36 Chiêu Ly Hôn
|
|
Chương 50 - Sự kiên quyết của Gia Tuấn
Gia Tuấn im lặng.
Tôi lạnh lẽo hỏi anh: "Anh hãy nói thật đi, nếu bây giờ anh nói với em anh thật sự rất thích cô ấy, anh cảm thấy cô ấy có thể trợ giúp cho sự nghiệp của anh, em tuyệt đối sẽ không hai lời, còn nếu như không phải thì anh lập tức theo em về nhà, cho em một câu trả lời thỏa đáng."
Tầm mắt Gia Tuấn rơi vào quyể sách ở trước mặt mình, anh không lên tiếng.
Tôi khẽ nói: "Lúc em còn nhỏ, đặc biệt rất thích một búp bê, nhưng sau khi Đinh Đang ra đời, nó không hiểu chuyện mà cầm lấy chơi, kết quả xé rách cánh tay của búp bê. Em tức giận không ngừng khóc lóc, em đánh vào đùi nó, mẹ em tức giận dạy bảo em, trong lúc giận dỗi, em chạy ra khỏi nhà, trốn vào con hẻm nhỏ giữa hai tòa nhà, khóc lóc. Em cảm thấy em đã mất đi ba em, đó là chuyện đáng sợ nhất trên đời. Dần dần, em lớn lên, chuyện xảy đến với em càng lúc càng nhiều, em mới biết đau khổ cũng phân chia cấp bậc. Lần đầu tiên xảy ra mâu thuẫn với anh, em rơi vào sự giày vò giữa nóng và lạnh, mất đi con, cơ thể bị thương, em hận anh đến không diễn tả nổi, cho đến cuối cùng, nhìn lại những chuyện anh đã làm cho em, em mới quyết định bắt đầu lại lần nữa với anh. Gia Tuấn, nếu anh hỏi rằng em có yêu anh không, em cũng không biết nữa, em đã xem anh như một phần của cơ thể, em đã quen với phần cơ thể này rồi, bây giờ em hỏi anh, anh có bằng lòng về nhà với em không?"
Điện thoại vang lên, Gia Tuấn im lặng nhìn chiếc điên thoại, là của Thẩm An Ny.
Anh muốn đi, tôi nhẹ nhàng giữ lại: "Gia Tuấn, anh dự tiệc với cô ấy, em không ngăn cản anh, em chỉ hỏi anh, tối nay anh có định về nhà hay không?"
Anh nhìn tôi, ánh mắt chúng tôi giao nhau, lặng lẽ nhìn đối phương.
Giờ phút này, chúng tôi nhìn rất rõ, trong ánh mắt trong veo, đều chỉ có đối phương, bốn mắt chúng tôi giao nhau, không nói lời nào.
Anh lên tiếng, hất tay tôi ra: "Đinh Đinh, tạm biệt."
Anh lướt qua người tôi, cánh cửa đóng lại sau lưng tôi, trái tim tôi lập tức tan vỡ.
* * *
Tôi đi đến bệnh viện, đi thẳng đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Bùi Vĩnh Diễm đang ngồi ở sô pha xem văn kiện, vừa nghe thấy tiếng cửa mở, anh ta lập tức ngẩng đầu.
"Đinh Đinh."
Tôi cực kì phẫn nộ, nhìn quanh căn phòng xem có hung khí để giết người không?
Anh ta kích động đứng lên: "Đinh Đinh."
Tôi đi lên đánh anh ta, vừa đánh vừa mắng: "Bùi Vĩnh Diễm, tên khốn kiếp này."
Anh ta cuống quít ngăn cản tôi, bị tôi đánh ngã vào ghế sô pha: "Đinh Đinh, Đinh Đinh, em đừng tức giận, được rồi, em đánh anh, em đánh anh là được rồi."
Anh ta bị tôi đuổi đánh tới mép bàn, lọ hoa trên bàn cũng bị đẩy rơi xuống đất, tôi đi thẳng qua, cầm bó hoa đập anh ta.
Cánh hoa hỗn độn trong căn phòng.
Tôi ngồi dưới đất khóc nức nở.
Anh tài xế to con kiêm vệ sĩ đứng bên ngoài nhìn cẩn thận, cũng có y tá muốn đến xem náo nhiệt, tài xế lập tức đống cửa lại, ngăn y tá ở bên ngoài.
Bùi Vĩnh Diễm để tôi khóc, có lẽ anh ta muốn đỡ tôi dậy, tôi đẩy anh ta ra.
Tôi vừa khóc vừa mắng không ngừng: "Bùi Vĩnh Diễm, vì sao anh lại trêu chọc tôi? Tôi có gì đáng để anh thích? Anh là ngôi sao để người ta truy đuổi, để mấy cô gái trẻ tương tư, muốn đổi khẩu vị sao?"
Anh ta rụt rè giải thích: "Anh cũng không đuổi theo ngôi sao mà."
Tôi khóc rất lâu, không biết đã khóc bao lâu, anh thì ngồi ở bên cạnh tôi.
Cuối cùng tôi ủ rũ nín khóc, cầm túi xách đi ra ngoài.
Anh ta kéo tôi lại, khẩn cầu: "Đinh Đinh, em nghe anh nói một câu thôi, anh đối với em là thật lòng, nếu em không tin, anh có thể lập tức kết hôn với em, thậm chí anh có thể phân chưa tài sản rõ ràng."
Tôi quát anh ta: "Anh im miệng cho tôi."
Anh ta còn muốn kéo tôi, tôi liền mắng anh ta: "Anh đứng lại đó cho tôi, đừng tới tìm tôi, đừng xuất hiện trước mặt tôi, anh cút xa một chút đi."
|
Chương 51 - Thỏa thuận ly hôn
Tôi khóc, lê bước từ bệnh viện ra ngoài, cám ơn trời đất, tôi có vẻ mặt đau thương như vậy ở trong bệnh viện, ông trời đã cho tôi một hoàn cảnh để hợp pháp hóa sự đau thương của mình.
Không biết ngồi ở bên ngoài bao lâu, bầu trời tối đen, gió mùa đông hanh khô thổi vào khuôn mặt đang khóc của tôi, hệt như con dao nhỏ cắt vào mặt tôi.
Điện thoại vang lên, là Chu Vi.
Cô ấy thật sự là người bạn tốt nhất của tôi.
Lần này tôi không ăn được gì, cô ấy lo lắng để tôi ở chỗ ngồi, sau đó cô đi qua tiệc đứng bên kia chăm chú chọn thức ăn, sau khi chọn xong quay lại bày thức ăn ra trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn không ăn nổi.
Tôi chỉ hỏi cô: "Có quán bar nào tốt một chút, an toàn một chút để tớ có thể nổi điên không?"
Cô thở dài, cuối cùng cũng tùy tôi, dẫn tôi đến một quán bar nhỏ.
Không gian của quán bar này không giống với quán lần trước tôi đến, nhìn từ bên ngoài, có phong cách của Thượng Hải 35 năm về trước, cửa sắt và đèn treo cũng rất giống với đèn đường của Thượng Hải, tôi lại không biết, trong phố xa sầm uất này vậy mà cũng có một nơi tinh tế như thế, nhất thời như bị lạc vào giữa thời gian và không gian.
Vừa đẩy cánh cửa kính ra, bên trong cũng toàn là đèn, chụp đèn trên trần tỏa ra ánh sáng xanh lục, người pha chế đang đứng trong quầy rượu pha chế rượu, cánh tay thành thạo nhảy múa, trên ghế ngồi tinh xảo, những vị khách đang thủ thỉ nói chuyện với nhau.
Đúng lúc Chu Vi và tôi tìm được một chỗ ngồi ngay góc ngoặt sát tường, vừa kín đáo vừa vô cùng yên tĩnh.
Tôi ngồi xuống, liếc mắt nhìn ánh đèn trên đỉnh đầu rọi vào quần áo, dường như có lực xuyên thấu, từng sợi tơ trên bề mặt quần áo của tôi chiếu ra màu sắc rực rỡ.
Tôi khen: "Ánh sáng thật đẹp, hóa ra màu sắc bình thường như vậy cũng có thể chiếu ra được một loại thích thú khác."
Cô ấy khẽ nói: "Ngon nhất là rượu, người pha chế ở chỗ này pha rượu khá chừng mực, căn cứ vào tâm trạng của cậu để pha rượu, trên cơ bản ai ai cũng có đặc tính riêng."
Tôi cười khổ: "Cậu sợ tớ nổi điên không?"
Cô an ủi tôi: "Cậu sẽ không nổi điên đâu, nếu cậu thật sự muốn như vậy, vậy thì cứ nổi điên một lần cũng tốt mà."
Tôi chỉ khóc.
Không biết tôi đã uống hết bao nhiêu rượu, vô cùng may mắn, tôi chỉ muốn uống rượu, thật sự không muốn nổi điên, nổi điên sẽ mất phông độ, cũng không giải quyết được gì, tôi chỉ uống hết ly này đến ly khác, nước mắt rớt xuống ly rượu, miệng tôi uống một ngụm cay đắng.
Nhắm mắt lại, tôi nằm trên bàn, nước mắt lại chảy ra, tôi cười khổ: "Gia Tuấn."
Tôi nằm dài, không muốn ngẩng đầu.
Cuối cùng anh ta cũng đi đến bên cạnh tôi, nhẹ nhàng vỗ vai tôi: "Muốn ra ngoài nhìn phong cảnh hay không?"
Tôi xót xa nói: "Tôi không đi nổi."
Anh ta nói: "Anh cõng em nhé!"
Tôi khóc, không muốn mắng anh ta nữa.
Sau đó anh ta cõng tôi trên lưng, chúng tôi ra khỏi quán bar.
Không có tuyết rơi, không khí se lạnh.
Chu Vi im lặng thu dọn đồ đạc của tôi, cô ấy đi theo sau.
Tôi không mở mắt, chỉ lẳng lặng nằm trên lưng người đó, đầu dán sau gáy anh ta.
Người cõng tôi không phải Phó Gia Tuấn, mà là Bùi Vĩnh Diễm.
Chu Vi gọi điện thoại cho Gia Tuấn, tôi nghe thấy cô ấy nói với anh, Đinh Đinh uống rượu, anh đến đây với cậu ấy đi. Nhưng anh không đến, anh lại gọi điện thoại cho Bùi Vĩnh Diễm, Vĩnh Diễm lập tức chạy đến.
Từng giọt nước mắt của tôi rơi xuống, Phó Gia Tuấn, anh nhẫn tâm quá.
Chúng tôi đi trên đường lớn, lần này là anh ta cõng tôi, bước chân thong thả.
Bùi Vĩnh Diễm hỏi tôi: "Em nói gì đi, nói đi."
Tôi cười gượng: "Tôi phải nói gì đây?"
Anh ta nói: "Ngày đó em cõng anh, em đã nói nhiều như vậy, hiện giờ em cũng nói với anh vài câu đi."
Mắt của tôi gần như không nhìn rõ thứ gì, mũi cũng bị nghẹt khó chịu: "Lúc sống ái ân kể suốt ngày, lúc chết liền bỏ theo người ngay (1)... ... Bệ ngọc thềm lan còn nguyên đó, chỉ có dung nhan là đổi thay, hỏi anh hay được bấy nhiêu sầu, đầy ngập một dòng xuân chảy về đông (2)... ..."
(1) Hai câu thơ trong bài thơ "Hảo liễu ca", trích trong Hồng Lâu Mộng.
(2) Bốn câu thơ trong bài "Ngu Mỹ Nhân" của nhà thơ Nam Đường hậu chủ Lý Dục.
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt chảy vào miệng.
Bùi Vĩnh Diễm im lặng cõng tôi đi.
Chúng tôi đi về phía trước, đi qua mấy cái thùng rác, mấy con mèo lang thang chạy trốn rất nhanh.
Tôi nói lẩm bẩm: "Vạn vật trong trời đất, chỉ có làm người không dễ."
Anh ta im lặng lắng nghe.
Đi một lát, anh ta lại nói: "Đinh Đinh, chúng ta kết hôn nhé!"
Tôi không biết nên khóc hay cười: "Thừa nước đục thả câu, thấy hỗn loạn vào góp vui, Bùi Vĩnh Diễm, anh thật sự có tinh thần diễn kịch."
"Đinh Đinh, cho anh một cơ hội bày tỏ đi, anh đã giấu rất lâu rồi."
Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại: "Được, anh nói đi, nói đi, anh nói cho tôi biết anh ta sẽ không chết đói ở nhà thờ, còn gì nữa, anh nói cho tôi biết hồ nước vào mùa đông ở Ontario đóng băng dày bao nhiêu... ..."
Tôi đã ngủ mất, ngủ ở trên lưng của Bùi Vĩnh Diễm.
* * *
Tôi và Gia Tuấn đã hẹn xong thời gian, đến Cục Dân Chính tiến hành thủ tục.
Tôi đến trước, cũng không có cảm giác lo lắng gì cả, rất bình tĩnh.
Tôi đã dọn ra khỏi nhà, tất cả đồ đạc của tôi đã dọn hết đi rồi, chẳng qua lần này tôi chỉ xách theo hành lý, giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi cũng không mang theo, tình cảm đã hết, giữ lại cũng vô ích, để tùy anh xử lý vậy.
Khi dọn đồ đạc, tôi có một cảm giác rất thê lương, những kỷ niệm từng ân ái như một thước phim quay chậm, cuối cùng chồng tôi, người đàn ông của tôi cũng trở thành người xa lạ. Tôi không khỏi cảm khái, có nhà thơ đã nói, thắng thua đúng sai quay đầu cũng là số 0, núi xanh vẫn ở nguyên đó, hoàng hôn mấy độ, chúng ta sao lại phải đi đến bước này?
Lần đầu tiên dọn đi, anh trở về ngăn cản, nhưng lần này thì không có.
Chúng tôi rất lạnh nhạt và bình tĩnh, bàn bạc chuyện phân chia tài sản một cách ôn hòa nhã nhặn, tuy rằng lúc nói chuyện, giọng điệu của chúng tôi rất bình tĩnh, nhưng rõ ràng tôi cảm nhận được trong lòng người nào cũng không yên, chúng tôi cũng không tính toán chi li, trái lại đều khách sáo.
Tôi nói: "Theo trình tự, em chỉ lấy một nửa của em là được rồi, văn phòng luật sư của anh vừa mới vượt qua cửa ải khó khăn, đúng ngay thời điểm rất cần tiền."
Anh cũng vô cùng khiêm nhường, ánh mắt cũng không dám nhìn tôi, nhìn xung quanh, tay cũng không biết đặt ở chỗ nào: "Không cần đâu, không cần, tiền còn có thể kiếm lại được, căn nhà kia nếu em muốn, ... ... đưa em cũng được mà."
Tôi liêc tục ngắt lời: "Không cần, không cần, em không cần nhà... ... Nếu không thì chu cấp tiền đi."
Kết quả chúng tôi khách sáo đến nỗi không thể khách sáo hơn, bình tĩnh đến nỗi không thể bình tĩnh hơn, thương lượng xong chuyện này, thậm chí chúng tôi còn vô cùng điềm tĩnh ngồi ăn cơm chung.
Một bữa cơm, hai chúng tôi đều mang tâm sự, bốn món ăn bày ra trên bàn, nhưng hai chúng tôi chỉ lo lùa cơm vào miệng, kết quả thức ăn vẫn còn nguyên ở đó.
Anh thở dài dặn dò tôi: "Sau này... ... ít ăn cay thôi."
Tôi không có biểu cảm gì, cũng dặn lại anh: "Sau này anh cũng uống ít rươu thôi."
* * *
Tôi ngẩng đầu, đã qua giờ hẹn rồi, Gia Tuấn vẫn chưa đến, chúng tôi nhất định phải gặp nhau ở Cục Dân Chính, hiện tại cũng qua nửa tiếng rồi, tôi nhìn đồng hồ, sao lại còn chưa đến?
Tôi ra ngoài nhìn, đúng lúc tôi có chút bất ngờ.
Xe của Gia Tuấn đã đến rồi, xe anh lặng lẽ dừng ở cửa, trong bãi đổ xe, Gia Tuấn vẫn ngồi ở ghế lái nhìn về hướng tôi.
Vừa nhìn thấy tôi, anh liền cúi đầu trên tay lái, lấy tay lau mũi, che giấu điều gì.
Tôi khẽ thở dài.
"Đến rồi à." Tôi chào hỏi anh.
"Ừ, ngại quá, đến muộn."
|
Chương 52 - Chúng tôi ly hôn
Nhân viên Cục Dân Chính nói với chúng tôi: "Muốn ly hôn, phải xếp hàng lấy số trước."
Xếp hàng lấy số? Tôi mở to mắt, xem kịch, đến ngân hàng phải xếp hàng lấy số, đến bãi giữ xe cũng phải xếp hàng lấy số, đến viện dưỡng lão cũng phải xếp hàng lấy số, hiện giờ muốn ly hôn cũng phải xếp hàng lấy số.
Gia Tuấn im lặng ngồi bên cạnh tôi.
Bây giờ tôi đã hiểu được ít nhiều, vì sao muốn ly hôn phải xếp hàng lấy số.
Khi làm giấy kết hôn, tất cả mọi người đều vui mừng, điền đơn đóng dấu chỉ vài phút là xong. Còn khi làm thủ tục ly hôn, nhân viên mặc kệ nguyên nhân ly hôn của bạn là gì, người ta sẽ căn cứ vào tinh thần nhân đạo cuối cùng mà khuyên bảo lần nữa, kết quả là, triệu chứng nào cũng có đủ, có người ở bên trong khóc lóc, có người ở bên trong cãi nhau, còn có người ở bên trong mắng chửi, đương nhiên có người bình tĩnh người tức giận. Tóm lại, thủ tục ly hôn là một quá trình vừa tốn thời gian công sức vừa khó khăn, cho nên cần chờ đợi, cần xếp hàng lấy số.
Trong quá trình chờ đợi, tôi lại không nhịn được, mở giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi ra xem, 4 năm trước, hai chúng tôi đầu kề đầu, mỉm cười nhìn giấy chứng nhận kết hôn, trên mặt cười tươi như hoa, bây giờ lại xem như người xa lạ, tôi không thể không buồn, cuộc sống có bao nhiêu yêu thương có thể làm lại?
Tôi lại nhìn Gia Tuấn, trong tay anh cũng cầm một tờ giấy chứng nhận kết hôn, nắm chặt đến nỗi mạch máu hiện ra, tôi chú ý đến anh, hôm nay ra đến cửa anh cũng chú ý để hình tượng của mình, anh thay một bộ quần áo sạch sẽ, râu cũng cạo sạch, nhưng tôi chú ý đến vết thâm dưới mí mắt anh, rất hiển nhiên, tối qua anh không ngủ ngon giấc.
Trong lòng tôi cũng buồn bã, dù sao chúng tôi cũng từng mặn nồng, nhưng đến ngày này, không ai có thể thoải mái được.
Nhìn xuống con số trong tay, lại có một đôi hoàn tất thủ tục, sắp đến phiên chúng tôi, tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra, muốn giảm bớt tâm trạng khẩn trương một chút.
Tôi hỏi anh: "Gần đầy văn phòng luật làm ăn thế nào?"
Anh trả lời tôi một cách máy móc: "Cũng tạm được."
"Bây giờ khủng hoảng kinh tế, mọi ngành nghề cũng không dễ chút nào."
"Thuận theo tự nhiên vậy."
"Nếu mệt mỏi quá, đừng ngại ra ngoài giải khuây một chút."
"Anh cũng có ý này, sau khi kết hôn... ... 4 năm qua, anh cũng chưa từng đi du lịch, cũng nên đi xem khắp nơi, chỉ là." Anh lại cúi đầu xuống.
Tôi thản nhiên nói: "Lúc này nên đi Đông Bắc xem tuyết lớn, xem điêu khắc băng, hoặc là đi Đông Nam Á, đến đảo Bali gì đó tắm biển, cũng tốt, hiện giờ anh cũng có người đi cùng, đúng lúc có thể thư giãn mà."
Anh im lặng lắng nghe.
Đến phiên chúng tôi.
Chúng tôi cùng đưa giấy chứng nhận kết hôn, chứng minh nhân dân, ảnh chụp, giấy thỏa thuận ly hôn cho nhân viên công tác.
Chúng tôi rất lý trí, không có con, không tồn tại vấn đề khó khăn về phí chăm sóc nuôi dưỡng, trên giấy thỏa thuận ly hôn, nguyên nhân ly hôn đều viết rằng do tính cách không hợp, thỏa thuận chia tay trong hòa bình.
Nhân viên công tác thu lại giấy chứng nhận kết hôn, hơn nữa trên đó còn ấn một con dấu: Song phương ly hôn, giấy chứng nhận mất hiệu lực vào chỗ đăng ký kết hôn. Sau đó gạch bỏ số hiệu giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi trong máy tính, trả lại cho chúng tôi.
Sau khi nhận lấy giấy chứng nhận kết hôn đã hủy, bỗng nhiên trong lòng tôi hơi căng thẳng, người nhân viên đang làm thủ tục ly hôn, tôi gọi cô ấy: "Chờ một chút."
Cô ấy dừng lại, hiếu kỳ nhìn tôi: "Chuyện gì vậy?"
Gia Tuấn cũng nhìn tôi.
Tôi phát hiện ra bản thân có hơi thất lễ, đành phải nói xin lỗi: "Xin lỗi, không có gì."
Nhân viên công tác đánh xong giấy chứng nhận ly hôn, bỏ vào trong phong bì màu xanh, sau khi gấp lại cô ấy đưa cho chúng tôi, rồi trịnh trọng tuyên bố: "Đinh Đinh, Phó Gia Tuấn, hai người hiện tại đã nhận được giấy chứng nhận ly hôn, quan hệ vợ chồng chính thức hủy bỏ."
Gia Tuấn xoay mặt đi chỗ khác, không ai nhìn thấy biểu hiện của anh, vẻ mặt tôi cũng ngỡ ngàng.
Rốt cuộc, chỉ một xấp giấy mỏng, đã kết thúc cuộc hôn nhân 4 năm của tôi và Gia Tuấn.
Ra khỏi Cục Dân Chính, bước xuống bậc thang, tôi nhìn ra bên ngoài.
Hôm nay không có tuyết rơi, có chút gió, lại có vài phiến lá của cây ngô đồng Pháp bị gió thổi rơi xuống đất, khi bay nhè nhẹ cách mặt đất khoảng nửa thước, khẽ đánh xoáy vài cái, sau đó rơi nhẹ xuống đất, gió lạnh thổi ào ào, khiến lòng người thêm lạnh lẽo bội phần.
Tôi và Gia Tuấn đứng dưới bậc thang, nhìn nhau lần sau cuối.
Dưới ánh mặt trời, tôi nhìn Gia Tuấn, đây là người đàn ông từng quan trọng nhất trong đời tôi, khóe mắt anh có vài nếp nhăn, đó không phải là già, mà là dấu ấn chín chắn của đàn ông, hiện giờ trong đôi mắt anh có vẻ nhợt nhạt, trên mặt có vẻ mờ mịt thâm sâu, cứ nhìn anh như thế, tôi nuốt nước miếng, tôi rất cố gắng, trong lòng không rõ là buồn hay vui.
Tôi đưa tay về phía anh: "Tạm biệt, vẫn là bạn nhé."
Hai vai Gia Tuấn bỗng nhiên run rẩy, anh nhịn không được lấy hai tay che miệng mình lại, tôi bị hành động đó của anh làm cho hoảng sợ, nhanh chóng rụt tay lại.
Anh buông tay, nhìn tôi và hỏi: "Em hận anh không?"
Anh lại hỏi tôi vấn đề này, tôi có hơi bất ngờ, suy nghĩ xong tôi trả lời: "Không, Gia Tuấn, em không hận anh."
Tôi khẽ nói: "Tạm biệt, Gia Tuấn."
"Đinh Đinh." Anh gọi tôi, trong tiếng nói có chút mơ màng và van nài: "Anh có thể ôm em một lần không?"
Tôi ngổn ngang cảm xúc nhìn người chồng trước của mình, cuối cùng cũng bước đến, tựa vào lòng anh, ôm chặt lấy anh.
Lồng ngực này từng cho tôi biết bao yên ổn khi tựa vào, tôi buồn lắm, từng tựa vào lòng anh, tôi đã từng khóc, từng cười, hiện giờ chỉ có buồn bã.
Gia Tuấn ôm chặt lấy tôi, đầu của anh tiến sát lại, dán chặt vào mái tóc tôi, hít một hơi thật dài và sâu.
Tôi nhắm mắt lại.
Cuối cùng, chúng tôi cũng buông ra.
Tôi tháo chiếc nhẫn ngay ngón áp út ra, đưa cho anh.
Tôi khẽ nói: "Trước kia anh đã đeo lên tay em, bây giờ trả lại cho anh."
Anh nhìn chiếc nhẫn này, nhíu mày, cũng không bước đến nhận lại.
Tôi khẽ buông tay, chiếc nhẫn rớt xuống đất, phát ra một âm thanh trong trẻo.
"Tạm biệt." Tôi xoay người đi.
Tôi không quay đầu lại, một chiếc taxi dừng lại, tôi vẫy tay, bước lên xe.
Khi xe khởi động, tôi nhìn Gia Tuấn, tôi thấy anh ngồi xuống nhặt lấy chiếc nhẫn, nhìn nó thật lâu, cuối cùng anh đứng lên, ôm mặt.
Tôi xoay đầu đi.
Cho đến hôm nay, tôi mới phát hiện, thật sự tôi không hiểu gì về người đàn ông này.
Chuyện kỳ lạ là, ở trên tòa án, miệng mồm anh linh hoạt, nhưng trong cuộc sống, anh lại ăn nói vụng về.
Dường như anh có nỗi khổ, nhưng sao lại khổ sở chứ? Là cảm thấy áy náy với tôi sao? Thật ra lần này anh đề nghị ly hôn với tôi, tôi có hơi điên khùng, có một ý niệm hận thù trong đầu, tôi nghĩ trước khi tôi dọn đồ đi, tôi sẽ lấy dao rạch hết tất cả quần áo của anh, không chừa lại cái nào nguyên vẹn cho anh, nhưng tôi làm vậy có lợi ích gì chứ? Cái tôi rạch nát chính là tình cảm, không phải quần áo.
Một người bạn đã ly hôn nói với tôi, thật ra quá trình ly hôn rất gian nan, nhưng nếu cậu thật sự hạ quyết tâm, cũng chỉ là một ý niệm trong đầu, kết thúc nhẹ nhàng như gió thổi mây tan.
Tôi không biết thế nào mới được gọi là gió thổi mây tan, có thể là quá mệt mỏi, nên hiện giờ tôi lại không có chút cảm giác mệt mỏi nào.
Tôi nhớ lại anh đã nghẹn ngào nói với tôi: "Đinh Đinh, anh yêu em, bất luận thế nào xin em đừng rời khỏi anh."
Tôi cười khổ, lời nói châm biếm biết bao, lời nói của đàn ông nói ra thật dễ dàng, có thể so với gió thổi.
Tựa vào kính xe, trong xe taxi bật một ca khúc động lòng người, rất thương cảm, là "Nỗi đau biết thở" của Lương Tịnh Như, ca sĩ mà tôi thích.
... ... ...
Anh thường nói thời gian còn rất nhiều, và anh có thể chờ đợi em...
Nhưng trước đây em hoàn toàn không hay biết...
...Rằng sau ngày mai chắc gì đã là tương lai?
Chỉ nhớ thôi cũng đã là một nỗi đau biết thở,
Nó ẩn náu khắp mọi ngóc ngách trong lòng em.
Nhẩm theo bài hát anh thích cũng đau, đọc lá thư anh viết cũng đau,
Ngay cả lặng im cũng cảm thấy đau...
Nuối tiếc chính là một nỗi đau biết thở,
Nó hòa lẫn trong từng huyết mạch của em.
Đau vì trước kia không quan tâm anh, đau vì hận mình đã không hiểu anh,
Nhưng đau lòng nhất chính là muốn gặp mà không thể nhìn thấy anh.
Tôi rớt nước mắt.
Rốt cuộc, tôi biến thành một người thất bại trong hôn nhân, giữa cuộc chiến ly hôn này, lúc tôi bắt đầu ngu ngốc, dùng hết biện pháp níu giữ chồng mình, tôi khóc lóc van nài anh, cũng muốn dùng hết các chiêu để dụ dỗ anh, sau đó lại kiên quyết chỉ trích anh, rồi tha thứ cho anh, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi rất mơ hồ, tôi sai sao? Đúng vậy sao?
Tầm mắt hướng ra ngoài cửa xe, tôi vô tình nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, điều làm tôi bất ngờ chính là, cách xe taxi của tôi một khoảng không xa, chiếc xe chạy phía sau chính là xe của Gia Tuấn, chiếc xe Camry mà tôi khá quen thuộc, nó đang đuổi theo sau tôi, trong lòng tôi rung động, lập tức quay lại phía sau nhìn, tôi nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Gia Tuấn.
|
Chương 53 - Bộ dạng của chồng trước
Trong lòng tôi gọi: Gia Tuấn.
Đúng lúc này, xe taxi phải quẹo, tôi lại liếc nhìn ở phía sau, nhưng xe Gia Tuấn đãđi rồi, anh không đuổi theo.
Tôi nhẹ nhàng mỉm cười.
**********************************
Chu Vi kéo rèm ra, ánh nắng bên ngoài rọi vào trong phòng, tôi nhíu mày: "Để tớ ngủthêm một lát nữa đi."
Cô ấy mắng tôi: "Tối nào cũng xem ti vi đến tận khuya, ban ngày thì ngủ nướng đến giữa trưa, buổi chiều thì chơi game, sao cậu lại như vậy chứ? Nhiều ít gì thìcậu cũng phải đi ra ngoài một chút chứ."
Tôinhắm mắt lại: "Bây giờ rất thoải mái mà."
Cô ấy đẩy tôi: "Dì lo lắng lắm đó, dì lo vì cậu đang ở chỗ của tớ đó."
Đương nhiên tôi hiểu ý mẹ, trong mắt của mẹ, Chu Vi chính là người làm hư tôi, ngày nào cũng hô hào cái gì là chủ nghĩa nữ quyền, phụ nữ phải tự chủ tự lập, không thể dựa vào đàn ông, kết quả làm hư tôi, ở trong lòng mẹ, phụ nữ cần phải cógia đình.
Tôi trả lời Chu Vi: "Tớ ở lại chỗ cậu, có quấy rầy cậu hẹn hò không? Tạm thời tớ chưa tìm được chỗ ở thích hợp, cậu hãy chứa chấp tớ đi, tớ sẽ trả tiền thuê nhà."
Cô ấy lắc đầu: "Thật khiến người khác không thể tưởng tượng nổi, mặc dù cậu đã ly hôn với Phó Gia Tuấn, sao hình như còn đau khổ hơn trước nữa chứ?"
Tôi không trả lời.
"Con trợ lý kia của Phó Gia Tuấn, đã rời khỏi văn phòng luật của anh ấy, nghe nói là đến văn phòng thành phố rồi."
Thẩm An Ny rời khỏi văn phòng luật của Gia Tuấn sao? Trong lòng tôi nói, cũng đúng thôi, cô ta đã được đền đáp như ý, không cần thiết giữ Phó Gia Tuấn nữa, trước đó cô ta là người câu cá, bây giờ là đang ăn cá, nếu hiện giờ ngày nào cũng giữ Phó Gia Tuấn, thời gian lâu dài, hai người không tránh khỏi phát sinh tâm lýphiền chán, chi bằng ai làm chuyện nấy, khoảng cách sinh ra thích thú.
Chu Vi khuyên tôi: "Phấn chấn lại đi, nếu tâm trạng không tốt, chi bằng cậu đi dulịch đi."
"Yên tâm, tớ sẽ sống thật tốt."
"Bộ dạng cậu như vậy làm sao khiến người khác yên tâm đây?"
Tôi rất ngạc nhiên: "Mấy ai có cuộc sống luôn thuận buồn xuôi gió chứ? Có mấy người có thể cam đoan hôn nhân của mình gió êm sóng lặng chứ, tớ đã ly hôn, nhưng tớ đâu có mắc bệnh nan y, yên tâm đi, tớ chỉ nghỉ ngơi một thời gian, tớ sẽ khỏe lại ngay thôi." (lubu: GT mà nghe câu này chắc buồn lắm, tội anh quá )
Cô ấy chần chờ: "Công việc đó của cậu, vẫn dự định làm tiếp sao? Bùi Vĩnh Diễm có gọi cho tớ mấy lần, anh ta không dám gọi cho cậu, nhưng thông qua tớ để dò xét tình hình của cậu."
"Cậu phải rèn sắt khi còn nóng, giở thêm nhiều mánh khóe, vào lúc này, khiến anh ta động lòng, kéo anh ta đến tay."
Chu Vi tức giận mắng tôi: "Tiểu nhân, bỉ ổi."
Tôi lười biếng đứng dậy: "Thưa cô Chu, trong tủ lạnh còn đồ ăn không?"
Cô ấy mắng: "Có một con chuột như cậu ở đây, tớ còn cái gì để ăn chứ?" Cô bỗng nhiên nóng giận lên: "Cậu đứng lên, đứng lên nhìn cậu xem." Cô ấy dứt khoát kéo tôi dậy, kéo thẳng đến nhà vệ sinh.
Tôi nhìn mình trong gương, quả thật cũng hoảng sợ.
Đây là tôi sao? Tóc rối bù, mắt không sắc thái, còn có hàm răng của tôi, giống như một năm chưa chà, trên mặt răng trát một lớp bợn vàng khè.
Tôi hét lên một tiếng, đẩy cô ấy đi ra, sau đó ngồi trên bồn cầu liên tục thét chói tai.
Cô ấy đứng bên ngoài mắng: "Cậu muốn sa đọa thì tùy cậu, muốn chết muốn sống cũng tùy cậu, bất quá tớ muốn khuyên cậu một câu, nếu cậu cứ xuống dốc như thế, đừng nói cậu không giữ được Phó Gia Tuấn, nếu cậu muốn quay về bên Bùi Vĩnh Diễm,cậu cũng không có cửa đâu."
Cô ấy chán nản đẩy cửa đi ra ngoài, bản thân tôi thì xụi lơ xuống đất.
Đúng,làm gì tôi phải tự sa đọa? Tôi đã không còn đàn ông, nhưng không có nghĩa làtôi đã mất đi toàn bộ thế giới, huống hồ tôi đau lòng vì cái gì chứ? Là vì cuộc hôn nhân đã chết hay là vì người đàn ông đó?
Cô ấy nói rất đúng, nếu tôi cứ xuống dốc như vậy, đừng nói tôi không giữ được Phó Gia Tuấn, nếu muốn quay về bên Bùi Vĩnh Diễm, tôi cũng không có cửa.
Trong lòng tôi hoảng loạn, thật sự không phải sợ không chiếm được Bùi Vĩnh Diễm, tôi chỉ là đang nghĩ, tôi không thể sa đọa mãi như vậy, không phải tôi sống vì người khác, là sống vì bản thân.
Nghĩ đến đây, tôi sửa soạn để ra ngoài, trước tiên phải tắm rửa trong ngoài thật sạch sẽ, sau đó thay quần áo, lập tức đến thẩm mỹ viện, tẩy tế bào chết, làm damặt, sau đó đi uốn lại tóc, lúc làm tóc, thợ làm tóc hỏi tôi, "Cắt hay uốn?"
Tôi trả lời không chút do dự: "Cắt trước rồi uốn."
Thợlàm tóc hỏi tôi: "Cắt ngắn sao?"
Đúngvậy, tôi phải cắt tóc mình, đổi kiểu tóc mới, làm lại từ đầu.
Sau 2 tiếng đồng hồ, tôi bước ra từ tiệm tóc, nhìn thấy mình trong tủ kính, tóc ngắn hấp dẫn, tươi trẻ tự nhiên, rốt cuộc tôi cũng tìm lại được một chút cảm giác tự tin.
Tiếp đó tôi lại đi tẩy trắng răng, mài sáng bóng hàm răng, trong gương hiện ra một hàm răng đều tăm tắp, tôi vô cùng hài lòng, răng đẹp chứng tỏ con người khỏe mạnh, ít nhất tôi đã mang lại ấn tượng khỏe khoắn trong mắt người khác.
Mấthôn nhân, buồn bã, thất nghiệp, mất tất cả, cũng không phải là toàn bộ, ít nhấttôi vẫn còn một cơ thể khỏe mạnh, không phải sao? (Lubu: Buồn tập 2 cho GT, ôitrời *bóp trán*)
Sau đó tôi vui vẻ đi chọn vài bộ quần áo, tuy rằng khoảng thời gian này tôi gầy đi một chút, nhưng những cục cưng xinh đẹp này mặc lên người tôi nhìn vẫn rất được, người bán hàng khen tôi, tôi cũng rất hài lòng.
Ngày hôm sau, tôi mang theo một tâm trạng hớn hở quay về Phiếm Hoa làm việc.
Tôi không phải đi làm vì Bùi Vĩnh Diễm, chỉ là vì chính mình, ít ra tôi phải có công việc để nuôi sống bản thân, trước mắt công việc lương cao này vẫn đang chờ đợi tôi.
Thôi được, nếu Phiếm Hoa đồng ý cho tôi cơ hội, tôi cần gì phải nâng cao sĩ diện không quay về làm việc chứ? Tôi không có chí khí, tôi có thể làm khó dễ bất cứai, nhưng hiện giờ tôi không thể làm khó dễ đồng tiền được.
Tất cả mọi người đều đang làm việc ở chỗ của mình, tôi bước đi thật nhẹ, chào hỏi mọi người: "Chào mọi người."
Mọi người nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn tôi, đều hết hồn, tôi cảm thấy khá rõ ánh mắt của nam nữ đồng nghiệp nhìn tôi không giống trước.
Tôi trở lại chỗ làm việc của mình, trước tiên cởi áo khoát ngoài ra, sau đó ngồi xuống bật máy tính lên.
Vương Diệu Âm kinh ngạc nhìn tôi, "Chị Đinh? Là chị sao?"
"Chẳng lẽ tôi thay đổi gì sao?"
"Chị xinh đẹp hơn nhiều."
Tôi mỉm cười: "Đương nhiên, vứt bỏ phiền não, đương nhiên phải xinh đẹp hơn rồi."
Vương Diệu Âm lại nhìn tôi từ trên xuống dưới, "Chị Đinh, chị lại có thể mặc chiếc áo len trễ ngực như vậy sao."
Đúng vậy, tôi mặc một chiếc áo len cổ chữ V, nếu phạm vi xoay người hơi lớn một chút, lập tức có thể nhìn thấy rãnh ở bên trong và hai nửa bầu ngực, thật sự tôi không muốn cám dỗ ai đâu, chỉ là tôi thích mặc như vậy.
Vương Diệu Âm khen: "Chị Đinh, bộ ngực của chị thoạt nhìn rất đẹp nha."
Tôinháy mắt với cô ấy, cười khẽ: "Phụ nữ mà, phải lớn chứ."
Côta há miệng đớ lưỡi.
Sau đó, tôi đi đến bộ phận nhân sự trả lại phép, chân thành nhận lỗi với trưởng phòng nhân sự, bịa lý do, trưởng phòng nhân sự cũng rất dễ chịu: "Thư ký Trầnđã nói với tôi rồi, đừng như trước nữa, nếu buồn, mọi người cùng nhau ra ngoài dùng cơm, ca hát."
Tôi gật đầu, đúng vậy, đàn ông và công việc đều là quần áo, nhưng cái quan trọng chính là..., cho dù thế nào, tôi cũng không thể trần truồng ra đường.
Buổi chiều có một cuộc họp, lúc họp, tôi không nhịn được chốc chốc lại thất thần,khi tất cả mọi người đều đang lắng nghe Van Andel nói, tôi lại khẽ thở dài.
Trong lòng đã có một cái lỗ, một viên đạn lại bắn vào đó, bắn thẳng vào tim tôi xuyên qua cái lỗ ấy, chảy rất nhiều máu, tôi hoảng loạn muốn cầm máu, nhưng tìm không thấy thứ gì để chặn lại.
Ba mẹ đối với kết cục ly hôn của tôi và Gia Tuấn, đều không nói gì, lần này tôi và anh tiền trảm hậu tấu, đợi đến khi họ biết, chúng tôi như ván đã đóng thuyền.
Bùi Vĩnh Diễm cũng trở lại công ty trước tôi, anh ta đã bắt đầu làm việc bình thường, khi tôi đang cầm văn kiện muốn đi thang máy, bỗng thấy thang máy đang từ tầng trên đi xuống, nhớ đến là tầng của anh đang xuống, tôi lập tức lách người bước vào cầu thang, đi bộ xuống lầu, không ngờ vừa mới mở cửa ra, đúng lúc đối diện với anh ta đang đứng ở cửa hàng lang, đang nhìn về hướng tôi đira.
Trốn cũng không có chỗ trốn, tôi nghĩ phải bình tĩnh, vì thế cao giọng chào anh ta:"Tổng giám đốc."
Anhlên tiếng: "Cuối cùng em cũng đồng ý trở về làm việc."
Tôi cười ảm đạm: "Tất nhiên, thức ăn dự trữ qua mùa đông không đủ, không ra ngoài tìm kiếm thức ăn thì làm sao ăn Tết?"
"Em có thể về làm việc, anh rất vui, Đinh Đinh, em... ... có ghét anh hay không?"
Lạthật, hai người đàn ông này lại hỏi tôi cùng một câu hỏi.
Tôi bình tĩnh đáp: "Kết quả là tất yếu rồi, chẳng qua nhân tố khác chỉ là chất men,để tăng tốc độ lên men của bột mỳ mà thôi."
"Đinh Đinh."
"Tôi phải xuống nhà máy, xin lỗi, tổng giám đốc Bùi."
Tôi lướt qua anh ta, đi thẳng ra ngoài, biết ánh mắt anh ta vẫn dán chặt sau lưng tôi, nhưng tôi không muốn quay đầu lại.
Tôicũng mơ màng trải qua một ngày làm việc, ngày mai thì sao? Mỗi ngày đều mơ màng như vậy sao? Mẹ lo lắng hỏi tôi, khi nào thì về nhà sống, đối với sự quan tâm tha thiết của người thân, tôi bỗng thấy áy náy, tôi muốn rời khỏi đây.
Hôm sau, khi tôi từ câu lạc bộ du thuyền trở về, ngồi trên xe taxi nhìn ra bên ngoài, đi ngang qua tòa án, tôi nhìn thấy xe của Gia Tuấn.
Hômnay anh có án kiện?
Trái tim tôi rung động, nhịn không được tôi bảo tài xế dừng xe lại.
Tôi thử dò hỏi, quả nhiên hôm nay anh có một vụ kiện.
Nhìn đồng hồ, vụ án vẫn chưa mở phiên tòa, sau khi lấy chứng minh thư xin vào dự thính, tôi lặng lẽ bước vào phòng xét xử, ngồi xuống một góc nhỏ không bắt mắt lắm.
Loại cảm giác này rất lạ, đã ly hôn rồi, lại nhớ da diết cử chỉ hành động của con người này, tôi không biết đây là yêu hay là ghét nữa, dù sao hiện giờ tôi cũng đã ngồi xuống rồi.
Vụ án khai thẩm rất nhanh, tôi nhìn tất cả nhân viên tiến vào trong tòa án ở trước mặt, Gia Tuấn cầm tài liệu trong tay cũng bước vào.
Tôi lặng lẽ nhìn người chồng trước, vừa nhìn thấy, trong lòng tôi ngổn ngang cảm xúc.
Ước chừng cũng đã 10 ngày không thấy anh, thời gian lại lâu hệt như 1 năm vậy, hình như mỗi ngày đều là một chuyển biến rất lớn, mỗi ngày đều khiến người khác gầy gò đi một vòng, hiện giờ đã 10 ngày không gặp Gia Tuấn, anh lại có thể xấp xỉ gầy đi 10 vòng.
Có lẽ hơi khoa trương, nhưng thật sự là anh gầy đi rất nhiều, bộ vest trên người vẫn nhu trước, nhưng từ vai đến ngực rồi đến bụng tất cả đều rộng thùng thình,còn tóc nữa, kiểu tóc vẫn là kiểu trước kia anh để, tất nhiên là gọn gàng,nhưng phối với khuôn mặt gầy gò của anh, chiếc cằm vừa dài vừa nhọn đúng là rất buồn cười, ngoài ra xương gò má của anh hệt như hai ngọn núi nhỏ nhô ra, đột ngột hiện lên trên mặt anh, tuy rằng anh vẫn điển trai, nhưng vẻ đẹp này là vẻ đẹp vừa sa sút vừa tiều tụy, khiến người khác không thể hình dung được, bất cứ ai cũng không thể không thương hại anh.
Tinh thần anh thì vẫn còn được, trên tòa án vẫn trình bày tình tiết vụ án lưu loát như trước, những câu nói đánh thẳng điểm yếu, cũng không bị đối phương bác bỏ,vụ kiện này, 40 phút, anh cũng không hề mất đi phong độ.
Vụán không lớn, kết thúc dễ dàng, anh thắng.
Nhưng vụ án nhỏ như vậy mà dường như anh mất rất nhiều hơi sức, tôi nhìn anh, chánh án tuyên bố bãi tòa, anh ngã ngồi trên ghế, nhắm mắt lại, trên mặt tràn đầy ủrũ.
Làm như anh mệt muốn chết, sau đó ngồi tại chỗ rất lâu, không mở mắt.
********************************
Tôi ló đầu nhìn chỗ làm việc ở bên cạnh, Vương Diệu Âm tai thính này không ở đây,tôi lập tức lấy điện thoại gọi nội bộ lên phòng tổng giám đốc.
Khéo thật, tiếp điện thoại là Bùi Vĩnh Diễm, không phải thư ký của anh ta.
"Tổng giám đốc Bùi?"
Anhta có hơi vui mừng: "Đinh Đinh à?"
"Tổng giám đốc Bùi, tôi có chuyện muốn nói với anh, chỉ sợ làm lỡ thời gian của anh,nhưng tôi muốn mặt đối mặt để nói chuyện."
"Được, bây giờ em lên đây đi."
Tôi hít một hơi thật sâu, đi tìm Bùi Vĩnh Diễm.
Bùi Vĩnh Diễm đang ngồi rất ngay ngắn đợi tôi, thấy tôi bước vào, trái cổ của anh khó khăn lên xuống, rất căng thẳng, lại hình như có chút sợ sệt hỏi tôi:"Chuyện gì vậy?"
Tôi đứng trước bàn làm việc của anh ta: "Tôi muốn xin chuyển công tác đến Bắc Kinh."
Anh ta vô cùng bất ngờ: "Đi Bắc Kinh sao? Bây giờ đã sắp cuối năm."
"Đúngvậy, đi Bắc Kinh."
Anh ta suy nghĩ: "Không được, em không thể đi, công ty có quy định, mỗi người đều có trách nhiệm riêng, em đi rồi, ai sẽ tiếp nhận công việc bên này của em?"
"Thậtsự không được?"
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, sau khoảng 10 giây, cuối cùng anh đáp: "Không được."
Tôi rất bình tĩnh: "Vậy tôi xin thôi việc."
Anhta ngạc nhiên nhìn tôi, ánh mắt vẫn không dời đi, môi nhếch lên.
Tôi nói: "Hôm nay tôi chính thức viết đơn xin thôi việc, cần giấy tờ thủ tục gì? Muốn tôi bồi thường vi phạm hợp đồng không? Có thể để phòng tài vụ tính toán con số."
Anhta mềm xuống, nhìn tôi một cách bất đắc dĩ.
"Đinh Đinh, anh không muốn em đi Bắc Kinh, vì anh không thường xuyên đến đó."
"Anh đi đâu không liên quan đến tôi, hiện giờ tôi chỉ hỏi anh, tôi có thể đi BắcKinh hay không?"
Anh ta cúi đầu xuống: "Em đang đàm phán hay uy hiếp anh vậy? Nếu đang đàm phán, em không đủ thành thạo, nếu uy hiếp, anh không để mình bị xoay như chong chóng đâu."
Anhkhôi phục lại giọng điệu của cấp trên với cấp dưới: "Theo như quy định của côngty, em không đủ thâm niên đi Bắc Kinh, nếu em nhất định muốn đi Bắc Kinh, hãycho anh một lý do hợp lý, nếu không anh sẽ không đồng ý."
Tôi lạnh lùng nói: "Anh đang dùng giọng điệu cấp trên và cấp dưới để nói chuyện với tôi sao? Được thôi, tôi không có lý do hợp lý, tôi chỉ muốn rời khỏi đây, nếu anh nhất định muốn lý do hợp lý, tôi không tìm ra, anh muốn lý do hợp lý thếnào? Hiện tại tôi cởi hết đồ ở trước mặt anh, dụ dỗ anh, cũng không thể được sao?"
Tôi biết tôi nói như vậy, có hơi giận dỗi, tôi bây giờ, có một bình dũng cảm vừa mẻ vừa sứt.
Anh ta chỉ nhìn tôi.
"Đinh Đinh, cái anh muốn nói chính là, chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc một lầnhay không?"
"Nói chuyện nghiêm túc sao? Bây giờ không phải chúng ta đang nói chuyện rất nghiêm túc à?"
"Cái anh nói không phải thứ này, Đinh Đinh, anh biết bây giờ anh nói ra thì có hơi không tốt, nhưng anh không thể không nói, anh không phải một người không có trách nhiệm, nguyên nhân em ly hôn một phần cũng do anh, cho nên anh nhất địnhphải có trách nhiệm đến cùng."
Tôi dở khóc dở cười: "Anh Bùi này, anh xem anh nói gì kìa, tôi và anh vốn dĩ trong sạch mà, hiện giờ lại biến thành mờ ám sao."
"Em đã ly hôn với Phó Gia Tuấn rồi, hẳn là cả hai nên bắt đầu cuộc sống mới, vì cớ gì mà em không chấp nhận anh?"
Tôi khôi phục lại biểu cảm lạnh lùng: "Không phải bây giờ tôi đang bắt đầu cuộc sống mới sao? Anh Bùi à, tôi rất cám ơn anh, cho tôi cơ hội hết lần này đến lần khác. Xin hỏi, anh có thể cho tôi một cơ hội nữa hay không, để tôi đến Bắc Kinh làm việc?"
Anh ta nhìn tôi, vẻ mặt của tôi rất lạnh, không có chút sắc thái tình cảm nào, cólẽ anh ta đã đọc và hiểu được sự thương cảm trên mặt tôi, có lẽ anh ta cũng có chút áy náy, anh ta cụp mắt xuống, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng trả lời tôi:"Được rồi, anh... ... đồng ý để em đi Bắc Kinh."
|
Chương 54 - Gia Tuấn đuổi đến
Tôi ở trong phòng thu dọn hành lý của mình, Bắc Kinh không giống Thanh Đảo, mùa đông ở Thanh Đảo ấm áp không lạnh lắm, gió thổi trên biển cũng ôn hòa ẩm ướt, Bắc Kinh thì không như vậy, gió thổi vào người, gió hanh khô lắm, tôi phải chuẩn bị tốt quần áo ấm qua mùa đông.
Trên cổ Đinh Đang đeo chiếc tai nghe P5, tay bỏ vào túi quần bước vào.
Nó ôm tôi, rất không muốn: "Chị ơi, chị muốn đi thật sao, cuộc sống của em sẽ cô đơn lắm."
"Em cô đơn sao?" Tôi nhéo khuôn mặt xinh đẹp của nó, "Em xem em càng lớn càng giống một đóa hoa hải đường xinh đẹp, nếu để trong nhà thì đáng tiếc lắm, nhân lúc còn tràn trề sức sống, hẹn hò với nhiều bạn trai đi, tra tấn tụi nó một chút."
Hai chị em chúng tôi cười ha ha, ôm nhau như cặp song sinh dính nhau.
Nó ngập ngừng hỏi tôi: "Chị không định nói một tiếng với anh rể sao?"
Tôi đính chính: "Anh ấy đã không còn là anh rể của em nữa."
Đinh Đang do dự mãi, cuối cùng nói: "Chị, thứ lỗi em nói thật, chị ly hôn với anh rể, có lẽ có nhân tố giận dỗi trong đó."
Tôi vừa xếp quần áo vừa nói: "Em thì biết cái gì."
"Em không biết thật, nhưng sau khi anh chị ly hôn, mỗi người có từng vui vẻ chưa?Chị cũng không quen với anh có tiền kia, anh rể em cũng không thành đôi với cô gái nhà giàu nọ, hai anh chị vốn dĩ rất đẹp đôi, kết quả lại xảy ra như vậy, ai cũng đều trải qua đau khổ, ai nói anh chị không thể cứu vãn chứ? Sao phải vậy?"
Tôi đóng vali lại: "Thời Dân Quốc có một vị quân nhân, vốn đã có một vợ lớn và hai vợ nhỏ, nhưng vì để khiến sự nghiệp chính trị của mình càng thêm thuận lợi, người đó đã chọn một cuộc hôn nhân chính trị, khi kết hôn với con gái của một tập đoàn tài chính lớn, quả nhiên kể từ đó thăng quan tiến chức, thẳng đếnđỉnh núi, có thể thấy được một cuộc hôn nhân có ích là chuyện quan trọngbiết bao đối với người đàn ông."
"Chị à, em luôn luôn có một linh cảm, chị và anh rể thật sự là một đôi, hai anh chị đều bận tâm đếnđối phương, đều không bỏ xuống được đối phương, sớm muộn gì cũng có mộtngày hiểu lầm được sáng tỏ, hai anh chị vẫn có thể quay về bên nhau, vềông chủ của chị, tuy rằng anh ta có tiền, nhưng chưa hẳn thích hợpvới chị."
Tôi nhẹ nhàng nói: "Bé cưng à, đôi khi hiểu lầm có thể giết chết người khác, chị cũng biết giữa chị và Gia Tuấn có sự hiểu lầm, nhưng vấn đề là anh chị không muốn làm sáng tỏ nó nữa, cục diện bế tắc như vậy mới khiến người khác thất vọng và đau khổ."
Ba mẹ cũng không muốn tôi đi.
Đặc biệt là mẹ, giống như tiễn Chiêu Quân ra biên cương xa xôi, kiểm tra cẩnthận từng món đồ của tôi, nhìn thấy tôi bỏ vào trong vali, mẹ mới yêntâm.
Mẹthở dài: "Lúc đầu mẹ vẫn còn ghét Gia Tuấn, nhưngbây giờ nghĩ lại cũng không ghét nó lắm, dù sao lúc làm con rể, nó cũngđối xử lễ phép với ba mẹ."
"Yên tâm đi mẹ, mẹ không cô đơn đâu, mẹ nhìn Đinh Đang đi, sẽ hẹn hò ngay ấy mà, mẹ sẽ có chuyện để quan tâm thôi."
Mẹ lắc đầu: "Nó được bao nhiêu tuổi chứ? Cho dù thật như vậy cũng có thể có mấy phần trông cậy được việc chứ? Mẹ không cần nó tìm về cho mẹ một người cao sang quyền quý gì cả, mẹ chỉ hy vọng người chồng tương lai của nó có thể toàn tâm toàn ý với nó, xem nó trên hết là được rồi."
Tàixế của Bùi Vĩnh Diễm đến đón tôi, Bùi Vĩnh Diễm không đến, tôi hơi yêntâm, bởi vì nếu anh ta đến, ba mẹ thấy không chừng sẽ không vui.
Tôi chia tay với ba mẹ ở dưới lầu, mẹ liền buồn bã, đôi mắt đỏ hoe.
"Không có chỗ để đi hay sao mà phải đi đến nơi xa xôi như vậy để làm việc? Nơi này và xa xứ khác nhau cái gì chứ?"
Ba khuyên mẹ: "Nó còn chưa đi khỏi nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa mà."
Ngàn dặn vạn dò, tôi dở khóc dở cười, tôi chỉ đi công tác thôi mà, sao ba mẹ lại lo lắng cho tôi như vậy, không vì cái gì khác, chỉ đơn giản là vì họ quá yêu thương tôi.
Cuối cùng xe cũng chạy ra khỏi tiểu khu, chậm rãi tiến về hướng ra sân bay.
Chạy ra ngoài không xa, tài xế dừng xe lại, tôi cảm thấy hơi lạ, vừa nhìn phía trước, tôi hiểu ra.
Hóa ra Bùi Vĩnh Diễm đang đứng đợi tôi ở ven đường, anh ta đứng ở đó, gió lạnh thổi tung chiếc áo khoác của anh ta, bóng dáng anh ta vô cùng gầy.
Đợi khi xe dừng lại, anh ta lên xe ngồi ở ghế sau, kế bên tôi.
Tôi im lặng không lên tiếng.
Anh ta nói: "Anh... ... vốn dĩ muốn đến nhà đón em, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, không dám xuất hiện, không phải anh sợ hai bác, nhưng anh cảm thấy tạm thời vẫn chưa thích hợp để xuất hiện."
IQ của anh ta thật sự cao, chẳng qua là EQ hơi thấp, tôi không hiểu sao anh ta phải chui vào ngõ cụt, thế giớ rộng lớn nhiều oanh oanh yến yến như vậy, sao lại ta lại quen đúng mình tôi.
Tôi xoay mặt hướng ra bên ngoài.
Tài xế khởi động xe, nhưng ở bên kia anh ta lại nói một mình: "Đinh Đinh, anh thật sự hy vọng em có thể vui vẻ, hy vọng em có thể khôi phục lại như trước. Trước kia anh vừa nhìn thấy em, lập tức cảm thấy toàn thân đều phấn chấn không giải thích nổi, cả người em tràn đầy sức sống, nụ cười tự tin đáng yêu, lúc ngốc nghếch cũng tự nhiên đến vậy, cho nên anh mới thích em, biết rõ em đã có chồng,anh lại chờ đợi em y như tên ngốc."
Tôi cũng không trách anh ta, lời nói này cũng không khó nghe lắm, tôi nói:"Anh Bùi, cám ơn ý tốt của anh, nhưng bây giờ cái gì tôi cũng không muốn, chúng ta duy trì quan hệ bạn bè đi, bắt đầu từ tình bạn, chuyện sau nàyhãy để sau này nói."
Anh ta im lặng không nói gì, đợi một lát, anh ta vươn tay ra muốn nắm lấy tay tôi,tôi cảnh giác rụt tay lại.
Lúc này, tài xế tinh ý mở nhạc.
Là một ca sĩ gạo cội của 20 năm về trước, 《Lúc tỉnh mộng》của Trần Tiêu Hoa, lạ thật, ca khúc này vốn không cùng tuổi tác với tôi để sinh ra cộng hưởng, bây giờ tôi nghe thấy lại thú vị như vậy, tôi nghe giai điệu thương cả mấy, chỉ cảm thấy rung động tận tâm can, tất cả tâm tư đều bay đi mất.
Cuộc đời hệt như một cuốn tiểu thuyết, người có cuộc đời sôi nổi, hấp dẫn, người có cuộc đời bình thường thản nhiên, lặng lẽ. Còn cuộc đời của tôi?
Tôi im lặng nghe tiếng hát của Trần Tiêu Hoa.
Cứ lắng nghe, tôi bỗng nhiên muốn khóc.
Bùi Vĩnh Diễm cũng im lặng nghe ca khúc này, một tay anh chống lên kính xe, dường như cũng đang chìm đắm vào âm nhạc.
Tôi nghĩ đến những ngày còn làm vợ chồng với Gia Tuấn, khi đó tôi còn chưa đilàm,ngày nào cũng giết thời gian, đến lúc anh hết giờ làm, khi nghe được tiếng chìa khóa mở cửa, tôi sẽ nhảy cẫng lên từ sô pha: "Gia Tuấn, anhvề rồi."
Hai chúng tôi trải qua cuộc sống hết sức bình thường, cùng nhau đến tiệm cơm nhỏ dùng cơm, cùng nhau đi xem phim, mỗi ngày đều sống rất mộc mạc ấm áp, cuộc sống cứ như vậy, răng long đầu bạc, có phải quá nhàm chán và vô vị hay không, bây giờ nghĩ lại, cuộc sống không phải là như vậy sao?
Bùi Vĩnh Diễm thì sao? Anh ta thích tôi à? Bây giờ anh ta thích tôi, là thích theo kiểu nào? Bên cạnh anh ta có biết bao cô gái trẻ, con gái nhà giàu sang quyền quý, loại nàokhông có chứ, ai ai cũng nịnh nọt anh ta, lấy lòng anh ta, chỉ có tôi là ngốc nhất, bởi vì tôi ngốc nên ở trong một đám người xinh đẹp thông minh, ngược lại khiến tôi nổi bật, để anh ta nhìn trúng, anh ta thích tôi, có phải cũng là nguyên nhân này không?
Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Chiếc cầu chưa xây xong xuất hiện trong tầm nhìn của tôi, rồi lại nhòe đi, sẽ đến sân bay rất nhanh thôi.
Tôi nhắm mắt lại.
Đột nhiên, tôi nghe thấy bên cạnh có xe đang nhấn còi, dường như ở sát bên cạnh xe của chúng tôi, tôi không mở mắt, là đang đua xe sao? Mấy người nhàm chán này,muốn vượt qua thì vượt đi, vì để thỏa mãn lòng hư vinh của bản thân, không xem luật lệ giao thông ra gì.
Tôi vẫn nhắm mắt, chỉ nghe thấy Bùi Vĩnh Diễm thấp giọng nói: "Không cần để ý đếnanh ta,sẽ vượt qua anh ta ở đoạn đường phía trước thôi."
Tôi tò mò mở mắt ra, anh ta đang nói ai vậy?
Chiếc xe sát bên cạnh kia, vẫn đang cố chấp, nhấn còi thật dài, tôi nhìn chiếc xe đó,lập tức hoảng sợ.
Là Gia Tuấn, anh đang lái xe đuổi theo chúng tôi.
Anh đến sao?
|