Tổng Tài Lẳng Lơ Tình Yêu Xấu
|
|
Chương 211: Thật sự điên rồi
Tiếng gọi kêu cứu của bà Lâm lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người ngoài hành lang, Hứa Thịnh nấp trong bóng tối lặng lẽ quan sát mọi chuyện, thời khắc này là lúc thích hợp để anh xuất hiện, nét mặt đầy lo âu bước về phía giường bệnh, sau đó, chẳng nói lời nào, rút trong túi áo ra một ống tiêm, tiêm vào gáy của Lâm Phiên Phiên. Khi thuốc trong ống tiêm đã ngấm vào cơ thể, Lâm Phiên Phiên không còn điên cuồng cắn Tường Hùng nữa, cô nằm yên lặng, tay chân mềm nhũn, hai mắt nhắm lại, yếu ớt ngã vào lòng Tường Hùng, dáng điệu đó giống như đột nhiên chìm vào giấc ngủ vậy. “ Cậu đã làm gì cô ấy?” Hành động của Hứa Thịnh thật sự quá nhanh, Tường Hùng không kịp ngăn cản, chỉ có thể hỏi trong sự lo lắng. “ Cậu đừng lo, tôi chỉ tiêm thuốc an thần cho cô ấy thôi, như vậy có thể khống chế được bệnh tình của cô ấy.” Hứa Thịnh trả lời với vẻ mặt đầy nghiêm túc, khi nhìn thấy trên người Tường Hùng toàn vết cào, cắn, lại nói tiếp: “ Cậu bị cô ấy làm cho bị thương đến mức này rồi, mau ra ngoài để tôi xử lý vết thương.” “ Không, tôi không muốn rời xa cô ấy, cậu muốn xử lý thì xử lý tại đây đi.” Sở Tường Hùng nhìn Lâm Phiên Phiên nằm bình thản trên giường bệnh, mặc dù đã qua cơn hôn mê, nhưng anh vẫn muốn trông nom bên cô ấy. Hứa Thịnh không thắng nổi được sự cố chấp của Tường Hùng, chỉ đành đợi Sương Sương và mẹ Lâm vào trước, sau đó kêu người mang thuốc sát trùng để xử lý những vết thương đã thâm tím trên người Sở Tường Hùng. “ Cô chú à, cháu còn phải sang viện khác thăm em cháu, cháu xin phép đi trước, ngày mai cháu sẽ lại đến thăm Lâm Phiên Phiên.” Lâm Sương Sương nhìn đồng hồ, mọi ngày đến giờ này cô đều đến thăm em trai là Lâm Bằng Bằng, và em trai cô ngày nào cũng đợi cô đến, vậy nên cô không thể không đi. Bố Lâm khẽ gật đầu, “ Ừ, cháu về đi, gửi lời hỏi thăm hỏi thăm của cô chú đến em trai cháu nhé”. Lúc này, Hàn Phiêu đột nhiên nói với Lâm Sương Sương, “ Tớ đi cùng cậu đến thăm Bằng Bằng, cũng đã một tháng thôi qua kể từ lần trước đi thăm nó rồi.” Là bạn bè với Lâm Sương Sương mấy năm trời, Hàn Phiêu và Lâm Bằng Bằng quen biết nhau cũng là chuyện rất tự nhiên, thằng bé đó có vẻ cũng rất quý anh. Dù sao anh tiếp tục ở lại đây cũng chẳng có tác dụng gì, cho dù Lâm Phiên Phiên tỉnh lại hay vẫn hôn mê cũng không đến lượt anh lo lắng. “Vậy cũng được, đi thôi!” Lâm Sương Sương tự hiểu được rằng trong lòng Hàn Phiêu đang rất khó chịu, nên khẽ cười rồi gật đầu, hai người cùng nhau rời khỏi bệnh viện. Lâm Sương Sương và Hàn Phiêu vừa về, mẹ Lâm cũng ngồi không vững, giơ tay bám lấy vai của ông Lâm, nói: “ Phiên Phiên nhập viện, Nhất Phạm và Mận Mận có lẽ vẫn chưa biết, vả lại ở đây cách chỗ hai đứa nó ở cũng gần, tôi đi nói với chúng nó một tiếng.” Nói rồi, đứng dậy bước đi. “Đứng lại!” Ông Lâm mặt tối sầm lại, ý đồ của bà Lâm, ông sao mà không biết được, trách móc nói: “ Bà không muốn ở đây chăm Phiên Phiên, tôi cũng chẳng buồn quản bà, nhưng mà, bệnh tình Phiên Phiên không nhất thiết phải nói với hai đứa nó. Tôi cũng không cho phép hai đứa chúng nó đến đây làm phiền tới Phiên Phiên. Bà đi đi.” “Được thôi, tôi đi, tôi tất nhiên sẽ đi rồi, nó cũng chẳng phải con gái của tôi, tôi việc gì phải chăm sóc nó.” Bị ông Lâm nhìn trúng ý đồ, bà Lâm quả nhiên nổi giận đùng đùng, quay người bỏ đi. Khó khăn lắm mới lên thành phố một lần, bà đương nhiên là muốn cùng Lâm Tinh Tinh đi dạo phố mua đồ, muốn biết thành phố có nhiều thứ ra sao, chứ không muốn lãng phí thời gian trong cái bệnh viện kia. Nhìn bóng lưng bỏ đi trong tức giận của bà Lâm, ông Lâm lắc đầu, trong mắt tràn đầy nỗi thất vọng. Đi ư, được thôi, dù sao bà Lâm ở lại đây, cũng chỉ khiến ông càng thêm ngột ngạt. Thế là, hai người đàn ông yêu Lâm Phiên Phiên nhất trên đời, ông Lâm và Sở Tường Hùng thay nhau, luân phiên chăm sóc Lâm Phiên Phiên. Ông Lâm phụ trách ban ngày, bởi vì ban ngày Sở Tường Hùng phải đi làm, còn Sở Tường Hùng, đảm nhận việc trông nom vào bên đêm. Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã mười ngày trôi qua. Trong mười ngày đó, Lâm Phiên Phiên có ăn, có uống nhưng không hề nói một lời nào. Từ sáng đến tối, chỉ nằm trên giường bệnh, chẳng buồn động đậy, đôi mắt vô hồn nhìn lên khoảng trống của trần nhà, không một tiêu điểm cụ thể. Ai gọi, cô cũng không trả lời. Dáng điệu đó, giống như người thực vật vậy. Sở Tường Hùng và ông Lâm ngày đêm trò chuyện với Lâm Phiên Phiên, dùng tranh để Lâm Phiên Phiên nói chuyện với họ, nhưng Lâm Phiên Phiên chỉ nín thinh. Sở Tường Hùng đã không ít lần hoài nghi rằng sức khỏe của Lâm Phiên Phiên có vấn đề, nhưng Hứa Thịnh nói của cô phục hồi rất nhanh, vấn đề của cô ấy là ở Tiên Phong. Nói trắng ra __ Lâm Phiên Phiên điên rồi. Sở Tường Hùng không tin, nhưng dáng vẻ bất động của Lâm Phiên Phiên, rõ ràng là đến anh cũng chẳng thể nhận ra được nữa rồi, anh bất lực, chỉ đành mời bác sĩ tâm lý ngày trước của Lâm Phiên Phiên đến, nhưng dù cho bác sĩ tâm lý có giỏi thế nào, đối diện trước một bệnh nhân không nói, không động đậy gì như này, thì cũng chẳng chắc là có thể chữa trị được.
|
Chương 212: Sự bức ép trong cơn điên
Buổi chiều, người đến bệnh viện khám bệnh vẫn rất đông. Một bóng dáng cao ráo mảnh mai, đeo giày cao gót, sải những bước tự tin, quyến rũ, vừa xuất hiện ở hành lang bệnh viện đã thu hút mọi ánh nhìn của sự ngưỡng mộ. Nét mặt của Mạc Tiểu Vang ánh lên nụ cười tự tin và kiêu ngạo, những ánh mắt bao quanh như thế này, cô sớm đã quá quen rồi. Theo như thông tin mà Hứa Thịnh cung cấp, cô đi thẳng về phía giường bệnh của Lâm Phiên Phiên. Lâm Phiên Phiên tỉnh dậy, mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ treo trên tường, miệng không nói một lời nào, còn ông Lâm người đáng ra nên ở bên giường bệnh của Lâm Phiên Phiên lúc này đã ra ngoài mua đồ ăn rồi. Thế là, vị khách không mời mà đến - Mạc Tiểu Vang, cứ thế tùy tiện đi lại gần giường bệnh của Lâm Phiên Phiên. Nhìn nét mặt nhợt nhạt của cô trên giường bệnh, khóe miệng của Mạc Tiểu Vang khẽ nở nụ cười đầy giễu cợt: “Lâm Phiên Phiên, tôi đến thăm cô đây, nghe nói cô điên rồi, là thật ư?” Đáng tiếc, Lâm Phiên Phiên không chút phản ứng, đôi mắt vẫn đăm chiêu nhìn vào chiếc đồng hồ trên tường. “Lẽ nào là thật sao?” Mạc Tiểu Vang không thể kiên nhẫn được nữa, cau mày nhăn nhó, lập tức tức giận, tiến sát lại gần phía Lâm Phiên Phiên, ánh mắt giận dữ, nói: “Cô đừng giả vờ nữa, cô cho rằng cô như này có thể làm Sở Tường Hùng vì áy náy mà chăm sóc cô cả đời sao? Tôi nói cho cô biết, cô nhầm rồi, nhầm to rồi, loại đàn bà điên, đàn ông chỉ muốn tránh xa thôi, lần này, cô tính sai rồi.” Lâm Phiên Phiên mặt vẫn không chút cảm xúc, không hề chớp mắt, dường như không nghe thấy Mạc Tiểu Vang nói gì, “Muốn đùa giỡn với tôi ư? Được, vậy cứ tiếp tục đùa giỡn đi, cô có tin rằng tôi có thể làm cô điên thật sự không?” Mặt của Mạc Tiểu Vang đột nhiên nở một nụ cười ma quái, sau đó, giọng điệu nham hiểm nói: “Cô có biết Sở Lí Thừa tại sao lại đột nhiên muốn làm giám định không? Tôi nói cho cô biết, lúc đó là do tôi và Hoắc Mạnh Lam liên thủ, làm bằng chứng giả! Vậy nên, con của cô là do tôi hãm hại đó, sao nào, nghe được tin này có thấy chấn động không?” Người đang ở trong trạng thái Tiên Phong bất ổn, nên tránh để bị kích động, Mạc Tiểu Vang chính là cố ý muốn kích động Lâm Phiên Phiên, nếu làm cho Lâm Phiên Phiên điên thật đương nhiên là chuyện tốt, nếu vẫn chưa hoàn toàn điên thật, cô ta tất nhiên cũng không ngại thêm dầu vào lửa. Quả nhiên, Lâm Phiên Phiên vừa nghe thấy Mạc Tiểu Vang nhắc về chuyện của đứa bé, lập tức phản ứng, ánh mắt đờ đẫn khẽ rời khỏi chiếc đồng hồ treo trên tường, hướng về phía gương mặt xinh đẹp của Mạc Tiểu Vang, con ngươi trào lên sự căm phẫn tột độ. “ Vẫn biết phản ứng ư, xem ra cô vẫn chưa điên.” Mạc Tiểu Vang nhíu mày không mấy vui vẻ. Hôm nay cô ta đến đây, chủ yếu là để xác thực xem Lâm Phiên Phiên có bị điên thật hay không, bây giờ nhìn thấy, bệnh tình của Lâm Phiên Phiên không nghiêm trọng như người ngoài đồn thổi, nghĩ đến đây, Mạc Tiêu Vân không giữ được kiên nhẫn nghiến răng ken két. Giơ tay lên, ngón trỏ vuốt vuốt lên khuôn mặt trắng bệnh, nhẵn bóng của Lâm Phiên Phiên, móng tay u ám lạnh lùng cào một vết xước dài lên mặt của cô, Mạc Tiểu Vang nham hiểm nói: “Cô không điên thì đã sao? Cô biết được chân tướng thì đã sao? Cô hoàn toàn chẳng thể làm được gì tôi cả. Tôi nói cho cô biết, bây giờ tôi khiến cô mất con, bước tiếp theo tôi sẽ khiến cô mất đi Tường Hùng. Cô có biết đêm hôm cô phẫu thuật, cả đêm hôm đó Tường Hùng và tôi đã làm gì không? Chúng tôi...” Mạc Tiểu Vang vẫn chưa nói hết câu, bỗng nhiên hét lên một tiếng kinh động. Bởi vì, Lâm Phiên Phiên vừa đột nhiên cắn lên ngón lúc nãy đã cào lên mặt cô. Lâm Phiên Phiên dùng lực ra sức cắn, điên cuồng như một con sói bị thương, khiến người khác kinh sợ. “Á... Tay của tôi, Á, đau... Đau chết mất... cứu mạng, cứu mạng...” Mạc Tiêu Vân ngay tức khắc đau đớn đến mức mặt như tro nguội, kêu rít không ngừng, cô ta muốn rút tay ra khỏi miệng của Lâm Phiên Phiên, nhưng hàm răng của Lâm Phiên Phiên không chút dịch chuyển, cảm giác như đã cắn hẳn vào da thịt, thậm chí vào cả xương cốt. Những giọt máu tươi theo miệng của Lâm Phiên Phiên chảy ra ngoài, và tất nhiên là máu của Mạc Tiểu Vang. Tiếng kêu hét của Mạc Tiểu Vang lập tức thu hút các bác sĩ và y tá. Tuy nhiên, cho dù bọn họ có khuyên ngăn, lôi kéo thế nào, Lâm Phiên Phiên cũng không chịu buông tha, vẫn ra sức nghiến cắn, con ngươi tràn đầy sự tức giận khác hoàn toàn với hình ảnh Lâm Phiên Phiên ngày thường dịu dàng, thuần hậu. Sự thù hận và căm tức đó, chẳng khác nào muốn cắn đứt ngón tay của Mạc Tiểu Vang.
|
Chương 213: Vui đến phát khóc
Cho đến khi Hứa Thịnh xuất hiện, trấn tĩnh trở lại, Lâm Phiên Phiên mới hoàn toàn yên lặng, mắt nhắm chặt, tuy nhiên, vẫn không chịu buông tha cho Mạc Tiểu Vang, ngang bướng đến mức khiến người khác kinh ngạc. Hứa Thịnh chỉ còn cách cạy 2 hàm răng của Lâm Phiên Phiên ra, Mạc Tiểu Vang lúc này mới được cứu, nhưng ngón tay của cô ta, vẫn đau nhức dữ dội. Mạc Tiểu Vang đã đau đến tận xương tủy, những vẫn không cam chịu, giơ tay muốn đánh trả Lâm Phiên Phiên “Cô quậy đủ rồi đó.” Hứa Thịnh không chần chừ tóm lấy Mạc Tiểu Vang, lạnh lùng nói: “Ngón tay của cô, nếu không kịp thời xử lý, chỉ e là sẽ bị tàn phế, cô tốt nhất đừng ở lại đây nữa.” Người con gái trong lòng của Hứa Thịnh, nếu muốn làm hại thì cũng chỉ mình anh được phép làm hại, người khác, đừng hòng chạm đến 1 sợi tóc của cô. Và anh ta, thực sự đã làm như vậy. Lúc này, ông Lâm mua đồ ăn từ bên ngoài trở về, ông chưa kịp hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng xuất phát từ tình yêu của một người cha, việc đầu tiên mà ông làm là vội vàng chạy lại bảo vệ Lâm Phiên Phiên. Mạc Tiểu Vang tự nhận thức được nếu bản thân vẫn tiếp tục gây chuyện sẽ chẳng có lợi gì, đành để hai người y tá dẫn ra khỏi phòng bệnh. Lần này, cô ta bị thiệt nặng rồi! Mạc Tiểu Vang cắn răng uất hận, cô ta quyết sẽ không chịu để yên chuyện này. Còn về phía Lâm Phiên Phiên, kể từ sau lần Mạc Tiểu Vang đến đó, cô càng ngày càng trầm lặng, trầm lặng đến mức khiến người khác sợ hãi. Hôm đó, Mạc Tiên Lầu cũng đột nhiên đến bệnh viện, có điều, anh chỉ một mực đứng ngoài cửa sổ, lặng lẽ nhìn Lâm Phiên Phiên, đứng nửa tiếng đồng hồ, anh không nói lời nào mà ra về. Hứa Thịnh nhìn thấu vào đáy mắt đó, trong lòng âm thầm nhận ra. Người đàn ông để ý Lâm Phiên Phiên, không chỉ có một mình Hứa Thịnh! Mạc Tiên Lầu rời khỏi bệnh viện, trùng hợp gặp Lâm Sương Sương, nhưng giữa họ cũng chẳng thân thiết gì, bởi họ chỉ mới gặp nhau đôi ba lần. hai người mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu, xem như là một lời chào. Khi Lâm Sương Sương vào thăm Lâm Phiên Phiên, ông Lâm vẫn ở đó, sự vất vả, lao tâm suốt mười ngày qua khiến ông Lâm gầy đi trông thấy. "Chú à, Phiên Phiên ở đây đã có cháu chăm sóc, chú đi nghỉ chút đi." Lâm Sương Sương lo lắng nói, nhìn ông Lâm, cô không kìm lòng mà nhớ đến bố mẹ của mình, cũng giản dị như vậy, cũng thương con vô bờ bến. Ông Lâm lắc đầu, cười nói: " Chú không mệt, nhưng mà cháu đến cũng tốt, đồ dùng sinh hoạt của Phiên Phiên sắp hết rồi, chú đang định đi mua cho con bé, cháu ở đây thay chú chăm sóc con bé một chút nhé." Lâm Sương Sương gật đầu, "vâng" một tiếng. Đợi ông Lâm đi rồi, Lâm Sương Sương ngồi sát lại, cạnh giường bệnh của Lâm Phiên Phiên, nhìn Lâm Phiên Phiên nằm ngốc nghếch, điên dại, lòng cô đau xót, nước mắt cứ thế trào ra. "Tại sao cậu lại thành ra nông nỗi này chứ, tớ đã nghĩ rằng cậu sẽ hạnh phúc hơn tớ, bởi vì cậu xinh đẹp, cậu tốt bụng, tại sao bây giờ lại biến thành bộ dạng thế này?" Lâm Sương Sương nắm lấy bàn tay lạnh giá của Lâm Phiên Phiên, áp vào mặt, "Bọn họ đều nói cậu điên rồi, không, tớ không tin, cậu là Lâm Phiên Phiên, cậu làm sao có thể điên được chứ, tớ không tin, cậu nói chuyện với tớ đi, tớ chỉ có mình cậu là bạn, từ trước tới giờ chỉ có mình cậu đối xử tốt với tớ, cậu làm sao có thể điên được, không thể nào, tớ không cho phép, tớ không đồng ý..." Sương Sương càng nói càng kích động, cuối cùng nằm gục lên người Lâm Phiên Phiên khóc lớn. Trong lúc đau đớn, hoảng loạn đó, đột nhiên có người khẽ xoa nhẹ trên người cô, Sương Sương giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy, trước mặt cô, Lâm Phiên Phiên vẫn giữ gương mặt thẫn thờ, nhưng ánh mắt lại nhìn cô đầy ấm áp, và tất nhiên, bàn tay xoa lên đầu cô lúc nãy, cũng chính là của Lâm Phiên Phiên. "Phiên Phiên, cậu... Cậu thật sự không hề điên?" Sự kích động lập tức đó của Sương Sương, đến giọng nói còn toát lên sự run rẩy. Lâm Phiên Phiên lắc đầu, giọng nói khàn khàn cất lên câu nói đầu tiên sau mười ngày đã qua, "Tớ không biết, có những lúc tớ rất tỉnh táo, giống như bây giờ này, nhưng có những lúc tớ lại mơ hồ không biết bản thân mình là ai, Sương Sương, tớ nghĩ tớ sắp bị điên thật rồi, tớ không muốn điên, thật sự không muốn..." Mười ngày qua, cô sống trong sự ngờ nghệch, ngốc nghếch, mấy lần đột nhiên tỉnh lại, vậy mà chẳng nói những điều mong muốn, chỉ nghĩ đến việc nằm trên giường chờ chết. Nếu không phải vì tiếng khóc thảm thương của Sương Sương đánh thức tia hi vọng cuối cùng của Phiên Phiên, thì có lẽ giờ này cô đã mãi mãi chìm trong im lặng, mất đi khả năng ngôn ngữ rồi. Nhưng lần này cất tiếng, Lâm Phiên Phiên đột nhiên cảm thấy não cô đã thực sự tỉnh táo trở lại, mọi sự vật, mọi sự việc, trong giờ khắc này, đều thấy rất rõ nét. Nghe thấy giọng nói của Lâm Phiên Phiên, Sương Sương càng thêm kích động, vội vàng nắm lấy tay của Lâm Phiên Phiên, vui đến phát khóc, nói: "Đừng nói những lời ngốc nghếch vậy nữa, không phải bây giờ cậu đã tốt hơn rồi sao, không sao đâu, cậu nhất định sẽ khỏe lại thôi, tớ đi gọi bác sỹ cho cậu, còn phải gọi điện báo cho Sở Tường Hùng và bố mẹ cậu nữa, bọn họ nhất định sẽ vui lắm."
|
Chương 214: Tôi muốn rời đi
“Đừng!” Ai biết được Lâm Phiên Phiên lại bỗng nhiên nắm ngược lại tay của Sương Sương, lắc đầu nói: “Đừng nói với bọn họ! Tớ… tớ chỉ muốn rời xa nơi này. “Sao…cơ?” Lâm Sương Sương kinh ngạc: “Phiên Phiên, cậu muốn đi đâu?” Lâm Phiên Phiên cười ủ rũ: “Đi đâu cũng được, chỉ là không muốn ở lại nơi này nữa.” “Tại sao?” Lâm Sương Sương lo lắng nhìn Lâm Phiên Phiên, cô ấy rất sợ Lâm Phiên Phiên đang nói những lời không bình thường. “Cậu hỏi tớ tại sao ư, có quá nhiều quá nhiều lý do.” Lâm Phiên Phiên lắc đầu bất lực, cô thật sự tổn thương đến thấu tim, lập tức ngước mắt nhìn vào mắt của Lâm Sương Sương, nói: “Sương Sương, cậu tin tớ không?” “Đương nhiên là tin.” Lâm Sương Sương trả lời không chút do dự. Trong lòng Lâm Phiên Phiên tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn cậu! Tớ biết rằng, cho dù vào lúc nào, dù tất cả mọi người đều phản bội tớ, tớ vẫn có người bạn tốt là cậu. Tớ chỉ muốn nói lại một lần nữa, con của tớ không phải là bất ngờ bị sảy, là Sở Lý Tường Hùng - bố của Sở Tường Hùng hại chết. Ông ta sai người đưa tớ lên bàn phẫu thuật, làm thủ thuật chọc nước ối cho tớ, kiểm tra DNA của đứa bé. Kết quả khiến cho tớ bị xảy thai. Nhưng tất cả sự việc đều không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Sở Lý Thừa chỉ là thủ phạm chính, Hứa Thịnh và Hoắc Mạnh Lam là đồng phạm, còn Mạc Tiểu Vang mới là chủ mưu ẩn nấp ở phía sau. Tôi nói như vậy, cậu tin tớ không? Mặc dù hôm đó Mạc Tiểu Vang không hề nói trong toàn bộ sự việc có sự tham gia của Hứa Thịnh, nhưng Lâm Sương Sương cũng không ngốc. Sở Lý Tường Hùng ép buộc cô ấy làm thủ thuật chọc nước ối, nếu không có sự giúp đỡ và sự che giấu sau khi sự việc xảy ra của Hứa Thịnh, Sở Tường Hùng sao có thể không tin tưởng lời của cô ấy! Lâm Sương Sương nghe xong, hoàn toàn bị sốc. Ngay lập tức, cô ấy liên tục gật đầu, ánh mắt kiên định nói: “Tớ tin, tớ đương nhiên tin cậu. Kể từ ngày hôm đó, khi cậu nói con của cậu không phải bất ngờ bị sảy, tớ vẫn luôn tin cậu. Nhưng một mình tớ tin cậu không có tác dụng. Bọn họ đều không tin. Quan trọng nhất là… Sở Tường Hùng cũng không tin.” “Đúng vậy. Ngay cả anh ấy cũng không tin mình.” Lâm Phiên Phiên cười một cách thê lương, cười đến mức nước mắt rơi không tiếng động: “Thù này, Lâm Phiên Phiên tôi nhất định phải báo, nhưng không phải là bây giờ. Hiện tại, có quá nhiều cặp mắt đang ở trong chỗ tối nhìn chằm chằm vào tớ. Bọn họ đều đang mong chờ tớ phát điên. Cho dù đến cuối cùng tớ không bị điên, họ cũng sẽ tàn nhẫn ép tớ phát điên. Bởi vậy, Sương Sương, cậu hãy giúp tôi, giúp tớ rời khỏi nơi này.” Nghe xong những lời này của Lâm Phiên Phiên, Lâm Sương Sương trầm ngâm rất lâu. Sau đó cô gật đầu chắc như đinh đóng cột: “Được, tớ giúp cậu. Nếu đã muốn đi, nhất định phải đi đến một nơi bọn họ không tìm được cậu. Tớ đưa cậu ra nước ngoài có được không?” Lâm Phiên Phiên ngẩn ra một chút. Ra nước ngoài sao? Cô tuy rằng có suy nghĩ rời đi, nhưng chưa từng nghĩ phải rời đi xa như vậy. Nhưng ra nước ngoài cũng tốt. Như vậy bọn họ sẽ không tìm được cô. Nếu không, với thân phận và thủ đoạn như vậy của họ, cô chạy trốn đến thành phố nào cũng vô ích. “Ra nước ngoài thì phải làm hộ chiếu, như vậy cần một chút thời gian. Do đó khoảng thời gian này cậu vẫn chỉ có thể ở trong bệnh viện.” Lâm Sương Sương cẩn trọng nói. Lâm Phiên Phiên ừ nhẹ một tiếng: “Tớ hiểu, tớ biết nên làm như thế nào.” Nếu đã quyết định đi, vậy thì, trước khi đi tuyệt đối không thể lộ ra một chút sơ hở. Hai người lại nói chuyện một chút, sau khi ông Lâm trở lại, Lâm Sương Sương mới rời đi. Lâm Phiên Phiên lại trở về bộ dạng đờ đẫn từ trước. Điểm khác chính là, lúc trước là thật, bây giờ là giả bộ. Ánh sáng nơi khóe mắt nhìn thấy ông Lâm từng đợt bận rộn vì cô thu dọn những vật dụng hàng ngày, thỉnh thoảng còn nói chuyện nhà với cô, Lâm Phiên Phiên bỗng nhiên cảm thấy mình rất quá đáng, rõ ràng cô đã tỉnh nhưng vẫn muốn làm ra vẻ chưa tỉnh. Trời biết, cô muốn nhào vào trong lòng ấm áp đó của cha biết bao nhiêu, gọi ông một tiếng “cha”. Nhưng Lâm Phiên Phiên biết, mình nhất định phải nhẫn nhịn. Cô đã không còn gì rồi, cô không thể nào lại mất đi người cha toàn tâm toàn ý yêu thương cô. Bởi vì Lâm Phiên Phiên lo lắng, một khi tin tức mình không bị điên truyền ra ngoài, những người đó sẽ làm ra những hành động càng điên cuồng hơn để ép điên cô, ví dụ, làm hại người cha thân yêu nhất của cô. Ông Lâm không hề biết Lâm Phiên Phiên lúc này đã tỉnh, ông theo thói quen vừa nói một vài chuyện trong nhà với Lâm Phiên Phiên, trong lòng vẫn vừa đấu tranh liệu rốt cuộc có nên gọi điện cho Giang Sa hay không? Ông Lâm đã băn khoăn về câu hỏi này cả hơn nửa tháng, kể từ ngày đầu tiên Lâm Phiên Phiên sảy thai vào bệnh viện, ông đã bắt đầu băn khoăn. Nói cho cùng, Giang Sa mới là mẹ ruột của Lâm Phiên Phiên. Con gái trở thành bộ dạng như thế này, người làm mẹ ruột có quyền được biết. Nhưng ông Lâm lại lo lắng sau khi Giang Sa biết được sẽ đau lòng lại tổn hại sức khỏe. Hơn nữa, bệnh viện này hoàn toàn là một bệnh viện cao cấp (quý tộc), người ra vào đều là những người trong xã hội thượng lưu. Ông lo lắng một khi Giang Sa đến thăm Lâm Phiên Phiên thì sẽ bị người khác nhận ra. Nếu bởi vì điều này mà mở ra quá khứ Giang Sa vẫn luôn muốn che giấu, từ đó ảnh hưởng đến gia đình hiện tại của bà ấy, vậy ông sẽ phạm phải tội lớn nhất. Vì vậy, nghĩ đi nghĩ lại, ông Lâm đã do dự nửa tháng, vẫn chưa quyết định có nên thông báo cho Giang Sa hay không. Lại không hề hay biết, nếu lần này ông thông báo, vậy cũng sẽ không có trận sóng gió nhận con gái kinh thiên động địa về sau.
|
Chương 215: Khách không mời
Sau khi Lâm Sương Sương rời khỏi bệnh viện liền lập tức gọi điện cho Hàn Phiêu, hai người hẹn gặp nhau sau nửa tiếng. Nhưng khi Lâm Sương Sương muốn đến chỗ đã hẹn trước để đợi Hàn Phiêu, cô lại nhận được điện thoại của Triệu Dân Thường. Hiện tại, Sương Sương không giống như trước kia yêu Triệu Dân Thường đến chết đi sống lại nữa. Cô không phải là thánh nữ, tình yêu của cô không thể không muốn được báo đáp. Còn Triệu Dân Thường vừa hay không hiểu thế nào là báo đáp. Hắn lạnh lùng, không chung thủy, lạm tình, hắn vốn dĩ không hiểu cách yêu một người phụ nữ. Hoặc có thể nói, hắn không để tâm đi yêu bất kỳ người phụ nữ nào, bởi vì hắn chỉ yêu bản thân mình. Dù cho Lâm Sương Sương đã từng có bao nhiêu tình cảm sâu đậm, cũng sẽ bị người không hiểu sự trân trọng như hắn tiêu xài sạch sẽ. Trong điện thoại, những lời Triệu Dân Thường nói khiến cô không có chỗ trống nào để thương lượng. Hắn muốn Sương Sương lập tức quay trở về công ty, giúp hắn bố trí hai người. Sương Sương vốn nghĩ rằng hai người này sẽ là khách hàng lớn của tập đoàn Triệu Thị, nếu không tại sao Triệu Dân Thường nhất định muốn thư ký trưởng cấp cao nhất như cô đích thân đi sắp xếp chứ. Nhưng khi nhìn thấy hai vị khách không mời mà đến, khoảnh khắc đó, Sương Sương cảm giác não mình hoàn toàn dừng lại mọi chuyển động, sững người nhìn hai người với một đống túi lớn nhỏ, quên mất việc phản ứng. Còn hai người này chính là Lưu Từ Nhi và Hắc Tiêu từ thôn Ôn Ôn vội vã vào thành phố. Bụng của Lưu Từ Nhi rất to, đã được gần sáu tháng rồi. Kể từ sau khi cùng cha mình hợp mưu giết hại Tam Mận Từ, Lưu Từ Nhi liền an tâm ở trong nhà ba tháng. Vốn dĩ sau khi Tam Mận Từ chết, cô ta có thể lập tức đến thành phố tìm Triệu Dân Thường, nhưng cô ta là một người phụ nữ rất có tâm kế. Cô ta lo lắng đứa bé nếu chưa đủ tháng, Triệu Dân Thường sẽ bắt cô ta đi phá thai. Nhưng bây giờ, cô ta đã mang thai sáu tháng, đứa bé trong bụng sớm đã thành hình, Triệu Dân Thường chắc sẽ không nhẫn tâm làm vậy. Và thực tế chứng minh cô ta đã cược thắng. Người lạm tình đào hoa như Triệu Dân Thường, phụ nữ bị hắn làm cho mang thai sớm đã vượt quá mười đầu ngón tay rồi. Còn cách Triệu Dân Thường xử lý đều là trực tiếp đưa cho những người đó một khoản tiền, sau đó bảo người phụ nữ tự đi phá thai. Nhưng những tình huống đó đều là bên nữ mới mang thai được một hoặc hai tháng, bụng một chút cũng chưa lộ rõ, đương nhiên Triệu Dân Thường giết đi đứa con của chính mình cũng sẽ không có một chút cảm giác tội lỗi nào. Nhưng lần này bụng của Lưu Từ Nhi giống như một quả bóng da đã rất to. Đứa trẻ bên trong không phải là một cục thịt đơn giản nữa. Nó đã có tay chân, có cơ thể. Nếu như lúc này Triệu Dân Thường vẫn ra tay, vậy hắn thật sự không phải là người. Bởi vậy, Triệu Dân Thường bị công kích nặng nề đành gọi Lâm Sương Sương quay về, bảo Lâm Sương Sương đưa Lưu Từ Nhi về biệt thự của hắn. Và người quen thuộc nhất với biệt thự của hắn chính là Sương Sương. Bởi vì trước yêu cầu nhiều lần của hắn, Sương Sương đã chuyển về biệt thự của hắn được ba tháng, sống với hắn. Vừa nghe Triệu Dân Thường muốn sắp xếp Lưu Từ Nhi vào trong biệt thự mà cô và hắn cùng sống, Sương Sương lập tức bốc hỏa. Làm người phụ nữ khác có bầu cũng coi như bỏ đi, cô có thể nhẫn nhịn. Nhưng bây giờ hắn lại muốn người phụ nữ với cái bụng to này sắp đặt trước mặt cô, cùng cô ta sống dưới một mái nhà. Hắn thật sự cho rằng Lâm Sương Sương cô đã hoàn toàn mất hết lòng tự trọng rồi hay sao Nhưng Sương Sương cuối cùng vẫn là một chữ cũng không bác bỏ. Bởi vì Hắc Tiêu Bởi vì Hắc Tiêu cùng đến với Lưu Từ Nhi, từ khi cô bước vào cửa vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, nhìn đến nỗi Sương Sương thấy chột dạ, lòng càng run sợ. Thật là một tên ngốc. Trong lòng Sương Sương vội vàng thầm rủa Hắc Tiêu một tiếng. Cho dù giữa hai người đã từng xảy ra chuyện gì, anh ta cũng không cẩn thể hiện rõ ràng như vậy. Ngộ nhỡ bị Triệu Dân Thường nhìn ra manh mối gì, đến lúc đó, cô chết như thế nào cũng không biết. Triệu Dân Thường có thể cho phép bản thân ăn chơi đàng điếm, phụ nữ bên cạnh đổi liên tục. Nhưng hắn lại không cho phép người phụ nữ của hắn phản bội hắn, trừ khi hắn không cần người phụ nữ đó. Còn Lâm Sương Sương, rất đáng tiếc, Triệu Dân Thường tạm thời vẫn chưa có xu hướng không cần cô. Có lẽ cô nên tự hào, bởi vì trước nay phụ nữ bên cạnh Triệu Dân Thường chưa từng quá hai tháng, còn cô lại đã đủ chín tháng, có thể gọi là kỳ tích. Nhưng dù cho những người phụ nữ khác ngưỡng mộ cô đến chết, Lâm Sương Sương chỉ cảm thấy nực cười. Nhưng tình huống trước mắt, Sương Sương đương nhiên không dám chậm trễ thời gian nữa, tránh bị Triệu Dân Thường phát hiện ra điều gì. Thế là cô chỉ có thể trầm mặt bất lực chấp nhận, sau đó đưa Lưu Từ Nhi và Hắc Tiêu đến biệt thự sang trọng của Triệu Dân Thường. Trong xe có lái xe chuyên trách lái xe, Sương Sương ngồi trên ghế lái phụ, Lưu Từ Nhi và Hắc Tiêu ngồi ghế phía sau. Lưu Từ Nhi rất tò mò, liên tục vuốt ve khen ngợi ở trong xe, khuôn mặt hưng phấn và vui vẻ. Sương Sương ngồi thẳng ở ghế trước, thông qua chiếc gương phía trước quan sát cẩn thận Hắc Tiêu đang ngồi ở phía sau cô. Nửa năm không gặp, Hắc Tiêu vẫn như trước, tuấn tú đẹp đẽ, nhưng đen thui. Cả người nhìn không tràn trề sức sống như trước, nhưng thêm mấy phần trưởng thành và điềm tĩnh của người đàn ông. Hắc Tiêu trưởng thành rồi! Sương Sương nhìn mãi, không nén nổi nghĩ về những ngày tháng buông thả cùng nhau của hai người ở thôn Ôn Ôn. Đó là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời cô. Từ thôn Ôn Ôn trở lại thành phố mấy tháng nay, cô thường nghĩ về Hắc Tiêu trong giấc mơ lúc nửa đêm, nghĩ về nụ cười, giọng nói, thân thể của anh… nhưng cô chưa bao giờ nghĩ cô và Hắc Tiêu lại sẽ có một ngày gặp lại nhau.
|