Tổng Tài Lẳng Lơ Tình Yêu Xấu
|
|
Chương 136: Lại nảy sinh suy nghĩ ác độc
Ở quê, nhìn thì có vẻ bình yên giản dị, dân giã mộc mạc là thế, thế nhưng thực chất lại lắm chuyện thị phi, phụ nữ và các bà trung tuổi đều là những người vô cùng nhiều chuyện. Quả đúng như vậy, Lâm Phiên Phiên mới sáng sớm về đến nhà, ấy thế mà ngay trưa hôm ấy những bà rảnh rỗi không có việc gì làm ở quê thì lại giống như ruồi nhặng vậy, đợi không được nữa mà thi nhau đến nhà họ Lâm. Vây quanh bà Lâm và Lâm Phiên Phiên, nói không ngớt lời, hết từ chuyện này sang chuyện khác, đương nhiên chuyện mà họ nói nhiều nhất vẫn là khen Lâm Phiên Phiên trưởng thành rồi, càng lớn càng xinh đẹp như hoa như ngọc vậy. Lâm Phiên Phiên nghe mấy bà cô buôn chuyện đến đau cả đầu, chỉ muốn tìm đại một cái cớ nào đấy để về phòng thôi, lúc đó, thím Ngưu hàng xóm bên cạnh vô cùng nhiệt tình nắm lấy tay của Lâm Phiên Phiên, cười tươi đến độ khiến da trên khuôn mặt xô lại thành một đóa hoa, nói: “Con bé này, còn nhớ A Ngưu nhà thím không? Ngày trước hai đứa con còn học chung tiểu học với mẫu giáo với nhau đấy, mấy năm nay con không có ở nhà, A Ngưu nhà thím cứ liên tục rắng con suốt, có điều bây giờ A Ngưu đang đi làm ruộng cùng bố nó rồi, không có ở nhà, đến tối chắc là sẽ về, đến lúc đấy con sang nhà thím Ngưu đây chơi nha!” Những lời nói đó có nghĩa là thím ý đang muốn mai mối Lâm Phiên Phiên với con trai của thím ý tên là Ninh Á Nguyên. Lâm Phiên Phiên vừa nghe thấy, lập tức nháy nháy mí mắt. Nói về Ninh Á Nguyên con người này, tên sao thì người y vậy, dáng vẻ thô kệch, khỏe như trâu, hồi nhỏ không tốt nghiệp được tiểu học thì không thèm đi học nữa, thì khi lớn lên tất nhiên không có tiền đồ gì rồi, chỉ có thể ở lại quê làm ruộng cùng bố mà thôi. Thím Lý ngồi đối diện vừa nghe những lời của thím Ngưu nói xong thì không bằng lòng, nhăn mặt lại, giọng khinh thường: “Tôi nói này thím Ngưu, mắt bà đúng là không phải cao bình thường rồi, con bé Phiên Phiên nhà người ta là nữ sinh đại học số 1 của làng chúng ta đấy, hơn nữa còn xinh như hoa như ngọc, còn con trai bà A Ngưu, đến cái tiểu học cũng không tốt nghiệp nổi, ngoại hình thì cũng chả ra làm sao, thử hỏi có xứng với con bé Phiên Phiên không?” Thím Ngưu vừa nghe người khác chê con trai mình, lập tức tức giận, nắm chặt tay áo, chỉ thẳng tay vào thím Lý, lớn giọng chửi: “A Ngưu nhà chúng tôi không ra làm sao là như thế nào, chả nhẽ thằng con trai bệnh tật nhà bà thì tốt đẹp lắm ý, ít ra A Ngưu nhà chúng tôi còn khỏe mạnh cường tráng, còn con trai nhà bà, khéo có khi chỉ cần một cơn gió cũng thổi nó bay mất rồi, cái đồ bệnh tật.” “Con trai tôi sức khỏe không tốt, bà nghĩ là nó muốn thế à, đồ lo chuyện bao đồng thối tha, bà mà còn dám nói con trai tôi nửa lời nào nữa xem, coi chừng tôi liều mạng với bà...” Lúc đó, hai con người bất đồng quan điểm, như sắp đánh nhau đến nơi rồi. Mấy bà cô trong làng đứng xung quanh thấy vậy vội vàng can ngăn, trong phút chốc, nhà họ Lâm hỗn loạn hết cả lên. Lâm Phiên Phiên đau đầu xoa xoa thái dương, những tưởng rằng về nhà là có thể yên bình, còn đây lại toàn gì với gì thế này? Bà Lâm đứng một bên nhìn cảnh tượng này, trong đầu đột nhiên lóe lên suy nghĩ, một ý nghĩ hoang đường đột nhiên nảy ra trong đầu bà. Đợi đến khi mấy bà cô nhiều chuyện giải tán, bà Lâm lập tức kéo Lâm Phiên Phiên lại, giọng điệu hết mực quan tâm hỏi han: “Phiên Phiên à, cái cậu con trai người thành phố lần trước đi cùng với con ấy, hai con tiến triển đến đâu rồi rồi?” Lâm Phiên Phiên đau khổ, chậm rãi lắc đầu đáp: “Bọn con... chia tay rồi.” Bà Lâm nghe xong liền mở to mắt, mừng thầm trong lòng, nhưng cố gắng kiềm chế không biểu hiện ra ngoài, giả vờ ra vẻ thương tiếc nói: “Mẹ đã sớm nói với con rồi mà, chúng ta là người nông thôn, làm sao xứng với gia đình danh giá ấy chứ, chia rồi thì thôi, con cũng đừng buồn quá, làm người cần phải thật thà, những cái đấy với không tới đâu, nhất định đừng mơ mộng hão huyền.” Lâm Phiên Phiên nghe đến phiền lòng “Mẹ, con biết rồi, con muốn về phòng nghỉ ngơi một lúc, con hơi mệt rồi.” Vừa nói vừa muốn đứng dậy đi về phòng. Nhưng ý đồ thật sự bà Lâm vẫn chưa nói ra thì làm sao có thể để Lâm Phiên Phiên đi được kia chứ, vội vàng kéo Lâm Phiên Phiên lại, tiếp tục nói: “Phiên Phiên à, lần trước lúc giúp mẹ giải quyết hôn ước của con với Nhất Phong, mẹ đã nói qua sẽ tìm cho con một đối tượng, bây giờ vừa hay con đang ở nhà, hay là mẹ nhờ bà mai tìm một nhà nào tốt ở làng mình cho con nha!” Sau khi từ thành phố trở về, bà Lâm liên tục lo lắng Lâm Phiên Phiên sẽ phá hoại mối quan hệ của Lâm Tinh Tinh và Hoắc Mạnh Lam, lần này nếu bà có thể tìm một mối hôn sự ở quê nhà cho Lâm Phiên Phiên, thì Lâm Phiên Phiên-mối đe dọa này tự khắc sẽ được loại bỏ, còn về mối hôn sự này có phải môn đăng hộ đối hay không, thì còn phải xem tâm trạng của bà. Bà Lâm thầm nghĩ một cách độc ác. Lâm Phiên Phiên vừa nghe bà Lâm lại có thể giống như đám người nhàn rỗi lúc này cũng muốn giới thiệu người cho cô, phiền muộn trong cô càng tăng thêm, ngước mắt lên, ánh mắt đầy kiên định nói: “Mẹ, con vẫn chưa muốn kết hôn, với lại bây giờ mọi người đều là tự do yêu đương, xem mắt gì đấy đã qua lâu rồi, tóm lại con không xem mắt, càng không thể kết hôn.” Nói xong, Lâm Phiên Phiên xoay người bước về phòng mình, sau đó đóng chặt cửa phòng lại. Thể xác và Tiên Phong cô hiện tại vô cùng mệt mỏi, vừa chia tay Sở Tường Hùng xong, vết thương trong tim vẫn còn đang rỉ máu, bà Lâm lại có thể nhắc đến chuyện qua lại với người con trai khác ngay vào thời điểm này, bất luận thế nào cô cũng không chấp nhận được. Vả lại, với tầm nhìn của bà Lâm thì tìm đâu ra được nổi một đối tượng tốt ở quê đây? Có tốt đến cỡ nào cũng làm sao sánh được với Sở Tường Hùng? Từng yêu người con trai ấm áp dịu dàng như Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên nghĩ, cả đời này cô cũng chẳng thể yêu thêm người con trai nào khác được nữa. Bà Lâm sớm đã đoán ra được Lâm Phiên Phiên sẽ một mực từ chối, nhưng việc mà bà đã quyết rồi thì Lâm Phiên Phiên có từ chối cũng vô dụng, liếc nhìn về phía phòng Lâm Phiên Phiên đang đóng chặt cửa một cái, bà Lâm rít lên lạnh lùng một cái, cầm cái ví trong tủ trên đầu giường dắt vào người rồi ra khỏi nhà, đi về phía cuối làng. Mà cuối làng chính là nhà bà mối duy nhất của Thôn Long Giang-dì Mã.
|
Chương 137: Trá hình để được thân cận
Ngày thứ hai, lúc ông Lâm vác cuốc đi ra đồng làm việc, bà Lâm cũng vội vàng ra khỏi nhà. Không lâu sau, vừa mới đi nhưng đã quay trở lại, sau lưng còn xuất hiện thêm một người đàn ông. Người đàn ông này vẫn còn rất trẻ, dáng vẻ chỉ khoảng 19 tuổi, cậu ta cũng rất béo, ít nhất cũng phải 100 kg trở lên, có điều, da của cậu ta rất trắng, hơn nữa đôi mắt còn rất to và đen láy, thế nên cho dù béo như vậy, dáng vẻ của cậu ta cũng không quá xấu, thậm chí còn lộ ra vài phần đáng yêu. Đang lúc Lâm Phiên Phiên ủ rũ thu dọn phòng, vừa nhìn thấy bà Lâm đột nhiên dẫn về nhà một tên béo như vậy, liền không nén được sự sững sờ. Thế nhưng lúc cái tên béo đó nhìn Lâm Phiên Phiên, hai mắt liền sáng lên, lao nhanh đến trước mặt Lâm Phiên Phiên, gương mặt hứng khởi nói: “ Lâm Phiên Phiên, thực sự là cậu sao, nhiều năm không gặp, cậu xinh đẹp lên bao nhiêu đấy!” “Cậu là…?” Lâm Phiên Phiên ngờ vực nhìn tên béo, nghe giọng điệu của cậu ta giống như là có quen biết cô vậy. “Tôi là Ninh Đà Đức!” Tên béo Ninh Đà Đức khua môi múa mép một hồi nói: “ chính là tên béo, tên béo hồi nhỏ thường thò lò mũi xanh đi theo sau cậu đó, cậu không nhớ sao?” “Tên béo hồi nhỏ?” Lâm Phiên Phiên nghĩ lại một chút, sau đó lập tức bừng tỉnh, nở nụ cười, “Cậu chính là cái tên béo đó, đã lớn thế này rồi, cũng không còn thò lò mũi xanh nữa, cả gia đình cậu đã chuyển ra khỏi Thôn Long Giang rồi mà, sao vậy, lại chuyển về đây à?” Con người ta lúc còn nhỏ ít nhiều đều sẽ có vài người bạn chơi cùng, mà cái tên Ninh Đà Đức ở ngay trước mắt lúc này chính là một trong số ít những người bạn chơi cùng của Lâm Phiên Phiên thời ấu thơ. Bố của Ninh Đà Đức vốn là trưởng thôn của Thôn Long Giang, nhưng vì là người có đạo đức, một đường thăng tiến, vào năm Ninh Đà Đức 6 tuổi liền chuyển nhà lên thành phố, kể từ đó, Lâm Phiên Phiên chưa từng gặp lại Ninh Đà Đức, cũng chính là tên béo lúc nhỏ này. Thoáng một cái, đã 12 năm rồi, giờ gặp lại, có thể lờ mờ nhìn thấy trên người của Ninh Đà Đức vẫn còn vài phần đáng yêu của tên béo ngày nào. Ninh Đà Đức thật thà cười một cái, vò đầu nói: “Bố tôi nói giới quan lại đen tối, thực sự không muốn cùng một giuộc với họ, mấy năm trước đã từ chức về làm kinh doanh rồi, vài năm nay cũng thật sự đã mang đến cho ông ấy thành tựu lớn ở trong giới thương nghiệp, nhưng con người ta già đi thường hay nhớ về chuyện xưa, cho nên hai tháng trước bố tôi lại xây một căn biệt thự ở Thôn Long Giang, thỉnh thoảng cả nhà về đây một chuyến, lần này thì không, tôi cũng chỉ mới về hôm qua, nghe tin cậu cũng về, nên tôi lập tức đến thăm cậu. Nghe thấy những lời đó, Lâm Phiên Phiên gật gật đầu vô cùng ngưỡng mộ, “Gia đình cậu thật là hạnh phúc!” Ngay lập tức, hai người liền cậu một câu, tôi một câu nói chuyện vô cùng sôi nổi. Bên cạnh, bà Lâm thấy cảnh này, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đặc biệt ấm áp, xem ra lần làm mối này của dì Mã không tệ lắm, có được Ninh Đà Đức con của gia đình giàu có hào sảng như vậy làm con rể, những báo đáp sau này mà bà nhận được chắc chắn là không thể tưởng tượng được. Lâm Phiên Phiên không hề biết những suy tính ở trong lòng bà Lâm, gặp lại Ninh Đà Đức, cô hoàn toàn chỉ dùng thái độ đối với người bạn chơi cùng mình thời thơ ấu để nói chuyện, lại thêm tâm trạng mấy ngày hôm nay cứ mãi phiền muộn, gặp lại người bạn thân thời thơ ấu, khó tránh sẽ có cảm giác vô cùng thân thiết. Thế là ngày hôm ấy, Ninh Đà Đức liền ở lại Lâm gia ăn xong cơm trưa, mới lưu luyến không rời mà về nhà. Và những ngày sau đó, mỗi ngày đều vui vẻ chạy đến Lâm gia, mỗi lần đều ở lại vài tiếng đồng hồ, còn tranh làm việc giúp Lâm Phiên Phiên. Bà Lâm đương nhiên là nhìn ra tâm tư của Ninh Đà Đức, thế nhưng chỉ mình bản thân Lâm Phiên Phiên lại không hề thấy. Bởi vì trong lòng của cô chỉ mãi coi Định Đà Đồng là cái tên béo thò lò mũi xanh thường thích theo sau lưng cô, tự nhiên mà vậy, cô cũng tưởng rằng trong lòng Định Đà Đồng cũng chỉ coi cô là người chị lớn luôn đưa cậu chạy nhảy khắp núi đồng. Ngày hôm nay, sau khi Ninh Đà Đức đưa Lâm Phiên Phiên đi thăm quan biệt thự của nhà cậu, ông Lâm cuối cùng cũng không nhịn được mà kéo bà Lâm ra, nói: “Mẹ Phiên Phiên này, bà nói xem cái cậu Ninh Đà Đức này có phải là bà cố tình dẫn đến không?” Bà Lâm không cho là đúng, nói: “Câu này của ông là có ý gì, tôi chỉ là muốn giúp con gái được gả vào một gia đình tốt, đến miệng của ông tại sao lại thành gây ra thị phi vậy, không biết tốt xấu.” Ông Lâm cau mày, “Chuyện của con cái bà không thể để nó tự mình quyết định sao, cứ phải lôi kéo làm gì cho tốn sức, tôi phải nói với bà rằng, nếu như Phiên Phiên không thích Ninh Đà Đức, bà trăm phương nghìn kế cũng không được cưỡng ép, nếu không, đừng trách tôi trở mặt với bà.” Nói xong, bèn vác cuốc lên đi ra đồng làm việc luôn. Nhiều khi, ông ấy thà cực khổ làm việc ở đồng ruộng cũng không muốn ở cùng một chỗ với bà Lâm. Mấy chục năm nay đều như vậy. Nhìn theo bóng lưng ông Lâm rời đi, bà Lâm cắn chặt răng, trong lòng vô cùng tức giận, mỗi lần, chỉ cần là việc liên quan đến Giang Sa và Lâm Phiên Phiên, người bạn già bình thường đều hiền lành dễ bảo của bà lập tức sẽ trở nên ngang tàn cương quyết, không dễ dàng để bà hăm dạo ầm ĩ. Thế nên, bà Lâm cũng thông minh mà lựa chọn im lặng, không lấy cứng chọi cứng với ông Lâm, sau đó ở sau lưng sử dụng quỷ kế. Lần này, cũng sẽ như thế. Gương mặt già nua của bà Lâm chợt lộ ra một nụ cười quỷ dị. Nhưng mặt khác, Lâm Phiên Phiên sau khi theo Ninh Đà Đức thăm quan biệt thự nhà cậu ấy, mới phát hiện ra, bố mẹ của Ninh Đà Đức đều không có ở đây, cả tòa biệt thự ngoài những vật dụng bày trí xa hoa ra, đều không thấy một bóng người.
|
Chương 138: Động phòng trước đi
“Đà Đức, bố mẹ cậu sao không ở đây vậy?” Lâm Phiên Phiên quay lại hỏi Ninh Đà Đức. Hôm nay cô đến vốn dĩ còn muốn chào hỏi bố mẹ của Ninh Đà Đức, năm xưa lúc bố của Ninh Đà Đức còn làm trưởng thôn Thôn Long Giang, đã làm không ít chuyện cho Thôn Long Giang, những điều này, đến bây giờ Lâm Phiên Phiên vẫn còn ghi nhớ trong lòng. “Bố mẹ tôi hôm nay về thành phố rồi.” Ninh Đà Đức trả lời như thật. Lâm Phiên Phiên hứ nhẹ lên một tiếng tỏ vẻ có chút thất vọng, sau đó cũng không để ý nữa, bèn đi lên ban công tầng hai ngắm phong cảnh xung quanh. “Lâm Phiên Phiên……” Ninh Đà Đức bước đến gần Lâm Phiên Phiên, thoáng hiện lên chút căng thẳng, đôi tay bụ bẫm xe xoắn áo một hồi, ngập ngừng ấp úng giống như muốn nói điều gì, “Hả?” Lâm Phiên Phiên ngờ vực quay đầu lại, nhìn về phía Ninh Đà Đức, “Đà Đức, có phải cậu có chuyện gì muốn nói?” “Tôi…..” Gương mặt trắng ngần mũm mĩm của Ninh Đà Đức đột nhiên đỏ hết lên, do dự hồi lâu, cuối cùng cắn răng, nói to: “Tôi… Tôi thích cậu! Cậu gả cho tôi, làm vợ tôi được không?” Lâm Phiên Phiên đơ ra một lúc, ngay sau đó cười phá lên, “Đà Đức, cậu đừng có đùa như vậy với tôi….” “Tôi không nói đùa, tôi rất nghiêm túc.” Ninh Đà Đức không tránh khỏi bị gương mặt không tin tưởng đó của Lâm Phiên Phiên làm tổn thương, tự nhiên nhớ lại những lời bà Lâm dặn dò cậu, dứt khoát hạ quyết tâm, duỗi tay ra, hai tay ôm chặt lấy Lâm Phiên Phiên, vội vàng nói: “Lâm Phiên Phiên, làm vợ tôi nhé, cả đời này tôi sẽ đối xử tốt với cậu, chúng ta động phòng trước đi được không, ngày mai lập tức đến cục dân chính làm giấy đăng kí kết hôn….” Nói xong, đôi môi dày của cậu liền tiến sát đến đôi môi mềm mịn của Lâm Phiên Phiên, động tác vụng về ngây ngô. “Ninh Đà Đức, cậu buông tôi ra….” Lâm Phiên Phiên bị hành động đột ngột đó của Ninh Đà Đức làm giật nẩy mình, đặc biệt là cái câu động phòng trước của Ninh Đà Đức càng làm cô toàn thân run rẩy. “Tôi không buông, tôi thật sự rất thích cậu, Lâm Phiên Phiên, từ nhỏ tôi đã thích cậu rồi, mấy năm nay vì trong lòng tôi chỉ luôn có cậu, bạn bè đều yêu đương hết cả rồi, duy nhất chỉ có mình tôi là chưa yêu……” Ninh Đà Đức vội vàng bộc bạch. Mặc dù cậu chưa từng trải qua sự đời, thế nhưng cũng là một cậu thanh niên cường tráng 19 tuổi, chuyện giữa nam nữ coi như chưa từng trải qua, thế nhưng dưới sự xúi bậy của một vài người bạn hư hỏng ở bên cạnh cũng được xem không ít phim người lớn, đối với cơ thể của phụ nữ vốn dĩ luôn tồn tại tưởng tượng và ham muốn tươi đẹp vô hạn. Lúc này, Lâm Phiên Phiên đang bị cậu ta ôm chính diện mặt đối mặt, mùi hương cơ thể và những thứ mềm mại thuộc về giới nữ, lập tức khêu gợi lên lửa dục kìm nén bên trong bấy lâu của cậu ta, thế là, thiếu niên trẻ tuổi lại bắt đầu không cần chỉ dạy cũng có thể biết mà xé hết quần áo ở trên người Lâm Phiên Phiên ra. Nhưng lại không biết, hành động đó của cậu ta đã khiến cho Lâm Phiên Phiên nhớ lại cái đêm u ám bị tên dã thú Hoắc Mạnh Lam cưỡng hiếp trong con hẻm, cô ấy thực sự chỉ muốn quên đi cơn ác mộng ấy. “Đừng!” Trong sự kích động cực độ ấy, Lâm Phiên Phiên như phát điên lên, cắn vào phần thịt trên vai Ninh Đà Đức, vừa dữ tợn lại vừa mạnh. “A!” Ninh Đà Đức đột nhiên thảm thiết kêu lên, theo bản năng buông bàn tay đang giữ Lâm Phiên Phiên ra, tuy rằng trên người anh ta toàn là mỡ, thế nhưng chỉ cần là thịt thì sẽ đau thôi. Còn Lâm Phiên Phiên nhân lúc Ninh Đà Đức bỏ tay ra liền dùng lực đẩy mạnh Ninh Đà Đức một phát, kết quả… Lúc đó hai người đang đứng ngoài ban công tầng hai, mà biệt thự này của nhà Ninh Đà Đức vì muốn giữ mỹ quan nên lan can ngoài ban công xây khá thấp, Lâm Phiên Phiên lại đẩy mạnh như vậy, Ninh Đà Đức lại đang gào khóc vì bị đau như thế lấy sức đâu ra mà khống chế cái thân hình béo ú ấy nữa, hắn lập tức lùi mạnh về phía sau mấy bước, kết quả hai chân vấp vào lan can, còn nửa thân trên lao xuống phía dưới ban công. “A!” “A!” “A!” Ba tiếng kêu chói tai đồng thời vang lên. Một tất nhiên là của Ninh Đà Đức, phát hiện ra bản thân sắp ngã xuống rồi, hắn không bị dọa chết khiếp mới lạ. Một là của Lâm Phiên Phiên, nhìn Ninh Đà Đức bị chính mình đẩy ngã xuống, cô ấy cũng bị hù đến ngẩn người ra rồi. Còn tiếng kêu thứ ba lại là… của bà Lâm. Bởi vì trước đó, bà Lâm đang núp dưới bồn cỏ dưới tầng một, nhìn thấy cơ thể Ninh Đà Đức như diều đứt dây lao xuống từ ban công tầng hai, bà ấy cũng chẳng nghĩ được nhiều liền chạy vào trong trốn, cái mặt già ấy bị dọa tái mét cả đi. “Tùm!” Không ngờ tiếng va đập của cơ thể xuống nền đất xi măng trong tưởng tượng ấy trái lại lại là tiếng kêu nặng nề của một vật khổng lồ bị rơi xuống nước. Lâm Phiên Phiên thò đầu xuống nhìn, lúc đó trái tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực của cô mới bình tĩnh trở lại. Hóa ra, phía dưới ban công… lại là một hồ bơi nhân tạo. May mà Ninh Đà Đức rơi xuống hồ bơi, một lát sau đã thấy anh ta ngoi lên khỏi mặt nước, trừ sắc mặt hơi nhợt nhạt ra thì anh ta không hề bị thương ở đâu. Lâm Phiên Phiên thở phào một hơi, nếu mà Ninh Đà Đức bị cô đẩy xuống tầng ngã chết, vậy thì hậu quả khó mà lường được. Thấy Ninh Đà Đức không bị làm sao, Lâm Phiên Phiên chỉ sợ lại bị anh ta quấy rầy, chẳng kịp nghĩ đến chuyện giải thích với bà Lâm, liền bỏ chạy ra khỏi biệt thự Ninh gia. Còn bà Lâm sau khi thấy Ninh Đà Đức không bị sao cả, lại trở về với bản mặt cũ, hận gạo không thể nấu thành cơm, mắng: “Cơ hội tốt như thế mà cậu cũng để vuột mất được, cậu thật sự làm người mẹ vợ tương lai này thất vọng.”
|
Chương 139: Khúc dạo đầu của âm mưu
Ninh Đà Đức ngẩng khuôn mặt nhợt nhạt vô tội lên, ngửa mặt nhìn về phía bà Lâm đang đứng, buồn rười rượi đáp: “Thím Ninh, cháu nghe lời thím nên mới dùng biện pháp mạnh với Lâm Phiên Phiên, cháu thực sự không muốn miễn cưỡng cô ấy, lần này thì lợn lành chữa thành lợn què rồi, sau này cô ấy chắc chắn sẽ không thèm để ý đến cháu nữa.” Đúng vậy, chiêu cay độc “động phòng trước kết hôn sau” lần này đích thị là chủ ý của bà Lâm, nhưng bà Lâm lại chẳng thấy có gì là sai cả, đáp: “Còn không phải là vì cậu hay sao, cậu nhìn cậu xem, người thì toàn mỡ, tuy không phải xấu nhưng cũng không đến mức đẹp trai, con bé Phiên Phiên nhà tôi làm sao có thể nhìn trúng cái thân hình béo ú như cậu được, vậy nên cậu chỉ có thể để gạo nấu thành cơm trước, đến lúc đó nó không gả cho cậu cũng được.” Ninh Đà Đức muốn khóc cũng không được, “Bây giờ gạo chẳng nấu được thành cơm, ngược lại trộm gà không được còn mất mất nắm gạo, nếu không phải có cái hồ đầy nước này, chỉ sợ cái mạng này của cháu cũng chẳng còn nữa ấy.” Bà Lâm nghiến răng, do dự trong chốc lát, đáp: “Tôi chỉ hỏi cậu, có muốn cưới con bé Phiên Phiên nhà tôi không?” “Đương nhiên là muốn rồi.” Ninh Đà Đức chẳng cần nghĩ, đáp lại không chút do dự. “Vậy được, tối nay cậu cứ để cổng mở, còn cậu, chỉ việc ngồi đợi trong phòng ngủ, tôi tự biết cách khiến cho con bé Phiên Phiên nhà tôi chủ động đến tìm cậu.” Ánh mắt bà Lâm vô cùng kiên định, nói xong liền quay người rời đi. Để lại Ninh Đà Đức vẫn đang ngơ ngác dưới hồ bơi, cậu ta thực sự không hiểu tại sao bà Lâm có thể nói một cách tự tin như thế, có điều,… cậu ta vẫn nghe lời bà Lâm, mở toang cánh cổng biệt thự… Trăng thanh gió mát, sao dày đặc! Bầu trời đêm ở nông thôn đặc biệt yên tĩnh, tiếng ếch nhái lúc kêu lúc không, tuy ồn ào nhưng lại tôn lên ánh trăng, màn đêm và sự yên tĩnh của nơi đây. Ông Lâm cởi áo khoác ngoài ra, đang định lên giường đi ngủ, bà Lâm lại đẩy ông Lâm một cái, nói: “Ông nó này, ông còn chưa uống nước đâu!” Mỗi tối trước khi đi ngủ, ông Lâm đều uống một ngụm nước, đó là thói quen trướt miệng và dạ dày của ông. Ông Lâm ngờ vực nhìn sang bà Lâm, ngày thường khi ông uống nước, bà Lâm đều nói kháy ông, nói ông toàn nửa đêm dậy đi vệ sinh là vì uống nước trước khi đi ngủ, dạo nọ còn không cho phép ông uống nước chỉ vì nửa đêm ông dậy sẽ khiến bà tỉnh giấc, thế nhưng hôm nay lại… Bà Lâm bị ông Lâm nhìn như thế có hơi chột dạ, nhưng vẫn cầm cốc nước để vào tay ông Lâm, cố làm ra vẻ như không có chuyện gì, nói: “Tôi sợ giờ ông không uống nước, nửa đêm khát lại dậy, đến lúc ấy lại khổ, uống mau đi, uống rồi ngủ cho ngon.” Ông Lâm cũng lười hỏi, cầm cốc nước uống ngụm nhỏ, kết quả…vừa nằm xuống giường chưa đến một phút đã ngủ say rồi, bà Lâm thấy vậy, trên mặt lộ rõ nụ cười đắc ý, liền lắc mạnh ông Lâm mấy phát, xong lại gọi mấy tiếng liền, sau khi xác nhận ông Lâm đã ngủ say rồi, bà Lâm liền xuống giường mặc quần áo, bê từ trong bếp ra một bát thuốc sớm đã chuẩn bị sẵn đến gõ cửa phòng Lâm Phiên Phiên. Lúc này, Lâm Phiên Phiên đang ngồi co ro trên giường hai tay ôm đầu gối, nước mắt lưng tròng. Cô ấy thực sự rất nhớ rất nhớ rất nhớ Sở Tường Hùng. Nhớ lông mày của anh, nhớ đôi mắt của anh, nhớ khuôn mặt anh, nhớ sự dịu dàng ôn hòa của anh, nhớ tất cả những gì thuộc về anh, nhớ đến nỗi tâm can cô đều nhói đau, đến nỗi nước mắt lưng tròng mà cũng không hề hay biết. Âm thanh gõ cửa của bà Lâm đột nhiên vang lên trong đêm khuya thanh vắng, Lâm Phiên Phiên sợ hãi ngẩng đầu lên, cô đang như chim sợ cành cong, theo bản năng căng thẳng hỏi: “Ai vậy?” “Là mẹ.” Giọng nói của bà Lâm trong đêm hiện rõ sự hiền hậu. Lâm Phiên Phiên có chút hoang mang, thế nhưng vẫn đứng dậy đi ra mở cửa. Bà Lâm lập tức bưng bát thuốc trên tay bước vào với nét mặt tươi cười, nói: “Mẹ biết hôm nay con ở chỗ Ninh Đà Đức đã bị kinh sợ, đây là canh an thần, con uống đi.” “Mẹ, mẹ…” Lâm Phiên Phiên lại lần nữa kinh ngạc, trong kí ức của cô, bà Lâm chưa bao giờ vui vẻ hòa nhã với cô như vậy. “Thuốc này không đắng, còn ngọt ngọt nữa, rất ngon đó.” Bà Lâm cố ý đánh lạc hướng, nói rồi nhét bát thuốc vào tay Lâm Phiên Phiên. Lâm Phiên Phiên ngơ ngác nhìn bà Lâm tính tình thay đổi đột ngột, mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng bà Lâm nhìn cô với vẻ mặt tha thiết, cô cũng không nỡ từ chối tấm lòng của mẹ mình, thế là nhắm mắt nhắm mũi cố uống một ngụm. Giây phút đó, Lâm Phiên Phiên vẫn tin tưởng bà Lâm, bởi vậy cô dường như không nghi ngờ gì mà nuốt vào bụng, bởi vì phận làm con gái, tuyệt đối sẽ không nghi ngờ mẹ mình sẽ bỏ thuốc vào thuốc của chính con gái mình. Nhìn Lâm Phiên Phiên uống hết sạch chỗ thuốc, nụ cười trên mặt bà Lâm càng thêm hiền hậu hơn, nói chuyện với Lâm Phiên Phiên vài câu sau đó bê chiếc bát thuốc trống không đi ra khỏi phòng. Lâm Phiên Phiên cảm thấy có hơi kì lạ, xoa xoa thái dương, tính tình bà Lâm hôm nay lạ quá. Một lúc sau, Lâm Phiên Phiên đang định tắt đèn lên giường ngủ thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đồ vật vỡ.
|
Chương 140: Bị nhốt chung
Một lúc sau, Lâm Phiên Phiên đang định tắt đèn lên giường ngủ thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đồ vật vỡ. Trong đó có lẫn tiếng của bà Lâm đang cuống cuồng hò hét: “Ông à, ông à, ông đừng đi, ông không thể đi được, quay lại đi...” Nghe thấy những âm thanh ấy, Lâm Phiên Phiên vội vàng bước xuống giường và mở cửa, nhìn thấy bên ngoài căn phòng là cảnh tượng bàn ghế đổ lộn xộn trên mặt đất, bà Lâm vừa tức giận vừa vội vàng đứng giữa phòng, trông bộ dạng ấy cứ như thể vừa bị dọa đến mất hồn. “Mẹ, sao vậy ạ, đã xảy ra chuyện gì sao?” Lâm Phiên Phiên liền chạy lại hỏi. Bà Lâm vừa nhìn thấy Lâm Phiên Phiên thì giống như thấy được sự sống, nắm chặt tay cô, nói: “Không hay rồi, vừa rồi mẹ không nhịn nổi nên đã lỡ miệng nói ra chuyện hôm nay con bị Ninh Đà Đức ức hiếp, bố con vừa nghe đã tức giận đùng đùng xông ra ngoài rồi, nói là phải đi tìm Ninh Đà Đức tính sổ, Phiên Phiên, bây giờ phải làm sao, bố con cũng lớn tuổi rồi sao có thể đánh lại được Ninh Đà Đức đây, từ lần bị ngã cầu thang, sức khỏe của bố con ngày càng yếu, ông ấy tức giận rồi đi tìm người ta,chỉ e có đi mà không có về...” Lâm Phiên Phiên nghe xong ngạc nhiên, “Vậy mẹ còn đứng đây làm gì, mau đuổi theo đưa bố về đi!” Lâm Phiên Phiên chẳng suy nghĩ gì, cứ thế chạy về phía biệt thự của Ninh Đà Đức. Mà không hề để ý rằng khuôn mặt bà Lâm đang nở một nụ cười đầy âm mưu. Nhưng để kế hoạch diễn ra tốt đẹp không có sơ suốt, bà Lâm nhanh chóng đuổi theo sau. Trong lúc tâm trí hỗn loạn, Lâm Phiên Phiên lo lắng cho bố, sự cảnh giác vì thế mà dần hạ thấp, thêm vào đó là sự lãnh đạo vô ý mà có ý của bà Lâm, kết quả cũng giống như những gì mà bà Lâm đã bàn với Ninh Đà Đức, Lâm Phiên Phiên đã bị mẹ mình dụ đến bên ngoài phòng ngủ của Ninh Đà Đức. “Bố...” Lâm Phiên Phiên xông vào phòng của Ninh Đà Đức, cứ nghĩ rằng sẽ nhìn thấy cảnh ông Lâm và Ninh Đà Đức đang đánh nhau loạn xạ, nhưng ai biết rằng, trong căn phòng ngủ ấy chỉ có một mình Ninh Đà Đức đang ngồi ngơ ngẩn trên giường, tay cầm một con dao gọt hoa quả gọt quả táo trong tay. “Lâm Phiên Phiên, em thật sự đến rồi sao!” Ninh Đà Đức vừa nghe thấy giọng Lâm Phiên Phiên, vui mừng không ngớt, vội vàng vứt chiếc dao lên trên chiếc tủ nhỏ ở đầu giường. Lâm Phiên Phiên sững sờ, “Bố tôi đâu.... a.....” Không để cho cô có cơ hội nghĩ thêm bất kì điều gì, bà Lâm cũng đã đuổi đến nơi, liền đẩy mạnh một cái, lúc đó, Lâm Phiên Phiên hét lên kinh sợ, cả người cô bị đẩy vào trong phòng ngủ của Ninh Đà Đức, bà Lâm đóng cửa phòng lại, ngay say đó là tiếng khóa trái cửa. “Mẹ, mẹ làm gì vậy, mau thả con ra...” Lâm Phiên Phiên cuống cuồng, nhìn căn phòng ngủ chỉ còn lại hai người, cô và Ninh Đà Đức, Lâm Phiên Phiên cuối cùng cũng đã hiểu những chuyện vừa xảy ra. Lâm Phiên Phiên vô cùng sợ hãi ra sức đập vào cửa phòng ngủ. Nhưng cho dù cô có đập sưng đôi tay đi chăng nữa, bà Lâm ở bên ngoài cũng không chút động lòng, cười đắc ý, quay người đi về nhà, việc tiếp theo đây, chính là việc của Ninh Đà Đức rồi. Giây phút bà Lâm khóa cửa phòng lại, Ninh Đà Đức cũng đã hiểu ý bà, bỗng nhiên vừa vui mừng vừa hồi hộp, thêm vào đó là một chút sợ hãi. Dẫu sao cũng là một thiếu niên chưa từng trải qua chuyện ấy! “Lâm Phiên Phiên!” Ninh Đà Đức khuôn mặt đỏ ửng bước về phía Lâm Phiên Phiên. “Cậu đừng qua đây, cậu đứng lại cho tôi, không được qua đây! Cậu mà qua đây tôi sẽ hét lên kêu cứu đấy...” Lâm Phiên Phiên hoảng sợ nhìn Ninh Đà Đức, nhưng căn phòng này to như vậy, cô căn bản không cách nào trốn chạy. Biểu cảm của Lâm Phiên Phiên đột nhiên khiến Ninh Đà Đức đau lòng, càng làm trỗi dậy dục vọng của một người đàn ông, ánh mắt nghiêm nghị, đáp: “Vô ích thôi, biệt thự này được xây dựng bằng chất liệu đắt nhất và tốt nhất, hiệu quả cách âm cực kì tốt, cho dù đêm nay cậu có hét khản cổ cũng chẳng có ai nghe thấy đâu.” Lâm Phiên Phiên vừa nghe, khuôn mặt xám ngắt lại. Ninh Đà Đức tiếp tục nói: “Lâm Phiên Phiên, cậu hãy nghe theo lời mẹ cậu đi, hãy làm người phụ nữ của tôi, Ninh Đà Đức tôi thề cả cuộc đời này chỉ yêu một mình cậu, chỉ đối tốt với mình cậu, hơn nữa gia đình tôi lại giàu có như vậy, sau này sơn hào hải vị, đeo vàng đeo bạc, biệt thự hào hoa, cậu muốn gì cũng có, nếu lấy tôi, cậu nhất định sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này.” Chưa nói dứt lời, cơ thể béo ú ấy đột nhiên xông lại, nhào về phía Lâm Phiên Phiên đang nép vào cánh cửa. “A...” Lâm Phiên Phiên hét lên trong sự sợ hãi, trong vô thức cơ thể dựa vào sau cơ thể của Ninh Đà Đức. Ninh Đà Đức thực sự quá béo, cử động không được linh hoạt, nhưng căn phòng lại rộng như thế, Lâm Phiên Phiên cũng biết rằng, không thể lần nào cũng tránh được Ninh Đà Đức, đột nhiên, cô vô tình nhìn thấy con dao gọt hoa quả mà Ninh Đà Đức để ở chiếc tủ trên đầu giường. Ngay sau đó, Lâm Phiên Phiên như một người đối mặt với tuyệt vọng nhìn thấy tia sáng cuối cùng, không còn do dự gì nữa, Lâm Phiên Phiên ngay lại nắm lấy con dao ấy, dơ thẳng về phía Ninh Đà Đức-người vẫn đang đầy dục vọng, hét to: “Đứng lại, cậu còn qua đây, tôi sẽ giết cậu.”
|