Nam Chủ Bệnh Kiều Sủng Lên Trời Quyển 1 và 2
|
|
Chương 210: Đại Lão Sắp Hắc Hóa (51)
Edit: Ư Ư
Quyền Trung Niên có chút không vui với cô gái đột nhiên xông vào phòng họp này.
Đang muốn nói chuyện thì Quyền Từ đã đứng dậy đi tới trước mặt Tô Yên.
Không thèm để ý tới ánh mắt người xung quanh khom lưng, ôm vào trong ngực hôn một cái.
Hành động vô lễ của anh các nguyên lão trong nhà họ Quyền đều có chút không vui.
Trường hợp nghiêm túc như vậy mà lại dám tình chàng ý thiếp ở đây à?
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Quyền Trung Niên hy vọng ông nói hai câu.
Kết quả là sau khi Quyền Trung Niên sửng sốt thì kinh ngạc khó tin.
Đây là con gái nhà ai mà có thể hấp dẫn được cháu trai của ông?
Quyền Trung Niên nhanh chóng lấy lại tinh thần ho khan một tiếng, "Quyền Từ... "
Vừa nói được hai chữ thì đã nghe Quyền Từ lười biếng lên tiếng, "Đi trước đây."
Nói xong thì Tô Yên đi ra phòng họp, rầm một tiếng, cửa phòng họp đã được đóng lại.
Hoàn toàn mặc kệ cuộc họp trong phòng.
Tô Yên được anh ôm vào một căn phòng khác yên tĩnh hơn.
Anh rũ mắt nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Tô Yên.
Ôm eo cô, chỉ cần chút lực đã có thể đặt người lên trên bàn
Đặt cô cao hơn một chút, anh dùng sức cắn cằm của cô.
"Ưm... "
Tô Yên đã sớm quen thuộc với sự thân mật của anh, giống như theo bản năng mà ôn lấy cổ anh.
Hai người dán chặt vào nhau.
Một lúc sau anh mới dừng lại.
"Hôm nay không đóng phim à? Sao lại tới đây tìm anh?"
Được anh nhắc nhở Tô Yên mới nhớ lại mục đích mình tới đây là gì.
Bộ dáng mềm mại ấm áp, đôi mắt nhìn anh chằm chằm rầu rĩ nói: "Anh lừa em."
Quyền Từ hơi nhướng mày giống như biết Tô Yên muốn nói gì, khóe môi anh mang theo ý cười, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, "Lừa em chuyện gì?"
Tô Yên nghiêm túc nói: "Ngày hôm qua anh nói sẽ tha cho La Nguyên Kiệt."
Quyền Từ như đang suy nghĩ, đầu ngón tay thong thả gõ mặt bàn, "Em tới đây là vì chuyện này?"
Ngữ khí nhẹ nhàng nghe không biết anh đang nghĩ gì.
Tô Yên thấy anh như vậy bèn vươn tay kéo cà vạt trên cổ anh, nghiêm túc nói:
"Em muốn anh nhìn thẳng vào mắt em trả lời."
"Trả lời em chuyện gì?"
"Anh là người động tay với LA Nguyên Kiệt, đúng không?"
Nghe được lời này, nụ cười bên môi Quyền Từ càng sâu.
Anh lười biếng dựa vào ghế nhưng trong lòng đã đầy giông tố bão bùng, "Đúng."
Căn bản không thèm che dấu, Tô Yên hỏi cái gì thì anh trả lời cái đó.
Tô Yên bực bội, "Vậy sao ngày hôm qua anh lại nói tha cho anh ta?"
Đôi mắt Quyền Từ sâu thẳm không nhịn được sự ghen ghét trong lòng.
Buông tha nó?
Ngày hôm qua nhìn thấy em che chở nó thì ông đã muốn sớm giết chết nó rồi chứ nói gì đến buông tha.
Nhưng anh không nói câu này ra mà kéo tay Tô Yên nói: "Ngày hôm qua tôi nói chỉ cần em làm tôi thoải mái thì tôi sẽ buông tha cho nó."
Tô Yên gật gật đầu, anh xem, đây là do chính anh nói mà?
Kết quả... Quyền Từ nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, đôi mắt đào hoa híp lại giống như đang nhớ lại, "Ngày hôm qua em ngất xỉu ba lần, vì quan tâm em nên tôi cũng không tận hứng thoải mái, một khi đã như vậy, đương nhiên không thể buông tha cho nó."
Tô Yên mở to mắt nhìn anh, "Anh!"
Lúc này cô phải nói gì?
Vắt hết óc cũng không tìm được lỗ hổng.
Ừm... hình như rất đúng.
Quyền Từ nhìn vẻ mặt rối rắm của cô mà nở nụ cười.
Sao cô có thể ngoan ngoãn như vậy, ngốc như vậy?
Đôi mắt ngập nước của cô nhìn anh chăm chú làm trái tim anh mềm nhũn.
Giống như bắt nạt cô thì lương tâm của anh sẽ không được yên.
Nếu anh có lương tâm.
|
Chương 211: Đại Lão Sắp Hắc Hóa (52)
Edit: Ư Ư
Giọng nói của Tiểu Hoa đột nhiên vang lên, "Leng keng, cánh sao thứ hai đã sáng lên. Ký chủ cố lên! Thắng lợi ở ngay trước mắt!"
Tô Yên cau mày móc một cái kẹo sữa dâu từ trong túi ra.
Bóc vỏ cho vào miệng
Làm sao mới không để La Nguyên Kiệt chết?
Ưm... thật khó, đau đầu quá.
Cô cắn cắn kẹo sữa dâu trong miệng, vừa nhai vừa nghĩ sao La Nguyên Kiệt lại yếu như vậy chứ.
Chẳng lẽ anh ta không bảo vệ được cả bản thân mình sao?
Tô Yên cúi đầu có chút ghét bỏ sự yếu đuối của La Nguyên Kiệt.
Quyền Từ nhìn cô lại móc ra một cái kẹo.
Hình như... loại kẹo này chưa bao giờ hết trong túi áo.
Thứ này, ăn ngon như vậy à?
Anh nhìn, đang định dựa tới thì người đang trầm tư suy nghĩ trên bàn giống như đã suy nghĩ xong, cô nhảy xuống đứng thẳng người nghiêm túc nói: "Em đi đây."
Quyền Từ hơi nhíu mày nhìn sắc trời tối đen bên ngoài.
Cũng đứng lên thuận tay ôm người vào trong lòng, "Cùng nhau trở về."
Tô Yên nhìn anh lắc đầu, "Em không về nhà."
"Đi đây? Trở về đóng phim?"
Tô Yên chậm rì rì, nếu như trước kia thì cô đã sớm nói cho anh biết.
Nhưng mà... cô cảm thấy nếu cô nói ra thì Quyền Từ sẽ không vui.
Cho nên cô do dự.
Người nào đó nhìn cô gái trong lòng ngực càng muốn nuốt cô vài trong bụng.
Hai chữ buột miệng thốt ra, "Tiểu Quai, sắc trời bên ngoài đã tối rồi sao còn không về nhà, em định đi đâu?"
Tô Yên nghe thấy hai chữ " Tiểu Quai " lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng bừng, "Anh... "
Người nào đó cúi đầu hôn xuống.
Thật sự là không nhịn được, vừa nhìn thấy cô là muốn
Hai người ở trong căn phòng không người dây dây dưa dưa lại một lúc lâu.
Ít nhất là nửa tiếng sau hai người mới bước ra ngoài.
Sắc trời bên ngoài tối đen nhưng con đường vẫn đầy xe cộ
Tô Yên nhón chân mong chờ,
Hừm?
Sao lại không nhìn thấy An Nguyên Phi đâu?
Quyền Từ nhìn cô đứng ngoài cửa nhưng chậm chạp không đi vào.
"Sao vậy? Rơi mất thứ gì à?"
Tô Yên đứng ở chỗ đó do do dự dự nửa ngày, cuối cùng vẫn ngồi vào xe đi về nhà.
Sáng sớm hôm sau.
Cô dậy sớm cầm hai cái bánh bao trên bàn cắn mấy miếng, vừa ăm vừa đi ra ngoài.
Quyền Từ nhìn thấy cô vậy vội vàng ra ngoài như vậy bèn giữ chặt người lại, "Gấp cái gì, ăn xong lại đi."
Tô Yên nhanh chóng ăn hết hai cái bánh bai nhỏ kia, sau đó đứng lên, "Em phải đi trước."
Nói rồi đi ra ngoài.
Nửa tiếng sau, An Nguyên Phi gọi điện thoại cho Quyền Từ
"Tô Yên bị thương à? Sao lại một mình tới bệnh viện vậy?"
Hôm nay An Nguyên Phi tới bệnh viện mua ít dầu để xoa đầu gối hôm trước bị bầm tím của mình.
Kết quả không nghĩ tới vừa đi vào đã nhìn thấy Tô Yên một mình đi vài trong phòng bệnh.
Đáng tiếc Tô Yên không nhìn thấy hắn cho nên mới tò mò gọi điện thoại thuận miệng hỏi Quyền Từ một câu.
Nhưng câu nói này lại làm trái tim Quyền Từ run lên.
Anh lập tức đứng dậy, giọng nói lập tức lạnh xuống, "Ở đâu? Cậu đứng đó nhìn kỹ cho tôi! Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì tôi lột da cậu."
Ngày thường Quyền Từ dùng giọng điệu trầm thấp nói chuyện đã làm người ta cảm thấy sợ hãi rồi vậy mà bây giờ lại lạnh lẽo đến tận xương.
An Nguyên Phi cơ hồ là đứng im ở đó theo bản năng, "Được."
Quyền Từ vừa nghe nói Tô Yên ở bệnh viện nên cho rằng Tô Yên xảy ra chuyện bị thương được đưa tới bệnh viện.
|
Chương 212: Đại Lão Sắp Hắc Hóa (53)
Edit: Ư Ư
Vậy nên lập tức lấy chìa khóa xe tăng tốc chạy tới bệnh viện.
Con đường đi mất nửa tiếng nhưng anh chỉ dùng mười năm phút đã đến nơi.
Vừa đi vào bệnh viện đã thấy lãnh đạo của bệnh viện đang đứng bên cạnh An Nguyên Phi, còn có một dàn bảo tiêu.
Anh nhíu mày, "Cô ấy đâu?".
An Nguyên Phi nuốt nuốt nước bọt, "Quyền, Quyền Từ, Tô Yên nhỏ bé không xảy ra chuyện gì, là do tớ nhìn nhầm thôi"
Quyền Từ nhấc mắt dùng đôi mắt đen nhánh đảo qua An Nguyên Phi.
Hắn lập tức ngậm miệng lại.
Yên lặng nói: "Phòng bệnh số 17 tầng 17 Khu phòng bệnh."
Quyền Từ không hề nhìn An Nguyên Phi mà sải bước đi tới khu phòng bệnh.
Bên kia.
Tô Yên đi tới bệnh viện La Nguyên Kiệt đang nằm, bởi vì La Nguyên Kiệt là ảnh đế nên phòng bệnh có không ít phóng viên vây quanh.
Người đại diện và trợ lý của gã đang nhìn từng người xem ai không phải phóng viên mới cho vào thăm bện.
Tô Yên đợi một lát mới đi vào bên trong.
Phòng bệnh tràn đầy mùi thuốc sát trùng.
Sáng nay La Nguyên Kiệt đã tỉnh lại.
Tay phải của gã đang được bó thạch cao sắc mặt tái nhợt rất là suy yếu.
Lúc Tô Yên tới thì gã mới tỉnh được một lúc.
Gã vừa mở mắt đã nhìn thấy Tô Yên mặc váy ngồi xuống trước mặt mình.
Ánh nắng buổi sáng chiếu xuống người cô, không biết vì sao La Nguyên Kiệt cảm thấy... hôm nay Tô Yên cực kỳ xinh đẹp.
Hắn lộ ra một nụ cười yếu ớt, giọng nói khàn khàn, "Sao em lại tới đây?"
Tô Yên nghiêm túc, "Anh nghỉ ngơi đi, không cần nói chuyện với tôi."
La Nguyên Kiệt nghe vậy gật gật đầu, nụ cười càng sâu.
Tô Yên nhìn chằm chằm ngực La Nguyên Kiệt.
Khom lưng, thò lại gần, "Anh ta thế nào?"
Giọng nói của Tô Yên rất nhỏ mà La Nguyên Kiệt lại bị chấn động não cho nên đầu óc ong ong không nghe thấy cô nói gì.
Những gã nhìn thấy Tô Yên tới gần, trong lòng dâng lên một cỗ dục vọng.
"Mắng mắng mắng mắng"
Không chết được.
Tô Yên nghe vậy thì yên tâm.
Sau đó lại hỏi một câu, "Bao giờ anh ta có thể đi đóng phim?"
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng!"
Ông không phải bác sĩ sao ông biết được?!
Nhưng mà căn cứ vào sự hiểu biết đỉnh kout của ông về cấu tạo cơ thể con người, hai tuần có thể đi lại, ba tháng có thể khỏi hẳn.
Tô Yên vừa nghe lâu như vậy lại không nhịn được mà nhìn về phía La Nguyên Kiệt, có điểm ghét bỏ, "Sao anh lại yếu ớt như vậy?"
Cô không nói to cho nên La Nguyên Kiệt cũng chẳng nghe thấy gì, gã chỉ cho là cô đang quan tâm gã.
Khàn khàn nói: "Yên tâm, tôi sẽ khỏe lên."
Tô Yên có lệ gật gật đầu.
Đang nói chuyện thì lại nghe thấy tiếng cửa phòng bị đá ra.
Nghe tiếng tiếng động, hai người đều quay đầu nhìn lại.
Bảo tiêu mặc đồ đen lập tức bao quanh phòng bệnh.
Quyền Từ đút tay vào trong túi, khuôn mặt tuấn mỹ nhìn chằm chằm Tô Yên, một lúc sau mới nở nụ cười nói: "Buổi sáng vội vàng ra ngoài sớm như vậy hóa ra là tới quan tâm nó."
Tiểu Hoa, "Ký chủ! Giá trị nguy hiểm của Quyền Từ vượt qua 100! Hắc hóa!!"
Quyền Từ vẫn mỉm cười, anh rũ mắt, ngón tay nhẹ nhàng vân vê, chỉ là hơi thở quanh người càng ngày càng lạnh lẽo, "Thật là không nghe lời, tôi nên làm gì với em bây giờ?"
Con ngươi hung ác nham hiểm tràn đầy lệ khí làm An Nguyên Phi đứng bên cạnh sợ tới mức lùi ra xa mười mét.
|
Chương 213: Đại Lão Sắp Hắc Hóa (54)
Edit: Ư Ư
Không thể trêu vào không thể trêu vào, chạy mau!!
Tô Yên đứng ở chỗ đó, cho nên, cô nên làm gì?
Đồng chí Tiểu Hoa đã là thần đọc tiểu thuyết, lập tức dạy ký chủ nhà mình, "Ký chủ, không cần nói chuyện! Hôn anh ý! Kabedon anh ý! Chẳng lẽ ngài không nhìn thấy cả người nam chính đều phát ra hơi thở muốn ngài hôn à?!"
Được rồi, lúc Tiểu Hoa nói mấy câu này thì cả người vẫn đang run lên.
Dù sao, dù sao nó cũng không phải hôn nam chính.
Đúng vậy, ký chủ! Cố lên!!
Ánh mắt Quyền Từ đảo qua ngu xuẩn đang nằm trên giường bệnh.
Nếu không có tác dụng gì mà còn làm anh vướng bận thì sống để làm gì nữa?
Cho nên...
Ý cười trên khóe môi anh càng sâu.
Ngay lúc này, cô gái đang ngồi bên mép giường chạy tới bên cạnh anh, nhón chân lên ôm lấy cổ anh hôn anh.
Sự hung ác nham hiểm của Quyền Từ lập tức bay biến đi đâu mất.
Lực chú ý từ La Nguyên Kiệt đang nằm trên giường chuyển sang Tô Yên.
Tô Yên nhớ tới cách anh hôn mình lúc trước.
Trúc trắc vươn đầu lưỡi, chạm chạm vào môi anh.
Rồi sao nữa?
Cho nên bước tiếp theo lại không biết nên làm như thế nào.
Nhưng mà nghĩ tới mấy câu Tiểu Hoa vừa nói.
Anh muốn cô hôn anh sao?
Vậy cứ hôn một lúc nữa.
Chờ đến khi cô đau chân đau tay muốn buông ra thì người nào đó bỗng nhiên duỗi tay ôm chặt cô vào lòng.
Tô Yên từ chủ biến khách bị người công thành đoạt đất cướp đoạt sạch sẽ.
Tuy những anh bảo tiêu đẹp trai đã trải qua bao sóng to gió lớn, nhưng, nhưng chưa từng nhìn thấy Quyền Tam gia bị một cô gái cưỡng hôn.
Vậy nên lỗ tai tầm mắt đều không nhịn được mà hướng về phía hai người.
La Nguyên Kiệt nằm trên giường lúc đầu hoảng hốt vì Quyền Từ tới đây nhưng đến bây giờ lại trở thành một cảm xúc khó tả.
Người lúc nãy còn cười với gã bây giờ đang hôn người đàn ông khác.
Cảm xúc phức tạp làm gã không nói nên lời.
Gã muốn có được cô.
Vậy nên ánh mắt La Nguyên Kiệt nhìn về phía hai người đều mang theo sự gấp gáp.
Một nụ hôn sâu kết thúc.
Khuôn mặt Tô Yên đỏ bừng, đôi mắt ngập nước thở hổn hển nhìn Quyền Từ.
"Còn muốn em hôn nữa à?"
Cô hỏi nghiêm túc, cũng tương đương thành khẩn.
Gống như chỉ cần anh gật đầu thì cô sẽ nhón chân lên hôn tiếp.
Quyền Từ bị bộ dáng này của cô làm cho rung động.
An Nguyên Phi đứng ở bên cạnh mở to mắt, trong lòng cực kỳ khiếp sợ, ánh mắt nhìn về phía Tô Yên sáng bừng, hắn cảm thấy trên người Tô Yên có một vầng sáng.
Mẹ ơi quá giỏi luôn.
Ngay cả thằng nhãi Quyền Từ này cũng có thể nắm chặt trong tay.
An Nguyên Phi nhanh chóng có ý tưởng.
Sau này nhất định phải tốt với cô hơn
Đây là một cái kim bài tha tội biết đi, có Tô Yên che chở, vậy hắn còn không đi ngang được??
Đôi mắt Quyền Từ tuy không còn sự hung ác nữa nhưng hơi thở xung quanh vẫn lạnh lẽo dọa người.
Anh nâng cằm Tô Yên lên để cô đối diện với mình, "Em muốn lấy cái này để đổi lấy thứ gì? Hử?"
Tô Yên chớp chớp mắt mềm mại nói: "Em cho rằng anh muốn em hôn anhww."
|
Chương 214: Đại Lão Sắp Hắc Hóa (55)
Edit: Ư Ư
Nhưng Tiểu Hoa nói như vậy mà.
Nhưng thấy anh im lặng không nói gì như vậy, chẳng lẽ là không có ý này?
Tô Yên nhìn, không biết sao lại mím mím môi.
Anh không cần cô hôn anh à?
Nghĩ nghĩ lại thấy hơi buồn buồn.
Cúi đầu định rút cánh tay đang ôm cổ anh lại.
Chỉ là còn chưa kịp rút về đã bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy.
Tô Yên sửng sốt, đang định ngẩng đầu thì đã nghe thấy giọng nói của anh vang lên trên đỉnh đầu, "Hôn xong rồi là không muốn nhận nữa?"
Quyền Từ nhìn cô đang cúi đầu, lại nghĩ tới sáng nay cô vội vàng chạy ra bên ngoài để đi thăm tên ngu xuẩn này thì trong lòng lại cảm thấy tức giận
Anh nói xong, Tô Yên nhỏ giọng trả lời một câu, "Vậy sau này sẽ không hôn nữa."
Quyền Từ nghe vậy, nâng cằm cô lên để cô đối diện với anh.
Lại thấy cô gái này buồn buồn rũ mắt không muốn để ý đến anh.
Anh tức đến nỗi bật cười
Lại còn giận anh?
Cuối cùng sau một lúc Quyền Từ vẫn là người mở miệng trước, anh chậm rãi nói: "Sáng nay em vụng trộm tới đây mà bây giờ còn có lý à?"
Tô Yên vừa nghe, ngẩng đầu nhìn anh. "Em không vụng trộm tới."
Cô thoải mái hào phóng tới.
"Vì sao lại tới đây thăm nó? Em cũng đừng nói tới tình cảm bạn bè với tôi."
Tô Yên do dự không nhịn được nhìn thoáng qua La Nguyên Kiệt.
Hành động này của cô thành công làm Quyền Từ đen mặt.
Chỉ là Tô Yên lại nhỏ giọng nói: "Em sợ anh ta sẽ chết."
"Để ý nó như vậy? Em quan tâm tới chuyện nó bị thương hay sắp chết à?"
Tô Yên nghiêm túc gật gật đầu.
Cô vừa gật gật đầu thì đã cảm thấy eo cô sắp bị bóp gãy.
Cô nói: "Anh ta bị thương thì không sao, nhưng anh ta phải còn một hơi thở."
Cô nghiêm túc phân chia giới hạn.
Lúc này Quyền Từ mới nắm được điểm quan trọng.
Hình như cô gái trong lòng anh cũng không để ý tên ngu xuẩn kia như vậy.
Anh cúi người xuống đối diện với cô, "Cẩn thận nói rõ ràng."
Tô Yên giải thích từng câu từng câu,
"Em sợ anh giết chết anh ta, em phải bảo đảm anh ta còn một hơi thở mới được."
"Có liên quan tới em?"
Tô Yên nghiêm túc gật đầu, "Ừm ừm."
Lệ khí trên người Quyền Từ tan đi được bảy tám phần.
Anh liếc nhìn người đang nằm trên giường sâu xa nói: "Nó bị chặt đứt cánh tay, chặt đứt chân, khó tránh khỏi ảnh hưởng đến danh tiếng của nó."
Tô Yên rối rắm, "Cái này hẳn là không liên quan gì tới em."
Quyền Từ ôm cô, đầu gác trên vai cô, dựa hơn nửa người lên người cô, vẻ mặt lười biếng nhẹ nhàng, dường như là hai người khác nhau với cái người lúc mới vào kia.
Anh hôn hôn khuôn mặt mềm mại của Tô Yên, "Xem xong rồi có phải nên về nhà không?"
Tô Yên đứng ở đó ôm anh, miễn cưỡng có thể khiêng được.
Lại nghe thấy người nào đó được một tấc lại muốn tiến một thước, "Tiểu Quai."
"Hả?"
"Lúc nãy thời gian em hôn anh quá ngắn nên chưa cẩn thận nhấm nháp được. Lại hôn một lần nữa."
"Nhưng vừa nãy anh không muốn em hôn mà."
"Ai nói? Vừa nãy em hôn anh, anh chỉ muốn mãi thôi."
Hai người cọ tới cọ lui dây dây dưa dưa không quan tâm tới các bạn trẻ xung quanh.
Tô Yên nghe vậy không nhịn được mà nở nụ cười.
Tiểu Hoa giỏi lắm, thế nhưng biết vừa nãy Quyền Từ muốn cô hôn anh.
Cô thích hôn anh
Ôm Quyền Từ, Tô Yên có thể cảm thấy trái tim không hề dao động của cô đang nhảy nhót.
An Nguyên Phi đứng ngoài cửa nhìn Tô Yên, trong mắt tràn đầy ánh sáng.
Cả đời An Nguyên Phi hắn chưa từng nhìn thấy bảo bối tuyệt vời nhất thế giới.
Nhưng trong cảm nhận của hắn thì Tô Yên chính là cái bảo bối đó.
Một cái, nhẹ nhàng bâng quơ đã khắc chế được Quyền Từ, à, không đúng, phải là Thánh Khí!
Vẫn là cái loại tỏa sáng hàng nghìn ki lô mét này.
|