đến thăm em là tinh thần bà ngay lập tức trở nên phấn khích, cũng chẳng thèm để ý đến anh nữa, cứ yên tâm đi, sức khoẻ của mẹ tốt lắm, mẹ nhớ em nên mới đến thăm em, mấy ngày thôi lại về ấy mà.”
“Vậy… được rồi, phần diễn của em cũng không có nhiều cảnh quay lắm, đợi bác đến rồi em đưa bác đi thăm quan mấy khu du lịch gần đây, ở đây có vài chỗ có thể đi dạo được.”
Ánh mắt của Yến Thanh Ti trở nên mềm mại, thực ra cô cũng rất nhớ Nhạc phu nhân.
Ở bên cạnh Nhạc phu nhân quả thật rất là nhẹ nhàng, đơn giản, không cần đề phòng, cũng không cần cố ý lấy lòng, tự nhiên hoà hợp, dường như đó thực sự là mẹ ruột của cô.
Nhạc Thính Phong cười nói: “Hai người cứ vui vẻ với nhau nhé, vừa vặn tiết kiệm được đoạn thời gian mẹ chồng nàng dâu thích ứng với nhau, nhưng mà sau này hai người đừng có bắt tay với nhau bắt nạt anh là được.”
Nhạc Thính Phong nghĩ đến cái vẻ mặt ghét bỏ lẫn khinh bỉ của mẹ anh mỗi khi nhìn thấy anh, đột nhiên cảm thấy cái cảnh mà hai người bọn họ kết phường hợp tác bắt nạt anh cũng không còn xa đâu, hơn nữa rất có khả năng trở thành hiện thực.
Yến Thanh Ti tí nữa thì cắn vào lưỡi, mẹ chồng nàng dâu…
Cái này…cô đột nhiên cảm thấy hai má nóng nóng, mẹ chồng con dâu, cái này…
“Khụ….vậy thôi, sắp đến giờ rồi, em sắp phải quay tiếp rồi.”
Nhạc Thính Phong đâu thể dễ dàng để cô cúp máy thể được: “Thế thì em mau lên, mau nói câu nhớ anh đi, nhanh lên…anh đang đợi đây này.”
“Nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh chết đi được ấy, cúp máy đây.”
Yến Thanh Ti cắn răng nói vội mấy câu, nhanh chóng cúp máy.
Quý Miên Miên vội vã dặm lại lớp trang điểm trên mặt Yến Thanh Ti: “Chị, bạn trai à…”
Yến Thanh Ti nhớ lại dáng vẻ của Nhạc Thính Phong, cười nói: “Ừm”
Quý Miên Miên mếu máo, miệng méo xệch.
……
9h tối kết thúc công việc, không khí vẫn nóng bức, Yến Thanh Ti rút một tờ giấy ướt lau mồ hôi trên cổ.
Cô cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ, giờ này rồi, chắc Nhạc phu nhân không đến kịp đâu nhỉ, có lẽ là phải ngày mai mới đến được.
Đang nghĩ thì đột nhiên có một chiếc Maserati sang trọng dừng lại trước mặt cô, một người đàn ông từ trên xe bước xuống, tay cầm một bó hoa hồng đỏ: “Cô Yến, cô có thể vui lòng đi ăn khuya cùng với tôi không.”
Quý Miên Miên yên lặng đứng trước mặt Yến Thanh Ti, cái gã này chẳng phải là cái gã lần trước bắt chuyện với chị Thanh Ti ở cửa cục cảnh sát à? Làm bạn với Diệp Thiều Quang chắc chắn chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Yến Thanh Ti quay đi không thèm nhìn lấy Du Hí một cái: “Tiểu Từ, còn chưa mang xe ra à.”
Du Hí vội đuổi theo cô: “A, cô Yến, tôi thật lòng mong được làm bạn với cô mà…”
Nhạc phu nhân từ xa đã nhìn thấy có một gã đàn ông đang quấn quýt lấy Yến Thanh Ti, bà vội vã chạy đến, gọi to: “Thanh Ti…”
Yến Thanh Ti nhìn thấy Nhạc phu nhân, gương mặt lạnh lùng ngay lập tức nở một nụ cười tươi tắn, cô nhanh chân chạy đến chỗ bà: “Bác gái, sao bác lại trực tiếp đến đây thế này, không nói với con một câu, con đi đón bác.”
Nhạc phu nhân túm lấy tay của Yến Thanh Ti: “Nào đâu cần con đón, Thính Phong đã bảo người của công ty con bên này đến đón bác rồi đưa bác đến đây rồi.”
Nói rồi, Nhạc phu nhân nhìn về phía Du Hí, vẫy tay với cậu ta: “Này, cậu nhóc kia, cậu muốn mời chúng tôi đi ăn khuya hả? Được thôi, đúng lúc tôi đang đói bụng, cùng nhau đi thôi, chắc cậu không ghét bỏ bà già này đấy chứ?”
|