36 Chiêu Ly Hôn
|
|
Chương 45 - Bà Bùi có ý gì?
Ngày không tuyết rơi, nhưng giữa mùa đông lại có mưa, đặc biệt làm cho người khác bất ngờ. Đúng là mưa mùa đông lạnh thật, tuyết rơi trên da còn có một chút ấm nóng, mà mưa trực tiếp rơi xuống từ trên trời, khiến cho người ta không kịp đề phòng, cũng không biết phải mặc đồ gì.
Tôi và Gia Tuấn có hẹn, tối nay đến nhà mẹ chồng ăn cơm, trong lòng tôi đang tính toán thử xem mua thứ gì mới có thể khiến mẹ chồng vui vẻ, từ sau khi hợp lại, thái độ của mẹ chồng đối với tôi cũng dịu đi rất nhiều, hẳn là tôi cũng nên hiếu thảo với mẹ cho tốt, thêm vào đó cũng nên mua chút quà cho em chồng, đứa em chồng thần bí này của tôi, lại có thể có người đến hẹn nó, tôi không thể không thán phục lời nói của em gái mình- Đinh Đang.
Phân thối đến đâu cũng có con chó yêu tha thiết, không được, không được, không thể nói như vậy được.
Khi sắp đến giờ tan tầm, thư ký Trần gọi điện thoại cho tôi: "Đinh Đinh, tối nay bà Bùi mời em ăn cơm, em đến biệt thự của tổng giám đốc Bùi một chuyến nhé?"
Tôi rất bối rối: "Không được rồi, em đã hứa với chồng em tối nay về nhà rồi."
"Gọi điện thoại nói một tiếng với anh ấy đi, bà Bùi rất thành tâm thành ý mà."
Tôi lại có hơi khó xử, nghĩ đi nghĩ lại, tôi đành gọi điện cho Gia Tuấn, nói dối với anh: "Gia Tuấn, tạm thời em có chút việc, có thể về nhà trễ, anh về mẹ trước đi, em làm xong sẽ gọi xe về sau."
Ở bên kia anh nói: "Đúng lúc anh cũng có chút việc, đợi anh xong việc rồi, chúng ta gọi cho nhau cũng được."
Tôi do dự, còn muốn nói thêm gì đó, anh lại vội vàng gác máy.
Trong lòng tôi thật bất an, bà Bùi mời tôi ăn cơm? Sao tôi lại có cảm giác không tốt vậy? nhưng thật sự tôi cũng không có cách nào nói gì vả, sau khi do dự, tôi đàng phải lo lắng bất an đi theo thư ký Trần, cùng đến biệt thự của Bùi Vĩnh Diễm.
Đến biệt thự của Bùi Vĩnh Diễm lần này, không giống với lần trước có chủ nhà, thoải mái tự do, lần này có Từ Hi thái hậu ở đó, tôi vô cùng căng thẳng.
Khi bước vào nhà, thư ký Trần đưa cho tôi đôi dép lê, sau khi thay xong, tôi ngồi xuống sô pha, nhấc tay một cách mất tự nhiên, đợi bà Bùi.
Bà Bùi nhanh chóng xuống lầu, bà đã thay một cái áo len rộng thùng thình màu hồng, trước ngực đeo một chiếc vòng cổ trân châu Mikimoto xa xỉ, đi từng bước xuống cầu thang.
Nhìn thấy tôi, bà nhiệt tình chào hỏi: "Đinh Đinh, cháu đã đến rồi."
Tôi nhanh chóng đứng lên: "Bác Bùi."
"Mau ngồi xuống đi, cháu xem cháu khách sáo kìa." Bà kéo tôi ngồi xuống.
Chỗ của Bùi Vĩnh Diễm không có người làm cố định, cho nên việc mời trà cũng giao cho thư ký Trần làm, ở bên kia, thư ký Trần đã pha xong trà sữa cho chúng tôi.
Bà Bùi bảo tôi uống trà, bà lại tò mò hỏi tôi: "Hôm nay thời tiết rất xấu, làm sao vào mùa đông mà lại mưa to như thế chứ? Thời tiết phương Bắc vẫn thường hay thay đổi thế sao?"
Tôi giải thích với bà: "Thật ra ở Thanh Đảo, 4 mùa rất rõ rệt, mùa đông không lạnh lắm, rất ôn hòa, mùa hè lại không quá nóng, rất mát mẻ. Cháu cảm thấy thành phố này sống dễ chịu nhất."
Bà Bùi thản nhiên nói: "Nếu nói về sinh sống, bác thích sống ở Canada, Vĩnh Diễm cũng rất thích, nó thích vào mùa đông qua hồ bên đó để câu cá."
Câu cá? Cũng đúng, nếu tôi có gia tài bạc triệu, chuyện bên dưới có nhân viên khác quản lý giúp tôi, tôi cũng tình nguyện nhàn hạ ở nhà thêu hoa, nuôi chim chóc.
Trà sữa được bưng lên cho tôi, tôi nói cám ơn với thư ký Trần, cũng không uống, vẫn đang ngồi rất ngay ngắn.
Bà Bùi tự mình uống trà, sau khi đặt trách xuống, bà lại hỏi tôi: "Đinh Đinh này, lần trước cháu nói cô tốt nghiệp trường đại học nào? Trường cháu tốt nghiệp tên là gì? Dường như bác chưa từng nghe nói."
Tôi giải thích: "Cũng không phải là trường danh tiếng gì."
Bà Bùi có hơi tò mò: "Vậy thì sao lại vào được Phiếm Hoa chứ?"
Tôi suy nghĩ: "Một người bạn của chồng cháu giới thiệu giúp."
Bà "à" một tiếng.
Bầu không khí hơi ngột ngạt, tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài xuống mái hiên, hàng lang dài ở bên ngoài, tiếng động rất đơn điệu.
Bà Bùi khách sáo nói: "Chủ tịch cũng từ Hồng Kông đến, chẳng qua ông ấy lo lắng cho Bùi Vĩnh Diễm, cho nên đến bệnh viện rồi, bác sĩ nói chẳng qua nó chỉ mất máu khá nhiều, hiện tại trải qua truyền máu và điều dưỡng, đã khỏe hơn, cho nên tối nay nó có thể về nhà ngủ một đêm."
Tôi tán gẫu với bà một cách mất tự nhiên, trước sau cũng không rõ dụng ý thật sự của bà.
"Tối nay, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm nhé."
Tôi từ chối: "Bà Bùi, nhà cháu có việc, cháu đã hẹn với chồng tối nay về nhà mẹ chồng ăn cơm rồi."
Bà "à" một tiếng, liền nói: "Nghe nói chồng cháu là một luật sư, xem ra tình cảm của hai người rất tốt, tại sao lại chưa có con vậy?"
Tôi thấp giọng: "Đang định ạ."
Bà gật đầu: "Đúng rồi, không có con thì trống vắng lắm, bác cũng mong Vĩnh Diễm kết hôn sớm một chút, thành gia lập nghiệp, sinh cho bác vài đứa cháu, thật ra thì trai hay gái cũng không quan trọng, thông minh hoạt bát là tốt rồi, đứa con này của bác từ nhỏ đến lớn đều thông minh hơn người, tương lai nếu sinh con thì tuyệt đối cũng không kém."
Các bà mẹ đều không công bằng, đều thích khoe khoang con mình, ngay cả một người ngốc như tôi, mẹ tôi cũng đắc ý vênh vang, khoe khoang ở bên ngoài rằng: đứa con gái nhà tôi rất lanh lợi, làm việc cũng cẩn thận, nấu cơm ngon, sở trường là gói bánh sủi cảo, còn có thịt kho tàu nữa. Người bên ngoài không biết thật sự là tôi yếu kém bậc nhất.
Tôi im lặng lắng nghe bà Bùi nói.
Bà Bùi còn nói thêm: "Vĩnh Diễm trì hoãn việc kết hôn, tuy rằng người hiện giờ kết hôn trễ, nhưng sớm hay muộn gì cũng phải lấy? Nó nói một là muốn gầy dựng sự nghiệp, hai là tìm chưa được cô gái thích hợp, thật ra không phải phụ nữ đều giống nhau sao? Quay về 500 năm trước, phụ nữ vẫn là phụ nữ, đàn ông vẫn là đàn ông mà."
Trong lòng tôi nói, quay về 5 vạn năm nữa, đàn ông và phụ nữ đều không phải người.
Bà Bùi lại cao giọng nói: "Cho nên bác và bác trai vẫn thường nói, cưới vợ thôi mà, quan trọng là... gia thế, gia thế mà tốt, các mặt khác đều đứng thứ hai."
Tôi phụ họa theo: "Cũng không hẳn, không có gia thế tốt, không thấy cổ phiếu tăng."
Bà Bùi cười sang sảng: "Cháu cũng thật là thú vị."
Trong lòng tôi muốn nói, cùng với bà già như bà đây nói chuyện phiếm suốt đêm, tôi cũng mệt chết, khi nào thì bà mới thả tôi về nhà thăm ba mẹ đây?
Bà Bùi nhìn nhìn nước sơn tinh tế trên móng tay, tự khen: "Nếu bây giờ bác có thể có một đứa con dâu, bác liền yên tâm một nửa."
Trong lòng tôi nói, không biết cô ta phải tài giỏi về phương diện nào? Bởi vì theo tôi được biết, heo có thể đẻ cũng chưa chắc sẽ sống thọ.
Bà Bùi này cuối cùng là muốn nói gì với tôi chứ, tôi nhìn bên ngoài trời đã tối, cũng không biết Gia Tuấn đã bàn chuyện xong chưa, tôi đói bụng, nhưng lại không ngửi thấy mùi cơm trong bếp, bà ấy nói mời ăn cơm, cơm ở đâu chứ?
Cuối cùng, bà Bùi nói: "Đinh Đinh, cháu cứu Vĩnh Diễm, bác vô cùng cám ơn cháu, cháu cần thứ gì cứ nói thẳng đừng ngại."
Tôi khách sáo nói: "Cháu không cần gì cả, cho dù ngày đó không phải là tổng giám đốc Bùi mà là người khác, cháu cũng sẽ cứu, bất cứ ai cũng sẽ làm như vậy."
Bà Bùi bỗng nhiên nghiêm mặt lại, giọng nói của bà cũng kéo dài ra: "Vĩnh Diễm đến Đại Lục gầy dựng sự nghiệp, mấy năm nay cũng rất vất vả, bên cạnh cũng không thiếu phụ nữ muốn đeo bám lấy nó, có một số phụ nữ bụng dạ khó lường, thân phận không rõ ràng, lừa lọc thì sẽ không thoát khỏi được."
Trong lòng tôi trầm xuống, lời này của bà Bùi là có ý gì?
|
Chương 46 - Bùi Vĩnh Diễm chặn đường trong mưa
Tôi không lên tiếng, chỉ nghe bà Bùi tiếp tục nói: "Đinh Đinh, chúng ta nói một chút về thù lao nhé, cháu cứu Vĩnh Diễm, bác nên báo đáp cháu. Từ đầu tới cuối, cháu không đề cập tới điều kiện, trong lòng bác luôn nặng trĩu, cháu đừng ngại cứ nói thẳng, cháu có yêu cầu gì, chỉ cần bác có thể làm được, nhất định sẽ cố gắng làm."
Rốt cuộc, tôi cũng hiểu được ý của bà.
Suy nghĩ chốc lát, tôi nói: "Bác Bùi hỏi cháu có yêu cầu gì, cháu sẽ nói sự thật vậy."
Bà nhướn mày, vô cùng tò mò nhìn tôi, im lặng chờ tôi nói.
Tôi bình tĩnh nói: "Hay là dùng tiền giải quyết đi."
Đầu tiên, bà Bùi ngẩn ra, sau đó vẻ mặt lập tức vui lên, bà giống như giải tỏa được gánh nặng, bên môi liền tràn ra ý cười: "Tốt lắm, theo ý cháu, cháu muốn bao nhiêu tiền?"
Bà ra hiệu cho thư ký Trần , thư ký Trần lập tức lấy tấm chi phiếu từ trong túi xách ra, đặt lên bàn trà cho tôi.
Tôi nhìn vào chỗ trống, xem ra con số là do tôi quyết định?
Bà Bùi hết sức sốt ruột nhìn tôi, dường như đang chờ tôi viết con số lên đó.
Tôi im lặng không lên tiếng.
Thư ký Trần đưa bút cho tôi, chị ấy nhìn tôi.
Tôi nhìn chỗ trống trên chi phiếu, chỉ cần tôi điền một vài số, nó sẽ được gửi vào tài khoản của tôi, vô cùng nhanh chóng và tiện lợi.
Cuối cùng tôi cũng hiểu được, tối nay bà ấy mời tôi đến là có dụng ý, bà Bùi mời tôi ăn cơm, kỳ thực chỉ là giả, mục đích thật sự của bà là muốn đá tôi đi. Bùi Vĩnh Diễm nhất định đã nói gì đó với bà, khiến bà bất an, phụ nữ đều ích kỷ, tôi đối địch với mẹ chồng, nguyên nhân duy nhất chính là tôi đã cướp đi đứa con trai độc nhất vô nhị của mẹ, hiện tại tinh thần bà Bùi căng thẳng, đơn giản cũng cùng một lý do, bà lo lắng tôi cướp đi con trai bà, trong mắt bà tôi là người phụ nữ đã có gia đình, hiện tại lại có quan hệ không rõ ràng với con mình, chắc bà ấy lo lắng muốn chết.
Cuối cùng tôi lấy bút ra, viết một dãy số lên chi phiếu.
Bà Bùi chờ tôi viết xong, lập tức lấy lại, bà thở dài: "Không nhiều lắm, chỉ một trăm vạn tệ, Đinh Đinh thật sự là người thẳng thắn."
Tôi đã hiểu lo lắng của bà, cho nên tôi sẵn lòng biết điều, một trăm vạn tệ chỉ là con số nhỏ đối với nhà họ Bùi, nhưng lại có thể giảm bớt áp lực của người mẹ này, tôi không ngại làm phụ nữ thấy tiền thì mắt sáng.
Bà Bùi khá hài lòng, bà mỉm cười đẩy chi phiếu tới trước mặt tôi: "Đinh Đinh, cất chi phiếu này đi, bất cứ lúc nào cũng có thể đổi."
Tôi bình tĩnh nói: "Thời gian không còn sớm, cháu cũng nên về, người nhà đang chờ cháu."
Bà Bùi liên tục gật đầu: "Ừ, làm chậm trễ thời gian của cháu lâu như vậy, thật sự ngại quá, bác bảo tài xế đưa cháu về."
Tôi đứng lên, cúi chào bà: "Bác Bùi, cháu về đây ạ."
Ra tới cửa, tôi nghĩ ra chuyện gì đó: "Đúng rồi, thưa bác, cháu còn có một chuyện muốn xin ý kiến của bác, vốn là cháu muốn nói với tổng giám đốc Bùi, nhưng hiện tại nói với bác cũng vậy thôi."
"Cháu nói đi."
"Cháu muốn xin thôi việc."
Thư ký Trần và bà Bùi có hơi bất ngờ, đầu tiên bà Bùi ngẩn ra: "Thôi việc sao?" Thay đổi suy nghĩ, bà lập tức thoải mái: "Được, cháu nói định sinh con mà, đây là việc trọng đại của đời người, không thể chậm trễ việc của cháu, bác đồng ý."
Tôi gật đầu: "Cám ơn bác."
Đẩy cửa ra, bên ngoài mưa rơi ào ào, bà Bùi nhíu mày: "Mùa đông không có tuyết, sao trời lại mưa thế này?"
Thư ký Trần lập tức mang ô tới che cho tôi, chị che cho tôi suốt dọc đường ra tới cổng, tài xế sớm đã đỗ xe ở đó.
Trước khi lên xe, thư ký Trần thấp giọng nói với tôi: "Đinh Đinh, xin lỗi."
Tôi khó hiểu: "Sao chị phải xin lỗi chứ? Thật sự là chị quá khách sáo rồi."
Thư ký Trần nhìn bà Bùi đang đứng ở cửa, nhỏ giọng nói với tôi: "Ngày hôm qua tổng giám đốc Bùi và bà ấy cãi nhau một trận."
"Cãi nhau?" Tôi rất ngạc nhiên, sao họ lại cãi nhau chứ? Trong lòng tôi nghĩ, không phải nguyên nhân do tôi chứ?
Thư ký Trần còn nói thêm: "Đinh Đinh, em đúng là một người thông minh, một trăm vạn tệ không nhiều không ít, bà Bùi cũng nhẹ nhõm hơn."
Tôi không tiện ở lâu, lập tức lên xe.
Ở bên cạnh biệt thự, bà Bùi vô cùng vui vẻ nhìn tôi rời đi.
Ngồi sau xe, tôi thầm nghĩ, bà Bùi này đưa chi phiếu, có nghĩa là tôi phải vạch rõ ranh giới với Bùi Vĩnh Diễm, thực ra tôi và anh ta vốn trong sáng mà, những người này thật sự là lo bò trắng răng, tôi không thể nhận tấm chi phiếu này, có cơ hội tôi sẽ trả lại cho Bùi Vĩnh Diễm.
Người tài xế cẩn thận lái xe, khởi động xe cũng lẩm bẩm vài câu, trời mưa thật lớn.
Xe chúng tôi vừa rẽ qua một khúc ngoặt, đúng lúc đối diện với chiếc xe BMW màu đen đang chạy đến, đèn xe chợt loé sáng, ra hiệu với chúng tôi, tài xế nói: "Cậu Bùi đã về."
Hả, anh ta đã về?
Chúng tôi cũng không dừng xe, tài xế lập tức lái về phía trước, tôi cũng không nói chuyện, xe của Bùi Vĩnh Diễm lướt ngang qua xe của chúng tôi, bên kia anh nhấn còi, bảo chúng tôi dừng lại, tài xế do dự một chút, nhưng vẫn không dừng xe.
Cần gạt nước ở trước cửa kính xe đang gạt nước mưa.
Bỗng nhiên tài xế kêu lên: "Cậu Bùi đuổi theo." Tôi quay đầu lại, quả nhiên thấy xe của Bùi Vĩnh Diễm theo sát ở phía sau, ngay sau đó xe anh ta tăng tốc, trực tiếp chắn ngang đầu xe của chúng tôi, tài xế phanh gấp, xe dừng lại, tôi bất ngờ không kịp đề phòng, lại không thắt dây an toàn, đụng đầu vào kính xe.
Tài xế kêu lên: "Cậu Bùi?"
Tôi ngẩng đầu nhìn chiếc xe ở trước mặt, càng thêm hoảng sợ.
Chiếc xe BMW của Bùi Vĩnh Diễm dừng sát đầu xe của chúng tôi, chắn ngang đường đi. Giữa cơn mưa lớn, anh ta mở cửa xe, từ trên xe bước xuống, bước đi loạng choạng, có thể là do bị thương, nhưng anh ta vẫn đang bước rất nhanh, chỉ thấy anh ta đi tới trước xe của chúng tôi, đứng ngay đầu xe, chặn xe lại.
Đương nhiên tài xế không dám lái xe đi, tôi cũng ngây ngẩn.
Mưa vẫn rơi xuống, thoáng làm toàn thân anh ta ướt sũng.
Giữa trời mưa lớn, thậm chí còn có tiếng sấm, nhưng anh ta cứ đứng ở đó không nhúc nhích, xuyên thấu qua màn mưa nhìn chằm chằm vào tôi.
Trái tim tôi trầm xuống, anh ta muốn làm gì? Hẳn là anh ta đã vội vàng từ bệnh viện trở về? Đầu anh ta vẫn còn quấn băng, trên người chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, hiện tại trời mưa nặng hạt thấm vào, toàn bộ quần áo dán chặt vào người, hòa làm một với anh ta.
Tài xế cuống quýt lấy ô từ phía sau xe, lập tức che cho anh, anh làm như không thấy, hất chiếc ô sang một bên.
Anh ta cứ đứng như vậy giữa cơn mưa, nhìn anh ta như chiến sĩ kiên cường không khuất phục.
Lòng tôi trầm xuống, anh ta muốn làm gì?
Bùi Vĩnh Diễm đi tới, anh ta mở cửa xe, đứng ở bên ngoài nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh ta, một lúc lâu sau anh ta mới hỏi tôi một câu: "Em nói... em nói..."
Anh ta muốn tôi nói cái gì? Tôi vừa khó hiểu vừa bất an, giọng nói của anh ta vừa đau khổ vừa lo lắng vô cùng, giữa sự đè nén đó, lại ẩn chứa rất nhiều thương cảm, giống như một vết sẹo dài rõ ràng đang rỉ máu, tôi kinh ngạc mở to hai mắt, anh ta muốn nói với tôi cái gì?
Tôi ngu ngốc hỏi: "Sao anh lại từ bệnh viện chạy đến đây? Trên đầu anh còn có vết thương mà."
Anh ta thấp giọng hỏi tôi: "Mẹ anh đã nói gì với em?"
Tôi không kịp trả lời, chỉ nghe thấy tiếng hét lớn của phụ nữ từ phía sau truyền đến, chúng tôi quay đầu lại, hóa ra là thư ký Trần và bà Bùi, thư ký Trần che ô cho bà, sao họ cũng đuổi tới đây vậy?
|
Chương 47 - Vĩnh Diễm nói rõ, Gia Tuấn bỏ đi
Bà Bùi đi lên, nắm lấy con trai mình, đau lòng không ngớt gọi: "Vĩnh Diễm, sao con lại chạy tới đây?"
Bùi Vĩnh Diễm nhìn tôi chăm chú, tay anh ta ôm lấy cánh tay tôi, khốn khổ hỏi tôi: "Em nói... Em nói..."
Tuy là đang ở trong mưa, nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng nói của anh ta run rẩy, mặt xanh xao, đôi môi không ngừng run lên.
Tôi nói cái gì? Tôi sững sờ rồi.
Bà Bùi ra sức kéo tay Bùi Vĩnh Diễm đang nắm lấy tay tôi: "Vĩnh Diễm, con buông ra, buông tay ra."
Bùi Vĩnh Diễm như đinh đóng cột: "Con sẽ không buông tay."
Bà Bùi gần như cầu xin anh ta: "Con buông tay ra đi Vĩnh Diễm, cô ấy có chồng rồi, có chồng rồi."
Thư ký Trần và tài xe đem ô tới cho hai người.
Bùi Vĩnh Diễm bỗng nhiên ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời hét lên đau đớn, tất cả chúng tôi đều hoảng sợ.
Anh ta vẫn đang đau khổ cầm lấy cánh tay tôi, không ngừng lên tiếng nói: "Em nói, em nói với anh đi, em nói đi..."
Bà Bùi vội vàng bước đến nắm lấy tay anh ta, bà dùng sức, rốt cục gỡ được tay anh ta ra.
Tôi ngây ngốc nhìn theo Bùi Vĩnh Diễm, gương mặt anh ta vặn vẹo, bà Bùi đau lòng vuốt mặt con trai, anh ta quay lại đau đớn hỏi mẹ: "Mẹ đã nói gì? Tại sao?"
Bà Bùi vừa là dỗ dành, vừa trách móc con trai: "Con muốn loại phụ nữ nào mà không được chứ? Cô ấy có chồng rồi, con muốn phá hoại gia đình người khác sao?"
Bùi Vĩnh Diễm nhìn tôi, từ trong miệng tuôn ra lời nói kiên quyết: "Anh... muốn em, anh phải ngả bài với Phó Gia Tuấn."
Tôi nhất thời ngây ngốc, cả người đều phát run, ngồi ở trong xe, khí lạnh bên ngoài xâm nhập vào cơ thể tôi, tôi không dám động đậy.
Anh ta đang làm cái gì? Anh ta muốn nói cái gì? Anh ngả bài với Gia Tuấn? Nhưng tôi với anh chỉ là bạn bè, sao anh ta lại có suy nghĩ kỳ lạ như vậy chứ?
Bùi Vĩnh Diễm đau khổ nhìn tôi, anh ta lại đưa tay nắm lấy cánh tay tôi, trên mặt tràn ngập vẻ chờ đợi đau đớn.
Anh ta nói: "Đinh Đinh, em hãy nghe anh nói, anh muốn em, anh muốn em ly hôn với Phó Gia Tuấn, anh và em sống với nhau, mặc kệ anh người khác cảm thấy thế nào, anh chỉ muốn em thôi."
Tôi lập tức trợn tròn mắt nhìn anh ta, anh ta thở hổn hển, không ngừng nuốt nước bọt, ánh mắt kiên định nhìn tôi.
"Anh đã nói chuyện rõ ràng với mẹ, anh sẽ sống chung với em, Đinh Đinh, em theo anh đi."
Anh ta đang nói khùng điên gì vậy?
Tôi nói: "Anh Bùi, tôi phải về nhà, phiền anh buông tay."
Bà Bùi lại bước đến ngăn cản con trai, anh ta liều mạng tới nắm lấy tay tôi: "Em không thể đi, không thể đi."
Chúng tôi giằng co, bà Bùi cầu xin con trai: "Vĩnh Diễm, con không còn là trẻ con nữa."
Anh quay về phía mẹ: "Phải, con không phải 20 mà đã 30 tuổi rồi."
Bà Bùi khiển trách: "Con đã 30 tuổi, con vẫn không biết cô ta là loại phụ nữ nào sao? Cô ta vừa mới cầm tấm chi phiếu một trăm vạn tệ ở chỗ của mẹ, cô ta là loại phụ nữ thấy tiền thì mắt sáng lên, cô ta không đáng để con yêu."
Bùi Vĩnh Diễm nhìn tôi: "Vì sao lại lấy tiền? Em cứu anh vì tiền sao?"
Tôi không lên tiếng.
Anh ta bốc hỏa: "Em muốn tiền phải không? Tốt lắm, em nói đi, em muốn bao nhiêu? Anh cho em."
Tôi bình tĩnh đáp: "Xin lỗi, anh Bùi, tôi không nghĩ rằng mình làm không công."
Anh ta gào lên: "Em nói dối, ngày đó em cõng anh xuống núi, em khóc không ngừng, liên tục an ủi anh, cổ vũ anh, em có thể nói em không có tình cảm với anh, một chút cảm giác cũng không có không?"
Tôi đẩy anh ta ra, xuống xe, mưa rơi ào ào, thư ký Trần lập tức đến che ô cho tôi.
Bùi Vĩnh Diễm bông chặn đường tôi ở đây, tôi không kịp phản ứng lại, anh ta kéo tôi vào trong lồng ngực, gắt gao ôm lấy tôi, bà Bùi cũng ngơ ngẩn.
Anh ta nói: "Đinh Đinh, em theo anh đi, em muốn cái gì anh cũng sẵn lòng cho em, thật sự là anh hy vọng có thể cho em nửa đời sau, em có biết ngày đó anh nằm trong khe đá, lúc anh tuyệt vọng đã nghĩ tới điều gì không? Anh không nghĩ tới tương lai của mình, anh chỉ nghĩ muốn nhìn em một cái, nghe em nói mấy câu, cho nên ông trời đã bảo em đến, có phải hay không hả?"
Tôi hoàn toàn không đẩy anh ta ra được, sao anh lại thế này, biến thành một đứa trẻ tuyệt vọng.
Tôi chỉ có thể nói: "Anh Bùi, anh hiểu lầm rồi, tôi nói rồi, chúng ta chỉ là bạn, tôi thật sự xem anh là bạn."
Anh ta ôm chặt lấy tôi, dù cho Bà Bùi có lôi kéo thế nào, cũng không chịu buông tay.
Đột nhiên, cả người tôi như băng tan chảy, tôi nhìn thấy trước đầu xe của chúng tôi, trên đường sườn núi, một chiếc xe Camry đang sáng đèn, lặng lặng dừng lại trong màn mưa.
Tôi sợ hãi kêu lên: "Gia Tuấn."
Là xe của Gia Tuấn, làm sao anh lại ở chỗ này?
Tôi tuyệt vọng đẩy Bùi Vĩnh Diễm ra, chạy đến bên chiếc xe của Gia Tuấn, mưa lớn bỗng chốc làm ướt hết quần áo của tôi, Bùi Vĩnh Diễm lập tức cầm ô chạy tới bên tôi, che ô cho tôi.
Đẩy anh ta ra, tôi đập cửa kính xe hô to: "Gia Tuấn, Gia Tuấn."
Gia Tuấn lẳng lặng tựa vào ghế lái, vẻ mặt không chút thay đổi, rõ ràng anh đã chứng kiến tất cả màn vừa rồi.
Tôi lập tức kéo cửa xe, anh đã khoá cửa, tôi kéo không được.
Ở bên ngoài, tôi khóc: "Gia Tuấn, anh hãy nghe em nói, hãy nghe em nói."
Mặc kệ tôi đập cửa kính xe thế nào, anh cũng không để ý đến tôi, tôi khóc, Gia Tuấn nhất định đã hiểu lầm, tôi đập cửa kính xe van xin anh: "Gia Tuấn, mở cửa."
Ở bên trong, anh không nói một lời nào, thật lâu sau, anh quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt rất phức tạp.
Tôi khóc: "Gia Tuấn."
Gia Tuấn quay sang, anh nhấn ga, chiếc xe lao đi về phía trước, tôi không kịp đề phòng, té ngã trong mưa.
Tôi khóc gọi Gia Tuấn.
Xe của Gia Tuấn nhanh chóng quay đầu, rồi lập tức chạy đi, toàn bộ bọt nước bắn tung toé vào mặt tôi.
Tôi lập tức ngồi phịch xuống đường.
|
Chương 48 - Gia Tuấn mất tích, tôi phải làm gì bây giờ?
Toàn thân tôi nhũn ra, không còn sức lực, Bùi Vĩnh Diễm bước đến đỡ tôi, tôi đẩy anh ta ra, tôi khóc lóc hét lên: "Tại sao anh cứ can thiệp vào cuộc sống của tôi hết lần này đến lần khác chứ?"
Bùi Vĩnh Diễm hoàn toàn không còn vẻ thận trọng và phong độ ở trước mặt những cấp dưới như chúng tôi nữa, anh dè dặt, hàm run rẩy, chỉ nói với tôi: "Toàn thân em ướt hết rồi, về nhà với anh đi, về nhà với anh đi."
Tài xế và thư ký Trần hoảng hốt mở ô che cho chúng tôi, còn lại bà Bùi vẫn đang ngồi trong xe, đau lòng bi thương.
Tôi đứng lên, bất chấp mưa gió, đi về phía trước, Bùi Bĩnh Diễm đi theo sau tôi, anh ta lớn tiếng gọi: "Đinh Đinh, sớm muộn gì anh cũng phải ngả bài với anh ta, anh ta muốn điều kiện gì, anh đều đáp ứng hết, Phó Gia Tuấn đó cũng không phải là chính nhân quân tử gì, trước đây anh ta đã phản bội em, hiện giờ lại có quan hệ không rõ ràng với trợ lý, trợ lý của anh ta còn tới tìm anh, muốn anh theo đuổi em, Đinh Đinh, anh sẽ không bị lời nói của kẻ khác chi phối, nhưng người đàn ông này đáng để em yêu sao?"
Tôi bước đi chậm rãi, mưa dọc theo mái tóc chảy vào trong quần áo tôi, bước chân của tôi nặng nề, mỗi bước đi như những khó khăn không kể xiết.
Rốt cuộc một chiếc xe taxi ngừng lại, tôi máy móc vẫy tay, người tài xế do dự một lúc cuối cùng dừng lại.
Bùi Vĩnh Diễm ngăn tôi, anh ta nói: "Đinh Đinh, hiện giờ em muốn đi tìm anh ta sao? Em định nhẫn nhục chịu đựng, một mực nhân nhượng anh ta sao?"
Mặt tôi không chút thay đổi nói: "Anh tránh ra cho tôi."
Anh ta vẫn như cũ, không chịu tránh ra: "Đinh Đinh, anh không hiểu vì sao em luôn luôn lấy anh ta làm trung tâm, khoảng thời gian em và anh ta sống riêng, cả người em tràn trề sức sống, nhưng hiện tại khi em và anh ta trở lại với nhau, con người em trở nên cứng nhắc căng thẳng, ngày nào em cũng có nhiều tâm sự, anh đều thấy hết, em nói cho anh biết, đấy là tình yêu sao? Yêu phải làm cho người mình yêu tự do thoải mái, không có áp lực, nhưng bây giờ em có bộ dạng gì hả?"
Tôi hét lên với anh ta: "Tôi không có áp lực, cuộc sống của tôi vẫn tốt, là các người, các người hại tôi, chính các người đã cho tôi áp lực, tôi chỉ muốn làm người phụ nữ bình thường, vì sao các người lại không chịu buông tha tôi? Vì sao anh phải can thiệp vào cuộc sống của tôi? Bùi Vĩnh Diễm anh là loại công tử bột khiến tôi ghê tởm."
Tôi đẩy anh ta thật mạnh, anh không ngờ tôi sẽ dùng sức lớn như vậy, người thất tha thất thểu, may mà có tài xế đỡ anh ta.
Tôi mở cửa xe taxi, thấp giọng bảo tài xế lái xe đi.
Bùi Vĩnh Diễm vẫn cố gắng chụp vào kính xe, anh ta gọi tôi: "Đinh Đinh, Đinh Đinh."
Tôi nghiêm mặt lạnh lẽo, xe chạy bắn bọt nước, cuối cùng anh ta chỉ có thể nhìn tôi biến mất.
Xe taxi nhanh chóng chở tôi về nhà, tôi chạy trong mưa từ chỗ cổng chính về nhà, ở dưới tầng tôi không thấy xe của Gia Tuấn, lòng tôi trầm xuống, Gia Tuấn không về nhà.
Suốt đêm tôi không ngừng gọi điện thoại cho Gia Tuấn, nhưng điện thoại của anh luôn ở trong tình trạng tắt máy, tôi khóc ràn rụa, đi tới đi lui trong nhà.
Bên ngoài mưa vẫn còn rơi, tôi chỉ cảm thấy căn nhà này cũng u ám như bầu trời, tôi mở hết đèn, vẫn cảm thấy sợ hãi bóng tối, nỗi sợ hãi u ám trong lòng không thể nào xua đi được, tôi rất sợ, rất sợ.
Tôi nhắn tin cho Gia Tuấn, hi vọng anh sẽ trả lời tôi, nhưng vẫn không có tin tức.
Lần đầu tiên tôi và Gia Tuấn xảy ra mẫu thân là lỗi của anh, tôi không chịu tha thứ cho anh, nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, giờ đây tôi đã tha thứ, chuyện quá khứ tôi cũng không nghĩ đến nữa, tôi chỉ muốn như trước kia, hai người sống hạnh phúc, tại sao lại xuất hiện nhiều vấn đề giống nhau như vậy?
Trong lòng tôi đau đớn, nằm trên giường khóc lớn.
Ngày hôm sau, tôi ngóc đầu từ trong chăn, hóa ra tôi đã ngủ quên, ngủ co ro như con mèo, mặc dù có tâm sự, tôi vẫn có thể khuyên bản thân phải ngủ.
8h rồi, tôi không muốn đi làm, tôi đã không muốn công việc ấy nữa.
Chuyện đầu tiên là xem điện thoại, nhưng khiến tôi thất vọng rồi, Gia Tuấn không nhắn tin cho tôi, tôi thử gọi điện cho mẹ chồng, bên chỗ mẹ chồng cũng không có tin tức của anh, tôi xin lỗi mẹ vì hôm qua có chuyện, không tới thăm mẹ được, mẹ chỉ nói với tôi: "Không sao, Gia Tuấn đã gọi điện thoại cho mẹ rồi, nó nói có việc, có người bạn gọi vợ chồng con ra ngoài."
Cúp máy, trong lòng tôi lo lắng không yên, Gia Tuấn ở đâu?
Anh không có ở văn phòng, Thẩm An Ny cũng không đi làm, tôi tự nhiên nghĩ, có phải Thẩm An Ny lại dụ dỗ anh đi rồi hay không, nhưng khi tôi gọi điện thoại cho Thẩm An Ny, cô ta cũng rất ngạc nhiên, nghe giọng điệu của cô ta, tôi biết cô ta cũng không biết Gia Tuấn ở đâu.
Tôi gọi điện thoại cho thư ký Trần, nói với chị ấy tôi xin thôi việc.
Dường như , thư ký Trần đã sớm đoán được tôi sẽ nói vậy, chị trả lời: "Chị đã xin phép với bộ phận nhân sự, nói em bị ốm, mấy ngày nay em không cần đi làm, nếu em nhất định xin thôi việc, là phải bồi thường tổn thất cho công ty."
Tôi mắng: "Em sẽ không đi làm lại đâu, bảo Bùi Vĩnh Diễm đi kiện em cũng được."
Ở bên kia chị vẫn bình tĩnh: "Tổng giám đốc bị ốm rồi, tối qua gặp mưa, miệng vết thương bị nhiễm trùng, anh ấy sốt rất cao, hiện tại đang truyền dịch ở bệnh viện, Đinh Đinh, tuy chị là người ngoài cuộc, nhưng lời chị nói là thật, anh Bùi không phải loại công tử bột đùa giỡn với tình yêu, anh ấy thật sự có tình cảm với em, thậm chí đã tranh luận với chủ tịch vì em, anh ấy nói với chủ tịch, anh ấy yêu em, muốn kết hôn với em, chủ tịch lập tức trở mặt, vô cùng phẫn nộ, hiện tại chủ tịch đã trở về Hồng Kông, chỉ còn bà Bùi ở đây chăm sóc anh ấy."
Tôi lạnh lùng nói: "Chị đang tâng bốc điểm tốt của anh ta sao? Thật tốt nha, người ta nói Tần Cối có ba người bạn tốt, xem ra lời này cũng không sai."
"Đinh Đinh, em là một người may mắn, anh Bùi quả thật là một người ưu tú, nếu không phải anh ấy có tình cảm với em, anh ấy cũng sẽ không ngả bài, gây gỗ với ba mẹ thành ra như vậy."
"Em thật may mắn, người có chỉ số IQ cao như vậy, lại yêu một đứa ngu ngốc như em."
"Đinh Đinh, có đôi khi người có chỉ số IQ cao, chưa hẳn EQ đã cao."
Tôi bực mình cúp máy.
Đau buồn quá, tôi gọi điện cho Chu Vi, xin cô ấy cho tôi thời gian, nghe tôi kể khổ.
Chu Vi bất đắc dĩ nói với tôi: "Đinh Đinh, mấy ngày nay tớ phải làm báo cáo tổng kết cuối năm, xin lỗi, tớ thật sự không thể làm thính giả của cậu được."
Tôi chỉ khóc: "Tớ nên làm cái gì bây giờ? Gia Tuấn nhất định đã hiểu lầm tớ."
"Đinh Đinh, cậu hãy nghe tớ nói, Phó Gia Tuấn không phải người như thế, cậu biết không, tớ vẫn có một loại cảm giác rất kỳ lạ, tớ cảm thấy việc cậu và Gia Tuấn ly hôn, hình như lần ngoại tình đó của anh ấy, chỉ là cái cớ để anh ấy ly hôn với cậu, trước giờ anh ấy đều yêu cậu, chắc là anh ấy có chuyện gì giấu cậu."
Tôi khóc, lục phủ ngũ tạng giống như chuyện đổi vị trí, đau nhức làm tôi đứng ngồi không yên, chỉ một đêm cổ họng tôi sưng lên, đến nỗi uống nước cũng khó khăn.
Khoảng thời gian ba ngày ba đềm, tôi không có liên lạc gì từ chỗ Gia Tuấn, tôi hoảng sợ không thôi, mỗi ngày đều tới văn phòng tìm anh, anh vẫn không ở đó, nhưng Đào Yến nói cho tôi biết: 'Mỗi ngày luật sư Phó đều gọi điện thoại đến, hỏi chuyện ở văn phòng."
Tôi nghĩ mà thấy xót xa, mỗi ngày anh đều hỏi chuyện ở văn phòng, nhưng lại nhẫn tâm không gọi điện lại cho tôi.
Buổi tối ngày thứ ba, tôi nằm trên ghế sô pha ở nhà, cả người không còn sức lực, như một sợi mì.
Cuối cùng cửa cũng mở, tôi mệt mỏi mở to hai mắt, Gia Tuấn đã về nhà.
|
Chương 49 - Gia Tuấn đề nghị ly hôn với tôi
"Gia Tuấn." Tôi lập tức nhảy dựng lên, nhào tới cạnh cửa, vừa nhìn thấy anh, tôi lập tức rớt nước mắt.
Anh vẫn mặc bộ quần áo của ba ngày trước, thật ra cũng không thấy bẩn và nhàu nhĩ ở chỗ nào, anh vẫn chú ý giữ đúng hình tượng, chỉ là khuôn mặt anh? Tôi xót xa vuốt ve khuôn mặt anh, mặt anh đầy râu ria, ánh mắt rất ảm đạm.
Tôi bật khóc: "Gia Tuấn, ba ngày nay anh đi đâu? Em lo lắng gần chết."
Giong anh thật mệt mỏi: "Muốn yên tĩnh một chút, cho nên đi ra ngoài gột rửa trong ba ngày."
Tôi khóc: "Chúng ta không phải tốt lắm sao? Phải tin tưởng nhau, vì sao anh không tin em? Em muốn nói với anh, em và Bùi Vĩnh Diễm chỉ là bạn, có lẽ anh ta có ý nghĩ khác, nhưng em chỉ coi anh ta là tổng giám đốc, là bạn tốt, tại sao anh lại không tin em? Em có thể tin tưởng anh và Thẩm An Ny, tại sao anh lại không tin em và Bùi Vĩnh Diễm là trong sạch?"
"Đinh Đinh." Giọng anh rất mệt mỏi, "Anh tin em và anh ta là trong sạch, thật sự từ trước đến nay anh chưa bao giờ hiểu lầm em, chỉ là bỗng nhiên, anh hiểu ra một chuyện."
Tôi nhìn vào mắt anh, cố gắng nuốt nước miếng xuống.
"Đinh Đinh, ngày đó khi anh thấy ánh mắt Bùi Vĩnh Diễm nhìn em, anh biết, anh ta không phải giả tạo, anh ta thật sự yêu em, điều kiện anh ta tốt hơn anh, em theo anh ta sẽ hạnh phúc hơn là theo anh."
Tôi hét lên: "Phó Gia Tuấn, tên khốn này."
Anh vẫn bình tĩnh nói: "Đúng, anh là một thằng khốn nạn."
Tôi khóc: "Em không quan tâm anh ta là ai, cho dù anh ta có là người giàu nhất thế giới, thì liên quan gì tới em chứ? Cái em cần, đơn giản chỉ là một người chồng tốt, em hy vọng chồng em quan tâm tới em, chăm sóc em, hiếu thảo với bố mẹ em, sống hạnh phúc suốt đời với em, em không quan tâm những người khác."
"Đinh Đinh, em hãy nghe anh nói, em thật sự cần một người chồng tốt, điều kiện của anh ta cũng đầy đủ, anh ta yêu em, vì em, anh ta cũng sẽ yêu bố mẹ em, sẽ chăm sóc em cả đời, cái anh ta cho em cũng không thua kém anh đâu."
Tôi tức giận đánh anh: "Phó Gia Tuấn, anh là kẻ tồi tệ bỉ ổi."
Anh làm thinh để tôi đánh: "Đinh Đinh, Đinh Đinh, thực ra anh đã hiểu ra một điều, chúng ta cần phải thực tế một chút, chúng ta ly hôn đi."
Tôi dừng tay: "Anh đang nói cái gì?"
Anh cụp mắt xuống: "Chúng ta ly hôn đi, thật ra chúng ta đều có người lựa chọn thích hợp hơn, em và Bùi Vĩnh Diễm, anh và Thẩm An Ny, người bạn đời mới của hai chúng ta đều có thể giúp đỡ chúng ta trong sự nghiệp... ..." Anh cười khổ: "Đây không phải là vẹn cả đôi đường sao?"
Tôi cười lạnh: "Vẹn cả đôi đường, đây là suy nghĩ của anh sao?"
Anh im lặng không nói.
Tôi mỉa mai anh: "Phó Gia Tuấn kiêu ngạo thanh cao của trước kia đâu rồi?"
Anh quay đầu, yếu ớt nhìn tôi: "Đinh Đinh, thật ra anh cũng không khách gì người bình thường, anh chỉ là một người đàn ông rất đỗi tầm thường. Em thấy anh không chống chọi nổi với sự cám dỗ ở trước mặt, anh cũng không chung thủy với tình yêu, vì anh lên giường với Quách Sắc nên đã làm tổn thương em. Những người như anh, đã bại hoại đạo đức rồi, không đáng được em tha thứ, còn bây giờ? Quách Sắc trả thù anh, cũng là anh gieo gió gặt bão, nhưng Thẩm An Ny có thể giúp đỡ anh, gia thế của cô ấy có thể giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn này một cách thuận lợi. Bố cô ấy ra mặt, bảo lãnh anh, mọi nghi ngờ sẽ tan biến, em không thấy hiện tại văn phòng luật của anh đang khôi phục lại sao? Có cô ấy giúp anh, anh làm tốt hơn trước kia, buông tay đi, Đinh Đinh, chúng ta không nên hợp lại, chúng ta cần phải chấm dứt mối quan hệ này."
Tôi lùi lại từng bước về phía sau, nhìn người đàn ông này, như tôi không quen anh.
" Đây là lời thật lòng của anh?"
Anh im lặng.
Tôi buồn cười: "Hoá ra đây mới là lời thật lòng của anh, cái gọi là hiểu lầm, so đo tính toán với quan hệ của em và Bùi Vĩnh Diễm, chỉ là một cái cớ dùng để che giấu suy nghĩ muốn dựa dẫm vào người có quyền có thế của anh, Phó Gia Tuấn, anh nói cho em biết, rốt cục anh có thật lòng muốn tái hợp với em không?"
Anh cắn chặt môi, cúi đầu, thật lâu sau anh nói: "Xin lỗi, Đinh Đinh, chúng ta không hợp nhau."
Tôi cảm thấy trời đất quay cuồng.
* * *
Tôi không tin Gia Tuấn sẽ thay lòng đổi dạ, tôi quen anh suốt 6 năm, trong ấn tượng của tôi, anh không phải người như vậy.
Nhưng anh rất kiên quyết, lạnh lùng, dọn đồ đạc ra ngoài, tôi không từ bỏ ý định, đến văn phòng tìm anh.
Trước hết trang phục của tôi phải đẹp, lúc này cách ăn mặc của tôi phải càng sắc sảo, tôi đám phán với anh, tôi không muốn ra ngoài với bộ dạng nhếch nhác như mấy bà chanh chua, tôi mặc bộ đồ đắt nhất, trang điểm thật cẩn thận, mang đôi giày cao gót sáu phân đến tìm anh.
Muốn ly hôn? Được thôi, tôi muốn xem người đàn ông này đến tột cùng có thật sự muốn chấm dứt với tôi không.
Đứng ở cửa văn phòng, vừa đẩy cửa vào, tôi nghe thấy tiếng đồ vật ngã đổ ở bên trong, trong lòng tôi căng thẳng.
"Gia Tuấn." Tôi sợ hãi kêu lên.
Tôi thấy anh ngã xuống đất, ghế một bên, người ở một bên, tài liệu bay tứ tung.
Tôi vừa đau lòng vừa sốt ruột, lập tức tới dìu anh: "Gia Tuấn, anh làm sao vậy?"
Anh khẽ đẩy tôi ra: " Chỉ là mệt quá, ngồi không vững."
Lạ thật, dường như anh đang rất mệt mỏi, hồi lâu không thấy có phản ứng gì, mà người anh lại nặng, căn bản tôi không kéo anh dậy nổi, sau khi có phản ứng lại, anh chống người đứng lên, dựng ghế lại, ngồi xuống.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ ý chí và chất vấn của tôi đều bay đến tận Zimbabwe, tôi không muốn nổi nóng với anh, "Gia Tuấn, chúng ta về nhà đi, em xin nghỉ việc rồi, chúng ta về nhà, chúng ta sống cuộc sống riêng của mình, được không?"
Anh sắp xếp lại tài liệu: "Em tìm anh là vì chuyện này sao? Đinh Đinh, em tinh tảo lại đi, thực tế một chút đi, người đàn ông như anh, không đáng đâu."
Tôi đau khổ cầu xin anh: "Quên đi, Gia Tuấn, em biết anh không phải là người đầy tham vọng, anh cũng không phải người ham hư vinh, vì sao anh cố tình đả kích em chứ? Chúng ta về nhà đi."
Đúng lúc này, cửa mở ra, tôi quay đầu lại, Thẩm An Ny?
Cô ta thấy vẻ mặt của tôi, đầu tiên ngẩn ra, ngay đó lập tức di chuyển tầm nhìn, lờ tôi đi nói chuyện với Gia Tuấn: "Gia Tuấn, tổng giám đốc Trần bảo tài xế đến đón chúng ta, anh chuẩn bị xong chưa?"
Hiện tại cô ta lại có thể gọi thẳng tên của Gia Tuấn, không phải từ trước tới giờ đều gọi anh ấy là luật sư Phó sao?
Gia Tuấn gật đầu, thu dọn hết đồ đạc, cất tài liệu vào trong cặp, Thẩm An Ny lập tức đi tới cầm cặp hộ anh.
Tôi ngây ra như phỗng nhìn hai người đó.
Gia Tuấn nhẹ nhàng nói với tôi: "Đinh Đinh, em thấy đấy, cô ấy có thể giúp anh, còn em? Em cũng không phải cô đơn, Bùi Vĩnh Diễm thật lòng yêu em, thậm chí anh ta còn tự tới tìm anh, bằng lòng tài trợ tiền cho văn phòng của anh, anh không cần sự giúp đỡ của anh ta, bởi vì em không phải hàng hoá, không thể trao đổi, một người đàn ông có năng lực vì người phụ nữ mà làm tới bước này, anh tin anh ta thật lòng, Đinh Đinh, buông tay đi."
Toàn thân tôi nổi hết da gà, Gia Tuấn đang nói cái gì vậy?
Thẩm An Ny chạm khẽ vào Gia Tuấn: "Gia Tuấn, đến lúc chúng ta phải đi rồi."
Gia Tuấn nói: "Em xuống dưới trước chờ anh."
Thẩm An Ny liếc mắt một cái, tôi không nhìn cô ta, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra, cô ta muốn nói với tôi, cô buông tay đi, buông tay nhanh lên.
Cô ta đi rồi, tôi nhìn Gia Tuấn, tôi hỏi anh: "Nói cho em biết một câu thật lòng."
"Nói cái gì?"
"Không phải anh thật sự muốn ly hôn với em chứ?"
|