Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
|
|
Chương 570: Người nào đó thích ăn dấm chua 5 "Này, tài xế, sư phụ, tài xế sư phụ. . . . . ."
Ngũ Y Y vừa mở miệng mới phát hiện, mình gọi như thế nào tại sao cũng thấy không hợp.
"Ách, Ngũ tiểu thư, cô có chuyện gì cần căn dặn?"
"Này, có thể hay không đưa tôi đến công ty của Phi Đoạt?"
Ngũ Y Y thử dò xét hỏi, cô cũng này không biết là vì cái gì.
"Ừ. . . . . . Được! Tôi sẽ quay xe lại!"
Tài xế suy nghĩ một chút, ông chủ muốn phải đưa an toàn về nhà, như vậy cũng coi như là đưa đón an toàn rồi.
Không thể coi là mình thất trách được.
Ngũ Y Y đứng ở phía dưới tòa nhà đồ sộ.
Nâng cái đầu nhỏ lên, cảm thấy cổ ngửa ra muốn gãy , còn chưa thấy được đỉnh của tòa nhà.
"Đúng là kẻ có tiền, một nhà lầu mà thôi, có cần cao như vậy không?"
Ngũ Y Y vẫy tay, đi vào.
Vốn dĩ cho rằng sẽ có một người đàn ông mặc áo đen đeo kính mắt lục soát mình.
Kết quả không ngờ cả người bảo vệ gác cửa cũng không thấy.
Ngũ Y Y rất tò mò, tòa lầu này cao như vậy, nhưng an toàn hệ thống phòng vệ quá kém.
Trở về nhất định phải kiến nghị với Phi Đoạt, phải tuyển nhiều bảo vệ trị an.
Hoắc Phi Đoạt ngồi ở trên ghế, trên mặt mang theo nụ cười nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt.
Một bóng dáng nhỏ hiện tại đang xuất hiện trên màn hình, Ngũ Y Y!
Ngồi trên tầng cao nhất, Ngũ Y Y xinh đẹp dưới sự hướng dẫn của thư ký đi tới cửa phòng làm việc của Hoắc Phi Đoạt.
"Cốc cốc cốc. . . . . ."
Ngũ Y Y giơ tay nhỏ bé dùng sức gõ lên cửa mấy cái.
"Vào đi." Hoắc Phi Đoạt lên tiếng.
Ngũ Y Y không biết tại sao, tuy chỉ có một ngày không gặp anh, nghe được âm thanh của anh, thậm chí có chút khẩn trương.
Đẩy cửa ra đi vào, Ngũ Y Y bị phòng làm việc to làm hấp dẫn.
Cũng không nhìn Hoắc Phi Đoạt ở trước mặt một cái.
"Woa! Cửa sổ lớn như vậy!"
Ngũ Y Y bỏ cặp xuống lại gần cửa sổ lớn sát đất trước mặt.
"Woa, phong cảnh nơi này thật là đẹp!"
Cả người đã dính vào thủy tinh trong suốt kia rồi.
Hoắc Phi Đoạt ở một bên mặt đen lại, vốn cho là cô nhóc kia sẽ trực tiếp chạy về phía lồng ngực mình, kết quả lại là bị khối thủy tinh kia hấp dẫn.
Không được, hôm nào phải cho người đem chặn lại cửa sổ này hết, tháo bỏ thủy tinh xuống, đập bể!
Hoắc Phi Đoạt nhỏ mọn lại bắt đầu ghen.
"Woa, đây là súng thật sao?" Ngũ Y Y thấy trên tường treo một thanh súng săn.
Tấm tắc tán dương.
Hoắc Phi Đoạt nhớ lại, ngày đó dùng súng săn đánh anh không phải là cô nhóc này sao?
Hiện tại lại đưa ra một bộ dáng như chưa từng nhìn qua nó.
"Ôi! Trời ơi. Con hươu này sẽ không phải cũng là thật chứ."
Đảo mắt cô lại chạy tới trước mặt mẫu vật con hươu Châu Phi.
Trong lòng Hoắc Phi Đoạt quyết định nhất định phải đem con hươu chết kia đem vứt đi.
"Ngũ Y Y?"
Hoắc Phi Đoạt dùng giọng điệu bất mãn để thu hút Ngũ Y Y đang đi thăm quan phòng làm việc này.
Hoắc Phi Đoạt quả thật đau lòng đến cực điểm, vốn dĩ có người báo cáo rằng cô tới.
Mình vui mừng có chút khoa tay múa chân.
Kết quả cô nhóc này căn bản không để mình vào trong mắt.
"Ngũ Y Y!"
Hoắc Phi Đoạt gọi lần nữa, lúc này mới đem Ngũ Y Y trở về thực tại.
"A, Phi Đoạt!"
Ngũ Y Y xoay người thấy Hoắc Phi Đoạt mặt đen lại, mới ý thức tới mình giống như chọc giận vị này rồi.
Vội vàng cười làm lành.
"Hi hi, hi hi. . . . . ."
Hoắc Phi Đoạt cũng không để mình chịu thiệt, chỉ nói một câu: "Tới đây!"
Rõ ràng chính là giọng ra lệnh, Ngũ Y Y thật sự không dám không nghe theo.
Làm sao biết được vừa mới đứng bên người Hoắc Phi Đoạt, liền bị anh một phát bắt được, kéo đến ngồi lên trên đùi của anh.
|
Chương 571: Người nào đó thích ăn dấm chua 6 Làm sao biết được vừa mới đứng bên người Hoắc Phi Đoạt, liền bị anh một phát bắt được, kéo đến ngồi lên trên đùi của anh.
Mặc dù trước kia Ngũ Y Y không phải là chưa từng ngồi lên chân anh.
Nhưng dù sao trước kia là ở phòng ngủ.
Nhưng hiện tại đang ở trong phòng làm việc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào lồng ngực của anh.
Ngũ Y Y khẩn trương hít thở không thông.
Hiện tại Ngũ Y Y mới phát hiện, hôm nay hiếm khi thấy Hoắc Phi Đoạt mặc áo sơ mi trắng quần tây đen.
Vài sợi rũ xuống cái trán.
Góc cạnh gương mặt rõ ràng, cộng them song mũi thẳng cao cùng hai mắt có hồn.
Hôm nay Hoắc Phi Đoạt quả thực là sát thủ văn phòng.
Quá đẹp trai rồi, Ngũ Y Y không nhịn được mà ở trong lòng gào thét.
Đột nhiên nhìn đến xương quai xanh của anh, Ngũ Y Y không nhịn được thân thể căng thẳng, thật hấp dẫn!
Hoắc Phi Đoạt cúi đầu nhìn cô nhóc đang quan sát trên người mình.
Lúc này mới coi như trong lòng cân bằng một chút.
Bằng không tuyệt đối sẽ không tha cho cô.
"Thế nào, nhìn đến ngây người như vậy?"
Hoắc Phi Đoạt thấy Ngũ Y Y vẫn mím môi không nói lời nào, cố ý đùa cô một chút.
"Có, nào có?" Ngũ Y Y đột nhiên bị hỏi như vậy, cực kỳ xấu hổ.
"Hả? Chưa? Nói như vậy là anh vẫn chưa đủ hấp dẫn sao?"
Hoắc Phi Đoạt cố ý hơi nhíu mày.
"Không, không phải. Đủ rồi!"
Ngũ Y Y quả nhiên là rút lui.
Bàn tay Hoắc Phi Đoạt đã bắt đầu Không an phận ở trên người Ngũ Y Y di động.
"Phi, Phi Đoạt! Em muốn cùng anh nói chuyện."
Ngũ Y Y ý thức được tình hình không ổn .
"Chuyện gì?"
Hoắc Phi Đoạt ngoài miệng trả lời, nhưng tay vẫn không ngừng.
Tiếp tục vuốt ve lên cơ thể nhỏ nhắn.
"Này, cái đó, em vừa bước vào mới phát hiện. Các anh, công ty của các anh như thế nào ngay cả bảo vệ trị an cũng không có! Như vậy nếu như người xấu tới thì làm thế nào!"
Một tay của Ngũ Y Y chặn lại bàn tay không an phận, cái miệng nhỏ nhắn chu lên nói.
Hoắc Phi Đoạt không trả lời cô, ở trong lòng đang vui mừng.
Cô nhóc này thật là kỳ quái, thế nào lại liên quan đến an toàn của công ty.
Nếu như người xấu tới làm thế nào?
Cô chẳng lẽ không biết, chính mình mới là người xấu lớn nhất sao?
Nghĩ như vậy, lại càng phát hiện cô nhóc này càng đáng yêu .
Hoắc Phi Đoạt cúi đầu, đem sự chú ý của Ngũ Y Y vẫn còn ở trên tay mình chống đỡ.
Không chút lưu tình hôn.
Đã rất lâu rồi không có hôn môi như thế này.
Hoắc Phi Đoạt thậm chí có chút nhớ, lúc mới bắt đầu, yêu thích dáng vẻ của cô bé ngốc lúc mình cưỡng hôn.
Rốt cuộc là vào thời điểm nào , mình mở mới luân hãm vào trong sự dịu dàng của cô.
Hoắc Phi Đoạt nhớ, hình như là lúc cô kiêu ngạo nói muốn bán lần đầu tiên của mình.
Liền bị một chút sự kiêu ngạo này, rồi lại bị cô nhóc mềm yếu này bắt sống.
"Y Y. . . . . ."
Giọng nói trầm thấp của Hoắc Phi Đoạt chui vào trong lỗ tai của Ngũ Y Y.
Xong rồi, người này không phải là muốn.
Ngũ Y Y đang chuẩn bị thừa dịp anh còn chưa có bất kỳ phản ứng gì liền chạy đi.
Nhưng, nếu để cho cô chạy trốn được, Hoắc Phi Đoạt cũng không gọi Hoắc Phi Đoạt.
"Phi Đoạt, nơi này là phòng làm việc."
Ngũ Y Y khẽ đẩy đầu Hoắc Phi Đoạt đang vùi trong ngực cô.
Nhưng mình bây giờ đang ngồi ở trên người ta, làm sao có thể chạy trốn đây.
"Phòng làm việc? Thế nhưng bên trong là phòng làm việc của anh."
Hoắc Phi Đoạt cười xấu xa cầm lên một hộp giống như điều khiển ti vi, hướng về phía cửa chỉ xuống.
Liền nghe cạch một tiếng, cửa hình như là bị khóa lại.
Ngũ Y Y hiện tại khóc không ra nước mắt.
Mình hôm nay quả thật chính là dê vào miệng cọp, còn là tự mình đưa tới.
Sau đó Hoắc Phi Đoạt chỉ vào cửa sổ lớn sát đất.
|
Chương 572: Người nào đó thích ăn dấm chua 7 Nhưng Ngũ Y Y không phát hiện cửa sổ kia có gì thay đổi, nhưng ánh sáng trong phòng đột nhiên tối xuống.
Ngay sau đó là ánh đèn mờ nhạt sáng lên.
Ngũ Y Y nhất thời cảm giác mình giống như người thổ dân từ thời xa xưa.
Loại này công nghệ cao này cô chỉ thấy ở trong phim.
Hoắc Phi Đoạt đem Ngũ Y Y đặt lên bàn làm việc to.
Bắt đầu say sưa hôn nàng.
"Ừ. . . . . . Ưmh. . . . . ."
Ngũ Y Y thật vất vả tránh thoát môi Hoắc Phi Đoạt, gấp gáp nói.
"Phi, Phi Đoạt, có người từ ngoài cửa sổ nhìn thấy được thì làm thế nào."
Lúc này hai gò má Ngũ Y Y ửng hồng, mắt cũng rất giống ngấn lệ, nước mắt lưng tròng.
Hoắc Phi Đoạt thật vất vả đè nén xuống dục vọng đang bành trướng lên.
Vốn là muốn hôn cô, sẽ đưa cô trở về.
Nhưng bây giờ cô lại nói có người thấy nên làm cái gì.
Nhận cái hôn cũng sợ bị nhìn đến sao?
Còn phải che đậy?
Thật là một tiểu yêu tinh.
"Cửa sổ hiện tại chỉ có thể nhìn bên ngoài, nhưng không thể nhìn thấy bên trong. Như thế nào, yên tâm?"
Ngũ Y Y tò mò nhìn chằm chằm cửa sổ lớn.
Bộ dáng kia, khiến Hoắc Phi Đoạt trong nháy mắt muốn sụp đổ.
"A! Phi Đoạt!"
Quần áo trên người Ngũ Y Y bị Hoắc Phi Đoạt trực tiếp xé rách.
Cứ như vậy hai đỉnh núi căng tròn nhảy vào trong tầm mắt Hoắc Phi Đoạt.
Lúc này Ngũ Y Y ngồi ở trên bàn làm việc, mà Hoắc Phi Đoạt đứng ở bên cạnh bàn, đối với cô giở trò.
Hoắc Phi Đoạt một đường từ môi của cô hôn đến cổ của cô, tiếp theo là xương quai xanh tinh xảo.
Sau đó là đỉnh núi mềm mại.
Áo ngực của Ngũ Y Y đã bị cởi ra.
Hoắc Phi Đoạt ngậm tiểu anh đào.
Cơ thể Ngũ Y Y nhịn không được run rẩy.
"Thế nào, như vậy đã không chịu nổi?"
Hoắc Phi Đoạt cố ý làm chuyện xấu, khẽ cắn một cái tiểu anh đào đã sớm đỏ thẫm.
"A. . . . . ."
Ngũ Y Y kêu nhỏ một tiếng.
Hoắc Phi Đoạt kéo khóa quần jean Ngũ Y Y xuống cởi ra.
Vừa dùng chút lực, quần jean bó sát người đã bị gạt ra.
Thân thể trần truồng của Ngũ Y Y chỉ mặc một cái quần lót nhỏ ở dưới ngồi nghiêng ở trên bàn.
Tình cảnh hết sức nóng bỏng.
Hoắc Phi Đoạt cảm giác phân thân giống như sắp nổ tung, nhịn khổ cực kỳ.
Một bên gạt quần lót nhỏ của cô.
Ngũ Y Y đáng thương hết che nơi này tới nơi kia.
Làm sao để che được.
Bộ dáng kia chọc cho Hoắc Phi Đoạt nhịn không được nữa.
Giơ lên hai chân của cô, lấy dục vọng của mình ra, không có dấu hiệu nào liền tiến vào cơ thể của cô.
"A!"
Ngũ Y Y hét lên một tiếng, cổ nhỏ của ngửa ra sau .
Đột nhiên bị cảm giác căng đầy làm cho không biết làm sao.
Hoắc Phi Đoạt đầu tiên là từ từ đi tới, rồi chầm chậm rút ra.
Ngũ Y Y bị anh làm cho nhột khó nhịn.
Vừa xấu hổ muốn anh nhanh lên một chút, nhưng kìm nén lại.
Lông mày hơi nhăn lại cúi đầu rên rỉ.
Đột nhiên, Hoắc Phi Đoạt bắt đầu gia tăng tốc độ.
Ngũ Y Y hình như rốt cuộc cũng thỏa mãn.
Trong lỗ mũi tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn.
Đến cuối cùng không để ý hình tượng lớn tiếng kêu lên.
"A! A. . . . . . Ừ. . . . . . A. . . . . ."
Đây đối với Hoắc Phi Đoạt chính là một liều thuốc tốt nhất.
Ngũ Y Y thậm chí có thể cảm thấy này vật to lớn ở trong mình hoạt động giống như to ra mấy phân.
Hoắc Phi Đoạt đâm vào mấy cái, đem Ngũ Y Y từ trên bàn làm việc ôm xuống.
Để cho cô cơ thể trần truồng đứng trước cửa sổ lớn sát đất.
Mặc dù biết bên ngoài không thấy được cảnh tượng bên trong.
Thế nhưng bộ dạng không mảnh vải che thân đứng ở phía trước cửa sổ, làm cho Ngũ Y Y xấu hổ không chịu được.
Nhưng không để cô có chút cơ hội để thở.
|
Chương 573: Người nào đó thích ăn dấm chua 8 Nhưng không để cho cô có cơ hội để thở.
Hoắc Phi Đoạt đã từ phía sau cô tiến vào.
Ngũ Y Y bị đè ở trên thủy tinh.
Phong nhũ bị chen chúc tại trên thủy tinh, thủy tinh lạnh lẽo làm cho cô có cảm giác nhạy cảm hơn.
Đôi nhũ vốn đứng thẳng nay càng cứng rắn hơn.
Sau lưng bị vật khổng lồ hạ xuống đánh thẳng vào mình.
Ngũ Y Y cảm giác một luồng nhiệt từ đùi thổi quét toàn thân.
Hoắc Phi Đoạt thở gấp ngay tại bên tai.
Ngũ Y Y cảm thấy trước nay chưa có cảm giác kích thích này.
Sau lưng Hoắc Phi Đoạt hình như cũng hưởng thụ.
Hai tay chống thủy tinh, nhanh chóng rút ra cắm vào.
Nhìn người trước mắt thở gấp không ngừng, anh chỉ nghĩ nhanh hơn nữa.
"A, a a!"
Ngũ Y Y giống như đã leo lên ngọn núi cao nhất, Hoắc Phi Đoạt cảm giác lối đi nhỏ hẹp giống như có vô số cái miệng nhỏ nhắn hút mình vào.
Một luồng nhiệt lên đến đỉnh.
Hoắc Phi Đoạt bị một nhát này kích thích, cũng tăng nhanh tốc độ chạy nước rút.
Rốt cuộc sau khi ra sức chạy nước rút, Hoắc Phi Đoạt đem lấy mầm móng của chính mình bắn vào trong cơ thể Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y lúc này đã không còn hơi sức, áp sát vào thủy tinh lạnh lẽo, thân thể không ngừng run rẩy.
Hoắc Phi Đoạt từ phía sau ôm lấy cô, hai người còn kết hợp chặt chẽ với nhau.
Hai người bọn họ, lẳng lặng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ,hưởng thụ nhiệt độ lẫn nhau.
Tiêu Lạc nhìn cô gái trước mắt, không biết nên làm thế nào cho phải.
"Cô tại sao nhất định phải đi theo tôi?"
Tiêu Lạc lạnh lùng đặt câu hỏi.
"Tôi đã sớm nói qua, anh là người đàn ông đầu tiên đánh bại tôi, tôi phải đi cùng với anh."
Cô gái kia, không, chính xác mà nói, phải là một nữ sinh.
Giống như mới 18 tuổi.
Tóc thật dài, đen như mực.
Gương mặt mặc dù không không trắng lắm, nhưng màu sắc lại vô cùng khỏe mạnh.
Khéo léo sóng mũi đứng thẳng.
Lông mày rậm giống như con trai, nhưng hợp với mắt lấp lánh.
Khác nhau có một lần ý vị.
Vóc người cũng là nhất đẳng tốt, thon dài cao lớn.
Một đôi chân, càng thêm có lực.
Dù sao nói tóm lại, này có thể nói là phong cách của mỹ nữ.
Quan trọng nhất là, cô ấy là một cao thủ võ thuật.
"Tôi đã nói qua, trên đời này, có thể có rấtt nhiều người đàn ông đánh cô mà. Mà tôi, chẳng qua là ngẫu nhiên người đầu tiên đánh trước."
Tiêu Lạc đối với lời của cô..., cảm thấy vô cùng thái quá.
Hiện tại cũng không phải là ở quay kịch trên TV, hai người bọn họ cũng đều không phải nhân vật chính trong tiểu thuyết võ hiệp.
Tại sao cứ nhất định phải lập lời thề là người đàn ông đầu tiên đánh bại mình?
"Tôi mặc kệ, tóm lại, anh chính là người đàn ông kia. Cho nên, tôi nhất định muốn cùng anh ở chung một chỗ. Coi như anh không cần tôi...tôi tuyệt đối cũng không sẽ rời đi."
Cô bé kia hình như vô cùng quật cường, lời nói của Tiêu Lạc, cô căn bản không nghe lọt.
"Cô bây giờ rốt cuộc đang nói cái gì? Tôi không phải là cái người tốt gì, không đáng giá như cô vậy, hơn nữa, trong lòng của tôi đã có người khác."
Giọng nói Tiêu Lạc lạnh như băng vang lên trong căn phòng nhỏ.
Cô gái hình như nghe đến một câu cuối cùng thì thân thể có nhỏ nhẹ lay động.
Nhưng nàng lập tức liền khắc chế.
Mắt to lấp lánh giống như có chút ửng hồng.
Thế nào, không chấp nhận mình là bởi vì trong lòng đã có người sao?
"Vậy anh lúc ấy tại sao không giết tôi?"
Cô gái nhỏ hỏi.
"Tôi hiện tại rất hối hận lúc ấy lại không làm như vậy, tóm lại, thương dưỡng cho tốt, sau đó liền rời khỏi nơi này."
|
Chương 574: Anh rất nhớ em 1 Tiêu Lạc nói xong những lời này rồi rời đi.
Hắn không có lời thừa thãi để nói với cô bé này.
Đối với anh mà nói, trên thế giới chỉ có một người phụ nữ duy nhất đó chính là Ngũ Y Y.
Anh chỉ vì một người phụ nữ mà sống.
Mà cô gái kia, tên là Nguyễn Lâm Tịch.
Chính cô là người canh giữ Âu Dương Chấn Đình trong biệt thự, chính là cô gái cùng mình giao đấu.
Tiêu Lạc không nghĩ tới, sau ngày đó trở về.
Mở cóp xe phía sau phát hiện cô đang hôn mê.
Sau khi tỉnh lại, Nguyễn Lâm Tịch không chịu đi.
Cô đưa ra lý do thật sự khiến Tiêu Lạc không thể nào tiếp thu được.
"Lão đại, anh lần trước bảo tôi điều tra người canh giữ Âu Dương Chấn Đình trong biệt thự bị mất tích. Tôi đã tra được một chút manh mối."
A Trung hướng Hoắc Phi Đoạt báo cáo.
"Nói!"
Hoắc Phi Đoạt cho tới bây giờ không muốn nghe nhiều lời nói vô ích.
"Dạ! Người kia bảo vệ trị an bị mất tích, là người mà chúng ta khi đó đặc biệt tin dùng. Bởi vì cô là người có võ thuật vô cùng lợi hại, cho nên lúc đó chúng ta mới dùng cô ấy. Thế nhưng trong lúc hợp tác có một điều kiện, chính là chúng ta không được tiết lộ ra bất kỳ tư liệu nào về cô ấy. Sau đó tôi cũng có đi điều tra về gia cảnh của người này, nhưng là, không có tra ra được gì cả."
A Trung lắc đầu một cái, người này thật rất thần bí.
"Tại sao lúc ấy không báo cáo với tôi chuyện này?"
Hoắc Phi Đoạt nghe được A Trung báo cáo, càng cảm thấy kỳ quái.
Một người thần bí là thuộc hạ của mình làm công việc vô cùng quan trọng, mà mình cũng không biết rõ gương mặt thật của cô.
Quan trọng nhất là, người này, lại là một cô gái.
"Lão đại, lúc ấy anh mới vừa tiếp nhận cả một tập đoàn công ty hắc đế, vô cùng bận rộn. Tôi nghĩ chút chuyện nhỏ này không cần làm phiền đến anh."
A Trung xem chuyện này đã khiến cho Hoắc Phi Đoạt hứng thú.
"Tiếp tục điều tra!"
Trong lòng Hoắc Phi Đoạt nói cho anh biết, người phụ nữ này biến mất, không có đơn giản như vậy.
"Dạ!"
A Trung nhận lệnh.
Nguyễn Lâm Tịch ngồi ở trên giường, ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ.
Hồi tưởng lại thời điểm mình rời khỏi sư phụ, đối với sư phụ phát thề nói.
Cô không phải vì cái xã hội phức tạp này mà lăn lộn.
Mới đồng ý yêu cầu của tập đoàn đế quốc.
Không ngờ, cũng là vì vậy công việc hài lòng này, khiến cho lời thề có hiệu lực.
Nhưng, tại sao trong tim của anh đã có người khác rồi?
Mình, lần đầu tiên nhìn liền yêu anh.
Tiêu Lạc ngồi xuống cạnh cửa sổ, một người uống rượu.
Hồi tưởng lại ngày đó cùng Y Y yêu nhau.
Lại đột nhiên cảm thấy ngực đau quá.
Trên thế giới chuyện tình đều là không như theo ý muốn của con người sao?
Tại sao không thể cùng người yêu của mình cùng nhau đi đến cuối đời?
Thời điểm Tiêu Lạc đang suy nghĩ, là bởi vì mình quá yếu ư, không đủ mạnh mẽ, cho nên không thể bảo vệ người mình yêu .
Nhưng, Y Y tại sao lại không để ý tới mình.
Không phải nói mọi người yêu nhau trái tim luôn hướng về nhau sao?
Mỗi khi nhớ tới đoạn ngắn ngủi cùng Y Y hôn nhau.
Những mảnh vụn ký ức kia giống như rễ cắm thật sâu ở bên trong đầu óc mình.
Thỉnh thoảng lại nhảy ra.
Môi của của cô ấy mềm mại, mỗi lần chạm vào cũng sẽ cẩn thận sợ làm hư.
Lưỡi của cô ấy linh hoạt, mặc dù không hiểu thế nào di động, cũng làm cho lòng người hỗn độn.
Tiêu Lạc cười khổ nhớ lại tất cả.
Bất tri bất giác uống xong ba bình rượu mạnh.
Hiện tại, đầu có chút choáng váng.
Nguyễn Lâm Tịch ở trong phòng thật sự là buồn bực không chịu nổi, mở cửa ra chuẩn bị đi ra ngoài hóng mát một chút.
Thời điểm tới phòng khách, đột nhiên nghe được âm thanh chai rượu ngã xuống đất.
|