Boss Hung Dữ Phần 2, Cả Đời Chỉ Vì Em
|
|
Chương 45: Người con gái anh cẩn thận chở che lại bị kẻ khác chà đạp
Yến Tùng Nam - hiện tại Du Dực thực sự không muốn nhắc tới cái tên này, anh hối hận vì lúc đó đã không đạp thêm mấy cái. Loại đàn ông như hắn làm sao có thể cưới được người vợ tốt như vậy, lại có cô con gái đáng yêu như thế này, chưa biết chừng, trong đầu hắn có lẽ không hề có não. Sắc mặt Du Dực trở nên âm trầm, thoạt nhìn có chút khiến người ta sợ hãi. Ánh mắt anh tối đen giống như có ngọn lửa thiêu đốt khiến Nhiếp Thu Sính cảm thấy không yên, cô cảm giác trên người anh dường như có một loại khí tức đáng sợ. Cô cúi đầu nói: "Chuyện nhà chúng tôi, kể ra thì có chút dài dòng, trong nhất thời tôi cũng không biết nên nói hay nên kể như thế nào." Nhiếp Thu Sính cảm thấy chuyện từ khi cô và Yến Tùng Nam gặp nhau thực sự quá dài, cô không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Du Dực đưa cho cô chén nước: "Không cần vội vã, cứ chậm rãi nói, chỉ cần có tôi ở đây, tôi sẽ không để cô tiếp tục phải chịu ủy khuất." Nhiếp Thu Sính sửng sốt, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc. Du Dực ý thức được chính mình nói sai rồi, ho khan một tiếng rồi nói lảng sang chuyện khác: "Ý tôi là cô đã giúp tôi một chuyện lớn thế kia, một khi tôi đã đến nơi này thì nhất định phải giúp cô hoàn thành tâm nguyện, không để mẹ con cô tiếp tục chịu ức hiếp nữa." Du Dực khẩn trương đến mức trong lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, may mà trên mặt anh vẫn biểu hiện trịnh trọng, cực kỳ nghiêm túc như trước, bởi thế vẫn khiến người ta cảm thấy được một luồng khí chính trực, không thể nào nhìn được chút lòng riêng. Lòng Nhiếp Thu Sính nới lỏng một chút, cô cảm kích nói: "Cám ơn anh, hiện giờ tôi cũng không còn cách nào, nếu không cũng sẽ không phiền toái đến anh." "Cô có thể đừng xem tôi là người ngoài nữa được không? Tôi cảm thấy hiện giờ chúng ta xem như đã là người cùng hội cùng thuyền, từ lúc tôi đưa hai mẹ con cô rời khỏi tên kia, lúc ấy cũng đã trở thành kẻ địch của hắn..." Cũng không biết như thế nào, khi Nhiếp Thu Sính nhìn anh nghiêm trang nói những lời này, tự nhiên lại cảm thấy có chút buồn cười, làm cho trong lòng cô thoải mái không ít. Cô nói: "Vậy thì kể chuyện hôn nhân của chúng tôi trước đi. Mặc dù đã kết hôn nhiều năm như vậy nhưng thời gian tôi và hắn ở cùng nhau có thể đếm trên đầu ngón tay. Hai ngày sau khi kết hôn, hắn lên thành phố, mấy năm sau gần như không hề quay lại, tôi ở nhà giúp hắn chăm sóc chăm sóc bố mẹ tới lúc họ lâm chung, nuôi em gái hắn và con gái mình, nhưng hắn cũng chưa từng gửi về nhà dù chỉ một đồng tiền. Đại khái là giữa tôi và hắn cũng chẳng có tình cảm gì, tôi cũng chẳng trông cậy gì vào hắn, chỉ là... Nếu chỉ có như vậy thì tôi cũng có thể miễn cưỡng ngày qua ngày chịu đựng, nhưng hắn ở ngoài sớm đã có người khác, cưới con gái nhà giàu trong Lạc Thành, còn sinh một đứa con gái. Anh biết không, đứa con gái kia của hắn chỉ nhỏ hơn Thanh Ti của tôi không đầy một tuổi, tôi cảm thấy... mình thật đáng cười." Nhiếp Thu Sính đơn giản đem mọi chuyện nói ra, cô vốn nghĩ rằng bản thân mình sẽ thấy đau khổ hận thù, vậy mà lúc nói ra mới phát hiện, kỳ thật cô vô cùng bình tĩnh, đại khái là đau một lần rồi thôi, tâm tình nhẹ nhõm, cô càng cứng cỏi, nhẹ nhàng hơn. Nghe Nhiếp Thu Sính nói xong, Du Dực chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng không áp chế được. Trước giờ nghe người ta nói trên đời này có một loại người còn không bằng cầm thú gì đó, trước kia anh không quá để ý, hiện giờ mới hiểu được, dùng từ "người" mà gọi Yến Tùng Nam thật sự còn không xứng. Răng rắc một tiếng, Du Dực một tay đem chiếc đũa cứng bẻ gãy. Người con gái mà anh thích, anh chỉ một lòng một dạ muốn bảo vệ, yêu thương cô cả đời, không để cô phải chịu khổ gió sương lưu lạc, vậy mà gã đàn ông kia lại dám đối xử với cô như thế. Phẫn nộ này làm cho Du Dực hận không thể quay lại lúc trước mà giết phứt Yến Tùng Nam đi. Anh vốn luôn rất bình tĩnh, nhưng hôm nay, dù thế nào cũng không thể bình tĩnh được. Anh thật cẩn thận, nhẹ nhàng không dám đụng vào, sợ sẽ làm cô bị thương, thằng khốn kia lại dám không kiêng nể gì ch
|
Chương 46: Tôi sẽ bảo vệ mẹ con em
Cơn phẫn nộ của Du Dực sớm vượt qua kiểm soát, anh chưa từng phẫn nộ như vậy, cơ hồ mất đi lý trí.Du Dực cười lạnh: "Trùng hôn à? Hắn thật đúng là làm cho tôi mở rộng tầm mắt..." Nhiếp Thu Sính nhìn thấy nét phẫn nộ ở Du Dực, cô không nghĩ rằng anh sẽ vì mẹ con cô mà tức giận đến vậy, nhưng việc này lại làm cho trong lòng cô cảm thấy thật ấm áp. Du Dực hỏi: "Nếu hắn đã cưới vợ bên ngoài, tại sao còn muốn đưa hai mẹ con cô lên thành phố, hắn muốn làm gì?" Nhiếp Thu Sính thở dài một tiếng, đây mới là chuyện mấu chốt, cô không biết nên nói với Du Dực như thế nào, chẳng lẽ nói tôi đã từng chết một lần, tôi biết hết mọi chuyện bọn họ đã làm với mình trong quá khứ, mục đích của họ là giết chết tôi? Nếu cô nói như vậy, đại khái... sẽ bị anh cho là quái nhân mất. Nhiếp Thu Sính đắn đo một lúc, nói: "Tôi đoán không phải Yến Tùng Nam muốn làm gì, mà là vợ hắn ở trong thành muốn làm gì. Chắc hẳn hắn rất mong muốn thoát khỏi tôi cùng Thanh Ti, bởi vì với hắn, mẹ con tôi chỉ là gánh nặng. Thế nhưng, lúc trước tôi đòi ly hôn hắn cũng không đồng ý, còn cố ý muốn đưa tôi vào thành, nên tôi cảm thấy được hẳn là vợ hắn không muốn. Phụ nữ hiểu cách nghĩ của phụ nữ, có lẽ cô ta cảm thấy mình là thiên kim tiểu thư, so với tôi chuyện gì cũng chỉ hơn chứ không kém, nếu tôi ly hôn với Yến Tùng Nam, vậy chẳng khác nào cô ta lấy kẻ hai đời vợ, chuyện như vậy cô ta đâu chấp nhận được. Tâm tư Du Dực rất kín đáo, Nhiếp Thu Sính vừa nói như vậy, anh lập tức nghĩ tới rất nhiều chuyện, "Cô nghi ngờ bọn họ đưa cô vào thành là có mục đích khác?" Nhiếp Thu Sính gật đầu: "Đúng, tôi cảm thấy nhất định có mục đích khác, bằng không thì vì sao Yến Tùng Nam lại vội vàng như thế? Khi hắn vừa xuất hiện hôm qua, tôi đã cảm thấy hắn có vẻ cực kỳ nông nóng muốn đưa tôi cùng Thanh Ti đi, hình như là có người thúc giục hắn. Tôi nghe trong lời ngày hôm qua của hắn, hẳn là... người nhà họ Diệp muốn gặp tôi." "Lạc Thành... họ Diệp." Trong đầu Du Dực hiện lên rất nhiều hình ảnh, anh không tường tận Lạc Thành lắm, xem ra quay về phải tìm người hỗ trợ điều tra nhà họ Diệp này một chút. Anh lờ mờ cảm thấy được chuyện của Nhiếp Thu Sính không hề đơn giản như vậy. Tên Yến Tùng Nam kia ở bên ngoài ngoại tình, trèo cao vào nhà quyền quý, người mà hắn không muốn gặp nhất khẳng định chính là người vợ Tào Khang của mình. Mà người nhà họ Diệp vì cái gì lại cố ý muốn gặp một người phụ nữ không quyền không thế, cũng không muốn cùng Yến Tùng Nam rầy rà thêm nữa? Chuyện này thật không bình thường! Kinh nghiệm nói cho Du Dực, hễ là chuyện không hợp lý, không bình thường, trong đó tất yếu có ẩn tình. Anh chăm chú nhìn Nhiếp Thu Sính rồi nói, "Yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không để hắn đem hai mẹ con cô đi." Nhiếp Thu Sính bỗng nhiên cảm thấy mình như có một người có thể tin tưởng để dựa vào, cô do dự một chút, nói: "Tôi... Thật ra mấy ngày trước tôi có lên thị trấn một chuyến, có gặp một luật sư, tôi... đã ra tòa nộp đơn ly hôn. Tôi hy vọng có thể ly hôn với Yến Tùng Nam để sống cuộc sống của riêng mình, cho nên lúc trước tôi mới tính toán, không chịu rời đi, chờ tới khi toàn án gửi giấy triệu tập, sau đó mở phiên toà phán quyết ly hôn." Du Dực trong lòng mừng như điên, cô... cô đã muốn ra tòa đòi ly hôn sao? Khoé môi anh không nhịn đựoc mà hơi hơi nhếch lên, "Cô làm tốt lắm, tốt lắm..." Nụ cười của anh khiến Nhiếp Thu Sính cảm thấy có chút mê muội, vội vã cúi đầu. "Tôi cũng không biết có được việc hay không nữa, hắn sẽ không dễ gì chịu từ bỏ, khẳng định còn muốn đưa chúng tôi đi, hiện giờ... chúng tôi cần tìm nơi nương náu trước đã." Du Dực cảm xúc dạt dào, anh cao giọng nói: "Không cần trốn, chờ con bé tốt lên, tôi sẽ dẫn hai mẹ con lên thị trấn tìm nơi trọ, tôi sẽ bảo vệ hai mẹ con."
|
Chương 47: Bảo vệ em cho đến cuối đời
Không hề do dự, Du Dực gần như không nghĩ ngợi liền nói ra những lời này. Đây là lời thật lòng của anh, không hề có chút giả dối, một lời xuất phát thẳng từ trái tim anh. Anh hy vọng một lần bảo vệ này có thể kéo dài thật lâu, đến tận cuối đời. Anh nói chuyện thật nghiêm túc, trên mặt không có biểu hiện cười đùa, giống như đây là lời thề chân thành nhất trên đời này vậy. Trong lòng Nhiếp Thu Sính hơi sợ hãi, từ trước tới giờ chưa từng có ai nói với cô những lời như vậy, cô cảm nhận được người đàn ông trước mặt này đã khiến cô tin tưởng theo bản năng, để rồi lại cảm thấy được có chút khác lạ nói không nên lời. Cho dù là báo ân, anh ấy... có lẽ cũng không thể đến mức thế này chứ? Chẳng lẽ... Nhiếp Thu Sính cắn môi, cô liếc mắt trộm nhìn Du Dực một cái. Anh ngồi ngay ngắn tại chỗ, ánh mắt trong sáng, không có vẻ gì là ngấm ngầm tính chuyện xấu xa, giống như là ánh mặt trời sau cơn mưa vậy. Nhiếp Thu Sính nhìn bộ dạng anh, trong lòng bỗng nhiên cười tự giễu, cô thật sự là tự mình đa tình, nghĩ nhiều quá. Người ta là ai chứ, làm sao có thể có ý gì khác với cô được? Tuy rằng kiến thức của Nhiếp Thu Sính không nhiều nhưng cô cũng có thể nhìn ra được, người đàn ông này không phải hạng tầm thường, không nói đến một thân khí độ trác tuyệt, lại nói đến đầu năm nay, người có thể lái chiếc xe như vậy thì có bao nhiêu người? Cử chỉ, lời nói của anh cũng không giống như người xuất thân bình thường, thân phận tất nhiên không phải tầm thường. Huống chi, tướng mạo xuất chúng như vậy, không biết có bao nhiêu nữ nhân yêu thích, còn cô lại là một phụ nữ đã kết hôn, còn mang theo con nhỏ, chỉ cần là nam nhân bình thường, ai lại thèm để ý tới cô? Chuyện này chắc hẳn chỉ là người ta được cô cứu, lòng mang ơn, cho nên mới đến báo ân thôi, sao cô lại có cái loại ý tưởng kia chứ? Nhiếp Thu Sính âm thầm lắc đầu, tất nhiên là cô còn nghĩ nhiều lắm, tâm tư rất không trong sáng. Trong lòng Du Dực vô cùng kích động, chỉ nghĩ xem nên làm như thế nào để Nhiếp Thu Sính cùng Yến Tùng Nam mau chóng ly hôn. Rõ ràng Nhiếp Thu Sính đã coi anh là một người tốt. Một lúc sau, Nhiếp Thu Sính đã xác định lại tư tưởng, lại nhìn Du Dực, chỉ cảm thấy người này thật tốt, xã hội bây giờ, lòng người thay đổi, loại người có ân báo ân như thế này thật ít. Sau đó, Du Dực phát hiện Nhiếp Thu Sính một mực nhìn mình, hơn nữa ánh mắt ôn nhu mang theo nụ cười. Du Dực liền đỏ mặt, trái vốn đã muốn bình tĩnh trở lại lại điên cuồng lại nhảy dựng lên lần thứ hai. Anh cảm thấy mình ngồi tư thế nào cũng không ổn, lo lắng trên mặt có vết bẩn không, không biết tóc tai có rối loạn không, thật căng thẳng! Nhiếp Thu Sính thân thiết hỏi: "Anh làm sao vậy? Sao mặt lại đỏ vậy?" "Khụ... Không, chỉ là thấy trong phòng này có vẻ hơi bí thôi, đúng rồi... Cô... Cô còn nhớ tên tôi không?" Du Dực không dám cùng Nhiếp Thu Sính đối diện nhìn nhau, rất không thông minh nói lảng sang chuyện khác. Nhiếp Thu Sính gật đầu: "Nhớ rõ, Du Dực, cái tên rất đặc biệt." Cô nhớ ra chính mình còn chưa nói tên cho Du Dực, "Tôi quên mất không chính thức tự giới thiệu với anh, tên tôi là Nhiếp Thu Sính, Thu trong mùa thu, Sính trong duyên dáng." Lúc trước cứu Du Dực, Nhiếp Thu Sính cũng không có nói tên mình cho anh, bởi cô cảm thấy về sau chắc sẽ không gặp lại. Hơn nữa, anh là nam nhân trẻ tuổi, để tránh dèm pha, cô vẫn luôn cố gắng tránh cho hai người không có quá nhiều liên hệ. Du Dực ở trong lòng nhẹ nhàng nói: thật là dễ nghe. Nhiếp Thu Sính quay đầu nhìn Thanh Ti còn đang mê man, vươn tay nhẹ nhàng vuốt trán cô: "Con gái tôi tên là Thanh Ti." Ánh mắt Du Dực nhìn về phía Thanh Ti liền trở nên mềm mại: "Con bé thật giống cô." Nói chung là yêu ai yêu cả đường đi, lần đầu tiên Du Dực nhìn thấy Thanh Ti đã cảm thấy mình rất thích cô bé này.
|
Chương 48: Trong nháy mắt, trái tim đập mạnh không ngừng
Đôi mắt con bé giống hệt đôi mắt của mẹ nó, long lanh trong suốt khiến anh không thể không tình nguyện bảo vệ hai mẹ con cô. "Nhiều người cũng nói rằng con bé càng lớn càng giống tôi." Cơn sốt của Thanh Ti đã hạ xuống, giờ lại có người có thể giúp mình đối phó với Yến Tùng Nam, điều này khiến Nhiếp Thu Sính cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, khi nói chuyện, gương mặt u sầu của cô cũng giảm bớt, nụ cười cũng nhiều hơn khiến khuôn mặt vốn tú lệ lại càng thêm động lòng người. Du Dực nhìn cô như vậy lại càng sửng sốt, trong đầu anh lập tức hiện lên thân ảnh dưới ánh trăng của cô trong lần đầu tiên họ gặp gỡ, chính nụ cười ấy đã khiến trái tim anh nháy mắt đập mạnh không ngừng, khiến ruột gan anh nóng rực. Nhiếp Thu Sính bị nhìn đến nỗi mặt đỏ bừng, gọi anh vài tiếng anh mới có phản ứng lại. Sau khi hoàn hồn, Du Dực liền ảo não không thôi, chưa gì đã bại lộ lòng lang dạ thú thế này, cô nhất định sẽ chán ghét anh mất. Anh lập tức trịnh trọng nói: "Xin lỗi, vừa xong tôi một mực nghĩ về vấn đề của Yến Tùng Nam, tôi nghĩ hắn ta nhất định vội vã đến trấn trên. Xe của hắn ta mặc dù bị sa lầy nhưng vẫn có thế thoát được, giờ này hẳn cũng đã thoát được rồi, mà trên trấn này chỉ có duy nhất một phòng khám, tôi đoán hắn ta sẽ trực tiếp tìm đến đây. Cách tốt nhất là giờ chúng ta trực tiếp lên thị trấn, bằng không nếu hắn ta đến trấn nhỏ này làm loạn, đối với hai mẹ con cô đều không tốt." Lời này của Du Dực quả thật không hề nói suông, loại người như Yến Tùng Nam thì không chuyện gì là không dám làm, đến lúc đó hắn ta lại muốn tiếp tục đưa hai mẹ con cô đi, cho dù anh có ngăn cản khiến Yến Tùng Nam không thực hiện được mục đích, nhưng nếu hắn ta nói hươu nói vượn gì đó thì chẳng phải là danh dự của Nhiếp Thu Sính hoàn toàn bị bôi nhọ sao? Nghe Du Dực nói vậy, Nhiếp Thu Sính lập tức quên đi sự xấu khổ khi nãy: "Tôi cũng lo lắng điều này, Yến Tùng Nam vốn là kẻ đê tiện, không chịu phân rõ đầu đuôi, chuyện gì hắn ta cũng có thể làm được, nhưng mà... Thanh Ti còn chưa tỉnh lại." Nhiếp Thu Sính nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đang chìm trong hôn mê của Thanh Ti, cô không khỏi đau lòng: "Hơn nữa, tôi sợ con bé lại tiếp tục bị say xe, ngộ nhỡ bệnh tình lại nặng thêm thì biết làm sao đây?" Tuy rằng Nhiếp Thu Sính rất lo lắng việc Yến Tùng Nam đuổi tới đây nhưng cô lại càng lo lắng đến sức khoẻ của con gái mình hơn. Đã là một người mẹ thì không gì có thể quan trọng hơn con gái của mình. Du Dực trấn an cô: "Vậy trước mắt chúng ta không đi, chờ con bé tỉnh lại rồi xem tình trạng của nó, cho dù hắn ta có đến đây thì cũng có tôi chống đỡ." Trong lòng Du Dực đã tính toán cẩn thận, nếu không rời khỏi nơi này được thì trước hết cứ đến đồn công an gọi cảnh sát đến. Mặc kệ thế nào đi chăng nữa thì anh chắc chắn có thể bảo vệ được mẹ con cô. Đang nói thì Thanh Ti tỉnh lại, thanh âm suy yếu nói: "Con... con không sao đâu mẹ..." Nhiếp Thu Sính xoay người lại liền nhìn thấy Thanh Ti đã mở mắt, trên khuôn mặt bệnh tật còn đỏ ửng, đôi môi khô nứt, hai mắt mệt mỏi nhìn vô cùng đáng thương. Cô nhanh chóng chạy đến đỡ con gái để cô bé dựa vào lồng ngực mình: "Thanh Ti, con thấy sao rồi, còn khó chịu không?" Thanh Ti lắc đầu: "Con không sao. Mẹ, con không bao giờ... đi cùng người cha kia nữa, chúng ta nhanh đi thôi mẹ ơi, con không muốn gặp lại người đàn ông đó." Khuôn mặt của Thanh Ti ngay lập tức tràn đầy sợ hãi, nói xong, nước mắt liền từng giọt từng giọt rơi xuống. Rốt cuộc cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ 8 tuổi, chuyện xảy ra hôm nay đối với cô bé mà nói là vô cùng đáng sợ, người kia làm sao có thể là cha cô bé chứ, hắn căn bản là một tên ác ôn không hơn không kém mà. Đôi mắt ngập nước của Thanh Ti khiến Du Dực đau lòng, hắn xoa đầu Thanh Ti: "Ngoan, đừng sợ, có chú ở đây, chú sẽ bảo vệ con." Thanh Ti mở to mắt, ngẩng đầu gọi: "Mẹ ơi..." Nhiếp Thu Sính cảm giác được thân thể con gái đang run rẩy, ôm chặt con nói: "Đừng sợ, chú này là người tốt, hôm nay chính chú ấy đã cứu hai mẹ con mình."
|
Chương 49: Nếu thanh ti có người cha như vậy thì thật tốt biết bao
Du Dực cố gắng khiến bản thân trông hoà ái dễ gần hơn một chút, anh mỉm cười: "Chú tên là Du Dực, con có thể gọi chú là chú Du." Trong lòng anh thật sự lo lắng, nhỡ đâu con gái cô không thích anh thì biết làm sao bây giờ? Du Dực hiện giờ thật không yên lòng, tâm tình này quả thực so với khi anh làm nhiệm vụ vô cùng khó khăn trước đây còn lo lắng hơn nhiều. Thanh Ti tròn mắt nhìn anh, đôi mắt non nớt của trẻ con, con ngươi trong suốt như nước suối khiến Du Dực cảm thấy cô bé này nên là con gái anh mới phải. Anh vô cùng khẩn trương, nụ cười trên mặt càng thêm mất tự nhiên. Thanh Ti nhỏ giọng gọi: "Chú Du..." Giọng Du Dực nhẹ hẳn lại: "Trước kia mẹ con đã cứu mạng chú, lần này chú đếnđây để báo ân, con không cần sợ hãi, chú không phải là kẻ xấu." Thanh Ti nhẹ nhàng gật đầu một cái. Nhiếp Thu Sính hỏi Thanh Ti: "Con có đói bụng không? Ăn tạm chút đồ nhé?" Hiện giờ thời tiết không lạnh, cơm mới mua về cũng chưa nguội, Nhiếp Thu Sính bón cho Thanh Ti ăn vài miếng. Trẻ con dạ dày nhỏ, con bé no rất nhanh. Thanh Ti thúc giục nói: "Mẹ, chú Du, chúng ta nhanh đi thôi... Con không muốn gặp lại người đàn ông kia." Nhiếp Thu Sính kiểm tra trán con bé: "Con nói cho mẹ biết thân thể con giờ thế nào rồi nói tiếp." Thanh Ti nói: "Con không sao, chú Du, mau đi thôi." Vẻ mặt của Thanh Ti rất sợ hãi, dường như hình ảnh của Yến Tùng Nam trong lòng con bé quả thực giống một con quái vật ăn thịt người. Du Dực cảm thấy thật giận dữ, một kẻ làm cha mà lại khiến con mình biến thành như vậy, nếu cô bé là con gái của anh, nhất định anh còn ước gì có thể thương yêu, bảo vệ nó trong lòng bàn tay mình ấy chứ. "Đừng vội, để tôi đi tìm bác sĩ đến đây, nếu bà ấy nói được thì chúng ta sẽ rời đi." Bác sĩ đến kiểm tra thân thể Thanh Ti rồi nói bệnh tình không nặng, đây vốn cũng không phải bệnh tật phức tạp gì, một khi đã hạ sốt thì cũng không còn nhiều vấn đề nữa, bà liền kê đơn để Thanh Ti uống thuốc đúng giờ. Điều này khiến Nhiếp Thu Sính cuối cùng cũng có thể yên tâm, cô định ôm con gái đi ra ngoài, nhưng mới bước được mấy bước đã bị Du Dực ôm mất: "Để tôi." Anh không nói nhiều, chỉ để lại hai chữ rồi ôm Thanh Ti ra khỏi phòng khám. Tim Nhiếp Thu Sính đập mạnh, loạn nhịp trong chốc lát, trong lòng cảm thấy ấm áp như được mặt trời chiếu rọi. Cô đi thanh toán viện phí thì bác sĩ lại nói rằng Du Dực đã thanh toán trướcđó rồi. Nhiếp Thu Sính chạy ra khỏi phòng khám, chỉ thấy Thanh Ti đang ngồi trên tay Du Dực, vòng tay ôm cổ anh, không biết Du Dực nói gì đó với con bé mà nó cười khanh khách không ngừng, nụ cười, ánh mắt đều tươi tắn, cong cong như hai vầng trăng khuyết. Người nào không biết thì chắc hẳn sẽ nghĩ bọn họ là hai cha con ruột thịt. Lòng Nhiếp Thu Sính chua xót, cô chưa từng thấy Thanh Ti cười đến mức thoải mái như vậy, giờ cô mới hiểu, con bé thật sự mong muốn có một người cha có thể ôm nó lên cao, có thể đứng ra che chở cho con bé lúc nó bị người ta bắt nạt, khó thể dạy dỗ kẻ nào dám bắt nạt con bé. Nhưng mà giấc mộng này của Thanh Ti sẽ không thể trở thành hiện thực được, bởi cha con bé chính là Yến Tùng Nam - một gã đàn ông khốn nạn. Giờ thấy Thanh Ti tươi cười như vậy, Nhiếp Thu Sính chỉ cảm thấy thật có lỗi với con gái, nếu Thanh Ti có một người cha như Du Dực thì sẽ tốt biết bao, nhất định con bé sẽ ngày ngày cười tươi tắn như hoa hướng dương dưới ánh mặt trời. Suy nghĩ đột ngột hiện ra trong đầu này khiến Nhiếp Thu Sính hoảng sợ, sao cô lại có thể có ý nghĩ như vậy chứ? Cô lắc lắc đầu, đem suy nghĩ này gạt bỏ. Nhiếp Thu Sính nhanh chóng bước qua: "Sao anh lại nộp hết tiền viện phí cho con bé thế này? Hai mẹ con tôi đã phiền anh hỗ trợ, giờ chúng tôi rất băn khoăn, nếu anh còn như vậy thì tôi cũng không biết phải cámơn anh như thế nào?"
|