Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss
|
|
Chương 74: Hồng Môn Yến
Đầu tháng giêng, Tưởng Tịch nhận được lời mời đại diện quảng cáo.
Là công ty châu báu đã mời cô làm đại diện quảng cáo năm rồi, bởi vì bộ trang sức mang xu hướng cổ điển đã được thị trường châu báu đặc biệt hưởng ứng, cho nên năm nay công ty châu báu tiếp tục mời Tưởng Tịch làm người phát ngôn cho bộ sản phẩm mới của công ty bọn họ.
Giá trị của cô bây giờ không giống như ngày trước, nhưng cấp cao của công ty châu báu cũng rất rộng rãi, chẳng những hoàn toàn không cò kè mặc cả với Lục Mạnh Nhiên, mà còn trả cát xê đại diện phát ngôn cao hơn giá trị của Tưởng Tịch một nấc.
Tiếng tăm làm việc của công ty châu báu coi như không tồi. Lục Mạnh Nhiên xác định từng chữ một của hợp đồng đến hai lần, chắn chắn bên trong không có vấn đề gì thì mới nhận hợp đồng.
Giữa trưa anh ta gọi điện thoại đến, xem Tưởng Tịch có thời gian thì kêu cô đến công ty ký tên một cái. Tuy rằng Tần Thành và Tưởng Tịch có quan hệ, nhưng cái này anh cũng không thể ký thay cho Tưởng Tịch.
Mùng hai, Tưởng Tịch và Tần Thành về nhà tổ Tần gia thăm Tần Tự và Hạ Chi Khanh. Mùng ba, mùng bốn đều ở trong nhà xem lại phim được chọn là hay của năm rồi, hơi nhàm chán một chút. Lục Mạnh Nhiên gọi điện thoại đến, cô lập tức thay quần áo đi ra ngoài.
Kết quả, vừa mới lái xe đến công ty, Lục Mạnh Nhiên bỗng nhiên nói có một chút vấn đề cần suy nghĩ lại của hợp đồng.
“Có phải có sơ hở gì hay không?” Tưởng Tịch lật từng tờ hợp đồng xem. Cô đã xem qua vài tờ, không thấy có vấn đề gì.
“Hợp đồng không có vấn đề.” Lục Mạnh Nhiên nói: “Chẳng qua là người quản lý của công ty châu báu gọi điện thoại nói ông chủ của bọn họ muốn cô đóng bộ phim mà ông ta đầu tư.”
Tưởng Tịch dừng tay: “Phim gì?”
“Bây giờ còn chưa rõ lắm.” Lục Mạnh Nhiên cũng thật bất đắc dĩ, nửa tiếng trước nghe điện thoại của người quản lý muốn sau khi đợi Tưởng Tịch đồng ý đóng phim thì sẽ lập lại hợp đồng lần nữa.
Không rõ là phim gì, cho nên Lục Mạnh Nhiên đã suy nghĩ việc này qua nhiều lần.
Nếu là bộ phim không tồi, bất kể là chế tác lớn hay không, cũng không mang lại tổn thất gì lớn cho Tưởng Tịch. Nhưng ngộ nhỡ là một bộ phim tồi… Còn nữa, người quản lý chỉ nói đóng phim, nhưng không có đề cập đến là vai diễn gì.
Nghĩ đến nhiều năm trước, trong lúc vô tình mình đã tạo ra một kinh nghiệm đau đớn thê thảm, Lục Mạnh Nhiên thật sự không dám tự quyết định.
Lục Mạnh Nhiên khổ não không thôi, Tưởng Tịch thì đang lưỡng lự.
Năm rồi, hợp tác với công ty này thật ra không thể nói là thuận lợi, nhưng sau đó quảng cáo thành công đã lột bỏ phần khúc mắc của cô. Nếu năm nay lại đại diện phát ngôn, với cô không có điều gì có hại, nhưng mà dưới điền kiện là không có đóng phim gì.
“Không nhận.” Lục Mạnh Nhiên rút hợp đồng ra, ném vào máy rọc giấy. “Với giá trị của cô, có thể có đại diện quảng cáo rất tốt.”
Tưởng Tịch lo lắng một lát, gật gật đầu.
Cô hơi hiểu được suy tính của Lục Mạnh Nhiên. Mặc dù cô lăn lộn trong giới này không lâu, nhưng đã có tác phẩm điện ảnh đầu tay được giới điện ảnh trong nước thừa nhận là diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Với lại, qua hai tháng nữa là phim “2033” của đạo diễn Dung An sẽ công chiếu. Cô tin tưởng bộ phim này sẽ mang đến cho cô nhiều tiếng tăm.
Cho nên vì một cái quảng cáo mà đi đóng một bộ phim không biết tình tiết là gì, không cần quá mạo hiểm như vậy.
Bọn họ nói xong, Lục Mạnh Nhiên lập tức gọi điện thoại cho người quản lý của đối phương, từ chối quảng cáo.
Tưởng Tịch vốn nghĩ chuyện này đến đây là xong. Ai ngờ ngày hôm sau, người quản lý của công ty châu báu trực tiếp gọi điện thoại vào di động của cô.
Nghe ý của đối phương là thật sự muốn cô quay chụp quảng cáo, về phần đóng phim cũng muốn nói chuyện với Tưởng Tịch.
“Tôi nghĩ người đại diện của tôi đã nói rất rõ ràng.” Tưởng Tịch không phải là loại người làm việc lằng nhằng, chuyện cô đã quyết định, nhất là chuyện chụp quảng cáo này, một khi không cần thì không còn muốn đề cập đến nữa.
“Là như vậy, cô Tưởng.” Người quản lý của đối phương sốt ruột nói: “Chúng tôi thật sự rất hy vọng cô có thể đến làm đại diện phát ngôn. Về phía bộ phim, người phụ trách của bọn họ muốn gặp mặt cô nói chuyện. Cô xem cô có thời gian hay không, chúng tôi bên này sẽ sắp xếp.”
Tưởng Tịch không khỏi nghi hoặc, rốt cuộc là bộ phim như thế nào mà không thể quang minh chính đại nói ra, lại giấu giấu giếm giếm.
“Chúng tôi bảo đảm sẽ không mang đến phiền phức cho cô Tưởng.”
“Vậy được rồi!”
Quyết định cùng người phụ trách của bộ phim gặp mặt vào tối đó, Tần Thành làm thêm giờ, Tưởng Tịch để lại lời nhắn cho anh, rồi lái xe tới một hội sở tư nhân của thành phố.
Nhà hàng này sử dụng chế độ hội viên, người bình thường không vào được. Tưởng Tịch báo tên ở bàn tiếp tân, phía bên bộ phim lập tức có người ra cửa đón tiếp.
Nhưng vừa vào đến phòng bao, Tưởng Tịch liền phát hiện hôm nay cô tới là một sai lầm.
Trong phòng có cả nam lẫn nữ, đủ loại âm thanh khó nghe, rõ ràng là không phải đang nói chuyện.
“À, là Tưởng Tịch hả, lại gặp mặt nữa.” Vưu Bội dựa vào ngực một ông già đầu hói, nói với vẻ không có ý tốt.
Tưởng Tịch cảm thấy tốt nhất là lập tức rời đi.
Nhưng sự tình hiển nhiên không dễ dàng như cô nghĩ.
Người ta thật vất vả làm cho cô đến, sao lại có thể sẽ thả cô đi.
Vuốt vuốt di động ở trong túi, Tưởng Tịch mỉm cười: “Tôi muốn đi toilet rửa tay, các người cứ nói chuyện trước đi.”
“Ai da, vừa tới liền vào toilet, Tưởng Tịch, không phải là cô khẩn trương chứ! Minh tinh lớn như cô mà gặp chuyện lại khẩn trương, có phải rất buồn cười hay không?” Vưu Bội nhướng mày, nói bóng nói gió.
Tưởng Tịch thả giỏ xách lên sô pha, nói: “Chị Vưu, tôi chỉ là muốn đi rửa tay một chút.”
Động tác của cô xua tan hơn phân nửa nghi ngờ của Vưu Bội, nhưng mà, không phải không có nghi ngờ.
Tay của Tưởng Tịch vừa chạm vào cửa thì Vưu Bội ở sau lưng nói: “Tôi cùng đi với cô.”
Rồi sau đó hai người đàn ông cũng nói: “Chúng tôi cũng đi một chút.”
Hồng Môn Yến. Trong đầu Tưởng Tịch lập tức xuất hiện ba chữ này.
Cố gắng ung dung thản nhiên đối phó với Vưu Bội, vừa đến toilet, Tưởng Tịch lập tức lấy di động ra gởi đi một tin nhắn cho Lục Mạnh Nhiên, nói tóm tắt chuyện hôm nay một chút, sau đó kêu anh ta tới đón cô về.
Làm xong chuyện này, di động cũng sắp hết pin. Tưởng Tịch sốt ruột trong lòng, âm ỷ hối hận hôm nay đã lỗ mãng.
“Tưởng Tịch, cô còn chưa xong sao? Nếu không đi ra ngoài, giám đốc Lưu sẽ chờ không nổi.” Vưu Bội ở bên ngoài cười lạnh. “Tất cả mọi người đều ra bán, cô cần gì phải giả bộ thanh cao.”
Tưởng Tịch đã gặp qua người tự hạ thấp mình, nhưng chưa từng thấy qua người tự hạ thấp mình như Vưu Bội.
Cũng may Lục Mạnh Nhiên đã nhắn tin lại. Tưởng Tịch xem nội dung một chút rồi mới chỉnh đốn quần áo đi ra ngoài.
Vưu Bội nửa ngồi trên bồn rửa tay, chân bắt tréo nhìn cô. “A, tôi còn nói diễn viên mà giám đốc Lưu nhìn trúng là ai đây? Thì ra là cô. Đàn ông đều là tính tình như vậy, ăn không được mới là tốt nhất. Nhưng mà tôi rất tò mò, có phải ý đồ thật sự của ông ta là muốn nếm thử mùi vị của cô tình nhân nhỏ của tổng giám đốc Tần hay không.”
Trong lời nói của cô ta có chứa nhiều tin tức, Tưởng Tịch tiêu hoá trong chốc lát, đại khái có hiểu biết đối với chuyện hôm nay.
Xem ra không phải là muốn cô đóng phim, mà là mượn danh nghĩa đóng phim để dùng quy tắc ngầm.
Tưởng Tịch không nói gì trên đường trở về phòng bao, nhìn thấy một phòng cả nam lẫn nữ đều đã tản ra, có ở trong góc nói chuyện, có ở bên cửa sổ. Trong phòng vô cùng mờ tối, giám đốc Lưu, cái người từng bị cô cho leo cây trước mặt nhiều người, đang tự tại dựa vào trên sô pha, trước mặt là hai ly rượu đỏ trên bàn trà.
Vưu Bội sảng khoái cười một tiếng, lắc mông chạy tới bên cạnh ông già đầu hói ở góc phòng. Tưởng Tịch di chuyển bước chân, ngồi xuống vị trí đối diện với giám đốc Lưu.
“Cô Tưởng.” Ông ta đưa cho cô một ly rượu, nói: “Vì hợp tác kế tiếp, tôi mời cô một ly.”
“Hợp tác? Giám đốc Lưu, xin hỏi chúng ta phải hợp tác cái gì?” Tưởng Tịch bối rối giả bộ không hiểu.
“Phim.” Ông ta chầm chậm áp sát lại. “Tôi mới đầu tư bộ phim, cho cô làm nữ chính, thế nào?”
Tránh đi hơi thở nóng rực phun tới của ông ta, Tưởng Tịch cười duyên: “Vậy thật sự xin lỗi, giám đốc Lưu. Gần đây tôi đã nhận một bộ phim, chỉ sợ phải từ chối ý tốt của ông.”
“Khoan hãy từ chối.” Ông ta nhắc nhở cô. “Minh tinh không sợ công việc nhiều. Cô Tưởng, bộ phim này của tôi thật sự là một chế tác lớn, đã mướn một tổ special effects (hiệu quả đặc biệt) từ Hollywood tới. Nếu cô đóng, giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của năm nay sẽ thuộc về cô.”
Cat không biết “special effects” được dịch sang tiếng Việt trong ngôn ngữ điện ảnh là gì, có nàng nào biết thì nói cho Cat nhé
Thì ra ông ta biết đến special effects. Cô còn tưởng rằng ánh mắt của những người này chỉ biết nhìn thân thể của nữ minh tinh thôi chứ!
“Ha ha.” Tưởng Tịch hơi né ông ta. “Giám đốc Lưu nói chơi, tôi chỉ là một tài năng mới, ảnh hậu gì gì đó tôi thật không dám nghĩ đến.”
Ông ta còn muốn nói nữa, Tưởng Tịch từ từ đứng lên: “Giám đốc Lưu, ông sẽ tìm được người giỏi, nữ minh tinh có thực lực trong giới này còn nhiều mà, không phải nhất định phải là tôi đóng.”
“Cô thật không đóng?” Giọng nói của ông ta lạnh dần.
“Anh Lục đã nhận những công việc khác cho tôi.” Tưởng Tịch vẫn giữ bình tĩnh hoà nhã.
“Tốt lắm.” Hễ là có nhãn lực đều có thể nhìn ra ông ta đã nổi giận. Nhưng Tưởng Tịch làm bộ như không biết, cô không muốn tốn thời gian với những người này, cô muốn về nhà.
“Vậy, giám đốc Lưu, không có việc gì thì tôi cáo từ trước.”
“Chờ một chút.” Ông ta nói: “Nếu cô Tưởng đã đến đây, uống một ly đã rồi đi.”
Tưởng Tịch rũ mắt xuống, bàn tay bẩn thỉu của ông ta cầm ly rược, màu rượu trong suốt, giống như hồng ngọc.
Vưu Bội chạy tới bỏ đá xuống giếng: “Tưởng Tịch, giám đốc Lưu có ý tốt mời cô, ngay cả ly rượu cô cũng không dám uống sao? Hay là khinh thường giám đốc Lưu của chúng tôi?”
Giọng nói của cô ta lớn, những người khác nghe thấy đều cười lên.
“Cô Tưởng?” Tay của ông ta lại duỗi tới trước mặt cô.
“Cám ơn giám đốc Lưu.” Tưởng Tịch thản nhiên cười, cầm lấy ly rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Cô uống không chừa một giọt. Ông ta nhìn, trong lòng đã có tính toán.
Hôm nay, Tưởng Tịch đừng có nghĩ đi ra khỏi hội sơ này.
Những ngừơi thường tới biết, giám đốc Lưu thích nhất là bỏ vài thứ gì đó trong rượu của người ta, có khi là thuốc trợ hứng, có khi là thuốc mê.
Hôm nay, ai biết có phải đều bỏ hai loại hay không?
Những người khác thầm nghĩ, nhưng không một ai nói ra, nên làm chuyện của mình thì đi làm chuyện của mình.
Rượu kia vừa vào cổ họng, Tưởng Tịch liền cảm thấy không thích hợp. Cô cũng không khách sáo với bọn họ, cầm giỏ lên lao ra ngoài.
Đầu càng ngày càng mê man, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến thang máy, ấn xuống nút đóng cửa, Tưởng Tịch rốt cuộc không nhịn được, dựa vào mặt tường lạnh như băng, trượt xuống đất.
Đầu óc cô tỉnh táo, nhưng mí mắt càng ngày càng nặng.
Tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ không ra khỏi nơi này.
Mở giỏ ra, Tưởng Tịch dựa vào cảm giác bắt lấy một thứ gì đó, tiếp theo kéo tay áo lên, đâm xuống cánh tay.
Đầu sắc nhọn đâm vào da thịt mềm mại, máu lập tức tuôn ra, cảm thấy được đầu óc tỉnh táo một chút, Tưởng Tịch chậm rãi vịn đứng lên.
Thang máy vang lên một tiếng “đinh”, cửa mở ra.
Cô bụm lấy vết thương, chạy ra với tốc độ nhanh. Nhưng sức lực trên người lại giống như thoáng cái bị tát cạn, bước chân Tưởng Tịch không vững, sau vài bước thì bất động.
Cô nói không nên lời, trơ mắt nhìn con số của thang máy giảm xuống.
Khuôn mặt của giám đốc Lưu xuất hiện, Tưởng Tịch lặng lẽ nhìn ông ta từng bước một đi tới.
“Cô Tưởng.” Vẻ mặt ông ta híp lại, chìa tay ra. “Tôi đến đưa cô đi ra.”
Đúng lúc Lục Mạnh Nhiên và Tần Thành cùng tìm tới nơi, Tần Thành thấy một màn như vậy, nổi giận! Thằng cha này dám động đến người của anh!
“Giám đốc Lưu.” Âm thanh của Tần Thành vừa xuất ra, tay của ông ta run run một chút, không dám duỗi về phía trước.
Tần Thành đi nhanh vài bước, ôm Tưởng Tịch qua, lạnh lùng nói: “Tôi tới đón cô ấy trở về.”
Lời ngoài đề
Tần Thành: Bà phải nói xin lỗi với tôi, dám để cho Tưởng Tịch đến một nơi như vậy.
Sơ Ảnh: Không phải là người ta muốn cho cậu anh hùng cứu mỹ nhân một lần thôi sao!
Tần Thành: Mạnh Nhiên, thả bảo an ném người phụ nữ điên này ra ngoài.
Sơ Ảnh: …Tổng giám đốc Tần, cậu ăn hiếp người ta…
|
Chương 75: Ấm áp
“Là, là tổng giám đốc Tần hả!” Người đàn ông cười gượng, ánh mắt sợ sệt rồi lại không cam lòng. “Tôi thấy cô Tưởng một mình ở chỗ này, đang muốn đưa cô ấy về.”
“Không cần.” Tần Thành cúi đầu nhìn thoáng qua người gần như rơi vào trạng thái bán hôn mê ở trong ngực anh. May là cô đã nhanh chóng nhắn tin cho Lục Mạnh Nhiên, may là bọn họ chạy tới kịp thời, nếu không, đã thật sự để cho thằng cha này thực hiện được quỷ kế.
Nhưng mà, dám động vào người của anh, Tần Thành híp mắt lại, thì chuẩn bị chịu trách nhiệm đi.
Không thèm để ý đến người đàn ông, Tần Thành bế Tưởng Tịch nhanh chóng rời khỏi hội sở. Lục Mạnh Nhiên lưu lại để xử lý video đã quay đến Tưởng Tịch.
Để người vào ghế sau xe, cởi áo khoác của mình ra phủ lên cho cô, Tần Thành vừa lái xe vừa liên lạc với người khác.
Gần đây Tề thị đang làm một case liên quan đến một số xí nghiệp của thành phố C. Công ty bất động sản thuộc quyền vị giám đốc Lưu kia là một trong số đó.
Tần Thành đơn giản kể lại sự việc cho Tề Dịch, cuối cùng nói: “Vị giám đốc Lưu kia, tôi muốn hắn ta thân bại danh liệt, không ở thành phố C được nữa.”
Tề Minh Lật theo tiếp nhà đầu tư ăn cơm một lần mà Tề Dịch đã chịu không nổi, nếu cô ấy xảy ra chuyện như đêm nay, Tề Dịch bảo đảm sẽ bắn chết người đó.
Hiểu rõ lòng của bạn thân, Tề Dịch nói: “Tôi sẽ xử lý bên này, cậu cứ yên tâm đi.”
Có Tề Dịch ra tay, lòng Tần Thành nhẹ đi một nửa, nói xong liền cúp điện thoại.
Ngay sau đó là gọi cho Hạ Chi Khanh.
Ngoài đóng phim, rất nhiều minh tinh còn có một ít nghề tay trái. Cái hội sở hôm nay, Hạ Chi có 30% cổ phần trong đó. Tuy rằng Hạ Chi Khanh hoàn toàn không tham dự vào quản lý, nhưng thời khắc mấu chốt thì chị ấy tuyệt đối có thể nói vào.
Lập lại những lời đã kể cho Tề Dịch trước đó, Tần Thành chuyển đề tài, nói: “Tôi kêu Mạnh Nhiên đi để ý video ở đó, quản lý của hội sở này có lổ hổng, nếu chị có thời gian thì đi nói chuyện với người phụ trách đi.”
Hai anh em nhà họ Tần kế thừa tính bao che khuyết điểm của ông Tần, Hạ Chi Khanh nghe Tần Thành nói phân nửa thì trong lòng liền sáng tỏ, nói: “Cậu chăm sóc cho Tưởng Tịch thật tốt, về phía hội sở, chị lập tức đi liên hệ.”
Tần Thành ừ một tiếng, tiếp tục cứng rắn nói: “Có lẽ tôi phải kiểm tra một số video.”
“Tôi sẽ kêu người bên kia duy trì phối hợp.”
Cuối cùng là điện thoại cho thư ký của công ty.
“Tiểu Vương, cô tức khắc lập ra một bản hợp đồng, đưa cho Giải trí KU.”
“…”
“Lập tức viết, nói là chúng ta muốn công ty bọn họ ký chuyển Vưu Bội sang đây…”
Đau đầu.
Tưởng Tịch cau mày, khẽ rên rỉ.
Tay chân cô không có sức lực, chỉ có thể dùng cái trán cọ vào gối mềm. Dường như như vậy mới có thể giảm bớt tác dụng phụ của thuốc.
Cô nhớ lại chuyện hồi tối, không nhớ được mình ra sao sau khi hôn mê, nhưng chuyện cuối cùng được Tần Thành mang đi thì cô hơi nhớ một chút.
Hiện tại, nghe được mùi hương trong lành quen thuộc trong không khí, Tưởng Tịch biết mình đang trong phòng ngủ ở nhà.
Tần Thanh hầu như không ngủ cả đêm. Lúc đầu hôm, anh không dám nhắm mắt một chút nào, e sợ Tưởng Tịch xảy ra phản ứng xấu gì. Nửa đêm về sáng, sau khi xác định thằng cha kia chỉ bỏ thuốc mê cô thì anh thoáng yên tâm, khi gần sáng mới dựa vào bên giường cô ngủ.
Nhưng Tưởng Tịch vừa lên tiếng, anh liền cảnh giác tỉnh lại.
“Em sao rồi?” Bàn tay to sờ sờ trên trán, làm dịu đi một ít khó chịu, lông mi Tưởng Tịch rung rung, chậm rãi mở mắt ra.
Đầu tiên cô nhìn thấy là Tần Thành với râu ria lởm chởm và quầng mắt đen đến nỗi có dùng phấn hoá trang cũng không che đậy nổi.
“Em có chỗ nào không thoải mái không?” Tần Thành lo lắng hỏi.
Cô tỉnh lại cũng không nói lời nào về chuyện gì đã xảy ra, hoặc là giám đốc Lưu kia đã bỏ thuốc gì khiến cho mình choáng váng.
“Tốt hơn nhiều.” Thật ra đầu còn rất đau, nhưng nhìn thấy bộ dáng của Tần Thành, đau đớn của cô lại giảm đi một chút, trong ngực thì căng ra.
“Em đau đầu!” Thấy cô vô thức cọ cọ cái trán, Tần Thành nói với vẻ chắc chắn.
“Có một chút.” Tưởng Tịch hé miệng cười, nói: “Không thành vấn đề lắm, anh đừng lo lắng.”
Cô chưa dứt lời thì một đôi tay liền đặt lên huyệt Thái Dương của cô.
Tần Thành cố gắng thả nhẹ động tác, vừa nhìn vẻ mặt của Tưởng Tịch vừa điều chỉnh sức lực.
Anh mát xa cho cô xong thì trời đã sáng hẳn. Tưởng Tịch cũng khôi phục lại một ít sức lực.
Tần Thành mệt mỏi đứng lên, nói: “Em muốn ăn gì, tôi đi mua.”
“Khỏi cần.” Tưởng Tịch thò tay từ trong mền ra, kéo lấy tây trang cực kỳ nhăn nhúm của anh, ngáp dài nói: “Tôi còn hơi buồn ngủ.”
“Vậy em nghỉ ngơi đi, thức dậy thì ăn cơm.” Tần Thành xoay người kéo chăn giúp cô. “Tôi đi công ty.”
Ngày hôm qua Lục Mạnh Nhiên đã xử lý sạch sẽ video có liên quan đến Tưởng Tịch, cũng đã dựa theo chỉ thị của anh đi điều tra ra tất cả video quay được có liên quan đến giám đốc Lưu. Lát nữa anh muốn đích thân xem.
“Anh nghỉ ngơi một hồi trước đi.” Tưởng Tịch xê dịch thân mình, chừa ra một khoảng trống kế bên. “Về phía công ty, đến trưa mới đi hẳn là không sao.”
Cô hiếm khi chịu chủ động thân mật với anh, con ngươi của Tần Thành hơi co rụt lại, nhưng không di chuyển.
Tưởng Tịch cười: “Sao vậy, ông Tần không dám?”
Cô đoán là Tần Thành nghĩ cô đang báo đáp anh, thật ra là có một chút, nhưng phần lớn nguyên nhân không phải vì vậy.
Tưởng Tịch cô, cho dù thân bị giam trong tù cũng sẽ không vì báo ân mà để cho một người đàn ông thân mật với cô, trừ khi anh ta có trọng lượng không tầm thường ở trong lòng cô.
Tần Thành đúng là không dễ dàng bị người kích thích, nhưng hôm nay anh bị Tưởng Tịch kích thích một trận thật tốt.
“Bà Tần, em cho là tôi sẽ không dám?” Tần Thành mỉm cười nhìn Tưởng Tịch, cúi đầu hôn lên mí mắt cô một cái. “Ít nhất em để cho tôi đi tắm rửa một cái trước đã.”
Tưởng Tịch nghe vậy, nhớ tới anh mặc quần áo ngày hôm qua mà ngủ nên không thoải mái, khoát tay kêu anh đi ra ngoài.
Sức lực hiện tại của cô không đủ để đứng dậy tắm rửa, nên dứt khoát tiếp tục nằm ngủ.
Cho nên sau khi Tần Thành tắm rửa xong, lau khô tóc lần nữa rồi trở về, nhìn thấy chính là một người đang ngủ say.
Giường lớn được chừa ra một khoảng trống bên cạnh, anh xốc mền lên nằm vào, bàn tay to kéo Tưởng Tịch qua, nghiêng người ôm cô, nhắm mắt lại.
Khi Tưởng Tịch thức dậy thì phát hiện mặt mình đang chôn trong hõm vai của Tần Thành, trong tai là tiếng tim đập trầm ổn của anh, từng nhịp từng nhịp, cho cô một loại cảm giác an toàn đã lâu không gặp.
Cô sửng sốt, hồi lâu thì yên lặng cong khoé môi. Có lẽ đời trước từng bị thương vì tình yêu, nhưng đó không thể trở thành lý do để cô cự tuyệt tình yêu. So với trốn tránh, chi bằng dùng lòng thành của mình đánh cuộc một lần.
Nhẹ chân nhẹ tay ngồi dậy, lấy quần áo đến phòng tắm kế bên để tắm rửa, đến khi chỉnh đốn xong tất cả thì Tưởng Tịch rẽ vào phòng bếp.
Trong tủ lạnh còn có chút đồ ăn, cô tiện tay làm vài món, cuối cùng nhìn đến hai củ khoai từ, suy nghĩ một chút thì nấu canh khoai từ sườn heo.
Gần mười hai giờ thì Tần Thành thức dậy, phát hiện trong ngực mình trống rỗng thì hoảng sợ, mang dép lê, vội vội vàng vàng chạy ra, nhìn thấy người thì mới yên tâm.
Khi Tưởng Tịch làm việc thì số lần hai người cùng ăn cơm trưa có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mấy ngày nay, có khi Tần Thành làm việc nên cũng không thể nào ăn cùng được, cho nên bữa cơm này có phần đặc biệt ấm áp.
Đương nhiên, ăn uống no nê thì nên nói chuyện.
Tưởng Tịch dọn cái chén cuối cùng xong, quay đầu thấy Tần Thành muốn ra ngoài, nói: “Tôi cùng đi công ty với anh.” Cô muốn đi hỏi Lục Mạnh Nhiên một chút về việc xử lý tình hình tối hôm qua.
“Tôi đã an bài mọi chuyện tốt rồi.” Tần Thành nói như vậy nhưng cũng không ngăn cản cô đi theo. Tiếp xúc với người mình yêu nhiều hơn một chút, anh cầu còn không được.
Tưởng Tịch vừa đến công ty, lập tức đi tìm Lục Mạnh Nhiên.
“Anh Lục, ngày hôm qua là sơ sót của tôi.” Tưởng Tịch chủ động giải thích.
“Không sao.” Lục Mạnh Nhiên nhíu mày. “Cô cũng không ngờ được chuyện sẽ xảy ra như vậy. Đúng rồi, hôm nay công ty châu báu lại gọi điện thoại đến cho tôi, hỏi cô có muốn nhận đại diện phát ngôn của bọn họ hay không, lần này là không cần phim, giá cả giống nhau.”
“Không cần.” Giọng nói Tưởng Tịch lạnh xuống. Tuy rằng chuyện này có sai lầm của cô, nhưng bên phía công ty châu báu cũng có trách nhiệm.
Đa số người đối diện với giới showbiz đều nói một câu: Cái giới này thật loạn. Nhưng giới kinh doanh thì như thế nào? Không phải cũng tràn ngập các loại giao dịch bẩn thỉu đó sao!
Sở dĩ công ty châu báu muốn kèm thêm một bộ phim vào đại diện phát ngôn của cô, hơn phân nửa cũng là cùng hợp kế với vị giám đốc Lưu kia. Nếu Tưởng Tịch đoán đúng thì nhất định là công ty châu báu đã ký kết hiệp nghị gì đó với giám đốc Lưu, ví dụ như là nói bộ phim sẽ giúp đỡ cho việc kinh doang châu báu, tựa như lợi dụng bộ phim để mở ra thị trường lớn hơn nữa.
Đương nhiên, có lẽ bọn họ là vì có lợi cho mình, nữ minh tinh sạch sẽ trong giới showbiz không nhiều lắm, nhất định là công ty châu báu đã nghĩ: Tưởng Tịch cô có thể lăn lộn hơn một năm được tới địa vị bây giờ, chắc chắn là trước mặt người ta thì thanh thuần, sau lưng thì phóng đãng. Vì thế liền dựa vào đại diện phát ngôn mà cho giám đốc Lưu kia một cơ hội.
Ngày hôm qua Tưởng Tịch tò mò bộ phim kia là cái gì, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết nữa.
Từ nay về sau cô cũng sẽ không nhận những đại diện phát ngôn có liên quan đến công ty châu báu kia nữa.
“Vậy là tốt rồi. Về phía công ty châu báu, tôi sẽ từ chối. Cô tiếp tục nghỉ ngơi vài ngày đi.”
“Tôi muốn nhận một thông cáo.” Tưởng Tịch xoa ấn đường. “Anh Lục, tôi nghỉ ngơi ở nhà đủ rồi, anh xem có thông cáo nào tốt thì cho tôi nhận cũng được.”
Lục Mạnh Nhiên lật thời khoá biểu công tác của Ti Dục, bỗng nhiên đột phát ý tưởng, hỏi: “Tưởng Tịch, cô có muốn thử hát vài ca khúc không?”
Đóng phim kết hợp với ca hát, ở trong giới showbiz xem như là chuyện bình thường, là một minh tinh thì đều muốn vừa đóng phim, đồng thời mở rộng sự nghiệp. Chỉ cần Tưởng Tịch ca hát không đến nỗi quá lạc tông thì phát hành một album là chuyện tuyệt đối có lợi.
Giống như Phương Vi Vi kia, vừa mới đưa tin sẽ đóng vai nữ chính trong bộ phim của Lý Mặc, ngay sau đó liền phát hành album.
Không cần biết kết quả cuối cùng thế nào, lúc nào cũng có thể gia tăng tiếng tăm của cô ta.
Sống hai kiếp, cho tới bây giờ Tưởng Tịch không hề nghĩ tới ca hát. Không phải là giọng của cô không tốt, mà là cô không có cảm giác đối với ca hát.
Mà vài năm nay, ngành sản xuất dĩa nhạc đi xuống, khiến cho cô chưa bao giờ để ý đến chuyện này.
Nhưng Lục Mạnh Nhiên nói ra, Tưởng Tịch đột nhiên có một chút động tâm.
Đưa thời khoá biểu công tác của Ti Dục cho cô, Lục Mạnh Nhiên nói: “Đầu tháng ba Ti Dục sẽ phát hành một album mới, trong đó có hai bài là nam nữ song ca với nhau. Bây giờ công ty còn chưa xác định là với ai, nếu cô muốn xâm nhập vào giới âm nhạc thì có thể mượn cơ hội này.”
“Nếu tôi hát không hay thì sao?” Ca hát không thể so với đóng phim. Đóng phim là sở trường của cô, cô đứng trước màn ảnh là có thể lập tức nhập vào vai diễn. Nhưng ca hát, trong lòng Tưởng Tịch không chắc chắn.
Lục Mạnh Nhiên cũng lo lắng tới điểm này. Ti Dục không giống với một số ca sĩ nào đó ở trong nước dựa vào đánh bóng tên tuổi mà nổi tiếng, anh ta có tài năng thật sự, cũng có khả năng lôi cuốn mà nhiều người không sao có được. Hợp tác với anh ta, nếu hát không hay sẽ hoàn toàn ngược lại.
Đắn đo vài phút, Lục Mạnh Nhiên nói: “Cô thử xem sao trước đã, nếu không được thì nói sau.”
Lời ngoài đề
Bởi vì Sơ Ảnh khá tôn trọng sự kết hợp hoàn mỹ giữa linh hồn và thể xác, không muốn Tưởng Tịch và Tần Thành “gạo nấu thành cơm” dưới tình huống bị bỏ thuốc, cho nên, ừ, sẽ để cho boss Tần chờ một hồi, hì hì.
Tần Thành: Nhìn ánh mắt bất mãn và phẫn nộ của tôi!
Sơ Ảnh: Cắt, tôi thấy cậu ôm người đẹp rất thoải mái!
Tần Thành: …
|
Chương 76: Ký hợp đồng với Vưu Bội
Trung tâm chế tác âm nhạc của TRE chiếm trọn tầng ba.
Lục Mạnh Nhiên dẫn Tưởng Tịch đi đến trước văn phòng của giám chế âm nhạc ở trung tâm tầng lầu kia, nói: “Chu Tống nổi tiếng nói chuyện khó nghe trong công ty, chút nữa cô có nghe được cái gì không muốn nghe thì cũng đừng để ý.”
Tưởng Tịch có nghe được chút chút về tính tình của vị giám chế âm nhạc này, gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Cô mới vừa nói xong câu đó thì cửa mở.
“Đại diện Lục.” Giọng nói lạnh lùng của Chu Tống vang lên ở bên trong. “Anh chỉ có thời gian mười phút.”
Gân xanh trên đầu Lục Mạnh Nhiên giật giật, nói với Tưởng Tịch với vẻ vô lực: “Chúng ta đi vào!”
Phương Vi Vi và Đinh Mi cúi đầu lui ra.
Trong giới giải trí chính là đàn em tôn kính đàn anh chị, từng trải thấp tôn kính trừng trải cao, đã từ lâu trở thành luật bất thành văn của mọi người. Cho dù tương lai nếu có một ngày Phương Vi Vi hơn hẳn Tưởng Tịch, nhưng hiện giờ cô ta cũng phải tuân thủ quy tắc này.
Tưởng Tịch mặt không chút thay đổi, ung dung đi vào, sau đó nghe thấy một tiếng khẽ, cửa đóng lại.
Ngay lúc này, trong lòng Tưởng Tịch dâng lên sảng khoái, tựa như những gì ăn sâu vào trong đầu cô, những gì ly khai, tìm không được nữa.
Chu Tống ngồi trước máy tính, không quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Trước kia cô có học qua thanh nhạc không?”
Tưởng Tịch thu lại suy nghĩ, nói: “Có học qua một chút.”
Hồi nhỏ có học đàn dương cầm và lúc huấn luyện khi mới vào công ty có học qua khoá nhạc phổ.
“Một chút?” Chu Tống hừ lạnh, trong mắt khinh thường: “Cô cho rằng hợp tác với Ti Dục thì chỉ cần một chút hiểu biết về thanh nhạc?”
Quả nhiên ông ta nói chuyện khó nghe.
Tưởng Tịch im lặng.
Chu Tống không bỏ qua, giống như thầy giáo dạy dỗ học sinh: “Các người đều nghĩ rằng đóng phim được là có thể ca hát, cũng không nghe giọng của bản thân mình, đều là những thứ lung tung rối loạn. Các người quả thật đang sỉ nhục âm nhạc, không có mặt mũi nào.”
Lục Mạnh Nhiên nói đỡ: “Giám chế Chu, tôi nghĩ hai bài song ca trong album này của Ti Dục, nếu không thâu thì sẽ không theo kịp thời gian dự tính phát hành album.”
Bây giờ ông còn thật sự chua ngoa như thế sao? Cái miệng bị nghiện rồi.
Chu Tống bất mãn ngậm miệng, chuyển đề tài trở lại âm nhạc.
“Một lát nữa đi phòng thâu âm thử giọng, nếu không được thì cút đi cho tôi.”
Lục Mạnh Nhiên thật không biết nói cái gì cho phải.
Chu Tống ngoại trừ miệng tương đối độc, nhưng về âm nhạc thì thật sự tài hoa không chỗ chê. Vả lại, quan trọng hơn là ông ta làm việc rất có trách nhiệm, bằng không với tính tình độc hành độc đoán của ông ta, với đấu đá chức quyền trong giới nghệ thuật, ngồi chưa đến vị trí giám chế thì đã bị loại trừ rồi.
Vài phút sau, nhân viên làm việc thu xếp phòng thu âm xong, Tưởng Tịch đi vào thử giọng.
Album mới của Tư Dục tên là “Thiên đường hồ điệp”. Một phần thay đổi trong album là thể loại nhạc rock mạnh mẽ, phần chủ yếu là phong cách trữ tình nhẹ nhàng.
Hai bài hát song ca kia, từ nhạc đến lời đều là do một mình Ti
Dục sáng tác.
Bài thứ nhất Tưởng Tịch hát thử là ca khúc “Tình chắp cánh”.
Bởi vì Ti Dục không có ở công ty, tạm thời hát song ca với cô được thay bằng nhân viên có giọng hát gần giống, trong tổ chế tác hậu kỳ của âm nhạc.
Sau khi Tưởng Tịch quen với lời nhạc thì bình tĩnh đi vào phòng ghi âm.
Lục Mạnh Nhiên đứng sau lưng Chu Tống, chuẩn bị ứng đối với các loại tình huống đột phát bất cứ lúc nào.
Những nhân viên khác đều nhanh nhạy đứng ở vị trí của mình. Căn bản không phải là Lục Mạnh Nhiên không quyết định được giọng nữ hát hai ca khúc song ca này của Ti Dục, mà là cấp trên của công ty ép buộc, không cho định. Thế cho nên cho tới nay chỉ có Tưởng Tịch là người duy nhất được phép thử giọng.
Album mới có mười hai ca khúc, nửa đầu là thâu lại biểu diễn vòng quanh thế giới của Ti Dục, bốn bài khác là được thâu sau biểu diễn vòng quanh thế giới. Bởi vì thời gian dư dả, hiện giờ mười ca khúc kia căn bản đã hoàn thành chế tác hậu kỳ, chỉ còn lại thâu âm hai bài này là album có thể phát hành theo kế hoạch.
Bộ dáng của mỗi người như gặp kẻ thù lớn, khiến cho Tưởng Tịch bỗng sinh ra một chút khẩn trương.
Hít sâu một hơi, cô nắm chặt micro, cất giọng.
“Anh nói tuyết bay hiu quạnh, anh nói thời gian lặng im, cầu cho những người yêu nhau có thể tìm đến…”
Một giọng hát trong vắt vang lên trong phòng ghi âm.
Chu Tống duy trì một vẻ mặt trong toàn bộ quá trình, không buồn không vui. Những người khác nghe giọng hát của Tưởng Tịch cũng đều không dám lên tiếng.
“Chỉ cảm thấy tạ ơn anh đã tới!”
Kéo dài âm điệu cuối cùng, Tưởng Tịch nhẹ nhàng bỏ micro xuống.
“Cô cần tập luyện.” Giọng nói của Chu Tấn ôn hoà một ít: “Nói chung giọng thì được, âm cao chưa được. Mấy ngày nay tìm thầy tăng cường luyện tập, cố gắng hết sức trong vòng hai tuần thâu âm ca khúc này.”
Tưởng Tịch gật đầu.
“Nếu không thì đến từ đâu cút về chỗ đó cho tôi!”
Đầu Lục Mạnh Nhiên đầy hắc tuyến.
Nhân viên phòng ghi âm thấy nhưng không kinh sợ. Giám chế của bọn họ là như vậy, bất kể như thế nào cũng không thể quá nghiêm trang với ông ta.
Nếu không thì chỉ tự mình làm khổ mình.
Bất quá, chuyện Tưởng Tịch dựa vào Ti Dục để tiến quân vào giới ca nhạc xem như đã định rồi.
Kế tiếp Lục Mạnh Nhiên và Chu Tống bàn bạc lượng công tác của Tưởng Tịch, sắp xếp lịch làm việc của cô trong nửa tháng.
“Mấy ngày nay có thể sẽ vất vả một chút.” Lục Mạnh Nhiên nói: “Phía bên Ti Dục cũng bận rộn, thời gian phối hợp của hai người có thể không nhiều lắm.”
“Được.” Tưởng Tịch nhìn thấy bảng ghi rõ khi nào thì luyện giọng hát, khi nào thì ăn cơm, lần đầu tiên nhận thức được làm ca sĩ không dễ dàng gì.
“Nhưng cũng đừng quá lo lắng. Hiện giờ kỹ thuật hậu kỳ âm nhạc rất cao, khuyết điểm nhỏ nhặt nào trải qua xử lý hậu kỳ sẽ không thành vấn đề.”
“Tưởng Tịch sẽ hợp tác với Ti Dục?” Giọng của Đinh Mi cao gấp ba lần, kinh ngạc hỏi lại người truyền tin cho chị ta: “Album mới của Ti Dục không phải đã thâu xong toàn bộ rồi sao?”
“Trong album của Ti Dục có hai bài song ca nam nữ.” Người đưa tin nói: “Bên nữ vẫn chưa được quyết định, hôm nay Tưởng Tịch đến thử giọng, giám chế cảm thấy không tồi, liền quyết định.”
“Nam nữ song ca?” Đinh Mi và Phương Vi Vi liếc nhau, nói: “Thật sự là hai bài song ca nam nữ? Không phải là đơn ca?”
“Tất cả đơn ca đều là anh Ti hát. Hơn nữa, bài hát đơn ca đã thâu xong từ lâu, hiện tại chỉ còn lại hai bài song ca nam nữ.” Người đưa tin thoáng nhíu mày, hạ giọng nói: “Công ty đưa tin với bên ngoài là album đã hoàn thành, thực tế là chưa.”
Sắc mặt của Đinh Mi và Phương Vi Vi cùng thay đổi.
Xem ra, lời đồn các cô nghe được là thật.
Album của Phương Vi Vi sẽ phát hành sau lễ Valentine, mấy ngày nay đều một mình ở trung tâm chế tác hậu kỳ để quan sát quá trình chế tác. Ngày hôm qua cô ta vô tình nghe người ta nói đến album mới của Ti Dục liền đi tìm Nguỵ Tống dò xét ý tứ.
Các đây không tới nửa ngày, Phương Vi Vi nhớ rất rõ ràng Nguỵ Tống nói album của Ti Dục đã hoàn tất rồi.
Nhưng bây giờ xem ra hắn đã nói dối vì Tưởng Tịch. Về phần vì sao nói dối, ngoài Tần Thành ra thì cô ta không nghĩ được ai nữa.
Đinh Mi nhìn chằm chằm vẻ mặt khó dò của Phương Vi Vi, nói: “Muốn tuôn tin tức này ra hay không?”
“Hiện giờ không cần.” Phương Vi Vi siết chặt điện thoại di động. “Bất quá chỉ là hai ca khúc mà thôi.”
“Nhưng đó là bài hát của Ti Dục.” Đinh Mi sốt ruột không thôi. “Cô ta dựa vào Ti Dục làm gió đông, sẽ lập tức nổi lửa lên.”
“Không nhất định.” Phương Vi Vi không thể không cười giễu một tiếng. “Bài hát của Ti Dục, hễ muốn hát thì hát được sao!”
Hai năm trước có một ngôi sao nữ muốn mượn Ti Dục để tiến vào giới ca hát, nhưng vì trong ca khúc có phần song ca cùng Ti Dục phối hợp không tốt, dẫn đến một trận chiến nước miếng khổng lồ của fan. Cuối cùng ngôi sao nữ đó bị fan cùa Ti Dục mắng đến nỗi cuối cùng không hát được một bài nào.
“Nhưng ngộ nhỡ thành công thì sao bây giờ? Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!” Đinh Mi không thể không nghĩ đến tình huống tồi tệ. Kết cục của Đinh Tang khiến chị ta càng vô cùng thận trọng.
“Tôi đây sẽ thành công hơn cô ta.” Phương Vi Vi tự tin nói: “Tôi mà muốn cái gì thì không có gì là không đoạt được.”
Đinh Mi nhìn thấy vẻ mặt tàn nhẫn ác độc của Phương Vi Vi thì tóc gáy sau lưng dựng đứng.
Người chị ta từng dẫn dắt, Phương Vi Vi là có tiềm lực nhất, có thực lực nhất, nhưng cũng là một người vô cùng tàn nhẫn.
Thỉnh thoảng Đinh Mi rất muốn hỏi cô ta: vì sao lại ghét Tưởng Tịch như vậy.
Nhưng Phương Vi Vi không phải là người ngu ngốc mặc cho người ta vuốt ve như Đinh Tang. Đinh Mi không dám động vào cô ta, chỉ có thể mọi việc theo cô ta.
Dù sao chị ta cũng muốn làm cho Tưởng Tịch thất bại thảm hại. Chị ta chỉ cần nhìn đến kết quả là được, không quan trọng quá trình.
Lúc này, ở văn phòng của Tần Thành.
Vưu Bội kích động ngồi đối diện Tần Thành, bày ra tư thế lẳng lơ quyến rũ.
Cô ta còn chưa biết chuyện Tưởng Tịch nửa đường được Tần Thành cứu đi, trong đầu toàn là nghĩ đến giám đốc Lưu đã quy tắc ngầm với Tưởng Tịch, Tần Thành nổi giận liền đá Tưởng Tịch, mà cô ta rốt cuộc được Tần Thành coi trọng.
Cầm tờ hợp đồng ba năm mà Tần Thành đã chuẩn bị cho cô ta, Vưu Bội hờn dỗi: “Việc nhỏ này tổng giám đốc Tần kêu thư ký làm là được rồi, cần gì tự mình làm?”
Xém chút nữa cô ta đã khiến cho Tưởng Tịch bị người ta khi dễ, anh làm chồng đương nhiên muốn đích thân trả thù!
Giãy khỏi cánh tay của Vưu Bội, Tần Thành nói: “Hai năm gần đây trọng lượng của cô Vưu trên màn ảnh lớn càng ngày càng nặng. Giải trí TRE chúng tôi cần…” Tần Thành phun ra từng chữ: “Minh tinh như cô vậy.”
TRE có hàng đống thiên vương, thiên hậu. Nếu không phải là nam nữ chính, nam nữ phụ xuất sắc nhất trong các bộ phim lớn thì phản ứng chính xác nhất khi nghe thấy câu này chính là từ chối cái danh xưng này.
Nhưng Vưu Bội thì không. Năm trước tham gia liên hoan phim quốc tế khiến cho cô ta tự động cho là đúng đối với câu nói của Tần Thành. Cô ta thậm chí cảm thấy rằng mình mới là tốt nhất ở trong giới này, những người khác đều ghen tị cô ta.
Che miệng, Vưu Bội nũng nịu nói: “Thì ra tổng giám đốc Tần coi trọng tôi như vậy.”
Tần Thành cười lạnh trong lòng.
Chỉ chỉ hợp đồng, Tần Thành nói: “Cô Vưu có thể ký tên của mình vào.”
Vưu Bội giống như đã thấy được cảnh tượng cô ta và Tần Thành ở chung với nhau, dứt khoát ký tên.
Nhân viên của bộ quan hệ đang chờ ở bên cạnh lập tức đóng dấu, hợp đồng tức thì có hiệu lực.
Buổi tối Tưởng Tịch mới từ trên mạng nhìn thấy chuyện trong vòng một ngày Vưu Bội huỷ hợp đồng với ông chủ KU, thành công ký hợp đồng với Giải trí TRE.
Cô ta là một bình hoa trong giới showbiz, được TRE ra giá cao ký hợp đồng, dẫn đến cuộc thảo luận thật lớn của những dân internet và truyền thông.
Ngắn ngủi mấy tiếng đồng hồ đã thăng lên vị trí thứ nhất đề tài được bàn tán trên mạng.
Có người đoán là tổng giám đốc TRE vừa ý Vưu Bội, muốn dùng quy tắc ngầm.
Có người nói là Vưu Bội và ông chủ mới bất hoà, bỏ tiền ký với TRE.
Cũng có người nói là KU không bằng, Vưu Bội thừa dịp nó chưa xuống dốc đã thôi việc.
Trên mạng xôn xao nhiều cách nói, không ai biết lời của ai mới là thật, dân internet cứ đoán tới đoán lui như vậy, tìm kiếm manh mối từ những vụ scandal của Vưu Bội trong quá khứ.
“Những cái này cũng không đúng.” Tần Thành liếc nhìn máy tính của Tưởng Tịch, cười hôn bên mặt của cô. “Đáp án sẽ công bố ngày mai.”
|
Chương 77: Muốn cô ta thân bại danh liệt
Đợi đến ngày mai?
Tưởng Tịch nghiêng đầu nhìn Tần Thành. “Anh chuẩn bị ngày mai đưa Vưu Bội lên đầu đề?”
Tần Thành từng ngụm lại từng ngụm đối với mặt của cô. “Bà Tần, em vô cùng thông minh.”
Tưởng Tịch không được tự nhiên nhưng không nói gì, đỏ tai tắt máy tính chuẩn bị ngủ.
Kết quả cô vừa mới nằm xuống thì người đàn ông nào đó đã hôn cô suốt đêm mặc đồ ngủ, quang minh chính đại đi vào.
“Anh có chuyện gì à?” Tưởng Tịch ngồi dậy, ánh mắt trong sáng.
Tần Thành mỉm cười. “Tôi đến ngủ!”
Cảm nhận được tim đập dồn trong ngực, qua một lúc lâu Tưởng Tịch mới dịch ra một nửa chỗ cho anh.
Tần Thành lập tức cười tủm tỉm nằm xuống, tắt đèn, ngủ.
Bên tai nhanh chóng vang lên tiếng hít thở ổn định. Tưởng Tịch đợi vài phút mới thì thầm: kiếp này tôi chỉ cho mình một lần cơ hội, Tần Thành, hy vọng chúng ta không phụ lòng nhau.
“Tôi cũng chỉ cho mình một lần cơ hội.” Tần Thành bỗng nhiên xoay người nằm nghiêng, nâng tay vén tóc bên tai của Tưởng Tịch. “Tưởng Tịch, tôi không ép em, tôi chờ em toàn tâm toàn ý yêu tôi, nhưng tôi hy vọng em nhanh chóng trở thành bà Tần chân chính của tôi.”
Tưởng Tịch: “…”
Anh ta giả bộ ngủ! Vả lại, một người đàn ông nói lời tỏ tình cũng không có thẹn thùng sao?
Cô không trả lời, Tần Thành cũng không giận.
Tưởng Tịch đang thử bỏ xuống tất cả đề phòng ở trước mặt anh, về điểm này anh thấy được. Bằng không, cô cũng sẽ không cho phép anh thường xuyên thân mật.
Thở dài một tiếng trong lòng, Tần Thành kéo Tưởng Tịch vào lòng, nói: “Ngủ đi! Ngủ ngon!”
Tưởng Tịch: “…”
Anh từ núi băng biến thành hồ ly rồi biến thành “người chồng tốt của gia đình” là muốn quậy gì đây?
Có thể đừng biến nữa hay không hả?
Tưởng Tịch nhịn không được gào thét ở trong lòng, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có tránh ra, liền ngủ trong vòng tay của Tần Thành.
Sáng hôm sau, chính xác như lời của Tần Thành, đáp án công bố.
Sau vụ ảnh khoả thân của Tưởng Tịch, kế tiếp là ảnh khoả thân của ngôi sao nữ hạng hai bị đưa ra ánh sáng.
Nhưng của Tưởng Tịch là bị người ta hãm hại, của Vưu Bội là chân thật không có bị cắt ghép.
Tưởng Tịch đóng trang web đang nhanh chóng bùng nổ, ngồi sững sờ tại chỗ.
Cô đã hiểu được ý của Tần Thành.
Nhưng mà, cô cảm thấy rằng Tần Thành làm như vậy là không đáng. Ký hợp đồng với Vưu Bội rồi hại cô ta, bất luận như thế nào đều là tổn thất cho anh.
“Tổng giám đốc Tần này thật sự quá ác độc.” Lục Mạnh Nhiên nhặt tờ báo bay tới trên đất, nói: “Bộ quan hệ xã hội của công ty không được cho phép triển khai hoạt động vì Vưu Bội.”
“Vậy sao anh ấy còn ký với Vưu Bội?”
“Tôi nghĩ là cô có thể đoán được.” Lục Mạnh Nhiên gở mắt kính xuống, nhéo nhéo ấn đường. “Người phụ nữ Vưu Bội này có đội quan hệ xã hội đặc biệt đối phó với tin tức scandal của cô ta cùng với đủ loại đàn ông.”
“Nếu chuyện hôm nay xảy ra khi cô ta còn ở KU thì tin tức sẽ nhanh chóng bị nhân viên chuyên môn của bộ quan hệ xã hội này ém xuống, không còn xuất hiện một chút ảnh hưởng nào. Nếu là công ty của chúng ta…”
Tưởng Tịch hiểu ra.
Nếu Vưu Bội đến công ty của bọn họ, Tần Thành muốn đối phó với Vưu Bội như thế nào thì liền như thế đấy. Cho dù chôn vùi cô ta, anh cũng có thể đóng kịch trước mặt tất cả truyền thông nói là cô ta vi phạm quy tắc của công ty, huỷ hoại danh dự của công ty.
Anh dùng tiền mua đứt con đường minh tinh về sau của Vưu Bội.
Một chiêu này của Tần Thành, chính xác như lời của Lục Mạnh Nhiên, rất độc.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu.
Đến giờ cơm trưa, trên mấy trang web lớn của cả nước đều truyền ra một đoạn video được cắt nối biên tập.
Video dài hơn mười phút. Vài phút đầu là một người đàn ông mập mạp, cũng chính là giám đốc Lưu với vẻ mặt, động tác trong mọi trường hợp. Chưa tới mười phút thì trong video xuất hiện một người phụ nữ trần truồng.
Những nơi giám đốc Lưu đến đều là chỗ kín đáo. Vì giữ gìn an toàn của khách nên bên trong trang bị các camera có độ phân giải cao hơn so với bình thường, vì thế thân thể lồi lõm của người phụ nữ đều hết sức rõ ràng trên màn hình máy tính.
Tưởng Tịch không có hứng thú xem “phim hành động”, nhìn được hai phút thì coi như hiểu đại khái.
Lúc này cô mới chính thức hiểu rõ Tần Thành làm như vậy là vì cô.
“Không chỉ dừng ở đây.” Lục Mạnh Nhiên nói: “Tưởng Tịch, cô chờ xem, trò hay vừa mới bắt đầu.”
Buổi chiều, thân phận của giám đốc Lưu bị dân trên mạng vạch ra. Không tới nửa tiếng sau thì tình hình của ông ta chính là bất động sản các nơi, gia đình, toàn bộ đều bị đưa ra ngoài sáng trước mắt công chúng.
Mà Vưu Bội, bởi vì xuất hiện trong đó, trở thành đối tượng chú ý của tất cả dân internet.
Tiếp theo nữa, doanh nghiệp tiếng tăm lừng lẫy của thành phố C, Tề thị, tuyên bố kết cuộc mua bán có liên quan đến công ty của giám đốc Lưu.
Một ngày ngắn ngủi, thanh danh của Vưu Bội và giám đốc Lưu mất sạch.
Điện thoại của TRE không ngừng vang, bảo an đã sớm bao vây bên ngoài công ty, ngoại trừ nhân viên công tác ra, phóng viên không được đi vào.
Vưu Bội áo quần lôi thôi chạy ào vào văn phòng tổng giám đốc, khóc sướt mướt: “Tổng giám đốc Tần, anh cần phải giúp tôi, nếu không thì tôi kết thúc.”
Trên mặt cô ta loang lổ, phấn trang điểm hỗn loạn thành một đống, tóc tai cũng rối bời như là một bà điên.
Không biết những ông chủ đó sao chịu được một người phụ nữ như vầy?
Tần Thành đánh xong một tin nhắn cảm ơn gởi cho Tề Dịch, ngẩng đầu nói qua loa máy móc: “Cô yên tâm đi, bộ quan hệ xã hội của công ty sẽ xử lý chuyện này.”
“Nhưng đến bây giờ bộ quan hệ xã hội còn chưa có nhúc nhích. Nếu tôi ở KU, hiện giờ tin tức đã sớm không xuất đâù lộ diện ở trên mạng.” Vương Mộng gấp đến nỗi không đứng yên, cô ta ở trong giới nhiều năm như vậy, như cá gặp nước, chưa từng có người nào dám đăng ảnh khoả thân của cô ta. Ai ngờ vừa mới vào TRE không tới một ngày liền biến thành cái dạng này.
Cô ta vừa tức vừa vội, nghĩ thầm chờ cơn gió qua đi, cô ta nhất định phải tra ra ai làm việc này. Nếu là người trong giới, cô ta làm sao cũng phải khiến cho người đó không tiếp tục lăn lộn được ở trong giới nữa. Có nhiều phú thương nâng đỡ cô như vậy, xử lý một diễn viên nhỏ nhoi không thành vấn đề gì cả.
“Nhưng mà hiện giờ cô là người của TRE.” Tần Thành trầm giọng nói: “Vưu Bội, cô chớ quên, bắt đầu từ tối hôm qua cô đã là người ký hợp đồng với TRE, tất cả việc làm của cô đều phải tuân theo quy tắc của TRE.”
Vưu Bội nghẹn lời.
Tần Thành không mặn không nhạt liếc cô ta một cái, cúi đầu tiếp tục xử lý văn kiện.
Vưu Bội tức giận giẫm chân, lắc mông xuống lầu đến bộ quan hệ xã hội.
…
Thư Minh đang xử lý scandal của Ti Dục.
Đêm qua Ti Dục đến nhà bạn bè ăn cơm bị chụp hình, hôm nay lên báo. Tờ báo lá cải này chụp cho anh ta cái mũ là đồng tính luyến ái.
Việc này có thể dấy lên sóng to gió lớn, nhưng ảnh khoả thân của Vưu Bội vừa ra thì không bao nhiêu người chú ý tới Ti Dục nữa.
Nhưng không ai chú ý không có nghĩa là không bị chú ý. Mới vừa rồi có hơn mười toà soạn có phóng viên gọi điện thoại tới hỏi tình huống. Thư Minh lo lắng chuyện sẽ vô cớ bị quậy lớn lên, nên đã triệu tập mọi người của bộ quan hệ xã hội dùng tất cả phương pháp xử lý.
Anh ta chịu trách nhiệm liên hệ với người phụ trách các trang web, phòng ngừa truyền bá tứ phía trên mạng.
Scandal bị xoá bỏ gần hết. Thư Minh đang tính thở ra thì Vưu Bội lắc mông hung hăng vênh váo đi đến.
Thư Minh đau đầu.
Ngày hôm qua anh ta suy nghĩ cả đêm đều không hiểu được Tần Thành muốn cái gì, trả giá cao chuyển hợp đồng của cô ta tới đây, nhưng lại không cho bộ quan hệ xã hội quan tâm đến.
Nhìn thấy chuyện càng quậy càng lớn, bọn họ cũng nhanh chóng bất lực.
Trên cao nhìn xuống thì thấy Thư Minh thấp hơn cô ta một chút, Vưu Bội nói: “Giám đốc Thư, người của bộ quan hệ xã hội đều chết hết rồi sao?”
Người chết hay không chết, không phải cô không nhìn thấy sao? Thư Minh không thích Vưu Bội, không muốn tranh chấp với cô ta, dùng kiểu thu xếp như của Tần Thành, nói: “Bộ quan hệ xã hội đang suy nghĩ kế hoạch đối phó.”
Suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghĩ!
Giữa trưa cô ta tới hỏi, anh ta nói suy nghĩ, cô ta hỏi nữa, anh ta vẫn là suy nghĩ. Có phải thấy cô không vừa mắt nên cố ý đối phó…
Vưu Bội nghĩ đến khả năng nào đó, rầm một cái chân muốn nhũn ra.
Thư Minh nhìn mặt cô ta trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn ra, nghĩ là vì sợ hãi, nói như khuôn mẫu: “Cô Vưu đừng lo lắng, bây giờ cô là ngôi sao của TRE, mọi chuyện về cô chúng tôi sẽ dựa theo tình huống thực tế mà đưa ra đối phó hợp lý.”
Vưu Bội ngây ngẩn gật đầu, xoay người chậm rãi trở về trên lầu.
“Haizz, tôi nói Vưu Bội thật đúng là không biết xấu hổ, cậu xem cái video khoả thân kia, xì, đủ để đánh giá hạng X! Bẩn thỉu.” Trong cầu thang truyền ra giọng nữ lanh lảnh.
“Bẩn thỉu thì cậu đừng xem! Nhưng tôi nói, dáng người của cô ta rất không tệ, cậu nhìn bộ ngực kia, xì, thảo nào mấy ông chủ tranh nhau bao nuôi cô ta!”
“Cũng có chướng mắt, ừ, tổng giám đốc Tần thì không như vậy.”
“Xuỵt, cậu cũng đừng có nói lung tung, để cho tổng giám đốc Tần nghe được là mấy ngừơi chúng ta chịu không nổi đâu.”
“Đi, cậu sợ cái gì? Tin đồn tổng giám đốc Tần bao nuôi Tưởng Tịch hơn một năm nay cũng không thấy anh ta đuổi một người nào.”
“Các người nói tổng giám đốc Tần bao nuôi Tưởng Tịch?” Vưu Bội đi tới từ góc tối.
Mấy người đang bàn tán về cô ta sợ tới mức lui về sau một bước.
Ánh mắt Vưu Bội đảo qua, nói: “Tổng giám đốc Tần bao nuôi Tưởng Tịch rốt cuộc là thật hay giả?”
“Nghe nói là thật.” Một người phụ nữ bên cạnh đứng ra, hoảng hốt nói: “Tổng… tổng giám đốc Tần đối với Tưởng Tịch đặc biệt tốt, trong công ty đồn bọn họ là người yêu.”
Nói xong, bốn người vòng qua cô ta, chạy đi.
Cách rất xa cũng có thể nghe được tiếng nói chuyện còn sợ hãi của bọn họ.
Vưu Bội dựa vào tường, một ý nghĩ dần dần hình thành trong đầu.
Cô ta lấy di động ra, trong quá trình đó cô ta lặp lại với chính mình, cô ta vẫn rất có sức quyến rũ, những ông chủ vẫn yêu chiều cô ta như cũ.
Vưu Bội tìm được số điện thoại của giám đốc Lưu trong số những ông chủ, gọi đi. Tiếng chuông vừa vang lên một cái là có người nhận.
Giám đốc Lưu hổn hển rống: “Vưu Bội, đều là cô làm ra chuyện tốt.”
“Giám đốc Lưu, là ông nói muốn quy tắc ngầm Tưởng Tịch, tôi mới nghĩ cách cho ông.” Vừa lên đến liền mắng, Vưu Bội cũng nổi giận.
“Không phải cô thì tôi có thể nghĩ tới quy tắc ngầm với Tưởng Tịch sao. Có một đống phụ nữ trong giới showbiz muốn lên giường của tôi, chỉ là một Tưởng Tịch thì tính là cái rắm gì!”
“Vưu Bội, tôi nói cho cô biết, nếu kinh doanh của tôi không thể cứu vãn thì cô cũng đừng nghĩ sống dễ chịu! Hai ngày nay tốt nhất là cô ngoan một chút cho tôi, đừng có nghĩ tất cả như thiêu thân!”
“Ngừng lại!” Vưu Bội đỏ mắt nói: “Giám đốc Lưu, ông con mẹ nó quy tắc ngầm Tưởng Tịch còn muốn rống tôi, có phải quá đáng hay không!”
“Ai nói tôi quy tắc ngầm Tưởng Tịch?” Giám đốc Lưu đang bị bà vợ chằn như quỷ của mình quắc mắt nhìn trừng trừng, nói: “Tôi ngay cả tay của con tiện nhân Tưởng Tịch kia cũng chưa có vuốt.”
Vưu Bội: “…”
Bà Lưu đã sớm không còn hy vọng đối với ông chồng của mình, cho giám đốc Lưu một cái tát, giật lấy điện thoại, nói: “Tổng giám đốc Tần đã mang Tưởng Tịch đi, lão già dịch giám đốc Lưu trong lời cô nói không có phúc hưởng! Cô Vưu, tôi nhớ là cô vừa mới ký với TRE, ha, có phải còn muốn quan hệ với truyền thông hay không, đừng có mơ mộng hão huyền! Tần Thành làm ăn công nhận thật độc, cô nên tìm ông chủ lớn xem bọn họ có người nào bằng lòng giúp cô, nói không chừng có thể thừa dịp mà gả vào nhà giàu. Đúng rồi, cô đừng nghĩ đến cái lão nhà tôi, từ nay về sau ông ta chỉ sợ ngay cả tiền ăn cơm cũng không có!”
|
Chương 78: Thân phận của người phụ nữ
Vưu Bội đứng bất động tại chỗ thật lâu.
Cô ta rốt cuộc đã liên kết rõ ràng tất cả sự việc.
Thì ra từ đầu đến cuối đều là Tần Thành đùa giỡn cô ta.
Ra giá cao ký hợp đồng là giả, vì Tưởng Tịch báo thù mới là thật. Lăn lộn nhiều năm trong giới, cô ta cuối cùng lại bị ngã vì một nghệ sĩ nhỏ nhoi.
Vưu Bội không phục.
Nếu sự nghiệp của cô ta bị thiệt hại nghiêm trọng, vậy Tưởng Tịch, hừ, cũng đừng muốn sống dễ chịu.
Vưu Bội đang nghĩ ngợi thì có một cú điện thoại gọi tới.
Là một dãy số xa lạ. Lần đầu tiên cô ta không nhận, rồi gọi đến lần thứ hai, lần thứ ba.
Vưu Bội do dự nhận điện thoại. “Xin hỏi ai vậy?”
“Cô Vưu.” Trong loa truyền ra giọng trung niên nữ: “Cô có muốn đối phó với Tưởng Tịch không? Chúng ta hợp tác được không?”
Khi người phụ nữ nói ra hai chữ Tưởng Tịch thì Vưu Bội liền động lòng. Cô ta nhìn nhìn dãy số, nhưng không dám hoàn toàn tin tưởng người phụ nữ. Phóng viên giải trí đều đang chặn cô ta, người phụ nữ này vô cùng có khả năng là một thành viên trong bọn họ.
Vưu Bội hỏi: “Bà là ai? Tại sao biết được số của tôi?”
Người phụ nữ cười khẽ: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là… Chúng ta đều muốn đối phó với Tưởng Tịch, có chung một mục tiêu là đủ rồi không phải sao?”
“Không được.” Vưu Bội hiện giờ không tin bất cứ kẻ nào. “Bà không nói bà là ai thì tôi sẽ không tin tưởng bà.”
“Là người duy nhất mà hiện tại cô có thể tin tưởng được.”
“Đồ điên.” Vưu Bội cúp điện thoại cái rụp.
Nhưng số điện thoại kia nhanh chóng gởi đến một tin nhắn.
“Cô Vưu không tin thì có thể liên hệ với người khác.”
Vưu Bội tức giận nhìn trừng trừng những lời này.
Lập tức sau đó, như là muốn chứng minh mình còn được người coi trọng, cô ta tìm tất cả số điện thoại của các ông chủ, gọi đến từng người một.
Nhưng mà đều nhận được trả lời gần như giống nhau.
Hoặc là “Cô Vưu, ông chủ chúng tôi không có ở đây”, “Cô Vưu à, ông chủ của chúng tôi đã xuất ngoại”. Hoặc là “Số điện thoại này đã tắt máy.”
Những lão già đó, vậy mà không có một ai giúp đỡ cô ta trong lúc này.
Đáng giận.
Móng tay khảm vào trong lòng bàn tay, hai mắt Vưu Bội bốc hoả, gọi số của người phụ nữ kia.
“Tôi đồng ý hợp tác với bà.”
Người phụ nữ tựa như đã dự đoán được lời của cô ta, nói: “Cô Vưu thật thẳng thắn, vì hợp tác của chúng ta, tôi cũng đáp ứng với cô một việc. Cô muốn điều kiện gì, nếu tôi có thể làm, chắc chắn sẽ hoàn thành cho cô.”
“Tôi muốn tiếp tục nở mày nở mặt trong giới.”
“Việc này không được.”
“Vậy hợp tác của chúng ta huỷ bỏ.” Vưu Bội chịu không nổi cuộc sống vắng bóng ánh đèn. “Bà không giúp được tôi thì dĩ nhiên tôi cũng sẽ không giúp bà.”
“Cô Vưu đừng vội.” Người phụ nữ trầm ngâm. “Không thì như vầy, chờ cho chuyện xong hết, tôi sẽ đưa cô Vưu ra nước ngoài giải phẫu thẫm mỹ.”
“Tôi không đồng ý việc này.” Vưu Bội nhìn về phía kính với khuôn mặt không rõ nét lắm của mình. “Tôi sẽ không giải phẫu thẫm mỹ.
“Chỉ là thay đổi khuôn mặt.” Ngừơi phụ nữ nói: “Với tình hình hiện tại, tốt hơn là đổi dung mạo, đổi tên rồi làm lại từ đầu, đến lúc đó ai biết cô là ai. Chẳng lẽ cô không muốn được làm lại từ đầu ở trong giới showbiz? Trong giới này chơi vui như vậy, cô Vưu thật sự muốn bỏ đi sao?”
Vưu Bội giật mình.
Không thể không nói, lời của người phụ nữ khiến cho cô ta động lòng. Cô ta quen với cuộc sống xa hoa truỵ lạc, nếu làm cho cho cô ta trở lại cuộc sống hồi xưa mua một chai nước cũng phải lo lắng có đủ tiền hay không, vậy thì trực tiếp để cho cô ta chết đi.
Hoán đổi thân phận, chẳng khác nào đổi đi tất cả vết nhơ của cô ta.
“Cô Vưu cứ suy nghĩ thêm, tôi không gấp.” Người phụ nữ đợi một lát rồi nói tiếp: “Nhưng mà sự việc có nặng nhẹ, cô Vưu cố gắng sớm có quyết định thì tôi cũng sớm đưa cô ra nước ngoài.”
“Tôi…”
“Đúng rồi, e rằng hiện giờ cô Vưu không có nhà để về. Đúng lúc trong tay tôi có một căn hộ trống, nếu cô Vưu không ngại thì có thể đến ở trước, tôi sẽ gởi địa chỉ và số mật mã mở cửa cho cô.”
“Vì sao bà tốt với tôi như vậy? Vưu Bội nhịn không được hỏi.
Người phụ nữ thờ ơ nói: “Vì tôi ghét Tưởng Tịch. Được rồi, cô Vưu đã bận cả ngày, có lẽ đã vô cùng mệt, tôi cúp trước. Cô Vưu suy nghĩ kỹ rồi có thể trực tiếp liên lạc với tôi.”
Phương Vi Vi bỏ dụng cụ đổi giọng nói xuống, sờ sờ bìa album của cô ta, nói: “Vưu Bội đã động lòng.”
“Phương Vi Vi.” Đinh Mi trừng mắt nhìn dụng cụ đổi giọng nói nhỏ bé trong tay Phương Vi Vi. “Thì ra là cô!”
“Cô nói cái này?” Phương Vi Vi chỉ vào dụng cụ đổi giọng nói, cười như không cười. “Cô muốn nó?”
“Không phải.” Đinh Mi nói đến cửa miệng thì chùn chân. Thảo nào Phương Vi Vi chỉ rõ muốn chị ta làm người đại diện cho cô ta, chả trách cô ta cũng hận Tưởng Tịch, chả trách Phương Vi Vi khiến cho chị ta cảm thấy như từng quen biết.
Cô ta chính là người phụ nữ kia, người phụ nữ ngay từ đầu đã kêu chị ta đối phó với Tưởng Tịch.
“Cô đang nghi ngờ tôi?” Phương Vi Vi cười. “Nói cho cô biết cũng không sao. Đinh Mi, tôi chính là người phụ nữ kia.”
“Cô không hoàn thành được việc, tôi chỉ có thể tự mình đến xử lý.”
Trán Đinh Mi ứa ra mồ hôi lạnh. “Cô muốn đuổi Tưởng Tịch ra khỏi giới showbiz?”
“Trước kia là ý này.” Phương Vi Vi nhìn thẳng vào mắt Đinh Mi. “Nhưng bây giờ, tôi đã đổi ý.”
Đinh Mi: “…”
Phương Vi Vi: “Chính Tưởng Tịch trêu chọc Vưu Bội, tôi chỉ tiện tay lợi dụng người phụ nữ ngu ngốc Vưu Bội kia ra tay, cũng bớt đi phiền phức cho chúng ta.”
Đinh Mi: “Ngộ nhỡ Vưu Bội không được thì sao?”
“Vưu Bội không là vấn đề.” Phương Vi Vi mãn nguyện duỗi thắt lưng. “Cô ta chỉ là một bình hoa, vào giới giải trí cũng vì ham tiền tài danh lợi mà thôi. Cô cảm thấy rằng tôi đưa mật mã căn hộ cho cô ta được thì sẽ sợ cô ta lật lọng sao? Đúng rồi, chút nữa cô tung ra hình ảnh tìm được hai ngày nay của Vưu Bội đi, sau khi cô ta nhìn thấy chắc chắn sẽ có ý chí chiến đấu.”
Lòng bàn tay của Đinh Mi hoàn toàn ướt đẫm, tóc gáy ở sau lưng dựng lên. Tận đáy lòng chị ta cảm thấy Phương Vi Vi rất nhẫn tâm đáng sợ.
Nhưng chị ta không thu tay về, tựa như Phương Vi Vi nói, chị ta vào giới showbiz cũng là vì tiền tài và quyền lực địa vị.
Mấy thứ này nằm trong tay, tựa như bị nghiện thuốc, chị ta không cai được. Huống chi hiện giờ địa vị của chị ta ở TRE càng ngày càng cao, chị ta càng không có thể nào buông tha.
Chị ta cẩn thận suy nghĩ từng điểm một.
….
“Em họ, chị dẫn em đi xem phim nhé.” Dưới bóng râm trước biệt thự, một cô bé cười tít mắt với một bé gái nhỏ hơn cô vài tuổi.
“Thiệt hả?” Bé gái được cưng chiều vừa mừng vừa lo, nhưng hiển nhiên nghĩ tới hai đứa bé đi ra ngoài thì không an toàn, kéo kéo góc áo của cô bé lớn hơn, hỏi: “Chỉ có hai người chúng ta sao? Muốn kêu mẹ và bác hay không?”
“Chỉ có hai người chúng ta.” Cô bé lớn nói: “Chẳng lẽ tiểu Tịch không thích chơi với chị?”
“Không phải.” Bé gái tên tiểu Tịch há miệng nói: “Tiểu Tịch thích chơi với chị hai nhất.”
Cô bé lớn nhếch nhếch khoé miệng.
Tưởng Tịch mở mắt ra.
Cảnh tượng trong mộng xuất hiện ở trong đầu.
Cô chắc rằng bé gái đó là cô hồi nhỏ, nhưng người được kêu chị hai có phải là… Phương Vi Vi?
Tại sao cô lại mơ thấy chuyện của mười mấy năm trước? Tưởng Tịch đè lại đầu, cảnh tượng trong mộng cô đã sớm không nhớ rõ. Bao nhiêu quan hệ giữa cô và Phương Vi Vi đã hoàn toàn cắt đứt trong khoảnh khắc hai nhà Tưởng Phương cắt đứt quan hệ.
Nhưng mà lời thoại ở trong mộng dường như ẩn chứa một ít chuyện mà cô đã quên.
Nhớ lại biểu diễn của Phương Vi Vi lúc phỏng vấn, ánh mắt Tưởng Tịch trầm xuống.
Rốt cuộc Phương Vi Vi tới vì mục đích gì?
Thong thả khởi động xe, Tưởng Tịch ngẩng đầu nhìn lướt qua màn hình LCD thật lớn ở bên ngoài cửa hàng cách đó không xa.
Hôm nay là lễ Valentine, đồng thời cũng là ngày phát hành album “Mỉm cười” của Phương Vi Vi.
Trên màn hình LCD đang chiếu video phỏng vấn Phương Vi Vi.
Giải trí TRE đã tốn nhiều tiền để lăng xê Phương Vi Vi, người viết lời nhạc là người giỏi, âm nhạc được đích thân giám chế Chu Tống điều khiển, từ giai đoạn đầu chế tác đến hậu kỳ đều thật sự nghiêm túc. Có thể nói, Phương Vi Vi là một người trong các ngôi sao được coi trọng nhất trong mấy năm qua của TRE lấy thân phận ca sĩ để debut.
Tưởng Tịch không rõ là nhà họ Phương đã ra bao nhiêu sức ở bên trong. Nhưng đứng nhìn ở góc độ người thường mà không phải là đối thủ, Phương Vi Vi bây giờ đã nổi tiếng. Còn về việc nổi tiếng đến đâu thì phải xem phối hợp với những mặt khác.
Bên ngoài công ty vẫn bị bao vây chật như nêm cối. Thấy có bộ dáng một vài phóng viên mỏi mệt chịu không nổi, chắc là đã đợi một đêm.
Đi vào từ ngã dành cho nghệ sĩ mà công ty mới thông, Tưởng Tịch lập tức đến tầng lầu của trung tâm huấn luyện tài năng mới.
Trước kia, giữa nhữmg người mới được huấn luyện, mặc kệ bên trong tràn ngập thuốc súng như thế nào, ở ngoài mặt luôn luôn giữ hoà nhã.
Nhưng mà ngày nay, Tưởng Tịch vừa mới bước vào cửa phòng huấn luyện liền cảm giác được không khí không bình thường.
“Chị Vi Vi, xin chào chị, cái này anh em đều đã nghe xong, nghe rất kỹ!”
“Chị Vi Vi, chị là người em thích nhất, chị có thể cho em một chữ ký không?”
“Chị Vi Vi…”
“Chị Tưởng.” Phương Vi Vđang bị vây quanh ở chính giữa, nhìn thấy Tưởng Tịch thì giống như hoảng sợ, ngẩn người rồi mới cười đi tới. “Nghe nói chị luyện tập bài hát mới bên cạnh anh Ti Dục, em có tò mò đi xem thì chị cũng sẽ không trách em chứ!”
Cô ta đây là tự tới kiếm chuyện?
Tưởng Tịch chậm rãi quét nhìn một vòng. Quả nhiên, sắc mặt của các học viên ở trong phòng đều thay đổi.
Chuyện cô hợp tác với Ti Dục, ngoại trừ nhân viên công tác ở trung tâm chế tác cùng với một ít cấp cao của công ty biết được, những người khác đều không biết.
Nhìn thoáng qua Phương Vi Vi giả bộ hiền lành, Tưởng Tịch mỉm cười, từ từ nói: “Sao lại thế?”
“Chị Tưởng không tức giận là tốt rồi.” Phương Vi Vi nhận lấy trang giấy của một học viên, ký tên lên. “Tôi còn tưởng sẽ mang đến phiền phức cho chị Tưởng.”
Cô ta vểnh vểnh khoé môi, khiến cho Tưởng Tịch không biết vì sao nhớ đến giống như công chúa “chị hai” ở trong mộng.
Lúc ấy, dường như các cô chơi chung với nhau rất tốt? Sau đó thì… Tưởng Tịch lắc đầu, sau đó nhất định đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô đã quên rồi.
Hoàn hồn tránh đi đụng chạm thân mật của Phương Vi Vi, Tưởng Tịch nói: “Ở đây là nơi cộng cộng, tôi sẽ không để ý.”
“Tưởng Tịch khoan dung hào phóng trước sau như một.” Không biết khi nào Đinh Mi đã tới đây, mặt mang tươi cười. “Cái năm tôi dẫn dắt Tưởng Tịch một hồi, Tưởng Tịch chính là như vậy. Có một lần Vưu Bội kiếm chuyện với cô ấy, Tưởng Tịch cũng không trách tội. Vi Vi, cô cần phải học tập đàn chị nhiều hơn.”
Tưởng Tịch: “…”
Hai người này hôm nay tới là tính diễn trò sao? Đinh Mi tiếp tục nói: “Đúng rồi, Vi Vi, số lượng tiêu thụ của album rất khá, giám chế Chu kêu cô đến văn phòng tổng giám chế.”
“Số lượng tiêu thụ khá! Chị Vi Vi, chúc mừng chị nha!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
“Chị Vi của. Tươn, l dhácVi, về sau chị chính là thần tượng của em!”
Tưởng Tịch: “…”
Lời ngoài đề
Phương Vi Vi chủ động khiêu khích, phản kích của Tưởng Tịch có còn xa không?
|