Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 195: Dấu ấn Đây là một loại hình phạt ngọt ngào nhất, dùng lửa nóng tiếp xúc, mang cho anh rung động khắc sâu nhất!
Môi lưỡi Mịch Nhi đi qua chỗ nào, tất cả đều giống như bắt lửa, thoáng chốc động mạch cần cổ anh dấn lên lửa dục nồng liệt, tiếp đó những ngọn lửa theo máu tuần hoàn, không ngừng chảy về phế phổi trái tim, chảy về bốn phía cơ thể. . . . . .
Liên Tĩnh Bạch luôn luôn tự xưng mặt không đổi sắc, vững như thái sơn, cũng bị Mịch Nhi trêu đùa khó chịu, anh dừng bước chân lại, đứng yên lặng.
Anh chỉ có thể sững sờ đứng tại chỗ, dùng cơ thể cảm nhận, để tận hưởng tất cả cảm giác nhỏ nhặt.
Liên Tĩnh Bạch cho rằng trước nay mình không sợ ngứa.
Khi còn bé bị Mịch Nhi và Dĩ Mặc bắt được cù lét, ác liệt hơn là cù nách và cổ anh, anh cho là anh không cảm thấy ngứa sẽ không cười to, nhưng bây giờ mới biết, thì ra không phải cổ không mẫn cảm không sợ ngứa, mà là, trước kia đều dùng sai cách, cũng không có chạm đến thần kinh cảm xúc!
Môi lưỡi Mịch Nhi giống như nắm giữ điều khiển thân thể anh mất kiểm soát, cô chỉ hôn khe khẽ lấy da thịt anh, đưa đầu lưỡi mềm mại vẽ vòng trên cơ bắp anh, nghịch ngợm hút da anh vào trong miệng mút, khiến anh cảm thấy toàn thân rối loạn, chân gần như nhũn ra!
Cho dù động tác của cô cũng chẳng có bao nhiêu kỹ thuật, cho dù không có quyến rũ động lòng, nhưng tản ra nồng nặc ý vị, cho dù Mịch Nhi có chút vụng về thoải mái nằm tựa vai anh liên tục liếm láp, thì so với bất kì thuốc kích thích nào còn có hiệu quả hơn, đã điều động ngọn lửa kích động toàn thân anh!
Mịch Nhi lại hoàn toàn không có phát hiện thân thể của Liên Tĩnh Bạch khác thường, chỉ vẫn chơi vui vẻ, cô đang cố gắng nhớ tới trí nhớ xa xôi, đang thử tìm ra dấu vết năm đó mình cắn đầu vai, vì mười mấy năm trước cô cắn chảy máu da thịt, bây giờ muốn tìm lại.
Cô vừa hôn vừa mút, cuối cùng chọn được chỗ cơ bắp cảm thấy rất giống, cô dừng đốt lửa khắp nơi, chuyên chú nhắm vào một chỗ, công kích xuống.
Hút lấy tầng da mẫn cảm vào khoang miệng, giống như mút đồ ăn ngon nhất, dịu dàng lại cố chấp giữ nó trong miệng, hàm răng nhỏ hẹp khẽ cắn, đầu lưỡi đùa giỡn chơi đùa, phát ra một trận ai muội. Cùng tiếng nước kêu . . . . . .
"Ực. . . . . ." Cổ họng Liên Tĩnh Bạch tràn ra tiếng nỉ non khêu gợi, anh bị môi lưỡi Mịch Nhi làm cho sắp điên rồi, rốt cuộc cô còn nhớ hay không, bây giờ anh chỉ muốn cõng cô về nhà trị thương, tại sao có thể kích thích trêu đùa anh như vậy! #diedan^lequyd#on-Mèo Hoang
Anh đột nhiên cảm thấy người mình đang cõng chính là yêu tinh hút máu, cô đang dùng các loại tư thái mê người trêu đùa cần cổ anh, dùng các loại kỹ năng mê người che giấu bản năng hút máu, cô đang ép anh khuất phục, dụ dỗ anh rơi vào vực sâu dục vọng!
"Mịch Nhi . . . . . ." Liên Tĩnh Bạch khẽ nheo mắt lại, giọng anh trầm thấp khàn khàn, nhẹ nhàng hỏi Mịch Nhi đang vùi đầu vào cổ anh, "Em chơi đã chưa, có thể nhả ra không. . . . . ."
Lý trí khiến Liên Tĩnh Bạch không biết làm sao, trong đáy lòng anh thở dài, anh có thể bảo đảm, Mịch Nhi cứ đùa nghịch hôn anh như vậy, nhưng cô hoàn toàn không biết lúc này với anh có hậu quả gì!
Anh cho rằng khiêu khích dụ dỗ, đại khái đối với Mịch Nhi chỉ là trò chơi thú vị thăm dò mà thôi, cô sẽ không nghĩ tới những động tác này ở trên người anh sinh ra hậu quả hóa học gì, cô không nghĩ rằng sức quyến rũ của mình thế nào sao.
Cho nên, tốt nhất anh vẫn không cần tự mình đa tình nghĩ nó quá mức hoàn mỹ, đừng tưởng rằng sau khi tối nay Mịch Nhi đính hôn, sẽ quyết định hiến thân mình ra.
Huống chi, đang trong đêm khuya sân nhà, thân thể cô lại còn đang bị thương, cho dù anh muốn thì cũng làm thế nào đây? Còn không bằng động tác quá đáng hơn của Mịch Nhi, tránh cho thân thể bị cô trêu đùa không khống chế được, đó mới là bi kịch. . . . . .
Cuối cùng Mịch Nhi khẽ nhả da thịt đang cắn, ngẩng đầu lên, cô nhìn nơi cổ Liên Tĩnh Bạch bị cô mút vào thành vết hôn đỏ tươi, hài lòng nở nụ cười: "Ừm, em chơi đủ rồi! Anh xem, năm đó em cắn anh một hớp làm dấu ấn, hôm nay, em cũng làm một dấu ấn, cho anh dấu ấn chuyên thuộc về em! Về sau anh cũng chỉ là người của em, không có lệnh của em, không cho nhìn người khác!"
"Em thật là. . . . ." Liên Tĩnh Bạch cười khổ một tiếng, quả nhiên, suy đoán của mình không sai chút nào, quả thật cô đang đùa, không có bất kỳ tình ái. Hay ý đồ đen tối.
Anh nhẹ nhàng đổi tư thế cho Mịch Nhi, cũng tăng nhanh bước chân: "Chúng ta, nhanh trở về đi thôi."
"Được!" Trên mặt Mịch Nhi xuất hiện nụ cười, cô hoàn toàn không có cảm thấy đốt lửa tý nào, chỉ là muốn ôm chặt cổ Liên Tĩnh Bạch, khẽ cười nói, "Xông lên, về nhà nào!"
Trên đường về nhà, Liên Tĩnh Bạch cõng Mịch Nhi đi nhanh lại yên ổn, không tiếp tục xảy ra chuyện gì kích thích ngoài ý muốn, cuối cùng, bọn họ cùng nhau trở lại nhà chính.
Lúc này, tiệc tối hoàn toàn kết thúc, tất cả các tân khách đều đã rời khỏi nhà họ Triển, những người làm đều đang dọn dẹp đại sảnh yến tiệc, khi Liên Tĩnh Bạch cõng Mịch Nhi đi tới, quản gia ở cửa nhất thời hoảng sợ.
Ánh mắt nhìn thấy vết thương trên chân Mịch Nhi, không ngừng lo lắng hỏi thăm cô thế nào, có muốn mời bác sĩ hay không, thận trọng nghĩ đến chủ nhân của mình cùng tiên sinh phu nhân nhà họ Mục vẫn luôn lo lắng hai nhân vật chính bỗng nhiên mất tích trong bữa tiệc, liền xin phép Liên Tĩnh Bạch đi thông báo bọn họ, còn có rất nhiều người hốt hoảng bắt đầu đi kiếm băng ca, đi tìm người sắp xếp chuẩn bị hòm thuốc. . . . . .
"Mọi người quản gia chú dì, tôi không sao, mọi người đừng nóng vội!" Mịch Nhi vội vàng ngăn mọi hành động quan tâm của mọi người lại, không ngừng giải thích, "Chân tôi chỉ là vết thương nhỏ, tự tôi trở về xử lý đơn giản là được, cứ tin ý thuật của tôi, không cần mời bác sĩ tới đâu! Cha mẹ và chú Triển dì Liên đã bận rộn cả đêm, chút vết thương nhỏ này hoàn toàn không đáng nhắc tới, cũng không cần quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi, khiến bọn họ lo lắng! Bây giờ mọi người tiếp tục dọn dẹp đại sảnh là được rồi, anh Tiểu Bạch sẽ cõng tôi trở về phòng, tôi sẽ tự trị thương, cứ như vậy, gặp lại sau. . . . . ."
Sau một trận rối loạn, cuối cùng quản gia bị thuyết phục, Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi thoát khỏi vòng vây, bước nhanh ra khỏi đại sảnh, cách xa đám người hỗn loạn.
Hai người tới gian phòng của mình, đóng cửa phòng, Liên Tĩnh Bạch cẩn thận đặt Mịch Nhi xuống giường êm ái, sau đó cúi người, tỉ mỉ kiểm tra vết thương trên chân cô.
|
Chương 196: Ngọt ngào Vừa rồi chỉ là đèn đường ở bên ngoài mờ nhạt chiếu xuống thân thể to lớn anh đã nhìn chân của Mịch Nhi, hiện tại tất cả vết thương ở chân trái cùa cô cũng trực tiếp hiện rõ dưới ánh sáng đèn, vết phồng rộp máu sưng to lên dữ tợn trên đôi chân trắng ngọ của Mịch Nhi, lộ ra như vậy nhìn thấy mà đau lòng.
"Mịch Nhi . . . . . . Còn đau không ——" Liên Tĩnh Bạch vội vàng đổ nước nóng, dịu dàng lấy chân cô bỏ vào nước giảm bớt áp lực, anh đau lòng hỏi, "Nước có nóng quá không, như vậy có nóng đến vết thương không?"
Mịch Nhi nhíu đôi mày thanh tú, gượng chịu đựng lắc đầu một cái, cô nói: "Không có việc gì, em không đau ——"
Chân trái của cô cũng chưa hoàn toàn ngâm trong nước nóng, vết phồng rộp và cọ xát da cũng cẩn thận không dính giọt nước nào, để phòng nhiễm trùng và lây nhiễm.
Mịch Nhi nhìn vẻ mặt nghiêm túc như gặp địch của Liên Tĩnh Bạch, thái độ của anh còn đau khổ hơn cô, cô không khỏi mở miệng sai khiến anh nói: "Anh Tiểu Bạch, anh giúp em lấy cái hòm thuốc ra được không? Đặt ở trên kệ bên trái, hòm thuốc dãy thứ hai đó, em phải tiến hành trị thương rồi !"
Liên Tĩnh Bạch vội nghe lời đi tới mang hòm về, Mịch Nhi đã lau khô chân để trên giường, cô nhận lấy hòm thuốc, cúi đầu bôi thuốc khử trùng vết thương một hồi.
Mặc dù quá trình trị liệu mỗi một động tác đều làm cho cô đau kinh khủng, nhưng dưới ánh mắt tràn ngập quan tâm đó của Liên Tĩnh Bạch, cô dám nhẫn nại không phát ra một tiếng kêu đau đớn, chỉ âm thầm cắn đôi môi đến trắng bệch, dấu răng để lại một dấu vết khác thật sâu.
"Hô. . . . . ." Làm xong bước trị liệu cuối cùng, Mịch Nhi cuối cùng thở dài một hơi, cô xoa một đầu mồ hôi lạnh, có chút mệt mỏi nói, "Được rồi, tiếp theo, chỉ cần nmỗi ngày thay thuốc chờ vết thương lành là được rồi —— muốn hoàn toàn hồi phục phải đợi năm ngày, có thể nhanh hơn một chút."
Liên Tĩnh Bạch cũng theo động tác kết thúc trị liệu của Mịch Nhi mà thả lỏng xuống, anh nhìn băng gạc đeo trên chân Mịch Nhi, lại một lần nữa anh dường như hỏi thăm các vấn đề lớn nhỏ: "Thuốc chữa thương của dì Tố hoàn toàn không có hiệu lực với em sao, hay là em chưa cải tiến ra cách điều chế thuốc thích hợp với em? Tại sao em phải chờ vết thương theo khả năng tự phục hồi của bản thân tốt lên nhiều, mới có thể khỏi hẳn chứ. . . . . ."
Anh vẫn nhớ y thuật thần kỳ của dì Tố điều trị cho cha của mình năm đó, dì Tố nghiên cứu chế tạo ra thuốc chữa thương độc nhất vô nhị quả thật có thể tỏa ra khả năng tiềm tàng lớn nhất của tế bào, khiến chỗ bị thương sinh trưởng với tốc độ nhanh nhất, cải tử hồi sinh Bạch Cốt Sinh Cơ chẳng qua như thế, đó là kỳ tích chân chính.
Nhưng mà, loại thuốc kia chỉ không có hiệu quả duy nhất với Mịch Nhi, cô hoàn toàn không thể chịu được nó chút nào, một chút cũng không thể sử dụng loại thuốc đặc biệt này!
Cho nên, từ nhỏ đến lớn chỉ cần Mịch Nhi bị thương, cũng chỉ có thể lẳng lặng chờ thân thể mình tự phục hồi từ từ tốt lên, nhưng thể chất của cô sợ đau như thế, thời gian dưỡng thương như là hành hạ lớn nhất, mỗi một lần đều khiến anh rất đau lòng. . . . . .
"Vậy có biện pháp gì, không thích hợp chính là không thích hợp nha. . . . . ." Mịch Nhi cũng đã thông suốt khuyên Liên Tĩnh Bạch, "Loại thuốc chữa thương đó sẽ có tác dụng phụ cực kì đau đớn, cho dù đã được pha loãng, cho dù tăng thêm chất chữa trị đau đớn phù hợp, em cũng vẫn không chịu nổi. . . . . . Cách điều chế em cũng cùng mẹ nghiên cứu qua nhiều mặt, bây giờ cách điều chế đã là hoàn mỹ, cho dù chỉ đổi một chất chỉ giảm một chút phân lượng, cũng không đạt được hiệu quả điều trị, mẹ và em cũng bỏ qua. Anh Tiểu Bạch, không thể dùng liền không cần tốt lắm, từ từ dưỡng thương không gì là không được, mức độ đau này em hoàn toàn có thể chịu được!"
"Là lỗi của anh, khiến em bị thương. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch cúi người hôn trán Mịch Nhi, lo lắng nói, "Em nằm nghỉ một lát, anh đi bảo phòng bếp đưa chút đồ ăn khuya tới đây, cả đêm em ăn chưa có bao nhiêu, phải xã giao khắp bữa tiệc, bây giờ muốn ăn gì, anh đi bảo người làm!"
"Uhm, làm chút điểm tâm cháo loãng là được rồi, chúng ta ăn chung!" Mịch Nhi suy nghĩ một chút nói, "Anh cũng chưa ăn cơm tối, cũng cần ăn nhiều một chút!"
Liên Tĩnh Bạch cười gật đầu một cái, nhẹ nhàng ra khỏi cửa phòng, Mịch Nhi nằm ở trên giường nghỉ ngơi một hồi, cảm thấy lễ phục đắt giá trên người mặc không thoải mái, cô giơ chân trái bị thương lên chân còn lại trên sàn, vịn vách tường, nhảy lên từ từ đi tới phòng tắm, thừa dịp trong thời gian Liên Tĩnh Bạch không ở đây, đi tắm thay quần áo một phen.
Khi Liên Tĩnh Bạch tự mình đem đồ ăn khuya quay lại, thấy Mịch Nhi đã rửa mặt thay quần áo ngủ, cô đang lười biếng nằm ở bên giường xem ti vi, cầm máy sấy có cũng được không có cũng được thổi tóc ướt, còn rảnh rang đung đưa hai chân, một bộ dạng rảnh rỗi an nhàn.
Liên Tĩnh Bạch vội để thức ăn xuống, tiến lên kiểm tra chân trái của cô, anh chỉ sợ lúc cô rửa mặt không cẩn thận làm ướt vết thương, khiến cho bệnh biến chứng.
Khi phát hiện băng gạc hoàn toàn không ướt, Liên Tĩnh Bạch mới thở phào nhẹ nhõm, anh đỡ lấy máy sấy trên tay Mịch Nhi, vừa sấy tóc vừa nhắc mãi: "Em không thể chờ anh trở lại rồi đi tắm sao? Em đi qua như thế nào, chân trái còn có thể bước đi? Em sấy khô tóc rồi xem TV có được không, như vậy rất dễ bị cảm. . . . . ."
Mịch Nhi cũng đã mở hộp đồ ăn khuya ra, tiện tay ăn chút điểm tâm ngon, nghe Liên Tĩnh Bạch lải nhải không ngừng, cô dứt khoát cầm một miếng bánh xốp giòn lên, nhét vào trong miệng của anh: "Tới nếm thử một chút điểm tâm ngon trước đi! Em cũng chỉ là đầu ngón chân bị thương chút xíu, làm chuyện gì cũng hoàn toàn không có vấn đề, anh Tiểu Bạch anh cũng đừng khẩn trương lo lắng nữa. . . . . ."
Liên Tĩnh Bạch bị thức ăn chặn miệng, qua loa nhai nuốt vào điểm tâm, anh thở dài nói: "Ai, vậy em cũng đừng làm chuyện khiến anh khẩn trương lo lắng nha, khi nào thì em có thể khiến anh yên tâm đây. . . . . ."
"Hì hì, không yên tâm, vậy thì nhìn còng chọc em nhiều hơn đi!" Mịch Nhi cười trộm, mặc dù đây không phải là ý của cô, nhưng nếu như có thể khiến lực hút của Liên Tĩnh Bạch hoàn toàn tập trung trên người cô, không có thời gian nhàn hạ nhìn người khác, cô sẽ tiếp tục vui vẻ hơn!
"Anh cần chính là nhiều tinh lực hơn, mới có thể hoàn toàn bảo vệ em tốt. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch lắc đầu một cái, cưng chiều nhìn vẻ mặt Mịch Nhi ăn hạnh phúc, đây là vợ tương lai cả đời của anh, người anh yêu lo lắn mười mấy năm, làm sao anh có thể không thương tiếc bảo vệ cô!
"Vì thưởng sự bảo vệ của anh, em tới cho anh ăn khuya đây!" Mịch Nhi quả thật cầm trái cây, từng cái một cho Liên Tịnh Bạch ăn, vẻ hiền lành ân cần hiếm thấy.
Hai người liền ở không khí hài hòa ngọt ngào như vậy chia sẻ một chút thức ăn khuya phong phú, mùi vị ăn được đã không còn quan trọng, quan trọng là, đây là bữa cơm đầu tiên của bọn họ sau lễ đính hôn, thời gian mọi người ăn cơm chung là hoàn mỹ nhất, đây chính là một hồi ức ngọt ngào.
|
Chương 197: Chuẩn bị xong chưa? Ăn xong bữa khuya thời gian đã không còn sớm, Liên Tĩnh Bạch dọn dẹp đĩa chén chuẩn bị mang ra ngoài cửa phòng, sau đó sẽ trở lại tắm rửa thay quần áo, mà Mịch Nhi đã chui đầu với gối sau một đêm giày vò, cũng mệt mỏi buồn ngủ.
Khi Liên Tĩnh Bạch tắm xong thay áo ngủ, vừa lau tóc ẩm ướt, vừa nằm sát bên cạnh Mịch Nhi thì Mịch Nhi chợt tỉnh lại, cô dụi mắt, dùng giọng nói đáng yêu khàn khàn hỏi: "Ồ. . . . . . Mấy giờ rồi, em sẽ không ngủ lâu quá chứ?"
"Em chỉ mới ngủ hơn một tiếng đồng hồ, ngoan, ngủ tiếp đi. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch ném khăn lông xuống, trìu mến ôm lấy Mịch Nhi, hôn khóe môi và cằm cô, tặng kèm nụ hôn ngủ ngon ngọt ngào nhất, "Bảo bối, ngủ ngon. . . . . ."
Mịch Nhi lơ mở theo cứ phản xạ lười nhát ôm lấy anh, cô giống như người chết đuối cuối cùng bắt được khối gỗ, chỉ dựa vào bản năng ôm lấy thân thể ấm áp bên cạnh, đưa cái lưỡi giữ lại làn môi dịu dàng này, nụ hôn càng sâu hơn khi Liên Tĩnh Bạch vốn định chuồn chuồn lướt nước chấm dứt ngủ ngon.
Liên Tĩnh Bạch bị động tác của cô quyến rũ, môi mỏng bị đôi môi mềm mại mang hơi thở mùi đàn hương cuốn lấy, thân thể đã chủ động tiếp nhận, anh đưa lưỡi trêu chọc hàm răng cô, môi cô nhận lấy xâm nhập của anh, đến chết không rời.
Hôn, đã không thể tự kềm chế, đã không thể đỡ.
Trong lúc Mịch Nhi nửa tỉnh nửa mê, tay cô giống như tự nhiên mất đi điều khiển, vòng chắc cổ Liên Tĩnh Bạch, móng tay lưu lại sau gáy anh những vết hồng.
Động tác vuốt ve, tay cô luồn vào ổ áo anh, khẽ vuốt ve vết hôn đỏ tươi, cảm nhận được dấu vết cô lưu lại trên người anh, Mịch Nhi đã trầm mê không phân rõ thực tế cùng mộng cảnh rồi.
Người đàn ông này đã chân chính thuộc về cô, người đàn ông ưu tú hoàn mỹ như vậy, đã là vị hôn phu của cô, sẽ phải trở thành ông xã của cô, nụ hôn này và vòng tay ôm ấp, thân thể này mùi vị này, tất cả đều là của cô!
Nụ hôn của cô càng thêm triền miên, nhiệt tình đáp lại ngọn lửa tình giữa hai người. Không ngừng quấn quanh xâm nhập, không ngừng môi lưỡi trao đổi, khiến tơ bạc tràn ra dưới cằm, thậm chí cho tới cần cổ.
Liên Tĩnh Bạch tiếp tục hôn nhiệt liệt xuống dưới, theo đôi môi ngậm lấy cằm cô, tiếp đó đi tới cái cổ nhẵn nhụi thon dài, ở nơi nào cũng sẽ để lại một chuỗi vết hôn đỏ thẫm. . . . . .
Nhưng khi gương mặt anh đụng phải cổ áo ngủ màu xanh nhạt, khi môi gặp được nút cài lạnh lẽo cản trở, Liên Tĩnh Bạch thoáng chốc ngưng lại.
Áo ngủ tính chất Chiffon làm lộ ra ngoài khoảng trắng như tuyết. Lại đang cản trở cảnh xuân mê người. Thế nhưng anh lại chợt nhớ tới một chuyện.
Anh nhớ mình đã đồng ý với Mịch Nhi, khi cô thật sự gật đầu đồng ý trước, anh sẽ kiềm chế không miễn cưỡng cô, tuyệt đối sẽ không vượt qua lôi trì một bước.
Đó là do bản thân lần trước cứng rắn làm loạn trêu ra thảm kịch, lúc ấy anh mất chủ quyền ký kết rất nhiều điều ước giao dịch với Mịch Nhi, đồng ý tuyệt đối sẽ không ép buộc cô, sẽ không nhắc đến chuyện cá nước thân mật, bây giờ, anh cũng không thể làm trái điều ước. . . . . .
Cúi đầu nhìn thấy toàn thân Mịch Nhi vừa đầy vết hôn hồng nhạt, Liên Tĩnh Bạch vẫn còn dùng sức nắm chặc quả đấm, anh dừng lại tất cả động tác, chỉ là, chui dúc vào cần cổ cô, cố gắng bình phục rung động của thân thể.
Anh yêu cô, cho nên nguyện ý chờ cô hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, cho nên không muốn thừa dịp cháy nhà hôi của cứng rắn miễn cưỡng, anh sẽ không bởi vì xúc động nhất thới, sẽ để Mịch Nhi tức giận ghi hận, anh tình nguyện nhẫn nại ép xuống, mãi đến khi Mịch Nhi hoàn toàn mở ra nội tâm, hoàn toàn đồng ý. . . . . .
Bây giờ Mịch Nhi đã hoàn toàn tỉnh táo, cô cảm nhận được Liên Tĩnh Bạch đang thở hổn hển, trong lòng khẩn trương, cảm thấy chỉ cách hai lớp áo ngủ, cái đó dâng trào dán chặt giữa hai đùi mình, nó tản mát ra nhiệt độ nóng bỏng, đỏ ngầu nóng bỏng, nhưng bởi vì kiệt lực khắc chế mà căng thẳng run rẩy.
Đương nhiên cô rất rõ ràng biết được thân thể của anh thay đổi, biết những thứ phản ứng sinh lý này như thế nào, anh, đã động tình, cự tuyệt cô, mà còn nhẫn nhịn gần như cực hạn. . . . . .
Nhưng mà, có lẽ. . . . . .di4nda4nl4q4yd4n-Mèo Hoang
Có lẽ cô không nên ích kỷ như vậy, không nên để cho người đàn ông mình yêu đau khổ cấm dục như vậy, chịu đựng vất vả khổ cực như vậy. . . . . .
"Em -- em giúp anh có được hay không. . . . . ."Mặt mày Mịch Nhi đỏ gay, nhắm mắt chống lại cảm giác xấu hổ, cuối cùng nói ra, "Chỗ đó, anh nhịn rất khổ sở, có muốn em giúp anh một tay giải quyết hay không . . . . . ."
"Em đồng ý làm giúp anh?!" Ánh mắt Liên Tĩnh Bạch bỗng nhiên giống như bắt lửa, cặp mắt sáng lên nói, "Em đã chuẩn bị cẩn thận rồi sao?"
Mới vừa bị Mịch Nhi hôn môi trêu đùa ra ngọn lửa, mới kìm được chút, bị câu của cô dẫn đốt lửa cháy.
Liên Tĩnh Bạch cảm thấy máu toàn thân đều sôi trào, chẳng lẽ anh nghĩ lầm, thật sự sau khi Mịch Nhi chính thức đính hôn, cũng sẽ nghĩ tới tối nay thực hiện "Đêm động phòng hoa chúc", quyết định giao mình cho anh hưởng dụng?!
Đương nhiên bản thân sẽ không dùng sức mạnh phá bỏ giao ước, nhưng nếu như cô chủ động nhắc tới đồng ý tiếp tục hoan ái, đương nhiên anh toàn tâm vui mừng được như ý muốn. . . . . .
"Dĩ nhiên không phải!" Khi Mịch Nhi thấy ánh mắt anh như lang sói, thân thể không khỏi rút về nửa bước, cô không ngừng cúi đầu cắn môi dưới, đỏ mặt chần chờ nói, "Làm, em không có cách nào. . . . . . Nhưng -- nhưng em giúp anh đem nơi đó phát tiết ra ngoài, để anh thoải mái một chút ..., cái này có thể. . . . . ."
Thân là một bác sĩ, cô đối với hành động nam nữ quá mức hiểu rõ, trừ việc làm một bước cuối cùng kết hợp, còn có rất nhiều cách tiến hành, cũng là có thể đạt được vui thích.
Ví dụ như lấy tay, dùng miệng, dùng ngực, dùng chân, cô không chỉ xem qua các loại cách thức yêu đương trong sách, ở nước Mĩ cũng đã quan sát không ít video, tất cả căn cứ lý luận cô đều không thiếu, có phương thức chỉ đạo kiên cố nhất. . . . . .
Cô chỉ thiếu là không thể vút bỏ cảm giác xấu hổ, vẫn không có cơ hội đem lý luận hóa thành thực tế.
Có lẽ, nếu như muốn áp dụng đối tượng là Liên Tĩnh Bạch, nếu như muốn anh Tiểu Bạch cảm thấy thoải mái, thì cô có thể vứt bỏ tất cả xấu hổ, tự thân động thủ ra trận một phen. . . . . .
Mịch Nhi lặng lẽ khích lệ chính mình, hôm nay, cô đã hạ quyết tâm muốn Liên Tĩnh Bạch chỉ yêu cô, chỉ biết yêu cô hơn, như vậy, cái vẫn bị cô vứt bỏ sẽ không trồi lên mặt nước.
Hạnh phúc và tình dục, trong hôn nhân ngang hàng quan trọng như nhau!
|
Chương 198: Phương thức mới Luôn kiêng dè vấn đề này, luôn khiến Liên Tĩnh Bạch phải cố nén ngọn lửa, tất nhiên cũng sẽ khiến hôn nhân của cô vừa không tính phúc vừa không hạnh phúc!
Đó cũng không phải kết quả cô muốn, cô cần đối mặt với tất cả vấn đề khả thi.
Cô sợ lúc chân chính kết hợp, đau đớn bị xuyên qua, nhưng cô cũng sợ nếu như vẫn không giả trừ được, Liên Tĩnh Bạch sẽ có một ngày không thể nhịn được nữa đi tìm người khác hay không, loại đau lòng bị phản bội đó, có lẽ còn đau đớn khó mà chịu được hơn thân thân thể.
Cho nên, Liên Tĩnh Bạch vẫn luôn thu hồi dục vọng, anh luôn kiềm chế mạnh mẽ dù sao vẫn không phải cách, cô cần tìm phương thức mà hai người đều có thể tiếp nhận, cô hoàn toàn không nghĩ đến biện pháp giải quyết vấn đề trước tiên, ở giai đoạn giao thời này, xử lý thích đáng bộ phận "Tính phúc" của bọn họ.
Hôm nay, cô nguyện ý to gan thử một chút những phương thức khác ngoại trừ kết hợp ra, làm những động tác trước kia chỉ tồn tại trên lý thuyết. . . . . .
Cô cũng muốn biết mình có thể làm đến cực hạn là chỗ nào, cô muốn thông qua nghiên cứu thực tế, có thể dùng những cách khác để hóa giải dục hỏa của Liên Tĩnh Bạch không, để hôn nhân tương lai của bọn họ hạnh phúc và tính phúc.
"Cái gì. . . . . . Em muốn làm như thế nào?" Liên Tĩnh Bạch ngây người, anh có chút không rõ những phương thức khác theo lời Mịch Nhi là có ý gì, căn bản không cách nào bắt kịp suy nghĩ của cô.
Anh càng không cách nào tưởng tượng được, Mịch Nhi ngay cả dũng khí cuối cùng cũng không có, lần này đề nghị buông lỏng chừng mực rộng rãi như vậy ——
"Anh nằm xuống, không được nhúc nhích! Không cho nói chuyện! Em. . . . . . Em thử một lần. . . . . ." Mịch Nhi đỏ mặt đẩy ngã Liên Tĩnh Bạch, để anh ngửa mặt nằm trên giường, sau đó mình lật người ngồi lên eo của anh, lấy giọng điệu vênh mặt hất hàm sai khiến che giấu sự ngượng ngùng của mình, "Anh phải đồng ý với em, bất luận em làm cái gì, anh đều không đượ cười em. . . . . ."
"Được." Liên Tĩnh Bạch khẽ cười gật đầu, anh rất ít khi thấy Mịch Nhi đỏ mặt xấu hổ như vậy, mặc dù nói không biết rốt cuộc trong hồ lô của cô bán thuốc gì (ý là không hiểu Mịch Nhi nói thế là có ý gì), nhưng chỉ cần là yêu cầu của cô, anh tuyệt đối sẽ gật đầu đồng ý.
"Vậy. . . . . . Em muốn bắt đầu!" Mịch Nhi khẩn trương xoa xoa tay, ở đáy lòng cô lặng lẽ ôn tập một số quá trình trong đoạn phim trước kia, cuối cùng cắn chặt răng, ôm tinh thần gan dạ chuẩn bị bắt đầu.
Nhưng cô cúi đầu nhìn lều nhỏ nhô lên giữa hai chân Liên Tĩnh Bạch, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nhẫn nại của với vẻ tò mò, vẫn là chùn bước thu ngón tay về.
Suy nghĩ một chút, cô nghiêng người tắt đèn lớn sáng rực trong phòng, chỉ để lại ánh đèn ngủ vàng yếu ớt nhất, dường như không thấy rõ mặt Liên Tĩnh Bạch, cuối cùng cô cảm nhận được cảm giác an toàn.
Không bị ánh mắt mong chờ của anh nhìn thẳng, không có đôi mắt khác nhìn chăm chú, Mịch Nhi cảm thấy lần này nhất định không có vấn đề, cô có thể, nhất định có thể!
Cô nhẹ nhàng di chuyển đến ** của Liên Tĩnh Bạch, mắt nhắm khoanh tay, đưa tay cởi quần ngủ của anh xuống, tiếp theo, bàn tay mềm mại của cô lại lột tầng ** hơi mỏng kia xuống, lửa nóng cực đại giống như đạn bay vọt ra, đột nhiên nảy lên, nó dữ tợn khoe ra uy thế và sức mạnh, hiện ra trước mặt cô.
Mịch Nhi vừa thấy bộ phận uy vũ lãi mảnh khảnh này ở khoảng cách gần, vừa không khỏi vui mừng trong lòng, cũng may cô tắt đèn đối mặt với nó ở gần như vậy hoàn toàn tối om, nếu không, cô nhất định sẽ vừa thấy được cự vật chân thật to lớn này, liền bị dọa mất hết dũng khí đi. . . . . .
Mịch Nhi cắn môi dưới, trong lòng không ngừng tự thuyết phục mình, cuối cùng cô chậm rãi vươn tay về phía trước.
Bàn tay hơi lạnh như băng nhẹ sờ lên thứ nóng rực đó, hai tay theo hình ảnh trong ký ức khép lại nhốt chặt nó, năm ngón tay thoáng dùng lực, thử chuyển động lên xuống ở mặt ngoài nóng bỏng kích động của nó.
Ngay lúc tay Mịch Nhi chạm được phần thân trong phút chốc, Liên Tĩnh Bạch bỗng mở to đôi mắt, cơ thể của anh như con cá mới vừa vớt lên bờ, chợt nảy lên ngồi dậy. Cổ họng của anh tràn ra rên rỉ khó nhịn: "Uh ô ——"
Anh hoàn toàn không tin được cảm nhận thân thể truyền tới!
Toàn thân anh nóng rực, vậy mà hiện tại đang hưởng thụ đối đãi thoải mái nhất, Mịch Nhi —— cô thế nhưng chịu tự thân động thủ phục vụ anh!
Đây là tiến triển anh hoàn toàn chưa từng nghĩ đến, là sự ướt át anh nằm mơ cũng không tưởng tượng được, loại kích thích này như đầm rồng hang hổ, thật sự là quá khổng lồ quá kinh người rồi!
Vừa rồi cho dù Mịch Nhi cởi quần của anh, anh còn tưởng rằng nhất định là cô lại phát minh ra thuốc gì đó, có thể dùng thuốc để anh tỉnh táo lại. Nhưng ai biết, lần này suy đoán của anh thế nhưng cách xa vạn dặm với sự thật, sự thật hoàn toàn làm phá hủy huyết mạch của anh!
Đôi tay mảnh khảnh trắng noãn của cô, hiện tại đang vuốt ve nóng bỏng của anh, luật động quanh nó!
Mặc dù tối đen anh hoàn toàn không thấy rõ cụ thể động tác của Mịch Nhi, nhưng chỉ cần tưởng tượng, chỉ ở não suy nghĩ cảnh tượng đó, cũng khiến anh suýt nữa máu mũi phun trào rồi.
"Mịch Nhi —— em. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch khàn khàn đứt quãng nỉ non, ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói được.
Anh chỉ cảm thấy máu toàn thân tuôn xuống phía dưới, máu của anh theo động tác của đôi tay nhỏ của Mịch Nhi mà nhảy lên, toàn thân anh từng tế bào tất cả đều kêu gào sung sướng, anh nghĩ muốn nhiều hơn, còn muốn Mịch Nhi làm nhiều hơn!
"Anh. . . . . . Anh không cần lên tiếng. . . . . ." Mặt của Mịch Nhi lại càng đỏ lên, cô dừng động tác ở tay lại, cắn môi dưới ra lệnh cho anh, "Không phải nói anh không được nhúc nhích không được nói chuyện sao, nhanh lên một chút nằm xuống, một chữ cũng không cho nói. . . . . ."
Cô rất sợ Liên Tĩnh Bạch nói ra một chữ, sợ anh thấy bất kỳ động tác của cô, đây là lần đầu tiên cô nếm thử chuyện này, cô không tự tin có thể làm tốt, chỉ có đêm tối lờ mờ tại như vậy, ở trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, cô mới dám tiếp tục làm, mới có thể không ngượng ngùng vùi đầu không dám gặp người.
Liên Tĩnh Bạch ngập ngừng hai tiếng, lý trí còn muốn nói gì đó, nói thí dụ như bảo Mịch Nhi không cần miễn cưỡng chính mình làm được loại trình độ này, nhưng thân dưới bộc phát lửa dục cũng theo ngón tay Mịch Nhi rời đi, bùng cháy mãnh liệt hơn.
** đã vững vàng khống chế được tư tưởng nửa người trên, thân thể của anh lên án không muốn cô dừng tay, bản năng của anh đang kháng nghị muốn tiếp tục hưởng thụ vừa rồi, vô số tế bào bắn ra ý kiến phản đối, mãnh liệt chỉ trích lý trí ích kỷ!
Cuối cùng, lý trí sụp đổ, Liên Tĩnh Bạch nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ nhàng nằm trên gối, bàn tay của anh yên ổn trên ra giường, bộ dáng mặc cho Mịch Nhi khống chế.
Liền một lần, anh chỉ ở lễ đính hôn tối nay ** một lần!
Để lý trí đi gặp quỷ đi, anh muốn loại phục vụ này của Mịch Nhi, anh khát khao cô đụng vào như vậy, anh tuyệt đối không muốn cô dừng lại. . . . . .
|
Chương 199: Phá bỏ Mịch Nhi thấy cuối cùng anh nghe lời nằm thẳng, mới vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm một cái, trước lạ sau quen, tay cô lại nắm lấy vật kia lần nữa, tiết tấu chuyển động theo bản năng an ủi nó, khiến nó cảm nhận được thoải mái.
Ngón tay chạm tới nhiệt độ rực nóng như thế, đầu ngón tay thắt chặt lên xuống vật lớn kinh người, nó truyền ra ngọn lửa hừng hực, nhiều lần khiến cô hoảng sợ muốn buông tay tránh né.
Nhưng lý trí còn sót lại ép buộc Mịch Nhi nhẫn nại tiếp tục, cô muốn anh không phải nhẫn nhịn khổ sở như vậy, cô phải khiến người yêu thoải mái, phải khiến cho Liên Tĩnh Bạch được hưởng thụ. . . . . .
Tay cô vụng về cố gắng lấy lòng nó, nhốt chặt * * có sức sống bừng bừng, lòng bàn tay kiên cố lại nở ra một vòng, nhiệt độ càng nóng hơn, đến lổ nhỏ trên đỉnh cũng tràn ra chất lỏng, rồi lan tràn ra ngoài, khiến tay cô cũng thấm trơn ướt.
Mịch Nhi kinh ngạc mang bệnh nghề nghiệp trên người, lấy tâm trạng nghiên cứu cẩn thận quan sát thứ dựng cao trong tay, bộ máy của đàn ông vừa thần bí lại có chút thú vị, chất xốp sưng to có thể khiến bộ máy đang mềm yếu cứng rắn như vậy, lỗ nhỏ trên đầu có thể tự động tiết ra ra chất lỏng, thật sự là tạo hóa thần kỳ!
Cho dù Liên Tĩnh Bạch nhẫn nại lần nữa, nhưng chỗ nào Mịch Nhi cũng nhúng tay trêu đùa, nên vẫn không khỏi căng thẳng bắp thịt toàn thân, không tự chủ ưỡn thẳng thắt lưng, theo tiết tấu tay cô cùng nhau chuyển động, đây là bản năng nguyên thủy nhất của đàn ông, là động tác theo đuổi thiên tính tự nhiên .
Cổ họng anh thỉnh thoảng tràn ra tiếng rên thoải mái, lần đầu tiên anh cảm thấy mình không khống chế được bản thân, không chỉ là không khống chế được thân thể, đến miệng mình cũng không thể khống chế.
Vừa nghĩ tới người động tay khiến anh thư thái chính là Mịch Nhi, anh suýt nữa bị não tưởng tượng làm cho chết máy, người yêu duy nhất của anh đụng vào dục vọng, mà đối với người chưa bao giờ xảy ra quan hệ thân mật là anh mà nói, nó đã kích thích tình cảnh thế nào!
Anh đã trầm mê, Mịch Nhi xấu hổ động tác vụng về chậm lại, mang cho anh hưởng thụ đỉnh điểm lớn nhất, đây là vui vẻ lớn nhất anh đã trải qua tới nay, nếu như có thể, anh đồng ý vĩnh viễn đều không kết thúc quá trình này. . . . . .
Động tác trên tay Mịch Nhi dần dần thuần thục dễ dàng hơn, sự thối lui e lệ lúc ban đầu đã qua, cô có một loại cảm giác thỏa mãn mới, cô đem các loại phương pháp trên lý thuyết làm thí nghiệm, hiệu quả kinh người khiến cô hài lòng.
Cô cảm thấy mình chính là nữ vương, bàn tay khống chế điều khiển Liên Tĩnh Bạch, hô hấp của anh và nhịp tim, thở dốc cùng rên rỉ, theo từng cử động của cô mà thay đổi theo!
Anh cứ như vậy mặc cho cô định đoạt trêu đùa, mặc cho cô đùa giỡn vỗ tay!
Cô giống như được huấn luyện có chương pháp, kỹ thuật ngón tay từ thực tế mà học hỏi. Cô vốn không thiếu sót lý luận, nhưng sau khi thực tế, phải nắm giữ tốt kỷ xảo cùng bí quyết, đây đối với người học y thường giống phân tích nhân thể bộ phận mà cô nói, đơn giản giống như ăn cơm uống nước, dễ như trở bàn tay.
Mịch Nhi tiến bộ thần tốc chỉ làm cho Liên Tĩnh Bạch giống như thăng thiên, tay cô giống như là có ma lực, nặng nhẹ thích hợp, rõ ràng có phần mở đầu, tốc độ thay đổi thích hợp, luôn có thể làm cho thân thể của anh hưởng thụ được thoải mái, để cho toàn thân anh mềm hoá, tất cả đều chỉ có thể cảm nhận được cảm xúc kích động của bộ máy.
Toàn thân toàn ý thoải mái, hoàn toàn không có biện pháp kềm chế. . . . . .
Mịch Nhi cũng đang nghi hoặc không hiểu, ngón tay cô đã động rất lâu, nhưng thứ trong lòng bàn tay chỉ có to ra càng thêm lửa nóng, nó không có một chút dấu hiệu nộp vũ khí đầu hàng, hình như còn có thể giữ vững thật lâu, tuyệt đối không yếu đuối giơ"Cờ hàng" . . . . . .
Ngón tay liên tục vận động khiến cho Mịch Nhi cảm thấy có chút mệt mỏi khó nhịn, ngón tay mịn màng không ngừng ma sát cũng bỏng đến không chịu nổi, suýt nữa cầm không được nơi đó. . . . . .
Cô nhíu chặt mày, năm đó hình như anh không có biện pháp kiên trì đến thời gian dài, nhưng năm năm trôi qua rồi tại sao anh lại có thể cứng rắn lâu như vậy, chính là không buông thả không phun, không chịu kết thúc --
Chẳng lẽ, chỉ dùng tay, sẽ không có cách nào khiến anh thoải mái, để cho anh đạt tới cao trào. . . . . .
Vậy. . . . . . Cô phải làm sao?
Tay, miệng, ngực, chân, mặc dù nói những thứ này đều là bình thường có thể để cho đàn ông thoải mái, nhưng bây giờ cô là lần đầu giúp anh hạ hỏa, trừ lấy tay ra, rất khó có dũng khí làm được nhiều hơn. . . . . .
Nhưng cúi đầu nhìn lửa nóng bành trướng dâng trào, Mịch Nhi hoàn toàn có thể tưởng tượng được giờ phút này Liên Tĩnh Bạch bị băng và lửa hành hạ, thân thể anh bị cô khơi lên bị cô vỗ về chơi đùa, nhưng lại không có cách nào leo tới đỉnh núi, không cách nào buông thả, loại đau khổ này có lẽ so với bắt đầu chưa có tiếp xúc sẽ càng khó chịu hơn. . . . . .
Hạ quyết tâm, Mịch Nhi cắn môi dưới, tiếp đó, cô nhẹ nhàng mở cái miệng ra, giống như hiến tế, ngậm lấy lửa nóng hầm hập. . . . . .
"A --" Liên Tĩnh Bạch kêu lên một tiếng, so với giật điện còn phải ngồi dậy rất nhanh.
Nếu như vừa rồi ngón tay nắm lấy vẫn còn ở trong phạm vi chịu đựng của anh, thì hành động bây giờ của Mịch Nhi lại hoàn toàn vượt ra khỏi tất cả tưởng tượng của anh!
Hạ thân bị làn môi nóng rực bao chặt, cảm xúc giông như tơ lụa như nhung, chất lỏng non nớt thấm ướt quanh mình, thỉnh thoảng đụng phải hàm răng cứng rắn, đầu lưỡi mềm mại. . . . . .
Cho dù Mịch Nhi chỉ cứ ngơ ngác "Cắn" như vậy, cho dù không có kỹ thuật dùng lưỡi làm cho sâu hơn, đã khiến thân thể của anh được đến thiên đường!
Linh hồn của anh giống như là một chiếc lông vũ nhẹ nhàng bay lượn, máu trong tứ chi ầm ầm nổ tung, khoái cảm nhạy cảm kịch liệt giống như khói lửa nhanh chóng nhuộm cả tứ chi, lồng ngực của anh tràn đầy ngọn lửa bộc phát, đại não bị cháy sạch cuồn cuộn, không dám tin được người yêu nhất thân thiết nhất hầu hạ!
Toàn thân bắp thịt của Liên Tĩnh Bạch đều rung động mãnh liệt, tất cả thần kinh đều chỉ tập chung môi lưỡi Mịch Nhi vây quanh bộ vị, ngọt ngào dễ chịu như vậy, khoái cảm giống như chỉ muốn nổ tung . . . . . .
Anh khó nhịn nuốt một ngụm nước miếng, êm ái đè đầu Mịch Nhi xuống, hỗ trợ cô trấn an mình, chỉ đạo tiết tấu của cô, để cô sử dụng chính xác động tác phun ra nuốt vào đối đãi ngọn lửa của anh. . . . . .
Động tác kéo dài có phần không biết bao lâu, Mịch Nhi đã bắt đầu cảm thấy miệng mở rộng cằm đau đớn, vật thể trong miệng cô cuối cùng có chút khó chịu kịch liệt căng trướng, phun ra nồng nặc chất lỏng, mùi vị nóng rực lan tràn trong khoang miệng Mịch Nhi. . . . . .
"Ưm. . . . . ." Sau khi Liên Tĩnh Bạch kích thích, cuôi cùng đạt tới đỉnh núi, trong lòng anh còn phát ra tiếng rên rỉ vui vẻ, tứ chi vô lực, cuối cùng anh sụp đổ lên giường.
|