36 Chiêu Ly Hôn
|
|
Chương 41 - Đối thoại đáng yêu giữa Vĩnh Diễm IQ cao với Đinh Đinh IQ thấp
Tôi đóng lại bản ghi chép, chương trình học đã kết thúc, tôi thu dọn đồ đạc.
Hôm nay tôi tới để nghe một khóa học về thiết kế, giảng viên là một trong những nhà thiết kế nội thất nổi tiếng trong nước, hôm nay ông ấy giảng cho chúng tôi nghe một bài về màu sắc, nghe bài giảng của ông thật quý, cá nhân tôi rất tiếc tiền học, nhưng là thư ký Trần của Bùi Vĩnh Diễm thông báo cho tôi tới nghe, tôi vô cùng ngạc nhiên, bộ phận thiết kế của công ty không chỉ có một nhân viên là tôi, nhưng lại chỉ có mình tôi được hưởng vinh quang như vậy, tôi hiểu được đây là đãi ngộ đặc biệt của Bùi Vĩnh Diễm.
Giờ học hôm nay, tôi nghe vô cùng chăm chú, một chữ cũng không nỡ bỏ sót.
Rốt cuộc cũng thu dọn đồ đạc xong, tôi bước ra khỏi trung tâm hội nghị của khách sạn.
Chỉ vừa bước xuống bậc thềm, tài xế của Bùi Vĩnh Diễm đã chạy xe lại đây, chị Trần ở trong xe mỉm cười với tôi, xem ra đã chờ tôi rất lâu, chị ấy hỏi tôi: "Khóa học nghe có mệt hay không?"
"Không hề mệt, thu hoạch rất lớn, hóa ra hai màu sắc thoạt nhìn không hợp nhau, trải qua quá trình trung hòa chuyển đổi, cũng có thể phối hợp tốt như vậy."
Chị Trần chỉ mỉm cười.
Sau đó chị Trần đưa tôi đi ăn cơm, chị cởi áo khoác ra, khẽ đặt ở một bên, lúc đang chờ món chính, chị ấy cùng tôi nói chuyện: "Anh Bùi là một người rất thích thể thao, mỗi buổi sáng đều đi bơi, hầu như là mỗi ngày, anh ấy thích chơi bi-da, cũng là một tay đánh bi-da tuyệt vời, về những cái khác, cho dù là lặn xuống nước, hay là leo núi, anh ấy đều làm tốt, cuộc sống thoải mái, ngoài ra anh ấy cũng không uống rượu, không hút thuốc, thời gian làm việc cùng thời gian cá nhân đều có kế hoạch rất rõ ràng, làm việc gọn gàng ngăn nắp."
Tôi khen: "Anh Bùi thật xuất sắc, chị là thư ký của anh ấy, chuyện quan trọng đều nhắc nhở chuẩn bị giúp anh ấy, thật sự không dễ dàng."
Chị Trần hiểu được ý của tôi, chị ấy cũng chỉ mỉm cười.
Chị đưa cho tôi một văn kiện: "Lát nữa chị đi có chút việc, em có tiện chuyện giúp chị văn kiện này cho anh ấy được không?"
Tôi gật đầu: "Vâng, đúng lúc em cũng không có việc gì."
Trời có chút se lạnh, đã vào đông, nhưng là tuyết vẫn chưa rơi, tuyết vào đầu đông, trong không khí có sương mù, rất có cảm giác bao la mù mịt.
Người lái xe chở tôi tới một tiểu khu yên tĩnh ở lưng chừng núi, tất cả ở đây đều là đường tư nhân, dẫn đến một căn biệt thự nhỏ nhắn nhưng tinh xảo.
Xe dừng ở dưới sườn núi, tài xế nhìn con đường ở phía trước mà mắng: "Chết tiệt, sáng sớm lúc đi còn chưa đào, buổi tối lại chắn đường như thế?"
Có thể là nhân viên công trình quản lý thành phố, xe không thể đi lên.
Tài xế nói với tôi: "Cũng may là không còn xa, chỉ khoảng 200m, chị Đinh, thật ngại quá."
Tôi vội vàng nói: "Không sao, tôi có thể tự đi lên đó."
Chỉ có 200m, nhưng tôi lại có cảm giác như 2km.
Trời sắp tối, tôi bỗng nhiên có chút lo lắng, Bùi Vĩnh Diễm đi Bắc Kinh vài ngày, hình như hôm qua mới về, từ lần gặp mặt đó về sau, chúng tôi chưa hề nói chuyện lại, nhưng khi chạm mặt ở công ty, anh ta đối đãi vô cùng khách sáo, thái độ trước sau như một, cảm giác trong ánh mắt ấy nhẹ nhàng như nước, không có sự hòa nhã thắm thiết, anh ta càng giống như một người bạn tốt. Lúc trước tôi nhìn vào trong mắt của anh ta, trong lòng có một cảm giác sợ hãi như té vào ngữa bánh xe, nhưng hiện tại ánh mắt anh nhìn tôi, làm cho tôi rất yên tâm, anh thật sự xem tôi là bạn tốt.
Hiện tại trời sắp tối.
Mới đi được nửa đường ,nghe thấy ở lối rẽ bên cạnh có người gọi tôi: "Đinh Đinh."
Tôi nhanh chóng quay đầu lại, "Anh Bùi."
Bùi Vĩnh Diễm mặc một bộ đồ thể thao màu vàng kem, đôi giày đá banh màu trắng, đang chạy bộ từ trên sườn núi xuống.
Tôi vội vàng nói : "Chị Trần bảo tôi mang văn kiện đến cho anh."
"Anh biết rồi, đến đây, đi theo anh."
Anh nhẹ nhàng bắt chuyện với tôi: "Hôm nay thời tiết rất tốt, dẫn em xem tinh vân, cho em nhìn ra thế giới cách 1600 năm ánh sáng."
Tôi nhất thời tò mò, anh đi ở phía trước, biệt thự có một khoảng sân nhỏ, mà cánh cửa cũng là kiểu hàng rào thấp, nhẹ nhàng đẩy ra, cửa mở, anh ta kéo tôi đi vào trong.
Sau khi vào trong, anh ta ngồi ở trên sô pha, đổi dép lê, lại đưa cho tôi một đôi để đổi.
Tôi tò mò nhìn đôi dép kia, anh ta cười giải thích với tôi: "Yên tâm, mới có người làm thêm giờ đến quét dọn vệ sinh, đồ dùng đều thay mới hết."
Tôi cũng cố tình làm khó anh: "Có bao nhiêu đôi dép mới?"
Anh ta đã thay dép xong, ở phía trước dẫn đường, bước lên cầu thang xoắn bằng gỗ màu trắng, đi lên lầu, vừa đi vừa nói: "Chỉ cho em thay dép thôi, những người phụ nữ khác đến đây, dứt khoát không mặc gì cả, vừa vào cửa, anh liền cởi sạch sẽ các cô ấy từ trên xuống dưới."
Tôi á lên một tiếng: "Trước khi tôi đến, không phải là anh vừa mới tiễn một cô gái khác lên đường chứ?"
Anh ta thoải mái tự nhiên trả lời: "Em thật có bản lĩnh nha, thực ra thì anh mới tiễn cô ấy đi từ cửa sau."
Chúng tôi đều cười, thật là sâu xa mà.
Anh ta mở cánh cửa ở ban công lầu ba, tầm nhìn liền trống trải, tôi đi theo anh ta lên trên, nhất thời trong lòng cũng vui vẻ.
Trời tối, cảnh đêm của một nửa thành phố, sự tuyệt đẹp và huyển ảo hiện ra, xa xa là cảnh biển, sau lưng là dãy núi, vừa vặn vây xung quanh chúng tôi.
Trên sân thượng là một chiếc kính viễn vọng thật dài màu đen, một đầu đang hướng về phía bầu trời.
Anh ta vui vẻ kéo tôi đi qua: "Đến đây, em tới nhìn xem, xem em có thể nhìn thấy cái gì nào?"
Tôi hướng ánh mắt tiến tới trước chiếc kính viễn vọng, bên trong hiện ra cảnh vật khiến tôi sợ hết hồn.
Anh ta vừa điều chỉnh cự ly ánh sáng cho tôi, vừa hỏi tôi nhìn thấy gì?
Tôi không hiểu về thiên văn học, chỉ thấy trong tầm mắt xuất hiện một số thứ gì đó bảy màu phức tạp, có thể thoáng thấy các màu sắc lấm chấm của khối tinh vân, bao phủ xung quanh một số ngôi sao, là ngôi sao? Tôi có thể gọi chúng nó là ngôi sao được không?
Trước mắt làm cho tôi có chút mê loạn, dường như cũng giống ảo giác, ánh sáng lấp lánh, tôi nhìn không rõ, anh ta ở bên cạnh giải thích cho tôi.
Tôi tò mò hỏi: "Chòm sao nào là chòm sao Orion?
Anh cười cười kéo tay tôi qua, vẽ một bức tranh lên lòng bàn tay tôi: "Chòm sao Orion có hình dáng như vậy, em nhìn thấy các ngôi sao, gộp lại với nhau giống hình một người thợ săn tay cầm thanh kiếm trong tay, đang chiến đấu với con mồi."
Trong lòng bàn tay tôi thật ngứa, tôi nhanh chóng nắm tay lại, rút về.
Anh ta xoay người, tay đặt lên lan can ban công, nheo mắt ngắm nhìn bầu trời.
"Vào mùa hè, ban đêm trời quang thì xem dải ngân hà, giống tùng mảnh đá kim cương rải rác, đính lên cả một bầu trời trên đỉnh đầu, lại như một tấm lụa mỏng, nhìn từ kính viễn vọng ra bên ngoài, lại là một cảnh sắc khác, tinh vân bảy màu như những dây tua trên người một cô gái."
Tôi không kiếm chế được sự ngưỡng mộ, không ngờ ở một khoảng cách không đến được, còn có cảnh sắc như vậy.
Anh ta nghiêng mặt qua, bước đến cùng xem chung với tôi, vừa điều chỉnh vừa nói cho tôi biết: "Thấy được chưa? Xem chùm ánh sáng màu xanh nhạt đó kìa, đó là tinh vân của chòm sao Orion, rất đẹp phải không?"
Tôi gật đầu, cũng reo hò: "Thật là đẹp, giống như thứ nước màu xanh lam trên ly kem."
Anh bị câu nói của tôi làm cho sụp đổ, tuyệt vọng quay qua chỗ khác thở dài: "Nếu một người có thể ngốc đến mức này, cũng là một loại nghệ thuật."
Tôi trong lòng tự nhủ: Chẳng lẽ cách so sánh của mình không thích hợp sao? Quả thật là có chút giống nhau mà.
"Đói không?" Anh ta hỏi tôi.
Tôi nghĩ xong thì nói: "Hình như cũng có một chút."
Ánh sáng đèn nê ông đã sáng lên khắp thành phố.
Bùi Vĩnh Diễm nhìn đồng hồ: "Có làm lỡ mất thời gian em về nhà ăn cơm không?"
"Đêm nay chồng tôi có tiệc."
Anh ta lại cười gian: "Anh là muốn nắm bắt thời gian nhanh chóng, đi săn phải kịp thời, yêu đương vụng trộm phải ngắm cho chuẩn."
Đương nhiên tôi biết anh ta nói đùa, không khỏi bật cười ha ha.
Hai người chúng tôi cùng nhau đi xuống lầu, khi xuống cầu thang, anh giẫm lên bậc thang, bước về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện: "Khi anh còn ở Anh, có một năm dành riêng để quan sát bầu trời, chụp hơn một ngàn bức ảnh tinh vân, nhưng vui vẻ nhất là lần đuổi theo sao chổi McNaught (1), toàn bộ quá trình truy đuổi nó là bắt đầu vào tháng 8 năm 2006, được phát hiện vào tháng 1 năm 2007 bay gần mặt trời, sau đó rời đi, bay trở về đám mây Oort (2) xa xôi, không quay lại nữa."
(1) Sao chổi McNaught là sao chổi lớn nhất hiện nay, được phát hiện vào năm 2006, thế kỷ 21 chưa phát hiện được sao chổi nào lớn hơn nó.
(2) Đám mây Oort (phát âm là oóctơ, đầy đủ là đám mây Öpik-Oort lấy theo tên của Ernst Julius Öpik và Jan Hendrik Oort) là một đám mây bụi khí, sao chổi và vẩn thạch khổng lồ, có tên chính xác là Đám mây tinh vân Oort, bao quanh Hệ Mặt Trời với đường kính 1 năm ánh sáng. Nó gồm có hai phần: đám mây phía trong và đám mây phía ngoài cách mặt trời khoảng 30.000 đến 50.000 đơn vị thiên văn. Theo giả thuyết, các sao chổi được hình thành tại đây, và 50% số sao chổi trong Hệ Mặt Trời được tạo thành từ đám mây phía trong.
Đám mây Oort được hình thành từ thời khi Hệ Mặt Trời còn là những đám mây bụi khí. Khi lực hấp dẫn lớn dần lên, nó kéo các khí và bụi lại gần nhau, tạo thành Mặt Trời và các hành tinh. Nhưng phần bên ngoài, do lực hấp đẫn không đủ mạnh, nên chúng vẫn còn lơ lửng trong vũ trụ. Chúng hình thành nên đám mây Oort, ranh giới cuối cùng của Hệ Mặt Trời.
Sau khi xuống lầu, anh mở của một căn phòng, bật đèn lên, hóa ra là phòng sách, phòng sách của anh ta có chút lộn xộn, nhưng thật sạch sẽ, xem ra anh ta thường chú ý đến nó.
Từ giá sách, Bùi Vĩnh Diễm rút ra một bức ảnh chụp: "Nhìn xem, đây chính là sao chổi McNaught."
|
Chương 41 - Đối thoại đáng yêu giữa Vĩnh Diễm IQ cao với Đinh Đinh IQ thấp ( tiếp) Tôi nhìn bức ảnh này, đường chân trời giữa những tia nắng ban mai, đầu tiên là một vòm trời màu vàng cam, sau đó là bầu trời màu xanh sậm, hương lên trên nữa là một màn trời đen như mực, mà kia chính là chùm sao chổi có một không hai, đuôi sao chổi hệt như lông con công đang xòe ra, lộng lẫy xẹt qua trời đất, đuôi sao chổi màu xanh rực rỡ trên bầu trời, xinh đẹp lóa mắt.
Bùi Vĩnh Diễm nói: "Không thể tưởng tượng được nó đến từ một nơi xa xôi mà chúng ta vĩnh viễn không đến được, lặn lội đường xa trải qua trêm trăm vạn năm ánh sáng, hiện ra cho chúng ta thấy sự xinh đẹp của nó, sau khi lóe lên sự lộng lẫy trong nháy mắt, nó lại tự nhiên rời đi, chỉ ở lại trong đầu chúng ta, vĩnh viễn không hề xuất hiện nữa."
Tôi khen ngợi: "Thật sự rất đẹp, khi đó tôi đã làm gì nhỉ, lại có thể bỏ qua nhiều cảnh đẹp như vậy."
"Trong thời gian đó, mỗi đêm anh đều mê mẩm xem suốt mấy tiếng đồng hồ, mỗi lần phát hiện ta một vài thay đổi nhỏ, đều khiến anh vui vẻ không ngừng, sự bất ngờ này, thật sự làm cho người ta vui vẻ."
Tôi ngây ngốc nói: "Chuyện bất ngờ nhất của tôi hả? Có một lần tôi đi tắm biển, kết quả đang bơi, lại có một đống đồ gì đó bay tới bên người, tôi tiện tay vớ lấy, anh đoán là cái gì nào? Là miếng thịt ba chỉ còn tươi, trời đất ơi, lúc ấy tôi sợ ngây người, đi tắm biển cũng có thể vớ được thịt, lúc ấy vẫn còn đắt như vậy.... ..."
Bùi Vĩnh Diễm không thể nhịn được nữa: "Đinh Đinh, tại sao trong đầu em tất cả đều là đồ ăn chứ?"
Tôi xấu hổ nói: "Xin lỗi nha, khiến anh cảmgiác như đàn gảy tai trâu rồi."
Anh ta lắc đầu: "Để anh đi lấy chút đồ ăn."
Rất nhanh, anh ta bưng ra một cái khay từphòng bếp đi ra, bên trên là bánh mì vừa mới nướng xong, một cỗ hương vị xông lên thật ngọt ngào.
Anh ta đưa cho tôi: "Của em này, nhưng màkhi ăn phải cẩn thận đó, bên trong có thể có mù tạt, nếu em không may ăn phải,đành chấp nhận thôi."
Tôi không chút khách sáo cắn một miếng lớn,đứng tựa vào kệ bếp cùng ăn với anh ta.
Anh ta hỏi tôi: "Mùi vị thế nào?"
Tôi nhíu mày: "Còn khó ăn hơn tôi làm."
Anh ta cười ha ha: "Là anh tự làm đó."
"Sao anh không nói sớm, nếu biết là anh làm,có khi tôi lại nịnh nọt vài câu."
Anh ta lắc đầu: "Con người của em đó."
"Thật ra mùi vị cũng coi như chấp nhận được,thật không ngờ anh có thể tự nướng bánh mì." Đây là lời nói thật lòng của tôi.
Anh ta lại cười giảo hoạt: "Em cho rằng làmmột công tử bột cái gì cũng rành, dễ làm lắm sao?"
Tôi cũng cười: "Tôi cũng đã từng nướng bánhmì, có điều trước khi tôi bắt tay vào làm, em gái tôi có nói với tôi một câu,con bé nói khi làm bánh chị phải nhớ kỹ một chuyện, lúc nào cũng phải mang theođiện thoại bên mình, tuỳ ý lúc nào cũng có thể gọi điện báo cháy với gọi chotrung tâm cấp cứu."
Rốt cục anh ta cũng không nhịn được cười, bắtđầu cười ha ha.
Tôi cũng vui vẻ theo, không nghĩ tới anh tacòn có thể nướng bánh mì.
Tôi thầm than, anh ta là một người rất xuấtsắc, đời người có hạn, tôi cũng không có được mấy người bạn khác giới, vừa gặpGia Tuấn, tôi liền yêu anh, chúng tôi yêu nhau tuy cũng lãng mạn nhưng khôngquá mức lạnh nhạt.
Phụ nữ bây giờ, giữa chốn hồng trần ngàn chọnvạn chọn chẳng phải là muốn tìm một người đàn ông biết suy nghĩ, đủ lãng mạn,trải đời lại thông minh nữa sao? Nếu là hiện tại tôi mới chỉ 21 tuổi, tôi sẽ lậptức xé bỏ lớp da mặt ngượng ngùng mà tiến lên biến anh ta thành của riêng mình.
Nhưng tôi chỉ đành âm thầm ôm chút tiếc nuốinho nhỏ trong lòng, tôi chỉ hi vọng anh ta mãi luôn là một người bạn khác phái,vĩnh viễn không vượt quá giới hạn này.
Bên ngoài bầu trời tối đen, chúng tôi khôngcó bật đèn, đèn đường chiếu vào, chỉ thấy bóng của hai người chúng tôi trải dàitrên hàng lang.
Ăn xong bánh mì, tôi phủi tay: "Anh Bùi, tôiphải về đây."
Anh ta cũng không giữ tôi lại, lập tức tiễntôi ra về, chúng tôi đi ra ngoài, cánh cổng sắt xinh đẹp khéo léo khép lại đằngsau lưng chúng tôi, anh ta và tôi thong thả tản bộ xuống sườn núi.
Mùa này, ban ngày thì sáng sủa quang đãng,bây giờ thì sương mù dày đặc, chung quanh hết thảy đều bị sương mù bao quanh, sắctrời đặc biệt mê hoặc lòng người, quay đầu lại, đằng sau là những ngọn đồi xanhthẳm, ngay lưng chừng như có một dải thắt lưng trắng ngần vắt quanh, quả thựclàm rung động lòng người.
Bùi Vĩnh Diễm nhìn trời, nhịn không đượcnói: "May thật, vừa kịp lúc, nếu chậm trễ chút xíu nữa thôi, đã bị sương mù chắnhết tầm nhìn rồi."
Người lái xe cho xe dừng ở dưới sườn núi, lễphép lẳng lặng đứng chờ tôi.
Bùi Vĩnh Diễm nói nhỏ: "Lần sau mời em tớixem chòm sao Tiên Nữ."
Tôi mỉm cười nói tạm biệt với anh ta, lái xecho xe quay đầu, anh ta vẫn đứng ở bên sườn núi, nhìn cho tới khi xe tôi rời khỏitầm mắt mình.
Tôi liên tục mặc niệm trong lòng, chòm sao Orionlà chòm sao đẹp nhất sáng nhất bầu trời, nó là đại diện cho tinh thần dũng cảm vàsự tự tin.
Di động vang lên, tôi tiếp điện thoại, quảthực là kỳ quái, người gọi tới lại là Thẩm An Ny.
Kỳ thực tôi cũng không ác cảm với cô ta, cóvài người phụ nữ sau lưng tôi làm trò mờ ám, Thẩm An Ny lại quang minh chính đạimà tuyên chiến với tôi, trái lại làm cho tôi có cảm giác, cô ta vô cùng rộng lượngcởi mở, nếu không phải cô ta thích Gia Tuấn, tôi thực hi vọng hai chúng tôi trởthành bạn thân của nhau.
Ở trong điện thoại cô ta hỏi tôi: "Có thờigian cùng tôi ăn bữa cơm không?"
Tôi cao giọng trả lời: "Có, tôi cũng chưa ăncơm, chi bằng chúng ta cùng nhau ăn một bữa đi?"
Không hiểu cô ta tìm tôi có ý đồ gì, nhưngtôi cũng muốn cùng cô ta nói chuyện.
Cô ta mời tôi đi ăn cá nóc, tôi thầm nghĩ,cô ta mời khách cũng thật mạnh tay thật, được thôi, vị tiểu thư này đúng làkhông phải tầm thường.
Tôi tới điểm hẹn, cô ta đã ở trên ghế sô phabên trong nhà hàng ngồi chờ tôi, thấy tôi đến, cô ta nâng tay lên làm một độngtác tao nhã vẫy tôi.
Chúng tôi tìm một gian phòng vô cùng yêntĩnh, người phục vụ được đào tạo cẩn thận, cử chỉ thật nhã nhặn, đưa lên chochúng tôi mỗi người một ly trà xanh, sau đó đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Tôi nói: "Kỳ thật khi còn bé tôi đã ăn cánóc nhiều lần, người ta nói cá nóc có độc, nhưng ba tôi rửa cá nóc thật sạch sẽ,sau đó hấp cách thuỷ, gia đình tôi đều ăn rất ngon, không hề xảy ra chuyện gì."
Cô ta trả lời: "Món cá nóc ngon, cho nên mớihấp dẫn người tới ăn, kỳ thật so với cá nóc thì có nhiều món còn ngon hơn rấtnhiều, nhưng sở thích đã là thế, không còn cách nào bỏ qua được".
Tôi gật đầu, nghĩ nghĩ, lại nói tiếp: "Thựcra bữa cơm này phải là tôi mời cô mới đúng, Gia Tuấn nói cô vốn là được nhậnvào văn phòng chính quyền thành phố, nhưng cô vẫn chịu thiệt làm ở chỗ Gia Tuấn,giúp anh ấy không ít, thiệt thòi cho cô rồi, à, khi nào thì cô chuyển vào vănphòng của thành phố?"
Cô ta nhướng mày: "Sao vậy, chị đang muốntôi rời vị trí công tác sao?"
"Tôi không có ý này, chỉ cảm thấy cô nên vàođó, mà không phải ở công ty luật của Gia Tuấn, làm một trợ lý cỏn con."
Cô ta nhấp một ngụm trà: "Tôi thích công việcnày."
Tôi cũng có chút bất đắc dĩ, cô ta nhất quyếtkhông chịu đi, tôi cũng không thể nào chỉ thẳng vào mặt cô ta, đuổi cô ta đi,gia thế của cô ta vinh quang hiển hách, quả thực là tôi động vào không nổi.
Cô ta nói: "Tôi tìm chị tới, là có chuyện muốnnói với chị."
"Chuyện gì?"
"Tôi nghe nói chị đi tìm hội trưởng Trần, cầuxin ông ta, chị còn đi tìm vài nhân chứng, tha thiết khuyên nhủ bọn họ khôngnên đối đầu với luật sư Phó".
"Tôi là vợ Gia Tuấn, chuyện này là chuyệntôi phải làm."
"Đinh Đinh, chị muốn giúp luật sư Phó, thếnhưng lại là càng giúp càng rối, chị hết sức giúp anh ấy không bằng một phần củatôi giúp anh ấy."
Tôi nhẹ giọng hỏi: "Cô muốn nói chuyện gì vớitôi?"
Cô ta suy nghĩ do dự một lúc, cuối cùng nói:"Tôi có cách đối phó với Quách Sắc, cha cô ta là viện trưởng bệnh viện ĐứcNhân, Quách Sắc là tiểu thư nhà giàu, có một điểm chung dễ thấy ở mấy ngườigiàu có, đó là rất sợ tài sản bị người ta lấy mất?"
Cửa phòng bị đẩy ra, hai người phục vụ cungkính bưng hai chén nhỏ tinh xảo đi vào, đưa lên cho chúng tôi mỗi người mộtchén cá nóc hấp cách thuỷ.
Mở nắp ra, mùi thơm của đồ hải sản toả ratràn ngập khắp phòng.
Tôi nói: "Bữa cơm này xem ra không nhẹ nhànggì".
Quả nhiên, Thẩm An Ny nói: "Tôi không vòngvo nữa, chúng ta bàn bạc điều kiện, với năng lực của tôi hoàn toàn có thể giúpluật sư Phó thoát khỏi tình cảnh này, anh ấy sẽ bình an vượt qua tình hình trướcmắt, hơn nữa sự nghiệp còn càng ngày càng thăng tiến, chỉ cần chị buông tay anhấy, tôi sẽ không để chị thiệt thòi."
Tôi đẩy chén cách thuỷ tới trước mặt cô ta:"Tuy rằng con cá này mùi vị rất ngon, nhưng cũng phải nêm nếm rất nhiều gia vịbên trong mới được như vậy, cũng không phải tôi có thể hưởng thụ được, cô cứ từtừ thưởng thức đi."
"Đinh Đinh, tại sao chị phải ngoan cố như vậy?Hiện tại chị cũng có người theo đuổi, ông chủ của chị có tình cảm với chị, anhta không phải một tên công tử bột, nhân phẩm gia thế so với Gia Tuấn đều tốthơn nhiều, sao chị lại muốn cự tuyệt anh ta chứ?"
*ping: bà này xúi người ta bỏ chồng mà nóiêm tai thật.
"Cô Thẩm, gia thế của cô cũng không kém, làdòng dõi danh giá, người theo đuổi cô nhất định cũng không ít, người tinh anhkiểu gì cũng có, vì cái gì cô cứ nhất định phải là Phó Gia Tuấn mới được?"
Cô ta cũng nghẹn lời.
Tôi bình tĩnh nói: "Tôi vô cùng thích tínhcách của cô, vừa thẳng thắn lại vừa quyết đoán, tôi tin tưởng nếu tôi buông tayGia Tuấn, cô nhất định sẽ không để tôi phải chịu thiệt, thế nhưng Gia Tuấnkhông phải là hàng hoá, mà cho dù anh ấy là hàng hoá, tôi cũng không bán chongười khác."
"Nếu Gia Tuấn ở cùng với tôi, sự nghiệp củaanh ấy sẽ rất tốt, tương tự, nếu chị ly hôn với Gia Tuấn, chị cũng có thể tìmđược một người bạn trai có tiền có quyền, mỗi người chúng ta đều được có đượcthứ mình muốn, chẳng lẽ không tốt sao?"
Tôi lắc đầu: "Tôi và Gia Tuấn là vợ chồngbình thường, yên bình trải qua thời gian 6 năm hôn nhân, tuy rằng sự nghiệp củatôi không giúp ích được gì cho anh ấy, nhưng trong cuộc sống, tôi vẫn có thểchăm sóc chồng tôi, cô Thẩm, nếu tôi thực sự buông tay Gia Tuấn, cô nắm chắc mấyphần có thể giữ chân được anh ấy chứ?"
Cô ta suy nghĩ: "Tôi chắc mười phần, chỉ cầnchị buông tay anh ấy, tôi hoàn toàn có thể giữ chân được Gia Tuấn bên cạnh mình."
Tôi nở nụ cười: "Cô Thẩm, nếu Gia Tuấn là kẻtiểu nhân vong ân bội nghĩa, lúc trước anh ấy sẽ không cự tuyệt Quách Sắc màquay về bên tôi, hơn nữa, nếu anh ấy thực sự bỏ vợ để kết hôn với người khác,cô cảm thấy người đàn ông như vậy, tình yêu như vậy có bao nhiêu lòng tin đây?"
"Lúc trước là Phó Gia Tuấn đề nghị ly hôn,chính chị không chịu đồng ý."
Tôi gật đầu: "Đúng thế, tôi không đồng ý lyhôn, nhưng sau này lại là Gia Tuấn kiên quyết không chịu ly hôn với tôi, tôi vẫngiữ câu nói kia, nếu Gia Tuấn ly hôn với tôi, anh ấy yêu người khác, tôi nhất địnhsẽ không ngăn cản anh ấy, đồ của người khác tôi không tham, nhưng nếu là đồ củatôi, tôi sẽ không dễ dàng chắp tay dâng cho người ta, cô Thẩm, cảm ơn cô vẫnluôn ở bên cạnh trợ giúp anh ấy, tôi rất thích tính cách của cô, nếu cô tình nguyệnlàm việc bên anh ấy, có nhân tài như cô giúp đỡ, tôi thật sự vô cùng cảm kích,nhưng nếu cô có động cơ không trong sáng, muốn dồn tôi tới chân tường, tuy rằngtôi ngu ngốc, nhưng nhất định sẽ cố gắng xây đắp thành trì của mình, không ngạitiếp chiêu của mấy người đâu."
|
Chương 42 - Đả đảo hồ ly tinh
Tôi vừa về đến nhà, tự mình xuống bếp nấu sủi cảo ăn.
Kỳ thật tôi cũng không giận Thẩm An Ny, tôi cũng hoàn toàn tin tưởng Thẩm An Ny và Gia Tuấn là hoàn toàn trong sạch, nếu bọn họ thực sự làm chuyện bất chính, sợ rằng hiện tại cô ta cũng không có giọng điệu như vậy.
Tôi chỉ là hơi buồn, nhìn đồng hồ, nhịn không được lại gọi cho Chu Vi.
Cô tiếp điện thoại của tôi với giọng nhạt nhẽo, ở đầu dây bên kia, tôi không vui nói: "Cậu nói xem bây giờ cậu đang ở màn dạo đầu, hay là đang trong quá trình, hay là ở đoạn kết?"
Cô ấy tức giận mắng tôi: "Tớ đây hôm nay vừa bị ông chủ mắng một trận, vừa mới tức tối trùm chăn khóc một hồi, cậu lại nghe thành tớ đang đùa sao."
"Xin lỗi."
"Cậu lại có chuyện gì kể khổ?"
Tôi nhịn không được kể chuyện buồn bực với cô, không ngờ cô ấy vừa nghe, hừ lạnh một tiếng, nói: "Lời của Thẩm An Ny nói cũng không phải là không có lý, trước đó cậu ly hôn với Phó Gia Tuấn, cậu không tách khỏi anh ấy được,hiện giờ cậu đã chín chắn rồi, rời khỏi anh ấy cũng không phải là cậu không tìm được mùa xuân thứ hai, gạt bỏ anh ấy ra ngoài và quên đi."
Tôi giận quá, mắng: "Chỉ có tiểu nhân và phụ nữ là khó dạy."
Buông Gia Tuấn ra? Không thể, xem ra tôi phải tự mình chọn cách thức giữ thành.
Tôi lạo xạo mở cửa phòng sách, rút quyển sách kia ra, quyển sách mà lúc trước tôi đã xem một nửa.
"Vợ chồng chung sống với nhau, nếu người đàn ông của bạn có hồng nhan tri kỷ ở bên ngoài,nhất thiết không thể làm ngơ không quan tâm, từ xưa đến nay chưa từng có một tình bạn khác phái thuần khiết nào."
Tôi cố suy nghĩ, không có tình bạn khác phái thuần khiết sao? Tôi và Bùi Vĩnh Diễm cũng không phải sao?
Khi Gia Tuấn về nhà, nhìn thấy tôi, thật là sợ hết hồn.
"Bà xã, em đã rất đẹp rồi, tại sao buổi tối còn phải trang điểm?"
Tôi sờmặt, làm dáng nói: "Đợi anh khen em."
Anh sờ mặt tôi một chút: "Em rất đẹp, em rất đẹp, rất đẹp..."
"Để em bật nước ấm cho anh."
"Anh hơi mệt."
"Để em đấm lưng cho anh nhé."
"Anh muốn ngủ liền."
"Để em ngủ với anh."
Anh cười ha ha, làm ra vẻ bất đắc dĩ: "Thật sự không có lý do gì để không trầm luân."Sau đó, anh luồn tay vào áo ngủ của tôi, "Đã có dự tính trước? Bên trong không mặc đồ lót?"
Tôi nũng nịu, mỉm cười với anh: "Lúc trầm luân sao có thể mặc đồ lót chứ? Đêm nay trăng sáng như vậy, chi bằng chúng ta hãy cùng nhau trầm luân đến tận chân trời luôn."
Gia Tuấn không ngừng lắc đầu cười.
Tôi giữ chặt tay anh, hài lòng kéo anh vào trong phòng ngủ, Thẩm An Ny, chỉ có tôi mới có thể đường đường chính chính ngã lên giường với người đàn ông của tôi, nếu cô muốn đụng tới đàn ông của tôi, vậy trước tiên cô hãy rèn luyện bản lĩnh cho thật tốt, thủ đoạn cho thật tốt rồi nói sau.
Những con hồ ly tinh này, thật là thảm hại nha, mấy người đàn ông chưa lập gia đình bề ngoài tốt không chọn, cứ phải chọn những người đã kết hôn,cô lừa tôi gạt, làm cho mọi người phải giương súng múa kiếm, thật vất vả.
Tôi đã chuẩn bị xong xuôi, đánh một trận nữa. Lần này không giống với lần trước, lần trước tôi đối mặt với Quách Sắc, tôi chưa có việc làm, vô cùng bị động, hiện giờ tôi cũng là một phụ nữ có chuyên môn, có công việc, có chức vụ, tuy rằng hơi thấp,nhưng công ty mà tôi làm việc cũng không hề nhỏ, hơn nữa tôi đã thành nhân viên chính thức, tiền lương không thấp, ngoại trừ gia thế không bằng Thẩm An Ny, tôi cảm thấy mặt khác tôi không hề thua kém cô ta.
Cho dù cô là kẻ thứ ba hay kẻ thứ tư, có tôi đây, các cô phải biết khó mà lui đi.
Tôi cũng không chọn thái độ lạnh băng để đối với Thẩm An Ny, trái lại, tôi khách sáo khiêm nhường với cô ta, tôi chủ động đến văn phòng luật của Gia Tuấn, làm trò trước mặt các nhân viên khác, thân thiết mua điểm tâm cho cô ta, cho dù cô ta không thích tôi, cũng không có cách nào ở trước mặt người khác làm trò ném trả lại đồ của tôi, tôi đối xử với cô ta tốt lắm, nếu như cô ta có ý định đến đào góc tường của tôi, lời đồn đại bên ngoài cũng sẽ không để cho cô ta thoải mái.
Gia Tuấn nhanh chóng phát hiện ra động cơ của tôi, anh có chút lo lắng, "Đinh Đinh,không phải là em không thích Thẩm An Ny sao? Nếu em đã không thích cô ấy, anh sẽ nghĩ cách để cô ấy đi khỏi."
Tôi dịu dàng nói: "Không cần, em tin tưởng anh đến cùng mà."
Gia Tuấn vẫn hơi bất an, giải thích với tôi: "Đinh Đinh, em tin anh đi, anh và cô ấy chỉ là bạn bè thôi."
"Em tin anh."
Không phải là tôi không muốn Thẩm An Ny đi, nhưng hiện tại tôi đã thay đổi chiến lược,Gia Tuấn không đuổi cô ta cũng được, tôi cũng không đuổi cô ta, vị ôn thần này mời đến thì dễ nhưng tiễn đi rất khó, Gia Tuấn cũng rất buồn phiền, thật ra anh và Thẩm An Ny cũng là một dạng tri kỷ, nhưng về phía Thẩm An Ny, cô ta không nghĩ như vậy, giữa đàn ông và đàn bà, một khi một trong hai phát sinh thứ tình cảm khác, chỉ một cái mỉm cười thiện ý, cũng là sự cổ vũ đối với mình, loại quan hệ này rất khó xử lý, tôi hiểu sự buồn phiền của Gia Tuấn,Gia Tuấn cũng lo sợ bất an, sợ tôi sẽ hiểu lầm, anh hứa hẹn với tôi, qua cuối năm, anh nhất định đuổi cô ta đi, cho dù cô ta không đi, anh vẫn tuyển một trợ lý nam nữa, phân công việc cho người trợ lý mới đến này, chỗ Thẩm An Ny không chiếm được cái cô ta muốn, tự nhiên sẽ phải đi thôi.
Vấn đề là, tôi đang suy nghĩ, Gia Tuấn, anh có biết không, đống xương này của anh, hiện tại có một con sói đói đang rình rập đó?
* * *
Rốt cuộc,trận tuyết đầu mùa cũng rơi, hơn nữa, tuyết liền ùn ùn kéo đến, bay bay khắp trời.
Nghiệp vụ cuối năm của công ty Phiếm Hoa không nhiều, công ty chuẩn bị mở một khóa huấn luyện kín trong 4 ngày 4 đêm, đưa toàn bộ nhân viên công chức chúng tôi đến một khách sạn nghỉ mát trong núi sâu, mời giảng viên chuyên môn đên, giảng dạy cho chúng tôi mỗi ngày.
Chương trình học gồm có khóa doanh thu tiêu thụ,khóa quan hệ xã hội, còn có khóa đời sống tâm lý nữa. Xen kẽ chương trình học còn có một số hoạt động hỗ trợ. Ví dụ như, bảo chúng tôi đi đến bậc thang cao nhất, xoay người, từ từ nhắm hai mắt lại, thân thể thẳng tắp ngửa ra sau, thả lỏng bản thân, tin tưởng mình là đang bay, để cho đồng nghiệp đứng ở dưới đón lấy.Còn có hoạt động hợp tác lẫn nhau như trò chui qua đường hầm bằng dây thừng,Bùi Vĩnh Diễm cũng đích thân đến tham gia hoạt động, chẳng qua anh ta rất thảm,lúc anh ta ngã xuống, một đám con gái nhào đến chém giết anh ta, sau khi bắt được,một đám con gái lại thừa cơ sờ soạng cơ thể anh ta, cuối cùng khi bò dậy, anh ta không ngừng lau vết son trên mặt mình, cười ha ha: "Một đám hổ báo mà."
Khóa học 4 ngày kết thúc rất nhanh, buổi chiều ngày cuối cùng, mọi người đã học xong khóa học, lúc ăn cơm, mọi người mở karaoke và bắt đầu ca hát, bỗng nhiên tôi cảm thấy hơi buồn, nhìn đám đồng nghiệp vui vẻ, tôi có cảm giác hơi nhàm chán, nhìn lên trời cũng chưa tối hẳn, một mình tôi đẩy cửa bước ra ngoài.
Con đường mòn đi dọc theo khách sạn nghỉ mát có thể nối thẳng lên đồi, trời vẫn chưa tối lắm, bỗng nhiên tôi muốn lên núi tham quan.
Không khí hơi lạnh, hít một hơi thật trong lành, tôi cảm thấy tinh thần sảng khoái,men theo đường mòn, tôi nhìn lên trên, thấy lưng chừng núi có một tảng đá, tôi muốn lên đó nhìn xem.
Cuối cùng cũng đến chỗ tảng đá, tôi ngồi xuống, cảnh đẹp dưới chân núi thu hết nơi đáy mắt. Tôi thả lỏng giang hay tay ra, hít sâu một hơi,hướng về đằng xa dùng sức hét lớn.
Lúc này, đột nhiên có tiếng hô yếu ớt truyền đến bên tai: "Có ai ở đây không?"
Tôi hoảng sợ, lúc đầu thì tưởng là tiếng gió, nhìn xung quanh, cũng không có bóng người,nhìn sắc trời, tôi bắt đầu sợ hãi, qua một lát nữa, trời liền tối, tôi một thân một mình lại chạy đi xa như vậy, hơn nữa tuyết vừa mới rơi, thời tiết như thế, hoàn cảnh như thế, đủ để khiến một người bình thường sinh ra tâm lý đó là kẻ sát nhân biến thái.
Tôi ớn lạnh, nhanh chóng rời khỏi tảng đá, định bụng nhân lúc trời chưa tối hẳn, tức tốc xuống núi.
Đúng lúc này, lại có người nói: "Có người không? Có người không? Ai đó đến giúp tôi với?"
|
Chương 43 - Vĩnh Diễm gặp nạn, Đinh Đinh cứu giúp
Lần này tôi nghe rất rõ ràng, tuy là yếu ớt, nhưng quả thật là có người kêu cứu, là đàn ông, hơn nữa giọng nói vô cùng quen thuộc, nhưng mà nhất thời tôi lại không nhớ nổi là ai.
Tôi tìm mọi nơi, càng lúc càng ngờ vực, gió thổi vù vù bên tai, tôi can đảm trả lời: "Ai vậy? Là ai? Ai đang ở đây?"
Tiếng nói kia lại vang lên: "Đinh Đinh, là em phải không?"
Trong lòng tôi kinh ngạc: "Anh Bùi? Là anh sao?"
Tìm khắp nơi, rốt cuộc tôi theo tiếng nói tìm được anh ta, vừa nhìn thấy, tôi thất kinh, đúng là Bùi Vĩnh Diễm.
Anh ta ngã xuống dưới một khe đá sâu, bởi vì đó là một cái rãnh sâu bên trong đều là lá khô, còn có tuyết đọng lại, anh lại bị mép rãnh che khuất, tôi ở bên này căn bản không nhìn thấy bên kia có người.
Tôi vội vàng chạy qua đó, lúc này mới phát hiện trên trán anh ta toàn là máu, bên thái dương còn đang chảy máu ra ngoài, trên nền tuyết bên cạnh anh cũng cũng có máu bắn ra, mà có thể là khi ngã xuống, một chân của anh đúng lúc trượt vào giữa khe đá, bị hai tảng đá kẹp lấy không thể động đậy.
Tôi hoảng hốt dìu anh ta đi: "Anh Bùi, sao anh lại ở đây?"
Tiếng của anh ta rất yếu ớt: "Đáng lẽ anh muốn ra đây đi dạo, nhưng lại không cẩn thận bị ngã xuống."
Hóa ra anh ta cũng cảm thấy buồn, muốn đi ra ngoài một chút, ai biết lại đi đến bên tảng đá này, một bước giẫm lên khoảng không, ngã từ trên xuống dưới, tôi nhìn mặt anh ta, hoàn toàn kinh hãi, anh ta lại có thể ngã ở chỗ này cũng nửa tiếng rồi.
Tôi dùng sức đẩy tảng đá đè lên đùi anh, tảng đá rất nặng, tôi hoàn toàn không đẩy nổi, mà tôi vừa động đến thì anh đã kêu đau, rơi vào đường cùng, tôi xoay người dồn toàn bộ sức lực về sau lưng, rốt cuộc cũng dời được tảng đá, tôi gọi anh ta: "Anh rút chân ra thử đi, anh xem có thể cử động được hay không?"
Anh cắn răng, cuối cùng cố gắng cũng rút chân ra được, làm xong động tác này, anh thở phào một hơi, trên khuôn mặt điển trai lại tràn ngập vẻ đau đớn, nếu không phải là tôi quen thuộc với diện mạo của anh, chỉ nhìn một cách đơn thuần hiện tại trên mặt anh toàn là máu, vẻ mặt đau đớn, mà máu không ngừng chảy ở hai bên thái dương, hòa trộn vào mồ hôi chảy xuống, thật sự rất kinh khủng.
Tôi luống cuống không biết làm thế nào, trong lúc hoảng loạn tôi lấy khăn giấy trong túi để lau máu cho anh, nhưng khi khăn vừa tới trán anh, lập tức bị nhuộm thành một màu đỏ, hoàn toàn không làm được gì.
Trời ơi, sao anh ta lại bị thương nặng như vậy, mà bị nặng cộng thêm mất nhiều máu, cơ thể anh không ngừng phát run.
Tôi hoảng hồn, lập tức cởi áo len trên người ra, khoác lên người anh ta, tôi biết hiện giờ anh ta rất lạnh, hiện giờ nhất định phải duy trì nhiệt độ cơ thể, nếu không anh sẽ sớm không kiên trì nổi dưới nhiệt độ như vậy.
"Anh Bùi, anh đừng sợ, tôi đỡ anh xuống núi, vì sao xảy ra chuyện lại không gọi điện thoại chứ?"
Anh ta khẽ rên rỉ: "Điện thoại bị rớt rồi, không biết bay tới chỗ nào?"
Tôi lập tức lấy điện thoại ra gọi, chết tiệt, màn hình điện thoại tôi cũng đen thui, sau cái lần ngã cầu thang, liền giở chứng, hơi một tí là màn hình lại đen thui.
Tôi bảo: "Cho cho tao tín hiệu, cho tao tín hiệu đi." Tôi không ngừng ấn, ấn, ấn, nhưng chết tiệt là không có hiệu quả.
Bùi Vĩnh Diễm lấy tay đè đầu gối, anh ta nói : "Rất đau."
Tôi lấy tay xoa cho anh ta: "Liệu có phải bị gãy xương hay không?"
"Không phải, nhưng mà anh đã từng mổ đùi phải, do cú va chạm vừa nãy có thể đã bị ảnh hưởng."
Tôi lo lắng nhìn bầu trời, trời mùa đông tối rất sớm, trời sắp tối rồi.
Anh ta cố gắng nói với tôi: "Em xuống núi gọi người ngay đi, anh ở đây chờ em."
Tôi liên tục gật đầu, cuống quýt chạy xuống dưới chân núi, từ nơi này xuống dưới chân núi, phải qua một ngọn đồi nhỏ, qua sườn núi đó mới có thể đến khách sạn nghỉ mát.
Mới chạy được vài bước, tôi dừng lại quay ngược trở về: "Không được, tôi không thể bỏ anh lại, hiện tại người anh chảy rất nhiều máu, tôi không thể để anh ở đây một mình."
Anh yếu ớt mỉm cười với tôi: "Anh chưa chết được đâu."
Tôi xem sắc mặt anh tái nhợt, dù thế nào, tôi cũng không yên tâm để anh một mình giữa núi rừng trống trải này.
"Anh Bùi, đây là nơi hoang vu, anh lại bị thương, từ đây chạy xuống núi mất gần 20 phút, gọi người đến đây nữa, từ đầu đến cuối mất 40 phút, tôi không thể mạo hiểm để anh ở đây một mình, anh chảy rất nhiều máu, ngộ nhỡ có thú dữ xuất hiện."
Anh ta trấn an tôi: "Không đâu, chỗ này rất an toàn, không có thú dữ đâu."
Tôi liều mạng lắc đầu: "Không thể nào, tôi tuyệt đối không bỏ anh lại một mình đâu."
Tôi xoay người hướng lưng về phía anh: "Tới đây, tôi cõng anh xuống núi, tuy rằng như vậy sẽ chậm một chút, nhưng tuyệt đối ít hơn 40 phút, anh bị thương, tôi tuyệt đối không thể bỏ anh lại đây, đến đây, tôi cõng anh xuống núi, tranh thủ được bao nhiêu thời gian thì hay bấy nhiêu."
"Không cần."
Tôi không thèm phân bua, khoát tay anh lên cổ mình, nâng anh tới lưng mình, quả thật chỗ này hơi khó đi, nhưng thật sự là tôi không dám để anh ở nơi hoang vu vắng vẻ này, tôi không dám mạo hiểm.
Anh còn muốn phản đối, tôi kiên quyết cõng anh sau lưng, từ lúc chào đời đến nay đây là lần đầu tiên tôi cõng đàn ông, thân hình cao lớn của anh đè nặng trên lưng tôi, lần đầu tôi chậm chạp, thiếu chút nữa không đứng lên được, cố gắng một chút, cuối cùng tôi cũng đứng lên, cẩn thận đi xuống dưới.
Anh ta nói ở bên tai tôi: "Đinh Đinh, không cần cõng anh xuốgn núi, em đi gọi người đi."
"Không, anh Bùi, tôi tuyệt đối không để anh một mình ở đây". Tôi sợ hãi kêu lên: "Máu, anh chảy rất nhiều máu."
Quả thật, máu từ trán anh theo cánh tay chảy xuống dưới, từng giọt từng giọt rớt xuống.
Trong lòng tôi đau đớn, khố sở giống như dao cắt trên người mình, tôi bật khóc: "Sao anh có thể tuỳ hứng như vậy, một mình lặng lẽ đi ra ngoài, lại không chào hỏi ai cả, ngộ nhỡ không có ai đến, một mình anh nằm ở đây, không ai tìm thấy anh thì làm sao bây giờ?"
Đầu anh ghé vào bên tai tôi, giọng nói nhẹ bổng, nhưng không che giấu được sự hài lòng: "Ông trời... không phải đã gọi em tới đây sao?"
Tôi cẩn thận đi xuống dưới, vừa đi vừa khóc: "Không phải anh chỉ có một mình, trên người anh còn gánh trách nhiệm nặng nề như vậy, anh là người thừa kế của Phiếm Hoa, là tổng giám đốc đáng kính của chúng tôi, sao có thể hành động theo cảm tính thế chứ? Còn có anh vẫn chưa kết hôn, anh còn chưa có con."
Tôi nghĩ đầu óc tôi nhất định là hồ đồ rồi, lúc này tôi nói chuyện đó để làm gì.
Máu cùng mồ hôi cũng chảy xuống ở bên tai tôi, hơi thở trong khí lạnh cũng ngưng tụ thành sương trắng.
Tôi men theo con dốc đi xuống, cố gắng không giẫm lên tuyết, không cho mình trượt chân.
"Anh Bùi? Anh Bùi? Anh nói một câu với tôi đi, anh nói câu gì đi?"
Anh không trả lời.
Trong lòng tôi lại sợ hãi, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy đầu vai thấm ướt một mảnh, trên áo len màu xanh của tôi toàn là máu.
Tôi sợ hãi kêu: "Anh Bùi?"
Hơi thở của anh rất yếu, mơ hồ nói với tôi một câu: "Đinh Đinh."
Tôi khóc: "Anh Bùi, anh không được ngủ, anh hãy nghe tôi nói, anh trả lời tôi đi."
Giọng nỏi của anh yếu ớt ừ một tiếng với tôi, từ từ nhắm hai mắt lại, hai tay buông thõng xuống.
Tôi vừa bước đi thật nhanh, vừa thở hổn hển nói chuyện với anh: "Anh Bùi, tôi kể cho anh nghe chuyện hồi nhỏ, trước đây khi đến kỳ nghỉ hè, tôi sẽ về quê ông nội, bà nội, vào thời điểm họp chợ, có đủ các món ăn vặt được đẩy ở trên xe, vô cùng náo nhiệt, các bác mổ heo cởi trần, trên tay cầm con dao sắc nhọn, mài xoẹt xoẹt lưỡi dao dài, sau đó kéo một con heo từ chiếc lồng treo trên xà ngang xuống, con heo được treo một nửa trên xà, sau đó, một tay bác mổ heo cầm con dao nhọn, miệng ngậm tăm xỉa răng, cười ha hả, con vật to lớn này, mổ chỗ nào cho thịt mềm đây? (tiếng địa phương)"
Anh ta khe nói bên tai tôi: "Thịt heo vẫn là thịt ngon nhất, trăm loại rau vẫn là cải trắng nhất."
Anh ta có thể nghe được tôi nói, tinh thần tôi cũng phấn chấn lên: "Là thịt heo nấu với cải trắng, đặc sản Sơn Đông, nấu cho thịt nhừ đi, có mùi vị rất đặc biệt."
Cuối cungd chúng tôi cũng ra tới đường mòn, anh vẫn tốt, ở trên đường mòn, tôi cần phải nghỉ ngơi vài giây.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, dường như, anh ta lại mê man.
Tôi lập tức điều chỉnh tư thế, để anh thoải mái trên lưng tôi, tiếp tục bước nhanh về phía trước, vừa chạy tôi vừa nói: "Chòm sao O-ri-on, tôi xem không hiểu, lần sao muốn anh dạy tôi, anh nói cho tôi biết thợ săn đang đánh cái gì vậy, là con trâu phải không?"
Giọng anh yếu đi: " Là đang đánh với Kim Ngưu."
Tôi thật chật vật, nhưng vẫn không ngừng cổ vũ anh: "Chòm sao O-ri-on đại diện cho sự tự tin và dũng cảm, là anh dạy tôi, anh Bùi, tôi vào Phiếm Hoa là do anh thông qua, lúc đầu tôi chỉ là một phụ nữ ngu ngốc, là anh cho tôi cơ hội, xem tôi là bạn, anh không cười tôi, không coi thường tôi,aAnh Bùi? Tổng giám đốc Bùi? Bùi Vĩnh Diễm? Vĩnh Diễm?"
Mặt anh gần sát tóc tôi đáp lại: "Hả, hả."
Tôi khẩn trương bước thật nhanh xuống dưới.
Anh ta thì thào: "Đinh Đinh, em thật sự là một phụ nữ ngốc mà, sao em không để anh xuống rồi đi gọi người? Em như vyậ sẽ mệt chết đó."
Tôi tuyệt đối không thể bỏ anh lại, hiện tại anh chảy nhiều máu như vậy, chẳng may anh mất nhiều máu quá rồi hôn mê, bên cạnh không có ai, chuyện này thật là nguy hiểm.
Tôi lại không ngờ được nháy mắt trời lại tối thui như vậy, chờ tới khi tôi đi qua ngọn đồi nhỏ, trời đã tối đen.
Anh ta lại không nói gì, tôi khẩn cấp gọi: " Bùi Vĩnh Diễm, nghe tôi nói không, nghe tôi nói không? Anh biết không, tôi có một mục tiêu, chờ khi tôi có tiền, tôi muốn mua một chiếc xe, tôi không cần xe xịn, tôi muốn mua một chiếc xe buýt, đi làn đường đặc biệt dành cho xe buýt, khi đến trạm xe buýt, nếu có người muốn lên xe, tôi sẽ thật hiên ngang nói một câu, đây là xe riêng, không đón khách."
Một chút tiếng nói cũng không có, tôi cấp tốc đi về phía trước, tôi gọi : "Bùi Vĩnh Diễm, anh nghe tôi nói, không thể ngủ, không thể ngủ."
Giọng anh vang lên tắc nghẹn: "Đinh Đinh, Đinh Đinh..."
Tôi chạy nhanh về phía trước, vừa chạy vừa không ngừng nói chuyện với anh, không biết sức lực ở đâu ra, có lẽ bởi vì anh là bạn của tôi, sự lo lắng khắc sâu trong lòng, tràn đầu lồng ngực, từng tiếng nói cho tôi biết, nhanh một chút, nhanh một chút, ngàn vạn lần đừng có chuyện gì.
Rốt cuộc cũng chạy tới bên ngoài khách sạn, tôi hô to: "Anh Bùi, chúng ta tới rồi, anh chịu khó một chút, chịu khó tý nữa thôi."
Tay Bùi Vĩnh Diễm ôm chặt lấy cổ tôi, đầu của anh ta vùi vào sau đầu tôi: "Đinh Đinh, em thật sự là một phụ nữ ngu ngốc mà."
|
Chương 44 - Rất muốn nhìn em
Chúng tôi ở bên ngoài phòng cấp cứu, rốt cuộc bác sĩ đẩy cửa bước ra, thở dài một hơi, người chờ bên ngoài có chúng tôi, thư ký Trần và các quản lý cấp cao đều bước đến vây quanh.
Bác sĩ nói với chúng tôi: "Tình trạng bệnh nhân khá tốt, mất máu khá nhiều, cũng may đưa tới kịp lúc, chúng tôi đã truyền máu cho anh ta, nếu không với thời tiết như vậy, anh ta ở bên ngoài lâu hơn một chút nữa, rất khó cam đoan sẽ không phát sinh những chuyện ngoài ý muốn, anh ta đã hồi phục lại sức khỏe, nếu mọi người muốn thăm anh ta, mời nửa tiếng nữa hãy đến, nhưng phải tuyệt đối giữ im lặng."
Chúng tôi thở phào.
Thư ký Trần Mỹ Kỳ của Bùi Vĩnh Diễm cầm tay tôi: "Đinh Đinh, cảm ơn em, tình huống hôm nay thật nguy cấp, đúng rồi, sao em đi lên núi vậy?"
Tôi nghẹn lời? Thật ra chỉ là trùng hợp thôi.
Trần Mỹ Kỳ nói với tôi: "Chị nhất định sẽ báo với chủ tịch, chủ tịch sẽ khen thưởng em."
Tôi đành phải liên tục lễ phép từ chối.
Bùi Vĩnh Diễm không có chuyện gì, tôi nhẹ lòng, lặng lẽ rời khỏi hành lang, biết tin tổng giám đốc xảy ra chuyện, các quản lý cấp cao đều đến bệnh viện ngay lập tức, giống như Bảo Ngọc bị đánh trong Hồng Lâu Mộng, người liên quan hay không liên quan đều tập trung đến, người bên ngoài thiết tha muốn bày tỏ sự quan tâm của mình, tại thời điểm thêu hoa trên gấm thế này, sẽ không cần tới nhân vật nhỏ bé như tôi an ủi thêm lời thừa nào nữa.
Tôi thở dài, bước thật nhanh đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, khóa huấn luyện kết thúc, tinh thần tôi sảng khoái cùng các đồng nghiệp khác đi về nhà.
Tôi cũng không nói với Gia Tuấn, tôi cứu Bùi Vĩnh Diễm, tôi biết trong tâm lý Gia Tuấn, Bùi Vĩnh Diễm là một tuyến nhạy cảm, cũng giống như trong lòng tôi, Thẩm An Ny là một con giun không an phận, chúng tôi đều né tránh đề tài mẫn cảm này, chỉ sợ làm cả hai không vui, cho nên tôi không đề cập đến chuyện cứu Bùi Vĩnh Diễm.
Nhưng sau khi về nhà, Gia Tuấn thấy trên áo khoác của tôi dính máu, anh vô cùng sửng sốt.
Tôi giải thích với anh: "Khi tham gia hoạt động, có một đồng nghiệp bị té đập đầu."
Gia Tuẫn vẫn đang kinh ngạc: "Chảy nhiều máu như vậy?" Nhưng anh không hỏi thêm nữa, tôi không giải thích, anh cũng không hỏi nhiều.
Ngày hôm sau, tôi đang làm việc, thư ký Trần gọi tôi: "Đinh Đinh, tới văn phòng tổng giám đốc một chuyến, bà Bùi từ Hồng Kông đến đây, bà ấy muốn gặp em."
Bà Bùi? Mẹ của Bùi Vĩnh Diễm?
Tôi nhanh chóng lên lầu.
Mẹ của Bùi Vĩnh Diễm biết con trai gặp tai nạn, ngay lập tức từ Hồng Kông bay đến, thấy con trai bình an vô sự, lúc này mới yên lòng, bà ấy tự đích thân tới công ty gặp tôi.
Sau khi bước vào văn phòng, điều đầu tiên tôi thấy là một quý bà mặc áo lông cừu và đeo mắt kính nâu, tóc nhuộm màu hạt dẻ, da dẻ trắng hồng, trang điểm kỹ lưỡng, cử chỉ rất tao nhã ngồi ở ghế sô pha.
Tôi lễ phép chào bà: "Bác Bùi."
Bà ấy lập tức đứng lên, vội vàng đi tới cầm tay tôi: "Cháu là Đinh Đinh? Là đại ân nhân của nhà họ Bùi."
"Bác quá lời rồi, bác Bùi."
Bà cười ha hả, mặc dù nói tiếng phổ thông, nhưng cũng không thấy gượng gạo, thái độ cũng vô cùng dễ gần.
"Chẳng phải trùng hợp sao? Là ông trời phái cháu đi cứu Vĩnh Diễm, cũng may là cháu xuất hiện, nếu không Vĩnh Diễm nhất định sẽ rất nguy hiểm, không phải cháu là đại ân nhân của họ Bùi hay sao?"
Tôi thật không biết phải làm sao, bà kéo tôi tới ghế sô pha ngồi, thư ký Trần liền mời tôi trà thơm.
Bà Bùi khen: "Cháu vừa nhã nhặn lịch sự lại khá gầy, cõng một người đàn ông như Vĩnh Diễm, chạy một mạch từ trên núi xuống, thật không biết sao cháu lại có sức lực lớn tới vậy."
Tôi chỉ biết vâng vâng dạ dạ.
Bà Bùi hỏi tôi nhiều chuyện, tuổi tác của tôi, đến công ty được bao lâu, chuyên môn là gì, trong nhà có mấy người ...v.v..., đều là chuyện nhà, hình như bà không tìm được đề tài, nhưng giống như nhất định phải lôi kéo làm quen với tôi, tỉ mỉ hỏi chuyện riêng tư của tôi, tôi chỉ lễ phép trả lời bà từng việc một.
Bà Bùi còn nói thêm: "Cháu là một nhân viên tốt, bác sẽ bảo bộ phận nhân sự thăng chức cho cháu."
Tôi vội vàng đáp: "Bác Bùi, bác nói quá lời, việc công và việc tư không thể để lẫn lộn như thế được, đây cũng là lời tổng giám đốc Bùi thường nói."
Bà Bùi thản nhiên cười nói: "Tóm lại, bác sẽ nhớ phần tình nghĩa này của cháu, sẽ không để cháu thiệt thòi."
Thật là kỳ lạ, tuy rằng bà Bùi không kiêu căng, nhưng giọng điệu nói chuyện rất đúng mực và thận trọng, giống như đè bẹp ngữ điệu của tôi, ở trước mặt bà tôi không dám thở mạnh, nhìn bề ngoài bà ấy rất điềm đạm nhưng trên thực tế, bà ấy làm cho người ta cảm thấy rất áp lực.
Cuối cùng tôi lễ phép đi ra ngoài, sau khi đóng cửa lại, tôi thở hắt ra.
Sau khi Bùi Vĩnh Diễm hồi phục thì gọi điện cho tôi.
Ở trong điện thoại tôi đùa anh: "Y tá ở phòng chăm sóc đặc biệt có phải cũng đặc biệt xinh đẹp không?"
Giọng nói của anh cũng đã lấy lại sức sống, nên nói đùa với tôi: "Không xinh, thịt nhão, ngực xệ, răng lung lay, tóc rối bù, hơn nữa tối qua khi tới kiểm tra phòng, anh đang ngủ, thế nhưng cô ta vừa khều anh vừa nói: Anh mau đi lấy đồ ăn đi, không lấy thì cũng bị người khác lấy mất thôi."
Tôi cười ha ha, có thể nói đùa, chứng tỏ đã hồi phục rồi.
Ở bên kia, anh rất xúc động: "Cám ơn em, Đinh Đinh, anh nằm ở đó đã hơn nửa tiếng, toàn thân lạnh buốt, anh không ngừng gọi người, nhưng không ai tới, thiếu chút nữa anh đã nghĩ cứ như vậy ra đi giữa nơi hoang vắng."
"Không được nói bậy, chắc là anh cũng định giải tỏa tinh thần như tôi vậy, khi còn bé tôi té xuống một cái giếng cạn, ở bên trong la hét nửa tiếng cũng không ai để ý tôi, sau đó người nhà tìm được tôi, ném một sợi dây thừng xuống trước, chuẩn bị bám vào sợi dây đi xuống dưới cứu tôi, anh đoán xem tôi nói như thế nào? Tôi nói đừng ném dây không, thuận tiện ném cái chân giò hun khói xuống luôn, tôi sắp chết đói rồi."
Anh ta liên tục thở dài: "Đinh Đinh à, Đinh Đinh, thật sự là em bận rộn trăm việc cũng không quên ăn."
Tôi cười ha hả.
Cười xong, chúng tôi đều xúc động, ai nói không phải là duyên phận chứ?
Anh nhẹ giọng nói: "Thật tốt khi được nghe giọng nói của em."
Nhất thời tim tôi nhảy lên một cái, như để lại một viên đá nhỏ.
Ở bên kia anh thử thăm dò tôi: "Rất muốn gặp em, em có thể tới đây một chuyến được không?"
Trong lòng tôi thịch một cái, vội vàng nói: "Không được, tối nay tôi có hẹn với Gia Tuấn rồi, đến nhà bố mẹ tôi ăn cơm."
Giọng anh nghe như trẻ con đòi kẹo: "Thì trễ một lúc thôi, cũng không được sao?"
Lòng tôi trầm xuống, không được, không được.
Tôi an ủi anh: "Anh Bùi, nghỉ ngơi cho tốt, tất cả mọi người đều mong anh sớm xuất viện, cuối năm nay còn có giải thi đấu tennis cho công nhân viên, nghe nói anh là cao thủ, nhất định đừng để cho chúng tôi thất vọng."
Bên kia anh im lặng, ngừng một chút, rốt cuộc nói: "Anh.. Chỉ là muốn nhìn em một chút, sau khi tỉnh lại thì một đám người vây quanh cản hết tầm nhìn, nhưng trong nhiều người như vậy, anh không thấy em, trong lòng anh rất trống trải."
Tôi nhẹ nhàng nói: "Tôi đang làm việc, phải làm nhân viên tốt, nếu anh thật sự áy náy, tăng lương cho tôi đi."
Ở bên kia anh không trả lời tôi.
Tôi cố ý làm tổn thương anh: "Keo kẹt, bủn xỉn, nhắc tới tăng lương, anh liền im lặng."
Rốt cục anh cũng nở nụ cười.
Tôi dặn dò anh vài câu, sau đó tắt điện thoại.
Sắc trời ảm đảm.
Ngày hôm sau trời sẽ khác thôi.
|