Tình Yêu Quí Tộc
|
|
Trở về khi trời đã sẩm tối, cơn mưa nặng hạt cũng đã bắt đầu nhẹ đi. Không còn cái đau rát của những hạt mưa va đập vào người. Cô trở về chỗ của Huy. Ít nhật thì đây là chỗ ở hiện tại của cô. Hơn nữa, Huy bây giờ cũng không giống trước, anh còn cứu cô một lần nữa. Vì thế cô không có lí do gì để né tránh anh cả.
Phụt…
Ánh đèn bất ngờ bật sáng khi Xuân vừa bước vào nhà. Ngay trước mặt cô là Huy. Ánh mắt không rời cô một chút nào. - Về rồi sao? – anh chậm rãi đi tới với một chiếc khăn bông trắng tinh đưa cho cô. - Vâng, cảm ơn anh. – cô vui vẻ nhận lấy. - Đã khỏe chưa? Vết thương đó còn đau không? – anh hỏi, cánh tay vươn ra xoa đầu cô. - Đã đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn anh quan tâm. – cô mỉm cười đáp lại. - Anh xin lỗi. – anh thì thầm, tay đột ngột kéo giật cô về phía người mình. Dùng hết sức mình ôm chặt lấy cô vào lòng mình. - Anh…anh sao thế? – cô giật mình luống cuống tìm cách tách người ra khỏi anh. - ……. – anh lẳng lặng không nói gì, chỉ càng siết chặt lấy cô về phía mình. - Đau… - cô khẽ rên lên khi anh ngày càng siết chặt như thế.
Anh hốt hoảng buông tay ra dù trong lòng vẫn có chút luyến tiếc. Cô cũng vội vàng né tránh anh. Dù không còn né tránh hay khó chịu với anh như trước nhưng hành động của anh là hơi quá đáng.
- Anh xin lỗi. - Không…không sao đâu…em đi tắm một chút. Anh đi ngủ đi nhé. – cô mỉm cười với anh rồi nhẹ nhàng lách người đi trước.
………….
Một lúc sau, Xuân bước ra trong bộ đồ ngủ đơn giản với mái tóc còn ươn ướt. Nhẹ lau mái tóc đó, cô đi loanh quanh trong phòng tìm kiếm cái mái sấy nhưng vẫn không thấy đâu. Hơi có chút khó chịu nhưng cô cũng chẳng quan tâm lắm. Điều khiến cô quan tâm lúc này là phải kiếm cái gì đó nong nóng để uống. Dường như dầm mưa lâu cùng với tắm trễ khiến họng cô bắt đầu có chút khó chịu. Cô không mong mình bị ốm lần nữa đâu, nhất là sau một tháng nghỉ dưỡng vừa qua.
Cạch…
Cô mở tủ đồ lấy hộp trà gừng, chỉ tiếc là nó quá cao so với cô. Không hiểu lần trước cô lại nhờ Huy cất đồ dùm? Anh quá cao trong khi cô chẳng là gì so với chiều cao đó. Nhờ anh cất, giờ muốn lấy, cũng phải làm sao có chiều cao như anh. Đang loay hoay tìm cách, đột ngột có ai đó đứng từ sau lưng kéo cô về phía người đó. - Em đang kiếm gì thế? – Huy lên tiếng. - Anh làm em giật mình. Em chỉ lấy hộp trà gừng thôi. – cô trấn tĩnh lại, vội vàng đứng thẳng người, né tránh sự đụng chạm thân thiết của anh. Cô không thể làm điều gì khiến Băng buồn nữa. - Vậy sao khôtng nhờ anh? – anh có chút trách móc, tay vươn ra lấy hộp trà gừng một cách nhẹ nhàng. - Em tưởng anh ngủ rồi? Cảm ơn anh. – cô vui vẻ nhận lại hộp trà rồi quay đi. - Tóc em còn ướt. – anh nhẹ vươn tay lọn tóc ướt của cô. - Không sao. Nó tự khô nhanh mà. – tay cô thoăn thoắt pha trà trong khi nói chuyện với anh. - Như thế sẽ không tốt. – anh có chút khó chịu. - Không sao mà. - Đi, lên phòng anh, anh sẽ cho em mượn máy sấy. – Huy nhẹ giọng. - Không cần đâu. Như thế này cũng tốt rồi. – cô quay lại nhìn anh và cười. - Đi nào, từ bao giờ em biết chống đối anh thế. – Huy hằm hằm nhìn, ánh mắt bắt đầu có chút giận dữ. - Em…vâng. – cô đột ngột thấy sờ sợ ánh mắt đó. Cô không dám chắc là anh có dễ dàng giận dữ như xưa không nhưng chắc chắn cô vẫn mong là mọi chuyện sẽ trong tầm kiểm soát. Căn phòng của anh được trang trí khá đơn giản, cứ như chủ nhân của nó cũng chưa bao giờ quan tâm tới nó.
- Lại đây. – anh lên giọng, vẫy tay ra hiệu cô đi về phía anh. - Vâng. – cô ngoan đi đến gần anh rồi đột ngột bị anh kéo ngồi xuống bên giường.
Vốn định đứng dậy bỏ đi nhưng cô chợt nhận ra ý định của anh cũng chỉ là giúp cô sấy tóc. Bỗng có chút ngượng ngùng, không biết nên phải làm sao? Việc này hơi có chút quá thân mật. Cô lại vừa mới làm lành với Băng, cô không muốn khiến anh buồn lần nữa nhưng cũng không nỡ đẩy Huy ra. Rốt cuộc cô phải làm sao? Nếu như cả hai có thể nói chuyện lại với nhau thì chắc cô cũng sẽ không khó xử như thế này.
- Một tháng qua em đi đâu thế? – giọng anh nhỏ nhẹ. - Dạ? À, em về nhà, đi một số nơi nào đó. – cô đáp lại. - Ừ… - giọng anh có chút gì đó không cam tâm lắm. - Huy này, anh…có thể, kể cho em một chút…về mẹ anh không? – cô đột ngột đổi đề tài. - …… - Nếu anh không muốn nói, cũng được. – cô vội lên tiếng, sợ làm anh khó chịu. - …….
Bầu không khí chợt rơi vào vào im lặng. Xuân ngồi im lặng để những ngón tay thon dài của anh đan vào mái tóc cô. Cô tận hưởng chút dịu dàng hiếm có của anh. Ánh mắt chăm chú nhìn về một hướng nào đó.
- Bà ấy là một người rất xinh đẹp, đối với anh là thế. – giọng anh chậm rãi, đầy yêu thương trong đó. - …… - cô có chút ngỡ ngàng, anh đang kể chuyện cho cô sao? - Bà đối xử với anh rất diu dàng, ân cần. Bà chăm chút cho anh từng li từng tí một. Những bữa cơm gia đình của bà luôn tràn đầy yêu thương. - …… - Dù khó khăn tới đâu, bà cũng không bao giờ bỏ anh. anh biết chắc thế, chỉ vì một kẻ nào đó, mà bà phải tránh xa khỏi chính những đứa con của mình. – giọng anh bắt đầu nặng nề, gay gắt. - Chắc hẳn anh ấy có lí do mà. – cô vội vàng trấn an anh. - Lí do? Em vẫn luôn tin tưởng hắn mù quáng thế sao? – anh vô tình xiết chặt vai cô. - Không…em nghĩ thế. Anh nên gặp anh ấy, cả hai cùng nói chuyện thẳng thắn một lần. – cô nhẹ cầm tay anh. - Em…em đang muốn dụ dỗ tôi đến gặp tên đó sao? – Huy thay đổi hẳn thái độ, trở nên giận dữ, hung hăng hơn. - Không có…em chỉ là muốn giúp hai người thôi mà. – cô bắt đầu có chút bối rối, sợ hãi trước sự tực giận của anh. - Giúp? Em muốn giúp gì cho tôi? Em lúc nào cũng tin tưởng tên đó. Chắc trong mắt em, tôi lúc nào cũng sai phải không? – anh bước trước mặt cô. - Không có…em không nói như thế. – cô lùi lại né tránh anh đang bước tới. - Thật sao? – anh đột ngột vươn tay kéo cô lại sát người mình. - Thật… - cô sợ hãi né tránh vòng tay của anh. Cô thầm trách bản thân mình ngu ngốc, tại sao lại vào phòng anh và nói chuyện về Băng chứ? - Làm sao để tôi tin em đây? – anh nhìn thẳng vào đôi mắt sợ hãi của cô. - Em… - cô đáp lại anh bằng sự lúng túng.
Anh im lặng, dõi theo từng cử chỉ, nét mặt của cô. Dần dần, anh mới bình tĩnh lại. Anh luôn dễ mất kiểm soát mỗi khi nhắc tới Băng. Thật đáng trách khi vô tình lôi cô vào truyện của anh và Băng như thế này. Nhất là khi cô đã chịu quá nhiều đau khổ vì anh và Băng rồi.
- Được rồi, em về đi. Đừng bao giờ nhắc tới cái tên đó trước mặt anh. Lần tới, nếu mà anh gặp lại hắn, anh sẽ đánh hắn cho tới chết. – anh buông lời lạnh lùng nói. - Nhưng mà… - cô lên tiếng nhưng rồi lại bị anh lườm mắt đe dọa nên đành im lặng rút lui.
Cô rời căn phòng của Huy với tâm trạng nặng nề. Rốt cuộc thì làm sao khiến hai người họ có thể bình thường trở lại? Ước gì mẹ của họ có mặt ở đây, có khi chỉ có như thế cả hai mới làm lành được với nhau. Haiz… nhưng từ giờ cho đến lúc đó, phải làm sao tách hai người họ ra đã, nếu không thì sẽ chẳng biết có chuyện gì xảy ra cả.
|
Chương 118 Bầu trời buổi sớm thật trong lành, mát mẻ biết bao khiến tâm trạng của con người cũng không khó chịu mà ngược lại, khá thoải mái. Tiếng chim hót đâu đó làm cho bầu không khí càng trở nên ồn ào, vui nhộn hơn thường ngày. Một ngày mới bắt đầu không tệ đối với nhiều người nhưng đối với Xuân thì có chút không ổn.
Đáng ra cô đã rất vui vẻ khi mọi việc tồi tệ của cô đã qua và cô cũng bắt đầu quen dần với guồng làm việc trước đây sau một thời gian nghỉ ngơi dài. Chỉ là hiện tại cô đang rất rất khó chịu. Thật không ngờ việc dầm mưa hôm qua cùng với việc tắm trễ khiến hôm nay cô đã đổ bệnh. Phải mất một tháng để cô dừng cái việc uống đống thuốc trước, giờ chẳng lẽ giờ lại phải uống sao. Dù không nhiều nhưng chỉ nghĩ thôi cũng làm cô thấy khó chịu với ý nghĩ đó rồi.
Khẽ thở dài, chán nản nhìn chiếc nhiệt kế chỉ 38 độ trên tay. Thật không hiểu sao cô lại sốt vào lúc này nhỉ. Dường như sức đề kháng của cô giảm nhiều so với trước đây rồi. Đứng suy nghĩ một lúc, cô vẫn quyết định đi học bình thường. Cô đã nghỉ lâu lắm rồi không thể “cúp” học mãi được. Cô thay quần áo và rửa mặt sạch sẽ rồi chuẩn bị đi học.
Vừa bước xuống, Xuân chợt nhận ra sự khác thường ở đây. Mọi thứ quá yên ắng và trỗng trãi. Thường thường khi cô xuống đã thấy Huy ở đây rồi. Hôm nay lại không có, hơn nữa lúc nãy cô đi ngang qua phòng anh, cũng thấy phòng anh khóa cửa. Có lẽ anh vẫn đang giận cô vì việc ngày hôm qua. Dù sao đó cũng chỉ là cô mong anh có thể nói năng thẳng thắn với nhau, hay không thì cùng nhau đi tìm mẹ của họ, giải quyết hiểu lầm chẳng hạn. Nhưng dường như thành kiến của Huy đối với Băng quá lớn khiến anh không thể nào đối diện được với Băng một lần nữa. Khẽ thở dài mệt mỏi, mong rẳng mọi chuyện hãy sớm ổn thỏa. Có lẽ, hiện tại cả hai chưa sẵn sàng gặp nhau. Nhớ lại lời nói giận dữ hôm qua của Huy: “Lần tới, nếu mà anh gặp lại hắn, anh sẽ đánh hắn cho tới chết.” Huy nói là sẽ làm, cô hoàn toàn không nghi ngờ điều đó đâu. Xuân chậm rãi khóa cửa cẩn thận và rời khỏi ngôi nhà đó. Bước chân chợt khựng lại khi phía trước đã có một chiếc xe ô tô đang đợi sẵn ở đó từ lâu. Trong lòng bất giác dậy lên chút cảm giác nhộn nhạo không yên nào đó. Không biết là cô nên quay trở vào nhà hay giả vờ đi tiếp. Tại sao chân cô như chột chặt xuống đất, không cách nào dời đi được.
Cạch…
Cửa xe bật mở, một người đàn ông mặc áo vest đen bước xuống. Dáng người cao ráo. Khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm khắc. Và cô biết ông. Làm sao cô có thể quên được người đã đưa cho cô cái hợp đồng để cô tự mình “hái” cho mình bao nhiêu rắc rối mà cô không thể nào ngờ được chứ.
- Chào cô, đã lâu không gặp. – người đàn ông ung dung đi tới trước mặt cô vào buông lời chào hờ hững. - Vâng, chào bác, đã lâu không gặp. – cô lễ phép đáp lại vị thư kí của chủ tịch tập đoàn AJ này. - Nghe nói…vừa rồi cô đã tự ý nghỉ mà không nói với ai phải không? – ánh mắt của ông trở nên sắc lạnh hơn khiến cô có chút bứt rứt không yên. - Về viêc này… - cô ấp úng không biết phải trả lời sao. - Được rồi, hôm nay tôi đến không phải để nói việc này. Đã đến giờ phải đi rồi. – thư kí Minh ngắt lời cô. - Đi đâu cơ ạ? – cô vội vàng chạy theo hỏi lại cho rõ ràng. - Cô cứ lên xe rồi xe biết. – không ngoảnh mặt nhìn đứa con gái đang chạy theo ở phía sau.
Xuân lưỡng lự không biết phải làm sao. Đã sắp tới giờ cô phải đi học nhưng mà dường như thư kí Minh đang có việc gì đó quan trọng lắm muốn nói với cô. Suy nghĩ một hồi, cô đành bước lên chiếc xe và đi đến một nơi nào đó mà chính cô cũng chẳng rõ.
………
Chiếc xe dừng lại ở một tòa biệt thư to lớn ở một khu tách biệt nào đó mà cô cũng chẳng rõ. Nhưng điều mà cô ấn tượng về nó không chỉ là về sự đồ sộ của ngôi biệt thự mà là vị thế quá tuyệt của nó. Nằm trên một khu đất rộng rãi hướng ra biển và đằng sau là một khu rừng. Chủ nhân của nơi này hẳn là người giàu có tầm cỡ lắm. Mà người đó chắc chắn là chủ tịch tập đoàn AJ danh giá và là ông nội của mấy anh em của Băng. Tâm trạng bỗng trở nên hỗn loạn, khó hiểu. Không hẳn là thoải mái nhưng cũng không tới mức quá căng thẳng. Cứ thế cô im lặng và đi theo thư kí Minh vào một khu nhà kính trong khu vườn. Ở giữa đó có một bộ bàn ghế đã bày sẵn trà và bánh.
Xuân ngoan ngoãn ngồi đợi một mình ở đây, tranh thủ nhấm nháp mấy miếng bánh ở đây. Đúng là rất ngon, rất xa xỉ.
- Đã đợi ta lâu chưa? – một giọng nói trầm ấm vang lên từ đằng sau Xuân, khiến cô có chút khẩn trương. Vội vã nuốt vội miếng bánh đang ăn dở, chỉnh trang lại quần áo rồi quay lại chào người vừa mới tới đây. - Chào chào ông. Cháu cũng mới tới, không đợi lâu lắm đâu ạ. – cô nhẹ giọng trả lời. - Ừ, không sao, ngồi xuống đi nào. – chủ tịch mỉm cười hiền lành với cô rồi ra hiệu cô ngồi xuống. - Vâng.
Một khoảng im lặng giữa cả hai. Chủ tịch cũng không vội vàng nói gì với cô cả. Chỉ ung dung nhấm nháp tách trà mới được rót ra và hoàn toàn tập trung vào nó.
- Dạo này có khỏe không? – chủ tịch chậm rãi đặt tách trà xuống rồi quay qua hỏi cô. - Dạ? À, cháu vẫn ổn. Chủ tịch không cần lo lắng quá đâu ạ. – cô vội vàng đáp ngay lập tức, nói chuyện với ông luôn khiến cô cảm thấy hồi hộp, lúng túng như thế này. - Ừ. – ông nở nụ cười nhàn nhạt, ân cần. - Vâng. - Cháu đang ở chung với Huy phải không? – ông tiếp tục hỏi. - Vâng, cháu đang ở với anh ấy. Có việc gì không ạ? - Thằng bé đó rất bướng phải không? – khóe môi ông nở nụ cười nhè nhẹ. - Có một chút ạ. – cô lờ mờ nhận ra được tình cảm của ông dành cho đứa cháu của mình qua lời nói của ông. - Nó có làm khó cháu gì không? - Thật ra thì…cũng đã từng thôi ạ, giờ thì không ạ. Anh ấy tốt lắm. - Vậy sao? – thoáng có một sự ngạc nhiên trong khóe mắt của ông. Trước tới giờ chưa có ai khen Huy cháu ông là tốt cả. Là do thằng bé ấy tốt thật hay do cô bé này quá hiền lành, thật thà nên dễ dàng cảm thấy Huy tốt với cô bé. - Vâng, anh ấy không còn khó tính, hung dữ như trước nữa. – Xuân tưởng ông không tin nên vội vàng nói thêm. - Ta biết. Thật không ngờ, có ngày ta lại nghe được có người khen thằng bé đó. Trước giờ chỉ toàn thấy chê trách và phàn nàn. Cháu đặc biệt thật đấy. – ông bật cười hài lòng. - Không, cháu chỉ nói sự thật thôi ạ. – cô bắt đầu thấy nóng mặt. “Đặc biệt” là ý gì nhỉ? - Ta biết. – ông gật đầu hài lòng, nụ cười vẫn giữ trên khóe miệng.
Xuân im lặng, chẳng dám hó hé gì thêm, chỉ dám ngồi nhìn người đối diện mình cười. Trong đầu hiện lên hàng tá câu hỏi không biết giải thích sau. Nhưng rất nhanh chóng, ông lấy lại dáng vẻ bình tĩnh ban đầu. Ông nhìn cô với ánh mắt khá hài lòng và trìu mến. Dù là thế, Xuân lại thấy vô cùng ái ngại. Chỉ mới khen Huy có một câu mà ông đã vui thế sao? Cháu cưng của chủ tịch có khác.
- Đi, ta muốn đi dạo một lúc. Đi với ta. – ông đột ngột đứng dậy và rời khỏi chỗ ngồi.
Thấy vậy, Xuân cũng ngay lập tức đứng bật dậy chạy vội theo ông. Giờ cô đã hiểu một chút tính tùy hứng của Huy và những người khác. Không phải đều giống như ông nội của họ hay sao?
- Cháu đã nghe Huy và Băng kể chuyện của họ chưa? – ông lên tiếng khi cô bắt kịp ông. - Dạ? À, dạ rồi ạ. Hai anh ấy đã kể sơ sơ về chuyện của họ rồi. – cô gật đầu đáp lại. - Ừ. Hai đứa đó cuối cùng cũng chịu kể cho người khác chuyện đó sao? – ông thở dài. - Không lẽ…trước đó chưa từng có ai biết chuyện này sao? – cô hơi bất ngờ. - Phải. Chỉ có ta, bố của Băng và Huy, hai đứa đó và cháu là người thứ năm. - Dạ. – cô hơi bất ngờ.
Việc này là sao đây? Không ngờ cả hai luôn giữ kín bí mật đó trong lòng như thế. Chẳng trách tại sao khi cô hỏi những người khác, ai cũng lắc đầu không biết. Cuối cùng là cô nên vui hay nên buồn đây? Là một trong những số ít những người biết chuyện giữa cả hai, tự bản thân cô thấy mình cũng nên có trách nhiệm gì đó giúp cả hai. Nhưng phải làm sao khi không ai trong họ chịu bình tĩnh để nói chuyện với nhau.
- Cháu nghĩ sao về chuyện của hai đứa đó? – ông lên tiếng hỏi. - Cái này…về bản thân cháu thì…không thể trách ai cả. Rõ ràng thì ai cũng có cái đúng, cũng có cái sai. Cháu nghĩ, quan trọng là cả hai đều không chịu chấp nhận về sự thật đó. - Cũng phải. – ông thở dài. - Dạ. Nhưng mà, mẹ của hai anh ấy giờ đâu rồi ạ? Ông biết chỗ của mẹ hai anh ấy chứ? – cô hơi ngập ngừng hỏi lại. - Có, đương nhiên là ta biết. – ông nở nụ cười nhàn nhạt. - Thế tại sao ông không nói ra cho hai anh ấy. Biết đâu mọi việc sẽ giải quyết được. - Không, mọi việc sẽ không giải quyết được nếu ngay trong bản thân mỗi đứa nó không chấp nhận, nhìn ra được vấn đề của chúng. Gặp lại mẹ thì hai đứa nó sẽ sao. Đổ lỗi cho nhau, trách cứ lẫn nhau? Nó thì có nghĩa lí gì? – ông chậm rãi giải thích. - Ồ… - cô khẽ gật đầu. Đúng là còn nhiều điều sâu xa cô cần phải suy nghĩ. - …… - Nếu thế phải làm sao để hai người ấy có thể chịu thay đổi? – cô quay qua hỏi ông. - Chúng cần nói chuyện. – ông chắp tay ra sau rồi lững thững đi về phia trước. - Nhưng rõ ràng Huy không chịu điều đó. Huy từng nói sẽ đánh Băng nếu như gặp anh ấy lần nữa. Vậy phải làm sao đây ạ? – cô vội vàng chạy theo. - Cháu có thể ngăn điều đó mà phải không? – ông đột ngột quay qua nhìn cô chăm chú. - Cháu? Không, cháu làm gì tài giỏi như thế. – cô lập tức lắc đầu phủ nhận. Làm gì cô giỏi tới mức đó. - …… - chủ tịch không nói, chỉ nhìn cô cười, trong đầu đang suy nghĩ điều gì đó. - Cháu thấy cả hai đều nghe lời ông mà, cháu nghĩ có thể cả hai hiểu. – cô đề nghị. - Ta sao? Chưa chắc chúng đã nghe lời ta. – ông bật cười. - Nếu không thì phải làm sao? – cô khẽ thở dài, thất vọng. - Được rồi. Ta sẽ nghĩ cách, nhưng nếu ta cần cháu giúp, cháu có đồng ý không? – ông hỏi đầy ẩn ý. - Dạ? Nếu giúp được, cháu sẽ giúp. – cô nói quả quyết. - Tốt lắm. Hôm nay đến đây thôi, ta còn có chút việc bận. Cháu không phiền chứ? – ông mỉm cười với cô thật hiền lành. - Dạ, vâng. Cháu cũng phải đi học. – cô vội vàng gật đầu rồi cúi chào chủ tịch. - Tốt lắm, ta sẽ kêu người đưa cháu tới trường. - Vâng, cháu cảm ơn. – cô cúi đầu lễ phép đáp lại.
Xuân chào ông rồi theo thư kí Minh ra về. Suốt dọc đường, cô suy nghĩ nhiều lắm. Giúp? Sẽ giúp như thế nào đây? Nếu như có giúp được cả hai, cũng coi như cô làm một điều nhỏ nhặt gì đó để đáp lại sự giúp đỡ, tình cảm của họ đã dành cho cô. Và việc mà cô cần làm cũng hoàn thành. Moi thứ cứ lấp lửng giữa được và không, khiến cô càng thêm nóng lòng, hồi hộp. Cô rất muốn nhanh chóng hoàn thành xong nó. Cái cảm giác nôn nóng làm cô thấy sợ. Sợ rằng chỉ cần chậm một bước, tất cả sẽ vuột mất. Thật kinh khủng.
|
Xuân bước xuống xe, nhìn một lượt qua ngôi trường mà đã lâu rồi không tới. Quả là cô có chút lơ đãng với việc học trong suốt thời gian qua, có chút tắc trách thật. Cúi chào tạm biệt thư kí Minh, cô đi một mạch qua khu B. Càng tới gần khu B, lòng cô lại có chút chộn rộn. Có thể cô sẽ gặp lại Huy. Cô nên nói gì với anh trong lúc anh đang giận cô. Cô khẽ hít thở thật sâu, lấy lại tinh thần rồi nhanh chóng đi nhanh hơn về khu B.
Nhưng cô đã suy nghĩ sai. Không phải cô gặp Huy trước mà là gặp hai người bạn của anh áấy trước. Mới gần tới lớp, cô đã bị Thiên và Hiển chặn đường với anh mắt dè chừng và không mấy thiện cảm. Cả hai lầm lì ra hiệu cô đi theo họ. Không biết là đi đâu? Đi gặp Huy sao? Anh ấy có gì muốn nói vào lúc này sao?
- Tại sao giờ này cô mới tới? – Hiển không khách khí sấn tới trước mặt cô, lớn tiếng hỏi. - Tôi…tôi có việc. Có chuyện gì sao? – Xuân dè chừng nhìn hai người nay. Không phải đi gặp Huy vậy có thể là hỏi về Huy sao? Có chuyện gì sao? - Tôi thấy cô bước xuống từ xe của ông Huy. Cô đi đâu? – giọng Thiên lạnh lùng, đe dọa. - Tôi…tôi chỉ là đi nói chuyện với chủ tịch một chút thôi mà. Hai anh có chuyện gì lại chặn đường tôi hỏi những câu như thế này sao? – cô lấy lại bình tĩnh, đối đáp. - Không dưng sáng sớm lại có chuyện để nói? – Thiên vẫn tiếp tục chất vấn. - Anh…anh nói thế là có ý gì? Tôi… – cô hơi khó chịu lên tiếng. - Từ sáng giờ, không thấy Huy đâu, gọi điện thoại cũng không bắt máy. Cô không thấy bất thường sao? – Thiên lườm cô. - Không thấy? Tại sao lại khôg? Anh ấy đi khỏi nhà trước tôi mà. – cô thắc mắc. - …… - cả Thiên và Hiển đồng loạt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Chẳng lẽ họ đang nghi ngờ cô và ông của Huy bắt cóc anh ấy sao? - Anh đang nghĩ gì thê? Tôi thì làm gì được anh ấy, mà chủ tịch cũng đâu rảnh mà làm hại gì tới cháu mình. – cô lớn tiếng phản đối. - Hừ…chứ Huy đi đâu được. Chưa bao giờ Huy cư xử như thế. Còn cách nghĩ khác sao? – Hiển cũng lớn tiếng bất mãn. - Các anh…sao không nghĩ là anh ấy bị mấy tên du côn trả thù ấy. – cô lên tiếng bất mãn rồi không khách khí bỏ đi luôn.
Xuân đi như chạy khỏi cái chỗ ấy. Không hẳn vì sợ hay khó chịu gì với Thiên và Hiển, đúng hơn là cô đang khó chịu với chính bản thân mình. Không phải là vì cô mà anh giận tới mức bỏ đi luôn đó chứ? Nếu thật cô phải làm sao đây?
Cố gắng vứt bỏ những suy nghĩ lung tung và quay lại lớp học. Nhưng suốt buổi học đầu óc cô cứ lơ lửng không tài nào tập trung được. Vì chuyện của Băng và Huy, chưa kể khi cô đang sốt như thế này. Tay chân mỏi nhừ, đầu thì đau như búa bổ, không thể suy nghĩ được gì. Thời gian cứ thế trôi qua, phải thật lâu sau lớp học mới tan. Khẽ thở phào nhẹ nhõm. Đây chắc cũng là giới hạn cuối cùng của sự chịu đựng rồi. Nằm gục trên bàn, mệt mỏi.
Đột ngột, Xuân bật dậy, mò mò lấy chiếc điện thoại, gọi cho Huy. Cô muốn biết anh ở đâu. Có thế cô mới thấy nhẹ nhõm hơn.
Tiếng chờ điện thoại mãi không ai bắt máy. Tại sao? Là anh không muốn gặp cô, hay là do anh không biết là cô đang gọi tới? Càng đợi, cô càng thấy nôn nao. Đúng lúc cô vừa định cúp thì có người lại bắt máy.
- Alo? – giọng ồm ồm rất khó nghe, làm cô không thể nhận ra rõ đó là ai. - Anh Huy phải không? – cô có chút dè chừng. - …… - người đó im lặng. - Là anh đúng không? Anh đang ở đâu thế? - Có việc gì không? – anh lạnh lùng trả lời. - Thiên và Hiển lo cho anh lắm. Họ có hỏi về anh. - Ừ. - Anh không sao chứ? - Không sao. - Anh…vẫn giận em sao? – giọng cô ngập ngừng, khó nói. - Không có. - Thật sao? Nếu thế tại sao lại né em? - Được rồi, em đừng suy nghĩ nữa. Em về rồi sao? Anh sẽ qua đón. - Không… - cô định lên tiếng từ chối thì anh đã tắt máy rồi.
Cô khẽ thở dài trước tính cách thất thường của anh. Đúng là không thể lường trước được nhưng biết sao được. Cứ thế, cô lẳng lặng dọn hết đồ với tâm trạng nặng nề rồi lê bước ra khỏi lớp học. Bước chân chợt dừng lại khi cô nhìn thấy người ấy.
Khuôn mặt quen thuộc cùng nụ cười trìu mến của người con trai đó. Lòng bỗng thấy nhẹ nhõm.Với anh cô luôn thấy thế. Cô dừng bước, nhìn anh chăm chú, đợi anh từng bước từng bước từng bước tiến về gần về phía mình.
- Anh tới thăm em sao? – cô nhẹ giọng hỏi. - Phải. – anh ôm lấy eo và nhẹ hôn lên mái tóc của cô thật dịu dàng. - Nhưng khu này… - cô bỏ giữa câu vì biết rằng anh cũng sẽ hiểu. - Em còn học ở đây được thì anh sợ gì. – anh xoa đầu cô trấn an. - Nhưng… - cô lên tiếng phản đối. - Dù thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ hông có ai dám chọc anh đâu. – anh mỉm cười. - Em vẫn lo. - Ngốc. – anh hôn nhẹ lên má cô. - Em… - Xuân, sao người em nóng quá vậy? – anh thấy hơi bất thường trước khuôn mặt nhợt nhạt của cô - Em…em không sao? – cô hơi giật mình, vội vàng né tránh anh. - Lại sốt rồi sao? Thật là, vì hôm qua đã dầm mưa? - Không sao đâu…em ổn. - Em lúc nào cũng bướng bỉnh như thế sao? Được rồi, anh đưa em về nhà. – Băng buồn bực kéo tay cô đi. - Không…không cần phải thế đâu. – cô lên tiếng phản đối. - Em đang sợ Huy sẽ thấy và làm khó anh sao? - Đúng vậy… - thật ra còn hơn thế nữa. Huy đang tới đây đó. Nếu hai người gặp nhau thì… - Đừng lo hão như thế. Huy sẽ không làm gì quá đâu. - Không, anh phải…
Băng cắt lời cô bằng nụ hôn sâu khiến cô giật mình. Đầu óc cô trở nên ngây ngốc. Nhìn khuôn mặt của anh ở gần mình như thế này làm trái tim cô trở nên loạn nhịp. Anh mỉm cười nhìn cô đầy thích thú trước biểu cảm ngờ ngệch của cô.
- Được rồi, đợi anh ở đây. – Băng thì thầm vào tai cô thật nhanh rồi nhanh chóng xoay người đi về phía nhà xe.
Xuân lặng người nhìn bóng anh khuất dần suốt dọc hành lang dài. Nụ hôn của danh. Nó vội vàng, mạnh mẽ và khác lạ quá. Có chút gì đó giận dỗi, khó chịu trong đó. Anh đang giận vì cô nhắc tới Huy sao? Cô chỉ lo cho anh thôi mà. Giờ cô phải làm sao đây? Cả Băng và Huy, tại sao cả hai đều ngang bướng thế? Vì lí do gì mà cả hai cùng không hẹn và muốn tới đây đón cô? Nếu cả hai đều gặp nhau tại đây? Băng sẽ nghĩ gì? Huy sẽ nghĩ gì? Và cô sẽ phải sao?
Trong lòng bứt rứt, rút điện thoại gọi cho Huy, ngăn cản việc anh ấy đến nhưng đáp lại cũng chỉ là tiếng tút tút không người trả lời. Dù gọi mấy cuộc cũng chỉ thế. Lòng cô như lửa đốt. Phải làm sao đây? Có lẽ Băng sắp trở lại rồi…
……
Điều cô lo lắng có lẽ đã dư thừa. Vì mãi tới 15 phút sau. Cả hai chưa ai quay lại. Gọi cho ai cũng thế, đều không có ai đáp lại. Rốt cuộc có chuyện gì? Cô cũng đã chạy ra hai nhà giữ xe đều không có Băng. Anh đã đi đâu rồi? Có chuyện gì đã xảy ra sao? Cô thực sự rơi vào hoảng loạn. Đã có chuyện gì? Băng và Huy. Cả hai đâu rồi. Tại sao giờ chưa ai xuất hiện?
Trời bắt đầu đen lại, những giọt mưa cũng đã bắt đầu rơi nặng hạt hơn. Mọi thứ xung quanh như rơi vào ngõ cụt. Giờ cô phải làm sao? Đột ngột tiếng chuông điện thoại vang lên. Xuân vội vàng nhấc lên và nghe.
- Alo? - Là tôi đây. Thư kí của chủ tịch. - Vâng – cô giật mình đáp lại. Tại sao lại gọi vào lúc này. - À, hiện tại là cả Băng và Huy đều đã được tôi đưa đi rồi và họ đang ở cùng nhau. - Tại sao? Sao lại để họ cùng nhau? – cô giật mình. - Đó là ý của chủ tịch. - Sao lại có thể? - Tốt nhất cô nên đến đó đi. Không biết cả hai sẽ như thế nào khi nhìn thấy nhau đâu. - Được…cháu sẽ đến… - cô vội vàng đáp lại, nghe qua địa chỉ rồi vội vàng lao vào trong màn mưa nặng hat ấy.
|
Chương 118.2 Căn phòng yên ắng, nồng nặc mùi rượu bia. Khắp nơi là những vỏ lon bia bị quăng bừa bãi. Từ tối hôm qua, anh đã giam mình trong căn phòng này rồi tự chính mình hành hạ bản thân bằng những thứ này. Anh mệt mỏi tựa mình sau thành ghế. Nhìn mọi thứ xung quanh trong cái bóng tối mờ mịt ấy. Không một ai biết nơi này trừ anh. Anh vẫn thường tới đây một mình mỗi khi anh nhớ tới mẹ của mình. Anh đã trang trí nó y hệt căn nhà của anh và mẹ mình khi còn đang ở nước ngoài.
Tối qua, khi anh nhìn người con gái đó ở gần bên mình. Anh đã kể cho cô nghe về bà ấy. Lòng anh có lẽ đã vơi đi chút nặng nề nào đó, khi những nỗi niềm bao năm anh chon kín trong lòng được bộc bạc nhưng…tại sao cô lại nhắc tới người con trai khác. Tại sao cô lúc nào cũng bênh vực hắn. Hắn thì có gì tốt, chỉ là một kẻ giả đạo đức thôi mà. Cô thật độc ác. Khơi lại nỗi nhớ trong lòng anh rồi lại nhẫn tâm đồng thời khơi lại sự căm ghét của anh dành cho gã kia. Hai thứ tình cảm trái ngược gặm nhấm từng chút từng chút một con người anh. Càng nhớ mẹ anh, anh càng căm ghét tên đó. Càng căm ghét hắn, anh lại càng nhớ mẹ mình hơn. Nhưng điều làm anh đau lòng hơn là thứ tình cảm mù quáng của cô dành cho hắn. Tại sao? Tại sao cô lại tàn nhẫn với anh thế? Chẳng lẽ những gì anh làm cho cô không đủ để chứng minh lòng anh.
Reng…reng…
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Từ sáng tới giờ đã mấy cuộc gọi nhỡ từ Thiên và Hiển rồi nhưng anh cũng chẳng buồn nhấc máy. Anh cứ im lặng để cho nó cứ kêu như thế. Cứ để âm thanh ồn ào đó phá đi chút ảm đạm, yên tĩnh nơi đây. Một thoáng liếc qua đó, khiến anh khựng lại. Là người con gái ấy gọi cho anh. Anh chợt có chút khẩn trương, vội vàng bắt máy. - Alo? – anh trả lời bằng chất giọng ồm ồm sau một đêm đã nốc đầy bia. - Anh Huy phải không? – giọng nói ngập ngừng dè chừng. - …… - anh im lặng, không trả lời. - Là anh đúng không? Anh đang ở đâu thế? – cô có chút nóng lòng hỏi lại - Có việc gì không? – anh trả lời cộc lốc. - Thiên và Hiển lo cho anh lắm. Họ có hỏi về anh. - Ừ. - Anh không sao chứ? – cô lo lắng hỏi. Là cô đang lo cho anh phải không? Trong lòng chợt có chút ấm áp. - Không sao. – nhưng anh vẫn đáp lại bằng giọng nói lạnh lùng. - Anh…vẫn giận em sao? – giọng cô ngập ngừng, khó nói. - Không có. - Thật sao? Nếu thế tại sao lại né em? – cô chất vấn. - Được rồi, em đừng suy nghĩ nữa. Em về rồi sao? Anh sẽ qua đón. – anh ngắt lời cô và tự mình cúp máy trước.
Anh vội vàng đứng dậy, vơ lấy chiếc áo rồi bước vội vàng đi ra khỏi căn phòng đó. Anh đang nóng lòng gặp cô. Tại sao chỉ vài câu hỏi han thế mà cũng khiến lòng anh nôn nao thế. Anh trở nên yếu đuối, ngốc nghếch từ khi nào thế. Bước chân bị chặn bởi một nhóm người áo đen. Tâm trạng đột nhiên xấu hẳn. Tại sao lại có người biết anh tới đây.
- Các người muốn gì? – anh lớn giọng quát tháo. - Xin lỗi cậu chủ. Tôi chỉ làm theo lệnh của chủ tịch. – một người đàn ông mặc áo vest đen bước ra và lên tiếng. Tại sao anh thấy ông ta có chút quen quen. - Chủ tịch? Là ông của tôi sao? – anh ngạc nhiên hỏi lại.
Ông ta không nói gì mà chỉ mỉm cười, tay ra hiệu cho đám thuộc hạ tiến lên. Vì dường như, rượu làm đầu óc anh mụ mị, hoàn toàn không kịp đề phòng trước đám người xung quanh, anh đã bị chụp thuốc mê. Anh điên cuồng vẫy vùng chống cự nhưng cái thân thể này bắt đầu chống lại ý chí của anh. Toàn thân bắt đầu mất sức lực.Xung quanh trở nên mờ ảo. Không…không…anh không thể gục ở đây. Anh đã hẹn với người con gái ấy. Anh phải đến, nếu không cô sẽ lo lắng lắm. Cô sẽ lo lắng phải không…
…………
Ở một góc vắng của ngôi trường to lớn, một người con trai đang đứng lặng mình nhìn về một phía nào đó. Trời bắt đầu âm u ởi những đám mây dày đặc đang dần kéo tới. Nó làm anh nhớ tới khung cảnh hôm qua. Ngày hội ngộ của anh và người con gái ấy trong màn mưa. Cô vẫn đang khỏe chứ? Anh đang nhớ cô nhiều lắm.
Bước chân đột ngột chuyển hướng đi về phía khu B. Anh muốn gặp lại cô. Liệu rằng cô cũng sẽ nhớ anh chứ? Anh suốt dọc hành lang dài ấy. Tất cả đều vắng lặng, không một bóng người. Cũng tốt, càng nhiều người càng phiền phức, anh chỉ muốn gặp người con gái của mình thôi. Anh khựng lai. Có tiếng nói nhỏ nhẹ quen thuộc ở quanh đây, anh tiến về phía đó. Ánh mắt thoáng hiện lên một tia hạnh phúc nào đó nhưng anh lại dừng lại. Cô đang nói chuyện với ai? Tại sao cô lại lo lắng như thế? Cuộc hội thoại ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc và cũng đủ cho anh nhận ra người mà cô đang nói chuyện là ai. Phải còn ai khác ngoài em trai anh.
Trong lòng thực sự đang rất rất khó chịu đấy. Anh ghen tị với em trai anh. Dù cô đã nói rõ ràng mọi việc với anh. Và anh cũng hiểu nó. Giữa cô và Huy chỉ như những người bạn. Cô đơn giản chỉ là quan tâm tới Huy sau những gì Huy đã giúp cô. Phải. Anh biết là thế nhưng lí trí vẫn không tự chủ được mà ghen tị với Huy.
Anh hít thở thật sâu lấy lại bình tĩnh và đi ra, đối diện với cô.
Anh thầm mỉm cười với khuôn mặt ngạc nhiên đáng yêu của cô. Cô ngơ ngác nhìn anh còn anh thì âm thầm tiến về phía cô. - Anh tới thăm em sao? – cô nhỏ giọng hỏi, dường như cô đang rất bất ngờ vì chuyến thăm đột ngột của anh. - Phải. – anh bước tới, vòng qua eo và ôn nhẹ lên mái tóc mềm mượt thoảng thoảng mùi hương dịu dàng khiến lòng anh thêm hồi hộp. - Nhưng khu này… - cô không nói hết câu nhưng anh hiểu điều cô muốn nói. - Em còn học ở đây được thì anh sợ gì. – anh xoa nhẹ mái đầu trấn an cô. - Nhưng… - cô lên tiếng phản đối. - Dù thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ hông có ai dám chọc anh đâu. – anh bình thản đáp. Đó là sự thật. Cho dù có được Huy hậu thuẫn đi chăng nữa, điều đó cũng là không thể. - Em vẫn lo. - Ngốc. – anh hôn nhẹ lên má cô. - Em… - Xuân, sao người em nóng quá vậy? – anh có chút khẩn trương khi thấy cô nóng có chút khác thường. - Em…em không sao? – cô vội vàng đẩy anh ra. Mỗi lần cô có chuyện gì, cô đều làm thế để không ai lo lắng cho cô nhưng thật ra, nó chỉ càng làm anh lo thêm. - Lại sốt rồi sao? Thật là, vì hôm qua đã dầm mưa? - Không sao đâu…em ổn. - Em lúc nào cũng bướng bỉnh như thế sao? Được rồi, anh đưa em về nhà. – đôi khi anh rất giận tính cách ngang bướng và mạnh mẽ của cô như thế này. Bao lần cô nói ổn, đều có những việc gì đó khiến anh lo lắng thêm. - Không…không cần phải thế đâu. – cô lên tiếng phản đối. - Em đang sợ Huy sẽ thấy và làm khó anh sao? - Đúng vậy… - thật ra còn hơn thế nữa. Huy đang tới đây đó. Nếu hai người gặp nhau thì… - Đừng lo hão như thế. Huy sẽ không làm gì quá đâu. - Không, anh phải…
Anh chặn lời của cô bằng nụ hôn bất ngờ. Một tay anh ôm eo cô, một tay anh giữ lấy cô cổ, hoàn toàn khống chế được cô. Anh nhận ra vẻ gượng gạo, cứng ngắc của cô. Không phản đối cũng không né tránh. Dù biết thế nhưng anh không quan tâm. Anh đang giận cô lắm. Tại sao cô cứ nhắc tới Huy thế? Cô vốn biết rằng anh không thoải mái khi nhắc tới Huy mà.
- Được rồi, đợi anh ở đây. – anh thì thầm vào tai cô rồi vội vàng xoay người bỏ đi. Anh sợ rằng chỉ cần ở lại một chút nữa, cô sẽ nhận ra rằng anh đang mất bình tĩnh.
Thật không ngờ, có ngày một người luôn bình tĩnh như anh lại trở nên như thế này. Chỉ vì anh sợ mất cô thôi. Anh dần lấy lại dáng vẻ ban đầu. Chậm chạp đi về phía nhà xe, với chút áy náy vì lúc nãy đã vô tình trút lên người con gái ấy sự giận dữ của mình. Có lẽ anh sẽ làm gì đó để xin lỗi cô mới được.
… Nhưng có vẻ như anh không thực hiện điều anh muốn ngay lúc này. Trước mắt anh là một nhóm người lạ mặt đang đứng chặn lại. Đằng sau họ là một người đàn ông lớn tuổi…và anh biết ông ta. Đó không phải là thư kí của ông nội sao? Họ ở đây có chuyện gì sao? - Tại sao lại chặn đường tôi? – anh lạnh giọng lên tiếng. - Có một số việc quan trọng cần tới cậu. – thư kí Minh đáp lại. - Việc gì? Là ý của ông tôi sao? Rất tiếc hôm nay tôi có việc bận rồi. Tôi sẽ làm sau. – anh lạnh nhạt phản đối, không quan tâm tới người khác, cứ thế lách mình qua khỏi đám đông. - Tôi cũng rất tiếc vì cậu không thể từ chối. – thư kí Minh cười nhạt rồi ra hiểu cho nhóm người kia trực tiếp lên bắt anh. Bị tấn công bất ngờ, anh chưa kịp phản kháng đã bị họ chụp thuốc mê. Không… không… anh không thể cứ thế mà bị bắt đi được. Người con gái ấy còn đang đợi anh. Anh vẫn còn chưa làm gì đó để kịp xin lỗi cô vì chuyện lúc nãy. Không… anh vùng vẫy trong giận dữ nhưng thân thể anh nó không còn nghe lời theo lí trí nữa. Mọi thứ xung quanh cứ tối dần…tối dần… Không…người con gái đó sẽ lo lắng lắm nếu như anh không quay lại.
Anh ngất hẳn trong sự kìm chế của nhóm người xung quanh. Thư kí Minh hài lòng với điều đó. Ra lệnh cho nhóm người kia mang Băng đi tới nơi đã định còn bản thân mình rút điện thoại và gọi cho người con gái kia. Chủ tịch rất tin tưởng cô bé này thì ông cũng nên tin một chút. Có thể cô bé này sẽ làm được điều gì đó đặc biệt chăng.
…….
Anh tỉnh dậy với đầu óc có chút choáng váng, mụ mị. Anh không nhớ rõ gì cả. Chỉ là gặp một nhóm người áo đen…và đột ngột bị chụp thuốc mê tới bất tỉnh. Nhìn xung quanh, mọi thứ quá lạ lẫm. Một căn phòng nho nhỏ, được bày biện tuỳ ý với một cái tủ lạnh, một tủ quần áo với chiếc giường anh đang nằm. Tại sao anh lại bị bắt tới đây? Anh có nghe loáng thoáng gì đó trước khi ngất, là ý của ông nội sao? Bàn tay anh chợt chạm phải tay của người nào đó. Anh quay nhìn lại giường mình. Thì ra còn có một người nửa, đang nằm sấp, vùi mình trong chăn. Vốn định vén lên xem đó là ai, anh đã bị phân tâm bởi tiếng gõ cửa từ bên ngoài. Không vội vàng, anh chậm rãi đi tới và mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, anh đã không kìm nén được mà giật mình. Là Xuân.
|
Toàn thân cô run rẩy và ướt nhèm nhẹp từ trên xuống dưới. Những giọt nước lăn dài trên má, chảy xuống và nhỏ xuống nơi cô đang đứng. Khuôn mặt có chút hoảng loạn, lo lắng. Tại sao cô lại tới đây với bộ dạng này và làm sao cô biết anh ở đây?
- Xuân? Sao em lại ở đây? – Băng nhìn cô ngạc nhiên. - Anh…không sao chứ? Anh vẫn ổn chứ? – bỏ qua câu hỏi của anh, cô lo lắng tới gần anh, ánh mắt không ngừng ngó xung quanh. - Sao? Có chuyện gì không ổn sao? – anh nhận sự lo lắng của cô qua ánh mắt. - Không có gì là tốt rồi…đi, chúng ta nhanh ra khỏi đây? – cô vội vàng kéo anh đi ra khỏi phòng. - Có chuyện gì mà em gấp gáp thế? Em đang lo điều gì sao? – Băng kéo giữ cô lại, anh thấy cô lo lắng quá mức rồi. - Em không sao? Em không sao? – cô lắc đầu nói dối. Thật ra đầu cô đang muốn nổ tung ra đây. Cơn sốt chưa hạ, đã thế cô lại còn dầm mưa mà chạy tới đây nữa. Nhưng không sao, chỉ cần Băng ổn là tốt rồi. Mong là Huy chưa gặp Băng. Huy hiện tại không ở đây, không hiểu tại sao thư kí Minh lại nói Huy ở đây. - Có chuyện gì giấu anh sao? Em sao thế? Sắc mặt em không được tốt lắm. – Băng lo lắng, kéo cô về phía mình. - Không sao thật mà. – cô lắc đầu né tránh.
Vừa định kéo anh ra khỏi đây, sau lưng đã bị ai đó đẩy mạnh khiến toàn thân mất thăng bằng ngã nhào về phía trước. Chưa kịp định thần lại được, cánh cửa sau lưng đã khép lại, sau đó một tiếng cạch vang lên. - Khoan đã. – cô hột hoảng bật dậy, vặn cửa. Bị khoá rồi. Không thể nào, tại sao lại thế chứ? Tại sao lại nhốt cô ở đây với Băng? - Sao thế? Em có sao không? – Băng chẳng màng tới cánh cửa đó, chỉ chăm chăm lo lắng cho cô mà thôi. - Cửa khoá rồi…mở cửa ra… - cô đập cửa nhưng dường như cũng chẳng có ích gì. - Được rồi, dừng lại, không sao đâu? Em vẫn đang ốm mà, phải không? – Băng ôm ghì lấy cô từ phía sau để giúp cô lấy lại bình tĩnh. - Em…không sao? Chúng ta phải đi khỏi đây ngay. – cô nắm lấy tay anh thúc giục. - Tại sao? - Tại…
Lời nói bị ngắt đoạn bởi tiếng vỡ choang của một vật gì đó bị ném xuống đất. Cô đứng người, sợ hãi quay lại nhìn về phía đã phát ra âm thanh đó. Lòng cô như nặng thêm khi nhìn ra dáng người của anh. Khuôn mặt nhăn lại, ánh mắt hằn lên những tia giận dữ đáng sợ không chịu buông tha cô. Thì ra nãy giờ anh nằm trên giường nên cô mơi không để ý. Băng cũng ngạc nhiên không kém, thì ra người mà anh thấy lúc nãy là Huy. Tại sao cả anh và Huy bị đưa tới đây, còn có cả Xuân nữa. Là ý của ông nội sao? Rốt cuộc ông muốn gì đây?
- Tại sao hắn lại ở đây? – Huy gằn giọng, tay chỉ thẳng mặt Băng mà quát. - Bình…tĩnh lại đã. Em…sẽ giải thích. – cô đứng chắn trước mặt Băng như muốn bảo vệ anh khỏi sự giận dữ của Huy. - Giải thích? Hừ…có gì đáng để nói sao? – Huy hung hăng bước tới trước mặt cô, nhìn cô một lúc rồi bỏ đi, không thèm đếm xỉa gì tới Băng. - Cửa đã bị khoá rồi. – cô lí nhí giải thích. - Khoá? Cô dám khoá sao? – anh túm tay cô, kéo mạnh về phía mình. Anh chẳng hiểu tại sao mình lại dễ dàng mất kiểm soát khi thấy cô ở bên cạnh hắn như thế. - Không có. Làm sao em khoá được trong khi chính em cũng đang ở đây mà. – cô nén đau lại và cố gắng giải thích cho rõ. - Được rồi, em đừng tự cho mình là đúng nữa. Xuân không làm gì sai cả, tại sao lại trút hết mọi tội lỗi lên em ấy. – Băng nóng lòng, chen ngang, kéo tay Huy ra, mang cô ra sau lưng mình và bảo vệ. - Hừ, anh thì có tư cách gì mà nói tôi. – Huy trợn mắt nhìn Băng, không nói không rằng, hung hăng ra tay đánh Băng một cái nhìn cô kịp thời đẩy anh ra khiến cho toàn bộ cái tát đó cô nhận hết.
Cơn sốt vẫn còn đã thế cô còn nhận thêm cú tát trời giáng của Huy làm cho đầu óc cô như muốn nổ tung ra, mọi thứ trở nên mụ mị, choáng váng. - Xuân, sao em ngốc thế, có sao không? – Băng cuống cuồng lao tới bên cô. - Hai anh…đừng đánh nhau nữa… - cô loạng choạng đứng dậy. - Hừ…tưởng rằng tôi không dám đánh em sao? Bênh vực cho hắn… em có thể bênh vực tới khi nào. – Huy gằn giọng, ánh mắt tức giận nhìn cô, nhìn Băng. Anh giận vì sao cô lại đỡ cho hắn, anh hận vì sao lại vô tình đánh trúng cô như thế. - Hai anh bình tĩnh nói chuyện đã… - cô đứng giữa hai người và lên tiếng khuyên răn. - Chẳng phải đã nói là không có gì để nói sao? – Huy nhếch mép cười. - Đúng, anh không có gì để nói với Huy cả. – Băng lạnh giọng nói, cánh tay khẽ siết chặt đôi - Các anh… - cô trợn mặt nhìn cả hai. Họ giống nhau một cách quá đáng như thế sao? Từ bao giờ Băng cũng như Huy thế? Không phải Băng cũng từng nói là anh có việc muốn nói với Huy sao? - Được rồi, anh sẽ tìm cách đưa em ra, em đi nghỉ đi. – Băng quay qua, nghiêm mặt nói với cô. - Hai anh làm sao thế? Tại sao hai anh lại như thế? – cô nhìn trân trối vào hai khuôn mặt ngang ngạnh, giống nhau như đúc đó. - Anh đã nói là em nên đi nghỉ mà. Không phải em đang sốt sao? – Băng lạnh mặt nhìn cô. Anh cũng đang khó chịu. Nói? Có gì để nói sao?
Cô im lặng nhìn hai người con trai đứng trước một mặt mình, trong lòng không kìm được mà cảm thấy khó chịu vô cùng. Hai người này, tại sao lại trở nên như thế? Họ là anh em, họ đã từng thân nhau mà. Đáng ra cả hai phải hiểu nhau chứ? Tình cảm họ dành cho mẹ thật đáng trân trọng chỉ là…tại sao họ đều quá ích kỉ vì nó thế? Nếu là một người mẹ, liệu bà ấy có đau lòng khi nhìn thấy hai đứa con của mình như thế này không? Trong lòng bức bối, không kìm được mà cần chiếc cặp trên tay mà đánh tới tấp vào cả hai. Hai người ngơ ngác nhìn cô nhìn người con gái ấy tức giận. - Hai anh ngốc thế? Tại sao lại phải đối xử với nhau như thế? Tại sao phải ghét nhau như thế? Có phải hai anh yêu mẹ không thế? Các anh tưởng các anh làm thế thì mẹ các anh sẽ vui sao? Các anh làm thế, có nghĩ tới những người xung quanh không? Các anh làm thế thì được gì chứ? – cô bật khóc lúc nào không hay. Cô không muốn cả hai phải đối đầu nhau nữa. Đối với cô, cả hai đều rất đáng quý. Vì thế, cô không thể nào chịu được cảnh này được nữa. - Được rồi, em mệt rồi, đi nghỉ đi. – Băng giữ tay cô lại, nhẹ giọng khuyên răn. - Đi nghỉ? Đi nghỉ rồi để hai anh tiếp tục đánh nhau, cãi nhau à? Mọi người đếu nói hai anh thông mình, tài giỏi mà. Tại sao cả hai lại ngốc nghếch như thế? – cô bật khóc, đầu óc cứ ong ong, mụ mị. Cảm xúc hỗn loạn không thể kìm chế được nữa. - …… - không ai đáp lại cô cả. - Có thể em không hiểu rõ việc các anh đã làm cũng như chẳng có quyền gì phán xét nó cả nhưng hai anh phải hiểu chứ? Hai anh phải biết chứ? Sai đúng như thế nào các anh phải hiểu chứ? Tận trong thâm tâm của các anh phải biết chứ? Đừng để tình cảm của chính mình khiến các anh trở nên ngốc nghếch như thế chứ? – cô khóc, hai tay che đi đôi mắt đang nhoè lệ của mình. - ………
Không gian trầm lắng, chỉ vang vọng đâu đó tiếng khóc khe khẽ của người con gái ấy. Lời nói của cô như một cú giáng xuống cho hai người con trai kia. Cô nói không phải là sai? Lòng cũng vì thế mà bối rối. Ngốc nghếch? Phải đúng là cả hai đều rất ngốc nghếch. Từ trong thâm tâm của cả hai, có lẽ cũng đã lờ mờ hiểu ra những điều cô đã nói, chỉ là điều đó thật khó chấp nhận…
Rầm…
Băng và Huy giật mình, ánh mắt gấp gáp nhìn về phía cô. Không hẹn mà cùng chạy lại đỡ lấy cô khi thấy cô ngất. Băng đỡ lấy người của cô. Toàn thân nóng bừng, chưa kể bộ quần áo ướt sũng của cô nữa. Dù đang ốm nhưng vẫn chịu đựng, chạy tới đây tìm anh và Huy. Anh lại làm cô phải khổ nữa rồi. Anh thật tồi tệ. - Nhanh chóng thay quần áo cho cô ấy. – Huy vội vàng lên tiếng. - Phải nhưng ai sẽ…thay? – Băng ngập ngừng lên tiếng. Thay…biết là thế nhưng đâu có dễ…anh và Huy đều là con trai, như thế này không ổn lắm. - Còn cách khác sao? – Huy cũng bối rối không thua gì Băng. - Được rồi, trước tiên phải kiếm đồ cho em ấy đã.
|