Thiếu Nữ Toàn Phong
|
|
“Chúng mình xem trận nào bây giờ?” “Đi xem võ quán Thần Uy thi đấu! Nếu có thề vào vòng trong, rất có thể trận đầu tiên chúng ta sẽ gặp phải đội Thần Uy!”, Hiểu Huỳnh nói một cách phần khích. A nhân và Binh Binh lập túc hường ứng, thế là bốn cô gái chen lấn đến chỗ thi đấu của đội Thần Uy, chăm chú đứng xem. Trận đấu của đội Thần Uy đang diễn ra là của một nữ tuyển thủ, cũng là trận thi đấu thứ hai của họ. Cuộc thi này năm nào cũng vậy, b tổ chức thường bố trí các nữa tuyển thủ thi đấu trận thứ hai, trận đầu tiên và trận thứ ba lả của nam, nhìn chung, trận thứ ba thường là trận có tính quyết định. “Cô ấy tên Lý Phương, mạnh lắm đấy.” Nhìn nữ tuyển thủ của võ quán Thần Uy nhẹ nhành tung một cú song phi, đá trúng đối thủ và ghi điểm, Hiểu Huỳnh nói: ” Trong trân giao hữu, sư tỷ Tú cầm đã thua cô ấy”. “Ồ, sư tỷ Tú Cầm thua cô ấy ư?” Bình Bình nói vẻ sợ hãi, nếu vòng trong cũng gặp Lý Phương… ” Phải làm sao đây?” “Làm sao cái gì, sư tỷ Tú cầm chì thua trận giao hữu thôi, biết đâu là do muốn thử sức, đợi đến thi đấu chính thức mới tung hết sức giành chiến thắng!” Hiểu Huỳnh trợn mắt nhìn Bình Bình, quay lại thấy Bách Thảo đứng bên đang tập trung chú ý quan sát Lý Phương thi đấu, mắt dán chặt nhất lả cử động của cô ta, dáng vẻ ấy giống hệt lúc tập luyện gần đây của Bách Thảo. Hiểu Huỳnh bỗng thật băn khoăn. Ồ, có lẽ Bách Thảo vẫn kiên trì rèn luyện cách quan sát đối phương? “A! nhìn kìa! Võ quán Hiền Võ kìa!”, A Nhân mừng rỡ reo lên. Hiểu Huỳnh và Bình Bình lập tức quay lại nhìn theo hướng mắt A Nhân, quả nhiên thấy các đệ tử Hiền Võ đang xếp hảng, từ trong đám đống đi ra, đệ tử các võ quán khác đều dạt sang bên nhường lối, nhìn họ với ánh mắt sùng bái, ngưỡng mộ không thề kìm nén. “Đúng là rất có khí chất…”, Bình Bình thì thầm. Tuy không phải lần đầu nhìn thấy đệ tử của võ quán Hiền Võ, nhưng mỗi lần nhìn thất họ trong bộ võ phục trắng vẫn không khỏi rộn rã trong tim. “Họ được đi thẳng vòng trong.” A Nhân ngưỡng mộ họ, mọi võ quan đều phải vất vả vượt qua vòng lại, chỉ có Hiền Võ lả ung dung ngồi nhìn. “Mau cầu nguyện đi!” Hiểu Huỳnh chắp tay, miệng không ngừng lẩm bẩm: “ông Trời ơi, xin đừng để Tùng Bách gặp phái Hiền Võ quá sớm…” A Nhân và Bình Bình lập tức làm theo, căng thẳng cầu nguyện theo Hiểu Huỳnh. Trước trận chung kết, nếu gặp Hiền Võ lả cầm chắc thua. Vì Vậy gặp Hiền võ càng muộn càng tốt.
Bách Thảo tập trung chú ý quan sát trận đấu, khi Lý Phương bằng một đòn đán hậu hết sức ngoạn mục kết thúc trận đấu, cô phát hiện ba cô bạn hoàn toàn không xem trận đấu võ quán Thần Uy. “Hào quang của nhà vô địch!” A Nhân bần thần nói, Hiểu Huỳnh và Bình Bình cũng thẫn thờ nhìn phía xa, theo hướng nhìn của họ, Bách Thảo thấy đoàn người đó. Tồng cộng khoảng mười mấy người. Khác với các đội thường túm một chỗ, họ đứng thành hàng ngay ngắn, thân người thẳng tấp như những cây tùng, mắt chăm chú quan sát sàn đấu, không nhìn xung quanh, không nói chuyện riêng. Đình Hạo đứng đầu nhóm người ấy. Anh chăm chú quan sát, các trận đấu đang diễn ra, xung quanh, đệ tử các võ quán khác đều nhìn anh như có ma lực khiến người ta không thể rời mắt.
Chẳng thế mà võ quán Hiền Võ có thể trở thành một trong bốn võ quán Teakwondo đứng đầu toàn quốc. Bách Thảo thầm nghĩ, chỉ đi xem đấu mà đã nghiêm túc như vậy thì lúc luyện tập còn nghiêm lúc đến đâu. Khi Hiểu Huỳnh và mấy cô bạn quay lại thì trận đấu của Lý Phương của võ quán Thần Uy đã kết thúc, Lý Phương chiến thắng với tỷ số cách biệt năm điềm. “Hi hi, trận đấu kết thúc nhanh quá nhỉ.” Hiểu Huỳnh cười hi hí, không muốn thừa nhận mình không tập trung xem thi đấu, không tập trung quan sát Lý Phương. “Đi, chúng mình đi xem võ quán Phong Dương thi đấu”, A Nhân đề nghị. ” Được, được!” Hiểu Huỳnh và Bình Bình tán thành, thế lả cả bọn lại kéo Bách Thảo chạy ta chỗ khác. Xem hết trận này đến trận khác, khi trận cuối cùng kết thúc, cả bọn đã mệt rã, chân không muốn bước nổi. Nhưng… Niềm vui chiến thắng của họ quên hết mệt mỏi! So với nhóm Nhược Bạch thi đấu căng thẳng thì chạy đi xem vài trận đấu có là gì. Về Đến võ quán, thím Phạm đã chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn đón chào Nhược Bạch, Điếc Phong và Tú cầm chiến thắng trờ về, các đệ tử quâ quanh họ vô cùng phấn khích, kể lại từng chi tiết của mỗi trận đấu! Nhược Bạch chỉ nhẹ nhàng nói, hòm nay chỉ là trận đầu tiên, còn tám trận nữa, chỉ cần thua hai trận là không thể vào vòng trong, mọi người đừng vui mừng quá sớm. Như đội gáo nước lạnh vào đầu mọi người. Nhưng các đệ tử cùa võ quán Tùng Bách đã quen với kiểu nói đó của Nhược Bạch, nên chỉ hơi cùng xuống một chút rồi lại bàn luận sôi nổi với Diệc Phong, Tú cầm về trận đấu hôm nay! Do câu nói lúc nãy của Nhược Bạch, Tú cầm phải cố nén lại niềm vui, không dám bộc lộ quá rõ. Trái lại, Diệc Phong hoàn toàn không để ý, cười ngất nói với các đệ tử, mấy hôm sau cũng phải thắng lớn như hôm nay! Đúng như lời Diệc Phong!
Hai ngày liên tiếp theo, quả nhiên đội Tùng Bách thế mạnh như chẻ tre! Đấu với võ quán Kim Tuyền, Diệc Phong, Tú cầm, Nhược Bạch đều nhất loạt chiến thắng! Trong lần gặp gỡ võ quán Tinh Hàn, tuy Tú cầm thua một trận, nhưng Diệc Phong và Nhược Bạch vẫn chiến thắng hết sức ngoạn mục, cuối cùng Tùng Bách vẫn chiến thắng! Không khí của vô quán Tùng Bách như sôi lên! Từ sau khi Sơ Nguyên nghỉ thi đấu, liên tiếp bốn năm trờ lại đây, chưa năm nào võ quán Tùng Bách lại giành được thắng lợi vang dội trong cuộc thi đua tài giữa các võ quán toàn thành phố như năm nay! “Tùng Bách cố lên! Tùng Bách cố lên!” Nhưng trong trận đấu với quán Lam Sư hôm nay, Diệc Phong đã đề thua đối thủ cách biệt một điểm. Trận đấu của Tú cầm ngang tài ngang sức, điềm số bám đuổi liên tục, Hiểu Huỳnh thấy vậy lại càng hô hào đội cồ động hăng hái hơn nữa! Nhưng máy ngày này, hò hét quá nhiềum cồ họng các cô gái đột cổ động đề đau rát khàn đặc, tiếng hô vừa khàn vừa nhỏ. “Lam sư cố lên! Lam sư cố lên!” Tiếng hô như sấm của các cổ động viên Lam Sư át tiếng hô của các cồ động viên Tùng Bách! “Phập!” Một cú phàn kích đá ngang của nữa tuyển thủ Lam Sư trúng ngực Tú Cầm, được một điểm, cổ động viên Lam Sư vỗ tay như sấm, người của họ đã ghi được hai điểm! “Tùng Bách tất thắng! Tùng Bách tất thắng!” Hiểu Huỳnh Hoàng hốt, luống cuống, lại gân cồ hô, nhưng dù cố đến mấy cổ họ như tắc lại, chi phát ra được âm thanh rất nhỏ như tiếng mèo kêu, giọng thế này làm sao chỉ huy được đội cổ động! “Tùng Bách tất thắng! Tùng Bách tất thắng!” Một tiếng hô trầm, mạnh mẽ từ trong đội cỗ vũ vang lên, đó là Bách Thảo. Giọng Bách Thảo tuy không đanh nhưng rất vang, hay như tiếng chuông bạc, lại có sức mạnh như song ngầm dưới đáy biển, hay tay cầm hai quả cầu bông màu lam, ra sức vẫy. “Tùng Bách tất thắng! Tùng Bách tất thắng!” Tiếng hô đó quả là có sức kích động, sức hiệu triệu mãnh liệt, A Nhân và mấy cô bạn giọng đã khàn đặc cũng phấn kích hô vang như một kỳ tích. “Phập! Phật!” Trong tiếng cổ vũ một lần nữa dậy lên như tiếng sấm, Tú cầm hét lên, chủ động tấn công, tung cú đá song phi! Hai điểm! Tỷ số cân bằng! “Òa!!” Đội cổ động của Tùng Bách, sung sướng nói: “Tốt quá! Tại sao cậu lại có giọng tốt như vậy! Từ giờ cậu chỉ huy đội cổ động!” “Mình…” Bách thảo ngỡ ngàng, bất giác đưa tay sờ cổ họng những câu hò hết vừa rồi khiến họng đau rát như phải bòng, nhưng nhìn những ánh mắt chờ đợi của cả đội… “Được.” Nghe câu trả lời, Hiểu Huỳnh lập rút quả cầu màu lam, khỏi tay Bách Thào, ấn vào đó quả cầu bảy sắc biểu tượng của người chi huy, rồi đẩy cô lên trước đội cổ động. “Bách Thảo! bắt đầu đi!” “Tùng Bách! Dũng cảm tiến lên!” “Tùng Bách! Dũng cảm tiến lên!” Nhà thi đấu tràn ngập tiếng hô cỗ vũ của các cổ động viên, bên này, dưới sự chỉ huy của Bách Thảo, khí thế đội cổ động của Tùng Bách đã hoàn toàn áp đảo cồ động của Lam sư, Tú cầm cũng dần dần tim cơ hội tấn công, liên tiếp giành điềm, chiến thắng ở hiệp đầu và hiệp cuối với tỷ số chênh lệch bốn điểm! Sau khi Nhược Bạch lên sàn đấu.
|
Cuộc thi quyết đấu giữa chủ tướng hai đội liên tục đẩy trận đấu lên cao trào, đội cổ động của Tùng Bách và Lam Sư dốc hết sức lực, hét đến lạc giọng. Làn song âm thanh như những đạt song biển cuộn trào, giọng hô khỏe khoắn của Bách Thảo như ngọn hải đăng vững chãi giữa đại đương bão tố, dù tiếng hô của đội cổ động Lam Sư to, vang đến đâu, giọng hô kiên cường của cô vẫn dẫn dắt đội cồ động Tùng Bách, tiếp thêm động lực và niềm tin cho người thi đấu. “Tùng Bách cố lên! Tùng Bách cố lên!” “Tùng Bách cố lèn! Tùng Bách cố lên!” “Tùng Bách sẵn sàng! Tùng Bách sẵn sàng!” “Tùng Bách tất thắng! Tùng Bách vô địch!” Nhược Bạch thắng! Khi trọng tài tuyên bố đội Tùng Bách chiến thẳng với tỉ số 2:1, tất cả đệ tử của võ quán Tùng Bách hân hoan lao ra quây lấy nhóm của Nhược Bạch . Thắng bốn trận liền! Võ quán Tùng Bách đã thắng liền bốn trận! “Đội cổ động hôm nay rất xuất sắc.” Nghe thấy câu nói Nhược Bạch dành cho đội cổ động khi anh vẫn đang giữa vòng lay và những tiếng hoan hô, các cô gái của đội cổ động không ai bảo ai, họ cùng đứng lặng, sững người, sau đó tắt cả cười vang, không dám tin vào tai mình! Ôi, sư huynh Nhược Bạch xưa nay luôn nghiêm khắc, lạnh lùng đã biểu dương họ! “Là Bách Thảo!” Hiểu Huỳnh đẩy Bách Thảo ra phía, vui vẻ nói Nhược: “Trận đấu ngày hôm nay phần là do Bách Thảo chỉ huy chúng em cồ vũ, Bách thảo giỏi lắm, hô rất khí thế đúng không! Chúng em cũng không ngờ Bách Thảo lại có thể hô tốt đến vậy!” “Đúng, đúng! Hôm nay người vất vả và nhất đội cổ động là Bách Thảo!”, Các cô gái trong đội đồng thanh, nói. “Vất vả quá.” Nhược Bạch khẽ gật đầu với với Bách Thảo, rồi đi về phía phòng thay đồ. Cả đội cố động đều thầm ghen tị với Bách Thảo vì được Nhược Bạch khen không phải chuyện dễ. thậm chí Hiểu Huỳnh còn hỏi Bách Thảo, vừa rồi lúc được Nhược Bạch quan tâm hỏi han “vất vả quá” t đập nhanh không? Bách Thảo đỏ mặt. Mặc dù đã khá thân thiết với các bạn trong đội cố động, nhưng vẫn chưa quen bị true như thế, cô liền việc cớ đi uống nước. Lúi húi lục chai nước trong ba lô để trên sàn, thấy câu chuyện của họ đã chuyện từ chủ đề Nhược Bạch và mình sang hướng khác, Bách Thảo mới thờ phào. Trận đấu giữa tùng Bách và Lam Sư là trận thi đấu cuối cùng của nhóm thứ sáu trong ngày hôm nay. Lúc này, thi đấu của các nhóm khác hầu như cũng đều kết thúc, chỉ có sàn đấu bên phải và phía trước chệch về trái là vẫn đang tiếp tục. Mở nắp bình nước, Bách Thảo ngứa cổ, dốc ngược bình nước lắc lắc, đợi mãi mới có một giọt nước chầm chậm lăn theo mép binh roi xuống đôi môi khô nẻ của anh. Hết nước. Khi Diệc Phong thi đấu, để có thể hô được, cô gần như đã uống cạn bình cạn bình nước. cố nuốt nước bọt, cồ họng đau như nứt ra, cơn đau từ cồ họng lan ra hai tai, ngay cà thái dương cũng rần rật đau buốt. “Ồ, nhìn kìa!”, A Nhân bỗng kêu lên như phát hiện ra châu lục mới, “Kia chẳng phải sư huynh Đinh Hạo sao? Người đứng bên anh ấy…”. Đúng là sư huynh Đình Hạo! Các cô gái đội cổ động nhất loạt nhìn ra, vừa rồi chỉ chú tâm vào trận đấu giữa Tùng Bách và Lam Sư mà không hề để ý, thì ra sư huynh Đình Hạo của đội Hiền Võ đang đứng ờ sàn đấu bèn phải xem nhóm thứ năm thi đấu! Chiếc áo vest cách diện màu đen khoác bên ngoài áo phông trắng, phía dưới là quần bò mài màu đen, sư huynh Đình Hạo lúc này vô cùng lịch lâm và đẹp đến mê hồn. Có lẽ do không vận võ phục thi đấu trông anh không trang nghiêm như hôm khai mạc, tay cầm chai nước khoáng, anh vừa xem thi đấu vừa thì thầm bàn luận điều gí đó với người phụ nữ bên cạnh. “Người kia…” Hiểu Huỳnh đột nhiên mờ to mắt, trong đầu vụt xuất hiện hình ánh đã từng được thấy trên báo chí và ti vi. Bách Thảo đã từng nhìn thấy người phục nữ đó rất quen. “Có lẽ nào chính là…”, Bình Bình ngạc nhiên, xúc động nói nhỏ, “… Chính là huấn luyện viên Thẩm Ninh!”. Cô đã sưu tầm rất nhiều sách báo nói về Teakwondo, có lẽ không thể sai, đây có lẽ chính là huấn luyện viên Thẩm Ninh lừng danh mà thiên hạ đồn “Ấy…!” Lúc này, các cô gái của đội cổ động đều đã nhận ra, không sai, đó chính là huấn luyện viên Thầm Ninh! Nhưng không giống khi xuất hiện trên bào! Trên Báo chí, huấn luyện viên Thẩm đứng trên sàn đấu, luôn vận động phục của đội tuyển Quốc gia, tóc buộc cao vểnh đuôi ngựa , mặt thanh tú không sao phấn, trẻ măng như nữ sinh viên mới tốt nghiệp đại học. Nhưng người phụ nữa đứng cạnh Đinh Hạo lúc này. Bộ sườn xám cách tân màu tím nhạt bó sát, mái tóc đen nhánh búi trễ, gài một chiếc trảm đuôi phượng màu tím sẫm, gương mặt tranh điểm nhẹ, làn da trắng mịn, mắt đen sau thẳm, quả là một trang tuyệt sắc từ tranh cổ bước ra. Lúc này, trận đấu của nhóm thứ năm kết thúc, Thẩm Ninh nói nhỏ với Đình Hạo điều gì đó, Đình Hạo khẽ gật đã, hai người đi về phía cửa nam nhà thi đấu, vừa hay cùng đường với các cô gái đội cổ động của võ quán Tùng Bách! Đấy chính là huấn luyện viên họ Thẩm, một nhân vật truyền thuyết sao? Chính là vị huấn luyện viên muốn thành lập cơ sờ đảo tạo Teakwondo tại Ngạn Dương ư! Hôm nay xuất hiện ở đây, chắc là để chọn hạt nhân tài tiềm năng trong cuộc thi này! Nhìn hai người đi tới, mỗi lúc mỗi gần. Mỗi lúc càng gần.
|
Cơ sở đào tạo Teakwondo! Đội tuyển quốc gia! Cup thế giới! Nhìn Thẩm Ninh đang đi tới mỗi lúc càng gần, nghĩ đến những sự kiện khiến nhiệt huyết sục sôi gắn với cái tên đó, tim các cô gái đập thình thịch. Nhưng không ai dám xông vào, dù chỉ là để chào một câu đơn giàn: ” Huấn luyện viên Thẩm!” Ngay cả Hiểu Huỳnh ngổ ngáo, không sợ trời không sợ đất, mà chỉ dám phấn khích trong lòng, mờ to mắt, nín thở nhìn trân trân! Bách Thảo hồi hộp nắm chặt lấy bình nước rỗng không. Cảm giác ấy… Tuy người phụ nữ trước mắt không có vẻ cao ngạo của kẻ bề trên, nhưng chính vẻ uy nghiêm khó tả khiến người ta bất giác phải bất giác phải lùi lại. Bách Thảo cúi đầu, vặn nắp bình nước, cổ họng đau rát, khó chịu đến lỗi cô chỉ muốn chạy thật nhanh về võ quán để uống nước. ” Anh” Thấy huấn luyện viên huyền thoại sắp đi qua mình, biết đâu sẽ để lại niềm nuối tiếc vô hạn về sau, Hiểu Huỳnh bí quá hóa thõng minh, cười thật tương, vẫy tay với Đinh Hạo: “Anh Đình Hạo, anh cũng đến xem thi đấu đấy ư? Có xem trận đấu vừa nãy của võ quán Tùng Bách chúng em không?” Thật bái phục Hiểu Huỳnh! A nhân và mấy cô bạn vừa thầm thán phục Hiểu Huỳnh, vừa xúc động nhìn ngắm huấn luyện viên Thẩm và sư huynh Đình Hạo đang dừng lại trước mặt. ôi, cuối cùng họ cũng có thể nhìn thấy huấn luyện viên Thầm ờ khoảng cách rất gần! “ừ, có xem trận đấu của nhược Bạch. Năm nay, võ quán Tùng Bách tiến bộ vượt bậc”, Đinh Hạo trả lời Hiểu Huỳnh một cách lịch sự. Bách Thảo nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn anh. Thấy Đình Hạo tuy đứng cùng huấn luyện viên Thẩm nhưng vẫn không bị mờ nhạt, trái lại dung mạo tuấn tú của anh dường như tòa sáng hơn. “Nhược Bạch lả tuyển thủ chiến thắng trong trận đấu cô vừa xem lúc trước”, Đinh Hạo giải thích với Thẩm ninh, huấn luyện viên Thẩm hơi ngẩng đầu, tỏ ý đã nhớ ra. Huấn luyện viện Thẩm đã xem sư huynh Nhược Bạch Thi đấu! Như thế có nghĩ là… Rất có thể sư huynh Nhược Bạch sẽ được chọn, được đưa đến cơ sờ đào tạo Teakwondo của huấn luyện Thẩm! Hiểu Huỳnh càng phấn khởi nói: “Đúng vậy đấy ạ! Sư huynh Nhược Bạch cùa chúng em lả một tuyển thủ xuất sắc, huynh ấy đã thắng bốn trận liên tiếp, cũng đã giúp võ quán Tùng Bách chiến thắng bốn trận rồi! Huấn luyện viên Thẩm, nếu Huấn luyện viên lựa chọn đệ tử, xin hãy suy nghĩ về sư huynh Nhược Bạch của chúng em!” Thẩm Ninh mỉm cười, chậm rãi nói: “Tôi sẽ xem xét tinh hình của mỗi tuyển thủ.” Câu nói này rất khách sáo. Hiểu Huỳnh bỗng cảm thấy mình quá mạo muội, xấu hổ đỏ mặt đỏ lựng, nói: “Cảm ơn huấn luyện viên Thẩm!” Huấn luyện viên Thẩm Ninh ngẩng đầu, đi thẳng phía ngoài nhà thi đấu. Đình Hạo cũng đi theo, đi ngang qua Bách Thảo, anh hơi dừng lại. Đưa chai nước khoáng trong tay cho cô, nói vẻ thản nhiên. “Cầm đi, lần trước anh nói sẽ mời em uống nước mà.” Bách Thảo còn chưa kịp phản ứng, anh đã ấn chai nước vào tay cô, rồi sải bước theo Thẩm Ninh. “Sao anh Đình Hạo lại đưa nước cho cậu?” Vừa cùng cả bọn ra khỏi nhà thi đấu, Hiểu Huỳnh tò mò hỏi. Các trận đấu ngày hôm nay đều đã đều đã kết thúc, nhà thí đấu vắng tanh, chỉ có nhân viên phục vụ đang khấn trương quét dọn. “Mình cũng không biết.” Bách Thảo lắc đầu, chai nước khoáng vẫn hơi ấm dường như còn lưu ấm tay anh. Họng vừa đau vừa khô, rất muốn lập tức mờ nắp chair a uống, nhưng cô không biết tại sao mình lại ngây người, lặng lẽ nhìn bình nước. “Thật ra, cậu rất lợi hại đấy nhé!” Nhìn chai nước trong tay Bách Thảo, Hiểu Huỳnh bỗng thấy cổ họng cũng nóng rát, lấy chai nước của mình tu ừng ực, thò hổn hển, lại nói tiếp: “Mình bình thường hay nói thế, cổ họng được rèn luyện nhiều, cậu ít nói, cỗ họng phải yếu hơn chứ nhỉ. Tại sao cổ họng mình không nói ra hơi, vậy mà cậu vẫn hô được?” “Đúng!” Mấy cô bạn cũng thi nhau uống nước, vừa vuốt cố họng vừa nói: “Trận đấu của sư tỷ Tú cầm, quả thực là không nói ra tiếng nữa. Bách Thảo, hôm nay cậu vất vả rồi!” “…Không có đâu.” Được mọi người khen, Bách Thào rất vui. Thực ra chì cần dùng lực, cồ họng luôn có thể phát ra âm thanh, chỉ cần lúc hô quên đi cái đau trong cổ họng lả vẫn có thề hô được bình thường. Nhìn Diệc Phong, Tú cầm, Nhược Bạch dốc hết sức thi đấu, cô chi mong có thề truyền hết sức lực cùa mình cho họ, cơn đau nơi cổ họng có nghĩa lý gì. “Bách Thảo, hay cậu làm đội cổ động đi!” Hiểu Huỳnh bỗng nhiên này ra sáng kiến. “Cậu có thể hô dõng dạc, lại có thể nghĩ ra những khẩu hiệu khác nhau cho từng trường hợp, lại có số may nữa, trận cùa sư tỷ Tú Cầm không chừng đã thua rồi, nhưng cậu vừa chỉ huy đội cổ động thì lại chuyển lại thành thắng! Từ nay cậu chỉ huy đội cổ động được không!” “Mình?” Bách Thảo ngẩn người. Được tham gia đội cỗ động, đối với một người ít nói như cô đã làthử thách rất lớn, sao cô có thể thích hợp chỉ huy mọi người hò hét cổ vũ? “Đúng rồi, chính lả cậu!” Hiểu huỳnh vui vẻ quay ra nhìn các bạn trong đội nói: ” Mọi người thấy thế nào, để Bách Thảo chỉ huy chúng ta cổ vũ cho đội Tùng Bách nhé!” “Được!” “Bách Thảo, làm đội trường của chúng mình đi!” Các cô gái vây lấy Bách Thảo, tay vẫy vẫy những quà cầu bông còn chưa kịp cất đi. Vừa đi ra phía cửa, vừa thi nhau hô to: “Võ quán Tùng Bách! Bách chiến Bách thắng!” “Chúng ta thắng liền bốn trận rồi!” “Ngày mai là thắng liền năm trận! Ngày kia là thắng liền sáu trận! Mình có linh cảm, chúng ta sẽ và vòng trong với thành tích cao toàn thắng không thua trận nào”
|
Thì ra qua nghiên cứu thảo luận căng thẳng Ban tổ chức giải đã quyết định, do sơ xuất của phía tổ chức gây ra hậu quả khiến tuyển thủ Tú cầm của võ quán Tùng Bách bị thương, không thể tiếp tục thi đấu. Cho nên ngoài chịu trách nhiệm chi phí điều trị, tiền bồi dưỡng phục hồi sức khỏe của tuyển thủ Tú cầm, Ban tổ chức còn đặc biết phê chuẩn cho phép võ quán Tùng Bách cử tuyển thủ khác thay thế Tú Cầm tham gia thi đấu. Chỉ có điều tại sao lại lả Bách Thảo? Võ quán Tùng Bách ban đêm chìm trong bầu không khí trầm lặng đến kỳ lạ. Trong phòng tập, Nhược Bạch đang tăng cường bồi dưỡng cho Bách Thảo, các đệ tử đứng bên ngoài, ai nấy nhìn nhau, muốn nói lại thôi.
Không phải họ xem thường thực lực của Bách Thảo. Trên thực tế, khi võ quán tồ chức thi đấu lựa chọn người đại diện tham gia thi đấu, Bách Thảo đã chiến thắng Tú Cầm, trờ thành người đứng đầu nhóm nữ, về sau Nhược Bạch xét tình hình tổng thể mới lựa chọn Tú cầm. Khi Tú Cầm bị thương, Bách Thảo bổ sung thay thế, về lý là chuyện đương nhiên. Chỉ có điều… Sau chuyện đó, có lẽ do bị sốc, biểu hiện của Bách Thảo trở nên thất thường. Khi tập đôi, thường nhìn đối thủ chằm chằm, phản ứng rất chậm, cơ hồ ngay những người mới nhập môn cũng có thể đánh gục. Một Bách Thảo như vậy sao có thể đại diện cho Tùng Bách tham gia cuộc thi đấu quan trọng nhất này? “Sư huynh Diệc Phong!” Các đệ tử bên ngoài sốt ruột không đợi được nữa, lại không dám quấy rầy Nhược Bạch đang tập luyện với Bách Thảo, bàn nhau rồi quyết định gọi Diệc Phong ra ngoài hỏi cho ra nhẽ. “Sao thế? Có chuyện gì mà lén lút như vậy?” Diệc Phong người đẫm mồ hôi, vừa ngáp vừa thong thả đi ra. “Sư huynh Diệc Phong, vì sao sư huynh Nhược Bạch quyết định để Bách Thảo thi đấu? Dạo này tinh thần của Bách Thảo hình như không được tốt, liệu có thua không?” Các đệ tử cố hạ giọng, sợ Bách Thảo nghe thấy. “Vậy theo các em, nén để ai đi thay thế Tú cầm?” Diệc phong ngáp, hất hàm hỏi: ” Hiểu Huỳnh? A Nhân? Bình Bình hay người nào khác?” Các đệ tử buồn bã lặng thinh. Đúng vậy , Hiểu Huỳnh và mấy người nhìn nhau, đúng lả bọn họ đều không bằng Bách Thào, thực lực của các nữ đệ tử Tùng Bách trước nay vẫn tương đối yếu. “Có nên liên hệ với sư tỷ Sơ Vy?” Ngô Hải đột nhiên nảy ra ý nghĩ, các đệ tử khác cũng đua nhau phụ họa. Mặc dù trước cuộc thi đấu lựa chọn đại diện trong võ quán, sư tỷ Sơ Vy đã tuyên bố từ bỏ Teakwondo, hơn nữa cũng đã chuyển vào trường nội trú, nhưng trong thời điềm khó khăn của võ quán, sư tỷ Sơ Vy cũng nên đứng ra gánh vác mới phải! “Các em cảm thấy sư huynh Nhược Bạch sẽ đồng ý để một người dễ dàng từ bò Teakwondo như vậy đại diện cho võ quán xuất chiến hay sao?” Đứng tựa vào cửa kính phòng tập, Diệc Phong lướt nhìn mọi người với ánh mắt lờ đờ buồn ngủ. Các đệ tử cúi đầu ủ rũ. Đúng, dẫu sư tỷ Sơ Vy đồng ý thay thế Tú cầm xuất chiến, sư huynh Nhược Bạch cũng chưa chắc đồng ý. “Đá hậu!” Cùng với khẩu hiệu dứt khoát của Nhược Bạch, Bách Thảo xoay người đá hậu, đá mạnh vảo tấm bia giơ cao trong tay anh! Sau khi định thần, ánh mắt cô bất chợt nhìn ra ngoài của phòng tập, chỗ các đệ tử đang vây quanh Diệc Phong. Từ biểu hiệu của bọn họ, cũng có thể đoàn biết họ đang phản đối cô xuất chiến, thậm chsi còn nghe thấy họ nhắc đến Sơ Vy. Cuối cùng cũng có thể tham gia cuộc thi đấu giữa các võ quán mà mình mơ ước từ lâu! Nhưng lại trong hoàn cảnh thế này. Nỗi xúc động không thể kìm chế trào lên, lại có gì dồn nén trong lồng ngực khiến cô tức thở. Có thể thông cảm tâm trạng bất an của các đệ tử ngoài kia, Tùng Bách đã thắng liền bốn trận, khả năng vượt lên đứng đầu nhóm là hoàn toàn có thể, bây giờ lại đột nhiên phải thay người, mà lại là cô! Rốt cuộc khoảng cách thực lực giữa cô và Tú cầm là bao nhiêu? Trận tỷ thí lựa chọn đại diện trong võ quán, nếu không phải do Tú Cầm phân tâm, cô không thể chuyển bại thành thắng. Còn trận giao chiến vói Đình Nghi hôm đó, cô lại càng thảm hại. “Đá ngang!” Nhược Bạch hô dõng dạc, Bách Thảo thoáng ngây người, lập tức tập trung chú ý, hét một tiếng: “Hây!” Một cú đá ngang xé gió trúng tầm bia trong tay Nhược Bạch! “Song phi!” “Đá chéo!” “Xuống tấn!” Nhược Bạch hô to khẩu lệnh, Bách Thảo hoàn thành từng động tác, lại mười máy phút trôi qua, mồ hôi ướt đẫm. Ném cho cô chiếc khăn mặt, anh nói giọng lãnh đạm: “Hôm nay tập đến đây thôi, em về nghỉ đi.” “Em vẫn muốn tập thêm lát nữa”, cô vội nói. “Dù có tập suốt đêm, ngoài mệt mỏi thể xác chẳng giúp gì cho trận đấu ngày mai.” Nói xong anh quay người bỏ đi, hướng về phía của bóng lưng sao mà dửng dưng, hình như anh không hề quan tâm đến trận đấu ngày mai, thậm chí cả những trận đấu sau này của cô, không kìm chế được cô nói bóng lưng đó: “Anh cảm thấy ngày mai em sẽ thua phải không?” Nhược Bạch dừng chân, từ từ quay người. “Em cho là ngày mai mình sẽ thua?” Bị lạnh lùng của anh chăm chú, cô lâng lâng xúc động, thoáng run người, bất chợt như có sức mạnh mới dâng trảo, cô nói cứng cỏi: “Em sẽ không thua!” Nhược Bạch không hề có bất kỳ phản ứng nào đối với câu nói đó của Bách Thảo, chì lặng lẽ nhìn cô một lát. Các đệ tử bên ngoài thấy anh đi ra chợt im bặt, cung kính chào “Sư huynh Nhược Bạch”, anh vỗ vai họ, không nói gì. Nhìn bóng Nhược Bạch khuất trong màn đêm, các đệ tử bên ngoài cũng giải tán, Bách Thào một mình ngơ ngẩn đứng giữa phòng tập sáng trưng, trống rỗng. Lát sau, hít một hơi thật sâu, cô bắt đầu cầm lấy giẻ lau sàn tập như thường lệ, cố gắng xua đuổi những ý nhĩ vẩn vơ trong đầu, tự nói với mình, lặp đi lặp lại. Mình sẽ không thua! Ngày mai nhất định mình sẽ chiến thắng đối thủ! Mặc dù mình chi là người giữa chừng thay thế Tú cầm bất ngờ bị thương, nhưng ngày mai khi phải lên sản đấu, mình tuyệt đối không đế ảnh hường đến cà đội! “Mau về ăn cơm! ở đây đề mình thu dọn!” Nhìn thấy Bách Thảo ngày mai thi đấu, giờ vẫn quỳ trên nền ra sức lau chùi, Hiểu Huỳnh xong vào phòng tập, giằng giẻ lau trong tay Bách Thảo, nói liền một hơi. “Chờ mòi cả mắt không thấy cậu đâu, cứ tường từ bệnh viện trờ về, sư huynh Nhược Bạch tập luyện cho cậu đến tận bây giờ, không cho cậu về ăn cơm, hóa ra đến giờ vẫn dọn vệ sinh! Đừng có tranh với mình, những việc này cứ giao cho mình. Cậu yên tâm, mình nhất định sẽ lau sạch sẽ!” “Không sao, mình vẫn làm được.” Bách Thào cười, hai tay nắm chặt giẻ tiếp tục lau, đằng nào cũng chẳng có việc gì làm, Nhược Bạch không cho cô tập thêm, trờ về phòng chỉ suy nghĩ lung tung, càng căng thẳng hơn, chẳng ích gì cho thi đấu ngày mai. “Bách Thảo về đi”, Hiểu Huỳnh cầu khẩn. “Mẹ mình đã làm riêng mấy món ngon cho cậu, đã hâm lại mấy lần rồi, nếu mình không gọi được cho cậu về, sẽ bị mẹ mắng, xin cậu đấy!” “Xoạch!” Cách cửa giấy phòng tập bị kéo mạnh. Các đệ tử lúc trước giải tán, giờ lại kéo đến, đứng một hàng, ngay ngắn trước mặt Bách Thảo và Hiểu Huỳnh, trong tay họ, nào là giẻ lau, xô thùng, chổi, hót rác, có vẻ như định m dịch tổng vệ sinh, nét mặt phấn khơi họ đồng thanh nói: “Hãy giao cho chúng mình!” Phong Thạch bước lên một bước, thay mặt các động đội nói: “Hiểu Huỳnh, cậu đưa Bách Thảo về ăn cơm đi, hãy chăm sóc cậu ấy, để cậy ấy nghỉ ngơi, các công việc khác cứ giao cho bọn mình!” “Nhưng…” Nhưng vừa rồi chẳng phải bọn họ không yên tâm để cô thi đấu hay sao? Bách Thảo ngây người nhìn lướt mọi người, mặc dù bọ nói nhỏ với Diệc phong bên ngoài nhưng cô vẫn nghe được ít nhiều. “Ôi, tốt quá!” Hiểu Huỳnh vui vẻ, thờ phào, nói với họ: ” Mình còn tường các cậu phản đối Bách Thảo thay sư tỷ Tú Cầm xuất chiến!”. “Thực ra chứng minh cũng có chút không yên tâm, nhưng không phản đối Bách Thào, hơn nữa chúng mình quá căng thẳng.” Phong Thạch lúng túng đỏ mặt: “…Có điều, chúng mình tin tường sư huynh Nhược Bạch, cũng tin tường Bách Thảo sẽ dốc hết sức thi đấu! Bách Thảo, cậu hãy cố lên!”. Các đệ tử khác cũng tranh nhau động viên: “Cố lên, Bách Thảo! Cậu phải tin tưởng!” “Cố lên! Cậu nhất định sẽ thắng!” “Khi thi đấu không nên ngơ ngẩn như lúc tập luyện mấy hôm vừa rồi, phải chú ý phòng thủ!” “Đừng căng thẳng! Căng thẳng sẽ ảnh hưởng đến tinh thần thi đấu!” ” Hãy phát huy khí thế hôm đành bại Kim Mẫn Châu, chúng mình tin tưởng cậu, ngày mai nhất định cậu sẽ giành chiến thắng! cố lên, Bách Thảo!” Đêm đã muộn. Vầng trăng trong trẻo lơ lừng trên bầu trời. Bị các đệ tử “đuổi” khỏi phòng tập, bị Hiểu Huỳnh kéo đi, Bach Thảo chỉ có thể vừa đi vừa ngoái lại. Đèn phòng tập sáng trưng. Các đệ tử của Tùng Bách vừa thay cô lau sàn vừa bàn luận sôi nổi về trận đấu ngày mai. Nhìn bầu không khí sôi nối, ấm áp như vậy, cô cảm thấy dường như mình đang gánh trên vai tất cả hy vọng cùa họ, chuẩn bị chiến đấu vì danh dự của họ. Trong ngực đột nhiên dâng trào Cô vội vã quay đầu lại, miễn cưỡng đè nén một tình cảm xa lạ vừa nhen lên khiến hai mắt cay cay. Hiểu Huỳnh bên cạnh vẫn thao thao nói. “A Nhân và Bình Bình từ bệnh viện gọi điện về báo lả cậu đừng lo cho sư tỳ Tú cầm, hãy chuẩn bị thật lốt để thi đấu, bảo là sư tỷ Tú cầm ngoài đi lại và trở mình hơi khó khăn thì các mặt khác đều rắt tốt. Họ nói, sư tỳ Tú cầm bảo nhắn lại với cậu, dù cậu thua thì vẫn có Nhược Bạch và Diệc Phong đỡ cho, không nên quá căng thẳng, không nên tự gây áp lực lớn cho mình.”
|
Sư tỷ Tú Cầm… “Còn nữa, vừa rồi sư huynh Sơ Nguyên đã đến, để lại cho cậu một chai thuốc, nói lả ăn cơm xong âm ngóng lại uống, nó sẽ làm cho cổ họng cậu không đau nữa…” Hiểu Huỳnh lắc lắc đầu: “Cũng lạ, sao sư huynh Sơ Nguyên lại biết cậu đau họng? Cậu nói với huynh ấy hay sao?”. “Không!” Buổi chiều lúc ở phòng bệnh, do đông người, thậm chí cô còn không nói được với sư huynh Sơ Nguyên. Nhưng, lúc này khi Hiểu Huỳnh nhắc nhỡ, cô mới phát hiện cổ họng đau rát hơn cả lúc chiều. “Ai dà, đúng rồi, ngày mai cậu phải thi đấu, vậy thì không thể làm đội trưởng đội cổ động. ” Hiểu Huỳnh sực nhớ ra. Đúng.. Bách Thảo cũng ngây người. “Nhưng cậu khỏi lo chuyện đó, đôi cổ động sẽ do mình phụ trách.” Hiểu Huỳnh suy nghĩ rồi nói tiếp: “Cho dù có hét đến khàn cổ, cho dù sau này không nói được nữa, minh cũng sẽ kiên trì trận nào cũng hô to, nhất định cổ vũ cho võ quán chúng ta, vậy nên…”. Hiểu Huỳnh đứng dậy, hai mắt sáng rực lên nhìn cô, nói: “Bách Thảo, xin cậu hãy cố gắng!”
Đêm yên tĩnh. Từ xa, ánh đèn phòng tập như một vầng sao ấm áp. ” Đúng, mình phải cố gắng!” Cô biết điều mình phải làm vẻn vạ chỉ là cố gắng, cô phái đánh thắng, cô phải làm cho Tùng Bách chiến thắng như trước khi Tú cầm bị thương!
Ngày hôm sau, các trận đấu trong thi đấu thành phố diễn ra vô cùng quyết liệt. Do thi đấu vòng loại giữa các nhóm đã đi được nửa chặng đường, sự thắng bại của mỗi trận đều hết sức quan trọng, thậm chí phương thức và tỷ số mỗi trận thắng đều ảnh hường đến thứ tự cuối cùng trong nhóm, cho nên các võ quán đều hết sức, không một phút buông lòng. Võ quán Tùng Bách hôm nay phải giao chiến với võ quán Giang Bắc. Trong nhóm thứ sáu hiện nay, xét theo tỳ số lớn, thành tích của Tùng Bách và Nhật Thăng bằng nhau, đều bốn trận thắng, cùng xếp thứ hai trong nhóm. Nhưng xét theo tỷ số dù nhỏ, mỗi vòng Nhật Thăng đều thẳng cả ba trận, còn Tùng Bách chỉ có hai trận thắng, ờ cào cục diện kém hơn. Mà trong ngày thi đấu thử hai võ quán Giang Bắc đã thua võ quán Nhật Thăng nén trận thi đấu ngày hôm nay, đối với Giang Bắc lả vô cùng quan trọng, nếu lại thua Tùng Bách, hy vọng vượt lên trong nhỏm sẽ hết sức khó khăn. Tình hình võ quán Tùng Bách cũng tương tự, do thực lực võ quán Nhật Thăng rất mạnh, vì vậy thi đấu với các đội khác trong nhóm phải hết sức thận trọng, chỉ cầu hơi sơ xuất lả có nguy cơ bị loại. Người đầu tiên đại diện cho võ quán Tùng Bách thi đấu vẫn lả Diệc Phong. Cùng với lời trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu, cổ động viên của hai võ quán đua nhau hô vang khẩu hiệu cồ vũ, tiếng hô dồn dập như sóng biển! Sau mấy pha giao chiến, đệ tử của Giang Bắc thi đấu với Diệc Phong thực sự không tồi, tỷ số thay nhau lên. Khi Diệc Phong hăng hái tấn công, đệ tử của Giang Bắc cẩn trọng phòng thủ, trận đấu mỗi lúc càng thêm quyết liệt, gay cấn. “Tùng Bách cố lên! Tùng Bách cố lên!” “Giang Bắc tất thắng! Giang Bắc tất thắng!” Tiếng cồ vũ của hai võ quán chấn động cà nhà thi đấu, Bách Thảo ngồi ờ bên ria sàn đấu, ngây người thảng thốt, có một cảm giác xa cách kỳ lạ. Hôm qua, cô còn là ở thành viên đội cồ động, dùng tiếng hô to nhất của mình cồ vũ cho Diệc Phong, mặt dù hò hét đến mức cổ họng đau rát, nhưng lúc đỏ, chỉ tiếc là không thể đem hết sức mạnh của mình truyền cho Nhược Bạch và các đội tham chiến! Nhưng, hôm nay… Ngồi ở vị trí dành cho các tuyển thủ thi đấu. Khi trận đấu của Diệc Phong kết thúc… Là đến lượt cô. Diệc Phong kết thúc hiệp một khi dẫn trước một điềm, minh đầm đìa mồ hôi đi về phía Bách Thào, thờ hồn hển ngồi xuống cạnh cô và Nhược Bạch. Nhược Bạch đưa khăn mặt và chai nước cho anh, sau đó hạ giọng phân tích đặc điểm chiến thuật của tuyển thủ Giang Bắc, gợi ý hiệp sau đó có thế sử dụng sách lược thế nào. “ờ, được!” Hai phút giải lao ngắn ngủi lao ngắn ngủi đã qua, Diệc Phong gật đầu đồng ý, đứng dậy tiếp tục vào hiệp hai. Mùi mồ hôi vẫn tràn ngập bên cạnh, đột nhiên, cảm giác hoảng hốt dần tan đi, một cảm giác chân thực mãnh liệt khiến cô nắm chặt chai nước trong tay. Hiệp một đã kết thúc. Chi còn hai hiệp nữa… Cô sắp phải lên sàn đấu! Hai tay nắm chai nước, cứng đờ, mồ hôi từ lòng bàn tay tủa ra. Không nén nồi, cô nhìn sang Nhược Bạch bên cạnh, hy vọng anh tiếp cho chút sức mạnh, nhưng Nhược Bạch mím chặt môi, tập trung tinh thần theo dõi trận đấu, cơ hồ hoàn toàn không biết cô đã căng thẳng đến mức thờ không ra hơi. Hiệp hai Diệc Phong vượt đuổi đối thủ hai điểm. ” Tùng Bách vô địch! Thiên hạ vô địch!” Trong hoàn cảnh không có A Nhân và Bình Bình, dưới sự chỉ huy của Hiểu Huỳnh đội cổ vũ vẫn hét vang như sấm, hầu như không chịu thua kém cồ động viên của Giang Bắc người đông thế mạnh. “Hiệp Ba cậu thử điều chỉnh chiến thuật…” Nhược Bạch vừa nói vừa chăm chú nhìn Diệc Phong, Diệc Phong vừa tu nước ừng ực, vừa gật đầu nghe. Trước khi vào hiệp ba, Diệc Phong gọi Bách Thảo: ” Này, Bách Thảo khỏi động đi, sắp đến lượt cô rồi”. Khởi động? Đứng bật dậy như lò xo, tai Bách Thảo ù lên, sắp rồi, cô sắp phải ra sàn đấu đến nơi rồi! Hiệp thứ ba của Diệc Phong bắt đầu. Thấy Diệc Phong càng đánh càng thuận, khoảng cách tỳ số càng giãn rộng, Nhược Bạch cũng yên tâm, nghe bên cạnh có tiếng động. Anh ngoái đầu, thấy Bách Thảo đang ép chân, mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt hơi ngơ ngác, lưng lại cứng nhắc. Nhược Bạch càu mày. Không nói gì, quay đầu, tiếp tục theo dõi Diệc Phong thi đấu, quả nhiên, Diệc phong cuối cùng giành được thắng lợi đầu tiên trong trận gặp võ quán Giang Bắc với tỷ số dẫn trược năm điểm “A! Hoan hô sư huynh Diệc Phong!” Các đệ tử cùa Tùng Bách xông ra vây lấy Diệc Phong, ôm chặt anh, xúc động hoan hô vang dội! Tốt quá, như thế là đỡ lo rồi! Sư huynh Diệc Phong thắng rồi, vậy cho dù Bách Thảo có thua, vẫn có Nhược Bạch ờ trận sau, hy vọng vượt lên trước võ quán Giang Bắc hôm nay vẫn lớn! “Võ quán Tùng Bách…” Xác nhận lại danh sách tuyển thủ bổ sung do võ quán Tùng Bách đăng ký trên bảng, trọng tài bắt đầu điểm danh. ” Thích Bách Thảo đã đến chưa?” “Có!” Bách Thảo trả lời như một cái máy, lập tức bật dậy, đứng thẳng trang nghiêm, những tiếng ù ù vẫn không dứt trong tai. “Võ quán Giang Bắc, Trần Nhị Anh!” “Có!” Một ảm thành vang hơn trả lời, đó lả nữa tuyển thủ có thân hình chắc nịch, da hồng hào, đai lưng màu đỏ. “Hai Tuyển Thủ chuẩn bị, mười phút nữa trận đấu bắt đầu.” “Rõ!” “Rõ!” Hai cô gái đồng thanh đáp, cùng nhìn nhau, Bách Thảo nhìn thấy vẻ kẻ cà đàn chị, coi cô lả chú bê con trong mắt Trần Nhị Anh. Khi trở về vị trí dành cho các tuyển thủ, Bách Thảo nghe tiếng cười và lời bàn tán khe khẽ của các đệ tử Giang Bắc sau lưng: “vẫn thắt đai trắng. Chị Nhị Anh, chắc chắn chỉ cần hai, ba cú là chị hạ gục cô ta!”. “Bách Thảo, sắp đến lượt cậu rồi!” Hiểu Huỳnh và các cô gái trong đội cồ vũ chạy lại, tranh nhau đưa khăn mặt, nước uống cho cô. Hiểu Huỳnh căng thẳng vừa xoa bóp vai cho Bách Thào vừa hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ? Không căng thẳng chứ? Không nên căng thẳng, sư huynh Diệc Phong đã thắng một trận nên cậu cứ thoải mái đi, nhất định không được căng thẳng!” “…ừ, mình sẽ không căng thẳng.” Cơ vai bị Hiểu Huỳnh ấn đau điếng, Bách Thảo hít thở sâu. Đúng vậy, cô không được căng thẳng , căng thẳng chẳng giúp gì cho thi đấu, còn ảnh hường đến tinh thần. Trong trận đấu lựa chọn đại diện tham gia thi đấu, căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ, phản ứng vì thế trở nên chậm chạp, lần này tuyệt đối không thể để lại vết xe đồ nữa. “Hiểu Huỳnh, cô chỉ biết nói Bách Thào, bản thản cô còn căng thẳng hơn cả Bách Thảo kia kìa.” Thi đấu xong, Diệc phong thoải mái ngáp mấy cái rõ to, cười nói: “Nếu còn tiếp tục bóp nữa, vai Bách Thảo sẽ bị em làm sưng tấy lên cho xem”. “Ôi!” Hiểu Huỳnh sợ hãi buông tay. Đúng lúc đó, các đệ tử của Tùng Bách ngồi phía trước đột nhiên ào lên ngạc nhiên, thấy Tú Đạt đẩy Tú cầm ngồi trên xe lăn đi đến! cổTú cầm đang phải đeo đai cố định, cánh tay phải bó thạch cao to ụ, ngồi trên xe lăn, người và đầu cứng đờ không thể cử động. “Cố lên!” Được Tú Đạt đến trước mặt Bách Thảo, Tú cầm nhìn cô hồi lâu, chỉ nói hai chữ, sau đó để cho Tú Đạt đẩy đến chỗ ngồi chỗ của đồng đội.
|