Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
|
|
Chương 560: Đây là chuyện gì xảy ra 3 Cô cũng không gấp gáp, thầm nghĩ đến những chuyện kia.
Sau khi trở lại biệt thự Vọng Hải.
Ngũ Y Y thấy Hoắc Phi Đoạt đang chờ đợi cô. Giày còn chưa kịp đổi, đã bị Hoắc Phi Đoạt bế cô từ trên ghế lên.
"Ôi, anh làm gì thế?" Ngũ Y Y xấu hổ hỏi.
Hoắc Phi Đoạt bế cô đi lên lầu.
"Đói chết anh rồi!"
Hoắc Phi Đoạt vừa cởi quần áo vừa chau mày nói.
"Đói bụng vì sao không đi ăn cơm?" Ngũ Y Y thật sự không hiểu.
"Anh đói ở đây!"
Hoắc Phi Đoạt chỉ chỉ bụng dưới.
"Anh là con sói sao? Thế nào mỗi ngày đều muốn cũng không đủ vậy?" Ngũ Y Y che mặt.
Rốt cuộc tinh lực của người này mỗi ngày từ đâu mà lớn như vậy chứ.
"Đều bởi vì tiểu yêu này quá mê người."
Hoắc Phi Đoạt cởi bỏ sạch sẽ quần áo trên người mình.
Cơ thể mạnh khỏe cường tráng không một mảnh vải che thân lộ ra trước mặt Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y vẫn che mắt lại không dám nhìn thẳng.
"Thế nào, còn không muốn xem hả? Anh nhớ không phải em rất thích sao?" Hoắc Phi Đoạt kề sát vào lỗ tai Ngũ Y Y.
Khí nóng thổi vào làm cả người Ngũ Y Y đều ngứa ngáy.
"Không phải em nói rất thích nơi đó của anh sao?"
Vừa nói vừa nắm lấy bàn tay của Ngũ Y Y tìm kiếm xuống dưới con cự long của mình.
Ngũ Y Y lại càng hoảng sợ.
Đầu tiên phản xạ có điều kiện như cầu một cây thiết côn thô chắc.
Tiếp đó lại bị nhiệt độ nóng hổi dọa sợ hãi.
Chỗ đó của anh ta ngày càng to ra.
Cái đó to như vậy, làm thế nào vào trong người mình được chứ?
Ngũ Y Y nghĩ lại cảm thấy chịu không nổi.
Hôm nay Ngũ Y Y mặc chiếc đầm màu trắng, tựa như cô tiên nhỏ bé.
Hoắc Phi Đoạt không biết nơi nào đó đang rất muốn.
Lại nói: "Y Y, bằng không ngày hôm nay em mặc quần áo làm với anh?"
"Cái gì? mặc quần áo?" Ngũ Y Y chưa từng thử qua.
Gương mặt nhỏ nhắn đã đỏ đến có thể nấu nước rồi.
Cứ như vậy, Hoắc Phi Đoạt không ngừng động tác cởi bỏ quần áo của Ngũ Y Y.
Bàn tay to lớn trượt trên đùi cô. Chậm rãi vuốt ve.
Sau đó từ từ tiến vào bên trong chiếc quần màu trắng.
Sờ lên vùng bụng phẳng lỳ của cô, sau đó là vùng ngọc tuyết cao ngất.
Bàn tay to lớn dùng sức một chút.
Vùng nhỏ bé đáng yêu của Ngũ Y Y đã bị đẩy lên phía trước.
Hai con thỏ nhỏ trắng nõn lọt vào tầm mắt Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt nôn nóng không chịu được lấy tay phủ lên trên.
Ấn nhẹ vào có cảm giác rất mềm mại, hơn nữa là cô gái trẻ nên có sức đàn hồi vô cùng đăc biệt.
Hoắc Phi Đoạt quả thật yêu thích không buông tay.
Ngũ Y Y ngượng ngùng quay đầu đi nơi khác.
Không biết như thế nào.
Mặc quần áo làm chuyện này với anh, dường như cô cảm thấy càng xấu hổ thêm.
Lúc này Hoắc Phi Đoạt mới để ý đến, tuy anh cùng người trước mắt lên đỉnh Vu Sơn* không biết bao nhiêu lần.
Nhưng đối với con thỏ nhỏ đáng yêu này của cô lại chăm sóc thật tốt.
Hôm nay anh vuốt ve, mới phát hiện ra chúng đáng yêu như thế.
Hoắc Phi Đoạt nghiêng người, lại nâng Ngũ Y Y ngồi lên người anh.
Bây giờ Hoắc Phi Đoạt đang nằm ngửa, Ngũ Y Y dạng chân ngồi trên người anh.
Hai khối tròn chắc nịt vừa rồi bị chấn động làm cho chuyển động lên xuống.
Lúc này gương mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y vẫn đỏ như trước.
lên đỉnh Vu Sơn* :chỉ chuyện mây mưa ân ái biến ảo kỳ diệu như cảnh núi Vu làm ngơ ngẩn lòng người.
|
Chương 561: Đây là chuyện gì xảy ra 4 Lúc này gương mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y vẫn đỏ như trước.
Môi cũng hồng hồng, cực kỳ hấp dẫn.
Hai tay muốn che ngực lại nhưng chống không lại sức lực lớn của Hoắc Phi Đoạt.
Bộ dạng bị bắt nạt thật sự khiến cho Hoắc Phi Đoạt muốn nổ tung.
"Y Y, em thật đẹp!"
Hoắc Phi Đoạt nhịn không được mở miệng khen ngợi.
Hai tay mò lên trên ngực cô.
Bàn tay sờ lên vật căng tròn thẳng đứng có cảm giác rất tốt.
Hoắc Phi Đoạt đặt tay bên dưới, nhẹ nhàng nâng lên.
Sau đó thỉnh thoảng vuốt ve hai hụ hoa anh đào màu đỏ trên hai khối trắng như tuyết.
Ngũ Y Y bắt đầu vặn vẹo.
"Ưm.......Phi Đoạt.... ...."
"Âu Dương, làm sao ông đến đây! Người bạn già của tôi!"
Một người đàn ông mặc đồ kimônô truyền thống của Nhật Bản bước ra từ phía sau tấm bình phong.
"A, người bạn già Thạch Điền của tôi, ông có khỏe không?"
Âu Dương mời người bạn này vào.
Tiêu Lạc cảm thấy rất kỳ quái tại sao ông già người Nhật Bản này lại có thể nói tiếng Trung Quốc lưu loát như vậy.
Hai người chào hỏi thật lâu rốt cuộc cũng ngồi xuống.
"Âu Dương, vị tiên sinh này là?"
Thạch Điền chú ý đến Tiêu Lạc đang ngồi bên cạnh.
Tiêu Lạc lập tức nở nụ cười trên mặt. Nụ cười có cảm giác làm ấm áp lòng người.
"A, đây chính là tên tiểu tử tôi đã nói trong điện thoại, Tiêu Lạc! Chính cậu ta đã cứu tôi ra."
Âu Dương Chấn Đình giới thiệu Tiêu Lạc với Thạch Điền Thái Lang.
"Thạch Điền tiên sinh, chào ngài!"
Tiêu Lạc đứng cúi người thật sâu, sau đó vươn tay ra.
Thạch Điền Thái Lang chỉ gật nhẹ đầu, cũng không để ý đến Tiêu Lạc duỗi tay ra.
Trong mắt bọn họ, Tiêu Lạc có thể chỉ là một tên chân chạy vặt.
Tuy Âu Dương Chấn Đình được anh ta cứu, nhưng vẫn không để anh ta vào mắt.
Tiêu Lạc phẫn nộ thu tay về.
Nụ cười trên mặt vẫn không biến mất.
Anh ta vốn không quan tân những chuyện này,
Sở dĩ anh ta hợp tác với lão hồ ly này là vì cái gì, chính là muốn cướp được trái tim của Ngũ Y Y.
Những thứ khác, anh ta đều không để ý đến.
Thạch Điền Thái Lang nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Lạc, trong lòng cả kinh.
Dường như người thanh niên này rất không tầm thường.
Trên mặt anh ta nhìn không ra vết tích gì, tâm tư của anh ta được anh ta giấu thật tốt.
"Thạch Điền, đối với ông, tôt thật sự rất có lỗi!" Âu Dương áy náy nói.
"Âu Dương, ông nói gì vậy? Hai người chúng ta còn nói cái gì có lỗi nữa sao." Thạch Điền Thái Lang cười cười.
Nhưng nụ cười kia lập tức biến mất trên mặt ông ta.
"Nếu phải có lỗi, cũng chỉ có thể là tên tiểu tử họ Hoắc kia!"
Ông ta nghiến hàm răng keng két.
"Âu Dương, tôi cũng xuống núi rồi. Thì nhất định sẽ dạy dỗ tên tiểu tử kia thật tốt. Ba năm trước đây, nó đã làm cho công tay Ino của tôi hầu như sụp đỗ." Thạch Điền hung ác nói.
"Đây chính là mục đích lần này của tôi. Chỉ cần có thể giúp đỡ ông, khả năng thành công lớn hơn nhiều!"
Hiện tại, Âu Dương cũng không ở trong vòng lẩn quẩn này đã ba năm rồi. Tình huống hiện tại thế nào không phải ông không hiểu.
Nhưng năm đó ông vẫn còn những người kia, chỉ cần có những người kia giúp đỡ, thì không thành vấn đề.
"Phía bên Đông Nam Á thế nào?"
Thạch Điền đã nâng thế lực của mình vượt lên tập đoàn.
"Bên Đông Nam Á, tôi đã liên lạc với người của Chu Long. Nghe nói thời gian trước còn bị tên tiểu tử Hoắc Phi Đoạt kia dàn xếp một trận. Tính cách Chu Long không phải ông không biết, đó là lo lắng việc báo thù."
Âu Dương Chấn Đình nói tin này cho Thạch Điền nghe khi lấy được từ chỗ Tiêu Lạc.
|
Chương 562: Đây là chuyện gì xảy ra 5 Thạch Điền gật gật đầu.
Như vậy dễ làm hơn.
Tiêu Lạc ở một bên yên lặng lắng nghe.
Những lão già này, quả thật không phải mình có thể xem thường.
Người của bọn họ có quan hệ rộng rãi phức tạp đến mức anh ta không thể tưởng tượng được.
Nhưng anh ta không muốn quản những chuyện kia.
Chỉ cần có thể đưa Y Y về lại bên cạnh anh ta là được.
Chỉ cần Hoắc Phi Đoạt biến mất là được.
Những thứ khác, anh ta đều không quan tâm.
Tất cả không có chút quan hệ nào với Tiêu Lạc anh.
"Phi Đoạt, có thể để em cởi quần áo ra không? Như vậy.... ....Như vậy......" Ngũ Y Y đáng thương hỏi.
Hoắc Phi Đoạt còn đang cẩn thận ngắm nhìn thân hình xinh đẹp này.
"Như vậy làm sao hả?" Anh biết rõ còn cố hỏi.
"Như vậy làm người ta cảm thấy rất ngượng, cảm giác bị anh nhìn sạch rồi!"Giọng nói của Ngũ Y Y nho nhỏ như từ trong lỗ mũi phát ra.
Ngũ Y Y cũng không biết đây rốt cuộc là vì sao, rõ ràng trên người cô còn mặc quần áo, nhưng bộ phận quan trọng lại hiện ra.
Có một loại cảm giác bị nhìn trộm.
"Như vậy không phải rất tốt sao? Anh thích như vậy."
Hoắc Phi Đoạt xoay người, làm cho Ngũ Y y giống như một con chó nhỏ đang bò.
Nâng cái mông nhỏ của cô lên.
Hoắc Phi Đoạt dùng một tay vén váy của cô.
Nhìn từ phía sau, cảnh sắc càng mê người.
sống lưng trơn mịn. Cái mông vung cao. Còn có khe rãnh rất mê người.
Cũng làm cho Hoắc Phi Đoạt không thể nhịn được nữa.
Anh nhấc cái hùng dũng của mình.
Mạnh mẽ đâm vào khe hẹp của Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y kêu lên một tiếng "A".
Nhưng âm thanh kia hết lần này đến lần khác vừa mềm mại vừa vô lực.
Càng làm cho Hoắc Phi Đoạt muốn hung hăng chà đạp cô.
"A....A.....Phi Đoạt, Phi Đoạt, Đoạt, anh chậm một chút.!" Ngũ Y Y thở dốc liên tục.
Tiêng kêu cũng với khe rãnh của khít chặt suýt chút nữa khiến cho Hoắc Phi Đoạt vừa mới vào chiến trường thì đã bị tước vũ khí.
"Chết tiệt! Suýt chút nữa đã bị em hấp dẫn."
Hoắc Phi Đoạt đánh vào mông của Ngũ Y Y một cái.
Ngũ Y Y rên khẽ.
Trong căn phòng to lớn tràn đầy âm thanh thân thể va chạm.
Có có tiếng thở gấp của người con gái, cùng với âm thanh gầm nhẹ của người đàn ông.
Hoắc Phi Đoạt ghé vào tai Ngũ Y Y. Ôn nhu nói: "Y Y, chuyện lần trước em hỏi anh, bây giờ........Ừm.......Anh trả lời em."
Hiện tại Ngũ Y Y đã bị Hoắc Phi Đoạt làm cho một chút sức lực cũng không có.
Chỉ có thể phát ra tiếng rên khẽ.
"Anh yêu em!"
Ngũ Y Y có cảm giác mình bị hồ đồ.
Nhưng mà lại xác định được nghe anh nói ba chữ kia.
Hoắc Phi Đoạt nằm ngửa, Ngũ Y Y cưỡi trên người anh.
Chỗ kín của hai người kết hợp chặt chẽ cùng một chỗ.
Ngũ Y Y giãy dụa, rất dễ nhận thấy cô còn chưa biết rõ tư thế này.
"Y Y, di chuyển đi, đừng có ngừng!"
Ngũ Y Y nghe Hoắc Phi Đoạt chỉ dạy, chuyển động trước sau.
"Đúng, đúng rồi.......Ừ.... ....Chính là như vậy!"
Hoắc Phi Đoạt gắt gao khống chế dục vọng của mình.
Không thể đầu hàng vào lúc này.
Lúc thì Ngũ Y Y làm di chuyển từ trên xuống dưới, lúc thì chuyển động lắc trái lắc phải.
Váy trên người cô vốn mặc bình thường nhưng lúc này hoàn toàn không còn giống như trước.
Có nhiều chỗ đã bị Hoắc Phi Đoạt xé rách.
Nhăn nhăn nhúm nhúm bao lấy cơ thể nhỏ bé của cô.
"Ừ.....ừ......ừ......"
Bộ dạng của Ngũ Y Y như rất mệt mỏi.
Hoắc Phi Đoạt thật sự không đành lòng.
Ôm cô lên giường, chính mình dùng lực tiến vào.
Cuối cùng sau khi chạy nước rút, Hoắc Phi Đoạt phóng mầm móng cực nóng của mình ra.
Ngũ Y Y cũng lên đỉnh.
Sau đó Hoắc Phi Đoạt ôm thân thể mềm mại của Ngũ Y Y, nói: "Y Y, em xem, chúng ta kết hợp ăn ý như thế!"
|
Chương 563: Đây là chuyện gì xảy ra 6 Ngũ Y Y đã chuẩn bị ngủ.
"Nếu có người muốn cướp em từ bên cạnh anh, anh tuyệt đối sẽ không tha cho tên đó. Người đó, nhất định phải biến mất mãi mãi!"
Càng ôm chặt Ngũ Y Y hơn.
Sợ cô giống như dòng nước lặng lẽ trôi đi không thấy bóng dáng đâu.
Tình cảm của Hoắc Phi Đoạt đối với Ngũ Y Y dường như ngày càng sâu sắc.
Không, hiện tại đã không có cách nào khống chế được.
Ngũ Y Y yên lặng ngủ say như con mèo con.
Nhưng vết máu màu đỏ lưu lại phía sau đang nhắc nhở Hoắc Phi Đoạt. Cô thuộc về anh.
Sau khi Ngũ Học Phong do dự thật lâu, cuối cùng không muốn gọi điện thoại cho Tiêu Mai.
Bởi vì ông biết rõ sự thật Ngũ Y Y bị Tiêu Lạc làm cho mất trí nhớ như thế nào.
Tuy ôi đối xử với Ngũ Y Y chưa bao giờ tốt bằng ba đứa con gái yêu quý kia.
Nhưng lần này sau khi Ngũ Y Y bị mất trí nhớ. Lúc mở miệng gọi ông là ba, ông vốn nghĩ rằng sẽ không động lòng, lại thật sự bị tan chảy.
Thậm chí Ngũ Học Phong bắt đầu có chút tự trách.
Vì sao trước giờ dùng thái độ như vậy đối với Ngũ Y Y.
Một đứa con đã mất đi người mẹ.
Thật ra Ngũ Học Phong nghĩ lại. Không phải ông không biết bên ngoài Ngũ Y Y luôn cố ý giả vờ tỏ ra kiên cường. Nhưng khi đó, ông lại không biết việc một người ba cần phải làm là bao dung.
"Aizz!"
Ngũ Học Phong nhịn không được thở dài.
Vẫn nên gọi điện thoại.
Ngũ Học Phong không nghĩ điện thoại được kết nối, ông chỉ muốn thử một lần.
Nhưng đầu bên kia điện thoại, lại là giọng nói của Tiêu Mai.
"Alo! Học Phong, là ông đó sao?"
Tiêu Mai thấy Ngũ Học Phong gọi điện thoại đến, hiển nhiên hơi kích động.
Đầu tiên Ngũ Học Phong sửng sốt, sau đó nhanh chóng khôi phục lại.
Ông hắn giọng một cái: "Tiêu Mai, là tôi. Làm sao bà có thể nhận điện thoại?"
"A, Lạc nói bây giờ không sao rồi. Có thể dùng được rồi, tôi còn đang muốn gọi điện thoại cho ông đây!"
"Tiêu Mai, Tiêu Lạc có bên cạnh bà không?"
Tiêu Mai sửng sốt, sao Ngũ Học Phong nói chuyện với mình có hai câu, lại hỏi đến Tiêu Lạc chứ?
"Bây giờ nó không có ở đây, ra ngoài làm việc rồi."
Ngũ Học Phong giả vờ hỏi chuyện này.
Trong lúc nhất thời lại không biết nói gì với Tiêu Mai.
Hai người im lặng một lúc.
Vẫn là Tiêu Mai mở miệng nói trước: "Học Phong, có chuyện gì không?"
Xem ra Tiêu Mai rất hiểu Ngũ Học Phong.
Trong lòng giấu diếm chuyện gì, bà ta có thể đoán được.
"Ai! Tiêu Mai, bà có biết không, Y Y, nó bị mất trí rồi." Cảm xúc của Ngũ Học Phong rất xấu.
Ông không biết Tiêu Mai không rõ lắm về việc Ngũ Y Y bị mất trí.
Tuy đối với Ngũ Học Phong, ông rất không hy vọng Tiêu Mai có tham gia vào chuyện này.
"Ông nói cái gì? Mất, mất trí?" Tiêu Mai nghe tin này, lắp bắp hoảng sợ.
Bà ta chợt nghĩ đến lúc đó bà bị Hoắc Phi Đoạt bắt đi cũng là vì Ngũ Y Y bị em trai bà là Tiêu Lạc đưa đi.
Chẳng lẽ sau đó bị mất trí sao?
Lòng của Ngũ Học Phong rơi xuống.
Nghe giọng nói của Tiêu Mai, không hề giống là giả.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Chuyện này liên quan đến em trai mình, nên Tiêu Mai hơi khẩn trương.
"Tôi định không muốn nói với bà, Tiêu Mai, biết rõ những chuyện này không có lợi đối với bà!"
Ngũ Học Phong không muốn Tiêu Mai vì chuyện của Tiêu Lạc mà bị liên lụy.
Sự việc lần trước đã làm cho ông sợ hãi.
Bây giờ đã là vợ chồng cũng không thể ở cùng một chỗ.
"Học Phong, chuyện này không phải có liên quan đến Tiêu Lạc chứ?"
Tiêu Mai thử dò hỏi.
|
Chương 564: Đây là chuyện gì xảy ra 7 Bà ta hy vọng biết bao nghe được Ngũ Học Phong từ chối trả lời.
Nhưng đầu dây bên kia lại im lặng.
Trong lòng Tiêu Mai rơi lộp độp.
"Tiêu Mai, Y Y nói cho tôi biết, là Tiêu Lạc tiêm vào người nó một loại thuốc, làm cho nó bị mất trí."
Ngũ Học Phong nói sự thật cho Tiêu Mai nghe.
Kết quả đúng là do Tiêu Lạc gây ra.
Tiêu Mai và Ngũ Học Phong nói thêm vài chuyện rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Thật lâu sau cũng không thể ổn định lại tâm tình.
Tiêu Mai ngồi bên giường suy nghĩ. Nếu Ngũ Y Y nói là sự thật, vậy bây giờ tên Tiêu Lạc kia còn đúng là em trai của bà không?
Tuy nhiều năm như vậy bà ta và em trai mình đều sống nương tựa vào nhau.
Cuộc sống cũng không dễ dàng gì.
Có thể có được như ngày hôm nay đều do hai chị em cố gắng làm ra.
Lúc trước Tiêu Lạc đã đi đâu?
Trong khoảng thời gian này Tiêu Mai có thể cảm nhận được Tiêu Lạc đã thay đổi.
Ánh mắt của cậu ta không trong suốt như lúc trước nữa. Nụ cười cũng không ấm áp như lúc trước.
Điều này là vì Ngũ Y Y sao?
Rốt cuộc cô bé kia đã dùng cách gì cướp đi phồn phách Tiêu Lạc. Khiến cho Tiêu Lạc biến thành một người như vậy chứ.
Không tiếc dùng thuốc cướp đi trí nhớ của một người.
Chuyện này thật đáng sợ, Tiêu Mai càng nghĩ càng cảm thấy lạnh cả người.
"Chị! đang nghĩ gì thế?" Đúng lúc này Tiêu Lạc đã trở lại.
"A! Không có, không có gì!"
Tiêu Mai càng bị hoảng sợ, vội vàng ổn định tinh thần lại.
"Chị, em sắp thành công rồi. Chị có thể trở lại nhà họ Ngũ, em gần lấy lại được Y Y rồi."
Tiêu Lạc nói những lời này trong ánh mắt tràn đầy tự tin.
"Lạc, tại sao phải biến thành như vậy?" Tiêu Mai hơi mất mát.
"Em biết rõ hiện tại trong lòng chị rất đau khổ, nhưng mà, chị chỉ cần nhẫn nại thêm một chút nữa là được rồi. Em muốn nói cho người kia biết, nhà họ Tiêu chúng ta cũng không phải dễ trêu chọc đâu."
Tiêu Lạc nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tiêu Mai.
Từ khi nào thì chị lại gầy đi nhiều như vậy.
"Lạc, ngàn vạn lần đừng làm chuyện xấu, em đã nghe chưa?"
Tiêu Mai biết hiện tại bà ta có nói gì với anh ta đi nữa thì cũng chẳng ăn thua gì rồi.
Nhưng bà ta vẫn cố gắng nhắc nhở anh ta.
Tiêu Lạc vẫn không nói gì, chỉ ôm Tiêu Mai càng chặt.
"Lạc, chị cảm thấy, cảm thấy tên Âu Dương Chấn Đình kia không phải là người đáng tin."
Tiêu Mai chợt nghĩ đến lão hồ ly Âu Dương Chân Đình không phải là người tầm thường.
"Em biết rõ, ông ta không phải là lão hồ ly gì, chị, ông ta là một con sói! Một con sói giống như Hoắc Phi Đoạt!"
Tiêu Lạc dừng lại một chút.
"Thậm chí,ông ta có thể độc ác hơn so với Hoắc Phi Đoạt!"
Tiêu Mai nghe xong trong lòng căng thẳng.
Chỉ thầm nguyện cầu cho tên Âu Dương kia không ra tay độc ác đối với em trai mình.
Tiêu Lạc không biết, hôm nay anh ta đánh giá Âu Dương Chấn Đình, chính là bộ mặt chân thật nhất của Âu Dương Chấn Đình.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........
"Đúng rồi Y Y, vẫn chưa hỏi em đã trải qua nhà họ Ngũ như thế nào?
Hoắc Phi Đoạt nằm trong bồn tắm, hưởng thụ bàn tay nhỏ bé của ngũ Y Y đang chăm sóc vô cùng đặc biệt.
Từ lần trước anh tắm qua một lần, Hoắc Phi Đoạt như là mê luyến loại phục vụ đặc biệt này.
Nằm trong làn nước ấm áp, trên người còn có hai móng vuốt nhỏ bé đang nhẹ nhàng kỳ cọ.
Hoắc Phi Đoạt có cảm giác thật sự vô cùng hạnh phúc.
Ngũ Y Y ngồi bên cạnh lại chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt không tình nguyện.
"Vì sao muốn em kỳ lưng cho anh? Em là người hầu của anh sao?"
Ngũ Y Y nhỏ giọng trách móc.
Cô không dám lớn tiếng vì sợ mình nói sai lại khơi mào dục vọng của người này.
|