Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư!
|
|
Chương 127: Váy rơi xuống đất
"Thân thể thế này , cô . . . . . . cô còn muốn quay hình sao ?!" Chủ nhiệm đi tới , hoảng hồn nhìn Vũ Nghê , chần chờ hỏi.
"Đúng vậy" Vũ Nghê ngẩng đầu lên , từng bước tới chỗ Diêu Hân , tròng mắt tức giận :"Không việc gì có thể ngăn cản nổi tôi , cho dù là bị người khác cố ý hãm hại , tôi cũng sẽ không để yên cho họ . Phiền cô về đúng vị trí của mình , không cần ra tay giúp đỡ !"
Dứt lời , cô buông đôi guốc đang cầm trên tay , bùn sình dơ bẩn văng lên , trúng ngay chiếc váy công sở hàng hiệu kia
"Chậc . . . . . . Thật xin lỗi !" Vũ Nghê giả vờ áy náy , nhưng ánh mắt trở nên sắc bén
"Chị . . . . ." Diêu Hân hoảng sợ đến nổi phản ứng không kịp , nửa người dưới lấm lét bùn dơ , trên mặt như một con ngốc . . . . . .
"Cô tính chơi tôi ?!"
Vũ Nghê lớn tiếng hỏi , thanh âm rung động cả phòng quay hình . Người trợ lý đứng gần vô cùng khiếp sợ , hắn nhanh tay đẩy đẩy Diêu Hân :"Còn không mau xuống đây !"
Bị giọng điệu hung hăng lấn át , Diêu Hân tựa như kẻ ngốc , sau đó bị trợ lý trực tiếp kéo đi
"Làm sao cô đến được đây ?!"
Vũ Nghê đưa tay ngăn lại tò mò của chủ nhiệm "Chúng ta nói chuyện sau"
Cô dùng khăn giấy lau sạch đôi tay , sau đó đạo diễn hô lên :"Năm , bốn , ba , hai , một. . . . . ."
"Kính chào các vị khán giả , các bạn đang xem chương trình trực tiếp tin tức của đài MBS . . . . . ." Giọng nói bình tĩnh đầy thanh lịch , đúng lúc được truyền tới tai khán giả
"Tin tức liên quan đến thị trưởng Kim , ông ta tham ô hai tỷ trong các sự kiện gần đây . Hôm nay vụ án có nhiều manh mối triển khai , trở thành đề tài cho những bài báo . . . . . ." Hình ảnh vừa mới chuyển hướng , Vũ Nghê liền hô to :"Lấy cho tôi một cái khăn lông lớn , tôi lạnh quá !"
Quả là khác biệt , người phụ nữ đứng trước ống kính và người phụ nữ đang nói này , có thật là một không ?! Những cử chỉ cũng như hành động của cô ấy , như hai con người khác nhau . Những ngày cuối thu mà ướt đẫm thế này , không lạnh thì thật uổng phí . Lạc Ngạo Thực đứng ngoài phòng phát thanh , trực tiếp nhìn người phụ nữ trước mắt
Cô gái ngốc này , đi nơi nào phỏng vấn , đến nỗi toàn thân ướt đẫm ?! Chẳng lẽ cô ấy nhảy xuống nước cứu người ?!
Nhận lấy khăn lông từ tay trợ lý , Vũ Nghê liền quấn ngang quanh đùi , cô chủ động cởi chiếc vớ bẩn xuống . . . . . .
"Vũ Nghê chuẩn bị ——" Đạo diễn la to bắt đầu
br />"Là người của nhân dân , ông lại lợi dụng chức quyền trong tay để thu nhận hối lộ , tự ý đem ruộng đất của nông dân , rao bán cho các doanh nghiệp bất động sản , thậm chí còn sử dụng cảnh sát , để giúp đỡ mình trong việc xua đuổi họ . Chúng ta hãy lắng nghe những cuộc phỏng vấn giữa ký giả và người dân . . . . . ."
Hình ảnh lần nữa chuyển hướng
"A ! Váy của tôi , nhanh lên !"
Vũ Nghê bắt đầu cởi ra chiếc váy cùng những thứ ướt đẫm phía dưới , cô quăng chúng xuống cả sàn nhà . Tất cả đàn ông đứng đó đều không tự chủ nín thở , nuốt vào một ngụm nước miếng. . . . . .
Bọn họ đều biết dáng dấp Vũ Nghê rất chuẩn , nhưng mà , trời ạ , hình ảnh gần ngay trước mắt , khiến ai nấy cũng hiểu rõ , cô bây giờ chỉ còn một chiếc quần lót bên dưới cái khăn . . . . . .
Người MC nam ngồi gần Vũ Nghê cảm thấy khiếp sợ , căn bản không dám nhìn bậy . Đối mặt với tất cả những người bên dưới , còn thêm ống kính trước mặt , khiến hắn càng thêm khẩn trương :"Vũ Nghê , bây giờ tôi mới biết , cô là một phụ nữ thoải mái như vậy . . . . . ."
"Cái đầu anh , tôi lạnh chết được. . . . . ."
"Nhưng mà cô cứ như vậy , tôi rất hồi hộp . . . . . ." MC nam sờ sờ lỗ mũi.
"Đến phiên anh rồi , mau dẫn chương trình đi . . . . . ." Vũ Nghê lau lau vết bẩn trên đùi , không quên nhắc nhở người bạn phối hợp với mình
Thấy ống kính không còn quay đến mình nữa, cô vội vàng cúi đầu xuống , chạy tới phía trợ lý , cầm ngay chiếc váy mới , nhanh chóng mặc vào .
Trong phòng quay chỉ nghe được toàn tiếng thở ——
Lạc Ngạo Thực đứng cạnh một đám đàn ông háo sắc , hận không đem được bọn họ giết chết . Shit , cô ấy dám có hành động càn rỡ này ngay trước mặt mọi người . . . . . . Rõ ràng là đang dụ dỗ kẻ khác
Hắn cố gắng duy trì biểu tình bình thản , chỉ có điều trên trán đã nổi gân xanh , hô hấp ngày càng nồng đậm
Bị đuổi xuống đài đã gần 10 phút , Diêu Hân mới bắt đầu tỉnh táo lại , bây giờ cô còn đứng đây làm gì ?!
"Anh à , em . . . . . . Chúng ta đi chỗ khác có được hay không ?!" Cô kiếm cớ hỏi.
"Câm miệng !" Lạc Ngạo Thực cắn răng nghiến lợi , cũng chẵng có nhìn sang Diêu Hân
Diêu Hân nhìn theo ánh mắt của hắn , chợt hiểu ra . Không ngờ anh ta cũng bị hình ảnh trước mắt mê hoặc ——
"Vũ Nghê , chuẩn bị !" Đạo diễn lên tiếng
". . . . . . Ngày 17 này , sẽ mở ra phiên tòa , thẩm vấn thị trưởng Kim , nói về vụ án tham ô . . . . . ."
Vũ Nghê nhíu chặt hai hàng lông mày , hết sức chăm chú nhìn vào bản thảo trên tay . Toàn thân cô nghiêng về phía trước , tư thái luôn tỏ ra bình tĩnh , nhưng nửa người dưới lại lạnh run . . . . . .
Ánh mắt Lạc Ngạo Thực không cách nào dời khỏi người cô
Hình ảnh này không khỏi thu hút tầm mắt của hắn , cử chỉ thật quý phái , luôn luôn tỏa sáng mọi nơi , cả chiếc giày cao guốc bẩn thỉu cũng trở nên bắt mắt , đôi chân trần dính dầy bùn dơ càng thêm nổi bật .
Hắn chưa từng thấy qua , hôm nay cô lại chật vật như vậy . Cũng giống như cô hiện hữu vô cùng xinh đẹp .
Cô giống như một con sư tử cái , đang ra sức bảo vệ lãnh thổ của mình . Hắn từng khi dễ lòng dạ sâu sắc , quỷ kế đa đoan của cô , nhưng là giây phút này đây , lại không khỏi ngưỡng mộ dũng khí và nghị lực mà cô mang lại . Vẻ đẹp cùng hành động của Vũ Nghê , khiến hắn gần như khó thở .
"Tin tức đến đây tạm dừng , mời quý vị khán giả xem tiếp lần sau" Âm thanh trong trẻo vang lên ——
"Ai tới giúp tôi xử lý đống đồ dơ bẩn này đi"
Sau khi Vũ Nghê nói xong câu ‘cám ơn các vị khán giả’ , đèn trong phòng thu cũng tắt dần . . . . . .
Chủ nhiệm đi tới , hết sức tò mò mà hỏi :"Vũ Nghê , rốt cuộc là thế nào ?! Làm cách nào cô về được đây , thật quá thần kỳ !"
Vũ Nghê nhìn xung quanh , trực tiếp đưa mắt nhắm ngay người đàn ông bên cạnh Diêu Hân :"Cách nào ư ?! Tôi thà chịu dơ bẩn , lặn lội qua tất cả vật cản trên đường , nào là chuột chết , lá cây , thậm chí cả phân , để đi tới được đây . Nói cho các người biết , tôi còn nắm giữ vị trí này ngày nào , ngay cả khi các người muốn tôi phải chết , tôi cũng không để các người toại nguyện . . . . . ."
|
Chương 128: Quần lót ướt đẫm
Chủ nhiệm cười lắc đầu :"Cô thật là . . . chẳng ai kiên nhẫn như cô"
"Cám ơn anh khen ngợi" Vũ Nghê khẽ liếc anh ta một cái . Nếu không phải do anh ta cho Diêu Hân cơ hội , cô đâu thảm hại dữ vậy ?!
Sau khi cảnh cáo xong , Vũ Nghê từ trên ghế đứng lên , đem bản tin phác thảo giao cho trợ lý . Cô cầm chiếc giày lên , trực tiếp đi chân không ra khỏi phòng thu . Nhìn động tác của cô giống như một nữ vương cao ngạo
Thấy Lạc Ngạo Thực đứng cùng bạn gái , khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Nghê lộ ra mỉm cười , mang theo là sự mỉa mai khinh bỉ
Mặc dù bộ dạng cô bây giờ rất giống một tên ăn mày , nhưng biểu tình lại ngạo mạn ngất trời , biểu tình bộc lộ dáng vẻ cười khẩy bọn họ , khiến họ tựa như lũ ngốc bất tài
Trong lòng Vũ Nghê trở nên vui mừng , trận chiến này , đã qua rõ ràng , phương diện về mọi mặt , cô đều thắng đẹp , chắc hẳn không có lần thứ hai .
Đầu óc Lạc Ngạo Thực lúc này vô cùng trống rỗng , ánh mắt của hắn luôn dõi theo Vũ Nghê , không còn chút suy nghĩ nào khác
Mới vừa bước vào phòng thu , nhìn thấy cả người cô ướt đẫm , khiến hắn không khỏi ngạc nhiên
Khi cô run rẩy , trái tim của hắn đau lòng không ít . Thật muốn ôm chặt lấy cô , xua tan nhiệt độ lạnh băng nơi cô
Yêu thương đi kèm tức giận , nội tâm không thể nào nguôi , cớ sao cô ấy lại không thể kiên dè trước đám đàn ông kia ~ thay váy trước mặt bọn chúng ?!
Chết tiệt , hay là cô ta vốn dĩ không biết xấu hổ ?!
Vị đạo diễn hơn 30 tuổi cười đùa cùng Vũ Nghê , bình thường hai người không cần tỏ ra lịch sự , vì quá quen thân , thế nên đôi khi có những động tác tương đối thân mật trên cả tình bạn :"Này , nói cho tôi biết , cô làm thế nào xử sự tình huống nhanh như vậy ?! Còn có thể duy trì hình tượng bình thản trước mặt ống kính ?! Thậm chí mặt mũi và đầu tóc đều rối loạn không thôi . Đây không phải tóc giả đấy chứ ?!"
Vũ Nghê hất tay đạo diễn ra , lui về phía sau hai bước.
"Đừng lộn xộn , là thật đấy . Những thứ này rất quan trọng trong công việc , anh đừng phá hư chứ !"
"Vũ Nghê , cô kể rõ tôi nghe nào !" Đạo diễn nắm cánh tay Vũ Nghê , không để cho cô bỏ đi.
"Nói gì chứ , hiện tại tôi không rãnh" Cô giơ tay lên ngăn hắn . "Chán chết , tôi muốn đi tắm trước đã , anh có biết quần lót của tôi còn rất ẩm ướt hay không . . . . . ."
Câu nói này hoàn toàn đem thân thể Lạc Ngạo Thực nóng bừng lên , hắn muốn nổ tung khắp phòng ——
Cô gái đáng chết này , dám ăn nói huỵch tẹt như thế ?! Quần lót , ướt nhẹp ?!
Lạc Ngạo Thực tức giận đi về phía Vũ Nghê , một tay nắm giữ cổ tay của Vũ Nghê , như muốn trách móc cô
Vũ Nghê kéo kéo cổ tay của hắn , tức giận quát :"Buông ra , anh lú lẫn rồi sao , nhận nhầm người chăng ?! Bạn gái của anh ngay cửa ra vào kìa !"
Động tác của Lạc Ngạo Thực khiến tất cả nhân viên trong phòng quay trở nên im bặt , mọi người đều ngớ ra ~ không rõ chuyện gì
"Phó Vũ Nghê , em còn không biết xấu hổ ?! Cả đêm nay nhìn em giống như cái gì ?!" Lạc Ngạo Thực vừa dắt tay Vũ Nghê , vừa lớn tiếng phát điên chỉ trích
"Em thế nào , đây chính là công việc hàng ngày của em , như thế mắc mớ gì anh ?!" Vũ Nghê thẳng thắn hỏi ngược lại , đôi mắt xinh đẹp ngước nhìn hắn.
Lời lẽ hùng hồn của cô làm cho hắn ngày càng tức giận , hai tròng mắt như một ngọn lửa :"Em giống như một cô gái mại dâm , cử chỉ lẳng lơ , khoe khoang trước mặt đàn ông , em còn hỏi anh thế nào ?!"
|
Chương 129: Cô ấy là người phụ nữ của tôi
Cảm giác da đầu muốn vỡ tung ra , Vũ Nghê như bị người ta tạt một xô nước , còn hơn bị chó điên cắn phải , giận đến há miệng thật to ——
Các đồng nghiệp trong phòng thu sợ hãi gấp bội , cả người đờ đẫn , ngó nhìn bọn họ giằng co ——
Lạc tổng cùng Phó Vũ Nghê ~~ có quan hệ ?! Không , không đúng , phải nói là Lạc tổng thích Phó Vũ Nghê , nếu không làm sao ghen tuông như vậy , nổi giận như một ông chồng , mất cả lý trí , tuôn ra mắng chửi
Lạc Ngạo Thực trước đây trong mắt mọi người hoàn toàn tuyệt đối thanh lịch , sức hút quyến rũ !
Vũ Nghê sớm đã quen thuộc với mọi tình huống , chẳng qua là cô hơi sửng sốt một chút , khóe miệng nâng lên , giễu cợt chê cười , ánh mắt tức giận lướt qua trên người Diêu Hân :"Lạc Ngạo Thực , anh quan tâm nhầm người rồi sao , bạn gái của anh ở ngay bên cạnh ?! Anh đừng hành động giống như gà mẹ , bừa bãi nhận xét tính cách của em , đừng làm chuyện bao đồng ở đây !" (Ý nói là ăn cơm nhà lo chuyện người ta đó >.
Vũ Nghê thao thao bất tuyệt , không mấy nhân nhượng , cố ý làm hắn mất mặt . Cô duy trì bộ dạng đối nghịch với hắn , kiên quyết trả đũa người đàn ông trước mặt.
Tên đàn ông chết tiệt !
Chẳng biết là do hắn mờ mắt hay già đến lú lẫn , toàn thân cô đang run rẩy , lẽ nào hắn không nhìn thấy ?! Lại còn ăn nhằm phân bò hay sao , mà mở miệng ra , câu nào cũng thúi như nhau ?!
Sống đến từng tuổi này , đây là lần đầu tiên hắn bị sỉ nhục tồi tệ đến vậy . Bàn tay to dùng sức nắm chặt cổ tay mảnh khảnh kia hơn :"Phó Vũ Nghê , em dám nói thêm lần nữa ?!" Lạc Ngạc Thực nổi giận uy hiếp , tròng mắt phát ra lửa giận , càng giống như một thanh dao , sắc bén lướt ngang chiếc cổ trắng tuyết
Vũ Nghê giận dữ không kém , trợn to hai mắt :"Anh không nghe rõ , hay do tuổi già lú lẫn , sức khỏe không ổn định ?! Anh có quyền gì quản em ?! Ăn-cơm-nhà-lo-chuyện-người-ta . . . . . . . . . . . ."
Lời của cô còn chưa dứt , đã nghe tiếng hét vang lên :"A. . . . . . Lạc Ngạo Thực , buông em ra !"
Hắn dùng lực chụp lấy cổ tay của Vũ Nghê , sau đó nhẹ nhàng nhắc lên thân thể cô , ngay lập tức hắn ôm trọn cô trên vai , Lạc Ngạo Thực ung dung bước tới cửa chính :"Tốt , Phó Vũ Nghê , không phải em nguyện ý làm gà con sao ?! Muốn cùng nam nhân lẳng lơ ?! Bây giờ anh sẽ trực tiếp đưa em tới quán bar , cho em biểu diễn thoát y , khiến cho đàn ông trên toàn thế giới , đều có thể ngắm nhìn ~ dáng vẻ hạ tiện của em !"
Cụm từ ‘gà mẹ’ , ‘lo chuyện bao đồng’ khiến Lạc Ngạo Thực nổi cơn tam bành , trong lòng kiềm chế không đặng , hắn muốn tự tay , dạy dỗ cô một bài học
"Lạc Ngạo Thực , tại sao mắng em , anh là đồ khốn . Nếu không phải anh và cô ấy lừa em , thì em đâu đã đến Thành Đông , bộ dạng bây giờ do cớ sự nào ?! Anh vì muốn Diêu Hân giành lấy vị trí này , thế nên vô sỉ nghĩ ra đủ trò , trả đũa em !"
"Anh vô sỉ ?! Hay bởi vì em không đứng đắn , đem việc mình bị chơi xấu , đổ lên đầu người khác ?!" Thời điểm này hắn chỉ muốn kéo cô ra ngoài , để những thằng đàn ông khác , bỏ ngay mộng tưởng
"Chủ nhiệm. . . . . . Đạo diễn. . . . . ." Bị hắn lôi đi mấy bước , Vũ Nghê tức giận thét to :"Đáng chết. . . . . . Các người vậy mà để hắn ta bắt nạt tôi sao ?!"
Lúc này , mấy người đàn ông khác mới nghĩ đến việc xông vào , chặn lại Lạc Ngạo Thực , bọn họ cố gắng nắm lấy cổ tay của hắn , muốn cứu Vũ Nghê về
"Lạc tổng , anh nên buông Vũ Nghê ra , có thể là do hiểu lầm . Vũ Nghê không có lẳng lơ , chỉ là cô ấy quá chuyên nghiệp !" Đám người trước mắt đứng ra giải thích
"Lạc tổng , coi như anh nể mặt tôi , hãy thả Vũ Nghê xuống , nếu không Diêu Hân sẽ ghen đấy !" Đạo diễn nói chuyện một cách hài hước , muốn hóa giải hiện trường !
Dù sao Lạc Ngạo Thực bây giờ cũng là cổ đông lớn nhất trong công ty , bọn họ cũng chẳng dám làm bậy . Hơn nữa , hành động giữa hắn và Vũ Nghê , có chút mập mờ khó hiểu ——
Thấy một nhóm người vây quanh hắn , lá gan của Vũ Nghê ngày càng gia tăng :"Lạc Ngạo Thực , anh còn không mau buông ra ?! Anh cho rằng em là gì của anh , tại sao cứ thích sỉ nhục em . . . . . . Cho dù là em lẳng lơ , phóng đãng , cũng chẳng liên quan đến anh ?!"
"Em nói không liên quan ?! Con mẹ nó , em bảo anh không có quyền quản thúc em ?! Đừng quên rằng , mấy ngày trước chúng ta cùng nhau lên giường. . . . . ." Lạc Ngạo Thực rống to ra tiếng , đẩy những người phía trước ra , dùng sức ôm chặt Vũ Nghê . "Các người dám ngăn cản tôi ?! Tôi nói lại một lần nữa , Phó Vũ Nghê , cô ấy là người phụ nữ của tôi !"
Câu nói của Lạc Ngạo Thực giống như một quả bom , từ trên trời rơi xuống , nổ tung cả phòng quay . Tất cả mọi người đều trở nên ngạc nhiên , toàn thân đơ như tượng , chỉ biết đứng nhìn Lạc Ngạo Thực đem Vũ Nghê ra ngoài . Cho đến khi nghe được tiếng đóng cửa , mọi người mới dần dần nhốn nháo
"Trời ạ , tôi không nghe nhầm chứ ?! Lạc Ngạo Thực nói cô ấy là ~ là quan hệ đó sao ?!" Đạo diễn hồi phục thần trí , đem tay đặt trên cằm.
"Đúng vậy , đây quả là tin tức nổi bật . . . . chúng ta nhất định phải ngăn chặn tin chấn động này lại , đây nhất định là bản tin độc quyền !" Tổ trưởng bộ thông tin hưng phấn huơ tay múa chân :"Tiểu Lý , cậu ngốc à , còn không mau theo chụp hình ?!"
Tiểu Lý lập tức cầm lấy máy ảnh , hướng cửa chạy đi :"Trời ạ , chủ nhiệm , đến lúc đó đừng quên cho tôi tiền thưởng . . . . . ."
"Không. . . . . . Không thể nào , anh ấy sao lại cùng Phó Vũ Nghê ?! Anh ấy là bạn trai của tôi. . . . . . Các người cũng biết , có phải hay không. . . . . ." Diêu Hân hoàn toàn trở nên ngu dại , một mực muốn đồng nghiệp chứng thật cho mình . "Các người sao vậy , sao lại không nói gì ?! Lạc Ngạo Thực vốn là bạn trai của tôi , ngày ngày các người đều ăn bữa trà chiều do anh ấy sắp đặt , các người quên rồi ư ?!"
Mọi người lắc đầu một cái , trợ lý của Vũ Nghê không nhịn được , chọc phá Diêu Hân :"Đúng là chúng tôi nhận được trà chiều mỗi ngày , nhưng cũng không thể xác định Lạc tổng vì cô . Chẳng qua là anh ấy đang muốn theo đuổi chị Vũ Nghê . Cô nói xem , ngoại hình của hai người đó , cũng rất xứng đôi ——"
"A. . . a. . ." Diêu Hân ôm đầu , trong miệng rên la ra tiếng , cô khóc lóc nức nở , lao khỏi phòng quay . Vốn là tối hôm nay cô muốn chứng minh thực lực của mình , sau đó sẽ cùng Lạc Ngạo Thực mở tiệc ăn mừng . Kết quả không như mong đợi , ngay lúc chuẩn bị bắt đầu , Phó Vũ Nghê bỗng dưng xuất hiện , liên tiếp phá tan mộng đẹp của cô , đã thế còn cướp đi người bạn trai kia . . . . . .
"Phó Vũ Nghê , tôi hận chị , rất hận . . . . . ." Diêu Hân vừa chạy , vừa lớn tiếng hô.
"Lạc Ngạo Thực , cái tên khốn kiếp này , anh mang em đi đâu !" Bị người khác ôm chổng ngược như bao bố , cô chỉ biết kêu gào , hai tay dùng sức đánh vào lưng hắn . . . . . .
|
Chương 130: Bóng đêm trong xe
Lạc Ngạo Thực dùng sức , cố định thân thể không ngừng vặn vẹo kia , vừa giận vừa hờn hô to :"Em không thể chờ nữa à ?! Tốt , anh sẽ cho em toại nguyện !"
"Ai muốn anh chứ , thả em xuống !" Vũ Nghê lớn tiếng rống lớn , đồng thời nghe được một mùi xạ hương quen thuộc , khiến tâm trạng cô trở nên tồi tệ hơn .
Nguời đàn ông ghê tởm , trên người lúc nào cũng bốc đầy mùi vị buồn nôn , không phải muốn chứng minh năng lực tình dục của mình đây sao ?!
Trong lúc giãy dụa thân thể , cô thật giận chính bản thân . Rõ ràng , hắn ta dễ dàng khống chế cô . Hơn nữa còn vì câu nói ‘cô ấy là nguời phụ nữ của tôi’ , trái tim cô liền rung động . Nhưng chỉ vài giây sau , cô lại phát hiện , vốn dĩ hắn chỉ cần thỏa mãn nhu cầu , cho dù lên giường cùng ai , cũng chẳng quan trọng
Cái lạnh vào cuối mùa thu chỉ có thể hình dung hai từ ‘giá rét’ . Gió lạnh thổi qua , bất ngờ lọt vào khe váy bên duới , khiến toàn thân Vũ Nghê run rẩy đến ngây người . Cô gần như khó chịu , trên miệng cố gắng hổn hển , hít thở không khí xung quanh .
Vũ Nghê bắt đầu ngưng giãy giụa , ngừng hẳn kêu la , thân thể cuộn tròn , hai hàm răng trắng bóng đánh run cầm cập .
"Hư ——" Lạnh , lạnh quá , toàn thân lạnh như băng , Vũ Nghê vô thức rên rỉ
Cô càng im lặng càng làm hắn cảm nhận rõ ràng bầu ngực mềm mại , đang dính sát mình . Bụng dưới của người nào đó như căng ra , chỗ kín trương cứng , khiến đáy quần cơ hồ muốn rách toạt .
Đã lâu như vậy , cô ấy vẫn còn sức cám dỗ mình —— Tối hôm nay , mình tuyệt đối không thả cô ấy !
Lạc Ngạo Thực mở cửa xe , trực tiếp đem Vũ Nghê nhét vào bên trong , cạch một tiếng , cửa xe đóng lại , thuận tiện khóa chốt ——
"Lạc Ngạo Thực , cuối cùng là anh muốn gì ?!" Cô dùng mắt ám chỉ với hắn , trong lòng giận dữ
Vũ Nghê ngồi ở trong xe , hai đầu gối cong lên , để cho nửa người đè lên hai chân , mượn cảm giác này xua tan cái lạnh
Cô thật sự rất lạnh , toàn thân gần như run rẩy . So với ở trong phòng quay , nơi này lạnh hơn bội phần
"Ha ha. . . . . . Làm gì ?! Quần lót của em không phải ướt sao ?! Ngược lại anh rất muốn nhìn xem , nó ướt đến thế nào rồi !" Nói xong , hắn để cô dựa theo hướng thành ghế , đồng thời nhấn nút , chỗ ngồi của Vũ Nghê chậm rãi ngã xuống . Lạc Ngạo Thực dùng sức đè người đối diện xuống , dùng chính thân thể của mình , cố trụ Vũ Nghê , sau đó một tay lòn vào hai chân trắng nõn .
Đầu ốc Vũ Nghê trở nên trống trỗng , khi tinh thần dần dần hồi phục , bàn tay to của hắn đã thăm dò trong váy ——
Ngón tay hắn dọc theo chiếc quần lót , khẽ sờ nhẹ , vừa tính kéo xuống , chợt một giọng nói vang lên :"Lạc Ngạo Thực , anh lại muốn dựa vào cưỡng bách , để chiếm được em ?! Không phải anh từng nói qua , trong vòng một tuần , có thể ép em tự nguyện , nằm dưới thân thể của anh , nhưng là anh dùng hành động bỉ ổi này sao ?!" Vũ Nghê dùng toàn bộ sức lực , đẩy ngực của hắn
"Cưỡng bách ?! Em thật nghĩ mình dát vàng trên người hay sao ?! Là ai phóng đãng , lẳng lơ . Là ai khiến anh phát tiết để thỏa mãn nhu cầu ?! —— Nếu bị cưỡng gian mà người phụ nữ còn tỏ ra vui suớng như vậy , chẳng lẽ tất cả đàn ông trên thế giới này , đều vì cường bạo , đi vào ngục giam ?!"
"Lạc Ngạo Thực , anh câm miệng. . . . . ." Mặc dù ráng hết sức để nói nặng hắn , chỉ là giọng điệu của cô còn quá run rẩy
Dục vọng và ghen tuông đã khiến đầu óc Lạc Ngạo Thực điên cuồng , căn bản không phát hiện được sự kỳ lạ của Vũ Nghê
Lạc Ngạo Thực trực tiếp kéo quần lót ướt đẫm xuống , đồng thời tách ra hai chân Vũ Nghê ——
Động tác khéo léo khiến cô phải thuần phục , hắn nhanh chóng cởi dây nịt , cùng những thứ ràng buộc phía dưới . Cự long to lớn lộ ra mạnh mẽ , trực tiếp hướng tới gần nơi bí ẩn ~
"Ừ. . . . . . Thoải mái sao ?!" Hắn chậm rãi cọ xát , di chuyển lên xuống phía ngoài âm đạo , cố gắng thực hiện động tác nhẹ nhàng , khởi động bước đầu cho nóng lên , càng lúc làm cho cả hai càng thêm ẩm uớt . Ngạo Thực duy trì hàng động đó thật lâu , hắn muốn khơi gợi lòng ham muốn của Vũ Nghê
Cảm giác cái lạnh thấu xương , khiến Vũ Nghê không còn một chút sức lực . Vả lại , cử chỉ này , rất ấm áp :"Ôm. . . . . . ôm chặt em , đừng giày vò em , ôm chặt em . . . . ."
Cô khát vọng la lên , thậm chí đôi tay còn quàng qua cổ hắn , nương theo hành động bí ẩn kia
"Phó Vũ Nghê , em thật dâm đãng. . . . . ."
"Anh. . . . . . Câm miệng !" Không còn sức để cãi nhau , chỉ là cô muốn ấm lên mà thôi
Khi thân thể cả hai dần dần ẩm ướt , phần eo của Lạc Ngạo Thực từ từ trầm xuống , cố gắng hướng nơi chật hẹp kia ~ dùng sức đẩy mạnh . . . . .
"Ưm. . . " Lúc hắn vừa mới tiến vào , phía dưới truyền tới đau nhức , tiếng rên rỉ của cô vang lên thật dài
Lạc Ngạo Thực thở dốc , tinh thần càng thêm hăng hái , hướng nơi thần bí ~ thẳng tiến ——
"Nói anh biết , thích không ?! Em thích bảo bối của anh , đúng không ?!" Hắn đưa miệng tới gần vành tai Vũ Nghê , khẽ hỏi
Vũ Nghê nhắm chặt hai mắt , không còn để ý mọi chuyện . Bụng dưới không ngừng đau đớn , nhiệt độ trong người vô cùng nóng rang , làm cho cô cảm thấy rất thoải mái :"Ừ . . . T-h-í-c-h . . . thích lắm . . ."
"Vậy em có muốn , anh dùng động tác nhanh nhất không ?!" Trên miệng người nào đó tỏ vẻ cao ngạo ~~~
. . . . "Muốn anh nhanh hơn sao ?! Hửm ?!" Hắn tiếp tục hỏi
"Tùy . . . . tùy anh. . . . . . Chỉ cần giúp em nóng lên là được !" Cô nhắm mắt lại , run rẩy mà nói.
"Ha ha , nhớ là , chính em mở miệng , kêu anh tùy tiện nhé . Về sau , không được đổ thừa , nói anh cường bạo !" Gương mặt tà ác nhạo báng xong , đồng thời hai cánh tay kéo mông Vũ Nghê gần lại , bắt đầu chạy nước rút ~~ vô cùng mãnh liệt ~
"A . . . ừm. . ." Mỗi một động tác , hắn dùng tốc độ nhanh nhất , khiến cơ thể Vũ Nghê gần như kiệt sức
Chiếc xe sang trọng đậu ở bãi xe , càng lúc càng lắc nhanh hơn .....
|
Chương 131: Hẹn gặp chín giờ tối mai
Sau khi chạy nước rút , Lạc Ngạo Thực bắt đầu ngừng động tác , cuối cùng phóng bừa chất dịch nóng bỏng vào trong cơ thể Vũ Nghê ——
Vệ sinh sạch sẽ cho cả hai , hắn mới chủ động khóa kéo quần lên , ngồi lại vị trí của mình . Liếc mắt nhìn thấy cô nằm yên bất động , Lạc Ngạo Thực quay người về phía kế bên , châm chọc nói :"Không còn hơi sức rồi sao ?!"
Vũ Nghê vẫn không nhúc nhích , chỉ nghe được tiếng cô hít thở
Chợt nụ cười trên mặt Lạc Ngạo Thực trở nên cứng đờ :"Vũ Nghê !" . Bàn tay to của hắn đụng phải mắt cá chân Vũ Nghê , chân mày đột nhiên chau lại . Chết tiệt , cô ấy nóng rần
"Vũ Nghê , tỉnh lại . Anh bảo tỉnh lại !" Hắn đẩy nhẹ thân thể cô , hai mắt cô vẫn nhắm nghiền .
Lạc Ngạo Thực vội vàng đạp chân ga , tiến về phía bệnh viện gần đó ——
Sau khi chẩn đoán , bác sĩ bảo là do cô nhiễm lạnh cấp tính , dẫn đến bệnh tình nghiêm trọng . Vũ Nghê được tiêm thuốc hạ sốt , cuối cùng cũng tỉnh lại , lúc đấy đã mười giờ đêm
Khi cô tỉnh lại , hắn tức giận nhìn chằm chằm vào hai gò má phiếm hồng kia , nhịn không được mà quát :"Em nóng như thế , chẳng lẽ không biết ?! Tại sao không nói , chẳng phải em không muốn anh chạm vào ?! Hay em quá hài lòng với chuyện đó ?!"
Đúng là lúc đó hắn quá phấn khích , căn bản không chú ý tới cô . Đến khi cô suy yếu , hắn còn tưởng rằng cô đã khuất phục dưới thân thể mình .
"Lạc Ngạo Thực , lời này anh còn dám nói ra ?! Rõ ràng anh ép buộc em !" Vũ Nghê không tin vào tai mình , quả thật cô chưa từng thấy ai không nói lý lẽ như vậy . "Anh ra ngoài ngay , em không muốn gặp anh !" Cô chỉ tay ra cửa phòng , lớn tiếng hô to .
"Đến bệnh mà cũng chẳng biết , anh nói không đúng sao ?!" Hắn tiếp tục trách móc
"Chuyện của em , không cần anh quan tâm . Anh đi ra , đi ra !"
"Trong bệnh viện không được tranh cãi , hai nguời sẽ làm ảnh hưởng đến phòng bệnh khác !" Cửa phòng chợt mở ra , y tá chậm rãi đi vào
Phòng bệnh đột nhiên im lặng , đợi khi y tá rời đi , cô mới chủ động cầm kim tiêm rút ra , một dòng máu đỏ lập tức chảy xuống , rơi trên giường đơn.
Hình ảnh ngang buớng đập vào mắt , khiến Lạc Ngạo Thực nhíu mày , tròng mắt mang vẻ khiếp sợ.
"Phó Vũ Nghê. . . . . . Em điên rồi !" Động tác của cô quá nhanh , làm hắn không kịp phản ứng .
Vũ Nghê mang giày vào , trợn to mắt nói :"Anh ngạc nhiên gì chứ , chuyện cũng không to tát ! Chỉ có chút xíu vết thương thế này , mà cũng khiến anh phải giật mình , đúng là kỳ lạ ! Được rồi , nếu như anh thích , em nhường phòng bệnh này cho anh !"
Nói xong , Vũ Nghê xoay người chuẩn bị rời đi.
"Phó Vũ Nghê , em biết mình đang làm gì không ?! Bản thân em đang sốt 39 độ , đến giờ vẫn chưa hạ sốt !" Lạc Ngạo Thực kéo cánh tay Vũ Nghê , tức giận quát.
"Em bây giờ đã tỉnh , cũng không có chuyện gì rồi . Hiện tượng phát sốt đồng thời cũng sẽ giết chết rất nhiều tế bào ung thư , việc này có lợi cho sức khỏe , có gì phải sợ !" Gương mặt ửng đỏ vô tư tươi cười
Thấy bộ dáng của cô , hắn chỉ muốn xé nát nụ cười kia . Lạc Ngạo Thực dùng lực dắt tay Vũ Nghê , cưỡng bách cô trở lại giường bệnh :"Trở lại cho anh , tiêm xong mới về !"
Vũ Nghê tức giận ngồi trên giường bệnh , bao nhiêu kìm nén từ sáng đến tối đều bộc phát ra :"Lạc Ngạo Thực , anh nghĩ mình trở thành gà mẹ sao ?! Anh vụng về lo lắng cho em , làm em cảm thấy vô lý , lại càng ghê tởm. . . . . ." . Vũ Nghê nhìn vào ánh mắt nóng giận của hắn , lạnh lùng nhạo báng , cô hời hợt nói :"Thời điểm em cần người chăm sóc , cần nhất một bàn tay , muốn tìm kiếm sự quan tâm , cuối cùng tự mình gắng gượng . . . . . . Bây giờ chỉ một chuyện nhỏ , lại ép buộc em này nọ , thật là ra vẻ kiểu cách . Lạc Ngạo Thực , có một câu anh từng nói —— Em thấp hèn . Nếu đã thấp hèn , thì không thể tương xứng với những thứ mình có trong tay . Mà cái bệnh viện xa xỉ này , thật sự chẳng hợp với nguời như em !"
Lạc Ngạo Thực chăm chú nhìn người phụ nữ bướng bỉnh truớc mặt , trong lòng của hắn nhói đau , hắn hiểu được cô muốn nói gì !
Nói tới chỗ này , cặp mắt của cô trở nên ngấn lệ , chóp mũi cũng ửng đỏ lên , khóe miệng ‘thờ ơ' nói ra cảm nghĩ nhiều năm :"Trải qua bao nhiêu chuyện , em vẫn đủ mạnh mẽ , không cần bất kỳ ai phải giúp đỡ , kể cả nguời đó là anh !"
Lời nói hời hợt vô tình nặng nề đánh mạnh vào lồng ngực của hắn , xóa tan tất cả tức giận và bất mãn . Sau nhiều năm rồi , cuối cùng Lạc Ngạo Thực cũng mở miệng nói :"Xin lỗi , khi đó là anh bỏ bê em , là anh không chăm sóc tốt cho em !"
"Em bây giờ rất tốt , sao phải nói xin lỗi ?! Thôi , em phải đi đây !" Vũ Nghê đẩy hắn ra , buớc xuống giường
"Anh tiễn em về !" Lạc Ngạo Thực đi theo phía sau cô nói
"Không cần , em sẽ gọi taxi !" Cô vừa đi vừa nói , cũng không quay lưng lại
Lạc Ngạo Thực cứng đầu , đi với theo sau :"Anh chỉ là muốn nhắc nhở em , em không có mặc quần lót . Đi taxi , thật không an toàn . . . . . ." (Mịa ơi , thỏa mãn xong , đưa người ta tới bệnh viện , mà không mặc cho nguời ta >.
Bước chân Vũ Nghê vẫn không dừng lại , đi nhanh về phía trước . . . . . .
"Mẹ , sao bây giờ mẹ mới về ?!" Khi cửa phòng ngủ vừa mở ra , Hoan Hoan lập tức ngồi dậy , cô bé muốn ôm lấy mẹ
Vũ Nghê lắc đầu một cái :"Không được , mẹ đang bệnh , con mau nằm xuống !"
"A !" Hoan Hoan ngồi trở lại giường , mở to mắt nói :"Mẹ , hôm nay con đã hẹn với Lạc Dật , tối mai lúc 9 giờ , chúng ta sẽ gặp ba của bạn ấy ở nhà hàng . Mẹ , tối mai nhớ phải về sớm nha !"
"Ừ !" Thật ra thì số tiền đó , cô cũng không cần . Chỉ là , cô muốn nhìn thấy Lạc Dật , gặp mặt cậu bé , trong lòng luôn có chút xao động
"Mẹ , mẹ cũng phải nhớ ăn mặc đẹp và trang điểm nha chưa !" Hoan Hoan cười hì hì nhắc nhở . A a a , hôm nay Lạc Dật có đưa hình ba của cậu ấy cho cô bé xem , chú ấy thật sự rất đẹp trai , chắc mẹ sẽ thích lắm đây !
"Ha ha , được . Mẹ nhất định không để Hoan Hoan mất mặt !" Vũ Nghê hướng về phía con gái bảo đảm
|