Thiếu Nữ Toàn Phong
|
|
Chuẩn bị xong tư thế phòng thủ, hai mắt Bách Thảo chăm chăm nhìn vào hai vai, cánh tay, eo và đùi của Hiểu Huỳnh. Không được, hình như điểm nhìn không được phân tán như vậy, chỉ có thể hướng vào một bộ phận, các phần khác chỉ cần nằm trong phạm vi tầm nhìn. Vậy thì nên vào đâu? Chờ hồi lâu vẫn không thấy Hiếu Huỳnh tấn công tiếp, cô băn khoăn nhìn Hiểu Huỳnh, thấy Hiểu Huỳnh nhìn mình đầy kinh ngạc rồi hoảng sợ hỏi: “Bách Thảo, cậu thực sự không sao chứ?” “Không sao cả, cậu tấn công đi.” Cô nói giọng kiên quyết, rồi lại đợi một lúc, thấy Hiểu Huỳnh vẫn do dự đứng yên, không kìm được lại giục:” Hiểu Huỳnh, mình chuản bị xong rồi”. “… Ồ, được!” Nghe thấy Bách Thảo nói giọng vẫn hoàn toàn bình thường, Hiểu Huỳnh lại do dự một chút, nhưng thấy Nhược Bạch đang nhìn về phía mình, lại sợ bị trách phạt, đành cắn răng hét lên một tiếng. “Hây!” Tấn công như chớp về phía Bách Thảo. “Phập!” “Phập!” “Phập!” “Phập!” Hiểu Huỳnh thế như mãnh hổ. Bách Thảo không có sức đánh trả. Mỗi đòn tấn công của Hiểu Huỳnh đều đánh trúng người cô! Các đệ tử trong sân đều ngây người nhìn. Mọi người không ai bảo ai vừa xem, vừa ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt lo âu. Là do sư huynh Nhược Bạch không cho tham gia thi đấu, lại bị thua Đình Nghi thê thảm, bị sốc nặng, tự hành hạ bản thân, hay là do xem võ công bí truyền nhiều quá, đến nỗi tẩu hỏa nhập ma trở nên ngớ ngẩn mất rồi. Điên rồi sao? Nếu không, sao bỗng nhiên không còn sức trả đòn như vậy? Các đòn tấn công của Hiểu Huỳnh cũng không thể chỉ trong một đêm đã trở nên lợi hại, vẫn thực lực như trước. Nhưng Bách Thảo chỉ nhìn Hiểu Huỳnh ra đòn, nhìn đăm đăm vào Hiểu Huỳnh, chẳng hiểu đang nghĩ gì, dường như không thể tập trung tinh thần, cũng không thể phản công. Thật lạ lùng!
“Hây!” Hiểu Huỳnh tung một cú đá ngang, chưa đá hết đột nhiên dừng lại khiến cơ thể mất thăng bằng suýt ngã. “Xin cậu đấy, Bách Thảo. Cậu tập trung một chút được không?” Mặt nhăn nhó như suýt khóc, Hiểu Huỳnh năn nỉ:” Tuy trước kia bị cậu đá cho thê thảm, trong lòng chẳng cam tâm chút nào, tuy là liên tục tấn công rất sướng, nhưng cậu không đánh trả, cứ để mình đá như vậy, mình sẽ cảm thaays có tội! Bách Thảo nghe vậy ngẩn người, nói: “Mình đâu có…” “Tập trung tập luyện, không được nói chuyện!” Nhược Bạch không biết từ lúc nào đã bước đến, ra lệnh:” Hiểu Huỳnh, tiếp tục tấn công, sử dụng tất cả các cú đá ấy!”. “Rõ!” Hiểu Huỳnh hoảng sợ liếc nhìn Nhược Bạch, chẳng lẽ hôm đó bị Bách Thảo chất vấn trước mặt mọi người, giận quá nên mới nhân cơ hội này trả đũa? Rõ ràng thấy Bách Thảo không ổn, lại bắt mình tiếp tục tấn công Bách Thảo. “Tấn công!” , Nhược Bạch cau mày ra lệnh cho Hiểu Huỳnh. “Rõ!” Hiểu Huỳnh lập tức không dám nghĩ vẩn vơ, dốc hết sức huy động loạt tấn công như vũ bão về phía Bách Thảo, miệng hét to: “Hây!”
Đá trước! Chăm chăm nhìn vào chân của Hiểu Huỳnh, trong tích tắc Hiểu Huỳnh vừa giơ chân phải lên, Bách Thảo lập tức phán đoán, muốn tìm khe hở phản kích cú đá thẳng thì: “ Phập! Phập!”, Hiểu Huỳnh không đá thẳng mà đá song phi, hai chân liên tiếp đá trúng eo và ngực cô! Đau điếng! Bách Thảo lùi lại một bước, nắm chặt tay, mím chặt môi, nén đau, không để lộ ra mặt. Hiểu Huỳnh vốn đã e ngại, nếu thấy mình đau đớn lại càng không dám tấn công. Đúng, phải là cú song phi, tuy lúc đá song phi, tư thế chuẩn bị ra chân của Hiểu Huỳnh có vẻ giống đá thẳng, nhưng nâng chân thấp hơn một chút. “Đừng nhìn chân, nên nhìn hai vai”, Nhược Bạch nói khẽ, “Nhìn chân sẽ khiến sức chú y của em quá tập trung vào phần dưới, phản ứng sẽ chậm”. Nhưng trong giây phút tấn công ngắn ngủi đó, các cú ra chân khác nhau thì sự thay đổi của phần vai là rất nhỏ, rất khó phân biệt. Bách Thảo ngẩn người suy nghĩ. Đến khi ngẩng đầu, đinh hỏi thì Nhược Bạch đã đi mất, như chưa từng nói với cô lời nào. Nhìn chân, nhìn vai cái gì? Hiểu Huỳnh không hiểu. Nhưng từ khi sư huynh Nhược Bạch nói câu đó, mắt của Bách Thảo thực sự tập trung vào phần vai Hiểu Huỳnh khiến cô cảm thấy không tự cảm giác như đôi vai mình đang bị Bách Thảo nhìn nóng ran. Buổi tập sáng sắp kết thúc. Tuy nhiên, chỉ mấy phút trước khi buổi tập sáng kết thúc, Hiểu Huỳnh vừa ra cú song phi trong nháy mắt, cú ra chân trọn vẹn, chưa kịp thu về thì “ phập” một tiếng, bị Bách Thảo đá trúng eo. Cái cảm giác đó… Giống như thể Bách Thảo đã tìm được chênh lệch thời gian. Giống như Bách Thảo đã đoán trước cô sẽ đá song phi, cho nên mới ung dung phản kích! Hiểu Huỳnh hơi loạng choạng. Cảm giác bị Bách Thảo đá trúng này không giống như kiểu tấn công thục mạng của Bách Thảo trước đây, nhưng lại không thể nói rốt cuộc khác nhau ở chỗ nào. Buổi tập sáng kết thúc, Hiểu Huỳnh cảm thấy ó gì đó không bình thường. Trong lúc giải lao giữa giờ học, cô bò gục đầu xuống bàn, vắt óc suy nghĩ, lát sau quay sang Bách Thảo đang chăm chú xem bài của giờ Toán sắp tới, băn khoăn hỏi: “Cậu nói đi, rốt cuộc là thế nào?” “Gì?” Khi xem bài trước, Bách Thảo đều gạch dưới những chỗ không hiểu, để lúc lên lớp chú ý nghe. Hiểu Huỳnh nghĩ nát óc, vẫn không tìm ra câu trả lời, bèn hỏi: “Vì sao trong buổi tập sáng nay, cậu lại ngơ ngẩn. Vì sao cậu luôn để mình tấn công, còn cậu không hề phản công, lại còn nhìn mình đăm đăm. Đầu tiên nhìn toàn thân, rồi nhìn chân, sau đó sư huynh Nhược Bạch nói gì đó, thế là cậu chuyển sang nhìn vào vai của mình. Có phải là mình có chỗ nào trông rất buồn cười không?” “Không phải!” Dừng bút, Bách Thảo lôi trong ba lô cuốn “ Toàn phong thối pháp”, nói: “ Cuốn sách này viết…” Lại là cuốn sách này! Hiểu Huỳnh bực muốn nổ mắt đã nói bao lần đây chẳng phải là võ công bí truyền nào hết, sao Bách Thảo vẫn không chịu nghe. “… Đại khái là nói về các tư thế trước khi ra đòn”. Trang thứ sáu của “Toàn phong thối pháp”, bên cạnh hình vẽ miêu tả các tư thế ra chân, có ghi mấy hàng chữ viết tháu, phải xem rất kỹ mới đoán được là chì. Hiểu Huỳnh bước đến nhìn vào chỗ Bách Thảo chỉ, hình như ý nghĩa của nó đại khái cũng như ý Bách Thảo vừa nói. “ Mình thấy sách nói rất có lý.” Bách Thảo đắn đo tìm cách diễn đạt: “ Cậu còn nhớ hôm mình thua sư tỷ Đình Nghi không? Mình đã thua rất thảm đúng không?”. “Hi hi…”, Hiểu Huỳnh bối rối cười hi hi, an ủi Bách Thảo, “ là do sư tỷ Đình Nghi thực lực quá mạnh, nhưng cậu cũng giỏi lắm rồi, nếu là tớ, có lẽ chưa hết hai cú đá đã ngất xỉu rồi”. Bách Thảo lắc đầu, nói: “ Đấu với chị ấy, có cảm giác, thế trận đều bị chị ấy kiểm soát, dường như mỗi lần mình chuẩn bị ra đòn đều bị chị ấy đoán biết, đều nằm trong tầm kiểm soát của chị ấy”. “ Hình như là vậy.” Hiểu Huỳnh nhớ lại trận đấu hôm đó. “ Mỗi lần cậu vừa giơ chân, hình như chị ấy đã nắm ngay ý đồ, nhẹ nhàng né tránh và lập tức phản đòn. Đúng rồi, không sai, cứ như thể chị ấy có thể đoán trước cậu sẽ làm như vậy!” “ Tại sao chị ấy lại có thể đoán trước được?” “ Ừ, tại sao thế?” Hiểu Huỳnh bò ra bàn, gối đầu lên cánh tay, suy nghĩ. “Là do chị ấy quan sát được tư thế trước khi ra đòn của mình.” “ Hả?” “ Cậu xem, giả sử cậu chuẩn bị đã thẳng, như vậy cử động của hai vai và chân cũng khác so với đá hậu”. Bách Thảo vừa nói vừa sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình. “ Muốn thực hiện bất cứ động tác nào, đều phải dùng lực từ hai vai, eo, đùi đến cơ toàn thân, mà các động tác khác nhau, sự thay đổi của các bộ phận cơ thể trong khoảnh khắc đó cũng khác nhau…” “A!” Hiếu Huỳnh nhảy lên, chạy đến cuối lớp, biểu diễn động tác đá thẳng và đá hậu, rồi làm lại lần nữa, phấn khởi reo lên: “Đúng rồi! Đúng là như vậy! Sự thay đổi của các bộ phận cơ thể trước khi thực hiện hai động tác này rất khác nhau, chính là tư thế chuẩn bị gì gì đó trước khi ra đòn mà cậu nói, đúng là có sự khác biệt!” Tiếng reo quá to. Các bạn trong lớp đều ngoái đầu lại nhìn.
Hiểu Huỳnh ngượng nghịu, mỉm cười với các bạn, lập tức quay trở về bàn học, nói nhỏ, vẻ rất hào hứng. “ Cậu không nói mình cũng chẳng chú ý! Thực ra, nghĩ lại cũng đúng, thực hiện các động tác không giống nhau, tư thế chuẩn bị đương nhiên phải khác. Nếu không sao có thể ra đòn khác nhau được”. “ Đúng!” Bách Thảo gật đầu: “ Cho nên, nếu có thể qua sát tư thế, chính là tư thế chuẩn bị ra đòn, phán đoán được họ chuẩn bị ra đòn gì sẽ nắm được ý đồ của đối thủ, sau đó…” “ Sau đó có thể hại gục đối thủ! Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng! Ha ha ha!” Hiểu Huỳnh nói liến thoắng, càng nghĩ càng thấy hưng phấn, càng nghĩ càng đắc ý, đột nhiên cảm thấy mình sắp vô địch thiên hạ đến nơi, không nhịn được, bật cười thành tiếng! Cả lớp lại nhao nhao ngoái nhìn. Hiểu Huỳnh lập tức ngậm miệng. Đợi các bạn quay đi, trở lại công việc của mình, Hiểu Huỳnh lại không nhịn được nói:” Cho nên lúc tập sáng nay, cậu mới ngây người, không chủ động tấn công mình như trước, chính là để nghiên cứu tư thế trước khi mình xuất chiêu, đúng không?”
|
“ Đúng!” “ Thôi đi, sao cậu không nói sớm. Mình sẽ hành động chậm chút, nói trước cho cậu mình định xuát chiêu gì, có phải là cậu đỡ mất sức không?” Bách Thảo ngẩn người. “ Nhưng mà, nếu cậu cố ý cử động chậm, mà lại biết rõ là mình đang quan sát, liệu có gì khác so với lúc đấu bình thường hoặc khi thi đấu không?” “ Ấy, cái này không phải…” Hiểu Huỳnh lắc lắc đầu, cảm thấy bồn chồn, đột nhiên rất muốn tự mình kiểm nghiệm phương pháp tập luyện của Bách Thảo xem có hiệu quả không. “ Hôm nay tan học, chúng mình trở về võ quán thử nghiệm ngay nhé!” “ Được!”
Hiểu Huỳnh hào hứng định nói tiếp thì tiếng chuông vang lên, thấy thầy giáo dạy Toán, mái tóc bạc phơ, ôm giáo án bước vào nên đành im bặt. Suốt giờ Toán, Hiểu Huỳnh vẫn xúc động, tâm trí để ở đâu. Thực ra, cô cảm thấy phương pháp Bách Thảo nói nhất định có hiệu quả. Ngay trước khi buổi tập sáng kết thúc, Bách Thảo đá trúng cô một cái đã chứng tỏ điều đó. Ấy, chẳng nhẽ cuốn sách đó đúng thực là võ công bí truyềnõ công bí truyền trong truyền thuyết! Luyện tập theo có thể biến thành đệ nhất thiên hạ! Ha ha ha ha . Kỳ lạ, mình xúc động như vậy, sao Bách Thảo vẫn có thể tập trung tinh thần nghe thầy giảng bài? Thấy bách Thảo chăm chú lắng nghe, cắm cúi ghi chép, Hiểu Huỳnh cảm thấy quá đỗi lạ lùng. * * * Nắm được ý đồ của đối thủ! Trước khi đối thủ chưa thực sự xuất hiện, chỉ là tích tắc ngắn ngủi khi chuẩn bị tư thế, đã nhìn rõ ý đồ của đối phương, bất ngờ giáng một đòn chí mạng, nếu có thể luyện đến trình độ như vậy thì có thể nói là trăm trận thắng, thiên hạ vô địch! Hiểu Huỳnh xúc độnghưng phấn đến mức vừa tan học liền kéo Bách Thảo chạy thật nhanh về võ quán, thay võ phục, chạy ngay đến phòng tập, sau đó ra lệnh cho Bách Thảo tấn công! Cô muốn quan sát sự thay đổi tư thế trước khi thực hiện mỗi động tác như thế nào để từ đó phá giải mỗi đòn tấn công của Bách Thảo. Nhưng mà… Nhưng mà… Sao lại không dễ như trong tưởng tượng? Đến lần thứ ba mươi bảy bị Bách Thảo đá trúng, Hiểu Huỳnh khóc không ra nước mắt, ngồi sụp xuống đệm, gào lên: “Không tập nữa! Cậu lừa bịp, không thể nào phát hiện, nắm bắt được!” Thời gian trước khi tung chân còn nhanh hơn cả chớp mắt, chưa kịp nhận ra dấu hiệu thay đổi nào, chân Bách Thảo đã đá trúng người. Cái gọi là tư thế gì gì đó nhanh như chớp, chưa đến một giây, không, chỉ trong một phần mười mấy giây, làm sao có thể nhìn ra được! Làm sao có đôi mắt thần thông như của Tôn Ngộ Không!
“ Đau chết được! Không tập nữa, không tập nữa!” Hiểu Huỳnh ngao ngán ngồi trên đệm, không buồn đứng dậy. Tại sao giữa ước mơ với hiện thực lại có khoảng cách lớn đến thế, thật quá đau lòng! Bách Thảo đưa khăn cho bạn. Đúng là rất khó. Tối qua cô đã nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng thấy câu nói đó rất co lý, nhưng đến buổi tập sáng nay mới phát hiện muốn nắm thế của đối phương không phải chuyện dễ. Cho nên sáng nay bị Hiểu Huỳnh liên tục đá trúng, nhưng lại không thể đoán ra ý đồ tấn công của Hiểu Huỳnh, chỉ có đúng một lần không biết có phải ngẫu nhiên mới phản kích được. “ Thôi đi, cậu cũng đừng luyện nữa. Khó lắm! Hơn nữa để luyện phương pháp này, cậu phải chịu không biết nao nhiêu cú đá, cơ thể cũng chịu không nổi.” Hiểu Huỳnh ôm eo, rên rỉ: “ Hừ, mình bây giờ đang đau muốn chết…”. Ấy, mới luyện một lúc đã chịu không nổi. Trong buổi tập sáng nay, cô đá bao nhiêu vào người Bách Thảo, chắc Bách Thảo đau lắm. Bách Thảo này, lạ thật! Không kêu một tiếng, hình như tỏ vẻ anh hùng lắm, không đáng yêu nữa rồi! “ Nhưng mà về lý thì rất có lý…”, Bách Thảo nghĩ lại. “ Có quá nhiều chuyện trên lý thuyết thì đúng, nhưng trong thực tiễn lại không thể làm được!” Hiểu Huỳnh chán nản nói: “ Không thể được, chỉ trong nháy mắt mà định nắm được ý đồ ra đòn của đối thủ quả là chuyện trên trời dưới biển!” . Đáng ghét, đáng ghét, làm mình mất công xúc động! “… Mình vẫn muốn thử”. Hiểu Huỳnh ngẩn người nói:” Cậu…cậu…”. “ Dù ao mình cũng không tham gia cuộc thi đấu sắp tới, vừa may có khoảng thời gian thử một chút. “ Bách Thảo mỉm cười: “ Không luyện được cũng chẳng sao, đằng nào cũng chẳng mất gì”. Cho dù thất bại, cũng được rút kinh nghiệm. Bây giờ mình đang thiếu kinh nghiệm và kỹ năng thi đấu, cho nên, chỉ cần lý thuyết nói có thể, mình nhất định phải thử. “ Sao lại không mất gì? Chẳng nhẽ mình đá cậu không đau sao?” “… Cũng không đau lắm. Hì hì!” Hiểu Huỳnh lừ mắt đứng dậy, giọng bức xúc: “ Cậu nói, mình đá không đau, vậy là giễu mình sức yếu phải không? Đấy là mình không nỡ đá mạnh, cố ý nương tay với cậu! Đến đây, cho xậu xem đôi chân của mình! Nào!”. Hiểu Huỳnh tập cùng Bách Thảo đúng hơn một tiếng đến lúc không chịu nổi mới quay về nghỉ. Bách Thảo lại một mình luyện các cách đánh cơ bản, đến giờ dọn vệ sinh mới thu xếp, lau chùi các tấm đệm trong phòng tập, rồi cầm chổi ra ngoài quét sân. Ôi. Đau quá! Quét dọc theo con đường nhỏ cạnh sân, lúc tập không nhận thấy cơ thể đang dần dần đau ê ẩm, liên tục dùng cánh tay đỡ các cHiểu Huỳnh, cánh tay bây giờ đau đến mức không cầm được chổi lên nữa. “ Tay em sao vây?” Một bóng người mảnh khảnh in lên mặt đường, nghe thấy giọng nói quen thuộc, Bách Thảo giật mình, giấu cánh tay về sau. “ Để anh xem.” Sơ Nguyên chìa tay về phía cô, những ngón tay thon dài, sạch sẽ, được ánh hoàng hôn bao bọc, tỏa ra hơi ấm. Tại sao liên tiếp gặp anh vậy? Bất giác thầm nghĩ, Bách Thảo đưa cánh tay ra. Sơ Nguyên vén tay áo võ phục của cô, thấy cánh tay đầy vết thâm tím, đang tấy đỏ, anh cau mày. Nước suối êm đềm chảy. Gió chiều hiu hiu từ cửa sổ lùa vào. Trong căn nhà gỗ nhỏ, Sơ Nguyên cẩn thận bôi dầu, xoa bóp những vết bầm tím trên cánh tay Bách Thảo, mùi dầu lan tỏa trong không gian, nồng nàn ấm áp. Cô cúi đầu, khuôn mặt ửng hồng bời ánh hoàng hôn, có lúc thoáng ngước mắt, thấy anh vẫn chăm chú xoa bóp cánh tay cho cô. Hai hàng lông mày hơi nhíu lại. “ Sao lại bị thương nặng thế này?” Luyện tập bình thường không đến mức bị thương như vậy, trừ phi hoàn toàn không phản kháng hay phòng bị. Xoa bóp cánh tay đầy vết bầm cho Bách Thảo, thấy cô mím chặt môi, cố chịu đau, Sơ Nguyên nhẹ tay hơn. “ Em…”, Bách Thảo ngập ngừng “ Sao vậy?” “… Em đang thử một phương pháp”. Cuối cùng không kìm được, cô kể những điều đọc được trong cuốn” Toàn phong thối pháp” và những suy nghĩ thực của mình, nếu có thể đoán trước ý đồ tấn công của đối phương, có lẽ sẽ có được ưu thế nhất định trong thi đấu. Sơ Nguyên ngừng tay, sau đó lại quệt dầu lên lòng bàn tay, tiếp tục xoa bóp cánh tay cho cô, anh nói: “ Ừ, suy nghĩ đó rất tốt.” “ Thật không?” Bách Thảo phấn khởi mở to mắt. “ Nhưng mà, cũng có thể dù em luyện tập thế nào cũng không thể nắm bắt được cảm giác trước khi đối thủ ra chiêu, dẫu sao giây phút đó cũng cực kỳ ngắn ngủi, thoáng qua.” Thấy cô xúc động như con nai nhỏ, đôi mắt sáng lên, anh không giấu nổi nụ cười : “ Hơn nữa tập luyện theo phương pháp này rất cực khổ, em có chịu được không?”. “Được ạ!”,cô nói khôngcanf suy nghĩ. Anh nhìn đăm đăm vào cô mấy giây, nụ cười từ khóe môi dâng lên, thấm vào mắt anh. Đúng, anh biết cô không sợ khổ, chir cần cho cô một mục tiêu, là cô sẽ giống như cây cỏ dại, cho dù bị đè dưới tảng đá lớn, cũng vẫn kiên cường vươn lên. “Em phải hứa với anh một điều.” “Vâng!” Bất luận sư huynh Sơ Nguyên muốn cô làm gì, cô đều làm theo, thậm chí Bách Thảo còn hy vọng đó là chuyện không dễ dàng làm được, như vậy cô mới cảm thấy có thể báo đáp một chút sự chăm sóc của sư huynh Sơ Nguyên dành cho mình. Anh cúi đầu vừa xoa thuốc cho cô vừa nói: “Mỗi ngày sau khi tập xong đều phải đến đây. Vết thương phải chữa trị ngay, nếu không càng ngày càng nặng, tổn hại đến bên trong.” “Sao?”, cô ngẩn người. “Chỉ có vậy thôi, có thể hứa với anh không?” Ngón tay anh nhẹ nhàng xoa bóp, những vết thương trên cánh tay cô được xoa dầu nóng ran, vết bầm tan dần. Cô muốn lắc đầu nói không cần, cô có thể tự xoa dầu hằng ngày, nhưng ngước nhìn khuôn mặt dịu dàng, đăm chiêu của anh trong ánh hoàng hôn, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại gật đầu. *** Thời gian trôi rất nhanh, chỉ còn hơn một tuần nữa là đến cuộc thi giữa các võ quán, không khí chuẩn bị thi đấu của võ quán Tùng Bách càng ngày càng khẩn trương, sôi động. Nhược Bạch gấp rút luyện tập, mỗi ngày đều thức khuya, dậy sớm, ngoài lúc đến trường, ăn, ngủ thời gian còn lại đều ở phòng tập. Diệc Phong cũng thau đổi, không còn lười biếng như trước, hằng ngày đi ngủ, thức dậy đúng giờ cùng luyện tập với Nhược Bạch, hai người tăng thời gian luyện tập thi đấu, thường tập đến khi người đẫm mồ hôi mới ngồi nghỉ.
|
Tú Cầm cũng chăm chỉ dốc sức khổ luyện. Bởi vì ngoài buổi tập sáng và tập tối cùng luyện với Diệc Phong, thời gian khác Diệc Phong chủ yếu tập cùng Nhược Bạch, cho nên Nhược Bạch cứ thêm mấy đệ tử nam luyện cùng Tú Cầm. Đương nhiên Tú Đạt trở thành người được tập luyện nhiều nhất với chị gái. Còn các đệ tử không phải tham gia thi đấu, dù phải tập luyện cùng sư tỷ Tú Cầm hay không đều cố gắng tạo không khí và môi trường tốt nhất cho nhóm thi đấu luyện tập, hy vọng trong cuộc thi đấu năm nay sẽ mang lại vinh quang, danh tiếng cho võ quán. Hiểu Huỳnh thành lập đội cổ động, gồm toàn các cô gái, hằng ngày ngoài giờ tập thông thường, họ bắt đầu làm công tác chuẩn bị và tập hô khẩu hiệu. Đình viện là nơi hoạt động của đội cổ động, các cô gái phấn khởi triển khai đội hình diễn tập, tay cầm những quả cầu bông sặc sỡ, tập vẫy theo lệnh chỉ huy của Hiểu Huỳnh. Nói theo lời Hiểu Huỳnh, bất luận võ quán Tùng Bách năm nay được xếp hạng mấy, đội cổ động nhất định phải có được khí thế tốt nhất. Bách Thảo cũng bị Hiểu Huỳnh lôi kéo vào đội cổ động. Hai ngày đầu cô còn rụt rè, trước kia các hoạt động của võ quán đều không cho cô tham gia, lâu dần, cô không biết làm cách nào để hòa nhập với mọi người. Tay vụng về giơ quả cầu bông, tưởng mọi người sẽ chế giễu mình, nhưng không phải một mình cô vụng về, các cô gái khác cũng thường không theo kịp khẩu hiệu của Hiểu Huỳnh, mỗi lần như vậy mọi người lại nhìn nhau cười phá lên. Tiếng cười trong trẻo của các cô gái khiến sân võ quán với thảm cỏ xanh mướt bên cạnh bỗng chốc trở thành hoa viên vui vẻ. Các động tác của đội cổ động cũng dần dần nhịp nhàng, thống nhất, những quả cầu hoa đủ màu sắc rực rỡ trong ánh nắng, các cô gái phấn khởi hô to: “ Cố lên, cố lên, Tùng Bách cố lên”, “ Võ quán Tùng Bách, vững bước tiến lên!”. Các đệ tử nam cũng tíu tít vây quanh, giúp họ dán băng rôn, khẩu hiệu, đưa ra lời nhận xét. Đứng giữa đội cổ động, xung quanh là những gương mặt rạng rỡ của các bạn gái, Bách Thảo cũng hô vang khẩu hiệu, đưa quả cầu hoa tung bay trong gió, bỗng chốc, nụ cuýoif trên mặt cô cũng trở nên rạng rỡ như ánh mặt trời. Nụ cười này là do Hiểu Huỳnh yêu cầu. Là thành viên của đội cổ động, đi cổ vũ cho các sư huynh, sư tỷ, nụ cười nhất thiết phải tươi tắn, rạng ngời, ít nhất là phải lộ ra đủ tám cái răng trắng bóng, tốt nhất là mười cái! Hiểu Huỳnh bắt các bạn nữ phải tập cười trước gương. Nụ cười của Bách Thảo càng là đối tượng chú ý của Hiểu Huỳnh. Từ lúc đầu không quen, đến khi nụ cười tự nhiên lộ ra, Bách Thảo không còn nhớ phải mất bao lâu. Chỉ nhớ có một lần, khi kết thúc tập luyện cùng đội cổ vũ, về phòng, tình cờ thấy nụ cười của mình trong gương, đôi mắt sáng rực, khuôn mặt ửng hồng. Bách Thảo bỗng đứng ngây người. Từ trước đến giờ, vẫn tưởng rằng mình không được mọi nguwoif chấp nhận, yêu mến, đành nỗ lực tập Taekwondo để được thấy nụ cười hà của sư phụ. Lẽ nào, hay là, thực ra mình cũng có thể được mọi người chấp nhận, cũng có thể không bị ghét bỏ, cũng có thể kết bạn, cũng có thể được người khác nhìn bằng con mắt thân thiện, ấm áp? Cũng như hai ngày tập luyện vừa qua. Cô vẫn tiếp tục thử quan sát các tư thế trước khi ra đòn, mỗi ngày trong hai buổi tập sáng và tối đều chăm chú quan sát các thế ra đòn của Hiểu Huỳnh, quan sát thay đổi của ánh mắt, cánh tay, eo và chân của Hiểu Huỳnh, do tập trung quan sát nên phản đòn hơi chậm, đều bị Hiểu Huỳnh đá trúng. Do tập luyện tập trong đội cổ động, các cô gái trong đội bỗng trở nên thân thiện với Bách Thảo, không còn cảm thấy Bách Thảo quá trầm lặng, đều chủ động bắt chuyện, quan tâm đến cô. “ Vì sao mấy ngày nay, lúc tập luyện cậu cứ ngơ ngẩn như vậy, không tránh các đòn tấn công của Hiểu Huỳnh?” A Nhân cùng tuổi với Bách Thảo nhưng học trường dành cho con nhà giàu, có nước da nâu, mái tóc dài hơi xoăn lượn sóng, rất đẹp. “ Có phải là cậu vẫn buồn vì không được tham gia thi đấu?” Bình Bình lo lắng nhìn Bách Thảo, đến bên lau mồ hôi cho cô. “ Sức khỏe là quan trọng nhất, nếu ngày nào cũng bị đá trúng sẽ rất đau, lại nguy hiểm nữa.” Bách Thảo giải thích với các bạn. Nhưng các cô gái nghe xong ngẩn người nhìn nhau, rồi ai nấy nhìn cô với ánh mắt thương cảm, lo lắng, giống như cô bị sốc quá nặng nên mới tẩu hỏa nhập ma như vậy. Sau đó mọi người tránh nói chuyện đó, chỉ nhắc đến những chuyện vui lúc tập trong đội cổ động. Sau đó lại giúp cô lau dọn phòng tập. “ Các bạn về nghỉ đi, mình tự làm được.” Mỗi lần Bách Thảo ngăn cản, là mỗi lần các cô gái đều cố giúp, họ viện đủ lý do, lúc thì: “ Làm nhanh lên còn đi tập với đội cổ động, cậu là chủ lực của đội, thiếu cậu là không được!”. Lúc thì:” Hôm nay ăn nhiều quá, muốn làm chút việc để giảm béo!” Lúc thì: “ À, mình có tin giật gân muốn nói với cậu, vừa làm vừa nói càng thêm không khí!”.
Căn nhà gỗ nhỏ trước giờ cơm tối. “ Có chuyện gì vui à?” Vết bầm trên cánh tay đã ít hơn mấy ngày trước. Sơ Nguyên dùng dầu xoa bóp cánh tay cho cô, dù Bách Thảo không ngẩng đầu, anh cũng nhận toàn thân cô đang toát lên niềm vui khôn xiết. “ Vâng!” Bách Thảo cố gắng kìm nén, nụ cười lấp lánh trong mắt, không sao giấu nổi. Vừa rồi Hiểu Huỳnh, A Nhân và Bình BÌnh cùng giúp cô dọn dẹp, lau chùi những tấm đệm trong phòng tập, không đến hai mươi phút mọi việc đã xong, thực ra dù lau dọn phòng tập hay quét sân, giặt quần áo, cô đều đã quen, chẳng thấy mệt. Nhưng… Có các bạn giúp, lòng cảm thấy ấm áp như được ánh mặt trời chiếu rọi. Ánh mặt trời rạng rỡ, thân thiện bao bọc quanh mình. Cảm giác đó… Tuyệt diệu làm sao! “ Hình như các bạn ấy muốn làm bạn với em!” Vội vã kể mọi chuyện cho anh nghe, giọng hồ hởi, cao hơn thường ngày, như một cô bé mong được tâm sự với người mình tin tưởng nhất. “ các bạn ấy sẽ thích em.” Sự vui vẻ của cô như truyền sang anh, Sơ Nguyên cũng mỉm cười, thấy cô vui mắt long lanh, anh nói: “ Chỉ cần tiếp xúc với em, hiểu em, các ban sẽ thích em ngay”. Mặt cô ửng đỏ. Có thể thấy sự tán thưởng trong lời nói của anh, say sưa trong niềm vui, bỗng nhiên lại thấy bất an, vội cúi đầu. Thực ra, không phải muốn tất cả mọi người đều yêu mến mình, chỉ mong mọi người không ghét bỏ, xa lánh như trước. “ Có phải là do em tham gia đội cổ động không?” Nếu tham gia vào các hoạt động tập thể có thể khiến mọi người chấp nhận thì sau này cô sẽ cố gắng tham gia. “ Đúng vậy, tình bạn phải có thời gian vun đắp”. Sơ Nguyên mỉm cười, chuyển sang xoa bóp cánh tay trái cho cô. “ Nhưng, cũng có thể vì các bạn cảm thấy áy náy”. “ Áy náy?” Cô không hiểu. “ Là vì em đã giành chiến thắng trong cuộc thi tuyển của võ quán, nhưng cuối cùng Tú Cầm lại được tham gia thi đấu.” “ Nhưng mọi người đều cảm thấy nên để sư tỷ Tú Cầm tham gia? Tại sao lại cảm thấy áy náy với em?” Bỗng thấy hoang mang, cô nói chậm lại: “Hôm đó em hơi xúc động nên mới nói với sư huynh Nhược Bạch như vậy, có lẽ mọi người đều ghét em, thấy em không biết tự lượng sức”. “ Thực ra, về sau em cũng nghĩ ra rồi, là do em ích kỷ, chỉ muốn mình được đi thi đấu, không nghĩ đến danh dự của cả võ quán. Sư tỷ Tú Cầm võ quán tham gia thi đấu, quả thực là tốt hơn em.” Giọng băn khoăn, cô hỏi: “ Vậy tại sao mọi người lại cảm thấy áy náy với em.” Mùi dầu gió lan tỏa khắp phòng. Sơ Nguyên mỉm cười: “ Đời là vậy. Khi em chưa đủ thực lực để hoàn toàn đánh bại Tú Cầm, cho dù em chiến thắng Tú Cầm, được tham gia cuộc thi đấu quan trọng đó thì mọi người sẽ đồng tình với Tú Cầm, trút giận lên em. Nhưng khi quyết định cuối cùng để Tú Cầm thi đấu, mọi người lại thấy trong thi đấu thực tế em đã thắng, cảm thấy em bị thiệt thòi.” Cô ngẩn người. “ Không vui nữa sao?” Sơ Nguyên dùng một ngón tay chạm nhẹ vào mi mắt cô. “ Đâu có”. Nghĩ một lát, cô lại ngẩng lên, nói: “ Lủi thủi một mình, chẳng có ai trò chuyện, chỉ có những ánh mắt thù ghét, coi như mình không tồn tại, cảm giác đó đáng sợ hơn không được tham gia thi đấu. Nếu như không được tham gia thi đấu, đổi lại được mọi ngưoif chấp nhận, yêu mến, em thấy thích hơn. Với lại bất kể vì lý do gì, đối với em, ai tốt với em, em sẽ đối tốt với họ, sẽ cảm kích họ.” Hoàng hôn mênh mông ngoài cửa sổ. Khuôn mặt cô đỏ ửng, sinh động tươi tắn. Ngừng một lát, cô lại nói tiếp, vẻ trịnh trọng: “ Sư huynh Sơ Nguyên, cảm ơn anh đã cho em biết những điều này. Nếu thực lực không đạt, cuối cùng vẫn không thể khiến người khác tâm phục khẩu phục, cho dù may mắn giành chiến thắng, cũng không thể xóa đi khoảng cách về thực lực. Cho nên, em sẽ luyện tập thật tốt. Nhất định có ngày, em sẽ dùng thực lực của mình để được mọi người ghi nhận!” “ Ô, nói hay lắm, rất khí phách”. Cánh cửa căn nhà nhỏ chỉ khép hờ, tiếng cười ủa cô gái vọng vào. Bách Thảo ngây người, ngoái đầu, thấy sư tỷ Đình Nghi đang bước tới, ánh mắt hướng vào Sơ Nguyên, rồi mới nhìn cô, mỉm cười: “ Tôi tin là em sẽ tiến bộ rất nhanh, hy vọng có ngày lại được đấu với em”. “ Sư tỷ Đình Nghi!” Bách Thảo đứng dậy, cung kính nói. Tuy hôm đó cô bị thua thê thảm, nhưng trong lòng rất tâm phục khẩu phục. “ Sao vậy? Bị thương à? Có nặng lắm không?” Đình Nghi bước tới, thấy Sơ Nguyên gật đầu gật lại tiếp tục bôi dầu, xoa bóp cánh tay cho Bách Thảo. “ Không có gì. Chỉ là bị thương một chút thôi ạ”. Không biết vì sao, tuy Đình Nghi nói rất nhẹ nhàng nhưng Bách Thảo lại cảm thấy không được thoải mái, muốn rút tay ra khỏi bàn tay của Sơ Nguyên. Sơ Nguyên giữ chặt tay cô, tiếp tục xoa bóp, anh nói: “ Chờ chút nữa, xong ngay đây”. “ Không sao, tôi không cản trở hai người.” Đình Nghi mỉm cười:” À, Bách Thảo, em ăn tối chưa?”. “ Chưa ạ”. “ Tôi và anh Sơ Nguyên đã hẹn đi ăn tối, hay là em cùng đi cho vui.” Đình Nghi đặt mấy cuốn sách lên bàn học cạnh cửa sổ, đó là mấy cuốn sách y học, rồi quay người, ánh mắt dịu dàng hướng về Sơ Nguyên, tuy nói với Bách Thảo, nhưng hình như đối với cô trong phòng chỉ có cô và Sơ Nguyên. “ Không cần ạ. Cảm ơn sư tỷ Đình Nghi”. Sơ Nguyên vừa buông tay, Bách Thảo đã vội vàng đứng dậy. Thì ra cô làm lỡ cuộc hẹn của sư huynh Sơ Nguyên và sư tỷ Đình Nghi, lòng áy náy, cô vội vàng cám ơn rồi lập tức vụt ra ngoài như cơn gió.
“ Dạo này sao hay gặp cô ấy thế.” Đình Nghi mỉm cười, giúp Sơ Nguyên thu dọn đồ trên bàn. Có lẽ là tình cờ, liên tiếp mấy lần đến tìm Sơ Nguyên đều bắt gặp anh đang cùng Bách Thảo. Chờ một lúc, không thấy Sơ Nguyên đáp lại, cô ngẩng đầu nhìn thì thấy Sơ Nguyên đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ở phía xa, bóng cô gái vừa chạy khỏi căn nhà gỗ mỗi lúc một nhỏ dần.
|
Không biết từ lúc nào, Bách Thảo bỗng có một trực giác rất kỳ lạ. Có khi Hiểu Huỳnh vừa đưa chân, nhanh như chớp, ý thức của cô vẫn chưa kịp phản ứng thì cơ thể dường như đã đoán trước được ý đồ cùa Hiểu Huỳnh, và vào thời điểm quan trọng nhất, khi Hiểu Huỳnh còn chưa kịp ra chân… Phản kích! “Oạch Ngã lăn ra đệm, đau đến mức răng miệng như vỡ ra, Hiểu Huỳnh kêu lên như sắp khóc: “Đau quá…” “Xin lỗi.”
Vừa thu chân, lấy lại thăng bằng, Bách Thảo vội chạy đến bên Hiểu Huỳnh. Mỗi lần quan sát thấy những thay đồi của Hiểu Huỳnh trước khi ra đòn, mặc dù không phải lần nào cũng đoán đúng và phản đòn chính xác, nhưng điều khiển cô âm thầm vui mừng là mình đang tiến bộ. Ban đầu, mười lần tấn công chi đoàn trúng một lần, sau đó có thể đoán trúng năm lần, hôm nay đã có thể đoán chúng hơn một nửa.
“Thôi, không sao, cậu đâu cố ý.” Hiểu huỳnh nằm trên đệm, không muốn để Bách Thảo kéo dậy. Kỳ lạ, cú ra chân vừa rồi, Bách Thảo dường như đã nhìn ra mình sẽ đá ngang và đã chuẩn bị sẵn để chặn đòn, mình còn chưa kịp tung hết chân, Bách Thảo đã xoay người đá hậu, đá trúng người mình trước. “Có cần nghỉ một chút không?” Bách Thảo quỳ bên cạnh, dùng khăn lau mồ hôi cho Hiểu Huỳnh. “Tiếp tục tập luyện, không được nói chuyện!” Nhược Bạch đang vừa hướng dẫn Tú cầm vừa ra lệnh, không quay đầu lại, Hiểu Huỳnh và Bách Thảo cùng giật mình quay mình quay nhìn anh. Để chuẩn bị cho cuộc thi đấu sắp tới, mấy hôm nay, ngoài lúc luyện tập sư huynh Nhược Bạch cùng Diệc Phong chì quan tâm luyện các thế đá cho Tú cầm. Vậy mà, sao mọi động tĩnh bên này anh đều biết? Lẽ nào anh có mắt sau gáy? Càng tập càng quen, dần dần dường như mỗi lần phản đòn, Bách Thảo đều có một cảm nhận nào đó, số lần đoán sai, bị đã trúng giảm đi nhiều, số lần Hiểu Huỳnh bị cô đoán trúng và phản đòn chính xác tăng lên. Chính lúc Bách Thảo đang thầm khấn khởi, nghĩ rằng mình đã tìm ra bí quyết đoán trước ý đồ tấn công của đối thù, quá trình luyện tập cuối cùng đã nhìn thầy Kết quả thi sau một lúc quan sát Bách Thào và Hiểu Huỳnh tập luyện Nhược Bạch bỗng ra lệnh: “Dừng lại.” Cả hai lập tức dừng lại. Đưa mắt nhìn một lượt các đệ từ đang chia cặp luyện tập trong phòng, ánh mắt Nhược Bạch dừng lại ở một cậu trai chừng mười hai, mười ba tuổi, dung mạo khôi ngô, anh gọi: “Phong thạch!””Dạ!” Phong Thạch ngừng tập chạy lại, đứng nghiêm trước mặt Nhược Bạch, nói giọng lễ phép: “Sư huynh Nhược Bạch!” “Em và Hiểu Huỳnh đổi vị trí cho nhau, từ bây giờ em và Bách Thảo cùng một nhóm.” “Rõ!” Phong Thạch trả lời, vẻ hơi ngạc nhiên. Bách Thảo cũng ngạc nhiên. Hiểu Huỳnh càng ngạc nhiên, rõ ràng cô và Bách Thảo đang tập luyện rất ăn ý, sao lại đổi người. “Tiếp tục luyện tập!” Nhược Bạch ra lệnh, vẻ mặt dửng dưng. Hiểu Huỳnh đi rồi, Phong Thạch và Bách Thảo cúi đầu chào nhau: “Mong được giúp đỡ!” Sau đó, dưới sự quan sát cùa Nhược Bạch, hai người bắt đầu luyện tập. “Hây!” “Hây!” Phong Thạch ra đòn trước, Bách Thảo hơi chậm hơn nửa giây, hai thân hình giao nhau giữa không trung! “Phập!” “Phập!” “Phập!” Đá ngang! Đá thẳng! Quay người đá hậu! Eo, ngực vai đều bị Phong Thạch đá trúng, Bách Thảo sững sờ, liên tiếp ngã song soài, kinh ngạc đến mức không kịp thấy đau. Sao lại thế? Tại sao Hiểu Huỳnh và Phong Thạch lại khác nhau đến thế! Mấy ngày nay, tập với Hiểu huỳnh vừa có được một chút kinh nghiệm và cảm giác, nhưng khi vận dụng với Phong Thạch thi hoàn toàn thất bại. Hiểu Huỳnh trước khi ra đòn đá ngang thường hơi lùi về sau một chút, Phong Thạch lại không như vậy, cú đá thẳng của Hiểu Huỳnh, song phi của Phong Thạch… Rõ ràng cùng một động lác, nhưng Bách Thảo hoàn toàn không nắm bắt được quy luật ra đòn của Phong Thạch. Cuối cùng Phong Thạch một đòn đá trúng bả vai, khi cả người rơi thẳng xuống đệm như một hình nộm th Nhược Bạch thông báo buổi tập kết thúc. Thấy Bách Thảo hình như đau không đứng dậy được, Phong Thạch đang định chạy đến cỡ, Hiểu Huỳnh cũng hoảng hốt chạy lại thì Nhược Bạch đã tới trước mặt cô. Anh cúi xuống. Nhìn thẳng vào Bách Thảo đang cố gắng ngồi dậy. Anh lạnh lùng nói: “Đã hiểu chưa, dù em nhìn thấu mọi ý đồ ra đòn của Hiểu Huỳnh, nhưng một khi thay đồi đối thủ thì vẫn phải làm lại từ đầu.” Vậy là luyện tập cùa mình trờ nên uổng công vô ích rồi ư? Một chút niềm vui vừa tìm thấy đã bị đập vỡ tan tành vậy sao? Rõ ràng có thể đối phó với Hiểu Huỳnh rất hiệu quả, nhưng đối với Phong Thạch lại hoàn toàn thất bại. Cô đờ đẫn, ngồi trên ghế đệm. Toàn thân cứng đờ. Mấy ngày nay, tràn trề hy vọng, luyện tập hăng say, cô đã tường nhìn thấy tia sáng nào đó, giờ bỗng phát hiện tất cả chỉ là con số không. Khi đi ngang qua Bách Thảo, các đệ tử đều nhìn cô với ánh mắt thông cảm có phần thương hại. Chỉ vì không được tham gia thi đấu giữa các võ quán mà trờ nên ngớ ngẩn thế sao? Bị Hiểu Huỳnh – đối thủ dưới cơ đánh cho không đứng lên được, hôm nay lại bị Phong Thạch đáng cho thê thảm. Tú Cầm dừng lại bên cô mấy giây, định nói gì, lại thôi. Mọi người đã về gần hết, Hiểu Huỳnh, A Nhân, Bình Bình cố giả bộ nói cười huyên náo, cùng dọn vệ sinh với Bách Thào nãy giờ vẫn lầm lũi không nói câu nào, cố gắng không đề cô nhớ đến những lời châm điếm của Nhược Bạch lúc trước. Nhìn Bách Thảo bị thương, đi không vững, kéo tay áo võ phục, thấy cổ tay cô xuất hiện thêm rất nhiều vết tấy đỏ, Sơ Nguyên nhíu mày, hỏi: “Sao lại bị thương nặng thế này?” Cô ngồi im, đôi mắt đờ đẫn nhìn thẳng như đang cố suy nghĩ điều gì, Không nghe thấy những gì anh nói. Anh lắc lắc đầu, bóp thuốc vào lòng bàn tay xoa cho nóng, rồi đứng dậy xoa vào vết thương nặng nhất trên vai cô, một lúc sau, lại hòi: ” Luyện tập vất vả lắm hả?” Một lúc lâu sau, tưởng Bách Thào vẫn không nghe thấy, nên không trả lời thì bỗng c “Phương pháp tập luyện lần trước em nói với anh…” “Anh Sơ Nguyên, em đi khắp mấy hiệu sách, cuối cùng cũng mua được cuốn anh cần rồi!” Cánh cưa phòng khép hờ bỗng bật mờ, Đình Nghi hớn hở ôm một quyển sách bước vào, nhưng lập tức khựng lại. Cảnh tượng trước mắt giống như một bức tranh… Bộ võ phục cùa Bách Thảo hơi trễ khỏi vai, tay Sơ Nguyên đang đặt lẽn bờ vai ấy, anh cúi đầu nhìn Bách Thào, Bách Thảo ngẩng mặt lên nhìn anh, trông như đang được anh ôm vào lòng. Lại là Bách Thảo. Thời gian gần đây, không ít lần cô nhìn thấy con bé ấy trong căn nhà này, một lần ngẫu nhiên, hai lần ngẫu nhiên, nhưng bây giờ lần nào đến cũng gặp Bách Thảo là sao? “Sư tỷ Đình Nghi.” Ánh mắt của Đình Nghi khiến Bách Thảo cảm thấy không thoải mái, sau phút ngạc nhiên, cô lập tức nhích xa Sơ Nguyên, kéo áo che vai lại. “Cảm ơn em, nhưng cuốn sách này hôm qua anh đã mua được rồi”, Sơ Nguyên mỉm cười nói với Đình Nghi. “Đình Nghi, em đừng phí thời gian cho những việc như thế này, vài ngày nữa phải thi đấu rồi, em nên gấp rút tập luyện mới phải.” Đình Nghi bối rối nhìn cuốn sách trong tay, ngập ngừng giây lát rồi mỉm cười: “Anh Sơ Nguyên mỉm cười: “Ngồi đợi một lát nhé, anh đang có bệnh nhân”. Anh vừa trà lời Đinh Nghi, vừa kéo cánh tay Bách Thào, mặt cho cô đang cố rụt lại, anh kéo ống tay áo, tiếp tục xoa bóp vết thương cho cô, lát sau lại hỏi: “Phương pháp tập luyện ấy là gì?” Đinh Nghi vẫn không ngồi xuống, nhận thấy Sơ Nguyên không hề chú ý đến mình, cô im lặng đứng nhìn hai người. “Là khi luyện tập…” Ngừng một lát, Bách Thảo muốn tiếp tục câu chuyện vừa nãy, nhưng không khí trong phòng thật kỳ lạ. Sư tỷ Đình Nghi tuy trông vẫn có vè dịu dàng như thường ngày nhưng sao có gì đó khiến cô cảm giác như bị kim đâm vào người. “Bách Thảo, lại bị thương à?” Đình Nghi bước đến nhìn vết thương cùa Bách Thảo. nói có vẻ quan tâm: “Sao gần đây suốt vậy? Nếu cứ để vết thương cũ chưa lành, đã có vết thương mới sẽ rất hại cho sức khỏe đấy, dù em…” Ngừng giây lát, khi Bách Thảo ngước nhìn với ánh mắt không hiểu, Đình Nghi mới mỉm cười nói tiếp: “… Nếu em muốn ngày nào cũng đến đâu, thì cứ việc đến. Tuy anh Sơ Nguyên thích yên tĩnh, không thích bị quấy rầy, nhưng còn hơn là em không biết thương thân, tự làm mình bị thương đề được đến đây thế này.” Bách Thảo lặng người. Câu nói ấy ngoắt ngoéo quá, cô chưa hiểu ngay. Phải mất mấy giây, bỗng “ầm” một tiếng, thâm ý của câu nói như nổ tung khiến cô đứng bật dậy, lắp bắp: “Em… em không cố ý bị thương, là lúc luyện tập…” “Em quên rồi sao, tôi đã từng đấu với em, với thực lực cùa em, không thể mỗi lần tập đều bị thương đến thế này.” Đình Nghi cười lạnh lùng: ” Hơn nữa, cũng từng có rất nhiều cô bé thích anh Sơ Nguyên như em, chuyện này có gì phải xấu hồ. Nhưng em còn nhò, nên chú tâm học hành thì tốt hơn, đúng không?”.
|
“Em không!” Bách Thảo hoảng hốt, nghẹn lời, có phải sư tỳ Đình Nghi đang nói, vì cô thích sư huynh Sơ Nguyên nên bất chấp sỹ diện, cố ý làm mình bị thương để được sư huynh điều trị? “Đình Nghi, đừng nói linh tinh.” Đóng nắp lọ thuốc, Sơ Nguyên càu mày nhìn Đình Nghi. “Sao lại nói linh tinh?” Đình Nghi mỉm cười nhìn Sơ Nguyên, mắt chớp chớp:” Có ấy giống hệt mấy cô bé trước cứ bám lấy anh, tìm đù lý do để được gần anh. Anh Sơ Nguyên, anh dễ mủi lòng quá, lúc cần từ chối thì phải từ chối, nếu không, không chỉ bản thân anh không được yên mà cô ấy cứ để tâm vào chuyện đó, ảnh hường đến học tập…” “Em nói rồi, em không có ý đó!” Mặt đỏ bừng, Bách Thảo không kìm nồi nói to, hai tay nắm chặt! “A, vậy chẳng lẽ tôi đã hiểu lầm?” Dường như giật mình vì giọng nói của Bách Thào, Đinh Nghi đăm đăm nhìn cô, nói tiếp: “Anh sơ Nguyên đã giúp em xử lý xong vết thương, em còn việc gì nữa không?” “ Giọng sơ Nguyên trờ lên lạnh lùng. Nhưng Bách Thảo đã nghe rõ, có ngốc đến mấy cũng biết người ta đang đuổi mình! Cắn chặt môi, cô lễ phép nói với Sơ Nguyên: “Cảm ơn sư huynh Sơ Nguyên, em đi đây.” Sơ nguyên không kịp ngăn lại. Vừa dứt lời, cô đã cắm đầu chạy vụt đi. Trên con đường nhò trong võ quán Tùng Bách. Cô chạy thật nhanh! Bên tai ù ù tiếng gió, lồng ngực nóng đến sắp nổ tung, cô không thích Sơ Nguyên! Cô cũng không tìm cớ để tiếp cận anh một cách trơ trẽn! Cô không hề! Lần đầu tiên bị nói thích một người con trai, lại là người mà cô rất kính trọng như sư huynh Sơ Nguyên! Dù biết có lẽ sư tỷ Đình Nghi đã hiểu lầm, dù biết có lẽ sư tỳ Đình Nghi không vui khi nhìn thấy cô và sư huynh Sơ Nguyên bên nhau nên mới nói ra những lời ấy. Nhưng, cho dù là thế cũng không thể nói ra những lời như vậy! Ngực như bị một tảng đá đè nặng, cô chạy thục mạng, má và hai đò bừng, nóng ran, không nhìn thấy một bóng người từ con đường nhỏ phía trước đi ra… “Uỵch!” Đầu đập mạnh vào người đó, lực va đập lớn đến nỗi khiến đầu ong ong như sắp vỡ, tai ù lên, may mà người đó nhanh tay đỡ lấy vai, cô mới không ngã. Trước mắt như có một đống sao trời tung tóe, Bách Thảo ôm đầu, đau không nói được, nhưng cô đã đau thế này thì người cô bị va phải hẳn còn đau hơn. “Xin lỗi, anh có…” Cố gắng ngước nhìn người bị mình va phải là ai, Bách Thảo ngạc nhiên, người bị cô lao thẳng vào, mặt đang nhăn nhó, chính là sư huynh Đình Hạo. “Sư huynh Đình Hạo…” Buông vai cô ra, Đình Hạo vừa ôm chặt cằm bị đầu cô đập vào đau điếng, vừa nhìn cô nói: “Là em à?!” Lần trước, gặp sư huynh Đình Hạo là lúc đi mua sách, Bách Thào nhớ lại, phải rồi, hôm đó anh còn đưa cô đến quán cà phê, mời cô uống nước cam và nước dâu. “Xin lỗi!”, Bách thảo cúi người, nó “Không sao, lần sau đừng có chạy nhanh thế.” Đình Hạo buông một câu rồi lướt qua cô, đi tiếp. Đình Nghi bắt anh lái xe đưa khắp mấy hiệu sách, tìm mua sách cho Sơ Nguyên, vừa mua được vội đòi về ngay, không kịp đợi anh đỗ xe, lập tức chạy đến Sơ Nguyên. “Xin đợi một chút!” Chợt nhớ chỗ tiền thừa lần trước vẫn chưa trả lại, Bách Thảo vội vàng gọi với theo. Khi Đình Hạo quay người lại, lúc đó cô mới nhận ra mình đang mặc võ phục, số tiền hôm đó đã để ở phòng. Do dự một lúc, cô hòi: “Anh… bây giờ anh phải đi đâu? Lát nữa em có thể tìm anh ở đâu?” “Có chuyện gì?” Cô lúng túng kể chuyện tiền thừa hôm trước, vốn định trả sớm hơn, nhưng không gặp được anh, vả lại cảm thấy đi tim anh chì mấy đồng tiền lè thì có vè hơi kì kì, nên cô để đến tận bây giờ. “Em cứ cầm lấy.” Đình Hạo nói thản nhiên, nhưng thấy cô kiên quyết, nghĩ một lúc anh nói: “Nếu em cứ nhất định phải trả tiền lại cho anh thì lát nữa tìm anh ờ chỗ anh Sơ Nguyên”. Bách Thảo ngẩn người. Chỗ anh Sơ Nguyên? Sao mình dám đến gần nơi ấy nữa… “Sao?” Thấy biểu hiện của cô có vẻ lạ lạ, Đình Hạo thắc mắc hỏi. “Có thể… đứng đây đợi em một lát được không, em sẽ quay lại! Chỉ năm phút thôi, không, ba phút thôi!” Còn chưa kịp trả lời thì cô đã chạy vút như một chú nai con, còn nhanh hơn cà khi cô va phải anh. Ráng chiều đỏ rực chân trời. Màu trắng cùa bộ võ phục trên người cô nhuộm màu đò sẫm, bóng người lao vút như bay về phía xa, dường như tràn trề sinh lực. Nhìn theo bóng người lao vút như bay về phía xa, dường như tràn trề sinh lực. Nhìn theo bóng ngươi thoáng cái đã mất hút trong khoảng không rực đỏ, Đình Hạo bất giác nhớ đến lần đầu nhìn thấy cô. Bách Thào đứng xa, bên ngoài đám đông, lặng lẽ, như không hợp với đám đông đó, bộ võ phục trên người hình như rất cũ, đã ngả màu vàng hình gầy gò, đôi chân dài, cặp môi mỏng kiên cường, đòi mắt sáng, tinh nhanh như một chút nao con, nhưng đáy mắt ẩn chút thứ gì đó có thể bùng cháy. Mãnh liệt. Cảm giác có thể bùng cháy mãnh liệt thì thứ mình yêu thích… Từ lúc nào, anh bắt đầu khâm phục sự mạnh mẽ của cô bé đó, ánh mắt dịu lại, anh nhớ tới những lời cha nói tối qua. Anh vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Hình như sau lúc cô rời đi, anh vẫn đứng yên bất động, thẫn thờ, đôi mắt đen thảm, khuôn mặt không mấy biểu cám, nhưng có một vầng hào quang tòa ra, hao quang đó toát ra từ bên trong, sáng chói đến lóa mắt. Bách Thảo nhìn anh. Bỗng cảm thấy sư huynh Đinh Hạo đứng trên sàn đấu hẳn cũng thư thái này, chỉ riêng hào quang tòa ra từ người anh đã khiến đối thủ khiếp sợ. “Đây là tiền thừa hôm trước.” Đưa tiền cho Đình Hạo. “Em muốn hỏi một chuyện!” “ừ!” Đình Hạo lại dừng bước. Làm mất thời gian của anh, cô cảm thấy ngại, cũng thấy minh thật bất lịch sự. Nhưng chàng trai trước mắt là một võ sĩ thần đồng đã từng đoạt chức vô dịch Teakwondo thanh niên thế giới, có lẽ anh có thể giải thích được thắc mắc cùa cô. Hơn nữa sư phụ cũng từng dạy cô, nếu có chỗ nào không hiểu thì dù hỏi tiền bối hay hậu bối, đều không nên ngại ngùng. “Phương pháp này phải chăng là không ồn?” kề cho Đình Hạo nghe toàn bộ trải nghiệm luyện tập của mình trong thời gian gần đây, Bách Thảo thành thực hòi:” … Tại sao khó khăn lắm em mới được chút kinh nghiệm trong đoán biết ý đồ tấn công cùa Hiểu Huỳnh, vậy mà áp dụng đối với Phong Thạch thì lại thất bại?” Đình Hạo suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em biết đấy, trên đời không có hai chiếc lá hoàn toàn giống nhau.” “Sao?” “Vì vậy cũng không có hai người hoàn toàn giống nhau.” Như để cô dễ hiểu hơn, anh nói chậm lại: “Dù sử dụng cùng một thổi pháp, nhưng do thể trạng, đặc điểm tính cách, thói quen của mỗi người khác nhau, cho nên phản ứng của mỗi người trước khi ra đòn chắc chắn cũng khác nhau”.
|