36 Chiêu Ly Hôn
|
|
Chương 55 - Chân tướng của vụ ly hôn
Tôi ló mặt ra khỏi cửa xe, Gia Tuấn thấy tôi, anh nhấn còi xe, vẻ mặt lại vô cùng lo lắng nhìn tôi.
Tôi bảo tài xế: "Sư phụ Trần, phiền bác dừng xe một chút."
Tài xế hơi do dự, anh ta nhìn Bùi Vĩnh Diễm qua gương chiếu hậu.
Bùi Vĩnh Diễm ngăn tôi lại: "Đinh Đinh, chỗ này không được dừng xe."
Tôi vội nói: "Đúng, tôi biết, chỉ muốn dừng một lát thôi."
Sắc mặt Bùi Vĩnh Diễm nhất thời lo lắng, anh ta quay đầu qua, tay nắm thành quyền, anh ta không muốn bảo tài xế dừng xe, nhưng nhìn thấy bên cạnh tôi, Gia tuấn vẫn bám riết không buông, có vẻ như nếu chúng tôi không dừng lại, anh sẽ vẫn tiếp tục chạy theo.
Cuối cùng Bùi Vĩnh Diễm quay đầu lại, nói với tài xế: "Dừng xe."
Chiếc xe dừng lại, tôi lập tức xuống xe, xe của Gia Tuấn đã dừng lại trước đầu xe của chúng tôi, anh lập tức chạy vội đến bên cạnh tôi.
Bùi Vĩnh Diễm cũng xuống xe, nhìn Gia Tuấn không có biểu cảm gì.
Gia Tuấn không nhìn anh ta, vẻ mặt của anh vô cùng lo lắng, chỉ tha thiết hỏi tôi: "Có thể theo anh về nhà một chuyến không? Anh có chuyện gấp tìm em."
Tôi còn chưa nói gì cả, Bùi Vĩnh Diễm đã chắn trước mặt tôi: "Anh Phó này, Đinh Đinh phải lên máy bay, cô ấy nhất định phải đi, anh có chuyện gì sao không làm sớm, hiện tại chúng tôi không kịp giờ."
Bùi Vĩnh Diễm xoay vai của tôi lại, muốn kéo tôi về xe, tôi chỉ đứng bất động.
Gia Tuấn nắm lấy một tay tôi, muốn kéo tôi lên xe anh, Bùi Vĩnh Diễm cũng túm lấy một cánh tay tôi, hai người đàn ông này hgình thành nên cục diện giằng co.
Gia Tuấn nói: "Bùi Vĩnh Diễm, anh chỉ là ông chủ của cô ấy thôi."
Bùi Vĩnh Diễm lạnh lùng nói: "Phó Gia Tuấn, anh cũng không phải chồng của cô ấy."
Tay hai người đàn ông này đều dùng sức, đều muốn kéo tôi về bên họ, bọn họ cùng lúc dùng thêm chút sức, hai cánh tay tôi đều đau điếng.
Tôi dùng sức vùng vẫy khỏi tay họ, tôi hỏi Gia Tuấn: "Anh tìm em có chuyện gì?"
"Đinh Đinh, mẹ anh bị bệnh, mẹ anh rất muốn găp em."
Tội rất ngạc nhiên, mẹ chồng bị bệnh sao?
Tôi lập tức hốt hoảng, Bùi Vĩnh Diễm ở bên cạnh khuyên tôi: "Em đến sân bay đi, anh sẽ sắp xếp cho nhân viên văn phòng đi thăm hỏi bà ấy thay em."
Gia Tuấn cười lạnh: "Có một số chuyện không phải anh tặng một lẳng hoa, nói vài câu khách sáo, là có thể nói rõ được, anh không có quyền quyết định thay cô ấy, cũng không có tư cách giúp cô ấy làm việc."
Bùi Vĩnh Diễm không chút nào tỏ ra yếu thế: "Ít nhất tôi còn dám cố gắng theo đuổi cô ấy, chỉ cần là chuyện cô ấy dặn dò, tôi nhất định cố gắng hoàn thành giúp cô ấy."
Đầu óc tôi rất hỗn loạn, chỉ suy nghĩ đúng một chuyện, mẹ chồng bị bệnh?
Tôi hỏi Gia tuấn: "Anh... ... mẹ, mẹ... không khỏe chỗ nào?"
Gia Tuấn cảm thấy khó nói: "Trước giờ mẹ vẫn có bệnh tiểu đường, trong khoảng thời gian này anh lại lơ là chăm sóc mẹ, tối qua tỷ lệ ketosis của mẹ tăng cao nên phải nhập viện, bây giờ rất nguy cấp, mẹ muốn gặp em một lần, Đinh Đinh, nếu không phải tình hình cấp bách, anh sẽ không đuổi theo em như vậy đâu, em có thể đi gặp mẹ một lần không?"
Làm khó tôi quá, bây giờ sao?
Bùi Vĩnh Diễm nhìn vào mắt tôi, anh ta cũng kh ôr sở khuyên tôi: "Đinh Đinh, anh đi thay em, em yên tâm đi, anh sẽ thay em làm tốt tất cả mọi chuyện."
Gia Tuấn tức giận mắng anh ta: "Anh là rễ hành sao?"
Bùi Vĩnh Diễm châm chọc anh: "Còn anh có tư cách gì đến xin cô ấy quay về chứ? Lấy cớ mẹ mình ngã bệnh nhu vậy để giữ vợ trước lại, anh không biết bản thân quá kém trí sao?"
Tôi cắt ngang lời họ: "Đủ rồi."
Tôi nói với Bùi Vĩnh Diễm: "Anh Bùi, xin anh giúp tôi dời vé máy bay lại đêm nay, tối nay tối nay tôi sẽ ngồi máy bay đi Bắc Kinh."
Bùi Vĩnh Diễm ngây người, tôi đã xoay người, cùng Gia Tuấn bước lên xe.
Gia Tuấn không ngừng cảm kích, anh lập tức quay đầu xe lại.
Tôi về thật sự không phải giữ thể diện cho Gia Tuấn, là tôi nghĩ đến mẹ chồng, mẹ chồng cũng là mẹ mà, thật ra tuy rằng mẹ chồng không tốt, nhưng cũng không phải lúc nào mẹ cũng là khó dễ tôi, tôi và Gia Tuấn có kết cục như vậy, cũng không liên quan đến mẹ.
Dọc đường chúng tôi không nói gì, cuối cùng chạy đến bệnh viện.
Trên đường tôi kịp hỏi Gia Tuấn về bệnh tình của mẹ chồng, xem ra anh vô cùng lo lắng nên nói năng có hơi lộn xộn, tôi liền im lặng không hỏi thêm nữa.
Khi đến bệnh viện, chúng tôi vội vàng lao thẳng vào phòng ICU (1).
(1) ICU là viết tắt của Intensive Care Unit: phòng điều trị tăng cường.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, tôi ngây ngẩn, quả thật bệnh của mẹ chồng không nhẹ, trong mũi mẹ cắm ống dưỡng khí, hai tay đều gắn máy theo dõi, nằm ở chỗ đó, sắc mặt trắng bệch.
Ở một bên, Gia Kỳ rớt nước mắt bất lực, vừa nhìn thấy tôi đến, hoàn toàn quên hết mọi ân oán, nó khóc với tôi: "Chị dâu."
Tôi lúng túng hỏi Gia Tuấn: "Chuyện gì vậy? Mẹ bệnh gì mà nặng như vậy chứ?"
Gia Tuấn chỉ buồn bã không lên tiếng.
Bác sĩ trách mắng chúng tôi: "Bệnh nhân nhập việc do nhiễm keto acid, các anh chị là người nhà mà chăm sóc bệnh nhân thế nào vậy? Đường trong máu lại có thể tăng đên 32, đây là một trị số rất nguy hiểm."
Tôi nghe mà khiếp vía.
Ở trong hành lang, tôi và Gia tuấn mỗi người t ựa vào tường, đều rất buồn rầu.
Gia Tuấn nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu, giọng nói của anh thật trống rỗng: "Khi còn bé, ba vừa uống rượu vào thì sẽ đánh anh và Gia Kỳ, vì bảo vệ anh em anh, không biết mẹ đã chịu biết bao nhiêu khổ cực."
Tôi im lặng lắng nghe.
"Anh học luật 7 năm, một lòng một dạ muốn làm một luật sư ưu tú, để mẹ anh có thể sống thoải mái hơn, để vợ anh có thể sống hạnh phúc hơn." Anh cười khổ, "Nhưng cái nào anh cũng làm không tốt."
Tôi chỉ khuyên anh: "Anh đã rất ưu tú rồi."
Trong giọng nói của anh có nhiều thê lương, anh cười khổ: "Anh mà được gọi là ưu tú sao? Bây giờ vợ con ly tán, cô độc một mình, cái này cũng được gọi là ưu tú sao?"
Tôi xoay đầu qua chỗ khác, bây giờ nói những chuyện này còn có lợi ích gì?
Gia Kỳ chạy đến, nó lo lắng gọi tôi: "Chị dâu, mẹ tỉnh rồi, mẹ muốn gặp chị, mẹ muốn gặp một mình chị thôi."
Tôi khó hiểu, chỉ gặp tôi?
Gia Kỳ gật đầu: "Đúng vậy, mẹ nới chỉ muốn gặp một mình chị."
Tầm mắt của tôi hướng về Gia Tuấn, anh cũng rất bất ngờ, suy nghĩ xong, một mình tôi bước vào trong.
Cả phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc sát trùng thoang thoảng, mẹ chồng lặng lẽ nằm ở đó, bên cạnh là máy đo huyết áp và nhịp tim, phát ra tiếng tích tích một cách máy móc.
Thấy tôi, mắt mẹ chồng sáng lên, bây giờ mẹ đã hơi tỉnh lại, quay về phía tôi, mẹ cố gắng vươn tay ra với tôi, tôi đưa tay tôi cho mẹ.
Tôi không nhịn được gọi: "Mẹ."
Tuy rằng chúng tôi không phải là mẹ chồng nàng dâu tốt nhất, nhưng giờ khắc này, chúng tôi nắm chặt tay nhau, tất cả ân oán đều theo gió bay đi, chúng tôi hiểu và bỏ qua cho đối phương.
Hơi thở mẹ chồng rất yếu, mẹ hỏi tôi: "Đinh Đinh, con muốn ly hôn với Gia Tuấn?"
Hóa ra mẹ vẫn chưa biết tôi và Gia Tuấn đã ly hôn.
Tôi không nỡ nói sự thật với mẹ, đành phải trả lời một cách mơ hồ: "Chúng con đang cân nhắc về nhau, có thể chúng con thật sự không hợp nhau mẹ à, xin lỗi mẹ."
Mẹ chồng thở dài, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt đục ngầu chảy ra.
Tôi cũng cảm thấy quá khó, nằm chặt lấy tay mẹ hơn.
Mẹ thều thào gọi tôi: "Đinh Đinh."
Tôi khổ sở, không kiềm được nỗi chua xót trong lòng: "Dạ, mẹ."
Mẹ khóc, nói lẩm bẩm: "Đinh Đinh, mẹ không phải là bà mẹ chồng tốt, trước kia mẹ đã làm khó con, thật ra con không có nhiều khuyết điểm đến vậy, chỉ là bản thân mẹ quá hà khắc, nếu chúng con ly hôn bởi vì nguyên nhân do mẹ... "
Tôi vội vàng nói: "Không phải, không phải đâu mẹ."
Mẹ cố gắng nói: "Con tha thứ cho mẹ, tha thứ cho Gia Tuấn đi con."
Tôi khẽ nói: "Mẹ, thật ra con đã tha thứ cho anh ấy từ lâu, nhưng vấn đề giữa chúng con cũng không phải ngày một ngày hai."
"Đừng ly hôn với Gia Tuấn, nó không muốn vậy đâu cô, nó có nỗi khổ mà."
Tôi kinh ngạc: "Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?"
Mặc dù giọng nói của mẹ yếu ớt, nhưng mẹ rất cố gắng, nói rõ từng chữ một với tôi: "Gia Tuấn, Gia Tuấn có bệnh."
Tôi nghe mà mở to hai mắt, không dám thở mạnh, chỉ lắng nghe từng chữ một của mẹ.
"Mấy hôm trước mẹ đến nhà chúng con để dọn dẹp đồ đạc cho nó, phát hiện ra các con không sống với nhau, vốn dĩ mẹ định sẽ khuyên răn nó, khuyên nó cho tốt, nhưng vô tình mẹ là phát hiện ra bệnh án của nó, Đinh Đinh, Gia Tuấn mắc chứng vô hóa xương."
Đầu óc tôi ong ong.
"Gia Tuấn vẫn gạt chúng ta, nó không muốn để chúng ta biết, chỉ vì sợ chúng ta lo lắng cho nó." Mẹ thở dài: "Gia Tuấn là con trai trưởng, có một người mẹ nhiều bệnh tật như mẹ đây, còn có một đứa em gái chưa gả đi, nó đã mang trọng trách của hai gia đình. Nó còn phải ở trước mặt ba người phụ nữ ra vẻ là người đàn ông kiên cường, bởi vì nó biết, nếu nó ngã quỵ, cũng không chỉ là một gia đình, mà mấy người phụ nữ chúng ta sẽ hoảng hốt lo sợ, tiếp đó sẽ rất vất vả, cho nên nó giấu giếm chuyện này. Nó cũng đã mua bảo hiểm cho mẹ và Gia Kỳ, như vậy thì cho dù nó xảy ra chuyện, nửa đời sau của mẹ và Gia Kỳ cũng sống tương đối tốt hơn một chút."
Mẹ chồng nhìn tôi, lại thì thào nói: "Đinh Đinh, nó có mua một phần bảo hiểm, người thừa hưởng là con, nó đã tính toán tất cả mọi chuyện rất chu toàn, chính là sợ lỡ như chúng ta mất đi sự chăm sóc của nó, cuộc sống sẽ rất vất vả..."
Mẹ chồng mệt mỏi, nói chuyện này ra mẹ đã dùng rất nhiều sức, mẹ không thể không nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thật lâu sau, mẹ mở mắt ra và nói thêm: "Thật ra Gia Tuấn vẫn rất yêu con, ban đầu nó đề nghị ly hôn với con, cũng là không muốn liên lụy con, muốn con tìm được một người khác tốt hơn, khong ngờ sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, con bị tổn thương sâu như vậy, còn mất đi con của cả hai, mỗi khi nhớ đến chuyện mất con, Gia Tuấn đều đau khổ không dứt, Đinh Đinh, xin lỗi con, cho đến khi con sẩy thai, mẹ mới biết con đã chịu đựng nhiều áp lực như vậy."
Tôi liền rớt nước mắt.
"Đinh Đinh, đừng ly hôn với Gia Tuấn được không con. Mẹ biết mẹ yêu cầu con như vậy rất bất hợp lý, nhưng mẹ thật sự không muốn nhìn thấy con trai mẹ khổ sở, sự đau khổ của nó không chỉ trên thể xác, mà con trên tâm lý nữa con à. Nó sợ liên lụy con, nhưng lại không muốn mất con, sự mâu thuẫn này mới là khó chịu đựng nhất. Đinh Đinh, mẹ biết mẹ yêu cầu con ở cạnh Gia Tuấn có hơi miễn cưỡng, chúng ta không nên liên lụy con, đối với con đó là sự ích kỷ của người làm mẹ, mẹ ích kỷ van xin con, con có thể đừng ly hôn với nó ngay lúc này được không con?"
Mẹ không nói thêm được gì nữa, tôi vẫn đờ dẫn lắng nghe, cả người như bước vào hầm tuyết, tôi ngồi ở trước mặt mẹ, chân giẫm trên nền gạch lạnh băng, khí lạnh từ từ xâm nhập vào chân và cơ thể, tôi giống như bị đóng băng, phải thật lâu sau tuyết tan mới có thể cử động.
Cuối cùng mẹ cũng nói xong, mẹ mệt mỏi nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề.
Tôi đặt tay mẹ vào trong chăn, sau đó ra khỏi phòng bệnh.
Gia Tuấn vẫn tựa vào tường ở hành lang như trước, anh nhíu mày, thấy tôi đi ra, Gia Kỳ lập tức biết điều từ băng ghế dài đứng lên, nó tránh vào phòng bệnh, để không gian lại cho tôi và Gia Tuấn.
Hành làng rất im ắng, tôi đi đến bên cạnh Gia Tuấn, đối diện với anh.
Anh nhìn tôi với vẻ hoang mang, anh mắt tôi khiến anh cảm thấy khó hiểu.
Anh hỏi tôi: "Vừa rồi mẹ nói gì vậy?"
Tôi hỏi anh: "Mẹ nói đều là sự thật à?"
|
Chương 55 - Chân tướng của vụ ly hôn (tiếp) Anh chỉ nhìn tôi.
"Mẹ nói bệnh của anh, có phải sự thật không?"
Anh cúi đầu khoanh tay, nhìn xuống nền đất trước mặt mình.
Tôi bỗng tức giận: "Anh trả lời em mau, có phải thật hay không?"
Gia Tuấn ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn tôi: "Em bằng lòng tin anh sao?"
Tôi nhìn vào mắt anh, còn có khuôn mặt quen thuộc của anh, tôi thấy trong ánh mắt đó toàn là sự chán nản và mù mịt, còn có áy náy và bất an.
Sau một lúc lâu, anh cười khổ: "Xin lỗi, Đinh Đinh."
Hóa ra cái mẹ nói đều là sự thật, trong lòng tôi lạnh lẽo, khi anh ngẩng đầu lần nữa, tôi bỗng nhiên giơ tay lên tát một cái "bốp", đánh thật mạnh.
Tôi ló mặt ra khỏi cửa xe, Gia Tuấn thấy tôi, anh nhấn còi xe, vẻ mặt lại vô cùng lo lắng nhìn tôi.
Tôi bảo tài xế: "Sư phụ Trần, phiền bác dừng xe một chút."
Tài xế hơi do dự, anh ta nhìn Bùi Vĩnh Diễm qua gương chiếu hậu.
Bùi Vĩnh Diễm ngăn tôi lại: "Đinh Đinh, chỗ này không được dừng xe."
Tôi vội nói: "Đúng, tôi biết, chỉ muốn dừng một lát thôi."
Sắc mặt Bùi Vĩnh Diễm nhất thời lo lắng, anh ta quay đầu qua, tay nắm thành quyền, anh ta không muốn bảo tài xế dừng xe, nhưng nhìn thấy bên cạnh tôi, Gia tuấn vẫn bám riết không buông, có vẻ như nếu chúng tôi không dừng lại, anh sẽ vẫn tiếp tục chạy theo. Cuối cùng Bùi Vĩnh Diễm quay đầu lại, nói với tài xế: "Dừng xe." Chiếc xe dừng lại, tôi lập tức xuống xe, xe của Gia Tuấn đã dừng lại trước đầu xe của chúng tôi, anh lập tức chạy vội đến bên cạnh tôi. Bùi Vĩnh Diễm cũng xuống xe, nhìn Gia Tuấn không có biểu cảm gì. Gia Tuấn không nhìn anh ta, vẻ mặt của anh vô cùng lo lắng, chỉ tha thiết hỏi tôi: "Có thể theo anh về nhà một chuyến không? Anh có chuyện gấp tìm em." Tôi còn chưa nói gì cả, Bùi Vĩnh Diễm đã chắn trước mặt tôi: "Anh Phó này, Đinh Đinh phải lên máy bay, cô ấy nhất định phải đi, anh có chuyện gì sao không làm sớm, hiện tại chúng tôi không kịp giờ." Bùi Vĩnh Diễm xoay vai của tôi lại, muốn kéo tôi về xe, tôi chỉ đứng bất động. Gia Tuấn nắm lấy một tay tôi, muốn kéo tôi lên xe anh, Bùi Vĩnh Diễm cũng túm lấy một cánh tay tôi, hai người đàn ông này hgình thành nên cục diện giằng co.
Gia Tuấn nói: "Bùi Vĩnh Diễm, anh chỉ là ông chủ của cô ấy thôi."
Bùi Vĩnh Diễm lạnh lùng nói: "Phó Gia Tuấn, anh cũng không phải chồng của cô ấy." Tay hai người đàn ông này đều dùng sức, đều muốn kéo tôi về bên họ, bọn họ cùng lúc dùng thêm chút sức, hai cánh tay tôi đều đau điếng.
Tôi dùng sức vùng vẫy khỏi tay họ, tôi hỏi Gia Tuấn: "Anh tìm em có chuyện gì?"
"Đinh Đinh, mẹ anh bị bệnh, mẹ anh rất muốn gặp em."
Tội rất ngạc nhiên, mẹ chồng bị bệnh sao? Tôi lập tức hốt hoảng, Bùi Vĩnh Diễm ở bên cạnh khuyên tôi: "Em đến sân bay đi, anh sẽ sắp xếp cho nhân viên văn phòng đi thăm hỏi bà ấy thay em."
Gia Tuấn cười lạnh: "Có một số chuyện không phải anh tặng một lẵng hoa, nói vài câu khách sáo, là có thể nói rõ được, anh không có quyền quyết định thay cô ấy, cũng không có tư cách giúp cô ấy làm việc."
Bùi Vĩnh Diễm không chút nào tỏ ra yếu thế: "Ít nhất tôi còn dám cố gắng theo đuổi cô ấy, chỉ cần là chuyện cô ấy dặn dò, tôi nhất định cố gắng hoàn thành giúp cô ấy."
Đầu óc tôi rất hỗn loạn, chỉ suy nghĩ đúng một chuyện, mẹ chồng bị bệnh? Tôi hỏi Gia tuấn: "Anh... ... mẹ, mẹ... không khỏe chỗ nào?"
Gia Tuấn cảm thấy khó nói: "Trước giờ mẹ vẫn có bệnh tiểu đường, trong khoảng thời gian này anh lại lơ là chăm sóc mẹ, tối qua tỷ lệ ketosis của mẹ tăng cao nên phải nhập viện, bây giờ rất nguy cấp, mẹ muốn gặp em một lần, Đinh Đinh, nếu không phải tình hình cấp bách, anh sẽ không đuổi theo em như vậy đâu, em có thể đi gặp mẹ một lần không?"
Làm khó tôi quá, bây giờ sao? Bùi Vĩnh Diễm nhìn vào mắt tôi, anh ta cũng khổ sở khuyên tôi: "Đinh Đinh, anh đi thay em, em yên tâm đi, anh sẽ thay em làm tốt tất cả mọi chuyện." Gia Tuấn tức giận mắng anh ta: "Anh là rễ hành sao?" Bùi Vĩnh Diễm châm chọc anh: "Còn anh có tư cách gì đến xin cô ấy quay về chứ? Lấy cớ mẹ mình ngã bệnh như vậy để giữ vợ trước lại, anh không biết bản thân quá kém trí sao?"
Tôi cắt ngang lời họ: "Đủ rồi."
Tôi nói với Bùi Vĩnh Diễm: "Anh Bùi, xin anh giúp tôi dời vé máy bay lại đêm nay, tối nay tối nay tôi sẽ ngồi máy bay đi Bắc Kinh."
Bùi Vĩnh Diễm ngây người, tôi đã xoay người, cùng Gia Tuấn bước lên xe. Gia Tuấn không ngừng cảm kích, anh lập tức quay đầu xe lại. Tôi về thật sự không phải giữ thể diện cho Gia Tuấn, là tôi nghĩ đến mẹ chồng, mẹ chồng cũng là mẹ mà, thật ra tuy rằng mẹ chồng không tốt, nhưng cũng không phải lúc nào mẹ cũng là khó dễ tôi, tôi và Gia Tuấn có kết cục như vậy, cũng không liên quan đến mẹ. Dọc đường chúng tôi không nói gì, cuối cùng chạy đến bệnh viện. Trên đường tôi kịp hỏi Gia Tuấn về bệnh tình của mẹ chồng, xem ra anh vô cùng lo lắng nên nói năng có hơi lộn xộn, tôi liền im lặng không hỏi thêm nữa. Khi đến bệnh viện, chúng tôi vội vàng lao thẳng vào phòng ICU (1). (1) ICU là viết tắt của Intensive Care Unit: phòng điều trị tăng cường. Đẩy cửa phòng bệnh ra, tôi ngây ngẩn, quả thật bệnh của mẹ chồng không nhẹ, trong mũi mẹ cắm ống dưỡng khí, hai tay đều gắn máy theo dõi, nằm ở chỗ đó, sắc mặt trắng bệch. Ở một bên, Gia Kỳ rớt nước mắt bất lực, vừa nhìn thấy tôi đến, hoàn toàn quên hết mọi ân oán, nó khóc với tôi: "Chị dâu."
Tôi lúng túng hỏi Gia Tuấn: "Chuyện gì vậy? Mẹ bệnh gì mà nặng như vậy chứ?"
Gia Tuấn chỉ buồn bã không lên tiếng. Bác sĩ trách mắng chúng tôi: "Bệnh nhân nhập việc do nhiễm keto acid, các anh chị là người nhà mà chăm sóc bệnh nhân thế nào vậy? Đường trong máu lại có thể tăng đến 32, đây là một trị số rất nguy hiểm."
Tôi nghe mà khiếp vía. Ở trong hành lang, tôi và Gia tuấn mỗi người tựa vào tường, đều rất buồn rầu. Gia Tuấn nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu, giọng nói của anh thật trống rỗng: "Khi còn bé, ba vừa uống rượu vào thì sẽ đánh anh và Gia Kỳ, vì bảo vệ anh em anh, không biết mẹ đã chịu biết bao nhiêu khổ cực."
Tôi im lặng lắng nghe. "Anh học luật 7 năm, một lòng một dạ muốn làm một luật sư ưu tú, để mẹ anh có thể sống thoải mái hơn, để vợ anh có thể sống hạnh phúc hơn."
Anh cười khổ, "Nhưng cái nào anh cũng làm không tốt."
Tôi chỉ khuyên anh: "Anh đã rất ưu tú rồi."
Trong giọng nói của anh có nhiều thê lương, anh cười khổ: "Anh mà được gọi là ưu tú sao? Bây giờ vợ con ly tán, cô độc một mình, cái này cũng được gọi là ưu tú sao?"
Tôi xoay đầu qua chỗ khác, bây giờ nói những chuyện này còn có lợi ích gì? Gia Kỳ chạy đến, nó lo lắng gọi tôi: "Chị dâu, mẹ tỉnh rồi, mẹ muốn gặp chị, mẹ muốn gặp một mình chị thôi."
Tôi khó hiểu, chỉ gặp tôi? Gia Kỳ gật đầu: "Đúng vậy, mẹ nới chỉ muốn gặp một mình chị."
Tầm mắt của tôi hướng về Gia Tuấn, anh cũng rất bất ngờ, suy nghĩ xong, một mình tôi bước vào trong. Cả phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc sát trùng thoang thoảng, mẹ chồng lặng lẽ nằm ở đó, bên cạnh là máy đo huyết áp và nhịp tim, phát ra tiếng tích tích một cách máy móc. Thấy tôi, mắt mẹ chồng sáng lên, bây giờ mẹ đã hơi tỉnh lại, quay về phía tôi, mẹ cố gắng vươn tay ra với tôi, tôi đưa tay tôi cho mẹ. Tôi không nhịn được gọi: "Mẹ."
Tuy rằng chúng tôi không phải là mẹ chồng nàng dâu tốt nhất, nhưng giờ khắc này, chúng tôi nắm chặt tay nhau, tất cả ân oán đều theo gió bay đi, chúng tôi hiểu và bỏ qua cho đối phương. Hơi thở mẹ chồng rất yếu, mẹ hỏi tôi: "Đinh Đinh, con muốn ly hôn với Gia Tuấn?"
Hóa ra mẹ vẫn chưa biết tôi và Gia Tuấn đã ly hôn.Tôi không nỡ nói sự thật với mẹ, đành phải trả lời một cách mơ hồ: "Chúng con đang cân nhắc về nhau, có thể chúng con thật sự không hợp nhau mẹ à, xin lỗi mẹ."
Mẹ chồng thở dài, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt đục ngầu chảy ra. Tôi cũng cảm thấy quá khó, nằm chặt lấy tay mẹ hơn. Mẹ thều thào gọi tôi: "Đinh Đinh."
Tôi khổ sở, không kiềm được nỗi chua xót trong lòng: "Dạ, mẹ."
Mẹ khóc, nói lẩm bẩm: "Đinh Đinh, mẹ không phải là bà mẹ chồng tốt, trước kia mẹ đã làm khó con, thật ra con không có nhiều khuyết điểm đến vậy, chỉ là bản thân mẹ quá hà khắc, nếu chúng con ly hôn bởi vì nguyên nhân do mẹ... "
Tôi vội vàng nói: "Không phải, không phải đâu mẹ."
Mẹ cố gắng nói: "Con tha thứ cho mẹ, tha thứ cho Gia Tuấn đi con."
Tôi khẽ nói: "Mẹ, thật ra con đã tha thứ cho anh ấy từ lâu, nhưng vấn đề giữa chúng con cũng không phải ngày một ngày hai."
"Đừng ly hôn với Gia Tuấn, nó không muốn vậy đâu cô, nó có nỗi khổ mà."
Tôi kinh ngạc: "Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?"
Mặc dù giọng nói của mẹ yếu ớt, nhưng mẹ rất cố gắng, nói rõ từng chữ một với tôi: "Gia Tuấn, Gia Tuấn có bệnh." Tôi nghe mà mở to hai mắt, không dám thở mạnh, chỉ lắng nghe từng chữ một của mẹ. "Mấy hôm trước mẹ đến nhà chúng con để dọn dẹp đồ đạc cho nó, phát hiện ra các con không sống với nhau, vốn dĩ mẹ định sẽ khuyên răn nó, khuyên nó cho tốt, nhưng vô tình mẹ là phát hiện ra bệnh án của nó, Đinh Đinh, Gia Tuấn mắc chứng vôi hóa xương." Đầu óc tôi ong ong. "Gia Tuấn vẫn gạt chúng ta, nó không muốn để chúng ta biết, chỉ vì sợ chúng ta lo lắng cho nó." Mẹ thở dài: "Gia Tuấn là con trai trưởng, có một người mẹ nhiều bệnh tật như mẹ đây, còn có một đứa em gái chưa gả đi, nó đã mang trọng trách của hai gia đình. Nó còn phải ở trước mặt ba người phụ nữ ra vẻ là người đàn ông kiên cường, bởi vì nó biết, nếu nó ngã quỵ, cũng không chỉ là một gia đình, mà mấy người phụ nữ chúng ta sẽ hoảng hốt lo sợ, tiếp đó sẽ rất vất vả, cho nên nó giấu giếm chuyện này. Nó cũng đã mua bảo hiểm cho mẹ và Gia Kỳ, như vậy thì cho dù nó xảy ra chuyện, nửa đời sau của mẹ và Gia Kỳ cũng sống tương đối tốt hơn một chút." Mẹ chồng nhìn tôi, lại thì thào nói: "Đinh Đinh, nó có mua một phần bảo hiểm, người thừa hưởng là con, nó đã tính toán tất cả mọi chuyện rất chu toàn, chính là sợ lỡ như chúng ta mất đi sự chăm sóc của nó, cuộc sống sẽ rất vất vả..." Mẹ chồng mệt mỏi, nói chuyện này ra mẹ đã dùng rất nhiều sức, mẹ không thể không nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Thật lâu sau, mẹ mở mắt ra và nói thêm: "Thật ra Gia Tuấn vẫn rất yêu con, ban đầu nó đề nghị ly hôn với con, cũng là không muốn liên lụy con, muốn con tìm được một người khác tốt hơn, không ngờ sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, con bị tổn thương sâu như vậy, còn mất đi con của cả hai, mỗi khi nhớ đến chuyện mất con, Gia Tuấn đều đau khổ không dứt, Đinh Đinh, xin lỗi con, cho đến khi con sẩy thai, mẹ mới biết con đã chịu đựng nhiều áp lực như vậy."Tôi liền rớt nước mắt. "Đinh Đinh, đừng ly hôn với Gia Tuấn được không con. Mẹ biết mẹ yêu cầu con như vậy rất bất hợp lý, nhưng mẹ thật sự không muốn nhìn thấy con trai mẹ khổ sở, sự đau khổ của nó không chỉ trên thể xác, mà con trên tâm lý nữa con à. Nó sợ liên lụy con, nhưng lại không muốn mất con, sự mâu thuẫn này mới là khó chịu đựng nhất. Đinh Đinh, mẹ biết mẹ yêu cầu con ở cạnh Gia Tuấn có hơi miễn cưỡng, chúng ta không nên liên lụy con, đối với con đó là sự ích kỷ của người làm mẹ, mẹ ích kỷ van xin con, con có thể đừng ly hôn với nó ngay lúc này được không con?"
Mẹ không nói thêm được gì nữa, tôi vẫn đờ dẫn lắng nghe, cả người như bước vào hầm tuyết, tôi ngồi ở trước mặt mẹ, chân giẫm trên nền gạch lạnh băng, khí lạnh từ từ xâm nhập vào chân và cơ thể, tôi giống như bị đóng băng, phải thật lâu sau tuyết tan mới có thể cử động. Cuối cùng mẹ cũng nói xong, mẹ mệt mỏi nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề. Tôi đặt tay mẹ vào trong chăn, sau đó ra khỏi phòng bệnh. Gia Tuấn vẫn tựa vào tường ở hành lang như trước, anh nhíu mày, thấy tôi đi ra, Gia Kỳ lập tức biết điều từ băng ghế dài đứng lên, nó tránh vào phòng bệnh, để không gian lại cho tôi và Gia Tuấn. Hành lang rất im ắng, tôi đi đến bên cạnh Gia Tuấn, đối diện với anh. Anh nhìn tôi với vẻ hoang mang, ánh mắt tôi khiến anh cảm thấy khó hiểu. Anh hỏi tôi: "Vừa rồi mẹ nói gì vậy?"
Tôi hỏi anh: "Mẹ nói đều là sự thật à?" Anh chỉ nhìn tôi. "Mẹ nói bệnh của anh, có phải sự thật không?" Anh cúi đầu khoanh tay, nhìn xuống nền đất trước mặt mình. Tôi bỗng tức giận: "Anh trả lời em mau, có phải thật hay không?" Gia Tuấn ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn tôi: "Em bằng lòng tin anh sao?" Tôi nhìn vào mắt anh, còn có khuôn mặt quen thuộc của anh, tôi thấy trong ánh mắt đó toàn là sự chán nản và mù mịt, còn có áy náy và bất an. Sau một lúc lâu, anh cười khổ: "Xin lỗi, Đinh Đinh." Hóa ra cái mẹ nói đều là sự thật, trong lòng tôi lạnh lẽo, khi anh ngẩng đầu lần nữa, tôi bỗng nhiên giơ tay lên tát một cái "bốp", đánh thật mạnh.
|
Chương 56 - Lòng tôi đau như dao cắt
Gia Tuấn bị tôi giáng một bạt tai thật mạnh, mặt lệch sang một bên, rất lâu cũng không quay lại.
Cho đến bây giờ tôi chưa từng tát anh, cái tát này đánh ra, tay tôi cũng run rẩy, ấm ức dâng lên, tôi không nhịn được, chất vấn anh: "Sao anh không sớm nói cho tôi biết? Khi có chẩn đoán chính xác, tại sao anh không nói cho tôi biết trước tiên chứ?"
Anh thấp giọng: "Anh không dám nói với em."
Đầu tiên tôi ngơ ngẩn, có hơi kinh ngạc, lại khó hiểu mà hỏi anh: "Không dám nói với tôi ư? Tôi là gì của anh? Tôi là vợ anh mà, là vợ chồng đó, có cái gì mà chúng ta không thể nói với nhau chứ? Anh lại giấu tôi bí mật lớn như vậy, không nói cho tôi biết? Anh nói tôi biết xem còn có ai biết chuyện này nữa?"
"Quách Sắc."
Tôi không ngừng chế nhạo anh: "Hóa ra đã sớm có hồng nhan tri kỹ nghe anh nói hết rồi, hay thật, người tình vĩnh viễn biết nhiều hơn vợ mà."
"Không phải đâu, Đinh Đinh." Anh thấp giọng xuống, "Không phải anh chủ động nói với cô ấy, là cô ấy đã xem phim chụp của anh, rồi đến tìm anh. Thực tế là ngay lúc đó, anh đã quyết định chia tay với cô ấy, anh..."
Tôi chặn anh tiếp tục nói: "Gia Tuấn, anh có biết bây giờ trong lòng tôi có mùi vị gì không? Tôi rất thất vọng rất đau khổ, sao anh không thẳng thắn với tôi? Có bệnh là chuyện nhục nhã lắm sao? Khi kết hôn, chúng ta từng tuyên thệ với nhau mà, bất luận là bệnh tật hay nghèo khó, khó khăn lớn đến đâu cũng phải cùng nhau đối mặt, cùng nhau gánh vác, nhưng hiện giờ mới được bao lâu chứ? Lại mới xảy ra chuyện gì? Bệnh của anh là bệnh nan y sao? Vậy thì anh tuyệt vọng à? Mất hết lòng tin với tương lai sao?"
Anh đứng trước mặt tôi im lặng không nói gì, sự kiêu ngạo và tự tin trước đó đã không còn sót lại chút gì.
Tôi cười khổ: "Gia Tuấn, rốt cuộc là anh mất đi niềm tin với chính mình, hay là không tin tưởng tôi? Từ khi chúng ta quen biết đến khi kết hôn, mấy năm nay, tôi vẫn do anh chăm sóc, chuyện lớn chuyện nhỏ cũng nghe theo anh, trong cuộc sống, tất cả những chuyện cần quan tâm, toàn bộ tôi đều giao cho anh làm, bởi vì như vậy, nên anh đã không còn tin tưởng tôi, sợ tôi không đủ khả năng để lựa chọn tất cả sao?"
"Không phải đâu, Đinh Đinh, thật sự là, thật ra... ... Anh không tin tưởng chính mình. Ở trong mắt em, anh vẫn luôn là một ngưiờ hoàn mỹ, đột nhiên có một ngày, nếu như hình tượng của anh bị giảm sút, không còn cao lớn như trước nữa, mà là một người hèn mọn, không cử động được, phải cần người khác đến chăm sóc mình, anh không thể chấp nhận nổi sự nhục nhã này."
Tôi trừng mắt: "Nhục nhã sao? Anh lại có thể cho rằng đó là một sự nhục nhã sao? Gia Tuấn, mỗi người chúng ta trong cái xã hội này, không gặp phải những chuyện thế này, thì cũng có thể gặp phải những chuyện khác, ai cũng không thể cam đoan bản thân lúc nào cũng có hình tượng cao lớn được, anh cho rằng bản thân có bệnh, đó là một sự nhục nhã, anh không chịu nổi sao? Vì vậy anh đánh mất niềm tin với chính mình sao? Gia Tuấn ơi là Gia Tuấn, anh làm cho tôi quá thất vọng, có nhiều người còn găp tình trạng thê thảm hơn anh nhiều, nhưng họ đều không mất đi niềm tin và hy vọng, anh lại mất đi hy vọng sao? Gia Tuấn, anh cảm thấy bây giờ anh rất thê thảm sao? Vậy thì tôi hỏi anh, những người mất đi bộ phận cơ thể trong trận động đất ở Vấn Xuyên, họ có thảm hay không? Họ mất đi người thân, mất đi sức khỏe, họ có thảm hay không? Nhưng họ tuyệt vọng bao nhiêu chứ? Gia Tuấn, anh sai rồi, anh không phải không tin tưởng chính mình, mà là anh không có niềm tin ở tôi, anh quá yêu bản thân mình, quá quý trọng hình tượng của mình, anh sợ tôi sẽ chê anh, sợ tôi sẽ không chăm sóc nổi anh, thậm chí anh sợ tôi sẽ chán ghét anh, cho nên anh mới ly hôn với tôi, anh quá coi thường tôi rồi."
Anh im lặng không lên tiếng.
"Gia Tuấn, anh nói thẳng với tôi đi, lúc anh đề nghị ly hôn với tôi, là bởi vì anh có bệnh, hay là muốn sống chung với Quách Sắc?"
Anh khẽ trả lời tôi: "Anh chưa từng nghĩ sẽ sống chung với cô ấy, anh phản bội em là anh sai, nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng muốn ly hôn với em, là anh biết anh mắc bệnh, anh không muốn liên lụy em, cho nên mới nhờ cô ấy cùng diễn với anh một vở kịch. Xin lỗi, Đinh Đinh, em nói đúng, thật sự là anh quá yêu bản thân mình, quý trọng hình tượng của anh trong lòng em, cho nên anh không muốn để em thấy bộ dạng thảm hại của anh."
Tôi cảm thấy quá nực cười: "Cho nên anh liền đề nghị ly hôn với tôi, anh vì muốn ép tôi đi, không tiếc diễn kịch với người ngoài, mà loại kịch này anh lại diễn hết lần này đến lần khác? Gia Tuấn, tôi hỏi anh, nếu tai nạn xe ngày đó, tôi thật sự chết đi, lương tâm của anh có thể bị cắn rứt hay không? Anh sờ tim tự hỏi đi, anh đã làm gì với tôi, đã làm gì với đứa bé vô tội đó chứ?"
Một giọt nước mắt của tôi chảy ra, tôi khóc không thành tiếng, anh cũng đờ đẫn, ở trước mặt tôi, cuối cùng cũng không trả lời được.
Tôi hỏi anh: "Vậy còn Thẩm An Ny? Anh nói tôi biết, tình cảm của anh với cô ấy là gì?"
Anh giải thích với tôi: "Thật sự anh và Thẩm An Ny là trong sạch, anh gần như tán thưởng cô ấy, ở cô ấy có ưu điểm, cô ấy là người bạn không hề xoi mói, cảm giác của anh với cô ấy, chính là bạn bè thôi, cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác đối với em, hơn nữa anh và cô ấy cũng đã nói thẳng với nhau, hai người chỉ làm bạn tốt, như tri kỹ vậy thôi, mãi mãi là như thế."
Tôi cười lạnh: "Bạn tốt? Tri kỹ? Trước thì có một Quách Sắc, sau lại có một Thẩm An Ny, thật tốt quá, luôn luôn có phụ nữ luân phiên đến giúp anh chia sẻ buồn vui, mà những người đó cũng chẳng phải là tôi, anh luôn miệng nói anh không có tình cảm thật sự với các cô ấy, nhưng anh thà tin tưởng những người gọi là bạn bè bình thường này, cũng không bằng lòng tin tưởng người đầu ấp tay gối với anh?"
Anh bị tôi châm chọc đến nỗi không nói lại được.
Tôi ngổn ngang cảm xúc, càm giác muốn khóc rất mãnh liệt, nhưng một giọt nước mắt cũng không chảy xuống nổi.
"Bác sĩ nói thế nào?"
Giọng nói của anh thì thào không rõ: "Bây giờ mới là giai đoạn đầu, trước mắt vẫn chưa nhìn ra được tình trạng gì cả, để xem tình trạng rồi mới nói sau."
Tôi thởi thật dài, ngồi xuống băng ghế.
Hóa ra sự việc là như thế này, một chuyện thật vui thật khôi hài, Phó Gia Tuấn chồng tôi, người tôi cho rằng có đầu óc rất chín chắn, làm việc rất biết suy nghĩ, nhưng khi gặp phải vấn đề, lại cực kỳ kém trí như vậy, anh ngoại tình, phạm vào lỗi lầm mà bất cứ người đàn ông nào cũng dễ dàng mắc phải, sau khi anh phạm sai lầm, anh lại không dừng cương trước bờ vực, lại lấy chuyện ngoại tình để làm lý do che giấu bệnh tình của mình, lý do này hình như còn làm tôi đau đớn hơn chuyện ly hôn với tôi. Anh hỗn loạn để mặc bản thân tùy hứng. Kết quả cuối cùng đã đẩy sự việc đến nông nỗi không cách nào cứu vãn được.
Tôi thất vọng tột cùng, "Gia Tuấn, tôi rất thất vọng, không phải vì anh phản bội tôi, mà thất vọng vì niềm tin anh dành cho tôi chưa đủ lớn, anh tình nguyện đẩy tôi đến bên cạnh người đàn ông khác, cũng không chuyện đối mặt nói chuyện mình có bệnh với tôi, anh tổn thương tôi hết lần này đến lần khác, mượn danh nghĩa lấy cớ là yêu tôi, anh co rằng đây là vợ chồng sao, đây là tình yêu trong mắt anh sao?"
Anh chỉ im lặng.
Tôi hít mũi, có nước mũi, nhưng tôi không có khăn giấy, Gia Tuấn cười khổ, anh tháo cà vạt ra, lại dùng cà vạt của anh để lau nước mũi cho tôi.
Tôi nói: "Tôi phải đi đây, Gia Tuấn, anh bảo trọng nhé!"
Tôi lướt qua người anh, trở lại phòng bệnh, mẹ chồng nhìn tôi, trong mắt lóe ra một tia hy vọng, tôi thật sự không đành lòng.
"Mẹ." Tôi nói đối: "Con phải đi Bắc kinh công tác một thời gian, mẹ dưỡng bệnh cho tốt nhé!"
Mẹ chồng tha thiết nhìn tôi, lại nhìn Gia tuấn, cuối cùng mẹ vươn tay ra, một tay cầm lấy tay tôi, một tay kéo tay của Gia Tuấn, đặt tay của chúng tôi vào với nhau.
Mẹ nắm tay chúng tôi, kéo dài giọng nói: "Đừng ly hôn."
Tôi khó chịu rớt nước mắt.
Tôi và Gia Tuấn cùng khỏi phòng bệnh, tôi đi phía trước, anh đi theo tôi ở phía sau, khi đến đại sảnh, anh do dự gọi tôi: "Đinh Đinh,"
Tôi im lặng nghe câu kế tiếp của anh.
"Đinh Đinh, tha thứ cho anh được không?"
Tôi không quay đầu lại, cũng không nhìn mặt anh, "Không, Gia Tuấn, tôi không tha thứ cho anh đâu, nếu anh nói chuyện này với tôi sớm hơn, tôi nhất định sẽ không ly hôn với anh, bất luận anh biến thành bộ dạng gì đi nữa, tôi cũng sẽ cùng anh gánh vác, nhưng bây giờ, tôi quá thất vọng, bởi vì anh đã mất đi lòng tin với tôi, điều này khiến tôi thất vọng, tôi không thể tha thứ cho anh, tôi hận anh."
Anh khổ sở nói không nên lời.
Khi ra ngoài bậc thang của bệnh viện, có người gọi tôi: "Đinh Đinh."
Là Bùi Vĩnh Diễm, anh ta từ trên xe bước xuống, thấy tôi đi ra, anh ta thở dài, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của tôi, trên mặt anh ta hiện lên một chút nhẹ nhõm.
Mặt tôi không có biểu cảm gì, tôi nói với anh ta: "Anh Bùi, ngại quá, để anh ohair chờ tôi, bây giờ chúng ta có thể đến sân bay."
Anh ta gật đầu, vươn tay ra, kéo tôi đến bên người.
Ở đằng sau, Gia Tuấn gọi tôi: "Đinh Đinh."
Trái tim tôi run lên.
Tay Bùi Vĩnh Diễm siết chặt đầu vai tôi, sợ tôi bị Gia Tuấn dụ dỗ, sẽ theo anh đi mất. Anh ta ở bên cạnh tôi, khuyên tôi: "Đinh Đinh, đến giờ rồi, chúng ta phải đến sân bay thôi."
Tôi nhịn không được, quay đầu lại.
Trong mắt Gia Tuấn đều là sự thê lương và không muốn, điều này làm lòng tôi mâu thuẫn, vô cùng mâu thuẫn và rối rắm, tôi không nói rõ được trong lòng mình đang nghĩ gì.
Cuối cùng tôi xoay người, nói với Bùi Vĩnh Diễm: "Chúng ta đi thôi."
Xe đi khỏi, một mình Gia Tuấn đừng ở cửa đại sảnh, nhìn tôi từ từ biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Đèn đường thành phố vừa sáng rực vừa tĩnh mịch, hai người chúng tôi ngồi trên xem không nói chuyện gì cả.
Đột nhiên, Bùi Vĩnh Diễm lên tiếng: "Anh không thích anh ta, lúc đầu anh cảm thấy anh ta cũng là một quân tử, một người quang minh chính đại, nhưng bây giờ, anh không thích anh ta."
Tôi xót xa nói: "Thật ra ở anh ấy có nhiều ưu điểm, nếu không có tôi, hai người có thể sẽ trở thành bạn tốt."
"Không bao giờ." Bùi Vĩnh Diễm nói như đinh đóng cột: "Anh không rõ giữa em và anh ta đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu anh là anh ta, thà rằng quyết đấu với tình địch cũng sẽ không để vợ mình rời khỏi mình, thật ra chuyện anh đi tìm anh ta, cũng đã chuẩn bị sẽ quyết đấu với anh ta."
Cuối cùng tôi không thể nhịn nổi, chế nhạo anh ta: "Cũng may là bây giờ anh đang sống trong xã hội hiện đại, nếu như là ở mấy thế kỷ trước, vậy thì mỗi ngày anh phải chuẩn bị quyết đấu rất nhiều rồi sao? Không vì tình cảm cũng vì chuyện khác, anh có mấy cái đầu đủ để người ta chém chứ?"
Anh ta liền im bặt.
Dọc đường, chúng tôi không nói gì thêm nữa.
Đến sân bay, Bùi Vĩnh Diễm và tôi luôn xem chừng thời gian lên máy bay, tâm trạng tôi cũng không tốt, anh ta kiên nhẫn khuyên nhủ tôi, cùng anh ta ăn chút gì đó, trong sân bay đâu có món ngon gì, chúng tôi chỉ có thể ăn mỳ sợi trong nội bộ sân bay, mỳ được đưa đến, anh ta chu đáo khuyên tôi ăn chút gì đó, tôi cũng thấy bản thân có chút không hợp lẽ lắm, cho nên tôi cúi đầu xuống, ăn sạch bát mỳ sợi.
Ăn xong, tôi lặng lẽ trở về chỗ ngồi, tôi luôn im lặng, anh ta cũng im lặng, ngồi bên cạnh tôi.
Cuối cùng thông báo nhắc nhở vang lên bên tai, tôi phải đến đăng ký thủ tục, tôi đứng lên.
Bùi Vĩnh Diễm vỗ nhẹ vai tôi, anh ta ôn hòa nói với tôi: "Nếu em làm việc ở Bắc Kinh không vui, lúc nào cũng có thể nói với anh, anh sẽ gọi em về."
"Tôi nhất định sẽ cố gắng thích nghi, xin tổng giám đốc Bùi hãy yên tâm."
Anh ta có hơi khổ sở: "Trước sau em cũng không gọi tên anh một lần, ngày đó em cõng anh xuống núi, cũng đã gọi tên anh rồi mà, bây giờ lại không gọi anh như vậy nữa, Đinh Đinh, ở trong lòng em, anh và em phải phân chia rạch ròi như vậy sao?"
Tôi lễ phép nói: "Tôi phải vào rồi, tạm biệt, tổng giám đốc Bùi."
Anh ta có chút xúc động: "Xin lỗi, Đinh Đinh, trước giờ anh vẫn không thể khống chế bản thân, không gặp em, nhiều lần anh tự khuyên mình, phải bình tĩnh hơn, nhưng khi gặp em rồi, lại không thể khống chế bản thâm dù chỉ một chút."
Tôi xoay người đi vào, đến xếp hàng giữa một dám người, điện thoại reo vang, tôi cúi đầu nhìn, dĩ nhiên là Gia Tuấn.
Suy nghĩ một lát, tôi vẫn bắt máy.
"Đinh Đinh, anh đang đứng phía sau em."
Trái tim tôi như bị rạch một nhát, lập tức quay đầu lại.
Quả nhiên ở xa xa, tôi nhìn thấy Gia Tuấn đang đứng trong một đám người, nhìn thấy tôi, anh chậm rãi buông điện thoại.
Bùi Vĩnh Diễm thấy vẻ mặt tôi khác lạ, anh ta ngạc nhiên quay đầu lại, cũng nhìn thấy Gia Tuấn.
Tôi nhìn hai người đàn ông này.
Hai người họ đều đuổi theo đến sân bay, đều nhìn thấy đối phương, tôi thở dài, buồn bã mất hồn.
Trời ơi, thật là hài mà, mấy tháng trước, tôi vẫn là một phụ nữ ngu ngốc bị mọi người khinh thường, từ đầu đến chân toàn tật xấu, hiện giờ lại tự nhiên đến phâ chia ruộng đất, lại dẫn theo hai người đàn ông, không buông không tha, thật sự là chuyện nực cười đến nhà mà.
Bùi Vĩnh Diễm nhìn Gia Tuấn, trên mặt anh ta tràn ngập sự khó chịu, Gia Tuấn lại chỉ nhìn tôi.
Trong lòng tôi dâng lên trăm ngàn tư vị, xoay người lại, tôi tiến về phía trước theo đám người, tôi tự nói với mình, đừng quay đầu lại, đừng quay đầu lại.
* * *
Sau khi lên máy bay, tôi sắp xếp xong hành lý, ngồi xuống chỗ ngòi, theo như nhắc nhở tôi định tắt điện thoại, lại thấy trên màn hình báo có tin nhắn, là của Gia Tuấn, mở ra xem, chỉ có một câu: "Đinh Đinh, xin lỗi em, xin em tha thứ cho anh."
Cuối cùng tôi không đè nén nổi nữa, rớt nước mắt.
Trước khi máy bay cất cánh, phải trượt đi một đoạn, tôi nhìn đèn chỉ thị trên đường băng ngoài cửa sổ đang mơ hồ trong tầm mắt tôi, bóng đêm trầm lắng.
Cuối cùng, máy bay cũng đến đường băng để tăng tốc độ, sau khi dừng lại một chút, nhanh chóng tăng tốc, bay xuyên qua đám mây.
Quay mặt qua chỗ khác, tôi khóc.
|
Quyển 5 - Chương 1 - Tình cảm vấn vương chưa dứt
Bắc Kinh.
Rốt cuộc, tôi yên ổn đặt chân xuống Bắc Kinh.
Khi tôi tới, đúng lúc Bắc Kinh vừa có tuyết, đương nhiên Bắc Kinh lạnh hơn Thanh Đảo rất nhiều. Lúc này ở Thanh Đảo tuyết rơi nhẹ, bởi vì tuyết vừa rơi xuống, mặt đất vẫn còn ấm, nên khi tuyết rơi xuống đã biến thành nước, cho dù có tuyết, cũng không phải là quá dày. Thế nhưng Bắc Kinh không giống như vậy, ở Bắc Kinh, từ không khí đến mặt đất tất cả đều tràn ngập khí lạnh, tuyết rơi khắp bầu trời, vừa rơi xuống, rất nhanh liền tạo thành một lớp từ mỏng đến dày, dẫm lên kêu răng rắc.
Sau khi đến Bắc Kinh, Bùi Vĩnh Diễm gọi điện thoại hỏi xem tôi có thích ứng hay không, tôi lễ phép trả lời anh, tốt. Nói thêm một chữ tôi cũng không muốn nói, anh ta cảm thấy mất mát.
Anh ta nói với tôi: "Thật ra, anh không muốn em đi Bắc Kinh, em ở lại Thanh Đảo, cho dù không thích anh, trốn tránh anh, dù cho mỗi ngày cãi nhau với anh một trận; chí ít thì anh biết rằng em cách anh không xa, bây giờ với em quả thật là xa nghìn dặm."
Công ty sắp xếp cho tôi một khu nhà nhỏ khoảng bốn mươi mét vuông. Vốn dĩ thư ký Trần muốn cho tôi một nơi ở riêng, thế nhưng tôi không muốn làm quá thẳng thừng, nên đành nhẹ nhàng từ chối, tôi ở cùng một nữ đồng nghiệp chưa kết hôn. Nhà trọ bốn mươi mét vuông này có hai phòng ngủ, không có nhà bếp, thế nhưng đồ điện đều đầy đủ cả. Vào buổi chiều, nữ đồng nghiệp kia thường đi tiệc, có đôi khi cũng hẹn hò với bạn trai, không thường hay trở về, cho nên bình thường đều là tôi ở một mình. Thường thì sau khi về nhà, thời gian dư ra rất nhiều, tôi liền ngồi vẽ, xem thiết kế.
*******************************
Tôi xem qua những bản vẽ du thuyền này, nhịn không được cảm thán: "Mỗi chiếc du thuyền đều dài 170 mét trở lên, thiết bị ở trên đầy đủ cả, yêu cầu vệ tinh dẫn đường, ra-đa định vị, mọi thứ đều hoàn hảo, chỉ còn thiếu một đài quan sát ở phía sau, có thể bắn hỏa tiễn."
Đồng nghiệp của tôi đang phôt gì đó, anh ta vừa photo vừa nói với tôi: "Những người có tiền, bọn họ bỏ tiền ra cho chúng ta, để chúng ta tự thiết kế, làm sao để cho họ thể diện, họ không quan tâm tầm thường hay không, mà chỉ để ý đến cái này cái đó bao nhiêu tiền."
Công ty Phiếm Hoa nhận một đơn đặt hàng từ Bắc Âu, là đóng một chiếc du thuyền xa hoa nhất thế giới cho một tỉ phú. Những vị khách này thân phận rất hiển hách cũng có, thành viên hoàng thất cũng có, trùm dầu mỏ cũng có, vua tài chính cũng có, minh tinh điện ảnh cũng có, bọn họ không hề thiếu tiền, tất cả đều giống nhau, yêu cầu mỗi một chiếc du thuyền đều là độc nhất vô nhị, phù hợp với thân phận của họ. Yêu cầu công việc của chúng tôi chính là chế tạo ra những thứ hàng xa xỉ phù hợp với thân phận phẩm vị của họ.
Tôi để ly nước nóng trong tay xuống, nhìn bầu trời bên ngoài, một ngày một đêm lại một ngày một đêm, công việc có chút nhàm chán, bất giác, lại một ngày một đêm trôi qua, mùa đông trời tối sớm, lúc này ở bên ngoài trời đã phủ một tấm màn đen.
Cửa sổ ở máy vi tính bật ra, báo tôi có thư mới, tôi mở hòm thư, là Gia Tuấn gửi đến.
Sau khi đến Bắc Kinh, tôi và Gia Tuấn khôi phục liên lạc, tuy rằng không phải rất nhiều lần, nhưng là chúng tôi sẽ thỉnh thoảng liên lạc với nhau, cứ cách một ngày anh sẽ gửi cho tôi một lá thư, đơn giản là hỏi tình hình gần đây của tôi. Tôi cũng sẽ vô cùng khách sáo trả lời thư của anh.
Sau khi biết bệnh tình của anh, tâm trạng của tôi rất phức tạp, tôi có cảm giác mơ hồ đối với anh, không bitế là oán hay hận. Tôi không ngại trả lời điện thoại của anh, mà anh cũng rất muốn nói chuyện phiếm với tôi, quan hệ giữa chúng tôi thoáng cái trở nên dây dưa không dứt, vô cùng khách sáo, mà càng hỏi tình hình của đối phương, càng có chút giống như bạn bè tốt, thậm chí còn có hơi giống.... anh em.
Trong thư anh nói: "Ở Thanh Đảo có tuyết rơi, nhưng không quá lớn, trên đường có vài vũng nước nhỏ, kết thành một lớp băng mỏng, dẫm lên nghe kẽo kẹt, cảm giác cứ như đi bộ trên băng."
Đã hết giờ làm, tôi dùng điện thoại vào QQ, trò chuyện qua loa với anh.
"Chỗ em đang có tuyết rơi, lạnh chết người."
"Em rất sợ bị lạnh mũi có phải không? Anh còn nhớ trước đây, vừa đến mùa đông thì chóp mũi của em liền đông lại lạnh ngắt."
"Không thể vậy sao? Đó là bộ phần nhô ra nhiều nhất mà."
Tôi lại hỏi anh: "Sức khỏe của anh thế nào rồi? Lần trước bảo anh gửi bệnh án cho em, vì sao lại không gửi?"
Sau một lúc anh mới trả lời: "Vẫn tốt."
Lại không nói tiếp.
Đi một mạch về nhà trọ, sau khi cởi áo khoác và găng tay, tôi mang dép trong nhà vào, đứng ở phòng khách nấu nước nóng để pha cà phê.
Mở TV, chỉnh âm thanh thích hợp, trên TV lại bắt đầu phát tin tức tài chính và kinh tế các nước, các vụ bê bối của chính khách, sóng gió tranh cử.
Những việc này cách tôi rất xa, tôi cũng không quan tâm, có một việc khiến tôi không bỏ xuống được, đó chính là bệnh tình của Gia Tuấn.
Có phải là khi con người sinh bệnh thì trong tiềm thức đều có lòng chống cự và cảm giác chán nản hay không? Bác sĩ đã nói nếu không cho bản thân hy vọng, thì mình sẽ nản chí, sẽ không còn ý chí chiến đấu? Có lẽ vì tôi không có bệnh, nên không có cảm giác đồng cảm, hiện tại tôi cũng không hiểu được tâm lý và cách nghĩ của Gia Tuấn.
Tôi mở một tờ báo ra, thế nhưng vẫn cứ xem không vào, tâm trạng có chút phiền, tôi dứt khoát đặt báo xuống, mặc áo khoác vào, ra ngoài một chút.
Tản bộ ở Hoàng Thành, tôi đi dọc theo Vĩnh Hòa Cung, cung điện này trước đây chính là phủ đệ của hoàng đế Ung Chính, năm thứ ba Ung Chính đổi thành Hành Cung, năm thứ chín Càn Long đổi thành Tự Viện Phật Giáo Tây Tạng, mang đặc sắc của bốn dân tộc: Hán Mãn Mông Tạng, đáng tiếc khi tôi đến thì đã qua thời gian mở cửa, tôi chỉ có thể đi một vòng bên ngoài tường thành, ngẩng đầu ngắm nhìn bức tường của Lưu Ly Cung.
Tôi tùy tiện mua một quyển sách xem vận mệnh ở một tiệm bán nhang đèn bên ngoài Vĩnh Hòa Cung, mở ra xem, a, thật có ý tứ, lại còn nói năm nay tôi có số đào hoa?
Tôi lại hiếu kỳ muốn biết về tương lai của Gia Tuấn, tôi tính toán ngày sinh của anh, trong sách nói anh năm nay đường tình duyên trắc trở, sức khỏe kém, sự nghiệp lên xuống.
Tôi đóng sách lại, khẽ thở dài.
Điện thoại reo, tôi lấy ra xem số điện thoại hiện trên màn hình.
Lại là cuộc gọi của Trần Vĩnh Đạt?
Trần Vĩnh Đạt này chính là một kẻ tiểu nhân rất luồn cúi, từ Thanh Đảo điều đến tổng công ty ở Bắc Kinh, lại có thê thăng chức, hiện tại đang ngồi vững ở vị trí chủ nhiệm của tổng công ty, trên là tổng giám đốc, dưới là nhân viên, quả nhiên là rất đắc ý. Khi đến Bắc Kinh, tôi trình lệnh điều động lên cho hắn, hắn không giấu được phấn khởi, nói với tôi: "Đinh Đinh, chúng ta có thể làm việc chung, thực sự là chuyện làm cho người ta vui vẻ."
Nói xong còn khoa trương dang hai tay ra, nhiệt tình ôm lấy tôi.
Tôi rất chán ghét người này, chỉ là nể mặt cho nên không có cách nào biểu hiện ra, hiện tại hắn gọi cho tôi làm gì?
Hắn hẹn tôi đi ăn? Biết được hiện tại tôi đang ở gần Vĩnh Hòa Cung, hắn gọi điện thoại nói: "Vậy cô ngồi tàu điện ngầm đến gần Vương Phủ Tỉnh đi, chúng ta gặp nhau ở đó."
Ra khỏi ga tàu điện ngầm, bên ngoài đã lên đèn rực rỡ, tôi gọi điện thoại hỏi hắn ở đâu để tìm, rốt cuộc tìm được hắn ở trước cửa một trung tâm mua sắm, hắn vẫy tay với tôi: "Đinh Đinh".
Thấy tôi đến, hắn mở cái túi trong tay ra, lấy thứ gì đó ở bên trong quấn quanh lên cổ tôi, lúc này tôi mới chú ý đến, đó là một chiếc khăn quàng cổ màu hồng có điểm vài bông hoa tuyết nhỏ màu trắng, phối với trang phục hôm nay của tôi cũng không tệ lắm.
Trần Vĩnh Đạt có chút hài lòng: "Trong lúc chờ cô, tôi tiện đường mua."
"Cái này thật ngai quá?" Tôi nghĩ từ chối, thế nhưng hắn quấn rất chặt.
Hắn tự nhiên choàng vai tôi: "Không cần khách sáo, đã nói là đừng khách sáo với tôi như vậy mà."
Tôi nhìn hắn choàng vai mình, vô cùng không quen, vội vàng né qua bên cạnh, tránh khỏi tay hắn.
Chúng tôi đến một nhà hàng món cay Tứ Xuyên, nữ phục vụ mặc sườn xám lễ phép hỏi chúng tôi muốn ăn gì.
Tôi xem qua thực đơn, nói: "Xem ra món đặc sản ở đây là cá tuyết nấu dưa chua? Vậy cho chúng tôi một phần cá tuyết nấu dưa chua."
Trần Vĩnh Đạt cười nói: "Tôi nhớ cô rất thích ăn món tôm cay, hay gọi thêm một phần tôm cay?."
Sau đó hắn lại ra hiệu bảo phục vụ: "Vậy thêm một phần tôm cay, một phần bắp cải cuốn thịt, hấp còn xanh."
Sau khi phục vụ lui ra ngoài, Trần Vĩnh Đạt rót trà cho tôi, hắn có chút hiếu kỳ: "Đúng rồi, sao đột nhiên tổng giám đốc Bùi lại điều cô đến tổng công ty ở Bắc Kinh thế?"
Tôi chỉ thờ ơ nói: "Tôi nói với anh ấy khi tôi ly hôn, muốn một mình tha hương, nếm thử mùi vị bản thân cố gắng làm việc, anh ấy không chịu nổi sự cầu xin của tôi, không thể làm gì khác hơn là gắn gượng đồng ý."
"Ai cũng nói bề ngoài và nội tâm của cô không giống nhau."
"Vậy anh nghĩ sao?"
Hắn lại thẳng thắn, lập tức thay đổi chủ đề: "Nếu có gì khó khăn thì cứ nói với tôi."
"Cảm ơn anh, chủ nhiệm Trần."
"Cô uống rượu gì?"
Tôi liền lắc đầu: "Tôi không uống rượu."
"Vậy thì uống chút bia nhé."
Tôi không có cách nào, không thể không đồng ý.
Phục vụ nhanh chóng mang đồ ăn lên, đầu tiên là cà tuyết nấu dưa chua, nước màu trắng, hương vị đồng đậm, tôi liền muốn ăn ngay, cái bụng ọc ọc kháng nghị.
Hắn và tôi cụng ly: "Mời, cho chúng ta gặp lại trên đất khách, kính trước một ly."
Bên ngoài hoa tuyết rơi nhẹ nhàng, bên trong nhiệt độ ấm áp, những người khách ở các phòng khác cũng trò chuyện rất hứng thú.
Mượn cảm giác say, Trần Vĩnh Đạt bắt đầu nói với tôi sự cố gắng của hắn ở công ty.
Hắn vô cùng cảm khái, nói sâu xa rằng: "Công ty có rất nhiều đồng nghiệp, không biết vì sao tôi và cô trò chuyện rất ăn ý."
Ngại là đồng nghiệp, còn là cấp trên, tôi tiếp tục nghe hắn nói nhiều chuyện, thế nhưng lần này tôi nhét đầy dạ dày của mình, dù anh ta nói chuyện bao nhiêu, trước tiên tôi cứ ăn cơm và cá cho no nê rồi nói sau.
Dần dần tôi hiểu ra, hóa ra tên Trần Vĩnh Đạt này có dụng ý khác.
Hắn có chút thăm dò, lại có chút thẳng thừng nói với tôi: "Đinh Đinh, tôi nói chuyện cũng không uyển chuyển lắm, như cô thấy đó, tôi cũng ly hôn rồi, cô cũng mới ly hôn, hai người chúng ta đều độc thân, đều có vết thương lòng, chi bằng chúng ta thử bắt đầu lại lần nữa?"
Tôi trừng lớn hai mắt, à, rốt cục cũng thể hiện ra ngoài rồi.
Người bây giờ, đặc biệt là những người trung niên, có phải đều như thế này hay không, cuộc sống vất vả, công việc bận rộn, cho nên tự động rút ngắn thời gian lãng mạn, đổi đường cong thành thẳng tắp, trực tiếp nói rõ ý tứ, rằng anh ta thích tôi? Thẳng thắn như vậy, nếu hợp nhau thì lên giường, nếu thỏa mãn thì tiếp tục, nếu không hài lòng, vậy thì chia tay, gặp lại vẫn là bạn?
Tôi không còn muốn nghe nữa, ngáp một cái.
Hắn cười tủm tỉm nhìn tôi: "Đinh Đinh, cô rất đẹp."
Tôi lại trừng lớn hai mắt, miệng đang ngáp liền cứng lại, bị một người đàn ông như vậy khen đẹp, sâu ngủ 800 năm cũng bị dọa chạy mất.
Có đúng là Trần Vĩnh Đạt đang nghĩ, bây giờinh Đinh rất nghèo đúng không? Vẫn còn chút nhan sắc, nếu trùng hợp luu lạc thành cấp dưới của tôi, vậy thì tôi cũng không ngại thuận tay chộp lấy?
Nghĩ lại chuyện tốt của anh đi.
Trần Vĩnh Đạt còn nói thêm: "Đinh Đinh, kỳ thực tôi cũng đã nghe một số lời đồn về cô, họ đồn tổng giám đốc có ý với cô, chẳng qua bị cô cự tuyệt? Cô đúng là không a dua nịnh bợ, tôi rất thích cô, thật ra Bùi Vĩnh Diễm đó có cái gì tốt chứ? Chẳng phải cũng là công tử có vài đồng tiền bẩn thôi? Không có nhưng người như chúng ta đấu tranh giành thiên hạ cho anh ta, hai đời nhà anh ta có thể ngồi vững cái ghế đó sao? Nếu như có một tập đoàn mạnh hơn thu mua Phiếm Hoa, loại ăn chơi trác táng như anh ta rớt xuống, còn không bằng một kẻ ăn xin."
Tôi nói nhỏ: "Anh không sợ tôi tố cáo anh sao?"
|
Chương 2 - Tuy rằng tôi thất học nhưng còn thông minh hơn hắn
Trần Vĩnh Đạt nghe xong lời tôi nói, nhất thời sợ hãi, sắc mặt liền thay đổi, nhìn tôi hoảng sợ.
Tôi nhìn vẻ sợ sệt trên mặt hắn, nhịn không được bật cười.
Hắn nhận ra là tôi đang đùa cợt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng tôi nghĩ thầm, xem ra tôi quả thật là lạc hậu rồi, hiện giờ tôi đã không còn mười bảy mười tám nữa, gương mặt cũng không còn được như hoa như ngọc, tuổi không nhỏ lại đến nông nỗi, thế nhưng lại có người này người nọ có ý với tôi.
Tôi cười khẩy, bây giờ tôi có tư cách gì chọn lựa người ta chứ? Trần Vĩnh Đạt dám đến khiêu khích tôi như vậy, đơn giản là vì hắn cảm thấy điều kiện của bản thân cũng không kém, làm việc ở công ty đầu tư nước ngoài, lương cao chức cao, ngoại trừ vẻ bề ngoài có hơi không bắt mắt, còn những điều kiện khác thật cũng không phải khiến người khác phải uất ức? Tôi nhịn không được nhe răng cười, nhắm mắt lại, nhìn đèn trên tường, hắn đúng là hổ đói lâu năm, nói không chừng lại còn bùng nổ dữ dội.
Nghĩ đến đây, tôi cười ha ha, Trần Vĩnh Đạt tò mò khi nhìn thấy ý cười của tôi, dường như bị tôi thu hút, có chút ngây ngốc.
Tôi khách sáo nói: "Chủ nhiệm Trần, cơm nước xong rồi, về đi thôi." Sau đó tôi cầm lấy túi đi ra ngoài trước.
Khi đi ra, không khí lạnh xông vào mũi, tôi lập tức thanh tỉnh. Trần Vĩnh Đạt quan tâm muốn quàng khăn cho tôi, tôi khách sáo bước qua một bên, tự mình làm lấy.
Không nghĩ tới Trần Vĩnh Đạt bám riết không tha, hắn nắm chặt tay tôi, tiếp tục đi theo thuyết phục tôi: "Đinh Đinh, cô xem thời gian còn sớm, chi bằng chúng ta cùng đi uống một chén đi, chúng ta đều tha hương phiêu bạt, những đêm thế này hẳn là nên quan tâm đến nhau." Hắn nói bên tai tôi: "Phải trân trọng, có đúng không?"
Tôi cảm thấy thật ghê tởm, mở miệng lạnh lùng hỏi: "Đi đâu uống?"
Khóe môi hắn khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Cô muốn ở đâu?"
Tôi rốt cục không thể nhịn được nữa, gạt phang nóng vuốt của hắn qua một bên.
"Chủ nhiệm Trần, tôi thấy anh hình như nóng vội quá rồi đó?"
Hắn lại cho rằng tôi rụt rè, lập tức an ủi tôi: "Không sao, nếu cô không quen, chúng ta cũng có thể từ từ."
Tôi quát: "Trần Vĩnh Đạt, tôi tôn trọng anh, vì anh là cấp trên của tôi, nếu có thể, tôi cũng sẵn lòng gọi anh một tiếng anh Trần, nhưng anh ngàn vạn lần đừng suy diễn nhiều, chắc có lẽ anh lớn hơn tôi cả một con giáp nhỉ? Ở cái tuổi ngoài 40 này, theo lẽ thường đều đã kết hôn sinh con rồi, tuổi của anh cũng đủ làm cha tôi, không vui đùa kiểu này được đâu."
Tôi biết lời này nói ra cũng không đúng, đúng ra tôi phải nhã nhặn, có phong độ, hàm súc, cười nhẹ nhàng rồi uyển chuyển từ chối hắn, không, tôi lười phải đáp lại kẻ nịnh nọt này.
Hắn lại nắm lấy tay tôi: "Đinh Đinh, tôi nói thật lòng, em chê tôi lớn tuổi sao? Tôi cảm thấy tuổi tác không nên trở thành trở ngại giữa chúng ta."
Tôi quá ghê tởm rồi, ra sức hất tay của hắn ra, không biết là do tác dụng của rượu hay là do hắn đã muốn từ lâu, một tay hắn sống chết không chịu buông, dứt khoát kéo tôi lại ôm vào ngực, miệng còn không ngừng nói, "Đinh Đinh, hãy nghe tôi nói, hãy nghe tôi nói, chúng ta nói chuyện thẳng thắn đi".
Tôi nổi cơn tam bành, cuối cùng đẩy hắn ra một phen, sau đó tháo khăn quàng cổ hắn tặng, hung hăng vứt trên mặt đất, chỉ vào hắn mắng: "Cút, anh đúng là bãi phân chó."
Trần Vĩnh Đạt mới đầu lắp bắp kinh hãi, ngay sau đó cũng nổi trận lôi đình: "Đồ đàn bà đê tiện này, cô tự cho mình thanh cao sao? Người khác nói cô dụ dỗ tổng giám đốc, ban đầu tôi còn không tin, với cái loại mặt hàng này của cô mà cũng đòi quyến rũ tổng giám đốc sao? Cô nhìn kĩ lại mình đi, tôi không chê bai cô là xem như đã coi trọng cô lắm rồi."
Tôi lấy trong túi xách ra một bình xịt hơi cay, trong lúc hắn còn đang thao thao mắng, bất thình lình xịt về phía hắn, hắn bất ngờ không kịp phòng bị, bị tôi phun cho không mở mắt được, tay vừa che mắt, miệng thì mắng chửi: "Đồ đàn bà đáng chết, cô cứ chờ mà xem."
Tôi cười ha ha, thật sảng khoái quá.
Muốn ăn đậu hủ của tôi sao? Ông cũng không tự nhìn lại mặt hàng của mình dùm cái.
Dù cho tôi có kém cỏi bao nhiêu đi chăng nữa, chồng trước cũng là luật sư có danh tiếng, lại còn có một vị công tử nhà giàu gia thế hiển hách theo đuổi tôi, Trần Vĩnh Đạt, loại tiểu nhân như anh, cũng đòi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?
Tôi oán hận mắng: "Thấp kém."
Tôi bắt xe taxi về nhà.
Đàn ông, đàn ông.
Ngày hôm sau, tôi đi làm bình thường, mới sáng sớm đã gặp Trần Vĩnh Đạt, dù sao cũng làm cùng một công ty, tôi cũng không thể nào ầm ĩ quá, cho nên tôi rất lễ phép gật đầu, chào hỏi hắn. Không ngờ hắn lại ra vẻ mặt lạnh lùng, không để ý tôi, bước ngang qua người tôi.
Vốn tôi không muốn để ý loại tiểu nhân như thế này, nhưng không được bao lâu tôi liền phát hiện ra tình thế nghiêm trọng, có câu "quan huyện không bằng huyện quản", Trần Vĩnh Đạt đã cho tôi thấy.
Hắn gọi tôi đến văn phòng, khệnh khạng tựa lưng vào ghế kiêu ngạo vênh váo với tôi: "Đinh Đinh, thời gian gần đây biểu hiện làm việc của cô không được tốt."
Tôi không hiểu.
Hắn đem bản báo cáo do tôi phụ trách quăng đến trước mặt tôi: "Tự cô nhìn xem, đây là thành quả của cô sao? Bức vẽ của cô sai nhiều hay ít?"
Tôi giật mình xem lại những chỗ bôi bôi gạch gạch chi chít trên bản báo cáo của mình, tôi phạm phải nhiều lỗi như vậy sao?
Không biết làm thế nào, tôi đành nhẫn nhịn chậm rãi nói: "Thực xin lỗi, tôi lập tức cầm đi sửa lại."
Hắn nhướng mày, cười khẩy với tôi: "Đinh Đinh, chúng ta là công ty nước ngoài, mỗi một nhân viên đều đại diện cho hình tượng của công ty, nếu đem thiết kế giống như của cô ra ngoài, khách hàng nhìn vào, không chừng lại tưởng rằng đây là nhân viên học việc mà mấy công ty nhỏ hay tuyển dụng, bản vẽ lộn xộn, người ta lại nghĩ là chúng ta muốn làm nhục đẳng cấp của bọn họ."
Tôi tiếp tục nén giận: "Xin lỗi, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Hắn hừ lạnh: "Có những công việc không phải chỉ có một câu cố gắng là có thể hoàn thành, nếu một người không đủ năng lực, cho dù đem người đó đặt tại một vị trí cao, người đó cũng không hoàn thành được, có phải không? Tôi cảm thấy cô không thích hợp làm công việc này."
Tôi đơn giản cũng cảm thấy hứng thú với kẻ tiểu nhân này: "Như vậy, theo ý chủ nhiệm Trần, tôi hợp với công việc nào?"
Trần Vĩnh Đạt hừ một tiếng: "Trong tuần này nhân viên vệ sinh có việc phải xin nghỉ, tầng trệt của chúng ta không có người dọn dẹp, công việc của cô tương đối thoải mái, trước hết đi dọn dẹp đi."
Tôi trừng lớn mắt, công ty nước ngoài cũng có chuyện thế này? Bảo tôi đi làm lao công? Ha ha, lấy việc công làm việc tư để chỉnh tôi à.
Hắn đắc ý nhìn tôi cười cười: "Mỗi nhân viên chúng ta hẳn là nên trải nghiệm thử công việc khác nhau, không chừng lại có thêm được chút kinh nghiệm."
Tôi mỉm cười: "Chủ nhiệm Trần nói rất đúng, kinh nghiệm của tôi không đủ, quả thật là nên học tập cho tốt, được rồi, bây giờ tôi phải đi làm việc."
Dân không thể đấu với quan, tôi muốn thoải mái một chút, nên tạm thời nhẫn nhịn, Trần Vĩnh Đạt, sẽ có lúc anh phải hối hận.
Tôi đeo bao tay cao su vào, lấy giẻ lau, trước tiên lau toàn bộ hành lang một lần, có đồng nghiệp đi qua, tò mò hỏi tôi: "Đinh Đinh, cô đang làm gì vậy?"
Tôi không ngẩng đầu: "Thiếu kiến thức không biết hai chữ thất bại viết như thế nào, cho nên cần phải thể nghiệm cuộc sống."
Lau xong hành lang, lại tới lau kính, sau đó kéo máy hút bụi ra, hút bụi khắp ngõ ngách các phòng làm việc. Khi dọn đến văn phòng chủ nhiệm, Trần Vĩnh Đạt ngồi trên ghế ông chủ, kiêu ngạo tựa vào lưng ghế, cười đắc ý có vài phần tiểu nhân, tôi nghe thấy hắn nói: "Đinh Đinh, nhìn tên cô rất có cá tính, cô tên gọi là Đinh Đinh, nghe nói cô còn có em gái, vậy em gái cô tên gì? Có phải gọi là Đinh Đông không? Ha, leng ka leng keng, có phải vậy không?"
Tôi khinh thường cười khẩy với hắn: "Suy nghĩ của ba tôi cũng bị người như ông chú đây đoán trúng sao?"
Hắn bị máy hút bụi của tôi dồn ép đến tận chân cũng không thèm nhấc chân lên, bị chạm liên tục, cuối cùng không nhịn được nữa mà mắng: "Đinh Đinh, dọn dẹp phòng làm việc phải làm lúc tan ca, cô mở máy hút bụi rất ảnh hưởng đến công việc, lập tức đi ra ngoài, đi ra ngoài."
Tôi giơ máy hút bụi lên trước mặt hắn, cho hắn nhìn bụi bặm trên đó, thuận tiện hung hăng trừng mắt một cái với hắn, Trần Vĩnh Đạt ác độc, Trần Vĩnh Đạt bụng dạ hẹp hòi, tôi xem anh còn có trò gì nữa.
Hiện tại hắn bắt tôi đi chà WC.
Tôi ở buồng vệ sinh căm hận mà chà sát, một nữ đồng nghiệp cos tên tiếng Anh là Jacqueline, nhỏ giọng nói bên cạnh tôi: "Sao cô đắc tội hắn thế? Tôi nghe đồng nghiệp khác nói, tên này chính là một kẻ tiểu nhân, thấy quản lý cấp cao thì khom lưng, thấy nhân viên cấp thấp thì lập tức liền thay đổi sắc mặt, thật không hiểu nổi làm sao mà hắn lại lên được chủ nhiệm nữa?"
Tôi cũng nói thầm bên tai Jacqueline: "Kẻ như vậy rất có mưu tính đấy, cả tôi và cô cũng không bằng, biết không? Hắn gửi báo cáo lên công ty yêu cầu này nọ, ví dụ như muốn mua tủ lạnh để đồ ăn, hắn sẽ không viết mua tủ lạnh mà viết: cần một thứ điều khiển nhiệt độ, đổi cách nói thì báo cáo liền được duyệt, cho nên hắn giở mồm mép ra là có lên có xuống, có văn có võ, cấp trên tìm không ra khuyết điểm, lại cảm thấy hắn làm việc cẩn thận, cho nên tự nhiên sẽ được cất nhắc."
Hai người chúng tôi ha ha cười.
Sau khi Jacqueline rời khỏi, tôi tự nhủ, con chuột khiêng xẻng gỗ, tôi sẽ phá hắn, Trần Vĩnh Đạt chết tiệt, hắn dám chỉnh tôi, tôi sẽ cho hắn thấy rõ.
Lúc liếc qua tấm gương trong buồng vệ sinh, Trần Vĩnh Đạt lại có thể theo vào mà nói: "Đinh Đinh, nhà vệ sinh kia cũng phải chà một chút."
Tôi trợn trừng mắt: "WC nam á?"
"Đúng vậy."
Được rồi, được rồi, WC nam, thật may là chỉ có một cái bồn cầu, mấy cái khác đều là xí xổm, tôi đi đến phòng tạp vụ lấy một chai nước cọ bồn cầu, đeo găng tay cao su vào, dùng bàn chả không ngừng chà. Thật ra, ở nhà tôi cũng chưa từng dùng sức lực nhiều đến như vậy để dọn dẹp.
Cũng may hôm nay có ít công việc, tôi chỉ hy vọng kiếp số này qua nhanh, hôm nay đều đã dọn đầy đủ, ngày mai hắn sẽ không còn cớ bắt tôi đi làm này nữa.
Có đồng nghiệp nam đi vào WC, vừa nhìn thấy tôi đang nghiến răng nghiến lợi cọ một cái bồn cầu, người ta cũng ngượng ngùng khi đi tiểu, tôi hào phóng nói: "Không việc gì đâu, anh cứ đứng làm còn tôi ngồi chồm hổm sát bồn, tôi không quay đầu lại, anh không cần lo lắng bị lộ hàng đâu."
Tôi đóng cửa lại, ước chừng cọ bồn này cũng phải mất một tiếng đồng hồ, chờ cọ xong, chính tôi cũng cảm thấy chấn động ghê gớm, có thể là do trong lòng tôi oán giận, biến nước mắt thành sức mạnh, tôi cọ cái bồn này sạch đến mức nhìn còn sáng bóng hơn cả đồ mới, ruồi bọ gì đậu vào cũng phải phải trượt xoạc cả chân.
Vừa đúng lúc Trần Vĩnh Đạt đi vào, tôi không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt nói: "Chủ nhiệm Trần, ngài tự mình đến kiểm tra, đứng ngay là ngồi? Tôi tạm thời ngồi cái đã."
Hắn hừ một tiếng: "Cô làm vệ sinh cũng không có sạch."
Xung quanh không có ai, tôi rốt cục không nhịn được: "Chủ Nghiệm Trần, ý anh là sao? Tôi thu dọn như thế nào mà không sạch sẽ."
Hắn hừ lạnh một tiếng: "Bồn cầu."
Tôi một cước đá văng cửa, chỉ vào bồn vệ sinh hỏi hắn: "Anh dám nói tôi chà không sạch?"
Hắn nhìn qua cái bồn cầu sáng bóng có thể soi gương được, hơi hoảng sợ nhưng ngoài miệng vẫn đang lì lợm nói: "Tôi thấy chính là không sạch."
Tôi túm lấy cánh tay hắn hỏi: "Như vậy anh muốn thế nào đây? Như thế nào anh mới thấy là sạch?"
Đồ vô sỉ này lại nhướng mày nói một câu: "Nếu cô dám uống một ngụm nước trong bồn này, tôi liền thừa nhận cô chà sạch sẽ, hơn nữa tuyệt đối không bắt cô làm gì nữa."
Lửa giận của tôi nhất thời phừng phừng bốc cháy, không khỏi cười lạnh: "Tôi dám uống một ngụm, anh có dám cụng ly cùng tôi không?
Hắn ha ha cười: "Không thành vấn đều, tôi mời cô."
Không có người khác ở đây, tôi nghĩ hôm nay bất cứ giá nào, cắn răng một cái, ấn nút xả nước, rất nhanh đã xả một bồn đầy nước, tôi đưa tay ra lấy cái xô nước trống bên cạnh, trực tiếp lấy một ít nước, tôi hỏi hắn: "Chủ nhiệm Trần, anh nói nếu tôi dám uống, anh liền uống cùng, không bằng chúng ta hiện tại làm một ly đi?"
Tiếng nói vừa dứt, tôi lập tức uống một ngụm, có lẽ hắn không nghĩ tới tôi lại dám đánh cược như vậy, thực sự dám uống loại nước này, nhất thời bị dọa cho choáng váng.
Tôi lấy nước, từng bước ép sát hắn hỏi: "Mời anh, chủ nhiệm Trần, tôi đã uống trước rồi, giờ đến lượt anh."
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, mắt thấy không có ai liền ho khan, nói: "Được rồi, cô làm rất tốt, ngày mai tiếp tục làm, giống hôm nay vậy."
Tôi tức giận nghiến răng, ngày mai? Còn muốn chỉnh tôi?
"Chủ nhiệm Trần, lời anh mới nói ban nãy đâu rồi?"
Hắn vô lại hỏi: "Tôi nói cái gì cơ?"
Cừ thật, trở mặt không chịu nhận à.
Tôi lạnh lùng nói: "Người ta nói tôi kính rượu thì anh phải tùy ý theo, hiện tại tôi đều làm cả, anh lại không thể không nể mặt thế chứ."
Hắn đẩy tay tôi ra: "Cố tình gây sự."
Thấy hắn muốn chuồn, tôi không thể nén cơn giận nữa, tên khốn nạn này, xem tôi là củ tỏi sao, muốn nhổ thì nhổ, muốn giẫm thì liền giẫm.
Tôi gào lên: "Đừng hòng chạy." Từ phía sau một phen kéo áo hắn, đem hắn hung hăng kéo về, trong lúc này, không biết tôi lấy sức lực ở đâu ra, thế nhưng có thể một phen kéo hắn trở về, tôi thật bội phục chính mình.
Trần Vĩnh Đạt giằng co với tôi: "Cô buông tay ra."
Tôi oán hận mắng: "Trần Vĩnh Đạt, anh là loại tiểu nhân, chà đạp ức hiếp cấp dưới, lại lấy việc công để bắt tôi phải chà nhà vệ sinh, con mẹ nhà anh, tưởng tôi là cô vợ nhỏ dễ bắt nạt ở thời phong kiến sao?"
Tôi ép hắn ở bên tường, đem ca nước tới gần hắn: "Anh uống cho tôi."
Hắn mắng: "Cô điên rồi, đây là WC nam."
Tôi cũng mắng: "Đúng, đây là WC nam, mất công cho anh cũng là chủ nhiệm, anh lại có thể bắt tôi đi chà bồn cầu suốt một giờ ở WC nam, anh có uống không thì bảo?"
Hắn ra sức đẩy ca nước trong tay tôi ra, nước đổ một chút vào người tôi, hắn tức giận chỉ vào tôi mà mắng: "Cô đang muốn hỗn hào có phải không?"
Tôi gạt tóc sang một bên, oán hận nói: "Tôi đây hôm nay cho dù phải liều mạng hay hỗn hào, cũng phải bắt anh uống bằng được."
Tôi ra sức kéo hắn đến gần bồn vệ sinh bên kia, hắn liều mạng giãy dụa, hai người chúng tôi dây dưa một trận ở trong nhà vệ sinh, nóng như lửa đốt.
Đúng lúc này, phía sau chúng tôi truyền đến một tiếng hắng giọng "E hèm" của ai đó.
Hai người chúng tôi không hẹn mà cùng quay đầu, lần này, tôi và Trần Vĩnh Đạt thật sự bị dọa.
Trần Vĩnh Đạt đầu tiên là kêu lên kinh ngạc: "Tổng giám đốc?"
Tôi cũng không tin lắm: "Tổng giám đốc Bùi?"
Tôi và Trần Vĩnh Đạt nhanh chóng buông tay.
Thật là Bùi Vĩnh Diễm, anh ta đứng ở cửa WC nam, không biết đã đứng bao lâu, cũng không biết nhìn thấy được bao nhiêu cảnh tôi và Trần Vĩnh Đạt như hai kẻ đóng tuồng diễn vai kép dùng binh khí đánh nhau, chắc anh ta nhìn thấy cũng không ít đâu.
Bùi Vĩnh Diễm đứng cạnh cửa, hai tay đút vào túi quần, trên người mặc một bộ vest may bằng vải nỉ, áo trong hiệu Versace màu trắng ngà, cà vạt màu xám bạc bên trong, phối với với một chiếc áo gi-lê nhung may thủ công, một thân trang phục phẳng phiu tao nhã, đứng ở cửa nhà vệ sinh, nhíu mày nhìn hai người chúng tôi phừng phừng lửa giận, chật vật không chịu nổi.
Tôi nhất thời ngây người.
|